Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 200: Chương 200



Nguy Hán Nghị biết tính anh nói một không hai, thấy vậy cũng không miễn cưỡng.

Giang Lâm để lại địa chỉ và số điện thoại nhà khách cho đối phương, dặn có tin tức gì thì báo ngay cho mình, sau đó quay về nhà khách.

TBC

**

Khi Giang Lâm đi tới, Bạch Du vừa hay đang đứng bên vệ đường xem mấy đứa trẻ chơi ném bao cát.

Giang Lâm liếc mắt đã thấy cô.

Cô ngồi xổm dưới gốc cây đa cổ thụ trăm năm, ánh nắng xuyên qua những cành lá rậm rạp chiếu xuống người cô, trên mặt đất là những bóng sáng loang lổ, còn trên người cô như được phủ một lớp cầu vồng rực rỡ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng trẻo và xinh đẹp.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nhân viên phục vụ của nhà khách nhìn đến ngây người: “Cả đời này tôi chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.”

Thím gái phụ trách quét dọn nhà trọ: “Cậu mới ngoài hai mươi chưa thấy cũng không lạ nhưng tôi đã hơn năm mươi tuổi rồi mà cũng chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy.”

Nhân viên phục vụ: “Người yêu của cô ấy cũng đẹp trai, trước đây trên sân khấu thường nói đến kim đồng ngọc nữ, nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau tôi mới hiểu thế nào là kim đồng ngọc nữ, thật sự quá đẹp đôi.”

Thật không dám tưởng tượng con cái của họ sau này sẽ đẹp đến mức nào nhưng người yêu của cô đẹp trai thì đẹp trai thật, chỉ là hơi nghiêm túc một chút.

Ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Nhân viên phục vụ quay đầu nhìn lại, cổ họng đột nhiên như bị người ta bóp chặt, suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc, vội vàng cúi đầu giả vờ làm việc không dám lên tiếng nữa.

Bạch Du cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, cũng liếc mắt đã thấy Giang Lâm.

Anh như hạc giữa bầy gà, vai rộng eo thon chân dài, muốn không chú ý cũng khó.

Bạch Du vội vàng đứng dậy, nào ngờ ngồi xổm lâu quá khiến chân cô tê làm cả người không vững lảo đảo một cái.

Ngay sau đó, tay cô đã bị Giang Lâm nắm lấy: “Đứng vững nào.”

Tim Bạch Du đập thình thịch, cô rút tay về giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chuyện thế nào rồi? Họ có cách tìm được người không?”

Giang Lâm liếc nhìn đôi tai ửng hồng của cô, gật đầu: “Chắc sẽ không thành vấn đề nhưng không biết khi nào mới tìm được người.”

Bạch Du gật đầu tỏ vẻ hiểu, không nói đến chuyện của họ không phải là án hình sự, mà ngay cả khi phá án cũng cần không ít thời gian, có vụ án thậm chí còn tính theo đơn vị năm.

Chỉ là họ chỉ ở lại thành phố Quảng ba ngày, trong thời gian ngắn như vậy, cô còn có thể gặp lại Đoàn Tuệ Quân không?

Nhưng đến nước này, chỉ còn cách nghe trời rồi.

“Chúng ta đi ăn gì đi, em nghe nhân viên phục vụ của nhà khách giới thiệu một tiệm trà rất ngon, nghe nói ở đây cũng có trà chiều, bây giờ chúng ta đi qua là vừa kịp.”

Giang Lâm nhìn cô vừa nói vừa lén lút nuốt nước bọt khiến khóe miệng anh cong lên: “Được, đến tiệm trà.”

Bạch Du về nhà khách lấy ba lô quân dụng, sau đó hai người cùng sóng vai nhau đi về phía tiệm trà.

Bạch Du đã hỏi thăm đường trước, chỉ thấy cô đi quanh co lòng vòng, cuối cùng dẫn Giang Lâm rẽ vào một con phố rất náo nhiệt, đi thêm một lúc nữa, hai người dừng lại trước một tiệm trà có tên “Tiệm trà Quốc Doanh của thành phố Quảng”.

Đây là một tiệm trà mang đậm phong cách trà quán cũ Tây Quan, nghe nói thành lập từ thời vua Quang Tự, trước đây còn có thể vừa uống trà vừa nghe hát tuồng nhưng bây giờ thì tất nhiên là không được rồi, hơn nữa cách trang trí cổ kính bên trong cũng không còn nữa.

Vừa bước vào, chỉ thấy bốn phía tường được quét vôi trắng, tầng một là sảnh lớn được bài trí bảy tám cái bàn tròn lớn, tầng hai là bàn vuông nhưng không có ghế cặp, nhưng cả tiệm trà trông rộng rãi và sáng sủa, quan trọng hơn là vừa bước vào đã ngửi thấy đủ loại mùi thơm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 201: Chương 201



Nguy Hán Nghị: “Đối tượng của cậu là ai? Người ở đâu? Có thể khiến cậu động lòng, chắc hẳn phải đẹp như tiên nữ nhỉ?”

Giang Lâm mím môi, sau đó lấy một bức ảnh chân dung đen trắng từ trong túi ra: “Đây là đối tượng của tôi.”

Nguy Hán Nghị: “…”

Trước đây, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm dành cho phụ nữ, vậy mà giờ đây anh lại mang theo ảnh người yêu bên mình.

Hai chữ “ngạc nhiên” không đủ để diễn tả tâm trạng của Nguy Hán Nghị lúc này, khi nhìn thấy người trong ảnh, anh ấy cảm thấy như bị nhét chanh đầy miệng, chua xót vô cùng.

Câu “tiên nữ” vừa rồi của anh ấy chỉ là nói đùa, không ngờ Giang Lâm lại thật sự tìm được một tiên nữ làm người yêu.

Người trong ảnh có ngũ quan lập thể, cả người trông vô cùng tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt như biết nói, khiến người ta không thể rời mắt, mặc dù chỉ là ảnh chân dung nửa người nhưng có thể tưởng tượng cô gái xinh đẹp như vậy, chắc hẳn vóc dáng cũng tuyệt vời.

“Thằng nhóc này được! Người yêu của cậu là từ thiên đình xuống trần nha? Xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta ghen tị c.h.ế.t mất!”

May mà anh ấy đã có vợ, tuy vợ anh ấy không phải là người đẹp tuyệt trần nhưng lại là người dịu hiền, đảm đang, lại tình đầu ý hợp với anh ấy nên anh ấy cũng chỉ ghen tị một chút thôi.

Giang Lâm lấy lại bức ảnh, cẩn thận bỏ vào túi áo khoác: “Lần này tôi đến đây là có chút chuyện muốn nhờ cậu.”

Nói rồi, anh đưa bức họa mang theo tới: “Tôi muốn tìm một người, trưa nay đã xuất hiện ở cửa hàng bách hóa.”

Nguy Hán Nghị nhận lấy bức họa, lại một lần nữa bị sốc: “Bức họa này do ai vẽ vậy? Vẽ quá lập thể, tổ hình sự của cục công an chúng tôi đang thiếu một người vẽ chân dung tội phạm, cậu dẫn người này đến đi, đãi ngộ cứ nói!”

Giang Lâm lắc đầu.

Nguy Hán Nghị là người nóng tính, không đợi Giang Lâm giải thích đã nói: “Cậu đừng lắc đầu, nếu đối phương ở phòng ban khác không tiện đến, chúng tôi cũng có thể tranh thủ, chỉ cần anh ta đồng ý đến, chúng tôi chắc chắn sẽ cho đãi ngộ và trợ cấp tốt nhất, nếu chưa có vợ, phòng ban chúng tôi đảm bảo sẽ tìm cho anh ta một người vợ tốt!”

Giang Lâm liếc nhìn anh ấy: “Cô ấy chưa có vợ nhưng cô ấy đã có tôi là người yêu rồi.”

Nguy Hán Nghị: “…”

Không có ngạc nhiên nhất, chỉ có ngạc nhiên hơn.

Trong mười phút ngắn ngủi gặp Giang Lâm, trái tim của Nguy Hán Nghị liên tục đập thình thịch, anh ấy lo lắng nếu cứ “ngạc nhiên” như thế này, sớm muộn gì tim anh ấy cũng sẽ có vấn đề.

“Không ngờ bức chân dung nhân vật sống động như vậy lại là do một nữ đồng chí vẽ.”

Nguy Hán Nghị nhìn bức chân dung mà khen ngợi, không phải anh ấy coi thường nữ đồng chí, chỉ là thời buổi này trường học đều đã đóng cửa, nhiều người dù có năng khiếu cũng không có nơi học tập và thể hiện.

Vì vậy, anh ấy mới khao khát tìm người tài, nếu bộ phận hình sự có một nhân tài như vậy, rất có thể nhiều vụ án chưa phá được sẽ được phá.

Chỉ tiếc người này là đối tượng của Giang Lâm, nếu đổi thành thân phận khác, anh ấy còn có thể cố gắng một chút, biết đâu có thể thuyết phục đối phương đến nhưng đối mặt với Giang Lâm, anh ấy cảm thấy mình không có chút cơ hội nào.

Giang Lâm không nói gì.

Thực ra khi mới nhìn thấy bức chân dung, anh cũng rất kinh ngạc, vì anh chưa từng nghe cô nói cô biết vẽ chân dung.

Không biết có phải anh nhạy cảm hay không, anh luôn cảm thấy cô có chuyện giấu mình.

Nhưng anh sẽ không truy hỏi, càng không ép cô, nếu một ngày nào đó cô muốn nói, anh sẽ là người lắng nghe tốt nhất. Nếu cô không muốn nói, vậy thì thôi.

Sau khi hết kinh ngạc, Nguy Hán Nghị gật đầu đồng ý sẽ giúp tìm kiếm: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tối nay cậu đưa đối tượng của cậu đến nhà tôi ăn cơm đi.”

Giang Lâm từ chối: “Lần sau có cơ hội sẽ đến.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 202: Chương 202



Nguy Hán Nghị biết tính anh nói một không hai, thấy vậy cũng không miễn cưỡng.

Giang Lâm để lại địa chỉ và số điện thoại nhà khách cho đối phương, dặn có tin tức gì thì báo ngay cho mình, sau đó quay về nhà khách.

**

Khi Giang Lâm đi tới, Bạch Du vừa hay đang đứng bên vệ đường xem mấy đứa trẻ chơi ném bao cát.

Giang Lâm liếc mắt đã thấy cô.

Cô ngồi xổm dưới gốc cây đa cổ thụ trăm năm, ánh nắng xuyên qua những cành lá rậm rạp chiếu xuống người cô, trên mặt đất là những bóng sáng loang lổ, còn trên người cô như được phủ một lớp cầu vồng rực rỡ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng trẻo và xinh đẹp.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nhân viên phục vụ của nhà khách nhìn đến ngây người: “Cả đời này tôi chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.”

Thím gái phụ trách quét dọn nhà trọ: “Cậu mới ngoài hai mươi chưa thấy cũng không lạ nhưng tôi đã hơn năm mươi tuổi rồi mà cũng chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy.”

Nhân viên phục vụ: “Người yêu của cô ấy cũng đẹp trai, trước đây trên sân khấu thường nói đến kim đồng ngọc nữ, nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau tôi mới hiểu thế nào là kim đồng ngọc nữ, thật sự quá đẹp đôi.”

Thật không dám tưởng tượng con cái của họ sau này sẽ đẹp đến mức nào nhưng người yêu của cô đẹp trai thì đẹp trai thật, chỉ là hơi nghiêm túc một chút.

Ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Nhân viên phục vụ quay đầu nhìn lại, cổ họng đột nhiên như bị người ta bóp chặt, suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc, vội vàng cúi đầu giả vờ làm việc không dám lên tiếng nữa.

Bạch Du cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, cũng liếc mắt đã thấy Giang Lâm.

Anh như hạc giữa bầy gà, vai rộng eo thon chân dài, muốn không chú ý cũng khó.

Bạch Du vội vàng đứng dậy, nào ngờ ngồi xổm lâu quá khiến chân cô tê làm cả người không vững lảo đảo một cái.

Ngay sau đó, tay cô đã bị Giang Lâm nắm lấy: “Đứng vững nào.”

Tim Bạch Du đập thình thịch, cô rút tay về giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chuyện thế nào rồi? Họ có cách tìm được người không?”

Giang Lâm liếc nhìn đôi tai ửng hồng của cô, gật đầu: “Chắc sẽ không thành vấn đề nhưng không biết khi nào mới tìm được người.”

Bạch Du gật đầu tỏ vẻ hiểu, không nói đến chuyện của họ không phải là án hình sự, mà ngay cả khi phá án cũng cần không ít thời gian, có vụ án thậm chí còn tính theo đơn vị năm.

Chỉ là họ chỉ ở lại thành phố Quảng ba ngày, trong thời gian ngắn như vậy, cô còn có thể gặp lại Đoàn Tuệ Quân không?

Nhưng đến nước này, chỉ còn cách nghe trời rồi.

“Chúng ta đi ăn gì đi, em nghe nhân viên phục vụ của nhà khách giới thiệu một tiệm trà rất ngon, nghe nói ở đây cũng có trà chiều, bây giờ chúng ta đi qua là vừa kịp.”

Giang Lâm nhìn cô vừa nói vừa lén lút nuốt nước bọt khiến khóe miệng anh cong lên: “Được, đến tiệm trà.”

Bạch Du về nhà khách lấy ba lô quân dụng, sau đó hai người cùng sóng vai nhau đi về phía tiệm trà.

Bạch Du đã hỏi thăm đường trước, chỉ thấy cô đi quanh co lòng vòng, cuối cùng dẫn Giang Lâm rẽ vào một con phố rất náo nhiệt, đi thêm một lúc nữa, hai người dừng lại trước một tiệm trà có tên “Tiệm trà Quốc Doanh của thành phố Quảng”.

Đây là một tiệm trà mang đậm phong cách trà quán cũ Tây Quan, nghe nói thành lập từ thời vua Quang Tự, trước đây còn có thể vừa uống trà vừa nghe hát tuồng nhưng bây giờ thì tất nhiên là không được rồi, hơn nữa cách trang trí cổ kính bên trong cũng không còn nữa.

Vừa bước vào, chỉ thấy bốn phía tường được quét vôi trắng, tầng một là sảnh lớn được bài trí bảy tám cái bàn tròn lớn, tầng hai là bàn vuông nhưng không có ghế cặp, nhưng cả tiệm trà trông rộng rãi và sáng sủa, quan trọng hơn là vừa bước vào đã ngửi thấy đủ loại mùi thơm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 203: Chương 203



Bàn tròn lớn ở tầng dưới phải ngồi ghép bàn với người khác hoặc cả một gia đình ngồi, vì vậy Bạch Du và Giang Lâm lên bàn vuông ở tầng hai.

Bàn vuông không lớn có thể ngồi bốn người, họ chọn một cái bàn cạnh cửa sổ.

Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ chạm trổ bằng gỗ cổ kính, có thể thấy hoa gạo trên phố, tiếc là bây giờ không phải mùa hoa, nếu không thì có thể nhìn thấy cả một rừng hoa gạo đỏ rực, cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp.

Giang Lâm: “Chỗ này không tệ.”

Bạch Du: “Đó là đương nhiên, em đã chuẩn bị trước hết rồi, nhân viên phục vụ có nói, khi tới tiệm trà nhất định phải gọi món chân gà, bánh bao thịt nướng, bánh cuốn gạo…”

Cô một hơi kể ra bảy tám món ăn, nói xong không khỏi nhíu mày: “Nhiều thế này, chỉ có hai chúng ta, sợ là ăn không hết.”

Nhưng bỏ món nào cô cũng không nỡ, nghe nhân viên phục vụ giới thiệu cả buổi chiều, cô thực sự muốn thử hết mọi món.

Giang Lâm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang do dự của cô: “Vậy thì gọi hết đi, nếu ăn không hết thì chúng ta có thể mang về nhà khách.”

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Du bỗng sáng bừng: “Được, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”

Người phục vụ thời này không giống như đời sau, sẽ không đến giúp mọi người gọi món, vẫn phải tự mình gọi.

Sau khi Bạch Du xác định những món muốn ăn, Giang Lâm liền đi xuống gọi vì mỗi xửng đều được hấp sẵn nên khi anh lên, tiện thể mang đồ ăn lên luôn.

Mùi thơm phức bay tới làm cho Bạch Du cũng chẳng thèm giả vờ nữa, cô cầm đũa hắp một miếng bánh cuốn gạo, chấm nước tương rồi cho vào miệng.

Lớp vỏ gạo đỏ mỏng bọc lấy gạo giòn và tôm, ăn vào giòn tan, dai dai, hơn nữa tôm ăn vào có thể cảm nhận được độ tươi ngon.

“Ngon lắm, anh mau nếm thử đi, chắc chắn phải chấm nước tương ăn.”

Giang Lâm gật đầu, theo cô gắp một miếng bánh cuốn gạo cho vào miệng: “Ngon.”

Nghe anh khẳng định, Bạch Du lại gắp một đũa lá sách bò.

Được cắt thành hình răng cưa, cắn một miếng, vừa giòn vừa thơm.

Lần này Giang Lâm không cần cô mở miệng, thấy cô nhắm mắt lại vì thỏa mãn, liền theo thứ tự của cô kẹp lá sách bò.

“Chân gà tách xương, hấp rất mềm, ngay cả bà lão không răng cũng có thể ăn.”

“Há cảo hoàng đế đúng như tên gọi, vỏ mỏng nhân nhiều, một cái há cảo có hai con tôm, thật xa xỉ!”

“Cháo thuyền viên đặc sệt và thơm ngọt, hơn nữa còn nhiều đồ ăn, mực, tôm, thịt thái lát, bên trong còn có cả quẩy.”

Bạch Du vừa ăn vừa khen ngợi người dân thành phố Quảng thật hạnh phúc.

Giang Lâm không lên tiếng, theo lời giới thiệu của cô mà nếm thử hết mọi món.

Từ nhỏ anh đã được dạy ăn không nói, ngủ không nói, anh vẫn luôn làm như vậy nhưng nghe cô vui vẻ và thỏa mãn giới thiệu về đồ ăn, anh không hề thấy khó chịu, ngược lại còn có một loại hơi thở của cuộc sống mà anh chưa từng trải nghiệm.

Bạch Du cũng ăn rất vui vẻ.

Cô nghĩ lần sau từ thủ đô về đảo Quỳnh Châu, họ sẽ lại đi qua thành phố Quảng, đến lúc đó cô sẽ lại đến ăn một lần nữa.

**

Đang lúc vui vẻ thì Giang Hựu Hàm lại cãi nhau với mẹ là Lâu Tú Anh.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta muốn mua hai chiếc áo len mới mặc vào mùa thu nhưng mẹ cô ta chỉ chịu đưa tiền mua một chiếc.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con đã nói với mẹ là con muốn mua hai chiếc áo len, mẹ chỉ đưa cho con một tờ đại đoàn kết, một tờ đại đoàn kết còn không mua được một chiếc áo len, không phải mẹ cố tình không cho con mua sao?”

Giang Hựu Hàm giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức dựng hết lông lên.

Thực ra cô ta không cần mua hai chiếc áo len, chỉ là cô ta muốn mua một chiếc cho Lương Thiên Vũ, trời lạnh rồi, Lương Thiên Vũ lại không có lấy một chiếc áo len, cô ta nhìn thấy rất đau lòng.

Nhưng tiền lương của cô ta bình thường đều dùng để mua kem dưỡng da và quần áo, không tiết kiệm được đồng nào, cho nên mới phải ngửa tay xin mẹ.

Bình thường chỉ cần cô ta mở miệng thì mẹ cô ta đều đưa tiền cho cô ta, không ngờ hôm nay lại chỉ đưa cho cô ta một tờ đại đoàn kết.

Bao nhiêu tiền này làm sao đủ được.

Lâu Tú Anh xoa thái dương đang đau: “Không phải năm ngoái con mới mua sao? Sao lại còn phải mua nữa? Hơn nữa còn mua một lúc hai chiếc, lãng phí quá, con mua một chiếc mới mặc là được."

Nói rồi bà ta lại móc ra ba đồng tiền từ trong túi đưa cho cô ta.

Ai ngờ Giang Hựu Hàm lại không cảm ơn mà còn đánh tay bà ta một cái “chát”: “Mẹ, mẹ đây là đang bố thí cho ăn mày sao? Con đã nói với mẹ rồi, con muốn hai chiếc áo len, một chiếc áo len ít nhất phải mười lăm mười sáu đồng, hai chiếc cộng lại ít nhất mẹ phải đưa cho con ba mươi đồng!”

Ba mươi đồng!

Một công nhân bình thường một tháng lương cũng chỉ có ba mươi mấy đồng, Giang Hựu Hàm mở miệng đã xin ba mươi đồng.

Quá đáng hơn là, bà ta đưa mười ba đồng cho cô ta mà cô ta lại còn nói bà ta là bố thí cho ăn mày.

Dù Lâu Tú Anh có cưng chiều con gái đến mấy cũng phải tức đến bật cười: “Nhà nào bố thí cho ăn mày mà cho mười mấy đồng, con không muốn thì thôi! Mẹ chỉ đưa cho con có từng này tiền, con muốn hay không thì tùy, cả ngày chỉ biết ăn diện, con không thể nào để tâm vào công việc được sao?”

Sinh ra trong gia đình tốt như nhà họ Giang, lại là đứa con gái hiếm hoi của đời này, chỉ cần cô ta để tâm vào công việc một chút, hoặc để tâm vào ông nội một chút, nịnh nọt ông nội nhiều một chút thì bây giờ cô ta đâu đến nỗi phải làm việc ở một nơi như trạm y tế?

Nhưng ngày nào cô ta cũng chỉ biết ăn diện, không biết phấn đấu chút nào!

TBC

Giang Lâm rất ưu tú nhưng Giang Lâm căn bản không có bao nhiêu tình cảm với hai mẹ con bà ta, Giang Khải thì thật lòng coi Giang Hựu Hàm như em gái cùng mẹ khác cha nhưng bất cứ lúc nào Giang Khải cũng có thể bị điều đến quân đội Tây Bắc.

Nói đến Giang Khải, đây cũng là nguyên nhân chính khiến bà ta đau đầu.

Ông nội cho Giang Khải tạm thời không cần đến quân đội Tây Bắc báo danh, Giang Khải từ lúc đầu cảnh giác đến dần dần đắc ý, còn cho rằng ông nội đã mềm lòng nhưng bà ta lại không nghĩ như vậy.

Ông nội là người từng ra chiến trường, từng g.i.ế.c địch bằng s.ú.n.g thật đạn thật, ông không phải là người vì Giang Khải nhỏ vài giọt nước mắt mèo mà mềm lòng.

Bà luôn cảm thấy ông nội có hậu chiêu gì đó, chỉ là bà ta đoán không ra, cũng không dám hỏi.

Trước đó Lâu Mạn Lệ đã gọi điện thoại đến, nói Giang Lâm đã có đối tượng, bà ta bảo cô ta đi tìm hiểu rõ ràng rồi báo lại cho bà ta, ai ngờ cô nhóc đó từ đó lại mất tăm mất tích.

Bà ta không biết rằng, sau khi Lâu Mạn Lệ bị con gà không đầu của Bạch Du dọa sợ, về nhà đã bị ốm nặng một trận. Tiếp đó cô ta lại liên tục gặp ác mộng, ngày nào cũng mơ thấy bị con gà không đầu đuổi g.i.ế.c khiến cho bây giờ cô ta nhìn thấy gà là sợ, còn tâm trạng đâu mà đi tìm hiểu chuyện của Giang Lâm và đối tượng của anh.

Lâu Tú Anh càng nghĩ càng đau đầu, giống như có hai đứa trẻ con cầm xẻng không ngừng đập vào đầu, lúc thì cảm thấy làm gì cũng không thuận lợi, lúc thì lại cảm thấy mình quá nuông chiều Giang Hựu Hàm.

Vì vậy sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Giang Hựu Hàm lớn từng này, chưa bao giờ cô ta thấy mẹ cô ta đối xử với cô ta như vậy.

Mũi cô ta cay cay, nước mắt theo đó mà chảy ra: “Trong mắt mẹ chỉ có anh năm thôi! Hồi nhỏ con và anh năm cùng bị ốm, mẹ lại dỗ dành anh năm ngủ, con còn nghi ngờ không biết cuối cùng con và anh năm ai mới là con ruột của mẹ! Sau này con không muốn gặp mẹ nữa!”

Trước đây Bạch Du từng than phiền với cô rằng mẹ cô thiên vị Tần Tâm Hủy, cô còn thấy Bạch Du là người bụng dạ hẹp hòi, bây giờ d.a.o cắt vào thịt mình, cô mới biết cảm giác đó tệ đến mức nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 204: Chương 204



Lâu Tú Anh nhìn bóng lưng cô ta khóc chạy xa dần, tức đến nỗi suýt nữa không hít thở được, cứ thế mà tức chết.

Bà ta thiên vị Giang Khải chẳng phải là vì tương lai của hai mẹ con họ sao, chỉ cần cô ta có tương lai một chút, hoặc cô ta là con trai thì bà ta đâu có phải nịnh nọt một đứa con riêng như vậy?

Lúc này Lâu Tú Anh không chỉ đau đầu mà còn đau cả tim, nằm vật ra giường, ậm ừ không đứng dậy nổi.

Giang Hựu Hàm vừa khóc vừa chạy ra khỏi đại viện, cô ta không về trạm y tế mà chạy đi tìm Lương Thiên Vũ.

Lương Thiên Vũ thấy cô ta khóc đáng thương như vậy, lập tức xin nghỉ phép ở đơn vị, lại nghe Giang Hựu Hàm vì một chiếc áo len mà cãi nhau với mẹ. Thế là cậu ta lại đưa Giang Hựu Hàm đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc áo len mới nhất, dỗ dành trái tim thiếu nữ của Giang Hựu Hàm, khiến cô ta cảm thấy Lương Thiên Vũ là người hiểu cô ta nhất trên đời, cũng là người đối xử tốt nhất với cô ta.

Tối hôm đó, Giang Hựu Hàm đưa ra một quyết định táo bạo và liều lĩnh - không về nhà.

Cô ta lớn từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên chịu ấm ức lớn như vậy, cô ta quyết định cho mẹ mình một bài học.

Nhưng cô ta và Lương Thiên Vũ hiện tại vẫn chưa công khai mối quan hệ, cho dù công khai cũng không thể đến nhà cậu ta ngủ nên sau khi khuyên can vô ích, Lương Thiên Vũ đành phải đặt một phòng ở nhà khách cho cô ta.

Và tối hôm đó, Lương Thiên Vũ trèo qua cửa sổ ngõ hẻm, ở trong phòng đó đến sáng sớm, cậu ta mới trèo ra khỏi cửa sổ.

Sau đó, cậu ta chạy một mạch về ngõ Cúc Nhi.

Ngõ Cúc Nhi đan xen đều là đại tạp viện, trong sân chật ních người, ít thì mười mấy hộ, nhiều thì mấy chục hộ, trong đó ở cuối ngõ Cúc Nhi có một đại tạp viện, trong viện có một bà góa già.

Chồng của bà góa già trước đây là công nhân của nhà máy chế biến gỗ, sau đó bị gỗ đè c.h.ế.t khi đang làm việc, để lại bà góa già và năm đứa con, nhà máy đã trợ cấp cho bà góa già một khoản tiền, công việc cũng được bà góa già tiếp quản, bình thường phụ trách pha trà ở phòng trà của nhà máy.

Bà góa già sinh được năm người con, ba trai hai gái, trong đó con trai cả Lương Thiên Vũ không chỉ đẹp trai mà còn dựa vào bản lĩnh của mình vào được cơ quan nhà nước khiến người khác phải ghen tị.

TBC

Lúc này trời còn chưa sáng, mọi người trong đại tạp viện vẫn còn chìm trong giấc ngủ, chỉ có cửa phòng của bà góa già khép hờ, như thể đang đợi ai đó.

Rất nhanh, bóng dáng của Lương Thiên Vũ xuất hiện trong đại tạp viện.

Cậu ta vừa vào, bà góa già lập tức đóng cửa gỗ lại, ngay sau đó, bên trong sáng đèn dầu.

Ánh sáng màu vàng cam chiếu xuống làm bóng của hai người in trên giấy dán cửa sổ.

“Con trai, mọi chuyện thế nào rồi? Có thành công không?”

Mặc dù Lương Thiên Vũ cảm thấy mẹ mình hỏi thẳng thắn như vậy khiến cậu ta rất ngượng nhưng cậu ta vẫn gật đầu: “Thành công rồi.”

Bà góa già không hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục truy hỏi: “Làm mấy lần? Có nhớ nhét gối dưới m.ô.n.g cô ta không?”

Tai Lương Thiên Vũ nóng bừng, sau đó giơ ba ngón tay lên: “Làm ba lần, cũng nhét gối rồi.”

Bà góa già nghe xong lời này, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu: “Làm ba lần như vậy là đủ rồi, tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ tin tức thôi, chậm thì ba tháng, nhanh thì một tháng là biết được có trúng không.”

Chiều hôm qua, con trai cả về nói tối nay sẽ đi nhà khách ngủ với cháu gái của thủ trưởng họ Giang, bà ta lập tức truyền đạt hết những bí quyết trên giường mà bà ta học được cả đời cho con trai cả.

Bà ta có thể sinh được nhiều con trai như vậy là vì mỗi lần bà ta làm chuyện đó với chồng xong đều nhét gối vào mông, như vậy thứ đó sẽ không chảy ra ngoài, cũng dễ thụ thai hơn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 205: Chương 205



Nhà họ Lương bọn họ và nhà họ Giang không môn đăng hộ đối, với gia thế của nhà họ Giang thì đương nhiên sẽ không coi trọng họ nhưng ai bảo họ lại nuôi một đứa cháu gái không đứng đắn!

Đợi đến khi đứa con gái họ Giang đó mang thai, cho dù họ có coi thường nhà họ Lương thì đến lúc đó cũng phải ngoan ngoãn gả người cho họ.

Nghe nói đời này nhà họ Giang chỉ có hai đứa con gái, đứa con gái đó được cưng chiều trong nhà, đến lúc đó chuẩn bị thêm chút của hồi môn cũng là nên, tốt nhất là cho cô ta một căn nhà lớn, tới khi đó cả nhà sáu người họ chuyển đến ở cùng.

Nhưng Lương Thiên Vũ vẫn còn chút lo lắng: “Nếu không trúng thì sao?”

Bà góa già: “Một lần không được thì làm nhiều lần, loại con gái d*m đ*ng như vậy chỉ cần nếm thử một lần, sau này không cần con mở miệng cô ta cũng sẽ chủ động quấn lấy con mà đòi.”

Lương Thiên Vũ nghe xong lời này không phản bác, ngược lại còn nhíu mày, vẻ mặt có tâm sự nhưng lại không nói ra.

Bà góa già thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”

Lương Thiên Vũ lắc đầu: “Không có gì.”

“Không có gì thì về chợp mắt một lát, lát nữa trời sáng còn phải đi làm.”

Lương Thiên Vũ gật đầu, quay người về phòng của cậu ta và hai em trai.

Nói là phòng nhưng thực ra chỉ là một không gian nhỏ được ngăn ra bằng ván gỗ trong phòng khách, cậu ta một cái giường, còn hai em trai chen chúc trên một cái giường, vừa chật chội vừa không có không gian riêng tư.

Hơn nữa hai đứa em trai của cậu ta cũng lớn dần, một cái giường nhỏ cho hai đứa căn bản không ngủ được.

Về sau hai đứa em gái cũng lần lượt phải lấy chồng, trong nhà không lấy ra được chút của hồi môn nào, cho nên cậu ta chắc chắn phải cưới Giang Hựu Hàm.

Nghĩ đến đây, chút lương tâm còn sót lại trong lòng cậu ta cũng biến mất.

**

Ngày hôm sau, Bạch Du và Giang Lâm đi xe đến thăm anh cả và chị Ánh Chi của cô.

Không biết có phải vì gần quê nên lòng cô càng hồi hộp hay không, càng đến gần bệnh viện, tim cô đập càng nhanh.

Giang Lâm nhận ra sự khác thường của cô: “Sao vậy?”

Bạch Du lắc đầu: “Không sao, có lẽ lâu quá không gặp anh cả và chị Ánh Chi nên em có hơi căng thẳng.”

Giang Lâm tưởng cô lo lắng không biết giải thích chuyện của hai người với Bạch Gia Dương thế nào, anh dừng lại một chút rồi nói: “Yên tâm, để anh nói với anh cả của em.”

Bạch Du biết anh hiểu lầm nhưng không định giải thích rõ ràng, cô nhếch miệng: “Được.”

Xe buýt đến trạm bệnh viện phía nam, xuống xe, họ lại đi bộ thêm mười mấy phút mới đến bệnh viện.

Lúc nào bệnh viện cũng đông người, vừa bước vào bệnh viện, Bạch Du đã thấy các bác sĩ và y tá vội vã đi lại, như thể đang đánh trận vậy.

Họ muốn tìm người hỏi nhưng không thấy.

Giang Lâm chỉ vào chiếc ghế dài cạnh cửa lớn: “Em ngồi ở đó đợi anh, anh vào tìm người.”

“Được.”

Bạch Du gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đá gần cửa.

Bên ngoài nắng đẹp, trong bụi cây có hai con bướm sặc sỡ đang đuổi nhau, Bạch Du dõi theo chúng một lúc lâu, đến khi hai con bướm bay xa, cô mới thu lại tầm mắt, vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy hai người.

Ở một cửa sổ xa xa, một cô gái trẻ quay lưng về phía cửa sổ, đưa tay ra vỗ mạnh vào tay người đàn ông đứng trước mặt, tay người đàn ông bị hất ra nhưng không nổi giận, ngược lại còn cười hề hề.

Bạch Du còn tưởng là một cặp đôi trẻ nào đó trong bệnh viện đang cãi nhau, định dời mắt đi thì lúc này, cô gái đó quay người lại, mặt đối diện với cửa sổ.

Cô nhìn rõ ngay.

Là chị Ánh Chi!

Mặc dù có chút khác biệt so với chị Ánh Chi trong ấn tượng của cô, cô gái trước mặt này hơi gầy, hai má hóp vào, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm nhưng cô rất chắc chắn, đây chính là người yêu của anh cả cô, chị Ánh Chi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 206: Chương 206



Nhưng người đàn ông sau lưng cô ấy hoàn toàn không phải anh cả của cô.

Ngay lúc kinh ngạc, người đàn ông đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc chị Ánh Chi, sau đó mới cười rời đi.

Chị Ánh Chi như rất ghê tởm, cô ấy lấy khăn tay ra liên tục lau phần tóc bị chạm vào, như thể muốn lau sạch cả tóc mới thôi.

Bạch Du nhíu chặt mày.

Trong lòng cũng nảy sinh rất nhiều nghi vấn.

Người đàn ông đó là ai?

Chị Ánh Chi và anh ta có quan hệ gì?

Kiếp trước chị Ánh Chi xảy ra chuyện, có liên quan đến người đàn ông này không?

Anh cả của cô có biết chuyện giữa chị Ánh Chi và người đàn ông đó không?

Bạch Du hận không thể chạy đến hỏi cho ra lẽ ngay bây giờ.

Chỉ là cô nhanh chóng dập tắt ý định này.

Mối quan hệ của cô và chị Ánh Chi chỉ có thể coi là bình thường, hai người lại lâu như vậy không gặp, cô đột ngột chạy đến hỏi như vậy, không những không nhận được câu trả lời mà còn khiến chị Ánh Chi phản kháng.

Hít một hơi thật sâu, cô hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cho dù người đàn ông đó có liên quan đến cái c.h.ế.t của chị Ánh Chi kiếp trước hay không nhưng nhìn tình hình vừa rồi, chỉ sợ kẻ đến không có ý tốt, hiện tại cô còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, cho nên trước tiên nên án binh bất động, sau đó từng bước tìm hiểu rõ ràng rồi mới quyết định phải làm thế nào.

Ngay lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc…

“Du Du!”

Trên đường đến bệnh viện, Bạch Du đã tự chuẩn bị tâm lý rất nhiều, cô cho rằng mình có thể mỉm cười đối mặt với anh cả.

Nhưng khi nhìn thấy anh cả, giọng cô liền nghẹn ngào: “Anh cả…”

Nhớ lại cảnh tượng anh cả gặp cô trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, nước mắt cô cứ tuôn như mưa.

Bạch Gia Dương chưa từng thấy Bạch Du như vậy, nhất thời luống cuống: “Đừng khóc, ngoan, lát nữa anh mua kẹo cho em ăn.”

“Phụt…”

Vốn dĩ Bạch Du đang rưng rưng nước mắt nhưng lúc này lại không khóc được nữa.

Cô lau nước mắt trên khóe mắt, phàn nàn: “Anh cả, em đã mười tám tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.”

Bạch Gia Dương gãi trán, nhìn cô đầy cưng chiều: “Trong mắt anh, em mãi mãi là trẻ con.”

Trong ấn tượng của anh, Bạch Du và anh cả này vẫn chưa bao giờ thực sự thân thiết, ngay cả khi bị ấm ức, cô cũng thà một mình chịu đựng.

Không phải anh ấy chưa từng cố gắng kéo gần tình cảm giữa hai anh em, chỉ là hiệu quả không được bao nhiêu.

Lần trước đột nhiên nhận được thư cô gửi từ thủ đô, anh ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lần này càng không ngờ cô lại âm thầm chạy đến thành phố Quảng.

Chỉ là... Sao cô lại xuất hiện cùng Giang Lâm?

Bạch Gia Dương vừa nghĩ thế nào vừa hỏi thế đấy.

Nghe anh cả hỏi, Bạch Du nghi ngờ nhìn Giang Lâm: “Anh không nói với anh cả sao?”

Giang Lâm lắc đầu: “Không kịp.”

Anh vừa định nói mình và Bạch Du cùng đến bệnh viện thăm anh ấy thì Bạch Gia Dương đã kích động nắm lấy tay anh hỏi Bạch Du ở đâu, sau đó không màng đến ai lao tới, căn bản không cho anh cơ hội giải thích.

Bạch Gia Dương nhìn Giang Lâm, lại nhìn Bạch Du, nghi ngờ hỏi: “Hai đứa đang diễn kịch câm à?”

TBC

Bạch Du gãi mũi: “Anh cả, những gì em sắp nói tiếp có thể khiến anh hơi sốc nhưng bất kể anh nghe thấy gì, em xin anh hãy bình tĩnh.”

Bạch Gia Dương dâng lên một dự cảm không lành: “Được, anh chắc chắn bình tĩnh, em nói đi, có chuyện gì?”

Bạch Du hơi ngượng ngùng nói: “Em và anh Giang Lâm chuẩn bị về thủ đô đăng ký kết hôn.”

“Kết hôn!”

Bạch Gia Dương vì quá kích động nên giọng nói cũng lạc đi.

Em gái mình với Giang Lâm ư?

Chẳng phải Bạch Du đang hẹn hò với Giang Khải sao?

Hơn nữa hai người đã sớm đính hôn, sao lại đi đăng ký kết hôn với Giang Lâm?

Bạch Gia Dương từng nghi ngờ mình có nghe nhầm không nhưng hai người trước mắt lại dùng ánh mắt vô cùng “chân thành” nhìn anh ấy, khiến anh ấy muốn nghi ngờ cũng không được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 207: Chương 207



Bạch Du: “Anh cả, anh bình tĩnh chút, thật ra anh là người thứ ba biết chuyện này, đến giờ cha vẫn chưa biết.”

Bạch Gia Dương hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Cuối cùng là chuyện gì? Em kể anh nghe từ đầu đến cuối.”

Thế là Bạch Du kể lại một cách đơn giản chuyện cô và Giang Khải hủy hôn ước, ông Giang lại nhờ cô chọn lại một người trong số các con trai nhà họ Giang, rồi quá trình cô tìm Giang Lâm ở đảo Quỳnh Châu.

Cô không kể chuyện bà Giang và Giang Khải Viện, cũng không kể chuyện cô đã do dự thế nào.

Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Bạch Gia Dương kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm mãi không ngậm lại được: “Vậy là, trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà không một ai trong nhà nói với anh!”

Nhận thức này khiến anh ấy vừa chán nản vừa thấy có lỗi.

Anh ấy hiểu lý do tại sao người nhà không nói với anh ấy, anh ấy ở xa ngàn dặm, nói với anh ấy cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ khiến anh ấy lo lắng thêm.

Nhưng anh ấy là con trai cả trong nhà, đáng lẽ anh ấy phải gánh vác trọng trách chăm sóc gia đình, thế mà giờ anh ấy lại chẳng làm được gì.

Trong lòng anh ấy không khỏi dâng lên cảm giác tự trách và bất lực sâu sắc.

Bạch Du nhìn thấy sự do dự của anh cả của mình, nhân cơ hội thăm dò: “Anh cả, anh và chị Ánh Chi có từng nghĩ đến chuyện về thủ đô phát triển không?”

Nghe vậy, Bạch Gia Dương đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, gật đầu: “Có chứ, chỉ là... Chị Ánh Chi của em nói không muốn về, hơn nữa bên lãnh đạo cũng không phê duyệt đơn xin điều chuyển về thủ đô của bọn anh.”

Bạch Du sửng sốt, cau mày: “Anh cả, anh nói chị Ánh Chi không muốn về thủ đô sao? Nhưng tại sao vậy?”

Chị Ánh Chi sinh ra và lớn lên ở thủ đô, không khí gia đình lại vô cùng hòa thuận, cô ấy cũng được coi là viên ngọc quý trên tay cha mẹ, cô ấy không có lý do gì để không về.

Bạch Du nghĩ đến người đàn ông vừa rồi đã động tay động chân với cô ấy.

Cô không nghi ngờ chị Ánh Chi ngoại tình, cô càng lo lắng hơn là chị Ánh Chi bị đe dọa hoặc có điều gì khó nói.

Bạch Gia Dương cũng cau mày: “Lúc đầu Ánh Chi nói muốn về thủ đô nhưng từ cuối năm ngoái, cô ấy đột nhiên thay đổi ý định. Anh cũng hỏi cô ấy, cô ấy nói thích khí hậu ở thành phố Quảng hơn, cô ấy nói nằm nào ở thủ đô cũng bị nứt nẻ tay chân vì lạnh, hơn nữa ở đây số lần lên cơn hen suyễn cũng giảm đi rất nhiều.”

Anh ấy hiểu Ánh Chi vì sức khỏe mà muốn ở lại thành phố Quảng, với tư cách là hôn phu của cô ấy thì anh ấy đương nhiên không thể để cô ấy ở đây một mình.

Đây cũng là lý do khiến anh ấy do dự.

Nghe vậy, Bạch Du càng cau mày chặt hơn.

Cô cảm thấy vấn đề hẳn là xảy ra vào khoảng cuối năm ngoái nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng không đợi cô mở miệng thăm dò thêm, sự chú ý của Bạch Gia Dương đã chuyển sang Giang Lâm: “Ừm! Em trai này, em có cho Du Du uống thuốc mê không? Nếu không thì sao em ấy lại chọn ở bên em?”

Thật ra anh ấy hiểu Giang Lâm nhiều hơn Giang Khải, chỉ là trong ấn tượng của anh ấy, Giang Lâm vẫn luôn coi Bạch Du như em gái trong nhà mình.

Giờ em gái biến thành vợ, Giang Lâm có thấy kỳ lạ hay không anh ấy không biết, nhưng anh ấy nhất thời không thể thích ứng với sự thay đổi này.

Huống chi Giang Lâm là anh trai ruột của Giang Khải, dù sao thì huyết thống vẫn là quan trọng nhất, lỡ như xảy ra xung đột, anh có thật sự có thể đặt Bạch Du lên hàng đầu không?

Giang Lâm đỡ lấy nắm đ.ấ.m anh ấy đ.ấ.m tới: “Không có cho thuốc mê nhưng anh yên tâm, em sẽ bảo vệ Bạch Du, cũng sẽ coi cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống của em!”

TBC

Bạch Gia Dương nhe răng, rút tay về: “Em nhớ kỹ lời mình nói, nếu em dám bắt nạt Du Du, anh chắc chắn sẽ không tha cho em!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 208: Chương 208



Giang Lâm nhìn anh ấy, nói dứt khoát: “Sẽ không có cơ hội đó đâu anh.”

Bạch Du nhìn hai người đàn ông trước mắt cãi nhau vì mình, trong lòng vừa ấm áp vừa tràn đầy.

Thật ra kiếp trước anh cả cũng đã cảnh cáo Giang Khải như vậy, chỉ là lúc đó chị Ánh Chi đã xảy ra chuyện, anh cả cũng vì áy náy và trầm cảm mà gầy trơ xương, còn từ chức ở bệnh viện.

Giang Khải không những không để lời anh cả nói vào tai, thậm chí còn chẳng thèm để anh ấy vào mắt.

Cô nhớ lúc đó anh ta đã nói như thế này: “Cô có biết Giang Khải tôi khinh thường loại đàn ông nào nhất không? Đúng vậy, chính là loại đàn ông như anh cả của cô, vì một người phụ nữ mà đòi sống đòi chết, thật sự cho mình là tình thánh à, chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với hiện thực mà thôi.”

Bây giờ Bạch Du nghĩ lại vẫn rất tức giận, nếu Giang Khải ở đây, cô chắc chắn sẽ tát cho anh ta mấy cái thật mạnh.

Nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến Giang Khải, cô lên tiếng ngắt lời hai người: “Anh cả, chị Ánh Chi đâu? Chị ấy bận làm việc à?”

Lúc này Bạch Gia Dương mới chuyển tầm mắt trở lại Bạch Du: “Đúng rồi, dạo này Ánh Chi rất bận, nói ra thì đã hơn nửa tháng rồi anh chưa được trò chuyện tử tế với cô ấy.”

Thật ra công việc của hai người đều rất bận, chỉ là dù bận đến mấy thì vẫn có thời gian để cùng nhau ăn cơm hoặc đi dạo nhưng Ánh Chi lần nào cũng nói cô ấy không có thời gian, hai người vội vàng gặp nhau nói chưa được hai câu đã phải chia tay.

Bạch Du mừng thầm vì lần này mình đã đến đúng lúc: “Anh cả, em nhớ chị Ánh Chi rồi, hôm nay em có thể gặp chị ấy không?”

Một năm sau chị Ánh Chi mới xảy ra chuyện, cô không ngờ là từ sớm như vậy chị Ánh Chi đã có biểu hiện không ổn.

“Bây giờ anh sẽ đến khoa sản tìm cô ấy, cô ấy mà biết em đến thành phố Quảng rồi, chắc chắn sẽ rất vui."

Bạch Gia Dương cũng là người vội vàng, nói xong liền vội vã đi.

Đợi Bạch Gia Dương đi xa, Giang Lâm nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Ánh nắng từ khe hở mái nhà rọi xuống, Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Giang Lâm hỏi vậy là sao?”

Ánh nắng tháng chín rực rỡ chiếu lên mặt cô, Giang Lâm nhìn chằm chằm vào mặt cô nói: “Trong lúc nói chuyện với Gia Dương, em đã nhíu mày tổng cộng bốn lần.”

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, tim Bạch Du đập hụt một nhịp, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi anh và anh cả đến, em đã nhìn thấy chị Ánh Chi ở cửa sổ bên kia, lúc đó chị ấy đang ở cùng một người đàn ông lạ.”

Giang Lâm: “Sau đó thì sao?”

Nhìn vào mắt anh, không hiểu sao cô lại thấy an tâm, Bạch Du hít sâu một hơi: “Sau đó người đàn ông đó hôn lên tóc của chị Ánh Chi, chỉ là chị Ánh Chi có vẻ rất ghét, em lo chị Ánh Chi gặp chuyện gì đó.”

Giang Lâm khựng lại: “Em nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đó không?”

Bạch Du gật đầu nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Em nhìn thấy nhưng không nhìn rõ lắm, chính là cửa sổ bên phải tầng ba của tòa nhà bên kia.”

Giang Lâm nhìn theo hướng cô chỉ, ước chừng khoảng cách từ đây đến đó khoảng hơn một trăm mét.

Anh nhướng mày: “Lần trước không phải em nói là thị lực của em không tốt sao?”

TBCBạch Du: “…”

Giang Lâm: “Cho nên khi đó em đều có thể thấy được đúng không?”

Bạch Du: “…”

Không khí im lặng trong vài giây.

Bạch Du không hiểu sao lại có cảm giác tự đập đá vào chân mình, còn có những hình ảnh đã dần bị lãng quên lại lần nữa ùa về trong đầu.

Khuôn mặt cô “xoẹt” một cái đỏ bừng.

Quét qua vành tai và cổ đỏ ửng của cô, Giang Lâm hơi cụp mắt xuống nhưng khóe miệng lại không giấu được cong lên.

Mười mấy phút sau, Bạch Gia Dương trở về, đi cùng anh ấy còn có Từ Ánh Chi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 209: Chương 209



“Chị Ánh Chi!”

Vừa nãy nhìn từ xa đã thấy sắc mặt chị Ánh Chi không được tốt lắm, đến khi lại gần nhìn, trong lòng Bạch Du không khỏi khựng lại.

Sắc mặt chị Ánh Chi quá khó coi, cả người gầy gò trơ xương, hoàn toàn không còn cảm giác hồng hào tươi tắn như trước, trước kia ở đại viện, sắc mặt chị Ánh Chi nổi tiếng hồng hào, nhìn là biết sức khỏe rất tốt.

Trước kia chị Ánh Chi thuộc tuýp người đầy đặn, có chút thịt nhưng hoàn toàn không liên quan đến béo phì, ngược lại còn khiến người ta phải ghen tị với thân hình có đường cong của cô ấy nhưng bây giờ cô ấy gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương.

“Du Du! Thật sự là em! Vừa nãy Gia Dương nói em đến thành phố Quảng rồi, chị còn không tin lắm, không ngờ em thực sự đến rồi!”

Từ Ánh Chi đi tới nắm tay Bạch Du, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn cô.

Nghe vậy, Bạch Gia Dương biện giải cho mình: “Em nói gì vậy, anh lừa em bao giờ?”

Nhưng Từ Ánh Chi không để ý đến anh ấy, vẫn cười nhìn Bạch Du: “Cao lớn hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn, nếu nhìn thấy em trên đường, chị còn không dám nhận em nữa!”

Bạch Du không khách sáo khen lại, mà thuận theo lời cô ấy nói: “Nếu nhìn thấy chị Ánh Chi trên đường, em cũng không nhận ra, chị Ánh Chi gầy đi nhiều quá nhưng gầy quá rồi, vẫn là trước kia đẹp hơn.”

Từ Ánh Chi nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, né tránh ánh mắt của Bạch Du nói: “Công việc quá bận, hơn nữa thời tiết bên này quá ẩm ướt, chị nhất thời không thích nghi được với thổ nhưỡng bên này.”

Bạch Du giả vờ kinh ngạc: “Nhưng vừa nãy anh cả còn nói chị Ánh Chi không muốn điều về thủ đô, còn nói chị thích khí hậu bên này, bây giờ xem ra là anh cả của em nói bừa rồi?”

Bạch Gia Dương nghe vậy, cau mày, nhìn Từ Ánh Chi không nói gì.

Từ Ánh Chi lại một lần nữa cứng đờ, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cũng không tính là nói bừa, dù sao chị cũng là cô gái thủ đô chính gốc, chị chắc chắn yêu thích và thích nghi với khí hậu thủ đô hơn, chỉ là cơ thể chị ở thành phố Quảng này sẽ thoải mái hơn, đặc biệt là bệnh hen suyễn của chị, đến đây sau thì ít tái phát hơn.”

Thấy chị Ánh Chi đã khéo léo nói quanh co, Bạch Du không tiếp tục chủ đề này nữa.

Chỉ là trong lòng cô cũng xác định được một chuyện: Chị Ánh Chi chắc chắn có chuyện giấu họ!

Bạch Du và Giang Lâm từ xa đến, hơn nữa mọi người đã lâu không gặp nhau, Dù Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi có bận đến mấy cũng phải dành thời gian ra ăn cơm cùng họ.

Bạch Gia Dương quyết định đưa họ đến nhà hàng Quốc Doanh gần đó.

Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Từ Ánh Chi rõ ràng đã thoải mái hơn một chút so với khi ở trong bệnh viện: “Em muốn ăn gì thì cứ gọi, anh trai em có tiền, đừng tiết kiệm thay anh ấy.”

Bạch Gia Dương nhìn cô, cười nói: “Em làm gì mà hại anh? Em đây là hại chính mình, tiền của anh cũng là tiền của em, em cứ để Du Du thoải mái đi, đừng có tiếc.”

Từ Ánh Chi hừ một tiếng: “Em mới không như vậy.”

Bạch Du nhìn họ, như thể nhìn thấy dáng vẻ trước kia của họ.

Lúc ở thủ đô, quan hệ của anh cả và chị Ánh Chi rất tốt, tính cách anh cả khá hướng nội nhưng tính chị Ánh Chi lại hoạt bát, luôn có thể khơi dậy sự nhiệt tình của anh cả, kiếp trước cô đặc biệt ngưỡng mộ dáng vẻ hai người họ ở bên nhau.

Từ Ánh Chi thấy cô ngẩn ngơ, đưa tay vẫy trước mặt cô: “Em ngẩn ngơ cái gì vậy? Nghĩ xem muốn ăn gì sao?”

Bạch Du hoàn hồn lại: “Em cũng không biết món nào ngon, hay là chị Ánh Chi giới thiệu cho chúng em một chút?”

Từ Ánh Chi cũng không từ chối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Món nổi tiếng nhất của nhà hàng này là cơm niêu, hay là chúng ta gọi bốn phần cơm niêu, rồi gọi thêm một phần gà luộc và một nồi canh hầm, mọi người thấy thế nào?”
 
Back
Top