Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 120: Chương 120



Nhìn thấy dáng vẻ của cô, lòng Tần Tâm Hủy chùng xuống, lập tức thay đổi chiến thuật, khóc nức nở: "Cháu biết cháu không nên ghen tị với Du Du nhưng tại sao từ nhỏ đến lớn em ấy cái gì cũng có, còn cháu chỉ biết nương nhờ người khác, giờ cháu còn mất việc, mà em ấy lại có thể được gả vào nhà họ Giang như vậy."

Hai cô cháu đều không biết chuyện Bạch Du và Giang Khải đã hủy hôn, càng không biết chuyện ông nội Giang bảo Bạch Du chọn một người khác trong số con cháu nhà họ Giang để làm người yêu.

Tuy nhiên, lời nói của Tần Tâm Hủy đã khiến Tần Chính Nhân mềm lòng một lần nữa: "Nếu cháu thực sự muốn trở về nhà họ Bạch, e rằng cháu phải chịu một chút khổ sở."

Mắt Tần Tâm Hủy sáng lên: "Khổ sở gì?"

Chỉ cần có thể cho phép cô ta trở về nhà họ Bạch, cô ta không sợ bất kỳ khó khăn nào!

Mặt trời lặn dần về phía tây, ráng chiều rực rỡ khắp bầu trời.

Những người đi xe đạp tan sở, vội vã đi về nhà. Vài đứa trẻ chưa chơi chán vẫn nán lại công viên, tiếng gọi "Về nhà ăn cơm nhanh!" vang vọng khắp nơi, tạo nên bầu không khí ấm áp, gần gũi.

Bạch Du thong dong đạp xe về nhà. Nhưng trước khi bước vào nhà, cô đã bị Thái Vọng Xuân ngăn lại..

Thái Vọng Xuân nói với vẻ thần bí: "Có lẽ cháu chưa biết, mẹ cháu lại đưa cô chị họ không chịu giặt q**n l*t về nhà rồi!"

Không giặt q**n l*t...

Miệng Bạch Du giật giật: "Vậy thím Thái có biết lý do là gì không?"

Thái Vọng Xuân với vẻ mặt không có tin đồn nào là tôi không biết, gật đầu: "Nghe nói chị họ của cháu từ quê lên thăm hai người, chỉ đi đến nửa đường thì bị người ta đánh vỡ đầu, cảnh sát còn đến hỏi chuyện!"

Tần Tâm Hủy bị đánh?

Kiếp trước Tần Tâm Hủy không về quê ở, nên chuyện này hoàn toàn không xảy ra.

Bạch Du: "Vậy cô ta có nhìn thấy ai đã đánh mình không?"

Thái Vọng Xuân: "Không, cô ta nói bị người ta trùm bao tải kín đầu nên không nhìn thấy gì cả. Nhưng đầu cô ta bị đánh một nhát rất to, m.á.u me đầy quần áo, nhìn rất đáng sợ. Thấy mẹ cháu thương xót như vậy, thím e là bà ta sẽ nắm bắt cơ hội cho cô cháu ruột về ở đây!"

Về ở đây?

Nghĩ hay lắm!

Bạch Du khinh miệt trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Cảm ơn thím Thái, cháu vào xem sao."

Nói xong cô xoay người đi về nhà.

Thái Vọng Xuân nhìn bóng dáng Bạch Du biến mất trong tầm mắt, chớp chớp mắt, phóng về phía phòng bếp nhà mình.

Bà ấy cảm thấy chắc chắn nhà họ Bạch sẽ vì chuyện này mà náo loạn, bà ấy phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi nghe lén!

Bạch Du vào cửa không thấy bóng dáng bà nội, cũng không biết đi đâu, ngược lại mẹ cô ngồi trên sô pha, dáng vẻ chờ cô về nhà.

Nhưng mà không giống với trước kia, lần này mẹ cô nhìn thấy cô, lập tức lộ ra thần sắc ân cần hỏi han: "Du Du về rồi? Đi làm có mệt không? Hôm nay có món sườn kho tàu con thích nhất, lát nữa con ăn nhiều một chút."

Bạch Du đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Tần Tâm Hủy đã về?"

Tần Chính Nhân vội vã nói: "Con yên tâm, chị họ con chỉ ở đây tạm thời hai ngày thôi. Đầu con bé bị vỡ, bác sĩ nói bị chấn động não nhẹ, không nên di chuyển. Khi nào con bé khỏe lại, mẹ sẽ cho con bé về."

Bạch Du nhướng mày.

Cô cảm thấy đây không giống với tính cách của mẹ mình.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó bà ta nói: "Du Du, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con."

Bạch Du bình thản: "Chuyện gì?"

Tần Chính Nhân: "Là thế này, dạo này chị họ con thất nghiệp, mà giờ kiếm việc mới khó khăn nên mẹ muốn thương lượng với con, cho chị họ con làm công việc ở hội Liên hiệp Phụ nữ của con."

Vừa dứt lời, Bạch Du đã bật cười: "Lần trước bảo bà già mà ngây thơ, không ngờ bà lại tin thật, bà tưởng tôi dễ lừa gạt vậy sao, bà nói vài câu là tôi nhường công việc cho Tần Tâm Hủy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 121: Chương 121



Tần Chính Nhân suýt nghẹn thở, ngã ra c.h.ế.t tại chỗ.

Bà ta tự nhủ mình không nên tức giận, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Du Du, con nghe mẹ nói trước đã, ý mẹ là nhường công việc của con cho con bé, công việc của mẹ cho con. Không phải lúc nào con cũng nói không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ sao? Vậy thì nhân cơ hội này đổi sang công việc khác là vừa."

Bạch Du nhìn mẹ như nhìn quái vật: "Vậy sao bà không trực tiếp nhường công việc cho Tần Tâm Hủy?"

Kiếp trước mẹ làm việc đến khi về hưu mới nghỉ hưu từ đoàn văn công, vì vậy cô không tin mẹ sẽ từ bỏ công việc.

Ngoài ra như cô đã nói lúc nãy, nếu mẹ thực sự muốn nghỉ hưu, chỉ cần nghỉ hưu và sắp xếp cho Tần Tâm Hủy vào đoàn văn công là được, sao phải rườm rà bảo cô đổi công việc cho Tần Tâm Hủy?

Tần Chính Nhân: "Mẹ là chủ nhiệm đoàn văn công, nếu mẹ nghỉ hưu, sau đó sắp xếp cho con một vị trí tốt hơn trong đoàn văn công, thì tốt hơn nhiều so với việc con làm cán bộ ở Hội Liên hiệp Phụ nữ. Con là con gái ruột của mẹ, có lợi ích gì mẹ cũng nghĩ đến con trước tiên."

Bạch Du lại cười: "Được thôi."

Tần Chính Nhân không ngờ con gái lại đồng ý dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức khiến bà ta lo lắng: "Du Du, con thực sự đồng ý rồi sao?"

Bạch Du gật đầu: "Tất nhiên là đồng ý rồi, như bà nói, tôi vốn không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, giờ có cơ hội đổi sang công việc tốt hơn, tôi còn gì phải đắn đo nữa?"

Nhìn vẻ mặt chân thành của con gái, Tần Chính Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Con nghĩ vậy là tốt rồi, mai con về cơ quan xin nghỉ việc, sau đó giao lại cho chị họ con, xong xuôi mẹ sẽ sắp xếp cho con một công việc tốt ở đoàn văn công."

Bạch Du cười: "Được thôi, giờ chị họ tôi ra sao rồi, tôi muốn đi thăm cô ta."

Tần Chính Nhân luôn cảm thấy nụ cười này của con gái khiến bà ta khó chịu, không khỏi cảnh giác hỏi: "Chị họ con đang ngủ, hay là con đợi đến mai rồi đi thăm cũng được."

Sắc mặt Bạch Du tối sầm, không vui nói: "Ngay cả mặt cũng không cho gặp mà đã muốn công việc của tôi, hai người đang chơi trò gì vậy?"

Tần Chính Nhân không ngờ Bạch Du nói thay đổi là thay đổi, vội vàng an ủi: "Con gái này sao lại nhạy cảm thế, mẹ chỉ nghĩ chị họ con hiện tại không khỏe, con vào cũng chẳng nói được hai câu, hay là đợi đến mai khi nào chị họ con khỏe hơn hai chị em tụ tập sau, bây giờ con đã nói vậy, vậy vào đi."

Hiện tại Bạch Du không dễ bảo như trước, bà ta lo lắng Bạch Du sẽ đổi ý không nhường công việc cho Tần Tâm Hủy, đành phải dỗ dành con gái, ổn định con gái trước đã.

Lúc này Bạch Du mới nở nụ cười, đi theo sau Tần Chính Nhân vào căn phòng nhỏ của Tần Tâm Hủy.

Vừa nãy Tần Tâm Hủy trốn ở cửa nghe lén hai người nói chuyện, nghe được Bạch Du muốn đi vào, cô ta vội vàng chạy lên giường nằm, còn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cô ta còn tưởng trong khoảng thời gian này Bạch Du như thay đổi thành người khác, cô ruột sẽ không dễ dàng thuyết phục cô nhường công việc cho cô ta.

Không ngờ cô vẫn ngu xuẩn như vậy, cô ruột nói cái gì cô liền tin cái đó.

Chỉ cần cô ta lấy được công việc Hội Liên hiệp Phụ nữ, trở lại nhà họ Bạch một lần nữa, cô ta cũng không tin cô ta không lấy được Giang Khải.

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, vết thương bị chính cô ta dùng bình thủy tinh đập vỡ tựa hồ cũng không đau nữa.

Vừa bước vào, Bạch Du đã nhìn thấy Tần Tâm Hủy nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch.

Đầu được băng bó bằng băng gạc, vết thương vẫn còn rỉ ra những tia máu.

Có vẻ như là bị thương thật.

Ngay sau đó, Bạch Du đưa những ngón tay thon dài trắng ngần ra, chọc mạnh vào vết thương của Tần Tâm Hủy

“Aaaaa.”

Tần Tâm Hủy không ngờ cô lại dám động tay chọc vào vết thương của mình, đau đến mức không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa: "Bạch Du, em đang làm gì vậy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 122: Chương 122



Bạch Du nở nụ cười dịu dàng và vô tội: "Tôi đang chọc vào vết thương của chị đấy, chị không biết sao?"

Tần Tâm Hủy: "..."

Tất nhiên là cô ta biết Bạch Du đang chọc vào vết thương của mình nhưng cô ta không hiểu tại sao Bạch Du lại đột nhiên nổi điên như vậy!

Tần Chính Nhân cũng không ngờ Bạch Du lại không tuân theo "kế hoạch" nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chọn cách trấn an Bạch Du: "Hủy Hủy, con đừng dọa Bạch Du, Bạch Du chỉ quan tâm đến vết thương của con thôi."

Tần Tâm Hủy: “…”

Vết thương của cô ta bị chọc khiến cô ta đau nhói từng cơn, mà cô ruột nói là quan tâm!

Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng thấu hiểu tâm trạng của Bạch Du khi trước đây cô ruột luôn thiên vị cô ta.

TBC

Bạch Du: “Mẹ bảo tôi nhường công việc cho chị, chắc chị vui lắm nhỉ?”

Nghĩ đến công việc sắp sửa có được, Tần Tâm Hủy quyết định nhịn thêm một chút: “Du Du, em thực sự muốn nhường công việc cho tôi à? Cảm ơn em, tôi vui quá…”

Bạch Du cắt ngang lời cô ta: "Chị đừng vội mừng, vì tôi lại không muốn nữa, không những không muốn mà tôi còn định... Đánh chị!"

Nói là làm, vừa dứt lời, Bạch Du đã tung một cú đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Tần Tâm Hủy.

“Bụp! Bụp! Bụp!"

Bạch Du liên tục tung ra những cú đ.ấ.m vào n.g.ự.c và bụng của Tần Tâm Hủy.

Kiếp trước mẹ cô cũng bảo cô nhường công việc cho Tần Tâm Hủy, tuy nhiên kiếp trước mẹ cô không nói sẽ nghỉ hưu, càng không nói sẽ sắp xếp công việc cho cô ở đoàn văn công. Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Du không đoán được trong hồ lô bà ta muốn bán thuốc gì.

Nhưng mặc kệ bán thuốc gì, tóm lại hai người này không có ý tốt.

Cách tốt nhất là cô giả vờ vâng lời sắp xếp của mẹ, xem mẹ rốt cuộc muốn làm gì nhưng cô không muốn.

Lúc trước cô nghĩ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của cha và mẹ cô, bây giờ cô thay đổi ý định.

Chỉ cần mẹ cô cùng Tần Tâm Hủy ở nhà này một ngày, cái nhà này sẽ mãi mãi không được yên ổn.

Cho nên cô phải đuổi hai người này đi!

"Aaaaaaaa..."

Tần Tâm Hủy đau đến mức nước mắt trào ra, r*n r* như gà con.

Tần Chính Nhân không thể ngờ được Bạch Du lại đột nhiên ra tay đánh người, lại còn đánh ngay trước mặt bà ta!

"Dừng tay lại, Bạch Du, mày cút cho tao!"

Tần Chính Nhân tức giận đến không thể kiềm chế, tiến lên định túm lấy tay cô.

Bạch Du tránh bàn tay bà ta đưa tới, xoay người lại chính là một cú móc lên.

"Bốp" một tiếng.

Cằm Tần Chính Nhân vừa vặn bị đánh, bà ta đặt m.ô.n.g ngã ngồi xuống đất.

Bà ta giật giật miệng muốn mắng chửi người nhưng mới giật cằm một cái đã đau đến mức bà ta hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó nước miếng chảy xuống.

Bà ta, bà ta, cằm của bà ta! Lệch khớp rồi!

Mọi thứ bỗng chốc im bặt.

Ngay cả Tần Tâm Hủy cũng ngừng tiếng kêu la như gà mái, cô ta ngây người nhìn Bạch Du, cảm thấy cô thực sự đã phát điên rồi.

Nếu không điên rồi, sao ngay cả mẹ mình cũng dám đánh?

Tần Chính Nhân trợn mắt trừng Bạch Du, hận không thể băm cô thành trăm mảnh: "Bạch... Du, mày đúng là một con khốn nạn... Tao cần phải đến… Đơn vị của mày... Để tìm chủ nhiệm của mày…"

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại dám đánh bà ta, quả thực vô pháp vô thiên!

Bà ta nhất định phải đến hội Liên hiệp Phụ nữ tố cáo đứa con bất hiếu này!

Đã đánh đập mẹ ruột, lần này dù có muốn hay không, cô cũng phải nhường lại công việc!

Bạch Du nhìn mẹ mình, cười lạnh lùng: "Muốn đến cơ quan tố cáo tôi, để tôi nhường lại công việc cho Tần Tâm Hủy? Nghĩ hay nhỉ, chỉ sợ bà không có cơ hội đó thôi."

Tần Chính Nhân ôm lấy cằm, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy đứa con bất hiếu này đang có ý đồ gì đó.

Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Bạch Du từ từ giơ tay lên, rồi vò đầu bứt tóc mình cho rối bời.

Chỉ trong chốc lát, tóc cô đã rối bời như tổ quạ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 123: Chương 123



Tần Chính Nhân: ?

Tần Tâm Hủy: ?

Trong khoảng thời gian ngắn hai cô cháu cũng không kịp phản ứng Bạch Du muốn làm gì.

Bạch Du khẽ mỉm cười, thả tóc ra rồi tiếp tục véo cánh tay và má của mình.

Nếu như trước đây, Bạch Du có bóp cổ mình mạnh đến đâu, da cũng chưa chắc có thể nhìn ra dấu vết gì, bởi vì da cô đen.

Tuy nhiên, suốt thời gian qua, ngoài việc chống nắng, cô còn rất chú trọng dưỡng da, những ngày Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy không chú ý, cô đã âm thầm trắng lên mấy tông.

Thế nên, khi cô bóp cổ mình, một dấu đỏ hiện ra, trông vô cùng chói mắt và kinh hoàng, như thể bị ai đó ngược đãi dã man vậy.

Dù sao Tần Tâm Hủy cũng còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu chưa phong phú, đến lúc này vẫn chưa kịp phản ứng nhưng Tần Chính Nhân đã đoán được mục đích của Bạch Du, hai mắt mở to kinh ngạc.

Nhưng chưa kịp bà ta lên tiếng ngăn cản, đã nghe thấy Bạch Du hét lớn về phía cửa: "Thím Thái cứu mạng! Mẹ và chị họ cháu liên kết nhau đánh cháu... Ôi đau quá..."

Tần Chính Nhân: "..."

Tần Tâm Hủy: "..."

Trong lòng hai cô cháu họ có câu chửi thề không biết nên nói hay không.

Hèn gì nãy giờ cứ véo mình mạnh như vậy, hóa ra là ở đây chờ hai cô cháu họ, lại còn muốn vu oan giá họa cho hai người họ!

Thật quá đê tiện, quá vô liêm sỉ, quá đáng ghét!

Tần Chính Nhân cùng Tần Tâm Hủy tức giận đến thiếu chút nữa qua đời tại chỗ nhưng hai người họ một người cằm trật khớp, một người bị vỡ đầu, n.g.ự.c và bụng lại trúng vài quyền, trong lúc nhất thời cũng không có sức đứng lên ngăn cản Bạch Du.

Âm thanh xuyên qua vách tường, bay ra khỏi phòng, truyền tới lỗ tai Thái Vọng Xuân đang vểnh m.ô.n.g dán sát vào vách tường.

Thái Vọng Xuân giật mình như đánh m.á.u gà, ngay sau đó cả người như vọt ra ngoài như pháo trúc.

Bà ấy đây rồi.

"Tần Chính Nhân và cháu gái không giặt q**n l*t liên hợp lại đánh Bạch Du, mau tới đây!"

Giọng của Thái Vọng Xuân có thể nói là loa di động hình người, tiếng la hét của bà ấy khiến cả nửa cái sân đều nghe thấy, mọi người ùa đến xem.

Nghe thấy lời Thái Vọng Xuân, Tần Tâm Hủy ở trong nhà trước mắt tối sầm, hận không thể hôn mê ngay tại chỗ!

Nói về cô ta thì nói đi, tại sao phải thêm vào cái tiền tố "không giặt q**n l*t" phía trước?

Tần Tâm Hủy tức giận đến toát mồ hôi, nhưng lúc này cô ta càng lo lắng mọi người trong đại viện vào sẽ thiên vị Bạch Du.

Ánh mắt cô ta rơi vào Bạch Du rồi đột nhiên con ngươi sáng lên, sau đó bắt chước hành động của Bạch Du lúc nãy bắt đầu giật tóc mình.

Ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Bạch Du hét lên: "Thím Thái các người mau đến đây, chị họ tôi cố ý giật tóc mình, muốn dùng thủ đoạn này để hãm hại tôi!"

Tần Tâm Hủy: "..."

Tần Chính Nhân: "..."

Hai chữ "kinh ngạc" không đủ để mô tả cảm xúc của Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy lúc này, họ cảm thấy Bạch Du thật là vô liêm sỉ.

Nhưng họ chưa kịp nghĩ ra cách phản kháng, đám người trong sân đã ùn ùn kéo vào, trong đó người đi đầu tiên chính là Thái Vọng Xuân.

Thái Vọng Xuân vừa bước vào liền nhìn thấy tóc Bạch Du rối bời như tổ quạ, những vết đỏ trên mặt và cánh tay càng khiến người ta kinh hãi, bà ấy lập tức hóa thân thành "gà kêu": "Ôi trời ơi, ôi trời ơi, Tần Chính Nhân, bà còn không bằng hổ mẹ, hổ mẹ còn không ăn con mình, bà xem bà đánh Bạch Du thành cái gì rồi?"

"Bà… Bà… Không..."

Tần Chính Nhân nghẹn một cục tức trong lồng ngực, không lên được cũng không xuống được, tức đến mức suýt phun ra máu, bà ta nhịn đau ở hàm dưới để phản bác nhưng vừa mở miệng nói đã bị gió lùa, nước dãi càng không thể kiểm soát được chảy ra ngoài.

Thái Vọng Xuân ngây người.

Ngay sau đó, bà ấy lại bật cười như gà mái: "Trời ơi, Tần Chính Nhân, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn ch** n**c dãi như trẻ con ba tuổi vậy?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 124: Chương 124



Tần Chính Nhân: "..."

Thấy Tần Chính Nhân tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, lòng Thái Vọng Xuân vô cùng đắc ý.

Hai gia đình ở sát vách nhau, không tránh khỏi bị đem ra so sánh, Tần Chính Nhân hồi trẻ là hoa khôi của đoàn văn công, lớn tuổi lại làm chủ nhiệm đoàn văn công. Tuy nhà mẹ đẻ không may mắn nhưng bản thân có công việc, lại độc lập tự chủ, làm gì cũng không ai quản, thậm chí đưa cháu gái về nhà nuôi cũng chẳng ai dám nói gì.

So sánh ra, Thái Vọng Xuân lại không được như ý, bà ấy xuất thân từ nông thôn, nhờ chồng thăng chức mới được ở trong đại viện nhưng công việc ở thành phố đều là một củ cải một hố, bà ấy chỉ có thể ở nhà chăm con làm việc nhà. Điều này cũng chẳng sao nhưng khi mẹ chồng còn sống, mẹ chồng luôn chê bai bà ấy không làm được gì, nói bà ấy không đẹp bằng Tần Chính Nhân, năng lực cũng không bằng Tần Chính Nhân. Còn nói nếu con trai bà ta lấy được Tần Chính Nhân thì sẽ không phải vất vả một mình nuôi gia đình.

Bà ấy căm hận, một gã thô lỗ quê mùa lại muốn cưới hoa khôi đoàn văn công, đúng là mơ mộng hão huyền nhưng bà ấy cũng không thích Tần Chính Nhân, một bà già cả ngày tự cao tự đại, còn tưởng mình là tiên nữ à?

Bạch Du thấy càng nhiều người vào, liền giải thích: "Các thím, hàm dưới của mẹ cháu bị cháu không cẩn thận đánh cho trật khớp nhưng cháu thật sự không cố ý.”

Tần Tâm Hủy nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì mà không cố ý, rõ ràng em cố ý, em không chỉ đánh cô ruột, em còn đánh tôi. Giờ cả người tôi đều đau, thím Thái, thím phải làm chủ cho cháu!"

Thái Vọng Xuân lập tức lắc đầu: "Không thể nào! Tôi nhìn Bạch Du lớn lên từ nhỏ, tính cách của con bé tôi hiểu rõ hơn ai hết, con bé tuyệt đối không thể đánh người lung tung. Ngược lại là cô, một kẻ ngoại lai ở nhờ nhà họ Bạch suốt ngày bắt nạt Bạch Du, tranh ăn tranh mặc, còn bắt Bạch Du giặt quần áo lót cho cô, một cô gái lười biếng như cô, miệng có thể nói được mấy câu thật lòng?"

Tần Tâm Hủy thở hổn hển: "..."

Con mẹ nó, chuyện giặt đồ lót này kết thúc được hay chưa!

Nhìn Tần Tâm Hủy tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, Bạch Du thầm nghĩ sau này phải nấu thêm vài tô mì xương cho thím Thái.

"Các thím ơi, cháu thực sự không cố ý, vừa tan làm về đến cửa thì gặp thím Thái, thím Thái nói với cháu là chị họ cháu bị ngã vỡ đầu, cháu liền nghĩ vào xem có chuyện gì. Kết quả vừa mới vào cửa, mẹ cháu đã bảo ngày mai cháu phải đến cơ quan làm thủ tục để nhường công việc cho chị họ, từ nhỏ đến lớn cháu nhường đồ ăn nhường đồ mặc, lần này dù thế nào cũng không thể nhường công việc được nhưng khi mẹ cháu nghe cháu không đồng ý liền liên kết với chị họ cháu đánh cháu... Có lúc cháu không khỏi nghĩ, so với cháu, chị họ cháu có vẻ giống con ruột của mẹ hơn..."

Tần Chính Nhân định nói rằng con bé nói dối như mửa nhưng khi nghe câu cuối cùng, bà ta đột nhiên im bặt.

Trên mặt còn hiện ra vẻ áy náy kỳ lạ.

Bạch Du đã nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta.

Cô nhíu mày nhẹ, một suy đoán rùng rợn lóe lên trong đầu.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận suy đoán đó.

Dù sao, kiếp trước cho đến khi cô ra đi, Tần Tâm Hủy vẫn chỉ là cháu gái của mẹ cô và sinh con cũng không đơn giản như gà mái đẻ trứng, cần phải mang thai mười tháng, quá trình này không thể không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vì vậy, Bạch Du gạt bỏ suy nghĩ này, không còn vướng mắc nữa.

Mọi người nghe lời Bạch Du đều sửng sốt.

“Nếu như không tận mắt chứng kiến, tôi thực sự không dám tin đây là lời nói của một người mẹ ruột, vậy mà lại bảo con gái nhường công việc cho cháu gái, cháu gái có thân thiết đến đâu cũng không thể thân thiết hơn con gái ruột được!”

“Đúng vậy, nhìn bà Tần tưởng chừng là một người thông minh, không ngờ lại làm việc hồ đồ như vậy, bây giờ kiếm được việc làm đã khó khăn, làm sao có thể nói nhường là nhường được. Đừng nói là chị em họ, ngay cả chị em ruột cũng không thể nhường!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 125: Chương 125



“Đúng vậy, khó trách lần trước bà Bạch lại giận đến thế. Chính Nhân à, nghe tôi khuyên một câu, đừng ép buộc con gái quá mức, cẩn thận sau này nó không nhận bà là mẹ nữa.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Chính Nhân lập tức vang lên một giọng nói: Bạch Du đã sớm không nhận bà ta là mẹ nữa rồi.

Từ bắt đầu bao giờ?

Trước đây rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp, bà ta bảo Bạch Du đi hướng đông thì cô không dám đi hướng tây, bảo đi đưa cơm thì không vui nhưng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn đưa cơm cho bà ta và Tần Tâm Hủy sao?

Bà ta chợt nhớ ra, sự thay đổi của Bạch Du bắt đầu từ khi từ chối tiếp tục đưa cơm cho hai người họ, vậy nên ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bà ta tự nhủ nên tìm cơ hội dò hỏi Bạch Du nhưng lúc này đã quá muộn, bởi vì… Bà Bạch đã trở về!

Lần trước, bà Bạch còn nể mặt Tần Chính Nhân mà hạ thủ lưu tình, lần này nhìn thấy những vết đỏ lớn nhỏ trên mặt và cánh tay Bạch Du, bà không thể kiềm chế được nữa mà cầm lấy cây chổi lông gà bên cạnh quất Tần Chính Nhân.

Tần Chính Nhân bị đánh đến kêu gào, vừa đau vừa tức, ánh mắt chế giễu và xem kịch của những người xung quanh khiến bà ta nghẹn ngào, khí huyết cuồn cuộn, hai mắt tối sầm lại rồi ngã xuống.

Tần Tâm Hủy thấy cô ruột ngã lăn ra bất tỉnh, lo lắng bà nội sẽ đánh mình, vội vàng trợn trắng mắt, giả vờ ngất xỉu theo.

Bà nội nhìn hai người ngất xỉu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ly hôn! Phải bắt cha cháu ly hôn với con ranh này, nếu không ly hôn, đừng nhận bà là mẹ nữa!"

Tâm trạng của Tần Chính Nhân sau khi tỉnh dậy tại bệnh viện diễn biến như sau:

Phẫn nộ → đau đớn → kinh ngạc → giằng xé → sụp đổ.

Ban đầu bà ta muốn bảo Bạch Du nhường việc của cô cho Tần Tâm Hủy, cứ thế thì Tần Tâm Hủy có thể đủ điều kiện vừa làm việc vừa sinh hoạt tại nội thành, sau này có muốn lấy chồng thì lại càng dễ tìm được mối tốt.

Còn Bạch Du thì bà ta nghĩ chỉ cần tìm bừa cho cô một chân đánh máy hoặc là trông coi kho hàng cho đoàn văn công là được rồi.

Giờ bà ta đã hiểu, sự thay đổi trong gia đình dạo này tất thảy là vì bà ta đã không thể khống chế được Bạch Du nên bà ta muốn đặt Bạch Du trong tầm mắt, dễ dàng khống chế cô.

Còn chuyện bà ta nghỉ việc tại đoàn văn công chỉ là thuận miệng nói thế thôi chứ bà ta vất vả lắm mới có thể bò lên được chức chủ nhiệm trong đoàn văn công, sao có thể chỉ vì Bạch Du mà từ bỏ được cơ chứ?

Chỉ là bà ta ngàn tính vạn tính cũng không tính được chuyện Bạch Du lại dám ra tay đánh người ta như thế, lại còn gom chung bọn họ lại với nhau.

Từ khi gả vào nhà họ Bạch, thật ra bà ta sống quá thoải mái. Tuy bà ta với bà Bạch không hợp bát tự nhưng bà Bạch chẳng mấy đã chuyển tới Thiên Tân ở cùng con trai thứ, tương đương với điều đó là bà ta vừa được gả vào nhà đã lên làm chủ. Bạch Phi Bằng cũng vô cùng tin tưởng bà ta, bao nhiêu tài chính quyền lực trong nhà giao hết vào tay bà ta. Có thể nói, bà ta ở cái nhà này là kiểu nói một không ai dám hai.

Nhưng bà ta chẳng thể ngờ, có một ngày bà ta gặp phải cục diện bị ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà như thế này.

Tần Chính Nhân càng nghĩ càng điên máu, tức giận tới mức người run lên bần bật.

Cũng vì chuyện này mà nhà họ Bạch lại trở thành chủ đề nóng nhất trong câu chuyện phiếm của đại viện.

Ngược lại, Bạch Du lại quá bình tĩnh.

Cô cảm thấy mẹ của cô là kiểu d.a.o không cứa vào người thì không biết đau.

Đám người vừa rời đi, Bạch Du đi vào trong phòng bếp, múc mấy muỗng bột mì soba bắt tay vào làm Diện Ngư Tử.

Diện Ngư Tử là món ăn vặt truyền thống nhất của Thiểm Tây, cách làm khá đơn giản, chỉ cần làm sao để sợi mì có dạng giống con cá là được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 126: Chương 126



Bạch Du hòa bột mì soba vào nước kiều mạch, chờ nước sôi thì cô đổ hỗn hợp bột lỏng vào nước sôi qua một cái rây, bột chảy xuống tạo thành sợi, gặp nước nóng thì ngay lập tức co lại thành hình con cá, sôi trào trong nước sôi.

Chờ sợi mì chín, Bạch Du vớt nó lên rồi cho ngay vào nước lạnh, làm như thế thì sợi mì sẽ rất dai khi ăn.

Sau đó cô lấy thịt gà mà bà nội mua ra rửa sạch rồi bắc lên nồi, đồng thời cho thêm hành để khử mùi tanh, nồi bắt đầu nóng lên thì cho mỡ lợn vào, sau đó cho thêm hành, gừng cùng với ớt khô vào luôn.

Đảo một lát.

Khói trắng bốc lên, mùi hương mê người phiêu tán trong không khí, tràn ngập trong không gian nhỏ bé của gian bếp.

Thái Vọng Xuân nhà hàng xóm ngửi thấy mùi thơm thì đang định đóng cửa lại như mọi khi thì nghe thấy Bạch Du nói: “Thím Thái, cháu làm gà xào ớt với Diện Ngự Tử, chờ cháu làm xong thì cháu mời thím một bát để thím xem sao nhé.”

Động tác đóng cửa của Thái Vọng Xuân khựng lại giữa không trung, gương mặt bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Thịt gà đắt lắm, cháu cứ để lại mà ăn là được rồi. Cơ mà tiểu Du này, tay nghề của cháu đúng là nhất luôn đấy, mấy đứa nhà thím ngày nào cũng bị mùi đồ ăn ngon nhà cháu làm cho ăn mất ngon đây này.”

Bạch Du cho thêm chút nước vào nồi thịt gà, đảo thêm một lúc, động tác vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Thím Thái đừng khách sáo với cháu làm gì. Bình thường thím thương cháu như thế, cháu làm đồ ăn ngon đãi thím cũng là lẽ đương nhiên.”

Thái Vọng Xuân nghe thấy Bạch Du nói như thế thì nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sắp chen nhau tới nơi: “Ai nha cái con bé tiểu Du này đúng là hiểu chuyện lại biết săn sóc người khác ghê ấy. Thôi được rồi thím không khách sáo với cháu nữa, sau này có chuyện gì thì cứ nói với thím nhé!”

Bạch Du chỉ cười khẽ.

Ánh đèn màu vàng trên đầu chiếu xuống gương mặt cô, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt.

Hôm nay, cô đã làm được điều mà cả hai đời cô luôn muốn làm: Đánh Tần Tâm Hủy.

Đời trước, có rất nhiều lần cô muốn đánh Tần Tâm Hủy một trận, mỗi lần nhìn thấy cô ta có thể dễ dàng cướp được thứ thuộc về mình thì cô đã muốn đập cô ta một trận rồi. Chẳng qua đời trước cô có quá nhiều điều cố kỵ, lại sợ chọc mẹ mình không vui nên mới không dám ra tay.

Lần này, cuối cùng cũng có thể đánh cô ta ra trò. Nhớ lại dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của Tần Tâm Hủy làm cho cô thấy thống khoái không nói nên lời.

Còn chuyện đánh luôn cả mẹ mình thì đó là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là cô không ngờ một phát đấy của mình lại nghiêm trọng tới như thế, làm cho mẹ cô trật khớp cằm.

Nhưng mà cô lại chẳng hề hối hận chút nào.

Nghĩ tới đây, cô mím môi, nội tâm âm thầm đưa ra một quyết định.

Trước khi đi tới đảo Quỳnh Châu, cô muốn tìm cơ hội chuyển công việc của mình cho người khác.

Có hai lý do cho chuyện này.

Thứ nhất là vì mẹ của cô. Mẹ cô mạnh mẽ cả một đời người. Hôm nay cô làm như thế chẳng khác gì đạp mặt Tần Chính Nhân xuống đất mà day đi day lại. Với tính tình của mẹ cô sẽ không có chuyện để yên như thế đâu. Cô cũng không sợ mẹ cô mà chỉ là với thân phận của họ thì cô đang ở trong hoàn cảnh xấu. Tất nhiên cô vẫn có thể tiếp tục tát vào mặt mẹ mình như ngày hôm nay nhưng mà nếu cứ như vậy thì nhà họ Bạch sẽ thành trò hề trong mắt người khác, hơn nữa, nếu việc này diễn ra quá nhiều lần thì sẽ có người chỉ trích cô là bất hiếu.

Thứ hai, vốn dĩ cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ này.

Vì thế nên cô muốn chuyển nhượng công việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ sau đó đi tới đảo Quỳnh Châu đi tìm Giang Lâm.

Nếu như Giang Lâm thu nhận cô thì cô sẽ đi theo quân đội ở đảo Quỳnh Châu, bắt đầu cuộc sống mới. Còn nếu như Giang Lâm không chấp nhận thì cô sẽ nghĩ cách để tồn tại được ở thành phố Quảng, cứ thế thì cô có thể ở gần anh cả cùng với chị Ánh Chi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 127: Chương 127



Nồi gà đã bắt đầu tỏa mùi thơm, tiếng xèo xèo vang lên, nước sốt cay đặc sệt hòa quyện với mùi thịt gà thơm lừng, có thể nói là tuyệt không sao tả được.

Bạch Du đặt gà xào ớt ra bàn, sau đó vội vàng xào món phụ là bầu xào.

Bầu vừa mới được hái xuống, thêm chút mỡ heo và gia vị là rất thơm luôn.

Sau khi chuẩn bị xong hết thì Bạch Du lấy ra một cái bát to đùng có hoa văn là đóa hoa hải đường màu xanh lam, đổ đầy Diện Ngư Tử vào trong bát, cho thêm nước dùng rồi lại thêm chút gà xào ớt, đưa cho thím Thái qua cửa sổ.

Thái Vọng Xuân đã đứng ngồi không yên vì mùi đồ ăn quá thơm, cứ ngó đầu qua cửa sổ mãi thôi.

Lúc này, thấy Bạch Du đưa thức ăn qua thì hai mắt bà ấy sáng bừng, không rảnh đâu từ chối mà nhận lấy ngay: “Ai nha, thơm quá đi mất. Thật sự không phải thím cố tình khen cháu đâu mà thật sự là với tay nghề này của cháu thì sư phụ Đại trong nhà hàng Quốc Doanh cũng không sánh bằng cháu đâu đó!”

Bạch Du cười nói: “Thím Thái mau nhận lúc đồ ăn còn nóng thì ăn đi ạ, gà xào ớt nguội rồi ăn không ngon đâu ạ.”

Thái Vọng Xuân nghe tới đây thì liên tục gật đầu, gấp gáp không chờ nổi mà cầm đũa và vào miệng. Thịt gà được xử lý cẩn thận nên vào miệng thì không còn mùi tanh. Thịt gà được chiên vàng, phủ nước sốt cùng với mùi ớt cay, càng nhai càng thơm. Bà ấy lại ăn thêm miếng Diện Ngư Tử, ngon tuyệt vời, mì dai dai!

Gà xào ớt cay hòa quyện cùng với Diện Ngư Tử ngon tới mức làm bà ấy suýt thì cắn vào lưỡi.

Ngon quá! Quá là ngon!

Vốn dĩ Thái Vọng Xuân chỉ định cắn một miếng thôi, sau đó sẽ để dành tới tối để cả nhà ăn cùng với nhau, nhưng bà ấy vừa ăn được một miếng thì đã đổi ý.

Đồ ăn ngon như thế này, một mình bà ấy ăn còn thấy không đủ, chia cho người nhà nữa thì bà ấy ăn cái gì?

Không phải là do bà ấy tham ăn mà thật sự thì Diện Ngư Tử ngon như thế này, bà ấy có thể ăn hết năm bát to luôn!

Thế là bà ấy ăn ngấu ăn nghiến, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch bát Diện Ngư Tử cùng với gà xào ớt cay, đến cả đáy bát cũng được l.i.ế.m sạch sẽ.

Nấu cơm tối xong, Bạch Du thấy bà nội vẫn chưa đi từ bệnh viện về thì cầm quần áo đi tắm, chờ cô tắm xong thì bà nội cũng đã về tới nhà.

Bà Bạch nhìn thấy cháu gái thì đau lòng kéo tay cháu gái mà xuýt xoa: “Tiểu Du này, mau để bà xem vết thương nào, có còn đau hay không hả?”

Bạch Du bị bà nội kéo ngồi xuống sofa, lắc đầu: “Bà nội đừng lo quá ạ, cháu không đau nữa, Hơn nữa căn bản là họ cũng đâu có đánh cháu đâu.”

Bà Bạch lại không tin đây là sự thật, mà cho rằng Bạch Du không muốn mình lo nên mới nói như thế, vậy là bà lại càng đau lòng, càng tức giận hơn: “Cháu yên tâm, đợi cha cháu đi công tác về rồi thì chắc chắn bà sẽ bắt nó ly hôn với mẹ cháu, còn cái con bé Tần Tâm Hủy kia thì từ nay về sau nó đừng nghĩ có thể bước vào nhà họ Bạch này một bước nhé!”

TBC

Bạch Du cảm thấy chuyện ly hôn của cha mẹ cô sẽ còn kéo dài lắm chứ không giải quyết dễ dàng như này đâu.

Nhưng không để cho Tần Tâm Hủy bước vào nhà họ Bạch thì cô giơ hai tay hai chân lên tán thành.

Bạch Du nhẹ nhàng tựa lên vai bà nội nói: “Vẫn là bà nội thương cháu nhất. À đúng rồi, trước đó bà nội đi đâu thế ạ? Cháu về nhà mà chẳng thấy bà đâu cả?”

Bà Bạch duỗi tay xoa đầu cháu gái: “Đột nhiên đơn vị chỗ cha cháu sắp xếp cho nó đi công tác nên bà đã thu dọn chút hành lý mang qua cho nó. Lúc về thì bà ghé qua trạm y tế mua một ít oxytetracycline.”

Bạch Du nghe tới đây thì vô cùng căng thẳng, vội hỏi: “Bà ơi, bà mua oxytetracycline làm gì vậy ạ? Bà thấy không khỏe chỗ nào sao ạ?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 128: Chương 128



Bà Bạch nói: “Chắc là hồi trưa bà ăn thịt để từ tối qua nên có đi wc vài lần.”

Bạch Du nói: “Cháu đã nói với bà nhiều lần rồi là trời đang nóng lắm nên đồ ăn rất dễ bị thiu bị thối. Đồ đã để qua đêm thì không thể nào sử dụng được nữa đâu. Ăn cần mặc kiệm là tốt nhưng không thể vì thế mà đánh đổi bằng sức khỏe của mình được đâu ạ.”

Người của thế hệ trước là như vậy, đồ ăn có dấu hiệu hỏng rồi cũng luyến tiếc không muốn vứt đi. Việc này cô đã nói bà nội rất nhiều lần rồi.

Bà Bạch bị cháu gái “dạy dỗ” không khác gì học sinh tiểu học, ngoan ngoãn gật đầu: “Bà biết rồi mà, từ nay bà nghe cháu hết, sẽ không ăn đồ để qua đêm nữa.”

Bạch Du biết bà nội chỉ nói miệng thế thôi, sau này cô vẫn phải chú ý đến bà thêm nhiều lần mới được.

Tại vì bà nội bị tiêu chảy, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ nên Bạch Du lại xuống bếp nấu một bát cháo. Cha cô đi công tác rồi mà một mình cô thì không thể nào ăn hết gà xào ớt cay với lại Diện Ngư Tử được, để lại đến mai thì kiểu gì cũng hỏng mất nên chỉ tiện cho thím Thẩm nhà hàng xóm thôi.

Thím Thẩm nhận được gà xào ớt cay cùng với Diện Ngư Tử đang tính độc chiếm một mình thì mấy đứa nhóc nhà bà ấy đã nhìn thấy, thế là người một nhà suýt chút nữa là đánh nhau chỉ vì bát mỳ.

***

Đến nửa đêm cũng không thấy Tần Chính Nhân về đại viện quân khu, chắc hẳn do bà ta không còn mặt mũi nào quay về hoặc cũng có thể là đã có dự tính khác.

Bạch Du lười không thèm để tâm, ngủ ngon cả đêm.

Ngày hôm sau cô lại nấu một nồi cháo, hấp thêm bánh bao nhân thịt cùng với bánh đường nâu. Cô ăn xong thì đóng gói một phần lại mang tới đơn vị cho Lâm Hướng Tuyết ăn.

Vốn dĩ cô còn nghĩ bên Lâm Hướng Tuyết sẽ không có tin nhanh như vậy đâu, ai ngờ cô vừa mới bước vào cửa của Hội Liên hiệp Phụ nữ thì Lâm Hướng Tuyết đã kéo cô qua một góc thầm thì: “Tối hôm qua vừa về tới nhà là mình đã tìm ông nội kể chuyện của cậu rồi. Ông nội mình bảo cậu chuẩn bị cho tốt, thứ hai tuần sau xuất phát!”

Bạch Du ngẩn ngơ: “Nhanh vậy á?”

Hôm nay đã là thứ tư, xuất phát vào thứ hai tuần sau tương đương với chuyện cô chỉ còn bốn, năm ngày để chuẩn bị.

Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết đã ăn xong bánh bao nhân thịt thì mở miệng nói: “Mình còn có chuyện muốn nhờ cậu chút ấy.”

Lâm Hướng Tuyết nhìn bánh đường nâu, suy xét xem có nên ăn hay chưa: “Chuyện gì cơ?”

Bạch Du: “Mình không muốn làm ở Hội Liên hiệp Phụ nữ này nữa, cậu có thể hỏi giúp mình xem có ai muốn mua công việc này của mình không?”

Lâm Hướng Tuyết thốt lên “A” một tiếng, bánh đường nâu trong tay suýt chút nữa chạm đất luôn: “Cậu mới nói cái gì cơ? Tại sao cậu lại không muốn ở Hội Liên hiệp Phụ nữ nữa?”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Hướng Tuyết đó là nếu như Bạch Du không làm việc tại Hội Liên hiệp Phụ nữ nữa thì khác gì sau này cô ấy không còn cơ hội được ăn ngon nữa đâu?

Tuy khó mà mở miệng nhưng cuối cùng Bạch Du vẫn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Lâm Hướng Tuyết nghe xong thì mặt đỏ bừng bừng vì tức giận: “Bà ta có thật là mẹ ruột của cậu không thế? Sao lại có một người mẹ đẻ đi bảo con gái mình nhường cơ hội việc làm lại cho cháu gái nhỉ? Ai mà không biết còn tưởng cái cô chị họ kia của cậu mới là con đẻ của bà ta luôn ấy chứ!”

Bạch Du: “…”

Thật ra trước cô cũng hay nghĩ về vấn đề này nhưng thật sự cô là do Tần Chính Nhân đẻ ra thật.

Tuy Lâm Hướng Tuyết vô cùng tiếc nuối trước tin Bạch Du muốn rời khỏi Hội Liên hiệp Phụ nữ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn tôn trọng quyết định của cô, tích cực giúp cô làm việc.

Mà đúng lúc này, La Hoằng Huân vừa tới đơn bị thì nhận được điện thoại do Giang Lâm ở đảo Quỳnh Châu gọi tới đây.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 129: Chương 129



"Cháu ngoại lớn, mới sáng sớm mà cháu đã gọi điện tới đơn vị của cậu út thế này, đừng nói với cậu út là cháu nhớ cậu út đó nha.”

La Hoằng Huân nhìn ra ngoài trời thấy mặt trời vẫn mọc đằng đông như bình thường thì mới nói: “Hiếm mới có dịp cháu chủ động mở miệng nhờ cậu hỗ trợ, làm cậu tò mò không biết là chuyện gì luôn ấy.”

Giang Lâm thẳng thắn: “Người yêu của Giang Khải yêu cầu hủy bỏ hôn ước với cậu ta.”

Cô gái làm bánh thế mà lại yêu cầu Giang Khải hủy bỏ hôn ước á!

Nhưng đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là Giang Lâm cố ý gọi điện thoại tới đây đề nghị anh ấy hỗ trợ!

Có điềm, chắc chắn có điềm!

Dây thần kinh bà tám của La Hoằng Huân rung lên liên hồi, cuối cùng nghẹn lại đúng một câu: “Thế thì sao?”

Giang Lâm: “Ông nội bảo cô ấy chọn trong đám con cháu nhà họ Giang xem muốn kết hôn với ai, cho nên cháu muốn nhờ cậu cản Giang Vũ lại giúp cháu.”

Ô thằng này được!

La Hoằng Huân thẳng thắn khen trong lòng.

Thằng nhóc Giang Lâm này hai mươi lăm năm không có người yêu không tính lấy vợ, kết quả vừa mới rung động cái là đào luôn góc tường anh em trong nhà thế này.

Một kích!

La Hoằng Huân cố đè khóe miệng muốn nhếch lên vì hưng phấn của mình, nói tiếp: “Thế tại sao lại phải là Giang Vũ chứ không phải người khác?”

Giang Lâm: “Tại vì Giang Vũ là người duy nhất có khả năng chủ động tấn công!”

TBC

Trong đám anh em họ, Giang Vũ là người có tính công lược nhất. Anh ta giống như là liệp báo trốn trong bụi cỏ, một khi xác định mục tiêu thì sét đánh không kịp bưng tai mà lao ra.

“Thế cháu nghĩ cậu giúp cháu thế nào được?”

La Hoằng Huân không thể nào không bội phục tầm quan sát đứa cháu ngoại lớn nhà mình, xa xôi ngàn dặm như thế này mà thằng bé vẫn có thể bình tĩnh bày mưu tính kế như thế mới hay chứ.

Giang Lâm ngừng lại một chút, sau đó gằn từng chữ: “Cậu cản đừng để nó đi tìm Bạch Du là được.”

Nếu không phải đang ở đơn vị thì thật sự La Hoằng Huân rất muốn huýt sao một tiếng: “Không sao cả, việc này cứ để cho cậu út.”

Anh ấy quá rành mấy chuyện kiểu này rồi!

Giang Lâm: “Cháu cảm ơn.”

La Hoằng Huân: “Ôi khách sáo cái gì, ai bảo cháu là cháu ngoại trai lớn của cậu chứ. Cơ mà cậu chỉ có thể giúp cháu một chốc một lát thôi, sau này cháu phải đích thân ra tay mới được.”

Giang Lâm: “Cháu biết rồi.”

Chỉ là anh mới đi thủ đô rồi, giờ xin lãnh đạo tiếp thì chắc chắn là không được, giờ anh chỉ có thể chờ mà thôi.

Lần trước, Giang Vũ bị Bạch Du từ chối thì cũng không hề nhụt chí mà ngược lại còn khiến cho anh ta lại càng thấy hứng thú hơn cả.

Nói lại thấy lạ, anh ta quen Bạch Du lâu như thế rồi nhưng chưa từng biết hóa ra cô lại là người thú vị như thế.

Hơn nữa còn xinh đẹp tới mức anh ta không thể rời mắt được.

Đã là một tuần kể từ khi bị từ chối lần trước, cuối tuần này, Giang Vũ lại không tới quấy rầy Bạch Du như trước.

Anh ta cảm thấy kiểu phụ nữ như Bạch Du thì cứ cố ép chắc chắn là không thể nào. Kiểu phụ nữ như cô phải áp dụng cách như đi săn thú vậy, phải có độ căng, độ chùng, chờ tới khi con mồi thả lỏng cảnh giác thì mới tấn công mãnh liệt, như thế mới có thể trúng trọng tâm được.

Nghĩ tới đây, anh ta liếc mắt nhìn bó hoa đặt bên cạnh bàn làm việc.

Bó hoa này được tạo thành từ bảy đóa hoa hồng đỏ. Bông nào bông nấy đều đã nở rộ đẹp đẽ, kiều diễm như cô ngày ấy mặc chiếc váy liền màu đỏ vậy.

Thời đại này hiếm có nơi nào trồng được hoa. Bó hoa này anh ta phải tốn công lắm mới có thể mua được. Anh ta tưởng tượng tới cảnh Bạch Du nhận được bó hoa này thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên thành nụ cười.

Đúng lúc này, bóng tối bao phủ, che khuất ánh sáng chiếu lên bàn làm việc.

Giang Vũ ngẩng đầu nhìn lên, vội đứng dậy chào: “Phó khoa trưởng La, cậu tìm cháu ạ?”
 
Back
Top Bottom