Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 70: Chương 70



Cát Đại Xuyên nghe giá xong thì hít sâu một hơi: “Vải nếp này là vàng à? Sao lại đắt như vậy, loại táo ngon nhất thủ đô cũng chỉ có giá bốn hào tám một cân mà thôi, đây là đắt quá luôn đấy, không ngờ hoa quả của thành phố Quảng các cô lại đắt hơn, không mua nổi! Không mua nổi!”

Đối với Cát Đại Xuyên mà nói, hoa quả là vật phẩm xa xỉ, bình thường anh ấy cũng chưa bao giờ bỏ ra hai hào để mua một cân lê để ăn, bây giờ nghe vải nếp có giá sáu hào tám một cân, quả thực là như cắt thịt của anh ấy mà.

Vẻ mặt người bán hàng đầy tự hào: “Vải nếp La Cương với vải quế La Cương và vải thiều Gia Lục được gọi là “Tam kiệt quả vải”, vải nếp còn được gọi là vật phẩm đứng đầu Lĩnh Nam, là thứ quý giá trong quý giá, thế nên đắt cũng đúng thôi.”

“Vả lại, mười năm trước công xã La Cương của chúng tôi đã thành lập xã mua bán La Cương, thống nhất việc thực thi thu mua và tiêu thụ, ấn tượng nữa là còn xuất khẩu quả vải tới Đông Nam Á và Âu Mỹ nữa.”

Người bán hàng là người La Cương, khi nói tới quả vải của quê mình thì có cảm giác vô cùng tự hào và vẻ vang.

Cát Đại Xuyên khoát tay: “Cho dù ngon cũng không mua, quá đắt, không mua nổi, có… Đặc sản nào vừa ngon vừa rẻ không, tốt nhất là chỉ tốn vài xu là có thể mua được ấy.”

Người bán hàng: “...”

Cô ấy không ngờ hai người ở nhà khách giá một đồng cho một ngày, thế mà ra tay lại bủn xỉn như vậy, muốn đặc sản vừa ngon vừa rẻ, còn chỉ cần tốn vài xu là có thể mua được…

“Vậy các anh chỉ có thể mua bánh mì mè cỡ lớn và kẹo hoa quả thôi, bánh mì mè cỡ lớn một cái ba xu, kẹo hoa quả một viên một xu.”

Thật ra Cát Đại Xuyên không muốn tốn một xu nào, nhưng được chuyển đến nơi mới, dù sao cũng phải có quà gặp mặt tặng cho những người lớn và trẻ nhỏ trong quân khu.

Anh ấy tính đi tính lại, cả nửa ngày chỉ nói với vẻ mặt đau đớn: “Vậy tôi mua mười viên kẹo hoa quả.”

Người bán hàng: “...”

Mười viên kẹo hoa quả chỉ có một hào mà thôi!

Hơn nữa kẹo hoa quả cũng không phải đặc sản thành phố Quảng, ở đâu trên đất nước cũng có thể mua được, cũng ngại tặng mười viên kẹo hoa quả để làm quà, ít nhất là anh ấy phải mua nửa cân.

Cát Đại Xuyên đau lòng không dứt vì phải tốn gần một hào, một giây sau lại nghe Giang Lâm nói: “Xin hỏi xã mua bán ở gần đây có thể mua được vải nếp mà cô nói không?”

Cát Đại Xuyên mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Phó đoàn Giang, đừng nói là cậu định mua loại vải nếp đắt như vàng này đấy nhé?”

Giang Lâm gật đầu.

Cát Đại Xuyên: “!”

Người bán hàng lắc đầu, trở thành người nói lắp một lần nữa: “Có, có bán nhưng không mua được, quả vải chưa kịp vận chuyển tới xã mua bán là đã được người ta đặt trước, số quả vải còn lại cũng bị người ta dành hết trong vài phút.”

Cát Đại Xuyên: Thật nhiều kẻ lắm tiền!

Giang Lâm nhìn người bán hàng: “Cô là người La Cương, không biết là cô có cách nào mua giúp tôi một ít không? Giá đắt cũng không phải vấn đề.”

Cát Đại Xuyên: “!”

Sáu hào tám đã là giá trên trời rồi, phó đoàn Giang còn chủ động tăng giá, dù có tiền cũng không thể lãng phí như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người bán hàng đỏ ửng: “Nếu, nếu là người khác thì tôi sẽ không giúp đâu, nhưng… Nếu đồng chí Giang muốn mua, tôi có thể hỏi giúp anh, anh muốn mua mấy cân?”

Giang Lâm: “Cảm ơn cô, tôi muốn mua mười cân gửi tới thủ đô.”

Cát Đại Xuyên: “!”

Anh ấy đứng bên cạnh mở to miệng, trong lòng tính tiền thật nhanh.

TBC

Một cân sáu hào tám, mười cân sẽ là sáu đồng tám hào, chưa tính phí vận chuyển.

Người bán hàng suy nghĩ một lúc: “Mười, mười cân cũng được, nhiều hơn thì chắc không được, nhưng anh muốn gửi tới thủ đô thì phải vận chuyển bằng cách ướp lạnh, chi phí rất cao.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 71: Chương 71



“Tôi biết.” Giang Lâm gật đầu, sau đó móc trong túi ra một tờ Đại đoàn kết: “Đây là tiền cọc, phiền đồng chí mua giúp tôi.”

Người bán hàng không ngờ anh vừa ra tay là đã vung một tờ Đại đoàn kết: “Không, không cần nhiều như vậy.”

Giang Lâm: “Nhiều thối ít thêm, nếu quá nhiều thì tới lúc đó cô thối lại cho tôi là được rồi.”

Người bán hàng gật đầu như con gà mổ thóc, mặt đỏ giống như Quan Công: “Được, được.”

Hai người đều thuộc phái hành động, sau khi ra khỏi nhà khách thì đi thẳng tới xã mua bán, chưa được nửa giờ là đã mua được đặc sản.

Giang Lâm mua bánh gà, bánh hạnh nhân, bánh bà xã, quả óc chó, bánh cốm gạo, thạch Cao Quy Linh và chao, có khoảng mười loại đặc sản, tổng cộng là mười ba đồng bảy hào.

Cộng thêm sáu đồng tám hào mua quả vải, phí vận chuyển bốn thùng đặc sản là ba đồng năm hào, cộng toàn bộ lại là hai mươi ba đồng.

Tiền lương học nghề năm thứ ba của một công nhân bình thường cũng chỉ có hai mươi mốt đồng, thế mà Giang Lâm lại mua đặc sản hết hai mươi ba đồng.

Cát Đại Xuyên không còn cách nào để dùng ngôn ngữ diễn tả sự khiếp sợ của mình, nửa ngày sau anh ấy mới nói: “Chắc cậu rất cưng chiều đứa nhỏ nhà cậu nhỉ?”

Giang Lâm từ chối cho ý kiến.

Tuy Cát Đại Xuyên chỉ xài có một hào nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nhức nhối thay Giang Lâm: “Nhưng cậu không thể cưng chiều đứa nhỏ nhà mình không có phép tắc như thế, có người lớn nào mà mua đồ ăn vặt cho đứa nhỏ nhà mình hết hai mươi mấy đồng chứ, nếu cậu cứ cưng chiều như vậy, dễ khiến thằng bé hư lắm đấy.”

Giang Lâm không nói gì, anh ngồi lên trên giường của mình, cầm văn kiện lên tiếp tục đọc.

Cát Đại Xuyên thấy anh không đặt lời mình nói vào trong lòng, thế là anh ấy tiếp tục khuyên bảo tận tình: “Cậu đừng coi lời nói của tôi không ra gì, con trai sau khi lớn phải nuôi sống gia đình, cậu cưng chiều thằng bé như vậy, dễ cưng chiều thằng bé thành phá gia chi tử lắm đấy.”

Giang Lâm trầm mặc, anh ngẩng đầu lên rồi nói: “Đứa nhỏ là con gái.”

Cát Đại Xuyên líu lưỡi: “!”

Anh ấy vốn nghĩ rằng phó đoàn Giang thương con trai nên mới ra tay lớn như vậy, không ngờ mua nhiều đồ như vậy là cho con gái.

Chậc chậc, không ngờ phó đoàn Giang lại là nô lệ của con gái.

Tia nắng ban mai lóe lên màu vàng nhạt, một ngày mới lại bắt đầu.

Chỉ cần nghĩ tới việc nay cô có thể tố cáo đôi cẩu nam nữ Giang Khải và Tần Tâm Hủy, Bạch Du đã phấn khởi tới mức không ngủ được, dứt khoát thức dậy làm bữa sáng.

Khi bà Bạch thức dậy, trên bàn ăn đã đặt một nồi cháo khoai lang nóng hôi hổi, bên cạnh đặt hai dĩa dưa muối xào chua cay thái sợi và đậu phộng Nam Nhũ, bên cạnh còn đặt một cái dĩa đựng bánh mũ rơm vừa làm xong.

Bánh mũ rơm là đồ ăn vặt của Đông Bắc, đời trước cô học được cách làm từ một thím ở khu tập thể, bánh mũ rơm tên như nghĩa, bề ngoài rất giống mũ rơm, tầng tầng lớp lớp, có màu vàng kim óng ánh, rất bắt mắt.

TBC

Bạch Du làm hai vị, một vị ngọt truyền thống, một vị mặn được cải tiến từ dầu hành.

Bà Bạch đau lòng nói: “Đi làm mệt mỏi, sao cháu không tranh thủ ngủ thêm một lúc nữa?”

Bạch Du múc hai chén cháo khoai lang ra để nguội: “Cháu không mệt, vả lại ít có khi bà nội tới thủ đô chơi, đương nhiên là cháu phải làm nhiều đồ ăn ngon để biếu bà nội rồi.”

Bà Bạch bị những lời của cô dỗ tới mức vui vẻ ra mặt: “Bà nói bé Du nhà chúng ta là đứa nhỏ hiếu thảo nhất ở đại viện mà, nhưng tại sao cháu chỉ mặc hai bộ đồ này để đi làm vậy, người trẻ tuổi phải mặc đồ đẹp một chút, bà nội tích góp được không ít phiếu vải và phiếu kỹ nghệ, để bà nội lấy cho cháu.”

Nói xong không chờ Bạch Du từ chối, bà Bạch đã xoay người trở về phòng, khi bước ra ngoài, trong tay cầm một tá phiếu và tiền.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 72: Chương 72



Bà Bạch có bốn đứa con nhưng hai đứa ở giữa, một đứa nam và một đứa nữ chưa có năng lực nuôi sống bản thân, còn lại đứa lớn nhất và đứa nhỏ nhất, may là hai thằng con trai đều cố sức tiến lên.

Thằng lớn Bạch Phi Bằng là chủ nhiệm bộ Tổ chức, tuy cấp bậc của thằng út không cao như vậy nhưng cũng là Đại đội trưởng Không quân, thằng cháu nhà mình cũng có công việc, mỗi tháng sẽ lén gửi phiếu và tiền cho bà nhưng bà vẫn chưa dùng hết.

“Bà nội, cháu có tiền mà, số tiền này bà cứ giữ lại, cháu chỉ lấy phiếu thôi.”

Bạch Du có chút khiếp sợ khi nhìn thấy số phiếu trong tay bà nội, phiếu vải, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu bánh ngọt, phiếu bông vải, có đủ các loại phiếu, những người khác rất khó để có phiếu, không ngờ bà nội lại giấu nhiều phiếu trong tay như vậy.

Bà Bạch không chịu, trở mình nhét toàn bộ vào trong tay của cô: “Cháu có tiền là chuyện của cháu, số tiền này là bà nội cho cháu, cháu cứ việc cầm lấy.”

Người vai trên rất thích giữ lại đồ tốt nhất cho người vai dưới, dù cho bánh kẹo có bị giấu tới mức quá hạn thì bọn họ vẫn không nỡ vứt.

Thật ra thứ bọn họ giấu không phải là thứ gì cả, mà là tình yêu đong đầy.

Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cô cũng không từ chối nữa: “Dạ, buổi tối trên đường về cháu sẽ tới Phú Hoa Đường mua bánh ngọt cho bà ăn.”

Cửa tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường là cửa hàng lâu đời, bánh ngọt nổi tiếng là ngon.

TBC

Bà Bạch thấy cô chịu nhận, lúc này mới nở nụ cười: “Được được, bà nội ở nhà chờ cháu mua bánh ngọt về.”

Khi bà Bạch rửa mặt xong, cháo khoai lang vẫn còn âm ấm, không nóng không lạnh, mỗi một muỗng đều chứa mùi khoai lang ngọt ngào.

Bánh mũ rơm mềm mại rất lạ miệng, bên ngoài xốp giòn ngon miệng, tầng tầng lớp lớp, mùi vị rất thơm ngon.

Hai bà cháu đang ăn thì Bạch Phi Bằng trở về, trong tay còn cầm theo một cái túi giấy.

Bạch Du thấy cha của mình thì ngây ra: “Cha, nay cha không đi xa ạ?”

Đêm qua có người tới nhà, nói ở vùng nông thôn thuộc tỉnh Hà Nam có một đứa bé bị cuỗm tới từ nhỏ, tình cảnh và dáng vẻ có vài phần giống anh hai của cô.

Nếu là lúc trước, chắc chắn cha của cô đã xin nghỉ để đi xa tìm kiếm rồi.

Bạch Phi Bằng nói bằng giọng điệu tự nhiên: “Không đi xa nữa, sau này cha sẽ cố gắng dành thời gian ở nhà với con.”

Bạch Du ngơ ra.

Vậy chẳng phải là sau này không đi kiếm anh hai nữa ư?

Đời trước, cho tới lúc qua đời trước một ngày thì cha cô vẫn chạy bôn ba khắp nơi để tìm kiếm anh hai, bây giờ cha nói như vậy, e rằng là vì cô.

Bạch Du quay đầu lại nhìn bà nội, vẻ mặt của bà không quá ngạc nhiên, dễ nhận thấy là bà đã biết từ lâu.

Không chờ cô lên tiếng, Bạch Phi Bằng đã giơ túi giấy trong tay lên và nói: “Cha có mua bánh táo đỏ mà con thích này, vẫn còn rất nóng.”

Biểu cảm Bạch Du cứng đờ: “...”

Cô có thể từ chối không?

Bà Bạch không nhận ra sự khác thường của cô, bà cầm lấy bánh táo đỏ con trai cả mua về, đưa hai miếng bánh tới trước mắt cháu: “Đây là món bánh mà cháu thích nhất, nay cháu phải ăn nhiều một chút.”

Bạch Du: “...”

Không được cảm ơn, một miếng cũng ăn không nổi.

Bạch Du mượn cớ chút nữa khi về sẽ ăn, sau đó ăn vài muỗng cháo rồi chuẩn bị chạy trốn.

Trước khi ra ngoài cô chợt nhớ tới chuyện của anh cả và chị Ánh Chi, cô lập tức hỏi: “Cha à, khi nào thì anh cả của con mới cưới chị Ánh Chi về nhà vậy?”

Bạch Phi Bằng thở dài: “Cha đã thúc giục anh cả của con về chuyện này từ lâu rồi, nhưng lần nào nó cũng nói bệnh viện có quá nhiều công việc, không có thời gian để trở về. Bên nhà họ Từ cũng thúc giục nhưng cũng nhận được câu trả lời tương tự, chuyên tâm làm việc là chuyện tốt nhưng không thể vì lý do đó mà làm chậm trễ chuyện lớn của đời người, khi nào con có liên lạc với anh cả của con thì con cũng thúc giục nó một tiếng.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 73: Chương 73



Bạch Du đáp lại một tiếng, đeo túi đeo chéo quân đội ra ngoài.

Thấy bóng lưng dần xa của con gái, Bạch Phi Bằng thở dài yếu ớt: “Đứa lớn không có thời gian để kết hôn, đứa nhỏ thì muốn hủy hôn ước, không có đứa nào khiến con đỡ lo cả.”

Bà Bạch nghe xong, không kiềm được mà phỉ nhổ ông một tiếng: “Con làm cha rồi cũng không khiến người ta đỡ lo chút nào cả, biết vậy được gọi là gì không? Gọi là dột từ trên nóc dột xuống.”

Bạch Phi Bằng: “...”

***

Tối qua Giang Khải ở Cung Dân Tộc bị muỗi đốt khắp mặt, thế nên nay trên mặt có thêm bảy tám vết muỗi đốt nữa.

Anh ta không ngờ Bạch Du lại cho anh ta leo cây thêm một lần nữa.

Tuy lần thứ hai cô nhờ Tần Tâm Hủy tới báo cho mình nhưng Tần Tầm Hủy lại nói là cô không muốn tới, còn muốn cho anh ta nếm thử mùi bị người ta cho leo cây hết lần này tới lần khác, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đêm đó cô đã gạt anh ta.

Con đàn bà đáng ghét.

Thật sự cho anh ta leo cây hết lần này tới lần khác!

Giang Khải tức giận tới mức lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, trước đó Bạch Du rất nghe lời, anh ta bảo Đông cô không dám đi Tây, bảo cô đứng thì cô sẽ không dám ngồi nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ phản nghịch, đối chọi với anh ta về mọi mặt!

Giang Khải trầm mặt lái xe tới cửa đại viện quân khu, anh ta định ở đây chờ Bạch Du bước ra, dù thế nào thì nay anh ta cũng phải khiến cô cho mình một câu trả lời!

Bạch Du lái xe đạp, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Khải.

Con ngươi của cô đảo một vòng, cô quay xe chạy tới một cửa khác.

Thằng ngu, cứ từ từ ngồi ở đấy mà chờ đi.

Giang Khải chờ ở cửa ra vào, chờ tới mức áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, lúc này anh ta mới nhận ra, lâu như vậy rồi mà Bạch Du vẫn chưa ra ngoài, chắc chắn là cô đã trốn anh ta chạy tới một cửa khác.

Bạch Du, cô giỏi lắm, dám chơi đùa anh ta hết lần này tới lần khác như một thằng ngu!

Giang Khải tức đến mức gân xanh hai bên huyệt thái dương nổi lên, nếu anh ta không phải đến đơn vị vào lúc này, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định của mình.

Gần đây, đơn vị có hai chân bồi dưỡng của trường quân đội ở thành phố Quảng, mặc dù anh ta cảm thấy mình ăn chắc nhưng trước khi có danh sách chính thức, anh ta không thể để bất cứ ai chộp được sai phạm được của mình cả.

So với Giang Khải đang tức giận đùng đùng thì Bạch Du đang vui vẻ đi vào đơn vị.

Cô nhớ Lâm Hướng Tuyết từng nói với cô là nếu có gặp khó khăn, cô có thể tới tìm ông nội của cô ấy, nhớ tới dáng vẻ vào sáng nay của cha cô khi nói sau này sẽ không đi kiếm anh hai nữa. Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Bạch Du quyết định nhờ Lâm Hướng Tuyết giúp đỡ.

Lâm Hướng Tuyết thấy cô muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy nghĩ rằng đã có chuyện lớn xảy ra: “Cậu mau nói đi, là cậu làm món bánh mì cơm rượu cho ông nội mình, trong lòng vội gấp như vậy mình cũng sẽ giúp một tay, chẳng qua mình không biết chuyện cậu vẫn còn có một người anh nữa đấy.”

Bạch Du rất cảm kích: “Cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu nói với ông nội của cậu một tiếng cảm ơn nhé, khi anh hai của mình được hai tuổi thì bị bắt cóc mất, những năm qua cha mình chưa từng buông bỏ ý định tìm kiếm anh ấy, có tin tức nhưng không phải anh hai của mình.”

Nghĩ tới đời trước, đến tận cả nhà cô qua đời nhưng vẫn chưa tìm được anh hai, trong lòng Bạch Du không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

Lâm Hướng Tuyết tức giận vô cùng: “Đám buôn người đáng chết! Có nhiều người nhà tan cửa nát vì bọn chúng, toàn bộ bọn chúng nên bị bắt lại và b.ắ.n chết! Cậu không cần phải cảm thấy quá đau buồn, chuyện này cứ giao cho mình, bữa nay khi về nhà mình sẽ nói với ông nội, nhưng cậu có ảnh chụp của anh hai cậu không, nếu có ảnh chụp thì tỷ lệ tìm được sẽ cao hơn một chút.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 74: Chương 74



Bạch Du gật đầu: “Có nhưng hôm nay mình không mang theo, ngày mai mình sẽ cầm theo, cảm ơn cậu, Hướng Tuyết.”

Lâm Hướng Tuyết gãi người: “Cậu không cần cảm ơn, nhưng nếu cậu mời mình ăn bánh rán hành và bánh bao thịt thì mình sẽ không khách sáo đâu.”

“Phụt…” Bạch Du bị lời nói của cô ấy làm buồn cười: “Không thành vấn đề, dù cậu có thích ăn bánh gì thì mình cũng sẽ làm cho cậu!”

Lâm Hướng Tuyết: “Được thôi, bánh rán hành, bánh paratha, bánh đậu, bánh trứng, bánh ngàn lớp, bánh thịt bò, bánh thịt dê, bánh thịt gà, bánh mì jăm-bông xúc xích, bánh khoai tây chiên, bánh pizza Trung Quốc, bánh bà xã,... Món nào mình cũng thích!”

Bạch Du: “...”

Hay lắm, coi đây là báo cáo đồ ăn à.

Đến trưa, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết ăn cơm trưa xong, sau đó bọn cô nhanh chóng lái xe rời khỏi đơn vị.

Vẻ mặt Lâm Hướng Tuyết cứ như vừa chơi th**c l*c: “Bạch Du, bây giờ trái tim mình đập vô cùng nhanh, rất kích động.”

Bạch Du là người trong cuộc còn bình tĩnh hơn cô ấy nữa: “Cậu kiềm chế một chút, nếu như té xỉu thì mình không cõng cậu nổi đâu.”

Lâm Hướng Tuyết: “Yên tâm, thời khắc quan trọng như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng không té xỉu được đâu.”

Khóe môi Bạch Du giật… Một cái.

Hai người bọn cô đến tiệm chụp ảnh để lấy ảnh đã rửa xong, cô định đi một mình nhưng Lâm Hướng Tuyết lại nói thời khắc lịch sử quan trọng như vậy, dù cho có thế nào thì cô ấy cũng muốn tự thân chứng kiến, thế nên cô ấy cũng theo tới đây.

Đạp xe hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng đã tới tiệm chụp ảnh.

Chủ cửa tiệm chụp ảnh nhìn thấy Bạch Du là đã nhận ra ngay lập tức, dù sao nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, muốn không nhận ra cũng khó, chủ yếu là ảnh chụp mà nữ đồng chí này muốn rửa… Vô cùng khủng khiếp, ông có muốn quên cũng không quên được.

Đương nhiên là Bạch Du cũng chú ý tới ánh mắt của chủ tiệm nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ cần cô không ngại thì người khác sẽ ngại.

Hơn nữa người ngại thật sự là người khác, đó là Giang Khải và Tần Tâm Hủy trong ảnh.

Góc của bức ảnh vô cùng tráo trở, cũng vô cùng hoàn hảo, khiến Giang Khải và Tần Tâm Hủy trông như củi khô lửa bốc, căn góc tuyệt đến mức có cảm giác như có căn phòng ở đó là hai người ăn nhau được ngay vậy.

Ngay cả Bạch Du cũng muốn tự khen ngợi bản thân.

Tiền đã trả từ trước, Bạch Du lấy ảnh xong thì rời khỏi ngay, cô cố ý tìm một cửa tiệm chụp ảnh tương đối xa so với đơn vị và đại viện quân khu, thế nên cô cũng không lo việc đối phương có quen biết với Giang Khải và Tần Tâm Hủy.

Cho tới khi đi xa khỏi cửa tiệm chụp ảnh, lúc này Lâm Hướng Tuyết suýt chút nữa đã kiềm chế tới mức tức c.h.ế.t la ầm lên: “Trời ơi, đôi cẩu nam nữ này, ban ngày ban mặt mà dám ôm ôm ấp ấp nhau, quả thực là bọn họ không biết ngại mà!”

“Thằng cặn bã này, tiếc cho anh ta thân phận là con người nhưng lại cư xử như một con chó, không ngờ lòng dạ lại độc ác như vậy, bà chị lầu xanh của cậu cũng đáng ghét quá, tức c.h.ế.t mình rồi, lẽ nào cậu cứ vậy mà buông tha cho bọn họ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Bạch Du khẽ cười, sau đó cô lấy hai bức thư đã viết sẵn nội dung tố cáo trong túi đeo chéo quân đội: “Mình sẽ đi tố cáo bọn họ ngay bây giờ.”

Lâm Hướng Tuyết sợ run người, một giây sau cô ấy đã nhỏ giọng khen: “Làm tốt lắm! Cậu nên làm như vậy!”

Bạch Du rút ra vài tấm ảnh, nhét vào trong mỗi bức thư, sau đó đến bưu điện gần đó để gửi.

Bức thư sẽ được giao tới vào ngày mai, chậm nhất là được giao tới vào ngày mốt.

Thế nên chuyện tiếp theo cô phải làm là chờ đợi.

Lâm Hướng Tuyết không vào bưu điện chung với cô, cô ấy chỉ chờ ở bên ngoài, sau khi Bạch Du gửi thư xong và ra ngoài, cô ấy chợt nói: “Dáng dấp của cô bé đó có chút giống cậu, là người nhà của cậu à?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 75: Chương 75



Bạch Du nhìn theo ngón tay của cô ấy, không khỏi ngây người.

Dáng dấp của Niệm Niệm giống cô ư?

Dương như Lâm Hướng Tuyết nhìn thấy vẻ phân vân của cô: “Chẳng lẽ mình nói không đúng ư? Quả thực là lỗ mũi và dáng dấp của cô bé cứ như được đúc chung một khuôn với cậu vậy, nếu người không biết thì còn nghĩ cô bé là em gái của cậu nữa đấy.”

TBC

“Cô bé không phải người nhà của mình, là một cặp anh em mà mình gặp được vào mấy ngày trước, bọn họ giúp mình vài việc gấp nên mình có chụp giúp anh em bọn họ một bức ảnh xem như cảm ơn.”

Bạch Du chợt nghĩ, chẳng trách được khi nhìn thấy Niệm Niệm, cô lại cảm thấy Niệm Niệm rất quen mắt, thì ra là dáng dấp có vài phần giống mình.

Lâm Hướng Tuyết: “Thì ra là vậy, có lẽ đây là duyên phận giữa các cậu đấy.”

Bạch Du gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Thật ra cô không rõ tình huống của cặp anh em Niệm Niệm và Lý Khắc, đời trước khi đọc báo, cô chỉ đọc vài dòng mà thôi, chỉ biết cha mẹ của cặp anh em mất từ lâu, cặp anh em sống nương tựa lẫn nhau.

Còn những chuyện khác, cô không nhớ nổi.

Hôm sau, Bạch Du cầm ảnh chụp tới rạp chiếu phim để đưa cho Lý Khắc như đã hẹn nhưng lại không gặp được Niệm Niệm.

Lý Khắc nói Niệm Niệm bị bệnh.

Bạch Du nhớ tới cô bé vừa ngoan ngoãn vừa có vài phần giống mình, không đành lòng đứng nhìn, thế nên cô ra tiệm thuốc mua chút thuốc và bánh ngọt để cho Lý Khắc mang về.

Chiều hôm đó, Bạch Du và Hướng Lâm Tuyết ra ngoài để đi thăm hỏi.

Vì để đảm bảo quyền lợi của phụ nữ, cứ cách một khoảng thời gian là các cô sẽ ra ngoài để đi thăm hỏi.

Đối tượng thăm hỏi chủ yếu là các đồng chí nữ tới hội Liên hiệp Phụ nữ để nhờ các cô giúp đỡ, đương nhiên nếu trong quá trình thăm hỏi gặp người cần giúp đỡ thì các cô cũng sẽ tiện tay giải quyết.

Chẳng qua ba gia đình mà các cô tới thăm hỏi đều không có người ở nhà.

Hôm đó các cô ra ngoài thăm hỏi không cần phải làm báo cáo gửi về cho đơn vị, thế nên Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết vui sướng quyết định đi dạo phố.

Ánh mặt trời chiếu vào gạch xanh ngói xám, cây xanh tạo bóng mát, thời tiết vô cùng đẹp.

Bạch Du mang theo tiền và phiếu được bà nội cho vào ngày hôm qua, cầm tổng cộng một trăm đồng ra ngoài, mang theo số tiền lớn tới cửa hàng bách hóa với Lâm Hướng Tuyết.

Chưa tới cửa hàng, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rõ ràng là chủ nhân của bóng dáng đó cũng nhìn thấy cô.

Sau khi lúng túng một lúc, đối phương kéo người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh cạnh rồi vội bỏ chạy, chạy nhanh như thể ở phía sau có quỷ đang đuổi theo bọn họ vậy đó.

Động tác của đối phương lớn như vậy, dù Bạch Du không muốn chú ý cũng không được.

Mái tóc ngang vai, có dáng chạy chữ V, những người mà cô quen ngoài Giang Hựu Hàm ra, không thể tìm người thứ hai có dáng chạy xấu như vậy.

Nhưng mà, tại sao cô ta lại bỏ chạy khi thấy mình?

Chẳng lẽ là do người đàn ông ở bên cạnh cô ta?

Đời trước, Giang Hựu Hàm đến nhà họ An vào một năm sau, nhà họ An và nhà họ Giang xứng vai xứng vế, chồng của Giang Hựu Hàm lớn hơn cô ta bốn tuổi, bây giờ anh ta đang bảo vệ biên cương tổ quốc ở miền Tây Bắc, tới tận một năm sau thì anh ta mới được gọi về.

Nói cách khác, người đàn ông vừa rồi ở chung với Giang Hựu Hàm không phải là người chồng đời trước của cô ta, mà là một người đàn ông khác, cộng thêm hành động kỳ lạ vừa rồi của Giang Hựu Hàm, Bạch Du đưa ra một kết luận, đó là…

Người yêu của Giang Hựu Hàm.

Hơn nữa, e rằng điều kiện của người yêu không được tốt.

Chồng của Giang Hựu Hàm ở đời trước là một tinh anh xuất sắc được chọn lựa kỹ càng, trừ vẻ ngoài có chút phổ thông ra thì phẩm chất con người và năng lực cũng thuộc top đầu, nếu như một tinh anh xuất sắc như vậy biết Giang Hựu Hàm tự tiện tìm một người yêu, không biết anh ta sẽ tức tới cỡ nào nữa?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 76: Chương 76



Bạch Du rất mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lâm Hướng Tuyết trông thấy Bạch Du vẫn nhìn về phía trước, cô ấy không khỏi cảm thấy tò mò mà hỏi: “Bạch Du, cậu đang nhìn gì vậy?”

Bạch Du định thần lại: “Vừa rồi nhìn thấy một người quen nhưng dường như đối phương không nhìn thấy mình, thôi, chúng ta vào thôi.”

Lâm Hướng Tuyết cũng truy đến cùng: “Ừ, cậu định mua gì vậy?”

Bạch Du: “Hôm này mình định mua rất nhiều thứ, mình định mua cho bà nội mình hai bộ quần áo, mua cho cha mình một đôi giày da, tự mua cho mình vài bộ quần áo, còn cậu?”

Lâm Hướng Tuyết nhìn cô một lượt, trông thấy cô vẫn còn mặc quân phục đi làm thường ngày, cô ấy lập tức nói: “Cậu thật sự nên mua thêm vài bộ quần áo.”

Hôm nay không phải cuối tuần cũng không phải ngày đi chợ nhưng do cửa hàng bách hóa vừa nhập một lượng lớn hàng mới, có rất nhiều người biết được tin tức này, thế nên bọn họ đã tới đây giành đồ từ lâu.

Cảnh tượng đầy người, dùng câu người đông nghìn nghịt cũng không đủ để miêu tả, gần như không có nổi một chỗ để đặt chân.

Bạch Du vừa nhìn thấy cảnh tượng này là đã muốn lùi về sau nhưng Lâm Hướng Tuyết lại kéo cô chen vào biển người, cho tới khi chen đến trước quầy bày sản phẩm, đầu của hai người đã rối thành ổ gà.

Hai người nhìn dáng vẻ của đối phương, không kiềm được mà bật cười, nhưng bây giờ không phải là lúc chỉnh lại tóc, Lâm Hướng Tuyết dẫn cô đến quầy của người quen, để cho đối phương lấy loại vải tốt nhất ra một cách nhuần nhuyễn.

Đầu năm nay vải bán rất chạy, có phiếu vải chưa chắc đã mua được, nhưng có người quen ở quầy thì lại là một chuyện khác.

Nhân viên phục vụ quầy thấy Lâm Hướng Tuyết, lập tức bày vẻ mặt lấy lòng và nở nụ cười, sau khi chào hỏi xong thì lấy vải còn tồn lại ra.

Sau khi Bạch Du so sánh xong, cô lấy một vài xấp vải sợi tổng hợp, định may hai bộ quần áo cho bà nội, một bộ quần áo cho mình, lại lấy thêm vải kẻ nhung, chờ tới khi trời trở lạnh thì sẽ lấy ra làm quần áo.

Sau khi mua vải xong, hai người tới quầy quần áo may sẵn, quả thực là mẫu áo váy mới nhập rất đẹp, thoải mái rộng rãi, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết mỗi người mua một cái.

Có váy rồi, đương nhiên phải mua một đôi giày để phối chung, thế là hai người tiếp tục đi đến tủ giày, sau khi Bạch Du mang thử thì chọn mua một đôi giày xăng-đan màu trắng, đồng thời mua một đôi giày da màu đen cho cha của cô.

Khi ra khỏi cửa hàng bách hóa, trên tay Bạch Du chất đầy đồ đạc, có thể nói là được mùa lớn.

Vải kẻ nhung có thể giữ tới mùa đông rồi sử dụng, vải sợi tổng hợp không thể giữ ấm trong mùa đông, phải nhân lúc mùa hè làm thành quần áo.

Vì thế sau khi ra khỏi cửa hàng bách hóa, Lâm Hướng Tuyết lại dẫn Bạch Du đến chỗ của thợ may Lâm.

TBC

Thợ may Lâm là họ hàng dòng thứ năm của nhà họ Lâm, đối phương có tay nghề rất giỏi nhưng giá may cũng đắt hơn thợ may bình thường, thế nên người tới đây may đồ, không phải nhà giàu có thì cũng có quyền thế.

Khi Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết bước vào, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nâng cằm quở mắng: “Mấy năm nay chức vị của anh cả cô càng ngày càng cao, cô ăn mặc như thế này không phải là tuyên bố làm mất thể diện của anh cả cô à? Người không biết, còn cho rằng anh cả và chị dâu của cô đang đối xử tệ bạc với cô đấy!”

Vừa nhìn là đã biết cô gái trẻ tuổi bên cạnh có tính tình rất tốt, dịu giọng đáp lại: “Anh cả và chị dâu đối xử với em rất tốt, là em không biết tự làm đẹp mình nên làm phiền tới anh cả và chị dâu.”

Người phụ nữ trẻ tuổi lên tiếng: “Cô biết là được rồi, nay tôi dẫn cô đến tiệm may để may cho cô vài bộ đồ, khi tới đảo Quỳnh Châu, anh cả của cô sẽ giới thiệu cho cô một sĩ quan, sau này cô sẽ được sống yên vui sung sướng!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 77: Chương 77



Cô gái trẻ tuổi ngại đỏ mặt, cúi đầu không nói nữa.

Người phụ nữ trẻ tuổi không quan tâm cô ấy có trả lời lại không, cô ta cầm xấp vải mình mang tới để cho thợ may Lâm may mẫu mới mẻ và độc đáo nhất giúp cô ta và em gái của chồng, nói xong cô ta quay người lại…

Lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Lâu Mạn Lệ.

Em gái ruột của Lâu Tú Anh, hai chị em hơn nhau hai mươi tuổi, Lâu Mạn Lệ chỉ lớn hơn Giang Lâm ba tuổi.

Cha mẹ Lâu Tú Anh c.h.ế.t sớm, có thể nói là bà ta đã một tay nuôi nấng đứa em gái này, không khác con gái là bao.

Năm kia Lâu Mạn Lệ cưới một vị sĩ quan khác, năm ngoái vừa sinh một cặp con trai, địa vị ở nhà chồng từ từ tăng lên.

Đời trước, Lâu Mạn Lệ theo chồng đến đảo Quỳnh Châu, chồng của cô ta làm chung một đơn vị đồn trú với Giang Lâm, vì thế cô ta thường xuyên báo cho Lâu Tú Anh biết về tin tức của Giang Lâm, có một lần cô nghi ngờ Lâu Mạn Lệ là thám tử do Lâu Tú Anh gài vào bên cạnh Giang Lâm.

Chẳng qua chuyện cô nhớ kỹ nhất là chuyện Lâu Mạn Lệ muốn gả em chồng của mình cho Giang Lâm, tiếc rằng Giang Lâm đã không đồng ý, nghĩ thế, cô nhìn sang cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh Lâu Mạn Lệ.

Đó là một cô gái trông có phần ngại ngùng, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ không vừa vặn, mái tóc khá thưa thớt, cố ép thành b.í.m tóc đuôi sam.

Không biết có phải là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng không, dường như cô gái trẻ tuổi đã chú ý tới cô, cô ấy ngẩng đầu lên, ngẩn người khi đối diện với khuôn mặt của cô, ngay sau đó nở một nụ cười ngại ngùng.

Đó là một cô gái rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.

Bạch Du chưa kịp cười đáp lại với cô ấy thì cô ấy đã thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống một lần nữa.

Lâu Mạn Lệ căn dặn thợ may Lâm xong, cô ta chuẩn bị rời khỏi tiệm, khi lướt qua bên cạnh Bạch Du, cô ta liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, dường như có chút quen mắt nhưng cô ta nhanh chóng nâng cằm lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh Bạch Du.

Sau khi cô ta rời khỏi cửa tiệm may, Lâm Hướng Tuyết mới đụng Bạch Du một cái: “Cậu quen người vừa nãy à?”

Bạch Du cũng không gạt cô ấy: “Cô ta là em gái của mẹ kế Giang Khải.”

“Em gái của mẹ kế anh ta trẻ thế à?” Lâm Hướng Tuyết bày ra vẻ mặt khiếp sợ trước, ngay sau đó lại nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng mình cũng chợt ra lý do cậu không muốn gả đến đó, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, trông em gái của bà ta cũng chẳng tốt lành, vừa rồi cô ta nói oai phong lẫm liệt lắm, như thể muốn tất cả mọi người trên đời biết cô ta may quần áo cho em chồng mình. Thật ra các xấp vải cô ta đưa cho thợ may Lâm khác nhau, vải may quần áo cho cô ta là vải sợi tổng hợp, còn vải may quần áo cho em chồng của cô ta lại là vải không dệt rẻ nhất.”

Vải không dệt được chế tạo từ vải rách, dệt nhiều lần thành vải, loại vải này không chỉ có màu sắc không đẹp, quan trọng là chất lượng vải không được tốt, khi làm việc chỉ cần dùng lực lớn một chút, là có thể khiến quần áo bị xé rách một lỗ lớn.

Nếu nói vải không dệt là loại vải chỉ có người nghèo sử dụng, vậy vải sợi tổng hợp là loại vải vô cùng xa xỉ ở thời đại này.

Vải sợi tổng hợp đắt hơn vải bông bình thường, người bình thường không thể mua nổi, vì thế mà có một xấp vải sợi tổng hợp làm quần áo, là một chuyện rất danh dự.

Vừa rồi Lâu Mạn Lệ dùng vải sợi tổng hợp cho mình, cho em chồng của mình dùng vải bố, quả thực là không có phẩm giá của một con người.

Bạch Du đã chú ý tới điều từ lâu: “Cậu nói đúng, quả thực là hai chị em nhà họ Lâu chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 78: Chương 78



Đời trước, mỗi lần Lâu Mạn Lệ tới nhà họ Giang thì đều vênh mặt hất cằm sai khiến cô, khi thì bắt bẻ cô không làm được chuyện, khi thì bắt bẻ cô không ra gì, cô ta coi mình như mẹ chồng thứ hai của cô, bởi vì thế mà cô không có ấn tượng tốt với Lâu Mạn Lệ.

Thợ may Lâm đã tới, hai người không nói tiếp nữa.

Thợ may Lâm đo kích cỡ cho Bạch Du, hỏi cô muốn mẫu thế nào, còn đưa cho cô muốn cuốn vở để lựa chọn.

Cuốn vở không dày, có tầm mười mấy mẫu nhưng trong mắt Bạch Du, những mẫu nãy đã quá cũ kỹ, chẳng bao lâu nữa thôi là sẽ lỗi thời, cô suy nghĩ một lúc, sau đó nói với thợ may Lâm về mẫu mà mình muốn.

Thợ may Lâm làm việc rất cẩn thận, hỏi rất chi tiết về yêu cầu của cô, nhưng tới cuối cùng vẫn không thể xác định được mẫu mà Bạch Du mong muốn.

Bạch Du thấy bên cạnh có giấy bút, tiện tay cầm lên để vẽ, cô cầm bút phác thảo tùy ý vài nét, chẳng bao lâu sau đã vẽ xong dáng người mẫu.

Lâm Hướng Tuyết không biết cô còn có bản lãnh này, nhìn cô bắt đầu vẽ như thần không rời mắt, chẳng bao lâu sau cô đã vẽ xong một kiểu quần áo vô cùng mới lạ.

“Bạch Du, cậu biết vẽ từ khi nào vậy?” Lâm Hướng Tuyết cầm mẫu quần áo cô vừa vẽ xong, nhìn đi nhìn lại: “Cậu vẽ đẹp quá, mình dám chắc rằng, cậu sẽ rất xinh đẹp khi mặc cái váy này!”

Bạch Du được cô ấy khen tới mức cảm thấy ngại ngùng: “Bình thường mình thích vẽ lung tung vài thứ, không biết tôi vẽ như vậy thợ may Lâm có thể may được không?”

Thợ may Lâm thò đầu qua nhìn một cái, sau đó gật đầu nói: “Được, có mẫu cho tôi xem, là tôi có thể làm được.”

Nghe được lời này, Bạch Du mới yên tâm thanh toán tiền đặt cọc.

Khi ra khỏi tiệm may thì vừa lúc tới giờ ăn cơm chiều, hai người bàn bạc với nhau, quyết định nay sẽ đến một nơi xa hoa – Cửa tiệm Ngọc Hoa Đài lâu đời.

Ngọc Hoa Đài có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng, từng phục vụ cho Thủ tướng và Nguyên soái, trở thành đầu bếp tại nhà của ngài Mai Lan Phương, sau này cũng được điều đến để làm chủ bếp ở nhà bếp, ngay cả bếp trưởng của bữa tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức lần đầu tiên, cũng đến từ Ngọc Hoa Đài.

TBC

Kỹ thuật và thực lực của Ngọc Hoa Đài rất mạnh mẽ, có thể thấy được chút ít.

Món ăn nổi bật của Ngọc Hoa Đài là món Hoài Dương, trong bữa tiệc lập nước đầu tiên, còn có các món ăn từ lươn và thang bao, được gọi là “Ba báu vật” giữ nhà của Ngọc Hoa Đài.

Tháng tám là lúc lươn thơm ngon nhất, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết gọi món lươn xào, lươn chiên giòn và một phần dưa leo trộn nước tương chua cay.

Trong lúc chờ lên món, Lâm Hướng Tuyết kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng hỏi: “Cậu đã nghĩ hai ngày, vậy cậu nghĩ thế nào?”

Bạch Du không đuổi theo kịp mạch não của cô ấy: “Nghĩ về cái gì?”

Lâm Hướng Tuyết: “Đương nhiên là nghĩ về việc vứt bỏ em trai, chọn anh trai rồi!”

Bạch Du: “...”

Nhắc tới Giang Lâm, cô lập tức nhớ tới giấc mộng ngày đó, nhớ tới Giang Lâm “Chất vấn” cô rằng tại sao cô lại muốn sờ n.g.ự.c của anh, lỗ tai “Bùm” một tiếng trở nên đỏ bừng.

Thấy Lâm Hướng Tuyết nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, cô không thể làm gì khác hơn: “Mình và anh ấy không có khả năng, cho dù mình không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, nhưng cho dù thế nào thì anh ấy và Giang Khải cũng là anh em, chưa chắc anh ấy đã sẵn lòng bị mình kéo vào trong vũng nước đục này. Vả lại, anh ấy cũng không có tình cảm nam nữ với mình, anh ấy… Dường như xem mình là một đứa con nít.”

Lâm Hướng Tuyết “Ồ” một tiếng, sau đó thở dài nói: “Cậu nói thế, có lẽ anh ấy coi cậu trở thành con nít, dù sao các cậu cũng chênh nhau bảy tuổi mà, khi anh ấy quải cặp đến trường, cậu vẫn còn cởi truồng chạy trong đại viện.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 79: Chương 79



Bạch Du: “...”

Mình không có, mình không làm, đừng có nói bậy.

Khi nói chuyện, món ăn lần lượt được bưng lên.

Món ăn là từ lươn do Ngọc Hoa Đài làm có thể dùng bốn chữ dày công tôi luyện để miêu tả, coi như Bạch Du đã cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “Ăn món làm từ lươn chi bằng đến Ngọc Hoa Đài”.

Món lươn xào không dùng ớt ngâm và hành lá, chỉ dùng rau thơm, khi ăn không có chút mùi tanh nào, cắn một cái, vô cùng tươi ngon và mềm mại, thịt tươi rất ngon miệng, vừa thưởng thức là biết dùng lươn sống để làm thành món ăn.

Lươn chiên giòn có màu vàng kim, khi cắn rất giòn, có vị ngọt mặn chua, còn có vị cay của bột tiêu, càng nhai càng ngon, quanh miệng thơm ngát.

Món dưa leo trộn nước tương trông đơn giản nhưng lại rất giòn và ngon miệng, mùi vị đầy đủ, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể làm được, chỉ có Ngọc Hoa Đài làm được, tê cay giòn ngon, chua chua cay cay, vô cùng bắt miệng.

Đi dạo đến chiều, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cũng rất đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.

Cuối cùng hai người no đến mức suýt không đi được nữa.

***

Hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy.

Nghĩ tới chuyện ngày mai là cuối tuần, trong lòng Tần Tâm Hủy không khỏi vui mừng.

Cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch được một tuần.

Một tuần này, cô ta luôn ở lại nhà ở tập thể của đơn vị, một nhà ở tập thể nho nhỏ mà có tận mười người ở, còn phải ngủ giường tầng nữa, chỗ nhỏ thì thôi, quan trọng nhất là không có chút riêng tư nào cả.

Vả lại, mỗi đêm trong nhà ở tập thể luôn có một người nói nhảm khi đi ngủ, còn có một người luôn nói mớ vào mỗi đêm, khiến cô ta không bữa nào được ngủ ngon.

Tuy căn phòng ở nhà họ Bạch khá nhỏ, nhưng dù sao nó cũng chỉ thuộc về một mình cô ta, vả lại cô ta ở nhà họ Bạch cũng thuận lợi cho việc tìm người yêu.

Ngày đó khi cô ta và Giang Khải đến rạp chiếu phim để xem phim, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng là Giang Khải động lòng với cô ta, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi đảo qua eo và n.g.ự.c của cô ta, khi đó cô ta không nhịn được mà run rẩy cả người.

Hôm sau cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, dẫn đến việc hai người bọn họ không thể tiến thêm một bước được nữa, vả lại cô ta cũng không biết Giang Khải nghĩ về mình thế nào.

Cho dù thế nào cô ta cũng phải trở về nhà họ Bạch.

Tối ngày mai là cuối tuần, cô bảo ngày mai sẽ dẫn cô ta đến nhà của ủy viên chính trị Vương thuộc bộ Tổ chức, ủy viên chính trị Vương là cấp trên của chồng cô.

Cô muốn ủy viên chính trị Vương ra mặt khuyên bảo dượng, cứ vậy, hai cô cháu cô ta có thể trở về nhà họ Bạch, mà còn phải do dượng mời các cô ta về.

Nghĩ vậy, ý cười ở khóe miệng Tần Tâm Hủy không thể giấu được nữa.

Đúng lúc này, cán sự Trần chạy từ bên ngoài vào, nắm lấy cổ tay của cô ta: “Cán sự Tần, bây giờ cô đi theo tôi giải thích với người yêu của tôi!”

Tần Tâm Hủy bị kéo cổ tay đau vô cùng, đồng thời cũng chẳng biết tại sao: “Cán sự Trần, cậu đang nói gì vậy, mình không quen biết người yêu của cậu, mình có thể giải thích được gì chứ?”

Chắc là cán sự Trần đã khóc, đôi mắt sưng vù như quả óc chó: “Bởi vì suốt ngày cô nói mình bị người ta bắt nạt trước mặt tôi, tôi cảm thấy không vừa mắt, thế nên tôi đã chạy tới trước mặt vị hôn phu của em họ cô để tố cáo giúp cô. Nào ngờ người yêu của tôi lại muốn chia tay với tôi vì chuyện này, ngay bây giờ cô phải đi theo tôi để giải thích với người yêu của tôi, tất cả là do cô bảo tôi làm như vậy!”

Mấy ngày nay, cô ta nhờ cậy tất cả người có thể nhờ cậy được, cũng chạy tới trước cửa nhà của người yêu cô ta để chờ anh ta, dù cô ta có nói gì thì người yêu cũng quyết tâm chia tay với cô ta.
 
Back
Top Bottom