Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 80: Chương 80



Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Tần Tâm Hủy, kẻ đầu têu thói xấu, chỉ cần cô ta và mình giải thích với người yêu, nói không chừng yêu của cô ta sẽ tha thứ cho cô ta.

Tần Tâm Hủy thầm mắng một tiếng xui xẻo: “Cán sự Trần, cậu buông tay mình ra trước đã, mình biết cậu rất thích nhúng tay vào chuyện không công bằng, mình cũng đồng tình chuyện người yêu của cậu muốn chia tay với cậu, nhưng cậu không thể vì chuyện đó mà nói bậy. Cho tới tận bây giờ mình chưa từng bảo cậu tới tìm vị hôn phu của em họ mình, mọi chuyện là do chủ kiến của cậu mà…”

Đầu tiên cán sự Trần không dám tin, sau đó khóe mắt như muốn nứt ra: “Tần Tam Hủy, cô nói mấy lời này không cảm thấy cắn rứt lương tâm ư? Chủ kiến của tôi ư, nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới trước mặt tôi khóc lóc kể lể mình bị người ta bắt nạt thì sao tôi lại ra tay giúp cô chứ?”

Nghe được tiếng động, mọi người trong đơn vị chạy ào ra xem.

Khuôn mặt Tần Tâm Hủy đỏ bừng: “Cán sự Trần, mình coi cậu là bạn nên mới kể nỗi khổ trong lòng mình cho cậu nghe, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình có thể phát lời thề, mình chưa từng bảo cậu làm những chuyện đó… Mình không có mà huhuhu…”

Nói xong, cô ta òa khóc nức nở, khi khóc trông cũng đẹp, so với cán sự Trần, cô ta trông có vẻ vừa nhỏ bé bất lực vừa đáng thương.

Cán sự Trần tức muốn ói máu, nhưng cô ta là loại người không biết tranh cãi với người khác, chỉ biết nói tới nói lui vài câu: “Nếu không phải do cô mỗi ngày chạy tới khóc lóc kể lể với tôi mỗi ngày, sao tôi lại phải làm những chuyện đó, nếu tôi không làm những chuyện đó, sao người yêu của tôi lại chia tay với tôi?”

Có người cảm thấy cán sự Trần ngốc, có người cảm thấy Tần Tâm Hủy quá tuyệt tình, cũng có người cảm thấy cán sự Trần tự làm tự chịu, ai bảo cô ta lại thích xen vào chuyện của người khác chứ.

Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng cười khẩy: “Lúc trước mình nói đầu của cậu bị vô nước mà cậu không tin, bây giờ đã tin chưa? Đây không phải lần đầu tiên có chuyện người làm ruộng cứu phải con rắn, cũng chỉ có một mình cậu cảm thấy thương cảm cho cô ta.”

Mọi người nhìn sang thì thấy cán sự Vương nắm hạt dưa, dựa vào lan can hóng chuyện.

Cán sự Vương và cán sự Trần là bạn thân, bởi vì chuyện của Tần Tâm Hủy nên hai người cãi nhau một trận vô cùng lớn.

Cán sự Trần nghe cô ấy nói thì bắt đầu nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy vô cùng hối hận, sau đó cô ta chỉ vào Tần Tâm Hủy rồi mắng: “Là do đầu tôi bị vô nước, mắt tôi mù nên mới cảm thấy thương cảm cho cô! Loại ti tiện bỉ ổi, ăn cháo đá bát như cô, sớm muộn cũng sẽ nhận báo ứng!”

Vừa dứt lời, có người la lên: “Cán sự Tần, chủ nhiệm gọi cô đến phòng làm việc của ông ấy!”

Chẳng biết tại sao, khi nghe nói như vậy, trong lòng Tần Tâm Hủy cảm thấy rất hồi hộp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dự cảm chẳng lành đã ập tới.

Chẳng bao lâu sau, cô ta đã biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Cô ta nhìn bức thư tố cáo trước mặt chủ nhiệm Vương, cả người run rẩy vì tức giận.

Chủ nhiệm Vương trầm mặt: “Ngày đầu tiên các cô tham gia vào bộ Tuyên truyền là tôi đã nói với các cô rồi, bộ Tuyên truyền của chúng tôi quan trọng nhất là việc lấy mình làm gương, tư tưởng giác ngộ cao, nhưng cô xem bây giờ cô đang làm gì? Đi xem phim với vị hôn phu của em họ mình, người có đời sống và tác phong không đoan chính như cô, tôi cho rằng cô không phù hợp để tiếp tục ở lại bộ Tuyên truyền của chúng tôi!”

Thật ra những lời này đã rất nhẹ rồi, những bức ảnh được gửi tới thật sự rất khó coi.

Hai người dám ôm ôm ấp ấp trước mặt công chúng, còn ra thể thống gì nữa chứ!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 81: Chương 81



Cô ta nên cảm thấy may mắn vì nếp sống của mấy năm nay tốt hơn trước rất nhiều, nếu là lúc trước, chắc chắn hai người bọn họ sẽ phải bị bắt đi diễu phố!

Mặc dù bây giờ không bị bắt đi diễu phố nữa nhưng dù có thể nào thì cô ta cũng không thể ở lại bộ Tuyên truyền của bọn họ được nữa.

Cả người Tần Tâm Hủy càng run rẩy dữ dội, lần này cô ta thật sự sợ: “Chủ nhiệm Vương, tôi không có quan hệ nam nữ bất chính, tôi và đồng chí Giang đi xem phim cũng đã được sự đồng ý của em họ…”

Chủ nhiệm Vương cắt ngang cô ta: “Nếu là vậy thì cô bảo em họ cô đến đây làm chứng cho cô đi.”

Tần Tâm Hủy: “...”

Làm sao cô ta dám bảo Bạch Du đến làm chứng chứ, vả lại cô ta nghi ngờ người viết bức thư tố cáo này là Bạch Du!

Đáng sợ nữa là, còn kèm theo ảnh chụp!

Nếu không có ảnh chụp, cô ta cắn c.h.ế.t cũng không thừa nhận, chủ nhiệm Vương cũng không có cách gây khó dễ cho cô ta, bây giờ ảnh chụp được đặt ở ngay trước mắt, cô ta muốn biện luận thì cũng không có cách để biện luận.

Không chỉ có một người.

Người lọt vào bức thư tố cáo còn có Giang Khải.

Ông trời sẽ không tha cho bất cứ một trai đểu gái đểu nào cả.

Hôm nay là ngày đơn vị công bố danh sách bồi dưỡng, Giang Khải cố ý mặc áo sơ mi và giày da mới, nếu không phải là sợ quá khoa trương, anh ta còn định mặc tất cả đồ mới lên người.

Vô cùng khó có được cơ hội bồi dưỡng lần này, tổng cộng chỉ có hai suất, tất cả mọi người hăm he muốn giành được suất lần này, tiếc rằng một suất trong đó đã thuộc về anh ta.

Tưởng tượng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, bước chân của Giang Khải nhanh như gió, cả người như gió xuân ấm áp, nhất định phải lấy được.

Bước vào văn phòng, mọi người nhìn quần áo của anh ta, không khỏi trêu chọc: “Hôm nay cả người đồng chí Giang tràn đầy sức sống!”

Cũng có người chua xót nói: “Đừng nói là đồng chí Giang đã nhận được tin tức từ trước, biết rõ bản thân lại đạt được suất bồi dưỡng đấy nhé?”

Giang Khải biết rõ bản thân được chọn, bề ngoài lại vờ như đứng đắn nói: “Đừng nói bậy! Suất bồi dưỡng là việc bí mật, tôi cũng không biết giống như mọi người, còn về bộ quần áo bữa nay là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho tôi, vì lấy lòng bà ấy nên tôi mới mặc.”

Mọi người biết mẹ mà anh ta nói là mẹ kế Lâu Tú Anh, nhất thời mọi người lại ngưỡng mộ anh ta vì có một người mẹ kế chu đáo với anh ta.

Trong lúc nói chuyện, thư ký Lâm làm việc cho ủy viên chính trị Vu bước tới: “Cán sự, ủy viên chính trị gọi anh tới văn phòng của ông ấy một chuyến.”

Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt của mọi người đã dồn lên người Giang Khải, có ngưỡng mộ, có ghen tị, có không cam lòng.

TBC

Giang Khải kéo cổ áo, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, tôi qua ngay đây.”

Anh ta cho rằng ủy viên chính trị Vu muốn nói với anh ta về chuyện bồi dưỡng, kết quả khi anh ta vừa bước vào văn phòng, ngay lập tức có một bức thư ném vào mắt anh ta.

“Cậu đọc xem bên trong viết gì?”

Giang Khải bị đập vào mặt, anh ta nhìn sắc mặt ủy viên chính trị Vu, tim đập thình thịch, chợt cảm thấy không ổn, anh ta lập tức nhặt bức thư lên đọc.

Không đọc thì không sao, sau khi đọc xong anh ta tức giận đến run người: “Phỉ báng! Đây chắc chắn là phỉ báng!”

Giang Khải không ngờ rằng, chỉ trong lúc anh ta tức giận kéo Tần Tần Hủy tới rạp chiếu phim để xem phim mà thôi, thế mà lại bị người ta tố cáo là anh ta có quan hệ nam nữ bất chính!

Rốt cuộc là ai muốn hại anh ta?

Ủy viên chính trị Vu nhướng mày: “Phỉ báng? Vậy cậu định giải thích mấy bức ảnh thế nào?”

Giang Khải không ngờ còn có ảnh chụp, anh ta cầm lấy ảnh chụp trên bàn để xem xét, suýt chút là anh ta đã tức ói m.á.u rồi.

Ngày đó anh ta chỉ tiện tay giúp Tần Tâm Hủy, tại sao lại bị người ta chụp lén, còn chụp trông mờ ám tới như vậy!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 82: Chương 82



Nhất định là người đó cố ý!

Chắc chắn có người theo dõi anh ta!

Giang Khải thở sâu: “Tôi và đồng chí nữ trong ảnh là trong sạch, lúc đó cô ấy bị người khác đụng trúng, tôi chỉ đưa tay đỡ cô ấy mà thôi, còn chuyện đi xem phim chung với nhau, đó lại càng không có thật. Chúng tôi chỉ tình cờ vào chung một rạp chiếu phim, chúng tôi không đi cùng với nhau, thậm chí chỗ ngồi của chúng tôi còn rất xa nhau, nếu ủy viên chính trị Vu không tin thì có thể cho người đi điều tra!”

Ủy viên chính trị Vu trầm ngâm: “Chuyện này tôi sẽ tự cho người đi điều tra nhưng chuyện này có ảnh hưởng xấu với cậu, lần này cậu không cần tới bồi dưỡng ở thành phố Quảng, sau này làm việc phải cẩn thận, biết chưa?”

Không khác nào sấm sét giữa trời quang!

Máu trên mặt Giang Khải như bị rút sạch, trắng tới mức đáng sợ: “Ủy viên Vu, tôi…”

Ủy viên chính trị Vu xua tay: “Cậu không cần nói nữa, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

Cho dù kết quả điều tra chứng minh Giang Khải và đồng chí nữ kia không có vấn đề, nhưng cảnh tượng hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp nhau bên đường bị người ta chụp được, ai mà biết bước tiếp theo của người tố cáo chứ.

TBC

Nếu làm lớn chuyện, ắt sẽ gây ảnh hướng tới hình ảnh của bộ ngành bọn họ, thế nên dù Giang Khải có mối quan hệ nam nữ bất chính không thì phần thua thiệt này, anh ta cũng phải chấp nhận.

“...”

Giang Khải cảm thấy mình bị người ta đập một gậy bất ngờ.

Anh ta đã coi suất bồi dưỡng đó là vật trong túi của mình từ lâu, thậm chí còn chọn quà xong cả rồi, chỉ chờ danh sách được công bố, bây giờ lại tụt mất vì một bức thư tố cáo!

***

Sau khi gửi thư tố cáo xong, Bạch Du luôn chú ý tới tin tức bên Giang Khải và Tần Tâm Hủy.

Không đợi cô chạy đi nghe ngóng thì đã có người chủ động chạy tới cửa báo cho cô biết.

Người tới không phải ai khác, là Giang Hựu Hàm lén lén lút lút bên ngoài cửa hàng bách hóa.

Giang Hựu Hàm chặn cô lại đường đi làm về, im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi nói này, Bạch Du, có phải lần trước ở… Cửa hàng bách hóa cô đã nhìn thấy tôi không?”

Bạch Du nhướn mày: “Tôi không chỉ nhìn thấy cô mà còn nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh cô, chẳng lẽ anh ta là người yêu của cô?”

Giang Hựu Hàm tức giận phản bác lại ngay lập tức: “Bạch Du, cô đừng có nói bậy! Tôi không có người yêu!”

Bạch Du: “Ồ.”

Giang Hựu Hàm: “...”

Giang Hựu Hàm: “Tôi cảnh cáo cô, Bạch Du, tôi không cho phép cô nói cho bất cứ ai trong nhà tôi biết, đặc biệt là mẹ của tôi, nếu cô đồng ý không nói cho mẹ tôi biết thì tôi sẽ nói cô cho nghe một bí mật!”

Dáng vẻ Bạch Du không quan tâm mấy: “Bí mật gì?”

Giang Hựu Hàm: “Trước tiên cô phải đồng ý không nói cho mẹ tôi biết, nếu không thì tôi sẽ không nói!”

Bạch Du nhún vai: “Tùy cô.”

Nói xong, cô chuẩn bị đạp xe rời khỏi.

Giang Hựu Hàm thấy cô thật sự định rời khỏi đây, cô ta tức đến mức dậm chân giữ chặt cô lại: “Tôi nói cho cô biết, gần đây đơn vị của anh năm có hai suất bồi dưỡng của trường Quân đội ở thành phố Quảng, anh năm của tôi đã nắm chắc mười phần, ai ngờ lại bị một người nào đó tố cáo làm mất suất bồi dưỡng!”

Đôi mắt Bạch Du sáng rực: “!”

Còn có chuyện tốt như vậy à?

Cô biết rõ thư báo cáo chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu với Giang Khải, nhưng không ngờ lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy.

Thật là quá tốt!

Giang Hựu Hàm không chú ý tới vẻ mặt vui mừng của cô, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không biết là kẻ ti tiện bỉ ổi nào, thế mà lại dám tố cáo anh năm của tôi có quan hệ nam nữ bất chính, nếu tôi biết kẻ đó là ai, chắc chắn tôi sẽ không tha cho kẻ đó!”

Vẻ mặt Bạch Du bình thản: “Đây là bí mật cô muốn nói cho tôi nghe?”

Lúc này Giang Hựu Hàm mới dời mắt tới trên khuôn mặt của cô, ngoài dự liệu nói: “Anh tôi tụt mất cơ hội đi bồi dưỡng, tại sao cô lại không buồn chút nào vậy?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 83: Chương 83



Bạch Du mỉm cười: “Tại sao tôi phải buồn? Có phải tôi có quan hệ nam nữ bất chính đâu? Vả lại, đây là bí mật mà cô muốn nói cho tôi nghe?”

Giang Hựu Hàm cảm thấy thái độ của cô rất không đúng, nhưng bây giờ cô ta không có tâm trạng để điều tra: “Đương nhiên là không phải rồi, bí mật tôi sắp nói mới có liên quan tới cô.”

Bạch Du nhướng mày: “Liên quan tới tôi?”

Cuối cùng Giang Hựu Hàm cũng thấy cô có chút quan tâm. thế là cô ta đắc ý gật đầu: “Không sai, anh năm của tôi không chỉ mất cơ hội đi bồi dưỡng, mà cơ hội lần này còn liên quan tới việc sau này có thể thăng chức suôn sẻ không nữa. Thế nên sau khi mẹ của tôi bàn bạc với anh năm, định mời cô tới nhà tôi tham gia cuộc họp gia đình, sau đó để cho anh năm nhà tôi ngỏ lời về chuyện cưới cô với ông nội của tôi.”

Bạch Du run rẩy: “Ý của cô là ông cô đã trở về thủ đô?”

Giang Hựu Hàm: “Đúng vậy, hôm nay ông nội tôi vừa quay về nhà, cuộc họp gia đình nhà chúng tôi tổ chức vào ngày mai, mẹ tôi nói muốn mời cô tham gia cuộc họp gia đình của nhà chúng tôi, lúc đó để cho anh tôi ngỏ lời muốn cưới cô, cuối cùng anh năm của tôi cũng chịu cưới cô rồi, có ngạc nhiên vui mừng không?”

Có ngạc nhiên, vui mừng thì không.

Giang Hựu Hàm: “Tôi đã nói bí mật cho cô nghe, cô không được nói chuyện của tôi với mẹ tôi!”

“Được thôi.”

Bạch Du gật đầu, nói xong, cô đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.

Đời trước không có chuyện tố cáo, Giang Khải suôn sẻ đến thành phố Quảng để bồi dưỡng, suôn sẻ có được cơ hội thăng chức.

Lần này mất cơ hội bồi dưỡng, đồng nghĩa với việc mất cơ hội thăng chức, thế nên anh ta mới nôn nóng, muốn tức tốc cưới cô, sau đó đạt được mấy mối quan hệ và tài nguyên từ chỗ ông Giang.

Bạch Du khẽ cười.

Cô vốn định nói riêng về chuyện hủy hôn ước với ông Giang,

Nhưng nếu đôi mẹ con đó đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ.

Để ăn mừng chuyện Giang Khải mất cơ hội đi bồi dưỡng, Bạch Du dùng số tiền cao hơn thị trường để mua một con gà của thím Thái, sau đó cô làm một bàn thịt gà lớn.

Mâm thịt gà được xào trước hầm sau, làm da gà giòn thịt nhừ nhưng không bị khô, mùi vị vô cùng ngon, kết hợp thêm ớt xanh, ớt đỏ, trông vô cùng hấp dẫn.

Bạch Phi Bằng đi làm về, ông vừa bước vào cửa là đã có một mũi thơm xông vào mũi, sau đó nhìn một mâm thịt gà trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại nấu nhiều thịt gà như thế?”

Thấy cha cô đã về, Bạch Du nhanh nhẹn sắp xếp lại chén đũa, cười nói: “Không phải ngày nào cả, đơn giản là nay tâm trạng con được tốt mà thôi.”

Mặc dù cô vẫn chưa biết tình hình bên Tần Tâm Hủy, nhưng Giang Khải gặp chuyện xui xẻo, sao cô ta có thể trốn được chứ?

Vừa nghĩ tới việc cả hai người bọn họ cùng gặp chuyện, cô hận không thể đốt pháo để ăn mừng,

Về chuyện cô tố cáo Giang Khải và Tần Tâm Hủy, cô không định nói cho cha cô và bà nội biết, dù sao trong lòng bọn họ, cô là một đứa trẻ vừa tốt bụng vừa đơn thuần.

Bà Bạch thấy cháu gái vui vẻ, bà cũng vui lây, nhưng khi nhìn thấy một mâm thịt gà, bà lại không ăn được, không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ này, có phải cháu thật lòng muốn làm bà thèm không?”

TBC

Bạch Du cười nói: “Bà nội yên tâm, cháu cố ý xào một mâm thịt gà ít dầu ít cay cho bà ăn đấy.”

Theo lời bác sĩ dặn bà nội không thể ăn đồ quá dầu mỡ, thế nên vừa rồi khi nấu cơm, cô có làm thêm một mâm nhỏ cho bà nội ăn.

Bà Bạch nghe cô nói vậy, cười tới mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Đứa nhỏ ngoan, không uổng công bà nội thương con, nào giống cha của con, chỉ biết một mình nó thôi!”

Vẻ mặt Bạch Phi Bằng vô tội: “...”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 84: Chương 84



Ông đã làm gì?

Bạch Du thấy dáng vẻ của cha cô, suýt chút nữa là đã bật cười.

Chẳng bao lâu sau cả nhà đã bị đồ ăn ngon chinh phục.

Thịt gà mịn màng tê cay, khoai tây tiếp nhận tất cả các tinh túy của nguyên liệu, mềm dẻo ngọt lịm, tan trong miệng, rất phù hợp với người lớn tuổi có răng yếu như bà Bạch.

Bột mì cắt miếng vừa to vừa mỏng, khuấy bên trong nước súp vài lần, ngay sau đó nước súp đậm đà thơm nức bao trọn lấy bột mì, đưa vào trong miệng, mùi thơm ngon tê cay lập tức chiếm trọn lấy vị giác, quả thực là ngon tới mức khiến người ta muốn dừng mà dừng không được.

Ăn tối xong, Lâu Tú Anh cũng vừa tới nhà.

Mặc dù biết mục đích tới đây lần này của Lâu Tú Anh, nhưng Bạch Du lại vờ như không biết.

Chẳng qua khi Lâu Tú Anh mời cô tới tham gia cuộc họp gia đình của nhà họ Giang, cô vẫn vui vẻ đồng ý.

Lâu Tú Anh thấy cô vui vẻ đồng ý như vậy, đáy mắt không khỏi lóe lên sự giễu cợt: “Đúng rồi, buổi tối đó cháu có thể làm một vài món mà ông cụ và Tiểu Khải thích, cháu biết mà, ông cụ cực kỳ thích cháu.”

Đương nhiên là Bạch Du không bỏ qua sự giễu cợt ở khóe miệng bà ta, cô gật đầu “Không kịp chờ đợi” lần nữa: “Đương nhiên là được, chắc chắn cháu sẽ làm thật ngon.”

Lâu Tú Anh: “Vậy là được rồi, còn nữa, Tiểu Khải không ăn rau hẹ, cháu tuyệt đối không được làm bất cứ món ăn nào có liên quan tới rau hẹ vào tối đó, biết chưa?”

Bạch Du mỉm cười: “Đương nhiên là cháu biết, dì cứ yên tâm.”

Lâu Tú Anh thấy cô ngoan ngoãn như thế, cuối cùng bà ta cũng thỏa mãn rời khỏi.

Lâu Tú Anh vừa rời khỏi, bà Bạch đã không nhịn được mà nhổ nước bọt với bóng lưng của bà ta một cái, sau đó đau lòng nhìn cháu gái và nói: “Ngày mai bà nội sẽ đi chung với cháu.”

Bạch Du lắc đầu: “Không cần đâu bà nội, cháu đi một mình là được rồi.”

Cô muốn một mình giải quyết những chuyện này.

Nếu có người lớn ở đó, không những ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của cô, mà còn ảnh hưởng tới việc cô đại sát tứ phương.

Bà Bạch biết cháu gái là một người có chủ kiến, nghe cô nói thế bà chỉ có thể nghe theo.

***

Chẳng bao lâu sau đã tới ngày họp gia đình.

Bạch Du đã làm xong đồ ăn để mang qua nhà họ Giang, sau khi tắm rửa xong thì cô bắt đầu trang điểm.

Bôi kem thoa mặt vừa mua, mặc một cái váy liền thân màu đỏ chói, váy dài đến tận đầu gối, để lộ bắp chân thon dài, chiếc váy này là do tự tay cô thiết kế vào mấy ngày trước, vòng eo được bóp nhỏ lại một tấc.

Bạch Du nhìn mình trong gương, eo nhỏ chỉ dùng một tay là có thể ôm trọn, dáng người lả lướt quyến rũ, chiếc váy màu đỏ làm nổi bật sắc mặt hồng hào của cô, đôi gò má ửng đỏ.

Đây là lần tiên cô mặc đồ có màu sáng rực rỡ như vậy trong hai đời, đời trước khi kết hôn với Giang Khải, cô không mặc đồ cưới màu đỏ chói, bọn họ chỉ mặc quân phục để kết hôn.

Sau khi nền kinh tế được cải cách, càng ngày càng có nhiều mẫu quần áo, cách ăn mặc của mọi người cũng dần trở nên thời thượng, nhưng bà mẹ chồng Lâu Tú Anh của cô nói cô mặc đồ màu đỏ không được đẹp, trông rất nông cạn, thậm chí còn lấy váy đỏ mà cô mua tặng cho em gái Lâu Mạn Lệ của bà ta.

Cô lấy son môi trong ngăn kéo được Lâm Hướng Tuyết tặng ra, thoa nhẹ lên trên cánh môi.

Nghĩ tới việc tối nay cô có thể hủy hôn với Giang Khải, tâm trạng Bạch Du rất tốt.

Người trong gương mỉm cười, xinh đẹp lộng lẫy, tựa như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, người xem không nỡ rời mắt.

Có lẽ tài xế do ông Giang phái đến đã tới, Bạch Du cầm đồ ăn đã làm xong bước ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa lất phất, cả đoạn đường không gặp người quen nào, chỉ có bảo vệ và chú Vương tài xế nhìn thấy cô mà thôi, làm mọi người lóa mắt trong thoáng chốc.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 85: Chương 85



Đặc biệt là chú Vương, cho tới khi Bạch Du trèo lên xe thì ông ấy mới định thần lại: “Du Du, cách ăn mặc của cháu rất khác so với thường ngày, suýt chút nữa là chú đã không nhận ra cháu rồi.”

“Cảm ơn chú Vương.” Chú Vương đã làm tài xế cho ông Giang hai mươi mấy năm, cũng coi như là một nửa thành viên của người nhà họ Giang, Bạch Du vô cùng tôn trọng ông ấy: “Những người khác đã đến cả rồi ạ?”

“Gần như là đã đến đủ cả rồi.” Đôi mắt chú Vương nhìn về phía trước, ông ấy ít mũi rồi nói: “Du Du, đây là món ngon cháu làm cho ông chủ à?”

Bạch Du gật đầu, mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Cháu làm bánh rán hẹ, sủi cảo hẹ, bánh gối hẹ và bánh tráng trứng hẹ ạ.”

Chú Vương: “...”

Ông ấy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

TBC

Ông Giang sống ở Mạo Nhi Hồ Đồng nằm giữa Cổ Lâu và Địa An Môn, có không ít người có tiếng tăm sống ở Mạo Nhi Hồ Đồng, Mạt đại Hoàng Hậu Uyển Dung cũng từng sống ở đây, nhà của ông Giang là một căn tứ hợp viện đẹp đẽ và hoàn chỉnh, cổng chính đen tuyền, vòng cửa sáng sóng, thành lan can quanh co, diện tích rộng lớn tới mức có thể chứa được mấy chục miệng ăn.

Ông Giang có năm người con, tất cả người con đều không sống chung với ông ấy, con cả và con thứ cũng sống ở gần Mạo Nhi Hồ Đồng, vô cùng thuận tiện cho việc chăm sóc ông ấy, hàng thứ ba cũng thường xuyên dẫn con cháu đến chơi, vì thế, dù nhà rộng lớn nhưng lại không lạnh lẽo buồn tẻ.

Mỗi đứa con của ông Giang đều giữ chức vị quan trọng, nhưng trong đó thằng ba Giang Khải Bang lại là đứa bình thường nhất.

Giang Khải Bang không phải là một kẻ ngốc không có não, chẳng qua là do những người anh em khác quá ưu tú nên trông ông ta có vẻ bình thường, bản thân Giang Khải Bang không được tài giỏi, nhưng con của ông ta lại rất tài giỏi.

Giang Lâm không những có đầu óc thông minh hơn những người anh em con chú bác khác, thậm chí còn được trời cao ưu ái cho dáng dấp, những đứa trẻ khác vừa sinh ra đời đều rất xấu xí, chỉ có mình anh là trắng trẻo mập mạp. Thậm chí còn đẹp trai hơn tiểu đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát vài phần, mặt mũi của anh cũng giống với bà Giang nhất.

Khi còn sống, bà Giang vừa nhìn thấy anh là đã thích vô cùng, bà ấy giữ Giang Lâm bên cạnh mình để chăm sóc mà không quan tâm tới việc sức khỏe không được tốt, sau khi con dâu thứ ba mất, bà Giang lại càng thương yêu đứa bé này.

Sau khi bà Giang mất, ông Giang thường xuyên cảm thán, có nhiều con trai cháu trai cháu gái như vậy, chỉ có mình Giang Lâm là giống bà Giang, trách không được ông Giang lại thương đứa cháu Giang Lâm này nhất.

Lúc này, đèn đuốc nhà họ Giang sáng trưng, ngoài một đám con cháu không tới được ra thì những người khác đã tới Mạo Nhi Hồ Đồng.

Con dâu cả Chu Thái Vân dẫn theo Lâu Tú Anh, còn có em dâu thứ bốn và em dâu thứ năm vào nhà bếp để giúp đỡ, cùng giúp bảo mẫu chuẩn bị bữa tối, em dâu thứ hai phải chăm sóc cháu trai bị bệnh nên không thể tới được.

Trong phòng khách, Giang Khải trầm mặt, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.

Chẳng biết tại sao, trong lòng anh ta luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy có chuyện không may sắp xảy ra.

Tối nay, dù có thế nào thì anh ta cũng phải mở lời nhắc tới chuyện cưới vợ với ông nội.

Bởi như vậy, nói không chừng chuyện bồi dưỡng có thể sẽ có chuyển biến tốt đẹp, cho dù không có chuyển biến tốt đẹp thì cũng không sao, chỉ cần cưới được Bạch Du, nhất định ông nội sẽ quan tâm lo liệu và cho anh ta tài nguyên.

Còn người tố cáo anh ta, trong lòng anh ta cũng đã đoán được, tám chín phần là người ở trong đơn vị, sợ suất đi bồi dưỡng bị anh ta chiếm mất, thế nên mới theo dõi anh ta để tố cáo anh ta.

Tốt nhất là đừng để anh ta tìm được, nếu không anh ta sẽ không tha cho kẻ đó!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 86: Chương 86



Giang Vũ dựa vào ghế sa lon, ánh mắt dời tới trên khuôn mặt của Giang Khải, anh ta chợt cười rồi nói: “Trước đó ai nói anh năm lạnh nhạt với Bạch Du vậy, chỉ trong vài phút mà anh năm đã nhìn ra cửa bảy lần rồi.”

Giang Khải không cảm thấy lời này buồn cười, sắc mặt âm u nói: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy! Nếu anh không chịu đựng được Bạch Du thì làm sao anh có thể sống chung với cô ấy?”

Anh ta có lạnh nhạt với Bạch Du không thì cũng là chuyện của Giang Vũ, người khác không được nói trước mặt anh ta, nếu bị ông nội nghe được, sao ông cụ giúp anh ta được chứ?

Huống chi tối nay anh ta còn phải nhắc tới chuyện cưới vợ, Giang Vũ nói vậy vào lúc này, chẳng khác nào tuyên bố anh ta không thể qua được!

Giang Vũ định nói gì đó, nhưng anh ta chưa kịp nói thì Giang Văn đã quát: “Tiểu Vũ, em không nói không ai bảo em bị câm đâu.”

Giang Văn xếp thứ tư, Giang Vũ xếp thứ sáu, Giang Khải ngăn cách giữa hai người, nhưng hai người thật sự là anh em sinh đôi.

Năm đó, ba người sinh cùng một ngày ở cùng một bệnh viện, Giang Vũ chỉ sinh sau Giang Khải một phút, thế nên anh ta xếp sau Giang Khải, có lẽ là vì lý do này mà từ nhỏ Giang Vũ và Giang Khải đã không hợp nhau.

TBC

Khi còn bé, hai người thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ chơi, sau khi lớn thì nhìn nhau không được vừa mắt, trong mắt Giang Vũ, Giang Khải là một kẻ đạo đức giả, rõ ràng là vì lợi ích nên mới ở bên Bạch Du, còn giả vờ mình trong sạch cao thượng.

Không biết sao con nhóc Bạch Du lại mù quáng tới vậy, nhà họ Giang có nhiều anh em như thế, thế mà cô chỉ vừa ý Giang Khải!

Không phải là do Giang Vũ thích Bạch Du, tiếp theo là anh ta thấy Bạch Du chưa đủ đẹp, mấu chốt là cô không có chủ kiến, nói đơn giản thì Bạch Du không phải gu của anh ta, chẳng qua là anh ta cảm thấy khó chịu khi Giang Khải có được món hời lớn như vậy.

Giang Vũ nhún vai, không nói nữa, chấm dứt chiến tranh giữ lại thể diện cho anh ruột.

Mưa càng ngày càng lớn, tiếng lộp bộp đập vào cửa kính, nước mưa uốn lượn theo cửa kính, thoáng cái bầu không khí trong phòng khách đã trở nên trầm lặng.

Ánh mặt Giang Khải nặng nề lướt qua mọi người, bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng anh ta biết rõ.

Ai ai cũng giả vờ thanh cao, trong lòng người nào mà chẳng ghen ghét anh ta, nếu bọn họ có cơ hội, nhất định bọn họ cũng sẽ sẵn lòng cưới Bạch Du.

Nhưng có sẵn lòng thì cũng không ích, ai bảo người Bạch Du thích lại là anh ta chứ!

Nghĩ tới chuyện này, trên khuôn mặt anh ta nâng lên một nụ cười tự tin.

Bạch Du che dù bước xuống chiếc xe Jeep, nước mưa đập lên trên gạch đá màu xanh, khiến bọt nước tóe lên.

Chú Vương xách túi đồ ăn đi phía trước, bước nhanh vào trong phòng khách, gọi người bên trong: “Ông chủ, Du Du đến rồi!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quay đầu nhìn về phía cửa.

Thì thấy một bóng dáng duyên dáng và yêu kiều đang từ từ bước tới, sau lưng cô là màn mưa rả rích kéo dài, người và cảnh hòa làm một, có cảm giác xinh đẹp quyến rũ không thể tả được.

Khi người đó tới gần, chỉ nhìn thấy váy đỏ dù trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Khi mọi người nhìn rõ mặt, không khỏi hít vào một hơi.

Bạch… Bạch Du?

Vừa rồi họ còn đang nghĩ vì sao chú Vương đi đón Bạch Du lại còn đón một người phụ nữ xinh đẹp trở về, kết quả người phụ nữ này vậy mà lại là Bạch Du!

Nhưng mà Bạch Du trở nên xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?

Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Du có nước da đen nhẻm, lúc nào cũng khom lưng đi lại thì không nói, mái tóc dày của cô luôn được cắt ngang che trán che mất hơn nửa gương mặt, khi nói chuyện với mọi người thì luôn cúi đầu, dáng vẻ mãi mãi là tự ti và khúm núm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 87: Chương 87



Nhưng người trước mặt mọi người lại có mắt hạnh mày ngài, chiếc váy đỏ bó sát trên người làm nổi bật lên vòng eo nhỏ bé của cô, chiếc váy rực đỏ như lửa đốt, nhưng đôi môi căng mọng của cô còn đỏ hơn cả váy, như là một quả anh đào đỏ rực, mọng nước xinh đẹp, khi hàm răng trắng đều của cô khẽ cắn lên nó thì càng quyến rũ hơn.

Đừng nói là mọi người chưa từng nhìn thấy, đến Giang Khải cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Bạch Du, anh ta nhìn chằm chằm người đối diện như thể đây là lần đầu tiên anh ta gặp cô vậy.

Sau một phút, anh ta bỗng nở nụ cười.

Người phụ nữ này quả là thích khẩu thị tâm phi mà, lúc trước luôn miệng nói muốn chia tay với anh ta, bây giờ chẳng phải đang trưng diện vì anh ta sao?

Nhưng mà sau này nếu cô có thể luôn duy trì dáng vẻ này thì anh ta sẽ dẫn cô đi giới thiệu với người trong đơn vị, suy cho cùng cô sẽ không khiến anh ta phải mất mặt như trước kia.

Cuối cùng là Giang Hựu Hàm phá vỡ bầu không khí yên lặng này, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Du: “Bạch Du, từ khi nào cô lại… Trắng vậy?”

Cô ta không muốn thừa nhận rằng Bạch Du đã đẹp hơn, hơn nữa còn xinh hơn cả mình, vì vậy cô ta chỉ nói cô trắng lên, sau đó còn nói thêm: “Cô bôi kem, đúng không?”

Bạch Du cất ô đi, cô nghiêng người tựa vào tường rồi thản nhiên nói: “Không bôi.”

Giang Hựu Hàm không tin: “Không thể nào! Chắc chắn cô bôi kem! Nếu không sao cô lại đột nhiên trắng như vậy được chứ?”

Hôm trước khi tới tìm Bạch Du thì trời đã tối, vì vậy cô ta không để ý tới chuyện Bạch Du trắng hơn, bây giờ dưới ánh đèn sáng trưng, gương mặt trắng nõn của Bạch Du đã trắng hơn lúc trước vài tông.

Từ khi không cần giao bữa trưa cho mẹ và Tần Tâm Huỷ, ngày nào Bạch Du cũng kiên trì đắp mặt nạ thuốc bắc hai lần một tuần, hơn nữa khoảng thời gian này còn được ăn ngon ngủ ngon, đương nhiên làn da cũng dần khá hơn.

Chủ yếu là cô không còn khúm núm như trước, đi đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, kết hợp với cách ăn mặc thời thượng nên ở trong mắt người khác, cô mới như biến thành người khác.

Bạch Du không quan tâm cô ta mà đi thẳng vào trong, cô cười nói với ông Giang: “Ông nội Giang, trông ông rất có tinh thần đó ạ.”

Mặc dù trong lòng ông Giang hơi kinh ngạc khi thấy khí chất và dáng vẻ của cô thay đổi, nhưng lại không thể hiện ra mặt, ông ấy chỉ nói: “Cháu thường xuyên đến thăm ông nội Giang thì tinh thần của ông sẽ càng tốt hơn.”

Bạch Du không đáp lời.

Tối nay, suy cho cùng cô sẽ hủy hôn với Giang Khải, nếu sau này còn đến nhà họ Giang thì chỉ khiến mọi người xấu hổ mà thôi.

Con dâu cả Chu Thái Vân nghe thấy tiếng động thì ra khỏi phòng bếp, khi nhìn thấy Bạch Du, đôi mắt của bà ấy lập tức sáng lên rồi khen ngợi: “Du Du, bộ đồ hôm nay cháu mặc đẹp lắm đó, con gái nên biết ăn diện hơn, mà ông nói đúng đó, sau này cháu nên thường xuyên tới đây hơn, trước kia mời mà không đến khiến ông cảm thấy thất vọng lắm đó.”

Bạch Du run lên, sau đó nhanh chóng hiểu ra, cô tỏ vẻ khó hiểu nói: “Lúc trước, ông Giang từng mới cháu tới ạ? Cháu lại không biết.”

Vừa dứt lời, cả phòng khách trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đôi mắt sắc bén của ông Giang nhìn Giang Khải: “Lúc trước ông bảo cháu gọi Du Du tới nhà ăn cơm, không phải cháu nói là con bé không muốn à, bây giờ là chuyện gì đây?”

Sắc mặt của Giang Khải lập tức trở nên tái nhợt: “...”

Anh ta vòng vo không biết nên giải thích thế bào, trong lòng lại thầm oán Bạch Du không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói sao?

Lúc này, Lâu Tú Anh bưng một đĩa cá từ trong phòng bếp ra, bà ta giải thích: “Cha, lúc trước là do chúng con cảm thấy Du Du vẫn chưa gả vào đây, nếu cứ tới nhà chúng ta như vậy thì con sợ người khác sẽ đàm tiếu con bé…”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 88: Chương 88



Nhưng mà bà ta còn chưa kịp nói hết thì đã bị ông Giang ngắt lời: “Ông bà gọi con cháu tới nhà ăn cơm, ai dám nói xấu chứ? Cho dù có người nói xấu, chẳng lẽ các con không biết giải thích à? Ai dạy các con gạt trên lừa dưới vậy?”

Ông Giang vốn có khí thế mạnh mẽ, một khi tức giận lại càng uy nghiêm hơn khiến đám con cháu cúi đầu, không dám thở mạnh.

“...”

Gương mặt của Lâu Tú Anh đỏ bừng như đầu heo hầm, hơn hai mươi năm gả vào nhà họ Giang, đây là lần đầu tiên bà ta bị ông ấy răn dạy trước mặt mọi người.

Bà ta lên tiếng giải vây giúp Giang Khải là muốn để Giang Khải cảm kích mình, bà ta cảm thấy mình là mẹ chồng tương lai của Bạch Du, dù thế nào thì ông Giang vẫn sẽ cho bà ta vài phần mặt mũi, không ngờ ông ấy lại không nể mặt bà ta.

Lâu Tú Anh nhìn thoáng qua Bạch Du, ánh mắt như thể đang nói: Nếu cô hiểu chuyện thì nên khuyên ông đi.

Đáng tiếc Bạch Du lại không hiểu chuyện, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác.

“...”

Lâm Tú Anh giậm chân tại chỗ, tức đến mức nhồi! Máu! Cơ! Tim!

Sau khi Bạch Du vào nhà, Giang Vũ vẫn luôn nhìn cô, vì vậy đương nhiên cũng nhìn thấy động tác vừa rồi của cô, anh ta không khỏi nhíu mày.

Anh ta cảm thấy hôm nay Bạch Du không giống cô thường ngày, không chỉ dáng vẻ khí chất khác, mà đến tính cách cũng khác hoàn toàn.

Đột nhiên anh ta cảm thấy buổi gặp mặt hôm nay rất thú vị.

Im lặng một lúc, Chu Thái Vân lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Ông, đồ ăn nấu xong hết rồi, không thì bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, có lẽ Du Du cũng đói bụng rồi, đúng không?”

Bạch Du gật đầu: “Trưa nay em ăn hơi sớm, lúc này đúng là hơi đói bụng rồi ạ.”

Đời trước, bác gái Chu Thái Vân đối xử với cô không tệ, cho dù sau này, cô ly hôn với Giang Khải thì cũng không bỏ đá xuống giếng, châm chọc khiêu khích cô, bởi vậy cô bằng lòng nể mặt bà ấy.

“Vậy mau bưng đồ ăn lên đi.” Lúc này, sắc mặt của ông Giang mới dịu lại, ông ấy nói với Bạch Du: “Không biết cháu thích ăn gì nên ông bảo họ làm một vài món hải sản, lát nữa Du Du nhớ ăn nhiều lên nhé.”

Giang Khải nhìn Bạch Du, anh ta muốn tìm cơ hội bảo cô đừng nói lung tung, nhưng từ đầu tới cuối, Bạch Du không hề nhìn anh ta một lần.

Anh ta cắn chặt răng, rồi lại thở phì phò.

Lâu Tú Anh muốn tìm cơ hội dạy dỗ Bạch Du, nhưng có ông Giang ở đây, bà ta đành phải nuốt cơn giận này xuống.

Nhìn ông Giang kéo Bạch Du đi ra khỏi phòng khách, mọi người vội vàng đi theo.

TBC

Sau khi đồ ăn được bưng ra hết, tất cả mọi người ngồi xuống, lúc này, Bạch Du mới lên tiếng: “Ông Giang, cháu có làm một vài món ăn, để cháu đi lấy ạ.”

Vừa rồi khi ông Giang dạy dỗ mấy người kia chú Vương đã yên lặng đặt hộp cơm lên bàn trong phòng khách, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Ông Giang lập tức nở nụ cười: “Quả nhiên không phí công ông yêu thương đứa nhỏ Du Du mà, tới ăn cơm còn chu đáo mang món ngon tới cho ông nữa.”

Lâu Tú Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để lấy lại mặt mũi, vì vậy bà ta lập tức cười nói: “Hôm trước, Du Du nói với con muốn làm mấy món ngon cho cha và Tiểu Khải, đứa nhỏ này thật sự có tâm mà.”

Sau lời nói này, tất cả mọi người đều nhìn Giang Khải, nhất là mấy anh em họ chưa kết hôn, lại còn chưa có người yêu thì lại càng có cảm giác ghen tị hơn.

Nếu lúc trước mọi người còn cảm thấy Bạch Du không xứng với Giang Khải nhưng hôm nay Bạch Du đã khiến mọi người phải lau mắt nhìn, nếu ngay từ đầu biết Bạch Du sẽ xinh đẹp và có khí chất như vậy, nói không chừng bọn họ còn dốc sức tranh đoạt một lần với Giang Khải.

Phải nói tên nhóc Giang Khải này thật sự quá may mắn, ngày ngày trưng cái mặt lạnh ra mà vẫn có thể khiến Bạch Du khăng khăng yêu anh ta, cùng là người mà số phận lại khác nhau như vậy.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 89: Chương 89



Giang Vũ nhíu mày.

Còn Giang Khải, tuy bây giờ vẫn bày ra cái mặt lạnh nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy rất vui sướng.

Nhất là khi được mặt anh em họ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, lòng ham hư vinh của người đàn ông đã vô cùng thỏa mãn.

Vì vậy đã đứng lên rồi nói với Bạch Du: “Cô ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho.”

Có người tự nguyện làm việc giúp, đương nhiên Bạch Du sẽ không ngăn cản, cô lại ngồi xuống.

Lúc trước, Giang Khải không hề để ý tới thứ trong tay chú Vương, bây giờ cầm lên, anh ta nhìn thấy có bốn hộp cơm ở trong đó.

Trong bốn món này chắc chắn có ít nhất hai món cố ý làm cho anh ta, cũng không biết cô nấu cho mình món gì, nhưng điều có thể chắc chắn rằng sẽ không có hẹ.

Giang Khải nghĩ rất tự tin, anh ta cầm túi đi vào phòng khách rồi nói: “Ông nội, Du Du nấu bốn món cho chúng ta.”

Ông Giang không biết cô làm nhiều món ăn như thế, vì vậy đã lên tiếng: “Lần sau đừng làm nhiều món như vậy, sẽ mệt lắm đó.”

“Ông nội Giang yên tâm, không mệt đâu ạ.” Bạch Du nhận lấy cái túi từ Giang Khải: “Đưa cho tôi là được rồi, tôi muốn tự giới thiệu những món này cho ông nội Giang.”

Chu Thái Vân cười phụ họa: “Trước giờ Du Du Du vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, đã lâu bác không được ăn món Du Du nấu, hôm nay xem như được hưởng ké từ ông nội rồi.”

Những người khác không khỏi cảm thấy hào hứng, tất cả đều mong chờ muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Du nấu món gì.

Chỉ có Giang Hựu Ham nhếch mép cười, cô ta cảm thấy Bạch Du chính là một tên nịnh hót.

Bạch Du không nói gì, dưới ánh mắt của mọi người, cô từ từ lấy bốn hộp cơm ở trong túi vải ra, sau đó lại xếp thành hình.

TBC

Giang Hựu Hàm đột nhiên hít mũi ngửi rồi nói: “Hình như tôi ngửi được mùi hẹ thì phải?”

Vẻ mặt của Giang Khải cứng đờ.

Lâu Tú Anh lại cười mắng: “Con là mũi chó hay sao hả, còn chưa mở hộp cơm mà đã ngửi được rồi sao? Du Du biết anh năm con không ăn được hẹ sao có thể nấu món có vị hẹ được chứ?”

Vẻ mặt Giang Khải như thể vừa được cứu sống.

Cũng đúng, sao Bạch Du có thể làm món ăn liên quan đến hẹ được chứ, vì để anh ta có thể vui vẻ mà cô cũng không ăn hẹ mà.

Bạch Du vẫn không lên tiếng, cô mở hộp cơm đầu tiên ra rồi nói: “Ông Giang, đây là món thứ nhất cháu làm cho ông… Sủi cảo rau hẹ, vỏ mỏng nhân nhiều, chấm với giấm thơm ăn sẽ càng ngon hơn.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Trong phòng khách yên lặng mất vài giây, sau đó tầm nhìn của mọi người đều hướng về Giang Khải.

Vừa rồi Lâu Tú Anh mới nói Bạch Du biết Giang Khải không ăn hẹ, nhưng món đầu tiên mà cô làm lại là sủi cảo nhân hẹ, cái vả mặt này hình như hơi mạnh.

Bạch Du làm như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô tiếp tục mở hộp cơm thứ hai ra: “Ông nội Giang, món thứ hai là bánh rau hẹ, ngon lắm đó ạ, vỏ bánh giòn, lát nữa ông nhớ ăn thêm vài cái nhé.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Lại là một món liên quan đến rau hẹ, mọi người để ý sắc mặt của Giang Khải càng khó coi hơn.

Bạch Du mấp máy môi, sau đó tiếp tục mở hộp cơm thứ ba ra: “Món thứ ba cũng là bánh rán, nhưng mà bánh rau hẹ vừa rồi, cháu làm nhân rau hẹ trứng gà, còn món thứ ba là bánh nhân rau hẹ thịt heo.”

Nói xong, cô lấy đũa gắp một miếng bánh trong hộp cơm thứ ba lên: “Hình tam giác, nên món thứ ba có tên là bánh hẹ chiên.”

Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Được rồi!

Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, ba món liên tiếp đều liên quan đến hẹ, chẳng lẽ món cuối cùng vẫn có hẹ sao?

Còn sắc mặt của Giang Khải đã vô cùng khó coi.

Bạch Du mở hộp cơm cuối cùng ra, cô nói: “Cuối cùng là món bánh trứng rán rau hẹ, mềm thơm, ông nội Giang, ông mau ăn cho nóng đi ạ?”
 
Back
Top Bottom