Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 540: Chương 540



Sắc mặt Giang Lâm u ám, anh đi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, đá vào bụng Lâu Mạn Lệ: “Ai cho phép cô năm lần bảy lượt bắt nạt vợ tôi hả?”

Bánh Khoai Tây cũng là một con ch.ó thông minh. Mới nãy bị đá đau như thế nó cũng không chịu nhả ra nhưng ngay khi Giang Lâm vừa mới nhấc chân lên thì nó đã vội buông lỏng cổ tay rồi.

Lâu Mạn Lệ ngay lập tức bị đạp bay, đầu đập lên vách tường ngay đằng sau, lục phủ ngũ tạng đau đến mức vặn vẹo, ôm bụng lăn lộn dưới đất.

Thấy Lâu Mạn Lệ đau đớn như thế, Bạch Du chỉ hận không thể tiến lên đá thêm cho mấy cái để cô ta đau đớn thêm.

Giang Lâm đi tới, quan sát từ trên xuống dưới cả cô lần con gái: “Hai mẹ con không sao chứ?”

Bạch Du lắc đầu: “Em không sao, anh tới đúng lúc lắm, cũng may Bánh Khoai Tây với Kem cũng đã giúp em rất nhiều.”

Nhất là Bánh Khoai Tây bị đạp như thế cũng không hề nhả ra, đúng là chú chó trung thành. Lát nữa cô phải làm bữa tiệc thật lớn khen thưởng hai con vật này mới được.

Tựa như nghe hiểu lời Bạch Du nói, đuôi của Bánh Khoai Tây lại bắt đầu rung lắc điên cuồng, Kem kêu “meo” một tiếng, bày tỏ “Trẫm đã biết rồi!”

Tiếp đó, Giang Lâm cầm dây thừng trói Lâu Mạn Lệ lại, sau đó đón lấy con gái được Bạch Du bảo vệ trong lòng: “Để anh ôm cho.”

Bé con mới nãy còn khóc lóc inh ỏi nhưng vừa mới được Bạch Du ôm thì nín ngay không khóc nữa. Bạch Du không muốn dọa bé con nên che tầm mắt con lại. Nhưng có vẻ như bé con nằm trong lòng mẹ thì lớn gan hơn hẳn, đôi mắt lanh lợi chuyển qua chuyển lại hóng hớt.

Vào lúc này, chăn nhỏ được vén lên, bé con thấy người ôm mình không phải là mẹ thì cái mũi nhỏ hơi cau lại, có vẻ như không hề vui vẻ chút nào, Bạch Du với Giang Lâm thấy thế thì không nhịn được mà cười rộ lên.

Chẳng mấy chốc mà các đồng chí công an đã đi tới, hàng xóm xung quanh thấy Lâu Mạn Lệ bị công an còng tay mang đi thì vô cùng khiếp sợ.

“Ôi mẹ tôi ơi, chuyện gì thế này, chẳng lẽ người phụ nữ tên Lâu Mạn Lệ kia lại bắt đầu gây chuyện?”

“Theo tôi thấy thì tám mươi đến chín mươi phần trăm là như thế, bằng không thì các đồng chí công an cũng không trói tay cô ta như thế kia đâu. Chắc chắn là xảy ra chuyện gì to tát lắm!”

“Cái tôi thấy lạ là tại sao cô ta lại đi từ nhà họ Giang ra cơ? Chẳng lẽ cô ta tới làm phiền đồng chí Bạch?”

Hàng xóm bàn luận sôi nổi, suy đoán đủ kiểu, tò mò không sao chịu được.

Mà trong đám người kia lại có một người không cam lòng siết tay thành nắm đấm, lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Không ai chú ý tới.

Bà Bạch về tới nhà biết tin này thì suýt chút nữa tái phát bệnh tim: “Tất cả là tại bà, đáng ra là bà nên khóa cửa lại chứ.”

Tại vì cửa hàng bán sữa bò cách đây không xa, bà thấy mình sẽ đi nhanh về nhanh thôi mà đây lại còn là khu người thân, người ngoài không vào được, ở nhà còn có con ch.ó tên Bánh Khoai Tây này canh giữ nên bà nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai ngờ Lâu Mạn Lệ lại ngông cuồng tới mức này, dám cầm d.a.o đi vào nhà người khác như thế.

Nếu không phải có Bánh Khoai Tây cùng với Kem, Giang Lâm lại đúng lúc về nhà lấy đồ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

May mắn hơn là lúc đó Niệm Niệm cũng đi theo bà để phụ giúp gì đó chứ không hai đứa trẻ con ở nhà, Bạch Du bảo vệ không nổi.

Bà Bạch càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hối hận.

Bạch Du vội vã trấn an: “Bà nội, đây không phải là lỗi của bà, là do cháu thèm ăn bánh trứng khoai lang nên bà mới ra ngoài mua thêm đồ. Hơn nữa, chẳng phải giờ không có chuyện gì hay sao, bà đừng tự trách nữa nhé.”

Nhưng bà nội nào có dễ dàng bỏ qua như thế được. Bạch Du chỉ sợ bà nội giấu trong lòng làm khổ chính mình mà thôi.

Thế là cô nảy ra ý này: “Bà ơi, lần này Bánh Khoai Tây cùng với Kem đã lập công lớn, cháu đã đồng ý sẽ thưởng cho hai đứa một bữa thật to. Nhưng giờ cháu vẫn đang trong tháng kiêng không ra ngoài được. Chi bằng bà ra ngoài mua giúp cháu ít thịt về làm cho tụi nó ăn đi ạ?”

Ở thời đại này, chó mèo chỉ toàn ăn đồ thừa từ gia đình nuôi, nhưng giờ mọi người ăn rau là chính nên tụi nó không có thịt mà ăn. Nếu nhà có nấu canh thì sẽ cho Bánh Khoai Tây gặm xương, làm cá thì cho Kem ăn đầu cá, chứ cũng không có loại thịt nào khác.

Cho nên lần này Bạch Du muốn thưởng cho chúng nó bằng thịt.

Bà Bạch nghe thấy thế thì vội đứng lên: “Được rồi, để bà đi mua, thưởng cho tụi nó.”

Biết chuyện Bánh Khoai Tây bị đạp mấy nhát cũng không chịu nhả thì bà Bạch còn đau lòng xoa đầu chó của Bánh Khoai Tây, an ủi nó.

TBC

Kim Kế Hổ không biết Lâu Mạn Lệ lại gây chuyện như thế cho mình, hơn nữa lại còn chọc phải cây lớn như thế này.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 541: Chương 541



Anh ta vừa tới đồn công an, không nói hai câu mà tát luôn cho Lâu Mạn Lệ một phát: “Con điên này! Cô không yên ổn một lát được hay sao? Tôi bảo cô đừng có chọc vào người nhà họ Giang mà sao cô không chịu nghe tôi nói hả? Ly hôn luôn đi!”

Lâu Mạn Lệ bị nhốt tại đồn công an, đau không nói được gì cả. Lúc này cô ta thấy chồng đi tới, vốn tưởng anh ta sẽ nghĩ cách cứu mình ra ngoài, ai ngờ anh ta vừa tới đã muốn ly hôn với mình?

Lần này cô ta cũng không đoái hoài tới đau đớn của bản thân mình nữa: “A Hổ, anh nghe em nói đã, em bị người ta…”

Mặt Kim Kế Hổ đen lại: “Cô im miệng lại cho tôi, nếu như cô còn muốn Kim Tiểu Bảo nhận cô là mẹ thì cô câm ngay cho tôi!”

Kim Kế Hổ tưởng cô ta lại muốn nói là con trai lớn bị con gái của Bạch Du khắc nên mới gào lên như thế.

Lâu Mạn Lệ bị dọa run rẩy, lời đến khóe miệng lại rút lại.

Cô đã mất một đứa con trai, nếu như sau này Tiểu Bảo cũng không nhận cô ta nữa thì tới khi già ai nuôi cô ta bây giờ?

Bị quát như thế, cô ta cũng quên béng luôn ban nãy mình tính nói cái gì… Nói là mình bị người ta giật dây nên mới nóng nảy mà làm như thế.

Tại vì bắt được cả người lẫn tang vật nên vụ án này không hề khó chút nào.

Chẳng mấy mà Lâu Mạn Lệ bị phạt đi cải tạo ở nông trường. Tất nhiên, trước khi đi, Kim Kế Hổ đã ly hôn với cô ta.

Lúc này Lâu Mạn Lệ hối hận cũng không kịp.

Cô ta không nên nhất nhất nghe theo chị mình mà cứ nhắm tới Bạch Du. Nói cho cùng, Bạch Du sống thế nào cũng chẳng liên quan gì tới cô ta cả. Tại sao trước đây cô ta lại không dành thời gian để tâm tới con mình, tới gia đình mình cơ chứ?

Chỉ tiếc giờ hối hận cũng đã quá muộn. Trên đời không có thuốc hối hận.

Thấy Lâu Mạn Lệ bị đưa đi nông trường, người vui vẻ nhất không phải Bạch Du mà là Liên Gia Lệ ở nhà họ Liên.

Cô ta chính là người giật dây Lâu Mạn Lệ.

Hôm đó cô ta ở ngoài thấy Lâu Mạn Lệ bị mẹ chồng đánh mà trốn ra khỏi nhà, cô ta bèn tiến tới nói dạo này Bạch Du sống sao mà thoải mái quá, ở cữ ngày nào cũng ăn cháo gà, không có sữa thì cho con gái uống sữa bột. Giang Lâm thì lại càng không để cho cô động tay động chân, đến cả áo lót q**n l*t của cô cũng là do anh giặt, đúng là được rơi vào trong ổ hạnh phúc.

Sau đó lại bảo dù gì Giang Lâm cũng gọi cô ta một tiếng dì, Kim Đại Bảo xảy ra chuyện mà không biết Giang Lâm có sang hỏi thăm hay không, có cho tiền, mang đồ bổ sang không. Lâu Mạn Lệ càng nghe càng đen mặt. Sau đó Liên Gia Lệ lại chêm thêm mấy câu đúng là mạng con của Bạch Du cũng cứng thật đấy, vừa mới ra đời đã khắc c.h.ế.t con nhà họ Liên rồi.

Ả đàn bà Lâu Mạn Lệ kia ngu xuẩn, đầu óc nóng lên là cầm d.a.o xông vào nhà họ Giang. Nhưng người đàn bà này quá vô dụng, bản thân mình bị thương mà Bạch Du cùng với con gái cô thì lại chẳng chút thương tổn nào.

Từ khi Lâu Mạn Lệ bị mang đến đồn công an thì cô ta cũng lo lắng một khoảng thời gian, chỉ sợ cô ta khai tên mình ra. Tất nhiên cho tới bây giờ cô ta cũng không hề xúi Lâu Mạn Lệ đi lấy mạng người ta nên cho dù có khi tên cô ta ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là hơi xấu mặt tí thôi.

Giờ thì hay rồi, Lâu Mạn Lệ đã bị tống đi công trường, sau này sẽ chẳng ai biết chuyện này nữa.

**

Đúng ngày Tết thiếu nhi, cuối cùng thì Bạch Du đã hết tháng ở cữ.

Cuối cùng thì cô đã được đi gội đầu rồi.

Bà Bạch nhờ người đun nước lá ngải cứu đã được sấy khô, rồi để cho Bạch Du dùng nước này để mà tắm gội.

Bạch Du đã không chịu nổi cái đầu mình nữa rồi. Thật ra cô cảm thấy trong tháng ở cữ ngồi gội đầu cũng không làm sao đâu nhưng bà nội lại kiên quyết không để cho cô làm, bảo là già rồi sẽ bị đau đầu rồi thì đủ các loại bệnh. Cô nhớ kiếp trước sức khỏe của mình cũng không được ổn định cho lắm, kiếp này vừa có Giang Lâm, giờ lại có thêm cả con gái yêu nữa, cô cũng muốn bản thân có thể sống lâu dài bầu bạn với họ cho nên có ngứa đầu thế nào cô cũng quyết nhịn hết.

Giang Lâm biết là cô đã phải nhẫn nhịn rất lâu, nên mới bảo sẽ giúp cô.

Mặc dù đã hết tháng ở cữ nhưng bà Bạch vẫn lo cháu gái sẽ bị lạnh nên cố gắng dặn Giang Lâm không được pha nhiều nước lạnh. Giang Lâm không làm được gì khác ngoài chuyện đồng ý.

Nước rất nóng, ngay lúc chạm tới da đầu Bạch Du thì cô đã bị nóng tới mức nhảy dựng lên, quay đầu đang tính hỏi sao anh lại không thử xem nước có nóng quá hay không thì thấy cái tay cầm khăn lông của anh cũng đỏ hết cả lên.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 542: Chương 542



Hiển nhiên là bị nóng.

Tay anh vẫn còn đang ngâm trong chậu gỗ, tính ra so với cô thì anh còn chịu nóng hơn nhiều nhưng anh lại chẳng nói gì cả.

Cô đau thì anh lại dùng cách ngốc nghếch này mà chịu đau cùng với cô.

Lòng Bạch Du mềm nhũn, giọng cũng mềm theo: “Anh có bị ngốc hay không hả, chẳng lẽ không pha thêm chút nước lạnh nào hay sao?”

Giang Lâm nhìn cô nói: “Bà nội bảo nóng thì tốt hơn, sau này sẽ không bị bệnh đau đầu nữa.”

Thật ra theo như Bạch Du thấy thì gội đầu bằng nước nóng chưa chắc đã là chuyện tốt. Giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng như thế này nào có dễ bị lạnh. Nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, nghĩ tới cả tháng qua bà nội đã vì cô mà khổ cực nhiều thì lời tới bên miệng cũng không thốt ra được.

Dù sao chỉ gội lần này, nóng thì nóng cũng được thôi.

Gội đầu xong, Bạch Du cảm tưởng như cuối cùng mình cũng đã sống lại.

Mùa hè sống thật không dễ chịu gì, nhất là khi không thể gội đầu. Đầu cô khi đó bết tới mức chính cô cũng chê mà Giang Lâm ở chung lại chẳng chê lấy nửa câu.

Gội đầu xong thì cô muốn tắm luôn, nhưng mà người kia không hề có ý muốn đi ra ngoài.

Bạch Du không biết anh đang làm gì nên nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt nóng bỏng của anh.

Trong lòng cô rét run.

Giang Lâm nhìn cô, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng khàn khàn: “Để anh phụ em tắm.”

Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Mặt Bạch Du đỏ bừng lên.

Tháng qua cô được bồi bổ rất tốt. Bà nội thay đổi đủ kiểu đồ ăn đồ uống bồi bổ cho cô. Giang Lâm cũng nhờ quan hệ của mình mà mang về cho cô rất nhiều đổ bổ. Tất nhiên bên phía thủ đô cũng gửi rất nhiều đồ bổ tới, nuôi cô mập hơn với trước hẳn một cân, da thịt hồng hào hơn hẳn.

Lúc này, dưới ánh đèn màu vàng, da cô trắng hồng sáng bóng như trân châu, huống hồ bây giờvóc người cô có lồi có lõm. Quần áo bó vào người cô, n.g.ự.c thì to mà eo vẫn nhỏ như trước.

Không khí mập mờ làm cho nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao.

Giang Lâm đứng dậy, đi về phía cô.

Bạch Du lùi về sau hai bước nhưng rồi cũng không lùi thêm được vì sau lưng là vách tường lạnh như băng, cô vội nói: “Không được đâu anh, bà nội với Niệm Niệm vẫn còn ở ngoài mà.”

Cô vừa mới dứt lời, ngoài kia vang lên tiếng bà Bạch: “Tiểu Du, Giang Lâm, bà bế Tiểu Thư Thư ra ngoài một lát, các cháu cứ từ từ mà tắm gội.”

“…”

Mặt Bạch Du lại càng đỏ hơn.

Sao cô lại có cảm giác bà nội hình như cố tình tránh đi nhỉ?

Chẳng qua một giây sau cô cũng không còn tâm tư đâu mà nghĩ nữa. Giang Lâm giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mọng nước của cô.

Ba tháng cuối thai kỳ ba tháng bọn họ đã không làm chuyện thân mật, đến bây giờ thì cũng phải bốn, năm tháng rồi. Giang Lâm quá nhớ đôi môi non mềm của cô.

Thật ra Bạch Du cũng muốn anh lắm nhưng đang ở chỗ này lại làm cho cô xấu hổ, nếu lỡ như mà có ai biết thì cô không biết sau này mình gặp người ta kiểu gì.

Cô muốn phản kháng lại nhưng Giang Lâm lại nhéo eo cô. Cánh tay rắn chắc của anh hơi dùng lực. Cô bèn đánh lên n.g.ự.c anh, khẽ kêu nhẹ một tiếng, đầu lưỡi anh cũng nhân cơ hội mà tiến quân thần tốc vào trong, như cuồng phong cuốn hết ngọt ngào của cô.

Chờ Bạch Du bước ra khỏi phòng tắm thì mặt đã đỏ bừng bừng.

Bà Bạch ôm Tiểu Thư Thư đi ra ngoài một vòng, được người ta khen tới mức miệng sắp kéo tới mang tai.

Nhưng mà Tiểu Thư Thư cũng xinh xắn ngoan ngoãn. Mặc dù trước đó đã xinh xắn hơn những đứa bé sơ sinh khác nhưng da vẫn hơi nhăn. Mới nuôi có một tháng mà bé con đã thay đổi rất nhiều. Da vừa trắng vừa mềm, cơ thể thì mũm mĩm. Mắt to như bồ đào lấp lánh nhìn người ta làm cho người ra mềm lòng nhũn thành nước, lông mi so với người trưởng thành còn đen hơn rậm hơn.

Bé con lại còn không sợ người lạ, thấy ai cũng ra vẻ tò mò, mở to mắt nhìn người ra. Nếu như người ta nở nụ cười với bé con thì bé con cũng nhăn mặt nhăn mũi mà cười khanh khách. Bé con đáng yêu như thế này thì ai mà không thích đây?

Ngoại trừ bà Bạch thì Niệm Niệm cũng thấy rất hãnh diện.

TBC

Nhưng mà người lớn thì rất thích trêu trẻ con, thế là có người hỏi Niệm Niệm: “Cháu nhìn kia giờ cô cháu có con gái rồi, sau này sẽ không thương cháu nữa thì cháu có sợ không?”

Cũng có người nói: “Em gái cháu xinh xắn hơn cả cháu như thế này, cháu không giận hả?”

Niệm Niệm không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng cô bé lại chặn miệng mấy người này bằng lời lẽ chân thành nhất: “Niệm Niệm không sợ, em gái xinh xắn như thế, Niệm Niệm cũng thích em gái lắm.”

Điều cô bé muốn nói là em gái xinh xắn đáng yêu hơn cả cô bé thì cô bé không những không tức giận mà còn rất vui nữa. Hơn nữa cô bé cũng chẳng lo cô không thương mình mà cô bé sẽ cùng cô yêu thương em gái.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 543: Chương 543



Mọi người nghe cô bé đáp lại như thế thì không khỏi ngượng ngùng.

Bà Bạch biết bọn họ chưa chắc đã có ác ý gì nhưng sợ Niệm Niệm nghe xong sẽ buồn rồi để bụng nên quyết định sau này sẽ bớt qua lại với đám người này.

Bạch Du hết tháng ở cữ tương đương với Tiểu Thư Thư đã đầy tháng.

Đã tới thời gian vô cùng đặc biệt, Bạch Du bàn với Giang Lâm rồi quyết định tổ chức buổi tiệc nhỏ trong gia đình.

Tôn Tường Vy biết là Bạch Du định tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái thì đã qua nhà cô từ sớm, mang thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng với đồ bổ muốn chúc mừng chung với Bạch Du.

Bạch Du không biết nên nói gì nữa.

Nhưng cái người làm mẹ như Tôn Tường Vy này cứ kề cận cô như keo dán chó ấy, cô biết làm sao được?

Thế là hai nhà thống nhất chúc mừng cùng nhau.

Trước đó vì để cho con b.ú sữa nên cho dù Bạch Du ăn rất dinh dưỡng nhưng vẫn ăn ít muối chứ đừng nói tới ớt cay, nên là bây giờ cô rất thèm.

Món cô muốn ăn nhất chính là thịt ba chỉ om trứng.

Bạch Du cho thịt ba chỉ vào trong nước lạnh chần sơ, cho thêm vài nhát gừng để khử mùi tanh của thịt sống. Sau đó bắc chảo lên bếp, bật lửa đun nóng chảo, cho thêm dầu rồi mới cho thêm trứng gà luộc đã bóc vỏ vào chiên chung cho tới khi lớp ngoài vàng óng lên, đợi hơi xém thì vớt trứng ra đặt sang một bên.

Sau đó thì cô để nguyên dầu trong chảo, đổ thịt ba chỉ đã sơ chế kia nãy vào trong chảo xào với lửa nhỏ cho tới khi mỡ chảy ra, cạn nước, bề mặt có màu nâu vàng thì mới cho thêm chút hành lá, lát gừng cùng với lá nguyệt quế, hoa hồi vào trong, đảo qua đảo lại một hồi rồi cho thêm chút hắc xì dầu vào xào tới khi mùi thơm bốc lên. Lúc này cho thêm chút rượu Hoa Điêu. Đến bước này thì bật lửa to hơn và thêm nước sôi, cho đường, muối và nước tương nhạt vào đun nhỏ lửa đến khi nước gần cạn thì cho trứng vào, đảo qua một lát là xong.

Tiếp đó là món tôm nướng cay cùng với cá nấu dưa chua. Nhớ tới mùi cay của ớt mà Bạch Du ch** n**c miếng ròng ròng.

Cũng may Giang Lâm đã nhờ người ta mua sữa bột nên thỉnh thoảng cô có thể buông lỏng một chút, cho bé con uống sữa bột cũng không phải là không được.

Sau một tháng, cuối cùng phòng bếp nhà họ Giang đã có mùi thơm làm cho mọi người ch** n**c miếng.

Chờ tới khi nấu ăn xong, mọi người vây quanh bàn ăn chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài vang lên tiếng người đưa thư: “Đồng chí Bạch Du, cô có bức thư gửi từ thủ đô đến này.”

Lúc này vừa hay Cát Đại Xuyên lững thững đi tới, nghe thấy người đưa thư nói vậy, anh ấy có chút sửng sốt rồi nói với người gửi thư: “Tôi là bạn của Bạch Du, để tôi cầm vào giúp cho.”

Thế là người đưa thư đưa bưu kiện cho anh ấy rồi đạp xe đạp rời đi.

Cát Đại Xuyên cầm bưu kiện, tay hơi run rẩy, cuối cùng lật mặt sau bưu kiện lên thì quả nhiên nhìn thấy cái tên quen thuộc ở chỗ tên người gửi: Lâm Hướng Tuyết.

Một giây đó, lòng anh ấy cũng rung động.

Hít sâu một hơi, anh ấy cầm bưu kiện đi vào.

Bạch Du thấy Cát Đại Xuyên cầm bưu kiện đi vào, lại còn nhìn thấy người gửi là Lâm Hướng Tuyết thì không khỏi quay qua nhìn anh ấy.

Cát Đại Xuyên đưa quà cho cô, sau đó ra điều kiện: “Đồng chí Bạch, tôi có yêu cầu này hơi quá đáng, không biết cô có thể cho tôi biết nội dung bức thư là gì không?”

Bạch Du nhìn Cát Đại Xuyên một cái. Kể từ khi biết Lâm Hướng Tuyết sẽ kết hôn thì có thể thấy Cát Đại Xuyên gầy hẳn đi. Cô thầm thở dài gật đầu đồng ý: “Được.”

Bạch Du bóc bưu kiện ra, tâm hình bên trong rơi xuống.

TBC

Cát Đại Xuyên nhặt được trước cả cô, nhìn thấy người trong tấm hình thì anh ta ngây ngẩn cả ra.

Bạch Du nhìn qua cũng sợ tới run người.

Tấm ảnh không chỉ có một mình Lâm Hướng Tuyết mà là tấm ảnh kết hôn của Lâm Hướng Tuyết cùng với chồng cô ấy.

Ở trong hình, Lâm Hướng Tuyết nhìn qua đã gầy hơn đôi chút, khóe miệng tuy đã nhếch lên nhưng nhìn cũng không thấy có vẻ quá vui vẻ gì cả.

Mà chồng của cô ấy, với ánh nhìn của Bạch Du thì có thể cao đến mét bảy.

Mặc dù không đẹp trai được như Giang Lâm nhưng ngũ quan tuấn tú, thân cao, đứng cạnh Lâm Hướng Tuyết thì thấy hai người họ rất xứng đôi.

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Hướng Tuyết ở trong hình, mắt đỏ lên, lúc lâu sau mới đưa lại cho Bạch Du.

Bạch Du muốn nói đôi ba câu an ủi anh ấy nhưng Cát Đại Xuyên đã quay đi.

Hôm đó, Cát Đại Xuyên tự rót cho bản thân say túy lúy, uống đến nôn mửa rồi lại uống tiếp, cuối cùng là Giang Lâm cản anh ấy lại.

Cuối cùng hai người Giang Lâm cùng với Tạ Húc Đông đưa anh ấy về nhà trọ.

Vốn dĩ cả Giang Lâm lẫn Tạ Húc Đông muốn để một người ở lại chăm sóc cho anh ấy nhưng bạn cùng phòng của anh ấy lại bảo là anh ta có thể chăm sóc cho Cát Đại Xuyên được nên hai người họ quay về.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 544: Chương 544



Sang ngày hôm sau, đầu Cát Đại Xuyên đau như sắp nứt toác cả ra.

Một giây sau, anh ấy thấy có gì đó không đúng lắm.

Anh ấy mở mắt ra, đưa tay bắt lấy bàn tay đang xoa mặt mình, sau đó đối diện với gương mặt xinh đẹp của Liên Gia Lệ.

Liên Gia Lệ nhoẻn miệng cười với anh ấy: “Anh Xuyên, anh dịu dàng với người ta chút đi.”

Trong chớp mắt, Cát Đại Xuyên tưởng mình đang mơ.

Anh hất tay Liên Gia Lệ ra, tự tát vào mặt mình. Khuôn mặt bỏng rát mà Liên Gia Lệ lại không hề biến mất.

Cho nên đây không phải nằm mơ.

Cát Đại Xuyên nhảy ra khỏi giường, sắc mặt thay đổi cực độ: “Cô… Sao cô lại ở đây?”

Tuy lúc này Liên Gia Lệ không hẳn là tr*n tr**ng nhưng vải trên người cực ít. Thân trên chỉ có mỗi cái áo lót. Áo lót nhỏ bé không che được da thịt bóng loáng cùng xương quai xanh xinh đẹp của cô ta. th*n d*** mặc mỗi cái quần ngắn.

Anh ấy lục tung trong phòng một hồi thì thấy đồng quần áo bị vứt lung tung ở góc nhà. Anh ấy vội đi tới muốn nhặt lên mặc lại nhưng suýt chút nữa nôn mửa vì cái mùi hương trên quần áo, thế là anh ấy quay đi tìm bộ khác để mặc.

Lúc anh ấy vội vàng làm những chuyện này thì Liên Gia Lệ vẫn nằm tựa vào đầu giường, tay chống cằm, vẻ mặt quyến rũ. Đôi mắt nhìn chằm chằm lên người anh ấy như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật.

Cát Đại Xuyên cảm nhận được ánh mắt của cô ta thì lạnh lùng quay sang: “Tôi không cần biết tại sao cô có mặt ở đây. Trước tiên cô mặc ngay quần áo vào cho tôi. Không thì không chiếm được cái gì đâu!”

Cuối cùng thì Liên Gia Lệ cũng động dậy, vừa rời khỏi giường đi tìm quần áo vừa làm nũng: “Tối hôm qua lúc anh Xuyên ôm em cũng đâu có nói như thế đâu. Anh bảo em vừa thơm vừa mềm mà…”

"Đủ rồi!"

Tiếng quát chói tai của Cát Đại Xuyên cắt ngang lời nói của cô ta, sắc mặt anh ấy càng trở nên khó coi.

Bản thân anh ấy cũng không ngờ mình sẽ phát ngôn ra câu nói khó nghe đến như thế, anh ấy muốn nhớ lại chuyện tối qua mà không tài nào nhớ nổi.

Anh ấy chỉ nhớ lúc ấy tới nhà Giang Lâm, nhìn thấy hình mà Lâm Hướng Tuyết gửi tới thì trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó thì điên cuồng tự rót rượu cho bản thân, sau đó thì anh ấy không còn nhớ gì nữa.

Di chứng sau say rượu làm cho đầu anh ấy đau như búa bổ, bây giờ càng nghĩ càng đau, sớm biết thế này thì đã không uống nhiều tới thế.

Những vừa nghĩ tới bức hình chụp chung với người đàn ông kia của Lâm Hướng Tuyết, trong lòng Cát Đại Xuyên như bị ai đào mất một góc vậy, vô cùng trống rỗng.

Liên Gia Lệ chậm rãi mặc đồ vào, đôi lần cố tình để lộ một vài chỗ nhạy cảm, chẳng qua Cát Đại Xuyên chẳng thèm liếc mắt nhìn qua, không để cô ta vào mắt.

Cơ mà có rề rà tới đâu thì cũng phải mặc xong đồ.

Cát Đại Xuyên cảm nhận được đằng sau không còn tiếng động nữa mới lên tiếng: “Cô mặc có vừa không?”

Liên Gia Lệ: “Anh Xuyên quay lại nhìn không phải là biết ngay hay sao? Hơn nữa không phải tối qua anh…”

“Cô câm mồm lại cho tôi!”

Cát Đại Xuyên lại quát lên lần nữa. Anh ấy không tin bản thân lại làm ra cái chuyện hồ đồ ngu ngốc như thế này, anh ấy vẫn nghĩ mình chỉ thuộc về một mình Lâm Hướng Tuyết mà thôi. Cho dù sau này không còn cơ hội ở bên nhau thì anh ấy cũng không muốn ở bên cạnh người phụ nữ nào khác.

Liên Gia Lệ cười khanh khách, giọng cao vút: “Anh Xuyên dữ với người ta ghê ấy, nhưng mà người ta thích lắm. Anh Xuyên cứ yên tâm nhé, em đã mặc quần áo đàng hoàng rồi.”

Cát Đại Xuyên quay người nhìn về phía cô ta: “Cô mau trả lời câu hỏi tôi mới hỏi cô đi. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Đôi mắt lanh lợi của Liên Gia Lệ đảo một vòng: “Anh Xuyên không nhớ gì à?”

Cát Đại Xuyên: “Cô cứ trả lời câu hỏi của tôi đi là được rồi.”

Đôi môi đỏ mọng của Liên Gia Lệ hơi mím lại: “Tối qua anh Xuyên uống nhiều rượu lắm, sau đó lại nôn thốc nôn tháo. Vốn dĩ bạn cùng phòng muốn chăm sóc anh nhưng mà anh ấy lại có nhiệm vụ phải ra ngoài. Lúc đó vừa hay em đi qua cửa, nên anh ấy kéo em lại bảo em đi tìm đồng chí Tạ để chăm sóc anh. Nhưng mà anh ấy vừa mới đi thì anh lại bắt đầu nôn. Em sợ anh xảy ra chuyện gì nên mới tới xem anh thế nào. Kết quả… Anh ôm lấy em… rồi kéo em lên giường…”

Cát Đại Xuyên lắc đầu: “Không thể nào!”

Liên Gia Lệ khẽ nhíu mày: “Anh Xuyên nghĩ là em đang nói dối sao?”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta nhưng không nói gì, biểu cảm đã nói lên hết thảy những gì muốn nói.

Những chuyện Liên Gia Lệ từng làm với Lâm Hướng Tuyết khi trước một chuyện anh ấy cũng không thể nào quên. Anh ấy có lấy vợ thì cũng không thể nào lấy người phụ nữ Liên Gia Lệ được. Nếu không sau này gặp Lâm Hướng Tuyết, anh ấy có mặt mũi gì mà đối diện với cô ấy đây?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 545: Chương 545



Hơn nữa nhà họ Liên không có một ai tốt đẹp, đến cả con trai Liên Đại Hữu cũng có thể bức tử người vợ sống sờ sờ của mình. Thím Liên luôn ra vẻ lòng dạ tốt bụng nhưng nếu bà ta tốt bụng như những gì mình cố thể hiện ra ngoài thì Trần Lan đã không ôm con nhảy lầu tự tử ngay ngày hôm sau khi mới sinh con ra.

Gia đình ruột thịt cùng với cha mẹ nuôi của anh ấy đã đủ khiến anh ấy thấy vô cùng mệt mỏi. Nếu giờ lấy Liên Gia Lệ nữa thì rốt cuộc cuộc đời này của anh có ý nghĩa gì nữa hay không?

Liên Gia Lệ hiểu được ý của anh ta, nhún vai nói: “Nếu như anh Xuyên không tin thì có thể đi hỏi bạn cùng phòng của anh, xem xem em có nói dối anh hay không.”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta, vẫn không lên tiếng như cũ.

Liên Gia Lệ mặt đối mặt với anh ấy hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Em không cần biết anh Xuyên có tin hay không nhưng chuyện chúng ta ngủ cùng trên một chiếc giường là sự thật. Em biết trong lòng anh Xuyên đã có người khác. Nhưng bản thân em cũng là gái chưa chồng. Hôm nay anh đã nhìn thấy hết cơ thể em, ngủ chung với em. Nếu như anh là một người đàn ông thực thụ thì hẳn là nên cho em một câu trả lời thỏa đáng đúng chứ?”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta, đôi môi nứt nẻ hơi hé ra rồi mím lại, cuối cùng giọng khàn đặc nói: “Cô về trước đi, chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thêm.”

Liên Gia Lệ hình như cũng không lo anh ấy sẽ chối bỏ mình, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành nụ cười: “Được, vậy em đi về trước, hy vọng anh Xuyên sẽ không để cho em phải đợi quá lâu.”

Nói rồi cô ta quay người rời đi.

Cho đến khi Liên Gia Lệ đã đi ra ngoài sân, Cát Đại Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế kia không hề nhúc nhích. Nhưng chẳng mấy mà anh ấy đã nghe thấy tiếng Liên Gia Lệ nói chuyện với hàng xóm.

“Cô Vương, hôm nay cô dậy sớm thế ạ?”

“Ơ? Chẳng phải cháu chính là cô em gái của Liên Đại Hữu kia sao? Sao lại bước ra từ căn phòng kia thế?”

“Dạ tối qua anh Xuyên uống nhiều rượu, người không thoải mái nên cháu qua chăm sóc anh ấy ạ.”

“Cháu với Cát Đại Xuyên ấy hả? Hai đứa là người yêu của nhau à?”

“Cô Vương, thôi cháu không nói chuyện với cô nữa ạ. Mẹ cháu còn đang chờ cháu về nhà. Cháu đi trước đây ạ.”

Bên ngoài yên lặng một lát rồi tiếng nghị luận còn lớn hơn nữa.

“Ôi trời ơi, sao Cát Đại Xuyên lại tìm người yêu như thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ấy không biết nhà họ Liên không đáng tin như thế nào sao?”

“Đúng thế! Tuy gia đình nhà Đại Xuyên cũng có chút phức tạp nhưng cậu ấy cũng là người biết điều, hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn mà.”

“Tôi thấy chắc hẳn Cát Đại Xuyên bị dáng người của cô con gái nhà họ Liên kia làm cho thần hồn điên đảo rồi. Mười người đàn ông thì chín người háo sắc, tôi biết thừa có không ít người mê đắm vẻ ngoài của Liên Gia Lệ đó.”

“Cái này cũng không đúng lắm…”

Cát Đại Xuyên nhắm mắt lại, quả thực không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì ngoài kia nữa.

**

Bạch Du không biết chuyện xảy ra giữa Cát Đại Xuyên với Liên Gia Lệ vì lúc này bọn họ đang chuẩn bị cắt tóc cho con gái ở trong sân.

Hiếm có hôm nào Giang Lâm được nghỉ như hôm nay nên anh muốn đích thân lâm trận.

Bạch Du cũng không tranh với anh

Bạch Du ngồi trên ghế, tay ôm lấy con gái.

Tóc của con gái mỏng lưa thưa, mềm mại tung bay theo gió, trông có hơi hài hước nhưng lại rất hợp với khuôn mặt trắng noãn, sự hài hước này biến thành đáng yêu.

Bạch Du xoa mái tóc lưa thưa của con gái, có hơi lo lắng: “Anh nói xem có khi nào sau này con mình lớn lên tóc vẫn lưa thưa như thế này không?”

Tóc của cô hay Giang Lâm đều không tính là ít, bên nhà Giang Lâm cũng không có gen đầu hói.

TBC

Giang Lâm nhìn mái tóc đen óng của cô: “Không đâu, con gái mình sau này sẽ xinh đẹp giống như em vậy. Bà nội cũng bảo là hồi còn bé tóc em còn ít hơn cơ.”

Bạch Du ngạc nhiên hỏi: “Bà nội kể với anh lúc nào đây?”

Giang Lâm nở nụ cười: “Tối hôm qua.”

Anh cũng sợ sau này Thư Thư lớn rồi mà vẫn ít tóc như vậy nên tối qua đã hỏi bà Bạch trước. Ai ngờ bà Bạch lại bảo hồi Bạch Du mới sinh gần như là trọc đầu, khoảng chừng một tuổi mới chầm chậm mọc tóc.

Lúc hai người đang nói chuyện thì Giang Lâm đã cắt mất mấy lọn tóc của con gái, nhẹ nhàng cạo luôn chút tóc ở xung quanh, động tác dịu dàng sợ làm xước da đầu của con.

Bé con bị hấp dẫn bởi chim én dưới mái hiên. Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn chim én, không hề nhúc nhích chút nào để cho Giang Lâm tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Chẳng qua cắt tóc xong, bé con biến thành em bé trọc đầu, cũng may là xinh xắn nên cho dù có trọc đầu thì vẫn xinh.

Tuy đã quấn khăn quanh cổ nhưng vẫn có rất nhiều tóc bay dính vào người, phẩy thế nào cũng khó mà làm sạch nên dứt khoát cho bé con đi tắm luôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 546: Chương 546



Nhiệt độ ban ngày khá cao, bình thường Bạch Du đều tắm cho bé con trước khi mặt trời lặn. Lâu lắm rồi Giang Lâm chưa về nhà nên cho dù con gái sắp đầy tháng thì anh vẫn chưa có cơ hội tắm cho con bé được lần nào.

Giang Lâm cũng muốn thử tắm cho con gái.

Hôm nay trời đẹp, buổi sáng có nắng xuân rực rỡ, cây tường vi mới trồng năm ngoái năm nay đã nở đầy vách tường, những đóa tường vi màu hồng vươn mình dưới nắng mai vô cùng kiều diễm. Gió nhẹ thổi qua đưa mùi thơm bay qua mũi, làm cho người ta vô cùng sảng khoái.

Bạch Du cầm chậu tắm bằng gỗ ra cho con gái, đặt một tấm ván gỗ vào trong. Tấm ván này là để cho Giang Lâm đặt khăn tắm lên. Giang Lâm đổ nước nóng vào trong chậu rồi pha thêm chút nước lạnh. Bạch Du thử nước thấy đã ấm mới bảo Giang Lâm c** q**n áo cho bé con.

Bình thường toàn là Bạch Du tắm cho bé con, giờ bé con nhìn thấy cha ôm mình thì đôi mắt mở to vô cùng mơ màng, như muốn hỏi: Không phải là mẹ tắm cho bé hả?

Bạch Du nhìn bộ dáng đáng yêu của con bé mà mềm nhũn hết cả lòng, ngón tay chọc lên khuôn mặt nhỏ của bé con nói: “Hôm nay cha tắm cho con đấy nên con nhớ ngoan ngoãn nhé.”

Không biết có phải bé con nghe hiểu được hay không mà đôi môi nhỏ lại mím thành một đường, trông có vẻ tủi thân lắm.

Bộ dáng này làm cho Bạch Du cười không dứt. Đôi khi cô thấy nghi ngờ có khi nào con gái không hề uống canh Mạnh Bà hay không. Con gái của cô quá thông minh. Trẻ sơ sinh tầm này vẫn chưa hiểu cái gì cả.

Tôn Tường Vy bế bé con nhà cô xong thì một mực đòi nhét hai thằng con mình vào trong bụng, sau lại một mực đòi cô phải làm sui gia với cô ta, hai thằng con cô muốn chọn thằng nào cũng được.

Bạch Du không hề nghĩ ngợi đã từ chối thẳng thừng. Giờ đã là thời đại nào rồi mà ai còn đi hẹn cưới cho con từ khi còn tấm bé nữa. Nhắc lại thì bản thân cô cũng là nạn nhân của hẹn ước kiểu này. Mặc dù chuyện này cũng có nguyên do của nó nhưng thật sự kiếp trước của cô đã vì chuyện này mà vô cùng khổ sở.

Cho nên cô không muốn con gái mình sau này sẽ đi lại vào vết xe đổ của mình, cô chỉ mong con mình có thể khỏe mạnh trưởng thành. Còn sau này con bé muốn gả cho ai thì tự con bé quyết định, người làm mẹ là cô cùng lắm cho đôi câu góp ý mà thôi.

Giang Lâm thấy con gái chê mình, nở n.

Tuy bé con muốn mẹ tắm cho mình nhưng vừa chạm vào nước thì bé con đã quên luôn chuyện ai tắm cho mình rồi. Hai tay vỗ vỗ, chân đá lung tung, nghịch nước cười khanh khách.

Chỉ trong chốc lát, mặt mũi, quần áo của Giang Lâm toàn là nước, song anh cũng không hề tức giận, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Bạch Du vội giữ lấy tay của bé con: “Con còn nghịch nữa thì cẩn thận bị đánh m.ô.n.g đấy nhé.”

Bé con dừng lại, vung quả đ.ấ.m nhỏ kêu a a như muốn nói: Mẹ xấu xa bắt nạt cục cưng.

Bạch Du thấy cô bé như thế thì cúi người hôn cái chóc lên khuôn mặt tròn xoe kia. Cô bé cười khanh khách, vô cùng dễ dỗ.

Giang Lâm thấy thế cũng cúi người hôn cái chóc lên bên má còn lại của cô bé, ai ngờ cô bé lại đánh rắm.

Giang Lâm: “?”

TBC

Không gian yên tĩnh mấy giây.

Một giây sau, Bạch Du cũng không nhịn được nữa mà bật cười.

Nắng ban mai hắt vào sân, chiếu lên người Bạch Du. Giang Lâm nhìn nụ cười rực rỡ của cô, nụ cười cũng trở nên tươi tắn.

Bà Bạch cầm bình tưới nước đi tưới nước cho rau cỏ trong vườn, thấy hình ảnh ấm áp của gia đình bọn họ thì cũng cười theo.

Tắm cho con gái xong, đột nhiên Bạch Du nhớ tới cảnh Cát Đại Xuyên say khướt ngày hôm qua, thở dài nói: “Em thấy hình như Hướng Tuyết cố tình gửi thư tới.”

Hẳn là Lâm Hướng Tuyết cũng đoán được bọn họ sẽ nhân dịp mừng con gái đầy tháng mà mời cô tới chúc mừng nên mới canh thời gian mà gửi thư cùng với quà mừng tới nhà cô. Lúc Bạch Du nhìn thấy hình đã đoán được dụng ý của Lâm Hướng Tuyết là như thế nào. Hẳn là cô ấy muốn Cát Đại Xuyên từ bỏ ý định, sau đó tìm lại hạnh phúc thuộc về mình.

Giang Lâm hơi ngừng lại, nói: “Đại Xuyên là người sống lý trí, chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ thông thôi.”

Bạch Du nhớ tới dáng vẻ uống rượu tới say khướt của Cát Đại Xuyên thì thở dài: “Chỉ mong là như thế.”

Cô đã gửi quà mừng cưới cho Lâm Hướng Tuyết từ sớm. Bối cảnh bên nhà trai môn đăng hộ đối với nhà họ Lâm, bản thân chú rể cũng là người có năng lực, so với Cát Đại Xuyên mà nói thì đúng là càng hợp với Lâm Hướng Tuyết hơn.

Tính cách, nhân phẩm của đàng trai đã có người lớn trong nhà họ Lâm kiểm định, sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Tối hôm qua cô đã cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Nhưng kiếp trước, đời sống cá nhân của cô vô cùng hẹp. Sau khi kết hôn gần như là bị nhốt ở trong nhà cho nên cô có nhớ thế nào cũng không nhớ thêm được tin tức gì từ nhà trai cả.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 547: Chương 547



Nhưng không có tin tức gì có lẽ là tốt nhất.

Bên này, Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế cho bé con. Anh đang bôi phấn rôm lên cổ cùng với cùi chỏ cho bé con, chẳng mấy mà cô bé trở nên thơm ngát.

Bà Bạch lại bế chắt gái ra ngoài đi dạo. Giang Lâm đi lên nhà kiểm tra lại phòng sách cùng với đồ gửi từ thủ đô đến. Từ sau khi sinh bé con, hai nhà Giang Bạch gửi đến rất nhiều đồ. Khi thì là đồ cho Bạch Du, khi thì là đồ cho bé con.

Trong số đó thì đồ cho bé con là nhiều nhất, từ quần áo tới đồ chơi không thiếu cái nào. Nhiều đồ chiếm gần hết phòng sách. Nhân hôm được nghỉ, Giang Lâm tính dọn dẹp lại căn phòng này.

Bạch Du vào bếp làm món bánh bò Mã Lai.

Bánh bò Mã Lai là đặc sản ăn vặt của thành phố Quảng. Trước đó cô đã từng ăn thử một lần, mùi vị hơi khác với bánh bò thông thường, thiên ngọt hơn đôi chút.

Nghe nói bánh bò chính thống sẽ phải dùng bột mì, mỡ heo, bơ, trứng trộn lẫn với các nguyên liệu khác và để lên men trong ba ngày rồi mới hấp chín. Đương nhiên, Bạch Du sẽ không làm theo phương pháp này, không bàn tới độ phức tạp của nó mà chưa kể họ thậm chí còn không thể mua được bơ.

Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Bạch Du cũng đợi được bột lên men, cho bột vào nồi hấp để hấp. Sau đó thì quay qua dùng thìa đảo đều đậu xanh đã nấu chín. Hôm qua cô đã ăn nhiều đồ cay nóng, khí hậu ở đây lại thiên về nóng ẩm. Sáng ngủ dậy, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên uống một ít bột đậu xanh để giải nhiệt.

Làm xong bánh bò Mã Lai, Bạch Du cắt thành miếng bỏ vào trong hộp để cho Giang Lâm mang sang cho Cát Đại Xuyên. Cát Đại Xuyên sống một mình nên khá qua loa. Hồi trước có Lâm Hướng Tuyết ở bên thì còn đỡ. Giờ Lâm Hướng Tuyết đi rồi, anh ấy mang lại cảm giác luôn đi ăn cơm hàng.

Hôm qua anh ấy đã tặng cho bé con cái lắc chân bằng bạc để cầu bình an. Món quà này có hơi đắt. Vốn dĩ Bạch Du còn không tính nhận nhưng Cát Đại Xuyên lại từ chối lấy lại, cho nên cô nghĩ sau này làm món gì ngon thì làm thêm cho anh ấy một phần.

Giang Lâm đồng ý, đi rửa tay, cầm miếng bánh bò Mã Lai lên cắn một miếng. Miếng bánh mềm, xốp, thơm mùi sữa cùng với trứng gà, anh nói: “Bánh ăn ngon thật.”

Bạch Du: “Cái này gọi là bánh bò Mã Lai. Hồi trước em từng ăn thử ở thành phố Quảng rồi. Em cầm một ít sang cho Tường Vy với chị Lôi.”

Hai vợ chồng chia nhau đi tặng đồ.

Bánh bò Mã Lai màu vàng kim, bông xốp dai dai. Tôn Tường Vy ăn một lần thì không dừng được: “May là cậu tốt với tớ, có cái gì ngon cũng nhớ tới tớ.”

Bạch Du nghe lời này có hàm ý, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Tôn Tường Vy há miệng, tính nói nhưng rồi lại lắc đầu gạt đi: “Thôi không bàn tới những chuyện không vui kia nữa.”

Vừa mới dứt lời, cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay Bạch Du, thấy lạ lẫm bèn hỏi: “Cậu mua đồng hồ hồi nào thế? Không phải hồi trước cậu đeo cái Rolex đỏ hả?”

Bạch Du sờ đồng hồ đang đeo ở tay, cười nói: “Năm ngoái lúc sinh nhật, Giang Lâm mua cho tớ cái đồng hồ này. Rolex kia quá quý giá, bình thường đeo nó thì hơi phô trương.”

Nhất thời, Tôn Tường Vy cảm thấy bánh bò Mã Lai trong miệng mình không còn thơm ngon nữa. Giọng nói cô ta cũng chua chát hơn hẳn: “Chồng cậu tốt với cậu thật đấy. Ông bô của Tôn An Bình là đồ ngốc, tới tận bây giờ anh ấy cũng chưa mua cái gì cho tớ hết.”

Cô ta càng nghĩ lại càng tức, Cát Đại Xuyên bị đồn là chúa keo kiệt nhưng vì theo đuổi Lâm Hướng Tuyết mà còn chi cả tiền lấy vợ ra làm vốn để mua xe đạp, lại còn ngày ngày đưa bánh bao với đường sữa cho Lâm Hướng Tuyết, Tạ Húc Đông thì đưa cho cô ta cái gì?

Rắm cũng không có!

TBC

Không sai, ban đầu bọn họ đúng thật là không phải song phương cam tâm tình nguyện, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia thì hai người bọn họ cũng không liên quan gì tới nhau, chẳng qua giờ hai người họ đã có cả con luôn rồi, tên kia lại không hề bày tỏ chút nào.

Tức c.h.ế.t mất!

Tôn An Bình là con trai nhỏ của Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông, còn con trai lớn tên là Tạ An Thịnh, do bác trai của Tôn Tường Vy – Ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho.

Bạch Du không biết chuyện giữa hai người là như thế nào: “Đồng chí Tạ có giao tiền lương cho cậu không?”

Tôn Tường Vy tức run lên, gật đầu: “Có, tớ cầm cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương, bình thường mỗi tháng anh ấy chỉ tự giữ năm đồng trong người thôi.”

Thật ra thì ban đầu không như thế này, sau hôm cô ta “bá vương ngạnh thượng cung” thì anh ấy ngay lập tức giao tiền lương cùng với tiền gửi ngân hàng giao cho cô ta giữ, cô ta từ chối cũng không được, nhất định phải để cho cô ta cầm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 548: Chương 548



Bạch Du: “Nếu như anh ấy đã đưa cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương cho cậu thì chắc là anh ấy không có đồng nào trong người.”

Tôn Tường Vy vỗ cái bốp lên bắp đùi của mình: “Cậu nói đúng nha, vậy tớ sẽ trả tiền gửi ngân hàng lại cho anh ấy?”

Nhưng không chờ Bạch Du kịp trả lời thì cô ta đã tự tiếp tục nói: “Không, không thể đưa hết cho anh ấy được. Tớ sẽ chỉ trả cho anh ấy tối đa một trăm đồng thôi để cho anh ấy cầm đi mua đồng hồ cho tớ.” Còn những cái khác cô ta vẫn phải quản lý.

Bạch Du: “…”

Xem ra người rung động không chỉ có một mình Tạ Húc Đông đâu.

Nhưng mà nhìn Tôn Tường Vy thế này hình như vẫn còn chưa biết mình đã rung động.

Ngay lúc Bạch Du chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên cạnh.

“Không phải bữa trước bà bảo muốn giới thiệu cháu gái của mình cho người quân nhân tên Cát Đại Xuyên kia hay sao? Sao mãi mà không có tin tức gì thế?”

“Thôi đừng nhắc tới nữa. Trước đó cháu gái tôi không ưng, vất vả lắm mới thuyết phục được con bé, kết quả thế nào bà biết không?”

“Làm sao thế?”

“Cát Đại Xuyên lại yêu đương với cô con gái nhà họ Liên kia rồi! Thôi tôi không nói nữa đâu, không thì mắc cỡ c.h.ế.t mất thôi. Giờ tôi cũng đang không biết nên nói với cháu tôi như thế nào đây này.”

“Cô con gái nhà họ Liên á? Người bà nói không phải là Liên Gia Lệ đó chứ?”

“Chính là cô gái đó đấy. Bà nói xem, Cát Đại Xuyên ưng ai không ưng mà sao lại ưng con nhỏ đó không biết. Người nhà họ Liên có tốt lành gì đâu…”

Bạch Du cùng Tôn Tường Vy quay qua nhìn nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ trên gương mặt đối phương.

Tôn Tường Vy không nhịn được mà nói trước: “Cát Đại Xuyên với Liên Gia Lệ yêu nhau rồi á? Từ khi nào thế? Sao tối hôm qua không nghe thấy anh ấy nhắc gì tới chuyện này vậy?”

Bạch Du lắc đầu một cái, nói: “Tớ cũng không nghe thấy anh ấy nói gì cả.”

Hơn nữa tối qua Cát Đại Xuyên còn vì chuyện của Lâm Hướng Tuyết mà đau lòng không thôi, hoàn toàn không giống với người đang có người yêu. Nếu bảo sau này anh ấy yêu người khác thì cũng được thôi nhưng Liên Gia Lệ…

Không nói nhà họ Liên từng tổn thương Lâm Hướng Tuyết, quan hệ với nhà bọn họ cũng không tốt. Cát Đại Xuyên sẽ không hồ đồ tới mức này.

Giang Lâm đi đưa đồ cho Cát Đại Xuyên, nói không chừng có thể biết được chút chuyện.

Bạch Du nghĩ tới đây thì thấy nên về sớm một chút nên chào tạm biệt Tôn Tường Vy.

Về tới nhà, Bạch Du đã nhìn thấy Giang Lâm ngồi trên ghế, mày nhíu chặt.

Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu: “Em về rồi đó hả?”

Bạch Du ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chắc hẳn là liên quan tới Cát Đại Xuyên đúng không?”

Giang Lâm nhíu mày: “Em cũng nghe người ta nói rồi đúng không?’

Bạch Du cau mày: “Liên quan tới anh ấy thật hả? Mới nãy em qua tặng quà cho Tôn Tường Vy thì nghe thấy hàng xóm nhà cô ấy nói như thế. Người ta bảo là Liên Gia Lệ với Cát Đại Xuyên đang yêu nhau, chuyện này có thật hả anh?”

Nếu là như thế thật thì đúng là buồn nôn.

Đã yêu nhau với Liên Gia Lệ lại còn giả mù sa mưa vì chuyện của Lâm Hướng Tuyết mà uống tới bất tỉnh nhân sự, như thế là thế nào?

Giang Lâm lắc đầu nói: “Nếu chỉ là người yêu thì đã tốt. Tối qua anh với Tạ Húc Đông đưa Cát Đại Xuyên về tới nhà thì bạn cùng phòng Tiểu Trương bảo là có thể chăm sóc Cát Đại Xuyên nên tụi anh mới rời đi. Ai ngờ bọn anh mới đi không lâu thì Tiểu Trương lại nhận được nhiệm vụ mới, không kịp báo cho tụi anh, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Liên Gia Lệ, thế nên Tiểu Trương đã nhờ Liên Gia Lệ qua báo cho tụi anh, ai ngờ…”

Nói tới đây, Giang Lâm ngừng lại.

Nhưng Bạch Du cũng đã đoán được rồi: “Ai ngờ Liên Gia Lệ lại chẳng nói lời nào với các anh, ngược lại còn chạy vào ngủ chung với Cát Đại Xuyên đúng không?”

Giang Lâm nhìn cô, gật đầu nói tiếp: “Bây giờ nhà họ Liên muốn Cát Đại Xuyên phải lấy Liên Gia Lệ, đám hỏi, lễ vật yêu cầu hơn hai trăm đồng, còn phải có bốn món gia dụng cơ.”

Bạch Du cười khẩy: “Sao bọn họ không đi cướp luôn đi?”

Đã dùng tới thủ đoạn thế này rồi còn có mặt mũi yêu cầu sính lễ như thế, không hổ là nhà họ Liên.

Giang Lâm rót ly nước đưa tới: “Uống nhiều nước cho trơn cổ họng nhé.”

Bạch Du biết ý của anh, hẳn là không muốn vì loại người như nhà họ Liên mà tức giận. Cô không nhận lấy cái ly mà uống luôn trên tay anh: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ Cát Đại Xuyên lại đi cưới loại đàn bà như Liên Gia Lệ thật sao?”

Nếu như kết hôn thật thì cô tuyệt đối không để hai người họ bước nửa bước vào nhà mình.

Giang Lâm uống nốt phần nước còn dư: “À chưa nói chuyện này với em. Chuyện mà anh cho người đi điều tra cô y tá kia ấy.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 549: Chương 549



Bạch Du gật đầu, mắt lấp lánh nhìn anh.

Giang Lâm: “Chuyện này có điểm mù mờ, cần chút thời gian. Mới nãy anh đã nói với Cát Đại Xuyên rồi để cho anh ấy tương kế tựu kế, chịu thiệt tạm hai ngày. Chuyện này em đừng có mà nói với Tôn Tường Vy đấy nhé.”

Bạch Du biết anh chê Tôn Tường Vy nhiều chuyện, gật đầu: “Anh yên tâm đi, em có chừng mực mà.”

**

Sau đó, Bạch Du làm như không hề biết chuyện này.

Nhìn qua nhà họ Liên, đúng là cá gặp nước, đuôi vểnh lên cao thật.

TBC

Đúng hôm đó, Liên Đại Hữu đi qua nhà trọ của Cát Đại Xuyên dắt xe đạp của anh ấy về nhà mình, gặp ai cũng bảo đấy là lễ vật mà Cát Đại Xuyên hỏi cưới em gái anh ta.

Đến cả thím Liên lúc trước mặt mày ủ dột giờ gặp ai cũng khen con rể tương lai là Cát Đại Xuyên, không thấy chút đau khổ nào vì sự ra đi của con trai nhỏ, con dâu lớn cùng với cháu gái, làm cho người ta không khỏi cảm thán người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái.

Còn Liên Gia Lệ lại rất hay đi sang bên cửa hàng tạp hóa mua đồ, trang phục toàn thân cũng đổi mới hoàn toàn, chân đi giày da, lúc đi phát lên tiếng “cạch, cạch, cạch”, âm thanh rất vang.

Bạch Du hết ở cữ thì đi làm tại tòa soạn.

Trước khi sinh, “Dự án xoá nạn mù chữ bằng Liên Hoàn Hoạ” của cô phát triển vô cùng thuận lợi, nhất là “Anh Hùng Bình Dân” rất được mọi người yêu thích, các đơn vị, công xưởng đặt hàng liên tục. Cô cũng vì thế mà được bình chọn là “tiên tiến”, tòa soạn cũng nhận được danh hiệu “tiên tiến” làm cho thư ký Chương vui không sao tả xiết.

Ngày đầu tiên quay về làm, Trình Phương và cán sự Trần nhìn thấy Bạch Du cũng vô cùng vui vẻ.

Trình Phương nhìn Bạch Du từ trên xuống dưới, mặt mày vô cùng hâm mộ: “Chị dâu tôi sinh con xong thì eo với đùi thô hơn trước nhiều, đến giờ vẫn còn chưa gầy lại chút nào, đâu có giống như đồng chí Bạch, vóc người còn đẹp hơn cả trước khi sinh con, đúng là làm cho người ra vô cùng hâm mộ.”

Cán sự Trần gật đầu: “Đúng thế, chị dâu tôi cũng thế, hơn nữa từ khi mang thai, da mặt chị ấy toàn là tàn nhang, thế mà đồng chí Bạch không có lấy chút lấm tấm nào cả, bóng loáng như trứng gà bóc vậy. Chỉ mong sau này tôi sẽ được giống như cậu thôi.”

Bạch Du được hai người khen cũng có hơi ngượng ngùng, nghe thấy cán sự Trần nói như thế thì hơi nhướn lông mày hỏi: “Cán sự Trần nói như thế tức là sắp có chuyện tốt hả?”

Cán sự Trần đỏ mặt nhưng vẫn cười gật đầu: “Tháng sau kết hôn rồi, đến lúc đó cậu với Trình Phương nhất định phải tới đó nha.”

Bạch Du với Trình Phương vội vàng chúc mừng, còn nói đến khi đó chắc chắn sẽ đi.

Ba người nói chuyện một hồi, cuối cùng Bạch Du quay về phòng làm việc của mình.

Khoảng thời gian cô sinh con, dự án xóa nạn mù chữ đã giao lại cho thợ cả Ngũ, thế nên lần này quay về phòng làm việc cô đã mang ít đồ bổ cho ông ấy.

Ai ngờ cô còn chưa kịp lấy ra, thợ cả Ngũ đã cầm đồ bổ ra trước: “Vốn dĩ chú nên để cho bà nhà chú mang qua cho cháu nhưng sợ lại không tốt cho cháu cho nên giờ mới cầm ra. Tuy không phải là thứ gì đáng tiền nhưng đều là đồ mà bà nhà chú tự làm đó.”

Bạch Du luôn miệng nói cảm ơn, sau đó mở túi ra ngó vào xem hóa ra là mấy bộ quần áo cho trẻ con. Nhìn qua là biết bỏ rất nhiều tâm tư vào đó, không chỉ dùng loại vải mềm mại rất thích hợp với da của trẻ sơ sinh mà thiết kế cũng rất đẹp.

Bạch Du ngạc nhiên, vô cùng mừng rỡ: “Đây đều là do thím Triệu tự mình thiết kế hay sao ạ?”

Thợ cả Ngũ gật đầu: “Tổ tiên của bà nhà chú trước đây từng làm quần áo cho quý nhân ở trong cung. Giờ cũng chỉ còn lại chút ngón nghề này truyền lại mà thôi.”

Thật ra thợ cả Ngũ nói rất khiêm tốn, tổ tiên của bà nhà thợ cả Ngũ thật ra là thợ may của cung đình.

Ban đầu Bạch Du còn thấy hai vị này đúng là bí ẩn khó lường, lần nào mà đối phương để lộ chút tin tức cũng đủ khiến cho cô khiếp sợ: “Bảo sao mà thím Triệu lại làm được nhiều quần áo xinh đẹp như thế, hóa ra là gia đình có tiếng là giỏi giang uyên bác. Cháu xin nhận những bộ trang phục này. Cháu thích lắm ạ. Phiền thợ cả Ngũ cảm ơn dì Triệu giúp cháu nhé.”

Nói rồi cô cầm đồ bổ mà mình mang tới ra ngoài, bên trong ngoại trừ mấy quả nhãn với sữa mạch nha còn có một ít thuốc khó mà mua được.

Thợ cả Ngũ thấy những thứ này thì mắt hơi ửng đỏ: “Phải là chú cảm ơn cháu mới đúng.”

Sức khỏe của bà nhà ông ấy không được ổn lắm, những năm qua chỉ có thể ở trong nhà, thuốc bọn họ có, cũng rất hữu hiệu nhưng có một vài loại thuốc có trong toa thuốc mà bọn họ không thể mua được. Những năm qua đều là do thư ký Chương lén lút mua dùm ông ấy, chút tiền ông ấy kiếm được cũng tiêu hết vào trong đó.
 
Back
Top