Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 545: Chương 545



Hơn nữa nhà họ Liên không có một ai tốt đẹp, đến cả con trai Liên Đại Hữu cũng có thể bức tử người vợ sống sờ sờ của mình. Thím Liên luôn ra vẻ lòng dạ tốt bụng nhưng nếu bà ta tốt bụng như những gì mình cố thể hiện ra ngoài thì Trần Lan đã không ôm con nhảy lầu tự tử ngay ngày hôm sau khi mới sinh con ra.

Gia đình ruột thịt cùng với cha mẹ nuôi của anh ấy đã đủ khiến anh ấy thấy vô cùng mệt mỏi. Nếu giờ lấy Liên Gia Lệ nữa thì rốt cuộc cuộc đời này của anh có ý nghĩa gì nữa hay không?

Liên Gia Lệ hiểu được ý của anh ta, nhún vai nói: “Nếu như anh Xuyên không tin thì có thể đi hỏi bạn cùng phòng của anh, xem xem em có nói dối anh hay không.”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta, vẫn không lên tiếng như cũ.

Liên Gia Lệ mặt đối mặt với anh ấy hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Em không cần biết anh Xuyên có tin hay không nhưng chuyện chúng ta ngủ cùng trên một chiếc giường là sự thật. Em biết trong lòng anh Xuyên đã có người khác. Nhưng bản thân em cũng là gái chưa chồng. Hôm nay anh đã nhìn thấy hết cơ thể em, ngủ chung với em. Nếu như anh là một người đàn ông thực thụ thì hẳn là nên cho em một câu trả lời thỏa đáng đúng chứ?”

Cát Đại Xuyên nhìn cô ta, đôi môi nứt nẻ hơi hé ra rồi mím lại, cuối cùng giọng khàn đặc nói: “Cô về trước đi, chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thêm.”

Liên Gia Lệ hình như cũng không lo anh ấy sẽ chối bỏ mình, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành nụ cười: “Được, vậy em đi về trước, hy vọng anh Xuyên sẽ không để cho em phải đợi quá lâu.”

Nói rồi cô ta quay người rời đi.

Cho đến khi Liên Gia Lệ đã đi ra ngoài sân, Cát Đại Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế kia không hề nhúc nhích. Nhưng chẳng mấy mà anh ấy đã nghe thấy tiếng Liên Gia Lệ nói chuyện với hàng xóm.

“Cô Vương, hôm nay cô dậy sớm thế ạ?”

“Ơ? Chẳng phải cháu chính là cô em gái của Liên Đại Hữu kia sao? Sao lại bước ra từ căn phòng kia thế?”

“Dạ tối qua anh Xuyên uống nhiều rượu, người không thoải mái nên cháu qua chăm sóc anh ấy ạ.”

“Cháu với Cát Đại Xuyên ấy hả? Hai đứa là người yêu của nhau à?”

“Cô Vương, thôi cháu không nói chuyện với cô nữa ạ. Mẹ cháu còn đang chờ cháu về nhà. Cháu đi trước đây ạ.”

Bên ngoài yên lặng một lát rồi tiếng nghị luận còn lớn hơn nữa.

“Ôi trời ơi, sao Cát Đại Xuyên lại tìm người yêu như thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ấy không biết nhà họ Liên không đáng tin như thế nào sao?”

“Đúng thế! Tuy gia đình nhà Đại Xuyên cũng có chút phức tạp nhưng cậu ấy cũng là người biết điều, hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn mà.”

“Tôi thấy chắc hẳn Cát Đại Xuyên bị dáng người của cô con gái nhà họ Liên kia làm cho thần hồn điên đảo rồi. Mười người đàn ông thì chín người háo sắc, tôi biết thừa có không ít người mê đắm vẻ ngoài của Liên Gia Lệ đó.”

“Cái này cũng không đúng lắm…”

Cát Đại Xuyên nhắm mắt lại, quả thực không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì ngoài kia nữa.

**

Bạch Du không biết chuyện xảy ra giữa Cát Đại Xuyên với Liên Gia Lệ vì lúc này bọn họ đang chuẩn bị cắt tóc cho con gái ở trong sân.

Hiếm có hôm nào Giang Lâm được nghỉ như hôm nay nên anh muốn đích thân lâm trận.

Bạch Du cũng không tranh với anh

Bạch Du ngồi trên ghế, tay ôm lấy con gái.

Tóc của con gái mỏng lưa thưa, mềm mại tung bay theo gió, trông có hơi hài hước nhưng lại rất hợp với khuôn mặt trắng noãn, sự hài hước này biến thành đáng yêu.

Bạch Du xoa mái tóc lưa thưa của con gái, có hơi lo lắng: “Anh nói xem có khi nào sau này con mình lớn lên tóc vẫn lưa thưa như thế này không?”

Tóc của cô hay Giang Lâm đều không tính là ít, bên nhà Giang Lâm cũng không có gen đầu hói.

TBC

Giang Lâm nhìn mái tóc đen óng của cô: “Không đâu, con gái mình sau này sẽ xinh đẹp giống như em vậy. Bà nội cũng bảo là hồi còn bé tóc em còn ít hơn cơ.”

Bạch Du ngạc nhiên hỏi: “Bà nội kể với anh lúc nào đây?”

Giang Lâm nở nụ cười: “Tối hôm qua.”

Anh cũng sợ sau này Thư Thư lớn rồi mà vẫn ít tóc như vậy nên tối qua đã hỏi bà Bạch trước. Ai ngờ bà Bạch lại bảo hồi Bạch Du mới sinh gần như là trọc đầu, khoảng chừng một tuổi mới chầm chậm mọc tóc.

Lúc hai người đang nói chuyện thì Giang Lâm đã cắt mất mấy lọn tóc của con gái, nhẹ nhàng cạo luôn chút tóc ở xung quanh, động tác dịu dàng sợ làm xước da đầu của con.

Bé con bị hấp dẫn bởi chim én dưới mái hiên. Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn chim én, không hề nhúc nhích chút nào để cho Giang Lâm tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Chẳng qua cắt tóc xong, bé con biến thành em bé trọc đầu, cũng may là xinh xắn nên cho dù có trọc đầu thì vẫn xinh.

Tuy đã quấn khăn quanh cổ nhưng vẫn có rất nhiều tóc bay dính vào người, phẩy thế nào cũng khó mà làm sạch nên dứt khoát cho bé con đi tắm luôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 546: Chương 546



Nhiệt độ ban ngày khá cao, bình thường Bạch Du đều tắm cho bé con trước khi mặt trời lặn. Lâu lắm rồi Giang Lâm chưa về nhà nên cho dù con gái sắp đầy tháng thì anh vẫn chưa có cơ hội tắm cho con bé được lần nào.

Giang Lâm cũng muốn thử tắm cho con gái.

Hôm nay trời đẹp, buổi sáng có nắng xuân rực rỡ, cây tường vi mới trồng năm ngoái năm nay đã nở đầy vách tường, những đóa tường vi màu hồng vươn mình dưới nắng mai vô cùng kiều diễm. Gió nhẹ thổi qua đưa mùi thơm bay qua mũi, làm cho người ta vô cùng sảng khoái.

Bạch Du cầm chậu tắm bằng gỗ ra cho con gái, đặt một tấm ván gỗ vào trong. Tấm ván này là để cho Giang Lâm đặt khăn tắm lên. Giang Lâm đổ nước nóng vào trong chậu rồi pha thêm chút nước lạnh. Bạch Du thử nước thấy đã ấm mới bảo Giang Lâm c** q**n áo cho bé con.

Bình thường toàn là Bạch Du tắm cho bé con, giờ bé con nhìn thấy cha ôm mình thì đôi mắt mở to vô cùng mơ màng, như muốn hỏi: Không phải là mẹ tắm cho bé hả?

Bạch Du nhìn bộ dáng đáng yêu của con bé mà mềm nhũn hết cả lòng, ngón tay chọc lên khuôn mặt nhỏ của bé con nói: “Hôm nay cha tắm cho con đấy nên con nhớ ngoan ngoãn nhé.”

Không biết có phải bé con nghe hiểu được hay không mà đôi môi nhỏ lại mím thành một đường, trông có vẻ tủi thân lắm.

Bộ dáng này làm cho Bạch Du cười không dứt. Đôi khi cô thấy nghi ngờ có khi nào con gái không hề uống canh Mạnh Bà hay không. Con gái của cô quá thông minh. Trẻ sơ sinh tầm này vẫn chưa hiểu cái gì cả.

Tôn Tường Vy bế bé con nhà cô xong thì một mực đòi nhét hai thằng con mình vào trong bụng, sau lại một mực đòi cô phải làm sui gia với cô ta, hai thằng con cô muốn chọn thằng nào cũng được.

Bạch Du không hề nghĩ ngợi đã từ chối thẳng thừng. Giờ đã là thời đại nào rồi mà ai còn đi hẹn cưới cho con từ khi còn tấm bé nữa. Nhắc lại thì bản thân cô cũng là nạn nhân của hẹn ước kiểu này. Mặc dù chuyện này cũng có nguyên do của nó nhưng thật sự kiếp trước của cô đã vì chuyện này mà vô cùng khổ sở.

Cho nên cô không muốn con gái mình sau này sẽ đi lại vào vết xe đổ của mình, cô chỉ mong con mình có thể khỏe mạnh trưởng thành. Còn sau này con bé muốn gả cho ai thì tự con bé quyết định, người làm mẹ là cô cùng lắm cho đôi câu góp ý mà thôi.

Giang Lâm thấy con gái chê mình, nở n.

Tuy bé con muốn mẹ tắm cho mình nhưng vừa chạm vào nước thì bé con đã quên luôn chuyện ai tắm cho mình rồi. Hai tay vỗ vỗ, chân đá lung tung, nghịch nước cười khanh khách.

Chỉ trong chốc lát, mặt mũi, quần áo của Giang Lâm toàn là nước, song anh cũng không hề tức giận, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Bạch Du vội giữ lấy tay của bé con: “Con còn nghịch nữa thì cẩn thận bị đánh m.ô.n.g đấy nhé.”

Bé con dừng lại, vung quả đ.ấ.m nhỏ kêu a a như muốn nói: Mẹ xấu xa bắt nạt cục cưng.

Bạch Du thấy cô bé như thế thì cúi người hôn cái chóc lên khuôn mặt tròn xoe kia. Cô bé cười khanh khách, vô cùng dễ dỗ.

Giang Lâm thấy thế cũng cúi người hôn cái chóc lên bên má còn lại của cô bé, ai ngờ cô bé lại đánh rắm.

Giang Lâm: “?”

TBC

Không gian yên tĩnh mấy giây.

Một giây sau, Bạch Du cũng không nhịn được nữa mà bật cười.

Nắng ban mai hắt vào sân, chiếu lên người Bạch Du. Giang Lâm nhìn nụ cười rực rỡ của cô, nụ cười cũng trở nên tươi tắn.

Bà Bạch cầm bình tưới nước đi tưới nước cho rau cỏ trong vườn, thấy hình ảnh ấm áp của gia đình bọn họ thì cũng cười theo.

Tắm cho con gái xong, đột nhiên Bạch Du nhớ tới cảnh Cát Đại Xuyên say khướt ngày hôm qua, thở dài nói: “Em thấy hình như Hướng Tuyết cố tình gửi thư tới.”

Hẳn là Lâm Hướng Tuyết cũng đoán được bọn họ sẽ nhân dịp mừng con gái đầy tháng mà mời cô tới chúc mừng nên mới canh thời gian mà gửi thư cùng với quà mừng tới nhà cô. Lúc Bạch Du nhìn thấy hình đã đoán được dụng ý của Lâm Hướng Tuyết là như thế nào. Hẳn là cô ấy muốn Cát Đại Xuyên từ bỏ ý định, sau đó tìm lại hạnh phúc thuộc về mình.

Giang Lâm hơi ngừng lại, nói: “Đại Xuyên là người sống lý trí, chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ thông thôi.”

Bạch Du nhớ tới dáng vẻ uống rượu tới say khướt của Cát Đại Xuyên thì thở dài: “Chỉ mong là như thế.”

Cô đã gửi quà mừng cưới cho Lâm Hướng Tuyết từ sớm. Bối cảnh bên nhà trai môn đăng hộ đối với nhà họ Lâm, bản thân chú rể cũng là người có năng lực, so với Cát Đại Xuyên mà nói thì đúng là càng hợp với Lâm Hướng Tuyết hơn.

Tính cách, nhân phẩm của đàng trai đã có người lớn trong nhà họ Lâm kiểm định, sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Tối hôm qua cô đã cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Nhưng kiếp trước, đời sống cá nhân của cô vô cùng hẹp. Sau khi kết hôn gần như là bị nhốt ở trong nhà cho nên cô có nhớ thế nào cũng không nhớ thêm được tin tức gì từ nhà trai cả.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 547: Chương 547



Nhưng không có tin tức gì có lẽ là tốt nhất.

Bên này, Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế cho bé con. Anh đang bôi phấn rôm lên cổ cùng với cùi chỏ cho bé con, chẳng mấy mà cô bé trở nên thơm ngát.

Bà Bạch lại bế chắt gái ra ngoài đi dạo. Giang Lâm đi lên nhà kiểm tra lại phòng sách cùng với đồ gửi từ thủ đô đến. Từ sau khi sinh bé con, hai nhà Giang Bạch gửi đến rất nhiều đồ. Khi thì là đồ cho Bạch Du, khi thì là đồ cho bé con.

Trong số đó thì đồ cho bé con là nhiều nhất, từ quần áo tới đồ chơi không thiếu cái nào. Nhiều đồ chiếm gần hết phòng sách. Nhân hôm được nghỉ, Giang Lâm tính dọn dẹp lại căn phòng này.

Bạch Du vào bếp làm món bánh bò Mã Lai.

Bánh bò Mã Lai là đặc sản ăn vặt của thành phố Quảng. Trước đó cô đã từng ăn thử một lần, mùi vị hơi khác với bánh bò thông thường, thiên ngọt hơn đôi chút.

Nghe nói bánh bò chính thống sẽ phải dùng bột mì, mỡ heo, bơ, trứng trộn lẫn với các nguyên liệu khác và để lên men trong ba ngày rồi mới hấp chín. Đương nhiên, Bạch Du sẽ không làm theo phương pháp này, không bàn tới độ phức tạp của nó mà chưa kể họ thậm chí còn không thể mua được bơ.

Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Bạch Du cũng đợi được bột lên men, cho bột vào nồi hấp để hấp. Sau đó thì quay qua dùng thìa đảo đều đậu xanh đã nấu chín. Hôm qua cô đã ăn nhiều đồ cay nóng, khí hậu ở đây lại thiên về nóng ẩm. Sáng ngủ dậy, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên uống một ít bột đậu xanh để giải nhiệt.

Làm xong bánh bò Mã Lai, Bạch Du cắt thành miếng bỏ vào trong hộp để cho Giang Lâm mang sang cho Cát Đại Xuyên. Cát Đại Xuyên sống một mình nên khá qua loa. Hồi trước có Lâm Hướng Tuyết ở bên thì còn đỡ. Giờ Lâm Hướng Tuyết đi rồi, anh ấy mang lại cảm giác luôn đi ăn cơm hàng.

Hôm qua anh ấy đã tặng cho bé con cái lắc chân bằng bạc để cầu bình an. Món quà này có hơi đắt. Vốn dĩ Bạch Du còn không tính nhận nhưng Cát Đại Xuyên lại từ chối lấy lại, cho nên cô nghĩ sau này làm món gì ngon thì làm thêm cho anh ấy một phần.

Giang Lâm đồng ý, đi rửa tay, cầm miếng bánh bò Mã Lai lên cắn một miếng. Miếng bánh mềm, xốp, thơm mùi sữa cùng với trứng gà, anh nói: “Bánh ăn ngon thật.”

Bạch Du: “Cái này gọi là bánh bò Mã Lai. Hồi trước em từng ăn thử ở thành phố Quảng rồi. Em cầm một ít sang cho Tường Vy với chị Lôi.”

Hai vợ chồng chia nhau đi tặng đồ.

Bánh bò Mã Lai màu vàng kim, bông xốp dai dai. Tôn Tường Vy ăn một lần thì không dừng được: “May là cậu tốt với tớ, có cái gì ngon cũng nhớ tới tớ.”

Bạch Du nghe lời này có hàm ý, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Tôn Tường Vy há miệng, tính nói nhưng rồi lại lắc đầu gạt đi: “Thôi không bàn tới những chuyện không vui kia nữa.”

Vừa mới dứt lời, cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay Bạch Du, thấy lạ lẫm bèn hỏi: “Cậu mua đồng hồ hồi nào thế? Không phải hồi trước cậu đeo cái Rolex đỏ hả?”

Bạch Du sờ đồng hồ đang đeo ở tay, cười nói: “Năm ngoái lúc sinh nhật, Giang Lâm mua cho tớ cái đồng hồ này. Rolex kia quá quý giá, bình thường đeo nó thì hơi phô trương.”

Nhất thời, Tôn Tường Vy cảm thấy bánh bò Mã Lai trong miệng mình không còn thơm ngon nữa. Giọng nói cô ta cũng chua chát hơn hẳn: “Chồng cậu tốt với cậu thật đấy. Ông bô của Tôn An Bình là đồ ngốc, tới tận bây giờ anh ấy cũng chưa mua cái gì cho tớ hết.”

Cô ta càng nghĩ lại càng tức, Cát Đại Xuyên bị đồn là chúa keo kiệt nhưng vì theo đuổi Lâm Hướng Tuyết mà còn chi cả tiền lấy vợ ra làm vốn để mua xe đạp, lại còn ngày ngày đưa bánh bao với đường sữa cho Lâm Hướng Tuyết, Tạ Húc Đông thì đưa cho cô ta cái gì?

Rắm cũng không có!

TBC

Không sai, ban đầu bọn họ đúng thật là không phải song phương cam tâm tình nguyện, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia thì hai người bọn họ cũng không liên quan gì tới nhau, chẳng qua giờ hai người họ đã có cả con luôn rồi, tên kia lại không hề bày tỏ chút nào.

Tức c.h.ế.t mất!

Tôn An Bình là con trai nhỏ của Tôn Tường Vy với Tạ Húc Đông, còn con trai lớn tên là Tạ An Thịnh, do bác trai của Tôn Tường Vy – Ủy viên chính trị Tôn đặt tên cho.

Bạch Du không biết chuyện giữa hai người là như thế nào: “Đồng chí Tạ có giao tiền lương cho cậu không?”

Tôn Tường Vy tức run lên, gật đầu: “Có, tớ cầm cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương, bình thường mỗi tháng anh ấy chỉ tự giữ năm đồng trong người thôi.”

Thật ra thì ban đầu không như thế này, sau hôm cô ta “bá vương ngạnh thượng cung” thì anh ấy ngay lập tức giao tiền lương cùng với tiền gửi ngân hàng giao cho cô ta giữ, cô ta từ chối cũng không được, nhất định phải để cho cô ta cầm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 548: Chương 548



Bạch Du: “Nếu như anh ấy đã đưa cả tiền gửi ngân hàng lẫn tiền lương cho cậu thì chắc là anh ấy không có đồng nào trong người.”

Tôn Tường Vy vỗ cái bốp lên bắp đùi của mình: “Cậu nói đúng nha, vậy tớ sẽ trả tiền gửi ngân hàng lại cho anh ấy?”

Nhưng không chờ Bạch Du kịp trả lời thì cô ta đã tự tiếp tục nói: “Không, không thể đưa hết cho anh ấy được. Tớ sẽ chỉ trả cho anh ấy tối đa một trăm đồng thôi để cho anh ấy cầm đi mua đồng hồ cho tớ.” Còn những cái khác cô ta vẫn phải quản lý.

Bạch Du: “…”

Xem ra người rung động không chỉ có một mình Tạ Húc Đông đâu.

Nhưng mà nhìn Tôn Tường Vy thế này hình như vẫn còn chưa biết mình đã rung động.

Ngay lúc Bạch Du chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên cạnh.

“Không phải bữa trước bà bảo muốn giới thiệu cháu gái của mình cho người quân nhân tên Cát Đại Xuyên kia hay sao? Sao mãi mà không có tin tức gì thế?”

“Thôi đừng nhắc tới nữa. Trước đó cháu gái tôi không ưng, vất vả lắm mới thuyết phục được con bé, kết quả thế nào bà biết không?”

“Làm sao thế?”

“Cát Đại Xuyên lại yêu đương với cô con gái nhà họ Liên kia rồi! Thôi tôi không nói nữa đâu, không thì mắc cỡ c.h.ế.t mất thôi. Giờ tôi cũng đang không biết nên nói với cháu tôi như thế nào đây này.”

“Cô con gái nhà họ Liên á? Người bà nói không phải là Liên Gia Lệ đó chứ?”

“Chính là cô gái đó đấy. Bà nói xem, Cát Đại Xuyên ưng ai không ưng mà sao lại ưng con nhỏ đó không biết. Người nhà họ Liên có tốt lành gì đâu…”

Bạch Du cùng Tôn Tường Vy quay qua nhìn nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ trên gương mặt đối phương.

Tôn Tường Vy không nhịn được mà nói trước: “Cát Đại Xuyên với Liên Gia Lệ yêu nhau rồi á? Từ khi nào thế? Sao tối hôm qua không nghe thấy anh ấy nhắc gì tới chuyện này vậy?”

Bạch Du lắc đầu một cái, nói: “Tớ cũng không nghe thấy anh ấy nói gì cả.”

Hơn nữa tối qua Cát Đại Xuyên còn vì chuyện của Lâm Hướng Tuyết mà đau lòng không thôi, hoàn toàn không giống với người đang có người yêu. Nếu bảo sau này anh ấy yêu người khác thì cũng được thôi nhưng Liên Gia Lệ…

Không nói nhà họ Liên từng tổn thương Lâm Hướng Tuyết, quan hệ với nhà bọn họ cũng không tốt. Cát Đại Xuyên sẽ không hồ đồ tới mức này.

Giang Lâm đi đưa đồ cho Cát Đại Xuyên, nói không chừng có thể biết được chút chuyện.

Bạch Du nghĩ tới đây thì thấy nên về sớm một chút nên chào tạm biệt Tôn Tường Vy.

Về tới nhà, Bạch Du đã nhìn thấy Giang Lâm ngồi trên ghế, mày nhíu chặt.

Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu: “Em về rồi đó hả?”

Bạch Du ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chắc hẳn là liên quan tới Cát Đại Xuyên đúng không?”

Giang Lâm nhíu mày: “Em cũng nghe người ta nói rồi đúng không?’

Bạch Du cau mày: “Liên quan tới anh ấy thật hả? Mới nãy em qua tặng quà cho Tôn Tường Vy thì nghe thấy hàng xóm nhà cô ấy nói như thế. Người ta bảo là Liên Gia Lệ với Cát Đại Xuyên đang yêu nhau, chuyện này có thật hả anh?”

Nếu là như thế thật thì đúng là buồn nôn.

Đã yêu nhau với Liên Gia Lệ lại còn giả mù sa mưa vì chuyện của Lâm Hướng Tuyết mà uống tới bất tỉnh nhân sự, như thế là thế nào?

Giang Lâm lắc đầu nói: “Nếu chỉ là người yêu thì đã tốt. Tối qua anh với Tạ Húc Đông đưa Cát Đại Xuyên về tới nhà thì bạn cùng phòng Tiểu Trương bảo là có thể chăm sóc Cát Đại Xuyên nên tụi anh mới rời đi. Ai ngờ bọn anh mới đi không lâu thì Tiểu Trương lại nhận được nhiệm vụ mới, không kịp báo cho tụi anh, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Liên Gia Lệ, thế nên Tiểu Trương đã nhờ Liên Gia Lệ qua báo cho tụi anh, ai ngờ…”

Nói tới đây, Giang Lâm ngừng lại.

Nhưng Bạch Du cũng đã đoán được rồi: “Ai ngờ Liên Gia Lệ lại chẳng nói lời nào với các anh, ngược lại còn chạy vào ngủ chung với Cát Đại Xuyên đúng không?”

Giang Lâm nhìn cô, gật đầu nói tiếp: “Bây giờ nhà họ Liên muốn Cát Đại Xuyên phải lấy Liên Gia Lệ, đám hỏi, lễ vật yêu cầu hơn hai trăm đồng, còn phải có bốn món gia dụng cơ.”

Bạch Du cười khẩy: “Sao bọn họ không đi cướp luôn đi?”

Đã dùng tới thủ đoạn thế này rồi còn có mặt mũi yêu cầu sính lễ như thế, không hổ là nhà họ Liên.

Giang Lâm rót ly nước đưa tới: “Uống nhiều nước cho trơn cổ họng nhé.”

Bạch Du biết ý của anh, hẳn là không muốn vì loại người như nhà họ Liên mà tức giận. Cô không nhận lấy cái ly mà uống luôn trên tay anh: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ Cát Đại Xuyên lại đi cưới loại đàn bà như Liên Gia Lệ thật sao?”

Nếu như kết hôn thật thì cô tuyệt đối không để hai người họ bước nửa bước vào nhà mình.

Giang Lâm uống nốt phần nước còn dư: “À chưa nói chuyện này với em. Chuyện mà anh cho người đi điều tra cô y tá kia ấy.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 549: Chương 549



Bạch Du gật đầu, mắt lấp lánh nhìn anh.

Giang Lâm: “Chuyện này có điểm mù mờ, cần chút thời gian. Mới nãy anh đã nói với Cát Đại Xuyên rồi để cho anh ấy tương kế tựu kế, chịu thiệt tạm hai ngày. Chuyện này em đừng có mà nói với Tôn Tường Vy đấy nhé.”

Bạch Du biết anh chê Tôn Tường Vy nhiều chuyện, gật đầu: “Anh yên tâm đi, em có chừng mực mà.”

**

Sau đó, Bạch Du làm như không hề biết chuyện này.

Nhìn qua nhà họ Liên, đúng là cá gặp nước, đuôi vểnh lên cao thật.

TBC

Đúng hôm đó, Liên Đại Hữu đi qua nhà trọ của Cát Đại Xuyên dắt xe đạp của anh ấy về nhà mình, gặp ai cũng bảo đấy là lễ vật mà Cát Đại Xuyên hỏi cưới em gái anh ta.

Đến cả thím Liên lúc trước mặt mày ủ dột giờ gặp ai cũng khen con rể tương lai là Cát Đại Xuyên, không thấy chút đau khổ nào vì sự ra đi của con trai nhỏ, con dâu lớn cùng với cháu gái, làm cho người ta không khỏi cảm thán người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái.

Còn Liên Gia Lệ lại rất hay đi sang bên cửa hàng tạp hóa mua đồ, trang phục toàn thân cũng đổi mới hoàn toàn, chân đi giày da, lúc đi phát lên tiếng “cạch, cạch, cạch”, âm thanh rất vang.

Bạch Du hết ở cữ thì đi làm tại tòa soạn.

Trước khi sinh, “Dự án xoá nạn mù chữ bằng Liên Hoàn Hoạ” của cô phát triển vô cùng thuận lợi, nhất là “Anh Hùng Bình Dân” rất được mọi người yêu thích, các đơn vị, công xưởng đặt hàng liên tục. Cô cũng vì thế mà được bình chọn là “tiên tiến”, tòa soạn cũng nhận được danh hiệu “tiên tiến” làm cho thư ký Chương vui không sao tả xiết.

Ngày đầu tiên quay về làm, Trình Phương và cán sự Trần nhìn thấy Bạch Du cũng vô cùng vui vẻ.

Trình Phương nhìn Bạch Du từ trên xuống dưới, mặt mày vô cùng hâm mộ: “Chị dâu tôi sinh con xong thì eo với đùi thô hơn trước nhiều, đến giờ vẫn còn chưa gầy lại chút nào, đâu có giống như đồng chí Bạch, vóc người còn đẹp hơn cả trước khi sinh con, đúng là làm cho người ra vô cùng hâm mộ.”

Cán sự Trần gật đầu: “Đúng thế, chị dâu tôi cũng thế, hơn nữa từ khi mang thai, da mặt chị ấy toàn là tàn nhang, thế mà đồng chí Bạch không có lấy chút lấm tấm nào cả, bóng loáng như trứng gà bóc vậy. Chỉ mong sau này tôi sẽ được giống như cậu thôi.”

Bạch Du được hai người khen cũng có hơi ngượng ngùng, nghe thấy cán sự Trần nói như thế thì hơi nhướn lông mày hỏi: “Cán sự Trần nói như thế tức là sắp có chuyện tốt hả?”

Cán sự Trần đỏ mặt nhưng vẫn cười gật đầu: “Tháng sau kết hôn rồi, đến lúc đó cậu với Trình Phương nhất định phải tới đó nha.”

Bạch Du với Trình Phương vội vàng chúc mừng, còn nói đến khi đó chắc chắn sẽ đi.

Ba người nói chuyện một hồi, cuối cùng Bạch Du quay về phòng làm việc của mình.

Khoảng thời gian cô sinh con, dự án xóa nạn mù chữ đã giao lại cho thợ cả Ngũ, thế nên lần này quay về phòng làm việc cô đã mang ít đồ bổ cho ông ấy.

Ai ngờ cô còn chưa kịp lấy ra, thợ cả Ngũ đã cầm đồ bổ ra trước: “Vốn dĩ chú nên để cho bà nhà chú mang qua cho cháu nhưng sợ lại không tốt cho cháu cho nên giờ mới cầm ra. Tuy không phải là thứ gì đáng tiền nhưng đều là đồ mà bà nhà chú tự làm đó.”

Bạch Du luôn miệng nói cảm ơn, sau đó mở túi ra ngó vào xem hóa ra là mấy bộ quần áo cho trẻ con. Nhìn qua là biết bỏ rất nhiều tâm tư vào đó, không chỉ dùng loại vải mềm mại rất thích hợp với da của trẻ sơ sinh mà thiết kế cũng rất đẹp.

Bạch Du ngạc nhiên, vô cùng mừng rỡ: “Đây đều là do thím Triệu tự mình thiết kế hay sao ạ?”

Thợ cả Ngũ gật đầu: “Tổ tiên của bà nhà chú trước đây từng làm quần áo cho quý nhân ở trong cung. Giờ cũng chỉ còn lại chút ngón nghề này truyền lại mà thôi.”

Thật ra thợ cả Ngũ nói rất khiêm tốn, tổ tiên của bà nhà thợ cả Ngũ thật ra là thợ may của cung đình.

Ban đầu Bạch Du còn thấy hai vị này đúng là bí ẩn khó lường, lần nào mà đối phương để lộ chút tin tức cũng đủ khiến cho cô khiếp sợ: “Bảo sao mà thím Triệu lại làm được nhiều quần áo xinh đẹp như thế, hóa ra là gia đình có tiếng là giỏi giang uyên bác. Cháu xin nhận những bộ trang phục này. Cháu thích lắm ạ. Phiền thợ cả Ngũ cảm ơn dì Triệu giúp cháu nhé.”

Nói rồi cô cầm đồ bổ mà mình mang tới ra ngoài, bên trong ngoại trừ mấy quả nhãn với sữa mạch nha còn có một ít thuốc khó mà mua được.

Thợ cả Ngũ thấy những thứ này thì mắt hơi ửng đỏ: “Phải là chú cảm ơn cháu mới đúng.”

Sức khỏe của bà nhà ông ấy không được ổn lắm, những năm qua chỉ có thể ở trong nhà, thuốc bọn họ có, cũng rất hữu hiệu nhưng có một vài loại thuốc có trong toa thuốc mà bọn họ không thể mua được. Những năm qua đều là do thư ký Chương lén lút mua dùm ông ấy, chút tiền ông ấy kiếm được cũng tiêu hết vào trong đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back