Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 520: Chương 520



Tên này thật là quá đáng, thế mà lại so sánh anh ấy với lợn đực.

Nhưng anh ấy còn kịp đánh trả thì Giang Lâm đã bổ thêm một dao: “Vả lại chuyện sinh con đối với phụ nữ mà nói giống như một chân bước vào Quỷ Môn Quan, mang thai một đôi song sinh thì lại càng nguy hiểm. Cậu không lo cho vợ mình, trái lại còn có tâm trạng chạy tới trước mặt tôi để khoe khoang, cậu đúng là một người chồng tốt đấy.”

Tạ Húc Đông: “...”

Anh ấy nhớ tới cảnh suýt chút nữa là mẹ Phùng Chiêu Đệ đã thành một xác ba mạng, ý cười nơi khóe dần biến mất.

Giang Lâm không có ý định buông tha cho anh ấy, anh lấy áo len do Bạch Du đan ra rồi mặc vào và nói: “Không khí lạnh tới rồi, cái áo len này rất ấm áp, cậu có không?”

Tạ Húc Đông: “...”

Anh ấy có không chẳng lẽ anh không biết?

Lúc trước Bạch Du đan một cái áo len để làm quà sinh nhật cho Giang Lâm, anh ấy ngưỡng mộ vô cùng, thế là nói bóng nói gió trước mặt Tôn Tường Vy mấy lần nhưng năng lực đan áo len của Tôn Tường Vy cũng giống như năng lực nấu cơm của cô ta, có thể nói là không thể nào nhìn nổi.

Cuối cùng Tôn Tường Vy không đan được khăn lông, còn anh ấy thường xuyên phải chịu cảnh Giang Lâm khoe khoang ở trước mặt mình.

Đáng ghét.

Ban đầu anh ấy muốn khoe khoang mình có một đôi song sinh trai, không ngờ cuối cùng bị Giang Lâm nói lời cay độc đã đành, thế mà còn phải ăn thức ăn cho chó của anh nữa.

Trong lúc hai người đang ganh đua so sánh nhau thì Cát Đại Xuyên ngồi trong một góc, dường như tất cả mọi thứ xung quanh không có bất cứ liên quan nào với anh ấy cả.

Tạ Húc Đông chú ý thấy cảnh này, anh ấy dùng khuỷu tay đụng vào Giang Lâm để anh nhìn Cát Đại Xuyên.

Giang Lâm nhìn sang nhưng không nói lời nào.

Kể từ khi Lâm Hướng Tuyết rời đi thì Cát Đại Xuyên đã thành ra thế này, giống như bị rút mất linh hồn.

Hai người đã nói toàn bộ những lời nên nói, nên khuyên cũng đã khuyên, có thể tỉnh lại không thì phải dựa vào bản thân anh ấy mà thôi.

So với sự vui mừng của Tạ Húc Đông thì Tôn Tường Vy rất buồn rầu về chuyện mang thai một đôi song sinh: “Mình còn tự nói là tại sao mình lại nôn nghén suốt ba tháng, thì ra là trong bụng có hai thằng nhóc!”

Huhuhu, cô ta không muốn có hai thằng nhóc đâu, cô ta muốn áo bông nhỏ thơm mềm, dù chỉ có một đứa cũng được, nhưng mà cả hai đứa đều là thằng nhóc thúi, đúng là đáng ghét mà.

Nghe cô ta nói như vậy, Bạch Du có chút đồng cảm với Tôn Tường Vy, cô chỉ nôn nghén có vài ba lần, lúc sau không ăn đồ tanh thì sẽ không nôn nghén, cô ăn rất ngon sau ba tháng, nếu không phải là do sợ bụng quá lớn thì một ngày cô có thể ăn tận năm bữa.

Trái lại là Tôn Tường Vy rất đáng thương, cô ta nôn nghén suốt ba tháng, trong ba tháng qua cô ta không ăn được bất cứ món nào có dầu, ba tháng đó cô ta gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, trông vô cùng đáng sợ. May là sau ba tháng, triệu chứng nôn nghén của cô ta chợt có chuyển biến tốt, một ngày ăn bốn năm bữa, sau đó cả người mập lên trong cấp tốc như trái bong bóng được thổi căng.

Bây giờ khi hai người ngồi chung một chỗ, rõ ràng là cái bụng của Tôn Tường Vy đã lớn hơn cô.

Dường như Tôn Tường Vy cũng nhận ra điều đó, cô ta nhìn tay chân của Bạch Du vẫn mảnh khảnh như cũ, ngưỡng mộ tới sắp phát khóc: “Mình nghe nói có vài đứa bé tới là để đền ơn, chắc chắn là con của cậu thuộc kiểu về kiểu như vậy, cậu xem sau khi cậu mang thai không chỉ không phát tướng mà làn da còn không có một vết tàn nhang nào, càng ngày càng trắng, quả thật là khiến người ta ngưỡng mộ mà.”

Trái lại là cô ta, không chỉ không phát tướng mà khuôn mặt nổi đầy vết tàn nhang, bây giờ cô không dám soi gương là vì không muốn nhìn thấy bản thân xấu như vậy.

Bạch Du xoa cái bụng tròn vo rồi nở nụ cười dịu dàng: “Mình cũng cảm thấy đứa bé này tới là để đền ơn.”

***

Tết Âm lịch tới gần từng ngày, có thể cảm nhận được không khí năm mới ở khắp nơi trong khu người nhà.

Luồng không khí lạnh qua đi, đảo Quỳnh Châu khôi phục nhiệt độ hai mươi mấy độ, trẻ con rất thích thời tiết không nóng không lạnh như vậy, dù có chạy nhảy cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Ban đầu bà Bạch không quen với thời tiết ở bên này nhưng dần dần thích nghi, thời tiết bên này thật sự rất dễ chịu, những năm qua đầu gối của bà sẽ bắt đầu đau nhức vào thời điểm này, thế mà khi tới bên này bà không còn cảm thấy đau nhức nữa.

Bà Bạch và chị Lôi trò chuyện rất vui vẻ, do Bạch Du mang thai nên không thể tới cửa hàng bách hóa và Cung Tiêu Xa để tranh giành đồ Tết, thế là bà Bạch đi cùng chị Lôi.

Ban đầu Niệm Niệm cũng muốn đi nhưng cơ thể của cô bé quá nhỏ, bà Bạch sợ Niệm Niệm sẽ bị người ta dẫm bẹp nên đã từ chối ý tốt của cô bé.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 521: Chương 521



Bạch Du nhìn cô bé trông giống như quả cà tàn úa, thế là cô giao nhiệm vụ nhặt trứng gà cho cô bé. Đúng vậy, ba con gà đã có thể đẻ trứng, đồng thời ba con gà không có con nào chịu thua kém, ngày nào cũng có thể cho một quả trứng.

Niệm Niệm còn quá nhỏ, Bạch Du lo rằng đàn gà sẽ bắt nạt cô bé nên ngày thường không cho cô bé tới gần ổ gà, chẳng qua là cô bé có rất trách nhiệm, ngày nào cũng đào côn trùng ở khắp nơi cho gà ăn. Thế nên khi nghe Bạch Du nói như vậy, đôi mắt nho to đen của Niệm Niệm lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Thấy cô bé đã lấy lại tinh thần, lúc này Bạch Du mới yên lòng đi đọc thư và đồ Tết được gửi từ thủ đô tới.

Tổng cộng có ba bức thư.

Bức thư thứ nhất là do cha cô gửi, sau khi ông biết sang năm bọn cô không về thì dặn cô phải giữ gìn sức khỏe thật kỹ, sau đó nói đâu đâu về một vài chuyện trong nhà.

Anh cả của cô và chị Ánh Chi đã lấy nhau, đám cưới không lớn, chỉ mời người thân trong nhà.

Cô sững sờ cầm bức thư một lúc lâu.

Đời trước cô cảm thấy rất tiếc nuối khi anh cả của cô và chị Ánh Chi không thể cùng nhau đi tới cuối đời, cuối cùng đời này bọn họ cũng bên nhau. Mặc dù Bạch Du và anh cả của cô cãi nhau dẫn tới mất hoà khí nhưng thật lòng cô vẫn cảm thấy vui cho bọn họ.

Bức thư thứ hai là do ông Giang gửi, nội dung bức thư rất ngắn giống y như con người nghiêm túc của ông ấy, chỉ nói rằng mọi người đều rất khỏe mạnh nhưng ông ấy là người gửi nhiều đồ Tết nhất, tận năm cái rương.

Bức thư cuối cùng là do cha của Giang Lâm và Lâu Tú Anh gửi.

Nội dung của bức thư là một tràng quan tâm nhưng Bạch Du cảm thấy rất buồn cười, cô đọc lướt qua thật nhanh rồi ném sang một bên.

Sau khi bà Bạch quay về, thấy có nhiều đồ như vậy thì xoay người chạy tới Cung Tiêu Xã, bà định trả đồ lại nhưng đồ đã mua không thể trả lại được. Thế nên những món đồ của bà đã được những người không tranh được đồ Tết mua lại ở cổng Cung Tiêu Xã.

Khi Giang Lâm quay về, cô đưa bức thư của ông Giang và cha của anh cho anh đọc, Giang Lâm nhìn cô rồi đọc lướt qua bức thư của cha anh thật nhanh, sau đó ném vào trong lò bếp.

Bức thư bốc cháy bên trong ngọn lửa phát ra tiếng lách tách, chẳng mấy chốc đã cháy thành tro tàn.

Theo tiếng nổ vang lên liên tục, cuối cùng Tết Âm lịch năm 1977 cũng đã tới.

Đây là Tết Âm lịch đầu tiên của cô và Giang Lâm sau khi cưới nhau và cũng là Tết Âm lịch đầu tiên ở đảo Quỳnh Châu.

Đêm ba mươi, mọi người dựng lò nướng trong sân, vây quanh lò nướng vừa cười nói.

Lúc đang ăn, Kem ngậm một con chuột tới trước mặt mọi người, nó kiêu ngạo lượn xung quanh một vòng rồi mới ngậm chuột rời khỏi, suýt chút nữa đã dọa Tôn Tường Vy sợ tới mức phát bệnh.

Bạch Du nhịn cười giải thích: “Đó là con chuột đầu tiên mà Kem bắt được.”

Vì để khiến Kem biết cách bắt chuột, chú chó Bánh Khoai Tây đã tốn không ít công sức, suýt chút nữa là ba con gà đã tới số trong lúc dạy Kem.

Tôn Tường Vy: “Vậy vừa rồi nó tới là để khoe à?”

Bạch Du mỉm cười và gật đầu: “Đúng vậy.”

Tôn Tường Vy: “...”

Tôn Tường Vy cảm thấy cạn lời nhưng Niệm Niệm lại thấy Kem rất giỏi, cô bé còn lén cho Kem và Bánh Khoai Tây vài miếng thịt để làm phần thưởng.

Trước đây mọi người chưa từng ăn thịt nướng nên cảm thấy rất mới lạ, trong sân tràn ngập mùi thơm mê người, mọi người ăn uống say sưa ngon lành.

Năm sau, Bạch Du nhận được một bức thư của Lâm Hướng Tuyết được gửi từ thủ đô tới.

Trong bức thư nói sau khi về thủ đô cô ấy đã làm việc bên đài phát thanh, bây giờ đã chuyển lên chính thức, còn nói cô ấy được người giới thiệu một người yêu, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ sẽ tổ chức đám cưới vào khoảng ngày mồng một tháng năm.

Bạch Du không khỏi sửng sốt khi đọc bức thư.

Cát Đại Xuyên vẫn chưa buông bỏ được tình cảm của hai người, không ngờ bên Lâm Hướng Tuyết đã sắp kết hôn. Đương nhiên là cô không ý trách móc Lâm Hướng Tuyết, dù sao hai người cũng không thể ở bên nhau, đây là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.

Cô không biết mình phải nói chuyện này với Cát Đại Xuyên thế nào.

Lâm Hướng Tuyết có gửi vài món đặc sản, có cho cô, Giang Lâm và bà nội, còn có vài bộ quần áo trẻ con dành cho Niệm Niệm và bé con chưa ra đời.

Nhưng chú định là cô không thể nào tới tham gia đám cưới của Lâm Hướng Tuyết, bởi vì lúc đó là thời điểm bé con chuẩn bị ra đời.

Cuối cùng cô để Giang Lâm thông báo tin tức này cho Cát Đại Xuyên, sau khi Cát Đại Xuyên biết thì bị bệnh nặng một phen, sau này anh ấy lại càng trầm tính hơn.

Mặc dù điều kiện gia đình của Cát Đại Xuyên không tốt nhưng anh ấy là người thành thật và biết vươn lên, có gia đình không ngại bốn cha mẹ kia nhưng Cát Đại Xuyên từ chối ý tốt muốn giới thiệu người yêu cho anh ấy của mọi người. đặt toàn bộ lòng dạ vào chuyện sự nghiệp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 522: Chương 522



Nhoáng cái đã mấy tháng trôi qua.

Sau khi cơm nước xong xuôi vào trưa nay, Bạch Du định dạo trong sân để tiêu cơm, bất chợt cái bụng ập tới từng đợt đau đớn, cô đau tới mức kêu lên.

Bà Bạch hỏi trước: “Ôi chao, cháu sao vậy?”

Bạch Du vịn cửa, cô nhịn đau nói: “Bà nội, có thể cháu sắp sinh rồi.”

Bà Bạch sửng sốt, bà lập tức đỡ cô ngồi xuống cái ghế, sau đó gọi Niệm Niệm tới để cô bé đến quân đội thông báo cho Giang Lâm.

Không bao lâu sau Giang Lâm đã chạy về, sắc mặt còn khó coi hơn lúc cô giả vờ ngất xỉu và nhập viện nữa.

Khi Bạch Du nắm lấy tay anh, cô nhận ra rằng mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế nhưng đôi tay và cơ thể vẫn không kiềm được mà khẽ run lên.

Bạch Du biết trong lòng Giang Lâm có bóng ma, ngón tay của cô tìm tới khe tay của anh và đan mười ngón tay lại với nhau, cô khẽ nói: “Anh đừng lo, em và bé con sẽ không sao.”

Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô lại, rũ mắt xuống nhìn cô, nửa ngày sau anh mới nói: “Em đồng ý với anh đi.”

Bạch Du mỉm cười rồi gật đầu: “Ừ, em đồng ý với anh, chắc chắn em và bé con sẽ không sao.”

Bởi vì ngày dự sinh của Bạch Du nằm trong mấy ngày nay nên quần áo và đồ sinh sản đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần lấy là có thể đi rồi.

Chẳng mấy chốc là Bạch Du đã được đưa vào bệnh viện.

Sau khi tới bệnh viện, Bạch Du mới nhận ra, người tới cùng cô ngoài Tôn Tường Vy ra thì còn có con dâu của nhà đối diện.

Tôn Tường Vy mang thai chậm hơn cô một tháng nhưng cô ta mang thai song sinh, mọi người đã biết chuyện sinh sớm từ trước nhưng mọi người không ngờ rằng lại sinh vào cùng một ngày.

Về phần nhà họ Liên ở đối diện, sau khi xảy ra chuyện lần trước thì mọi người đã không còn qua lại nữa.

Dường như Liên Gia Lệ đã biết sửa chữa để trở thành một con người mới, cô ta không còn làm những việc lạ lùng nữa, người trong nhà giới thiệu cho cô ta vài người yêu nhưng mãi mà vẫn không thành công.

Hình như là những người đàn ông kia không lọt vào mắt Liên Gia Lệ, chị Lôi nói tiêu chuẩn mà cô ta đặt ra đã vượt quá khả năng, chị ấy chỉ nghe kể một chút mà thôi.

Không ngờ lần này mọi người lại gặp nhau trong lúc sinh sản.

Đúng là trùng hợp.

Trong một phòng bệnh có ba giường ngủ, nhà họ Liên tới trước nên bọn họ chọn giường ở ngoài cùng.

Thấy đám người Bạch Du bước vào, nhà họ Liên vô cùng sửng sốt, nhất là thím Liên, vẻ mặt khó xử nói: “Nhà cô cậu cũng sinh à?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.”

Tuy không muốn chung phòng bệnh với nhà họ Liên chút nào nhưng lúc này cô không muốn tỏ ra quá đặc biệt. Nhìn thấy giường ngủ ở trong cùng vẫn đang trống, cô bảo Giang Lâm đỡ cô vào đó.

Giang Lâm đỡ cô ngồi lên ghế sau đó mới bắt đầu trải ga giường,,

Dụng cụ khử độc của thời đại này không tính là quá tốt, nhất là ở địa phương nhỏ bé như đảo Quỳnh Châu. Khử độc của bệnh viện khá qua loa. Lần trước lúc Lâm Hướng Tuyết bị bệnh phải nằm viện, Bạch Du thấy bệnh nhân của giường bên cạnh vừa mới rời đi thì y tá cũng không hề thay ga giường mới mà để cho bệnh nhân mới nằm nghỉ luôn. Lúc đó cô nhìn thấy mà rợn cả người.

Cho nên trước khi sinh cô cũng đã thương lượng trước với người nhà là đến lúc sinh sẽ chuẩn bị thêm một bộ đồ dùng trên giường. Cô lo là vệ sinh không đảm bảo sẽ khiến cho đứa trẻ bị bệnh. Đề kháng của trẻ sơ sinh rất yếu nên thà vất vả một chút còn hơn để con bị khổ.

Liên Gia Lệ đi tới nhìn thấy thế thì cười quái dị, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị thím Liên cản lại.

Bà ta nhỏ giọng nói: “Con để tâm chút đi, lát nữa mà gây chuyện làm cho anh cả đuổi đi thì đừng có xin mẹ làm gì!”

Liên Gia Lệ bĩu cánh môi đỏ bừng, nói: “Mẹ à, mẹ xem con là người như nào vậy? Con cũng đã nói cái gì đâu!”

Vợ của Liên Đại Hữu nằm trên giường đau đớn kêu gào, thím Liên chẳng thèm đoái hoài gì tới con gái nữa mà chạy ra ngoài gọi y tá.

Tất nhiên là Bạch Du nhìn thấy biểu cảm châm chọc của Liên Gia Lệ, nhưng không tính để ý tới đối phương làm gì.

Giang Lâm trải ga giường rất nhanh, sau đó quay người đỡ Bạch Du nằm trên giường, hỏi nhỏ: “Có đau không? Em có muốn uống chút nước hay không?”

Bạch Du lắc đầu.

TBC

Giang Lâm chưa kịp nói gì thêm thì có người đẩy cửa tiến vào.

Bạch Du nghiêng đầu nhìn thì thấy Tôn Tường Vy ôm cái bụng bự đi vào, kinh ngạc thốt lên: “Không phải cậu phải vào phòng sinh rồi hay sao?”

Tôn Tường Vy đau tới mức thở phì phò: “Không đâu, bác sĩ kiểm tra cho tớ xong thì bảo là vẫn còn sớm, bảo tớ vào phòng bệnh nằm nghỉ trước đã, nên tớ bảo với y tá là muốn ở chung phòng bệnh với cậu.”

“…”

Sở dĩ Bạch Du cho rằng Tôn Tường Vy sắp sinh tới nơi vì ban nãy ở ngoài kia cô nghe tiếng Tôn Tường Vy kêu to như heo sắp bị thịt vậy. Hai tay Tạ Húc Đông đỡ cô ta run rẩy cả lên. Y tá còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Tôn Tường Vy đã bảo là đầu đứa bé sắp ra luôn rồi làm cho y tá sợ hết hồn vội chuyển người vào phòng sinh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 523: Chương 523



Ai ngờ chỉ là nhầm lẫn.

Tôn Tường Vy bước vào thì thấy ga giường của mình khác với Bạch Du, bèn hỏi: “Sao ga giường này của cậu lại sạch sẽ thế, còn có cả hoa văn luôn này.”

Bạch Du đáp: “Sức đề kháng của trẻ sơ sinh còn yếu lắm nên tớ đã tự chuẩn bị một bộ từ ở nhà rồi.”

“Sao tớ lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?” Tôn Tường Vy trợn to mắt, vẻ mặt như mới được tiếp xúc với tri thức mới lạ. Dứt lời, cô ta quay qua nhìn Tạ Húc Đông: “Giờ anh mau về nhà lấy bộ ga giường mới cho em đi.”

Tạ Húc Đông: “Anh thấy là không cần đâu. Tại anh thấy ga giường này vẫn còn sạch sẽ lắm.”

Vừa nói anh ấy đi tới lật ga trải giường lên muốn chứng minh lời mình nói là đúng, ai ngờ lại nhìn thấy mấy sợi tóc cùng với mấy cái đen đen như là gỉ mũi làm cho anh ta ghê tởm tới mức muốn ói cả ra.

Tôn Tường Vy cũng nhìn thấy thế, cũng may lần này không đụng phải mấy thứ bẩn thỉu này, cô ta nói: “Nếu như anh không về lấy thì em tự về, sinh con xong thì chúng ta ly hôn luôn đi!”

Mẹ, cái loại đàn ông như này có ích gì cơ chứ!

Tạ Húc Đông vội vàng xin tha: “Anh đi! Anh đi! Anh đi không phải là được rồi hay sao? Chờ bác gái tới thì anh về lấy. Bằng không một mình em ở đây anh không an tâm.”

Tôn Tường Vy mới hừ hừ coi như đồng ý.

Bạch Du thấy cô ta không có chỗ ngồi liền ngồi dịch qua một chút bảo cô ta ngồi lên trên giường.

Tôn Tường Vy không mang ga trải giường hay bất cứ bộ quần áo nào nhưng lại mang rất nhiều quà vặt. Lúc này cô ta cầm túi quà vặt ra chia sẻ với Bạch Du: “Ô mai này cực kỳ chua, chua đến sung sướng luôn. Cậu ăn thử xem sao.”

Bạch Du chỉ mới ngửi thôi cũng thấy chua ơi là chua, vội xua tay: “Khẩu vị của tớ không tốt lắm, tớ thích ăn cay hơn.”

Liên Gia Lệ nghe thấy thế thì cười quái dị: “Chị dâu, chẳng phải chị rất thích ăn chua hay sao. Tục ngữ có câu chua nam cay nữ. Chắc chắn là chị dâu sinh con trai rồi.”

Vợ của Liên Đại Hữu đau đến mức thở hổn hển, nghe thấy cô ta nói như thế thì nở nụ cười: “Bác sĩ không bảo với chị là sinh con trai hay con gái nhưng mà lần này mang thai khác với lần trước mang thai con gái lớn. Hồi trước chị rất thích ăn cay, còn giờ lại thèm ăn chua hơn.”

Cho nên bản thân cô ấy cũng nghĩ lần này chửa con trai, cũng hy vọng là con trai.

Cô ấy gả đi nhiều năm như thế, cũng chỉ mới sinh được một đứa con gái. Sau này đúng là có vài lần mang thai nhưng đều bị sảy mất. Mấy năm nay mẹ chồng và chồng đều thúc giục nên cô ấy cần một đứa con trai.

Cô ấy biết chắc hẳn cô em chồng nhà mình nghe thấy Bạch Du nói thèm ăn cay nên mới nói chuyện kháy khịa kiểu như thế. Chắc hẳn cô ta ghen tị vì Bạch Du được phó đoàn Giang thương yêu trân trọng. Thật ra đến bản thân cô ấy cũng rất ghen tị. Cô ấy mang thai nhưng ngày nào cũng phải chăm sóc cả một gia đình lớn, làm rất nhiều chuyện, vậy mà rất nhiều lần cô ấy nhìn thấy Giang Lâm giặt quần áo ở trong sân.

Cho nên lần này nghe thấy Bạch Du thích ăn cay, trong lòng cô ấy cũng có chút vui vẻ. Người đàn ông ưu tú như phó đoàn Giang chắc chắn thích con trai hơn, chờ tới khi Bạch Du sinh ra con gái thì sau này chắc hẳn phó đoàn Giang sẽ không đối xử tốt với cô như thế này nữa.

Có vài người vô cùng kỳ lạ, mình không được hạnh phúc thì cũng không muốn người khác hạnh phúc.

Bạch Du biết Liên Gia Lệ nói như thế là ý muốn kháy đểu mình nhưng chỉ có một mình cô cùng với Giang Lâm biết rằng thật ra hai người bọn họ đều muốn có con gái.

Bạch Du chẳng thèm để ý, Giang Lâm lại nắm tay cô nói: “Ăn cay lại càng tốt. Chua nam cay nữ. Thèm ăn cay tức tương đương với chuyện trong bụng là một cô con gái nhỏ xinh đẹp, anh mừng muốn c.h.ế.t đây.”

Tôn Tường Vy hừ lạnh: “Có vài người rõ ràng là đàn bà nhưng lại xem thường đàn bà, tớ thì khinh cái loại đàn bà này nhất!”

"..."

TBC

Sắc mặt Liên Gia Lệ đen như đ.í.t nồi.

Bạch Du lại không nhịn được mà cười: “Em cũng thích áo bông nhỏ, em đang chờ không nổi muốn gặp con bé đây.”

Cô vừa mới dứt lời thì y tá dẫn theo bác sĩ đi vào.

Bác sĩ hỏi Bạch Du một vài vấn đề rồi lại đi tới nhẹ nhàng ấn bụng Bạch Du, sau đó nói tiếp: “Không nhanh như thế đâu, chờ tới khi vỡ nước ối thì gọi y tá bảo tôi tới đây nhé.”

Bạch Du cảm ơn.

Bác sĩ quay người kiểm tra cho vợ của Liên Đại Hữu xong nhưng kết quả vẫn là chưa vào phòng sinh được.

Vợ của Liên Đại Hữu lại bắt đầu kêu đau.

Bạch Du cảm thấy có chút kỳ lạ. Trước đây vợ của Liên Đại Hữu từng sinh con rồi, theo lý mà nói thì lần thứ hai sinh sẽ dễ dàng hơn đôi chút. Nhưng cái này cũng không quá chính xác, có người sinh tới lần thứ ba vẫn rất đau đớn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 524: Chương 524



Không biết có phải đau cũng lây hay không mà chẳng mấy chốc Tôn Tường Vy cũng bắt đầu kêu đau. Ăn cũng không ăn nổi nữa, cũng may Tạ Húc Đông cùng với bác gái đã tới nơi rồi.

Từ khi mang thai, Bạch Du rất chú ý rèn luyện cơ thể. Mỗi khi ăn cơm xong cũng sẽ đi lại mấy vòng, hơn nữa cô còn được ăn uống ngon miệng. Giang Lâm đối xử tốt với cô như thế, đến cả ly nước rót cho cô cũng có nhiệt độ thích hợp. Cô thật sự không cần phải quan tâm bất cứ chuyện gì, vì thế thân thể không đau đến vậy.

Đến trưa, Bạch Du mới bắt đầu vỡ nước ối, đau đớn bắt đầu dâng lên. Bác sĩ cũng nói chuyện vỡ nước ối có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì thế cho dù có đau, Bạch Du cũng cố mà nuốt cơm.

Tôn Tường Vy cũng bị vỡ nước ối, lần này đau như heo bị g.i.ế.c vậy: “Cái tên họ Tạ kia, lỗi của anh hết, nếu không phải do anh thì sao tôi lại khổ như thế này!”

Tạ Húc Đông: “…”

Ban đầu là ai cưỡi lên người anh ấy đòi làm cơ?

Ban đầu là ai nói phải ngủ với anh ấy cơ?

Bây giờ hình như thành lỗi của anh ấy rồi!

Nhưng mà những lời này chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, bằng không Tôn Tường Vy sẽ liều mạng với anh ấy mất. Hơn nữa thấy cô ấy đau như thế, bị cô ấy nói mấy câu cũng được thôi.

Vợ của Liên Đại Hữu vỡ nước ối sớm nhất, nhưng đã qua mười mấy tiếng mà đứa trẻ vẫn chưa có ý định muốn đi ra ngoài.

Thím Liên không dám bắt tội người sắp sinh, cũng về nhà làm đồ ăn đưa tới. Chẳng qua đồ ăn sao có thể so với phần ăn của Bạch Du cùng với Tôn Tường Vy cho được, chỉ có mỗi một chút thịt vụn. Còn Bạch Du thì được bà Bạch làm cho sườn heo sốt đậu đen, khoai tây chiên lát mỏng. Bác gái của Tôn Tường Vy thì làm cho món tai heo xào cải chua cùng với cà tím hầm.

Trong phòng bệnh thoang thoảng mùi đồ ăn thơm nức làm cho vợ của Liên Đại Hữu càng tủi thân, lại càng khóc to hơn.

Đêm đến, cuối cùng thì Bạch Du cũng sinh.

Bạch Du mới được đẩy đi thì Tôn Tường Vy cũng được đẩy vào trong phòng bệnh.

Tôn Tường Vy trong nháy mắt như bị tiêm m.á.u gà mà gào lên: “Con ơi cố lên, xem đứa nào làm anh làm chị nào!”

Con cô ta phải ra trước, dù sao thì chỉ có thể là ba chữ: Không thể thua!

Tạ Húc Đông ở bên ngoài nghe thấy thế: “…”

Vốn Giang Lâm cũng muốn vào trong phòng sinh nhưng bị y tá cản lại.

Bạch Du nở nụ cười với anh cách cả đống người, dùng khẩu hình nói: “Em đã đồng ý với anh rồi mà.”

Em với con sẽ không sao đâu.

Giang Lâm đọc hiểu được khẩu ngữ của cô, sắc mặt tái nhợt mà gật đầu với cô.

Chẳng mấy chốc vợ của Liên Đại Hữu cũng được đẩy vào phòng sinh, ba người phụ nữ vào một phòng bệnh sinh cùng lúc, đây là một việc xấu đối với các y tá và bác sĩ.

Trong phòng sinh vang lên tiếng quát tháo lẫn nhau.

Giang Lâm nghe thấy tiếng của Bạch Du, sắc mặt lại càng trắng hơn, đầu óc trống rỗng.

Tạ Húc Đông đi qua đi lại như con ruồi không đầu, quay qua thấy sắc mặt của Giang Lâm thì cười, nói: “Sắc mặt của cậu sao mà khó coi thế. Học tôi đây này, bình tĩnh đi.”

Nói rồi anh ấy chìa tay cho anh nhìn đôi bàn tay kiên cường của mình, ai ngờ tay run như bị giật kinh phong.

“…”

Giang Lâm liếc mắt, trên mặt hiện bốn chữ “Không biết nói gì”.

Vợ của Liên Đại Hữu bị đẩy vào phòng sinh từ đời nào rồi mà giờ anh ta mới lững thững đi tới.

So với hai người là Giang Lâm và Tạ Húc Đông thì trông anh ta bình tĩnh hơn nhiều, còn rảnh rỗi mà an ủi Giang Lâm: “Nghe nói vợ của cậu thích ăn cay, thế thì chắc chắn đứa bé trong bụng là con gái rồi. Đứa đầu nhà tôi cũng thế mà.”

Nói tới đây, anh ta lộ ra vẻ đắc ý.

Chắc chắn vợ anh ta chửa con trai, nhà họ Liên anh ta nay đã có người kế nghiệp.

Giang Lâm chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cũng không nói với anh ta câu nào.

Liên Đại Hữu cũng chẳng thèm để ý, ngược lại cho rằng anh ta đã nói trúng nỗi lòng của Giang Lâm nên trong lòng Giang Lâm không thoải mái, thế là anh ta lại càng đắc ý hơn.

Thời gian trôi qua từng chút một, vẫn chưa có đứa trẻ nào được đưa ra, ngược lại tiếng của các thai phụ ngày càng lớn hơn.

Lúc này mặt Giang Lâm không chút huyết sắc, thoáng chốc anh như trở lại khi còn bé. Khi đó mẹ anh sinh Giang Khải, anh bị cho ở nhà. Người nhà bảo với anh chẳng mấy mà anh sẽ có em trai, hỏi anh có thích hay không.

Nhưng người lớn lại không nói rằng có em trai thì không còn mẹ. Tin dữ tới không hề báo trước. Anh chỉ nhớ khi đó là hoàng hôn, người nhà nhét anh vào trong xe, điên cuồng lái tới bệnh viện, rồi anh lại bị kéo lảo đảo chạy vào trong phòng bệnh.

Anh thấy sắc mặt mẹ trắng bệch như tuyết. Bà ấy kéo tay anh, nói mấy lời anh nghe không hiểu, sau đó bà nhắm mắt, tay cũng không còn sức níu mà buông thõng, từ đó trở đi không tỉnh lại nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 525: Chương 525



Lúc này Giang Lâm như rơi vào ác mộng, cả người lạnh như băng.

Đúng lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng sinh.

“Sinh rồi, sinh rồi!”

“Nhưng mà là con nhà ai mới được cơ?”

Ba phòng sinh ở đây, trong giây lát đúng là không nghe ra được tiếng khóc là từ phòng bệnh nào thật.

Liên Đại Hữu: “Tiếng khóc to như thế này nói không chừng chính là thằng bé mập mạp nhà tôi!”

Giang Lâm thoát khỏi cơn hoảng hốt, mắt nhìn đăm đăm vào phòng sinh.

Chẳng mấy chốc phòng sinh Bạch Du được mở ra, có y tá vội vàng đi ra hỏi: “Xin hỏi người nhà của Bạch Du đâu?”

TBC

Giang Lâm cùng với bà Bạch ngay lập tức bước tới: “Chúng tôi đây.”

Y tá: “Đây là một bé gái, tầm khoảng ba cân rưỡi, thời gian sinh là bảy giờ hai mươi bảy phút tối giờ Bắc Kinh. Người nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng với chăn cho bé chưa?”

Trong nháy mắt, mắt của Giang Lâm đỏ bừng.

Ngược lại bà Bạch lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà vội lấy chăn nhỏ cùng với quần áo ra, nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi đây.”

Liên Gia Lệ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phòng sinh, môi dưới của cô ta sắp bị cô ta cắn chảy m.á.u nhưng cô ta lại không hề nhận ra.

Sau đó, khi nghe thấy phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, biểu cảm cứng đờ của cô ta mới giãn ra đôi chút.

Chẳng qua lúc này không ai để ý tới sự khác lạ của cô ta.

Bạch Du gắng gượng cơ thể mệt mỏi mà nói với y tá đang ôm con của mình mà nói: “Tôi muốn nhìn con tôi một chút.”

Y tá đang ôm lấy bé sơ sinh cứng đờ cả người: “Cô cứ đợi ra ngoài rồi nhìn bé cũng được.”

Giọng Bạch Du đề cao hơn hẳn: “Tôi phải nhìn ngay bây giờ!”

Y tá sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác ngoài chuyện bế bé con qua cho cô nhìn: “Nhìn cũng được thôi. Giờ chắc là chị rất mệt mỏi, vẫn nên nghỉ một lát, tỉnh dậy rồi cho con b.ú cũng không muộn.”

Tầm mắt của Bạch Du hướng về tã lót trong tay y tá. Bé con đang nhắm mắt, toàn thân hồng hào như là một bé heo béo mập.

Đây là áo bông nhỏ cô đã chờ mong cả hai đời, là con gái yêu quý của cô.

Đúng là lúc này cô rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô quyết không nghe theo lời y tá mà gắng gượng cho tới khi được đẩy ra khỏi phòng sinh mới nhướn người lên mà nói với Giang Lâm: “Anh không cần để ý tới em, mau đi coi con đi.”

Bà Bạch thấy tinh thần của cô khá tốt thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Để Giang Lâm chăm sóc cho cháu, bà đi coi đứa bé cho.”

Thế nhưng Bạch Du lại lắc đầu nói: “Bà nội, bà để cho Giang Lâm đi đi ạ, đừng để người khác có cơ hội tráo con mình ạ.”

Không phải cô nghi ngờ mà ở cái thời đại này, chuyện ôm nhầm con hay là trộm trẻ con từ bệnh viện xảy ra quá thường xuyên.

Đây là đứa trẻ mà cô chờ mong hai đời, như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để chuyện này xảy ra được.

Nghe thấy Bạch Du nói như thế, y tá đang ôm đứa trẻ cứng đờ cả người.

Người cũng ngạc nhiên không kém chính là Liên Gia Lệ đang ngồi trên ghế chờ.

Giang Lâm xoa gương mặt cô, gật đầu: “Được, anh sẽ đi coi con gái chúng ta, không để cho người khác có cơ hội tráo đổi đâu.”

Nghe nói như thế, lúc này Bạch Du mới yên tâm mà nhắm mắt.

Cùng lúc đó, hai đứa bé sinh đôi nhà Tạ Húc Đông cũng được ôm ra.

Tạ Húc Đông vô cùng mong đợi mà xông tới, khi định thần nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy hai đứa trẻ giống hệt như hai con khỉ con, nhăn nhúm như người già, xấu tới nỗi người ta không dám nhìn thẳng.

Tạ Húc Đông: ?

Xấu như thế này mà con anh ấy á hả?

Xấu điên luôn!

Tạ Húc Đông nghe thấy những gì Bạch Du nói trước đó thì bắt đầu hoài nghi không biết hai đứa trẻ này có phải con mình hay không.

Anh ấy nghĩ như thế nào thì nói như thế.

Ai ngờ vừa mới dứt lời thì thấy hai y tá tỏ rõ ý xem thường, một người trong số đó còn nói: “Vị đồng chí này không nên nói linh tinh như thế đâu. Không bàn tới chuyện trong phòng sinh chỉ có mình vợ anh mang thai đôi mà hai đứa bé còn trông giống anh y đúc, như một dấu in ra luôn vậy.”

Tạ Húc Đông: “...”

Cô y tá nói thế khác gì chỉ vào mặt anh ấy mà nói anh ấy có biết tại sao hai bé này xấu xí như này không, còn chẳng phải là do có người cha như anh ấy hay sao.

Y tá còn lại cũng chê bai: “Anh nhìn phó đoàn Giang nhà người ta quan tâm tới người mẹ đầu tiên kia kìa. Ai giống mấy người đàn ông trong mắt chỉ có con với cái. Vợ của phó đoàn Giang đúng là quá hạnh phúc.”

Bọn họ là y tá ở bệnh viện nên đã nhìn thấy quá nhiều những thứ như này rồi. Người phụ nữ chịu trăm đắng ngàn cay sinh con ra nhưng ngay khi ra khỏi phòng mổ thì mọi sự chú ý cả tất cả mọi người lại chỉ hướng về đứa trẻ sơ sinh, hiếm có ai mà để tâm tới họ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 526: Chương 526



Thế nhưng mới nãy phó đoàn Giang chỉ nhìn đứa trẻ một cái, sau đó trong mắt chỉ có mỗi nữ đồng chí Bạch Du, khiến người ta hâm mộ.

Tạ Húc Đông lại trúng thêm phát đạn vào đầu gối: “…”

Giang Lâm không để tâm tới Tạ Húc Đông mà chỉ nhìn chăm chăm vào Bạch Du đang bị đẩy đi, sau đó quay người đi theo y tá đang ôm bé sơ sinh.

Trẻ sơ sinh sau khi được sinh ra cơ thể có rất nhiều chất nhờn, có thể là m.á.u và nước ối, thậm chí có khi còn dính phân và nước tiểu. Cho nên y tá sẽ tắm rửa cho bé xong mới đưa cho người nhà. Những dụng cụ tốt nhất cũng sẽ được chuẩn bị ngay tại phòng sinh luôn nhưng vì dụng cụ ở đảo Quỳnh Châu khá cũ kỹ nên công tác tắm rửa được sắp xếp sang một căn phòng khác.

Lúc này, Giang Lâm làm y như theo những gì vợ mình nói làm cho y tá đi đằng trước cứ cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức lông toàn thân muốn dựng ngược cả lên.

Sớm biết thế này cô ta đã không đồng ý sẽ làm chuyện này với Liên Gia Lệ rồi. Nếu như bị phó đoàn Giang phát hiện thì công việc này của cô ta sẽ không còn, có khi còn bị trả thù.

Y tá không khỏi hối hận nhưng quả thực là Liên Gia Lệ cho cô ta quá nhiều.

TBC

Bây giờ cô ta thấy vô cùng bối rối.

Thấy Giang Lâm cứ đi theo y tá, Liên Gia Lệ quay sang nói với Liên Đại Hữu: “Anh, phó đoàn Giang sinh con gái, không thì anh đi qua an ủi người ta đôi câu đi?”

Liên Đại Hữu nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ: “An ủi cái gì mà an ủi, không thấy phó đoàn Giang người ta còn đang rất vui vẻ hay sao? Mà cháu của em còn chưa ra đời đâu đó.”

Liên Gia Lệ nghe thấy thế thì cắn môi.

Đúng lúc này, cửa phòng sinh lại được mở ra, một y tá vội vã đi tới: “Người nhà của Trần Lan có ở đây không?”

Liên Đại Hữu cùng với Liên Gia Lệ ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng được Trần Lan là ai. Liên Đại Hữu vội vàng tiến tới hỏi: “Y tá, vợ tôi đã sinh chưa? Con trai tôi đâu? Con trai tôi đang ở đâu?”

Y tá gọi mấy lần cũng không có người đáp lại còn tưởng là người nhà của Trần Lan đi đâu mất rồi, không ngờ hai người này ở ngay cửa lại không lên tiếng, vừa mới mở miệng để hỏi con trai đâu vậy nên giọng của cô y tá cũng trở nên không được tốt: “Bây giờ không phải lúc hỏi đứa bé đâu. Anh có phải chồng của Trần Lan không? Nếu đúng thì vợ của anh chảy m.á.u quá nhiều, cần người nhà đi hiến máu!”

Liên Đại Hữu bị doạ, sắc mặt trắng bệch: “Thế con trai tôi thì sao? Con trai tôi có sao không? Y tá, tôi bảo cô này, cô nhất định phải giữ đứa bé! Nhất định phải giữ được con trai tôi!”

Y tá nghe tới thế, ấn tượng về người đàn ông trước mắt lại càng xấu hơn: “Đầu tiên, vợ anh đã sinh con xong rồi. Đứa bé không phải con trai mà là con gái. Thứ hai, bây giờ điều các anh cần quan tâm là sự sống c.h.ế.t của vợ anh. Anh chờ ở đây đi, lát nữa sẽ có người đi tới cần anh ký tên, sau đó dẫn anh đi lấy máu!”

Căn bản là y tá không muốn nói nhảm với loại đàn ông này làm cái gì. Y tá nói xong thì đi luôn nhưng lại bị Liên Đại Hữu kéo tay áo.

Vành mắt Liên Đại Hữu như sắp vỡ toạc tới nơi: “Y tá, cô mới nói cái gì cơ? Có phải các cô nhầm rồi không. Vợ tôi rõ ràng chửa con trai, không phải con gái! Lúc mang thai vợ tôi rất thích ăn chua, hơn nữa bụng lại nhọn. Ai cũng bảo là cô ấy chửa con trai, nhất định là các cô nhầm con trai tôi với người khác rồi!”

Đồng phục của y tá sắp bị Liên Đại Hữu xé rách, vừa tức vừa xấu hổ: “Vị đồng chí này, anh mau buông tay ngay cho tôi! Bằng không tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tôi đấy!”

Tính ra tính khí của cô y tá này vẫn còn hiền, chứ phải cô nào nóng nảy thì chắc chắn anh ta đã ăn tát rồi,

Nhưng lúc này Liên Đại Hữu đã sợ tới mức run rẩy. Trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ chính là con trai của anh ta không còn nữa, con trai của anh ta chắc chắn bị người ta tráo đổi: “Con trai tôi đâu! Các người giấu con trai tôi đi đâu rồi?”

Cuối cùng đồng phục y tá chẳng thể níu được nữa mà bị Liên Đại Hữu xé cái roẹt.

Y tá khóc òa lên, quay người tát cái bốp vào mặt Liên Đại Hữu. Sau đó có hai người đàn ông đi tới bắt Liên Đại Hữu đi.

Liên Đại Hữu là quân nhân, người cao, khí lực lớn. Hai người đàn ông còn không đè được anh ta xuống, ngược lại còn bị anh ta đánh cho mấy cái, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Liên Gia Lệ không ngờ chuyện lại trở nên như vậy: “Anh cả, anh tỉnh táo lại đi, có gì từ từ rồi nói!”

Vốn dĩ cô ta muốn anh trai mình đi ngăn Giang Lâm để cho kế hoạch của cô ta có thể được tiến hành thuận lợi, ai mà ngờ anh cô ta nổi khùng nổi điên lên, cô ta vội tiến tới ngăn cản nhưng Liên Đại Hữu còn đang phát điên, thấy cô ta đang muốn cản mình lại, thế là tát cô ta cái bộp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 527: Chương 527



Liên Gia Lệ bị tát, cô ta quay vòng vòng tại chỗ, mặt sưng lên trong nháy mắt.

Cuối cùng Liên Đại Hữu bị mấy người khác đè nặng xuống đất mới kết thúc màn kịch này.

Mà vợ của Liên Đại Hữu – Trần Lan cũng bị trễ mất thời gian chữa trị tốt nhất, suýt chút nữa đã không còn mạng nữa.

Tất cả chuyện này Bạch Du cũng không biết vì cô mơ thấy đời trước.

Đời trước Lâu Tú Anh cùng với Giang Khải vì muốn cô đẻ được con trai mà hết lần này tới lần khác kéo cô đi khám đủ thầy. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian liên tục phải uống thuốc bắc, cô không nhịn được mà hỏi Giang Khải: “Chúng ta nhất định phải có con trai sao?”

Khóe miệng của Giang Khải nhếch lên, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Em nói linh tinh cái gì thế hả? Giang Khải anh sao có thể không có con trai cho được? Nếu như anh mà không có con trai thì sau này ai kế thừa gia sản cùng các mối quan hệ của anh đây?”

Sau này anh ta bế đứa trẻ mà Tần Tâm Hủy sinh ra về nhà, trên mặt không hề có chút áy náy gì, ngược lại còn vô cùng chính khí mà nói: “Em không thể trách anh được. Muốn trách thì hãy trách bản thân mình không sinh được. Nếu mà ở cổ đại thì cái loại đàn bà không sinh được như em đã bị ly hôn lâu rồi. Anh không ly hôn em thì em nên biết đủ đi là vừa.”

Ở trong giấc mơ, cô nhìn lại đời trước của mình cứ như là người chơi nhìn vào trò chơi vậy, nhìn bản thân từng chút một bị ép đến đường cùng, muốn cứu lấy mình cũng không thể được.

Đột nhiên có tiếng khóc vang lên, Bạch Du tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Giang Lâm là người nhận ra đầu tiên, ngay lập tức đứng dậy khom người nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi hả?”

Đôi mắt không có tiêu cự của Bạch Du dần dần nhìn lên gương mặt của Giang Lâm, một khắc sau, cô chợt giữ chặt lấy tay của anh mà kích động nói: “Con đâu? Con mình đâu anh?”

Giang Lâm không bỏ qua sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô, trong lòng vô cùng căng thẳng. Hầu kết hết lăn lên lại cuộn xuống, vội nắm lấy tay cô mà nói: “Con đang nằm ngủ bên cạnh mình đây, con bé vẫn ổn.”

Anh rất muốn biết rốt cuộc thì thứ gì đã tạo nên sự sợ hãi vô tận này của cô. Trước kia cũng vậy, hình như cô rất lo chuyện con gái bị đánh tráo hoặc là bị trộm đi mất.

Nhưng đúng là ban nãy anh đi theo y tá kia lại phát hiện có chút đầu mối. Y tá kia có cái gì đó không đúng lắm nên về anh sẽ bảo người đi điều tra.

Bạch Du nghiêng đầu nhìn về hướng mà Giang Lâm nói, quả nhiên lại nhìn thấy bé con nằm trong nôi trẻ nít.

Thấy con vẫn còn khỏe thì cô mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, chỉ thấy vợ của Liên Đại Hữu sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, khóc tới c.h.ế.t đi sống lại.

Một y tá khác mặt không cảm xúc an ủi: “Chị mới sinh con bị chảy m.á.u quá nhiều, không nên khóc to như thế. Nếu mà bị băng huyết thì thần tiên cũng không cứu được chị đâu.”

Thím Liên hung dữ mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Phiền điên lên được! Sinh con gái thôi mà tốn bao nhiêu tiền chụp phim các thứ. Mày còn có mặt mũi mà khóc với lóc à, còn không mau im miệng. Mày mà bị băng huyết nữa thì đừng hòng tiêu được một đồng tiền từ nhà họ Liên tao nhé!”

Bạch Du nháy mắt nhìn về phía Giang Lâm, ý hỏi anh đã xảy ra chuyện gì vậy.

Giang Lâm vuốt tóc cô nói: “Về rồi anh sẽ kể cho em nghe.”

Bạch Du gật đầu. Quay qua thấy xung quanh ồn ào như thế này mà Tôn Tường Vy vẫn có thể ngủ yên thì cười thầm, sau đó lại quay qua nhìn bé con nằm trong nôi: “Em muốn xem con.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy bé con khóc hức hức, không biết vì bị đánh thức hay là do đói.

Giang Lâm ngay lập tức tiến tới khom người bé đứa trẻ sơ sinh kia lên. Động tác nhẹ nhàng nhưng lại hơi cứng nhắc.

Cảnh trước mắt làm cho Bạch Du không nhịn được mà cong đôi mắt.

Giang Lâm quay người nhìn thấy ánh mắt của cô thì vẻ mặt thoáng lộ vẻ mất tự nhiên: “Mới vừa rồi bà nội với y tá đã dạy anh nên ôm con như thế nào nhưng mà giờ anh vẫn chưa thành thạo cho lắm.”

Nụ cười của Bạch Du lại càng sâu hơn: “Ôm thêm vài lần nữa là quen ấy mà.”

Bé con khá là ngoan ngoãn. Mới vừa rồi còn khóc oa oa, vừa mới được cha ôm một cái đã ngừng khóc ngay.

Giang Lâm gật đầu, đi đến đưa bé con cho Bạch Du.

Lần này tới phiên Bạch Du khẩn trương, hai tay cứng đờ đón lấy bé con. Ngay trong khi tay cô chạm tới bé con thì bé con như có thần giao cách cảm vậy, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền nay lại từ từ mở ra.

Đó là đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Con ngươi vừa đen vừa to như hai quả bồ đào. Lông mi vừa dài vừa dày như hai cái quạt nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, cái mũi nhỏ cao cao, cái miệng nhỏ hồng hồng, nhìn qua là biết sau này chính là mỹ nhân.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 528: Chương 528



Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống: “Bé con à, con đang nhìn mẹ sao?”

Thật ra cô biết tầm này thì trẻ sơ sinh vẫn chưa nhìn rõ cái gì cả nhưng đôi mắt bé xinh kia nhìn chằm chằm vào cô khiến lòng cô mềm nhũn cả ra.

Y tá không thèm nói chuyện với nhà họ Liên nữa, đi tới nói với cô: “Bé con đang đói. Chị mau cho con b.ú sữa đi. Càng nói càng thấy bé con này cũng thông minh lắm. Lúc chị ngủ thì bé con cũng ngủ, chị tỉnh dậy thì bé con cũng tỉnh dậy theo, quả nhiên đúng là một áo bông nhỏ thân thiết.”

So sánh với nhà họ Liên kia thì y tá thấy nhà của phó đoàn Giang đúng là quá tốt.

Bạch Du quay người lại kéo quần áo chuẩn bị cho con b.ú sữa. Y ta thấy động tác của cô có hơi trúc trắc nên đứng bên cạnh điều chỉnh lại tư thế cho cô, cũng may là tiết sữa thuận lợi.

Bé con được b.ú sữa no nên thì mắt dần nhắm lại, khóe miệng hơi mím lại, nhìn qua trông vô cùng thỏa mãn.

Y tá thấy thế thì không nhịn được mà nở nụ cười: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có đứa bé ngoan như thế này đấy. Hơn nữa đứa bé này cũng khôn ghê, chọn được hết những chỗ đẹp nhất của cha mẹ mà hưởng, không biết sau này sẽ xinh đẹp tới mức nào nữa.”

Lời dễ nghe ai mà chẳng thích.

Khóe miệng Bạch Du cũng nhếch lên: “Cảm ơn lời khen của cô nhé. Tôi chỉ mong bé có thể vui vẻ mà trưởng thành thôi.”

Còn sau này có xinh đẹp hay không, thông minh hay không, có tiền đồ như thế nào thì đó cũng chỉ là thứ yếu.

Cô chỉ cần bé con sống tốt.

Giống như những gì y tá khen vậy, bé con này rất là ngoan, vừa mới b.ú sữa no xong là nhắm mắt đi ngủ luôn.

Bé con vừa mới được thả lại vào nôi thì hai đứa trẻ sinh đôi nhà Tôn Tường Vy lại khóc to. Ngay sau đó con nhà họ Liên cũng tỉnh theo, trong giây lát trong phòng toàn tiếng khóc.

Tôn Tường Vy ngược lại rất dễ ngủ, ồn ào tới mức như thế rồi vẫn không bị đánh thức.

Nhưng bác gái đã đánh thức cô ta để cô ta cho con b.ú sữa.

Tuy Tôn Tường Vy không bị chảy m.á.u quá nhiều nhưng dù sao thì cô ta cũng sinh đôi nên nhìn sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm. Tuy vậy cô ta vẫn cố đứng dậy mà cho con b.ú sữa.

Làm mẹ đúng là không dễ dàng mà.

Chốc lát sau, bà Bạch xách hộp thức ăn đi vào, thấy Bạch Du đã tỉnh lại thì mặt mày vui vẻ mà nói: “Tiểu Bạch, cháu tỉnh rồi hả? Có khó chịu chỗ nào hay không?”

Điểm tốt nhất của chuyện được người lớn trong nhà yêu thương là có thể làm trẻ con mãi mãi.

Bạch Du nhìn thấy bà nội thì cảm giác mình như được bé lại: “Bụng cháu vẫn còn hơi đau. Mới vừa rồi cháu hỏi y tá thì cô ấy bảo phải hai đến ba ngày nữa mới hết cơ ạ.”

Bà Bạch xoa đầu cô, sau đó mở hộp đồ ăn ra nói: “Cháu vừa mới sinh con nên bà nội không làm đồ bổ cho cháu. Giờ cháu cứ ăn trước một vài món thanh đạm này đi, sau này bà nội sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu nhé.”

Không phải là bà không nỡ nấu đồ tốt đồ ngon cho cháu gái mà thật ra có nhiều người vì muốn bà đẻ mau chóng xuống sữa mà cho bà đẻ ăn mấy món lợi sữa như cháo gà nhân sâm, canh cá cùng với móng heo hầm. Quả thật mấy món này đúng là lợi sữa nhưng bà đẻ sẽ vì vậy mà n.g.ự.c sưng đau.

Hồi bà còn trẻ, nhà quá nghèo, có muốn bồi bổ cơ thể cũng chẳng có đồ mà ăn. Cho nên những món này do Giang Lâm đã hỏi bác sĩ, bằng không đúng là bà cũng chẳng biết.

Nghe thấy Giang Lâm vì mình làm được nhiều chuyện như thế thì trong lòng Bạch Du thấy vô cùng ấm áp.

Giang Lâm thấy bà Bạch đã tới thì vội đi ra ngoài. Lúc anh ta trở lại thì có Tạ Húc Đông đi đằng sau, hai người vừa đi vào thì ngay lập tức thu dọn đồ đạc.

Bạch Du tò mò không biết chuyện là như thế nào: “Thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”

Giang Lâm: “Anh bảo y tá đổi phòng bệnh cho chúng ta. Giờ chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể chuyển đi được rồi.”

Tạ Húc Đông cũng đang thu dọn đồ đạc. Điều này hiển nhiên là có ý không muốn ở chung phòng bệnh với nhà họ Liên.

TBC

Bạch Du không muốn bản thân trở nên quá đặc biệt. Hôm nay đổi phòng thì cũng được thôi.

Động tác của Giang Lâm vô cùng lưu loát. Bà Bạch muốn giúp một tay nhưng anh cũng không để cho bà làm. Anh thu dọn đồ đạc xong thì ngay lập tức đi sang phòng bệnh khác, chạy qua chạy lại hai ba bận rồi quay về, nhẹ nhàng bế Bạch Du ra khỏi giường.

Ban đầu Bạch Du muốn tự đi, nhưng Giang Lâm lại không nói hai lời đã ôm lấy cô. Thế là cô vội vàng khoác tay qua cổ anh.

Bạch Du được Giang Lâm ôm như vậy trước mặt mọi người thì không khỏi có chút ngượng ngùng.

Bà Bạch thấy vậy thì hài lòng gật đầu liên tục. Sau đó bà ôm lấy em bé sơ sinh đang nằm trong nôi, đi theo Giang Lâm ra khỏi phòng bệnh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 529: Chương 529



Bọn họ chẳng hề chú ý tới chuyện Liên Gia Lệ ngồi ở một góc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ với ánh mắt vô cùng ghen tị.

Tôn Tường Vy thấy Giang Lâm ôm lấy Bạch Du như thế thì vội vươn hai tay với Tạ Húc Đông.

Tạ Húc Đông còn có thể làm gì nữa đây? Anh ấy chỉ có thể tiến tới, khom người ôm lấy cô.

Ai ngờ chỉ một khắc sau, tiếng “crack” vang lên, toàn thân Tạ Húc Đông cứng đờ, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Tôn Tường Vy thấy anh ấy như vậy có gì đó không đúng, không khỏi hỏi: “Anh làm sao thế hả?”

Tạ Húc Đông nhịn đau nói: “Hình như anh bị đau eo đó.”

Tôn Tường Vy tức đến mức vỗ đùi anh: “Sao anh lại vô dụng như thế hả!”

Tạ Húc Đông không phục: “Em còn không biết xấu hổ mà trách anh à, còn không phải là do em mập quá hả!”

Tôn Tường Vy bỗng đỏ bừng cả mặt: “Họ Tạ kia, anh còn không biết xấu hổ mà dám nói em mập hả? Em bị mập như thế này rốt cuộc là vì ai hả? Còn không phải do hai đứa con của anh ăn nhiều quá trời. Được nha, nếu như anh đã chê em mập thì ly hôn luôn đi. Con chia mỗi người một đứa!”

Ngoại trừ ba tháng đầu một mực buồn nôn thì sau này cô ta có thể ăn bốn năm bữa. Mỗi bữa phải ăn cực nhiều. Cô ta cũng đã thử ăn ít đi rồi nhưng ăn ít đi một chút lại thấy vô cùng khó chịu, đói bụng tới mức không sao ngủ được.

Trước đó bác gái còn lo rằng cô ta ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng nhiều tới thai nhi, sau đó tới bệnh viện kiểm tra bảo là thai nhi không lớn. Nói cách khác những thứ đó đều biến thành thịt mỡ trên người cô ta rồi.

Nghĩ tới đây, Tôn Tường Vy chống tay lên giường tự đứng dậy, đi tới nôi trẻ con, chọn một trong hai đứa xem đứa nào xinh hơn nhưng cả hai đứa đều xấu như nhau làm cho cô ta không biết nên chọn đứa nào.

Tôn Tường Vy càng nghĩ lại càng tức giận, quay đầu đánh Tạ Húc Đông một cái: “Con giống hệt như anh vậy. xấu xí không để đâu hết, em không cần đứa nào hết!”

Tạ Húc Đông: “…”

Bác gái của Tôn Tường Vy thấy hai người họ giống như oan gia vậy, động tí lại muốn ly hôn thế là phê bình: “Tường Vi, cháu làm mẹ người ta rồi đấy mà sao vẫn còn trẻ con như thế hả. Có chuyện gì thì cứ nói chuyện nhẹ nhàng, đừng có động tí lại nói ly hôn.”

Nói xong lại phê bình Tạ Húc Đông: “Phụ nữ sinh con như bước qua quỷ môn quan, huống hồ Tường Vy còn mang thai đôi, quá trình vất vả lại nhiều nguy hiểm. Cháu làm chồng, có thể không cảm nhận được nhưng đừng buông những lời tổn thương như vậy.”

Tạ Húc Đông bị nói cho đỏ bừng cả mặt, quay qua xin lỗi Tôn Tường Vy: “Xin lỗi Tường Vy, mới nãy anh nói nhầm rồi. Em không mập chút nào đâu.”

Eo của anh ấy bị thương từ lần trước đi làm nhiệm vụ, mới vừa rồi dùng lực không đúng nên tái phát vết thương. Nghe cô ta bảo mình vô dụng trước mặt mọi người, anh ấy nóng m.á.u nên mới nói như thế.

Tôn Tường Vy cũng thấy mình nói năng hơi quá nên sắc mặt cũng dịu lại: “Lần này tha thứ cho anh. Còn không mau dẫn đường cho em.”

Nói rồi ôm lấy một trong hai đứa bé mà cô ta chê xấu trước đó.

Chờ đám người Tôn Tường Vy rời đi, phòng sinh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi nhà họ Liên.

Trong lòng Liên Gia Lệ vô cùng khó chịu, ngẩng đầu cười khẩy nói: “Chị dâu nhìn kìa, nhà người ta chê chị xui xẻo đến mức không muốn ở chung phòng bệnh với chị luôn kìa.”

Sắc mặt Trần Lan lại càng trở nên trắng bệch, nửa người dưới như mở van nước, sản dịch chảy ra không ngừng.

Chẳng qua cô ấy không hề phản ứng lại mà chỉ trợn mắt nhìn trần nhà.

Cô ấy không hiểu tại sao ông trời lại không công bằng với cô ấy tới như thế. Rõ ràng lần này mang thai không giống với lần trước, cô ấy thích ăn chua như thế, bụng lại nhọn nên cô ấy cũng nghĩ là con trai, nhưng sao lại sinh ra con gái cơ chứ.

Chồng của cô ấy cũng vì thế mà bị bắt, chắc chắn bên phía quân đội sẽ trừng phạt, đến lúc đó thì cô ấy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của cái nhà này.

Huống hồ lần này cô ấy sinh con đã làm bản thân bị thương. Sau này sẽ khó mà có bầu lại lần nữa. Phụ nữ không thể sinh con không khác gì gà mái không biết đẻ trứng, sống đơn giản là lãng phí lương thực.

Trần Lan như ngâm mình trong nước khổ qua, vô cùng tuyệt vọng.

Bên này, Bạch Du vừa mới tới phòng bệnh. Phòng bệnh mới chỉ có hai giường ngủ, khá nhỏ nhưng không có người ngoài nên cũng coi như là yên tĩnh và khá an toàn.

Hơn nữa có thể nhìn thấy biển ở ngoài cửa sổ của phòng bệnh khiến cho tâm tình thư thái hơn hẳn.

Bạch Du vội vàng hỏi chuyện nhà họ Liên, nghe xong mới biết xảy ra nhiều chuyện như thế. Cô vội hỏi: “Nói như vậy tức là Liên Đại Hữu bị bắt lại rồi hả anh?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back