Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 135: Chương 135



Trái tim Bạch Du đập bình bịch như nai con chạy loạn, ngoài miệng lại nói: “Người yêu của tôi, anh ấy…”

Anh ấy?

Huấn luyện viên Mạnh và đám người Tiêu Vũ Kỳ nhìn theo hướng Bạch Du đang nhìn thì thấy dưới bầu trời xanh xám, Giang Lâm đang đi tới chỗ bọn họ.

Mọi người ở đó ai cũng run rẩy: Người yêu của đồng chí Bạch thế mà lại là phó đoàn Giang cơ!

Đám người huấn luyện viên Mạnh sợ đến mức cằm rơi đầy đất.

Đợt trước phó đoàn Giang về lại thủ đô một khoảng thời gian, sau khi quay lại thì trên đảo có tin đồn là phó đoàn Giang không những đã có vợ mà còn có cả con gái rồi cơ!

Cơ mà đa phần mọi người không tin vào tin đồn này.

Dù sao thì chuyện phó đoàn Giang không có người yêu là chuyện người người nhà nhà đều biết, trên có người già hơn tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ ba tuổi ai ai cũng biết phó đoàn Giang độc thân.

Cho dù là anh quay về thủ đô gặp vị hôn thê mà gia đình sắp xếp thì cũng chỉ có thể tính là có đối tượng, không thể gọi là vợ được, càng không thể có mấy ngày đã có cả con gái như thế. Vậy nên mọi người cũng chỉ cười chê khi hay tin này.

Các nữ đồng chí chưa kết hôn trên đảo thì lại càng mắng cái người đồn đại kia m.á.u chó đầy đầu, họ cảm thấy cái người này bụng dạ khó lường, lòng mang ý xấu rắp tâm hãm hại phó đoàn Giang. Cơ mà nhìn Bạch Du trước mặt thì niềm tin của họ lại có chút lung lay.

Chẳng lẽ phó đoàn Giang đã có vợ, thậm chí còn có cả con luôn rồi ư?

Nhưng phó đoàn Giang mới về Bắc Kinh được có mười mấy ngày, trừ khoảng thời gian đi xe, hai nhà gặp nhau tổ chức hôn sự các thứ thì cũng còn có hai ngày, chẳng lẽ chỉ với hai ngày này mà phó đoàn Giang làm nhà gái có thai luôn hả?

Không hổ là phó đoàn Giàng, tốc độ này nhanh tới mức hàng không mẫu hạm cũng không sánh bằng.

Mạnh mẽ, quá là mạnh mẽ!

Bạch Du không hề hay biết mọi người đã nghĩ tới đâu đẩu đầu đâu có mười con ngựa cũng không kéo về, sắp coi cô thành vợ của Giang Lâm luôn rồi,

Lúc này tim cô đập nhanh tới mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn vậy.

Trong khi mọi người đang suy nghĩ đủ điều nên chẳng ai để ý Tiêu Vũ Kỳ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Bạch Du, cúi thấp đầu, ánh sáng che khuất mất chút mất mát ánh lên trong ánh mắt của cậu ra.

Chờ tới khi Giang Lâm tiến lại gần, lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ anh như thế nào.

Lúc này trang phục hải quân vẫn chưa được cải tiến, là kiểu trên trắng dưới xanh lam như bình thường, so với kiểu được cái tiến thành cả bộ màu trắng như bây giờ thì bộ đồ ở thời đại này có vẻ như không được “thời thượng”.

Nhưng bộ trang phục này đặt lên người Giang Lâm lại vô cùng đẹp đẽ, lẫn trong đám người lại trở nên vô cùng nổi vật, làm cho những người xung quanh thành nhân vật phụ, ảm đạm không còn ánh sáng.

Gió chiều thổi tới ngày càng mát mẻ, Giang Lâm hình như chú ý tới ánh mắt của cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Bạch Du lại hẫng nửa nhịp.

TBC

Ngay sau đó cô ngay lập tức cúi đầu, móng tay của ngón trỏ in sâu vào trong phần thịt bàn tay.

Có vẻ như ánh mắt của Giang Lâm có đảo qua nhìn tay cô nhưng chẳng mấy đã chuyển tầm mắt sang chỗ khác, biểu cảm vô cùng nhẹ nhàng, nhìn không ra cảm xúc.

Anh đi đến trước mặt người lính gác, đưa giấy chứng nhận tương quan cho lính gác. Tất nhiên lính gác biết được Giang Lâm là phó đoàn trưởng, chỉ là vẫn làm theo quy tắc mà kiểm tra xét duyệt không hề cẩu thả chút nào cả, sau khi xác định chắc chắn thì mới cho đi.

Giang Lâm bước chân đi tới chỗ Bạch Du – người vẫn đang cúi đầu nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Bạch Du đi từ thủ đô chạy tới đảo Quỳnh Châu ngàn dặm xa xôi, hoàn toàn dựa vào chút dũng cảm duy nhất trong bản thân. Nhưng dũng khí này của cô trong mắt Giang Lâm lại giống như mồi lửa đốt cho khinh khí cầu vật, nháy mắt nhụt chí nghẹn thành một cục.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 136: Chương 136



Lúc này Bạch Du chỉ hận mình không phải là một con rùa đen, chui ngược vào trong mai ra vẻ không biết cái gì hết.

Giang Lâm thấy cô không chịu nhúc nhích, ánh mắt liếc qua nhìn vali không hề nhỏ của cô thì thẳng thắn duỗi tay, nói: “Đưa vali cho tôi.”

Giọng nói chân thật đáng tin.

Thật ra Bạch Du muốn tự làm, cô đang tính tránh đi nhưng mà không chờ Bạch Du không kịp từ chối thì vali đã đổi chủ.

“Theo kịp.”

Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, cầm theo vali đi tới bên chỗ nhà khách.

Mọi người đều đã đi tới đảo Quỳnh Châu, hiện tại bảo hối hận thì lại buồn cười, làm ra vẻ. Trong lòng Bạch Du thầm than, không hề rối rắm tới việc này.

Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Vũ Kỳ: “Đồng chí Tiêu, một lần nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi cả đoạn đường. Tôi đi trước nha.”

Tiêu Vũ Kỳ lúng ta lúng túng: “Vâng, vâng.”

Bạch Du gật đầu với cậu ta, sau đó quay đầu đuổi kịp bước chân của Giang Lâm.

Giang Lâm đang chờ cô ở đằng trước không xa lắm, chờ cô đi tới thì không dấu vết gì mà cố tình đi sau cô một bước.

Thân hình cao gầy kia cứ thế che mất tầm mắt nhìn đằng sau.

Bạch Du không biết ý đồ của anh là gì, cô chỉ thấy anh cứ đi sau mình như thế này làm cho cô có cảm giác không được an toàn cho lắm, cảm thấy ánh mắt của anh tập trung lên người mình làm cho cô thấy không được tự nhiên nên cô lại càng muốn đi đằng sau hơn.

Nhưng cho dù cô có cố tình đi chậm như thế nào thì Giang Lâm vẫn có thể chậm rãi tạo một khoảng cách đằng sau cô.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh đen thùi lùi, thi thoảng vài chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có đám côn trùng cứ kêu mãi không biết mệt mỏi.

Hai người họ không nói chuyện, chỉ cắm mặt đi đường.

Cuối cùng vẫn là Bạch Du phá tan bầu không khí im lặng hiện tại.

Cô dừng bước, quay người nhìn về phía anh. Nhưng vì chỗ cô đứng quá cao, nhìn từ góc độ này thì vừa hay có thể nhìn thấy được đường xương cằm hoàn mỹ của anh: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

Giang Lâm hạ mi mắt, nhìn cô nói: “Đến nhà khách, đi theo tôi.”

Nói rồi lướt qua cô, anh lại đi trước dẫn đường.

Bạch Du cảm thấy anh có gì đó thật là khó hiểu.

Vừa nãy anh bảo đi theo anh, đi được mấy bước êm đẹp thì lại đi sau cô, làm cô – người tới căn cứ lần đầu tiên đi trước dẫn đường, giờ lại quay qua bảo đi theo anh?

Nhưng lần này Giang Lâm lại không làm ra chuyện gì kỳ lạ, cho tận tới khi đi tới nhà khách thì anh vẫn đi trước dẫn đường.

Nhà khách của căn cứ không lớn, chỉ có hai tầng được tự xây dựng, mặt tường loang lổ xưa cũ, nhìn qua đã biết được mấy năm rồi.

Bên trong nhà khách có một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi ngồi bên trong, vừa thấy Giang Lâm bước vào thì hai mắt sáng bừng, có khi còn sáng hơn cả ánh sao ngoài kia: “Phó đoàn Giang, sao anh lại qua đây thế này?”

Thần sắc Giang Lâm nhàn nhạt cất giọng hỏi: “Ở đây còn phòng không?”

Phùng Chiêu Đệ lấy sổ đăng ký ra để kiểm tra rồi lắc đầu nói: “Không còn phòng đâu ạ, đều đã có người ở hết rồi…”

Cô ấy vừa dứt lời, chẳng chờ cô kịp hỏi Giang Lâm tại sao lại tới nhà khách hỏi còn phòng không thì thấy ngoài cửa xuất hiện một cô gái cao gầy yểu điệu.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mái hiên, nhẹ nhàng như mặt nước chiếu lên gương mặt cô, ánh lên lông mi như hai cây quạt nhỏ. Đôi mắt màu nâu trà lộ ra ánh sáng dịu nhẹ, ma ng tới cảm giác nhẹ nhàng khó nói, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm vào đó.

Người phụ nữ này quá xinh đẹp!

Mắt của Phùng Chiêu Đệ mở to, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bạch Du, quên luôn lời muốn nói.

Bạch Du vừa đi tới nhà khách thấy nhân viên phục vụ nhà khách cứ nhìn mình chằm chằm, có thể nói là nhìn không chớp mắt.

Chẳng qua Bạch Du không cảm nhận được cô gái này có ác ý gì với mình, thế là nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 137: Chương 137



Đột nhiên phần n.g.ự.c Phùng Chiêu Đệ hơi nhói lên, như có ai cầm búa đập vào vậy. Lòng mềm nhũn, hai chân cũng mềm nhũn.

Giang Lâm di chuyển bước chân, không nghiêng không lệch mà cản tầm nhìn của Phùng Chiêu Đệ, sau đó quay qua nói với Bạch Du: “Đi thôi, ở đây không còn phòng nữa.”

Bạch Du ngẩn ra: “Thế… Giờ tôi ở đâu?”

Giang Lâm nhìn cô nói: “Ở chỗ của tôi.”

Bạch Du: “!”

Bạch Du suýt chút nữa là sặc nước miếng của chính mình.

Tuy rằng cô tới đây cốt để hỏi anh có muốn yêu đương với mình không, nhưng giờ lại chung phòng như thế này.

Cái này… Có phải nhanh quá không vậy?

Chẳng qua giờ đang ở bên ngoài, sau lưng anh cũng còn có người khác nên cô ngại không muốn hỏi thêm, đành quay người đi ra khỏi nhà khách.

Giang Lâm nhìn cô chạy như trối c.h.ế.t thì khẽ cười rồi bước đi theo cô ra ngoài.

Chờ bóng dáng của hai người biến mất khỏi bên ngoài nhà khách, Phùng Chiêu Đệ mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần khỏi sự hoảng hốt mới nhận thấy.

Á á á á á, ban nãy đồng chí nữ xinh đẹp kia cười với cô ấy kìa, cô cười lên trông xinh ghê. Cô ấy lớn từng này rồi mà chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế này.

Cô là tiên nữ hả? Không thì tại sao cười lên lại xinh đẹp như thế?

Phó đoàn Giang đáng ghét ghê, mắc cái gì lại cao lớn như thế. Vừa rồi anh đứng ngay đó vừa hay chắn tầm mắt của cô ấy làm cho cô ấy mất mấy giây được nhìn thấy tiên nữ xinh đẹp rồi.

Cơ mà khoan đã… Hình như có gì đó không đúng.

Á á á á á mới nãy phó đoàn Giang nói cái gì cơ? Anh bảo đồng chí nữ xinh đẹp kia ở chỗ của anh đúng không!

Ôi cha mẹ tôi ơi, phó đoàn Giang không gần nữ sắc thế mà lại chủ động bảo đồng chí nữ đến ký túc xá của anh ở tạm hả? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra luôn á!

Đây chính là tin tức siêu to đó, cô ấy phải mau tìm người để loan tin mới được.

Bạch Du cũng không biết cuộc đối thoại của cô với Giang Lâm đã bị nhân viên phục vụ nhà khách tạo thành giai thoại gì, cô lại càng không biết sau đó cô đã mang tới cho căn cứ này bao nhiêu chấn động, cô đi theo Giang Lâm đi tới chỗ mà anh ở.

Có thể là vì trời tối, cũng có thể vì lúc này là thời gian ăn cơm, cả quãng đường hai người họ đi mà không gặp được người nào cả.

Giang Lâm đẩy cửa bằng gỗ của ký túc xá: “Đêm nay cô ở tạm đây đi, tôi ngủ ở bên cạnh.”

Bạch Du ngẩn ra, hỏi ngược lại theo bản năng: “Anh không ở đây á?”

Lời vừa rời ra khỏi miệng, cô đã hối hận tới mức muốn cắn luôn vào lưỡi mình rồi.

Đôi mắt đào hoa của Giang Lâm nhìn cô: “Cô muốn tôi ở đây hả?”

Bạch Du vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không có, tôi nói linh tinh thôi, thuận miệng hỏi thôi ấy mà.”

Giang Lâm liếc mắt nhìn lên gương mặt nóng ran của cô, không tiếp tục đề tài này: “Cô có không thích ăn cái gì không? Để tôi đi múc cơm cho cô nhé.”

Bạch Du thầm thở phào trong lòng: “Tôi không kiêng cái gì cả, gì tôi cũng ăn.”

Nói hết lời, cô lại muốn cắn lưỡi mình tiếp.

Cô nói thế khác gì tự nhận mình khác gì cái thùng cơm không, cái gì cũng ăn được.

Tại sao cứ đứng trước mặt anh là cô như mất não thế nhỉ, láo nháo khiến người ta chê cười luôn ấy?

May mắn là Giang Lâm hình như cũng không phát hiện ra trạng thái túng quẫn của cô, anh nói: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi quay lại.”

Chờ Giang Lâm đi rồi, Bạch Du đi tới trước cửa phòng tắm, chải chuốt mái tóc rối bù của mình rồi mới có thời gian và tâm trạng đi quanh đánh giá nơi anh ở.

Tuy nói là ký túc xá nhưng phòng này lại có WC độc lập. So với những căn phòng cô nhìn thấy ở các chiến hữu của anh thì căn phòng này rộng về bề ngang, phòng nhìn qua không tính là to nhưng một người ở là quá rộng rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 138: Chương 138



Phong cách trong nhà hoàn toàn phù hợp với ấn tượng mà Giang Lâm tạo ra cho người ta, gọn gàng dứt khoát, đồng thời lạnh như băng. Trong phòng ngoại trừ những vật phẩm cần thiết thì không còn gì khác.

Bạch Du đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn ra cửa lớn. Sau khi xác định chắc hẳn Giang Lâm sẽ không quay về nhanh như thế thì mới đẩy cửa bước vào.

Diện tích của phòng ngủ khá là nhỏ, liếc mắt là có thể bao quát hết cả phòng. Bên trong chỉ có đúng một cái giường gỗ, một cái bàn tròn cùng với một chiếc ghế lùn.

Chiếc chăn màu xanh lục đậm được gấp vô cùng chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn thấy được một nếp nhăn. Tuy rằng cô không phải người lôi thôi, nhưng không thể nào so được với Giang Lâm.

Nhưng cô thấy việc này hơi phiền. Chăn gấp cho đẹp thế nào đến tối chẳng phải cũng tung ra mà đắp hay sao.

Bạch Du dỗ dành chính mình.

Trên bàn có mấy quyển sách nào là “Lịch sử phát triển xã hội”, “Lý luận thực tiễn”, “Làm sao để luyện được sắt thép”, cùng với mấy quyển sách quân sư kỹ thuật.

Ngay khi Bạch Du chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy trong đống sách đặt trên mặt bàn có một bưu kiện, mà phong thư bên ngoài lại viết tên của cô.

Thật ra lần trước đi gửi bưu kiện xong, cô đã chờ mong Giang Lâm sẽ hồi âm mình, chẳng qua cô chờ mòn chờ mỏi cũng không nhìn thấy hồi âm của Giang Lâm.

Lúc này nhìn thấy bưu kiện của mình thì theo bản năng, cô cầm nó lên, mở ra nhìn xem.

Sau đó cô ngẩn ngơ hết cả mình.

Cô có hơi không tin được vào hai mắt của mình, duỗi tay lên xoa mắt nhìn lại, bên trong vẫn viết: “Anh Giang Lâm, anh đúng là người thích c** đ* nha.”

Thích! Cởi! Đồ!

Bạch Du nhìn chằm chằm vào ba chữ này, chỉ thấy sét đánh giữa trời quang.

Bảo sao Giang Lâm mãi mà không chịu hồi âm cho cô. Cô mà nhận được bưu kiện có nội dung như thế này thì cũng không biết nên hồi âm như thế nào cho phải.

Cô chỉ nhớ hôm đó nhân viên của cục bưu chính vội vàng tan tầm cho nên đánh văn bản xong cũng không nhắn cô xác nhận lại. Lúc đó cô lại thấy mình cứ do dự mãi như thế mới làm cho người ta mãi không được tan làm nên cũng không tiện mở miệng. Hơn nữa cô thấy có mấy chữ mà thôi nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.

Nhưng giờ nhìn ba chữ “Thích c** đ*” này thì cô khóc không ra nước mắt.

Giờ không biết Giang Lâm nghĩ về cô như thế nào nữa?

Thật sự là xấu hổ muốn xỉu!

Mười phút sau, Giang Lâm đã quay lại, tay cầm túi lớn túi nhỏ, không hề ít món.

Anh đặt hộp cơm bằng nhôm lên mặt bàn: “Nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Nói rồi anh đặt túi khác lên bàn, lấy khăn lông, bàn chải đánh răng cùng với xà phòng các thứ ra khỏi túi.

Bạch Du có tật giật mình không dám đối diện với anh: “Thật ra… Tôi có mang mấy cái này mà.”

Giang Lâm: “Không sao, không dùng thì cứ để gọn sang một bên là được.”

Bạch Du gật đầu. Cô rất muốn giải thích với anh chuyện bưu kiện kia nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Trong lúc nhất thời, không khí có hơi kỳ lạ.

Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, mở nắp hộp cơm bằng nhôm kia rồi đẩy nó tới trước mặt cô, nói: “Cô ăn đi.”

Lúc này tâm tư của Bạch Du đã bị cuốn đi theo mùi thơm nức mũi của đồ ăn trong hộp cơm. Cô nuốt nước miếng nói: “Ơ thế anh Giang Lâm thì sao ạ? Anh ăn chưa ạ?”

Giang Lâm gật đầu nói: “Tôi ăn rồi.”

Nghe anh nói thế Bạch Du cũng không khách khí nữa mở nắp hộp cơm ra. Bên trong là thịt kho tàu và dưa muối. Lớp bên trên là thịt kho bóng loáng, bên dưới là dưa muối thơm ngon. Mùi hương cứ thế xông thẳng vào mũi: “Thơm quá đi.”

Nói rồi cô há miệng ăn ngay một miếng thịt kho và dưa muối. Mùi thơm thoáng chốc ngập tràn trong khoang miệng. Thịt kho đã được hầm mềm, vào miệng là tan ra. Dưa muối đã được muối đến độ, ăn rất ngon, cực hợp ăn với cơm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 139: Chương 139



Cô ăn được hai miếng thì phát hiện bên dưới dưa muối lại còn có cả trứng gà, trứng gà màu vàng cam trông vô cùng mê người.

Hơn nữa, căn cứ hải quân làm đồ ăn vô cùng ngon miệng. So với đống rau xào bán trên xe lửa thì quả thực là vô cùng ngon miệng.

Bạch Du ăn sạch đồ ăn trong hộp cơm nhôm kia, lại còn phát ra tiếng ợ hơi nho nhỏ, cái bụng nhỏ hơi nhô lên vì được ăn no của cô nhô lên thì cô mới muộn màng nhận ra… Cô đã ăn quá nhiều.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác nhớ ra là Giang Lâm ở ngay trước mặt mình, mà cô lại ăn sạch đồ ăn như thế này. Nghĩ tới đây, gương mặt cô bắt đầu đỏ bừng cả lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn quyết định mất bò mới lo làm chuồng: “Thật ra thì… Bình thường tôi không ăn nhiều tới thế đâu.”

Cuối cùng đôi mắt vô cùng nghiêm túc của Giang Lâm cũng lộ ra ý cười: “Không sao đâu, ăn được là có phúc.”

Bạch Du: “…”

May là Giang Lâm không tiếp tục chủ đề này: “Tôi vào kia thay ga trải giường, cô cứ uống nước dần cho tiêu cơm đi.”

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh đi vào trong phòng ngủ, trong lòng vẫn thầm nhủ không biết nên mở miệng như thế nào.

Nên nói thẳng hay là nên uyển chuyển một chút?

Hay là chờ anh chủ động hỏi tới?

Nếu xét theo hiệu suất thì chắc chắn đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất. Dao sắc chặt đay rối, sống hay c.h.ế.t chỉ cần một nhát là giải quyết xong nhưng mà nếu trước tiếp qua thì cô sợ sẽ làm cho anh sợ, mà nếu uyển chuyển thì cô lại lo đi lòng và lòng vòng lãng phí thời gian.

Đúng lúc này, Giang Lâm lại bước ra từ phòng ngủ: “Đi cả chặng đường dài tới đây chắc cô cũng mệt rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi đây.”

Bạch Du ngơ ngẩn.

Chưa gì đã đi rồi?

Chẳng lẽ anh không muốn cô tại sao cô lại bất chấp ngàn dặm xa xôi đi từ thủ đô tới đảo Quỳnh Châu hay sao?

Chẳng lẽ anh chưa nghe nói chuyện cô với Giang Khải đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?

Vốn dĩ cô còn thấp thỏm bất an chỉ sợ khi anh hỏi đến thì mình lại không có dũng khí hỏi anh có muốn làm người yêu của mình không. Kết quả cô lo lắng vô ích vì người ta còn chẳng thèm hỏi tới cơ!

Bạch Du thấy Giang Lâm sắp đi tới nơi, theo bản năng mà cất lời: “À…”

Giang Lâm quay người, nhìn cô hỏi: “Cô gọi tôi à? Có chuyện gì không?”

TBC

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, dũng khí mới trỗi dậy của Bạch Du lại lần nữa xìu xuống: “Không, không có chuyện gì đâu.”

Giang Lâm: “Ừm, thế cô nghỉ đi.”

Nói rồi anh đi ra ngoài, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.

Bạch Du nhìn cửa phòng đã đóng chặt không nhịn được mà muốn tự cốc cho bản thân một cái. Cô thở dài tự nhủ: “Sao mình không thể dày mặt lên chút nhỉ?”

Ánh trăng m.ô.n.g lung chiếu lên đại địa.

Giang Lâm bước ra ngoài, đứng bên ngoài hồi lâu, sau khi chắc chắn cửa sẽ không mở ra thì mới quay người rời đi.

***

Giang Lâm quay lại nhà ăn.

Đầu bếp trưởng trong nhà ăn – Đầu bếp Diêu nhìn thấy anh quay lại thì vội bảo vệ thịt kho tàu dưa muối của mình, hai bên mày nhếch lên: “Phó đoàn Giang lại tới đây cướp tiếp hả?”

Hôm nay nhà sư trưởng Lưu có khách nên có nhờ ông ấy làm chút đồ ăn. Trong đó có món thịt kho tàu dưa muối là món sở trường của ông ấy, mà dưa muối do ủy viên chính trị Tôn mang tới có thể nói là vô cùng ngon, làm món thịt kho tàu dưa muối này thơm tới mức bản thân ông ấy cũng suýt không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Vì cảm ơn sự hỗ trợ từ ông ấy, sư trưởng Lưu đã tặng cho ông ấy chút dưa muối, thế là ông ấy nhân cơ hội làm món này, ai ngờ còn chưa kịp nếm được miếng nào đã bị phó đoàn Giang nhanh nhảu giật mất hơn nửa, đúng là đau c.h.ế.t ông ấy luôn.

Khó khăn lắm nhà ăn mới thư thư việc, ông ấy mới ngồi xuống toan nhấm nháp thịt kho tàu dưa muối thì lại nhìn thấy phó đoàn Giang đi tới đây. Ông ấy có thể không gấp gáp được hay sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back