Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 260: Chương 260



Tiêu Thanh Như ngồi ở trên ghế dài, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, không ai biết cô đang nghĩ gì.

Nhìn tình trạng này của cô, trong lòng mẹ Tiêu vô cùng lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu con rể xảy ra chuyện gì....Đả kích này thật sự quá lớn.

Mẹ Tiêu thương con gái, cũng thương con rể, người không biết sống c.h.ế.t ở trong phòng phẫu thuật.

Hai đứa nó chỉ mới có được mấy ngày vui vẻ, tại sao đã xảy ra chuyện như vậy?

Lúc này, chỉ có Tiêu Thanh Như biết cô sợ hãi đến mức nào.

Cô không muốn gì hơn, chỉ mong Hứa Mục Chu còn sống.

Giang Xuyên tìm được bọn họ, vừa rồi anh ta đã hỏi y tá, người xảy ra chuyện là phi công Hứa Mục Chu.

Dù là tình địch của nhau, nhưng Giang Xuyên cũng không muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện gì.

Bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Hứa Mục Chu là tấm gương cho rất nhiều người ở quân khu, nghe nói Bắc Kinh bên kia cũng muốn điều anh qua đó.

Một nhân tài như thế, không nên c.h.ế.t vào lúc này.

Anh nên tiếp tục tỏa sáng trên cương vị của mình, vì nhân dân phục vụ.

Do dự một lát, Giang Xuyên đi tới trước mặt Tiêu Thanh Như, an ủi cô: "Không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, đồng chí Hứa là người tốt tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."

Tiêu Thanh Như không lên tiếng đáp lại, Giang Xuyên không biết cô có nghe thấy hay không.

Nhìn cô hồn bay phách lạc vì Hứa Mục Chu, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng lúc này không thích hợp để nghĩ chuyện tình cảm, Giang Xuyên chủ động lùi qua một bên.

Chờ tin tức với bọn họ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây trở nên dài vô cùng.

Đầu óc Tiêu Thanh Như trống rỗng, không làm sao tập trung nổi.

Hứa Mục Chu đã hứa với cô, sẽ bình an trở về.

Bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, đã đồng ý nắm tay nhau đến già.

Nước mắt cô bất ngờ rơi xuống, cô không mạnh mẽ như cô đã tưởng, chỉ cần Hứa Mục Chu khỏe mạnh, cô đồng ý trả bất cứ giá nào.

Mẹ Tiêu im lặng an ủi cô.

Khóc được là tốt, cứ giấu ở trong lòng, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Không ai muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện cả, bầu không khí trầm thấp như đóng băng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Tiêu Thanh Như.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Tiêu Thanh Như lập tức đứng dậy, đi tới hỏi: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”

“Ca phẫu thuật thành công, nhưng tủy sống của đồng chí Hứa bị tổn thương, ảnh hưởng trực tiếp đến nửa người dưới của anh ấy, sau này có thể đứng dậy được nữa hay không vẫn còn là một ẩn số.”

Tin tức này, giống như một tiếng sấm, khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Hứa Mục Chu là chim ưng, không đứng được nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất đi đôi cánh.

Anh không thể lái chiếc máy bay mình thích, bay cao trên bầu trời nữa.

Trên mặt lãnh đạo cảm thấy tiếc nuối, và đau lòng, hạt giống tốt như vậy...

Thật đáng tiếc.

Tầm mắt Tiêu Thanh Như mơ hồ, nhưng cô vẫn tự nhủ, còn sống là tốt rồi.

Chỉ cần Hứa Mục Chu còn sống, cô còn hy vọng xa vời gì nữa?

Các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đẩy anh ra ngoài, anh nằm ở trong phòng bệnh, trên mặt có vết thương, hai mắt nhắm nghiền, nằm im ở đó.

Nước mắt còn đọng ở trong hốc mắt, chọc thủng tuyến phòng thủ cuối cùng, lã chã rơi xuống.

Tiêu Thanh Như muốn nắm lấy tay Hứa Mục Chu, nhưng nhìn thấy băng gạc trên đó, cô sợ làm anh bị đau, đành vội vàng thu tay lại.

"Đưa bệnh nhân về phòng bệnh trước đã." Bác sĩ nói.

Giang Xuyên đứng cách đó không xa chạy đến giúp đỡ, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Thanh Như, lòng đầy lo lắng.

Bất kể lý do là gì, anh ta đều muốn Hứa Mục Chu khỏe lại.

Đừng làm Thanh Như buồn nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 261: Chương 261



Ở trong nhận thức của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu vẫn luôn là người đàn ông đội trời đạp đất, không gì là không thể.

Nhưng bây giờ, anh nằm ở trên giường bệnh, yếu ớt hơn bất cứ ai.

Môi tái nhợt, không một tia máu.

Trái tim cô giống như bị bóp chặt, đau đến mức Tiêu Thanh Như không thở nổi.

"Đồng chí Tiêu, lần này đồng chí Hứa lập công, không ai trong chúng tôi muốn cậu ấy xảy ra chuyện, nhưng cô nên tự hào vì cậu ấy, chỉ có vậy, cậu ấy mới có thể tích cực chữa bệnh, sớm ngày bình phục."

Tiêu Thanh Như nghe lời của lãnh đạo.

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, lãnh đạo yên tâm."

"Đồng chí Hứa là anh hùng, bệnh viện đã bố trí nhân lực rồi, cô đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."

"Vâng, tôi biết rồi."

Tiêu Thanh Như biết, cô không thể sa sút tinh thần, tâm trạng của cô ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của Hứa Mục Chu.

Tâm trạng của bệnh nhân không tốt, ảnh hưởng rất lớn đến quá trình hồi phục sau này.

Trước khi anh tỉnh lại, xin cho cô yếu đuối một lúc nữa.

Trong phòng bệnh không nên để quá nhiều người, Tiêu Thanh Như bảo bọn họ về trước, cô ở lại chăm sóc Hứa Mục Chu.

"Một mình con có được không thế?" Mẹ Tiêu không yên tâm: "Chăm sóc bệnh nhân không dễ đâu, mẹ có thể ở bên cạnh giúp một tay."

"Không sao đâu ạ, nếu không được thì còn có y tá, có nhiều người theo dõi như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu."

Giang Xuyên và Tiêu Thanh Như lớn lên bên nhau từ nhỏ, đôi khi, anh ta vẫn hiểu được tính tình của cô.

Trong phòng bệnh có nhiều người như vậy, cô không thể bộc lộ cảm xúc của mình.

Anh ta mím môi nói: “Vậy em chăm sóc tốt cho đồng chí Hứa nhé, cần giúp đỡ gì thì cứ nói cho anh biết."

Lúc này Tiêu Thanh Như không còn sức để tức giận với Giang Xuyên nữa, càng đừng nói là nghĩ tới chuyện cũ.

Cô chỉ tùy tiện gật đầu một cái: "Vừa rồi làm phiền anh rồi."

Giang Xuyên không biết nên nói gì, cuối cùng không nói một lời rời khỏi phòng bệnh.

Anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.

Coi như, để anh ta làm một chuyện cuối cùng vì Thanh Như đi.

Trong lòng lãnh đạo Hứa Mục Chu biết mình không thích hợp ở lại lâu, vì vậy an ủi đôi câu, rồi rời đi.

“Mẹ, mẹ cũng về đi.”

Mẹ Tiêu vỗ nhẹ tay con gái mình, nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chấp nhận, con cứ nghĩ là, Tiểu Hứa có thể sống trở về, đã là trong cái rủi có cái may rồi."

"Con sẽ không nghĩ không thông đâu, mẹ đừng lo."

Khi cuộc đời gặp phải biến cố lớn, ngay cả người sống hơn nửa đời người cũng khó có thể chịu đựng được, huống chi là một cô gái mới lớn như Thanh Như?

Mẹ Tiêu muốn ở lại với con gái, nhưng lại không thể không nghe theo ý cô.

Vào thời điểm đặc biệt này, bất kỳ một chuyện nhỏ, cũng có thể khiến tinh thần cô suy sụp.

Mẹ Tiêu lau khóe mắt ẩm ướt nói: “Mẹ về làm chút đồ ăn cho con, tiếp theo còn có trận chiến khó khăn, bây giờ con không thể gục ngã được, nếu không sẽ không có ai chăm sóc con rể."

Tiêu Thanh Như gật đầu.

Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, im lặng nhìn Hứa Mục Chu.

Mẹ Tiêu thở dài, nhìn con gái và con rể một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh mở ra đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Im lặng nhìn người trên giường bệnh, hồi lâu sau Tiêu Thanh Như mới nói: “Thật ra thì, anh không có thất hứa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao đi nữa thì anh cũng đã trở về.

Nhìn thấy khắp người Hứa Mục Chu toàn là vết thương, nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được nay lại trào ra.

Anh là phi công xuất sắc, anh rất yêu công việc của mình.

Cách đây không lâu anh vẫn còn mơ ước, chờ anh được thăng chức, bọn họ có thể chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn.

Nhưng bây giờ, giấc mơ của anh đã bị phá hủy.

Đợi anh tỉnh lại, anh phải chấp nhận tất cả chuyện này như thế nào đây?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 262: Chương 262



Hứa Mục Chu tỉnh lại trong hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thanh Như, còn nghe thấy tiếng khóc của cô.

Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

"Vợ, em đừng khóc."

Giọng nói của Hứa Mục Chu rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai Tiêu Thanh Như, vô cùng rõ ràng.

Thấy anh tỉnh lại, cô vội vàng lau nước mắt.

Ngăn cản tay anh muốn giơ lên, nói: "Đừng cử động, trên người anh bị thương."

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu càng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

"Đừng khóc, đừng khóc. . ."

Tiêu Thanh Như không muốn khóc, không muốn để anh lo lắng.

Nhưng vừa nghe được giọng nói của Hứa Mục Chu, nước mắt lại càng không thể kiềm chế được.

Chất lỏng nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Hứa Mục Chu.

Rất nóng, rất nóng.

Hứa Mục Chu bắt đầu lo lắng, muốn ôm Tiêu Thanh Như, an ủi cô.

Nhưng anh phát hiện, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể cử động nửa người dưới của mình.

Dù anh có cố gắng thế nào, cũng không chút phản ứng.

Thậm chí một chút cảm giác cũng không có.

Sự hoảng loạn ập đến, chuyện này là sao?

Ý chí kiên cường của anh cuối cùng cũng chiến thắng thuốc mê, Hứa Mục Chu lại thử cử động hai chân.

Kết quả vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay cả chân của anh cũng không cảm giác.

Hứa Mục Chu nuốt nước bọt, hình như anh đã biết tại sao vợ mình lại khóc rồi.

Đột nhiên, toàn thân anh xẹp xuống, không muốn giãy giụa muốn ngồi dậy nữa.

Tiêu Thanh Như cúi người, dựa gần vào Hứa Mục Chu.

"Anh vừa mới phẫu thuật xong, đừng có cử động, nếu không vết thương sẽ bị rách đấy."

Hứa Mục Chu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi máy bay rơi.

Anh đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, sau đó lại trầm xuống.

"Vợ, chân của anh..."

"Không sao đâu, nếu ở đây không chữa được thì chúng ta về Bắc Kinh, một ngày nào đó anh sẽ lại đứng lên được thôi."

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Mục Chu biến mất, mặc dù Tiêu Thanh Như không thể chịu đựng cùng, nhưng cũng cảm thấy mình như mất nửa cái mạng.

Trong lòng cô đau như d.a.o cắt.

Nếu như có thể, ở lúc này, cô không muốn nói cho Hứa Mục Chu sự thật tàn khốc này.

Nhưng cô biết tính khí của anh, việc giấu anh cũng giống như dùng d.a.o cùn cắt thịt vậy.

Hứa Mục Chu im lặng, Tiêu Thanh Như không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Dù tương lai có như thế nào, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh Hứa Mục Chu.

Người đàn ông đang xuất thần, tỉnh táo lại.

Như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng, Hứa Mục Chu cẩn thận nắm ngược lại tay Tiêu Thanh Như: “Vợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đúng không?”

"Ừ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cô dùng đầu ngón tay v**t v* mặt Hứa Mục Chu, dịu dàng nói: “Chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, dù là vì em, anh cũng phải phấn chấn lên, mau khỏe lại, được không?"

Hứa Mục Chu không biết mình có thể khỏe lại hay không, chôn sâu những cảm xúc tiêu cực vào trong lòng.

Chỉ nói nhất định sẽ khỏe.

Sau khi bị thương nặng, còn trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, theo lý Hứa Mục Chu phải mệt lắm rồi, nhưng anh vẫn luôn tỉnh táo, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như.

Cho dù anh không nói gì, Tiêu Thanh Như cũng biết trong lòng anh không hề bình tĩnh.

Sương mù bao trùm mỗi một người.

Bên ngoài ánh mắt trời chói gắt.

Trong phòng bệnh lại lạnh như băng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 263: Chương 263



Dù sao anh cũng bị thương nặng, khí lực có hạn, Hứa Mục Chu bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là tay anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như, không buông ra.

Tiêu Thanh Như không động đậy, kệ cho anh nắm tay.

Lúc Hứa Mục Chu không nhìn thấy, Tiêu Thanh Như mới bộc lộ cảm xúc thật của mình.

Cô tin chắc mình có thể đồng cam cộng khổ với Hứa Mục Chu, nhưng cô không biết chờ đợi họ ở tương lai là gì.

Cảm giác bất an này ăn sâu vào xương tủy, lần đầu tiên Tiêu Thanh Như cảm thấy bất lực.

Trước kia toàn là Hứa Mục Chu bảo vệ cô, hiện tại hai người đổi vị trí, Tiêu Thanh Như mới biết khó khăn cỡ nào.

Hóa ra, làm trụ cột thực sự không dễ dàng như vậy.

Cũng không ung dung như tưởng tượng.

Giang Xuyên đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thanh Như.

Sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Hứa Mục Chu, trong mắt tràn ngập sự đau khổ.

Anh ta lại một lần nữa nhận ra, trong trái tim cô gái mình yêu tràn ngập hình bóng của một người đàn ông khác.

Và anh ta, không có cơ hội nào chen chân vào nữa.

Sau khi đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình, biết mình không giúp được gì, Giang Xuyên rời khỏi bệnh viện.

Lúc này, anh ta còn ở bệnh viện gây ấm ức cho người khác nữa, vậy là anh ta không đúng rồi.

Khi cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư đến, Hứa Mục Chu vẫn chưa tỉnh.

Trong lòng hai người đều khó chịu, nhưng đã cố gắng hết sức để kiềm chế.

Bọn họ đều là quân nhân, luôn chuẩn bị tinh thần trước mỗi khi đi làm nhiệm vụ.

Tiêu Hoài Thư nhìn thấy em gái mình khóc đến mắt vừa đỏ vừa sưng, muốn an ủi em gái, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Nếu lúc đó, người đi làm nhiệm vụ là anh ấy, liệu kết quả có khác không?

Hứa Mục Chu không chỉ là em rể của Tiêu Hoài Thư, mà còn là bạn thân của anh ấy.

Người vốn luôn toàn năng, đột nhiên ngã xuống, ngoài đau lòng ra, Tiêu Hoài Thư còn cảm thấy buồn vô cùng.

Anh ấy biết lý tưởng của Hứa Mục Chu, nếu như người gặp tất cả chuyện này là anh ấy, Tiêu Hoài Thư không biết mình có thể bình tĩnh tiếp nhận hay không nữa.

Hứa Mục Chu ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, mê man như vậy ba ngày, tinh thần mới khá hơn.

Vết thương trên người anh ngày càng chuyển biến tốt hơn, nhưng nửa người dưới vẫn không có chút phản ứng nào.

Hứa Mục Chu đang chấp nhận sự thật rằng mình bị tàn phế.

Dần dần, anh không còn nói nhiều như trước nữa.

Tiêu Thanh Như nhìn ở trong mắt, trong lòng đau xót.

Nhưng cô không miễn cưỡng Hứa Mục Chu, cô không ép anh cười, cũng không ép anh phải tích cực lạc quan nói rằng anh không sao.

Mất đi khả năng đi lại, là một đả kích rất lớn, anh cần thời gian để điều chỉnh tâm lý.

Tiêu Thanh Như biết, trên đời này không có gì gọi là cảm động lây cả.

Dù họ có thương Hứa Mục Chu thế nào đi nữa, thì người đau khổ nhất vẫn là chính anh.

Tiêu Thanh Như xin nghỉ dài hạn với đoàn văn công, hoãn lại buổi diễn tiếp theo.

Biết tình hình của Hứa Mục Chu, lãnh đạo đồng ý.

Chỉ là trong lòng khó tránh được cảm thấy có chút tiếc nuối, đây là thời gian đẹp nhất của diễn viên múa.

Bỏ lỡ rồi thì không lấy lại được nữa.

Tiêu Thanh Như không muốn nghĩ ngợi gì hết, cô chỉ muốn ở bên cạnh Hứa Mục Chu.

Đời người không có thập toàn thập mỹ, cô không thể tham lam.

"Ăn một chút gì đi."

Hứa Mục Chu vẫn chưa ngồi dậy được, Tiêu Thanh Như cầm một chiếc thìa nhỏ, đút cháo đến bên miệng anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông trên giường bệnh ngoan ngoãn há miệng, Tiêu Thanh Như cho anh ăn gì, anh sẽ ăn cái đó.

Đôi mắt anh dán chặt vào Tiêu Thanh Như, không rời khỏi một giây phút nào, giống như một con thú nhỏ bị thương, dựa dẫm vào người mình thân cận nhất.

Đút cháo xong, Tiêu Thanh Như muốn xoa bóp chân cho Hứa Mục Chu.

Ánh mắt Hứa Mục Chu ảm đạm: "Vợ, để người khác làm đi, xoa bóp rất vất vả."

Tiêu Thanh Như đè nén cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng: "Được, vậy để em báo cho bác sĩ điều trị, bảo họ sắp xếp chuyên gia phục hồi chức năng cho anh."

"Ừ."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 264: Chương 264



Tiêu Thanh Như rời khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa mấy phút, mới đi đến phòng làm việc của bác sĩ.

Bên cạnh không có ai, Hứa Mục Chu sờ chân mình.

Anh thật sự không đứng được nữa ư?

Nếu anh thực sự không đứng được nữa, thì sẽ trở thành gánh nặng cho vợ.

Năm nay cô mới hai mươi tuổi, đời người còn dài.

Thời gian dài như vậy, anh thật sự không nỡ liên lụy vợ, để cô lãng phí cả cuộc đời với anh.

Cô nên làm những gì mình muốn, tiếp tục nhảy múa, sống tự do tự tại, thay vì ngày ngày ở bên giường bệnh chăm sóc một kẻ tàn phế như anh.

Vì tín ngưỡng của mình, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình.

Hứa Mục Chu không sợ chết, không sợ tàn phế, anh chỉ sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, kéo chân sau bọn họ.

Ngón tay anh không tự chủ được siết chặt, cuối cùng nắm chặt thành nắm đấm.

Khoảng hai mươi phút sau, Tiêu Thanh Như quay lại, theo sau là một đồng trí nam trẻ tuổi khoác áo dài màu trắng.

"Vị này là bác sĩ mới đến của khoa phục hồi chức năng, chuyên về kỹ năng xoa bóp, còn có thể châm cứu, hôm nay chúng ta điều trị phục hồi chức năng luôn, anh thấy thế nào?"

Anh không muốn xa vợ, anh muốn cố gắng một lần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong suốt quá trình, Hứa Mục Chu rất hợp tác.

Chỉ tiếc là, từng hàng ngân chân c*m v** trên đùi, hoàn toàn không có cảm giác gì.

Hứa Mục Chu cảm thấy hơi nhụt chí.

Tiêu Thanh Như nắm tay anh nói: "Cứ từ từ, bình phục là một quá trình lâu dài, châm cứu sẽ không có kết quả ngay lập tức, anh đừng vội."

"Được, anh không vội."

Nói là nói như vậy, nhưng bỗng nhiên chân không cử động được, ai mà không lo lắng?

Tiêu Thanh Như không mù quáng an ủi Hứa Mục Chu, cô hiểu rõ, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

Bọn họ phải đối mặt trực tiếp với vấn đề, đồng thời giữ vững lòng tin, không bao giờ bỏ cuộc.

Tiêu Thanh Như đứng ở bên cạnh nhìn bác sĩ châm cứu, cô không hiểu chuyện chuyên môn, nhưng vẫn muốn học một chút.

Sau khi châm cứu xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, bác sĩ lại giúp Hứa Mục Chu cử động hai chân.

Lần này Tiêu Thanh Như nhìn kỹ hơn, ghi nhớ từng chi tiết.

Chờ sau khi xuất viện, cô có thể làm cho Hứa Mục Chu, nghiên cứu cẩn thận bây giờ là không thừa.

Kết hôn hơn một năm, Hứa Mục Chu đã hiểu rõ Tiêu Thanh Như, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cô đang nghĩ gì.

Chỉ cần nghĩ vợ làm nhiều chuyện vì mình như vậy, trong lòng Hứa Mục Chu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Rõ ràng anh mới là người nên bảo vệ cô, chiều chuộng cô.

Cha mẹ Hứa cũng chạy đến, hai người đi lại mệt mỏi, mặt đầy tiều tụy.

Lúc đến phòng bệnh, Hứa Mục Chu vừa kết thúc lần điều trị phục hồi chức năng đầu tiên.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ Hứa, đột nhiên bật khóc.

"Mẹ, con không sao."

Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ gật đầu liên tục.

Mọi người có mặt đều cảm động.

Làm người làm cha làm mẹ, khi đưa đứa con của mình lên con đường này, có lẽ bọn họ đã từng dự đoán hàng trăm tình huống xấu nhất.

Nhưng khi nó thực sự xảy ra, mới hiểu tất cả những điều này đau lòng đến mức nào.

Tiêu Thanh Như không đành lòng nhìn cảnh tượng này, sợ mình lại khóc, đành mượn cớ lấy nước nóng đi ra ngoài.

Tiêu Hoài Thư theo cô ra ngoài, hai anh em ngồi trên ghế dài nói chuyện.

"Tiếp theo em tính thế nào?"

Tiêu Thanh Như cụp mắt nói: "Ở bên này điều trị hai tháng trước, xem tình hình thế nào, nếu không khỏi thì trở về Bắc Kinh, điều kiện y tế ở đó tốt hơn."

"Công việc của em thì sao?"

Tiêu Thanh Như mím môi: “Em muốn nộp đơn cho tổ chức, xin nghỉ việc trong năm nay.”

Là anh trai ruột của cô, Tiêu Hoài Thư biết em gái mình yêu nghề này như thế nào.

Cũng biết cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì nó.

Lúc mới vào đoàn văn công, để chứng minh mình vào bằng thực lực, anh đã thấy em gái mình tập luyện trong phòng tập vô số lần vào đêm khuya.

Sự nghiệp của cô chỉ mới bắt đầu, tương lai còn vô hạn.

Tiêu Hoài Thư biết trong chuyện này cô không có lựa chọn nào khác, Hứa Mục Chu là chồng của Thanh Như, bọn họ phải cùng nhau đối mặt với những thăng trầm.

Nhưng anh ấy vẫn tiếc nuối và đau lòng.

Vì một vụ tai nạn, lý tưởng của cả hai đều không còn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 265: Chương 265



Để không làm người nhà lo lắng, Hứa Mục Chu tích cực tiếp nhận điều trị.

Vết thương nhanh chóng lành lại, có thể cắt chỉ sau nửa tháng.

Về phần đôi chân...giờ anh chỉ thể ngồi trên xe lăn, sau này lại tiếp tục điều trị phục hồi chức năng, chầm chậm từng bước một.

Sau khi xuất viện, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn sống ở nhà ngang, chỉ là chuyển xuống lầu một.

Hai trưởng bối nhà họ Hứa muốn đích thân chăm sóc con trai, nhưng bị Tiêu Thanh Như từ chối.

Không yên tâm bọn họ, hai vợ chồng nhà họ Hứa chỉ có thể ở nhà họ Tiêu, ngoài lúc ăn cơm ngủ nghỉ ra, thời gian khác đều qua nhà ngang phụ việc.

Cứ vậy qua một tháng, mẹ Hứa để chồng về Bắc Kinh làm việc trước, còn mình thì xin nghỉ luôn.

Dù kiếm tiền quan trọng, nhưng không gì có thể so sánh được với cơ thể của con trai.

Cuộc sống sau khi xuất viện cũng không dễ dàng.

Mỗi buổi sáng, Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu đến bệnh viện để châm cứu, điều trị phục hồi chức năng.

Sau khi về nhà, cứ cách một thời gian cô lại giúp anh xoa bóp, hoạt động hai chân.

Mẹ Tiêu muốn giúp đỡ, nhưng Tiêu Thanh Như từ chối.

Chỉ để bà ấy giúp nấu cơm, làm mấy việc lặt vặt.

Còn đâu cô tự mình làm hết, chưa đến mấy ngày, người đã gầy sọp hẳn đi.

Hứa Mục Chu cảm thấy đau lòng Tiêu Thanh Như, không muốn cô mệt mỏi như vậy.

Nhưng anh không giúp được gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm giác đau lòng trở thành thứ vô dụng nhất.

Điều này khiến Hứa Mục Chu rất bực bội, càng vội vã muốn đứng được hơn.

Có điều đã hơn hai tháng trôi qua, vết thương trên người anh gần như đã lành hẳn, nhưng nửa người dưới vẫn không có cảm giác gì.

Anh bắt đầu cảm thấy chán nản.

Đặc biệt là khi nghe tin Tiêu Thanh Như muốn từ bỏ sự nghiệp, vả lại đã nộp đơn, nỗi tuyệt vọng đè nén trong lòng anh như một dòng nước lũ dâng trào.

Lần đầu tiên Hứa Mục Chu dùng thái độ cứng rắn với chuyện của Tiêu Thanh Như.

"Anh không đồng ý."

Tiêu Thanh Như trả lời: “Anh không đồng ý cũng vô ích, em đã nộp đơn rồi.”

"Giờ em đi tìm lãnh đạo, xin rút đơn trở về đi."

"Chuyện em đã quyết, sẽ không thay đổi."

Vẻ mặt Tiêu Thanh Như đầy cương quyết: “Nếu như người xảy ra chuyện là em, anh sẽ lựa chọn như thế nào?"

Hứa Mục Chu im lặng một lúc: "Không giống nhau."

"Có gì không giống chứ?"

Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như thật sâu: “Anh không đồng ý để em từ bỏ lý tưởng của mình, nếu em cứ khăng khăng làm theo ý muốn của mình, vậy thì chúng ta ly hôn, sau này chuyện của anh không cần em quản nữa."

Hai chữ ly hôn, khiến Tiêu Thanh Như sững sờ tại chỗ.

Tựa như không hiểu ý của Hứa Mục Chu.

"Ly hôn?"

Chịu đựng đau đớn trong lòng, Hứa Mục Chu gật đầu nói: “Ừ, ly hôn, bây giờ anh đã là người tàn phế, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng phải để em chăm sóc, sau này cũng không có khả năng bảo vệ em, ly hôn là lựa chọn tốt nhất."

Tiêu Thanh Như có thể chấp nhận tất cả cảm xúc tiêu cực của Hứa Mục Chu, nhưng không chịu nổi hai chữ ly hôn của anh.

“Hứa Mục Chu, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa, đại họa ập đến là bỏ chạy ư?”

"Ý của anh không phải vậy."

Tiêu Thanh Như sụp đổ, hỏi anh: "Vậy ý của anh là gì?"

Hứa Mục Chu biết cô đang tức giận, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Anh không thể đứng dậy, chỉ có thể đưa tay ôm lấy eo Tiêu Thanh Như: “Anh không có ý đó, anh chỉ không muốn em vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình.”

"Anh đừng chạm vào em!"

Tiêu Thanh Như không để cho anh ôm: "Anh nói ly hôn là ly hôn chắc, anh có từng hỏi ý kiến của em không? Hứa Mục Chu, anh chính là một tên khốn nạn!”

Cô càng cự tuyệt, Hứa Mục Chu càng ôm cô chặt hơn.

Nếu biết cô phản ứng mạnh như vậy, anh đã xem xét chuyện này cẩn thận hơn.

"Vợ, mấy lời anh vừa nói chỉ là nói nhảm, em đừng để trong lòng."

Nước mắt Tiêu Thanh Như lã chã rơi xuống, có hạt còn rơi xuống người Hứa Mục Chu, khiến anh đau lòng vô cùng.

Nếu có lựa chọn tốt hơn, sao anh có thể ly hôn với vợ chứ?

Khóc hồi lâu, Tiêu Thanh Như hỏi anh: “Có phải anh đã muốn ly hôn từ lâu rồi không?"

Hứa Mục Chu không trả lời.

Tiêu Thanh Như hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh là một tên khốn nạn!”

Nhìn thấy cô khóc, Hứa Mục Chu hối hận.

Anh biết rõ vợ mình là người như thế nào, nhưng vẫn chọn cách này làm tổn thương cô.

Anh đã sai khi nhắc đến hai chữ ly hôn.

Cũng rất hối hận.

"Xin lỗi em."

"Em không chấp nhận."

Tiêu Thanh Như đẩy tay Hứa Mục Chu ra, nói: “Buông ra.”

"Không buông."

Lúc này, Hứa Mục Chu nào dám buông Tiêu Thanh Như ra?

Nếu cô đi, anh cũng không đứng dậy đuổi theo cô được.

Anh dùng lực cánh tay, bế Tiêu Thanh Như lên đùi mình.

Tiêu Thanh Như lập tức đẩy Hứa Mục Chu ra: “Chân anh không thể đè mạnh, sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu.”

Đến lúc này cô vẫn nghĩ cho anh, việc này càng khiến Hứa Mục Chu áy náy.

Mới vừa rồi, anh không nên như vậy.

“Vợ, anh thật sự không muốn ly hôn với em, chỉ là anh không muốn trở thành gánh nặng cho em. Khoảng thời gian này em vì anh mà bận rộn trước bận rộn sau, anh đều nhìn thấy hết. Em còn trẻ, đáng lẽ phải có một cuộc sống tốt đẹp hơn, thay vì bị mắc kẹt ở nhà, quanh quẩn bên một người tàn phế như anh."

Tiêu Thanh Như nghe không lọt tai, lớn tiếng nói: "Hứa Mục Chu, em là vợ của anh."

"Ừ, em là vợ của anh, vừa rồi là anh sai."

Hứa Mục Chu dịu dàng dỗ dành cô: “Sau này anh sẽ không nhắc đến việc ly hôn nữa, nếu như em muốn thay đổi trạng thái, anh cũng sẽ không phản đối.”

Tâm trạng của Tiêu Thanh Như vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lại bị Hứa Mục Chu phá hủy.

"Có phải anh không tin em không?"

"Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, chăm sóc bệnh nhân rất mệt mỏi, không chỉ đòi hỏi nỗ lực thể chất, nhiều khi còn phải chấp nhận cảm xúc tiêu cực của bệnh nhân, kiểu bào mòn này mới là đau khổ nhất."

Tiêu Thanh Như hỏi anh: “Biết vậy rồi, anh không thể đối xử tốt với em hơn một chút sao?"

Kể từ khi bị thương, Hứa Mục Chu hầu như chưa từng cười.

Bởi vì lúc này nói ra lý do, Hứa Mục Chu lại bị Tiêu Thanh Như chọc cười.

"Anh hiểu, nhưng anh không dám đảm bảo mình sẽ làm được."

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như vẫn đang im lặng khóc, Hứa Mục Châu hôn lên mắt cô, nói: “Anh xin lỗi.”

"Còn ly hôn nữa không?" Tiêu Thanh Như hỏi.

"Không ly hôn nữa."

Trừ khi có một ngày vợ mệt rồi, không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa, bằng không anh sẽ không bao giờ nói ra hai chữ này nữa.

Anh càng ôm Tiêu Thanh Như chặt hơn, tựa đầu vào vai cô: “Vợ, chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”

Điều kiện y tế ở Bắc Kinh tốt hơn, Hứa Mục Chu muốn thử lại lần nữa.

Bất kể vì gia đình, hay vì vợ của mình, anh cũng không thể bỏ cuộc được.

Cho dù cả đời này không đứng lên nổi, anh cũng phải tìm đường ra khác, không thể liên lụy cả đời Thanh Như.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 266: Chương 266



Hứa Mục Chu chủ động nhắc đến chuyện trở về Bắc Kinh chữa trị, không chỉ có Tiêu Thanh Như, cả gia đình đều thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó tất cả mọi người còn lo lắng, anh sẽ chìm đắm trong đau khổ, từ đây không gượng dậy nổi nữa.

Bây giờ xem ra đã nghĩ thông rồi.

Mặc dù cha Tiêu và mẹ Tiêu không muốn xa con gái mình, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, để con rể về Bắc Kinh chữa trị mới là hợp lý.

Chờ hoàn tất thủ tục bên đoàn văn công xong, bọn họ lên tàu trở về Bắc Kinh.

Trên tàu, Tiêu Thanh Như tìm thấy một xấp tiền trong hành lý của mình.

Tổng cộng có năm nghìn tệ, không cần nghĩ cũng biết là người nhà cho.

Trong lòng Tiêu Thanh Như ấm áp, bất kể là lúc nào, người nhà cũng là chỗ dựa của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên, cả người cô tràn đầy năng lượng.

Dù tiếp theo có khó khăn, mệt mỏi thế nào, cô cũng không sợ.

Tiêu Thanh Như cất tiền vào túi, không có ý định sử dụng số tiền này.

Tiền lương của Hứa Mục Chu cao, tính đến nay đã tiết kiệm được một số tiền lớn trong sổ ngân hàng.

Khi kết hôn, trưởng bối hai nhà cũng hỗ trợ một ít, Tiêu Thanh Như không dùng đến tiền lương của mình, cộng thêm tiền trợ cấp thương tật của tổ chức, tính đi tính lại cũng được mười nghìn tệ.

Lần này trở về Bắc Kinh, có thể chi trả chi phí điều trị phát sinh, không chi tiêu gì nhiều, số tiền trong sổ ngân hàng cũng đủ để họ sống trong nhiều năm.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rời khỏi Tây Bắc, người trong viện gia chúc nhất thời cảm thấy có chút không quen.

Mặc dù ngày thường có rất nhiều người thích buôn chuyện, nhưng riêng chuyện của Hứa Mục Chu, không ai nói gì cả.

Anh là người hùng, không nên trở thành đề tài bàn tán sau bữa tối.

Nhắc tới anh, tất cả mọi người ngoài cảm thán một câu đáng tiếc ra, cũng không nói gì khác nữa.

Vì sự việc lần này, Tiêu Hoài Thư càng chăm chỉ luyện tập hơn.

Cho dù là vì tương lai của mình và Phương Ánh Thu, hay là vì sau này có thể chăm sóc tốt cho gia đình em gái, anh ấy cũng phải cố gắng gấp bội, tranh thủ để được chuyển đến Bắc Kinh càng sớm càng tốt.

Thời gian trôi qua từng ngày, tất cả mọi người đều bắt đầu một cuộc sống mới.

Từ khi Tiêu Thanh Như tới Bắc Kinh, liên lạc với Tống Viện cũng ít đi.

Mỗi lần trở về viện gia chúc, Tống Viện đều đến nhà họ Tiêu hỏi thăm tình hình của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Biết việc điều trị của Hứa Mục Chu đang dần đi đúng hướng, trong lòng Tống Viện hy vọng, sẽ có một ngày anh có thể đứng lại được.

“Tiểu Tống, cháu và vị đồng chí Tần kia, định khi nào thì kết hôn?”

"Cháu vẫn chưa biết, cha mẹ cháu vẫn muốn đợi thêm một thời gian."

Mẹ Tiêu nói: "Nếu thật sự không có vấn đề gì thì kết hôn đi, kéo dài mãi cũng không phải là cách hay, thời gian qua một ngày, ít một ngày, phải quý trọng."

Nếu con rể không xảy ra chuyện, mẹ Tiêu cũng không can thiệp vào đời sống tình cảm của Tống Viện.

Nhưng bây giờ, bà thật lòng hy vọng, người trẻ có thể quý trọng người trước mắt.

Tống Viện ghi nhớ lời này trong lòng, nói: "Bác, về nhà cháu sẽ bàn bạc lại với cha mẹ, chờ ấn định ngày cưới sẽ mời bác uống rượu mừng."

Mẹ Tiêu liên tục gật đầu, sau đó lại cảm thấy có chút mất mát: “Lúc cháu kết hôn, sợ là Thanh Như sẽ không về được.”

Tống Viện nói: "Cậu ấy không về được cũng không sao, đến lúc đó cháu sẽ gửi kẹo cưới cho cậu ấy, Thanh Như và đồng chí Hứa chắc chắn sẽ có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng."

"Mong được như lời chúc tốt đẹp của cháu."

Ở nhà họ Tiêu nói chuyện cùng mẹ Tiêu một lúc lâu, Tống Viện mới về nhà.

Về đến nhà, cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói về chuyện của mình và Tần Bắc, đã nghe mẹ nói: “Lần sau con dẫn thằng bé nhà họ Tần về đi, chúng ta chính thức gặp mặt, nếu không có vấn đề gì nữa thì tự các con quyết định."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 267: Chương 267



Tống Viện có chút kinh ngạc: "Không phải mẹ và cha con muốn quan sát thêm một thời gian nữa sao?"

"Cha mẹ quan sát mấy tháng rồi, cũng không xi nhê gì nhiều, quan trọng là các con ở đội sản xuất, mẹ và cha con ở viện gia chúc, kéo dài mãi cũng không quan sát được gì."

Tống Viện không chắc chắn lắm, hỏi: “Mẹ bàn bạc với cha con chưa thế? Đến lúc đó con đưa người về, cha con lại nói không đồng ý."

"Đây chính là chủ ý của cha con."

Mẹ Tống thở dài: “Nhắc đến chuyện của Thanh Như đúng là khiến người ta thổn thức, có lẽ vì lý do này, cha con mới đột nhiên để con kết hôn sớm."

Vốn là bọn họ không hài lòng với điều kiện của Tần Bắc, nhưng bây giờ lại cảm thấy chỉ cần nhân phẩm của thằng bé tốt, điều kiện gia đình có kém cũng không sao.

Gả con gái cho Tần Bắc, tuy không thể sống sung túc, nhưng cũng ổn định.

Hơn nữa có sự giúp đỡ của bọn họ, cuộc sống cũng không tệ được.

"Mẹ, vậy lần sau nghỉ con dẫn anh ấy về nhé?"

"Con bé nhà con, trở thành người hay lải nhải như vậy từ khi nào thế?"

"Không phải con sợ cha mẹ đột nhiên đổi ý sao?"

Mẹ Tống giả bộ gõ vào trán con gái: "Mẹ và cha con nói một là một, hai là hai, từng lật lọng bao giờ?"

Tống Viện cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Thật sự không có."

"Mẹ thấy con vui đến phát ngốc rồi."

Tống Viện quả thực rất vui, cô ấy và Tần Bắc đã hẹn hò được hơn nửa năm, mặc dù anh ấy không thúc giục, nhưng cô nhìn ra được, thật ra Tần Bắc không có cảm giác an toàn.

Hơn nữa trong đội sản xuất còn nói bóng nói gió, luôn cảm thấy họ sẽ chia tay.

Tống Viện cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt để kết hôn.

Ở nhà một ngày, hôm sau ăn trưa xong, Tống Viện lại trở về đội sản xuất.

Hôm nay Tần Bắc phải đi làm, không thể đón cô ấy.

Tống Viện đi vòng qua công xã một chuyến, mua một cân thịt, rồi đi thẳng đến nhà họ Tần.

Cửa bị khóa, nhưng cô ấy có chìa khóa.

Trong lòng có tin vui, tâm trạng Tống Viện cực kỳ tốt.

Cô ấy làm vỏ bánh trước, tối gói sủi cảo ăn.

Lúc Tần Bắc đi làm về đã hơn sáu giờ chiều, ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, khóe miệng cong lên, nhất định người yêu đã về.

"Anh, chị gói sủi cảo, ngon lắm."

Tần Bắc gõ đầu thằng nhóc nói: "Em tham ăn như thế, có giúp chị không?"

"Giúp chứ, em và chị cùng nhau gói sủi cảo."

Rửa tay xong, Tần Bắc đi vào trong bếp.

Kể từ khi gia đình đồng chí Tiêu xảy ra chuyện, tâm trạng Tống Viện đã không vui, hôm nay vui vẻ như thế, quả thực hiếm thấy.

Tần Bắc không nhịn được hỏi cô ấy: "Gặp chuyện gì vui à?"

"Xem là vậy đi."

Tần Bắc bị kh*** g** lòng tò mò: "Là chuyện gì thế?"

"Khụ, lần tới trường học được nghỉ, cha mẹ em bảo anh cùng về nhà với em một chuyến."

Tần Bắc sửng sốt hai giây, sau đó trở nên căng thẳng.

Căng thẳng xong rồi lại mừng rỡ như điên.

Ý là gặp mặt trưởng bối hả?

Gặp mặt trưởng bối rối, không phải bọn họ sẽ kết hôn à?

"Bác trai, bác gái thích ăn cái gì? Hai ngày nữa anh xin nghỉ đi thành phố một chuyến."

Vẻ mặt Tần Bắc tràn đầy hưng phấn, Tống Viện không muốn làm anh ấy mất vui.

Suy nghĩ một lúc, nói: "Không cần tặng đồ gì quý giá đâu, nếu như có thể, tặng cho cha em hai lọ trứng cút đóng hộp là được, ông ấy thích ăn cái này, còn mẹ em tặng chút bánh ngọt là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây chính là đồ cơ bản phải tặng, dù Tống Viện không nói, Tần Bắc cũng sẽ chuẩn bị.

Trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó mua thêm hộp sữa mạch nha nữa.

“Những thứ này mua ở công xã cũng được, anh không cần xin nghỉ đi thành phố, sau này còn nhiều cơ hội tặng quà cho bọn họ."

Khóe miệng Tần Bắc cong lên: "Nghe theo em hết."

Tuy Tần Thiên còn nhỏ, nhưng cũng nghe hiểu anh trai mình sắp cưới vợ.

Thằng nhóc không nhịn được cười toe toét.

Sau này cô Tống là chị dâu của cậu rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 268: Chương 268



Mỗi tháng Tống Viện chỉ về viện gia chúc một lần, đợi cô ấy trở về, đã là chuyện một tháng sau.

Trên đường trở về nhà gặp không ít người.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy đồng chí nam bên cạnh Tống Viện, rối rít hỏi thăm tình hình.

Tống Viện không giấu giếm, công khai giới thiệu người yêu của mình với người trong viện.

"Anh ấy tên là Tần Bắc, cháu gặp anh ấy ở đội sản xuất, hôm nay trở về gặp cha mẹ."

"Vậy các cháu sắp kết hôn rồi hả?"

"Dạ, cũng có ý định này rồi ạ"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn huyên đôi câu, Tống Viện liền dẫn Tần Bắc đi.

Mọi người ở lại đều chấn động, dựa vào điều kiện của Tống Viện, dạng người yêu gì mà không tìm được?

Không ngờ cô ấy lại tìm một người nông thôn chân đất.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!

"Không biết con bé nghĩ như thế nào, tìm một người đàn ông làm ruộng thì có tương lai gì? Dù tệ thế nào cũng phải tìm một người đàn ông có công việc đàng hoàng chứ."

“Dù sao thì con bé vẫn còn trẻ, nghĩ là cứ gặp người vừa ý là có thể hạnh phúc trải qua một đời, đúng là chưa từng trải mà, không biết chuyện củi, gạo, dầu, muối, giấm, trà khó khăn."

"Tin tức của mấy người lạc hậu thế, Tống Viện và cậu ta vừa hẹn họ tôi đã nghe được tin đồn, nghe nói trong nhà đồng chí nam kia còn có một người em trai, chỉ mới sáu bảy tuổi, sợ là Tống Viện sau này sẽ vừa làm vợ, vừa làm mẹ."

“Không chỉ con bé, người nhà họ Tống cũng phải giúp đỡ bọn họ, nếu không sau này bọn họ phải sống thế nào chứ?”

"Tôi nói rồi, khi tìm người yêu không được tìm người quá nghèo, kẻo lại kéo chân sau mình."

"Tôi cũng nghĩ vậy, điều kiện hai người tương đương nhau, sau này sẽ ít xảy ra mâu thuẫn hơn."

“Nhưng đồng chí nam kia cũng khá đẹp trai đó chứ, Tống Viện gả cho cậu ta cũng không thiệt."

"Đẹp trai thì có ích gì? Cũng mài ra cơm được đâu, viện gia chúc chúng ta không thiếu thanh niên đẹp trai, điều kiện cũng tốt hơn so với cậu ta."

“Đúng vậy, tôi đột nhiên cảm thấy điều kiện của Giang Xuyên cũng tốt hơn người này.”

"Cục diện nhà họ Giang đang rối rắm, nếu một ngày nào đó Đỗ Vãn Thu đột nhiên xuất hiện, thì dễ sống được đấy?"

"Bỏ đi, chuyện nhà người ta không cần chúng ta bận tâm, con bé gả cho ai thì mặc kệ, đừng có lo chuyện bao đồng nữa."

"Gì mà lo chuyện bao đồng? Tống Viện là do chúng ta nhìn lớn lên, đương nhiên hy vọng con bé sẽ gả cho người tốt."

"..."

Lần đầu đến nhà thăm hỏi, Tần Bắc căng thẳng vô cùng.

Sau khi vào cửa, anh ấy đặt những món quà mang theo lên bàn.

Đồ hộp, bánh ngọt, sữa mạch nha.

Còn có một túi trứng gà lớn.

Mẹ Tống nhìn một cái, rồi nghĩ đến gia cảnh của nhà họ Tần, lẽ nào thằng bé này vét sạch tiền trong nhà à?

Nhìn dáng vẻ cũng không phải là người keo kiệt, trong mẹ Tống hơi hài lòng.

"Vào phòng khách ngồi đi, bữa tối sẽ có ngay thôi."

"Bác gái, có cần cháu giúp gì không ạ?"

"Không cần không cần, Viện Viện, con dẫn thằng bé ra phòng khách ngồi đi."

Mặc dù sắp bàn chuyện kết hôn, nhưng Tần Bắc vẫn là khách, không có đạo lý gì lại để khách làm việc được.

Mọi người trong nhà họ Tống đều có mặt, kể cả hai người em trai của Tống Viện, hiếm khi không đi ra ngoài chơi.

"Chị, đây chính là anh rể của em à?"

Hai chữ “anh rể”, khiến Tần Bắc vừa mừng, vừa khó xử.

Anh ấy vội vàng nói: “Anh tên là Tần Bắc.”

Tống Viện hơi liếc mắt, anh ấy cũng căng thẳng quá rồi nhỉ?

Cô ấy mỉm cười giới thiệu bọn họ với nhau.

Cuối cùng chào hỏi với cha Tống xong, anh ấy mới ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tất cả mọi người đều biết tình huống nhà họ Tần, lúc này cha Tống cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Chỉ mời cháu đến ăn bữa cơm thôi, không cần phải khách sáo như thế đâu.”

"Đúng vậy, anh rể, bọn em cũng không ăn thịt anh."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 269: Chương 269



Bị cậu bé choai choai trêu chọc, Tần Bắc quả thực thả lỏng không ít.

Anh ấy ngồi im lặng bên cạnh Tống Viện, trả lời tất cả những câu hỏi của người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tống lén lút quan sát trong bếp, cuối cùng thở dài, hóa ra là một thằng bé ít nói.

Nếu sau này hai đứa mà sống chung, cả buổi thằng bé không nói gì, không phải Viện Viện sẽ chán c.h.ế.t à?

Hai người còn chưa kết hôn, mẹ Tống rầu rĩ thay cho con gái mình.

Tống Viện biết Tần Bắc ít nói, cho nên để anh ấy tìm đề tài nói chuyện, chắc chắn là làm khó anh ấy.

Lại sợ bầu không khí quá ngượng ngùng, nên cô ấy không ngừng tìm đề tài để nói.

Thấy con gái nhà mình giúp thằng bé nhà họ Tần như thế, nếu không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, cha Tống cảm thấy mình có thể bị đau tim.

Đúng là con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà.

Để chiêu đãi Tần Bắc, nhà họ Tống cũng bỏ tâm tư.

Trên bàn có thịt có trứng, khẩu phần rất hào phóng, cũng không ra oai phủ đầu, khiến Tần Bắc mất mặt.

Sau bữa ăn, cha mẹ Tống càng hiểu rõ về Tần Bắc hơn.

Mặc dù điều kiện gia đình thằng bé không tốt, nhưng vẫn là người biết suy nghĩ.

Chỉ cần không phải là đồ vô dụng, tất cả đều dễ nói.

"Các con xem thời gian, rồi tính chuyện kết hôn đi."

Trong mắt Tần Bắc tràn đầy mừng rỡ: “Cháu thì lúc nào cũng được, nghe theo sắp xếp của Viện Viện hết."

Mẹ Tống nói: “Vậy thì tháng sau đi, tổ chức tiệc rượu không đơn giản đâu, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị."

Tống Viện gật đầu: “Bọn con nghe theo mẹ."

Thế là, chuyện kết hôn được quyết định.

Tần Bắc xin nghỉ đi nhà họ Tống, người trong đội sản xuất đều đoàn là vì chuyện kết hôn.

Không ngờ bọn họ đã đoán đúng.

Tần Bắc và Tống Viện không chia tay.

Bọn họ còn sắp kết hôn!

Tin tức này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến đội sản xuất nổ tung.

Ai có thể ngờ rằng Tần Bắc, người bị người khác coi thường nhất, lại có thể kết hôn với cô Tống được người khác kính trọng nhất?

Nghe được tin tức này, tâm trạng Du Vãn lại không vui.

Tâm trạng không vui, lại trút giận lên người Lý Hoa.

"Lúc đầu theo đuổi em, anh nói sẽ giúp em làm việc, giờ thì sao? Hôm nay rõ ràng được nghỉ, anh lại ngủ ở điểm thanh niên tri thức!"

Xuống nông thôn, không cuộc sống của người nào là dễ dàng cả, Lý Hoa dạy họ ở trường học, có rất nhiều người đỏ mắt, anh ta phải cố gắng làm tốt, mới giữ được công việc của mình.

Ngày thường lên lớp đã rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày còn bị cằn nhằn, Lý Hoa cảm thấy phiền vô cùng.

"Trước kia không phải em trả tiền cho người khác làm việc à? Bây giờ cứ bỏ tiền là được rồi."

Du Vãn nghẹn họng nói: “Anh không đưa tiền lương cho em, em lấy tiền đâu ra thuê người khác làm việc?"

"Em cũng biết em không có tiền à? Trước đây dựa vào người nhà nuôi, bây giờ lại muốn dựa vào tôi? Du Vãn, em chính là đỉa hút máu."

Du Vãn kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được Lý Hoa chế giễu như thế?

"Nếu anh đã không thích, vậy thì chúng ta ly hôn đi!"

"Ly hôn thì ly hôn, tôi xem sau này có tên điên nào dám cưới cô không."

"Loại đàn ông nhỏ mọn như anh, cũng không ai thèm!"

"Cô yên tâm, tôi chắc chắn tốt hơn cô."

Điểm thanh niên tri thức lớn như vậy, hai người cũng không giấu giếm, vì thế, tin tức bọn họ ly hôn nhanh chóng truyền ra ngoài.

Tống Viện nghe nói, nhưng không để ở trong lòng.

Chỉ cần Du Vãn không đến làm phiền Tần Bắc nữa, cô ta có ly hôn với Lý Hoa cũng không liên quan gì đến cô ấy.

Cuối tháng, Tống Viện gửi kẹo cưới cho Tiêu Thanh Như.

Mặc dù tiếc chị em tốt không thể tham gia đám cưới của mình, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, chờ đến lúc được nghỉ dài ngày cô ấy phải đi Bắc Kinh một chuyến, xem Thanh Như có ổn không mới được.

Tống Viện hiểu Tiêu Thanh Như, cô chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu, tự mình đi thăm mới có thể yên tâm.
 
Back
Top Bottom