Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 85: Thiếp canh



7361 dĩ nhiên là thích.

Cậu nhảy lên nhảy xuống trên xe bò, thậm chí còn muốn thử đánh xe.

Chẳng đợi Bùi Nhuận ngăn lại, 7361 đã giơ tay lên.

Con bod già bất ngờ bị vỗ một cái lên mông, chân vừa động, 7361 ngồi phía trước lập tức bị xóc nảy, suýt nữa thì ngã nhào. Cũng may con bò tính tình hiền, chỉ giật mình đá mấy cái rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

7361 kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn Bùi Nhuận, trên mặt vẫn còn nét sững sờ chưa tan.

Bùi Nhuận hiển nhiên cũng giật mình, tay y đã chống lên xe lăn, trông như sắp đứng dậy. Nhìn thấy trước mắt không có gì đáng ngại, y mới khẽ thở phào, đưa tay về phía 7361: "A Dao, xuống trước đi."

7361 "Ồ" một tiếng, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang đưa ra trước mặt, do dự một chút rồi cũng vươn tay.

Thực ra cậu có thể tự xuống. Đừng nói xe bò cao bao nhiêu, cho dù là tường viện cao ngất, cậu cũng có thể dễ dàng nhảy xuống.

Nhưng cậu vẫn đưa tay ra.

Bàn tay Bùi Nhuận lạnh hơn tay cậu, nhưng lại mang theo lực đạo khiến người ta an tâm. Tay 7361 nhỏ hơn tay Bùi Nhuận rất nhiều, bị nắm trọn trong lòng bàn tay y.

Rất kỳ lạ, nhưng cậu thích.

Toàn bộ suy nghĩ của 7361 đều đặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, đến mức lúc xuống xe không chú ý dưới chân, lảo đảo suýt ngã.

"Cẩn thận."

Bàn tay to kia chỉ siết chặt một chút, vững vàng đỡ cậu xuống.

Đợi đến khi 7361 đứng vững, Bùi Nhuận liền nhẹ nhàng buông tay.

7361 như thể vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cậu đưa bàn tay vừa bị nắm lên trước mặt, lật qua lật lại nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn Bùi Nhuận.

"Sao vậy?" Bùi Nhuận hỏi.

7361 không đáp, chỉ dùng một ngón tay chạm vào ngón tay kia, một lát sau lại thả xuống.

"Không có gì." Cậu lẩm bẩm.

Ngay sau đó, cậu lại đưa tay sờ lên ngực mình: "Không có đập loạn."

Vừa rồi, lúc nắm tay Bùi Nhuận, tim cậu đập thình thịch không theo quy luật.

Tuy Bùi Nhuận nói như vậy sẽ không chết, nhưng 7361 vẫn có chút để ý.

Cậu là người thông minh, lại thích mạnh dạn kiểm chứng suy đoán bằng thực tiễn.

Thế nên, rất nhanh, cậu lại vươn tay, một lần nữa nắm lấy tay Bùi Nhuận.

Đôi mắt cậu dần mở to.

"Bùi Nhuận," 7361 kinh ngạc thốt lên, "Ta phát hiện ra rồi!"

Cậu phát hiện, chỉ cần nắm tay Bùi Nhuận, tim cậu sẽ đập loạn nhịp. Có được phát hiện này, 7361 cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện trước kia, rất nhanh đã rút ra một kết luận.

"Hóa ra... là ngươi làm tim ta rối loạn!"

Chuyện này đúng là thần kỳ quá đi!

Vì sao Bùi Nhuận lại có thể khống chế nhịp tim của cậu?

Bùi Nhuận nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nghe 7361 đưa ra kết luận, ý cười trên mặt y càng sâu.

Y giả vờ như không biết, cố ý hỏi: "Thật sao? A Dao cũng biết vì sao không?"

"Hả? Bùi Nhuận, ngươi cũng không biết à?"

7361 còn muốn hỏi y tại sao lại như vậy, kết quả là đối phương cũng chẳng biết.

"Ta ư?" Bùi Nhuận không nhịn được khẽ nhéo mu bàn tay mềm mại của 7361, dịu dàng nói, "Ta chỉ biết rằng, khuynh tâm nhân ở bên cạnh thì sẽ như vậy."

7361 nghe như hiểu mà cũng như chưa hiểu.

"Khuynh tâm nhân là gì?"

Bùi Nhuận chăm chú nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: "A Dao và ta, chính là khuynh tâm nhân."

7361 nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Bùi Nhuận, cảm thấy lồng ng.ực mình lại bắt đầu nhảy loạn.

Đúng lúc ấy, một cơn gió thu dịu nhẹ thổi qua, lay động lá cây xào xạc. Một chiếc lá xoay tròn rơi xuống, đáp nhẹ lên hai bàn tay đang giao nhau.

7361 khẽ giật tay, sau đó theo bản năng siết chặt lấy tay Bùi Nhuận.

Dù Bùi Nhuận cuối cùng cũng không giải thích khuynh tâm nhân là gì, nhưng 7361 mơ hồ như đã hiểu ra.

Đại khái chính là người rất quan trọng đối với mình.

"Vậy thì, Bùi Nhuận..." 7361 ngừng một chút, rồi nhoẻn miệng cười, "Ngươi cũng là khuynh tâm nhân của ta."



Con bò già được buộc ở khoảng đất trống bên sườn đông, còn 7361 và Bùi Nhuận thì quay về chỗ ở của mình.

Lần này Bùi Nhuận vào huyện không chỉ để mua bò mà còn tiện thể lấy về mấy bộ quần áo đã đặt trước ở tiệm vải.

Vài tay nải quần áo đặt trên bàn, gần như chất đầy chiếc bàn gỗ nhỏ.

Lúc này nhịp tim của 7361 đã ổn định hơn, nhưng cậu vẫn cảm thấy cảm giác khi nắm tay Bùi Nhuận ban nãy thật sự quá tốt.

Vừa bước vào phòng, cậu chẳng buồn nhìn đến mấy tay nải kia, mà quay đầu nắm lấy tay Bùi Nhuận. Nắm một bàn tay rồi vẫn chưa thấy đủ, cậu liền đưa cả tay còn lại ra, muốn nắm luôn bàn tay bên kia.

Kết quả, cả hai mặt đối mặt, mà vì khoảng cách quá gần, chân 7361 gần như chạm vào Bùi Nhuận.

Tư thế này vô cùng ám muội, nhưng 7361 chẳng hề để ý. Cậu như thể đột nhiên nảy sinh hứng thú mãnh liệt với tay Bùi Nhuận, nâng lên cẩn thận sờ tới sờ lui.

"Bùi Nhuận, tay ngươi lớn hơn tay ta nhiều lắm." 7361 áp bàn tay mình lên tay Bùi Nhuận, nghiêm túc đưa ra kết luận.

Bùi Nhuận cười mà không nói, đáy mắt tràn đầy vẻ dung túng, tùy ý để 7361 sờ mó bàn tay mình như thể đang chơi đùa với một món đồ thú vị.

7361 thực sự cảm thấy rất thú vị. Cậu chợt nhận ra rằng, giữa cậu và Bùi Nhuận, ngoài ăn cơm, nghe y kể chuyện, thì lại có thêm một chuyện chỉ hai người mới có thể cùng nhau làm.

Nếu có thể, ngày nào cậu cũng muốn chơi như vậy một chút.

7361 mân mê bàn tay Bùi Nhuận thật lâu, từng khớp ngón tay đều bị cậu tỉ mỉ nhéo qua một lượt. Mãi đến khi Bùi Nhuận khẽ động, rút một tay ra, rồi chồng hai bàn tay 7361 lên nhau, nhẹ nhàng vỗ lên trên.

"Được rồi, ta còn mang theo mấy thứ khác cho ngươi, không định xem thử sao?"

Lúc này 7361 mới chuyển sự chú ý sang chiếc bàn.

"Cái gì vậy?"

"Đi mở ra xem thử?"

"Được thôi."

Dù còn lưu luyến, nhưng cậu vẫn rút tay khỏi Bùi Nhuận, xoay người bước đến trước bàn, mở hai tay nải đầu tiên.

Bên trong là quần áo đã đặt may ở tiệm từ trước. 7361 đã thấy và thử qua rồi, nên chỉ liếc mắt một cái, tùy tiện vẫy vẫy tay rồi đặt sang bên cạnh.

Đến tay nải thứ ba, bên trong là một ít đồ ăn và mấy món đồ chơi nhỏ. Đồ ăn đều là những thứ 7361 thích, mà mấy ngày trước vừa hay đã ăn hết sạch, không ngờ Bùi Nhuận nhanh như vậy đã mua bổ sung cho cậu.

Còn mấy món đồ chơi thì có một con chim gỗ điêu khắc tinh xảo, một chuỗi hạt linh tinh, thoạt nhìn đều rất thú vị.

7361 cầm con chim gỗ lên, phát hiện nó có cơ quan, nhấn một cái liền vỗ cánh.

"Cái này cho ta sao?"

"Tất nhiên là cho A Dao."

"Cảm ơn, ta thích lắm." 7361 cười đến nỗi mắt cũng cong lên.

Chờ đến khi chơi hết một lượt, cậu mới chịu buông tay.

Trên bàn vẫn còn một tay nải cuối cùng, cũng là cái nhỏ nhất.

Tay nải này khác hẳn những cái còn lại, được gói trong tấm vải đỏ rực.

7361 theo thói quen mở ra, đập vào mắt là hai tờ thiếp đỏ thêu hoa văn mây.

Cậu không hiểu dụng ý, liền cầm lên xem. Ánh mắt đầu tiên liền thấy tên của mình, phía sau là nội dung giống hệt với tờ hộ tịch của cậu, chỉ có thêm một dòng duy nhất: "Người sống, ngày mùng 1 tháng 6 năm Canh Ngọ."

"Đây là... hộ tịch?"

7361 không hiểu vì sao Bùi Nhuận lại đưa cho cậu một tờ hộ tịch khác. Nhưng càng nhìn xuống, những câu như "Duyên trời tác hợp", "Nguyện kết lương duyên" làm cậu càng thêm mơ hồ.

"Đây là thiếp canh." Bùi Nhuận cầm lấy một tờ thiếp đỏ khác, mở ra.

"Lẽ ra ta nên nhờ bà mối tới cửa hỏi ý trước, nhưng..." Y dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, "Ngươi và ta đều không có trưởng bối, chi bằng ta tự mình trao nó vào tay ngươi."

Nói rồi, Bùi Nhuận khép lại tờ thiếp canh trong tay, trịnh trọng đặt lên tay 7361, mỉm cười: "Đổi thiếp canh, như vậy, hôn sự giữa ta và ngươi liền được định rồi."

Có lẽ là vì ánh mắt Bùi Nhuận cứ nhìn cậu như vậy, có lẽ là vì tình cảnh lúc này quá mức nghiêm túc, 7361 cầm hai tờ thiếp đỏ trong tay, nhất thời chẳng biết nói gì.

Chưa dừng lại ở đó, Bùi Nhuận lại lấy ra một vật từ trong tay nải quần áo.

"Còn thứ này nữa. Ta đã nhờ người làm từ trước, hôm nay vừa hay có thể đưa cho A Dao, coi như tín vật đính hôn giữa chúng ta."

Một khối ngọc bội trắng xuất hiện trước mặt 7361.

Trên đó khắc hoa văn cổ xưa, chính giữa là một chữ "Dao", phía dưới vẫn là con số Ả Rập quen thuộc, số hiệu đã khắc trên người cậu từ khi mới ra đời.

Với 7361, đây chẳng khác gì một "tấm thẻ gỗ nhỏ" khác.

Tuy rằng có chút tương tự với miếng trên người cậu, nhưng miếng này thật sự rất đẹp. Mà 7361 thì luôn thích những món đồ có khắc tên mình.

Huống hồ, Bùi Nhuận đã nói rằng đây là tín vật đính hôn, vậy thì lại càng khác biệt.

Ngọc bội nắm trong tay, đầu ngón tay chạm vào bề mặt mát lạnh, 7361 thực sự yêu thích không buông.

"Đẹp quá."

Cậu bắt đầu tìm chỗ thích hợp để đeo miếng ngọc bội này, nhưng tìm một vòng quanh người vẫn không thấy chỗ nào ổn.

Cuối cùng, vẫn là Bùi Nhuận giúp cậu đeo lên cổ, rồi cẩn thận chỉnh lại, để nó rơi vào trong lớp áo.



Gió thu lại thổi thêm mấy trận, trên cây chẳng còn lại bao nhiêu lá.

Nhà ở bên kia của Bùi Nhuận đã hoàn công.

Gạch mà Cao Trì mang đến đều là vật liệu tốt nhất, ngôi nhà xây lên trông đặc biệt khí phái.

7361 muốn có phòng tắm, thư phòng, phòng ngủ, tất cả đều đã xây xong, đồ đạc hai bên cũng che chắn kỹ càng.

Chỉ là, nhà của 7361 thì vẫn chưa khởi công.

Một là vì mùa đông cận kề, không thích hợp xây dựng; hai là vì hai người còn chưa thành thân, nếu bây giờ xây liền một mạch thông với nhà của Bùi Nhuận thì vẫn có chút không ổn.

Vậy nên đành chờ sang xuân rồi mới làm.

Nhưng 7361 cũng chẳng để tâm, dù sao nhà của Bùi Nhuận sau này cũng chính là nhà cậu.

Bởi vì Bùi Nhuận đã nói, gần đây Đỗ thị đang xem hoàng lịch, lựa một ngày tốt để hai người thành thân. Qua một thời gian nữa, bà sẽ mang ngày đã chọn đến, để hai người tự quyết định.

Nhà mới tuy đã xây xong nhưng vẫn chưa có gia cụ, bên trong còn trống không. Dù vậy, 7361 vẫn vô cùng phấn khởi, chạy loanh quanh mấy vòng trong các gian phòng.

"Vương Đại Giang nói mấy ngày nữa phơi nắng xong, gia cụ sẽ được mang tới." Bùi Nhuận nói.

7361 đang mải nghiên cứu hoa văn trên cửa sổ, nghe vậy liền quay đầu: "Vậy có phải đến lúc đó là có thể thành thân rồi không?"

Chỉ mấy ngày trước thôi, cậu cuối cùng cũng học xong quyển Thiên Tự Văn kia. Lập tức, cậu chỉ muốn nhanh chóng dọn sang đây. Nhưng giờ cậu cũng hiểu, trước đó phải thành thân đã.

Bùi Nhuận bật cười: "Không sai biệt lắm."

"Vậy ta có cần chuẩn bị gì không?" 7361 suy nghĩ một chút, rồi hỏi, "Nương Hòe Hoa nói ta phải tự thêu y phục thành thân, còn phải làm giày cho ngươi."

Mấy ngày trước, khi sang nhà Hòe Hoa xem rau, cậu đã kể với bọn họ chuyện mình sắp thành thân với Bùi Nhuận.

Hòe Hoa thì vốn đã biết từ lâu, chỉ cười nói nhất định phải mời nàng qua giúp đỡ.

Còn nương Hòe Hoa, ban đầu bà hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận, còn vui vẻ gửi lời chúc phúc. Nhân tiện, bà cũng hỏi xem có việc may vá gì mà bà có thể giúp không.

Chuyện áo cưới và giày cũng là 7361 nghe được từ nương Hòe Hoa. Nhưng cậu nào biết làm mấy thứ đó, vì vậy mới muốn hỏi Bùi Nhuận xem có thể miễn hay không.

"Ngươi không cần làm những thứ này." Bùi Nhuận nói, "Còn về y phục thành thân, lần trước ta đã nhờ chủ tiệm quần áo giúp may rồi."

Có điều, loại vải y muốn lại không có sẵn trong huyện, phải đặt mua từ phủ thành, nên còn cần đợi thêm một thời gian nữa.

Không chỉ vậy, sính lễ cũng phải chuẩn bị chu toàn. Bùi Nhuận không muốn qua loa đại khái, nhiều thứ trong huyện không có, y đều phải nhờ Cao Trì hỗ trợ đặt làm.

Nhưng những chuyện này không cần nói với 7361. Y chỉ muốn cậu vui vẻ mỗi ngày là đủ rồi.

Nghe nói không cần tự mình chuẩn bị gì, 7361 thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao, Bùi Nhuận cái gì cũng có thể lo liệu được.

"Vậy ta không làm nữa, tất cả nhờ ngươi lo liệu."

"Được."

Chuẩn bị hôn sự, nói đơn giản thì cũng đơn giản, mà nói rườm rà thì cũng rất rườm rà. Nhưng những việc đó 7361 không cần bận tâm. Cậu chỉ biết rằng, thêm một thời gian nữa là có thể thành thân với Bùi Nhuận, vậy là đủ rồi.

Thế nên, mỗi ngày 7361 vẫn dồn hết tinh lực vào chuyện trồng rau. Sau lần trước rau nhà Hòe Hoa bị đông lạnh, nhờ nương Hòe Hoa góp ý mà họ đã che thêm mành cỏ, tình hình rõ ràng khá hơn nhiều. Tuy không thể tốt bằng rau của 7361, nhưng ít nhất vẫn có thể sinh trưởng.

Mùa đông đến, rau củ mà thôn dân có thể ăn vốn đã ít ỏi, lúc này ngay cả những thứ như dưa chuột hay rau mùa hạ dù không còn tươi tốt cũng trở thành của hiếm. Nhờ vậy, việc buôn bán của Bách Duyệt Hiên lại càng phát đạt, không chỉ giúp nhà Hòe Hoa kiếm thêm được một khoản, mà hoa hồng tháng trước của 7361 cũng tăng đáng kể, lên đến khoảng 150 lượng bạc.

Ngoài chuyện trồng rau, cậu còn có thêm một việc mới, nuôi dưỡng con bò kia, tiện thể học cách đánh xe.

Về chuyện chăm sóc bò, 7361 đã đi hỏi thăm Lý đại thúc trong thôn, nhà ông cũng nuôi bò. Sau đó, mỗi ngày cậu đều mang theo bó cỏ khô và các loại thức ăn khác để cho con bò vàng già ăn, lâu lâu còn tiện tay ném thêm mấy thứ rau không đạt tiêu chuẩn.

Chuyện này quả thực là đãi ngộ mà chưa con bò nào từng có, rốt cuộc, có nhà nào lại cho bò ăn toàn rau tươi ngon thế này đâu?

Nhờ được ăn uống sung sướng, chẳng bao lâu sau, con bod đã thân thiết với 7361. Sau này khi cậu học đánh xe, mọi chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Thế là trên con đường nhỏ kia, thường xuyên xuất hiện một chiếc xe bò, phía trước là 7361 mặc áo bông ngắn tay, tay cầm một cây gậy gỗ nhỏ, miệng hô to: "Đại Hoàng, đi thẳng!", "Rẽ vào!", linh tinh các loại.

Đại Hoàng là cái tên mà 7361 đặt cho con bò. Cậu không nỡ dùng roi quất nó, hơn nữa, sau một thời gian ở chung, cậu càng chắc chắn rằng Đại Hoàng có thể hiểu tiếng người.

Nếu không thì tại sao mỗi lần cậu bảo rẽ vào, Đại Hoàng thật sự sẽ quẹo đúng hướng?

Quả nhiên, bò do Bùi Nhuận chọn, thì cũng giống y, vừa ngoan ngoãn vừa thông minh.

Đương nhiên, 7361 cảm thấy mình cũng cực kỳ thông minh, nếu không thì sao có thể học đánh xe nhanh như vậy?

Đến khi cậu tự thấy bản thân đã học khá ổn, việc cứ chạy qua chạy lại trên con đường nhỏ này đã không thể thỏa mãn cậu nữa.

Vậy nên cậu quyết định, ngày mai sẽ đánh xe bò đến học đường tìm Bùi Nhuận. Một là đổi sang đường khác cho mới mẻ, hai là nhân tiện khoe kỹ thuật lái xe của mình cho Bùi Nhuận xem.

Quan trọng nhất, cậu muốn đón Bùi Nhuận về nhà.

Dù sao, lúc mua xe bò, cũng chính là để thuận tiện cho Bùi Nhuận.

Thế nhưng, còn chưa đợi 7361 đi tìm Bùi Nhuận, thì thôn dân lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Mục tiêu bàn luận vẫn là cậu.

Họ nói, tên quả phu bị nhà họ Vương đuổi ra khỏi cửa kia không biết làm gì mà phát tài lớn, thậm chí còn mua cả xe bò. Nghĩ tới nghĩ lui, số bạc này chắc chắn không có lai lịch đàng hoàng.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 86: Xe bò



Thời buổi này, bá tánh đều chỉ tạm bợ sống qua ngày, khác biệt chẳng qua là nhà ngươi có thể ăn no một chút, còn nhà hắn thì chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng mà thôi.

Trong tình cảnh như vậy, đừng nói đến chuyện bỏ bạc mua bò, chỉ riêng việc nuôi bò mỗi ngày cũng đã là một gánh nặng không nhỏ.

Bò đâu phải chỉ ăn cỏ là có thể sống, nếu không có việc gì để làm lâu ngày cũng phải cho ăn thêm ít cám bã. Mà cám bã này, chẳng phải chính là phần lương thực được bớt ra từ miệng người trong nhà để nuôi bò hay sao?

Thế nên, có thể mua nổi bò đều là nhà khá giả.

Lý đại thúc trong thôn có thể mua bò là nhờ nhà đông con trai, nhờ vậy mới có đủ sức nuôi nổi. Dù thế, vào mùa nông nhàn, Lý đại thúc vẫn phải đánh xe chở hàng kiếm thêm để trang trải chi tiêu trong nhà.

Bởi vậy, khi người trong thôn nghe tin quả phu bị đuổi khỏi nhà họ Vương lại có thể mua được một con bò, trong lòng ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Cậu ta lấy đâu ra tiền mua bò?

Cậu ta không có nghề nghiệp, vậy bạc từ đâu mà có?

Có người từng thấy 7361 cõng sọt tre vào huyện bán hàng, nhưng dù có bán thứ gì đi chăng nữa, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, sao có thể kiếm được từng ấy bạc?

Liên tưởng đến thân phận quả phu lang của 7361, người trong thôn khó tránh khỏi suy nghĩ lệch lạc.

Huống chi, khi rời khỏi nhà họ Vương, chuyện kia náo động lớn đến thế, chính cậu ta còn tự miệng thừa nhận đã từng có tư tình với Vương Minh Võ.

Ngay cả đại bá ca của mình còn có thể mập mờ bất minh, vậy thì làm sao có thể là người đứng đắn được chứ?

Mùa đông đến, đồng ruộng không có việc làm, dân trong thôn Vương Gia đều rất nhàn rỗi, mà hễ nhàn rỗi thì lại thích tụ tập bàn tán.

Thế là 7361, người đã lâu không lộ mặt, chỉ vì một con bod mà nghiễm nhiên trở thành đề tài được bàn luận nhiều nhất trong những lúc trà dư tửu hậu.

"... Ta lần đó nhìn thấy cậu từ xa, suýt nữa không nhận ra. Da dẻ trắng trẻo mịn màng thế kia, trông đâu giống dáng vẻ của người làm lụng?"

Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy! Các ngươi có thấy quần áo cậu ta mặc không? Một miếng vá cũng không có! Loại vải kia ta từng thấy trong tiệm vải, chủ vải nói phải đến 45 văn một thước đấy!"

"Đắt đến vậy sao!?"

Tiếng xuýt xoa vang lên xung quanh, rồi lại có người tiếp lời: "Các ngươi nói xem, trước đây cậu ta thường xuyên vào huyện, rốt cuộc là làm gì?"

"Có thể làm gì chứ, làm gì mà kiếm tiền nhanh đến thế?"

Lời này hàm ý sâu xa, khiến vài người trong đám thôn dân liếc nhìn nhau, hiển nhiên trong lòng đã có đáp án.

Một lát sau, lại có người chợt nhớ ra điều gì, liền nói: "Còn nhớ chuyện nhà họ Triệu không? Ta nghe nói, cậu ta vậy mà đánh Triệu Đại Hổ nằm liệt giường, suýt nữa còn đánh chết ông ta nữa, các ngươi nói xem..."

"Còn nữa... Cậu ta trồng lúa mì, giữa mùa hè mà cũng trồng được, hơn nữa còn thu hoạch không ít..."

Đám thôn dân trầm mặc, hiển nhiên đang nhớ lại chuyện này. Trong chốc lát, không ai lên tiếng.

Qua hồi lâu, có người dè dặt nói: "Các ngươi nói xem... Cậu ta có khi nào thật sự là yêu tinh không?"

Nghĩ đến sức lực phi thường của 7361, lại liên hệ đến việc nửa năm qua dung mạo cậu dường như đã thay đổi hoàn toàn, giả thuyết này bỗng dưng lại trở nên hợp lý.

"Lỡ như là thật thì sao? Sau này cậu ta có dụ dỗ người trong thôn chúng ta không? Ta nghe nói hồ ly tinh cứ lâu lâu lại phải hút dương khí của nam nhân đấy!"

Chủ đề càng nói càng xa, nhưng mấy kẻ đang bàn tán lại càng cảm thấy đây mới chính là sự thật.

Vài thôn dân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự có tính toán. Lát sau, ai nấy đều lặng lẽ trở về nhà, cẩn thận dặn dò trượng phu của mình, không cho phép bọn họ đến gần 7361. Đây lại là chuyện của sau này.

Hoàn toàn không hay biết bản thân đang bị bàn tán, lúc này 7361 vẫn đang vội vàng đánh xe bò trên con đường nhỏ.

"Đại Hoàng, đi về phía trước." Cậu vung nhẹ cây roi, quất vào không trung tạo nên một tiếng gió sắc bén, thúc giục con bò phía trước.

Đại Hoàng "moo" một tiếng, thong thả bước từng bước về phía trước.

Hôm nay nhiệt độ lại giảm thêm chút nữa, trời u ám. Nương Hòe Hoa nói có lẽ trong vài ngày tới sẽ có tuyết rơi, dặn cậu phải chuẩn bị sẵn thức ăn và giữ ấm.

Tuyết... 7361 chưa từng thấy tuyết bao giờ.

Ở hoang tinh quanh năm gió cát mù mịt, mưa và tuyết tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi đó. Những tinh cầu khác có lẽ sẽ có tuyết, nhưng hoang tinh thì không.

7361 từng tình cờ nhìn thấy hình ảnh mưa tuyết, khắp nơi phủ một màu trắng xóa, vạn vật đều chìm trong màn tuyết dày, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.

Bởi vậy, cậu rất mong đợi ngày tuyết rơi. Có điều, xem chừng hôm nay tuyết vẫn chưa thể đến.

Xe bò lại tiếp tục lộc cộc đi thêm một đoạn đường. Ngay lúc 7361 đang định vung roi để Đại Hoàng rẽ vào lối khác, bỗng có một người xuất hiện trước mặt.

"Dừng lại, Đại Hoàng."

7361 kéo dây cương, khiến xe bò dừng lại. May mà xe vốn đi không nhanh, cuối cùng cũng không đụng trúng người trước mặt.

Người kia dường như cũng bị dọa sợ, lảo đảo một lúc mới đứng vững được.

Sau khi đứng vững, gã chẳng những không nhường đường mà còn tiến lên một bước, nhìn 7361 đầy vẻ ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Cái đó... Ngươi... Ngươi còn nhớ ta không?"

7361 ngồi trên xe bò, lạnh nhạt nhìn Triệu Bình An trước mặt, không lên tiếng.

Từ trước đến nay, cậu luôn như vậy, đối với những người không quen thân sẽ chẳng bao giờ để lộ dư thừa cảm xúc. Vì thế, trong mắt người khác, cậu lúc nào cũng có vẻ xa cách, lạnh lùng.

Triệu Bình An ngây ngốc nhìn cậu, vô thức nuốt nước miếng.

Gã chỉ cảm thấy người trước mặt so với lần gặp trước lại càng thêm xinh đẹp, đặc biệt là viền cổ áo lông thỏ xám mềm mại, khiến gương mặt kia trông càng trắng trẻo, trong trẻo như tuyết đầu mùa.

Trời biết gã đã nhớ gương mặt này bao lâu rồi.

Ngày hôm ấy, sau khi bị đá một cước, rất nhanh gã đã nghe tiểu gia gia của mình nhắc đến thân phận của 7361, lúc này mới biết cậu chính là quả phu bị nhà họ Vương đuổi đi.

Hơn nữa, danh tiếng trong thôn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhưng gã không chê 7361 như thế, gã nguyện ý cưới cậu về nhà.

Suốt một khoảng thời gian dài, Triệu Bình An không tiện đến tận cửa tìm người, nhưng từ miệng thôn dân gã biết được rằng mỗi ngày 7361 đều đánh xe đi qua con đường nhỏ này. Vì thế, sáng sớm gã đã đến đây chờ sẵn, quả nhiên trông thấy cậu.

Không kiềm được mà tiến lên một bước, Triệu Bình An mở to mắt, không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào 7361, vội vàng nói: "Ta... ta biết ngươi là ai, ngươi đừng sợ... Ta không trách ngươi chuyện lần trước đánh ta, ta chỉ muốn làm quen với ngươi thôi..."

"Tránh ra."

7361 không kiên nhẫn nghe người này lải nhải. Nếu đối phương còn dám bước lên thêm một bước, cậu không ngại tặng gã thêm một cước.

Đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, Triệu Bình An nào nhận ra được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của 7361? Gã chỉ cảm thấy giọng nói của cậu cũng đặc biệt mềm mại, dễ nghe, khiến tim gã tê dại từng trận.

Gã lại bước lên một bước, ý đồ kéo gần quan hệ giữa hai người: "Ta biết ngươi với muội ta quan hệ rất tốt, ta hẳn là lớn hơn ngươi, sau này ngươi có thể gọi ta là Bình An ca—Ọe!"

7361 thu chân lại, ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc kẻ đang ngã lăn ra mương bên cạnh. Cậu vung nhẹ cây roi, thản nhiên nói: "Đại Hoàng, đi tiếp đi."

Xe bò lộc cộc rời đi, ngày càng xa.

Triệu Bình An nằm dưới mương hồi lâu mới lóp ngóp bò dậy, nhìn chiếc xe bò sắp khuất bóng nơi xa, tay nắm chặt thành quyền, trong mắt toàn là không cam lòng.

Dựa vào cái gì? Một kẻ chẳng ai thèm lấy như quả phu, gã đây đã đại phát từ bi muốn thu nhận, vậy mà đối phương còn dám không biết điều như vậy!



Nhưng 7361 nào quan tâm Triệu Bình An nghĩ gì, dù có biết, cậu cũng chẳng thèm để ý.

So với chuyện đó, hôm nay cậu còn có việc quan trọng hơn, đón Bùi Nhuận.

Vào đông, trời tối rất nhanh. 7361 cảm thấy Bùi Nhuận tự đẩy xe lăn về từ học đường thực sự bất tiện, nên đã chủ động nhận việc đi đón y.

Đương nhiên, trong đó cũng có một phần là do cậu muốn thử nghiệm việc chạy xe bò khắp nơi trên

Đám học trò đã sớm ra về, chỉ còn phòng nghỉ của Bùi Nhuận vẫn sáng ánh đèn. Nhìn kỹ sẽ thấy trong phòng thấp thoáng bóng người lay động.

7361 nhảy xuống xe bò, bước thẳng về phía gian phòng của Bùi Nhuận.

Khi cậu đẩy cửa ra, liền trông thấy Bùi Nhuận đang đứng trong phòng, dưới nách chống một cây quải trượng, chậm rãi tập đi.

Thấy cậu bước vào, Bùi Nhuận dừng lại, khẽ mỉm cười: "Sao gấp gáp vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?"

Việc gấp thì tất nhiên là không có, chỉ là cả ngày chưa gặp Bùi Nhuận, 7361 cảm thấy có chút nhớ y.

"Ta tới đón ngươi." 7361 nói.

"Ta biết."

Suốt một khoảng thời gian, hễ cậu đến tìm Bùi Nhuận, đối phương đều đang luyện tập đi lại. Không chỉ có thế, dạo gần đây, y còn từ y quán mang về một đống thuốc, mỗi ngày đều phải uống một bát lớn.

Có lần 7361 không nhịn được, thừa dịp Bùi Nhuận xoay người, lén nếm thử một ngụm.

Ngụm thuốc đắng đến mức khiến cậu suýt nữa tê liệt cả đại não. Nếu không nhờ Bùi Nhuận phát hiện kịp thời, vội đưa cho cậu một quả mơ chua ngọt để giảm bớt vị đắng, có lẽ cậu đã bị ám ảnh suốt đời.

Thế nhưng bát thuốc đắng ngắt như vậy, Bùi Nhuận mỗi ngày đều uống cạn, sắc mặt chẳng hề thay đổi dù chỉ một chút.

Thậm chí, ngay cả trên người y cũng phảng phất vấn vít mùi dược thảo.

7361 nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay chân ngươi có đỡ hơn chút nào không?"

"Đỡ hơn chút rồi." Bùi Nhuận đáp.

Nhưng câu trả lời này chẳng thể làm 7361 hài lòng. Cậu đã hỏi vô số lần, lần nào Bùi Nhuận cũng chỉ đáp qua loa như vậy.

Dù cho cậu có chậm hiểu đến đâu, cũng dần nhận ra hình như Bùi Nhuận đang lừa cậu.

Ngẫm nghĩ một hồi, 7361 liền trực tiếp hỏi: "Bùi Nhuận, ngươi có phải đang gạt ta không?"

Bùi Nhuận lắc đầu, nói: "Không có, thật sự là đỡ hơn một chút."

7361 hiển nhiên không tin.

Nhìn ra vẻ không hài lòng trên mặt cậu, Bùi Nhuận bật cười: "Sao lại không vui rồi? Có phải đói bụng không?"

7361 không đáp, chỉ cúi đầu im lặng giận dỗi. Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, chỉ là trong lòng cứ thấy khó chịu.

Bùi Nhuận cười khẽ: "Tối nay có muốn ăn bánh gạo nếp bí đỏ không?"

Nghe vậy, ánh mắt 7361 hơi dao động.

Bùi Nhuận tiếp tục dụ dỗ: "Hôm qua Bách Duyệt Hiên có mang đến ít xương sườn, có muốn ăn thêm một phần sườn xào chua ngọt không?"

7361 vô thức nuốt nước bọt.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, ý cười trên mặt Bùi Nhuận càng sâu, liền không nhịn được mà vươn tay nhéo nhẹ khuôn mặt căng chặt của cậu, ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, A Dao đừng giận nữa. Chân ta thế nào, trong lòng ta tự biết rõ, ta không hề gạt ngươi. Nói đỡ hơn một chút, chính là đỡ hơn một chút."

Dĩ nhiên, sự thật là chỉ có tốt lên một chút xíu mà thôi. Nhưng những chuyện khiến người khác phiền lòng này, Bùi Nhuận sẽ không nói cho 7361 nghe.

7361 tựa hồ đã bị thuyết phục, hoặc có lẽ là bị những món ăn ngon mà Bùi Nhuận nhắc đến làm dao động.

Dù sao thì dạo gần đây, cậu thật sự rất thích ăn bánh gạo nếp bí đỏ cùng sườn xào chua ngọt.

Vì thế, cuối cùng cậu cũng chịu hạ giọng, nhưng vẫn không quên lên tiếng đòi hỏi: "Ta muốn ăn nhiều bánh gạo nếp."

Trước đó, Bùi Nhuận từng nói gạo nếp khó tiêu, mỗi lần đều không cho cậu ăn quá nhiều.

Bùi Nhuận suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Ăn nhiều ba cái có được không?"

7361 trầm tư giây lát, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi."

"Vậy chúng ta về nhà thôi?"

"Còn nữa." 7361 như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức nói, "Ta còn muốn nắm tay."

Hôm qua rồi hôm nay, suốt hai ngày đều chưa được nắm tay.

Thế này sao mà chịu nổi?

Trong lòng 7361, chuyện mỗi ngày nắm tay Bùi Nhuận quan trọng chẳng kém gì được ăn món ngon.

Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ của Bùi Nhuận, ngay sau đó, bàn tay 7361 đã bị nắm lấy.

Bùi Nhuận nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cậu, giọng nói ôn nhu: "Giờ thì chúng ta có thể về nhà rồi chứ?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 87: Kẻ trộm



7361 như ý nguyện được ăn thêm ba cái bánh gạo nếp bí đỏ, đương nhiên còn có cả sườn xào chua ngọt. Sau đó, cậu lại uống thêm trà tiêu thực do Bùi Nhuận chuẩn bị.

Cái ghế tre dùng để hóng mát vào mùa hè được dọn vào trong phòng. Bùi Nhuận đã sớm trải lên đó một lớp đệm mềm chắc chắn.

7361 cuộn tròn trên ghế, bên cạnh là lò sưởi mà Bùi Nhuận vừa nhóm. Củi cháy bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ "đốp" một cái, ánh lửa chiếu rọi nửa bên mặt cậu thành sắc cam ấm áp.

Cậu đung đưa đôi chân nhỏ, trong lòng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đang tận hưởng sự thư thái, bỗng nhiên tấm rèm cửa nhà chính bị xốc lên, mang theo một luồng khí lạnh ùa vào.

Bùi Nhuận đẩy xe lăn tiến vào.

Chưa đợi 7361 ngồi dậy, một tờ giấy đỏ liền bất ngờ úp xuống mặt cậu.

Trước mắt lập tức nhuộm thành một mảng sắc đỏ, bề mặt giấy hơi cứng, khiến cậu có chút ngứa ngáy. 7361 không nhịn được bật cười, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ sau tờ giấy.

"Ngươi làm gì vậy, Bùi Nhuận? Ngứa lắm đó."

Dù miệng thì nói thế, nhưng cậu cũng không đưa tay gỡ tờ giấy xuống, chỉ khẽ hít vào thở ra, làm mép giấy hơi bay lên, cong thành một độ cung nhỏ.

Qua một lát, bên tai cậu vang lên giọng nói của Bùi Nhuận, như thể cũng ẩn chứa ý cười.

"Ngươi nhìn xem."

"Hả?" 7361 cảm thấy kỳ lạ, "Ngươi úp giấy lên mặt ta thế này, sao mà nhìn thấy ta được?"

Lại một tiếng cười khẽ vang lên.

"A Dao nói đúng."

Tờ giấy đỏ rời khỏi tầm mắt 7361, để lộ khuôn mặt của Bùi Nhuận.

7361 cảm thấy trò này thật thú vị. Cậu ngồi dậy, đưa tay tìm tờ giấy. Thấy nó đang nằm trong tay Bùi Nhuận, cậu liền vươn tay đoạt lấy.

"Đưa ta xem nào, ta cũng muốn úp lên mặt ngươi."

7361 chỉ coi đây là một trò chơi thú vị nào đó.

Cậu đưa tay giành, mà Bùi Nhuận cũng chẳng có ý định từ chối, thế nên tờ giấy rất nhanh đã rơi vào tay 7361.

"Ừm? Trên này có chữ gì vậy?"

Vừa cầm tờ giấy, 7361 liền phát hiện trên đó có chữ viết. Cậu lập tức quên béng trò chơi, dàn tờ giấy ra trước mặt, cẩn thận đọc.

"Ngày 28 tháng 11 năm Cảnh Phong thứ sáu, ngày mùng 6 tháng 12 năm Cảnh Phong thứ sáu, ngày mùng 8 tháng 3 năm Cảnh Phong thứ bảy..."

7361 đọc xong liền ngơ ngác nhìn Bùi Nhuận: "Đây là ngày gì?"

Trước đây Bùi Nhuận từng giảng giải cho cậu, nên cậu biết hiện tại là năm Cảnh Phong thứ sáu. Nhưng ba ngày này có ý nghĩa gì, cậu thì không rõ.

Bùi Nhuận nhìn vào đôi mắt tròn xoe của 7361, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

"Đây là ba ngày mà bá mẫu đã nhờ người xem bát tự của chúng ta, rồi chọn ra."

"A Dao, đây là ngày thành thân của chúng ta."

7361 mở to mắt: "Thành thân!"

Trước đó không lâu, cậu vừa học xong Thiên Tự Văn, liền tò mò hỏi Bùi Nhuận về ngày thành thân. Khi ấy Bùi Nhuận chỉ nói đã nhờ người xem giúp, cậu không ngờ hôm nay đã có kết quả.

"Chúng ta phải thành thân ba lần sao?" 7361 nghi hoặc hỏi.

Bùi Nhuận bật cười, lắc đầu: "Là chọn một trong ba ngày này thôi."

"Vậy ta chọn ngày đầu tiên." 7361 không hề do dự, lập tức chỉ vào ngày 28 tháng 11.

Bùi Nhuận mỉm cười: "Ta cũng thấy ngày này tốt."

"Vậy quyết định thế đi!"

7361 nhẩm tính trong đầu, rồi vui vẻ nói với Bùi Nhuận: "Vậy chỉ cần đợi thêm một tháng nữa thôi."

Một tháng, ba mươi ngày, cậu và Bùi Nhuận sẽ có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.



Đêm đến, khi đã nằm trong chăn, 7361 vẫn còn đang tính toán.

Bùi Nhuận nói, thành thân phải mời khách, bảo cậu nghĩ xem muốn mời ai, rồi lập danh sách, Bùi Nhuận sẽ viết thiệp mời.

Từ khi đến nơi này, 7361 cũng đã quen biết không ít người.

Một nhà Hoè Hoa đương nhiên phải mời, Vương thẩm cũng nên gọi tới, Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy ở Bách Duyệt Hiên, cả Trụ Tử nữa, đều có thể gọi một lượt.

Tính ra, cậu cũng có thể mời được gần mười người.

Suy tính hồi lâu, 7361 hài lòng định nằm nghỉ, vừa nghiêng người thì bên ngoài sân chợt có động tĩnh.

7361 lập tức cảnh giác.

Thả tinh thần lực ra dò xét, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra đó không phải là chim sẻ bay lạc nửa đêm, cũng chẳng phải chuột mò vào trộm lương, mà là tiếng bước chân người.

Chỗ 7361 ở vốn cách xa thôn Vương Gia, lại dựa núi, địa thế cao hơn.

Ban ngày còn chẳng có ai qua lại, huống chi là ban đêm.

Huống hồ tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần, chẳng mấy đã tới trước cổng sân, hiển nhiên là nhằm vào cậu mà đến.

7361 liền ngồi dậy, không đốt đèn, mò trong bóng tối mặc y phục.

Ngoài sân, dưới bức tường thấp chừng nửa thân người, có hai bóng đen lén la lén lút.

Đêm nay không trăng, tối đen chẳng thấy gì rõ, hai kẻ kia hành động rất có mục đích, vòng quanh ngoài viện của 7361 nửa vòng, chọn lấy một chỗ dễ trèo lên.

Một tên thấp giọng nói: "Ngươi đỡ chân ta trước, ta leo lên rồi kéo ngươi sau..."

Tên còn lại có vẻ do dự, tựa hồ cũng biết việc mình làm chẳng phải chuyện quang minh, cũng đè thấp thanh âm: "Chúng ta thật sự phải làm sao... Nhỡ cậu ta phát hiện thì sao..."

Nói đến đây, người ấy bất giác run lên, như thể nhớ lại điều gì đó đáng sợ: "Hay là thôi đi... Ta không vào nữa."

Nghe đồng bọn chùn bước, bóng đen đang chuẩn bị trèo tường bèn ngừng động tác, giận dữ nói: "Ngươi sợ cái gì? Cậu ta chỉ là một ca nhi, cho dù có bản lĩnh đến đâu, chẳng lẽ hai chúng ta lại không đối phó nổi?"

Kẻ bị hỏi không lên tiếng.

"Ngươi muốn đi thì đi, đến lúc ta lấy được tiền rồi, ngươi đừng hòng chia phần."

Bóng đen kia hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, dồn sức dưới chân, trèo lên tường đất, xoay người chui xuống dưới.

Thấy bóng người kia biến mất.

"Ngươi..." Kẻ ở dưới nóng ruột, nghiến răng, "Đợi ta với."

Dứt lời không màng gì nữa, cũng trèo lên theo, song vừa lên tới nơi định tìm người kia thì vì trời quá tối, đảo mắt hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu.

"Người đâu rồi..." Gã thấp giọng lẩm bẩm.

Chẳng ngờ lời vừa dứt, trong sân đột nhiên bừng lên một luồng sáng.

Trong ánh sáng lập loè, một thân ảnh đứng lặng, tay xách gậy, lặng lẽ chẳng nói một lời.

Kẻ trên tường giật bắn mình, hoảng hốt kêu to, thân hình loạng choạng suýt nữa ngã khỏi tường.

"Ngươi! Ngươi là ai!"

7361 cầm đèn, đá nhẹ vào người dưới chân mình, tiện tay giơ đèn lên cao thêm một chút, để đối phương nhìn rõ mặt cậu.

"Liễu Dao." Cậu thiện ý đáp lời.

Nào ngờ ánh sáng từ dưới hắt lên, soi rõ khuôn mặt cậu không chút biểu cảm, trong đêm đen như mực này, đối với hai kẻ đang trộm cắp mà nói, chẳng khác nào tà ma hiện thân.

Quả nhiên, tên kia lại thét lên một tiếng thê lương: "—Aaa!"

Ngay sau đó tay chân luống cuống, rơi bịch vào trong sân nhà 7361.

Gã tựa hồ thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, co rúm người lùi mãi, lùi mãi đến tận góc tường không còn đường thoái, còn tay thì vung loạn trong không trung.

"Ta sai rồi, ta sai rồi! Đừng đánh ta! Là hắn! Hắn ép ta tới đây!"

Cũng vào lúc này, kẻ bị 7361 giẫm dưới chân mới tỉnh lại.

Vừa nãy gã mới nhảy xuống, còn chưa kịp làm gì thì đã bị thứ gì đó nện cho một cái, rồi sau đó chẳng biết gì nữa.

Giờ đây tỉnh lại, nghe thấy đồng bọn đổ tội, gã mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, lập tức muốn bật dậy, nhưng vừa động đậy thì trên lưng đã truyền đến một luồng lực đạo không cho phép phản kháng, gã lập tức lại bị đè bẹp xuống đất.

"Các ngươi tới, làm gì?"

7361 thần sắc lạnh đi mấy phần, nhất là khi thấy mấy luống rau vừa mới trồng bị giẫm nát, mặt mày lại trầm xuống thêm chút nữa.

Người dưới chân giãy giụa không nổi, bèn dứt khoát buông xuôi theo kiểu cá chết lưới rách.

"Làm gì ư? Dĩ nhiên là tới lấy lại tiền của nhà họ Vương bọn ta!"

"Nhà họ Vương?"

Tên này đã lâu chẳng xuất hiện trong cuộc sống của 7361, đến mức khi nghe thấy còn phải lục lọi trong trí nhớ một lúc mới kịp phản ứng, nhận ra đối phương đang nói đến ai.

Nghĩ tới nhà họ Vương, hai người trước mặt cũng trở nên quen mắt hơn, kẻ đang co rúm trong góc tường che mặt kia, hình như là tên Vương Thành Lâm gì đó.

Còn người đang bị cậu giẫm dưới chân, 7361 đưa đèn lại gần, cẩn thận nhìn một hồi, mới nhận ra hắn là ai.

Hoá ra là Vương Minh Võ.

Chỉ là Vương Minh Võ so với ký ức của cậ đã khác quá xa, bộ dạng chật vật không chịu nổi, áo quần chắp vá chồng chất, má hóp lại, trong mắt khi nhìn 7361 còn hiện rõ sát ý.

7361: Ồ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, biết điều thì mau giao tiền ra đây, nếu không thì..." Vương Minh Võ dường như muốn buông lời đe doạ, nhưng xét tình hình hiện tại, có vẻ lời cầu xin sẽ thích hợp hơn nhiều.

Thế nhưng, gã lại không muốn mất mặt, chỉ gằn giọng giận dữ: "Không thì ta sẽ báo quan!"

7361: ...

7361 thầm cảm khái: Quả nhiên đầu óc người nhà họ Vương vẫn ngu xuẩn như thuở nào.

Cậu gần như chẳng muốn so đo với đám người thiếu trí tuệ này nữa.

Cảm thấy sức nặng dưới chân mình đã nhẹ đi, Vương Minh Võ liền lảo đảo bò dậy, tránh sang chỗ cách 7361 một trượng, mới gắng sức đứng lên.

"Coi như ngươi biết điều!"

Vương Minh Võ nói xong, lập tức kéo tên Vương Thành Lâm đang co rúm sau lưng mình dậy, quát: "Sợ cái gì, cậu ta chỉ có một người, hai ta còn không đánh nổi hắn chắc?"

Vương Thành Lâm bị lôi lên, dựa lưng vào tường, trong lòng đã hối hận đến xanh ruột, gã đúng là không nên nghe lời Vương Minh Võ mà tới chỗ này.

Dạo gần đây trong thôn rộ lên lời đồn rằng quả phu nhà họ Vương kiếm được không ít bạc, đương nhiên nhà họ Vương cũng đã nghe thấy.

Nửa năm nay, nhà họ Vương sống vô cùng chật vật, trước bị trận mưa lớn làm hỏng thóc lúa, sau lại phải nộp thuế, thêm vào đó là việc Vương Kim Hà, người xưa nay gánh vác chuyện kiếm tiền trong nhà đã mất đi việc làm.

Không có khoản thu vào nào, nhà họ Vương chẳng mấy chốc đã rơi vào cảnh khốn cùng. Ăn thì vẫn có cái để bỏ miệng, nhưng so với trước kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Vương Minh Võ đã chán ngán những ngày phải nhai cám lúa qua bữa, càng không chịu nổi việc ngày nào cũng làm việc không hết, lại còn phải nghe cãi vã suốt ngày, cha nương cãi nhau, nương cãi với phu lang của gã.

Cãi xong cuối cùng đều đổ lỗi lên đầu gac, rằng là tại gã khiến nhà mất hết thóc.

Thế mà, kẻ khiến tất cả mọi chuyện này xảy ra — 7361 — lại sống tiêu dao khoái hoạt, thậm chí còn mua được cả bò, ngày càng phú quý.

Nếu không phải do 7361, nếu không phải cậu ta đòi phân gia, đoạn tuyệt quan hệ, thì mấy thứ đó chẳng phải đều là của nhà họ Vương sao?

Bảo Vương Minh Võ cam tâm sao được?

Gã liền tính toán, kéo theo Vương Thành Lâm tới đây, định từ chỗ 7361 kiếm chút bạc, nhân tiện dắt luôn con bò đi.

Nào ngờ vừa tới đã bị phát hiện.

"Thôi... hay là chúng ta đi đi." Vương Thành Lâm bắt đầu muốn rút lui.

"Đi cái đầu ngươi, về rồi nhịn đói chắc?" Vương Minh Võ nổi giận.

"Nhưng mà..."

Vương Minh Võ không cho gã nói hết, quay sang 7361 lớn tiếng hăm doạ: "Lý Tiểu Mãn, ngươi nhìn cho rõ, giờ chúng ta có hai người, ngươi chỉ có một. Nếu chúng ta muốn xử ngươi, thì dễ như trở bàn tay."

7361 nghiêng đầu: "Rồi sao?"

"Còn giả vờ hồ đồ nữa à? Trong nhà cơm chẳng đủ ăn, ngươi làm con dâu, chẳng phải nên dâng ra tiền lương, lương thực hay sao?"

7361 coi như đã hiểu, mà khi hiểu rồi thì sắc mặt cậu cũng hoàn toàn trầm xuống.

Xiết chặt cây gậy trong tay, 7361 hỏi: "Các ngươi đến nhà ta, định trộm thóc sao?"

Dám trộm khẩu phần ăn của cậu, đối với 7361 mà nói, tội này không thể tha thứ!
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 88: Người tuyết



Nửa đêm, trong sân nhà 7361 vang lên hai tiếng kêu thảm thiết đến thấu tim gan.

Hai vật thể không rõ là gì bị ném qua tường sân, vẽ một đường cong trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.

Có lẽ vì tiếng kêu quá thảm thiết, đến mức khiến chó ở thôn Vương Gia phía xa cũng bắt đầu sủa vang.

Dọn dẹp xong mấy luống rau bị giẫm nát, truyền vào đó chút tinh thần lực, 7361 mới đứng dậy, phủi sạch tro bụi bám trên tay, chuẩn bị quay vào nhà ngủ tiếp.

Còn hai người ngoài tường sân ấy, lúc đầu 7361 còn nghe thấy vài tiếng "Ai u", về sau thì lặng thinh, nghĩ chắc cũng không quậy nổi trò gì nữa.

7361 xưa nay luôn là một người phỏng sinh rộng lượng.

Nếu chuyện này xảy ra ở hoang tinh, với mấy con sâu gặm rau của cậu, 7361 chỉ cần một xẻng là chặt làm ba đoạn, rồi vùi xuống đất làm phân bón.

Cho nên, chỉ đánh cho Vương Minh Võ và tên kia một trận rồi quăng ra ngoài, 7361 đã thấy mình hiền lành lắm rồi.

Ai bảo hôm nay tâm tình cậu tốt, coi như tích chút công đức vậy.

Khẽ khép mắt lại, 7361 chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Chẳng bao lâu sau, cậu lại mở mắt ra.

Không vì gì khác, chỉ vì 7361 lại nghe thấy tiếng động từ xa dần tới, lần này không giống tiếng bước chân, mà giống như tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

Thanh âm ấy rất nhanh đã dừng lại ngay trước cổng sân.

7361 lần nữa ngồi dậy, nếu như tâm tình tệ hại có thể hiện ra ngoài, thì hẳn lúc này trên người cậu đang tỏa ra từng làn hắc khí.

Tối nay cái căn nhà nhỏ này của cậu thật là náo nhiệt quá mức, cậu muốn xem xem kẻ nào còn dám đến trộm lương thực, tha cho hai kẻ trước, kẻ tới sau này, cậu quyết không dung tha.

Nào ngờ, bên ngoài cổng sân vang lên tiếng "Cốc cốc" gõ cửa, kế đó là một giọng nói quen thuộc truyền vào.

"A Dao, ngươi có trong đó không?"

7361 lập tức thay đổi biểu tình, là Bùi Nhuận!

Cậu vội vã bước xuống giường, xỏ giày, ra cửa ngay cả đèn dầu cũng chẳng buồn thắp.

Vừa mở cổng ra, quả nhiên liền thấy Bùi Nhuận đang đứng đó.

Y đang cầm theo một chiếc lồng đèn, ánh nến bên trong lồng lay động không ngừng, hiển nhiên là người cầm đèn vội vã tới đây, thấy được cậu, thần sắc trên gương mặt Bùi Nhuận mới dịu đi vài phần.

"Ngươi sao lại tới đây?" 7361 hỏi.

"Vừa rồi ta nghe bên ngươi có động tĩnh, sợ có chuyện gì bất trắc nên qua xem thử." Bùi Nhuận đáp, vừa nói, hơi thở trắng xoá phả ra theo từng câu, nhìn qua có thể thấy y quả thực rất vội vàng.

"Ta không sao." 7361 vỗ vỗ cánh tay tỏ vẻ, "Ta lợi hại như vậy, sao có chuyện được?"

"Vừa rồi là có người tới gây sự với ngươi?" Trên mặt Bùi Nhuận không còn nụ cười ôn hòa thường ngày, thậm chí còn hiện rõ vẻ nghiêm túc.

"Ừ, là bọn Vương Minh Võ." 7361 chẳng hề để tâm, kể lại việc hai huynh đệ nhà họ Vương tới trộm thóc như nói chuyện vặt.

Bùi Nhuận mím môi, rõ ràng là giận lắm, song vẫn cố không biểu lộ trước mặt 7361.

Y không phải chưa từng nghĩ đến chuyện mua xe bò sẽ khiến người trong thôn dị nghị, nhưng thứ nhất là không thể để 7361 phải sống khổ chỉ vì ánh mắt thiên hạ, thứ hai là chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân. Tuy hiện giờ y chỉ là một thư sinh chưa có chức sắc, nhưng dù sao cũng có danh phận Tú Tài, nếu cùng A Dao thành thân, tất sẽ giúp xua đi không ít phiền toái không cần thiết.

Chẳng ngờ, lại có kẻ nhịn không nổi mà ra tay nhanh như vậy.

"Là ta đã suy tính không chu toàn, xin lỗi ngươi, A Dao." Bùi Nhuận nói.

"Việc này đâu có liên quan gì đến ngươi đâu?" 7361 nói, "Chẳng lẽ là ngươi sai họ tới trộm thóc à?"

Nhưng trong lòng Bùi Nhuận đã âm thầm có tính toán, chỉ nói: "Ngươi không sao là tốt rồi."

"Ta không sao cả, ở đây vẫn chưa có ai có thể làm gì được ta."

Chuyện hai kẻ kia, 7361 đã sớm quăng ra sau đầu.

Cậu nhìn Bùi Nhuận, cảm thấy đứng ngoài cổng nói chuyện quả thật không tiện, bèn tự nhiên đưa tay ra, đẩy xe lăn của y vào trong sân.

"Vào nhà trước đã."

Cánh cổng sân lại được khép lại, 7361 đẩy xe lăn định đưa Bùi Nhuận vào nhà, nhưng vừa đẩy liền phát hiện không nhúc nhích.

"Bùi Nhuận?" 7361 thấy y giữ chặt bánh xe, có chút khó hiểu.

"Đã quá khuya rồi." Bùi Nhuận đáp.

"Ta biết mà." 7361 nghi hoặc, "Thì sao?"

Bùi Nhuận không nói gì trong thoáng chốc.

Một lúc sau, 7361 chợt tỉnh ngộ: "Có phải ngươi sợ ta làm gì ngươi không?"

Cậu chợt nhớ tới câu chuyện mà Bùi Nhuận đã kể cho cậu nghe trước đó không lâu.

Nam nữ, hoặc hán tử với ca nhi, nếu muốn thuận theo lẽ thường nơi đây, tất phải cẩn trọng đủ điều.

Nếu không, chịu thiệt thòi vẫn luôn là nữ tử và ca nhi.

Nhưng cậu thì chẳng thiệt thòi được, bản lĩnh cậu lớn như vậy, chỉ có thể là Bùi Nhuận lo sợ chính mình sẽ bị thiệt thôi.

7361 cảm thấy mình đã hiểu rõ, liền vỗ vai Bùi Nhuận, an ủi: "Yên tâm đi, ta sẽ không ức h**p ngươi đâu."

Đèn lồng trong tay Bùi Nhuận khẽ rung lên một cái.

"A Dao... nói đúng rồi." Bùi Nhuận như đang nín cười, qua một thoáng mới chậm rãi nói, "Là ta bị lẽ thường che mắt."



Vào đến trong phòng, 7361 đón lấy chiếc đèn lồng trong tay Bùi Nhuận, đặt sang một bên.

Trông thấy Bùi Nhuận ngồi trước mặt, tóc tai xõa xuống, y phục có phần cẩu thả, xem ra là vội vàng rời đi, 7361 nhìn một lúc, chợt quên cả những lời vừa nói.

Cậu muốn làm gì đó với Bùi Nhuận.

Nghĩ muốn thì liền làm thôi.

7361 đưa tay ra trước mặt Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, nắm tay đi."

Bùi Nhuận khẽ cười, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay cậu.

"Hơi lạnh đó." 7361 nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn y, "Ngươi lạnh à?"

Đêm nay còn lạnh hơn mọi khi, Bùi Nhuận ra ngoài thế này, hẳn là lạnh lắm.

Nhưng 7361 lại nghe y đáp: "Tạm ổn."

Cậu không tin, đưa tay còn lại sờ lên mu bàn tay y, quả nhiên lạnh buốt.

"Ngươi gạt ta, rõ ràng là lạnh mà."

"Là ta không đúng, nắm không được thoải mái sao?"

"Cũng không đến mức ấy."

7361 nói xong lại kéo tay Bùi Nhuận nắm lấy lần nữa, nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: "Hay là chúng ta cùng chui vào chăn sưởi ấm đi."

Hơn nữa giờ này cũng nên đi ngủ nghỉ rồi.

Bùi Nhuận hơi ngập ngừng, không trả lời mà chỉ nói: "Cũng muộn rồi, A Dao nếu buồn ngủ thì cứ nghỉ trước đi."

"Hả? Thế còn ngươi? Không ngủ cùng ta sao?"

Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, buông tay 7361 ra: "Ta chưa buồn ngủ, tạm thời không ngủ, A Dao cứ đi nghỉ trước, đợi ta buồn ngủ rồi sẽ qua."

7361 chẳng mảy may nghi ngờ y, lần trước ở học đường cũng thế, hình như Bùi Nhuận chẳng mấy thích ngủ.

Nhưng đối phương đã hứa sẽ qua, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Nửa đêm đã mệt mỏi như vậy, 7361 không nhịn được ngáp một cái, đá giày ra rồi trèo lên giường, lúc chui vào chăn, cậu chỉ chiếm một góc nhỏ, rồi nói vọng ra với Bùi Nhuận trong phòng: "Ta để lại chỗ tốt cho ngươi rồi đó, lát nữa buồn ngủ nhớ tới nhé."

Trong gian phòng tĩnh mịch, 7361 chỉ nhận được một chữ "Ừ" từ Bùi Nhuận.

Một đêm yên giấc.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ, 7361 bò dậy dụi mắt, liền thấy Bùi Nhuận ngồi nơi bàn, một tay chống trán, mắt khép hờ.

Tựa như nghe thấy động tĩnh khi cậu trở mình, đối phương chậm rãi mở mắt.

Chạm phải ánh mắt 7361, Bùi Nhuận khẽ cười: "Tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?"

7361 từ từ cau mày: "Ngươi lừa ta."

Nói là lát nữa sẽ qua cùng ngủ, thế mà Bùi Nhuận căn bản chưa từng lại gần.

"Là ta không phải, A Dao đừng giận."

7361: ...

Đối phương nhận sai một cách ngoan ngoãn như vậy, 7361 nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ tức giận.

Bùi Nhuận khẽ cười, đẩy xe lăn đến gần 7361, đưa tay nắm lấy tay cậu.

7361 tức đến mức cố tình quay đầu đi, không thèm nhìn y, dùng hành động để thể hiện cậu không muốn để ý tới đối phương, thế nhưng tay lại chẳng nỡ rút ra.

"A Dap?" Bùi Nhuận ghé lại gần một chút, giọng mang theo nụ cười dịu dàng, "Ai nha, A Dao của ta phải làm sao mới không giận đây?"

"Vậy thì lần sau ngươi nói được thì phải làm được, không được lừa ta."

"Được, ta hứa."

"Vậy... vậy ta tạm tha thứ cho ngươi."

Bùi Nhuận khẽ siết tay cậu, cười nói: "Vậy phải đa tạ A Dao đại nhân rộng lượng, không chấp nhặt với ta."

Lúc này 7361 mới thật sự vui vẻ trở lại.

Nhưng cậu không ngờ, còn chuyện khiến cậu vui hơn đang đợi phía sau, Bùi Nhuận nói, đêm qua trời đổ tuyết.

Tuyết!

Là tuyết mà 7361 đã mong mỏi suốt một thời gian dài.

7361 lập tức không thể chờ nổi mà bật dậy, đến áo còn chưa mặc chỉnh tề đã lao ra cửa, vừa đẩy cửa ra, cậu liền bị luồng hàn khí táp thẳng vào mặt.

Thế nhưng cậu lại chẳng màng, đôi mắt mở to sáng rỡ.

Trước mắt là một mảnh trắng xoá, trời đất như khoác lên chiếc áo bông trắng toát, trong sân rau cũng phủ một lớp tuyết mỏng.

7361 bước nhanh ra sân, bên tai là tiếng tuyết bị giẫm phát ra những âm thanh "kẽo kẹt" khẽ khàng, nghe vào lại thấy dễ chịu lạ lùng.

Đưa tay nắm một nhúm tuyết bên cạnh, trên mặt 7361 lại thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

"Lạnh thật." Cậu nói.

Lúc muốn ghé sát để nhìn kỹ hơn, chút tuyết kia rất nhanh đã tan trong lòng bàn tay, 7361 ngạc nhiên không thôi.

Giữa hơi thở là vị lạnh sắc lẻm, 7361 nhìn tuyết một lúc, bỗng vùi mặt vào lòng bàn tay, khẽ thở ra một hơi dài.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều điều. bầu trời xám xịt không phân rõ ranh giới nơi hoang tinh, những cơn bão dăm bữa nửa tháng lại nổi lên, cùng lao dịch ngày qua ngày không chút thay đổi...

Cậu chẳng hiểu vì sao mình lại nghĩ đến những chuyện ấy, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả.

"Là tuyết." Cậu quay đầu nói với Bùi Nhuận đang đứng dưới hành lang, vẻ mặt như vừa phát hiện bảo vật, "Bùi Nhuận, là tuyết đó!"

"Ừ, là tuyết."

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm ở huyện Sơn Dương, đến sớm hơn mọi năm một chút.

Tuyết thật ra không rơi nhiều, chỉ phủ một lớp mỏng. Nếu giữa trưa trời hửng nắng, có lẽ lớp tuyết ấy cũng sẽ tan mau.

Nhưng 7361 chẳng hề để tâm đến điều đó, cậu dùng tay vo thành mấy quả cầu tuyết lớn nhỏ khác nhau, xếp thành hàng trên bậc thềm, ngẩng đầu hỏi Bùi Nhuận có đẹp không.

Tất nhiên là Bùi Nhuận nói đẹp.

7361 lại lấy một quả lớn một quả nhỏ chồng lên nhau, làm thành hình một người tuyết, Bùi Nhuận trông thấy, liền mỉm cười nhặt hai viên đá nhỏ dưới đất đặt lên làm mắt cho người tuyết.

Đôi mắt 7361 sáng lên, lập tức xoay người chạy vào bếp lấy một củ cà rốt, gắn ngay dưới hai hòn đá kia.

"Là cái mũi đó, có đáng yêu không?"

Bùi Nhuận gật đầu, dịu dàng đáp: "Không bằng A Dao."

7361 chỉ cười: "Ta thì thấy không đẹp bằng Bùi Nhuận."

Cuối cùng, hành lang bị biến thành một bãi chiến trường toàn là quả cầu tuyết, vây quanh hai người tuyết, hai người tuyết ấy kề sát bên nhau.

7361 chỉ vào người tuyết lớn hơn trong đó nói với Bùi Nhuận: "Người này là Bùi Nhuận."

Lại chỉ sang người nhỏ hơn: "Người này là Liễu Dao."

Sau đó liền bật cười: "Giống bọn ta không?"

"Giống."

7361 nhìn đến mà lòng rộn ràng vui sướng, chỉ nghĩ làm sao mới có thể giữ hai người tuyết này thật lâu, đừng để chúng tan đi.

Chưa kịp nghĩ ra, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 89: Thiệp mời



Hoè Hoa tới, còn mang theo hai đệ đệ.

"A Dao, nương ta bảo ta qua xem thử, có việc gì cần giúp—"

Vừa thấy Bùi Nhuận dưới hành lang, lời của Hoài Hoa bỗng chững lại giữa chừng.

Lại nhìn đến tay của Bùi Nhuận và 7361 đang đan vào nhau, Hoè Hoa lập tức xoay người, vội vàng giơ tay bịt mắt Tiểu Bảo và Tiểu Thạch lại.

Hai đứa trẻ chẳng hiểu gì: "A tỷ?"

Hoè Hoa mặt đỏ bừng, vừa đẩy hai đệ đệ ra ngoài vừa luống cuống nói: "Các, các đệ... đi, đi xem Đại Hoàng đi..."

Tiểu Thạch: "Nhưng a tỷ, chẳng phải nương bảo chúng ta qua đây giúp một tay sao?"

Tiểu Bảo: "A tỷ, Đại Hoàng ra ngoài lúc nào?"

Hoè Hoa không tiện giải thích, chỉ đành nói lấy lệ: "Ừ ừ, ta biết rồi, cứ ra ngoài trước đi."

7361 tận mắt chứng kiến hết thảy, lại chẳng cảm thấy có gì lạ, ngạc nhiên hỏi: "Hoè Hoa, ngươi đang làm gì vậy?"

Bùi Nhuận khẽ ho một tiếng, thả tay khỏi 7361.

Chốc lát sau, Hoè Hoa đứng trong sân, hai đệ đệ thì đã bị sai đi chuồng bic sau vườn xem Đại Hoàng.

Hoè Hoa cúi đầu, ánh mắt né tránh, nhìn đông ngó tây, riêng không dám nhìn lên thềm nơi có hai người kia.

Bùi Nhuận trông thấy, liền dịu dàng nói: "A Dao, hai người trò chuyện đi, ta vào chuẩn bị điểm tâm."

Đợi Bùi Nhuận rời đi, Hoè Hoa rõ ràng thở phào một hơi.

"Vừa nãy ngươi làm sao thế?" 7361 hỏi.

"Ai nha... A Dao các ngươi ..."

Hoè Hoa mặt vẫn còn đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng thân là nữ tử, có nhiều lời thực chẳng tiện thốt ra.

"Bọn ta làm sao?"

Hoè Hoa: "......"

Hoè Hoa: "Không... không có gì cả."

7361: "Ồ."

Hoè Hoa cũng chẳng muốn nói nữa, ra sức xoa mặt, rồi mới nói đến mục đích hôm nay: "Tối qua có tuyết, nương ta bảo ta tới xem thử, xem mảnh vườn của ngươi có gì cần giúp đỡ không. Nếu cỏ khô phủ luống không đủ, thì ta sẽ mang thêm sang."

Dạo gần đây tiết trời ngày một lạnh hơn, nhưng rau trong vườn nhà Hoè Hoa nhờ có cỏ khô phủ kỹ nên vẫn phát triển ổn, ít ra thì chưa thấy bị lạnh cóng.

Hoè Hoa còn từng bán rau cho 7361 hai lần.

Hiện tại cả nhà Hoè Hoa đều quý mảnh đất trồng rau ấy như trân bảo, tối qua tuyết rơi, nương của Hoè Hoa gần như cả đêm không ngủ, chỉ sợ rau bị gì.

May mà sáng ra xem thì rau non vẫn khỏe mạnh, bà mới hơi yên tâm, rồi sai ba tỷ đệ Hoè Hoa sang thăm bên này.

Trên mái bếp, làn khói trắng lượn lờ bay lên.

Hoa và 7361 cùng bận rộn trong vườn rau giữa sân.

Tuyết lần này rơi không dày, nhưng vẫn đè gãy một vài cây non, hai người họ cẩn thận từng chút một phủi tuyết trên rau xuống, tiện thể dựng lại những cành lá bị đè cong.

Tiểu Bảo và Tiểu Thạch cũng đã từ chuồng sau quay lại, hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng bên kia vườn, cũng nhẹ tay nhẹ chân mà giúp một tay.

Hoè Hoa cẩn thận quét tuyết trên chùm cà chua xuống, sau đó liếc nhìn 7361 bên cạnh.

Nàng do dự một lát, rón rén lại gần, khẽ hỏi: "Cái đó... A Dao à, lần trước ta nhớ ngươi từng nói, ngươi sắp thành thân với Tú Tài, vậy đã định ngày chưa?"

Nhắc đến chuyện này, 7361 lập tức rạng rỡ. Đêm qua cậu đã muốn chia sẻ tin vui này với người khác, giờ Hoài Hoa vừa hỏi, cậu liền hớn hở nói lớn: "Đêm qua bọn ta đã định rồi, đúng một tháng sau."

"Ngày 28 tháng 11, năm Cảnh Phong thứ sáu." 7361 chậm rãi đọc từng chữ một cách rõ ràng.

Hoef Hoa bị cậu dọa giật mình, nhưng đây là lần đầu nàng thấy trên mặt 7361 nở nụ cười rạng rỡ, thật lòng đến vậy, đủ để hiểu cậu thực sự vui sướng.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy Bùi tú tài quả là người tốt, tuy đôi chân có chút bất tiện, nhưng học vấn thì không ai sánh bằng, sau này cuộc sống của A Dao nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Hoè Hoa cũng mỉm cười: "Đến lúc đó ta và nương sẽ đến sớm giúp ngươi một tay."

Nói rồi, nàng như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Vậy... hồi môn của ngươi... đã chuẩn bị chưa?"

"Hồi môn là gì?" 7361 không hiểu.

Hoài Hoa bèn giải thích cho cậu biết hồi môn là gì.

7361 nghe xong, khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Không có."

Cậu chẳng chuẩn bị gì cả, bởi Bùi Nhuận đã nói, cậu không cần chuẩn bị gì, mọi thứ Bùi Nhuận đều sẽ lo liệu chu toàn.

7361 liền thuật lại nguyên văn lời đó cho Hoè Hoa nghe.

Lần này Hoài Hoa thật sự ngạc nhiên, chơi với 7361 bao lâu, lại từng cùng nhau bán rau, nàng tất nhiên biết giờ đây 7361 không hề thiếu tiền, nếu không thì ban đầu cũng chẳng dễ dàng xuất ra 6 lượng bạc như vậy.

Thế mà giờ nghe 7361 nói đến cả hồi môn cũng do Bùi Nhuận chuẩn bị, chuyện này quả là xưa nay hiếm gặp.

"Tú Tài..... Tú Tài..." Hoài Hoa lắc đầu cảm khái hồi lâu, cuối cùng chỉ biết giơ ngón tay cái về phía 7361, "Y thật sự rất tốt với ngươi."

7361 có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi, mà ta cũng sẽ đối xử tốt với y."



Ngày thành thân đã định, bao việc lặt vặt phải bắt đầu chuẩn bị.

7361 không hiểu những chuyện này, tất cả đều do Bùi Nhuận lo liệu. Tất nhiên, Cao Trì cũng tới giúp đôi chút, lại còn thỉnh thoảng mang theo một ít đồ do Đỗ thị chuẩn bị gửi tới.

Bộ bàn ghế trước kia nhờ Vương Đại Giang đặt làm cũng đã được giao đến vài hôm trước, khiến mấy gian phòng mới trở nên khang trang hơn hẳn.

7361 không nhớ nổi tên những món đồ đó, nhưng điều đó không ngăn cản cậu thấy chúng thật đẹp.

Trong đó có một gian phòng lớn được trang trí lộng lẫy nhất. Bùi Nhuận đặc biệt dắt tay 7361 vào trong, dẫn cậu đi một vòng, từng cái từng cái chỉ cho cậu biết tên các món đồ nội thất.

Nhờ vậy mà 7361 mới biết thì ra đồ gia cụ cũng có lắm điều hay ho đến vậy – nào là sập thấp, bình phong, bàn kê, bàn viết... Nhưng nổi bật nhất, vẫn là chiếc giường Bạt Bộ đặt trong cùng.

Nói là giường Bạt Bộ cũng chưa hẳn đúng, có thể coi như phiên bản giản lược của nó.

"...Chỉ là dáng vẻ thường thôi, nhưng cũng đủ dùng rồi. Nếu A Dao không thích, sang năm chúng ta lại thay mới."

Nhưng 7361 đã thấy rất đẹp rồi, chí ít là cậu chưa từng được thấy qua.

Cậu đưa tay vuốt nhẹ những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên giường, rồi kéo tấm màn treo bên cạnh buông xuống.

Màn lụa màu đỏ sẫm có hoa văn uốn lượn theo tay 7361 mà gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, cậu buột miệng thốt lên đầy ngạc nhiên như một kẻ chưa từng thấy thế sự: "Đẹp quá."

Bùi Nhuận mỉm cười: "A Dao thấy ưng là tốt rồi."

Xem xong gian phòng lớn nhất, hai người lại sang thư phòng.

Thư phòng cũng đã được sửa sang lại, bàn viết là bàn mới đổi, so với chiếc bàn trước kia của Bùi Nhuận thì cái này lớn hơn hẳn, hai người ngồi song song bên nhau vẫn rất rộng rãi.

Hẳn đây chính là dụng ý của Bùi Nhuận, nếu không, sao trước bàn lại có đến hai chiếc ghế?

Một trong hai chiếc ghế còn được lót đệm mềm như ghế bập bênh, nhìn qua đã thấy êm ái.

Giờ phút này, 7361 đang ngồi trên đó, chống cằm trên mặt bàn, mắt không rời khỏi nét bút của Bùi Nhuận khi y đang viết thiệp mời.

Nhà nông thôn thành thân, xưa nay nào có gì long trọng đến thế, thường thì chỉ cần trước đó nửa tháng báo miệng với bà con hàng xóm một tiếng, tới ngày là đãi rượu mời cơm, đâu có chuyện phí giấy mực như vậy.

Ngòi bút lông chấm mực rơi xuống tờ giấy đỏ, nét bút như mây trôi nước chảy, phóng khoáng mà vẫn sắc sảo.

Bên cạnh đã đặt sẵn ba bốn tấm thiệp mời, mở ra đợi mực khô.

7361 nhìn những dòng chữ đã viết, khẽ lẩm bẩm đọc theo: "Kính gửi bá phụ đài tiền... năm Cảnh Phong..."

Đằng sau là tên của Bùi Nhuận và cậu.

"...mai mối xe duyên... kính dâng chén rượu nhạt... cầu thêm phúc khí ngày lành..."

7361 đọc lắp bắp xong, rồi cẩn thận cầm một tấm thiệp lên, ngắm nghía trước sau, trong lòng vui mừng khó tả.

Thật ra, người mà hai người họ định mời cũng không nhiều. Bên phía 7361 chỉ có nhà Hoè Hoa, thêm nhà Vương thẩm, nhiều nhất là thêm một tấm gửi đến Bách Duyệt Hiên và Lâm quản gia. Còn phía Bùi Nhuận, chỉ nói đến nhà Cao Trì, ngoài ra không còn ai khác.

Bởi vậy, tổng cộng cũng chỉ viết sáu tấm thiệp mời.

Trong đó có một tấm là Bùi Nhuận định gửi cho lý chính.

Dù là chuyện nhà đất trước kia hay chuyện hộ tịch sau này, lý chính đều đã giúp không ít, huống hồ với thân phận của ông ấy, dù sao cũng nên có một phần.

Đợi đến khi chữ trên thiệp gần khô, 7361 liền hỏi: "Chúng ta khi nào đi đưa đây?"

Cậu đã có chút nôn nóng, dù còn gần hai mươi ngày nữa mới đến ngày thành thân, nhưng 7361 lại cảm thấy thời gian như chậm lại.

"Hôm nay hoặc ngày mai đều được."

7361 lập tức cầm lấy hai tấm thiệp định đưa cho nhà Hoè Hoa và Vương thẩm: "Vậy ta đi luôn bây giờ được không?"

Thấy cậu hăng hái như thế, Bùi Nhuận đâu nỡ ngăn, chỉ dặn: "Muốn đi thì đi, nhớ đi chậm một chút."



7361 đi đến nhà Hoè Hoa trước, gần nhất.

Hoè Hoa thấy thiệp trong tay cậu, ban đầu còn không nhận ra là gì, đến khi 7361 giải thích, tấm thiệp trong tay nàng như nóng rực lên.

"Cái này là..."

Nàng cẩn thận mở ra, đọc kỹ hàng chữ phía trên, rồi chỉ vào phần đầu hỏi: "Đây là tên ta sao?"

7361 gật đầu: "Ừm, là tên ngươi — Hoè Hoa."

"Đẹp quá, tấm thiệp này thật đẹp, ta nhất định phải giữ kỹ."

"Cái tên của ngươi cũng đẹp." – 7361 nói thật lòng.

Hoè Hoa cười đến cong cả mắt, nàng cẩn thận khép thiệp lại, nói với 7361: "Ngươi thành thân, ta nhất định sẽ đến. Đến lúc đó, còn phải thêm của hồi môn cho ngươi nữa đó."

Rời khỏi nhà Hoè Hoa, 7361 cầm theo tấm thiệp còn lại, định đến tìm Vương thẩm.

Vương thẩm ở tận đầu bên kia thôn, muốn tới đó, 7361 phải đi xuyên qua cả thôn Vương Gia.

Cậu rất ít khi vào thoin, ngày thường chỉ loanh quanh giữa nhà Bùi Nhuận và ruộng vườn của mình, nhiều nhất cũng chỉ ghé qua nhà Hoè Hoa.

Dạo trước mê lái xe bò, cậu cũng chỉ vòng vèo ở mấy khu vực ngoài rìa. Thế nên khi 7361 xuất hiện giữa thoin, người trong thôn gặp cậu đều không nhịn được mà nhìn nhiều hơn hai lượt.

Tất nhiên, phần nhiều cũng vì những lời đồn đại quanh thân cậu.

Dù gì cứ cách một đoạn thời gian, 7361 lại làm ra vài chuyện kỳ lạ, khiến những tin đồn không có thật ấy ngày một nhiều thêm.

Nhưng lần này thì có hơi quá đáng, người ta chỉ mới liếc cậu một cái mà đã như thấy quỷ, hốt hoảng lánh xa, cứ như 7361 là kẻ ăn thịt người vậy.

Xét theo một nghĩa nào đó, giờ khắc này trong mắt dân thôn Vương Gia, 7361 quả thật đã chẳng khác nào một yêu tinh.

Chẳng hay biết mình đã bị đồn thành hồ ly tinh chuyên hút tinh khí người sống, 7361 chỉ thấy lạ, liếc mắt nhìn mấy kẻ lén lút trốn đi kia.

Nào ngờ chỉ một ánh nhìn đó đã khiến đám người kia hét toáng lên: "Đừng ăn ta!"

7361: "?"

Cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy đám người ấy đã chạy biến không còn bóng dáng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back