Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 65: Bạc



Cuối cùng 7361 vẫn không nghe được rốt cuộc vị hiệp sĩ du hành kia có tìm được bảo vật hay không. Cậu ngủ, ngủ rất sâu.

Trong giấc ngủ, cậu dường như vẫn còn nghe được giọng nói của Bùi Nhuận, dịu dàng bao bọc lấy cậu, khiến cậu có cảm giác như trở về khoang mẫu vậy.

Một đêm không mộng mị, đến khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng.

Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng chim kêu, cơn mưa kéo dài cả đêm đã tạnh.

Nằm trên giường, 7361 nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ, rõ ràng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Từ một bên vang lên giọng nói của Bùi Nhuận: "Còn buồn ngủ không?"

7361 quay đầu, liền thấy Bùi Nhuận ngồi bên bàn, tay cầm một quyển sách, lúc này đang chăm chú nhìn cậu.

Ánh nắng sớm lọt qua khe cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu lên nửa người Bùi Nhuận, làm mềm mại thần sắc của y.

7361 nhìn mà trong lòng bỗng dưng thấy ấm áp lạ thường.

Cậu kỳ lạ sờ sờ ngực mình, không tìm ra nguyên do, một lúc sau mới ngồi dậy.

"Không mệt." 7361 nhìn mấy quyển sách trong tầm tay Bùi Nhuận, tò mò hỏi, "Bùi Nhuận, mấy cái này đều là ngươi đọc sao? Ngươi không ngủ à?"

Bùi Nhuận khép lại quyển sách trên tay: "Đêm qua đọc say mê quá, nhất thời quên mất giờ giấc."

7361 không nghi ngờ gì thêm: "Được thôi, vậy giờ ngươi muốn ngủ không?"

Bùi Nhuận lắc đầu.

7361 nhảy xuống giường, kéo lại bộ quần áo nửa rớt trên người: "Vậy chúng ta về ăn cơm đi, ta đói lắm rồi."



Cuối cùng vẫn là 7361 một mình đi về.

Giờ này học đường vẫn chưa mở cửa, nhưng đã có người đến sớm.

Lúc nãy Bùi Nhuận gọi cậu lại, giúp cậu chỉnh trang y phục thêm lần nữa, cẩn thận buộc chặt từng dải đai lưng lỏng lẻo, cuối cùng, y còn dặn dò: "Sau cơn mưa đường trơn, khi trở về chậm một chút."

"Ta biết rồi, vậy ta nấu cơm xong sẽ mang sang cho ngươi."

"Không cần, đến giờ Ngọ sẽ có thôn dân đưa cơm. Ngươi cứ về nghỉ ngơi cho tốt."

...

7361 vác chiếc rổ nhỏ mang theo từ hôm qua rồi đi về nhà. Trên đường, cậu tình cờ gặp mấy thiếu niên đang trên đường đến học đường.

Vì chuyện xảy ra trước đó với nhà họ Vương, gương mặt của 7361 hiển nhiên đã trở nên quen thuộc trong thôn Vương Gia.

Huống hồ, đường đến học đường chỉ có duy nhất một lối này, vì thế ánh mắt đổ dồn lên người cậu lại càng thêm kỳ quái.

7361 chẳng hề để tâm, cứ thế lướt qua hai ba thiếu niên kia.

Chờ cậu đi xa một đoạn, phía sau liền vang lên tiếng thì thầm của mấy kẻ tự cho là mình ẩn nấp kín đáo.

"... Người kia là quả phu của nhà họ Vương sao? Sao lại từ học đường đi ra?"

"Chắc có chuyện gì đó thôi." Một người tùy ý đáp.

"Sáng sớm thế này thì có chuyện gì được chứ?"

"Chuyện gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Phu tử đã dạy, không được bàn tán sau lưng người khác, đó là hành vi của kẻ tiểu nhân."

"Các ngươi có cảm thấy..." Một thiếu niên trước giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, giọng điệu mang theo chút do dự: "Y phục trên người cậu ta trông có vẻ quen mắt không?"

"Cái gì mà quen mắt?"

"Thì... Ta cũng không chắc, nhưng hình như ta đã thấy... thấy phu tử từng mặc qua bộ đó..."

Lời này vừa thốt ra, mấy người kia lập tức im bặt.

Một lúc lâu sau, vẫn là thiếu niên vừa lên tiếng nghi hoặc trước đó phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng một tràng cười gượng gạo: "Không thể nào, phu tử là người có phẩm hạnh như thế, chắc ta nhìn lầm thôi..."

"Khoan đã... Cậu ta vừa quay đầu nhìn chúng ta! Có phải cậu ta nghe thấy gì không?"

"Không đâu, xa như vậy, mà chúng ta nói cũng nhỏ thế này... Thôi kệ đi, mau lên, sắp trễ rồi!"

Mấy thiếu niên vội vàng rảo bước đến học đường. Đợi đến khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn khuất hẳn, 7361 mới thu lại ánh mắt.

Hình như lại bị hiểu lầm chuyện gì kỳ quái rồi, cậu thầm nghĩ.

Có điều, cậu cũng không đoán ra nổi chuyện này rốt cuộc là gì. So với mấy chuyện vô căn cứ ấy, quan trọng hơn vẫn là về nhà lấp đầy cái bụng trước đã.

7361 vứt mấy lời bàn tán kia ra khỏi đầu, cất bước nhanh chóng về nhà.

Khi vừa định mở cửa, phía sau bỗng vang lên giọng của Hòe Hoa: "A Dao."

7361 quay đầu liền thấy Hòe Hoa thở hồng hộc chạy tới. Có lẽ vì vội vã mà trên y phục nàng còn dính mấy vệt bùn.

Hôm nay trông Hòe Hoa có chút khác lạ, sắc mặt mệt mỏi, còn lộ vẻ hoang mang xen lẫn ấm ức. Nàng đi đến trước mặt 7361, giọng điệu yếu ớt, ỉu xìu: "Ngươi xuống ruộng à? Vừa nãy ta tìm không thấy ngươi, còn định đi kiếm đây."

7361 đẩy cửa ra: "Không có xuống ruộng, ta đến học đường."

"Học đường? Ngươi tìm Bùi tú tài à?"

"Ừm."

"À... Sớm như vậy sao..."

Trong bếp, lửa đã nhóm lên, một nồi cháo trắng đặt trên bếp lò, Hòe Hoa ngồi bên cạnh, đưa thêm một bó củi vào trong.

"A Dao... Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Ngươi nói đi." 7361 cắt dưa muối xong, bỏ vào bát, rưới thêm chút giấm và dầu mè.

"Ta... có lẽ sắp thành thân rồi."

Nói đến đây, khuôn mặt Hòe Hoa thoáng hiện lên vẻ ủy khuất. Nàng cúi đầu, như muốn giấu đi cảm xúc, lại lẳng lặng bỏ thêm củi vào bếp.

Miệng lò nhỏ hẹp bị nhét đầy củi lửa, chẳng mấy chốc đã bốc lên từng làn khói trắng. Hòe Hoa bị sặc ho liên tục, vẫn là 7361 ngồi xổm xuống, gạt bớt củi ra ngoài một chút.

Chờ đến khi khói tan, Hòe Hoa lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe. Không rõ là vì bị khói hun hay là do mới vừa khóc.

7361 lặng lẽ nhìn nàng một lát, rồi đưa tay kéo nàng qua, ấn xuống ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh: "Ngươi ngồi đây."

Cậu xoay người, nhúng khăn vào nước rồi cẩn thận lau đi lớp bụi bẩn trên mặt nàng.

Động tác dịu dàng ấy như chạm vào chốt mở cảm xúc của Hòe Hoa. Nàng mím môi, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm lại, rơi lã chã xuống.

"Thành thân... không tốt sao?"

Thành thân rồi sẽ có một gia đình. Chính cậu hiện tại cũng rất muốn được thành thân với Bùi Nhuận, nhưng Bùi Nhuận lại không muốn.

"Ta... ta không biết nữa. Ta chỉ thấy có chút sợ hãi... Ta còn chưa từng gặp người kia..."

7361 nghĩ ngợi, rồi gật đầu. Quả thật cũng có lý.

Hòe Hoa có người nhà. Nương nàng đối xử với nàng rất tốt, vậy nên, nàng chẳng cần phải cố ý thành thân với ai đó chỉ để có một mái ấm.

Huống hồ, thành thân với một người xa lạ...

7361 chợt nhớ đến nguyên chủ bị ép gả cho Vương Minh Văn, một kẻ hoàn toàn xa lạ, cuối cùng mất cả mạng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt cậu trở nên nghiêm trọng, trịnh trọng nói: "Không được thành thân với người xa lạ, sẽ ch·ết."

Lời này dọa Hòe Hoa đến mức im bặt, tiếng khóc cũng ngừng lại, rồi nàng lắp bắp hỏi: "Vì... vì sao?"

7361 suy nghĩ một chút, rồi kết hợp với những gì nguyên chủ đã trải qua, chậm rãi đáp: "Vì có thể sẽ gặp phải người như nhà họ Vương."

Hòe Hoa đối với chuyện mà nguyên chủ đã chịu đựng ở nhà họ Vương có thể nói là hiểu rất rõ. Giờ nghe 7361 nhắc tới, nàng lập tức liên tưởng đến bản thân mình. Nếu chẳng may nàng cũng rơi vào tình cảnh như A Dao trước đây, gặp phải một nhà trượng phu hà khắc, ác độc, vậy chẳng phải cuộc đời nàng coi như chấm dứt hay sao?

Hơn nữa, cho dù không nhắc đến nhà họ Vương, chính nàng cũng từng chứng kiến không ít lần nươnh nàng bị nãi nãi ch·èn é·p đến mức khóc cạn nước mắt.

"Vậy... vậy ta phải làm sao bây giờ?"

"Không cần thành thân." 7361 dừng một chút, rồi bổ sung, "Không cần thành thân với người xa lạ."

"Nhưng đây không phải do ta quyết định, là cha ta..."

Hòe Hoa nói rồi cẩn thận kể lại sự tình với 7361.

Nhà Hòe Hoa tổng cộng có bảy người, ngoài cha nương và tiểu gia gia ra, còn có ba huynh đệ.

Nàng là con thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca, bên dưới còn hai đệ đệ.

Trước kia, cuộc sống trong nhà Hòe Hoa cũng tạm ổn. Dù cha nàng và tiểu gia gia không quá yêu thích nàng chỉ vì nàng là nữ nhi, nhưng may mắn nương nàng lại rất thương nàng, nếu không, cũng chẳng thể nuôi dưỡng nên tính cách của nàng như bây giờ.

Ngày tháng tuy không quá dễ dàng, nhưng cũng không đến mức quá khó khăn.

Năm nay, đại ca của Hòe Hoa đã 19, đến tuổi thành thân. Trong số những người được mai mối, có một ca nhi được hắn ta để ý.

Lẽ ra đây phải là chuyện vui, nhưng nhà bên kia lại đòi sính lễ rất cao, mở miệng là 8 lượng bạc, nếu không thì không thành thân.

Phải biết rằng ở thôn Vương Gia, sính kim khi cưới hỏi bình thường cũng chỉ 1, 2 lượng bạc là cùng.

Hai bên giằng co suốt một tháng, cuối cùng nhà kia cắn răng chốt giá 6 lượng, không thể bớt hơn nữa. Vì chuyện này mà đại ca của Hòe Hoa buồn bã đến mức chẳng buồn ăn uống.

Đúng lúc ấy, một bà mối đến nhà, nói có người ở thôn bên để mắt đến Hòe Hoa, sẵn sàng bỏ ra 5 lượng bạc để cưới nàng.

Cha và tiểu gia gia nàng tính toán một hồi, cảm thấy Hòe Hoa cũng đã đến tuổi thành thân, vừa khéo nhà bên kia đưa sính kim không ít, có thể dùng để lo chuyện cưới tức phụ cho đại ca nàng, thế là liền muốn gả nàng đi.

"... Ta biết sớm muộn gì cũng phải thành thân, nhưng ta không muốn thế này. Ta cũng là con của cha nương, vì sao chỉ vì đại ca mà ta lại phải bị gả đi?"

Hòe Hoa càng nói càng uất ức, nước mắt lại rơi xuống.

"Ngươi không muốn thì đừng thành thân." 7361 nói.

"Nhưng... không phải cứ không muốn là có thể không thành thân. Cha ta đã đồng ý rồi."

7361 chau mày, hình như đúng là như vậy.

Bất kể là làm người hay làm thú, luôn có những chuyện dù không muốn vẫn không thể không làm.

Tỷ như khi cậu còn là người phỏng sinh, dù không muốn giao cà chua loại tốt cho người giám sát, cậu vẫn không thể không làm.

Người phỏng sinh, dù không phải sinh mệnh hoàn chỉnh, cũng sẽ sợ hãi khi bị tiêu hủy mà mất đi ý thức.

Trong bếp, Hòe Hoa vẫn thút thít khóc.

7361 ngồi bên cạnh, nâng chén sứ thô chứa đầy cháo trắng, cau mày suy nghĩ cách giúp nàng.

Cậu chải chuốt lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, chợt nhận ra dường như cách giải quyết rất đơn giản.

Xét cho cùng, vấn đề nằm ở bạc.

Mà 7361 hiện tại..... Không thiếu bạc.

"Hòe Hoa." 7361 vỗ vai nàng, nói, "Ta cho ngươi 6 lượng bạc, ngươi liền không cần thành thân nữa."

Nhận ra ý tứ trong lời cậu, Hòe Hoa sững sờ, nấc nghẹn giữa chừng: "Ngươi cho ta bạc?"

7361 gật đầu, chẳng cảm thấy đây là chuyện gì to tát.

Hiện tại cậu có mấy chục lượng bạc, bỏ ra 6 lượng chẳng đáng là bao.

"Nhưng... 6 lượng, nhiều tiền lắm..." Hòe Hoa lẩm bẩm, chợt tỉnh táo lại, "Không đúng, ta không thể nhận bạc của ngươi."

Nàng biết 7361 kiếm được chút tiền, nhưng không rõ cậu kiếm được bao nhiêu.

Trong suy nghĩ của nàng, 7361 giờ cũng chỉ ở mức đủ ăn đủ mặc.

6 lượng bạc... đến cả nhà nàng còn không lấy ra nổi.

Thấy Hòe Hoa từ chối, 7361 đặt chén đũa xuống: "Ngươi chờ một chút."

Dứt lời, cậu cộp cộp cộp chạy ra ngoài, để lại Hòe Hoa đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, 7361 ôm theo tráp đựng tiền quay lại.

Tráp nặng trĩu, đặt xuống bàn phát ra tiếng "loảng xoảng", khiến Hòe Hoa giật bắn mình.

Ngay sau đó, 7361 lấy chìa khóa mở tráp, đặt qua một bên khế nhà cùng khế ước Bách Duyệt Hiên, để lộ bên trong một tầng bạc vụn lớn nhỏ đủ loại.

Cậu không biết 6 lượng bạc cụ thể là bao nhiêu, đơn giản bốc một nửa, nhét vào tay Hòe Hoa.

"Ngươi xem đủ chưa, không đủ ta đưa thêm."

Bạc trong tay nặng trĩu, sắc mặt Hòe Hoa hoàn toàn ngây dại, hồi lâu vẫn không thốt nổi nên lời.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 66: Hòe Hoa



Hòe Hoa cầm 6 lượng bạc rời đi.

Trước khi đi, nàng còn ôm 7361 khóc một hồi, giọng điệu nghiêm túc, tỏ rõ số bạc này là nàng mượn cậu, sau này nhất định sẽ trả lại.

7361 không để tâm lắm đến chuyện Hòe Hoa có trả hay không, dù sao cậu cũng chẳng thiếu tiền. Đừng nói đến phần chia sau này từ Bách Duyệt Hiên, chỉ tính riêng số bạc ba ngày một lần từ Lâm gia cũng đủ cho cậu tiêu xài.

Với mức sống hiện tại, 7361 vô cùng hài lòng.

Có nhà để ở, có ruộng để trồng, lúc rảnh rỗi có thể nghiên cứu các loại rau củ. Quan trọng nhất là mỗi ngày đều được ăn những món ngon do Bùi Nhuận nấu.

Cuộc sống như vậy, khi còn ở hoang tinh, ngay cả mơ cậu cũng không dám mơ tới.

Thế nên, cậu rất vui khi có thể giúp đỡ Hòe Hoa.

Chỉ là 7361 không ngờ rằng đến chiều, Hòe Hoa đã quay lại, đôi mắt đỏ hoe.

Không chỉ có nàng, mà còn có cả nương nàng.

Nương của Hòe Hoa trông như một phụ nhân giỏi giang, biết thu vén. Chỉ là trên mặt lại có mấy vết bầm xanh tím, không giống như va đập mà trông cứ như bị ai đó đánh vậy.

Bà không nhiều lời với 7361, chỉ nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn, mở ra rồi đưa đến trước mặt cậu.

"Là Hòe Hoa không hiểu chuyện. Số bạc này ngươi thu lại đi."

Chiếc khăn mở ra, quả nhiên bên trong là số bạc vụn mà sáng nay 7361 đã đưa cho Hòe Hoa.

7361 không nhận lại, chỉ khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao không cần?"

Hòe Hoa mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "A Dao, ta không thể vô cớ lấy bạc của ngươi."

"Ngươi chẳng phải nói là mượn ta sao?" 7361 không vội, dù gì Hòe Hoa cũng đã hứa sẽ trả.

Hòe Hoa không lên tiếng, mà nương của nàng lại mở miệng. Giọng bà không lớn, trên mặt mang theo vẻ bình tĩnh đến chết lặng: "Chúng ta không trả nổi."

Thấy 7361 không nhận lấy, nương Hòe Hoa liền cẩn thận đặt số bạc ấy lên bàn một bên.

7361 không nhìn đến số bạc đó, chỉ hỏi Hòe Hoa: "Vậy ngươi thật sự muốn thành thân với kẻ xa lạ kia sao?"

Nước mắt Hòe Hoa lại rơi xuống, nhìn 7361, một câu cũng chẳng thể thốt thành lời.

Gương mặt bình tĩnh của nương Hòe Hoa thoáng hiện lên một tia thương xót. Bà vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.

"Nàng không muốn gả cho người kia." 7361 quay sang nói với nương Hòe Hoa, "Nàng không quen biết hắn... Nếu thành thân, nàng sẽ chết."

Nương Hòe Hoa thu tay về, nói: "Ngươi có lòng tốt, nhưng đây là chuyện của nhà họ Triệu, ngươi không giúp được đâu."

"... Nương đã nhờ người dò la giúp ngươi rồi. Vài ngày nữa sẽ có tin, đừng sợ..."

Câu cuối này là nói với Hòe Hoa.

Nước mắt Hòe Hoa không thể kìm lại, ấm ức gọi: "Nương..."

Nàng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên vết thương trên mặt nương mình, câu nói tiếp theo liền hóa thành tiếng nức nở.

Hòe Hoa và nương nàng rời đi.

7361 nhìn đống bạc trên bàn, trong lòng khó chịu, có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, càng thấy khó hiểu vô cùng.

Cậu không hiểu, vì sao rõ ràng có một cách tốt, chẳng tốn chút sức lực nào để giải quyết, vậy mà đối phương lại không chịu nhận.

Đến chạng vạng, khi ghé qua nhà Bùi Nhuận, 7361 kể lại chuyện này.

"... Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?"

Cậu buồn rầu dùng đũa chọc chọc trong bát cơm, tỏ rõ sự hoang mang của mình.

"A Dao có từng nghĩ, Hòe Hoa sẽ giải thích số bạc 6 lượng này từ đâu mà có không?" Bùi Nhuận hỏi.

"Ta cho mượn về mà." 7361 nói, "Hơn nữa, bất kể giải thích ra sao, có bạc chẳng phải vẫn tốt hơn à?"

Bùi Nhuận không phản bác cậu, chỉ chậm rãi kể về tình hình nhà Hòe Hoa.

"Ta nghe nói, Triệu Đại Hổ không phải người dễ đối phó, vừa thích rượu ngon vừa tham tiền, vì vậy mà nhà họ Triệu thường xuyên xảy ra cãi vã... Nương Hòe Hoa không muốn nhận tiền của ngươi, có lẽ là vì không muốn rước phiền phức cho ngươi."

7361 không hiểu nổi mối liên hệ tất yếu trong chuyện này, nhưng cậi nghe ra được rằng, hôm nay nương Hòe Hoa từ chối nhận tiền là vì muốn tốt cho cậu.

"Ta không sợ phiền phức." 7361 vỗ ngực, rất đỗi kiêu ngạo mà nói:,"Tên Triệu Đại Hổ kia chắc chắn không đánh lại ta."

Hôm qua Bùi Nhuận đã bảo, sức cậu rất lớn, lợi hại vô cùng.

Vậy thì không thể phụ lòng một thân sức lực này của cậu được.

Nếu tên Triệu Đại Hổ kia dám tới gây sự, cậu cam đoan sẽ giống như các du hiệp trong sách, đánh cho ông ta rụng răng đầy đất, kêu cha gọi nương!

7361 luôn nóng lòng muốn thử trải nghiệm làm du hiệp, hận không thể lập tức chạy đến cửa nhà họ Triệu, đánh cho Triệu Đại Hổ một trận ra trò.

Bùi Nhuận sao có thể không nhìn ra mong chờ trong mắt 7361 chứ?

Y dở khóc dở cười, vừa cảm thấy A Dao của y sao mà đáng yêu quá đỗi, vừa thầm nghĩ có lẽ nên tạm thời thu mấy quyển du hiệp truyện ký kia về, để một thời gian nữa rồi hẵng nói tiếp.

"A Dao, chuyện này không thể giải quyết như vậy được."

"Sao lại không thể?"

7361 không hiểu: "Cho ông ta tiền không được, đánh ông ta cũng không được sao?"

Cái này có hơi không biết tốt xấu rồi.

"Lúc đó thì có thể giải quyết được, nhưng Hòe Hoa và nương nàng vẫn còn ở nhà họ Triệu." Bùi Nhuận kiên nhẫn nói, "Ngươi đánh Triệu Đại Hổ, cuối cùng chịu tội vẫn là hai nương con họ... Còn nếu đưa tiền, chẳng phải là khiến Triệu Đại Hổ nhìn ra nhược điểm của ngươi sao? Sau này ônh ta cứ lấy chuyện đó ra uy h**p ngươi, bắt ngươi đưa tiền, vậy ngươi tính sao?"

"Ta không cho ông ta."

"Nhưng nếu Hòe Hoa đến cầu xin thì sao?"

7361: ...

Thôi được rồi, nếu Hòe Hoa đến xin, cậu chắc chắn sẽ cho.

Nhưng đúng như lời Bùi Nhuận nói, một hai lần còn được, nếu là mười lần, trăm lần thì sao?

Cậu cho dù có bạc cũng không muốn đưa cho Triệu Đại Hổ, mà nếu chỉ đánh ông ta một trận, lỡ sau này ông ta quay sang đánh Hòe Hoa thì sao?

Cậu mơ hồ nhớ ra, nguyên chủ có thể trở thành bạn tốt với Hòe Hoa chính là vì từng giúp nàng khi bị Triệu Đại Hổ đánh.

Nhưng cậu không thể lúc nào cũng ở cạnh bảo vệ nàng được.

Thật khó xử.

"... Cho nên mẹ nương Hoa mới trả lại tiền cho ngươi, bà ấy làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi."

7361 không khỏi lặng đi, một lúc sau mới cất giọng uể oải: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Giọng cậu đầy chán nản: "Ta không muốn Hòe Hoa chết."

Đến giờ cậu vẫn tin chắc rằng, nếu Hòe Hoa gả cho người xa lạ kia, nàng sẽ chết.

Hòe Hoa là người bạn đầu tiên của cậu.

Dù nàng luôn nghĩ cậu là nguyên chủ, nhưng sự quan tâm và lo lắng dành cho cậu đều là thật lòng.

Càng nghĩ càng thấy buồn, lần đầu tiên 7361 cảm thấy cơm Bùi Nhuận nấu không còn thơm như trước.

Thấy gương mặt 7361 sắp nhăn thành một cục, Bùi Nhuận thở dài, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó hỏi một câu chẳng hề liên quan.

"Ngươi trồng trọt thế nào?"

"Trồng trọt?"

"Ừ, nếu rau củ của ngươi có thể để người khác trồng được, có lẽ Hòe Hoa sẽ không cần phải thành thân."

"Rau củ hẳn là không khác biệt lắm, nhưng tại sao?" 7361 không hiểu mối liên hệ giữa hai chuyện này.

Bùi Nhuận giải thích: "Nếu Triệu Đại Hổ thấy Hòe Hoa có thể tự kiếm tiền, hơn nữa sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn, vậy hẳn là ông ta sẽ không muốn gả nàng đi nữa."

7361 suy nghĩ theo lời Bùi Nhuận một lúc, cảm thấy cách này cũng không tệ.

Dù sao, gả Hòe Hoa ra ngoài cũng chỉ được 6 lượng bạc, nhưng nếu nàng trồng rau của cậu để kiếm tiền, thì 6 lượng bạc cũng chẳng đáng là bao.

Càng nghĩ càng thấy đây là cách hay, 7361 không khỏi có chút kích động.

Cậu hận không thể lập tức báo tin này cho Hòe Hoa, bèn đứng bật dậy, định chạy ra ngoài.

"Vậy ta đi nói với Hòe Hoa ngay!"

"A Dao." Bùi Nhuận gọi cậu lại, "Ta còn chưa nói xong."

7361 đành phải ngồi xuống lần nữa.

"Giờ đã muộn rồi, ngày mai ngươi đi cũng không muộn... Còn một chuyện nữa, chuyện rau củ này, đừng để người khác biết là chủ ý của ngươi."

Bùi Nhuận đẩy đĩa thức ăn về phía 7361: "Được rồi, ăn cơm trước đi."



Sáng sớm hôm sau, 7361 thu thập mấy túi hạt giống mà cậu đã nghiên cứu gần như hoàn chỉnh, rồi đi tìm Hòe Hoa.

Trên đường đi, cậu không ngừng lặp lại trong đầu lý do thoái thác mà Bùi Nhuận đã dạy, cố gắng ghi nhớ thật kỹ. Đến khi cảm thấy đã thuộc kha khá, cậu cũng vừa hay đến cửa nhà Hòe Hoa.

Đây là lần đầu tiên 7361 tới nhà Hòe Hoa.

Giống như phần lớn nhà cửa trong thôn Vương Gia, nhà Hòe Hoa cũng chỉ là một gian nhà gạch mộc với cửa gỗ.

Xung quanh sân là bức tường đất thấp chỉ đến ngang người, khiến tình cảnh bên trong nhìn thoáng qua là thấy rõ.

Vậy nên, chỉ cần liếc mắt một cái, 7361 liền trông thấy giữa sân có mấy người đang giằng co.

Một hán tử lưng hùm vai gấu, mặt mày hầm hầm, vừa quát tháo vừa thô bạo xốc phắt nữ nhân trước mặt mình lên.

"Nữ nhân thì biết cái gì! Lão tử nói sao thì là vậy! Dù có chết cũng phải gả cho ta!" Triệu Đại Hổ mắng.

Nương Hòe Hoa ngã xuống đất, lập tức bò dậy, liều mạng ôm lấy chân Triệu Đại Hổ: "Ta sẽ kiếm tiền! Hôm nay ta liền lên huyện nhận việc! Tiền bạc ta nhất định kiếm được! Ngươi bỏ qua chuyện này đi! Hòe Hoa mới 15 tuổi thôi... Nó cũng là nữ nhi của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!"

Lời còn chưa dứt, đáp lại nương Hòe Hoa là một cú đá dữ dội.

Triệu Đại Hổ ra chân không chút nương tình, đá thẳng vào giữa ngực bà ta. Nương Hoè Hoa ngã sấp xuống đất, hồi lâu vẫn không thể gượng dậy.

Nhưng Triệu Đại Hổ có vẻ như bị cơn giận lấn át, một cú đá vẫn chưa hả, ông ta lại nhấc chân lên, liên tiếp đạp thêm mấy cái nữa.

Hòe Hoa vừa khóc vừa quỳ gối chắn trước mặt cha mình, cố sức chống đỡ những đòn đánh, nghẹn ngào van xin: "Cha! Cha đừng đánh nữa, con gả! Con gả là được chứ! Người muốn đánh chết nương sao......"

Trước cửa còn có một lão phu lang cùng hai đứa trẻ, nhìn qua có lẽ là hai đệ đệ của Hòe Hoa. Cả hai sợ hãi nép sát vào tường, mặt mũi trắng bệch.

Lão phu lang kia xem chừng là tiểu gia gia của Hòe Hoa, gương mặt lạnh nhạt nhìn nương Hòe Hoa bị đánh trong sân, hờ hững nói: "Có cô nương ca nhi nào mà không lấy chồng? Bất quá chỉ hai mươi mấy tuổi, làm gì mà ầm ĩ như thế......"

Nương Hòe Hoa lăn lộn trên mặt đất, nửa khuôn mặt vấy đầy bùn, nửa kia bê bết máu từ vết thương, nhưng dù vậy, nàng vẫn cố sức bò dậy, lao tới ngăn cản Triệu Đại Hổ ra cửa.

"...... Đồ bạc tình bạc nghĩa, đồ lòng dạ đen tối! Ngươi không bằng cứ đánh chết ta đi...... Hôm nay nếu ta để ngươi bước ra cửa, đem Hòe Hoa bán đi, ta cũng không xứng làm nương......"

Triệu Đại Hổ bị níu kéo đến phát bực, lại nghe nương Hòe Hoa nói vậy, liền quát: "Ngươi thật không biết điều phải không? Lão tử cho ngươi mặt mũi mà không biết nhận à!"

Dứt lời, ông ta vùng chân ra khỏi tay nương Hòe Hoa, dốc hết sức lực, nhìn dáng vẻ là muốn cho bà một bài học ra trò.

Thế nhưng, chân gã ông ta chưa kịp giáng xuống thì từ hướng cửa chính đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn.

Triệu Đại Hổ giật mình hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cánh cửa gỗ nhà họ Triệu bị đánh sập hoàn toàn, thậm chí còn lõm sâu vào trong.

Bóng người thoáng hiện nơi cửa, lao thẳng về phía ông ta.

Triệu Đại Hổ còn chưa kịp nhìn rõ là ai, bụng đã đau nhói một trận, sau đó cả người như bị nhấc bổng lên, bay thẳng về phía bức tường sau lưng.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 67: Triệu Đại Hổ



Sân nhà họ Triệu rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng khóc của Hòe Hoa cũng ngưng bặt, nàng ngơ ngác nhìn 7361 đang đứng trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp.

Không chỉ nàng, tất cả những người có mặt đều bị biến cố vừa rồi làm cho sững sờ.

7361 mặt không đổi sắc thu chân về, đôi mắt to tròn lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đại Hổ đang nằm bệt dưới chân tường.

Triệu Đại Hổ rên lên hai tiếng, loạng choạng đứng dậy.

Ông ta nhìn rõ người trước mặt, thấy chỉ là một ca nhi gầy yếu, lập tức mất mặt, liền giận dữ chỉ vào 7361 mà chửi: "Đồ chó! Ngươi mẹ nó dám đánh lão tử? Ai cho ngươi vào đây hả?!"

7361 không đáp, chỉ lẳng lặng đứng chắn trước mặt Hòe Hoa và nương nàng.

Triệu Đại Hổ chỉ cảm thấy cả người đau ê ẩm, ông ta sống gần bốn mươi năm, đã quen tác oai tác quái, nay lại chịu thiệt thòi thế này, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận?

"Ta đang hỏi ngươi đấy!"

"Đánh ông."

7361 mặt lạnh như băng, siết chặt nắm đấm, ý uy h**p đã quá rõ ràng.

Lúc này, hàng xóm xung quanh đã nghe thấy động tĩnh, có mấy cái đầu thò ra, hiếu kỳ nhìn vào sân nhà họ Triệu.

Triệu Đại Hổ cũng nhìn thấy, mặt mũi càng lúc càng khó coi, cơn giận trong bụng bốc lên làm ông ta đau nhói.

Ông ta vô thức chống tay lên tường, đúng lúc sờ trúng cây đòn gánh dựa ở góc sân.

Triệu Đại Hổ thuận thế nắm lấy nó, sắc mặt âm trầm, bước lên một bước, định dạy cho 7361 một bài học.

Thông thường, hán tử đánh nhau, nếu không phải có thâm thù đại hận thì cũng biết chừng mực, chẳng ai muốn dùng vũ khí.

Nhưng Triệu Đại Hổ lại cho rằng 7361 chỉ là quả phu, đã rời khỏi nhà họ Vương, dù ông ta có đánh cho cậu tàn phế cũng chẳng ai đứng ra đòi công lý.

Vậy nên khi ông ta vung đòn gánh về phía 7361, thực sự đã hạ tử thủ.

Cây đòn rộng bằng bàn tay quét ngang không trung, lực mạnh đến mức mang theo cả tiếng gió.

Mắt thấy nó sắp quật thẳng vào người 7361, Hòe Hoa sực tỉnh, thất thanh hét lên, định kéo cậu ra. Nương nàng, dù đang ngã trên đất, cũng vùng vẫy muốn che chắn cho 7361.

Nhưng 7361 lại tiến lên một bước, giơ tay nắm chặt một đầu đòn gánh.

Sau đó, thuận theo lực quật xuống của Triệu Đại Hổ, cậu vặn cổ tay, dùng sức một cái—

Triệu Đại Hổ lại lần nữa bay ra ngoài.

Triệu Đại Hổ lần này ngã còn thảm hơn, mặt đập xuống đất, cả người trượt dài một đoạn.

Nếu không phải mấy hôm trước vừa mưa, e rằng với cú ngã này, da mặt ông ta cũng bị cạo mất một lớp.

Dù vậy, cú va đập vẫn chẳng nhẹ chút nào. Mũi gã đập xuống chảy cả máu, một chiếc răng cửa cũng lung lay, đau đến mức ông ta rít lên từng hơi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến giờ tiểu gia gia của Hòe Hoa mới kịp phản ứng.

"Trời đất ơi! Ngươi làm cái gì vậy!"

Lão định xông lên cản 7361, nhưng nghĩ đến hai đòn vừa rồi, thực sự có chút e sợ, chỉ dám đứng xa mà quát tháo.

7361 chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu nhìn Triệu Đại Hổ.

Ông ta còn chưa chịu từ bỏ, lảo đảo đứng dậy, trợn mắt nhào về phía 7361: "Ngươi dám đánh ta! Ta gi.ết ch.ết ngươi!"

7361 thuận thế giơ chân, lại đạp cho ông ta một cái.

Lần này, Triệu Đại Hổ ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất.

Không còn những tiếng chửi rủa nhức tai, 7361 nhíu mày, ghét bỏ phủi phủi chân, sau đó quay người, nhìn Hòe Hoa cùng nương nàng, lúc này vẫn còn ngây ngẩn cả người.

"Không sao rồi, đừng sợ, ông ta ra ngoài không nổi nữa đâu."

Thật sự là không ra nổi, Triệu Đại Hổ nằm bẹp dưới đất, đã hoàn toàn bất tỉnh.



Trong căn nhà nhỏ của 7361, Hòe Hoa múc nước, cẩn thận lau mặt cho nương mình, người đang ngồi trên ghế.

Dù nàng đã nhẹ tay hết mức, nhưng khi khăn ướt chạm vào vết thương, bà vẫn đau đến run lên.

Triệu Đại Hổ ra tay rất tàn nhẫn, trên gương mặt bà, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trông vô cùng thê thảm.

Hòe Hoa xót xa đến đỏ cả mắt, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ đành cẩn thận hơn chút nữa.

7361 bưng vào hai bát cháo trắng, đặt xuống bàn.

"Hòe Hoa, lau xong thì ăn cơm đi." Nghĩ một chút, cậu lại hỏi, "Thôn Vương Gia có lang trung không?"

Dĩ nhiên là không có. Một thôn nhỏ thế này, không nuôi nổi lang trung.

Thôn dân nếu không phải bệnh nặng thì chẳng nỡ tìm thầy thuốc, bệnh nhẹ thì cắn răng chịu đựng cho qua.

Chữa bệnh, đắt lắm.

7361 nhận được câu trả lời phủ định, liền nói: "Vậy lát nữa ăn xong thì đi huyện thành, trên đó có lang trung."

Bùi Nhuận cũng từng đến huyện tìm thầy thuốc chữa bệnh.

"Không cần đâu." Nương Hòe Hoa lắc đầu, "Chút thương tích này, đâu cần phải gặp lang trung... Hôm nay đã làm phiền cháu lắm rồi."

Nói rồi, bà đứng dậy: "Cảm ơn cháu nhiều, nhưng ta và Hòe Hoa vẫn nên về thôi."

Hòe Hoa lo lắng kéo nhẹ tay áo nương mình, rõ ràng không hề muốn quay về ngôi nhà đó.

7361 cũng không ép, chỉ đẩy bát cơm đến trước mặt hai người.

"Ăn xong rồi nói."

Cuối cùng, nương con Hòe Hoa vẫn ở lại. Bà bị thương nặng, ăn không nổi, mà Hòe Hoa cũng chẳng nuốt trôi.

7361 suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu chỉ nghe loáng thoáng, chưa rõ ngọn ngành.

Nương Hòe Hoa chỉ lặng lẽ nhìn xuống, không đáp.

Cuối cùng vẫn là Hòe Hoa lên tiếng: "Cha ta..."

Nói đến đây, Hòe Hoa ngừng lại, dường như rất không muốn gọi Triệu Đại Hổ là cha.

Đợi một lúc lâu, nàng mới tiếp tục kể.

Thì ra người mà Triệu Đại Hổ tìm cho nàng gả vào thật sự không phải gia đình tử tế. Đó là một kẻ ông ta quen khi uống rượu, nhờ có chút gia sản tổ tiên để lại nên cũng coi như có tiền rảnh rỗi.

Dạo trước, người nọ đến nhà Triệu Đại Hổ tìm ông ta, vừa nhìn thấy Hòe Hoa liền vừa mắt.

Ngay lập tức, gã đề nghị trả 10 lượng bạc để cưới Hòe Hoa.

Phải, là 10 lượng.

Chứ không phải 5 lượng như Triệu Đại Hổ nói.

Triệu Đại Hổ xưa nay thích uống rượu, nhưng trong nhà cơm ăn còn chật vật, tất cả đều dựa vào nương Hòe Hoa tằn tiện lo liệu, làm gì có tiền dư để ông ta tiêu hoang?

10 lượng bạc này thực sự khiến Triệu Đại Hổ động lòng. Trùng hợp thay, gần đây trong nhà cũng đang ầm ĩ chuyện cưới tức phụ cho đại ca của Hòe Hoa.

Ông ta lập tức lấy đó làm cái cớ, đồng ý chuyện này, nói là để lo hôn sự cho con trai, nhưng thực chất là giữ bạc lại cho chính mình.

Nếu người kia là người tốt thì thôi cũng đành.

Nhưng không chỉ tuổi tác ngang ngửa Triệu Đại Hổ, tính nết cũng chẳng khác gì, thậm chí còn tệ hơn, gã lêu lổng vô công rỗi nghề, tức phụ trước bị gã đánh đến sinh bệnh, chưa được mấy năm đã mất.

Sau đó, gã muốn cưới tức phụ lần nữa, nhưng hễ nhà nào tìm hiểu qua đều không muốn gả con gái đến đó.

Nương Hòe Hoa cũng từng như vậy.

Nhưng không ngờ Triệu Đại Hổ lại nhẫn tâm đến mức sẵn sàng bán cả con ruột vì tiền.

7361 nghe mà nhíu mày chặt hơn, chỉ cảm thấy lúc trước mình ra tay còn quá nhẹ.

Ban đầu, cậu định nói với Hòe Hoa chuyện trồng rau, nhưng giờ rõ ràng vấn đề không chỉ là bạc nữa.

Mặc dù nguyên nhân đều là do tiền, nhưng không phải cứ đưa tiền là có thể giải quyết ngay được.

Triệu Đại Hổ đã có thể bán con một lần, thì chắc chắn có thể bán lần thứ hai.

Dù sao thì, ai lại chê tiền nhiều bao giờ?

7361 nắm chặt tay, nói: "Nếu ta đánh ông ta thêm một trận nữa thì sao?"

Một trận không đủ thì hai trận, hai trận không đủ thì bốn trận.

Đánh đến khi nào Triệu Đại Hổ sợ hãi, có lẽ ông ta sẽ không còn dám sinh ra những ý nghĩ xấu xa này nữa.

Hòe Hoa trố mắt, hiển nhiên không biết phải đáp thế nào.

7361 cảm thấy đây là một ý kiến hay, đang suy nghĩ có nên quay lại đánh Triệu Đại Hổ thêm một trận ngay bây giờ hay không thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Có người đứng ngoài cửa quát lớn: "Lý Tiểu Mãn đâu? Cút ra đây cho ta!"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 68: Ủy khuất



7361 đẩy cửa bước ra, liền thấy cổng sân nhà mình bị mở toang.

Vài người khí thế hùng hổ xông vào, kẻ cầm đầu nắm trong tay một cây gậy gỗ, mặt mày hung tợn.

Kẻ đó chính là Triệu Báo, đệ đệ của Triệu Đại Hổ, do tiểu gia gia của Hòe Hoa gọi đến.

Con trai lớn bị 7361 đánh đến mức nằm liệt giường, con dâu và cháu gái lại bị đưa đi, nhà họ Triệu tất nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.

Thế là lão ta liền gọi con trai thứ hai cùng vài người khác đến, định tìm 7361 tính sổ.

Thấy trên mặt cậu không có chút sợ hãi nào, Triệu Báo giơ gậy chỉ thẳng vào cậu, lớn tiếng quát: "Lý Tiểu Mãn, giao người nhà họ Triệu ra đây! Còn phải bồi thường tiền cho đại ca ta nữa!"

Ánh mắt 7361 rơi xuống mấy cây non bị giẫm nát dưới chân Triệu Báo, sắc mặt lập tức trở nên u ám chưa từng thấy.

Trong sân nhỏ của cậu, vì để phục vụ cho việc nghiên cứu, hầu như mọi chỗ có thể trồng trọt đều đã được chia thành từng luống nhỏ, chỉ chừa duy nhất một con đường hẹp để đi lại.

Đám người nhà họ Triệu cậy đông, lại nghĩ rằng mình có lý, xông vào với ý định dạy dỗ cậu, tất nhiên chẳng ai buồn để ý dưới chân mình đang giẫm lên thứ gì.

"Cút ra ngoài." Giọng 7361 lạnh như băng.

Triệu Báo nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của 7361, dường như không ngờ rằng dù đã bị đánh đến tận cửa, 7361 vẫn còn gan lớn như vậy, liền lấy làm lạ: "Gan ngươi cũng to đấy, dám bắt cóc đại tẩu và cháu gái ta, lại còn đánh đại ca ta một trận, thế mà còn dám bảo ta cút đi?"

Tiểu gia gia của Hoè Hoa đứng sau lưng Triệu Báo, vẫn còn chút e dè với 7361, không nhịn được kéo tay con trai mình, nhỏ giọng nhắc: "Đừng vội, bảo nó trả người rồi đưa tiền là được."

"Có gì mà phải sợ? Chỉ là một quả phu thôi mà."

Triệu Báo hất tay lão ta ra, lại tiến lên một bước, vô tình giẫm nát thêm hai cây non.

7361: !

Cậu siết chặt nắm đấm.

Ngay sau đó, Hoè Hoa và nương nàng vừa định bước ra ngoài, bỗng nghe thấy mấy tiếng hét thảm thiết, kèm theo giọng của tiểu gia gia Hoè Hoa kinh hoàng kêu lên: "Ngươi! Ngươi! Định giết người sao?"

Tim hai nương con giật thót, không kịp để ý đến lời 7361 dặn trước đó, vội vàng chạy ra sân.

Chỉ thấy trong sân giờ đây chỉ còn lại mỗi lão già đứng run rẩy, hai tay ôm trước ngực đầy phòng bị, trừng trừng nhìn 7361.

Còn ngoài cổng, Triệu Báo cùng mấy kẻ đi theo gã đều đã ngã lăn dưới đất, r.ên rỉ đến mức không bò dậy nổi.

Đầu óc Hoè Hoa trống rỗng trong giây lát, mơ hồ như đang nằm mơ.

Quả nhiên, dù nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần chứng kiến thực lực của bạn mình, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác hoang đường.

"A Dao." Hoè Hoa bước đến, kéo nhẹ tay áo 7361.

7361 quay đầu, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng như để trấn an: "Ta đã đánh bọn chúng chạy hết rồi."

Nương Hoè Hoa đứng trước cảnh tượng này, cũng nhất thời cứng họng, chẳng biết nói gì cho phải.

Lão già kia vừa trông thấy nương con Hoè Hoa liền lập tức nói: "Các ngươi cứ thế trơ mắt nhìn người ngoài đánh người nhà họ Triệu bọn ta sao?"

7361 liếc mắt một cái, Hoè Hoa nãi lại run bắn lên, còn lùi về sau mấy bước.

"Được, được, được, Trần thị..." Hoè Hoa nãi chỉ vào nương Hoè Hoa, dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa thấy 7361 bên cạnh đang hung dữ, những lời còn lại lập tức nuốt ngược vào bụng.

Tiểu gia gia Hoè Hoa cùng mấy người Triệu Báo rời đi.

Trong sân chỉ còn lại nương con Hoè Hoa và 7361.

"Được rồi, không sao nữa." 7361 phủi phủi tay, quay đầu nói với nương con Hoè Hoa, "Đều bị đánh chạy cả rồi."

Hoè Hoa vui vẻ reo lên: "A Dao, ngươi lợi hại thật!"

Ngược lại, nương Hoè Hoa chỉ lặng lẽ nhìn 7361 một cái, không nói lời nào.

Trong sân, mấy chục gốc rau bị giày xéo, một tấm thẻ gỗ nhỏ có khắc chữ "Bát" cũng bị dẫm nát thành hai mảnh.

Đó là tấm thẻ gỗ mà Bùi Nhuận đã khắc cho cậu.

7361 đau lòng không chịu nổi, cầm lấy tấm thẻ, cố gắng ghép lại, nhưng mãi vẫn không thể khớp vào nhau.

Hỏng rồi là hỏng rồi, dù có thế nào cũng không ghép lại được nữa.

7361 hối hận vì đã để đám người kia đi như thế, lẽ ra nên đánh thêm một trận nữa.

Hoè Hoa thấy vậy, trong lòng áy náy, nói: "A Dao, xin lỗi, đều tại bọn ta cả..."

7361 nắm chặt tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, giọng có chút buồn bã: "Là bọn họ giẫm hỏng, không liên quan đến ngươi."

Nương Hoè Hoa im lặng nhìn một lúc, sau đó cúi xuống nhặt những mầm rau bị giẫm nát.

Thấy vậy, 7361 liền đi lấy dụng cụ.

Mấy người cùng nhau đào những cây con bị giẫm hỏng lên, cây nào còn cứu được thì trồng lại, cây nào không cứu nổi thì để sang một bên.

Nhân lúc nương con Hoè Hoa không để ý, 7361 lặng lẽ dùng một ít tinh thần lực lên những mầm rau hư hại để chúng có thể tiếp tục phát triển.

Ba người bận rộn suốt nửa canh giờ mới chỉnh trang lại xong mảnh vườn.

Giờ đã đến giữa trưa, cũng là lúc nên ăn cơm.

7361 chưa từng ăn cùng ai ngoài Bùi Nhuận, cậu hỏi Hoè Hoa: "Ngươi muốn ăn gì?"

Nếu là trước kia, mỗi lần 7361 chia quà vặt, Hoè Hoa chắc chắn sẽ vui vẻ nói ngay mình muốn ăn gì.

Nhưng lần này nàng không nói mà chỉ nhìn nương mình.

Nương Hoè Hoa vừa mới đắp lại bờ đớt bị giẫm hỏng, bà đứng dậy, nói với 7361: "Chúng ta không quấy rầy nữa, về nhà thôi."

7361 nghiêng đầu, khó hiểu: "Sao lại về?"

Trên khuôn mặt bầm tím của bà lộ ra biểu cảm không rõ là cười hay khóc: "Hôm nay lại làm phiền cháu rồi, chỉ là... Tiểu Bảo và Tiểu Thạch còn ở nhà, ta không yên tâm."

Tiểu Bảo và Tiểu Thạch là hai đệ đệ của Hoè Hoa, đứa lớn mới 6 tuổi, đứa nhỏ chỉ vừa 4 tuổi.

7361 nhất thời không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Hoè Hoa.

Dường như nàng cũng nghĩ đến hai đệ đệ của mình, môi mấp máy mấy lần nhưng chẳng thốt ra lời.

Tựa hồ nhìn thấu sự lo lắng của 7361, nương Hoè Hoa chậm rãi giải thích: "Không sao đâu, Triệu Đại Hổ tạm thời chưa thể ra khỏi cửa, chuyện hôn sự của Hoè Hoa, ông ta không quyết được..."

"Thật không?" 7361 có vẻ nghi ngờ.

"Thật."

"Ta có thể giúp bà đưa cả hai đứa nhỏ qua đây." 7361 nói.

Nhưng nương Hoè Hoa chỉ lắc đầu: "Không cần đâu."

Hai người Hoè Hoa vẫn rời đi.

Hoè Hoa đi mà cứ bước được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói lấy một câu.

7361 đứng trong sân nhỏ của mình, có chút mờ mịt. Cậu hình như đã giúp bọn họ, nhưng rốt cuộc lại giống như chưa giúp được gì cả.

Ngoài việc cậu đã đánh cho Triệu Đại Hổ một trận, kết quả của mọi chuyện vẫn còn chưa biết sẽ ra sao.

Hoè Hoa không biết liệu mình còn bị gả đi nữa hay không, cũng không biết sau khi về nhà, nương nàng có lại bị đánh hay không...

Chuyện này không giống với những gì trong sách viết về hiệp khách.

Nhưng sách cũng chỉ kể hiệp khách làm sao dũng cảm cứu người, sau đó nhận được lời cảm tạ rồi tiêu sái rời đi, chứ không nói những người được cứu sau này sẽ ra sao.

7361 cũng không biết.

Cậu không thể ngăn mẹ nương Hoa một lòng quay về nhà họ Triệu, cũng chưa thực sự cứu được Hoè Hoa.

Bất giác, 7361 cảm thấy chán nản.

"Chuyện này chẳng giống chút nào với những câu chuyện ngươi kể."

Cậu ngồi trước bàn, vừa nghi hoặc vừa hoang mang, còn có chút uất ức mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Nhìn 7361 ủ rũ gục xuống bàn, ngay cả món bánh đường trắng yêu thích cũng chẳng động đến một miếng, Bùi Nhuận thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Y không nỡ phá vỡ nhận thức của 7361 về thế gian này, nhưng vẫn phải nói: "A Dao, không phải ai cũng hành động theo sách vở, nhưng những gì ngươi làm không hề sai, ngươi đã làm rất tốt rồi."

Nhưng lần này, 7361 không cảm thấy được an ủi. Cậu vùi nửa khuôn mặt vào tay áo, giọng nghèn nghẹn: "Ta không hiểu vì sao nương Hoè Hoa nhất định phải quay về."

"Bởi vì bà ấy không chỉ là nương của Hoè Hoa, mà còn là nương của hai đứa trẻ khác."

"Nhưng ta đã nói là ta có thể giúp bà ấy đón hai đứa nhỏ qua đây mà."

"Ừm, ta biết, A Dao là người tốt bụng nhất." Bùi Nhuận nói, "Có lẽ nương Hoè Hoa cũng giống ngươi, cũng tốt bụng như vậy."

7361 im lặng, cậu hiểu ý của Bùi Nhuận.

Bởi vì nương Hoè Hoa không muốn liên lụy đến cậu, không muốn gây thêm phiền toái cho cậu.

Vì chuyện này, mấy ngày liền 7361 chẳng có tinh thần làm gì.

Cậu thực sự lo lắng cho nương con Hoè Hoa, mấy ngày nay không có việc gì liền quanh quẩn trước cửa nhà họ Triệu.

Nhưng mọi chuyện dường như cứ thế mà trôi qua, hôn sự của Hoè Hoa không bị nhắc lại lần nữa, nhà họ Triệu nhìn bề ngoài vẫn yên ả như thường.

Hoè Hoa cũng không ra ngoài nhiều, 7361 chỉ gặp nàng một lần. Trông nàng có vẻ ổn, chỉ nói với cậu rằng dạo này nàng giúp nương làm việc.

"Trước kia ta có hơi bướng bỉnh, bây giờ phải chia sẻ bớt công việc với nương." Hoè Hoa nói vậy.

"Vậy ngươi còn muốn thành thân không?"

"Chắc là không cần nữa." Hoè Hoa ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Cha ta dạo này đang dưỡng bệnh, tạm thời không ra ngoài được. Nếu ông ấy không đứng ra làm chủ, chuyện này chắc không thành."

7361 đoán có lẽ là do Triệu Đại Hổ bị cậu đánh đến mức nằm liệt giường.

Nếu thật là vậy, thì đợi đến khi Triệu Đại Hổ sắp khỏi, cậu cũng không ngại đánh ông ta thêm trận nữa.

Chuyện nhà họ Triệu mấy ngày nay cũng trở thành đề tài bàn tán trong thôn Vương Gia.

Có người nói Triệu Đại Hổ lòng dạ độc ác, vì tiền mà sẵn sàng bán con gái.

Cũng có người nói chuyện hôn nhân vốn nên do cha nương quyết định, hơn nữa đó là 10 lạng bạc, đặt trước mặt ai mà không động lòng?

Nhưng phần lớn lại bàn tán về 7361.

Không có gì lạ, thân phận quả phu của cậu vốn đã dễ khiến người ta chú ý, nay lại còn nhúng tay vào chuyện nhà họ Triệu.

Huống hồ, khi 7361 phân gia với nhà họ Vương trước đó cũng từng gây náo động không ít.

Thế nên một thời gian, thôn dân thôn Vương Gia đều đổ dồn sự quan tâm vào cậu, mỗi khi tụ tập hóng mát hay sang nhà nhau chơi đều phải lôi chuyện này ra bàn luận.

"...Thật không đó? Một chiêu đã quẳng người ta ra ngoài luôn?"

"Hình như vậy, ta dù không tận mắt chứng kiến, nhưng hai huynh đệ nhà họ Triệu vẫn còn nằm bẹp trên giường kia kìa."

"Ta không tin, chỉ một ca nhi, làm sao có thể quẳng mấy đại hán ra ngoài?"

"...Này, ngươi có nhớ không? Trương thị trước kia từng mời Minh Tiên Nhi đến xem, nói rằng cậu ta bị yêu ma ám thân. Nếu thật là vậy thì có khi cũng có khả năng lắm..."

Thôn dân bàn tán xôn xao, chẳng ai bận tâm đến thật giả, chỉ biết rằng hình tượng của 7361 trong mắt họ càng lúc càng trở nên thần bí.

Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc 7361 hiếm khi đi lại trong thôn Vương Gia.

Những lời đồn đại này không lọt vào tai cậu, mà dù có nghe thấy, cậu cũng chẳng bận tâm.

Bởi vì, theo cách nói của người ở đây, cậu đúng là... một loại yêu quái nhập thân nào đó theo nghĩa nào đó mà?

Nhưng lúc này, 7361 đang nâng niu tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, vui vẻ lật ra xem.

"Bùi Nhuận, ngươi làm cái này khi nào vậy?"

Cậu mắt sáng rỡ nhìn y, trong tay cầm xâu thẻ gỗ được đánh số, yêu thích không rời.

"Hai ngày trước." Bùi Nhuận ôn hoà noai.

"Ngươi thật tốt!"

Giờ đây, không chỉ có lại tấm thẻ số tám, mà từ số một đến hai mươi cậu cũng có cả rồi.

Thật sự không còn gì tuyệt hơn.

Mấy ngày trước, cậu làm hỏng tấm thẻ gỗ, buồn bã cất đi mà không có cách nào sửa được.

Chắc hẳn Bùi Nhuận đã thấy, nếu không cũng sẽ không đột nhiên làm cho cậu nhiều như vậy.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của 7361, Bùi Nhuận cũng không nhịn được mà mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Nếu thẻ gỗ lại bị hỏng, cứ nói với ta. Ngươi muốn gì, ta đều có thể làm cho ngươi."
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 69: Thu hoạch vụ thu



Những lời bàn tán về 7361 và nhà Hoè Hoa chẳng mấy chốc mà lặng xuống.

Mùa thu hoạch đến rồi.

Đậu tương, cao lương trên ruộng dần chín, từng nhà từng hộ lại bận rộn, bóng dáng thôn dân hối hả hiện lên khắp nẻo đồng quê.

Cuộc sống của bách tính vốn là như vậy, quanh năm suốt tháng đều dồn sức cho mùa màng, cả nhà ăn uống đều trông cậy vào mấy mảnh ruộng ấy.

7361 cũng trồng đậu.

Khác với thôn dân, cậu không chỉ trồng mỗi đậu tương.

Đậu đỏ, đậu đen, đậu ván, hễ là loại đậu nào có trên thị trường, cậu đều gieo cả.

Không chỉ vậy, trước đó, cậu còn bất chấp sự phản đối của Vương thẩm mà trồng một mẫu lúa mì. Giờ lúa đã ngả vàng, nhân lúc nắng tháng 10 vẫn còn tốt, phơi bảy tám ngày là có thể thu hoạch.

Cảnh tượng này đúng là hiếm có.

Dù hai mẫu ruộng của 7361 nằm xa đất canh tác của thôn Vương Gia, nhưng cũng chẳng phải nơi kín đáo gì. Thôn dân lên núi nhặt củi hay lang thang quanh đó đều có thể trông thấy.

Ban đầu, thôn dân chỉ xem như một trò cười, vài lão nông còn cho rằng 7361 đang làm chuyện hoang đường, những người xót của thấy thế liền chậc lưỡi tiếc rẻ, lời nói ra đều là trách cậu lãng phí lương thực, bảo rằng mạ lúa này chắc chắn chẳng kết được bông.

Thế nhưng bây giờ, lúa không chỉ trổ bông mà trông còn tốt hơn cả lúa đông của bọn họ.

Những kẻ thầm bàn tán lập tức câm nín, chẳng bao lâu lại nảy sinh một tâm tư khác.

Không biết 7361 mua giống lúa này từ đâu, nếu có thể, sang năm họ cũng muốn trồng thử một vụ, chẳng phải vậy thì có thể thu hoạch hai mùa lúa hay sao?

Lúa không chỉ có giá cao hơn đậu, mà còn chắc bụng hơn cao lương.

Nếu thật sự có thể trồng hai vụ lúa một năm, vậy thì cả nhà cũng chẳng cần cắn răng thắt lưng buộc bụng nữa.

Có điều, mấy người kia chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, dù sao lúa của 7361 vẫn chưa gặt.

Nhìn thì có vẻ không tệ, nhưng rốt cuộc một mẫu ruộng có thể thu được bao nhiêu thì chưa ai biết.

Hiện tại, lúa trung bình mỗi mẫu thu được khoảng 150 đến 180 cân, nếu lúa của 7361 không đạt được mức này thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chi bằng tiếp tục trồng đậu với cao lương, ít ra cũng không lo bị đói.

7361 không biết rằng chỉ vì một mẫu lúa mì ấy, cậu lại một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của thôn dân.

Lúc này, cậu vừa ăn sáng xong ở nhà Bùi Nhuận, dọn dẹp nông cụ chuẩn bị ra ruộng thu hoạch đậu.

Sáng sớm trời còn se lạnh, làm việc sẽ không quá nóng. Nếu muộn thêm chút nữa, mặt trời lên cao, không chỉ nắng gắt mà lá và cành đậu cũng sẽ bị thiêu khô, đâm vào tay đau điếng.

7361 cúi xuống siết chặt tấm vải bó chân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Nhuận đứng ngay trước mặt.

Y cầm một chiếc nón cói trong tay, tay còn lại xách theo một ống trúc.

"A Dao, đội nón vào đi."

Nắng tháng 10 vẫn còn gay gắt, sơ ý một chút là dễ bị cháy nắng.

7361 tiện tay nhận lấy chiếc nón đội lên đầu, sau đó lại nhìn sang ống trúc trong tay Bùi Nhuận.

"Trong này là gì vậy?"

Bùi Nhuận đưa ống trúc cho cậu: "Chè đậu xanh, giải nhiệt, ta còn cho thêm mật ong."

7361 vừa đón lấy, hơi lạnh từ ống trúc lập tức truyền đến khiến cậu rùng mình.

"Lạnh thế? Ngươi bỏ vào giếng ướp lạnh à?" Cậu ngạc nhiên hỏi, "Bùi Nhuận, ngươi nấu từ khi nào vậy?"

"Tối qua."

Tối qua, sau khi 7361 rời đi, Bùi Nhuận liền nấu chè đậu xanh rồi treo trong giếng suốt đêm, bằng không làm sao có được nhiệt độ này.

"Ngươi tốt thật."

7361 cười tít mắt, cài ống trúc vào thắt lưng rồi nói: "Vậy ta đi đây."

"Chờ đã."

"Sao thế?"

7361 nghe gọi thì dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Nhuận, chẳng rõ y còn muốn làm gì.

Bùi Nhuận im lặng nhìn cậu một lát, sau đó vươn tay về phía cậu.

7361 sững sờ, nhưng không né tránh. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, dõi theo bàn tay của Bùi Nhuận ngày một tiến gần, cuối cùng chạm vào sợi dây trước yết hầu cậu.

Đó là dây buộc nón dưới cằm. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tháo gỡ nút thắt lỏng lẻo một cách cẩn thận.

Trong khoảnh khắc ấy, 7361 cảm nhận được sợi dây nhẹ nhàng lướt qua gò má mình, vừa ngưa ngứa vừa tê tê.

Cậu còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, thanh khiết của bồ kết, khiến tim bất giác đập nhanh hơn.

"Bùi Nhuận..."

Vừa thốt ra, 7361 liền sững lại. Không vì điều gì khác, chỉ là cậu cảm thấy giọng mình lúc này có gì đó không ổn.

Cậu sao thế này?

Chẳng lẽ... cậu bệnh rồi?

"Sao vậy?" Giọng Bùi Nhuận vẫn trước sau như một, "Ta làm ngươi đau à?"

Y thả lỏng động tác, cẩn thận gỡ nút thắt chặt cứng trên sợi dây buộc nón của 7361, thuận tay chỉnh lại chiếc nón bị lệch, sau cùng buộc lại dây cho ngay ngắn.

"Xong rồi." Bùi Nhuận cười, thu tay về.

7361 vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu choáng váng.

Hỏng rồi, hỏng rồi, chắc cậu thực sự bị bệnh rồi.

Có lẽ vì cậu ngẩn người quá lâu, Bùi Nhuận hơi nhướng mày, ánh mắt ẩn ý: "Sao lại im lặng thế?"

7361 chợt hoàn hồn, trước tiên đưa tay sờ ngực, lại chạm vào yết hầu, cuối cùng áp lên trán mình.

"Bùi Nhuận." 7361 nghiêm mặt nói, "Ta hình như bị bệnh rồi."

Nghe vậy, nụ cười trên môi Bùi Nhuận nhạt đi, nghiêm túc hỏi: "A Dao không khoẻ ở đâu?"

7361 xoa đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Lạ thật, sao lại không nóng nhỉ?"

Thu tay về, cậu nghiêm túc thuật lại cảm giác vừa rồi của mình: "Lúc nãy chỗ này." Cậu chỉ vào ngực, "đập rất nhanh, đầu thì váng vất, à, còn giọng cũng không bình thường."

"Có khi nào trúng nắng không? Ngươi có thấy buồn nôn không?" Bùi Nhuận hỏi.

7361 suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi lắc đầu: "Không có."

"Còn chỗ nào khác không?"

7361 nghiêm túc cảm nhận, chốc lát sau liền hoang mang thốt lên: "Không có nữa, chẳng còn gì hết, đầu không váng nữa, tim cũng đập lại bình thường rồi."

Cậu ngước lên nhìn Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ta hình như chỉ bị bệnh trong chốc lát, giờ khỏi rồi."

Nghe vậy, Bùi Nhuận trầm ngâm một lúc, ánh mắt khẽ lướt qua người cậu, lát sau, khóe mắt y hơi cong lên, như thể đang cười.

"A Dao không sao là tốt rồi."

7361, kẻ vừa tự cảm thấy mình bị bệnh một cách kỳ quặc, xách nông cụ lên rồi đi thẳng.

Nếu còn chần chừ nữa, mặt trời sẽ lên cao mất.

Thực ra, ban đầu Bùi Nhuận đã hỏi xem có cần tìm người giúp không. Một mẫu ruộng đậu thoạt nhìn không nhiều, nhưng chỉ có một mình 7361 làm thì vẫn sẽ rất vất vả.

7361 lắc đầu từ chối, đây là lần đầu tiên cậu tự tay thu hoạch đậu, sao có thể giao cho người khác được chứ?

Đối với người trồng trọt, thời khắc mong chờ nhất chẳng phải chính là lúc thu hoạch hay sao?

Cậu sức lực dồi dào, lại có tinh thần lực hỗ trợ, động tác gọn gàng, làm việc nhanh như cắt.

Chỉ trong một buổi sáng, cậu đã thu hoạch được một nửa mẫu ruộng.

Thân đậu được bó lại từng bó, xếp gọn trong ruộng, chờ vận chuyển về phơi khô.

7361 đứng dưới bóng cây, phóng tầm mắt ra xa, trong đầu nhanh chóng tính toán kế hoạch sắp tới. Buổi chiều thu nốt số đậu còn lại, như vậy là xong. Lúa mì cậu vừa xem qua, vẫn cần chờ thêm một thời gian nữa.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, xua đi cái nóng hừng hực. 7361 ngửa đầu uống một ngụm chè đậu xanh Bùi Nhuận chuẩn bị, khoan khoái thở dài một hơi.

Vài ngày tới, cậu sẽ vô cùng bận rộn, ngoài thu hoạch đậu còn phải chăm sóc vườn rau.

Lần trước, Trụ Tử ghé qua nói rằng gần đây việc buôn bán của Bách Duyệt Hiên vô cùng phát đạt, chưởng quầy và Ngô đầu bếp có nhờ hắn hỏi cậu xem có thể cung cấp thêm rau hay không.

Dù gì hiện tại hai bên hợp tác chia lợi nhuận, Bách Duyệt Hiên kiếm được nhiều thì 7361 tự nhiên cũng thu về không ít.

Cậu sớm đã suy tính việc này, nếu không đã chẳng bỏ ra ngần ấy tinh thần lực nghiên cứu các giống rau.

Lần trước gặp Hoè Hoa, cậu đã đưa hạt giống cho nàng, bảo nàng thử trồng trước, nếu khả thi thì về sau sản lượng rau chắc chắn sẽ tăng lên.

Cậu đã tính cả rồi, ngoài nươnh con Hoè Hoa, còn có thể giao cho Vương thẩm trồng nữa.

Vài người cùng canh tác, nguồn cung cấp rau cho Bách Duyệt Hiên nhất định sẽ dư dả.

Có điều, việc này vẫn cần thêm thời gian để kiểm chứng.

Dù sao cậu cũng không chắc rau do người khác trồng có giữ được hương vị giống như cậu trồng hay không.

Chuyện này, cậu đã nói rõ với Hoè Hoa.

"Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng không dám chắc. Nếu được, sau này ta sẽ trả tiền thu mua rau của ngươi."

Hoè Hoa từng theo 7361 đi bán rau, dĩ nhiên hiểu rõ giá trị của những hạt giống này. Nàng cảm động đến mức suýt ôm lấy cậu khóc một trận, rồi liên tục cam đoan sẽ chăm sóc đám rau này thật tốt.

Bận rộn suốt hai ngày, đến khi thu hoạch xong mẫu ruộng đậu thì cà chua trong vườn sau nhà cậu cũng chín đỏ.

Hơn chục cây cà chua, mỗi cây đều trĩu trịt ít nhất mười mấy quả chín mọng.

Cà chua chín quá không thể để lâu, nếu không sẽ rụng xuống đất rồi hỏng mất.

Số cà chua thu hoạch được nhiều đến mức hai sọt lớn cũng không chứa hết, 7361 cuối cùng đã thực hiện được giấc mộng khi còn ở tinh tế, muốn ăn cà chua thế nào cũng được!

Cậu giữ lại một sọt để cùng Bùi Nhuận ăn, đồng thời tặng một ít cho Hoè Hoa và Vương thẩm. Sọt còn lại, một nửa cậu gửi đến Bách Duyệt Hiên, nửa kia thì đem tặng Lâm phủ.

Dù gì giống cà chua cũng do Lâm phủ cung cấp, hơn nữa cậu đã hứa với cô nãi nãi nhà họ Lâm rằng khi cà chua chín sẽ mang đến tặng.

Bên Lâm phủ không có động tĩnh gì, nhưng Bách Duyệt Hiên lại cử Trụ Tử đến hỏi cậu xem loại quả này nên chế biến thế nào.

7361: ......

Cậu quên mất cà chua không có trong thực đơn của bách tính Đại Thịnh.

May mà khi còn ở hoang tinh, vì thèm cà chua đến phát điên, cậu thường xuyên tìm hiểu các cách chế biến khác nhau.

Vậy là cậu dạy cho Trụ Tử mấy món đơn giản nhất. Tối đó, 7361 cùng Bùi Nhuận làm một bữa cơm toàn là món từ cà chua.

Những món đơn giản như trứng xào cà chua, cà chua dầm đường.

Thêm vào đó, Bách Duyệt Hiên tình cờ gửi tới một ít thịt bò, Bùi Nhuận liền hầm cả một nồi bò hầm cà chua chua chua ngọt ngọt, mềm tan trong miệng.

Tất nhiên, mọi công đoạn đều do Bùi Nhuận ra tay, 7361 chỉ đứng một bên chỉ dẫn.

Bữa cơm hôm ấy, cậu ăn đến mức vui sướng không tả nổi, nửa nồi cơm lớn hầu như đều vào bụng cậu.

Ăn xong, 7361 nằm dài trên ghế trúc trong sân hóng gió, bên tay còn có một bát nước táo gai tiêu thực do Bùi Nhuận đặc biệt nấu cho.

Chiếc ghế trúc này là Bùi Nhuận bỏ tiền nhờ thợ trong thôn đan giúp.

Vừa vặn lúc 7361 thu hoạch xong đậu thì ghế được mang tới, cậu vừa nhìn thấy đã thích mê, nằm lên một lúc lâu không muốn dậy.

Hầu như mỗi tối, 7361 đều nằm trên ghế trúc, ngước mắt nhìn trời sao lấp lánh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, hưởng thụ sự yên bình hiếm có.

Thông thường, lúc này, chiếc xe lăn của Bùi Nhuận sẽ dừng lại bên cạnh, giọng nói trầm ấm của y nhẹ nhàng kể cho cậu nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác...

Những khoảnh khắc như vậy, mặt trăng đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.

Công việc ngoài ruộng cuối cùng cũng gần xong.

Trước sân nhà 7361 chất đầy đống thân đậu vừa được vận chuyển về, chờ phơi khô rồi đập lấy hạt.

Bên ngoài là thân đậu, bên trong là vườn rau thử nghiệm, khiến cho nơi ở của cậu trông càng chật chội, bất tiện khi đi lại.

Nhưng vấn đề này cũng dễ giải quyết, khu vực này rất hẻo lánh, trước sau trái phải đều là đất trống, chỉ cần chịu bỏ công sức sửa sang lại, lập tức sẽ có thêm không gian rộng rãi.

7361 không đắn đo quá lâu, liền quyết định mở rộng căn nhà nhỏ của mình!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back