Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 155: Rau Hồng Ngọc



Sang năm tháng 3 sẽ có kỳ thi Hội, Bùi Nhuận nhất định muốn tham gia.

Nếu bỏ lỡ lần này, thì lại phải đợi thêm ba năm nữa.

Thời gian ở lại thôn Vương Gia cũng đã hơn một năm, Bùi Nhuận không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

Hiện tại y đã có 7361, sang năm lại còn có một đứa nhỏ sắp chào đời.

Giờ đây thiên hạ vẫn lấy sĩ – nông – công – thương làm thứ bậc, nếu muốn mang lại cho người nhà cuộc sống tốt nhất, thì con đường khoa cử là con đường duy nhất phải đi tiếp.

Chỉ là, sẽ không thể tránh khỏi việc 7361 phải cùng y bôn ba đây đó.

Bùi Nhuận nghĩ, nếu không thì để y một mình lên Kinh ứng thí, còn 7361 thì cùng lão sư và Bình Sinh ở lại phủ thành. Bên này 7361 cũng đã kết giao với phu nhân của Tri phủ, Trương đại nhân Trương Vĩnh Tu lại là người đáng tin cậy. Nếu không có chuyện gì thì tốt, mà nếu thực sự có việc gì, thì ở phủ thành vẫn còn có nhiều người quen, cũng không sợ xảy ra chuyện lớn gì.

Nếu 7361 theo y lên Kinh thành... thì từ Vận Châu đến đó tuy không tính là quá xa, nhưng đi xe bò cũng phải mất sáu ngày, đường sá xa xôi, mệt mỏi vất vả, tóm lại không phải chuyện tốt.

Đến nơi còn phải mất công tìm chỗ ở, sắp xếp ổn thỏa. Nếu 7361 không mang thai, thân thể nhẹ nhàng, thì còn có thể đi cùng. Nhưng đến lúc đó bụng chắc chắn đã nhô lên rõ rệt, thai kỳ lại vất vả, thân mình nặng nề, Bùi Nhuận không muốn cậu phải theo y vất vả như vậy.

Ban đêm, hai người nằm trên giường, Bùi Nhuận liền cẩn thận nói với 7361 những tính toán của mình.

Nào ngờ vừa nghe xong, 7361 liền xù lông.

"Không được, ta không đồng ý!" 7361 hầm hừ, cậu vươn tay ôm chặt lấy eo Bùi Nhuận, dùng hành động thực tế để thể hiện, "Ta nhất định phải đi theo huynh lên Kinh thành, ta không muốn tách khỏi huynh, một phút một giây cũng không được!"

Cậu dùng sức rất mạnh, lúc xúc động liền không giữ chừng mực, siết khiến ngực Bùi Nhuận cứng lại.

Bùi Nhuận cũng không nói gì, chỉ mặc cho cậu ôm lấy mình như thế, ngược lại còn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng 7361.

"Ta tính toán rồi, nếu ta lên Kinh thành, thời gian lâu nhất cũng chỉ hai tháng, rất nhanh thôi."

"Hai tháng? Sao lại gọi là nhanh? Đó rõ ràng là rất lâu! Hai tháng không gặp được huynh, ta không chấp nhận được! Hơn nữa thân thể ta rất khỏe, vì sao không cho ta đi? Chúng ta chẳng phải vẫn luôn ở bên nhau sao? Huynh vì sao lại muốn bỏ lại ta?"

7361 nói đến đây thì trong lòng đã bắt đầu thấy ê ẩm, hốc mắt cũng dần nóng lên, nếu Bùi Nhuận còn nói thêm nữa, có lẽ nước mắt sẽ thật sự rơi xuống.

Bùi Nhuận nghe ra cậu đã nghẹn ngào, liền lập tức ngừng lại, vội vàng dỗ dành: "Không có bỏ lại em, ta sao nỡ vứt bỏ A Dao của ta."

Vừa nói vừa kéo 7361 vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Chuyện này cũng không thể trách 7361, từ trước đến nay cậu luôn dành cho Bùi Nhuận nhiều cảm xúc như vậy, nhưng khóc thì đúng là chưa từng có, trừ một vài lần nước mắt do phản ứng sinh lý mà ra.

Dù sao cũng đang mang thai, thân thể không giống ngày thường, cảm xúc lên xuống thất thường, những chuyện như thế cậu cũng không kiểm soát được.

Bùi Nhuận dỗ nửa ngày, 7361 mới cảm thấy nỗi tủi thân trong lòng vơi đi một chút.

Tuy cảm xúc đã lắng xuống, nhưng cậu vẫn không vui, uể oải dựa vào ngực Bùi Nhuận, hờn dỗi nói: "Dù sao ta cũng muốn đi. Nếu huynh không cho ta đi, ta sẽ lén theo sau, huynh không được bỏ lại ta."

Bùi Nhuận bất đắc dĩ: "Em để ta suy nghĩ lại đã."

Một đêm không nói gì thêm.

Sáng hôm sau, khi Kỷ Hồng Trác biết được tính toán của Bùi Nhuận, ông không nói tốt hay không tốt, chỉ khuyên: "Nếu nó thật sự muốn đi, ngươi lại không muốn nó vất vả, thì có thể tự mình Kinh thành đi trước, lo liệu xong hết mọi việc, sau đó quay lại đón nó đi... Huống hồ lão phu thấy thân thể phu lang nhà ngươi rất cường tráng, ngươi cũng không cần cẩn thận đến vậy."

"Lời lão sư dạy đúng lắm, con cũng đã tính như vậy rồi." Bùi Nhuận khẽ thở dài: "Chỉ là... để A Dao ở lại phủ thành, vốn không phải điều con mong muốn."

Nếu có thể, Bùi Nhuận cũng chẳng hề muốn tách khỏi tiểu phu lang nhà mình.

Y tính toán trước hết phải xem tình hình sức khỏe của 7361 trong một hai tháng tới thế nào. Nếu thật sự không có gì đáng lo, vậy thì y sẽ làm đúng như lời Kỷ Hồng Trác nói, một mình đi Kinh thành trước, thu xếp mọi việc ổn thỏa, đến lúc đó sẽ quay lại đón 7361.

Nghe được lời hứa chắc chắn này của Bùi Nhuận, 7361 cuối cùng mới vui vẻ trở lại, mà vừa vui lên thì ngay cả chuyện ăn uống cũng khá hơn hẳn.

Vốn dĩ mấy ngày gần đây, cậu có hơi nghén nhẹ, tuy không nghiêm trọng lắm, chỉ là thỉnh thoảng dạ dày trào nước chua, nhưng rốt cuộc cũng thấy khó chịu, ăn cơm chẳng thấy ngon như ngày thường.

Hiện tại tâm tình tốt lên, đến bữa trưa liền ăn liền hai bát cơm, ăn ngon lành đến mức đối diện với Bình Sinh cũng phải sững người ra một chút.

Trong lòng Bình Sinh vốn luôn âm thầm muốn phân cao thấp với 7361, thề sẽ có ngày vượt qua sức ăn của cậu. Thấy vậy liền không cam tâm, cũng múc thêm hai bát đầy. Kết quả là ăn đến mức bụng căng cứng, eo cong cả xuống, khiến Kỷ Hồng Trác bên cạnh cười ha hả.

So với tiểu viện ngày ngày ấm áp nơi này, thì gần đây trong giới quan lại, thế gia ở phủ thành lại chẳng được yên ổn.

Gần đây giữa các đại tộc, thế gia ngầm lưu truyền một loại "cao lương mỹ vị" quý giá mang tên Rau Hồng Ngọc.

Rau Hồng Ngọc này kỳ thật không phải một món ăn cụ thể, mà là chỉ một nhóm rau quả đặc biệt.

Có loại thường thấy như dưa chuột, bí đỏ, cà rốt các thứ, cũng có cả loại hiếm thấy như phiên thị.

Tất cả những loại này đều xuất phát từ nơi của 7361.

Về phần vì sao gọi là Rau Hồng Ngọc, tất cả đều do cà chua mà ra. Loại cà chua kia đỏ như hồng ngọc, vị ngon khác biệt, lại hiếm có, hơn nữa còn nghe nói có hiệu quả làm đẹp da.

Không biết là vị tiểu thư hay phu nhân nào đầu tiên gọi loại quả đó là quả Hồng Ngọc.

Cái tên ấy truyền ra, người nghe cũng thấy thật hợp tai, liền nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Nhân tiện, mấy loại rau quả khác cũng bị gọi chung một tên là Rau Hồng Ngọc, để nhấn mạnh sự khác biệt và quý giá của đám rau xanh này so với loại thường.

Không chỉ như thế, bây giờ nếu muốn đãi khách quý, để thể hiện thành ý và sự coi trọng, nhất định phải bày được một đĩa Rau Hồng Ngọc lên bàn tiệc.

Loại rau này khác hoàn toàn với những thứ mà 7361 bán cho Bách Duyệt Hiên, ở đó là nguyên liệu được nấu chín và chế biến. Còn Rau Hồng Ngọc trong giới quý tộc thì yêu cầu phải giữ nguyên vị tươi sống nhất có thể.

Ngoại trừ vài loại như bí đỏ cần hấp sơ với nước, còn lại những thứ như cà chua, dưa chuột, cà rốt v.v... đều chỉ cần thái lát, bày lên đĩa, tuyệt đối không thêm bất kỳ gia vị nào.

Bởi vì điểm mấu chốt chính là phải ăn được vị nguyên bản tự nhiên nhất.

Ai mà dám đem xào nấu hay thêm nếm mắm muối thì trong mắt họ chính là phí của trời, còn phá hủy cả công hiệu "thần kỳ" vốn có của Rau Hồng Ngọc.

Ví dụ như hôm nay, phu nhân Thông phán mở tiệc Hoa Lan yến, còn bỏ ra một số tiền lớn để mua Đồ Ăn Hồng Ngọc, mời những gia đình giao hảo trong thành Vận Châu đến dự.

Mười mấy chậu lan quý đủ loại màu sắc, cùng hơn trăm chậu hoa cỏ khác, đều được thợ làm vườn trong phủ dày công chăm sóc trong nhà kính, tươi tốt rực rỡ, hương thơm dịu nhẹ vương vấn khắp nơi, tất cả đều là để dùng cho buổi yến tiệc hôm nay.

Phu nhân Thông phán vì đứa con trai độc nhất Tuân Tùng trúng cử mà vui mừng khôn xiết, đã sớm muốn mở tiệc ăn mừng một phen.

Chỉ là, nhi tử bảo bối của bà ta vì không giành được hạng nhất nên trong lòng không vui, không muốn làm rình rang, còn suốt ngày mặt mày ủ rũ, khiến bà ta nhịn mãi đến giờ mới tìm được cớ "thưởng hoa lan" để tổ chức tiệc.

Trong lòng phu nhân Thông phán rất đỗi kiêu ngạo, dù sao trong đám quan lại và con cháu quanh đây, cũng không ai bằng được nhi tử nhà mình.

Quả nhiên, buổi tiệc hôm nay vừa mở ra, khách khứa đến đều tán dương không ngớt từ lúc bước vào đến giờ.

Nào là Tuân Tùng văn võ song toàn, nào là thiên tư hơn người, thậm chí có người còn nói chắc rằng sang năm đi thi Hội, Tuân Tùng thể nào cũng có thể lọt vào điện tiền tam giáp.

Những lời này khiến trong lòng phu nhân Thông phán hết sức vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra khiêm tốn, "Nó còn kém một chút", "Nào có lợi hại đến thế", "Ngài quá khen rồi"...

Trong yến hội, tiếng cười nói vui vẻ không dứt, mãi đến khi đến giờ khai tiệc.

Bàn tiệc được bày trong vườn, xung quanh treo rèm dày chắn gió giữ ấm, lò sưởi đặt vừa phải, bếp lò đều dùng than tơ vàng thượng hạng, đốt lên không khói, cháy mà không nổ tí tách, khách đến đây đều có cảm giác như thể đang bước vào tiết xuân, chứ không phải đang giữa mùa đông giá rét.

Khi những nha hoàn đã qua huấn luyện bài bản bưng từng mâm thức ăn lên, không ít người đều kinh ngạc tròn mắt.

Đầu bếp trong phủ vì lấy lòng chủ nhân, dốc hết tâm tư và tài nghệ. Mỗi món ăn không chỉ được trình bày tinh xảo, mà còn thể hiện một phong vị thanh nhã.

Thật sự giống như một bức tranh sơn thủy sống động, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ hạ đũa.

Nhìn mâm thức ăn trước mặt tựa như tranh vẽ, có người lên tiếng hỏi trước: "Phu nhân, đây chẳng phải là Rau Hồng Ngọc, thứ gần đây một đống tiền cũng khó mua được sao?"

Phu nhân Thông phán mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Khách khứa trầm trồ không ngớt, lại thêm một tràng khen ngợi hướng về phu nhân Thông phán.

"Ta trước đó có nghe nói Rau Hồng Ngọc thế này thế kia, nhưng vẫn chưa có dịp nếm thử. Hôm nay vừa khéo phu nhân mở yến tiệc, có thể cùng mọi người nếm qua một lần, chẳng lẽ thật sự thần kỳ đến thế?" Phu nhân Thông phán cười nói.

Chủ nhà đã lên tiếng như vậy, các vị khách cũng lần lượt cầm đũa.

Phải nói, đầu bếp phủ Thông phán đúng là không hề tầm thường. Các món ăn không chỉ trình bày đẹp mắt, mà còn giữ được hương vị nguyên bản, lại tốn không ít công sức trong khâu chế biến.

Khi món ăn đưa vào miệng, chỉ trong chốc lát, cả yến hội lặng đi, nhưng động tác gắp thức ăn của khách khứa thì lại nhanh hơn hẳn.

Không còn cách nào khác, ngon đến mức khiến người ta không thốt nên lời.

Còn chuyện tâng bốc lấy lòng, để sau rồi tính.

Phu nhân Thông phán cũng thấy Rau Hồng Ngọc rất ngon, nhưng so với việc đơn thuần thỏa mãn khẩu vị, bà ta càng tận hưởng cảm giác được mọi người vây quanh tán thưởng, nhất thời lâng lâng như bay.

Một buổi tiệc rượu, chủ vui khách mãn, chỉ e chẳng bao lâu nữa, danh tiếng của Rau Hồng Ngọc sẽ lại nâng cao thêm một bậc.

Những chuyện này thì 7361 chẳng hề hay biết. Cậu chỉ biết, hai ngày trước có người trả hẳn hai ngàn lượng bạc để mua rua từ cậu.

Giá đó gấp mười lần bình thường.

Đến cả một người không màng tiền bạc như 7361 cũng phải động tâm, nhất là đúng lúc mấy ngày trước vừa cùng Bùi Nhuận bàn tính chuyện có nên mua nhà ở Kinh thành hay không.

Vì thế, trong điều kiện không ảnh hưởng đến sức khỏe, 7361 đã dồn quá nửa tinh thần lực để gom đủ số lượng đối phương cần, rồi bán đi.

Nhưng làm vậy, chính cậu lại không còn đồ ăn cho mình.

Bất đắc dĩ, 7361 phải ra ngoài mua rau, đây là một trong số rất hiếm lần cậu phải đi mua rau bên ngoài kể từ trước đến nay.

Chuyện này, Kỷ Hồng Trác và Bùi Nhuận đều không biết. Mấy ngày đó, Kỷ Hồng Trác lấy lý do "du học" rồi dẫn Bùi Nhuận xuống một huyện nhỏ ở dưới Vận Châu, ba ngày chưa về nhà.

Trong nhà, đồ ăn đều do một vú già mà Bùi Nhuận đặc biệt mời đến nấu nướng.

Bà ấy phụ trách ba bữa mỗi ngày cho hai người, kiêm cả giặt giũ dọn dẹp.

Người làm nhanh nhẹn, nấu ăn cũng thuộc hàng không tệ so với người thường trong vùng.

Nhưng mà...

Bình Sinh buông đũa, nói thẳng: "Không nuốt nổi."

Món ăn này không phải rau trong viện của 7361, người nấu lại không phải Bùi Nhuận, hương vị đương nhiên kém đi rất nhiều.

Dạo gần đây, Bình Sinh toàn theo Kỷ Hồng Trác, lâu lâu lại sang bên này ăn ké, cái miệng đã bị chiều chuộng đến mức khó tính.

Giờ phải ăn đồ bình thường, tất nhiên cảm thấy khó vào miệng.

7361 im lặng một lúc, cũng buông đũa: "Đúng là hơi khó ăn."

Hai ánh mắt giao nhau, 7361 và Bình Sinh đồng thời thở dài.

"Không biết bao giờ lão gia và Bùi lang quân mới trở về."

"Chắc là chiều mai." 7361 nói xong, đột nhiên ngẩn ra, rồi lại nói tiếp, "Ta nhớ Bùi Nhuận."

Bình Sinh cũng nói: "Ta cũng nhớ Bùi lang quân." Nhớ đến món ăn y làm, Bình Sinh bất giác nuốt nước miếng.

Lại cùng thở dài một hơi.

Một lát sau, 7361 lại cầm đũa lên: "Ăn đi, đừng lãng phí lương thực. Chờ mai là có đồ ngon ăn rồi."

Tối nay cậu chỉ cần dùng một ít tinh thần lực, ngày mai dù mọc được ít thôi, cũng đủ cho hai người ăn. Bán thì chưa chắc đủ hàng, nhưng tự ăn là dư.
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 156: Thu hoạch



Hôm sau, 7361 chưa đợi được Bùi Nhuận, đã gặp Trương Vĩnh Tu đến trước.

Trên gương mặt ngăm đen của Trương Vĩnh Tu đầy ý cười, mời 7361: "Hôm qua ta đến thôn trang, cho người đào thử một củ khoai tây, nhìn thì có vẻ đã đến lúc, nhưng ta vẫn chưa yên tâm lắm, liền nghĩ đến hỏi tiểu ca một chút, số khoai tây này đã có thể thu hoạch chưa?"

7361 tính toán thời gian, gật đầu nói: "Thu được rồi."

"Vậy hai ngày nữa ta cho người đào hết, không biết tiểu ca có rảnh rỗi không, lúc đó có thể cùng đi?" Nói xong, Trương Vĩnh Tu lại bổ sung, "Tri phủ đại nhân cũng sẽ đến."

Quý tri phủ vốn bận trăm công nghìn việc, khó mà tách ra được, nhưng ông lại đặc biệt coi trọng chuyện khoai tây, hỏi Trương Vĩnh Tu đến bảy tám lượt, còn nói rằng đến lúc thu hoạch, thế nào cũng phải đích thân có mặt.

7361 cũng rất muốn biết số khoai tây không có tinh thần lực của cậu hỗ trợ, cuối cùng có thể cho sản lượng bao nhiêu.

Cậu gật đầu: "Vậy ngươi định ngày đi, đến lúc đó nói với ta là được."

"Được."

Ngày thu hoạch được định vào hai ngày sau.

Hôm nay, không chỉ có mình 7361 đi, mà cả Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh cũng theo đến. Bùi Nhuận lại càng không cần phải nói, 7361 đang mang thai, đi đâu y cũng phải đi theo, sợ có chuyện sơ suất.

Vì thế, trong thôn trang, từ trên xuống dưới đều được điều động, cộng lại cũng đến ba bốn chục người.

Tri phủ đại nhân vừa thấy 7361, liền gật đầu chào. Xưa nay vốn là người ít cười nói, lần này lại lộ ra nụ cười mang theo sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối.

Khi nhìn thấy Bùi Nhuận và Kỷ Hồng Trác, thần sắc ông hơi ngẩn ra, rồi lập tức chắp tay hành lễ cung kính với Kỷ Hồng Trác: "Học trò tham kiến Kỷ đại nhân."

Kỷ Hồng Trác thản nhiên tiếp nhận, tay vuốt chòm râu nói: "Ta còn nhớ ngươi. Năm đó ta làm chủ khảo, ngươi đỗ giáp khoa, đứng thứ mười hai. Xem ra hiện tại, quan ngươi làm cũng không tệ."

"Học trò hổ thẹn." Quý tri phủ lại lần nữa thi lễ.

"Không cần tự coi nhẹ mình." Kỷ Hồng Trác phất tay, "Cứ làm việc của ngươi đi. Hôm nay ta da mặt dày đi theo đệ tử ta xem náo nhiệt, ngươi không cần câu nệ."

Quý tri phủ đáp lời, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Bùi Nhuận, người đang đứng cạnh Kỷ Hồng Trác. Bùi Nhuận thì bước lên trước, hành lễ với Quý tri phủ.

"Quý đại nhân."

Quý tri phủ hơi cúi đầu đáp lễ, rồi quay người cùng Trương Vĩnh Tu bắt đầu sắp xếp công việc thu hoạch khoai tây.

Trên thôn trang này, diện tích trồng khoai tây khoảng chừng hai mươi mẫu đất.

Hôm nay dù người đến khá đông, nhưng muốn thu hết sạch vẫn phải mất khoảng hai ngày.

Lần này không chỉ đơn thuần là để thu hoạch khoai tây, điều quan trọng hơn là muốn xem xét sản lượng thực tế.

Sau khi bàn bạc với 7361, Trương Vĩnh Tu chọn ra năm vị trí khác nhau trên ruộng, mỗi nơi đánh dấu một mẫu đất.

Hôm nay sẽ thu trước năm mẫu này, để xem sản lượng từng nơi ra sao.

Sắp xếp đâu vào đấy, 7361 dặn dò thêm một số việc cần chú ý khi đào khoai, những hán tử được thuê đến bắt đầu vung cuốc xới đất.

Trương Vĩnh Tu cũng cầm cuốc trong tay, tìm một chỗ rồi bắt đầu đào. Khi từ đất nhảy ra từng củ khoai tây to nhỏ khác nhau, hắn nhịn không được cầm lên một củ còn dính bùn đất, quay đầu gọi Quý tri phủ.

"Đại nhân, đại nhân mau nhìn này! Năm củ to thế này! Thật sự là nặng tay!"

Quý tri phủ sớm đã bước xuống ruộng, ông không tự tay cầm cuốc, nhưng đi khắp nơi để quan sát người khác đào được gì.

Nghe tiếng gọi của Trương Vĩnh Tu, ông lập tức bước nhanh qua, nhìn thấy trong tay đối phương là năm củ khoai tây, củ lớn nhất bằng nắm tay, củ nhỏ nhất cũng to hơn quả trứng gà.

Quý tri phủ không khỏi kích động, đưa tay nhận lấy mấy củ khoai tây kia, ước lượng trong tay, miệng không kìm được lặp lại: "Tốt, thật sự rất tốt, đúng là nặng tay thật!"

Lại nhìn sang những củ khoai tây đã được đào lên và xếp thành đống bên cạnh, dù chưa cân lên để biết chính xác trọng lượng, chỉ nhìn vào số lượng đã thấy rõ, sản lượng nhất định không ít.

"Trời có mắt phù hộ Đại Thịnh ta! Có thứ này, ngày tháng của bách tính sẽ tốt lên rất nhiều."

Năm mẫu ruộng, hơn ba mươi hán tử không tiếc sức lực làm việc, chỉ trong hai canh giờ đã thu hoạch xong.

Tiếp theo là khâu cân đo.

Từng bao khoai tây được mang lên cân, Trương Vĩnh Tu cầm vở và bút lông trong tay, mỗi khi nghe người cân đọc lên con số, liền ghi chép lại một nét, suốt quá trình, khóe miệng hắn không ngừng cong lên, tươi cười rạng rỡ.

Cuối cùng tổng kết lại sản lượng: năm mẫu đất, nơi ít nhất cũng thu được 952 cân, nơi nhiều nhất gần 1100 cân.

Ba mẫu còn lại, sản lượng bình quân đều vượt quá một ngàn cân.

Với trình độ canh tác hiện tại của Đại Thịnh triều, đây đã là thu hoạch cực kỳ, cực kỳ kinh người.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, nếu giống khoai tây này có thể được nhân rộng, ít nhất sáu bảy phần dân chúng sẽ không còn lo nạn đói nữa.

Quý tri phủ vì quá kích động mà nét mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn hẳn: "Tốt! Tốt lắm! Vĩnh Tu, sau khi về thành, ngươi đem toàn bộ ghi chép lần này, từ quá trình gieo trồng, thu hoạch đến kết quả, viết thành một bản trình tấu, ta sẽ lập tức dâng sớ, bẩm báo lên Thánh Thượng!"

Trương Vĩnh Tu cũng hưng phấn không kém: "Tuân lệnh đại nhân! Tối nay ta sẽ sắp xếp lại, viết ngay cho ngài."

Bên cạnh, Kỷ Hồng Trác nãy giờ vẫn theo dõi toàn bộ quá trình, lúc này mới cười quay sang nhìn 7361: "Đứa nhỏ ngoan, đây là công lao của ngươi sao?"

7361 nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không tính là vậy."

Khoai tây vốn chẳng phải do cậu phát minh ra, chỉ là tình cờ cậu tìm được giống, rồi tiện tay dạy thêm vài kỹ thuật trồng trọt.

"Ngươi đúng là đứa nhỏ ngốc, sao lại có thể nói là không tính được chứ. Ngươi chờ đó, ta phải đi nói với Quý đại nhân một tiếng, lúc ghi sổ công trạng, nhất định phải viết rõ công lao của ngươi từ đầu đến cuối!"

Kỷ Hồng Trác nói xong liền sải bước đi tìm Quý tri phủ. Bùi Nhuận ở lại tại chỗ, kéo 7361 về phía mình.

"Lạnh không?"

Hôm nay có nắng, nhưng dù sao cũng là đầu đông, đứng ngoài trời lâu vẫn thấy lạnh.

"Cũng tạm." 7361 nhìn về phía Quý tri phủ và Kỷ Hồng Trác đang đứng nói chuyện cách đó không xa, một lúc sau cậu mới hỏi, "Những nơi khác... có nhiều người ăn không đủ no sao?"

7361 không có khái niệm rõ ràng về việc này. Khi cậu mới đến nơi này, đúng là từng chịu đói một thời gian, nhưng ở thôn Vương Gia cũng chỉ có mỗi cậu như thế. Nhà nào chịu khó làm lụng thì dù không được ăn no nê thoải mái, cũng chẳng đến mức chết đói.

"Sẽ có, rất nhiều." Bùi Nhuận ôn tồn giải thích với cậu, "Vận Châu bên này còn tốt, ruộng đất phần nhiều là đồng bằng, hiện giờ Thánh Thượng nhân từ, thuế má không tính là nặng. Nhưng dù như thế, vẫn có rất nhiều người ba bữa chẳng đủ ăn."

"Trời không thuận, gặp thiên tai, chỉ cần thu hoạch giảm phân nửa đã coi như may mắn rồi, không thu hoạch được gì là chuyện rất thường."

Khoảng thời gian gần đây Bùi Nhuận theo chân Kỷ Hồng Trác đi qua không ít nơi, thấy được rất nhiều chuyện, cảm xúc cũng theo đó mà dâng lên.

Y vốn đã biết dân sinh gian nan, cũng chẳng phải chưa từng chịu khổ.

Huyện Sơn Dương và thôn Vương Gia còn xem như khá giả, bá tánh tuy túng thiếu nhưng ít ra còn sống được.

Còn những nơi thực sự nghèo khổ, một ngày một bữa, rau dại nấu nước, người một nhà thay phiên nhau mặc một bộ y phục rách nát che thân...

7361 nghe mà trong lòng khó chịu, cậu nhìn về phía những bao khoai tây chất đống bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ thật, ta có thể làm chút gì đó."

Trước đó cậu từng trồng lúa mì, sau khi cải tiến giống, người trong thôn Vương Gia chẳng phải đều nói sản lượng tăng lên sao?

Nếu cho cậu đủ thời gian, cải tiến ra giống có thể phổ biến rộng rãi, hẳn là không thành vấn đề.

Bùi Nhuận như đã hiểu được ý nghĩ của 7361, ánh mắt y dịu dàng nhìn vào mắt cậu.

"Giống lúa mì."

7361 đem ý tưởng của mình nói cho Bùi Nhuận, sau đó nói: "Ta cần thời gian, có lẽ phải ba bốn năm, hoặc năm sáu năm, ta hiện tại cũng không quá nắm chắc."

"Muốn làm thì đi làm đi, có chuyện gì khó xử có thể nói với ta, ta không giải quyết được thì còn có Quý đại nhân, Quý đại nhân không được, còn có lão sư. Chuyện tốt lợi nước lợi dân như vậy, bọn họ đều sẽ ủng hộ em."

7361 nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi. Có điều, phải chờ ta trở về suy nghĩ thật kỹ."



Sau khi từ thôn trang trở về, 7361 liền ra tay chuẩn bị, dọn dẹp gian đông phòng trong viện, lại cùng Bùi Nhuận đi đến mấy tiệm lương thực, mua đủ giống lúa mì khác nhau.

Sau đó mỗi ngày cậu đều dành ra chút thời gian, ở trong phòng nghiên cứu các loại giống đó.

Giờ đã vào đầu đông, không còn kịp để gieo lúa mì. Tuy 7361 có khả năng muốn lúc nào trồng cũng được, nhưng đó không phải điều cậu muốn.

Hơn nữa, cậu đang mang thai, rất nhiều việc không thể tự tay làm, thành ra tiến độ cũng chậm rãi hơn.

Bùi Nhuận dịu giọng an ủi: "A Dao không cần nóng vội như vậy, từ từ làm là được. Sản lượng khoai tây cao, lần này nếu có thể thuận lợi mở rộng, cũng đủ để tạo phúc cho bá tánh rồi."

"Ta biết, dù sao ta cũng không có việc gì khác, làm gì cũng là làm. Hơn nữa huynh cũng biết, ta thực sự rất thích làm mấy việc này."

"Ừ." Bùi Nhuận đưa tay xoa bụng 7361, giọng nói mềm mại như nước, "Hôm nay cảm thấy thế nào, còn buồn nôn không?"

Nhắc tới bụng, 7361 lại vui vẻ hẳn lên, cậu kéo tay Bùi Nhuận, bắt đối phương phải s* s**ng bên này bên kia một lượt quanh cái bụng kia.

"Hôm nay, nó có lớn thêm chút nào không?"

Bùi Nhuận nghiêm túc cảm nhận một lát, rồi mới nói: "Hẳn là lớn thêm một chút."

"Phải không? Vậy thì khi nào nó mới có thể chào hỏi ta?" 7361 hỏi.

Lần trước cậu nghe Bùi Nhuận nói, về sau bảo bảo sẽ cử động trong bụng, cậu có thể chạm được nó qua lớp bụng.

Vì thế, 7361 mỗi ngày đều phải hỏi một lần như vậy.

Mỗi lần bị hỏi như thế, Bùi Nhuận chưa từng tỏ ra phiền hà, mà luôn kiên nhẫn giải thích: "Phải chờ đến khi nó lớn khoảng bốn tháng, lúc đó mới có thai động."

Hiển nhiên, Bùi Nhuận làm một người cha đủ tư cách, đối với chuyện của hài tử cũng vô cùng chú tâm.

Lần trước hai người cùng đi tìm đại phu kia bắt mạch, Bùi Nhuận ở trong đó nấn ná gần nửa canh giờ, đem những điều cần lưu ý mà đại phu dặn dò đều ghi nhớ hết, tỉ mỉ chăm sóc cho 7361.

Ví như hôm nay, Bùi Nhuận dành cả buổi sáng để nấu một nồi canh chân giò hun khói hầm với bí đao.

Vị thanh đạm, bổ dưỡng, lại tươi ngon, 7361 vừa uống hai bát lớn liền không muốn dừng lại.

Có điều, 7361 cũng thấy xót xa khi Bùi Nhuận cứ phải loanh quanh trong bếp mãi. Bởi vì đang phải chuẩn bị cho kỳ thi Hội, Bùi Nhuận thực sự rất bận rộn.

Nhiều lần buổi tối hai người đang ngủ, thi thoảng 7361 tỉnh dậy giữa chừng, không thấy Bùi Nhuận bên cạnh, lại thấy thư phòng kế bên vẫn còn ánh đèn dầu sáng rực.

Cậu khoác áo bước qua, liền thấy Bùi Nhuận đang viết văn chương.

Cảnh tượng ấy khiến 7361 đau lòng muốn chết, con người sao có thể không ngủ được chứ, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là thân thể sẽ chịu không nổi sao.

Sau đó, 7361 kiên quyết không cho Bùi Nhuận nấu cơm nữa, còn gọi bà vú kia trở về.

Hiện tại, chính là bà vú kia lo liệu ba bữa cơm mỗi ngày, Bùi Nhuận cách vài hôm mới nấu một món ngon cho 7361 ăn.

Thời gian của Bùi Nhuận thực sự rất gấp gáp.

Ngoài việc mỗi ngày theo Kỷ Hồng Trác học hành, chăm sóc 7361, mấy ngày nữa y còn phải đi một chuyến lên Kinh thành.

Theo như đã bàn với 7361 từ trước, Bùi Nhuận sẽ đi trước để thu xếp ổn thỏa mọi việc, sau đó mới quay lại đón cậu cùng lên Kinh.

Thấy Bùi Nhuận bận bịu đến vậy, 7361 liền do dự.

"Nếu không... ta vẫn nên ở lại đây chờ huynh quay về đi."
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 157: Biệt nữu



Ba ngày sau, Bùi Nhuận thu xếp hành lý lên đường đến Kinh thành.

Y tìm một tiêu cục có chuyến đi Kinh thành để đi cùng. Không chỉ quen đường, mà đi với họ còn an toàn hơn một chút.

Dù con đường này đã có lộ trình sẵn, nhưng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, cẩn thận vẫn hơn.

Bùi Nhuận đi phía trước, 7361 lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận lên tiếng khuyên nhủ: "Sang năm đã là kỳ thi Hội, không đi sớm một chút thì đến lúc đó sẽ không tìm được chỗ ở. Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đi trước một chuyến."

Chờ đến khi xe ngựa tiêu cục kẽo kẹt lăn bánh đưa Bùi Nhuận rời đi, 7361 chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng một mảng.

Chuyến đi này, một đi một về ít nhất cũng mất nửa tháng, thật sự là lâu quá.

Bùi Nhuận không ở nhà, Kỷ Hồng Trác bình thường vốn đã không hay lui tới, giờ lại càng không thấy bóng dáng. Tiểu viện vốn náo nhiệt, giờ chỉ còn lại một mình cậu cùng bà vú xuất hiện đúng giờ nấu ăn.

Cây đào trong sân cũng đã rụng hết lá, viện vắng tanh, trời thì lạnh, cả Tiểu Hắc cũng lười cử động.

Lại tiễn đi thêm một tốp người mua rau tới cửa, 7361 ôm chiếc lò sưởi tay mà trước đó Bùi Nhuận mua cho cậu, ngồi dưới hành lang, Tiểu Hắc nằm dưới chân, cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào.

Khoảng thời gian này, người đến mua rau còn nhiều hơn cả lúc trước. Trời lạnh, bên chỗ 7361 lại có đủ loại rau tươi mới. Nhưng nguyên nhân chính không phải vì rau, mà là cái tên Rau Hồng Ngọc.

Thành Vận Châu có không ít nhà giàu, sơn hào hải vị đã ăn chán, trong nhà còn dựng lều ấm để thưởng thức rau củ tươi, nhưng Rau Hồng Ngọc thì lại khác.

Đây chính là thứ đang thịnh hành trong giới quan lại và thế gia.

Vào lúc này, những kẻ thật sự muốn nếm thử không phải ít, lại còn có không ít người đi theo trào lưu khoe mẽ.

Nhà ngươi ăn được Rau Hồng Ngọc, ta chưa từng ăn, chẳng phải là ngầm nói thân phận ta kém hơn sao?

Cứ thế, những kẻ đến mua rau đều mang theo bạc trắng vàng thật, mỗi lần đưa ra bảng giá, cảm giác không giống như đang mua rau, mà như đang mua cổ vật quý hiếm, giá cả nghe mà phải líu lưỡi.

7361 xử lý loại chuyện này rất đơn giản và thẳng tay. Cậu tính toán một phen, ngoại trừ mấy nhà đã định trước là sẽ cung ứng thường xuyên, mỗi ngày số rau củ còn dư lại thì chia đều ra từng phần, lại nhờ Bình Sinh đóng gói sẵn.

Sau đó, mỗi ngày vào giờ Thân là mở cửa, căn cứ theo thứ tự xếp hàng bên ngoài mà bán ra, bán hết thì lập tức treo một tấm bảng ở cửa, biểu thị rằng: đã bán hết, muốn mua thì mời đến sớm vào ngày mai.

7361 cho rằng làm vậy thì sẽ tránh được cảnh tranh giành hỗn loạn. Nào ngờ đám người đó căn bản không rời đi, cứ canh chừng ở trước cửa, chỉ chờ ngày mai cậu mở cửa là nhào tới.

Hẻm nhỏ vốn chật hẹp, dòng người xếp hàng mua rau kéo dài tận ra đường lớn, không chỉ khiến người đi đường chú ý mà còn làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của các hộ gia đình khác trong hẻm.

7361:......

7361: Nếu vậy thì thôi không bán nữa, dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, cứ như bây giờ, ngay cả cuộc sống của cậu cũng bị ảnh hưởng.

Đã quyết định, hôm sau 7361 liền đến Quý phủ.

Vừa hay trước đó Bùi Nhuận có mua cho cậu một cây nho ương, mấy ngày nay mới kết được bảy tám chùm quả, 7361 liền mang theo mấy chùm nho, lại thêm ít rau, đến tìm Quý phu nhân.

Người gác cổng Quý phủ đã quen mặt 7361, thấy cậu cõng sọt tre đến liền lập tức vào trong báo tin. Rất nhanh, đại nha hoàn lần trước dẫn 7361 vào lại xuất hiện.

"Liễu phu lang đến rồi!" Nha hoàn ấy thân thiết nắm lấy tay 7361, dẫn cậu vào trong phủ, vừa đi vừa trò chuyện.

"Hôm qua phu nhân còn nhắc đến liễu phu lang, nói có nên gửi thiệp mời thỉnh phu lang đến phủ làm khách hay không, ai ngờ hôm nay phu lang đã tự tới rồi, thật đúng là khéo quá."

Lời nha hoàn không phải chỉ là khách sáo, Quý phu nhân đúng là có ý như vậy.

Việc thu hoạch khoai tây thành công, Quý tri phủ đã kể lại cho Quý phu nhân nghe, xét về tình về lý, Quý phu nhân đều muốn mời 7361 đến chơi.

Quả nhiên, ở chỗ Quý phu nhân, 7361 cảm nhận được sự tiếp đón nồng hậu.

Biết cậu thích ăn, trên bàn bày đủ loại điểm tâm và trái cây. Quý phu nhân còn nắm tay cậu, hỏi xem cậu có món gì muốn ăn thêm không.

Thật ra 7361 cũng không ham ăn như trước. Từ sau khi mang thai, khẩu vị của cậu càng thêm kén chọn. Những món từng thích ăn giờ lại chẳng muốn đụng đũa, khẩu vị thay đổi hẳn.

Quý phu nhân lại tưởng 7361 đang khách sáo, cười nói: "Liễu phu lang lần này đến sao lại xa cách như thế."

7361 lắc đầu, thành thật đáp: "Không phải ta không thích ăn, là trong bụng ta có tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo không thích ăn, cho nên ta giờ cũng không muốn ăn."

Quý phu nhân kinh ngạc nói: "Tiểu ca nhi có thai? Mấy tháng rồi?"

7361 còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Nương."

Ngay sau đó, tấm rèm cửa dày nặng bị vén lên, một bóng người trong bộ y phục màu đỏ bước vào.

7361 ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Hành – người đã lâu không gặp.

Đối phương đã cao lớn hơn rất nhiều, trông đã là một thanh niên vóc dáng trưởng thành, chỉ là khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con.

Tựa như không ngờ sẽ gặp cậu ở đây, cậu ta lập tức sững người tại chỗ, nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn cứng nơi cổ họng.

Thấy nhi tử nhà mình như thế, Quý phu nhân chỉ cho là cậu ta đang xấu hổ, liền trách yêu một câu: "Con đứa nhỏ này, lớn từng này rồi mà vẫn cứ hấp tấp l* m*ng, thấy người thì ngây ra như tượng, ngay cả lời cũng không nói nổi."

Lúc này Quý Hành mới như sực tỉnh, ánh mắt thoáng dao động, lập tức dời khỏi người 7361, vội vàng làm lễ với Quý phu nhân: "Nương đang có khách, để lát nữa con lại đến."

Nói rồi xoay người định rời đi.

Nào ngờ Quý phu nhân liền gọi lại: "Đứng lại! Con gặp người cũng không chào hỏi, Liễu phu lang còn từng cứu con đấy, sao lại vô lễ như thế?"

Quý Hành bất đắc dĩ, chỉ đành quay lại lần nữa, hướng về phía 7361 làm lễ. Chỉ là câu "Liễu phu lang" kia, thế nào cũng không nói nên lời.

Tay lơ lửng giữa không trung hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Ngươi... ngươi đến rồi."

Quý phu nhân: ...

Quý phu nhân: Câu đó là có ý gì?

Quý phu nhân cảm thấy hôm nay nhi tử nhà mình thật kỳ lạ. Bình thường lanh lợi linh hoạt, tuy đôi lúc hơi cứng đầu, nhưng về cơ bản vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện và có khuôn phép.

Đặc biệt là một hai tháng gần đây, chăm chỉ đọc sách, cả người trưởng thành lên không ít.

Hôm nay không biết vì sao, lại trở nên kỳ lạ như thế.

Quý phu nhân đang định răn dạy vài câu, thì 7361 đã mở miệng.

"Quý Hành."

7361 cúi người, kéo sọt tre lại gần, lấy ra mấy chùm nho bên trong.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Quý Hành, cậu nói: "Chuyện lần trước, ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi, chỉ là chưa có dịp gặp lại. Lần này vừa khéo, đưa ngươi ít nho ăn."

Lần đó khi đến tìm Bùi Nhuận, là Quý Hành giúp cậu, sau đó cậu cũng chưa từng gặp lại đối phương.

Lễ cảm tạ vẫn chưa có dịp đưa ra. Tuy mấy chùm nho này không phải cố ý chuẩn bị riêng, nhưng nếu đã gặp thì cứ tặng trước, còn phần Quý phu nhân, sau này có thể bù một phần khác.

Quý Hành nhìn những chùm nho kia mà không nói lời nào.

Quý phu nhân thì lại vô cùng kinh ngạc. Nho vốn không phải thứ gì quá quý giá, nhưng thời tiết này mà vẫn có thể ăn được, đúng là hiếm thấy.

Nhìn dáng vẻ tươi mới căng mọng kia, hiển nhiên không phải là đồ cất giữ lâu trong kho lạnh.

Bà biết 7361 có chút bản lĩnh trong việc trồng trọt, nhưng cũng hiểu chuyện trồng trọt chẳng phải dễ dàng gì, lại vô cùng vất vả.

Thế nên Quý phu nhân mở miệng khuyên: "Nho này nhìn là biết rất tươi, ngươi chắc đã bỏ không ít công sức. Vào đông rồi, trái cây lại khó tìm, ngươi còn đang mang thai, quả nho này vẫn nên để dành cho chính mình ăn thì hơn."

7361 còn chưa kịp lên tiếng.

Người vẫn im lặng nãy giờ – Quý Hành, đột nhiên lên tiếng: "Mang thai?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 158: Thương nghị



Quý Hành rời đi.

Lúc đi, sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, ngay cả khi Quý phu nhân gọi với theo hai tiếng cũng không quay đầu lại.

Đợi người đã đi hẳn, Quý phu nhân mới hơi ngượng ngùng nhìn về phía 7361.

"... Đứa nhỏ này, chắc là ngượng ngùng."

7361 gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Ta cũng thấy vậy."

Tuy không biết vì sao, nhưng hôm nay lúc gặp cậu, Quý Hành cứ luôn tránh né ánh mắt, chắc là vì thẹn.

Đã không còn ai ở đây, Quý phu nhân cũng liền đổi chủ đề.

Bà vốn đã từng sinh nở, giờ nói chuyện con cái với 7361 thì hứng thú hẳn lên, thao thao bất tuyệt.

"... Còn nhớ hồi đó, khẩu vị của ta cũng thay đổi không ít. Trước kia ta không ăn mấy thứ nặng vị, vậy mà suốt thời gian đó cứ thèm mãi, ăn đến nỗi khóe miệng lở loét, khiến Quý Minh sợ muốn chết..."

"... Đến tháng thứ bảy thứ tám là lúc thai nhi cử động mạnh nhất. Hành Nhi lúc ấy nghịch lắm, không ít lần ta thấy nó duỗi tay đẩy căng cả bụng ta ra, hằn rõ một dấu tay luôn. Dọa ta giật mình, sợ nó đẩy mạnh quá làm bụng nứt mất..."

7361 nghe mà kinh ngạc, mắt tròn xoe: "Tháng bảy, tháng tám thật sự có thể thấy tay của bảo bảo sao?"

Nghĩ đến hình ảnh bảo bảo trong bụng cậu cũng sẽ ấn ra dấu tay lên bụng cậu, cậu không hề thấy sợ, ngược lại chỉ cảm thấy thần kỳ vô cùng.

Quý phu nhân mỉm cười gật đầu: "Không chỉ thấy tay nhỏ đâu, có lúc còn thấy cả chân nữa."

7361 cả người như bị chấn động, không kiềm được đưa tay sờ lên bụng mình, nơi còn chưa có gì thay đổi, rồi nhắm mắt lại tưởng tượng ra khung cảnh ấy...

"...... Ngươi đến lúc đó cùng nó nói chuyện nhiều một chút, nó còn sẽ đáp lại ngươi."

"...... Kia...... Kia thật là lợi hại......" 7361 lẩm bẩm.

Một đứa trẻ loài người vậy mà lại lợi hại như thế, ngay cả khi còn chưa ra đời, đã có thể giao tiếp với người khác.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện xoay quanh đề tài đứa nhỏ ấy rất lâu, 7361 nói chuyện chưa đã thèm, đến lúc gần phải đi rồi mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây.

Là chuyện liên quan đến rau. Trước đây cậu nhờ Quý phu nhân giúp bán rau, hiện giờ không bán nữa, dù sao cũng nên báo cho đối phương một tiếng.

Cậu đem tình hình thực tế của mình nói với Quý phu nhân, mong rằng đối phương có thể cho cậu một lời khuyên.

Quý phu nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu: "Ngươi bây giờ đang mang thai, đúng là không nên vất vả như vậy."

"Huống hồ......" Quý phu nhân nghĩ đến danh tiếng hiện giờ của Rau Hồng Ngọc kia, khẽ cười một tiếng, "Giờ mua rau cũng không giống như là vì ăn, mà giống như là vì......"

Câu kế tiếp Quý phu nhân không nói hết, chỉ nói: "...... Chuyện này ta đã biết, mấy ngày nữa sẽ không còn người rảnh rỗi đến quấy rầy ngươi nữa."

"Ừm, cảm ơn Quý phu nhân!" 7361 rất vui mừng, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình nên cảm tạ đối phương thêm, "Vậy mấy ngày nữa ta lại đến đưa rau cho ngài."

"Vậy ta liền chờ."

Quý phu nhân nói là chờ mấy ngày, thật ra cũng chỉ ba ngày, những người xếp hàng dài trước cửa kia liền biến mất.

Cụ thể Quý phu nhân đã làm gì thì không ai biết.

7361 tuy có chút tò mò, nhưng cũng không thể lập tức đi hỏi.

Dù sao thì cuộc sống lại yên tĩnh trở lại, không còn đôi người kia hơn nửa đêm còn canh giữ trước cửa, buổi tối 7361 ngủ cũng yên tâm hơn nhiều.

Thời gian thoáng qua tưởng như rất nhanh, nhưng tính ra thì Bù Nhuận còn phải sáu bảy ngày nữa mới có thể trở về.

Nỗi nhớ không vì thời gian dài mà vơi đi, ngược lại càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Lo xong chuyện hạt giống, 7361 mệt rã rời ngã xuống giường, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tay xoa bụng mình, một mình lẩm nhẩm.

Cậu đang nói chuyện với bảo bảo.

Quý phu nhân nói, phải thường xuyên trò chuyện với bảo bảo, bảo bảo có thể nghe được.

7361 ghi lời này vào lòng, mỗi ngày chỉ cần có thời gian là bắt đầu nói chuyện với bảo bảo không ngừng nghỉ.

Ban đầu đúng là có hơi kỳ quái, dù sao thì hiện tại bảo bảo cũng chưa thể đáp lại cậu, nhưng sau đó 7361 cũng quen dần.

Từ việc nhỏ như hạt mè cũng đều phải nói một câu với bụng.

Ví như hôm nay cậu nghiên cứu giống lúa ra sao, rau cỏ lớn lên thế nào, bữa trưa ăn có ngon không, Tiểu Hắc lại lăn ra ngủ giữa sân...

Lúc kể lể còn luôn nhắc đến Bùi Nhuận, sợ bảo bảo sẽ quên mất một người cha khác của mình.

Cậu cứ lầm rầm như thế, thì ngoài cổng sân đã vang lên tiếng gõ.

Tưởng lại là ai đó đến mua rau, 7361 chậm rãi đứng dậy, ra ngoài mở cổng sân.

"Đây là nhà của Liễu Dao sao?"

Trước cổng đứng một người đưa thư, thấy 7361 gật đầu liền đưa tới một bức thư: "Thư này được gửi từ Kinh thành."

7361 nhận lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra nét chữ trên phong bì là của Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận vậy mà lại viết thư cho cậu, tính theo thời gian thì chắc vừa đến kinh thành là đã gửi đi.

Cầm thư trở vào phòng, 7361 vừa vào trong liền không chờ nổi mà mở ra ngay.

Dòng đầu tiên đập vào mắt chính là: "Dao Dao thân ái......"

Tim 7361 lệch mất một nhịp.

"Bảo bảo, cha con viết thư cho chúng ta đấy." 7361 vừa nhéo gò má nóng bừng của mình, vừa cúi đầu nói với bụng.

Đáng tiếc, tiểu bảo bảo trong bụng vẫn chưa thể đáp lại cậu.

7361 ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đọc cho con nghe huynh ấy viết gì nhé."

Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, Bùi Nhuận viết ba trang giấy, thoạt nhìn không phải viết xong trong một ngày.

Trước tiên là kể một ít chuyện lặt vặt dọc đường, phong cảnh y trông thấy, giữa chừng thì xen lẫn vài câu dặn dò với 7361, cuối thư lại kể rằng y đã đến Kinh thành, cũng xem qua mấy chỗ nhà cửa, đợi định đoạt xong, mấy ngày nữa là có thể quay về.

Cuối cùng còn viết thêm một đoạn thật dài bày tỏ nỗi nhung nhớ đối với 7361.

Vì là thư gửi cho 7361 nên Bùi Nhuận dùng toàn những lời lẽ thẳng thắn, thành thử mấy câu bày tỏ ấy lại càng trở nên trắng trợn, rõ ràng đến lạ.

7361 đọc đến đoạn sau thì giọng cũng nhỏ dần.

"...... Tóm lại, cha con rất nhớ chúng ta." 7361 nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, "Chẳng bao lâu nữa là huynh ấy có thể trở về rồi, đợi người về, ta sẽ bảo huynh ấy kể truyện cho con nghe, huynh ấy kể chuyện hay lắm, ta thật sự rất thích......"

Lại đợi thêm ba ngày, 7361 vẫn chưa chờ được tin hồi đáp từ Bùi Nhuận, nhưng lại đón một vị khách không ngờ tới.

"A Dao! Ta nhớ ngươi chết mất!"

Vừa mở cửa ra, 7361 đã bị người ta lao đến ôm lấy với tất cả sự nhiệt tình.

"Hòe Hoa?"

7361 nhìn người trước mặt ăn vận lòe loẹt lại còn đội mũ che kín, nhất thời không nhận ra nổi.

Hòe Hoa nở nụ cười rạng rỡ như hoa: "Sao vậy? Thấy ta mà không vui à?"

"Không đâu, rất vui là đằng khác, chỉ là không ngờ tới thôi."

"Thế thì tốt rồi." Hòe Hoa lại cười tít mắt, sau đó mới xoay người nói với người đàn ông kéo xe ngựa phía sau, "Dương đại thúc, cảm ơn thúc nhé, đợi khi nào cháu quay về sẽ lại đến tìm mọi người."

Hán tử được gọi là Dương đại thúc xua tay cười ha hả: "Biết rồi, ta không làm phiền nữa, đi trước đây."

Người đi rồi, 7361 dẫn Hòe Hoa trở về nhà.

Tiểu Hắc thấy Hòe Hoa cũng vô cùng phấn khởi, cái đuôi ve vẩy đến mức suýt nữa xoay thành vòng tròn.

"Oa, Tiểu Hắc lớn quá trời luôn rồi, giờ có thể giúp ngươi giữ nhà trông nhàrồi đó!" Hòe Hoa vừa xoa đầu Tiểu Hắc vừa cười vui vẻ nói.

"Ừ, đúng là thế." 7361 nhớ đến lần trước bị người mua rau kia tìm đến cửa gây sự.

Buổi tối có kẻ định trèo tường lẻn vào, không rõ muốn làm gì, may mà Tiểu Hắc cảnh giác, đuổi theo suýt nữa cắn thủng chân đối phương.

Đúng là lợi hại, uy phong lẫm liệt thật sự.

Hai người vừa nói chuyện thân thiết vừa vào trong nhà, 7361 theo thói quen lấy ra một đống đồ ăn ngon, còn đun nước, tất cả đều bày ra trước mặt Hòe Hoa.

Hòe Hoa cũng không khách sáo, uống một hơi một cốc nước lớn rồi mới nói: "Vận Châu cũng phồn hoa quá đi mất, sớm biết thì ta đã tới sớm hơn rồi."

"Ngươi đi một mình à?" 7361 hỏi.

"Ừ." Hòe Hoa giải thích, "Ta đi theo đoàn xe chở hàng của Lâm phủ, rất an toàn."

"Vậy thì đúng thật." 7361 gật đầu đồng tình.

Trước kia cậu và Bùi Nhuận cũng từng đi cùng đoàn xe của Lâm phủ, đám người đó vừa đáng tin lại nhiệt tình.

Chỉ là 7361 không hề hay biết, ở Đại Thịnh triều, một cô nương chưa gả mà đi xa nhà cùng người ngoài, lại còn đi một mình, là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào.

Thấy nét mặt 7361 không hề lấy làm lạ, Hòe Hoa không nhịn được nói: "Vẫn là A Dao ngươi tốt, không giống người khác suốt ngày lên mặt dạy dỗ ta."

7361 thấy lạ: "Ta đâu có lý do gì phải dạy dỗ ngươi?"

Hòe Hoa bèn kể hết đầu đuôi nguyên do, cuối cùng còn nói thêm: "Ban đầu nương ta cũng không đồng ý, nhưng ta cứ cảm thấy mình vẫn phải ra ngoài nhìn ngó một chút, người sống cả đời, chẳng lẽ cứ phải ru rú ở một chỗ mãi...... Huống hồ cái gì mà thanh danh với chả thanh danh, ta cũng đâu có định gả đi."

7361 gật đầu tán thành: "Ngươi làm được thì chẳng có vấn đề gì, nói ngươi không có năng lực mới là vấn đề đó."

Hòe Hoa cười càng rạng rỡ, thân thiết ôm lấy cánh tay 7361: "Ta biết ngay A Dao ngươi sẽ nghĩ như vậy mà."

Sau một hồi hàn huyên, Hòe Hoa cũng biết được chuyện Bùi Nhuận lên Kinh thành.

"Sang năm lại muốn đi thi nữa à?" Nàng không hiểu rõ lắm về chế độ khoa cử của Đại Thịnh triều nên tỏ ra khá kinh ngạc.

"Nếu Bùi cử nhân thi đậu, vậy chẳng phải sang năm A Dao ngươi sẽ trở thành phu lang của một vị quan lão gia sao?"

7361 nghĩ một lát rồi gật đầu: "Hẳn là vậy."

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Bùi Nhuận sẽ thi rớt, trong mắt 7361, chỉ cần Bùi Nhuận đi thi thì nhất định sẽ đậu, mà đậu rồi thì tất nhiên phải làm quan.

Hòe Hoa nói sang năm cậu sẽ là phu lang quan lão gia, quả thực không sai chút nào.

"Vậy ngươi cũng sẽ đi Kinh thành sao? Nghe nói Kinh thành náo nhiệt lắm, chắc chắn còn náo nhiệt hơn phủ thành nhiều."

Nghĩ đến những gì mình nhìn thấy dọc đường, phủ thành đã náo nhiệt thế rồi, Hòe Hoa thật không tưởng tượng nổi Kinh thành còn có thể náo nhiệt đến mức nào.

"Sang năm ta sẽ đi cùng." 7361 thành thật nói.

"À......" Hòe Hoa hơi hụt hẫng, "Ta còn tính sang năm sẽ thường xuyên đến phủ thành, còn có thể gặp ngươi nhiều hơn."

"Không sao, ngươi cũng có thể đến Kinh thành tìm ta."

Hòe Hoa cười đến cong cả đôi mắt: "Có cơ hội nhất định ta sẽ đi, nhưng tạm thời ta vẫn muốn ở lại phủ thành."

"Ừm? Sao vậy?"

Nhắc đến chuyện này, Hòe Hoa mới nghiêm túc nói ra mục đích thật sự của chuyến đi lần này đến phủ thành.

Nàng ho nhẹ một tiếng, giọng cũng trở nên đứng đắn hơn hẳn.

"A Dao, lần này ta đến là muốn bàn bạc với ngươi một chuyện. Sau này có thể để ta mang rau của ngươi, đem bán ở thành Vận Châu hay không?"
 
Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Chương 159: Về nhà



Nói xong câu đó, chưa kịp để 7361 trả lời, Hòe Hoa đã vội vàng giải thích tiếp.

"Đương nhiên, số tiền này nhất định là phải chia cho A Dao rồi, ý ta là, ngươi lo phần rau cỏ, ta lo phần sức lực, sau đó chúng ta chia ba bảy, ngươi bảy ta ba."

Hòe Hoa có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng: "Ta biết như vậy có thể không ổn lắm, dù sao, nếu A Dao tự mình đem rau đi bán, thì cũng chẳng cần phải chia gì với ta cả. Nhưng mà ta vẫn nghĩ, phủ thành lớn như vậy...... Tóm lại, nếu ngươi không muốn, coi như hôm nay ta chưa từng nói gì."

Mấy tháng qua, nhờ vào việc trồng rau mà cuộc sống của cả nhà nàng đã khá lên rất nhiều.

Được ăn no, nương nàng cũng không còn quá vất vả, ngay cả Tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu cũng có thể đến học đường đọc sách.

Nếu cứ tiếp tục như thế, biết đâu chừng hai năm nữa, nhà bọn họ cũng có thể sửa sang lại.

Bạc đúng là thứ tốt thật.

Nếu như nàng có thể kiếm được tiền sớm một chút, thì nương nàng cũng đã không phải chịu đòn vì nàng và đệ đệ nhiều đến vậy, lại càng không đến mức vì không muốn nàng gả đi mà cứ cắm đầu làm thêu đến hỏng cả mắt.

Nàng muốn kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra được cách này.

Huyện Sơn Dương suy cho cùng cũng chỉ là một huyện nhỏ, gần đây nhờ vào danh tiếng của Bách Duyệt Hiên nên có khấm khá, nhưng người có tiền thì vẫn chẳng bao nhiêu, muốn dựa vào bán rau để kiếm được nhiều tiền cũng không phải dễ.

Trước đây 7361 vẫn luôn cung cấp rau cho Lâm phủ, giờ Lâm phủ đã xác định lấy rau ở chỗ Hòe Hoa, nên nàng nghĩ, nếu Lâm phủ còn như thế, thì ở phủ thành chắc chắn sẽ có nhiều nhà giàu hơn cả Lâm phủ nữa. Nếu có thể cố định đem rau bán cho những nhà đó, vậy thì thật sự là một món lời rất lớn.

Trên đường đến phủ thành, ban đầu Hòe Hoa còn rất do dự, chưa quyết định có nên nói chuyện này với 7361 hay không.

Nhưng dọc đường nghe Dương đại thúc kể rất nhiều chuyện làm ăn, lại tận mắt thấy sự phồn hoa của Vận Châu, ý định trong lòng nàng lại càng thêm kiên định.

Giờ chỉ còn chờ xem 7361 nghĩ thế nào về chuyện này.

Vậy 7361 nghĩ thế nào?

7361 cảm thấy đề nghị của Hòe Hoa rất được.

Cậu nghĩ rất đơn giản: có đất trồng rau, có rau ăn, có tiền để kiếm là tốt rồi. Tất nhiên là tiền càng nhiều càng tốt, vì ai mà chẳng mong có thêm tiền, đây là đạo lý ai cũng hiểu.

Nhưng nếu kiếm tiền lại ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cậu, vậy thì mất nhiều hơn được. Kiếm tiền, xét cho cùng, vẫn là để sống tốt hơn, chẳng thể để bản thân bị chuyện kiếm tiền trói buộc. Nếu không phải vậy, 7361 trước kia cũng đã chẳng phải đi tìm Quý phu nhân để nói chuyện đó làm gì.

Giờ ở Vận Châu vẫn còn rất nhiều người muốn mua rau của cậu, đúng lúc Hòe Hoa lại có ý định này. Nếu làm theo cách của Hòe Hoa, hoàn toàn có thể kiếm thêm tiền mà không làm xáo trộn cuộc sống thường ngày của mình. Thế thì cậu còn lý do gì để từ chối nữa?

"Được chứ, nếu ngươi không ngại cực nhọc thì bên này của ta không có vấn đề gì." 7361 gật đầu đáp.

Hòe Hoa ngẩn người, dường như không ngờ 7361 lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Lấy lại tinh thần rồi, nàng liền vui mừng đến phát sáng: "Thật, thật sao A Dao? Ngươi thật sự đồng ý?"

7361 suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Chỉ có một điểm ta muốn sửa lại một chút."

Hòe Hoa lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi: "Muốn sửa chỗ nào?"

"Ba bảy thì nhiều quá, chuyện này nếu thật sự làm được, sau này ta cũng không chắc có đủ tinh lực, chủ yếu vẫn là ngươi phụ trách, cho nên nếu nói đến chia tiền, thì ngươi bảy ta ba mới đúng."

Sau này cậu còn phải đến Kinh thành, chuyện trồng rau bán rau đều là Hòe Hoa lo liệu, 7361 cũng chẳng muốn ôm hết việc vào mình cho mệt.

Không ngờ Hòe Hoa kiên quyết không đồng ý. Nàng nói thẳng nếu không có 7361, việc này căn bản không thể thành được, giờ 7361 đã chịu gật đầu đồng ý thì đã là quá tốt, sao nàng còn có thể mặt dày chiếm phần hơn cho được?

Kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng hai người thống nhất chia đều năm năm.

Hòe Hoa kích động vô cùng, nàng hận không thể lập tức đem hết thảy ý tưởng trong lòng nói cho 7361 nghe cho bằng hết.

"Rau ở huyện Sơn Dương, ta định dần dần giao cho Vương thẩm lo liệu. Nhà bà ấy đông người, mấy chuyện thế này hoàn toàn có thể xoay sở được."

"Còn ta, giai đoạn đầu muốn thử bán trước một ít loại rau củ dễ bảo quản đến Vận Châu, như là phiên thị, khoai tây, củ cải linh tinh các loại. Chờ kiếm được ít tiền, ta định xem thử có thể thuê vài mẫu đất quanh Vận Châu không, đến lúc đó sẽ đón cả nương với Tiểu Thạch Đầu qua đây, trực tiếp ở Vận Châu trồng rau. Như vậy mấy loại như hẹ hay rau chân vịt cũng có thể bán được......"

Phải nói thật, với một cô nương như Hòe Hoa, không đọc nhiều sách, cũng chưa từng rời khỏi huyện Sơn Dương bao giờ, mà có thể nghĩ đến chừng ấy chuyện, đúng là không đơn giản chút nào.

7361 chân thành khen ngợi: "Ta thấy ý tưởng của ngươi thật sự rất hay."

Rồi lại cảm khái: "Ngươi hình như không còn giống trước kia nữa."

Trước đây Hòe Hoa là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, chẳng hề giấu chuyện gì trong lòng. Giờ thì lại có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện làm ăn, chuyện sinh kế.

Không chỉ nghĩ suông mà là thật sự bắt tay vào làm.

"Ta sang năm là tròn 18 rồi, đâu còn có thể giống như trước nữa." Hòe Hoa vừa nói, vừa đẩy đĩa hạt thông đã bóc sẵn đến trước mặt 7361, "Hơn nữa, A Dao cũng đâu phải không thay đổi... Bây giờ không để người khác bắt nạt, còn biết tự kiếm tiền để tiêu cho bản thân, ta thấy rất tốt."

7361: ......

Cậu không lên tiếng. Dù sao cũng không tiện nói cho Hòe Hoa biết, cậu đâu phải thay đổi, mà là hoàn toàn trở thành người khác rồi.

Hai người lại tiếp tục bàn bạc rất nhiều chi tiết về chuyện bán rau. Đến khi biết rau của 7361 ở phủ thành đã nổi danh với tên gọi Rau Hồng Ngọc, thậm chí còn cung không đủ cầu, Hòe Hoa tròn mắt sửng sốt.

"Ta biết A Dao lợi hại, nhưng mà cái này cũng quá lợi hại rồi đi! Hai ngàn lượng bạc, trời đất ơi! Đó rốt cuộc là bao nhiêu tiền vậy trời?"

Hòe Hoa chỉ cảm thấy bản thân vẫn còn thiển cận, tuy lúc đến đây nàng đã nghĩ phủ thành giá cả đắt đỏ, kẻ có tiền cũng không hiếm, nhưng thật sự không ngờ, những người có tiền ấy vì một miếng ăn ngon mà có thể bỏ ra hẳn hai ngàn lượng bạc.

Hai ngàn lượng ấy, ở huyện Sơn Dương đủ để mua tới một trăm mẫu ruộng tốt hạng nhất, chuyện như vậy, quả thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

"Đúng là rất nhiều." 7361 cũng gật đầu đồng tình, sau đó lại giải thích:,"Nhưng không phải ta lợi hại gì, là Quý phu nhân giúp đỡ ta rất nhiều."

"Quý phu nhân? Là vị cô nãi nãi của Lâm phủ sao?"

Những ngày qua tiếp xúc với Lâm phủ, Hòe Hoa cũng biết phu quân của cô nãi nãi kia chính là Tri phủ Vận Châu, Quý đại nhân.

7361 nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy cũng là A Dao có bản lĩnh, khiến người ta quý mến, bằng không phu nhân Tri phủ vì sao lại chỉ giúp một mình ngươi, không giúp kẻ khác?"

7361 được khen liền cười đến lộ răng nanh, đối với một người phỏng sinh mà nói, được nhân loại yêu thích là một chuyện vô cùng đáng tự hào.

Chuyện đem rau bán lên phủ thành cứ thế mà được quyết định.

7361 dẫn Hòe Hoa dạo chơi trong phủ thành hai ngày, sau đó nàng trở về huyện Sơn Dương, chỉ đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở đó rồi sẽ đến sau.

Trước khi rời đi, Hòe Hoa còn nghiêm túc vỗ ngực hứa hẹn với 7361: "Ngươi cứ yên tâm, A Dao! Ta nhất định sẽ làm cho tốt. Đợi khi tiểu bảo bảo trong bụng ngươi ra đời, ta nhất định phải cho nó một cái hồng bao to thật to!"

Sau khi Hòe Hoa rời đi, cũng chẳng còn bao lâu là đến ngày Bùi Nhuận trở về.

7361 ngày ngày trông mong, cuối cùng đến ngày thứ ba sau khi Hòe Hoa rời đi, cũng đợi được Bùi Nhuận trở lại.

Lúc Bùi Nhuận bước vào cửa, 7361 theo thường lệ đang ôm lò sưởi tay phơi nắng dưới hành lang, vẫn là Tiểu Hắc nghe thấy động tĩnh trước tiên, lập tức vẫy đuôi chạy ra cửa.

Khi cửa từ bên ngoài mở ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Nhuận phong trần mệt mỏi.

"Bùi Nhuận!"

7361 lập tức bật dậy, ba bước làm hai chạy về phía Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận cũng bước nhanh vài bước, vừa niệm "Chậm một chút" vừa buông tay nải trong tay xuống, vững vàng tiếp lấy 7361 đang lao tới.

7361 ôm lấy cổ Bùi Nhuận, giống như một chú cún con vui mừng mà cọ tới cọ lui:
"Bùi Nhuận Bùi Nhuận, huynh rốt cuộc cũng về rồi! Ta nhớ huynh lắm! Ta mỗi ngày đều nghĩ đến huynh, huynh có nhớ ta không nha......"

Hơi thở nóng hổi theo lời nói không ngừng phả lên vành tai, má, rồi lướt qua môi Bùi Nhuận. Trong đáy mắt y tràn đầy ý cười, một tay ôm bổng 7361 lên.

"Ta cũng nhớ A Dao."

Y ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cậu, giọng nói ôn hòa dịu dàng như vỗ về: "Trên người ta còn lạnh, vào phòng trước đã."

7361 chẳng hề để tâm Bùi Nhuận lạnh hay không, chỉ là nghe y nói vậy mới sực nhớ đối phương vừa đi đường xa về, nhất định là mệt mỏi vô cùng.

Cậu lập tức nhảy xuống khỏi người Bùi Nhuận, mặc kệ đối phương phản đối, trực tiếp xách túi hành lý dưới đất lên: "Đúng đúng đúng, chúng ta về phòng trước đi, huynh chắc chắn mệt rồi."

Về tới phòng, lại đun nước tắm rửa, đợi đến khi Bùi Nhuận thu xếp xong xuôi cũng đã là hai canh giờ sau.

7361 kéo Bùi Nhuận ngồi xuống giường, rồi chen người qua ngồi sát, tay chân cũng thuận tiện quấn lấy. Hắn ghé sát vào người Bùi Nhuận ngửi ngửi, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, ta thật sự rất nhớ mùi hương trên người huynh."

Ngửi vào cảm giác thật khiến người ta an tâm.

Bùi Nhuận nghiêng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi 7361, giọng nói dịu dàng mà đầy yêu thương: "Ừ, khoảng thời gian ta không ở đây, A Dao sống thế nào? Có ăn uống đầy đủ không? Hài nhi trong bụng có quấy em không?"

7361 kéo tay Bùi Nhuận đặt lên bụng mình.

"Ta vẫn ăn uống rất tốt. Huynh mau nói chuyện với nó một câu, nói là huynh đã về rồi."

Bùi Nhuận mỉm cười, thuận thế cúi lưng xuống, áp mặt vào cái bụng vẫn chưa lộ rõ của 7361, dịu dàng nói: "Ta đã về rồi, khoảng thời gian này con có ngoan ngoãn lớn lên không?"

"Ta thấy giống như lớn thêm một chút đó." 7361 vui vẻ đáp.

Cũng không biết có phải do mình nhìn lầm, hay là dạo gần đây thật sự mập lên, dù sao mấy ngày nay soi gương, 7361 luôn cảm thấy bụng mình có thêm chút thịt, nghĩ chắc là con đã lớn hơn một ít.

"Thật sao?" Bùi Nhuận nghiêm túc sờ sờ lên bụng cậu, sau đó khẽ gật đầu nói, "Quả nhiên đúng như A Dao nói, nó lớn hơn thật."

7361 tự hào vô cùng: "Ta chăm sóc nó rất tốt!"

Bùi Nhuận nhẹ nhàng cười, dịu dàng khen: "A Dao sau này nhất định sẽ là một người cha rất tốt."

"Đó là điều đương nhiên!" 7361 ưỡn ngực đáp lời.

Hai người kề bên thủ thỉ hồi lâu, mãi đến khi 7361 ôm lấy Bùi Nhuận, trong lòng mới thật sự cảm thấy yên ổn.

Sau khi kể lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, đến lượt Bùi Nhuận nói về chuyến đi Kinh thành lần này.

Chỗ ở đương nhiên là đã mua được. Theo lý mà nói, việc mua nhà là chuyện không dễ dàng, bởi vì có tiền cũng phải gặp được nơi thích hợp mới được.

May mà vận khí Bùi Nhuận khá tốt. Sau khi đến Kinh thành, y tìm người môi giới, nói rõ yêu cầu, mà bên môi giới vừa hay có một căn tiểu viện nhị tiến đang rao bán.

Căn viện kia tuy gọi là nhị tiến*, nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhiều so với kiểu nhị tiến phổ thông. Người có tiền thấy nhỏ thì chê, người không có tiền lại thấy đắt, chẳng bằng tìm một nơi khác tiện hơn.

Nhị tiến: nhà có hai khoảng sân, kiểu kết cấu truyền thống của Trung Hoa.

Mà kiểu nhà như vậy lại vừa khéo hợp với Bùi Nhuận và 7361. Người trong nhà không nhiều, mấy gian phòng kia, dù thêm cả Kỷ Hồng Trác và người đi cùng, vẫn đủ rộng rãi thoải mái.

Chủ cũ của tiểu viện này mới tu sửa nhà năm ngoái, nhìn qua còn rất mới, chẳng hề cũ nát. Nếu không phải vì có chuyện bất đắc dĩ, phải chuyển cả nhà đi nơi khác, chắc cũng chẳng muốn bán lại.

Dĩ nhiên, điều khiến Bùi Nhuận vừa ý nhất vẫn là mảnh đất trống lớn phía sau khu nhà chính.

"...... Em có thể trồng những loại rau mà em thích, đến mùa xuân sang năm còn có thể đào một hồ nước, tiếp tục trồng sen......"

"...... Vốn dĩ hôm trước là có thể về rồi, chỉ là sau khi sang tên xong, còn muốn bổ sung thêm ít đồ đạc. Ta liền dành hai ngày để lắp đặt trước mấy món lớn, như vậy chờ đến sang năm, sẽ không phải vội vã nữa."

Nghe Bùi Nhuận miêu tả như vậy, 7361 không khỏi tưởng tượng ra cảnh y bận rộn lo liệu mọi chuyện, không nhịn được liền dụi đầu vào lòng ngực y, nhẹ giọng hỏi: "Vậy mấy ngày nay huynh nhất định bận lắm, có thấy mệt không?"

"Không mệt." Bùi Nhuận đáp rất nhanh.

7361 không tin, ngẩng đầu cẩn thận nhìn kỹ Bùi Nhuận một hồi, quả nhiên trông thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt đối phương.

"Huynh lại gạt ta." 7361 đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt qua vùng da dưới mắt y, nhỏ giọng lầm bầm, "Huynh nhìn xem, nơi này có chứng cứ rồi."

Bùi Nhuận sững người, ngay sau đó cười khẽ, bất đắc dĩ giải thích: "Không phải ta lừa em, chẳng qua là vì mấy ngày nay đi đường mệt nhọc thôi."

7361 cũng chẳng buồn phân biệt thật giả, dù sao lúc này sắc trời cũng dần tối. Hai người đã ăn cơm chiều từ trước khi rửa mặt, giờ cũng chẳng cần làm gì thêm.

Cậu đứng dậy, kéo tay Bùi Nhuận lên giường: "Nếu đã mệt, vậy ngủ thôi."

Bùi Nhuận ngoan ngoãn nằm xuống giường, để mặc tiểu phu lang nhà mình thể hiện một mảnh tâm ý thương yêu.

Một đêm mộng đẹp, an yên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back