Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10550: Quả thật là rất tốt”.



Nói xong, Tần Ninh lại đi ra đằng sau năm cái quan tài lần thứ hai.

Hắn vung tay lên, tiên lực cuồn cuộn ngưng khắc phù văn, từng phù văn không ngừng tụ tập, đồng thời còn ẩn chứa cả lực lượng hồn phách của Tần Ninh.

Thời gian một nén nhang sau.

Tần Ninh lần lượt dung nhập bốn cái phù khôi lỗi vào trong những văn ấn phức tạp ở dưới đáy bốn cái quan tài.

Ngay sau đó, bốn người Đường Vĩnh Thọ trong quan tài đều lần lượt đi ra ngoài, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

“Đây... Lại là thi khôi lỗi?”

Diệp Nam Hiên kinh ngạc nói.

“Không!”

Tần Ninh cũng nói: “Bốn người này vốn là hoạt tử nhân, nhưng mà lúc trước ta đã học được phù khôi lỗi từ trên người ba người Thanh Niểu, Thanh Chiếu, Thanh Tuấn, nên muốn thử xem có tác dụng gì với bọn họ hay không, không ngờ lại thành công”.

Diệp Nam Hiên nghe nói như thế thì tỏ ra vô cùng sùng bái.

Thần t*nh d*ch thở dài trong lòng: nghe một chút, nghe một chút xem cách thể hiện này đi, rất cứng ngắc! Lão Thụ Quái thì khen ngợi: “Quả thật, mấy thi thể này có được sinh mệnh, nhưng không có hồn thức, thích hợp làm thi khôi lỗi nhất, nhưng lại hoàn toàn khác với ba người Thanh Chiếu Thanh Tuấn Thanh Niểu...”, đây là Tần Ninh dung nhập lực lượng hồn phách của chính mình vào trong người thi khôi lỗi, có thể nói là xem như phân thân của Tần Ninh.

Advertisement

“Sư phụ, người phụ nữ kia thì sao?”

Diệp Nam Hiên tiến lên, không khỏi nói: “Cho một đao g**t ch*t à?”

“Cút đi!”

Thần t*nh d*ch lập tức mắng: “Cái gì mà cho một đao g**t ch*t chứ, ngươi chỉ biết dùng đao chém thôi à!”

Diệp Nam Hiên khinh thường nói: “Ta thấy ngươi luyến tiếc thì đó, ngươi cũng muốn chơi nữ thi dị tộc chứ gì?”

“Ngươi bị điên hả, ông đây có b**n th** như vậy sao?”

“Không có sao?”

Diệp Nam Hiên lẩm bẩm nói: “Không phải lúc trước ngươi còn nói với ta, ngươi và Linh Nguyệt tiên tử cùng nhau chơi...”, “Ôi chao, Diệp sư huynh!”

Thần t*nh d*ch lập tức xông lên bịt miệng Diệp Nam Hiên lại, cười haha nói: “Diệp sư huynh nói rất đúng, người phụ nữ dị tộc này nên bị chém sống”.

Tần Ninh nhìn hai vị đệ tử, vẻ mặt không còn gì để nói nữa.

“Tản ra hết đi, cẩn thận một chút”.

Ngay sau đó, Tần Ninh đi ra đằng sau quan tài, nhìn phù chú Khống Thi ở dưới đáy, không khỏi nói: “Nếu đã như vậy, để xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì đi!”

Nói xong, Tần Ninh vung tay lên, lập tức có từng luồng ánh sáng bắt đầu khởi động.

Rất nhanh, phù văn và phù chú đã dung hợp.

Vào giờ phút này, hai mắt ảm đạm vô thần của Tương Hàm Nhạn bên trong quan tài đột nhiên trở nên trong sáng.

Ngay sau đó.

Tương Hàm Nhạn đi ra khỏi quan tài, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía.

Chỉ là ánh mắt mờ mịt này đã hoàn toàn biến mất chỉ sau vài ba giây.

Thay vào đó là một sự tự tin, lạnh nhạt.

“Tần Ninh công tử quả nhiên lợi hại”.

Người phụ nữ mở miệng, nói thẳng.

“Chỉ là làm theo ý các ngươi mà thôi”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu đã gặp mặt thì cũng nên nói một câu đi?”

“Tại hạ là Vũ Tử Vi của Hàn Mị tộc!”

Hả?

Giờ phút này Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch đều đằng đằng sát khí nhìn người phụ nữ Thụ Nhãn tộc này.

Vũ Tử Vi?

Người phụ nữ này không phải Thụ Nhãn tộc sao?

Sao lại thành Hàn Mị tộc?

Lão Thụ Quái híp mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.

Mà Đại Hoàng thấy một màn như vậy cũng tiến lên ngửi ngửi, cảm thấy không phải thứ gì ăn ngon liền tiếp tục nằm xuống.

Vũ Tử Vi nhìn thấy thuyền Thanh Minh, không khỏi nói: “Thuyền Thanh Minh uy danh hiển hách của tộc Thanh Giác năm đó, Tam Thanh tiên giáo đã cướp bóc mấy chiến thuyền, có thể bảo tồn được đến nay cũng cực kỳ hiếm thấy, Hàn Mị tộc chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, nhưng lại không có tin tức gì, không ngờ Tần công tử lại tìm được một con thuyền!”

Tần Ninh cười nói: “Con thuyền này cũng không kém Đế khí, quả thật là rất tốt”.

6001201-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10551: “Ta thích hợp lắm sao?



“Tần công tử quả nhiên là thông minh”.

Vũ Tử Vi giang hai tay ra, nhìn dáng vẻ bây giờ của mình, không khỏi cười nói: “Chẳng lẽ Tần công tử không cảm thấy Cổ Y Lâm này đẹp sao?”

Cổ Y Lâm.

Hẳn là tên của cơ thể này.

Tương Hàm Nhạn chỉ là tên theo Nhân tộc mà thôi.

Tần Ninh cười nói: “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng ngươi không nhìn thấy bên cạnh ta có hai đại mỹ nữ sao?

Mỹ nữ, ta đâu có thiếu!”

“Vậy quyền thế?

Địa vị?

Tần công tử thiếu cái gì?”

Vũ Tử Vi tiếp tục nói.

“Cái gì ta cũng không thiếu!”

Tần Ninh cười nói: “Nhưng bây giờ thật ra ta đang thiếu một nha hoàn làm ấm giường, ta thấy ngươi rất thích hợp!”

Vừa nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên ở bên cạnh nhíu đôi mày thanh tú lại, mang theo vài phần bất mãn nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Nha hoàn ấm giường?

Ngay từ đầu không phải cô ấy và Sương Nhi cũng là nha hoàn ấm giường sao?

Nha hoàn ấm giường sẽ có thể tăng chức! Một khi tăng chức, không phải là sẽ được cùng ngồi cùng ăn với chị em các nàng sao! Vũ Tử Vi không khỏi cười nói: “Tần công tử quả nhiên là đang trêu ghẹo ta , ngươi muốn nha hoàn ấm giường, thánh nữ tiên nữ trong Tiên Giới này còn không phải tùy ý cho ngươi chọn lựa, nếu thật sự không được, Hàn Mị tộc ta cũng có thể đưa tới cho ngươi!”

“Ta chỉ cần ngươi”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn làm nha đầu ấm giường cho ta vạn năm, ta sẽ suy nghĩ đến những vấn đề khác”.

Vũ Tử Vi che miệng cười khẽ.

“Tần công tử làm gì phải tỏ ra xa cách như thế chứ!”

Vũ Tử Vi thản nhiên nói: “Chúng ta thật sự có thành ý hợp tác cùng Tần công tử”.

“Dù sao sau này vẫn cần có Nhân tộc tới quản lý Tam Thanh tiên vực này, Tần công tử rất thích hợp”.

“Ta thích hợp lắm sao?

Tần Ninh lập tức nói: “Được rồi, dị tộc các ngươi nói tới nói lui, tóm lại cũng chỉ là con rối nói chuyện con người mà thôi, con người ta không thích nhất là làm con rối, nhưng lại rất thích nắm con rối trong tay”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10552: Tần công tử cần phải hiểu rõ!”



“Lần này, nếu ngươi đã đến, hẳn là xem như lần thương lượng cuối cùng với ta đi?”

“Nếu ta không đồng ý, chúng ta sẽ đánh một trận trong đảo Tề Thiên này”.

Vũ Tử Vi nghe vậy thì chậm rãi gật đầu.

“Lần này ta đến đây chính là muốn đánh một trận với các ngươi mà!”

Tần Ninh không khỏi nói: “Mọi người cứ thoải mái đánh một trận, như thế nào?

Các ngươi đừng khuyên ta nữa, ta thật sự hận không thể... ăn thịt dị tộc, uống máu dị tộc, các ngươi khuyên ta chẳng khác gì tốn công vô ích!”

Tần Ninh nhún vai nói: “Giống như bây giờ, ta... rất muốn bắt được hồn phách của ngươi giấu ở trong cơ thể này, tìm được vị trí bản thể của ngươi, làm thịt ngươi”.

Nghe được lời này của Tần Ninh, cả người Vũ Tử Vi khẽ run lên.

“Xem ra là không thể đồng ý rồi”..

Vũ Tử Vi bất đắc dĩ nói: “Tần Ninh, thiên phú của ngươi vô cùng tốt, chắc chắn sẽ có thể tưởng tượng được nếu gây ra sóng gió, ngươi sẽ ở trung tâm, ảnh hưởng rất lớn!”

“Thật sự... Không hề lo lắng sao?”

“Không cần!”

Tần Ninh vung tay lên.

Hai người Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch đã sớm vận sức chờ phát động, trực tiếp bay lên không, một người cầm đao, một người vung quyền.

Ầm! Tiếng nổ tầm thấp vang lên.

Thân tàu boong thuyền vẫn không hề bị hư hại, nhưng chiếc thuyền chiến lại rung động, tạo ra những gợn sóng cuồn cuộn.

Xa xa, ba chiếc chiến thuyền nhà họ Linh thấy một màn như vậy, có người đi lên boong thuyền nhìn ra bên này.

Nhưng mà nhà họ Linh vẫn chưa tùy tiện tới gần.

Một kích của Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch vẫn chưa đắc thủ.

Vũ Tử Vi bay lên không, đứng ở trên cánh buồm, quan sát xuống phía dưới, cười dài nói: “Lần này ta đến đương nhiên là đã có chuẩn bị, Tần công tử cũng đừng uổng phí sức lực nữa”.

“Nếu không đồng ý, vậy xem ra hành trình đến đảo Tề Thiên lần này, quả nhiên chúng ta phải dùng đao thật thương thật đánh một trận rồi!”

“Chỉ là...”, “Nhiều năm qua, Hàn Mị tộc ta và Cảnh Hoả tộc đã chuẩn bị rất nhiều ở Tam Thanh tiên vực, sợ là Tần công tử cũng không biết rốt cuộc đã tới trình độ nào rồi!”

“Lần này, có lẽ đám người tiến vào đảo Tề Thiên sẽ không có một ai còn sống đi ra ngoài, Tần công tử cần phải hiểu rõ!”

Vũ Tử Vi không thay đổi sắc mặt, vung tay lên, ngưng tụ ra một giọt máu, sau đó bôi lên trên con mắt thẳng đứng ở trán mình.

Ngay sau đó, con mắt thẳng đứng ở trán đột nhiên mở ra, bộc phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ loá mắt, lao thẳng về phía Thanh Chiếu Thanh Tuấn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10553: Không đồng ý liền trực tiếp đánh.



Mặc dụ Thanh Chiếu Thanh Tuấn là thi khôi lỗi, nhưng dù sao cũng là thực lực cảnh giới Tiên Hoàng, lúc này cái sừng xanh của hai người cũng bộc phát ra ánh sáng màu xanh loá mắt, lao thẳng ra ngoài.

Ầm! Trên cánh buồm, Vũ Tử Vi đứng lù lù bất động.

“Tộc nhân tộc Thanh Giác!”

Vũ Tử Vi nhìn thấy hai người Thanh Chiếu và Thanh Tuấn, không khỏi nói: “Ngay cả chúng ta mà ngươi cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi”.

“Vậy ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta luyện chế, ta chỉ sửa lại một chút cho mình sử dụng thôi”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây thì đừng đi nữa, ta sẽ thử xem có thể dựa vào hồn phách của ngươi để tìm ra vị trí bản tôn của ngươi, đi giết ngươi hay không”.

Vũ Tử Vi nghe nói như thế, vẻ mặt lạnh như băng.

Nàng ta cũng là một vị Tiên Vương, điều khiển cơ thể của Cổ Y Lâm, bây giờ chính là cấp bậc Tiên Hoàng.

Tần Ninh lại dõng dạc nói sẽ bắt lấy nàng ta?

Dựa vào cái gì?

Hai khôi lỗi cảnh giới Tiên Hoàng?

Đừng có nằm mơ! Tần Ninh không khỏi nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói đều nói thuyền Thanh Minh này là chí bảo của tộc Thanh Giác, bây giờ bị ta nắm trong tay, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát được ư?”

Tần Ninh vung tay lên trời.

Sắc mặt Vũ Tử Vi hoảng sợ, con mắt dựng thẳng ở giữa trán lập tức ngưng tụ ra từng luồng hào quang sắc bén, giống như từng mũi tên ánh sáng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.

“Hừ!”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sờ vào lòng bàn tay.

Ầm! Mũi tên ánh sáng còn chưa tới đã trực tiếp nổ tung, mà cả người Vũ Tử Vi cũng bị từng luồng ánh sáng dựng thẳng lên từ boong thuyền bao vây như gói bánh chưng, hoàn toàn cuốn chặt lấy.

“Chỗ tốt lớn nhất của thuyền Thanh Minh này chính là có thể lấy linh tinh thúc dục, trên này còn có khắc ấn trận pháp, cấm chế vô cùng vô tận, ngươi lên thuyền của ta, còn cảm thấy mình có thể chạy được ư?”

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại.

Ầm! Ngay lập tức, cả người Vũ Tử Vi rơi mạnh xuống sàn thuyền như đạn pháo, ầm vang một tiếng.

Sàn thuyền bằng gỗ lại vô cùng rắn chắc, không hề bị tổn hại, nhưng cả người Vũ Tử Vi lại nổ tung, máu me be bét.

“Tần Ninh...”, giọng nói của Vũ Tử Vi vô cùng sắc nhọn.

“Ta sẽ nhìn xem rốt cuộc ngươi để lại bao nhiêu phần hồn phách trong thi thể này”.

Mắt thấy Tần Ninh đưa tay chộp tới, Vũ Tử Vi gầm lên một tiếng: “Ta tuyệt đối sẽ không sẽ bỏ qua cho ngươi, Tần Ninh”.

Ngay sau đó.

Ầm! Cơ thể Cổ Y Lâm đ trực tiếp tự bạo.

Tần Ninh vung tay lên, trước người xuất hiện từng màn hào quang trong suốt, ngăn cản hết uy lực tự bạo của Vũ Tử Vi.

Thẳng đến giờ phút này, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Người phụ nữ này đúng là trực tiếp.

6001204-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10554: “Thuyền Thanh Minh này cường đại như vậy sao?”



Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ba chiếc chiến thuyền xa xa, không khỏi nói: “Mặc dù là nhà họ Linh đưa tới, nhưng cũng chưa chắc đã không phải là bị lợi dụng”.

“Không có chứng cứ, không thể trực tiếp ra tay giết người được...”, Thần t*nh d*ch gật gật đầu.

Sự xuất hiện của Vũ Tử Vi đã chứng minh dị tộc chú ý tới Tần Ninh.

Điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt! Cùng lúc đó, Linh Cảnh Sơn dẫn theo mấy người chạy như bay đến, tạm dừng giữa không trung, nhìn về phía đám người Tần Ninh.

“Tần công tử, xảy ra chuyện gì vậy?”

Linh Cảnh Sơn thân thiết nói.

Tần Ninh cười nói: “Không có gì, chỉ là một vài thủ đoạn nhỏ của dị tộc thôi, đã giải quyết xong rồi”.

Vẻ mặt Linh Cảnh Sơn bất an nói: “Tần công tử, chúng ta chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra mấy cái quan tài này, không có liên quan gì đến dị tộc...”, “Linh tộc trưởng cứ yên tâm, mặc dù ta căm hận dị tộc, nhưng cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, không có chứng cứ, ta sẽ không giết người lung tung”.

Nghe nói như thế, Linh Cảnh Sơn chắp tay, sau đó chuẩn bị dẫn người lùi bước.

Nhưng đúng vào lúc này.

Trên mặt hồ, ánh sáng lấp lánh.

Sau đó một cột lốc xoáy dần ngưng tụ, uốn lượn lan ra.

Giờ phút này Lão Thụ Quái kích động nói: “Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi...”, Lốc xoáy xuất hiện rồi! Những người khác cũng đều đồng thời nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy dòng nước dần xoay tròn, ngưng tụ xuống dưới đáy hồ.

Tần Ninh nhíu mày lại.

Rất nhanh, lốc xoáy kia không ngừng mở rộng, lan tràn, thẳng đến cuối cùng đã có đường kính khoảng mấy trăm trượng.

Dòng nước chảy vào bên trong, phát ra những tiếng ầm ầm.

Lão Thụ Quái vô cùng vui vẻ.

Đợi đến khi lốc xoáy ổn định, Tần Ninh nhìn về phía trong đó, nói thẳng: “Chuẩn bị sẵn sàng, xuất phát”.

“Xuất phát như thế nào?”

“Đương nhiên là trực tiếp điều khiển thuyền Thanh Minh này đi vào”.

Tần Ninh lập tức nói: “Phòng ngự của con thuyền này còn mạnh hơn cơ thể của Tiên Đế, nếu ngay cả thuyền Thanh Minh còn không được, chúng ta sẽ tuyệt đối không vào được.

Nói xong, Tần Ninh trực tiếp lấy ra mấy trăm viên tiên tinh cực phẩm, dung nhập vào trong bánh lái.

Ngay lập tức.

Xung quanh thân tàu tỏa ra hào quang trong suốt chói loá, khiến người ta phải hoảng sợ.

Mặt ngoài thân thuyền xuất hiện những tinh thể màu xanh rậm rạp như tổ ong, bao phủ lấy toàn bộ chiếc thuyền.

“Đi!”

Ngay lập tức, thuyền Thanh Minh được điều khiển lao ra, đi vào trong lốc xoáy.

Ầm... Khi thuyền Thanh Minh chạy đến bên cạnh lốc xoáy, dòng nước ở trong lốc xoáy giống như những thanh kiếm sắc bén va chạm với thân tàu phát ra những tiếng ầm ầm.

Nhưng mà thuyền Thanh Minh khổng lồ được trận pháp che chở vẫn không hề có chút hư hao nào.

Rất nhanh, thân tàu đã biến mất ở trên mặt nước, hoàn toàn không thấy.

Giờ phút này lốc xoáy cũng dần khôi phục bình tĩnh.

Cùng lúc đó.

Trên ba chiếc thuyền chiến của nhà họ Linh.

Linh Cảnh Sơn nhìn thấy đoàn người Tần Ninh trực tiếp lái thuyền tiến vào trong lốc xoáy thì nhíu mày lại.

Giờ phút này, trong khoang thuyền, một bóng người chậm rãi đi ra.

Bóng người này khoác một bộ trường bào màu tím nhạt, đội mũ trùm che kín toàn thân.

Khi người mặc áo bào tím đi ra, sắc mặt Linh Cảnh Sơn dần lạnh lùng hẳn xuống.

Người mặc áo bào tím chậm rãi tháo mũ trùm trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

“Năm đó chiến thuyền Thanh Minh của tộc Thanh Giác là do đám luyện khí sư ngoài thế giới dùng Cổ Đồng Mộc hơn vạn năm tuổi để tạo ra, lúc xuyên qua thời không hỗn loạn cũng có thể có tác dụng phòng hộ nhất định”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10555: “Uẩn Tham Hoa!”



“Sau đó bị Tam Thanh tiên giáo chặn đánh được mấy chiến thuyền, bọn họ đã cải tiến, cuối cùng giữ lại một con thuyền này, mặc dù uy lực không so được với thuyền Thanh Minh đỉnh cao nhất, nhưng cũng dư sức sánh bằng với Đế khí”.

“Mà quan trọng nhất là thứ này được điều khiển bằng tiên tinh!”

“Tần Ninh nắm vật ấy trong tay, lại có tiên tinh, làm cái gì mà không thuận lợi dễ dàng?”

Linh Cảnh Sơn không khỏi nói: “Tử Vi cô nương, một khi đã như vậy, kẻ này... sợ là cũng không dễ giết”.

Vốn dĩ bên cạnh Tần Ninh đã có vài vị Tiên Vương là Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch, bây giờ lại có thêm con thuyền Thanh Minh này nữa, vậy càng khó hành động.

Người phụ nữ áo bào tím nói: “Giết hắn không phải chuyện mà ngươi và ta có thể làm được”.

“Hơn nữa, nếu bây giờ hắn vẫn chưa nghi ngờ ngươi, ngươi hãy đi vào đó xem sao”.

“Chỉ là... lốc xoáy này...”, Linh Cảnh Sơn khó xử nói: “Nếu ta tiến vào, chắc chắn Tần Ninh sẽ nghi ngờ ta làm như thế nào...”, “Yên tâm đi”.

Người phụ nữ áo bào tím cười nói: “Không chỉ có mỗi mình ngươi có thể đi vào đâu, dưới hồ Vọng Thiên này có rất nhiều cơ duyên, có cường giả tộc ta ra tay loại bỏ một vài cấm chế, rất nhiều người đều có thể đi vào...”, “Tại hạ hiểu rồi”.

Linh Cảnh Sơn lập tức dẫn người điều khiển ba chiếc thuyền chiến đi vào bên trong lốc xoáy... Cùng lúc đó, bên trong lốc xoáy.

Thuyền Thanh Minh xoay tròn theo lốc xoáy, không ngừng đảo quanh, chìm vào sâu bên dưới.

Nhưng mọi người đứng ở trên boong thuyền cũng không cảm thấy điều gì bất ổn.

Lão Thụ Quái nói thầm: “Kì quái...”, “Làm sao vậy?”

“Lúc trước cấm chế này rất mạnh, lần này cảm giác đã yếu đi chút...”, Thần t*nh d*ch ở bên cạnh mở miệng nói: “Liệu có phải là bởi vì quá nhiều Tiên Nhân chúng ta xâm nhập vào đảo Tề Thiên, hoặc là thời gian lâu rồi, cấm chế yếu hơn chút...”, “Cũng có thể”.

Lão Thụ Quái hưng phấn chà xát hai tay, nói: “Mặc kệ như thế nào, cứ nhìn xem dưới hồ nước này rốt cuộc có cái gì huyền diệu trước đi, nếu năm đó hồ Vọng Thiên là nơi mà Tề Hồng Thiên giúp đám thuộc hạ tăng cấp, vậy chắc chắn sẽ chôn giấu chí bảo tuyệt thế nào đó”.

Đây mới là mục đích chủ yếu của bọn họ lần này.

Mặc kệ là bảo bối gì, chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn.

Thuyền Thanh Minh chở mọi người rơi xuống, thẳng đến cuối cùng rơi vào trên mặt đất dưới đáy hồ.

Liếc mắt nhìn qua, đáy hồ này được phủ kín bằng những tảng đá bằng phẳng, lan tràn tạo ra một con đường lớn, thông đến chỗ nào không biết.

Mọi người đều rời thuyền, đứng ở trên sàn đá, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Cẩn thận một chút”.

Hai người Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đi phía trước dẫn đường.

Đội ngũ trăm người đi dọc theo đường lớn bằng đá, tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong... Sau khi đi được khoảng hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một cột nước.

Ánh nước lấp lánh, trong suốt tinh khiết.

Ở sau cột nước là cảnh tượng gì, mọi người đều không thể nhìn được.

“Sư phụ, để con đi trước xem sao”.

Thần t*nh d*ch bước ra, trực tiếp đi qua cột nước, không lâu sau đó lại quay về.

Vẻ mặt Thần t*nh d*ch kích động nói: “Sư phụ, thế ngoại đào nguyên”.

Mọi người đều bước qua cột nước.

Ngay sau đó.

Đập vào mắt là một khu rừng rậm nguyên thủy.

Trong rừng rậm có một vài ngọn núi nhỏ cao trăm mét, liên miên không dứt.

Đưa mắt nhìn lại, cảnh tượng non xanh nước biếc chim hót líu lo đập vào mắt.

Đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, giống như được sinh ra từ tự nhiên vậy.

“Mở ra một không gian khác...”, mọi người đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy nỗi lòng chạy như bay.

“Cẩn thận một chút”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Cũng không được tách ra, tiến vào nhìn xem”.

“Vâng”.

Một hàng trăm người tiến vào trong núi rừng.

Đây là thế ngoại đào nguyên thuần túy, vừa cất bước tiến vào trong núi rừng không được bao lâu đã thấy phía trước có một mảnh đất trống, trên đó có một đoá hoa nở rộ đón gió phấp phới, đẹp không sao tả xiết.

6001206-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10556: “Đã chết rồi!”



Uẩn Tham Hoa quả thật là một loại dược liệu trân quý cực kỳ hiếm gặp, ở dưới rễ là nhân sâm, mà bên trên lại nở hoa.

Cho dù là rễ hay là hoa đều ẩn chứa giá trị dược hiệu cực kỳ cường đại.

Trưởng lão kia kích động đích nhìn về phía Thần t*nh d*ch và hai vị tông chủ Diệp Nam Hiên.

Hai người cũng đều nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh mở miệng nói: “Cẩn thận ngắt lấy, đề phòng có cái gì ngoài ý muốn”.

“Vâng”.

Trưởng lão kia lập tức dẫn theo vài vị tiên đan sư, lấy ra một đống chai lọ và hộp gấm.

Tần Ninh ngồi xổm xuống xem xét Uẩn Tham Hoa này.

nh** h** hiện ra ánh sáng màu đỏ chói loá, ruột hoa thông thẳng xuống dưới, mà khi đào đất lên sẽ thấy ở gốc có từng cái rễ nối liền với một củ nhân sâm, mặc dù dính chút bùn đất, nhưng lại dược hiệu có cực kỳ dư thừa chuyển động.

Vài vị tiên đan sư của Trúc Diệp Tông ngắt lấy một ít nhuỵ hoa để vào trong bình ngọc lớn, lấy linh dịch đặc biệt nuôi dưỡng.

Advertisement

Nếu mang Uẩn Tham Hoa hoàn hảo về Trúc Diệp Tông, thậm chí còn có thể tiếp tục trồng.

Mà đúng lúc này... Bốn phía đột nhiên có từng tiếng bình bịch vang lên.

“Ai?”

Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch lập tức lạnh lùng quát lên.

Bên trái xuất hiện bốn năm người, đều mặc đan bào, khi nhìn thấy đám người Tần Ninh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nhất là khi nhìn thấy vài vị trưởng lão của Trúc Diệp Tông đang ngắt Uẩn Tham Hoa, ánh mắt lại lóe lên.

Diệp Nam Hiên hùng hùng hổ hổ nắm đao.

Dù sao hắn ta cũng là một vị Tiên Vương sơ kỳ, cho dù như thế nào, đưa mắt nhìn khắp Tam Thanh tiên vực, đưa mắt nhìn khắp Tiên Giới, hắn ta cũng không xem như kẻ yếu.

Vài vị đan sư kia cảm giác được sát khí mãnh liệt trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng đều lần lượt dừng bước lại.

Một lão già cầm đầu chắp tay nói: “Tại hạ là Lưu Thiện Vân của Kiếm Thạch các ở Đông Hiền vực, chỉ là cảm thấy được nơi đây có khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến xem, cũng không có ý gì khác”.

Đông Hiền vực?

Kiếm Thạch các?

Không phải là Kiếm Thạch các của Kiếm Vu Triết kia chứ! Diệp Nam Hiên lập tức chuyển mũi đao trong tay, sẵng giọng nói: “Kiếm Thạch các hợp tác với dị tộc!”

Nghe nói như thế, Lưu Thiện Vân biến sắc, liền nói ngay: “Vị công tử này, sao lại ngậm máu phun người như thế?”

“Chúng ta chỉ cảm giác được khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến đây xem xét, nếu Uẩn Tham Hoa đã bị các ngươi đoạt được, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi, là rút đi, mọi người không quấy nhiễu đến nhau”.

“Nhưng ngươi vừa mở miệng đã nói xấu chúng ta là có ý gì?”

Sắc mặt Diệp Nam Hiên lạnh lùng.

“Đã xảy ra chuyện gì ?”

Đúng lúc này, từng bóng người đi ra từ trong khu rừng xa xa.

Hai người cầm đầu có khí thế cường đại.

Người bên trái có dáng người thon dài, mặc kính phục, khuôn mặt lạnh lùng.

Người bên phải nhìn qua tương đối ôn hòa, mái tóc dài tản ra, có chút tiêu sái.

“Đại nhân!”

Lưu Thiện Vân nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng bên trái, chắp tay nói: “Chúng ta chỉ cảm giác được khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến xem, người này vừa mở miệng đã nói chúng ta hợp tác cùng dị tộc”.

Người đàn ông lạnh lùng kia nhìn về phía Diệp Nam Hiên.

“Tại hạ là Kiếm Vũ Hoa của Kiếm Thạch các!”

Kiếm Vũ Hoa tự giới thiệu, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Nam Hiên, không khỏi nói: “Vị bằng hữu này, ngậm máu phun người cũng không tốt đâu, mặc dù Kiếm Thạch các chúng ta không phải thế lực trong vực cường đại ở Tam Thanh tiên vực, nhưng cũng không chấp nhận được bị người khác bát nước bẩn”.

Diệp Nam Hiên cười haha nói: “Kiếm Vu Triết có phải là đệ tử của Kiếm Thạch các các ngươi hay không?”

Kiếm Vu Triết! Kiếm Vũ Hoa liền nói ngay: “Ngươi đã gặp Kiếm Vu Triết?

Diệp Nam Hiên nói thẳng.

Khuôn mặt của Kiếm Vũ Hoa run lên, lộ ra vẻ đau đớn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10557: Người đàn ông của Thời Thanh Trúc.



Diệp Nam Hiên cười lạnh nói: “Kiếm Vu Triết là một tên ngu ngốc, bị người phụ nữ của Hàn Mị tộc lừa, hợp tác cùng Hàn Mị tộc muốn giết sư phụ ta, chết là xứng đáng, bị người ta lợi dụng không công... quả nhiên là ngu không ai bằng”.

Mặc dù lúc Kiếm Vu Triết chết có nói hắn ta không có liên quan gì đến Kiếm Thạch các.

Nhưng ai biết được có phải là cố ý giấu giếm quan hệ hay không?

Tam Thanh tiên vực này có hàng trăm vực, không biết có bao nhiêu thế lực bị Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc len lỏi vào trong đâu! Diệp Nam Hiên có chút phiền muộn.

Dị tộc không bao giờ công khai đến đánh cả, mà chỉ biết dùng loại thủ đoạn đê tiện này thôi.

Nhưng nghĩ lại, vẫn là do Nhân tộc trong Tam Thanh tiên vực bị mê hoặc, tâm trí không đủ.

Tục ngữ đã nói, nếu bản thân không có nhược điểm thì sẽ không bị người ta bắt thóp.

Nếu Nhân tộc có thể cự tuyệt dị tộc, đám dị tộc đó cũng không thể thực hiện được ý đồ, cũng không thể làm ra nhiều chuyện như vậy được.

Lòng người là khó dò nhất.

Nghe thấy Diệp Nam Hiên mắng, sắc mặt Kiếm Vũ Hoa càng thêm lạnh lùng.

Advertisement

“Các hạ là người phương nào?”

“Ta là tông chủ của Trúc Diệp Tông, Diệp Nam Hiên!”

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Sư phụ ta chính là Tần Ninh”.

Tần Ninh! Sát khí ngưng tụ trong cơ thể Kiếm Vũ Hoa chợt tiêu tán.

Hắn ta đưa mắt nhìn qua đám người Trúc Diệp Tông, cũng không nhận ra được người nào là Tần Ninh.

Mà đúng lúc này.

Trong đám người, Tần Ninh đang ngồi xổm dưới đất đào gốc cây Uẩn Tham Hoa, vỗ vỗ hai tay, đứng dậy, nói: “Kiếm Vu Triết quả thật là bị dị tộc mê hoặc, có ý muốn giết ta, đã bị ta g**t ch*t rồi”.

“Còn có Lăng Ngọc Đường của Thiên Đao Minh!”

Tần Ninh vừa nói ra lời này, người đàn ông ôn hòa đứng ở bên cạnh Kiếm Vũ Hoa cũng biến sắc.

Tần Ninh xoay người lại, hai tay dính một ít bùn đất, hắn phủi tay, lấy khăn lụa ra lau, nói: “Cho nên, Kiếm Thạch các các ngươi có liên quan gì đến dị tộc không?”

Nghe thấy câu hỏi này, cả người Kiếm Vũ Hoa lập tức cứng đờ.

Diệp Nam Hiên thấy một màn như vậy, tức giận mắng trong lòng.

Mẹ nó chứ! Diệp Nam Hiên hắn ta chính là Tiên Vương, người này lại không có chút sợ hãi nào! Nhưng sư phụ chỉ là Tiên Quân thượng vị, người này lại sợ! Rõ ràng Kiếm Vũ Hoa đang sợ hãi.

Giờ phút này, Kiếm Vũ Hoa không nói được một lời, người đàn ông ôn hòa đứng ở bên cạnh chắp tay nói: “Tần Ninh công tử, tại hạ là Hướng Ôn Thư của Thiên Đao Minh!”

“Lăng Ngọc Đường chính là đệ tử hạch tâm của Thiên Đao Minh ta, thiên phú không tầm thường, hắn ta hợp tác với dị tộc, chúng ta... chúng ta quả thật là không biết gì cả”.

Hướng Ôn Thư vội vàng giải thích.

Tần Ninh! Là người đàn ông của Thượng Thanh Lâu của Thượng Thanh thần nữ - Diệp Viên Viên.

Là người đàn ông của đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung - Thời Thanh Trúc.

Là người đàn ông mà Dịch Thiên Tiên Đế Trương Linh Phong nói sẽ phải bảo vệ.

Ai dám động vào?

Ba thế lực bá chủ còn phải luôn khách khí với Tần Ninh, càng miễn bàn đến Thiên Đao Minh, Kiếm Thạch các bọn họ.

Đây là một người mà bọn họ không thể trêu vào.

Kiếm Vũ Hoa, Hướng Ôn Thư đều là Tiên Vương đại thành, đưa mắt nhìn khắp Tam Thanh tiên vực cũng là nhân vật thuộc hàng ngũ cao thủ.

Nhưng khi đối mặt với Tần Ninh lại không chắc.

Hình như Trương Linh Phong cũng không ở bên cạnh Tần Ninh.

Chính là... có quỷ mới biết rốt cuộc Tần Ninh có thủ đoạn gì! Bây giờ bên ngoài đều đồn đãi, nếu chưa đến Tiên Hoàng thì không cần trêu chọc Tần Ninh.

Nếu không, vô cùng có khả năng sẽ chết không có chỗ chôn! Ít nhất, nếu Kiếm Thạch các ở Đông Hiền vực, Thiên Đao Minh ở Nam An vực trêu chọc vị Tần Ninh công tử này, cho dù bây giờ có thể giết được hắn, nhưng mà… chắc chắn sẽ có người báo thù cho Tần Ninh, điều này sẽ khiến Kiếm Thạch các và Thiên Đao Minh gặp tai họa ngập đầu.

Ở trên người Tần Ninh có ba cái mác.

Người đàn ông của Diệp Viên Viên.

Người đàn ông của Thời Thanh Trúc.

Người đàn ông của Trương Linh Phong! Cái mác nào cũng đều là thứ mà Thiên Đao Minh và Kiếm Thạch không thể đắc tội.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, tiếp tục nói: “Sao phải khẩn trương như thế...”, Kiếm Vũ Hoa liền chắp tay nói: “Tại hạ vừa rồi có chút đường đột, mong Tần công tử chớ trách!”

6001208-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10558: Có chuyện gì vậy?



Nghe thấy lời này, mọi người chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh hơn một chút.

Kiếm Vũ Hoa đang định mở miệng.

Tần Ninh đã nói: “Thật ra các ngươi có hợp tác với dị tộc thì cũng không sao cả, phải xem là cách hợp tác như thế nào thôi!”

“Nếu chỉ là việc buôn bán thì có thể khoan hồng, không bị trừng phạt nặng, nhưng nếu cung cấp lợi ích cho nhau, vậy thì không thể tha thứ, giết không tha”.

“Tốt nhất là hai vị nên hiểu rõ một chút”.

“Thừa nhận, Tần Ninh ta sẽ xử lý khoan hồng”.

“Không thừa nhận... Nếu sau này bị ta phát hiện, vậy... ta sẽ ra tay ác độc hơn, lấy đó làm ví dụ để chứng minh oai phong của Tam Thanh tiên vực!”

Đúng là ăn to nói lớn! Nếu lời này là do một vị Tiên Quân thượng vị nói ra, người ngoài nghe thấy chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.

Nhưng lời này lọt vào tai hai vị Tiên Vương đại thành Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư lại giống như từng đợt sấm sét, khiến trong lòng hai người đều vô cùng khẩn trương.

Một Tiên Quân thượng vị, Tiên Vương đại thành sợ cái gì?

Nhưng nếu là Tần Ninh thì sẽ là một chuyện khác.

Lúc này Kiếm Vũ Hoa chắp tay nói: “Tần công tử, chúng ta chắc chắn không hợp tác cùng dị tộc, lại càng không làm ra những chuyện gây tổn hại đến Tam Thanh tiên vực”.

“Đúng!”

Hướng Ôn Thư cũng nói: “Tại hạ lấy tính mạng đảm bảo”.

Tần Ninh đưa mắt đánh giá hai người, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy”.

“Giết!”

Tần Ninh hét lên một tiếng.

Hai người Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên trực tiếp xông ra.

Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư đều thay đổi sắc mặt.

Rất nhiều Tiên Nhân của Thiên Đao Minh và Kiếm Thạch các đi theo hai người đến đây cũng vô cùng sợ hãi.

Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự và các trưởng lão của Trúc Diệp Tông lại ngây người ra.

Có chuyện gì vậy?

Vừa rồi còn hứa hẹn với người ta, bây giờ lại trực tiếp ra tay?

Nhưng nhìn thấy tông chủ nhà mình đã lao ra, hai người làm sao còn dám bất động.

Ngay lập tức, đám người Trúc Diệp Tông đều lần lượt lao ra.

Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt khó hiểu.

Tần Ninh cười nói: “Các nàng đã quên ta có năng lực phân biệt rõ dị tộc rồi sao, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cảnh giới phải thấp hơn hoặc là ngang hàng với ta”.

Nói xong, Tần Ninh cũng không vô nghĩa nữa, trực tiếp xông ra.

Trong núi rừng, rất nhanh giao chiến đã bùng nổ.

Tần Ninh cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong trong tay, gia nhập chiến trường.

Đi cùng với Kiếm Vũ Hoa, Hướng Ôn Thư còn có bốn vị Tiên Vương nữa, nhưng mà đều là cảnh giới sơ cấp, giờ phút này đều bị Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc ngăn lại.

Tần Ninh cũng không vô nghĩa, trực tiếp tới gần bên cạnh hai thanh niên nam nữ của Thiên Đao Minh và Kiếm Thạch các.

Hiện giờ Tần Ninh là cảnh giới Tiên Quân thượng vị, muốn giết cảnh giới Tiên Quân tam vị cũng không thành vấn đề.

Mặc dù Tiên Quân cấp bậc tứ phẩm hơi phiền toái, nhưng cũng không uy h**p được Tần Ninh.

Chỉ có cấp bậc nhị mệnh, nếu Tần Ninh không dùng ngoại lực gì mà chỉ đơn giản là lấy thực lực bản thân chống lại thì sẽ hơi phiền toái một chút.

Nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi.

Có thể nói, ở cấp bậc Tiên Quân, không ai có thể giết Tần Ninh.

Kiếm Vũ Hoa đang giao chiến với Thần t*nh d*ch, quát: “Ngươi đừng ỷ thế h**p người, nếu không có hai vị đệ tử, hai vị phu nhân của ngươi, còn có Dịch Thiên Tiên Đế bảo vệ ngươi, ngươi thì tính là cái gì?”

“Ngươi không biết trái phải như thế, nếu để các vực khác biết, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10559: “Ông đây chém ngươi!”



Nghe nói như thế, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Lời này của ngươi rất thú vị”.

“Nếu không có bọn họ bảo vệ ta?

Nhưng cố tình bọn họ lại bảo vệ ta đấy!”

Kiếm Vũ Hoa lập tức nghẹn lời.

“Không phải ngươi đang nghĩ nếu khích tướng ta, ta sẽ đánh với ngươi một mình chứ?

Nếu thế không phải ta là kẻ ngốc rồi sao?”

Advertisement

Kiếm Vũ Hoa vô cùng giận dữ.

“Đừng nhúc nhích”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu chủ nhân đứng sau các ngươi muốn bảo vệ các ngươi, cứ phái Tiên Hoàng, Tiên Thánh, Tiên Đế đến giết ta là được”.

“Ngươi...”, bên kia, Hướng Ôn Thư quát: “Tần Ninh công tử, chúng ta tôn kính ngươi như thế, vì sao ngươi lại phải nói xấu chúng ta?”

“Nói xấu?”

Advertisement

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, để Thanh Chiếu Thanh Tuấn trực tiếp bắt hai thanh niên nam nữ kia lại.

“Ngươi xác định là nói xấu?”

Nói xong, hắn liền chém kiếm Lạc Diệp Thanh Phong ra.

Keng một tiếng.

Thanh kiếm kia chém trúng ngực thanh niên kia.

Da thịt bị chém rách, máu tươi chảy ra tí tách.

“A...”, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên.

Sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, đau đớn làm cho hắn ta gần như không nói ra lời.

Mà ở hai má hắn ta cũng dần có hoả văn xuất hiện.

“Cảnh Hoả tộc!”

Sắc mặt đám người Trúc Diệp Tông đều run lên.

Đám người Cảnh Hoả tộc này thật sự rất giỏi ngụy trang, bọn họ căn bản chưa từng phát hiện ra vấn đề gì trên hồn phách khí tức cả.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Từ khi còn ở Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, Tần Ninh ta đã được chứng kiến thủ đoạn ẩn nấp của dị tộc các ngươi, phương pháp ngụy trang cực kỳ cao siêu, mặc dù là cường giả cũng rất khó phát hiện ra manh mối”.

“Thanh niên này là người của Cảnh Hoả tộc!”

“Mà người phụ nữ này...”, Tần Ninh còn chưa vung kiếm chém rách da thịt của cô ta, làn da của cô ta đã lập tức hoá thành trắng như tuyết, giữa trán mơ hồ có một dấu hiệu hình bông tuyết, hiện ra chân thân.

Tần Ninh mỉm cười nhìn người phụ nữ.

Nhưng lại khiến cô ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Nụ cười của Tần Ninh.

Là nụ cười của ma quỷ.

Thật là đáng sợ! Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư đều thay đổi sắc mặt.

Sao có thể! Sao Tần Ninh có thể nhận ra hai người ngụy trang này! Cho dù là đám nhân vật Tiên Vương, Tiên Hoàng trong ba thế lực lớn, căn bản cũng không nhìn ra manh mối.

“Tò mò sao?”

Tần Ninh cười nói: “Đương nhiên ta có biện pháp của ta rồi, trong Kiếm Thạch các, Thiên Đao Minh các ngươi có người của dị tộc trà trộn vào, các ngươi lại liên tục nói không hợp tác với dị tộc?

Lừa quỷ à?”

Kiếm Vũ Hoa lạnh lùng nói: “Tần Ninh, dị tộc muốn đứng vững gót chân ở Tam Thanh tiên vực, Tam Thanh tiên vực có ba thế lực bá chủ, dị tộc sẽ vĩnh viễn không có khả năng làm chủ!”

“Hơn nữa, bên trong dị tộc có rất nhiều thứ dùng cho tu hành mà Tiên Giới chúng ta không có, hợp tác với bọn họ, mọi người có thể...”, “Thần t*nh d*ch!”

Kiếm Vũ Hoa còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã nói thẳng: “Mẹ nó ngươi tu luyện kiểu gì vậy?”

“Ngươi là cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ, ngay cả một Tiên Vương đại thành cũng không giết được sao?

Về sau đừng ra ngoài để ta phải mất mặt xấu hổ nữa!”

Thần t*nh d*ch bị mắng, sắc mặt vô cùng cổ quái.

Lại nhìn Kiếm Vũ Hoa, Thần t*nh d*ch chửi ầm lên: “Mẹ nó sao ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?”

Ầm... Ngay lập tức, bên ngoài cơ thể của Thần t*nh d*ch toả ra từng khí tức sắc bén độc đáo quanh quẩn, lượn lờ không tiêu tan.

“Ông đây chém ngươi!”

Thần t*nh d*ch hiểu được.

Sư phụ đã ghét cay ghét đắng dị tộc đến tận trong xương rồi, thậm chí… sắp đến mức độ cố chấp thà giết sai một ngàn còn hơn là buông tha cho một kẻ.

6001210-0.jpg

 
Back
Top Bottom