Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10530: “Ta cũng chưa nói đây là bản lĩnh mà!”



Nói xong, Lão Thụ Quái xoay người lướt trên đất.

Hai chân hoá thành rễ cây cắm chặt xuống đất, ngay sau đó thân hình nó liền kéo dài, lan tràn sang bờ bên kia.

Rất nhanh.

Một cái cầu cổ xưa bằng thân cây do Lão Quái Thụ biến thành đã kéo dài qua con sông lớn màu đen.

Diệp Nam Hiên dẫn đầu bước lên trên thân cây.

Advertisement

Đại Hoàng theo sát sau đó.

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Tần Ninh, Thần t*nh d*ch cũng lần lượt đi lên cầu.

Đi đến giữa cầu, trên thân cây kia đột nhiên mọc ra một con mắt, nhìn vào dưới váy Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.

Tần Ninh híp mắt.

Advertisement

Thần t*nh d*ch bước qua, dẫm một chân xuống.

“A!”

Một tiếng kêu đau vang lên, thân cầu run rẩy.

Mấy người đều cảnh giác.

“Lão Thụ Quái, ngươi không sao chứ?

Có ổn không?”

Thần t*nh d*ch cười nói.

Đợi đến khi mấy người tới bờ bên kia.

Thân hình Lão Thụ Quái hóa thành bộ dáng của một ông già, nhưng mắt trái lại xanh tím sưng vù.

“Lão Thụ Quái, không có việc gì chứ?”

Thần t*nh d*ch kề vai sát cánh nói: “Không có việc gì thì đừng nhìn lung tung, nếu không cẩn thận thân cây của ngươi sẽ bị sư phụ ta lấy làm củi đốt đấy...”, Lão Thụ Quái liền nói ngay: “Nào có chuyện đó, nào có chuyện đó...”, Thần t*nh d*ch cười ha ha nói: “Bàn về háo sắc, thật ra ngươi rất giống ta, nhưng mà sư nương của ta cũng không phải là người ngươi có thể nhìn lung tung được, rõ chưa?”

“Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi...”, không ngờ được lão già này còn là một cái cây háo sắc.

Ở bờ sông bên kia đúng là có một con thuyền.

Thuyền đỗ ở bên bờ, đó có thể thấy được mạng nhện bám dày đặc, có vẻ đã mắc cạn ở trong này rất nhiều năm.

Lão Thụ Quái lúc này mở miệng nói: “Chiếc chiến thuyền này không phải đến từ Tam Thanh tiên vực, mà là năm đó người của tộc Thanh Giác đã đi chiếc chiến hạm này xuyên qua lối đi không gian đến đây”.

“Trận chiến năm đó đã khiến trời sụp đất nứt, từng vị Tiên Đế, Tiên Tôn của Tam Thanh tiên giáo đều đã chết hơn nửa, Tiên thánh, Tiên hoàng, Tiên Vương lại càng không cần phải nói”.

“Đi lên xem!”

Chiếc chiến hạm này cao trăm trượng, dài mấy trăm trượng, quả thực giống như một ngọn núi vắt ngang qua trời đất vậy.

Bề ngoài của nó được chế tạo bằng một gỗ, nhưng loại gỗ này lại cứng rắn như sắt đá, tính chất nhẹ nhàng.

Đi vào boong tàu, mấy người đứng ở trên boong tàu, quả nhiên là vô cùng nhỏ bé so với con thuyền mấy trăm trượng này.

Đứng trên boong thuyền mới thấy thân thuyền cao hơn ba tầng, mỗi một tầng đều vô cùng nguy nga.

Trên đỉnh thuyền còn có từng cột buồm, có tổng cộng ba mươi sáu cánh buồm, vải bạt đã căng ra trên không không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, chẳng qua đã cũ đi rất nhiều.

Mà ở chính phía trước boong thuyền có một tấm bia đá đứng sừng sững.

Bên trên viết từng đoạn ký tự rậm rạp, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

“Đây là chữ cái của tộc Thanh Giác, con thuyền này tên là thuyền Thanh Minh, được một đám tộc nhân của tộc Thanh Giác dùng để tiến vào Tam Thanh tiên vực, hẳn là bị người của Tam Thanh tiên giáo đánh hạ”.

Lão Thụ Quái nhìn thấy tấm bia đá, nói: “Những thứ được ghi lại bên trên đều là tên của tộc nhân tộc Thanh Giác, có khoảng hơn hai ngàn cái tên...”, Diệp Nam Hiên kinh ngạc nói: “Lão Thụ Quái, ngươi còn biết đọc chữ của đám dị tộc ngoài thế giới sao?”

“Hừ, không tính là bản lĩnh gì cả”.

“...”, Lão Thụ Quái lúng túng, nói: “Sống lâu rồi, mấy năm nay đều dựa vào dị tộc để sống, đương nhiên sẽ hiểu được chữ viết, văn hóa, món ngon của của bọn họ rồi!”

Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi đã từng cẩn thận kiểm tra chiếc chiến thuyền này rồi sao?”
 
Phong Thần Châu
Chương 10531: “Quả nhiên là huyền diệu”.



“Đúng vậy, bên trên có rất nhiều thứ tốt, vẫn còn nguyên đấy, nhưng mà nhìn chung thì con thuyền này vẫn còn hoàn hảo, hơn nữa nếu dùng tiên tinh điều khiển, hoàn toàn là một tiên khí di chuyển nhanh chóng, còn có cả trận pháp phòng ngự vân vân, đều vô cùng hoàn hảo, con thuyền này đã được Tam Thanh tiên giáo cải tạo qua, dùng để lừa đồng loại của dị tộc...”, hiển nhiên Lão Thụ Quái biết rất nhiều.

Tần Ninh không khỏi nói: “Nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện ra nơi đây ư?”

Lão Thụ Quái thở dài nói: “Không có, địa bàn cũ của Tam Thanh tiên giáo, lịch sử thay đổi, đã sớm bị vùi lấp ở trong trần thế rồi, không biết là vì lí do gì nữa”.

“Đảo Tề Thiên này là đất phong của Tề Hồng Thiên Tiên Tôn, đáng tiếc Tề Hồng Thiên năm đó chết ở trong trận chiến tiêu diệt ngăn cản dị tộc”.

“Haiz”.

Advertisement

Lão Thụ Quái tiếc hận nói: “Thật sự là đáng tiếc, Tề Hồng Thiên kia đã có cơ hội mọc cánh thành tiên thành thần rồi”.

Một nhân vật đứng trên đỉnh Tiên Giới.

Lại cứ chết trong trận chiến với dị tộc ngoài thế giới như vậy, có thể không khiến người ta cảm thấy đáng tiếc sao?

Nghe những lời của Lão Thụ Quái, Tần Ninh cũng không khó để nhận ra... Từ trăm vạn năm trước, đám dị tộc ngoài thế giới đã có ý đồ tiến vào Tiên Giới, nhưng trong Tiên Giới cũng có Tiên Nhân đã phải trả giá thật lớn để ngăn cản bọn họ.

Advertisement

Nhưng mà khi đó hơn nửa số lượng dị tộc đều chỉ là quân đi đầu, phụ trách khai thông lối đi thôi.

Mà bây giờ, Viêm tộc Vũ tộc, U Cổ tộc, Linh Đồng tộc, Cảnh Hỏa tộc đều là mãi về sau mới tiến vào.

Điều này chứng minh rằng đám dị tộc ngoài thế giới đã nắm giữ được một loại pháp môn độc đáo, có thể để cho dị tộc ngoài thế giới tiến vào Tiên Giới.

Mặc dù vẫn sẽ phải trả giá rất lớn, nhưng tóm lại là không cần lần mò đi như lúc trước nữa.

Lối đi ở nơi nào?

Nếu nói trong ngoài thế giới Thương Mang giống như một quả trứng, thì bây giờ có lẽ vỏ trứng đã bị người ta rạch ra một khe hở, để đám dị tộc kia ra vào.

Ai có thể cam đoan được sau này khe hở đó sẽ không trở thành một lối đi rộng rãi, thẳng đến cuối cùng, đám cường giả dị tộc này đều sẽ ùa hết vào trong... Tần Ninh cũng không thể cam đoan.

Trên thực tế không ai có thể cam đoan cả.

Dù sao, bây giờ sự hiểu biết của mọi người về dị tộc vẫn quá ít .

Đám thần linh ngoài thế giới này... Rốt cuộc là tồn tại gì! Giờ phút này, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch đi khắp trong ngoài thuyền để xem xét, xác định không có ai mới quay ngược trở lại.

“Lão Thụ Quái, con thuyền này đã được Tam Thanh tiên giáo đổi thành một tiên khí siêu cấp rồi!”

Vẻ mặt Thần t*nh d*ch kích động nói: “Ta thấy chất liệu gỗ trong ngoài chiếc chiến thuyền này đều có thể nói là cực kỳ tuyệt”.

Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, Tam Thanh tiên giáo là một con quái vật lớn năm đó nắm cả Tam Thanh tiên vực trong tay”.

“Bây giờ Thượng Thanh Lâu, Thái Thanh tiên tông, Ngọc Thanh tiên cung, đều được sinh ra từ sau khi Tam Thanh tiên giáo tan rã”.

“Trung tâm điều khiển chiếc thuyền này ở đâu?”

Tần Ninh nói thẳng.

“Ngay ở trên boong thuyền này!”

Lão Thụ Quái chỉ vào bánh lái cao lớn chừng mười trượng cách đó không xa, cười nói: “Chính là cái bánh lái này sẽ điều khiển tất cả mọi thứ trên thuyền Thanh Minh”.

“Lấy tiên tinh điều khiển con thuyền này, có lớn có nhỏ, những thứ bên trong đều đã được thu nhỏ lại theo tỉ lệ, cho dù là phòng ngự hay là tấn công đều cực kỳ cường đại”.

Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Trên chiếc thuyền này còn có khắc trên vạn trận đồ nữa”.

Tần Ninh nhìn bánh lái, tiên văn lượn lờ trên đầu ngón tay, tràn ngập bên trên bánh lái hình tròn to lớn.

Ầm... Ngay sau đó, mặt ngoài bánh lái toả ra hào quang rung động vù vù.

Sát khí kh*ng b* tràn ngập ra.

Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.

Ầm ầm ầm... Rất nhanh mặt ngoài bánh lái đã bị hào quang bao phủ, từng ký hiệu dâng lên.

“Quả nhiên là huyền diệu”.

Tần Ninh nhìn thấy từng ký hiệu kia thì không khỏi nói: “Pháp văn tiên trận xa xưa này ẩn chứa rất nhiều văn ấn kỳ lạ”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10532: Đó là một cành cây.



“Các ngươi lùi ra xa một chút, ta sẽ điều khiển con thuyền này”.

Đại Hoàng không nói hai lời, phi thân lên, đã muốn nhảy xuống khỏi con thuyền lớn.

Con chó này, có nguy hiểm, chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ ai.

Ầm! Tiếng nổ trầm thấp vang vọng.

Khí tức khiến người ta hồi hộp bùng nổ ra.

Chiếc thuyền chiến khổng lồ phát ra tiếng run rẩy kịch liệt dưới sự điều khiển của Tần Ninh.

Từng luồng khí tức lan ra cuồn cuộn.

Advertisement

Sát khí khiến tim người ta phải đập nhanh không ngừng dao động.

Từ trên xuống dưới cơ thể Tần Ninh, khí tức không ngừng lan tràn.

Rất nhanh, trên thân tàu đều đã xuất từng đợt ký hiệu, những ký hiệu này nối liền liên tiếp một chỗ giống như xiềng xích, bao vây lại toàn bộ chiếc chiến thuyền.

Rầm rầm rầm... Tiếng rung động vang lên.

Con thuyền khổng lồ mắc cạn ở bờ biển vào giờ phút này đã dần dần rung động.

Advertisement

Sau đó thân tàu khổng lồ bắt đầu phi nhanh vào trong lòng sông.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng.

Ầm ầm... Thân tàu chạy ra giữa sông.

Khi con thuyền chiến khổng lồ rơi vào trong nước, Tần Ninh lấy ra hết viên tiên tinh này đến viên tiên tinh khác.

Lực lượng của tiên tinh tràn vào các vị trí trên thân tàu theo từng ký hiệu.

Sau đó thuyền Thanh Minh khổng lồ bắt đầu rẽ sóng đi trên nước sông.

Bọt sóng cuồn cuộn bốc lên.

Nhưng mấy người Tần Ninh đứng ở trên boong thuyền lại không có cảm giác xóc nảy.

Thoải mái giống như đang đứng ở trên đất bằng vậy.

Lực lượng tiên tinh bùng nổ, thân tàu rẽ sóng đi trên sông... Lúc này.

Bờ biển.

Sau khi Đại Hoàng nhấc cái chân ngắn ra khỏi nước sông, vừa mới quay người lại đã thấy con thuyền to lớn sắp đi đến bờ bên kia rồi.

“Hả?

Ê! Ê ê ê!”

Đại Hoàng ngây ngốc trừng to mắt chó hô lớn: “Đừng đi, đừng đi, quên mất một người rồi, cẩu gia Dương Thiên Vũ ta còn chưa lên thuyền mà!”

Gió quá to, sóng quá lớn, dường như lúc này đã không nghe được giọng nói của Đại Hoàng nữa.

Mắt thấy con thuyền biến mất, Đại Hoàng nhìn nước sông chảy siết, nhưng không dám bơi theo.

Có quỷ mới biết rốt cuộc dưới con sông này có quái vật gì đang ẩn nấp! Đúng lúc này... Giữa lòng sông u ám, một bàn tay vươn ra chộp lấy Đại Hoàng tới.

Đó là một cành cây.

Thân cây đi tới trước mặt Đại Hoàng, lộ ra một khuôn mặt già nua, cười ha ha nói: “Quên mất ngươi rồi”.

Nói xong, thân cây kia hóa thành một bàn tay già nua khô quắt, bay thẳng đến phía Đại Hoàng.

“Ta... đậu má...”, vèo một tiếng, Đại Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại đã hóa thành một tia chớp màu vàng, bị kéo đi như bay.

Ven đường đi, quả nhiên giữa sông có những con thú lớn đen sì kỳ quái, thỉnh thoảng còn bay vút lên muốn nuốt chửng Đại Hoàng.

Đến khi rơi xuống trên boong thuyền, Đại Hoàng mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển.

Lúc này Diệp Nam Hiên tiến lên, cười nói: “Ai bảo ngươi chạy xa như vậy làm gì...”, “Gâu gâu...”, Đại Hoàng cực kỳ tức giận, trực tiếp lao vào cắn xé.

Một người một chó ầm ĩ hẳn lên.

...Đi đến bờ biển.

Mấy người đều rời thuyền.

Tần Ninh vung tay lên, con thuyền khổng lồ mấy trăm trượng kia dần thu nhỏ lại, thẳng đến cuối cùng hóa nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay Tần Ninh.

“Thứ tốt, có thể thu phóng tự nhiên, ở trong biển hay trên không trung, đều là phương tiện di chuyển rất tiện lợi!”

Cửu Anh nghe nói như thế thì vô cùng vui vẻ.

Ít nhất không cần bị Tần gia cưỡi nữa.

Nhưng mà quả thật mấy ngày nay nó không được ổn lắm.

Tần Ninh không cho nó ngủ đủ giấc, cả ngày đều thò đầu ra ở trên vai Tần Ninh, khi thì bay ra đi tìm hiểu tin tức, khi thì dừng lại ở nơi nào đó tra xét tình hình.

Thân là mãnh thú, nên có giác ngộ của mãnh thú! “Được rồi, đi ra ngoài đi!”

Tần Ninh mở miệng, nhìn về phía Lão Thụ Quái, cười nói: “Lão Liễu, ngươi đi theo ta, ta đảm bảo ngươi sẽ được ăn ngon uống say, nhưng nếu ngươi muốn chạy...”, “Không chạy không chạy, tuyệt đối không chạy!”

Lão Thụ Quái ngượng ngùng cười nói: “Ta đã nghĩ sẽ đi theo Tần gia ngài ăn ngon uống say rồi, không muốn tiếp tục sống cô đơn nữa”.

Lúc lão già này cười rộ lên mới thấy thiếu mất hai cái răng cửa, nhìn qua vô cùng cổ quái.

Mấy người cùng nhau chui ra khỏi đất ngầm, trở về đại điện.

6001183-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10533: Cảnh Hỏa tộc.



Sau đó cả người Tần Ninh bay lên không, đi lên trên đỉnh một tòa cung điện, nhìn ra xung quanh.

Hai người Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch cũng lập tức bay lên trên không.

“Sư phụ... Làm sao vậy?”

Diệp Nam Hiên cầm đao, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Có chút không thích hợp”.

Tần Ninh nhìn bốn phía, nghiêm túc nói: “Đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu còn có Linh Nguyệt tiên tử, Tương Vân Sinh đâu rồi?”

Advertisement

Trong Tam Dạ cung rộng lớn, cung điện nối dài liên miên, không biết có bao nhiêu cái.

Chỉ là giờ phút này lại im lặng một cách quỷ dị.

Thần t*nh d*ch không khỏi nói: “Hay là đã rời đi rồi?

Hoặc là cũng giống như chúng ta, đang ở một nơi nào đó?”

Tần Ninh lắc đầu.

Advertisement

Rất im lặng! Im lặng có chút quá đáng! Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Đại Hoàng, Lão Thụ Quái lúc này cũng bay lên không.

Thời Thanh Trúc mở miệng nói: “Nam Hiên, nhìn xem mấy người đại trưởng lão Mộ Từ Lai đang ở nơi nào...”, “Ừm”.

Diệp Nam Hiên gật đầu, lấy ra một khối lệnh bài, đưa ngón tay chạm vào đó.

Bên ngoài lệnh bài lóe ra ánh sáng chói loá.

Diệp Nam Hiên ngạc nhiên nói: “Bọn họ đang ở ngay bên kia...”, Diệp Nam Hiên đưa tay chỉ về hướng một cung điện.

Cung điện đó chỉ cách mấy người mười dặm, có thể nhìn được trên đỉnh cung điện kia có khắc một pho tượng.

“Đi xem”.

Vèo vèo vèo... Tất nhanh mấy người đã đi đến trên không trung trước cung điện kia, quan sát xuống phía dưới, chỉ thấy từng tầng cung điện rộng lớn xếp chồng lên nhau.

Diệp Nam Hiên cầm đại đao, bóng người rơi xuống phía trước cung điện, cực kỳ cẩn thận mở cửa điện ra.

Trong đại điện vô cùng tối tăm u ám.

Diệp Nam Hiên đưa mắt nhìn lại, vẻ mặt ngẩn ngơ.

“Mộ Từ Lai!”

“Cổ Sơn Tự!”

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Trúc Diệp Tông giờ phút này đang đứng ở chính giữa đại điện, nhìn thấy Diệp Nam Hiên thì sắc mặt vô cùng khó coi, liên tục lắc đầu.

“Làm sao vậy?”

Diệp Nam Hiên cầm đao đi tới, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Ầm! Ngay sau đó.

Mặt đất xung quanh cả tòa cung điện nổ tung trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, những tiếng nổ vang điếc tai.

Chỉ một thoáng, một quầng sáng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao vây hết trời đất xung quanh lại.

Ánh sáng kia có màu tím sẫm, mơ hồ có từng tầng quang ảnh lóe ra, cực kỳ kh*ng b*.

“Sao lại thế này?”

Lúc này sắc mặt Diệp Nam Hiên vô cùng lạnh lẽo.

Hắn ta đi đến bên cạnh Mộ Từ Lai và Cổ Sơn Tự, nhìn thấy hai người bị xiềng xích trói buộc, trực tiếp chặt đứt xiềng xích.

Liếc mắt một cái, hơn trăm người của Trúc Diệp Tông đều bị nhốt ở chỗ này.

Sau khi xích sắt được cởi bỏ, Mộ Từ Lai mới vội vàng nói: “Tông chủ, là dị tộc!”

Ầm ầm ầm... Xung quanh cung điện, những luồng sáng màu tím sẫm bay lên không.

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Các ngươi không có việc gì chứ?”

Mộ Từ Lai vô cùng hổ thẹn nói: “Chúng ta vốn đang đi khắp nơi tìm bảo vật, kết quả lại bị dị tộc bắt giữ, bọn họ vẫn chưa giết chúng ta, ngược lại bắt hết chúng ta đến đây”.

“Đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu cũng đều bị bắt rồi”.

Diệp Nam Hiên lập tức nói: “Không có việc gì thì theo ta ra ngoài hết đi”.

Nói xong, mọi người đều đồng loạt đi ra khỏi đại điện.

Ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một bức màn ánh sáng màu tím bao phủ khắp bốn phương tám hướng.

Cảnh Hỏa tộc.

Hàn Mị tộc.
 
Phong Thần Châu
Chương 10534: “Tử thiên cấm tứ phương!”



Trong đó có một vị Tiên Vương đỉnh phong, đúng là Cảnh Năng của Cảnh Hỏa tộc lúc trước từng đánh nhau với bọn họ.

Bên cạnh Cảnh Năng còn có hai người, là tộc nhân của Hàn Mị tộc.

“Đám dị tộc này quả nhiên là mãi không hết ý xấu”.

Diệp Nam Hiên hừ nhẹ một tiếng.

Mà giờ phút này.

Mấy người Tần Ninh đứng trên đỉnh cung điện, nhìn từng màn ánh sáng dâng lên bốn phía.

Advertisement

“Xem ra là bị tính kế”.

Đám người Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự cũng không có chuyện gì cả, chỉ là bị bắt, nhốt vào trong đại điện này, hiển nhiên là dị tộc muốn dẫn bọn họ lại đây, sau đó khởi động phong cấm xung quanh nơi này.

Thần t*nh d*ch chạy như bay ra, đánh một chưởng vào phong cấm.

Ầm! Uy lực Tiên Vương hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng phong cấm cũng chỉ rung động ầm ầm một chốc lát, sau đó từ từ khôi phục bình tĩnh, lại còn có một lực lượng càng mạnh hơn lao thẳng tới chỗ Thần t*nh d*ch.

Khó khăn lắm mới tránh được phong cấm phản phệ, bóng người Thần t*nh d*ch rơi xuống đất, sắc mặt có vài phần kinh ngạc.

“Đậu má, bị bọn họ tính kế rồi”.

Lúc này Đại Hoàng cũng gào khóc kêu lên: “Gâu gâu gâu, vài trăm người Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc, Tiên quân, Tiên Vương đều tới hết...”, những viên Tịnh Ma Tiên Đan di động này quả thực khiến Đại Hoàng thèm khóc.

Lúc này trong mắt Lão Thụ Quái cũng lóe ra ánh sáng lấp lánh.

Đống Tịnh Ma Tiên Đan kia rất thơm! Lúc này Diệp Nam Hiên đã dẫn Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự và gần trăm vị Tiên Nhân của Trúc Diệp Tông bay lên trời.

“Sư phụ, chúng ta bị tính kế”.

Diệp Nam Hiên nhìn phong cấm bốn phía cùng với mấy trăm dị tộc bên ngoài phong cấm, sắc mặt trầm xuống.

“Mọi người không có việc gì là tốt rồi”.

Nếu đám trưởng lão cấp bậc Tiên Quân của Trúc Diệp Tông như Mộ Từ Lai, Cổ Sơn Tự đều bị giết, vậy Trúc Diệp Tông sẽ tổn thất quá nhiều.

Bên ngoài màn sáng màu tím sẫm.

Cảnh Năng với thân hình cao lớn, khoác một cái áo choàng bằng da thú, để trần hai tay ra ngoài, trong tay cầm một thanh khoan đao, ánh mắt lạnh lẽo.

“Vậy mà Vũ Thanh Huyên lại chết trong tay mấy người này!”

Bên trái là một người đàn ông với làn da trắng như tuyết, lộ ra vẻ âm u, chậm rãi nói: “Tần Ninh này quả nhiên không đơn giản!”

Vũ Thanh Huyên chính là một nhân vật thiên tài đủ để đại diện cho Hàn Mị tộc, cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên mà lại có thể đánh được với ba vị Tiên Quân.

Nhưng lại chết ở trong tay người tên là Tần Ninh này.

Trong tộc vẫn luôn có những thái độ khác nhau về việc Vũ Thanh Huyên lần này ra ngoài, muốn liều mạng với Tần Ninh.

Có người cho rằng quá mức mạo hiểm, tương lai Vũ Thanh Huyên nhất định sẽ là nhân vật Tiên Đế Tiên Tôn trong tộc, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

Cũng có người cho rằng nếu đã là một thiên tài thì phải nên không ngừng đánh bại những thiên tài khác, cuối cùng mới có thể trở thành vua của các thiên tài, vượt xa mọi người.

Đương nhiên bản thân Vũ Thanh Huyên rất muốn đi.

Mỗi một thiên tài cái thế nghe được tên của những thiên tài khác đều sẽ không sợ hãi, chỉ sẽ có ý chí chiến đấu vô tận.

Thiên tài được tạo ra bằng cách cạnh tranh, chứ không phải thổi phồng là được.

Bây giờ Vũ Thanh Huyên chết ở trong tay Tần Ninh, chỉ có thể nói tài năng không bằng người ta.

Nhưng cho dù như vậy, các nhân vật lớn trong Hàn Mị tộc chắc chắn vẫn sẽ vô cùng tức giận.

Mối thù này không có khả năng không báo.

Còn nữa, Tần Ninh đã có mỗi thù cực lớn với Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc rồi.

“Hàn Tiếu, ngươi xác định Tứ Phương Tử Thiên Trận này có thể phong ấn giết hắn được sao?”

Cảnh Năng nhìn người đàn ông bên trái, nói.

Người đàn ông tên là Hàn Tiếu cười nói: “Cho dù là ngươi và ta, tiến vào trong phong cấm này chắc chắn cũng sẽ phải chết”.

“Đây là một phương pháp phong cấm ta đoạt được trong một bảo tàng ở Tiên Giới, không thể không nói mặc dù thế giới Thương Mang không so được với chúng ta, nhưng một số ảo diệu trong đó cũng rất có giá trị học tập”.

Hàn Tiếu nhìn về phía một người đàn ông trung niên Hàn Mị tộc khác bên cạnh, nói: “Vũ Vĩnh Trường, ngươi cũng đã từng thử qua Tứ Phương Tử Thiên Trận này rồi, cũng hiểu được uy lực của trận này đúng không?”

Vũ Vĩnh Trường lạnh nhạt nói: “Đừng nhiều lời, giết sớm xong sớm”.

Hàn Tiếu mỉm cười, gật đầu nói: “Hiểu rồi, nhưng mà trên người tên nhóc này có rất nhiều bí mật, cứ giết như vậy thì rất đáng tiếc”.

Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên độ lôi kiếp có thể giết được Tiên Quân, mượn tiên khí để giết Tiên Vương.

Bây giờ người kia đã tới Tiên Quân, cũng không còn lôi kiếp trợ giúp nữa.

6001185-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10535: “Lên thuyền!”



Chỉ một thoáng.

Phong cấm xung quanh của Tứ Phương Tử Thiên Trận kia dần dần tập trung về phía đám người Tần Ninh.

Sau đó... Những nơi ở xung quanh bị màn hào quang đi qua, mặt đất cung điện đều hóa thành bột mịn, chỉ trong tích tắc đã không còn tồn tại.

Không khó để tưởng tượng.

Khi phong cấm ánh sáng bốn phía đè ép về phía khu vực của bọn họ đến mức tận cùng sẽ xảy ra chuyện gì! Ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lẽo.

Bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch, cùng với Lão Thụ Quái, Đại Hoàng cũng vô cùng cảnh giác.

“Ba Tiên Vương đỉnh phong!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Bây giờ bốn người các ngươi đều đang kẹt ở cấp bậc Tiên Vương sơ cấp và Tiên Vương tiểu thành, chênh lệch quá lớn với bọn họ”.

Cảnh giới Tiên Vương, nói chung là được chia thành năm cấp bậc.

Sơ kỳ, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, đỉnh cao.

Advertisement

Mà cấp bậc đỉnh cao lại chia thành ba cấp bậc nhỏ hơn - Ngưỡng Thiên Tiên Thai, Đăng Thiên Tiên Thai, Đạp Thiên Tiên Thai.

Cấp bậc Tiên Vương đỉnh phong, Tiên Vương sơ kỳ muốn chống lại thì đúng là cực kỳ gian nan.

Nói như vậy, nếu mỗi một cảnh giới lớn được chia nhỏ ra càng nhiều cảnh giới nhỏ thì sự chênh lệch của mỗi cảnh giới nhỏ sẽ càng lớn.

Không nói đến ba người Cảnh Năng đều là Tiên Vương đỉnh phong, ngoài ra còn có hơn mười vị Tiên Vương cấp bậc đại thành, cấp bậc tiểu thành, cấp bậc sơ kỳ, đó cũng là uy h**p cực lớn.

Tần Ninh mở miệng nói: “Lên thuyền!”

Hắn vung tay lên.

Thuyền Thanh Minh hoá từ nhỏ bằng lòng bàn tay thành to lớn vài chục trượng.

Hơn trăm người lần lượt đi lên boong tàu.

Thấy một màn như vậy, ánh mắt Cảnh Năng lạnh lùng, nói: “Quả nhiên người kia có không hề ít bảo bối”.

“Nói đến chuyện này...”, Hàn Tiếu cười nói: “Lúc trước Vũ Thanh Huyên bị giết, tiên khí Vương phẩm Thiên Lung Tiên Tháp kia chắc cũng bị kẻ này lấy mất rồi đi?”

“Ừm...”, “Một khi đã như vậy, đều phải lấy lại hết!”

Hàn Tiếu cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt.

Tốc độ cấm chế màu tím xung quanh thu nhỏ lại càng lúc càng nhanh.

Hiển nhiên, lần này mấy người Cảnh Năng định bao vây đám người Tần Ninh ở trong này, trực tiếp lấy trận pháp tàn nhẫn kia phong ấn tiêu diệt.

Cho dù ba người đều là Tiên Vương đỉnh phong, nhưng cũng không muốn tự mình mạo hiểm.

Tần Ninh cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên có thể lấy lôi kiếp của bản thân, cộng thêm sự giúp đỡ của tiên khí để g**t ch*t Tiên Vương.

Mặc dù tới cảnh giới Tiên Quân, lực chiến của Tần Ninh có thể giảm bớt, dù sao Tiên Quân cũng không có lôi kiếp.

Nhưng ai biết được liệu Tần Ninh còn có thủ đoạn nào khác không?

Những thứ không biết thường sẽ là thứ đáng sợ nhất! Loại biện pháp không cần tự mình mạo hiểm mà vẫn có thể giết được đám người Tần Ninh này cực kỳ thích hợp.

Nhưng mà... Nếu Tần Ninh thật sự có thủ đoạn độc đáo gì đó, vậy vừa vặn có thể bức bách Tần Ninh sử dụng ngay bây giờ.

“Giết!”

Hàn Tiếu hét lên một tiếng, khí tức trong cơ thể bùng nổ ầm ầm, cấm chế xung quanh cuồn cuộn sát khí, nhanh chóng kéo lại gần.

Mà giờ phút này, đám người Tần Ninh đã đi lên thuyền Thanh Minh.

Đại Hoàng tránh ở một góc boong thuyền, run rẩy nói: “Thân tàu này sẽ không bị cắt đứt chứ?”

“Tiền đồ...”, Diệp Nam Hiên khinh thường nói: “Dù sao thì ngươi cũng là Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ kiến thức rộng rãi, sao bây giờ lại sợ như vậy?”

“Ai nói ta sợ?”

Đại Hoàng hầm hừ nói: “Ta chỉ là... chỉ là lo lắng mà thôi, lo lắng đấy ngươi hiểu không?”

Diệp Nam Hiên lười phản ứng.

Cho dù đối phương là mấy vị Tiên Vương đỉnh phong, hắn ta cũng không sợ.

Phong cấm bốn phía càng ngày càng nhỏ hẹp, thẳng đến cuối cùng cấm chế màu tím xung quanh cuối cùng đã lan đến trên thuyền Thanh Minh.

Ầm... Trong nháy mắt.
 
Phong Thần Châu
Chương 10536: Những tiếng ầm ầm vang vọng.



Màn sáng màu tím kia cắt vào thân thuyền bằng gỗ của thuyền Thanh Minh, phát ra những tiếng ken két chói tai, hơn nữa còn có ánh lửa bao phủ.

Nhưng ngay sau đó... Mặt ngoài thân tàu toả ra ánh sáng chói loá.

Tần Ninh đứng ở vị trí bánh lái, lấy ra một viên tiên tinh cực phẩm, đưa vào bên trong bánh lái.

Quanh thân thuyền Thanh Minh, ánh sáng càng thêm chói mắt.

Ầm ầm ầm… Những tiếng nứt ầm ầm ầm không ngừng vang lên.

Từng đợt cấm chế màu tím không ngừng vỡ nát giống như dây đàn bị cắt đứt, sau đó phong cấm màu tím đã hoàn toàn vỡ vụn.

Advertisement

Giống như là răng nanh sắc nhọn đâm phải tấm sắt chắc chắn nhất rồi bị vỡ nát vậy.

Ầm ầm ầm... Chỉ trong khoảnh khắc.

Trời đất xung quanh, tất cả đều là tiếng gầm rú.

Tứ Phương Tử Thiên Trận không thể đánh tan thuyền Thanh Minh, ngược lại còn bị thuyền Thanh Minh chấn vỡ.

Cảnh Năng, Vũ Vĩnh Trường thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Sắc mặt Hàn Tiếu lại xanh mét.

“Rốt cuộc đó là pháp bảo gì?”

Vậy mà ngay cả Tứ Phương Tử Thiên Trận có thể bóp nát cơ thể của Tiên Vương cũng bị ngăn cản.

Không! Không phải bị ngăn cản, là trực tiếp bị phản chấn đến vỡ nát.

Chí bảo như vậy chắc chắn là Vương phẩm, thậm chí còn ở cấp bậc vượt qua cả cấp bậc Vương.

Nhưng mà… Tại sao Tần Ninh lại có thể khống chế được nó?

Càng là tiên khí cường đại, càng phải cần thực lực cường đại để sử dụng.

Nếu không, một vị Nhân Tiên nho nhỏ cầm một tiên khí cấp bậc Đế phẩm, không phải sẽ có thể tùy ý giết Tiên Thánh, Tiên Hoàng sao?

“Chiếc thuyền kia rất cổ quái!”

Cảnh Năng nhíu mày, trong tay cầm một cái tiên khí, trầm thấp nói: “Chúng ta chỉ có thể ra tay thôi”.

Một chiến hạm kỳ quái như vậy, bọn họ phải xem rốt cuộc nó là cái gì.

“Ừm!”

Ngay lập tức, Vũ Vĩnh Trường cũng bước ra.

Ba vị Tiên Vương đỉnh phong, cộng thêm hơn mười vị Tiên Vương cấp bậc sơ kỳ, tiểu thành, đại thành, cùng với những Tiên Quân khác, sao có thể không bắt được đám người Tần Ninh?

Đùa cái gì vậy! Cho dù Tần Ninh cho dù có nghịch thiên như thế nào, dù sao cũng phải có giới hạn! Nhìn thấy ba vị Tiên Vương đánh tới, sắc mặt Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều vô cùng căng thẳng.

“Đừng nóng vội”.

Giờ phút này Tần Ninh cũng nói: “Ta sẽ thử một ít hiệu quả của thuyền Thanh Minh này xem sao”.

“Có thể lấy tiên tinh thúc dục, bộc phát ra lực phòng ngự siêu mạnh và lực công kích siêu mạnh, thần binh như vậy không thể kém hơn Đế khí được”.

Một món đồ tốt như vậy mà không sử dụng cho tốt, không phải là quá phí phạm của trời sao! Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng đứng ở phía sau Tần Ninh, nhìn hắn đứng ở trước bánh lái.

“Cho một ngàn viên tiên tinh trước xem sao”.

Một ngàn tiên tinh cực phẩm.

Một viên tiên tinh cực phẩm có giá trị bằng vạn viên tiên tinh trung phẩm.

Mà một ngàn viên .

Giá trị hoàn toàn vượt xa một ngàn vạn viên tiên tinh trung phẩm.

Cấp độ, phẩm chất khác nhau, chênh lệch sẽ lớn như vậy! Nhìn thấy Tần Ninh dung nhập một ngàn viên tiên tinh cực phẩm vào trong thuyền Thanh Minh, đám người xung quanh đều phải tấm tắc.

Đó chính là một ngàn viên tiên tinh cực phẩm, không phải một ngàn viên tiên tinh hạ phẩm.

Một ngàn viên tiên tinh cực phẩm này đổi thành tiên tinh thượng phẩm thì phải là mười vạn viên! Đổi thành tiên tinh trung phẩm thì khoảng ngàn vạn lần! Mà ngàn vạn lần tiên tinh trung phẩm có thể nói là vô giá với nhân vật cấp bậc Tiên Vương, Tiên Hoàng.

Nhưng Tần Ninh lại không hề có chút dáng vẻ đau lòng nào cả.

“Đến đây đi!”

Tần Ninh đưa hai tay nắm bánh lái, nhìn về phía đám chiến sĩ Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc xung quanh, cười nói: “Nếm thử xem thuyền Thanh Minh của dị tộc các ngươi rốt cuộc kh*ng b* đến thế nào!”

Ầm... Khi Tần Ninh vừa dứt lời.

Những tiếng ầm ầm vang vọng.

Hai bên thuyền Thanh Minh to lớn vài chục trượng đột nhiên có từng tiếng sấm vang lên ầm ầm.

Ngay sau đó, hai sườn thân tàu cuồn cuộn tiếng sấm.

6001187-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10537: “Đúng là tàn nhẫn!”



“Đây là cái quỷ gì?"

Cảnh Năng quát khẽ: “Rốt cuộc chiến thuyền này là cấp bậc gì vậy?

Vì sao Tần Ninh có thể điều khiển tự nhiên như thế?”

Vũ Vĩnh Trường ở một bên lạnh lùng nói: “Mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, người này... Chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường!”

“Ừm”.

Ánh mắt Hàn Tiếu càng thêm lạnh lẽo.

Tần Ninh này đúng là vô số thủ đoạn dùng mãi không hết mà.

“Giết!”

Ba vị Tiên Vương đỉnh phong dẫn dắt hơn mười vị Tiên Vương, trên trăm vị Tiên Quân liều chết xung phong ra.

Cùng lúc đó.

Trên thuyền Thanh Minh.

Tần Ninh mỉm cười, cong đầu ngón tay một chút.

“Chiêu thứ nhất, Vẫn Nhật Long Lôi!”

Ầm ầm ầm... Trong phút chốc.

Những tiếng gầm rú kh*ng b* vang vọng khắp trời đất.

Cơ thể mọi người run lên, chỉ cảm thấy khí tức kh*ng b* tràn ngập khắp cơ thể từ trên xuống dưới.

Chỉ một thoáng.

Khí tức khiến tim người ta đập nhanh lấy thuyền Thanh Minh làm trung tâm, phóng ra xung quanh.

Hai bên thân tàu, từng con lôi long màu xanh dài trăm trượng gào thét lao ra, có khoảng hơn trăm ngàn con lao về phía đám người Cảnh Năng.

Từng con lôi long gào thét lao ra, tràn ngập uy lực áp bách làm cho người ta hoảng sợ.

Ầm! Trong khoảnh khắc.

Cả người Cảnh Năng bị mấy con lôi long dài trăm trượng công kích, trực tiếp nổ tung thành bột phấn, ngay cả hồn phách cũng bị tiêu tan.

Ầm! Lại một tiếng nổ vang lên.

Cả người Hàn Tiếu cũng trực tiếp nổ tung.

Ầm ầm àm! Chỉ một thoáng, từng con lôi long lần lượt làm nổ tung từng bóng người dị tộc.

Khí tức kh*ng b* làm cho tim người ta đập nhanh gần như làm tất cả mọi thứ quanh thuyền Thanh Minh trong phạm vi ba mươi dặm đều nổ tung, ngay cả đống đại điện cung đình xung quanh cũng lần lượt bị hủy diệt.

Thật lâu sau.

Tất cả mới dừng lại.

Xung quanh thuyền Thanh Minh to lớn vài chục trượng, trong bán kính ba mươi dặm, tất cả đều hóa thành bụi đất khô cằn.

Tất cả dị tộc.

Chết oan chết uổng! Trên thân tàu.

Vẻ mặt của mọi người đều dại ra.

Đại Hoàng trừng to đôi mắt chó, há miệng ra thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Đây là cái gì vậy?

kh*ng b* như thế sao?

“Lấy một ngàn viên linh tinh cực phẩm để dẫn, bộc phát ra lực lượng kh*ng b* như vậy...”, vẻ mặt Thần t*nh d*ch ngạc nhiên nói: “Quá tàn nhẫn!”

“Đúng là tàn nhẫn!”

Vẻ mặt đại trưởng lão Mộ Từ Lai vô cùng đau lòng, nói: “Đó chính là một ngàn viên linh tinh cực phẩm”.

Tuy nói một ngàn viên linh tinh cực phẩm có thể giết ba vị Tiên Vương đỉnh phong, hơn mười vị Tiên Vương đại thành, tiểu thành, sơ kỳ.

Nhưng nếu một ngàn viên linh tinh cực phẩm đổi thành một ngàn vạn viên linh tinh trung phẩm, đó cũng đủ để mua mười tiên khí Vương phẩm.

Đây không phải là thuyền Thanh Minh bùng nổ g**t ch*t Tiên Vương, đây là lấy mười tiên khí Vương phẩm để giết đám Tiên Vương đó.

Rất phí phạm! Thần t*nh d*ch cười ha ha nói: “Nếu là một vạn viên linh tinh cực phẩm, có phải là cũng có thể giết được cả Tiên Hoàng, Tiên Thánh hay không?”

Tần Ninh nghe nói như thế, không khỏi nói: “Lấy thực lực bây giờ của ta thì không chắc được, sau này ta sẽ thử một lần xem có thể giết được cả Tiên Hoàng, Tiên Thánh hay không!”

“Nhưng mà nhìn uy lực này, ta cảm thấy không cần một ngàn viên linh tinh cực phẩm, năm trăm viên linh tinh cực phẩm là đủ rồi”.

“Nếu có thể bùng nổ ra uy lực này, giết Tiên Vương đỉnh phong cũng đủ...”, vừa nghe thấy lời này, ánh mắt của Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều sáng ngời.

Thần t*nh d*ch cười ha ha nói: “Cho sư phụ hết tiên tinh cực phẩm đó, dùng thuyền Thanh Minh này nổ hết Tiên Vương của dị tộc đi, bọn con đứng xem náo nhiệt là được rồi”.

Đám người Trúc Diệp Tông nghe nói như thế đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt đau lòng.
 
Phong Thần Châu
Chương 10538: Ngũ tạng như sấm.



Đây đúng là phí phạm của trời! Lúc này Tần Ninh vung tay lên.

Ba viên Tịnh Ma Tiên Đan tinh thuần to như mắt trâu lóe ra ánh sáng đỏ như máu xuất hiện.

“Bây giờ Thanh Trúc hiện đã là Tiên Vương tiểu thành, ba viên này để cho Viên Viên, Nam Hiên, Dịch Nhi đi!”

Ba người Diệp Viên Viên, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên cũng không từ chối.

Lúc này, tăng thực lực bản thân lên là việc cấp bách, những chuyện khác đều không quan trọng.

“Còn có mười tám viên Tịnh Ma Tiên Đan nữa”.

Mười tám viên này đều do đám Tiên Vương sơ kỳ, tiểu thành, đại thành ngưng tụ thành.

Advertisement

“Thanh Trúc lấy hai viên đi”.

“Còn lại mười sáu viên, Đại Hoàng, cho ngươi năm viên!”

Đại Hoàng nghe nói như thế thì mừng rỡ cọ ống quần Tần Ninh, nếu không có Thần t*nh d*ch kéo cái đuôi của nó, chắc chắn nó sẽ trực tiếp l**m khắp người Tần Ninh luôn.

“Lão Thụ Quái, năm viên này, cho ngươi”.

Tần Ninh đưa năm viên Tịnh Ma Tiên Đan cho Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ.

Advertisement

Lão Thụ Quái tiếp nhận, lập tức nuốt vào, mái tóc bù xù dường như đã dày hơn trước một chút.

“Thoải mái thoải mái...”, Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Tần gia lợi hại, Lão Liễu ta về sau sẽ đi theo Tần gia, lên núi đao xuống biển lửa sẽ không chối từ!”

Đại Hoàng cũng gật đầu nói: “Đúng đúng, ta cũng thế”.

Còn lại sáu viên, Tần Ninh giữ lại.

Sau đó.

Hắn lại lấy ra gần trăm viên Tịnh Ma Tiên Đan.

Những Tịnh Ma Tiên Đan này chính là do đám dị tộc cấp bậc Tiên Quân ngưng tụ, đương nhiên là có hiệu quả vô cùng tốt với nhân vật cấp bậc Tiên Quân.

Lần này các Tiên Nhân của Trúc Diệp Tông đi theo Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch đến đây đa số đều là cảnh giới Tiên Quân, cấp bậc tam vị, tứ phẩm, nhị mệnh đều có.

“Đống Tịnh Ma Tiên Đan này, chia cho mọi người đi!”

Tần Ninh nói thẳng: “Viên đan này không tác dụng phụ gì cả, các ngươi có thể yên tâm dùng, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn luyện hóa lực lượng cũng không sao cả”.

“Dược hiệu của viên đan này sẽ ở lại trong cơ thể các ngươi, dần dần phóng ra trong lúc các ngươi tu hành hàng ngày”.

Tịnh Ma Tiên Đan có thể tăng lên tu vi, chữa thương tĩnh dưỡng, có thể nói là vạn năng.

Đây là do phong thần châu cô đọng.

Nói đúng ra, có lẽ là phong thần châu đã lấy được thứ gì đó từ trên người đám dị tộc chết đi này, cho nên viên đan đó mới xuất hiện.

Mà nhiều năm qua, Tần Ninh cũng đã nghiệm chứng viên đan này vô hiệu và có tác dụng thần kì rồi.

Phong thần châu từ trước đến nay chỉ có mỗi công dụng đó thôi, Tần Ninh vẫn chưa phát hiện ra nó còn có uy lực nào nữa! Thứ này... đúng là cổ quái.

Nhưng mà đa số thời điểm Tần Ninh đều cảm thấy được vẫn là thực lực chính mình chưa đủ cao, không thể có liên hệ chặt chẽ gì với phong thần châu.

Thuyền Thanh Minh chậm rãi dừng lại, thu nhỏ lại.

Mọi người lần lượt đứng trên mặt đất.

“Mọi người tản ra đi tìm tung tích đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu đi, xem bọn họ còn sống hay đã chết rồi!”

“Rõ!”

“Vâng”.

Ngay lập tức, mọi người đều bận rộn hẳn lên.

Rất nhanh, đám người Trúc Diệp Tông đã tản ra.

Tần Ninh tìm một cung điện sạch sẽ tiến vào trong đó, khoanh chân ngồi yên.

Hắn lấy ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan, trực tiếp nuốt xuống.

Ngay sau đó.

Khí tức trong cơ thể dần sôi trào.

Cảnh giới Tiên Quân.

Chú trọng việc nắm trong tay và sử dụng tiên khí hóa tiên lực.

Cái gọi là cấp bậc tam vị, tứ phẩm, nhị mệnh, căn cứ phân chia đều được dựa theo năng lực vận chuyển và cất chứa, tiên lực của Tiên Quân đối với bản thân.

Tiên lực vận chuyển càng thành thạo, cất chứa càng mạnh, sức bật đương nhiên sẽ càng kh*ng b*.

Từng bước này.

Thứ cần thiết không phải khổ tu tĩnh ngộ.

Mà là liều mạng để hấp thu, để thuần thục.

Thuần thục, đương nhiên Tần Ninh không cần.

Thứ hắn cần chính là có thể hấp thu tất cả.

Một viên Tịnh Ma Tiên Đan do cấp bậc Tiên Vương tạo ra vào bụng, khí huyết trong cơ thể Tần Ninh lập tức dâng lên.

6001189-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10539: “Xem ra lần này dị tộc đã chuẩn bị đầy đủ”.



Đảo mắt.

Mười ngày đã trôi qua.

Tần Ninh ở trong đại điện, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn bốc lên.

Trong thời gian mười ngày.

Tần Ninh từ Tiên Quân hạ vị tăng lên thành Tiên Quân thượng vị.

Trong lúc hô hấp, tiên lực trong cơ thể kéo dài không dứt, thâm thúy như biển.

Advertisement

Hơn nữa.

Năm đó ở Thái Thượng tiên vực, Tần Ninh lấy được rất nhiều máu Quân giả, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng sử dụng.

Lần này.

Tần Ninh cũng dung hợp số máu Quân giả vô tận kia vào trong cơ thể mình.

Thân thể thăng hoa thêm một bước.

Hồn phách cũng giống như được tẩy rửa một lần.

Loại cảm giác lực lượng lột xác này cực kỳ sảng khoái.

Khi Tần Ninh đi ra khỏi cung điện.

Ngoài điện, Thời Thanh Trúc tựa vào cột đá, uống từng ngụm rượu.

“Còn uống!”

Tần Ninh cướp lấy hồ lô rượu, bị Thời Thanh Trúc lườm một cái, nhưng hắn cũng không để ý, trực tiếp há to miệng uống ừng ực.

Ngay lập tức.

Trong cơ thể nóng rực hẳn lên.

Đồng thời một cảm giác khô nóng không ngừng hội tụ ở bụng.

Tiên nhưỡng Long Phong này thật sự quá bá đạo! Sắc mặt Tần Ninh ửng đỏ, không khỏi nói: “Nàng cứ uống như vậy mà không có chút phản ứng nào sao?”

Thời Thanh Trúc chế nhạo nói: “Đồ cùi bắp!”

Tần Ninh không còn gì để nói.

“Bọn họ đâu cả rồi?”

“Không tìm thấy đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu, có lẽ đã bị giết, mấy người Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên thấy chàng đang tu luyện, cũng đều nuốt Tịnh Ma Tiên Đan, chuẩn bị thử có thể đột phá hay không rồi!”

“Sao nàng không thử đi?”

Thời Thanh Trúc không khỏi nói: “Khoảng thời gian trước ta mới tăng lên cảnh giới Tiên Vương tiểu thành, trong khoảng thời gian ngắn trừ khi có thiên tài địa bảo cường đại, nếu không sẽ tăng lên rất khó”.

“Hơn nữa, mọi người đều tu hành cả, ai sẽ bảo vệ chàng?”

Tần Ninh không khỏi cười nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta cũng tu luyện đi!”

Tần Ninh kéo Thời Thanh Trúc đi vào trong đại điện.

Thời Thanh Trúc tặc lưỡi nói: “Chàng đúng là biết tận dụng triệt để, bây giờ còn nghĩ đến mấy việc đó!”

“Tận dụng triệt để?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ta là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào!”

“...”, rất nhanh, trong cung điện rộng lớn quanh quẩn những âm thanh khiến người ta tê dại, nhưng ngoài điện vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Có lẽ bây giờ thân phận của Tần Ninh đã vô cùng quen thuộc, cho dù là Vân Sương Nhi, hay là Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc đều đã thiếu đi rất nhiều cảm giác ngưỡng mộ Tần Ninh, mà dần coi Tần Ninh thành phu quân của các nàng.

Điều này cũng khiến cho vào thời điểm nào đó, các nàng càng thêm phóng đích.

Đối với Tần Ninh mà nói, đương nhiên đây là chuyện tốt! Trong khoảng thời gian này hai người đọ sức, khi thì chồng người, khi thì cưỡi xe ngựa, cuối cùng tâm thần của cả hai đều được thông thoáng sáng ngời.

...Trong mấy ngày kế tiếp, Tần Ninh vẫn chưa dẫn mọi người rời đi, mà tiếp tục tìm kiếm trong Tam Dạ cung.

Nơi đây quả thật còn có rất nhiều thứ ảo diệu, mọi người cũng phát hiện ra không ít.

Mà thu hoạch ở trong bức bích hoạ khuyết thiếu ở dưới lòng đất vẫn chưa đủ.

Đảo mắt, mọi người đã ở trong Tam Dạ cung này hơn một tháng, Tần Ninh quyết định dẫn mọi người rời đi.

Rời khỏi Tam Dạ cung, lại xuất hiện ở trên trời đất mênh mông ở đảo Tề Thiên.

“Xem ra lần này dị tộc đã chuẩn bị đầy đủ”.
 
Back
Top Bottom