Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10310: “Không thành vấn đề”.



Thời gian cứ thế trôi qua ba tháng.

Trong ba tháng qua, tiếng heo chọc tiết của Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ giảm kha khá.

Ngày nào cũng có, có ngày cách mấy canh giờ mới kêu lên.

Trải qua rèn người, khí tức của Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thật ra.

Advertisement

Đúng như lời Tần Ninh đã từng nói.

Nếu Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần sở hữu Tam Nguyên Đạo Thể và Tạo Hóa Đế Thể, từ nhỏ đến lớn luôn tự mình rèn luyện thì hiện tại ít nhất cũng là Tiên Vương.

Có thể chất đặc biệt không phải cần thiên tài địa bảo đặc biệt nuôi dưỡng mà còn cần cả phương pháp tu luyện thích hợp mới tăng tiến được.

Giống như Huyền Hoàng Thần Thể của Thần t*nh d*ch, chỉ một luồng Huyền Hoàng Thương Mang Khí cũng có khả năng nuốt chửng cả trời đất.

Sở dĩ Thần t*nh d*ch trước kia không bị người giết cũng nhờ vào thể chất của hắn ta đủ mạnh.

Năm ấy, Tần Ninh đã tạo ra một bộ công pháp thích hợp cho Huyền Hoàng Thần Thể tu luyện.

Tần Ninh không dám nói mình thông hiểu tất cả các loại thể chất đặc biệt trong Tiên Giới, nhưng hắn vẫn có hiểu biết kha khá trong đó.

Hôm nay.

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ bước ra khỏi kim oa.

Hai người họ c** tr*n, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh.

Chỉ là khi quan sát thật kỹ, lớp da thịt bên ngoài của cả hai cũng bóng loáng, trông không hề tầm thường.

“Cảnh giới Huyền Tiên bát thai!”

Tần Ninh gật gù nói: “Tiến bộ nhiều hơn ta nghĩ, cách này đúng là có hiệu quả không tệ”.

Dịch Tinh Thần thở phào, ngã phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Hiểu quả rất tốt, ba tháng qua bằng ta cực khổ tu luyện suốt mấy trăm năm, nhưng đúng là đau thật đó”.

Bạch Hạo Vũ nắm chặt nắm đấm, nói: “Chịu được khổ đâu mới có thể đi lên, Tần tiên sinh, ta cảm thấy mình còn có thể kiên trì tiếp”.

“Không, ngươi không thể kiên trì tiếp đâu!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Ngươi của hiện tại đã đến giới hạn rồi, dù tinh thần có thể kiên trì tiếp thì cơ thể cũng không tài nào chịu nổi”.

“Muốn báo thù cho phụ thân ngươi, tương lai vẫn còn có cơ hội”.

Tần Ninh còn chân thành nói: “Phương pháp dùng thời gian ngắn để tăng cấp này nếu căng quá thì sẽ phá hỏng cả cơ thể”.

Bạch Hạo Vũ thở dài.

Bây giờ trong lòng hắn ta nghẹn một cục tức, khó thể nào thả lỏng được.

“Đại Hoàng!”

“Đây!”

“Ngoài cái đại kim oa kia, ở đây còn có cái gì nữa thì cho chúng ta xem luôn đi”.

“Không thành vấn đề”.

Ba tháng qua, con chó vàng đã ăn biết bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan trong tay Tần Ninh.

Tịnh Ma Tiên Đan lúc đầu có phẩm chất rất thấp nhưng vẫn khiến con chó vàng kia khen không dứt miệng.

Sau này Tần Ninh lấy ra Tịnh Ma Tiên Đan phẩm chất cấp cao hơn.

Điều này khiến con chó vàng kia ăn đến nghiện.

Hơn nữa, mỗi lần ăn Tịnh Ma Tiên Đan, nó luôn có cảm giác huyết mạch trong cơ thể mình sôi trào, lông nóng như đổ lửa nhưng cũng có chút thích thích.

Cả người nó dường như đã thay đổi nhưng không thể nói rõ là khác chỗ nào.

Còn nữa, lấy người tay ngắn, ăn người miệng ngắn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10311: “Vậy cũng không được!”



Mấy thứ ông già kia để lại không có tác dụng gì với nó, cho bọn Tần Ninh cũng không hề gì.

Khi con chó vàng đang dẫn đường đằng trước, Tần Ninh lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan ra, nó vô cùng hưng phấn bèn mở miệng đớp lấy, hí hửng kêu to.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ngơ ngác đứng nhìn.

Tần Ninh không phải là ngự thú sư chuẩn chỉnh.

Nhưng lại có thể khiến Đại Hoàng nghe lời nhanh như vậy: “Con chó kia, ngươi...”, “Gâu gâu!”

Advertisement

Con chó kia nghe Bạch Hạo Vũ gọi nó bèn kêu lên: “Tên ta là Dương Thiên Vũ, không phải là con chó vàng gì hết”.

“Vừa rồi tiên sinh gọi ngươi là Đại Hoàng...”, “Tần công tử gọi ta được thì ngươi được phép à?

Ngươi có thể cho ta tiên đan để ăn không?”

Vừa nghe thế, Bạch Hạo Vũ ngậm miệng lại.

Được rồi.

Không tranh cãi nữa.

Cái tên này đúng là mắt chó coi thường người ta.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đi đến trước một gian nhà tranh, con chó vàng kia phủi tới phủi lui mặt đất, cửa nhà tranh từ từ mở ra.

“Đây là kho binh khí”.

Con chó kia đắc chí nói: “Bên trong đều là tiên khí pháp bảo gì đó, các ngươi vào chọn thử xem có gì mình cần hay không!”

Tiên khí pháp bảo ư! Nghe vậy, ánh mắt Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sáng ngời.

Cửa nhà tranh mở ra, ngay sau đó tia sáng tỏa ra xung quanh, chói mắt người nhìn.

“Quả nhiên là nơi xịn đấy!”

Bạch Hạo Vũ nhấc chân bước vào lên, tiếng đinh đang vang lên, hắn ta lỡ chân đá văng một cái bình, chất lỏng trong bình đổ ra loang đầy khắp mặt đất.

“Ui da!”

Bạch Hạo Vũ hết hồn, vội vàng nói: “Không phải là Quỳnh Tương Ngọc Lộ gì đó chứ?”

Con chó vàng kia nghe vậy trợn mắt ngoác mồm nói: “Ngươi thật à, đúng là bất cẩn, đó chính là dịch Cửu Thiên Ngọc Lộ, đến cả Tiên Vương uống một ngụm thôi cũng có thể khiến bản thân tăng tiến rõ rệt!”

Vừa nghe thế, Bạch Hạo Vũ vội vã nhặt cái bình lên, cẩn thận cầm bằng hai tay, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, đổ ra nhiều quá...”, con chó vàng không thèm để tâm nói: “Mấy thứ này đều có trên thế gian này, chẳng có gì đáng tiếc hết”.

“Nể mặt sự thành tâm của ngươi, thôi thì cho ngươi dịch Cửu Thiên Ngọc Dịch này đi!”

Nghe nó nói vậy, Bạch Hạo Vũ ôm chầm cái bình vào ngực như lấy được bảo vật quý giá gì đó.

“Ọe...”, nhưng ngay khi ấy, Bạch Hạo Vũ trợn mắt, nôn thốc nôn tháo.

“Ha ha ha ha ha... ha ha ha ha...”, con chó vàng kia thấy vậy thì cười phát lên, không nhịn được mà kêu gâu gâu, cười to nói: “Đó là nước tiểu của ông nội Thiên Vũ của ngươi đó, ha ha ha...”, “Con chó chết tiệt này, ông đây làm thịt ngươi giờ!”

Bạch Hạo Vũ vứt cái bình gốm ra.

Rồi cái bình gốm đó đập ngay đầu con chó kia.

Tiếng ừng ực vang lên.

“Ha ha ha ha...”, Bạch Hạo Vũ cười phá lên: “Uống nước tiểu của mình kia, đáng đời con chó kia!”

“Thằng oắt con kia, chán sống rồi hả”.

Con chó vàng tức giận không thôi, ném cái bình gốm qua một bên rồi lao thẳng tới chỗ Bạch Hạo Vũ.

Một người một chó lao vào đánh nhau trong nhà tranh.

“Vậy cũng không được!”

Tần Ninh cười nói: “Nó rất hiếm thấy, không ngờ Dương Vân lão tiên lại có nguyên một cục, nó là vậy chỉ có thể gặp không thể cầu đấy”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10312: “Tất cả đều có dấu răng chó!”



Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng kinh ngạc.

Thứ có thể khiến Tần Ninh tán dương chắc chắn là hàng xịn! Con chó vàng thấy Tần Ninh quyết định không cho nó bèn nói: “Cho ngươi cũng được thôi, cho ta thêm mấy trăm viên Tịnh Ma Tiên Đan đi!”

“Không có nhiều như thế!”

Tần Ninh nói thẳng ra: “Ba tháng qua, ngươi ăn đan dược như ăn kẹo, ta dự trữ nhiều bao nhiêu cũng bị ngươi ăn sạch hết!”

Advertisement

Con chó vàng tức giận không thôi, lập tức phản bác: “Vậy ngươi phá phong ấn cho ta đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài tiêu diệt lũ Dị tộc ấy, còn ngươi đưa Tịnh Ma Châu Đan cho ta”.

“Cái này thì không thành vấn đề”.

Nắm đấm miễn phí ai mà không cần chứ! Tần Ninh thu Thần Luân Kim vào trong Nguyên Hoàng Đỉnh.

Advertisement

Thần Luân Kim là bảo vật vô giá, rất cần thiết để luyện chế đế khí, nếu để nó lọt ra bên ngoài thì sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Đúng lúc, Tần Ninh dùng nó để chế tạo lại Nguyên Hoàng Đỉnh của chính mình.

Pháp khí bản mạng cần dùng tinh khí của bản thân để tinh luyện cũng có thể dùng tinh thạch, sắt thép trong thế gian để thăng cấp.

Cho dù là pháp bảo kết nối sinh mệnh thở cùng một nhịp thì vẫn là pháp bảo, khí kim tinh ẩn chứa trong Thần Luân Kim vô cùng thuần khiết.

Tần Ninh cảm thấy nếu để Nguyên Hoàng Đỉnh hấp thu Thần Luân Kim hoàn toàn thì ắt có thể sánh ngang với Siêu Huyền tiên khí, đến cả ba vị Tiên Quân chưa chắc có thể đánh vỡ cái đỉnh đó.

Pháp bảo ngưng tụ đạo văn rất hiếm thấy và cũng không phải chỉ để trưng.

Tần Ninh cất Thần Luân Kim vào rồi tiếp tục tìm kiếm trong gian nhà tranh.

Xem ra ở đây ắt hẳn vẫn có vài hàng xịn vẫn chưa bị con chó kia chà đạp.

Rất nhanh sau đó, Tần Ninh nhặt một tấm gương trên mặt đất kia lên.

Tấm gương kia lớn khoảng bằng bàn tay trông cực kỳ bình thường nhưng lại có những đường hoa văn rất kỳ lạ.

Mặt ngoài của nó cũng chi chít dấu răng, mặt gương thì bị tro bụi che phủ.

Tần Ninh cẩn thận lau mặt gương, khi mặt gương sạch bóng, mặt ngoài lại đầy dấu răng.

“Ngươi sao lại...”, Tần Ninh thấy tấm gương bị chà đạp te tua, không khỏi mắng chó.

Con chó ghé mắt qua nhìn, đáp: “Ai da, cái này là Âm Dương Thiên Bảo Kính, là tiên khí vương phẩm đó”.

“Tất cả đều có dấu răng chó!”

Con chó vàng nghe vậy, phản bác nói: “Ta ở đây vất vả nhường nhà ngươi có biết không?

Nhiều năm qua, muốn ăn muốn uống gì cũng không được, ta sắp chết đói luôn rồi, sao còn lo mấy thứ đó chứ?”

Bạch Hạo Vũ hiếu kỳ nói: “Chẳng phải ngươi đều có thể ăn những tiên dược tiên thảo trồng trong dược điền ngoài kia sao?”

“Ăn được... quỷ hà!”

Con chó vàng câm như hến.

“Mặt gương bị cắn hỏng hơn phân nữa, nhưng mà cái Âm Dương Thiên Bảo Kính này vốn đã hỏng kha khá rồi, nếu đặt nó vào đại kim oa để tôi luyện hẳn có thể dùng được, ít nhất thì có tác dụng ngăn cản đòn tấn công của Tiên Quân”.

Tần Ninh nhanh chóng cất Âm Dương Thiên Bảo Kính vào.

Ba người tiếp tục tìm tòi, trong quá trình quả nhiên thấy không ít Siêu Huyền tiên khí, cũng có vài món tiên khí vương phẩm, nhưng phần lớn đều bị hỏng, không thể nào sử dụng.

6000963-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10313: “Tần tiên sinh đâu rồi?”



Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần khó hiểu.

Từ nhỏ đến lớn, cả hai đã từng tắm thuốc rất nhiều lần để tẩy rửa bản thân, xưa nay bọn họ đều c** q**n áo tắm rửa mà.

Khi nước thuốc tiếp xúc với cơ thể, cơ thể thả lỏng cho nước thuốc chảy vào bên trong cơ thể, nhờ đó không chỉ có thể giúp hấp thu dược tính tốt mà còn giúp loại trừ tạp chất trong cơ thể.

Con chó vàng nhìn cả hai như nhìn hai tên ngốc, nói: “Ngồi bên cảnh ảo, thả lỏng cơ thể, khi đó nước thuốc sẽ hóa thành khí tiến vào trong cơ thể các ngươi”.

Hai người cùng nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh gật đầu.

Advertisement

“Ta có thể lừa các ngươi à?”

Con chó vàng kêu lên.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần không chậm trễ nữa, điên cuồng hấp thu dược khí.

Lúc này, hai người ngồi xếp bằng bên bờ ao, thoang thoảng có dòng khí màu đen vờn quanh hai người họ trông như bị trúng độc.

Tần Ninh và con chó vàng đi ra ngoài gian nhà.

“Ngươi cảm thấy bọn họ chịu được bao lâu?”

Con chó vàng kia tò mò hỏi.

Vừa rồi, tất nhiên là Tần Ninh nhận ra dược trì này không đơn giản.

“Chắc là một trăm nhịp thở!”

Tần Ninh không dám chắc nói.

“Một trăm hơi thở hả?”

Con chó vàng kia nói ngay: “Ta cảm thấy đến ba mươi hơi thở còn không chịu nổi nữa là”.

Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì.

Khoảng tầm tám, chín mươi nhịp thở sau.

“Á!”

Một tiếng hét tru tréo vang lên.

Ngay sau đó, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần một trước một sau tháo chạy khỏi gian nhà tranh.

“Nóng quá, ta sắp nổ tung rồi, ta sắp nổ...”, “Rốt cuộc là có thuốc gì trong ao thế, nóng đến mức khiến người ta như muốn nổ tung ấy!”

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần kéo quần áo của mình lên rồi chạy loạn trong sơn cốc.

Tần Ninh và con chó vàng đứng đó nhìn hai người họ.

Con chó vàng cười hì hì nói: “Hai tên ngốc kia biết cái gì”.

Khoảng tầm nửa canh giờ sau, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần không màng gì cả nhảy thẳng xuống hồ nước con chó vàng tắm rửa hằng ngày, rồi mặt đối mặt nhìn nhau đỏ bừng.

Vừa rồi cả hai suýt nữa c** tr*n chạy vội! “Cái lũ ranh con kia, cảm thấy sao?”

Con chó vàng kia vui vẻ hớn hở ngồi bên cạnh ao, cười nói: “Có muốn cẩu gia ta tìm cho các ngươi vài cô nương xinh như hoa như ngọc cho các ngươi hạ hỏa không?”

“Cút hết đi!”

Bạch Hạo Vũ tức giận nói: “Thuốc kia là gì thế, sao lại cuồng bạo như vậy, cảm giác cả thân thể như sắp nổ tung!”

Con chó vàng cười cợt nói: “Tất cả đều là những dược liệu có tác dụng bổ thận tráng dương đấy, cực kỳ có lợi cho việc tu hành nhưng khổ nổi tâm tính của các ngươi không vững mà thôi”.

“Nếu có thể nắm giữ phương pháp hợp lý hấp thu nước thuốc này vào cơ thể thì còn hơn hẳn hàng ngàn hàng vạn năm khổ sở tu luyện của các ngươi đấy, lũ ngốc ạ!”

Con chó vàng thấy hai người vô cùng kinh ngạc bèn vui vẻ không thôi.

Đã bao năm rồi nó chưa từng nói nhiều như vậy chứ.

Một con chó cô đơn sống ở đây đúng là làm nó nghẹn chết mất.

Trong khoảng thời gian này, ba tên kia xuất hiện, điều đó khiến nó rất vui vẻ.

“Tần tiên sinh đâu rồi?”

“Không phải ở.... hả?

Người đâu rồi?”

“Không thể nào?”

Con chó vàng kia đến chỗ gian nhà tranh chứa dược trì kia, Tần Ninh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí tức trong cơ thể tỏa ra xung quanh.
 
Phong Thần Châu
Chương 10314: “Ngươi hấp thu hết rồi à?”



Khí tức của Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên lan ra.

Từng dòng khí đen quấn quanh cơ thể hắn.

Tần Ninh lúc này như một cá voi khổng lồ, chỉ một hơi thở đã nuốt sạch từng dòng khí màu đen tuyền vào trong cơ thể.

“Mẹ ơi!”

Con chó vàng thấy cảnh đó thì trợn mắt há hốc mồm.

Năm ấy, cho dù là Dương Vân lão tiên cũng không điên như Tần Ninh vậy đâu! Nuốt trôi chúng luôn! Quá trâu bò! Không sợ bị nổ tung à?

Ngay sau đó, hai cái đầu thò qua nhìn.

“Ôi vãi!”

Bạch Hạo Vũ kinh ngạc nói: “Quá ác rồi!”

“Hai người chúng ta chậm rãi hấp thu dòng khí màu đen này cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung tới nơi, nhưng Tần tiên sinh lại như không hề hấn gì...”, Dịch Tinh Thần không khỏi nói: “Có đôi khi ta cảm thấy Tạo Hóa Đế Thể của mình như là hàng giả mạo kém chất lượng vậy!”

Advertisement

Tần Ninh không có thể chất gì đặc biệt.

Nhưng phương pháp tu luyện của Tần Ninh lại rất kỳ dị.

Rất khó tin.

Con chó vàng kia trầm tư nói: “Tên Tần Ninh này đúng là đồ quái nhân, dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của cẩu gia ta, người này... tuy rằng chỉ có cơ thể tầm thường, không có gì đặc biệt nhưng cơ thể hắn được rèn luyện trở nên thuần khiết còn hơn cả tiên khí”.

Dịch Tinh Thần nói: “Ngươi còn chưa thấy lôi kiếp của Tần tiên sinh đâu, dọa ngươi chết khiếp đấy”.

“Đúng vậy”.

Bạch Hạo Vũ tiếp lời: “Lôi kiếp của Tần tiên sinh có thể làm Tiên Quân chết ngắc đó”.

Hả?

Chó trừng mắt, nó không thể tin nổi.

Chỉ là một tên Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên thôi mà lôi kiếp có thể giết Tiên Quân hay sao?

Ngươi coi ta là chó ngu à?

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ mới mặc kệ con chó này có tin hay không.

Dù sao đó cũng là chuyện bọn họ tận mắt chứng kiến.

“Vì sao Tần công tử lại không cảm thấy cơ thể sắp nổ tung như chúng ta thế?”

Bạch Hạo Vũ tò mò hỏi.

Con chó vàng kia nhìn quanh rồi nói: “Thì như ta nói đó, hắn đã dung hợp dược lực của nước thuốc vào trong cơ thể hấp thu từng phần một, mỗi phần đều phân bố vào mỗi một vị trí trong cơ thể mình”.

“Cứ như vậy, đợi đến khi hắn cần dùng thì có thể hấp thu trực tiếp dược hiệu, bổ sung lực lượng cho bản thân”.

“Đâu giống hai tên đầu đất các ngươi chỉ biết hấp thu đâu biết cất giữ!”

Hấp thu và cất giữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đều gật đầu.

Lời của con chó vàng kia đúng là khá hợp lý.

Dù sao từ xưa tới nay, Tần Ninh đều luôn vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.

Cứ như vậy, khoảng ba ngày trôi qua.

Ba ngày qua, Tần Ninh không hề động đậy chút nào.

Ba ngày sau, Tần Ninh bước ra khỏi cửa phòng, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn như giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng sấm sét mưa gió xuống thế gian.

Con chó vàng đứng canh ngoài cửa, thấy Tần Ninh xuất hiện nó bèn lon ton chạy tới.

Con chó kia với vào trong thấy trong ao không còn sót một giọng nước thuốc nào thì trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi hấp thu hết rồi à?”

“Ời...”, “Vãi chưởng, đúng là không phải người mà, ngươi còn giống chó hơn ta nữa!”

Con chó vàng lắc đầu rời đi.

“Tần tiên sinh, ba ngày qua ngươi làm gì thế?”

“Hấp thu nước thuốc đó!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10315: Ánh mắt hắn rất sắc bén! Chuẩn xác!



“Vậy sao trên gian nhà tranh lại cuồn cuộn sấm sét thế như thiên yêu đến trái đất vậy...”, ba ngày qua, Tần Ninh luôn ở trong gian nhà tranh chư từng bước ra ngoài, nhưng trên bầu trời lại thường xuyên nghe tiếng sấm đùng đoàn, còn có mây đen bao phủ nữa.

“Ồ... đó là lôi kiếp của ta”.

Tần Ninh nói tiếp: “Lôi kiếp lần thứ ba của ta sắp tới rồi, có thể còn có lần thứ tư thậm chí là thứ năm nhưng chẳng qua đã bị ta áp chế rồi”.

Nà ní?

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ngơ ngác.

Lôi kiếp... còn có lần thứ ba thứ tư thứ năm cùng tới hả?

Lôi kiếp... còn có thể áp chế được sao?

Tần Ninh nói: “Dược khí trong dược trì này thật là mạnh mẽ, hai người các ngươi không thích hợp hấp thu nên ta cũng sẽ không để lại cho các ngươi!”

“Hấp thu nước thuốc đó tương đương với vài ngàn năm khổ sở tu luyện, nhưng thể chất của hai người các ngươi hiện tại coi như mới tới giai đoạn khai phá sơ cấp mà thôi nên sẽ không chịu nổi”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần không nói gì thế.

Advertisement

Nhưng mà có vài điều Tần Ninh nói không hề sai, quả thật bọn họ không chịu nổi.

“Đại Hoàng!”

Tần Ninh nói: “Ngoại trừ đại kim oa, binh khí và dược trì này ra thì còn có cái gì nữa?”

Con chó vàng cười hì hì nói: “Đương nhiên là còn có rất nhiều thứ khác rồi”.

“Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi hết, chỉ có điều nếu ngươi không phá phong ấn cho ta hay là ngươi không phá giải được thì chẳng phải ta thành dã tràng tát nước rồi hay sao?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, ta phá phong ấn cho ngươi trước”.

“Thật sao?”

“Thật!”

Tần Ninh nói: “Ngươi có huyết mạch của hoang thú, nếu như cố gắng thì tương lai có khi thành tôn giả thiên cẩu nuốt nhật nguyệt thật đấy”.

“Ta phá phong ấn cho ngươi, ngươi muốn chạy thì chạy đi”.

“Nhưng mà nếu đi theo ta, ta có thể giúp ngươi càng mạnh hơn”.

Vừa nghe hắn nói vậy, con chó vàng cười cười nói: “Ngươi phá phong ấn trước đi”.

“Được!”

Tần Ninh không sợ nó bỏ chạy.

Chạy thì cứ chạy.

Hắn không có tổn thất gì mà ngược lại con chó vàng kia sẽ tổn thất lớn.

Một người một chó ngồi trên giường.

Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên ót của con chó vàng.

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đứng cách đó không xa thấy thế thì vô cùng tò mò.

Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra trên người con chó vàng kia có phong ấn gì, nhưng Tần Ninh liếc mắt là nhận ra ngay, đây chính là chỗ lợi hại của Tần Ninh.

Ánh mắt hắn rất sắc bén! Chuẩn xác! Trong sơn cốc, Tần Ninh lẳng lặng ngồi cởi cấm chế trên người con chó vàng.

Cùng lúc đó.

Dãy núi Thái Giang, núi rừng kéo dài không dứt, mênh mông vô bờ bến.

Đã mấy tháng trôi qua.

Cho dù là người của Thái Thanh tiên tông hay là Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc thì cũng không buông bỏ việc tìm kiếm bóng dáng của Ôn Ngọc Trạch.

Sỡ dĩ bọn họ xác định đám ngườI Tần Ninh và Ôn Ngọc Trạch còn ở đây là bởi vì có Tiên Hoàng canh gác ở bốn phía quanh dãy núi này, bọn họ xác định bọn Tần Ninh vẫn chưa đào tẩu.

Mà chưa chạy thì trốn rồi! Trong dãy núi rộng lớn vô ngần ấy, muốn tìm một vài người thì khó khăn nhường nào chứ?

Nhưng người của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc không hề chịu buông bỏ, bên phía Thái Thanh tiên vực cũng không hề chịu thua.

Bóng dáng màu đỏ kia đi dọc theo lối mòn đi thẳng vào sâu bên trong, đến trước một ngọn núi nhỏ trong cốc.

Bỗng nhiên, một bóng dáng xiêu vẹo lao ra.
 
Phong Thần Châu
Chương 10316: “Ta vô liêm sỉ chỗ nào hả?”



Bóng người áo đỏ lúc đầu vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi bị người kia ôm chặt vào lòng thì người mềm nhũn.

“Tuyết Nhi, nhớ ngươi chết mất!”

Giọng nam trầm vang lên.

Người mặc áo đỏ kia cứng ngắc, giận dữ nói: “Ta thấy ngươi vẫn chưa nhớ ta lắm đâu!”

“Ngươi nói nhớ ta vậy khoảng thời gian qua ngươi đi đâu hả?”

Advertisement

Người đằng sau u sầu nói: “Ngươi bảo ta đến núi Thái Bạch làm gián điệp ở Cảnh Hỏa tộc, tất nhiên là ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi làm việc rồi”.

Nghe vậy, người mặc đồ đỏ rất hài lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ nghiêm trang, vừa định nói gì đó thì người đàn ông kia tiếp lời: “Đã lâu rồi không gặp nhau, ta rất nhớ ngươi, ngươi không nhớ ta sao?”

Cô gái kia vậy không nói gì.

“Để ta kể cho ngươi nghe chuyện này!”

Advertisement

“Ngươi kể đi...”, người thanh niên áo gấm lụa là ôm chặt cô gái áo đỏ, chậm rãi nói: “Khi ta còn bé có sống ở một thôn làng bình thường”.

“Nhà của chúng ta rất túng...”, “Ngươi kể rồi!”

Cô gái vô tình cắt ngang.

“Đừng nóng, ta còn chưa kể xong đâu”.

Người thanh niên kể tiếp: “Nhà của chúng ta rất bần cùng, cha mẹ ta ra ngoài làm việc cả ngày trời, có khi suốt mấy ngày không về nhà”.

“Một đứa trẻ như ta đến nấu cơm cũng đều rất vất vả, may thay hàng xóm nhà chúng ta rất tốt bụng”.

“Ở bên trái có một bà cụ họ Mạc, bà cụ rất hiền lành, coi ta như cháu trai ruột thịt”.

“Ở bên phải có một bà cụ khác họ Điền, tuy rằng bà cụ rất nghiêm khắc nhưng lại thương ta lắm...”, cô gái áo đỏ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sau này thì sao?”

“Sau này, cha mẹ ta làm ăn khấm khá, đón ta tới thành trấn lớn hơn, ở nhà lớn hơn, còn có kẻ hầu người hạ”.

“Nhưng mà ta vẫn không thể nào nguôi nỗi nhớ nhung với hai bà cụ ấy”.

Cô gái áo đỏ nghe vậy thì nhíu mày.

Cô gái luôn cảm thấy trong câu chuyện của người thanh niên có gì đó nhưng không biết đó là gì.

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

Cô gái áo đỏ hỏi ngay.

Người thanh niên đáp: “Ta chỉ muốn nói là hồi tưởng lại quá khứ ấy làm ta bây giờ rất nhớ bà cụ Mạc với bà cụ Điền”.

Bà cụ Mạc.... bà cụ Điền... bất chợt, cô gái áo đỏ bừng tỉnh, mặt ửng đó, mắng: “Cái tên Thần t*nh d*ch nhà ngươi được lắm, đúng là đồ vô liêm sỉ!”

“Ta vô liêm sỉ chỗ nào hả?”

Lúc này, người thanh niên thâm tình hôn cô gái... trong sơn cốc, bầu không khí dần trở nên mờ ảo, một trận đại chiến là khó tránh khỏi.

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó không thể kể rõ.

Thật lâu sau đó.

Trong sơn cốc.

Bên cạnh bờ ao.

Hai bóng người dựa sát vào nhau ôm ôm ấp ấp.

“Vô Tuyết, sao lần này các chơi lớn thế?

Ta thấy không chỉ có Tiên Vương và đến cả Tiên Hoàng cũng ra trận nữa”.

Quần áo của Vũ Vô Tuyết chẳng biết đã chạy đi đâu, bây giờ, cô ta đang cuộn mình nằm trọn trong lòng ngực của Thần t*nh d*ch, sau một hồi vận động kịch liệt, cơ thể quá mệt nhọc, giọng điệu cũng trầm khàn hơn nhiều, nói: “Còn không phải là vì cái tên Ôn Ngọc Trạch của Cảnh Hỏa tộc kia à, hắn ta quá bí ẩn... ta cũng hỏi Kỳ Manh nhưng Kỳ Manh không nói cho ta biết gì hết, ngươi có điều tra được tin gì về tên Ôn Ngọc Trạch kia không?”

Chẳng qua là năm nay, Cảnh Hỏa tộc lại vô cùng để ý tới các bộ tộc ở núi Thái Bạch.

Cẩn thận thăm dò, Vũ Vô Tuyết mới biết tên Ôn Ngọc Trạch của Cảnh Hỏa tộc kia rất kỳ lạ.
 
Phong Thần Châu
Chương 10317: "Người đó có cảnh giới gì vậy?"



Tuy rằng rất yếu ớt.

Nhưng lại khiến cho Tiên Vương và Tiên Hoàng của Cảnh Hỏa tộc rất quan tâm.

Thái độ này rõ ràng là rất khác thường.

Bởi vậy, Vũ Vô Tuyết điều tra hắn ta tỉ mỉ, thậm chí còn phái Thần t*nh d*ch lẻn vào đó.

Thần t*nh d*ch.

Hắn ta vốn là tu sĩ nhân loại, trùng hợp được cô ta cứu giúp, nay mới tới cảnh giới Huyền Tiên mà thôi, nhưng rất thông minh, làm việc đáng tin cậy.

Hơn nữa... miệng hắn ta rất ngọt.

Miệng của Thần t*nh d*ch không chỉ để nói mà còn làm được.

Advertisement

Vũ Vô Tuyết vốn định chơi một chút, coi Thần t*nh d*ch là tình nhân bé nhỏ của mình.

Nhưng Vũ Vô Tuyết cũng chìm đắm trong sự lợi hại của Thần t*nh d*ch, không thể tự kiềm chế bản thân mình.

Lúc này, cô ta vốn dĩ phải đang tìm kiếm tin tức của đám người Tần Ninh nhưng vẫn lén ra ngoài gặp hắn ta.

Thần t*nh d*ch bảo: “Quả thật thân phận của tên Ôn Ngọc Trạch này không đơn giản, ta cảm thấy hắn ta như đang giả vờ ngu ngốc nhưng cũng giống ngốc thật”.

“Còn nói có gì đặc biệt thì ta còn chưa phát hiện ra”.

Nghe vậy, Vũ Vô Tuyết thở dài, nói: “Khổ là tên Ôn Ngọc Trạch kia đã bị một kẻ tên Tần Ninh bắt đi rồi”.

“Ngươi nói ai cơ?”

Thần t*nh d*ch đứng phắt dậy, bật dậy nhanh quá khiến cái thứ lủng lẳng trên người hắn ta cũng vung mạnh lên làm Vũ Vô Tuyết hết hồn.

"Tần Ninh!"

Vũ Vô Tuyết hỏi ngay: "Sao thế?

Ngươi biết người này à?"

Thấy dáng vẻ kích động của Thần t*nh d*ch, Vũ Vô Tuyết tò mò chẳng hiểu vì sao hắn ta lại như vậy.

"Bên cạnh người này có hai kẻ hầu tên là Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần, hai người này chỉ mới đến cảnh giới Huyền Tiên thôi, còn Tần Ninh này thì là một vị Cửu Thiên Huyền Tiên".

"Nghe nói hắn ta đến từ Thái Thượng tiên vực...", Thần t*nh d*ch nhận ra thái độ của bản thân có phần quá khích bèn nói: "Ngươi đã gặp hắn rồi thì vẽ một bức tranh cho ta xem đi!"

Vũ Vô Tuyết từ từ lướt ngón tay ngọc ngà, mảnh mai vào không trung.

Chẳng mấy chốc, một bóng dáng hiện ra trước mắt Thần t*nh d*ch.

Đậu xanh rau má! Đúng là sư tôn thật rồi! Thần t*nh d*ch ngây ra như phỗng.

"Người đó có cảnh giới gì vậy?"

"Cửu Thiên Huyền Tiên, nhị trọng thiên".

Nói đến đây, Vũ Vô Tuyết hậm hực hừ lạnh: "Ngươi nhắc đến chuyện này làm ta càng bực mình hơn nữa. Tên đó đã va trúng ta rồi mà còn đòi đánh nhau với ta, ta đã tu luyện tới cấp bậc thất trọng thiên rồi đấy, rất nhiều người ở mức cửu trọng thiên trong tộc còn không phải đối thủ của ta đâu".

Cô ta vừa thốt câu này, Thần t*nh d*ch thầm chửi rủa trong bụng: Cho dù ngươi là Tiên Quân thì khéo sư tôn vẫn bằm xương ngươi được đấy.

"Bọn họ ở ngay trong dãy núi Thái Giang à?"

"Đúng vậy".

Thấy Thần t*nh d*ch có vẻ rất quan tâm đến Tần Ninh này, Vũ Vô Tuyết không khỏi hỏi: "Ngươi biết hắn đúng không?"

"Biết".

Vừa nghe thấy câu này, Vũ Vô Tuyết càng thấy khó tin hơn.

Chết ư?
 
Phong Thần Châu
Chương 10318: Chẳng khác gì lời nguyền vậy.



Làm gì có chuyện đấy! Cô ta có tu vi thất trọng thiên, trong khi tên kia chỉ có nhị trọng thiên thôi mà!

Thần t*nh d*ch lập tức bảo: "Nếu tên Ôn Ngọc Trạch đó vẫn còn trong dãy núi Thái Giang thì ta sẽ tiếp tục tìm hắn ta, những năm qua ta cũng quen biết vài người đáng tin. Ngươi còn nhớ tên đại ngốc Diệp Nam Hiên ấy chứ?

Mặc dù tiểu tử kia đần độn nhưng ta vẫn còn nhiều người giúp đỡ, đến lúc đó ta sẽ dẫn đến đây rồi tất cả cùng nhau tìm, ngươi nhớ nói tộc nhân ngươi đừng ngộ thương người của ta đấy nhé!"

"Yên tâm, ta biết rồi".

Thấy Thần t*nh d*ch mặc y phục vào, chuẩn bị rời đi, gương mặt Vũ Vô Tuyết trông quyến luyến đến rõ.

Thật ra cô ta vốn không có tình cảm gì với Thần t*nh d*ch, nói câu này sẽ hơi khó nghe nhưng Thần t*nh d*ch chính là một con chó do cô ta âm thầm kéo đến vì thèm khát cơ thể Thần t*nh d*ch mà thôi.

Thấy mình vẫn chưa làm Vũ Vô Tuyết thỏa mãn, bụng dưới Thần t*nh d*ch cũng nóng râm ran, hắn ta cởi y phục ra lại.

Lại một cuộc chiến quyết liệt xảy ra trong sơn cốc.

Advertisement

Thật lâu sau, tất cả sóng gợn trở về với tĩnh lặng.

Thần t*nh d*ch thấy quá tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị cả. Lần này hắn ta mặc lại xiêm y rồi đi thật.

Vũ Vô Tuyết nằm bên bờ ao đầm, nhìn bãi chiến trường lộn xộn khắp quanh đây, hai rặng mây hồng trên gương mặt mỹ miều của cô ta phai nhạt dần.

"Vù vù!", gió ù ù thổi đến.

Một toán người xuất hiện ngoài sơn cốc.

"Vô Tuyết tiểu thư, công tử lệnh cho thuộc hạ đến đây tìm người".

Một chiến sĩ Hàn Mị tộc khom người, bẩm báo.

"Ca ca ta đến rồi à?"

"Vâng!"

"Cuối cùng cũng đến".

Vũ Vô Tuyết đứng dậy mặc y phục mà không mảy may quan tâm cơ thể mình đang tr*n tr**ng. Những kẻ đang quỳ trước mặt cô ta đều cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn lấy cái nào.

"Tần Ninh... Ôn Ngọc Trạch... Ta chống mắt lên xem mấy con chuột nhắt này có thể trốn chui trốn nhủi đến khi nào!"

Ban đầu Vũ Vô Tuyết chỉ cho rằng Tần Ninh là một kẻ khá to gan, nào ngờ Thần t*nh d*ch lại đánh giá hắn cao đến vậy.

Điều đó đã kích động sự hiếu thắng trong cô ta.

Chỉ là một kẻ nhị trọng thiên thôi mà.

Có thể lợi hại đến đâu chứ?

... Một bên khác, tại dãy núi Vô Tận.

Bóng dáng Thần t*nh d*ch chớp lóe trong quá trình di chuyển đến chân một ngọn núi cao vời vợi.

Tại chân núi, một người thanh niên mặc kính phục đang ngồi trên đá, lau chùi thanh đao mà mình đang cầm trong tay.

Đường nét gương mặt thanh niên góc cạnh và sắc sảo như được đao gọt giũa nên, tạo cho người ta ấn tượng về một vẻ đẹp mạnh mẽ, sắc bén ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Lại lau thanh đao nát đó của ngươi nữa à!"

Thần t*nh d*ch ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cà lơ phất phơ: "Tam sư huynh à, ngươi có thời gian thì xoa 'ngọn giáo' tàn của ngươi được không?

Bao nhiêu năm qua chẳng thèm động đến, ta thấy chắc nó hỏng đến nơi rồi!"

Nghe vậy, người thanh niên cầm đao nói với vẻ khinh bỉ: "Một kẻ..." "Không bận lòng vì nữ nhân thì đương nhiên rút đao như thần, bà nội nó, ngày nào cũng ra rả câu này, ngươi còn nói nữa là đầu ta bốc khói luôn đấy".

Câu cửa miệng của Diệp Nam Hiên rằng: Một kẻ không bận lòng vì nữ nhân thì đương nhiên rút đao như thần.

Chẳng khác gì lời nguyền vậy.
 
Phong Thần Châu
Chương 10319: Đây là câu mà Thần Tinh Dịch thấy vô lý.



Mỗi lần thốt ra là hắn ta luôn nghĩ đến ngũ sư huynh Trần Nhất Mặc, gì mà tay cầm trời, chân đạp đất, rồi gì mà tay cầm âm dương, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn xàm xí gì đó.

Tôn con khỉ! Suốt ngày chỉ biết tìm cách lòe người ta là giỏi, nhưng hễ thấy sư tôn là y như rằng nơm nớp, nịnh nọt như cháu trai vậy.

Diệp Nam Hiên đánh giá Thần t*nh d*ch, cau mày quở trách: "Sư đệ, ngươi lại ngủ với nữ nhân nữa rồi".

"Chao ôi...", Thần t*nh d*ch thở dài: "Sư huynh, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi. Thể chất của ta là thần thể Huyền Hoàng, khí Huyền Hoàng quá bá đạo, ta mà không ngủ với nữ nhân thì sẽ nổ banh xác mất, dù sao cũng không thể bắt ta ngủ với nam nhân được mà đúng không?"

Câu này vừa thốt lên, Diệp Nam Hiên nhích sang hòn đá cạnh đó ngay.

"...", Thần t*nh d*ch nói tiếp: "Từ xưa đến nay, nam tử hán đại trượng phu mà không ôm ấp vài nữ nhân thì sao được?"

"Ngươi nhìn sư tôn kìa, có Diệp sư nương, Vân sư nương, Cốc sư nương, Thời sư nương, Khúc sư tỷ và Chiêm sư tỷ cũng đều trở thành sư nương hoặc sắp trở thành sư nương rồi còn gì... Nghe nói còn một sư nương nữa ở trên đấy!"

Ở trên?

Advertisement

Diệp Nam Hiên mới vừa động não đã hiểu ngay... Tạ Y Tuyền chứ gì! Nghe nói đó là một con rồng, sư tôn chơi nhiều quá nên choáng váng đầu óc cả rồi.

Không ngờ ngay cả rồng cũng dám chơi! Tính nhẩm xem sao, được lắm, những bảy người! Tính thêm cả tình nhân trên Tiên Giới thì lại có thêm hai người nữa, đến lúc đó... Chà chà, chín đại đệ tử, chín vị phu nhân, nói không chừng sau này sẽ có thêm vài nhi tử, nữ nhi... Diệp Nam Hiên không khỏi tưởng tượng ra viễn cảnh như này:

Một khi Nguyên Hoàng Thần Đế đắc đạo, hắn sẽ trở về Thương Mang Vân Giới một lần nữa.

Bên trái chín người đệ tử.

Bên phải chín phu nhân.

Đằng sau chín đứa con.

"Thần linh ơi!"

Diệp Nam Hiên đột nhiên giật thót, gạt phắt hình ảnh trong đầu đi.

Thần t*nh d*ch đang ngồi bên cạnh cũng giật mình theo.

Tên này bị đần à?

"Ngươi làm trò gì thế?"

"Không có gì, không có gì".

Diệp Nam Hiên gặng hỏi ngay: "Ngươi ngủ với ai?"

"Gì mà dung tục, thô bỉ thế!"

Thần t*nh d*ch phê phán: "Sao lại nói là ngủ chứ? Đó gọi là thể xác và tinh thần hòa làm một một cách thuần túy, không tạp chất, không còn khoảng cách với nhau cả trên lẫn dưới, thảo luận và nghiên cứu về bí ẩn của nhân sinh, chân lý của thế gian, khởi nguyên của vạn vật trong sự thống nhất hoàn hảo..." "Rốt cuộc là ai?"

"Vũ Vô Tuyết của Hàn Mị tộc".

Thần t*nh d*ch cạn lời chẳng nói nên câu.

Ở cạnh Diệp Nam Hiên đúng là chẳng thú vị chút nào.

Theo cảm nhận của Diệp Nam Hiên, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không quan trọng bằng thanh đao của mình.

Song, Thần t*nh d*ch lại cho rằng mọi thứ trên đời đều không bằng nữ nhân, trừ sư tôn.

Mỹ nữ, đặc biệt là mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp sẽ kiều diễm nhất khi giữ vẻ bề ngoài ở độ tuổi mười tám.

Nam nhân đến chết đều là thiếu niên, mà thiếu niên thì chỉ thích thiếu nữ. Đây là câu mà Thần t*nh d*ch thấy vô lý.

Cho dù là nữ nhân trung niên thì hắn ta cũng yêu, chỉ cần người đó đủ mặn mà, ý nhị là được.

Hễ Thần t*nh d*ch bắt bẻ là sẽ khó tính săm soi từ đầu đến cuối, nhưng đã thoải mái bỏ qua là không thèm quan tâm bất cứ điều gì. "Vũ Vô Tuyết...", Diệp Nam Hiên không khỏi hỏi: "Nữ nhân mình hạc xương mai, nằm mềm oặt ra đó như không xương hả?"

"...", Diệp Nam Hiên phán tiếp: "Từ lâu lão tử đã muốn bóp vỡ đầu cô ta rồi. Lúc trước thấy nữ nhân kia làm thịt mấy trăm võ giả Ninh gia, lão tử đã ước gì có thể đánh bay màu cô ta rồi".

"Nếu ngươi và Vân sư nương, Thời sư nương mà không thống nhất sẽ thực hiện mưu kế này thì cô ta đã chết từ đời nào rồi!"

6000970-0.jpg

 
Back
Top