Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10300: “Tiền bối cần gì phải tức giận lớn thế?”



Dịch Tinh Thần nhìn mảnh dược điền được khai khẩn quanh gian nhà tranh, kinh ngạc nói: “Những tiên dược được trồng đó sinh trưởng rất tốt, hơn nữa còn cực kỳ sung túc, giống như là...”, “Giống như có người chăm sóc!”

“Đúng thế!”

Tần Ninh quan sát dược điền và từng gian nhà tranh.

Một lát sau, Tần Ninh bước đến trước cửa một gian nhà tranh, vừa định đẩy cửa bước vào.

Vun vút... trong sơn cốc vốn dĩ đang tĩnh lặng bỗng có tiếng gió thổi đến.

Và rồi.

Cuồng phong thét gào.

Trong sơn cốc, dược điền, bãi cỏ, khu rừng bị cuồng phong quét qua, chung run rẩy kịch liệt.

Cơn gió lốc cuốn qua khiến bốn người Tần Ninh loạng choạng đứng không vững.

Nhưng những gian nhà tranh kia vẫn đứng yên ở đó không chút động đậy.

Tiếng nổ khủng khiếp vang vọng.

Đùng! Tiếng nứt vỡ nặng nề vang lên.

Trên bầu trời, mây đen dày đặc, trong chốc lát, trong sơn cốc như đang đứng trước tận thế.

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ lạnh run.

“Có người sống ở đây thật sao?”

“Chắc không phải là một vị cường giả Tiên Quân chứ?

Hay là Tiên Vương Tiên Hoàng?”

Tần Ninh vẫn đứng im tại đó, không nói lời nào.

“Cút!”

Bỗng nhiên.

Một tiếng gầm rõ to vang lên.

Tiếng quát lớn ấy khiến Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sợ run người.

Có người thật! “Tiền bối xin nguôi giận!”

Bạch Hạo Vũ nói ngay: “Bọn ta bị người truy sát nên mới lạc đến tận đây, thế mới bèn vào đây né tránh, bọn ta không hề có ý quấy rầy, mong tiền bối bớt giận”.

“Hừ!”

Trong không gian, tiếng hừ lại vang lên lần nữa, rồi người nọ hờ hững nói: “Ngô không thèm so đo với bọn tiểu bối các ngươi, cút hết đi!”

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía Tần Ninh.

Nhưng Tần Ninh lúc này không nói lời nào mà đi thẳng tới một gian nhà tranh.

“Tần tiên sinh, không thể...”, cảnh tưởng thay đổi đột ngột thế này chắc hẳn là có một vị tiền bối cao cường đang ở nơi đây, nếu bọn họ chọc giận người nọ thì thân tử đạo tiêu mất.

Cho dù Tần Ninh có thể chống lại Tiên Quân... nhưng khi đối diện với Tiên Vương thì đến Tần Ninh cũng bất lực mà thôi.

Bọn họ mà đi quấy rầy những cao nhân này thì chết cũng không biết chết thế nào đâu.

“To gan!”

Giọng nói hùng hậu kia lại vang lên, hừ nói: “Mau cút hết đi, nếu không ta giết sạch các ngươi”.

“Tiền bối cần gì phải tức giận lớn thế?”

Tần Ninh vừa đi vừa nói: “Bọn ta đến tận đây tị nạn, vô tình quấy rầy tiền bối, chẳng hay đại danh của tiền bối là gì, bọn ta định sẽ quỳ bái tiền bối đấy!”

“Chỉ bằng ngươi, còn không xứng biết tên của bổn tọa đâu!”

Giọng nói hùng hậu kia ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thôi, bổn tọa sẽ nói cho các ngươi biết”.

“Bổn tọa chính là người danh chấn cả thất đại vực, Dương Vân lão tiên!”

Dương Vân lão tiên?

6000951-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10301: Vậy mà lại là... một con chó hả?



Giọng nói hùng hồn kia lại tiếp tục vang lên: “Tên nhóc ngươi cũng có chút hiểu biết đấy!”

“Dương Vân lão tiên ta đây sao có thể chết chứ?”

“Nhưng mà ngươi có đôi chỗ sai lầm rồi, bổn tọa không phải Tiên Vương mà là Tiên Hoàng!”

Tiên Hoàng! Vừa nghe ông ta nói thế, chân Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ mềm nhũn.

Lúc trước, khi bọn họ ở Thái Thượng tiên vực, chỉ mới nghe Tiên Quân thôi đã hoảng sợ lắm rồi.

Advertisement

Sau này, trong Nam Thiên Tiên cung, Tiên Quân lần lượt xuất hiện, vậy mới khiến bọn họ bớt sợ hãi với Tiên Quân.

Nhưng bây giờ ngay trước mắt họ là một vị Tiên Hoàng! Điều này thật điên rồi.

“Tiền bối Tiên Hoàng!”

Tần Ninh lại kính trọng nói tiếp: “Bọn ta đã đến đây rồi, liệu không biết có vinh hạnh yết kiến tiền bối hay chăng?”

Giọng nói kia hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Ngươi có xứng không?

Ngươi không xứng!”

“Mau cút đi, bổn tọa không so đo với các ngươi, nếu không... cả bốn người các ngươi đều chết không có chỗ chôn thây”.

Lúc này, Tần Ninh đã bước tới trước cửa nhà tranh, tay cầm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, cười nói: “Ta cũng muốn xem thử, tiền bối Tiên Hoàng làm thế nào cho chúng ta chết không chỗ chôn thây”.

Thấy Tần Ninh lúc này rồi mà còn dám tới gần gian nhà tranh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều ngừng thở, cả hai đều đã bị dọa váng đầu.

Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh cầm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, dùng Bát Hoang Ly Thiên Viêm dung hợp với tiên đăng rồi rót vào trong đó.

Tiếng nổ bùm bùm vang lên.

Tiên hỏa nhanh chóng đốt cháy gian nhà tranh, ngọn lửa lan ra rất nhanh.

“Làm thế nào để chết không chỗ chôn thây ư?”

Giọng nói hùng hồn kia lại vang lên, cười nói: “Chẳng phải đơn giản quá sao?

Một ngón tay của bổn tọa có thể b*p ch*t... á á á... nóng nóng nóng... ui mẹ ơi, cháy rồi, hu hu hu, thằng chó nào dám phóng hỏa giết ta thế?

Mà sao lại là tiên hỏa nữa trời!”

Vút.

Mái nhà tranh bị xốc lên, một tia sáng màu vàng rực rỡ bay vút lên trời rồi lao thẳng tới một cái ao nhỏ cách nhà tranh không xa.

“Mẹ nó, ai vô đạo đức vậy chứ, dám phóng hỏa đốt người ta!”

Lúc này, đến cả Ôn Ngọc Trạch cũng không nhịn được bèn liếc mắt nhìn qua xem.

Trong cái ao nhỏ đường kính khoảng ba trượng kia nhô ra một cái đầu, nhe răng trợn mắt, dáng vẻ trông rất phẫn nộ mắng mỏ.

Hả?

Ba người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ và Ôn Ngọc Trạch ngơ ngác.

Dương Vân lão tiên?

Tiền bối Tiên Hoàng?

Vậy mà lại là... một con chó hả?

Hơn nữa con chó trong hồ nước kia bình thường vô cùng.

Giống hệt mấy con chó vàng lang thang lúc nào cũng có thể thấy được trong thôn trại chốn phàm trần.

Nó cao chưa tới một thước, trông không to lớn mạnh mẽ là bao, lông trên lưng màu vàng còn phía dưới đầu có chút lông trắng.

Ai hả?”

“Ta đấy!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10302: “Liếm cẩu Dương Thiên Vũ hả?”



Tần Ninh bước đến bên cạnh hồ nước, hứng thú nhìn về phía con chó vàng bự kia, cười nói: “Dương Vân lão tiên đồ, cường giả Tiên Hoàng đồ...”

Con chó vàng kia thấy tiên đăng lượn lờ lửa trong tay Tần Ninh thì dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của nó uể oải.

Hai chân nó lướt mặt nước đi đến bên bờ ao, từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống tí tách, rồi nó nhìn về phía Tần Ninh cười to nói: “Người trẻ tuổi à, chỉ đùa chút thôi!”

Tần Ninh mỉm cười, cất Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng vào.

Cái đèn ấy dù sao cũng là tiên khí vương phẩm, nếu có thể khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là tiên khí hoàng phẩm.

Tuy ở trong tay Tần Ninh, nó không thể thi triển hết sức nhưng lại có thể dung hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm và Tần Ninh cũng có thể khống chế chúng rất tốt.

Tần Ninh suy tư nói: “Ta nhớ mang máng Dương Vân lão tiên đã mất từ lâu rồi”.

“Đúng đúng đúng, lão già kia đã chết lâu rồi”.

Advertisement

Đôi mắt con chó vàng sáng long lanh, cười hì hì nói: “Một con chó như ta ở đây chờ đợi không biết đã bao nhiêu năm rồi”.

Lúc này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng tiến lại gần.

“Con chó chết tiệt, dám lừa gạt bọn ta hả?”

“Con chó khốn nạn này, muốn ăn đòn hả”.

Hai người tức giận không thôi.

Cả hai nhớ lại vừa rồi mình bị một con chó cỏ dọa run người mà tức điên.

“Chậc... chẳng phải lúc đó ta làm vậy là để tự bảo vệ mình hay sao?

Trước kia cũng có người tự dưng xông vào đây, bọn họ bị ta dọa chạy cả rồi!”

Con chó vàng cười toe toét, há miệng rộng đến mang tai.

Tần Ninh ngồi bên bờ ao, cười nói: “Ngươi có quan hệ gì với Dương Vân lão tiên?”

“Ờ thì! Này...”, con chó vàng cười nói: “Ta là một con chó được Dương Vân lão tiên nhặt ở một cái thôn làng nào đó rồi đi đến tận bây giờ!”

“Quả nhiên là chó cỏ!”

Bạch Hạo Vũ u sầu nói.

Con chó vàng cười hì hì nói: “Ngươi từng thấy chó cỏ nói tiếng người chưa?”

“...”, đúng là chưa thật! Con chó vàng nói tiếp: “Ta chính là thiên cẩu cao quý, tên là Dương Thiên Vũ!”

“l**m cẩu Dương Thiên Vũ hả?”

“Thiên cẩu, thiên cẩu, thiên cẩu, là thiên cẩu!”

“À, là l**m cẩu...”, “...”, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khiếp sợ lắm rồi.

Một con chó cỏ vậy mà lại biết nói tiếng người, còn nói có trật tự rõ ràng rành mạch, thậm chí còn đặt tên cho mình nữa! Tà đạo quá! Dịch Tinh Thần nhìn về phía con chó vàng hỏi: “Thiên cẩu là chó gì thế?”

“Thiên cẩu nuốt mặt trăng ngươi không biết hả?”

Con chó vàng khinh bỉ nói tiếp: “Cái này mà ngươi cũng không biết, kiến thức của ngươi hạn hẹp quá rồi đấy!”

Dịch Tinh Thần không biết nói gì hơn: “Thiên cẩu nuốt mặt trăng chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, thiên cẩu đâu ra chứ”.

Hắn ta vừa dứt lời, con chó vàng vừa định phản bác thì Tần Ninh nói: “Trên thế gian này quả thật có bộ tộc Thiên Cẩu, nó giống với bộ tộc Cửu Anh, chúng đều là hung thú, là sự tồn tại độc đáo khác với tiên thú thần thú”.

“Thiên cẩu nuốt mặt trăng... đúng là có câu nói như thế, thiên cẩu hùng mạnh thật sự có thể nuốt mặt trời lẫn mặt trăng, nuốt cả một thế giới cũng đều có thể”.

Đúng là có thiên cẩu thật! Nhắc đến Cửu Anh... cái tên kia lại ngủ say rồi! Tần Ninh không quan tâm nó nữa, thích làm gì thì làm.

Con chó vàng kích động nhìn về phía Tần Ninh nói: “Nhóc con, ngươi biết nhìn hàng đấy chứ, à sai rồi, nhìn chó”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10303: “Cô đơn là gì?”



Tần Ninh nói: “Thế gian có bộ tộc Thiên Cẩu nhưng ngươi không phải thiên cẩu”.

Hắn vừa nói xong câu đó, con chó vàng ngơ ngác, còn Dịch Tinh Thần với Bạch Hạo Vũ đứng bên thì cười bò.

Con chó vàng hừ nói: “Ông đây chính là thiên cẩu, ta đã thức tỉnh vài lần rồi, mỗi lần như thế trong đầu luôn biến ra một con chó vô cùng to lớn, to như núi như biển ấy, mở miệng ra là nuốt cả ánh mặt trăng”.

“Trường hợp của ngươi là suy nghĩ viển vông rồi!”

“Đó là ngày nghĩ đêm mơ, mỗi ngày ngươi đều ảo tưởng như thế đấy”.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đả kích nó.

Tần Ninh quan sát con chó vàng kia, rồi lắc đầu nói: “Chắc là không phải, theo những gì ta biết về bộ tộc Thiên Cẩu thì không có ai như ngươi hết”.

“Nhưng mà ngươi cũng không phải là chó bình thường, ta cũng không nhìn ra ngươi thuộc loại khuyển thú có cấp bậc gì!”

Advertisement

Con chó vàng nói ngay: “Ta chính là thiên cẩu!”

Ngươi nói là gì thì cứ thế đi! Tần Ninh lười đôi co với nó.

“Ngươi nói tiếp đi”.

Tần Ninh nói.

Con chó vàng tiếp lời ngay: “Ta là thiên cẩu, Dương Vân lão tiên đã nhận ra sự bất phàm của ta, ta và ông ta đồng hành cùng nhau, đi qua rất nhiều nơi ở Tam Thanh tiên vực”.

“Sau đó, ông ta đột phá tới cảnh giới Tiên Hoàng, sau này đánh nhau với người khác nhưng lại đánh không lại người ta, thế là bị đánh tàn phế, bèn bỏ chạy tới đây trốn tránh, ông ta cô độc một mình đến chết, bỏ một người, à nhầm, bỏ một con chó như ta ở lại nơi đây...”

“Ta đã đợi ở đây mấy vạn năm!”

Thiên Cẩu tiếp tục huyên thuyên: “Thỉnh thoảng có người phát hiện ra chỗ này cũng bị ta dọa chạy, cũng chỉ có ngươi vô đạo đức phóng hỏa đốt ta thôi!”

Con chó vàng phe phẩy cái đuôi, phía dưới còn có chút lông bị cháy đen.

Tần Ninh nhìn đuôi nó, biểu cảm trở nên quái dị.

Nếu là thú tộc bình thường bị Bát Hoang Ly Thiên Viêm đốt thì ít nhất cũng phải bị lột da.

Nhưng con chó vàng này lại chỉ cháy đen một chút... điều này rất kỳ lạ.

Cho dù con chó này không phải là Thiên Cẩu thì cũng không phải hạng tầm thường.

Nó có thể khiến Tần Ninh không nhận ra giống chó gì thì sao có thể là chó thường được chứ! Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tiên hỏa của ngươi chắc khá tốt đấy, cho ta ăn được không?”

Cho ngươi ăn hả?

Nghe nó nói thế, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ hạn hán lời.

Vừa rồi nó còn bị thiêu đấy, nếu Tần Ninh tăng độ mạnh của lửa thêm chút nữa thì chắc là hôm nay có thêm món thịt chó rồi, thế mà con chó chết tiệt đó lại còn muốn nuốt tiên hỏa nữa! Tần Ninh hỏi: “Ngày thường cái gì ngươi cũng ăn à?”

“Đúng vậy!”

Con chó vàng nói với vẻ đương nhiên: “Nhiều năm qua, ta có thể ăn được gì thì đều ăn tuốt hết, những dược điền đó đều là lương thực của ta, còn có cả kho báu mà lão già để lại cũng đều bị ta ăn sạch rồi”.

“À không đúng, còn có mấy cái không ăn được thì ta sẽ không ăn”.

Nói đến đây, con chó vàng cảm thấy cái đuôi hơi rát bèn bỏ cái đuôi vào hồ nước.

“Éc éc...”, con chó vàng há miệng phát ra những âm thanh sung sướng.

“Một con chó như ngươi đợi ở đây không thấy cô đơn sao?”

Bạch Hạo Vũ chợt cảm thấy con chó vàng có chút đáng thương.

“Cô đơn là gì?”

Bạch Hạo Vũ bĩu môi.

Dù sao nếu là hắn ta thì sẽ không chịu nổi mất.
 
Phong Thần Châu
Chương 10304: “Ngươi thì biết cái gì”.



Tần Ninh không chút lưu tình nói: “Ngươi bị nhốt ở đây chứ gì?”

“Đúng thế, lão già kia rất đáng ghét, nhốt ta... hả?”

Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh, lập tức sửa lời: “Ngươi nói bậy nói bạ gì thế, ta tự nguyện ở lại chỗ này không phải tốt lắm sao?”

Tần Ninh mỉm cười đáp: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ thong thả ở đây đi, chúng ta đi trước đây”.

Dứt lời, Tần Ninh bèn xoay người cất bước.

“Đừng mà!”

Con chó vàng kia kêu lên, ngay sau đó nó đã xuất hiện bên chân Tần Ninh, cọ ống quần hắn, ngượng nghịu nói: “Đừng đi, đừng đi mà, ta... đúng là ta bị nhốt ở đây thật”.

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần trở nên quái dị.

Tên này không thành thật chút nào.

“Lão già đáng ghét Dương Vân lão tiên kia sợ sau khi mình chết, có người đào phần mộ của ông ta nên bắt ta bảo vệ nơi đây”.

“Lão già kia nói với ta rằng sau ngàn năm có thể rời đi nhưng ai ngờ rằng chả biết qua mấy cái ngàn năm rồi mà ta vẫn không thoát khỏi đây được”.

Con chó vàng căm phẫn nói: “Vậy nên ta đào phần mộ của ông ta lên”.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần câm nín.

Cừ thật.

Chó coi mộ đào mộ mình trông coi lên luôn.

Con chó vàng tiếp tục huyên thuyên: “Các ngươi phá phong ấn giúp ta, trả tự do cho ta thì ta sẽ tặng cho các ngươi thứ tốt, thấy sao?”

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ bèn nói: “Vừa rồi ngươi nói nơi này cái gì ăn được đều bị ngươi ăn sạch cả rồi mà”.

“Có thể ăn thì đã ăn sạch rồi, nhưng mà có vài chỗ không ăn được mới có lợi với việc tu luyện của các ngươi”.

Con chó vàng kia còn chân thành nói: “Mấy tên các ngươi đều đã là Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, lẽ nào lại không muốn tiến thêm bước nữa trở thành Tiên Quân, Tiên Vương ư?”

Lời này khiến Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ lay động.

Sự tiến bộ của hai người không chậm, nay đều đã ở cảnh giới Huyền Tiên tứ thai.

Thế nhưng khi cả hai ở chung với Tần Ninh thì đều cảm thấy cảnh giới của bản thân tăng tiến... rất chậm, cực kỳ chậm chạp.

Tần Ninh là Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên.

Lúc trước cảnh giới của Tần Ninh còn thấp hơn hai người họ nữa là.

“Cứu ngươi không phải là không được”.

Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà nếu đồng ý cho chúng ta đồ tốt thì dù sao cũng phải cho chúng ta xem trước mới phải đạo nhỉ”.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.

Con chó vàng lập tức rung đùi đắc chí, trên mặt chó còn nở nụ cười rạng rỡ, híp mắt hưng phấn nói: “Đi theo ta, đi theo ta”.

Nói xong, con chó vàng kia dẫn bốn người đi tới trước một gian nhà tranh.

“Đến đây làm gì?

Tìm chỗ cho bọn ta cư ngụ à?”

“Ngươi thì biết cái gì”.

Con chó vàng đá văng cửa nhà tranh, ngay sau đó, từng tia sáng ảm đạm vàng kim tỏa ra từ trong nhà tranh.

Mặt ngoài của kim oa sáng bóng, luồng khí tức khiếp người cuồn cuộn tỏa ra.

Để phòng ngừa vạn nhất, Tần Ninh tóm lấy Ôn Ngọc Trạch rồi mới vào trong phòng với Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần.
 
Phong Thần Châu
Chương 10305: Lông vàng hả?



Kim oa giữa phòng rất lớn, đường kính khoảng một trượng, sâu độ một thước.

Trong nồi sáng rực, nhiệt độ nóng cùng cực ập thẳng vào mặt, hệt như bên dưới đang có ngọn lửa hừng hực đốt cháy nó không ngừng nghỉ.

Hơn nữa, thân nồi trông có vẻ đồng nhất nhưng quan sát thật kỹ thì có thể phát hiện ở mép nồi còn có dấu răng chó g*m c*n.

Con chó vàng tới gần Đại kim oa, cười hì hì nói: “Cái này là một tiên khí vương phẩm đó”.

“Gì cơ?”

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sửng sốt.

Cái Đại kim oa này là tiên khí vương phẩm sao?

Con chó vàng nói ngay: “Các ngươi đừng có tưởng đây chỉ là đại kim oa bình thường”.

Advertisement

“Thật ra, cái kim oa này thông với một hỏa mạch nhỏ trong sơn cốc, kim oa có thể tinh luyện tạp chất bên trong tiên khí, chữa trị những điểm thiếu sót trong tiên khí, còn có thể tăng phẩm chất của tiên khí nữa”.

Bạch Hạo Vũ nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả thế?”

“Ngươi cứ thử xem”.

Bạch Hạo Vũ không khách khí, lấy ra một thanh kiếm đặt vào trong kim oa.

Một thoáng sau, ánh sáng màu vàng bên ngoài kim oa càng rực rỡ hơn, ngọn lửa vàng rực tỏa ra.

Tiên kiếm Bạch Hạo Vũ đặt trong đó cũng tỏa ra từng tia sáng chói lói rực rỡ.

Thân và khí văn trong thân thanh tiên kiếm kia như sống dậy, không ngừng nhận lấy lễ rửa tội... “Ôi mẹ ơi, được thật này!”

Bạch Hạo Vũ ngơ ngác nhìn.

Vẻ mặt con chó kia đầy đắc ý.

Đương nhiên rồi! Nó chả thèm gạt ai hết.

Nếu không phải đại kim oa này quá cứng, nó cắn không ra thì đã vào bụng nó rồi.

“Hả?”

Bạch Hạo Vũ thấy tiên kiếm của mình tôi luyện bèn nhìn đại kim oa chằm chằm, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sao ở đây có chút lông vàng thế này?”

Lông vàng hả?

Dịch Tinh Thần cũng ghé mắt nhìn xem.

Trong cái nồi vàng sáng bóng quả thật có vài cọng lông màu vàng, cho dù bị ngọn lửa vàng rực kia tàn phá thì chúng vẫn phiêu đãng như chưa từng bị đốt cháy.

Thấy cảnh đó, con chó vàng kia ngượng ngùng nói: “À thì... bình thường ta ở đây cũng không có tiên khí gì cần sửa chữa nên coi đại kim oa này thành bồn tắm của mình”.

Vừa nghe thế, sắc mặt Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng quái lạ.

Con chó vàng cũng nói: “Không hề gì, các ngươi có tiên khí gì cần rèn cần thăng cấp đều lấy ra thử hết đi”.

“Tiên khí huyền phẩm hay Siêu Huyền tiên khí gì cũng được hết”.

“Nếu là tiên khí vương phẩm thì chưa chắc kim oa này có thể rèn cho mạnh hơn được nhưng chắc là sẽ hơn được chút đỉnh”.

Dứt lời, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ tranh thủ lấy ra từng món tiên bảo mà mình thường hay sử dụng.

Lúc này, Tần Ninh cũng lấy ra một thanh đao và một thanh kiếm.

Diễn Ma Tiên Đao! Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm! Bộ đôi này chính là tiên khí huyền phẩm.

Nhưng Tần Ninh cũng cảm thấy rằng dù nguyên liệu chế tạo thân đao và thân kiếm là gỗ nhưng nhờ vào khí văn bên trong cải tạo cũng có thể giúp đao kiếm này thăng cấp thành Siêu Huyền tiên khí.

Không chỉ có thế.

Tần Ninh nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm khác.
 
Phong Thần Châu
Chương 10306: Điều này rõ ràng không thích hợp.



Đó là tiên khí vương phẩm, Đông Hoàng tiên kiếm.

Thanh kiếm này là tiên khí vương phẩm rất thích hợp với Tiên Vương.

Tần Ninh tạm thời không dùng được nó, nhưng nếu trên thanh kiếm này có khuyết điểm nào thì cũng có thể dựa vào lần này tôi luyện nó.

Đồng thời, Tần Ninh cũng lấy Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng và chuông Nam Thiên Hỗn Độn ra đặt trong kim oa để tôi luyện.

Con chó vàng thấy Tần Ninh lấy ra một đống tiên khí mà lòng mừng rỡ không thôi.

Advertisement

“Ngoan ngoãn nào, một Cửu Thiên Huyền Tiên như ngươi mà đến cả đế khí cũng có nữa, trâu thật đấy!”

Con chó vàng thấy chuông Nam Thiên Hỗn Độn lơ lửng trước người Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi: “Cái chuông này không có khí linh, cũng không có đế uẩn, vật liệu chế tạo là gỗ hơn nữa còn là gỗ hạng một, còn có một vài công dụng rất tốt nữa”.

Con chó vàng ch** n**c miếng ròng ròng.

“Ngươi muốn ăn nó hả?”

Advertisement

Tần Ninh nói: “Sợ là nuốt không tiêu đấy”.

Con chó vàng nuốt nước miếng, cười nói: “Đúng là ta nuốt không tiêu thật, nhưng thanh đao với kiếm kia của ngươi thì ta nuốt trôi được, khà khà...”, nghe vậy, Tần Ninh cũng chẳng thèm nói gì.

Bất chợt, Tần Ninh bỗng nghĩ tới điều gì đó, tay lật lại, mấy viên đan dược sáng bóng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

“Ngươi nếm thử cái này đi...”, con chó vàng lè lưỡi cuốn mấy viên đan dược đó vào miệng rồi nuốt xuống.

“Chậc...”, con chó vàng ngượng ngùng nhìn Tần Ninh nói: “Cho ta một chút nữa được không...”, Tần Ninh không hiểu gì.

Con chó vàng ấp úng nói: “Vừa rồi nuốt nhanh quá nên không thấy vị gì hết”.

“...”, Tần Ninh lại lấy ra thêm trăm viên nữa.

Con chó vàng kia nuốt hết vào bụng.

“Ngon thật đó, ngon quá...”, con chó kia vui sướng nói: “Đây là thứ gì thế?

Nó ngon quá!”

“Tịnh Ma Tiên Đan”.

Tần Ninh nói tiếp: “Ta tiêu diệt bọn Dị tộc này rồi luyện chế tiên đan mới có lợi với việc tu hành”.

“Ngon quá, ngon quá đi mất!”

Con chó vàng nói: “Dị tộc mà ngươi nói có phải là giống với con người nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt không?”

“Ừ”.

Con chó vàng ghét bỏ nói: “Ta từng gặp rồi, trước kia còn nướng chúng lên ăn, ai ngờ là không ăn được, vị tởm chết đi được”.

Tần Ninh không biết phải nói gì.

Con chó này hơi hung hãn đấy.

Chẳng bao lâu sau.

Con chó vàng thè lưỡi, nhíu mày nói: “Ta bỗng cảm thấy hơi nóng?”

Nói xong, nó gãi cổ mình rồi gãi khắp cả người.

Một lát sau, ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thấy bộ lông trên người con chó vàng kia sáng rực lên.

Cả người nó cũng to lên trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã cao đến một trượng.

“Nóng quá đi...”, con chó vàng thè lưỡi, đau đớn nói: “Thứ ngươi cho ta ăn kia có ăn được không thế?”

Tần Ninh cũng vô cùng tò mò.

Con chó vàng chạy thẳng ra ngoài gian nhà tranh rồi nhảy tõm xuống hồ nước.

Điều này rõ ràng không thích hợp.

“Ui da mẹ ơi, nóng chết con rồi!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10307: Rèn con người sao?



Con chó vàng thè lưỡi thở phì phò, rồi nhìn về phía Tần Ninh đang bước tới bèn hỏi: “Đây rốt cuộc là gì thế?”

Tần Ninh cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của con chó vàng.

“Bộ lông biến hóa, quả thật trông khá giống với đặc điểm của bộ tộc Thiên Cẩu, nhưng cơ thể ngươi lại có nhiều điểm khác biệt với bộ tộc Thiên Cẩu”.

“Lại ăn thêm vài viên Tịnh Ma Tiên Đan nữa thử xem”.

Tần Ninh lại lấy ra thêm vài viên Tịnh Ma Tiên Đan.

Con chó vàng kia vốn không muốn ăn nhưng khi thấy đan dược bay tới chỗ mình thì lại không nhịn được nuốt vào.

Lúc trước ở Thái Thượng tiên vực, trong trận đại chiến ấy, Tần Ninh đã thu được kha khá Tịnh Ma Tiên Đan.

Còn về Tịnh Ma Tiên Đan hình thành sau khi Tiên Quân chết thì Tần Ninh giữ lại để sau này dùng.

Bây giờ Tịnh Ma Tiên Đan cho con chó kia đều là do sau khi Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên chết ngưng tụ thành.

Con chó vàng nuốt hết ngụm này tới ngụm khác.

Ánh sáng màu vàng bên ngoài cơ thể nó lại càng lấp lánh hơn.

Tần Ninh cũng quan sát nó rất cẩn thận.

“Đại Hoàng, ngươi có nhớ rõ mình sinh ra ở đâu không?”

Con chó vàng kia nuốt tiên đan xong thì sướng chết mất, nhưng bên ngoài lại cảm thấy đau đớn như kim đâm, vô cùng thống khổ.

Một bên đau đến cùng cực, một bên thỏa mái sung sướng, nó nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi nói: “Ngươi nhớ hết mọi việc từ khi mình ra đời à?”

“Từ khi ta bắt đầu có ý thức, ta đã làm đại ca trong thôn rồi!”

Tần Ninh cạn lời.

“Có lẽ ngươi nói đúng”.

Tần Ninh nói: “Trên người ngươi chắc hẳn có huyết mạch của bộ tộc Thiên Cẩu, nhưng khổ là nó không thuần khiết”.

Con chó vàng cười khà khà nói: “Ngươi thấy chưa, ta đã nói ta là Thiên Cẩu rồi mà các ngươi không tin!”

“Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ! Chính là ta!

Lúc này, cả cái ao đều bị ánh sáng màu vàng trên người con chó vàng kia bao phủ, ánh sáng rực rỡ chói mắt người khác.

Tần Ninh quan sát một hồi lâu, cảm thấy phần nào đó trong cơ thể con chó vàng lột xác nên cũng chẳng quan tâm nữa mà vào nhà xem xét mấy món tiên khí kia.

Diễn Ma Tiên Đao, Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm, Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, Đôn Hoàng tiên kiếm và chuông Nam Thiên Hỗn Độn đang lơ lửng trong đại kim oa lúc chìm lúc nổi, liên tục biến ảo ánh sáng không ngừng nghỉ.

Tần Ninh cũng vẽ thêm vài đường khí văn, nhân cơ hội này thay đổi một vài cấu tạo trong tiên khí.

Như vậy sẽ càng thích hợp cho hắn sử dụng hơn.

Hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng vô cùng phấn khích.

Có thể tôi luyện lại tiên khí quả mình một lần nữa thật tuyệt làm sao.

Cuối cùng.

Tần Ninh lấy Nguyên Hoàng Đỉnh trong đầu mình ra.

Cái đỉnh ba chân chậm rãi xoay tròn.

Cái đỉnh này vẫn luôn gắn kết với linh hồn của Tần Ninh nhiều năm qua, lúc nào cũng mãi dũa và tôi luyện nó.

Pháp khí bản mạng chỉ có một.

Tương lai hắn sẽ khiến Nguyên Hoàng Đỉnh càng mạnh mẽ hơn, mạnh hơn cả bản thân mình, nhờ vậy khi đánh nhau, cho dù cơ thể tan vỡ, chỉ cần Nguyên Hoàng Đỉnh còn đó thì còn có thể giúp hắn khôi phục cơ thể lại như lúc ban đầu.

Sự huyền diệu của pháp khí bản mạng không tài nào kể hết được.

Tuy rằng bây giờ còn chưa nhận rõ, nhưng rèn luyện pháp khí bản mạng của mình chính là chuyện lâu dài đến thiên trường địa cửu.

Tần Ninh thấy Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng hưng phấn bèn nói: “Cái đại kim oa này đúng là một món tiên khí khó lường, hơn nữa nó còn nối liền với hỏa mạch trong dãy núi này nên độ tăng trưởng vô cùng tốt”.

Tần Ninh nói tiếp: “Dùng để rèn vũ khí hay con người cũng được”.

Rèn con người sao?

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khó hiểu nhìn Tần Ninh.

6000958-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10308: “Ta bằng lòng thử một lần!”



Bạch Hạo Vũ có Tam Nguyên Đạo Thể, cảnh giới Huyền Tiên tứ thai.

Dịch Tinh Thần sở hữu Tạo Hóa Đế Thể, cảnh giới Huyền Tiên tứ thai.

Trước kia, hai người họ cảm thấy còn trẻ mà đã trở thành Huyền Tiên là điều đáng để tự hào, đáng để kiêu ngạo.

Cánh cửa tương lai đang rộng mở đón chờ bọn họ.

Advertisement

Chưa chắc không thể trở thành tiên đế tiên tôn! Nhưng sau khi họ gặp gỡ Tần Ninh, thấy đám người Vân Sương Nhi và Dương Thanh Vân xong, cả hai mới biết được suy nghĩ của mình nực cười đến nhường nào.

Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Giống như phương pháp tu luyện của Tần Ninh, không quan tâm thời gian tu luyện khổ sở mà chỉ để tâm đến thực lực của bản thân, khi cần thăng cấp thì thăng cấp, không cần thì không tăng tiến là bao.

Đây mới là tu hành! Cái gọi là thiên kiêu chi tử chính là để ám chỉ những người như Tần Ninh.

Mấy năm qua, Tần Ninh đã truyền đạt không ít tư tưởng cho bọn họ, bất giác đã ảnh hưởng đến cả hai.

“Tần tiên sinh, người nghĩ nên làm thế nào đây?”

Tần Ninh nhìn về phía hai người họ, hơi do dự, lắc đầu nói: “Quên đi, vẫn đừng nên làm thế”.

Hả?

Đừng mà! Dịch Tinh Thần nói ngay: “Tần tiên sinh, người nói đi mà...”, “Đúng thế, đúng thế!”

Bạch Hạo Vũ thúc dục.

Tần Ninh thở dài đáp: “Không phải là ta không muốn nói, mà là cách làm này cực kỳ nguy hiểm”.

“Chẳng hạn như thanh đao này của ta, tuy vật liệu làm đao từ gỗ chắc chắn, khí văn trong đao rất hoàn mỹ, là một thanh đao rất tốt, khi rèn ta phải xem khí văn trong đao mới được”.

“Nếu không, khí văn bị hỏng thì thanh đao cũng thành rác mà thôi”.

Tần Ninh nói tiếp: “Rèn người cũng như rèn đao, chỉ sơ sẩy một chút thì đều thành đồ bỏ hết”.

“Nguy hiểm rất lớn mà khó khăn cũng thế, dùng trên người các ngươi thì đến cả ta cũng không chắc nữa”.

Vừa nghe hắn nói thế, trong lòng Bạch Hạo Vũ có chút lo lắng bèn hỏi: “Vậy... hiệu quả thì sao?”

“Tất nhiên là hiệu quả rất tốt rồi, trả giá lớn ắt sẽ nhận được hồi báo lớn!”

Tần Ninh chân thành nói: “Các ngươi đều đã đến cảnh giới Huyền Tiên tứ thai, hiệu quả là trong vòng hai ba tháng đột phá tới cảnh giới Huyền Tiên thất thai hẳn là chuyện không thành vấn đề”.

“Đương nhiên, nếu dựa vào thể chất độc lạ của các ngươi thì trở thành Cửu Thiên Huyền Tiên cũng rất có khả năng”.

“Tạo Hóa Đế Thể và Tam Nguyên Đạo Thể đều là những loại tiên thể mạnh mẽ bậc nhất Tiên Giới, vốn dĩ nó luôn ẩn chứa những điều bất ngờ.

Cách đó không xa, con chó vàng kia dỏng tai lên nghe Tần Ninh nói thế, lòng thầm bĩu môi.

Cái này không phải là coi Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần là đồ ngu lừa dối đại cho qua chuyện hay sao?

Coi hai người kia kinh trọng cái người tên Tần Ninh chưa kìa, trái một tên gọi Tần tiên sinh, phải một tên gọi Tần tiên sinh.

“Để ta thử xem sao”.

Dịch Tinh Thần nhấc chân bước lên, nói: “Ta bằng lòng thử một lần!”

“Ta cũng thế!”

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần rất khát khao bản thân lớn mạnh hơn.

Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Nếu sơ sẩy thì sẽ bị phế đấy”.

Hai người nhìn nhau, gật đầu như đinh đóng cột.
 
Phong Thần Châu
Chương 10309: Nỗi đau ấy.



Tần Ninh nói tiếp: “Ta nói trước cho các ngươi biết phương pháp rèn người này tốn vài ngày cho các ngươi làm quen một chút rồi mới có thể ngồi vào đại kim oa bắt đầu tôi luyện bản thân mình”.

Sau đó, Tần Ninh bắt đầu giảng giải rõ ràng phương pháp này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đều tập trung ghi nhớ.

Hai canh giờ trôi qua, Tần Ninh bước ra khỏi gian nhà tranh, còn hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cẩn thận nhớ lại từng điểm mà Tần Ninh giảng giải.

“Ngươi đúng là đồ lừa đảo!”

Con chó vàng ngồi trong ao, chỉ thò một cái đầu ra ngoài, thấy thế bèn nói.

“Ta lừa đảo người ta kiểu gì?”

Tần Ninh không biết nói gì hơn.

“Cái gì mà rèn người chứ, làm phải chẳng phải đang hãm hại bọn họ hay sao?

Nếu bất cẩn thì sẽ chết toi còn gì”.

Con chó vàng nghi ngờ hỏi: “Không lẽ ngươi có thù oán gì với bọn họ hả?”

“Cút đi!”

Tần Ninh đáp trả: “Đừng có đoán mò, ngươi thì biết cái gì chứ, đồ chó ngu”.

“Nếu cách đó tốt thì sao ngươi không làm chứ?

Chẳng phải ngươi mới tới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên hay sao, dùng nó cho bản thân mình không tốt hơn sao?”

Tần Ninh cười bảo: “Hai người bọn họ có Tam Nguyên Đạo Thể và Tạo Hóa Đế Thể, còn ta chỉ có một cơ thể phàm trần thôi nên ta chịu không nổi”.

“Hơn nữa... ai bảo với ngươi là ta không rèn bản thân mình thế, ta còn đang rèn kia kìa!”

Nguyên Hoàng Đỉnh tôi luyện trong đại kim oa cũng chính là Tần Ninh hắn đang tôi luyện.

Pháp khí bản mạng thăng cấp sẽ giúp chủ nhân tăng cấp theo.

Khoảng thời gian tiếp theo, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khắc ghi từng lời Tần Ninh dạy.

Mỗi ngày con chó vàng kia đều đòi Tần Ninh đút Tịnh Ma Tiên Đan, sau đó cơ thể nó nóng lên, mọc ra lông vàng, cơ thể quá nóng nên suốt ngày ngâm mình trong ao nước.

Cứ thế trôi qua mười ngày.

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ ngồi trong đại kim oa tự luyện bản thân mình.

Vào ngày đầu tiên hai người bước vào đại kim oa tôi luyện bản thân, cả hải tru tréo như heo chọc tiết suốt một ngày trời.

Nếu không nhờ có Tần Ninh ở bên cạnh luôn la hét rằng đừng bước ra, bước ra là kiếm cuối ba năm thiêu một giờ thì cả hai đã lập tức nhảy ra ngoài rồi.

Đó là một nỗi đau không thể nói thành lời.

Coi như là trải qua muôn vàng thử thách, tiên hỏa đốt cháy, núi cao sập xuống, chưa lúc nào bọn họ ngừng lại.

Đến ngày hôm sau tiếng heo chọc tiết vẫn vang lên như cũ.

Ngày thứ ba vẫn vậy.

Ngày thứ tư vẫn như thế.

Đây là một quá trình dài đằng đẵng.

Dài đến mức Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi.

Tần Ninh không hề lừa bọn họ.

Nỗi đau ấy.

Không nói quá chút nào.

Từng ngày qua.

Tần Ninh và con chó vàng luôn ở bên cạnh ao.

Một con chó ăn đan dược.

Còn hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ thì rèn luyện trong đại kim oa.
 
Back
Top