Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 330: Không Cần Hỏi Thăm



Tần Hâm Hâm đột nhiên bẽn lẽn hẳn.

“Ninh huynh, chuyện đó thì...!ờm, huynh cũng biết đấy, lần trước ở Vạn Linh vực, bên cạnh ta có một cô gái”.

“Cô ấy tên là Thanh Thanh, thời gian này vẫn luôn sống ở chỗ đệ để dưỡng thương!”
Tần Hâm Hâm chậm chạp nói: “Thời gian này, bọn đệ ở bên nhau, có...!có tình cảm rồi...” “Chuyện tốt!”
Tần Ninh lập tức bật cười: “Tiểu tử này, đây là chuyện tốt, làm sao phải ngượng nghịu như thế? Ta và đệ sắp mười bảy tuổi rồi, tuy thành thân thì hơi sớm, nhưng hứa hôn thì không thành vấn đề!”
Tần Hâm Hâm tuy hơi béo nhưng không ngờ sức hút cũng lớn lắm.

“Huynh, huynh đồng ý rồi à?”
“Tất nhiên, chuyện này đã nói với đại ca và nhị ca chưa?”
“Nói rồi nói rồi, họ bảo đệ tới hỏi ý kiến huynh!” ! Tần Ninh bật cười: “Ta có ý kiến gì được chứ? Đương nhiên là chuyện tốt rồi”.

“Ninh huynh, còn một vấn đề phải nói với huynh...”
“Ồ? Sao thế?”
“Thanh Thanh họ Minh...”, Tần Hâm Hâm tỏ ra do dự.

“Họ Minh?”
Tần Ninh mỉm cười: “Họ Minh thì sao?”
“Huynh, huynh thực sự không biết hay nói đùa vậy? Ở Cửu U đại lục, người mang họ Minh ít lắm đấy, chỉ có hoàng thất của thượng quốc Đại Minh thôi!”
“Minh Thanh Thanh...”
Tần Ninh đột nhiên hiểu ra nên cười ha ha: “Đệ nói là Minh Thanh Thanh chính là công chúa của thượng quốc Đại Minh? Thế chẳng phải càng tốt sao?”
“Lúc trước Thư Nhã kia tiếp cận đệ có mục đích riêng, ta còn lo đệ ủ rũ không vực dậy được, bây giờ đệ tìm được công chúa của thượng quốc, rất tốt đấy chứ”.

“Huynh, huynh đừng đùa với đệ chứ...”
Tần Hâm Hâm cuống quýt vô cùng: “Thượng quốc Đại Minh là thất đại thượng quốc, Thanh Thanh là công chúa, đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, hoàng thất Đại Minh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”.

Nghe đến đây, Tần Ninh thoáng sững người.

"Thằng nhóc thúi này, nói cả nửa ngày, thì ra là đệ đang lo lắng chuyện này đó hả!"
Tần Ninh cười nói: "Đệ là ai chứ? Đệ là Tần Hâm Hâm, đệ đệ của Tần Ninh ta, đừng nói là công chúa thượng quốc, cho dù là công chúa cương quốc, chỉ cần đệ thích, mà người ta cũng thích đệ, thì ai dám cản trở ta đều sẽ đá đi hết!"
"Ca, huynh có cách sao?"
"Đương nhiên, ngày khác ta giúp đệ đi dạm ngõ!"
Tần Hâm Hâm căng thẳng không thôi: "Thật sao?"
"Đệ đừng có nhiều chuyện nữa, ta gạt đệ làm cái gì?"
Tần Ninh cười nói: "Minh Thanh Thanh đó xinh đẹp thanh tú, tên nhóc nhà đệ có được rồi thì phải biết quý trọng đó".

"Ừm!"
Tần Hâm Hâm liên tục gật đầu.

Chuyện này Tần Ninh đã ủng hộ, vậy nhất định sẽ có triển vọng.

“Ca, khi nào thì huynh giúp đệ dạm ngõ!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thúc giục.

"Thằng nhóc thúi, dục tốc bất đạt.

Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, được chưa?"
Thấy Thương Hư có thể nói thao thao bất tuyệt như vậy, Tần Ninh cũng hơi ngạc nhiên.

"À, công tử, thật ra...!chuyện đó...", Thương Hư xấu hổ nói: "Trước đây tên nhóc Nhất Tiếu đã tới dạm ngõ nàng cho Thương Triệt.

Đế quốc Thương Nghiễm muốn liên hôn với thượng quốc Đại Minh, nhưng đã bị từ chối".

"Minh Thanh Thanh này dường như đã có hôn ước với...!một hoàng tử của thượng quốc Thánh Nguyệt".

phong-than-chau-330-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 331: Ta Giúp Đệ Đi Dạm Ngõ



"Nếu muốn tới thượng quốc Đại Minh thì phải đi thẳng về phía tây, đúng là phải đi qua lãnh thổ của thượng quốc Thánh Nguyệt trước!", Thương Hư nghiêm túc nói: "Hơn nữa, lần này công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, nếu có thể giải quyết những người ở thượng quốc Thánh Nguyệt, đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, thì có lẽ hôn sự của đệ đệ công tử cũng sẽ thành công".

"Ồ? Ý của ngươi là?"
Thương Hư giải thích: "Thượng quốc Thánh Nguyệt đứng thứ hai trong số bảy thượng quốc hàng đầu, thực lực cường đại, quốc lực thâm hậu, lại là hậu nhân của nguyên soái Thánh Huy.

Thượng quốc Đại Minh thì đứng thứ năm, hai quốc gia này ngoài mặt là quan hệ liêp hiệp, nhưng trên thực tế, thượng quốc Đại Minh chính là một nước chư hầu của thượng quốc Thánh Nguyệt".

"Cũng tốt, mấy ngày nữa chúng ta lên đường đến thượng quốc Thánh Nguyệt trước, sau đó mới đến thượng quốc Đại Minh dạm ngõ cho Hâm Hâm".

"Vâng vâng vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp".

Thương Hư vội vàng chạy đi, không dám chậm trễ.

Hai cô nàng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện, nhìn thấy cảnh này đều dở khóc dở cười.

Thương Hư đối với Tần Ninh thật sự quá mức trung thành, chuyện gì cũng sắp xếp ổn thỏa trước sau.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, trong mấy ngày này, Tần Ninh cả ngày chỉ tắm nắng, còn không thì mê mẩn nghịch khối đá Tứ Phương ngậm trong miệng pho tượng.

Trong mấy ngày này, bên trong học viện Thiên Thần cũng xảy ra một chuyện náo nhiệt.

! Trên bầu trời của học viện Thiên Thần, một con linh thú đột nhiên xuất hiện, thân hình to lớn che khuất mặt trời, đáp xuống khu 36.

"Này, đó là gì vậy?"
"Hình như là...!linh thú cấp 5, chim ưng Tử Vân!"
"Linh thú cấp 5, chính là linh thú cấp 5 tương đương với cảnh giới Địa Võ cường đại đó hả? Thật vậy sao?"
"Ở đế quốc Bắc Minh của chúng ta, làm gì có ai có thể điều khiển linh thú cấp 5".

"Ai mà biết đâu..."
Sự xuất hiện của con linh thú khổng lồ đáp xuống khu 36 khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.

Trước kia, khu 36 là một nơi hoang phế không người trông coi, nhưng kể từ sau khi chuyện ở Vạn Linh vực kết thúc, học viện đã phái hơn mười vị trưởng lão cảnh giới Linh Phách nghiêm cẩn phòng thủ bốn phía.

Ngay cả hoàng đế có khi cũng không nhận được đãi ngộ cao như vậy.

Các đệ tử đã sớm ấm thầm truyền ra tin đồn.

Sở dĩ học viện Thiên Thần làm như vậy là bởi vì Tần Ninh.

Hắn bây giờ là nhân vật quan trọng của học viện Thiên Thần, thậm chí còn nổi danh ở các đế quốc và thượng quốc khác.

"Tần công tử!"
Và vào lúc này, bên ngoài tiểu biệt viện Vân Trung, trên lưng chim ưng Tử Vân, có một bóng người thần thái bất phàm, dung mạo anh tuấn đang đứng chắp tay.

"Tại hạ là Thương Trạch Vương của đế quốc Thương Nghiễm, phụng mệnh bảo vệ Tần công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt".

Từ khí tức có thể thấy Thương Trạch Vương khoảng độ bốn mươi tuổi, nhưng trên khuôn mặt của ông ta hoàn toàn không xuất hiện dấu vết của tuổi tác.

"Thương Hư đâu?"
"Lão tổ gặp phải một ít chuyện trì hoãn, đợi đến khi công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, lão tổ sẽ đến gặp công tử!"
Nghe vậy, Tần Ninh liền nhíu mày.

Hắn vốn định bước ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại.

Phía sau hắn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng như Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh, đều nhìn về phía Tần Ninh mà không hiểu tại sao.

Mặc dù Thương Hư không trực tiếp đến gặp, nhưng ông ta đã phái Thương Trạch Vương đến.

Thương Trạch Vương là cánh tay phải đắc lực của bá chủ Thương Nhất Tiếu, có địa vị rất cao bên trong đế quốc Thương Nghiễm, bây giờ lại đến đây với tư cách một thị vệ, đế quốc Thương Nghiễm rõ ràng đã rất nể mặt Tần Ninh rồi.

Tần Ninh còn chưa hài lòng sao?
Thương Trạch Vương lúc này trông cũng rất thấp thỏm.

"Nói đi!"
Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.

"Nhưng đối với công tử, bọn chúng kiêng kỵ không dám trả đũa, cho nên bọn chúng đã nhắm vào đế quốc Thương Nghiễm của bọn ta".

"Trước đây thật ra khi hoàng đế trở về đế quốc, thái tử Thương Triệt bị thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Mộc Diệp phái sát thủ ám sát ở bên trong hoàng cung, đã chết rồi..."
"Hoàng đế trước nay chưa từng nói cho lão tổ biết, lần này lão tổ trở về, chuyện không thể che giấu được nữa.

Lão tổ biết được chuyện này thì vô cùng phẫn nộ, đã đi thẳng tới thượng quốc Linh Ương báo thù rồi!"
Lời nói vừa dứt, thì trong mắt Tần Ninh đã xuất hiện một ánh cười lạnh lẽo.

“Có vẻ như ta đã gây ra rắc rối cho Thương Hư rồi”, hắn nở nụ cười nhạt, càng lúc càng lạnh lùng…
 
Phong Thần Châu
Chương 332: Thành Linh Ương



“Công tử nói gì vậy!”, Thương Trạch Vương lập tức nói: “Chuyện này hoàn toàn là do thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Mộc Diệp đã phá vỡ quy tắc!”
"Cho dù đế quốc Thương Nghiễm có kết giao với đế quốc Bắc Minh đi chăng nữa thì cũng chẳng đến lượt bọn chúng khua tay múa chân, lần này lại còn dám ám sát thái tử điện hạ, chuyện này không thể trách công tử!"
Thương Trạch Vương nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói.

"Được rồi, xuất phát thôi!"
Tần Ninh phất tay, bước thẳng lên lưng chim ưng Tử Vân.

Thương Trạch Vương cũng phất tay, nhìn mấy người trên lưng chim ưng Tử Vân, nói: "Chuẩn bị xuất phát, tới thượng quốc Thánh Nguyệt!" "Ta bảo đi thượng quốc Thánh Nguyệt lúc nào?"
Tần Ninh đột nhiên lên tiếng, nói: "Đi thẳng đến kinh đô của thượng quốc Linh Ương cho ta.

Nếu ta nhớ không lầm, thì chính là thành Linh Ương, có đúng không?"
Cái...!cái gì?
Nghe vậy, Thương Trạch Vương liền giật mình.

Tiêu rồi!

Trước khi đến đây, Thương Nhất Tiếu đã căn dặn rất nhiều lần, rằng chuyện này không được để cho Tần Ninh biết, nếu không sẽ xảy ra đại loạn.

Nhưng làm sao ông ta biết được Tần Ninh lại biết trước đã có chuyện xảy ra!
Mấy người còn lại đều đã bước lên lưng chim ưng Tử Vân, sau đó họ khởi hành ngay lập tức.

Thương Trạch Vương âm thầm ra lệnh báo cáo sự việc về cho Thương Nhất Tiếu biết.

Cùng lúc đó, những chuyện xảy ra ở tiểu biệt viện Vân Trung cũng đã truyền tới tai Thiên Ám.

! Nghe được tin này, Thiên Ám liền vào cung.

Vào lúc này, bên trong hoàng cung Bắc Minh, có rất nhiều vị khách quý khác đang ngồi đàm đạo.

Các bá chủ của bốn đế quốc, đế quốc Thiên Nguyên, đế quốc Khưu Bình, đế quốc Tuyên Vũ và Đế quốc Mộc Nguyên, đều đã đích thân đến đây.

Minh Ung nhìn bốn người bên dưới, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Đế quốc Bắc Minh cho tới bây giờ vẫn là một đế quốc xếp hạng thấp, còn bốn đế quốc kia chính là bốn đế quốc lớn tiếng tăm lừng lẫy.

Lần này, bốn vị bá chủ cùng nhau đến thăm, điều này khiến cho Minh Ung thực sự ngạc nhiên mừng rỡ
Chẳng qua chính ông ta cũng hiểu rõ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là vì Tần Ninh.

"Bốn vị, lần này đế quốc Bắc Minh ta cùng bốn đế quốc các vị ký kết hiệp ước, cùng tiến cùng lui, đa tạ các vị đã nâng đỡ!", Minh Ung giờ phút này đã buông xuống sự cao ngạo của một vị hoàng đế, vô cùng khách khí nói.

"Ha ha, hoàng đế Minh Ung khách khí quá rồi!"
Nguyên Phong Không cười ha ha nói: "Đế quốc Bắc Minh có một nhân vật giống như Tần Ninh công tử, hơn nữa lại có mối quan hệ thân thiết như huynh đệ với đế quốc Thương Nghiễm, lần này bốn người bọn ta đến chẳng qua cũng chỉ là thêu hoa lên gấm mà thôi!"
Vũ Nghiễm bá chủ cũng cười nói: "Hơn nữa, tổ tiên của đế quốc Bắc Minh năm xưa đối với tổ tiên của bọn ta có ân huệ to lớn, chuyện bọn ta làm bây giờ cũng xem như là báo ân thôi!"
Khưu Điền cũng cười nói: "Lần này, bá chủ của bốn đế quốc lớn là đế quốc Đông Giang, đế quốc Vân Dương, đế quốc Đại Tiễn, đế quốc Nam Việt đều đã bị Tần Ninh g**t ch*t, những người còn lại nhất định sẽ muốn báo thù, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đám rắn không đầu, hỗn loạn thành một nồi cháo heo".

"Năm đế quốc của chúng ta liên hợp lại với nhau sẽ trở nên vô cùng hùng mạnh, thừa dịp bọn chúng đang rối loạn nội bộ, chúng ta quét sạch bốn đế quốc lớn, về phần đất đai của bốn đế quốc lớn, đế quốc Bắc Minh của ông có thể được chia phần nhiều hơn một chút!"

"Đến lúc đó, trên Cửu U đại lục sẽ không còn mười đế quốc hàng đầu nữa, chỉ có sáu đế quốc hàng đầu của chúng ta mà thôi!"
Nghe vậy, toàn thân Minh Ung khẽ run lên.

Đây là mong ước bao lâu nay của đế quốc Bắc Minh, là mong ước bao lâu nay của biết bao nhiêu vị hoàng đế ngoài kia.

Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ ra, chuyện này lại có thể phát triển ở trong tay của mình...!
Nhìn Minh Vũ đứng ở bên cạnh, hoàng đế Minh Ung âm thầm gật đầu.

Nếu không có Minh Vũ, có lẽ ông ta và Tần Ninh đã không đạt được quan hệ như ngày hôm nay.

"Minh Ung!"
Một giọng nói hoảng hốt đột nhiên vang lên.

Thiên Ám tức tốc chạy vào, nhìn về phía Minh Ung nói: "Việc lớn không hay rồi, Tần Ninh đã khởi hành đi tới thượng quốc Linh Ương rồi!"
Thượng quốc Linh Ương?
Tần Ninh không phải muốn đi thượng quốc Thánh Nguyệt hay sao? Tại sao bây giờ lại khởi hành đi thượng quốc Linh Ương?
Thiên Ám bắt đầu giải thích về chuyện đã xảy ra tại tiểu biệt viện Vân Trung lúc trước.

"Thái tử Thương Triệt chết rồi?"
Nguyên Phong Không biến sắc, sau đó mới nói: "Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong điên rồi sao?"
Ám sát một vị thái tử của đế quốc, hai người Thương Nhất Tiếu và Thương Hư không điên lên mới là lạ.

"Đây rõ ràng là muốn khiêu chiến, với tính tình của Thương Nhất Tiếu, chỉ sợ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, cho dù biết rõ là lấy trứng chọi đá thì cũng sẽ dẫn binh báo thù!"
Đế quốc Thương Nghiễm là đế quốc đứng đầu mười đế quốc lớn nhất, quốc lực vô cùng hùng hậu, nhưng dù có hùng hậu đến mức nào thì cũng chỉ là một đế quốc mà thôi.

Còn thượng quốc Linh Ương thì đứng thứ bảy trong số bảy thượng quốc hàng đầu.

Thượng quốc cùng đế quốc, chẳng những có sự chênh lệch thực lực giữa các thế lực trấn giữ, mà thực lực của binh sĩ quân đội cũng có sự chênh lệch không nhỏ!
Với tính khí của Thương Nhất Tiếu, nhất định ông ta sẽ không nuốt trôi được mối hận này, tuyệt đối sẽ dấy binh tấn công.

Đến lúc đó, chỉ sợ khi thượng quốc Mộc Diệp và thượng quốc Linh Ương liên hợp lại, thì đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ đại bại.

Đế quốc Thương Nghiễm chỉ có Thương Hư là người trấn giữ mạnh nhất.

Sự tồn tại của vị lão tổ có cảnh giới Thiên Võ cường đại này chính là điều duy nhất khiến cho thượng quốc Linh Ương phải kiêng kỵ.

Lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Minh Ung lập tức đứng dậy nói: "Ta sẽ triệu tập binh mã, sẵn sàng xuất binh bất cứ lúc nào".

"Thiên Ám, ông cùng ta đi tới thành Linh Ương bên trong thượng quốc Linh Ương, với tính khí của Tần Ninh, chỉ sợ rằng đi tới đó nhất định sẽ gây nên sóng gió!"
"Được!"
"Đợi đã!"
Lão tổ đối với Tần Ninh một mực cung kính, hơn nữa Tần Ninh còn chém chết mấy vị bá chủ đế quốc, không xem mấy thượng quốc lớn ra gì.

Dường như mọi chuyện xảy ra như thế nào đều dựa vào tâm trạng của người này.

"Công tử, làm sao công tử biết được...!đã có chuyện xảy ra?"
Vân Sương Nhi hỏi một cách thận trọng.

“Cô hỏi Viên Viên đi!”, Tần Ninh nhẹ giọng nói.

Vân Sương Nhi nhìn sang Diệp Viên Viên.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 333: Còn Bao Lâu Nữa Thì Tới



Diệp Viên Viên thấp giọng nói: "Thương Hư kính trọng công tử như vậy, chỉ hận không thể dính chặt lên người của công tử, thế mà lần này lại không tự mình bảo vệ công tử tới thượng quốc Thánh Nguyệt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng với ông ta thì ông ta mới như vậy".

Vân Sương Nhi lúc này mới hiểu ra.

"Xem ra thượng quốc Linh Ương vẫn muốn thách thức giới hạn của ta!" Tần Ninh lạnh lùng nói: "Những kẻ này, thật sự là...!chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
Khi Thương Trạch Vương nghe thấy điều này, một linh cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng ông ta.

Chỉ có điều, ông ta lo lắng cho lão tổ của mình nhiều hơn.

Mặc dù Thương Hư là cao thủ cảnh giới Thiên Võ, nhưng Dương Dũng, lão tổ của thượng quốc Linh Ương cũng là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 9 đỉnh cao, hơn nữa bên trong kinh đô của thượng quốc Linh Ương nguy hiểm trùng trùng, lão tổ nhà mình trong lúc quá phẫn nộ liền chạy tới đó, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

"Còn bao lâu nữa thì tới?"
"Khoảng một nén hương nữa thì tới!" ! Thương Trạch Vương kính cẩn nói.

"Thời gian một nén hương nữa, ta muốn nhìn thử một chút xem thượng quốc Linh Ương cùng thượng quốc Mộc Diệp này rốt cuộc muốn làm gì!"
Tần Ninh nhìn pho tượng cùng khối đá Tứ Phương trong tay, trầm mặc không nói.

Trong khoảng thời gian này, Tần Ninh mân mê pho tượng suốt ngày đêm, chăm chú quan sát khối đá Tứ Phương bên trong miệng của pho tượng.

Thật giống như bị ma nhập vậy.

"Công tử, tới rồi!"
Nhìn về phía trước, Thương Trạch Vương nói.

Đập vào mắt họ lúc này là một tòa thành hùng vĩ uy nghiêm, càng đến gần thì tường thành nguy nga cao vút càng hiện rõ.

Đây chính là kinh đô của thượng quốc Linh Ương, thành Linh Ương.

"Thượng quốc Linh Ương chính là thượng quốc đỉnh cao, đứng thứ bảy trong số bảy thượng quốc hàng đầu, mà bên trong đế đô toàn là nhân vật có máu mặt của thượng quốc Linh Ương".

"Phàm phu tục tử căn bản không thể tiến vào bên trong đế đô".

Thương Trạch Vương giải thích: "Mặc dù vậy, vẫn có hơn ngàn vạn cư dân sống trong đế đô, còn hoàng cung thì chiếm một phần tư lãnh thổ!"
Nghe vậy, mấy người Diệp Viên Viên đang ngồi trên lưng chim ưng Tử Vân nhìn về phía thành trì khổng lồ không khỏi âm thầm thở dài.

Giữa thượng quốc và đế quốc, đúng là có một khoảng cách rất xa.

Mặc dù Thương Hư có cảnh giới Thiên Võ vô địch, nhưng nơi này là thành Linh Ương, là cốt lõi của thượng quốc Linh Ương.

Ầm…
Khi mấy người bọn họ còn ở trên không trung, thì một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên.

Có một vụ nổ đã xảy ra, một con phố trong thành Linh Ương đã nổ tung.

Tiếng ầm ầm lại liên tục vang lên hết lần này đến lần khác.

Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.

Đi vào xem thử?
Như vậy sao được!

phong-than-chau-333-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 334: Đi Vào Xem Thử



Ầm…
Tiếng nổ lớn vang lên, trong hoàng cung lại đột nhiên truyền ra tiếng gầm lớn mắng chửi.

"Lão quỷ Dương Dũng, thằng nhóc Dương Thiên Thủ, mau ra đây chịu chết".

Tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên khắp hoàng cung.

Từng lớp gạch ngói cũng phải rơi rụng bởi vì tiếng gầm khủng khiếp đó.

Cường giả cảnh giới Thiên Võ ở bên trong đế quốc và thượng quốc chính là tồn tại hàng đầu, mạnh mẽ không thể tả.

Không biết có bao nhiêu người đã chịu không nổi tiếng gầm này, bị chấn động đến mức tinh thần hỗn loạn.

"Nguyên soái Thương Hư, ông quá láo xược rồi đó!"
Ngay lúc đó, một tiếng quát lớn khác đột nhiên vang lên.

Phía trên bầu trời, có một bóng người đã bay đến, đứng trên nóc nhà nhìn nguyên soái Thương Hư.

Đó là Dương Dũng, cựu quốc chủ của thượng quốc Linh Ương.

Dương Dũng mặc đồ đen, để tóc tung bay, sắc mặt lạnh lùng.

Bản thân ông ta chính là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 9 đỉnh cao, thượng quốc Linh Ương lại là một trong bảy thượng quốc lớn nhất, cho dù chỉ xếp thứ bảy thì cũng là một thượng quốc hàng đầu.

Còn chưa tới lượt Thương Hư ở đây ngang ngược!
"Láo xược? Ngươi đã phái người tới giết thái tử của đế quốc Thương Nghiễm ta, sao không tự nói bản thân mình láo xược đi? Ngươi thật sự cho rằng Thương Hư ta sống tới ngày hôm nay là vô ích phải không?" ! Thương Hư hừ một tiếng, bước thẳng ra ngoài.

Khí tức mạnh mẽ không thể ngăn cản đã được phóng thích ra toàn bộ.

"Nếu đã muốn đánh nhau, vậy thì ta sẽ tiếp!"
Dương Dũng lúc này cũng giận không kềm được, ông ta phất tay, lá cờ Thiên Cương lại xuất hiện, gió rít lên từng hồi, lao thẳng về phía Thương Hư.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung Linh Ương.

Tần Ninh đã mang mấy người Thiên Động Tiên tiến vào trong cung.

Có một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 7 mở đường, những tên hộ vệ kia ngay cả chạy đi báo tin cũng không thể làm được.

“Ta hỏi ngươi, tẩm cung của thái tử điện hạ Dương Khởi Nguyên của ngươi ở đâu?”, Tần Ninh nhìn tên thống lĩnh hộ vệ trước mặt, nói: “Dẫn bọn ta đi gặp thái tử của ngươi!”
Tên thống lĩnh hoàn toàn không có khả năng phản kháng, bị Thiên Động Tiên áp chế.

Mấy người phía sau cũng đã tiến lên hết.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung Linh Ương, có một người đang ngồi ở ghế trên bên trong tẩm cung khổng lồ.

Có hai lão già đứng trầm mặc ở hai bên.

"Bên ngoài rốt cuộc như thế nào rồi?"
Dương Khởi Nguyên cả người mặc áo gấm, không nhịn được phải hỏi.

"Điện hạ không cần phải lo lắng, lần này chúng ta ám sát thái tử Thương Triệt, Thương Hư và Thương Nhất Tiếu nhất định sẽ không bỏ qua".

"Nhưng quốc chủ lần này đều đã sắp xếp xong xuôi, đợi đến khi Thương Hư cùng Thương Nhất Tiếu đến đây thì chắc chắn đều phải chết!"
"Hơn nữa, chúng ta đã liên minh thành một thể với đế quốc Mộc Diệp, ngay khi Thương Hư chết, thì đế quốc Bắc Minh cũng chỉ còn là một con cừu non chờ bị giết thịt.

Đến lúc đó, thượng quốc Linh Ương ta cùng các thượng quốc và đế quốc chư hầu sẽ triệu tập binh mã, trực tiếp công phá đế đô Bắc Minh, Tần Ninh không có Thương Hư bên cạnh thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết!"
Nghe báo cáo, Dương Khởi Nguyên cười toe toét nói: "Một màn kịch hay như vậy, thế mà ta lại không thể xem trực tiếp".

"Tên Tần Ninh đó, người phụ nữ thái tử ta thích mà hắn cũng dám thu làm tỳ nữ, còn bắt thái tử ta thừa nhận mình không có hôn ước với Vân Sương Nhi!"
"Cục tức này làm sao ta có thể nuốt trôi được?"
Dương Khởi Nguyên lãnh đạm nói: "Lần này, một khi Thương Hư đã chết, ta nhất định phải đích thân bắt sống tên khốn kiếp Tần Ninh, đem hắn đi lột da cắt gân!"
"Hận ta đến vậy sao?"
"Đương nhiên!"
Dương Khởi Nguyên vô thức nói, rồi ngay lập tức sửng sốt.

"Ai?"
"Ta đây!"
Một tiếng cười vang lên, Tần Ninh từng bước đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tần Ninh, Dương Khởi Nguyên giật mình.

Hai lão già đứng hai bên tỏ vẻ thận trọng.

"Ngươi...!ngươi vào đây bằng cách nào?"
"Thì bước vào thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Được rồi, ta đã biết thủ đoạn của ông nội ngươi cùng cha ngươi rồi!"
"Nói cho cùng, chuyện Thương Triệt chết hơn phân nửa là do các ngươi muốn đối phó ta nên mới đụng vào Thương Hư trước.

Trước hết giết thái tử Thương Triệt, xem ra cha ngươi cùng ông nội ngươi thật sự quá ngu xuẩn!"
"Làm người đàng hoàng không tốt hơn sao?"
Dương Khởi Nguyên đùng đùng nổi giận: "Nhị vị trưởng lão, bắt tên nhóc thối tha này lại cho ta!"

Soạt soạt...!
Hai bóng người hai bên ngay lập tức phóng ra.

Chỉ có điều, hai người còn chưa phóng ra tới nơi thì đã bị một bóng người chặn trước mặt.

Thiên Động Tiên ngang nhiên xuất thủ, thực lực cảnh giới Địa Võ tầng 7 cường đại bùng nổ.

Hai lão già kia chỉ có cảnh giới Địa Võ tầng 1, căn bản không phải là đối thủ.

Tiếng nổ vang lên liên tục, Thiên Động Tiên xuất thủ cực nhanh.

Sắc mặt của hai lão già run lên, cảnh giới Địa Võ tầng 7 nào có phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại.

"Vì vậy, tốt hơn hết bây giờ ngươi nên để ta đi.

Khi Thương Hư bị giết, ta có thể hứa sẽ tha chết cho ngươi và những người bên cạnh ngươi!"
"Ồ!"
Tần Ninh phất tay, Diệp Viên Viên bước lên, roi dài quất ra khống chế Dương Khởi Nguyên.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Khởi Nguyên cũng không phản kháng, trên thực tế Diệp Viên Viên hiện tại đã có cảnh giới Linh Phách tầng 5, cho dù Dương Khởi Nguyên muốn phản kháng cũng không thể làm gì được.

Nhưng lúc này Dương Khởi Nguyên đã thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ninh không dám giết gã.
 
Phong Thần Châu
Chương 335: Chiến Thần Thiên Cương



Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Ninh đã khiến sống lưng của gã ớn lạnh.

"Giờ giết ngươi không có ý nghĩa gì cả, phải giết ngươi trước mặt cha và ông nội của ngươi mới được!"
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta tha cho các ngươi một mạng là vì nể mặt lão tổ của các ngươi, nhưng bây giờ xem ra đã chẳng cần nữa rồi!"
Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Dương Khởi Nguyên liền biến sắc.

Kẻ này muốn làm gì?
"Ta bây giờ cũng rất tò mò muốn biết cha và ông nội của ngươi sẽ làm cái gì!"
Tần Ninh xoay người đi thẳng.

Từng bóng người theo sau hắn bước ra khỏi tẩm cung.

Tần Ninh đứng ở phía trước đại sảnh, phóng tầm mắt ra xa.

Phía trên cung điện, ở độ cao hơn trăm thước, Thương Hư và Dương Dũng đang giao chiến.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, mấy tòa lầu cao bên dưới đều lần lượt sụp đổ.

Những hộ vệ xung quanh vẫn tiếp tục tụ tập, số lượng càng lúc càng đông.

Tần Ninh lúc này cũng bay thẳng lên nóc của tẩm cung, bên trong thành Linh Ương này ngoại trừ tẩm cung của hoàng đế thì đây chính là nơi cao nhất, đứng ở đây hắn có thể dõi mắt nhìn bốn phía, thấy hàng ngàn hộ vệ đang tập trung lại vây chặt nơi này.

Những hộ vệ kia, nhìn kỹ lại thì phần lớn đều có cảnh giới Linh Đài và cảnh giới Linh Luân, bước đi đều nhịp, trông rất thú vị.

"Ngồi ở đây đi, chuẩn bị xem một màn kịch hay!"
Tần Ninh nhìn chung quanh, nhẹ nói.

Sau đó, Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra pho tượng rồi tiếp tục nghịch nó.

Ầm…
Một tiếng nổ lại vang lên, cả một tòa cung điện cũng đã sụp đổ.

Bóng dáng Dương Dũng đột nhiên đáp xuống, quần áo xộc xệch.

Thân là cường giả cảnh giới Địa Võ đỉnh cao, nhưng đối mặt với cảnh giới Thiên Võ nhất biến, ông ta vẫn không thể nào chống đỡ nổi trong một thời gian dài.

“Dương Dũng, lão phu há có thể bại trong tay nhà ngươi?”, Thương Hư kiêu ngạo nói: “Hôm nay các ngươi phải đền mạng cho Triệt nhi của ta!”
"Bảo vệ cựu quốc chủ!"
Giọng của Dương Thiên Thủ đột nhiên vang lên vào lúc này.

Xung quanh, mười mấy cao thủ cảnh giới Địa Võ từ tầng 5 trở lên đều đã xuất hiện, lao thẳng về phía Thương Hư.

"Ỷ đông h**p ít?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bóng dáng của Thương Nhất Tiếu cũng xuất hiện vào lúc này.

Sau lưng ông ta, bảy tám cường giả cảnh giới Địa Võ cũng đồng thời lao tới.

"Thương Nhất Tiếu!"
Nhìn thấy Thương Nhất Tiếu đích thân tới, ánh mắt của Dương Thiên Thủ tỏ vẻ kinh hoàng, nhưng trên khóe miệng lại hiện lên một nụ cười khó hiểu.

"Hoàng thượng!"
Một tiếng bẩm báo đột nhiên vang lên, nói: "Đế quốc Bắc Minh đã mang theo mấy chục người từ bốn đế quốc lớn khác đánh vào hoàng cung rồi!"
"Cái gì?"
Dương Thiên Thủ tức giận nói: "Bọn chúng điên rồi sao?"

"Hoàng thượng, những người đó cứ luôn miệng nói...!muốn tìm Tần Ninh!"
Tần Ninh?
Dương Thiên Thủ quát: "Làm sao trẫm biết được hắn đang ở đâu chứ?"
"Khốn kiếp!"
Dương Thiên Thủ tức giận nói.

Bây giờ bốn đế quốc lớn kia lại đến xem náo nhiệt sao?
Chỉ vì Tần Ninh mà dám công khai đối địch với thượng quốc Linh Ương, bọn chúng muốn chết sao?
"Xem ra Tần Ninh đã đến thành Linh Ương!"
Dương Thiên Thủ trầm giọng quát: "Truyền khẩu dụ của ta, tất cả mọi người đi tìm Tần Ninh, tìm được thì giết không tha!"
Soạt...!
Ngay lập tức, đám hộ vệ tản ra bốn phía.

"Tìm ta làm cái gì? Các người cứ làm tiếp chuyện của mình đi chứ!"
Một giọng nói bỗng cất lên, vang rền như tiếng sấm.

Tần Ninh đang đứng trên nóc đông cung, giọng nói tràn đầy linh khí của hắn bay đi, truyền ra xa ngàn thước.

Dương Thiên Thủ nhìn thoáng qua, biết được vị trí của Tần Ninh.

"Ở đằng kia, tất cả các ngươi phải giết được tên nhóc đó bằng mọi giá!"
"Ai dám?"
Soạt soạt soạt, hàng chục bóng người đã lần lượt lao ra vào lúc này.

Minh Ung và Thiên Ám mang theo nhiều cao thủ từ bốn đế quốc lớn đã lần lượt xuất hiện.

Tần Ninh được bảo vệ chặt chẽ ở giữa.

"Được được được, ta thấy các ngươi đều tạo phản hết rồi!"
Dương Thiên Thủ vô cùng phẫn nộ.

“Là do thượng quốc Linh Ương của ngươi muốn chết!”, Thương Hư điên cuồng quát lớn.

Một thượng quốc lớn lại đi ám sát thái tử điện hạ của đế quốc Thương Nghiễm, đây chính là hành động tuyên chiến.

Nếu như đế quốc Thương Nghiễm bỏ qua chuyện này, thì chẳng khác nào con rùa rụt đầu!
"Hôm nay lão phu nhất định tiêu diệt cả ba đời nhà các ngươi!"

Thương Hư lại điên cuồng quát.

"Ha ha..."
Một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên vào lúc này.

Bóng dáng của Mộc Vấn Phong đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

“Mộc huynh, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”, nhìn thấy Mộc Vấn Phong, Dương Thiên Thủ lập tức vui vẻ.

"Đương nhiên!"
Mộc Vấn Phong gật đầu.

"Tốt!"
Dương Thiên Thủ quay lại nhìn Dương Dũng.

Ngay lập tức, Dương Dũng bước lên phía trước quát lớn: "Cho dù ông có cảnh giới Thiên Võ thì hôm nay cũng sẽ là ngày tàn của ông!"
"Hửm?"
Hư ảnh màu xanh kia chém ra từng luồng gió sắc bén, g**t ch*t từng tướng sĩ một.

Trong nháy mắt, những luồng gió sắc bén đã g**t ch*t hàng trăm tướng sĩ, máu tươi bị hư ảnh màu xanh hấp thụ hết, rồi chậm rãi biến thành một hình người hoàn chỉnh.

Con người vừa được hình thành kia toàn thân mặc chiến giáp sáng bóng, ngạo nghễ đứng yên, toàn thân ngưng tụ huyết tinh khí nặng nề.

Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang tột độ.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thương Trạch Vương đứng bên cạnh Tần Ninh không khỏi kinh ngạc.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 336: Bây Giờ Tới Lượt Ta!



Hư ảnh màu xanh sau khi hấp thụ máu đã biến thành một con người thật mặc áo giáp huyết tinh khí, điều này thật quá quái dị.

"Khí tức Thiên Cương, ngưng tụ thành chiến thần Thiên Cương!"
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đúng là làm khó cho hai cha con bọn chúng phải nghĩ ra tới biện pháp này!” Lần này, tướng sĩ bên dưới đều đã run lẩy bẩy.

Cựu quốc chủ đang làm gì vậy?
Họ đều là những tướng sĩ của thượng quốc này!
"Thương Hư, hôm nay Dương Dũng ta sẽ g**t ch*t ông, để nhân cơ hội này bước vào cảnh giới Thiên Võ, nâng thượng quốc Linh Ương ta lên vị trí số một của bảy thượng quốc hàng đầu!"
Giờ phút này, Dương Dũng căn bản đã không còn quan tâm đâu là quân của mình, một bước bước ra ngoài, sát phạt ngang dọc không nhân nhượng.

.

ngôn tình ngược
Cuồng phong thét gào hết đợt này đến đợt khác.

Từng tướng sĩ một trên đường ông ta đi đều bị người mặc áo giáp đỏ hút cạn biến thành xác khô, cuồng phong gào thét tàn phá, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể đến gần.

Trong chớp nhoáng này, thanh âm hoảng sợ không ngừng vang lên bên trong hoàng cung, tất cả tướng sĩ đều muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không có cách nào chạy thoát được.

“Ngươi điên rồi!”, chính Thương Hư cũng phải há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh này.

Ngay cả khi ông ta là một trong 9 soái, ông ta cũng không thể làm điều này.

Những người kia đều là hộ vệ nòng cốt của thượng quốc Linh Ương, nhưng Dương Dũng lại không cảm thấy đau lòng một chút nào.

"Giết được ông rồi thì lão phu có thể bước vào cảnh giới Thiên Võ, chút tổn thất này thì có đáng là gì?”, Dương Dũng lãnh đạm nói: "Hôm nay, Thương Hư cảnh giới Thiên Võ nhất biến sẽ chết ở chỗ này!"
Một luồng sát khí chậm rãi tản ra, người mặc huyết giáp kia cuối cùng cũng đã trở nên rắn chắc y như người thật, đứng hiên ngang trên không trung, trong hai hốc mắt rỗng tuếch đột nhiên xuất hiện hai tia sáng màu xanh chiếu thẳng vào Thương Hư.

Dương Dũng lúc này nặng nề gằn giọng: “Giết!”
Đột nhiên, bóng người huyết giáp kia sau khi cắn nuốt máu tươi của hơn chục ngàn chiến sĩ thì lại mãnh liệt lao ra, xông tới giết Thương Hư.

Sắc mặt của Thương Hư lạnh đi, không hề sợ hãi.

Hơi thở chiến sĩ huyết giáp này mang đầy mùi máu tanh, nhưng rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào thì chỉ có giao đấu mới biết được.

Bàn tay siết chặt, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay, Thương Hư vung kiếm giết tới, cả người cũng như b*n r*.

“Chém!”
Ánh kiếm vung lên, bóng loáng như hạt châu, kiếm khí gào thét, đâm thẳng tới bóng người huyết giáp.

“Muốn chết!”
Dương Dũng lúc này cười khẩy một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sự chế giễu.

“Dù là cảnh giới Thiên Võ thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.

Keng…
Ánh kiếm đó chém lên bóng người huyết giáp, nhưng lại vang lên một tiếng leng keng, bóng người huyết giáp sừng sững bất động.

Duy chỉ có lồng ngực lại xuất hiện một luồng ấn trắng.

Lúc này, mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.

Cảnh giới Thiên Võ 1 biến vô địch, dốc sức chém ra thì cho dù là cảnh giới Địa Võ tầng 9 đối cứng cũng chết không nghi ngờ gì.

“Lấy khí mãnh liệt của cờ Thiên Cương làm đường dẫn, giết càng nhiều võ giả, rút sạch máu tươi, ngưng tụ thành áo giáp, gọi là áo huyết giáp”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Áo huyết giáp mang theo khí Thiên Cương và huyết khí mà máu lỏng ngưng tụ, cho dù là võ giả bình thường mặc lên thì cấp cảnh giới Thiên Võ 7 biến, cũng không thể nào phá giải”.

Cái gì!
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều biến sắc.

Áo huyết giáp này lại bá đạo như vậy?
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sức mạnh trong cơ thể có thay đổi.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 337: Áo Huyết Giáp



Máu tươi dâng lên cuồn cuộn, không thể khống chế.

Thương Nhất Tiếu lại càng sốt ruột.

Người bình thường mặc lên mà cảnh giới Thiên Võ 7 biến mà không thể phá giải, vậy thì đổi thành Dương Dũng mặc lên, chỉ sợ lão tổ Thương Hư lại càng không thể phá giải, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

“Tần công tử, làm thế nào bây giờ?”
Thương Nhất Tiếu không nhịn được mà thúc giục nói.

“Gấp gáp cái gì?”
Tần Ninh nhìn hai người đang giao chiến, nói: “Gã Thương Hư này còn dám lừa ta, không thể để ông ta chịu chút khổ sao?”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Thương Nhất Tiếu càng khó nhìn.

“Tần công tử, sở dĩ lão tổ lừa công tử là không muốn vì chuyện của mình làm chậm trễ chuyện của công tử!”
Tần Ninh liếc nhìn Thương Nhất Tiếu, cười nói: “Hi vọng là như vậy…” Bị Tần Ninh nhìn như thế, chỉ khiến Thương Nhất Tiếu cảm thấy đáy lòng rét run.

Không phải là ánh mắt của Tần Ninh lạnh lẽo cỡ nào, thực lực mạnh mẽ bao nhiêu mà đơn thuần chỉ là phản xạ có điều kiện, đánh vào đáy lòng, không hiểu rõ suy nghĩ của Tần Ninh.

Ầm…
Một tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt vang lên.

Lúc này, bộ quần áo của Thương Hư đã vô cùng rách rưới, toàn thân đang khổ nhục chống đỡ tiếp.

Dương Dũng thì lại mang khí thế mạnh mẽ, hơi thở mãnh liệt.

“Lão già Thương Hư, ta biết ông ngủ say hơn 9 vạn năm, thực lực không ngừng giảm sút, bây giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ 1 biến mà thôi”.

“Dựa vào trình độ bây giờ của ông mà muốn giết ta thì là chuyện không thể làm được.

Hôm nay, hãy để lại mạng ở đây đi!”
Hơi thở toàn thân của Dương Dũng cuồn cuộn, khiến người khác cảm giác không thể ngăn cản.

Vào lúc này, bộ giáp chiến kia dâng trào huyết khí, giống như một con quỷ hút máu đang tới.

Thương Hư mang vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Dương Dũng, ngươi làm như thế thì cũng không muốn sống nữa rồi”.

“Huyết giáp, cho dù năm đó Dương Linh Uyên thi triển thì cũng chịu dày vò, hơn nữa còn không ngừng tiêu hao tuổi thọ của mình, dẫn đến Dương Linh Uyên vốn có thể trở thành sức mạnh vượt qua cảnh giới Thiên Võ, nhưng cuối cùng cũng chỉ bước tới cảnh giới Thiên Võ”.

“Bây giờ ngươi có thể chống đỡ được mấy phần?”
“Đủ để giết ông!”, Dương Dũng cười lạnh: “Ta chỉ cần giết ông, dựa vào uy lực của áo huyết giáp thì sẽ cướp tu vi cả đời của ông, cho đến khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ.

Một khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ thì ta có thể tăng thêm ngàn năm tuổi thọ, đến lúc đó, thượng quốc Linh Ương dưới tay ta sẽ tiếp tục phát triển thịnh vượng bất diệt”.

“Thời gian ngàn năm, đủ để ta bồi dưỡng ra một đế vương xuất thế vượt qua cảnh giới Thiên Võ!”
Nghe vậy, sắc mặt của Thương Hư trở nên u ám.

Dương Dũng thà sống không tốt cũng phải g**t ch*t ông ta, nâng cấp tới cảnh giới Thiên Võ, chấn động tứ phương.

Một khi trong thượng quốc Linh Ương, xuất hiện một sự tồn tại vô dịch cảnh giới Thiên Võ thì cho dù là 6 thượng quốc lớn khác cũng phải cẩn thận mà đối đãi.

Lão già này đã sớm nảy ra ý đồ, dẫn ông ta tới.

“Muốn bồi dưỡng ra một đế vương vượt qua cảnh giới Thiên Võ, ông cũng ảo tưởng thật đấy”.

Một tiếng cười chế giễu vang lên, rồi chậm rãi nói: “Năm đó 18 thiên tướng cũng chỉ có đếm mức cảnh giới Thiên Võ đỉnh cấp mà thôi.

Ông cho rằng một vị cảnh giới Thiên Võ dễ bồi dưỡng được sao?”
“Hả?”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung l*n đ*nh tòa Đông Cung.

Lúc này, Tần Ninh đứng lên, vỗ vỗ quần áo, lạnh nhạt cười khẩy, nói: “Dương Dũng, lão tổ nhà ông nên phá áo huyết giáp từ lâu rồi.

Xem ra, mấy đứa con cháu nhà các ông vì để trở nên mạnh hơn mà không từ thủ đoạn”.

Không ai hiểu nguyên nhân xuất hiện của áo huyết giáp hơn Tần Ninh.

Thiên tướng Linh Uyên năm đó vốn là tướng lĩnh cảnh giới Thiên Võ, thực lực mạnh mẽ, đi theo cương vương Minh Uyên, nam chinh bắc chiến.

Cờ Thiên Cương ngưng tụ khí Thiên Cương, uy lực mãnh liệt.

Dương Linh Uyên mỗi lần sát phạt thì cờ Thiên Cương ngưng tụ huyết khí ngày càng lớn, bỗng nhiên có một lần cơ hội dùng huyết khí ngưng tụ ra áo giáp.

Đây chính là nguyên do của áo huyết giáp.

“Cho ông cơ hội mà ông không trân trọng!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Áo huyết giáp này tuy bá đạo, nhưng nếu như ông cứ thi triển như vậy tiếp tục thì chưa đạt tới cảnh giới Thiên Võ ông cũng đã chết trước rồi!”
“Ngu si, nói lời điên cuồng, chết đi!”
Lúc này, Dương Dũng bước thẳng ra, muốn giết Tần Ninh.

“Công tử cẩn thận!”, lúc Thương Hư và Dương Dũng giao đấu thì ông ta đã cảm nhận được sự khủng khiếp của áo huyết giáp.

Lúc này, đám người Thương Nhất Tiếu tuy đang đứng cạnh Tần Ninh nhưng căn bản là không thể ngăn được đòn tấn công của Dương Dũng.
 
Phong Thần Châu
Chương 338: Bảo Vệ Tần Công Tử!



Bóng người Thương Hư xông thẳng ra, muốn ngăn lại Dương Dũng mặc một thân huyết giáp.

“Ông tránh ra đi!”
Tần Ninh nhìn Thương Hư, chậm rãi nói: “Huyết giáp vốn là hàng phòng ngự bá đạo, còn có thể gia tăng sức mạnh của Dương Dũng, tới mức ngang bằng ngươi.

Ngươi không thể đánh bại ông ta đâu!”
Tần Ninh nói ra câu này, Thương Hư cũng không nghi ngờ.

Với ánh mắt của Tần Ninh thì chắc chắn sẽ nhìn ra được những điều này.

“Xem ra, ông không muốn cân nhắc đề nghị của ta!”
Tần Ninh nhếch mép, bàn tay vung lên.

“A…”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, lúc này da thịt của cơ thể Dương Khởi Nguyên nát bét, roi dài trong tay Diệp Viên Viên tăng lực một cách thoải mái, toàn thân gã bê bết máu.

Con ngươi trong mắt Dương Khởi Nguyên cũng dần mất đi ánh sáng.

“Khởi Nguyên!”
Dương Dũng và Dương Thiên Thủ đều chết lặng.

Tại sao lại như vậy?
“Thằng nhãi Tần Ninh, ngươi muốn chết!”
Dương Dũng phát điên lên.

“Ta muốn chết?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Người của ta mà ông cũng dám động vào.

Hôm nay không giết ông thì sợ là các đế quốc và thượng quốc sẽ thật sự cho rằng Tần Ninh ta chỉ dọa dẫm bên ngoài là giỏi!”

“Ngươi…”
Lồng ngực Dương Dũng phập phồng, trông tức giận thấy rõ.

Nếu câu nói này do một kẻ vô địch cảnh giới Thiên Võ nói ra thì ông ta còn cảm thấy bình thường.

Nhưng Tần Ninh chỉ là một thiếu niên, lấy tự tin và năng lực ở đâu ra mà nói lời này?
“Giết cháu trai của ta thì hôm nay ngươi đã tự tay phá hủy cơ hội cuối cùng của các ngươi!”
Dương Dũng tức giận đến đỉnh đầu, toàn thân huyết giáp, tỏa ra hơi thở đầy mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.

“Bảo vệ Tần công tử!”
Minh Ung, Thiên Ám và những người khác cũng vô cùng căng thẳng.

“Lùi lại!”
Tần Ninh lại vung tay lên, lại nói: “Năm đó, huyết giáp xuất hiện như thế nào thì hãy mất đi như thế!”
Trong bàn tay của hắn, bức tượng kia chợt mở miệng.

Đá Tứ Phương rơi trong tay Tần Ninh, mà bức tượng kia lại bồng bềnh trước người Tần Ninh.

“Phá!”

Lời vừa nói ra, bức tượng bay vù lên, trong chớp mắt, bóng hình kia phóng to lên hàng trăm lần.

Cả bức tượng cao lớn mấy chục mét, sừng sững đứng trước Tần Ninh.

Áo ngoài đen như mực, sắc mặt cứng rắn, khiến người ta cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ lạnh lùng kiêu ngạo.

“Đây là… tượng của viện trưởng học viện Thiên Thần!”
Dương Dũng nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt sững sờ.

Đối diện với Tần Ninh, ông ta chỉ có cách cung kính đối đãi, như năm đó đối với cương vương Minh Uyên.

Không, không đúng!
Thậm chí còn cung kính hơn cương vương Minh Uyên.

Vị này chính là sư tổ của cương vương Minh Uyên ngày đó!.
 
Phong Thần Châu
Chương 339: Sau Này Vẫn Còn Có Cơ Hội!



Cho dù là tôn giả Thanh Vân cũng là một sự tồn tại vô địch mạnh mẽ mà còn thua kém một bậc.

“Đã cho ông cơ hội, đáng tiếc là ông không trân trọng, thật sự cho rằng những lời ta nói chỉ là nói đùa sao?”
Bàn tay của Tần Ninh siết chặt, bức tượng kia chợt giơ tay ra, mãnh liệt siết lòng bàn tay.

Bụp…
Giây tiếp theo, một tiếng nổ bỗng chốc vang lên.

Thân thể của Dương Dũng nổ tung.

Cảnh tượng này diễn ra quả thật là quá quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Mà ngay sau đó, bàn tay Tần Ninh lại vẫy một cái, bức tượng kia lại trở về trong tay Tần Ninh, hóa nhỏ lại bằng lòng bàn tay, rồi lại nuốt viên đá Tứ Phương vào trong miệng.

Lúc này, hiện trường cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

“Đừng ngây ra đó nữa!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Thượng quốc Linh Ương là một trong 7 thượng quốc lớn, không biết mấy đế quốc lớn các ông có nuốt nổi không?”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn năm vị bá chủ của các đế quốc lớn như Thương Nhất Tiếu và Nguyên Phong Không.

“Nuốt được!”
Lúc này, Nguyên Phong Không đột nhiên hiểu ra, lập tức gật đầu nói.

Thượng quốc Linh Ương không có Dương Dũng thì chính là ít đi một phần gốc rễ, cũng không có vốn mà vênh váo.

Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, đế quốc Thương Nghiễm, Thiên Nguyên, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên và Khưu Bình, đến giờ chỉ còn lại 5 đế quốc lớn này.

Thượng quốc Linh Ương thiếu cao thủ thực lực đỉnh cấp thì 5 đế quốc lớn bọn họ liên quân đánh thượng quốc Linh Ương khiến nó hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Minh Ung, nhàn nhạt nói: “Tuy nói đế quốc Bắc Minh có ông và Thiên Ám là cảnh giới Địa Võ tầng 3, theo thực lực đỉnh cấp mà nói thì có thể xếp vào hàng đế quốc cấp cao, nhưng sức mạnh tổng hợp vẫn còn kém xa.

Lần này đi theo 5 đế quốc lớn, mở rộng lãnh thổ, tăng cường quân đội, nâng cao thực lực!”
“Vâng!”

Tần Ninh nói không sai.

5 đế quốc lớn vốn vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng đế quốc Bắc Minh thì không như vậy.

Trừ ông ta và Thiên Ám, thì cảnh giới Địa Võ cũng không còn ai nữa.

Đơn giản như trong quân đội, đa phần đều là cảnh giới Linh Hải mà thôi.

Về điểm này thì còn kém xa với cảnh giới Linh Đài trong quân đội của các nước đế quốc đỉnh cấp.

Nuốt một hơi thành béo phì cũng không phải là tốt đối với đế quốc Bắc Minh.

.

ngôn tình hoàn
“Sau này vẫn còn có cơ hội!”
Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, chậm rãi nói: “Minh Uyên đã chết rồi, ta sẽ bảo vệ hậu nhân của nó!”
Nghe lời nói này, trong lòng Minh Ung vô cùng chấn động.

Bây giờ, ông ta cực kỳ tin tưởng Tần Ninh, cho dù là đánh cược tính mạng cả nhà cũng được.

Có lời này của hắn, quả thật là còn yên tâm hơn lời hứa của vô địch cảnh giới Thiên Võ.

Lúc này, Thương Hư cũng thầm cảm thấy may mắn thay cho Minh Ung và Thiên Ám.

Năm đó, hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chính là hai đồ tôn mà Đại Đế yêu thích nhất.

Nếu Minh Uyên không chết thì có lẽ, Tần Ninh vốn lười quan tâm đế quốc Bắc Minh biến thành bộ dạng gì.

Thời gian 9 vạn năm, rốt cuộc Tần Ninh đã đi qua bao nhiêu vùng đất núi sông, đã hiểu thế giới này bao nhiêu thì không ai có thể biết được?
Mọi chuyện sau đó thì đơn giản hơn nhiều.

Thương Hư ra tay khiến cao thủ cảnh giới Địa Võ trong hoàng cung thượng quốc Linh Ương không kẻ nào chạy được, Dương Thiên Thủ cũng bị g**t ch*t.

Mùi máu tanh tràn khắp cả hoàng cung.

.
 
Back
Top Bottom