Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 140: Đạt được thỏa thuận



“Hổ Hắc Bạch Sát!”

Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Đây chính là linh thú cấp hai.

Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.

Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.

“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”

Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”

“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”

Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.

Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.

Đá Tử Tinh Nguyên!

Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.

Gào…

Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.

“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”

Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.

Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.

Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải bước đi tới.

Hai con hổ Hắc Bạch Sát đi đầu mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.

Trong lúc không ngừng tiến lại gần, một mùi máu tanh nồng tỏa ra từ miệng hai con hổ Hắc Bạch Sát, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

“Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ!”

Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, ưu nhã nói: “Nếu không, dẫn động quả Ma La mà các ngươi đã nuốt xuống, tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi thì cảm giác đó không dễ chịu đâu!”

“Quả Ma La có tính cắn nuốt cực lớn với trái tim của các ngươi. Chắc các ngươi biết, mình không sống được bao lâu nữa nhỉ?”

Tần Ninh khẽ cười, đứng tại chỗ, thản nhiên như thường.

Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra, mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia là do hai con này dẫn đầu.

Hổ Hắc Bạch Sát chính là linh thú cấp hai, tuy không thể nói tiếng người nhưng lại có trí tuệ không thấp.

“Ta cho các ngươi một lựa chọn, thế nào?”

Tần Ninh lại nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia nhường cho ta. Ta giao cho các ngươi đá Tử Tinh Nguyên, hơn nữa, giúp các ngươi trị khỏi những đau đớn trên cơ thể”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hai con hổ Hắc Bạch Sát lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.

Mà đằng sau Tần Ninh, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lại đầm đìa mồ hôi sau lưng, nuốt nước bọt ừng ực.

Giao dịch với linh thú!

Mà còn là linh thú cấp 2 không kém cường giả cảnh giới Linh Đài!

Sống tới bây giờ, họ cũng chưa từng nghĩ tới điều này.

Nhưng Tần Ninh vẫn một vẻ bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.

Lại càng khiến họ cảm thấy, đây hoàn toàn là đặt cược mà!

Lấy tính mạng của mình ra để cược.

Gào gào…

Không lâu sau, hai con hổ Hắc Bạch Sát kia thấp giọng gầm lên, nhìn Tần Ninh.

“Tốt lắm, thỏa thuận xong!”

Tần Ninh đi lên, giơ bàn tay ra, vỗ vỗ chân hổ khổng lồ kia.

Hắn quay lại nhìn mấy người phía sau, Tần Ninh cười nói: “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!”

“Ừ ừ…”

Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi lên trước.

Vượt qua hai con hổ Hắc Bạch Sát dũng mãnh mà họ cảm thấy như đang nằm mơ.

Nói qua nói lại mấy câu là xong à?

Con hổ Hắc Bạch Sát này cũng dễ nói chuyện quá nhỉ?

Diệp Viên Viên lúc này lo lắng nói: “Nhỡ chúng hối hận thì sao?”

“Không đâu!”

Tần Ninh cười nói: “Hai con này đã nuốt quả Ma La rồi. Quả Ma La có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi vị tươi ngon, quả thật có thể giúp linh thú nâng cao tốc độ trưởng thành”.

“Nhưng, quả Ma La thường có ký sinh trùng, trùng Ma La. Những con vật nhỏ này rất thích máu tươi trong tim của linh thú!”

“Hai đứa ngốc này đã ăn luôn quả Ma La, nuốt cả trùng Ma La xuống, căn bản là không có cách nào thoát được”.

“Chúng tụ tập ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể xoa dịu nỗi đau đớn hàng ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ hầu như không có tác dụng”.

Lúc này, ở phía kia, bốn người Tần Hải, Lục Huyền đã lấy hết Cửu Nguyên Ngọc Lộ vào 7 bình hồ lô.

“7 hồ lô, vừa hay, các ngươi mỗi người một bình, ta hai bình, không vấn đề gì chứ?”

Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền nào có vấn đề gì, mừng rỡ đến mức ngón tay run rẩy.

Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy. Nó chính là linh bảo thiên địa tốt nhất đối với tu hành của cảnh giới Linh Hải.

Một hồ lô, thậm chí đủ để uống đến lúc họ đạt tới cảnh giới Linh Đài.

Tần Ninh cứ như thế mà cho bọn họ?

Quả thật là… hào phóng hết sức!

“Được rồi, 7 hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta đổi bằng 14 viên đá Tử Tinh Nguyên, được chứ?”

Tần Ninh vung tay, 14 viên đá Tử Tinh Nguyên rơi xuống đất.

Con hổ Hắc Bạch Sát kia cũng không khách sáo, nuốt luôn xuống.

“Quả Ma La trong cơ thể các người mang trùng Ma La. Bây giờ ta có thể giúp các ngươi loại bỏ nó!”

Tần Ninh lại nói: “Nhưng, các ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta!”

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì nhìn hai con hổ Hắc Bạch Sát, trong mắt hiện ra một nét cười xảo quyệt.

Mà lúc này, ở phía kia, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và những người khác cuối cùng cũng không thể nào mà phá vỡ hàng phòng ngự của mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát.

Trừng mắt nhìn Tần Ninh đi về phía hổ Hắc Bạch Sát, cầm lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như muốn nôn ra máu.

“Sao thằng khốn đó lại làm được chứ?”

Lúc này, Tổ Hùng giận dữ, bất bình nói: “Đáng chết!”

Sở Ngưng Thi lúc này trông càng âm u, lạnh lẽo.

Tại sao Tần Ninh lại trở nên khác biệt như vậy?

Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn so với khi còn có Tinh Môn.

Rốt cuộc là gã này làm thế nào?

Liễu Thanh Thừa cũng mang vẻ mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh đang ở sâu trong sơn cốc.

“Thằng nhãi đó đang giao dịch với hổ Hắc Bạch Sát sao?”, một đệ tử đứng một bên quát mắng: “Chúng ta ở đây bạt mạng đánh nhau, hắn lại làm ngư ông đắc lợi!”

“Tránh ra trước đi!”

Liễu Thanh Thừa lúc này mới lên tiếng: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ cũng bị cướp đi rồi, chúng ta ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì!”

“Được!”

Ngay sau đó, Liễu Thanh Thừa đưa người lui ra cửa cốc.

Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị cướp rồi, họ ở lại cũng không có ý nghĩ gì nữa.

Còn không bằng đứng đợi Tần Ninh ở cửa cốc.

Ở bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng đưa người lui ra.

Liễu Xán nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.

Những đệ tử khác nhìn thấy đám đi đầu lui ra khỏi sơn cốc thì chúng cũng không dám ở lại.

Không lâu sau, trong sơn cốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên mặt đất.

Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và mọi người đứng ở cửa cốc, cách mấy trăm mét nhìn đám người Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh lại không hề quan tâm đến họ.

“Mấy người các ngươi sững sờ ở đó làm gì?”, Tần Ninh cười nói: “Những thi thể này có lẽ đều là ấn ký đẳng cấp, các ngươi thu đi. Ta nghĩ có thể tiến thêm một bước đấy!”

Nghe thấy lời nói này thì cả mấy người bỗng chốc cười sung sướиɠ.

Tuy lấy đồ của người chết thì không vẻ vang lắm, nhưng mấy gã này không cần thì bỏ cũng phí mà!

Bốn người Tứ Hải lập tức hành động.
 
Phong Thần Châu
Chương 141: Ta cười ngươi ngu quá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những đệ tử bên ngoài sơn cốc nhìn thấy cảnh này thì đều hận đến nỗi nghiến răng.

Quá thất đức!

Lúc này rồi mà còn thu thập linh ấn.

Quả là ác độc tột đỉnh!

Nhưng bây giờ chúng chỉ đành nhìn mà đỏ mắt.

Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lần lượt đứng ở cửa cốc, nhìn chằm chằm vào bọn chúng, không buông lỏng cảnh giác một chút nào.

Tần Ninh hoàn toàn mặc kệ những chuyện này.

Hắn đi tới trước hai con hổ Hắc Bạch Sát.

“Các ngươi cao quá, nằm xuống!”

Tần Ninh ra hiệu, cười nói: “Loại bỏ trùng Ma La, giúp cơ thể các ngươi không tiếp tục bị trúng độc nữa, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải có linh đan. Sau khi ta quay về học viện thì sẽ luyện đan giúp các ngươi, tới lúc nào xong thì sẽ bảo Tiểu Thanh đem cho các ngươi!”

Nghe thấy vậy, hai con linh hổ khẽ gật đầu.

Tiểu Thanh ngoe nguẩy cái đuôi ra bộ cao ngạo như được trời cao giao cho trọng trách to lớn.

Tần Ninh lấy hơi, bàn tay nắm lấy hai chân hổ.

Từng tia linh ấn theo bàn tay của Tần Ninh, đi vào trong cơ thể của hai con linh hổ.

Sau đó, đan hỏa của Tần Ninh chậm rãi lan ra.

Dùng đan hỏa đuổi trùng thì không phải là chuyện khó.

Nhưng hơn ngàn đệ tử có mặt ở đây, kể cả có linh đan sư thì cũng không có cách nào nhìn thấu tình trạng thân thể của hai con linh hổ.

Đó chính là lý do mà không ai có thể giống như Tần Ninh, giao dịch với hai con linh hổ.

Dần dần, từ mũi và lỗ tai của hai con linh hổ, từng con trùng lông màu nâu tía không ngừng bò ra ngoài, rít rít rít kêu lên đầy vẻ thống khổ.

Khoảng hơn 100 con trùng lông màu nâu tía vừa bò ra đã hóa thành màu đen ngòm, không còn hơi thở.

Tần Ninh buông lỏng bàn tay, cười nói: “Được rồi!”

Hai con linh hổ đứng dậy, không khỏi nghênh mặt lên trời mà gầm vang dội.

“Gào…”

“Gào…”

Âm thanh chấn động sơn cốc, một luồng khí bá đạo vô địch rung động tỏa ra khiến người khác phải kinh sợ.

Linh thú cấp hai, cao thủ cảnh giới Linh Đài.

Đây mới là uy phong lừng lẫy của linh thú cấp 2.

“Giao dịch hoàn thành!”

Tần Ninh cười nói: “Khuyên các ngươi một câu, sau này đồ trong núi Minh Sơn không thể tùy tiện ăn, bất cẩn một chút là mất mạng như chơi đấy!”

Nghe lời này, hai con linh hổ thở phào.

“Cứ vậy nhé, đi ra khỏi cốc thôi!”

Tần Ninh nhìn hai con linh hổ, chậm rãi sải bước mà ra.

Bên ngoài sơn cốc, mấy bên liên hợp lại chờ đợi Tần Ninh.

Nhìn thấy Tần Ninh ung dung bước ra, đám người Tổ Hùng chặn lại ngay lập tức.

“Nhãi con, Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia giao ra đây thì ta tha chết cho ngươi!”, Tổ Hùng trầm giọng nói: “Nếu không, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”

Lời vừa nói ra, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Tổ Hùng như nhìn một thằng ngu.

“Tổ Hùng, nói mấy lời thừa thãi với hắn làm gì!”, Liễu Xán nhếch mép cười nói: “Thịt luôn là xong!”

“Ngươi chính là Liễu Xán đúng không?”

Tần Ninh nhìn Liễu Xán, cười nói: “Đệ tử của Thiên Tử Đảng quả nhiên toàn một đám ngu xuẩn!”

“Chính ngươi phế đại ca của ta đúng không?”

“Đúng vậy!”

Liễu Xán cười toét miệng nói: “Nghe tiếng kêu gào thảm thiết hắn ta, đến giờ nghĩ lại ta vẫn thấy thoải mái, xương cốt giống như được hít thở vậy”.

“Tần Ninh, cơ thể của đại ca ngươi cũng cứng lắm. Mỗi lần ta phế đi một đạo Linh Hải, đại ca của ngươi chỉ hự một tiếng, mà từ đầu tới cuối không hề kêu gào”.

“Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi nếm trải cảm giác đó đâu. Ta sẽ g**t ch*t ngươi luôn cho đỡ phí thời gian”.

Lời này vừa nói ra, trong ánh mắt của Tần Ninh đã hiện lên vẻ phẫn nộ.

“Liễu Xán, ngươi không được chết tử tế đâu!”

“Không chết tử tế thì ngươi tới giết ta đi, đồ vô dụng!”

Liễu Xán bước lên, cảnh giới Linh Hải tầng 9, thể hiện trọn vẹn.

“Lời thỉnh cầu hay ho như thế thì Tần Ninh ta chưa từng từ chối bao giờ!”

Bàn tay vung một cái, Tần Ninh hét lên: “Bắt sống!”

Cảnh tượng này bỗng chốc khiến đám người có mặt ở đây đều sững sờ.

Tần Ninh đang nói chuyện với ai đấy?

Soạt…

Mà đúng lúc này, một bóng hình to lớn lao thẳng tới.

Trong hai con linh hổ, một con hung hăng xông tới, vồ thẳng tới người Liễu Xán.

Đồ quỷ gì đây!

Vẻ mặt của Liễu Xán bỗng chốc khẽ biến sắc.

Hổ Hắc Bạch Sát lại nghe mệnh lệnh của Tần Ninh?

Sao có thể như vậy?

Vừa rồi, hai con hổ Hắc Bạch Sát không nuốt luôn Tần Ninh đã khá lắm rồi. Thế mà bây giờ lại còn nghe lệnh của Tần Ninh?

Sao có thể như thế được!

Bụp…

Liễu Xán gắng sức chống đỡ, bàn tay bỗng nhiên rắc một tiếng gãy đôi.

Linh hổ kia thấy đòn tấn công của mình lại không bắt được loài người yếu ớt trước mặt thì bỗng chốc phát điên.

Lại tấn công một lần nữa, cái đuôi quét ra.

Bốp…

Chiếc đuôi đó đánh trúng vào Liễu Xán.

Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lúc này, Liễu Xán không ngừng kêu la thảm thiết.

Tần Ninh thì lại chậm rãi đi tới.

“Tình cảnh ngươi vừa nói tới là thế này hả?”

Tần Ninh vung thẳng tay đập xuống.

Bụp…

“A…”

Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, vẻ mặt Liễu Xán tái mét.

Bị vỡ một đạo Linh Hải!

“Tần Ninh, ngươi… ngươi dám động tay với ta, Thiên Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lúc này, xương cốt toàn thân Liễu Xán đã gãy lìa, không thể bò lên được.

“Nếu ta là ngươi, thì bây giờ sẽ không nói những lời ngu xuẩn như vậy!”

Bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa rơi xuống.

“A…”

Tiếng thét thảm thiết lại một lần nữa vang lên, mỗi một chưởng của Tần Ninh lại đánh vỡ một đạo Linh Hải, trong chớp mắt, sắc mặt Liễu Xán đã hoàn toàn méo xệch.

Đau đớn đến tê dại!

“Cảm thấy thế nào?”

Tần Ninh khẽ cười nói.

“Ngươi… ngươi không được chết tử tế đâu, Thiên Tử nhất định sẽ giết ngươi!”

“Yên tâm, hắn ta không tới thì ta cũng sẽ đi tìm hắn ta!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của ta, hắn ta cũng dám giữ lại. Nếu ngoan ngoãn giao Lăng Thiên ra thì ta sẽ tha cho hắn ta một đường sống, nếu không… kết cục sẽ cũng giống như ngươi đấy!”

Lời vừa nói ra, những người có mặt tại đó bỗng chốc lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.

Tần Ninh, quá ngạo mạn.

Thiên Tử là ai?

Thủ lĩnh của Thiên Tử đảng, linh tử xuất sắc nhất của học viện Thiên Thần, có một không hai.

Chính là đệ tử có thiên phú cao nhất xuất hiện ở học viện Thiên Thần trong mấy trăm năm nay.

So với Thiên Tử, Tần Ninh là cái thá gì?

Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng không dám mở miệng.

“Tần Ninh, ta đợi ngươi trên đường đến Hoàng Tuyền để bầu bạn với ta!”

“Vậy ngươi sẽ phải thất vọng đấy!”

Côn đánh chó xuất hiện, một côn đập xuống, phần đầu của Liễu Xán nở hoa.

Tần Ninh lại thở dài một hơi.

Ánh mắt quét một lượt, nhìn thẳng Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng.

Những đệ tử khác có mặt ở đây đã sớm bị dọa ngốc rồi.

“Các ngươi còn không đi, ở lại đây để chịu chết sao?”

Nhìn thấy những đệ tử kia vẫn còn đứng im tại chỗ, lúc này Tần Ninh mới quát lên.

Soạt soạt soạt…

Lúc này, mấy trăm người mới nháo nhác rời đi như chim chạy loạn, biến mất không thấy bóng dáng.

Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng muốn lui, nhưng bọn chúng gần như không có đường lui.

Sao Tần Ninh lại cho chúng đi chứ.

Liễu Thanh Thừa quát lên: “Dựa vào linh hổ thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ngươi đấu với ta một trận!”
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 142: Nhìn thấy tởm



“Liều mạng đi!”

Tổ Hùng là một trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng 9, lúc này chạy không thoát thì chỉ còn cách liều mạng thôi.

Mà lúc này, Sở Ngưng Thi ở bên cạnh đã sớm trắng bệch mặt mày.

“Tần Ninh!”

Sở Ngưng Thi bước ra, nở nụ cười nhìn Tần Ninh.

“Ninh ca ca...”

Sở Ngưng Thi cười dịu dàng: “Ninh ca ca, ngày trước là Ngưng Thi sai, nhưng Ngưng Thi không còn cách nào khác. Lăng Thiên được Thiên Tử nhìn trúng, Ngưng Thi không được lựa chọn!”

“Nếu không liên hợp để lừa Ninh ca ca thì sợ là Ninh ca ca không chỉ bị mất Tinh Môn mà còn mất mạng nữa!”

Cô ta nói xong thì Tần Ninh bước ra.

Khẽ mỉm cười rồi nói: “Thi Nhi ngoan, nói như vậy là ta nên cảm ơn muội đúng không?”

“Ninh ca ca, muội không cần cảm ơn gì cả, Thi Nhi làm sai, đáng lý nên trừng phạt, Ninh ca ca trừng phạt muội đi!”

Sở Ngưng Thi bước lên, bộ dáng yêu kiều quyến rũ.

“Được!”

Tần Ninh mỉm cười: “Muội biết quay đầu là tốt, Ninh ca... rất vui!”

Sở Ngưng Thi thấy Tần Ninh mỉm cười thì cũng vui vẻ bước đến gần Tần Ninh.

Nhưng đột nhiên có tiếng phập vang lên, nụ cười của Sở Ngưng Thi biến mất.

Hạ bộ bị kiếm xuyên qua, máu tươi chảy dọc thân kiếm.

Sở Ngưng Thi quay lại, nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên kinh hoảng.

Tần Ninh lúc này vẫn nở nụ cười như cũ.

“Thi Nhi ngoan, yên tâm, ta yêu muội như thế, nhất định sẽ để muội và Lăng Thiên làm một đôi uyên ương dưới địa ngục!”

Tần Ninh mò tay vào, lấy con dao găm Sở Ngưng Thi nhét dưới ống tay áo ra.

“Còn việc muội muốn giết ta... thì chắc là không có hy vọng đâu!”

Ánh mắt Sở Ngưng Thi bỗng trở nên sắc bén.

“Tần Ninh, ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu!”

Sở Ngưng Thi hung dữ nói: “Lăng Thiên sẽ báo thù cho ta, Thiên Tử là người mà ngươi không động vào nổi đâu!”

“Yên tâm, những chuyện này không cần muội lo!”

Tần Ninh mỉm cười, đâm dao găm xuống, một đóa hoa máu tỏa ra trước ngực Sở Ngưng Thi.

Ngoài hai từ ghê tởm ra thì Tần Ninh không có cách nào khác để miêu tả Sở Ngưng Thi nữa.

Con đàn bà này chết còn không hết tội.

Tần Ninh phủi tay, nhìn Diệp Viên Viên đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngưng Thi.

“Sao cô lại giết cô ta?”

Tần Ninh thản nhiên hỏi.

“Nhìn thấy tởm!”, Diệp Viên Viên biết rõ những chuyện xảy ra ngày xưa của Tần Ninh.

Nhìn nụ cười tiêu dao của Tần Ninh, Diệp Viên Viên khẽ đỏ mặt, nói tiếp: “Hơn nữa ta là tì nữ của công tử, bảo vệ cho sự an toàn của công tử là chuyện ta nên làm”.

“Không tệ không tệ, ngày càng có dáng dấp của tì nữ rồi đấy!”

Tần Ninh nhìn thi thể của Sở Ngưng Thi rồi thở dài.

“Ta không còn là ta của ngày xưa nữa!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói rồi nhìn ra chỗ khác.

Với Sở Ngưng Thi, Tần Ninh chẳng hề yêu thương gì cả, giết cô ta cũng chỉ như g**t ch*t một kẻ địch của mình mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.

Hắn nhìn đám Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa, rồi đứng im bất động.

“Khốn nạn!”

Tổ Hùng nhìn thấy Sở Ngưng Thi chết, liền biết mọi chuyện đã hỏng bét.

“Không thể lui lại được nữa!”

Tổ Hùng gằn giọng, nhìn sang Liễu Thanh Thừa: “Liễu Thanh Thừa, nếu không muốn chết thì hai chúng ta phải liên hợp, bỏ qua mọi thứ đi!”

“Được!”

Liễu Thanh Thừa hét lên: “Chỉ khi giết được Tần Ninh thì mới thoát khỏi cảnh này, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”

“Biết rồi!”

Hai người thả hơi thở ra, sát khí dâng cao.

Nhất thời, mười mấy con người đều liều mạng chặn lại đám hổ Hắc Bạch Sát kia.

Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng thì xông tới giết.

Bọn chúng biết nếu không giết được Tần Ninh thì chúng chỉ còn con đường chết mà thôi.

Hai người một trái một phải, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để trốn tránh đòn tấn công của những con hổ kia.

Thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lập tức chặn trước người Tần Ninh.

Soạt...

Nhưng lại có một người đột nhiên xuất hiện.

“Cổ Hạt!”

Thấy người này đến, Diệp Viên Viên kinh ngạc không thôi.

Cổ Hạt, đứng thứ 6 trong mười cao thủ đứng đầu nội viện. Tên này thế mà lại ẩn giấu đến giờ mới lộ mặt.

“Diệp Viên Viên, việc gì phải bán mạng cho một tên chắc chắn sẽ chết chứ!”

Cổ Hạt bỗng xuất hiện và xông về phía Diệp Viên Viên.

Lúc này, mặc dù Diệp Viên Viên là cảnh giới Linh Hải tầng 7 nhưng Cổ Hạt lại ở cảnh giới Linh Hải tầng 9, vốn không thể ngăn lại được.

Lúc ấy, trước mắt Tần Ninh không còn ai chống đỡ nữa.

Hai người Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa trực tiếp cầm linh khí của mình tấn công Tần Ninh.

“Liễu Diệp kiếm pháp!”

“Bá Vương quyền!”

Hai người dốc toàn lực, buộc phải g**t ch*t Tần Ninh trong một đòn.

Bốp bốp...

Những âm thanh va chạm bỗng phát ra.

Đám người Lục Huyền thì hoàn toàn kinh ngạc.

Hai người cảnh giới Linh Hải tầng 9 nhắm chặt mục tiêu là Tần Ninh.

Tuy Tần Ninh có tốc độ nâng cấp nhanh, nhưng mới chỉ là Linh Hải tầng 6, cách nhau 3 tầng thì sao mà đỡ nổi công kích của người ta?

“Tam đệ!”

“Lão đại!”

Sắc mặt mọi người bỗng trở nên trắng bệch.

Nếu Tần Ninh chết thì đám hổ Hắc Bạch Sát này e là sẽ không quan tâm đến mệnh lệnh của họ.

Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa đánh một ý hay thật.

“Tốt xấu gì cũng thuộc nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện mà sao công kích yếu thế?”

Một giọng nói bất chợt vang lên.

Tần Ninh!

Khi đám bụi tản ra, mọi người thấy ba bóng người đang đối mặt với nhau.

Lúc này, kiếm của Liễu Thanh Thừa đâm trước ngực Tần Ninh, nhưng cây kiếm ấy chẳng thể đâm xuyên vào người Tần Ninh.

Mà nắm đấm của Tổ Hùng cũng dừng lại trước ngực Tần Ninh.

Hai cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 ra tay với công kích bộc phát như thế mà Tần Ninh lại... không sao?

Cảnh này khiến tất cả đều phải bất ngờ.

“Quá yếu!”

Lúc này, Tần Ninh mới vung tay ra.

Một tay bao trọn nắm đấm của Tổ Hùng.

Nắm đấm ấy bị Tần Ninh nhẹ nhàng đánh bật, Tổ Hùng lúc này phát hiện cơ thể mình không thể sánh bằng Tần Ninh được.

Chín cửa cảnh giới có hàng ngàn mã lực, cũng được gọi là giao lực.

Mà cảnh giới Linh Hải tầng 9 lại có một trăm giao lực.

Nhưng một trăm giao lực trong tay Tần Ninh cũng yếu ớt đến đáng thương.

Thực lực cách biệt quá lớn!

Sức mạnh của Tần Ninh ít nhất phải gấp đôi hắn ta!

Mà một tay khác của Tần Ninh lại nắm chặt lấy mũi kiếm.

Liễu Thanh Thừa cảm giác như có một tòa núi đang ập đến.

Chỗ mũi kiếm ấy dường như không phải Tần Ninh mà là một tòa núi cao trăm trượng.

“Khốn nạn...”

Hai người có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân ám sát bất thành mà còn bị Tần Ninh khống chế ngược.

“Các ngươi tưởng rằng... ta không phải đối thủ của các ngươi chắc?”

Tần Ninh hừ lạnh, tay cầm mũi kiếm hướng ra ngoài.

Phập phập...

Máu tươi chảy ra, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng lúc này đã ngã xuống đất.
 
Phong Thần Châu
Chương 143: Mọi người cùng tăng cấp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Ninh vung tay, thu lại ấn ký.

Cấp 7!

Ánh sáng lóe lên, cấp bậc trên lệnh bài cuối cùng cũng tăng lên.

Tần Ninh hiểu được, đạt đến cấp 6 mà muốn tăng lên thì càng khó hơn.

Lúc này, nâng cấp được thì phải nhờ đến cấp bậc phong phú của hai người kia.

“Cảm ơn nhé!”

Tần Ninh phủi tay, nhìn thi thể của hai người.

Mà lúc này, nhóm Diệp Viên Viên cũng hoàn toàn sửng sốt.

Đám hổ Hắc Bạch Sát kia đáng sợ vô cùng, mấy chục tên đệ tử còn lại không còn chỗ dựa, mất hết lực chiến đấu, một vài người muốn bỏ chạy, nhưng đám hổ Hắc Bạch Sát kia sao có thể cho phép!

Từng bóng người ngã xuống, cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên ắng.

Cửa sơn cốc nồng nặc mùi máu.

Lúc này, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lại nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt hoàn toàn sững sờ.

Cảnh giới Linh Hải tầng 6 ngăn chặn được công kích của cảnh giới Linh Hải tầng 9!

Thật sự là đại b**n th**!

“Đừng có sững sờ nữa!”

Tần Ninh cười nói: “Nhặt ấn ký đi, đám này đều là tinh nhuệ của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, đẳng cấp sẽ không thấp, chắc là sẽ lên cấp 6 mỗi người đó!”

Mọi người nghe vậy thì đều trở nên xúc động.

Không bao lâu sau, bọn họ đều nhặt trở về.

Nhất thời cấp bậc lệnh bài của mỗi người đều đạt đến cấp 6.

Đây là chuyện mà bọn họ không dám tưởng tượng đến.

“Cấp 6... Đạt cấp 6 rồi...”

Trương Tiểu Soái hưng phấn nhảy nhót.

“Được rồi!”

Tần Ninh lại nói: “Tiếp theo, chúng ta phải tiêu hóa một chút Cửu Thiên Ngọc Lộ, dù gì thì nó mới có lợi cho sự thăng cấp của chúng ta!”

“Được!”

“Bòooo...”

Tiểu Thanh cũng dựa vào người Tần Ninh, gần như là dí sát vào.

“Có phần của ngươi đây!”

Tần Ninh cạn lời, vung tay ra mở bình hồ lô.

Tiểu Thanh há miệng, nuốt luôn cả bình hồ lô đựng Cửu Thiên Ngọc Lộ.

Mấy người thấy cảnh đó thì quay sang sững sờ nhìn nhau.

Cho con bò này... cả bình hồ lô luôn à?

Một ngày một đêm trôi qua, sáu người Tần Ninh đều đang ở trạng thái tu hành.

Còn cả khu thí luyện đã hoàn toàn bùng nổ.

Đệ tử đứng thứ 10, thứ 9 và thứ 2 trong nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện lần lượt là Tổ Hùng, Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa đã bỏ mạng.

Mà tất cả đều chết dưới tay một người.

Tần Ninh!

Nhất thời, toàn bộ khu thí luyện đều đang thảo luận về cái tên Tần Ninh.

Trong rừng, ở một khu đất trống, có mấy người đang đứng dậy.

Cô gái đứng đầu mặc đồ da bó sát, cơ thể quyến rũ, lồi lõm đúng chỗ.

“Tin tức chuẩn xác chứ?”, cô gái tóc dài buộc cao, nhìn vô cùng gọn gàng.

“An sư tỷ, chuẩn xác ạ!”

Một đệ tử khác chắp tay nói: “Tin tức này do Cổ Hạt tung ra, tên này suýt thì chết theo, cuối cùng cũng may mắn chạy được!”

“Cổ Hạt luôn ra tay ác độc, lần này lại đến mức phải chạy trốn, xem ra Tần Ninh này không đơn giản đâu!”

Giọng nói của cô gái trong trẻo, không hề õng ẹo.

“An sư tỷ xếp số 5, mạnh hơn Cổ Hạt không chỉ 1 cấp. Tần Ninh này...”

“Không cần!”

Cô gái phất tay: “Tần Ninh đó giết người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, ta nghĩ bọn họ sẽ không cam tâm bỏ qua đâu. Chỉ còn 7 ngày nữa là kết thúc thí luyện, ta mới chỉ được đến cấp 7, cần phải thăng nữa!”

“Dạ!”

Đồng thời, ở bên bờ sông, cũng có người đứng dậy.

Người này cao gầy, mặc trường sam màu trắng, nhìn rất nho nhã.

“Thai Phi, nhìn ngươi nhã hứng quá cơ!”

Một người đột nhiên xuất hiện, nói với hắn ta.

“Cổ Hạt, ngươi đến đây làm gì?”

Thanh niên nhìn người trước mặt mình, biểu cảm lạnh nhạt.

“Có vụ làm ăn lớn đây, ngươi có chốt không?”

Cổ Hạt nhếch miệng cười: “Tần Ninh đó có đá Tử Tinh Nguyên và Cửu Nguyên Ngọc Lộ, không lẽ ngươi không muốn sao?”

“Muốn!”

Thai Phi mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Nhưng ta muốn sống hơn”.

“Ta không mạnh bằng Liễu Thanh Thừa, hắn ta đã chết rồi thì ta càng không muốn đi dâng mạng”.

“Ngươi yên tâm, lần này không gặp phải hổ Hắc Bạch Sát nữa đâu, Tần Ninh sẽ không ra oai được. Hơn nữa lần này sư huynh Tô Triếp sẽ đích thân ra tay!”

Tô Triếp!

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Thai Phi khẽ biến đổi.

“Mà sư huynh Tô Triếp đã bắt đầu tạo Linh Đài để chuẩn bị tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”

Hắn ta nói ra khiến sắc mặt Thai Phi hoàn toàn thay đổi.

“Được!”

Thai Phi hỏi: “Cụ thể là thế nào?”

“Đi gặp sư huynh Tô Triếp với ta thì ngươi sẽ biết!”

Nghe vậy, Thai Phi phất tay.

Soạt soạt soạt, mấy chục người đột nhiên xuất hiện.

Mấy chục người này có tu vi thấp nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5, khí thế mạnh mẽ, đi theo Thai Phi rời khỏi chỗ đó.

Cùng lúc này, đã có không ít người đang nghe ngóng tin tức về Tần Ninh trong khu thí luyện.

Người dám g**t ch*t người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, mà còn chỉ có Linh Hải tầng 6, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.

Càng khiến người ta chú ý hơn là Tần Ninh còn giữ Cửu Nguyên Ngọc Lộ và đá Tử Tinh Nguyên trong người.

Hai loại linh bảo thiên địa này, đừng nói là các đệ tử cảnh giới Linh Hải, cho dù là cao thủ cảnh giới Linh Đài thì các Linh Đồ cũng muốn có được dù chỉ là một thứ.

Nó xuất hiện ở đây, các đệ tử cảnh giới Linh Hải không phát điên mới lạ.

Mà nhóm Tần Ninh thì chẳng hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra trong khu thí luyện.

Một ngày một đêm lại trôi qua, sáu người lúc này đều đi ra từ trong động của mình.

Bốn người Lục Huyền, Tần Hải nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

Dựa vào sự mạnh mẽ của Cửu Nguyên Ngọc Lộ, bọn họ lại đột phá nữa.

Hai người Lục Huyền và Tuân Ngọc thăng đến cảnh giới Linh Hải tầng 5.

Mà Tần Hải thì từ tầng 4 lên hẳn tầng 6.

Trương Tiểu Soái tuy có tu vi thấp nhất nhưng cũng đã lên đến cảnh giới Linh Hải tầng 4.

So với lúc vừa mới tiến vào khu thí luyện, bốn người lúc này đã hoàn toàn nâng cấp mạnh mẽ.

“Ta rất tò mò là lão đại sẽ đạt đến cảnh giới gì”.

Trương Tiểu Soái nhảy nhót nói.

“Ít nhất phải là cảnh giới Linh Hải tầng 7!”

Tần Hải đoán mò.

Cảnh giới Linh Hải, mỗi một luồng linh hải được tụ lại, quan trọng nhất không phải tĩnh tâm tu luyện mà là nhờ sự trợ giúp của linh bảo thiên địa.

Mà Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là thích hợp nhất.

Thiên phú của Tần Ninh vốn đã kh*ng b* rồi, lần này chắc chắn sẽ nâng cấp cực cao.

Không bao lâu sau, Diệp Viên Viên xuất hiện, hơi thở cả người lập tức thay đổi.
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 144: Tầng 9



Trương Tiểu Soái bước ra, tò mò hỏi: “Lão đại, huynh đã đến cảnh giới nào rồi?”

Nhìn ánh mắt hưng phấn của mọi người, Tần Ninh cười nhạt: “Cảnh giới Linh Hải... tầng 9!”

Hắn khẽ nắm tay rồi thả ra, lúc này khí của chín luồng linh hải đang dần dần tỏa ra bên ngoài.

Giây phút ấy, hơi thở của hắn trở nên kh*ng b* đáng sợ.

Chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9.

Lúc đó, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.

Từ cảnh giới Linh Hải tầng 6 đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 chỉ trong một ngày một đêm!

Đây là khái niệm gì vậy?

Đệ tử bình thường phải mất một tháng để nâng lên một cảnh giới, đó là còn rất siêu việt.

Nhưng Tần Ninh lại tăng hẳn ba tầng chỉ trong một ngày một đêm.

Cho dù có Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì cũng không thể kh*ng b* như vậy được!

Mọi người nhìn Tần Ninh, hoàn toàn không có gì để nói.

Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Nếu năm người này biết rằng hắn không chỉ tăng tu vi nhanh chóng mà lửa luyện đan lúc này còn đạt đến màu cam thượng đẳng thì chắc là sẽ càng kinh ngạc hơn.

Điều này có vẻ khó hiểu với người thường thì với hắn lại là chuyện quá bình thường.

Thực lực tăng tốc nhanh chóng có lẽ sẽ để lại hậu quả về sau, nhưng Tần Ninh không lo lắng.

Hắn tu luyện Bách Luyện Cương Thể quyết không phải là tùy tiện chọn cho vui.

Môn linh quyết này được hắn tạo ra từ đời thứ ba dưới cái danh Cuồng Võ Thiên Đế.

Mặc dù chỉ là linh quyết nhất phẩm cơ bản nhất, nhưng linh quyết này lại chứa đựng khí lực tu hành cực mạnh.

Cường hóa thân thể bắt đầu từ thúc đẩy Linh Hải.

Cộng thêm hiệu quả của Cửu Nguyên Ngọc Lộ kết hợp cùng khiến tố chất thân thể càng chịu đựng được, nguồn suối linh hải mở ra cũng đủ mạnh mẽ.

Sức mạnh lại đạt đến mức thân xác và linh hải cân bằng với nhau.

Hắn vốn định mượn cơ hội này để xây dựng Linh Đài, đạt đến cảnh giới Linh Đài luôn.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì Tần Ninh vẫn từ bỏ.

Cảnh giới Linh Đài cần linh đài ổn định, lấy linh hải làm gốc, kiến tạo linh đài trong linh hải.

Chuyện này cần yên tĩnh tích lũy để ngưng tụ.

Nếu đến cảnh giới Linh Đài quá nhanh thì sẽ không tiết kiệm chút nào.

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Mấy ngày tiếp theo, phải cần giết nhiều linh thú hơn mới được”.

“Hơn nữa đám người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn tóm lại sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy, chắc chắn vẫn có người đến nộp ấn ký cho chúng ta để tăng cấp đó!”

“Lên được cấp 9 cũng trong mấy ngày này thôi!”

Tần Ninh nói xong thì mọi người quay sang nhìn nhau.

Tâm của Tần Ninh lớn thật!

Người này hoàn toàn không nghĩ đến việc Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, thậm chí là hội Phương Viên có thực lực cực mạnh trong nội viện.

Nếu đám người đó liên hợp lại với nhau, không có hổ Hắc Bạch Sát bảo vệ thì bọn họ sao có thể là đối thủ được?

Cách biệt về số lượng cũng đủ để đè chết bọn họ rồi.

Nhưng Tần Ninh dường như chẳng quan tâm mấy đến chuyện này.

Sáu người một hàng bắt đầu bận rộn trong khu thí luyện.

Lần này, bọn họ cũng tăng cấp khá nhiều, đối mặt với linh thú thì vẫn có thể xử lí được.

Tần Ninh vẫn như cũ, ngày ngày nhìn mọi người giết linh thú nhưng không ra tay.

Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái từ lúc thể nghiệm các bí pháp mà Tần Ninh nói cho thì càng thêm điêu luyện.

Mỗi ngày luyện tay xong bọn họ đều hỏi đến Tần Ninh xem chỗ nào làm đúng chỗ nào chưa đúng.

Cứ như vậy đến khoảng bốn năm ngày sau, mắt thấy thí luyện sắp kết thúc, nhưng ấn ký của mọi người, cao nhất là Tần Ninh, cũng mới cấp 7.

Năm người còn lại thì cấp 6.

Nhưng bọn họ cũng đã tương đối thỏa mãn rồi.

Vốn dĩ ấn ký trên cấp 5 đã là cao lắm rồi.

“Không còn bao nhiêu thời gian nữa!”

Tần Ninh híp mắt lại, nhìn khu thí luyện rộng lớn, lạnh nhạt nói: “Đám nhãi này không thể độ lượng đến mức bỏ qua chuyện này được chứ?”

Nghe vậy, ba người Lục Huyền lại cạn lời.

Bỏ qua thì tốt chứ sao, nếu để bọn họ phát điên lên thì có mà chết à!

Trong lòng Tần Ninh lại tràn đầy sự thất vọng.

Nếu thật sự bỏ qua thì làm sao bọn họ tăng cấp được?

Mắt thấy chỉ còn một ngày cuối cùng, sáng sớm, mọi người lần lượt thức dậy.

Cả khu thí luyện vẫn yên tĩnh vô cùng.

Dường như mọi người đều biết đây đã là hồi kết, ai đều yên ổn tu hành, không định đi tìm thêm phiền toái nào.

Tần Ninh cũng đứng dậy, duỗi eo, bất lực nói: “Xem ra chỉ đành dừng lại ở cấp 7 thôi vậy. Nói thật thì ta khá là mong chờ giải thưởng của học viện Thiên Thần đấy!”

“Dù gì thì có thể chọn một món linh quyết và linh khí tùy ý. Nếu ta nhớ không nhầm thì học viện Thiên Thần vẫn còn mấy món đồ tốt ấy”.

Vẫn còn mấy món đồ tốt?

Cả cái học viện Thiên Thần này còn có nhiều đồ quý hơn cả đế quốc Bắc Minh đấy.

Nơi đó có cả linh khí và linh quyết tứ phẩm kia kìa.

Linh quyết, linh khí tứ phẩm này đặt vào bất kỳ gia tộc nào trong đế quốc Bắc Minh cũng sẽ trở thành một loại bảo vật gia truyền.

Những món đồ này quý giá vô cùng.

Trong mắt Tần Ninh thì lại thành... mấy món đồ tốt.

“Hửm?”

Mà khi mấy người đang chuẩn bị để rời khỏi núi vào buổi trưa, quay về học viện Thiên Thần thì bỗng có những âm thanh lạ vang lên.

Mặt đất bỗng rung chuyển từng đợt.

Thậm chí có những thân cây còn bắt đầu đứt gẫy.

“Có chuyện gì vậy?”

Tần Hải nhìn tứ phía, kinh ngạc nói: “Động đất à?”

“Có chuyện gì thì đi xem là biết ngay!”

Tần Ninh lúc này lại bình tĩnh nói: “Đi về chỗ có chấn động lớn nhất!”

Nói xong, Tần Ninh liền di chuyển.

Nhóm người đi về phía chấn động, khí thế nơi đó càng vào sâu thì càng mạnh.

Mà dần dần, Tần Ninh cũng nở một nụ cười.

“Công tử cười cái gì vậy?”

Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh, khó hiểu hỏi.

Chấn động như vậy, nếu không cẩn thận thì sẽ bị rơi xuống rồi nghiền nát thành tương thịt, thế mà Tần Ninh lại còn cười được.

“Có lẽ có đồ thú vị xuất hiện rồi!”

Tần Ninh mỉm cười: “Không ngờ, cách hàng chục ngàn năm, thứ đồ chơi nho nhỏ năm ấy lại vẫn còn tồn tại. Xem thế trận này thì có lẽ là vẫn được bảo quản tốt!”

Đồ chơi nhỏ?

Diệp Viên Viên càng thêm mơ hồ.

“Đi nào!” . TruyenHD

Tần Ninh tăng tốc về phía trước, khoảng nửa canh giờ sau, nhóm người đã xuất hiện dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.

Núi Ngũ Chỉ Sơn liền kề với nhau, mỗi ngọn núi đều cao hàng ngàn mét.

Nhìn lên núi thấy vô số bóng người lúc này liều mạng phi xuống, giống như đang chạy trốn.

Mà trên đỉnh núi kia thì lúc nào cũng có đá tảng lăn xuống, có những người trốn không kịp đã bị đá nghiền nát thành thịt vụn.

“Đúng là như vậy rồi!”

Tần Ninh nhìn cảnh này, chân mày lộ ra tia vui vẻ.

“Mọi người tìm chỗ nào an toàn chờ ta đi!”

Tần Ninh nói xong thì bay thẳng lên trên.

Chỉ với mấy bước nhảy, thân hình của hắn như một con khỉ linh hoạt, trốn tránh những hòn đá cực to đang lăn xuống.
 
Phong Thần Châu
Chương 145: Con rối Bàn Linh



Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.

Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành l*n đ*nh núi.

“Là Tần Ninh!”

Có người bất chợt hô lên.

“Tần Ninh?”

Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.

Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.

“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”

Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.

“Ồ? Là hắn à?”

Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”

“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta l*n đ*nh núi mà hắn...”

Một tên đệ tử nịnh nọt nói.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...

“Tên này...”

Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.

Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.

Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.

“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.

“Ồ?”

An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.

Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.

Tên này thật sự không sợ chết chút nào!

Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.

“Ở đâu đây?”

Nhìn đỉnh núi rộng trăm mét, Tần Ninh chau mày lại.

“Hoa sen Thanh Ngọc!”

Nhìn đóa hoa sen đang trưởng thành kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười.

“Hoa sen Thanh Ngọc ở đây, vậy đám đồ chơi nhỏ kia chắc là ở chỗ đó rồi!”

Lúc này, hắn không để ý đến sự theo dõi của mọi người bên dưới.

Hắn sải bước l*n đ*nh núi.

Lúc ngày, trên đỉnh núi, mọi thứ đang rung chuyển, những âm thanh ầm ỹ ngày càng vang dội.

Trên đỉnh núi, mọi thứ rung chuyển, những viên đá lăn xuống loạn lạc, phảng phất như có thứ gì đang phá đất mà ra.

Lúc này, những người khác đã khó mà bình tĩnh được.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tần Ninh đi l*n đ*nh núi, nhưng chấn động ngày một mạnh mẽ, bọn họ không thể nhìn thấy cái gì.

“Sư huynh Tô Triếp, chúng ta...”

“Chờ!”

Tô Triếp lạnh nhạt nói: “Bất luận là hắn có hái được hoa sen Thanh Ngọc hay không thì chúng ta hãy ở đây chờ đã!”

“Chờ hắn xuống giao hạt sen ra, nếu không... giết không tha!”

Tô Triếp nói xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.

“Dạ!”

Mấy người lúc này đều nóng lòng muốn thử.

Bất kể Tần Ninh có giỏi cỡ nào, nhưng đối diện với kẻ mạnh nhất nội viện là Tô Triếp thì vẫn chẳng là cái thá gì.

Mà lúc này, nhóm Tần Hải, Diệp Viên Viên đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn l*n đ*nh núi, do dự không thôi.

“Chuyện này vốn là do bọn họ gây ra, nhưng tam đệ lại xông lên trên đó...”

Tần Hải lo lắng: “Chỉ sợ mấy tên kia lát nữa sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy!”

Hắn ta nói ra thì nhóm Diệp Viên Viên cũng nhíu mày rất chặt.

Tần Ninh mạo hiểm xông lên như vậy đúng là có hơi vội vàng.

Động tĩnh khác thường thế này chắc chắn là có bảo vật, đệ tử các phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Mà nghe xung quanh bàn tán thì trên đỉnh núi dường như có hoa sen Thanh Ngọc.

Hoa sen Thanh Ngọc hình thành dưới điều kiện cực kỳ hà khắc, không phải nhờ linh khí hay khí hậu mà hoàn toàn là nhờ cơ duyên.

Hoa sen Thanh Ngọc nở ra hạt sen có thể ngưng tụ được sự dẻo dai của linh hải và tăng tính ổn định cho việc chế tạo Linh Đài.

Thứ đồ này có giá trị liên thành và không cách nào hình dung được sự quý giá của nó.

Nếu võ giả cảnh giới Linh Đài gặp được thì e là sẽ liều mạng cướp lấy, nói gì đến cảnh giới Linh Hải.

Tần Ninh lại chẳng hề nghĩ đến sự lo lắng của nhóm Diệp Viên Viên.

Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn mặt đất nứt ra, lẩm bẩm: “Ngủ say hàng chục ngàn năm, các ngươi không nên tiếp tục ngủ như vậy nữa đâu”.

“Tần Ninh ta hôm nay quay về, các ngươi còn không mau đi ra quỳ đón!”

Tần Ninh quát khẽ, linh khí ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh tỏa ra, từng đạo linh ấn vây lấy rồi tổ hợp lại.

Nhũng linh ấn kia nhất thời ngưng tụ thành một áo giáp trống rỗng.

Năm áo giáp linh ấn lúc này lóe ra ánh sáng màu nhạt.

Từng tầng tỏa ra, bao phủ cả đỉnh núi.

Rắc...

Đột nhiên có tiếng vỡ vụn vang lên.

Trên mặt đất xuất hiện một thân hình.

Thân hình này khắp người đen như mực, giống như được tạo từ huyền thiết vậy, xen lẫn đó là một chút đường vân màu đỏ.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì hơi mỉm cười.

“Rối Bàn Linh, đây là lúc các ngươi chào đón chủ nhân trở về đấy!”

Hắn vung tay, con rối đó lập tức quỳ một chân xuống, hai tay bái lạy.

Sau đó, có thêm mấy con rối nữa xuất hiện.

Đủ năm thân hình, cao đến hai mét, mặc thiết giáp màu đen, làn da cũng đen như mực.

Rầm...

Nhưng khi năm con rối bước ra thì có những tiếng rầm rầm vang lên, một trong năm con rối vừa bước chân qua thì đã bị gẫy vỡ.

“Cuối cùng vẫn không tránh được dòng chảy thời gian...”

Nhìn con rối bị hư hại đó, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.

Rầm ầm ầm...

Ngay sau đó, ba con rối khác cũng ngã xuống, phát ra âm thanh liểng xiểng của kim loại rơi.

Nếu có ai khác ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Những con rối đó ngã ra và tan thành những mảnh vỡ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì những mảnh vỡ ấy lúc này lại chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra nhìn.

Tử Ngọc Bảo Kim!

Đá Thần Canh!

Huyền thiết Tam Diệp!

Những con rối đó ngã xuống và biến thành đá vỡ, nhưng mảnh nào cũng chứa kim loại bên trong, thậm chí đủ để chế tạo ra được linh khí cấp bốn hoặc cấp năm.

Loại nào cũng khiến người ta sửng sốt.

Nhưng lúc này, số bảo bối quý giá đó lại dùng để tạo ra năm con rối.

“Hư mất bốn con...”

Tần Ninh thầm than thở.

Con rối Bàn Linh!

Năm đó, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế thì đã đích thân tạo ra những con rối này. Ngoài việc không có tư duy ra thì chúng hành động giống hệt người thường.

Con nào cũng là một cường giả cảnh giới Linh Phách.

Năm đó, tên nhóc Thanh Vân kia nhận một nhóm đệ tử, nhưng lại không chịu huấn luyện mà tìm đến sư tôn là hắn.

Tần Ninh cũng rảnh rỗi nên tạo ra mấy con rối để cho mấy đứa đồ tôn luyện tập.

Thân là đại đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Uyên cùng người sáng tạo ra học viện Thiên Thần là Thiên Thanh Thạch, còn mấy người Tần Thiên Nguyên, đều được mấy con rối này “chăm sóc”.

Mãi về sau, khi hắn rời khỏi Uyên cốc, cứ tưởng rằng những con rối Bàn Linh này sẽ ở trong Uyên cốc, không ngờ lại lưu lạc đến nơi đây.

Nhìn con rối duy nhất còn lại, Tần Ninh vẫy tay.
 
Phong Thần Châu
Chương 146: Hạt sen Thanh Ngọc



Lúc này, con rối Bàn Linh đó đứng thẳng dậy, thân thể cực lớn nhưng trước mặt Tần Ninh lại ngoan ngoãn như một con mèo con, lưng hơi cong xuống.

“Nuốt chúng xuống đi, chắc chắn ngươi có thể khôi phục được vài phần. Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về trạng thái đỉnh cao!”

Tần Ninh nhẹ nhàng vẫy tay nói.

Con rối Bàn Linh kia sải bước ra ngoài, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng ở đỉnh núi.

Những âm thanh kẽo kẹt vang lên, con rối Bàn Linh kia không ngừng nhai kỹ, dần dần, bộ giáp trên bề mặt cơ thể của nó trở nên sáng sủa rực rỡ.

Mà hơi thở lay động trong cơ thể cũng dần dần trở nên mạnh mẽ.

Hơi thở cảnh giới Linh Đài lúc đầu đã nâng lên cảnh giới Linh Luân ngay lúc này.

Tứ Linh cảnh: cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.

Mỗi lần nâng cao cảnh giới thì cần một lượng linh khí vô cùng lớn, thiên tài địa bảo và linh thạch cũng không thể thiếu.

Nhưng con rối Bàn Linh này lại từ hơi thở bị sút xuống cảnh giới Linh Đài lúc đầu nâng thẳng tới cảnh giới Linh Luân hùng mạnh.

“Đi thôi!”

Lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng, tiu nghỉu nói: “Tên khổng lồ nhà ngươi, hỏi thì ngươi cũng không biết, sau khi ta đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Không biết mấy tên nhóc thối Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch đó thế nào, còn thằng nhóc Thanh Vân kia thì sao. Người ta không yên tâm nhất, không phải là mấy đồ tôn kia mà chính là hắn ta…”

Tần Ninh sải bước rời đi.

Đi tới bên cây sen Thanh Ngọc kia, thu lấy từng hạt sen.

Tổng cộng có mười bảy hạt, không thiếu hạt nào.

Mà lúc này, với sự xuất hiện của năm con rối, sự rung động trên đỉnh núi đã hoàn toàn biến mất.

Cảnh tượng này quá kỳ dị, không ai biết, rốt cuộc là có chuyện gì.

“Xuống rồi!”

Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.

Trên đỉnh núi, bóng dáng Tần Ninh ung dung bước tới.

Sau lưng, con rối Bàn Linh mặc bộ giáp sắt màu đen, làn da ngăm đen đang bước đi ầm ầm khiến người ta cảm giác như có một ngọn núi lửa phun trào.

“Chặn hắn lại!”

Tô Triếp gằn giọng, hô lên, mấy chục bóng người phía sau nối tiếp nhau xông lên.

Mấy chục người kia, đều là cảnh giới Linh Hải tầng năm trở lên, hơi thở mạnh mẽ, từng luồng sát khí cuồn cuộn.

Mà ở Liễu Môn bên kia, lúc này một thanh niên dẫn đầu cũng bước ra.

Người này tên là Liễu Phu Á. Vốn dĩ ở trong nội viện Liễu Môn, Liễu Thanh Thừa là người lãnh đạo, nhưng bây giờ, Liễu Thanh Thừa đã chết thì gã đứng ra để dẫn đoàn đệ tử Liễu Môn.

Ở trong nội viện, người này cũng nổi danh đã lâu, nhưng vẫn luôn bị hào quang của Liễu Thanh Thừa che khuất nên không có cơ hội bộc lộ tài năng.

Nhưng lần này lại không thể không đứng ra.

Mà đồng thời, Tử Việt của hội Phương Viên, đứng thứ ba trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cũng đưa đệ tử của hội Phương Viên đứng ra.

Không chỉ như thế, những người khác cũng vây quanh chân núi, đợi Tần Ninh đi xuống.

“Đó là Thai Phi, đứng thứ tư nội viện!”

“Còn nữa còn nữa, An Thi Thi đứng thứ năm nội viện chúng ta. Nghe nói, An Thi Thi là thành viên của An Nhiên uyển, chính là nơi mà Linh Tử An Vũ Tình lập ra, những người tham gia đều là những cô gái đẹp!”

“Các ngươi chưa nhìn thấy Trử Thông và Đới Thắng rất ít khi lộ mặt cũng tới rồi sao? Hai người bọn họ có lúc nào đi cùng nhau đâu?”

“Lần này, mười cao thủ đứng đầu nội viện, trừ Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán, Tổ Hùng đã chết thì còn lại đều ở đây!”

Đám đệ tử đã hoàn toàn náo động vào lúc này.

Không ngờ, ngày cuối cùng kết thúc thí luyện lại xảy ra động tĩnh lớn như thế.

Động tĩnh lớn thì cũng thôi đi mà càng không ngờ là đệ tử đứng đầu nội viện và đoàn thể học viên, lúc này đều xuất hiện.

Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía Tần Ninh đang thong thả đi xuống từ đỉnh núi.

Sợ là thằng nhãi này chưa biết, mình sắp chết rồi thì phải.

“Tam đệ!”

“Công tử!”

“Lão đại!”

Lúc này, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc cũng lần lượt đi ra.

Nhìn thấy năm người, Tần Ninh khẽ cười.

“Được rồi, làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi!”

Tần Ninh nhìn mấy người, thản nhiên cười nói.

“Lão đại…”

Trương Tiểu Soái kéo kéo tay áo Tần Ninh, nói thầm: “Kể cả chúng ta muốn đi thì sợ là đám này… cũng sẽ không cho chúng ta đi đâu…”

“Hử?”

Tần Ninh hơi sững người, không để tâm mà nói: “Không sao, kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó phải chết”.

Tần Ninh không hề để ý.

“Đứng lại!”

Bỗng nhiên, trong đám người đứng xung quanh có tiếng quát vang lên.

Tô Triếp sải bước đi ra, nói: “Tần Ninh đúng không? Giao hạt sen ngươi lấy được ra đây!”

“Ồ?”

Nghe câu nói này, Tần Ninh khẽ cười, cũng không mở miệng.

“Ồ cái gì mà ồ?”, Liễu Phu Á lên tiếng: “Ngươi giết đệ tử Liễu Môn ta, bây giờ lại cướp đồ quý mà chúng ta phát hiện được, không giao ra là muốn chết hả?”

“Muốn chết?”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Sống mới vui, ta không muốn chết!”

“Không muốn chết thì giao ra đây!”

Đới Thắng có dáng dấp cao to đứng một bên, lúc này cũng mở lời.

Gã chính là một trong tám người đứng đầu nội viện, chỉ một Tần Ninh mà thôi, gã không thèm để vào mắt.

“Nhưng, những gì các ngươi nói không đúng lắm thì phải!”

Tần Ninh đáp lại: “Hạt sen của sen Thanh Ngọc còn đang xanh tốt trên đỉnh núi kia. Vừa rồi, lúc ta tới thì nhìn thấy đám các ngươi từng người chạy trối chết xuống núi để thoát thân”.

“Thứ đồ này là do ta mạo hiểm tính mạng mới hái được, sao các ngươi lại nói là ta cướp chứ?”

“Miệng lưỡi dẻo quẹo!”

Lúc này Trử Thông cũng hừ một tiếng rồi nói: “Trên đỉnh núi bỗng nhiên xảy ra hiện tượng lạ, vốn dĩ chúng ta đang đợi hiện tượng lạ đó biến mất rồi đi hái nhưng ngươi lại nhanh chân đến trước, còn ở đây mà nói nhăng nói cuội!”

“Vậy cũng là nói, sen Thanh Ngọc này vốn là vật vô chủ, các ngươi phát hiện ra nhưng không có bản lĩnh hái nó thì cứ ở đó mà đợi!”

“Ta mạo hiểm cả tính mạng để hái, lấy được hạt sen thì không phải là nó nên thuộc về ta sao?”

“Ngươi…”

“Nói lời thừa thãi làm gì!”

Cổ Hạt gằn giọng nói: “Không đưa thì chết, Tần Ninh, rốt cuộc là ngươi cần mạng hay là cần hạt sen?”

Lúc này, đám người bỗng giương cung bạt kiếm, sát khí cuồn cuộn.

Mấy trăm đệ tử đứng xung quanh đến từ Thiên Tử đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên,… vây quanh rồi áp sát đi lên.

Trương Tiểu Soái toát mồ hôi hột.

Mấy gã này, rõ ràng là ép người quá đáng. Vừa rồi không dám lấy hạt sen, Tần Ninh lấy rồi thì lại cậy đông hϊế͙p͙ yếu, ở đây mà ra uy ép người.

Quả thật là vô liêm sỉ!

“Lão đại, huynh nói xem làm thế nào?”

Trương Tiểu Soái nói: “Mấy gã này, ai ai cũng vô liêm sỉ. Hôm nay, Trương Tiểu Soái ta có chết ở đây thì cũng phải tranh với chúng tới cùng!”

Bùm…

Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Ninh đã dứt khoát đập chày gỗ xuống.

“Huynh muốn chết nhưng ta không muốn chết!”

Tần Ninh cười mắng: “Một đám trẻ con ở đây ríu rít mà thôi, cái gì mà chết với không chết?”

Trẻ con…

Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lúc này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Họ biết, Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng bây giờ đang phải đối diện với mấy trăm đệ tử cảnh giới Linh Hải đó.

Mấy gã này mà vồ lên thì kể cả Tần Ninh với cảnh giới Linh Hải tầng 9 cũng không ngăn được.
 
Phong Thần Châu
Chương 147: Kẻ đáng chết chính là ngươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngu si, buồn cười quá nhỉ!”

Lúc này, một tiếng cười nhạt bỗng nhiên vang lên.

Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Tô Triếp!

Tô Triếp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Chắc là ngươi vẫn chưa biết người đứng trước mặt ngươi là ai! Mà ai là người chống lưng của bọn ta!”

“Sở Ngưng Thi chết, Lăng Thiên nhất định sẽ không đứng cùng chiến tuyến với ngươi, đến lúc đó, Thiên Tử chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng rồi đấy!”

“Ngông cuồng sao?”, Tần Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hắn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Triếp, nói: “Ta ngông cuồng thì ngươi làm gì được?”

Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.

Trong học viện Thiên Thần, có tổng số hơn 100 ngàn đệ tử nội viện, mà Tô Triếp chính là kẻ hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.

Điều quan trọng hơn là, Tô Triếp là thủ lĩnh nội viện của Thiên Tử đảng, là thế lực đệ tử lớn nhất học viện Thiên Thần.

Ai dám nói với hắn ta như thế?

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cái tát vào mặt Thiên Tử, là kẻ thù của cả Thiên Tử đảng!

Tần Ninh này thật sự không muốn sống nữa rồi sao?

“Các vị có mặt ở đây xin thứ lỗi cho ta nói thẳng”, Tần Ninh chậm rãi mở miệng, nói: “Không đáng nhắc tới!”

“Ta cũng không muốn làm loạn với các ngươi, sen Thanh Ngọc này là do Tần Ninh ra lấy được thì đương nhiên sẽ thuộc về ta. Nếu các ngươi không phục thì cướp lại đi!”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Ninh như nhìn một kẻ điên.

Gã này thật sự không sợ chết sao?

Có liên minh đệ tử nào như Thiên Tử đảng, Liễu Môn, An Nhiên uyển, hội Phương Viên ở đây mà không khiến hắn chết hàng trăm hàng ngàn lần cơ chứ.

“Được, được, được!”

Lúc này, Tô Triếp thật sự phát điên.

Với tư cách là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng nội viện, ở trong nội viện, hắn ta vẫn luôn là lớp người trên, cho dù là thủ lĩnh của thế lực đệ tử khác nhìn thấy Tô Triếp hắn ta thì cũng phải khách sáo.

Cho dù là Linh Đồ, đệ tử cảnh giới Linh Đài, nhìn thấy hắn ta cũng phải đối đãi lễ phép.

Hôm nay lại bị một học sinh mới đối đãi như vậy thì sao mà không điên?

“Nếu đã như thế thì ngươi chịu chết đi!”

Tô Triếp sát khí bừng bừng, đám người đứng sau cũng muốn xông lên chém giết.

“Đợi đã!”

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát, trong trẻo vang lên.

Một thân hình từ trong đám người bước ra.

Người đó mặc áo da, váy ngắn bọc lấy đôi chân thon dài, trên người mặc áo da ngắn nhỏ, bao lấy ngực.

Thân hình bốc lửa khiến người ta cứ suy nghĩ xa xôi.

“An Thi Thi, cô muốn làm gì vậy?”

Lúc này, Tô Triếp lạnh lùng nói.

“Trước khi các ngươi quyết đấu, ta có thể xen vào vài lời chứ?”

An Thi Thi nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, ta không muốn cướp đoạt. Sen Thanh Ngọc này là do ngươi có bản lĩnh lấy được, coi như ngươi lợi hại”.

“Không biết có thể nể mặt An Nhiên uyển ta, bán cho ta ba hạt sen Thanh Ngọc được không?”

Mua?

Mọi người nhìn An Thi Thi, không hiểu lắm.

An Nhiên uyển chính là một thế lực đệ tử lớn mạnh của học viện Thiên Thần.

Tội gì phải sợ hãi một Tần Ninh nhỏ bé?

Lúc này, An Thi Thi cũng không biết tại sao.

Nhưng trực giác của phụ nữ ở đáy lòng nói cho cô ta biết, đắc tội với Tần Ninh thì không có kết cục tốt.

“Mua? Được!”

Lúc này Tần Ninh vung tay, ba hạt sen xuất hiện.

“1 hạt, 1000 linh thạch!”

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều ngây ngốc.

1 hạt, 1000 linh thạch?

Giỡn gì vậy.

Linh thạch vốn là thứ khan hiếm ở đế quốc Bắc Minh.

Ở đế quốc Bắc Minh không sản xuất linh thạch, linh thạch hiện có đều là đổi được từ một số môn phái ở giữa Cửu U đại lục.

1000 viên linh thạch đủ để mua một linh khí trung đẳng nhị phẩm.

Ai mà tiêu nhiều tiền cho hạt sen này thế chứ?

An Thi Thi cau mày, nói: “Tần Ninh, ta thật lòng muốn mua, chứ không phải nói chơi với ngươi!”

Một hạt linh tử, quả thật vô cùng có giá trị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 linh thạch thôi. Thế mà Tần Ninh vừa mở miệng đã đòi 1000 linh thạch.

Đùa gì chứ.

“Ta cũng thật lòng muốn bán!”

Tần Ninh xòe bàn tay ra, một hạt sen hiện ra trong lòng bàn tay.

“Cô nhìn kỹ xem. Hạt sen này có vân sen, đủ để chứng tỏ nó là hạt sen vạn năm. Có công hiệu vô cùng mạnh, chắc là cô biết điều đó!”

“1000 linh thạch mà đổi cho cô, ta còn thiệt đấy!”

Lời này vừa nói ra thì mọi người cũng hoàn toàn sững sờ.

Đúng vậy, một hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì đúng là tương ứng với 100 viên linh thạch.

Nhưng mà có vân sen thì là sen đã sinh trưởng vạn năm rồi, giá trị đủ để tăng lên gấp 10.

Lúc này vẻ mặt của An Thi Thi cũng biến sắc.

Cô ta không ngờ, hạt sen Thanh Ngọc này lại đáng quý tới mức độ này.

Hạt sen vạn năm!

Tô Triếp, Liễu Phu Á và những người khác đều mang vẻ mặt như phát điên.

Hạt sen vạn năm!

Tần Ninh, thằng ngu này!

Hôm nay, nếu chỉ là hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì có lẽ bọn chúng sẽ không quá kiên quyết.

Nhưng bây giờ lại là hạt sen vạn năm, công hiệu gấp trăm lần hạt sen Thanh Ngọc bình thường.

Lần này, cho dù Tần Ninh phản kháng thế nào, phải trả cái giá đắt tới đâu thì cũng phải lấy được hạt sen này!

“Nói ít lời thừa thãi thôi!”

Cổ Hạt không nén nổi nữa, kích động nói: “Hạt sen vạn năm. Thằng nhãi này muốn nuốt một mình sao, không được đâu!”

“Đúng vậy!”

Đới Thắng kích động nói: “Hạt sen vạn năm, một hạt đủ để cho chúng ta nâng lên cảnh giới Linh Đài rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành linh đồ ở học viện Thiên Thần, có thể gọi là một bước lên trời!”

Trử Thông, Thai Phi lúc này cũng kích động không thôi.

Thằng ngu Tần Ninh này.

Bây giờ còn nói trước mặt mọi người đây là hạt sen vạn năm, quả thật là không biết sống chết.

“Được rồi, nói ít thôi!”

Thai Phi mất kiên nhẫn nói: “Các vị, mọi người đều biết hạt sen này hiếm thế nào, không thể để một người độc chiếm được!”

“Được!”

“Không vấn đề gì!”

Lúc này, mấy người cùng đứng ra.

Mà An Thi Thi lại đem đệ tử của An Nhiên uyển lui lại.

“An sư tỷ, chúng ta…”

“Đi thôi!”

An Thi Thi lắc đầu nói: “Ta luôn cảm thấy, Tần Ninh này không thể chọc vào”.

“Tuy nói đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng từ đáy lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Nếu như gây chuyện cho người này thì chỉ sợ là hôm nay, chúng ta không ra được khỏi khu vực thí luyện!”

Nghe câu nói này, mấy đệ tử đi theo cảm thấy không phục cho lắm.

Họ thật sự không biết, An Thi Thi lo lắng cái gì.

Rõ ràng là Tần Ninh chỉ còn một đường chết mà thôi!

Mấy bóng người xông ra chém giết.

Đám người Diệp Viên Viên, Tần Hải cũng rất căng thẳng.

“Có gì mà căng thẳng thế?”

Tần Ninh khẽ cười nói: “Đứng ở đây xem kịch hay là được rồi!”

Nghe câu nói này, mấy người Tần Hải bất lực cười khổ.

Bây giờ nhìn thế nào thì bọn họ cũng không có đường nào để đi.

Thế mà còn bình tĩnh như thế à!

“5 hạt sen ở đây, các ngươi mỗi người một hạt!”

Tần Ninh lên tiếng: “Nuốt luôn xuống là được, hạt sen vạn năm có thể giúp da thịt của các ngươi nâng cao độ dung hòa linh khí tới giới hạn cao nhất!”

“Đặc biệt là cô, Viên Viên”.

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nghiêm túc nói: “Một hạt sen này có thể giúp cô an ổn tiến vào cảnh giới Linh Đài. Trong thời gian 10 ngày, nếu cô không tiến vào được cảnh giới Linh Đài thì cũng đừng làm tì nữ của ta nữa!”

“Dù cô là hoàng thể”.

Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên cầm lấy hạt sen, khẽ gật đầu.

Lúc này, mấy bóng người đã xông tới chém giết.
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 148



Bỗng nhiên, một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bước ra, trực tiếp đứng trước mặt Tần Ninh.

Cơ thế có chiều cao hai mét, toàn thân trêи dưới bao phủ bởi thiết giáp màu đen, làn da lộ ra một màu đen nhánh, khiến cho người ta có cảm giác giống như một con tinh tinh cực lớn đứng trước mặt Tần Ninh.

“Giết!”

Tần Ninh chợt lên tiếng.

Bụp…

Bóng hình màu đen đó bước lên với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt trước mặt Tần Ninh chỉ còn cái bóng của nó.

Rắc…

Ngay sau đó, một tiếng rắc vang lên, bóng hình màu đen đó xuất hiện trước mặt Tô Triếp.

Bàn tay vươn ra, vồ một cái khiến vai trái của Tô Triếp hoàn toàn nát vụn.

Bóng hình màu đen kia vung cánh tay lên, bụp một tiếng, toàn thân Tô Triếp rơi thẳng xuống dưới chân Tần Ninh.

Âm thanh đau đớn xé toạc cả không gian của khu rừng.

Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.

“Muốn giết ta hả, ngươi thật sự rất ngu ngốc!”

“Nhưng, ta rất có hứng thú với đẳng cấp linh ấn trêи thân thể của người”.

“À đúng rồi!”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Đại ca ta, là chuyện tốt ngươi làm hả? Nghe Liễu Xán nói, ngươi cũng rất hưởng thụ cảm giác linh hải bị phế?”

Bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống.

Bụp…

Âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tô Triếp lúc này mồ hôi vã ra như mưa.

Một đạo linh hải của hắn ta đã vỡ nát.

Nỗi đau tê tâm liệt phế đó suýt nữa khiến hắn ta hôn mê.

“Tần Ninh, ngươi…”
 
Phong Thần Châu
Chương 149: Linh Ấn Cấp 9



“Mượn… mượn cái gì?”
Thai Phi cũng run rẩy cả người.
Một quyền đánh xuống mà g**t ch*t cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 như Liễu Phu Á.

Thực lực của Tần Ninh, rốt cuộc là kinh khủng đến đâu?
“Mượn linh ấn của các ngươi dùng!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta rất muốn đi tới viện linh quyết và viện linh khí của học viện Thiên Thần một lần, đáng tiếc đến giờ mới tới cấp 7!”
“Ta nghĩ tích lũy điểm số của mấy trăm người các ngươi mà cộng lại chắc là đủ đấy!”
“Ngươi đừng mơ!”, Tử Việt điên cuồng nói: “Không dễ gì ta mới tới cấp 6, nếu cho ngươi hết, ta…”
Bùm…
Đáng tiếc, Tử Việt còn chưa nói hết thì người khổng lồ đã vung búa đánh ra.
Tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của Tử Việt hoàn toàn vỡ nát, lệnh bài của cô ta bị Tần Ninh bắt lấy trong tay.
Trực tiếp hấp thu lệnh bài của Tử Việt, thì lúc này đẳng cấp linh ấn của Tần Ninh đã tới cấp 8.
“Chúng ta sẵn lòng cho ngươi!”
Trử Thông vội vàng nói: “Ta đồng ý, sẵn sàng cho ngươi!”

So với giải thưởng này mà nói thì tính mạng quan trọng hơn!
“Đồng ý là tốt!”
“Nhưng…”, Đới Thắng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Ngươi đã đạt tới cấp 8, chỉ một bước nữa là tới cấp 9 rồi, vì thế nên ngươi cũng không cần phải thu hết ấn ký của mấy trăm người bọn ta!”
“Ồ?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn, Đới Thắng chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng xua tay nói: “Không không không, ta sẵn sàng cho ngươi.

Ngươi cần bao nhiêu thì là bằng đó”.
“Thế còn tạm được!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Xếp hàng vào, từng người giao ấn ký ra!”
“Ai muốn chạy thì tự hỏi mình trước, có đủ sức mà chạy không!”
Lời này vừa nói ra, cả mấy trăm người đều ỉu xìu.
Trộm gà không được lại mất bát gạo!
Lần này, thiệt lớn rồi!
Nhưng chúng nằm mơ cũng không ngờ, bên cạnh Tần Ninh lại ẩn giấu một người khổng lồ to lớn như thế.
Mấy trăm người, xếp hàng ngay ngắn.
Tần Ninh đứng phía trước, nhìn đám người, bàn tay vung lên hấp thu từng luồng ấn ký.
Cuối cùng, sau khi mấy chục người cống nạp thì linh ấn của Tần Ninh đã đạt tới cấp 9!
Những người còn lại thì không khỏi thở phào!
Gã này đạt tới cấp 9 rồi, có thể nói là không ai sánh được.
Ấn ký của bọn chúng có thể giữ lại rồi.
“Nhị ca, đến các huynh rồi!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn mấy người Tần Hải, cười nói: “Còn lại mấy trăm người, ta thấy ấn ký của bọn chúng đủ để các huynh đạt tới cấp 9 đó!”
Lời này nói ra, vẻ mặt của những đệ tử kia bỗng chốc trở nên khó coi tím ngắt như gan lợn..

truyện teen hay
Tần Ninh vẫn muốn hấp thu ấn ký của bọn chúng?
Đùa à.
Nhưng nhìn người khổng lồ sừng sững đứng đó, bọn chúng lập tức ngậm miệng không dám nói một chữ.
Cấp linh ấn thì cũng quan trọng, nhưng phải có mạng mà dùng mới được!
Chạy thì không chạy thoát nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn như thế thôi.
Mấy trăm người dần dần cũng giao hết đẳng cấp linh ấn của mình ra.

Năm người Diệp Viên Viên, Tần Hải đều lóe lên từng ánh sáng của các đẳng cấp, được mấy trăm cao thủ cho linh ấn mà từng người đều đã đạt tới cấp 9.
Cho tới hôm nay, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều cảm thấy như đang nằm mơ.
Ngày đó Tần Ninh đi vào khu vực thí luyện đã từng nói, mọi người đều có thể nâng tới cấp 9.
Lúc đó, bọn họ đều coi đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Nhưng không ngờ, bây giờ… thật sự đã trở thành sự thật!
Đẳng cấp của 6 người đều đạt tới cấp 9!
Thời gian 1 tháng này thật giống như là một giấc mơ.
Đông…
Mà lúc này, một hồi chuông vang lên, lan ra cả dãy núi.
Thí luyện, kết thúc rồi!
Tần Ninh nhìn về phía xa, mở miệng nói: “Đi thôi, đến lúc đi lĩnh thưởng rồi!”
“Ừ!”
Mà lúc này, An Thi Thi nhìn mấy người rời đi cũng cười khổ.
May mà mình dựa vào trực giác của bản thân mới không bị mất đi đẳng cấp của bản thân.
Nếu không, lần thí luyện này chẳng khác gì lấy giỏ trẻ múc nước, phí công.
Nhưng, cô ta cũng hiểu rõ, Thiên Tử đảng, Liễu Môn, sẽ không dễ dàng mà nuốt cục tức này.
Chuyện này đã định không phải là chuyện tốt.
Cao thủ cảnh giới Linh Luân bên cạnh Tần Ninh quả thực là không ai dám chọc.

Nhưng đây là trong khu thí luyện, nếu là học viện Thiên Thần, dựa vào thủ đoạn phi thường của Thiên Tử đảng và Liễu Môn thì Tần Ninh, nguy rồi!
Trong lòng An Thi Thi cũng cảm thấy tò mò, Tần Ninh không thể nào không biết điểm này, nhưng không biết là rốt cuộc Tần Ninh lấy tự tin ở đâu ra để đối diện với mọi hậu quả.
Mà lúc này, mấy trăm đệ tử kia trông ai cũng u ám.
Nhưng trong đó có một vài đệ tử khẽ lướt đi, vội vàng lao ra khỏi cửa khu thí luyện.
Nhất định phải nói chuyện này cho nhân vật chống lưng cho bọn chúng biết, Tần Ninh sỉ nhục bọn chúng như thế thì sao có thể nuốt trôi?
Tất cả các đệ tử trong khu thí luyện đều đi về lối ra.
Mà cùng lúc đó, trên quảng trường nội viện, học viện Thiên Thần.
Lúc này, mười mấy bóng người đang đứng.
Những người này đang mặc áo choàng đen, hơi thở trên người mơ hồ được giải phóng ra, khiến người khác cảm nhận được sức mạnh to lớn kỳ lạ.
Trưởng lão áo choàng đen chính là trưởng lão danh dự ở trong học viện Thiên Thần, thực lực từ cảnh giới Linh Phách tầng 1 tới cảnh giới Linh Phách tầng 5.
Trong học viện Thiên Thần, trừ một số ít trưởng lão nòng cốt thì trưởng lão danh dự cũng coi là một sự tồn tại đỉnh cao.
Lúc này, mười mấy trưởng lão danh dự đang yên lặng mà chờ.

Xung quanh còn có hơn 100 vị trưởng lão nội viện, cũng đang chờ đợi.
Mười mấy vị trưởng lão danh dự kia bàn luận với nhau, không khí rất hòa hợp.
“Khà khà, Liệt Hỏa Lão Tổ, vị này chính là đồ nhi của ông, Tần Sơn phải không?”, một vị trưởng lão tóc bạc cười kha khà nói: “Quả nhiên là không giống mọi người, nghe nói ở buổi thí luyện trước đã bị vỡ linh hải, bây giờ lại không hề hấn gì rồi?”
“Liệt Hỏa Lão Tổ ông thật sự quan tâm thân thiết với đồ nhi của mình nhỉ!”
“Ha ha…”
Lúc này, tâm trạng của Liệt Hỏa Lão Tổ cực tốt, ông ấy cũng cười lớn rồi nói: “Cảnh Trường Đông, lão già này, đồ nhi của ta là người tốt thì tự sẽ có thiên tướng giúp đỡ, không chết được, ha ha…”
“Ta thấy không chết được nhưng muốn hồi phục tu vi cũng khó hơn lên trời nhỉ”.
Một giọng nói âm hiểm vang lên.
Liệt Hỏa Lão Tổ bỗng chốc lạnh mặt, nói.
“Kim Nhất Lôi, ông không nói chuyện không ai bảo bị câm đâu!”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười mà như không cười: “Thân là trưởng lão danh dự mà cả ngày lăn lộn với đệ tử đảng phái côn đồ, làm mất hết mặt mũi của học viện Thiên Thần rồi đấy!”
Kim Nhất Lôi có thân hình cao lớn, tai lớn mặt vuông, nhìn đã thấy uy.
Liệt Hỏa Lão Tổ lại biết, Kim Nhất Lôi có quan hệ gần gũi với Thiên Tử Đảng.
Chắc chắn việc đồ nhi của mình bị thương có liên quan tới Thiên Tử Đảng và lão ta.
“Liệt Hỏa Lão Tổ, ông biết cái gì?”
Kim Nhất Lôi nheo mắt cười: “Học viện thiên thần luôn do những người ưu tú, kiệt xuất đảm nhiệm chức viện trưởng.

Bây giờ, Thiên Tử chính là linh tử xuất sắc nhất toàn học viện, tu vi cảnh giới Linh Phách, không kém ta bao nhiêu”.
“Tương lai, nhất định sẽ là viện trưởng học viện Thiên Thần, ta có quan hệ tốt với hắn ta cũng vì sự phát triển tốt hơn của học viện Thiên Thần mà thôi”.
“Không phải là vì để cho mình đường lui à?”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười giễu: “Ra vẻ đạo mạo lắm cơ!”
“Ông…”, Kim Nhất Lôi tức không thể phát mà nói: “Liệt Hỏa Lão Tổ, nếu không ta và ông đấu với nhau một trận xem thế nào? Ai thua thì kẻ đó chính là con rùa rụt cổ!”
“So thì so, sợ ông chắc?”
Hai vị trưởng lão danh dự lúc này tức tối bừng bừng..
 
Back
Top Bottom