Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 120: Hội Phương Viên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có thể!"

Tần Ninh gật đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tuy nhiên, ta còn cần một loại dược liệu khác".

"Dược liệu?", Liệt Hỏa lão tổ vội vàng nói: "Loại dược liệu nào? Là trưởng lão của học viện Thiên Thần, ta vẫn có một chút năng lực".

“Không cần!”, Tần Ninh gật gật đầu, cười nói: “Mấy ngày này làm phiền Liệt Hỏa lão tổ cho đại ca của ta uống ba viên linh đan này, mỗi ngày chỉ cần uống một lần”.

Không cần? Nghe vậy, Liệt Hỏa lão tổ ngạc nhiên.

Tần Ninh tự tin nói: "Mười ngày sau chính là nội viện thí luyện, chuyến này ta phải đi sâu vào bên trong dãy núi Bắc Minh để tìm được loại dược liệu cần thiết!"

"Đến lúc đó, đại ca..."

Nhìn Tần Sơn ở trên giường, Tần Ninh an ủi: "Ta bảo đảm sẽ khiến cho huynh càng mạnh mẽ hơn so với trước đây".

Rời khỏi học viện Thiên Thần, đi trên con đường của học viện, sắc mặt Tần Ninh lúc này càng thêm ảm đạm.

"Phương Thế Vũ đó có lai lịch thế nào?"

Diệp Viên Viên nghe xong liền nói: "Gã là một đệ tử nội viện rất nổi tiếng. Huynh trưởng của gã tên là Phương Thế Thành, cùng với Viên Cương đều là linh đồ, đã cùng nhau thành lập nên hội Phương Viên. Hội này có cả ngàn người, ở trong nội viện cũng được coi như là một tiểu bá chủ!”

"Hội Phương Viên?"

Tần Ninh lãnh đạm nói: "Ta không quan tâm cái gì là hội Phương Viên, nhưng nếu chuyện này quả thật là do Phương Thế Vũ ra tay, thì ta sẽ đánh chết gã!"

Vào lúc này, bên trong căn phòng trên lầu cao.

“Sư phụ, đệ tử đã gây phiền phức cho người!”, Tần Sơn biết trong toàn bộ học viện Thiên Thần, từ nội viện đến ngoại viện, giữa đệ tử và trưởng lão đều có những mối liên kết hết sức chằng chịt.

Phương Thế Vũ kia dám ra tay với hắn ta, chắn chắn là do đằng sau gã có chỗ dựa, không hề e ngại một trưởng lão như Liệt Hỏa lão tổ.

Nếu như Liệt Hỏa lão tổ ra mặt giúp hắn ta, chắc chắn sẽ phải đắc tội với một số vị trưởng lão khác ở trong học viện.

"Tên nhóc ngốc nghếch này, con nghĩ gì vậy?"

Liệt Hỏa lão tổ cười nói: "Con có thể hồi phục là lão tổ ta đã vui lắm rồi, bất kể kẻ đó là ai, chỉ cần bị ta nắm được chứng cớ, lão tổ ta sẽ đích thân lột da kẻ đó!"

"Vâng!"

"Nhưng mà con đúng là có hai đứa đệ đệ tốt!"

Liệt Hỏa lão tổ lại nói: "Ta thấy nhị đệ của con trong người cuồn cuộn viêm khí, mặc dù chỉ mới đạt cảnh giới Linh Hải tầng 1, nhưng linh hải ngưng tụ lớn mạnh, rất phi phàm!"

"Còn tam đệ Tần Ninh của con, còn trẻ như vậy mà đã là một linh đan sư, hơn nữa còn có ánh mắt sắc bén, tác phong làm việc độc nhất vô nhị, tiền đồ vô hạn!"

"Vâng…"

Trong lòng Tần Sơn lúc này rất vui vẻ yên tâm.

Tần Hải và Tần Ninh đều không còn là những cậu bé cần sự che chở của đại ca nữa.

Trở lại khu nhà chung, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đặc biệt thích thú.

Ba người bọn họ vừa mới đi hỏi thăm, mới biết được thân phận của Diệp Viên Viên đáng sợ đến mức nào.

Nàng đường đường là thiên kim của Diệp gia, đã thức tỉnh được Hoàng thể, khiến cho toàn bộ Bắc Minh Đế Đô phải khϊế͙p͙ sợ, hơn nữa, nàng lại còn là cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.

Một Diệp Viên Viên xinh đẹp và tài năng như vậy mà lại thực sự là... tỳ nữ của Tần Ninh?

Nhân sinh quan của cả ba người dường như đã sụp đổ.

"Hả? Tại sao lại chỉ có năm người chúng ta? Phải có thêm ba người nữa ở đây chứ?"

"He he..."

Nghe Tần Hải thắc mắc, Trương Tiểu Soái cười khúc khích nói: “Tên Sở Tiên Kiệt đó đã bị đánh bay, hai người còn lại nghe đến uy danh của Tần Ninh huynh thì sợ phát khϊế͙p͙, không dám ở lại!”

Nghe vậy, Tần Ninh cười thất thanh nói: "Ta đáng sợ như vậy sao?"

"Không, làm gì có!"

"Ha ha, ta cũng không cảm thấy như vậy!"

Trương Tiểu Soái cười nói: "Tần huynh, thứ mà ta mang tới đây đều là những nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo, thức ăn thôn dã tuy không bổ dưỡng bằng thịt của một số loài linh thú, nhưng món ăn làm ra chắc chắn rất ngon".

"Như vầy đi, mấy người chúng ta buổi tối tìm một quán rượu, ta tự mình xuống bếp làm mấy món đãi mọi người ăn một bữa, uống vài ly rồi làm quen một chút, thế nào?"

"Được nha!"

"Không vấn đề gì!"

Tần Ninh đối với Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc có ấn tượng rất tốt.

Lục Huyền trông rất đôn hậu và không câu nệ tiểu tiết, trong khi Trương Tiểu Soái thì hoạt bát hay nói, còn về phần Tuân Ngọc, mặc dù hắn ta ít nói nhưng tính tình cũng không phải là xấu.

Mấy người cùng hẹn nhau, khi trời chạng vạng tối sẽ ra khỏi học viện Thiên Thần.

Tần Ninh rời khỏi học viện, đi thẳng tới quán rượu Phong Diệp.

Tiểu Phi và Tiểu Thanh vẫn còn ở quán rượu Phong Diệp, bây giờ Tần Ninh vẫn chưa thể mang cả hai vào học viện Thiên Thần.

Tạm thời cứ để cho Tiểu Phi sống ở quán rượu Phong Diệp, để cho tiểu nha đầu này mỗi ngày tu luyện Cửu U quyết, tiến bộ nhanh chóng.

Về phần Tiểu Thanh thì nó còn tung tăng hơn, mỗi ngày ở trong quán rượu Phong Diệp đều ăn uống như một đại gia.

"Tần huynh!"

Trương Tiểu Soái lúc này mới co rụt đầu lại, cười khan nói: "Nơi này ăn một bữa cũng tốn nhiều tiền lắm!"

Nghe vậy, Lục Huyền vỗ lên đầu Trương Tiểu Soái một cái, cười nói: "Huynh đã quên tỳ nữ của Tần huynh là ai rồi sao?"

Diệp Viên Viên!

Nghĩ đến cái tên này, Trương Tiểu Soái đột nhiên hiểu ra.

Chủ nhân đến nhà tỳ nữ ăn cơm, lại còn bị tính tiền sao!

Nhóm người lúc này tới quán rượu, chủ quán nhìn thấy Tần Ninh, lập tức tươi cười chào hỏi, hết lời ngon ngọt.

Quán rượu Phong Diệp là một trong những quán rượu sang trọng nhất ở Đế Đô, dĩ nhiên là muốn cái gì có cái đó.

Chủ quán lập tức tìm một phòng riêng sang trọng cho mấy người Tần Ninh, phòng riêng này bao gồm cả nhà bếp với đầy đủ những thứ cần thiết.

"Ôi trời đất ơi!"

Trương Tiểu Soái cảm thấy lâng lâng cả người.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy qua một nơi như thế này. Quả nhiên là quán rượu Phong Diệp danh giá!"

Trương Tiểu Soái cười lớn.

"Tiểu Soái, tiếp theo đã đến lúc huynh thi triển kỹ năng của mình rồi đó!"

"Các vị huynh đệ cứ yên tâm, đây đều là chuyện nhỏ nhặt".

Ha ha cười lớn, sau đó Trương Tiểu Soái lại bắt đầu bận rộn.

Không lâu sau, Lăng Tiểu Phi dẫn theo Tiểu Thanh, một người một bò đi tới.

"Tần Ninh ca ca..."

"Booò..."

Một người một bò vừa nhìn thấy Tần Ninh đã cảm thấy vui mừng khôn xiết.

"Mấy ngày gần đây việc tu luyện của muội thế nào rồi?"

Tần Ninh tự nhiên hỏi Lăng Tiểu Phi.

Thân là Cửu U Chu Tước, bản thể của Lăng Tiểu Phi chính là thần thú, tiềm lực vô hạn, tốc độ tu luyện càng không cần phải nói.

"Tần Ninh ca ca, Tiểu Phi bây giờ rất lợi hại!"

Lăng Tiểu Phi cười hì hì, thấp giọng nói: "Tiểu Phi đã vượt qua cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, sau đó tiến thẳng lên cảnh giới Linh Hải tầng 9, bây giờ đã là một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!"

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười.

Nhưng trong lòng hắn thì vô cùng cảm thán.

Không hổ là thần thú, tự bản thân Lăng Tiểu Phi trước đó đã ngưng tụ được chín đạo linh hải, bây giờ chín cửa cảnh giới đều đã mở ra, nên chín đạo linh hải của cảnh giới Linh Hải tầng 9 đương nhiên sẽ tự động ngưng tụ ổn định trong cơ thể.

Nếu như cô bé là một người bình thường, thì đã bị linh khí bạo ngược giày vò trong cơ thể mà chết.

Nhưng Lăng Tiểu Phi là một thần thú.

Cường độ mà thân thể cô bé có thể tiếp nhận không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Thậm chí, nói không ngoa, cho dù Lăng Tiểu Phi suốt ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, thì thực lực của cô bé cũng có thể đi đôi với sự tăng trưởng cơ thể mà tăng lên.

Tuy nhiên, như vậy thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 121: Tụ họp



“Dừng lại, dừng lại, sợ ngươi rồi!”

Vỗ vỗ vai của Tiểu Thanh, Tần Ninh bất lực nói: “Nhóc con, cái tốt của lão tổ tông nhà ngươi thì không học được chút nào mà di truyền toàn cái xấu!”

“Qua mấy ngày thì đi theo ta vào núi Minh Sơn, tìm một ít đồ ngon cho nhóc, thế nào?”

Nghe câu nói này, hai mắt Tiểu Thanh sáng bừng lên, nước mắt đang rơi bỗng chốc biến mất như chưa từng có.

Tần Ninh cũng hết cách. Nhóc con này, dù sao cũng là con cháu nhất mạch của thần thú Quỳ Ngưu. Tuy không như Tiểu Phi có thân phận tôn quý.

Nhưng ít nhất là mang huyết mạch thần thú. Nếu có thể thức tỉnh thì tương lai sẽ khôi phục tới sự lớn mạnh của Quỳ Ngưu nhất mạch.

Chỉ là nhóc con này, ngoài chuyện tỏ ra đáng thương thì tu luyện không chuyên tâm chút nào.

Trong phòng, mấy người sống chung rất hoà hợp.

Mà lúc này, ở quán rượu Phong Diệp, trong một phòng bao khác.

Vẻ mặt Minh Triệt âm u đáng sợ.

“Điện hạ, lần này thằng nhãi Minh Vũ được lập thành thái tử, còn Thư phi thì được phong lên làm Thư quý phi, Tần gia cũng được phong thưởng!”

Một thanh niên chắp tay đứng một bên nói: “Những điều này là bất lợi quá lớn với chúng ta đó ạ!”

“Cần ngươi nói sao?”

Lúc này, Minh Triệt tỏ vẻ hung tợn, hừ lạnh nói: “Chỉ một mình Minh Vũ, sao có thể được lập lên ngôi thái tử? Đều là do tên Tần Ninh kia… giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt, khiến phụ hoàng không thể không làm tròn lời hứa!”

Ánh mắt Minh Triệt giờ phút này toàn là sát ý.

“Điện hạ, ta đã điều tra tên này. Bây giờ hắn đang ở học viện Thiên Thần, chuẩn bị tham gia cuộc khảo hạch của học viện Thiên Thần 10 ngày sau. Lần này nội viện thí luyện thì học sinh cũ, học sinh mới đều phải tham gia!”

“Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ ra lệnh thì Phương Thế Thành ta sẵn sàng thay điện hạ giết hắn!”

Nghe lời này, Minh Triệt đập bàn hét lên: “Được, có hội Phương Viên của ngươi hành động thì thằng nhãi kia phải chết không nghi ngờ gì nữa. Tương lai, hoàng tử ta trở thành thái tử, ngồi lên hoàng vị thì hai người Phương Thế Thành và Viên Cương các ngươi nhất định sẽ được phong vương hầu, kẻ làm tướng soái người làm thừa tướng!”

“Tạ ơn điện hạ!”

“Tạ ơn điện hạ!”

Trong gian phòng, hai người khác khom lưng, cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

Trên toàn đế quốc Bắc Minh, thế lực của hoàng thất là bên áp đảo. Tuy nói, học viên Thiên Thần cũng có thâm căn cố đế, nhưng dù sao học viện Thiên Thần cũng thuộc về khai tông lập trường.

Không tham gia tranh đấu giữa các thế lực trong đế quốc.

Các đại gia tộc như Diệp gia, Quách gia cũng phải phụ thuộc vào Hoàng thất.

Tuy rằng, hai người bọn họ là Linh Đồ của học viện Thiên Thần, là cao thủ cảnh giới Linh Đài hàng thật giá thật nhưng lại không có nền móng ở đế quốc.

Phải ôm lấy cái đùi lớn của Minh Triệt thì tương lai của hai người nhất định sẽ trở thành cường hào một phương!

“Lục hoàng huynh!”

Mà đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một người sải bước đi vào.

Người này trông khoảng 17, 18 tuổi, một thân áo dài màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng thanh tú.

“Minh Viêm!”

Nhìn thấy người tới, Minh Triệt đứng lên, cười ha ha nói: “Minh Viêm, đã lâu không gặp rồi. Bây giờ muốn hẹn đệ ra ngoài còn khó hơn lên trời!”

“Lục hoàng huynh nói đùa rồi, gần đây thân thể của cha không khỏe, huynh cũng biết mà. Đệ không đi được!”

Minh Viêm kia ngồi xuống, nhìn Minh Triệt, vẻ mặt khổ não.

“Vương thúc được phong làm thân vương cao nhất, hơn nữa vương vị truyền đời, đệ còn chán nản cái gì?”, Minh Triệt cười lớn.

“Hoàng huynh không biết rồi!”

Lúc này, Minh Viêm mới nói: “Cha đệ không phải là bị thích khách làm hại!”

“Mà là bị Tần Ninh đánh bị thương!”

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Triệt khẽ thay đổi.

Thông tin đã biết ở bên ngoài kia là U Vương bị thích khách phế tu vi, bảo vệ hoàng đế có công nên được đặc cách gia phong.

Minh Triệt rất hoài nghi chuyện này.

Nhưng không có cách nào biết được, toàn bộ cấm vệ quân huy động hôm đó đã mất mạng là có chuyện gì.

Ngoài hoàng đế ra, thì duy nhất chỉ có một người biết là thái tử Minh Vũ bây giờ.

Nhưng thái tử Minh Vũ chắc chắn là sẽ không nói cho hắn ta biết.

Bây giờ, Minh Triệt mới biết được từ miệng Minh Viêm thì sao mà không kinh ngạc.

Lại là Tần Ninh!

Thế mà lại dây mơ rễ má tới gã đó!

“Đệ nói cụ thể cho huynh xem nào!”

“Được!”

Hai người trong phòng, nhỏ giọng kể lể.

“Là như thế sao?”

Minh Triệt hoàn toàn sững sờ.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, huynh chưa từng nghe qua… Tần Ninh đó, sao lại có thể…”

Nghe tới đây, Minh Viêm cũng tức giận tột độ.

“Tần Ninh này, không giết hắn thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng đệ!”, Minh Viêm lạnh lùng nói.

Mà đúng lúc này, cửa lại mở ra, một người đi vào, đang muốn nói thầm vào tai Minh Triệt.

“Có chuyện gì thì nói luôn, ta với Minh Viêm không phải là người ngoài!”

“Vâng, điện hạ!”

Người đàn ông đó nói: “Hai huynh đệ Tần Ninh và Tần Hải đang ăn cơm ở quán rượu Phong Diệp, điện hạ, người xem…”

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Minh Viêm đứng bật dậy.

“Thằng nhãi này, ta không tìm ngươi mà ngươi lại tự tìm đến cửa!”

“Minh Viêm, đừng nóng vội. Gã này có quan hệ thân thiết với thái tử, nếu động vào hắn…”

“Minh Vũ là cái thá gì? Vị trí thái tử phải là của Lục hoàng huynh mới đúng!”

Minh Viêm quát lên một tiếng, nói: “Đệ đi giết thằng nhãi đó. Thật muốn xem xem, thái tử có thể làm gì ta!”

Vừa nói dứt lời, Minh Viêm lập tức đạp cửa mà đi ra, mấy tùy tùng đằng sau cũng vội vàng đi theo.

“Điện hạ, Tần Ninh kia…”

“Liên quan gì đến chúng ta?”

Lúc này, Minh Triệt nhếch mép cười lạnh lùng: “Chính Minh Viêm tự ra tay, g**t ch*t Tần Ninh. Nếu bị Tần Ninh giết… Vậy Tần Ninh cũng sẽ đen đủi rồi!”

“Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi tiếp tục chuẩn bị. Ta không chỉ muốn Tần Ninh chết, mà cả Tần Sơn, Tần Hải cũng phải chết!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Hai tên này lùi ra khỏi phòng rồi rời khỏi quán rượu.

Minh Triệt cười khẩy: “Các ngươi, cứ đợi kịch hay mà xem!”

Mà lúc này, mấy người Tần Ninh đang ngồi quanh một chiếc bàn.

“Đến rồi, canh Vương Bát bổ dưỡng nhất đây!”

Lúc này, Trương Tiểu Soái mặc một bộ áo đầu bếp, trông cũng có dáng dấp phết.

Mấy người Tần Ninh, Tần Hải và Lăng Tiểu Phi ngồi xuống.

Lục Huyền và Tuân Ngọc cũng không nhịn được ch** n**c miếng.

Trương Tiểu Soái cũng thật sự không phải kẻ khoác lác.

“Mọi ngươi ăn đi nhé”.

Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Thử xem tay nghề của ta thế nào!”

“Ăn thôi!”

Mọi người lập tức cầm đũa, trò chuyện vui vẻ.

Lúc này, Tần Ninh cũng cảm thấy khá thoải mái.

Chính vì chín đời, chín kiếp, trải qua vô số gian nan, nên Tần Ninh mới càng trân quý những lúc tiêu khiển lúc này.

Đã lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác như thế.

Bùm…

Đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp tung ra.

Mấy người khí thế hùng hổ xông vào phòng.

Bỗng chốc vang lên một tiếng viu phá vỡ không gian.

Một thanh kiếm dài, lúc này hóa thành một luồng sáng, đánh thẳng đến giữa chiếc bàn mà mấy người Tần Ninh đang ngồi.

Chiếc bàn bị phân thành mấy mảnh, một nồi canh Vương Bát cũng đổ đầy ra sàn.

“Ăn? Tần Ninh, đợi xuống địa ngục thì ăn một thể!”

Thanh niên dẫn đầu kia, chắp tay sau lưng, nhìn mấy người, trong mắt mang đầy vẻ chế giễu.

Nhìn thấy người tới, Tần Ninh cau mày.

Gã này là ai… hình như hắn không quen mà!
 
Phong Thần Châu
Chương 122: Giết người rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế nào? Không quen ta hả?”

Nhìn Tần Ninh khẽ cau mày, Minh Viêm cười lớn rồi nói: “Nhờ ngươi ban cho mà giờ cha ta đang nằm trên giường đấy!”

Lời này vừa nói ra thì Tần Ninh cũng đại khái đoán được, người này là ai.

“Ngươi là con trai của Minh Thương Vân?”

Tần Ninh đứng lên, nhìn thanh niên trước mắt, nói: “Lẽ nào cha ngươi không nói cho ngươi biết là nên làm gì và không nên làm gì sao?”

“Ngươi là cái thá gì?”

Minh Viêm lạnh lùng nói: “Ta chính là con trai của U Vương, thế tử điện hạ. Ngươi chỉ là một thảo dân, Tần Ninh, rốt cuộc là phụ hoàng ta đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi dám hại phụ hoàng ta mà vẫn sống tiếp sao?”

“Chuyện này, ta nhất định phải tra rõ ràng!”

U Vương?

Thế tử điện hạ?

Nghe câu nói này, sắc mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc cũng khẽ thay đổi.

Tại sao Tần Ninh lại chọc tới U Vương, và thế tử điện hạ trước mắt đây?

Trên cả Đế Đô này, ai không biết, U Vương chính là cánh tay phải hoàng đế.

Mà nghe nói mấy ngày trước, U Vương hộ giá có công, được sắc phong thành Vương vị thế tập, trở nên danh giá.

Tần Ninh, sao lại tranh chấp gì với U Vương và tiểu thế tử này?

“Điều tra rõ ràng?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm hỏng tâm trạng tốt của ta đấy, biết không?”

“Khốn kiếp!”

Minh Viêm gắt gỏng quát lên: “Tâm trạng tốt của ngươi là cái thá gì?”

“Thế tử ta hôm nay phải lấy cái mạng của ngươi!”

Minh Viêm vừa dứt lời thì bước thẳng tới, ngưng tụ sát khí. Kiếm dài đang nằm trên mặt đất kia, lập tức trở về bên người, rồi dưới sự khống chế của Minh Vũ mà chém giết tới Tần Ninh.

“Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba mà thôi. Cha ngươi còn phải quỳ trước mặt ta cầu xin đấy. Ngươi là cái đinh gỉ gì?”

Tần Ninh vừa nói ra, vốn dĩ linh kiếm đang thẳng tắp trở về tay Minh Viêm bỗng chốc bị Tần Ninh chặn lại.

Bàn tay chợt bắt lấy, chuôi kiếm run rẩy.

Tần Ninh hừ một tiếng, ra đòn một kiếm giết ngược về phía Minh Viêm.

Trong lúc này, Minh Viêm chỉ cảm thấy một luồng sát khí khủng khϊế͙p͙, quấn chặt quanh người mình.

Muốn trốn nhưng không có cách nào trốn được!

Phập một tiếng, kiếm dài đâm thẳng vào lồng ngực. Con ngươi Minh Viêm lồi ra, nhưng không thể nói được câu nào.

Mấy kẻ khác đi theo lúc này cũng bị dọa sợ.

“Giết người rồi!”

“Thế tử điện hạ bị giết rồi!”

Trong phút chốc, mấy kẻ tùy tùng kinh hoàng thất sắc, kêu lên oang oác.

“Sao thế? Sao thế?”

Đột nhiên có mấy người từ một gian phòng khác xông ra, nhìn vết máu khắp phòng thì kẻ dẫn đầu chợt kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc.

“Tần Ninh, ngươi ngươi ngươi… ngươi dám giết Minh Viêm thế tử!”

Lúc này ngón tay của Minh Triệt run rẩy, toàn thân run rẩy, giận mà không gào lên được.

Nhưng khóe mắt lại mang một tia lạnh lùng, chế giễu, chỉ lóe lên rồi biến mất.

Lần này, Tần Ninh giết U Vương thế tử, xem hắn làm thế nào mà thoát tội!

Lần trước, Tần Ninh giết tam hoàng tử Minh Hiên, mà sau khi đi vào hoàng cung lại bình yên vô sự đi ra.

Minh Triệt vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá khó tin.

Nhưng lần này, Minh Triệt đích thân nghiệm chứng, không tin, Tần Ninh còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa không.

“Người đâu, Tần Ninh hành hung thế tử điện hạ, bắt lại đưa tới thiên lao chờ thẩm vấn. Hoàng tử ta nhất định phải giữ sự công bằng của pháp luật”.

Thấy vẻ mặt Minh Triệt bất khuất như thế, Tần Ninh cười khẩy.

“Lại là ngươi à!”

Tần Ninh cạn lời nói: “Minh Triệt, đây là lần thứ ba ngươi chọc vào ta đấy!”

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh nhếch miệng, thản nhiên nói: “Ta dám giết Minh Hiên, dám phế Minh Thương Vân. Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có giá trị hơn chúng sao?”

Lời này vừa nói ra, mí mắt Minh Triệt khẽ run.

Minh Hiên là do Tần Ninh giết thì hắn ta biết rồi nhưng U Vương, thật sự là do Tần Ninh phế sao?

Không thể nào, nếu thật sự là Tần Ninh phế, thì tại sao Tần Ninh có thể bình yên vô sự mà ra khỏi hoàng cung?

U Vương và phụ hoàng tình như thủ túc, phụ hoàng không thể bỏ qua như vậy cho Tần Ninh.

Lúc này, Minh Triệt chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Ngươi muốn chết, ta đưa ngươi một đoạn!”

Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm thương như vậy của đại ca, vốn dĩ trong lòng hắn đã không vui, muốn dùng cơm với mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền để xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng.

Nhưng không ngờ, Minh Triệt này vẫn cố chấp u mê.

Muốn khiêu khích tìm cái chết hả?

Vậy ta thành toàn cho ngươi là được!

Tần Ninh cầm kiếm dài trong tay, từng bước đi về phía Minh Triệt.

“Giết hắn cho ta!”

Lúc này, Minh Triệt điên cuồng hét lớn.

“Giết ta? Nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”

Tần Ninh là cảnh giới Linh Hải tầng ba, nhưng không phải là cảnh giới Linh Hải tầng ba thông thường.

Võ giả bình thường, cảnh giới Linh Hải tầng một, ngưng tụ một đạo Linh Hải, nhưng hắn phải cần ngưng tụ chín đạo.

Có thể nói, hắn có sức mạnh gấp chín lần những võ giả bình thường cùng cảnh giới.

Mà theo Linh Hải ngưng tụ càng tăng thì khoảng cách sẽ ngày càng lớn.

Đây cũng là lý do tại sao, hắn có thể dễ như trở bàn tay đánh bại đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng sáu.

Lúc này, trường kiếm ở trong tay Tần Ninh trông rất sống động, như một con linh xà, tốc độ nhanh đặc biệt, chiêu thức cũng dũng mãnh.

“Hạ thủ lưu tình!”

Bỗng nhiên, một giọng nói gấp gáp vang lên.

Trên lầu có mấy bóng người mặc thiết giáp sải bước tới.

Mà người dẫn đầu đang thở hồng hộc, nhìn cảnh tượng trong căn phòng, gấp gáp nói.

“Tần huynh, xin Tần huynh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”

Người tới nhìn Tần Ninh, vẻ mặt trịnh trọng: “Xin Tần huynh, thủ hạ lưu tình!”

Lúc này, sắc mặt của Minh Vũ đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đứng trước mặt Tần Ninh.

Sợ Tần Ninh không ngừng tay, giết Minh Triệt, Minh Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Tần huynh, thằng nhóc Minh Triệt này mạo phạm huynh, phạm tội cực lớn. Bây giờ ta lập tức bắt lại, tống vào thiên lao để phụ hoàng ta đích thân thẩm vấn!”

“Còn Minh Viêm thì vì muốn giết người hành hung ở nơi đông người nên bị Tần huynh tự vệ g**t ch*t, chết chưa hết tội”.

Minh Vũ vừa nói, vừa ra lệnh cho đám thuộc hạ vội vàng nâng thi thể lên đưa đi.

“Minh Vũ, thằng khốn này, ngươi nói gì vậy?”, Minh Triệt nghe thấy thế thì hoàn toàn sửng sốt.

Minh Vũ tới, chưa hỏi một điều gì mà lại xin lỗi Tần Ninh trước, sau đó còn muốn bắt hắn ta?

Cái thằng này điên hả?

Bốp…

Lúc này, Minh Vũ xoay người, vung ra một phát tát, trách mắng nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa, có tin thái tử ta g**t ch*t ngươi không!”

Trong khoảnh khắc đó, Minh Triệt cảm giác được từ trên người Minh Vũ tỏa ra một cỗ sát khí.

Minh Vũ thật sự có sát ý với hắn ta.

Thì Minh Triệt mới hoàn toàn ủ rũ.

Lúc này, Minh Vũ mới vẫy tay áp giải người đi.

“Tần huynh…”

“Mềm lòng không phải là chuyện tốt!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Tần huynh yên tâm!”, Minh Vũ cung kính nói: “Ta nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng, dạy dỗ cho thằng nhóc này thật tốt. Nếu có lần sau, không cần Tần huynh ra tay, Minh Vũ sẽ đích thân giết hắn ta vì Tần huynh!”

Đối với chuyện này, Tần Ninh xua xua tay, không nói thêm nữa.
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 123: Vẫn hơi chậm một lát



Mấy người đổi một phòng bao khác, chưởng quỹ của quán rượu Phong Diệp cũng coi như có mắt nhìn, rượu ngon thức ăn ngon nhanh chóng được đưa lên, mấy người thoải mái ăn uống no nê.

Nhưng đối với Tần Ninh, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc từ đầu tới cuối vẫn mang trong lòng sự kính sợ.

Đường đường là thái tử gia của Đế đô mà cũng cứ mở mồm ra là gọi Tần huynh. Nếu họ làm gì đó chọc giận Tần Ninh thì còn không phải nói giết là giết hay sao?

Kể cả là đệ tử của học viện Thiên Thần thì sao chứ?

Ngày sau đi ra từ học viện Thiên Thần thì vẫn phải làm việc ở đế quốc Bắc Minh, đắc tội với Tần Ninh chính là đắc tội với thái tử, tương lai còn gì ngon mà ăn.

“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”

Tần Ninh nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người kia thì không khỏi phì cười mà nói.

“Tần huynh, tại sao… thái tử lại khách sáo như vậy với huynh?”, Trương Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi.

“Cái này…”

Tần Ninh cười nói: “Ta giúp cha hắn một việc, cho nên cha hắn cảm ơn ta khiến hắn ta cảm thấy cũng nên đối xử cẩn thận với ta…”

Lời này vừa nói ra thì khiến vẻ mặt của cả mấy người càng trở nên kỳ quái.

Giúp hoàng đế một việc?

Lời này nói ra thoải mái như vậy, nhưng cả đế quốc Bắc Minh có bao nhiêu thiên chi kiêu tử và cường giả?

Đường đường là đế vương thì rốt cuộc có chuyện gì mà phải giúp? Đến cả sức mạnh hoàng thất mà cũng không làm được thế mà Tần Ninh lại làm được sao?

“Khâm phục, khâm phục!”

Trương Tiểu Soái cười ha ha nói: “Không ngờ, trong khu nhà chung của chúng ta còn có một thiên tài ẩn hình thế này, hê hê, ngày sau, Trương Tiểu Soái ta sẽ đi theo huynh!”

“Hê hê, đúng vậy, Lục Huyền ta cũng đi theo huynh!”

Hai người cười ha ha nhìn Tần Ninh.

Mấy người tán gẫu một lát rồi mỗi người một ngả.

Mấy ngày này cũng không có chuyện gì nên Tần Ninh dứt khoát ở lại quán rượu Phong Diệp, bình thường tu luyện với Tiểu Phi, thuận tiện đốc thúc Tiểu Thanh.

Con Tiểu Thanh Ngưu này cũng có tố chất, chỉ mỗi tội lười.

Một ngày, Tần Ninh ngồi trong phòng, trong cơ thể, vị trí ba cửa, lúc này ba đạo Linh Hải đang chậm rãi xoay chuyển, thu hút linh khí thiên địa.

Dần dần, ba đạo Linh Hải tương đương với Khai Môn, Hưu Môn, Thương Môn. Mỗi đạo Linh Hải có chín đạo Linh Hải loại nhỏ bên trong đang xoay chuyển.

Lúc này, Tần Ninh đang nuốt một viên linh đan, dần dần trầm mình vào tu luyện.

Vị trí cửa thứ bốn Thương Môn, lúc này mạch máu đang không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra một đạo Linh Hải loại nhỏ.

Sau đó, Linh Hải loại nhỏ đó ngưng tụ thành một đạo Linh Hải hoàn mỹ, rơi xuống vị trí Thương môn.

Trong ngũ tạng, Linh Hải xoay tròn không ngừng nghỉ.

Lúc này, Tần Ninh mới thở phào một hơi rồi đứng dậy.

Cảnh giới Linh Hải tầng bốn!

Hai bàn tay hắn siết chặt, một cỗ linh khí dâng trào nở rộ.

Linh Hải chín tầng, ở vị trí chín cửa trong cơ thể đã mở chín đại Linh Hải, cất giữ linh khí, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.

Đối với Tần Ninh mà nói, hắn nằm lòng các vấn đề cần tránh khi ngưng tụ mỗi đạo Linh Hải nên tất nhiên là độ khó sẽ không quá cao.

“Tần Ninh ca ca, huynh lại đột phá rồi?”

Lúc này, Lăng Tiểu Phi đang cầm hai quả lê lớn, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.

“Vậy cũng không so được với muội, mở chín cửa, trực tiếp ngưng tụ chín luồng Linh Hải, đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 quá nhanh!”

Tần Ninh xoa đầu Lăng Tiểu Phi, cười nói: “Thời gian này, ta không ở đây, muội tu luyện thật chăm chỉ, Cửu U quyết phần sau, phân thành chín tầng. Muội tu luyện đạt tới chín tầng thì cảnh giới được nâng cao tới cảnh giới Hóa Thần cũng không vấn đề gì!”

“Cảnh giới Hóa Thần…”

Tiểu Phi nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Đến lúc đó, lại bắt đầu tu hành phần trên, mới thật sự là cường giả đỉnh cao của Đại lục!”

“Muội không muốn làm cường giả!”

Tiểu Phi lắc đầu: “Muội chỉ muốn Tần Ninh ca ca ở cùng muội là được!”

“Muội không tìm cha mẹ muội sao?”

“Có tìm chứ!”

“Vậy thì phải trở nên mạnh mẽ!”, Tần Ninh thở dài, nói: “Tần Ninh ca ca cũng phải tìm cha và mẹ ruột của ta. Cho nên, lần này, Tần Ninh ca ca cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn!”

Lăng Tiểu Phi khẽ gật đầu.

“Tiểu Thanh, đi với ta!”

Tần Ninh nhìn Tiểu Thanh, nói: “Ta đưa người đi vào núi Minh Sơn, lúc nào ngươi đến thì tới tìm ta là được, biết chưa?”

“Bò…”

Nghe thấy lời của Tần Ninh, Tiểu Thanh khẽ gật đầu, cọ cọ vào vạt áo của Tần Ninh.

“Hư đốn, không tu luyện cho tốt vào. Thân là một con bò mà suốt ngày cứ tỏ vẻ dễ thương!”

Tần Ninh bực mình mắng mỏ.

Nhưng Tiểu Thanh lại không thèm để ý.

Thời gian 10 ngày trôi qua nhanh như chớp, tới một ngày, Tần Ninh đi tới học viện Thiên Thần.

Lúc này, trên võ trường nội viện, một đám người đi qua đi lại, yên lặng chờ đợi.

“Tần Ninh!”

Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải đã tới rồi.

“Xem ra mấy ngày nay, mọi người cũng bỏ ra không ít công sức!”

Nhìn thấy mấy người, Tần Ninh khẽ gật đầu.

“Đại ca thế nào rồi?”

“Mấy ngày nay đã xuống giường được rồi, nhưng cảnh giới vẫn chưa hồi phục, vẫn còn có chút suy nhược…”

“Không sao!”

Tần Ninh gật đầu, nói: “Đến lúc chúng ta quay lại thì đại ca đã tốt hơn rồi”.

Thân là cửu thế đại đế, nếu Tần Ninh còn không có chút tự tin này thì sống phí chín đời chín kiếp rồi!

“Lần thí luyện này, chắc là sẽ đào thải một số đệ tử nội viện. Ta nghe nói, lần này sẽ đi vào núi Minh Sơn, đi vào một nơi mà học viện chưa từng thăm dò từ trước tới giờ!”

Lục Huyền hơi lo lắng nói: “Nghe nói chỉ có một vài trưởng lão của học viện đi xem, không có linh thú cấp hai, nhưng trong đó nhất định là có nguy hiểm, không biết học viện sắp xếp thế nào”.

“Lo gì?”

Trương Tiểu Soái cười ha ha: “Không phải còn có Tần huynh ở đây sao? Mấy người chúng ta thành một nhóm thì sợ gì?”

“Được thôi!”

Tần Ninh cười nói: “Chúng ta tập hợp thành một nhóm nhỏ, gặp phiền phức gì thì hỗ trợ nhau”.

“Được!”

“Ừ!”

Trong lúc mấy người đang trò chuyện thì có một người đang chậm rãi đi tới, thu hút ánh nhìn của không ít đệ tử đang đứng xung quanh.

“Công tử!”

Hôm nay, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, hơi thở cao quý, thuần khiết không thể che giấu.

Tuy đang ở tuổi dậy thì nhưng cũng đã mang dáng vẻ yêu kiều, thể hiện rõ vài phần mỹ nhân tương lai.

Với dung mạo này của Diệp Viên Viên thì quả thật là có tư cách để trở thành mỹ nữ vô song ở đế đô Bắc Minh.

“Hình như cảnh giới được nâng cao rồi?”

“Vâng, đạt tới tầng sáu rồi ạ!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

Nghe thấy câu nói này, mấy người bỗng chốc há hốc mồm.

Không hổ là hoàng thể, tốc độ tu luyện thật sự quá nhanh.

“Vẫn còn hơi chậm…”

Tần Ninh vừa nói ra lời này đã khiến Lục Huyền và Trương Tiểu Soái hoàn toàn cạn lời.

Thế mà còn chậm?

Mấy ngày không gặp, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng sáu, ở nội viện học viện Thiên Thần, tốc độ này chắc chắn thuộc cấp bậc thiên tư đỉnh cao.

“Ta sẽ cố gắng!”

Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.

Có lẽ trong mắt Trương Tiểu Soái và Lục Huyền thì tốc độ của Diệp Viên Viên quả thật là rất nhanh.

Nhưng theo Tần Ninh thấy thì đúng là hơi chậm.

Mỗi lần cảnh giới nâng lên, hoàng thể Cửu chuyển lung linh thể đều sẽ nâng cao với biên độ cực lớn, chuẩn bị cho mỗi lần chuyển thể.

Cộng thêm việc Diệp Viên Viên tu luyện Cửu chuyển ngọc thân quyết, linh quyết này vô cùng phù hợp với hoàng thể.

Vậy nên đáng nhẽ Diệp Viên Viên tiến cảnh nâng cao không phải là tốc độ này mới đúng.

Đông…

Đúng lúc này, quảng trường nội viện bỗng vang lên từng tiếng đông đông vang trời.

Ở phía trước quảng trường, có mấy bóng người đang đứng sừng sững trong không trung, nhìn tất cả mọi người.
 
Phong Thần Châu
Chương 124: Xuất phát



Những người đó mặc áo choàng dài màu trắng trông có vẻ phong trần nhưng lại đem cho người khác cảm giác vừa mơ hồ vừa mạnh mẽ.

“Sáu vị trưởng lão nòng cốt xuất hiện!”

Lục Huyền hơi sững người, kinh ngạc nói: “Trong học viện, trưởng lão nòng cốt đều là cảnh giới Linh Phách tầng năm trở lên, mặc áo choàng dài màu trắng”.

“Trưởng lão danh dự chính là cảnh giới Linh Phách tầng một trở lên, mặc áo choàng dài màu đen”.

“Còn trưởng lão nội viện thì mặc áo choàng dài màu xám đều có thực lực cảnh giới Linh Luân!”

Lục Huyền có chút hồi hộp nói: “Lần này, đệ tử nội viện chúng ta thí luyện mà còn động tới cả trưởng lão nòng cốt”.

Mà lúc này, sáu vị trưởng lão nhìn xuống bên dưới, khẽ gật đầu.

“Yên lặng!”

Một ông lão đứng ở giữa, râu và tóc bạc trắng lên tiếng.

“Lần này, chúng ta sẽ tới núi Minh Sơn thí luyện, cho dù là học sinh cũ hay học sinh mới thì tất cả đều phải nhớ rằng an toàn là trên hết!”

“Tiếp theo, ta công bố một tin tức!”

“Lần này, trong lệnh bài thân phận của mỗi người các ngươi đều sẽ có thêm thông tin cá nhân”.

“Thông tin này ghi lại thân phận trong học viện trước khi các ngươi đi vào núi Minh Sơn, đồng thời, trong lệnh bài của mỗi người sẽ đều xuất hiện một linh văn!”

Trưởng lão đó chậm rãi nói: “Lần khảo hạch này có tổng thí sinh tham gia là 136.700 người, từ cảnh giới Linh Hải tầng một đến cảnh giới Linh Hải tầng chín!”

“Việc các ngươi phải làm chính là săn giết linh thú trong núi, thu những linh phách của linh thú vào trong lệnh bài để tăng số điểm tích lũy của mình”.

“Điểm tích lũy này, không hiện lên con số mà là đánh giá đẳng cấp. Bây giờ khi bắt đầu, mỗi người đều là cấp 0”.

“Tùy theo lượng linh thú săn giết mà đẳng cấp của các ngươi cũng không ngừng được nâng cao. Đến khi thí luyện kết thúc thì học viện sẽ thống kê ra đẳng cấp của mỗi người trên quảng trường nội viện, từ đó mà tiến hành xếp danh sách”.

“10 đệ tử đứng đầu sẽ được học viện trao thưởng một viên linh đan nhất phẩm, hơn nữa là linh đan nhất phẩm mà các ngươi tùy ý lựa chọn!”

Lời này vừa nói ra, đám người bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Linh đan nhất phẩm, chính là thứ cần thiết nhất với võ giả cảnh giới Linh Hải.

Linh đan trên thị trường có giá cả rất đắt đỏ, một viên ít nhất cũng phải hơn chục ngàn lạng hoàng kim.

Linh đan nhất phẩm phân thành ba đẳng cấp, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng.

Sự chênh lệch giữa ba đẳng cấp này có thể gọi là một trời một vực.

Một viên linh đan nhất phẩm hạ đẳng kém nhất cũng phải hơn chục ngàn lượng hoàng kim, mà trung đẳng thì phải cần ít nhất 100 ngàn, thượng đẳng thì lại mấy trăm ngàn trở lên.

Mà, một vài viên linh đan nhất phẩm đặc biệt có giá trị khác nhau sẽ dẫn tới tình trạng giá thì cao mà ít người cần.

Lần này, học viện hào phóng như vậy, đối với rất nhiều đệ tử mà nói thì đó là một phần thưởng hết sức hấp dẫn, lại còn được tự lựa chọn.

Nhưng, có một số đệ tử khó tránh khỏi nản lòng.

“10 người đứng đầu, so tài từ cấp một cho đến cấp chín. Vậy thì chẳng phải 10 cao thủ đỉnh cấp trong nội viện sẽ chiếm hết giải thưởng sao?”

“Đúng thật, mấy người đó, ai cũng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”

“Ai nói không đúng đâu, chúng ta không có đất diễn rồi!”

Một vài đệ tử không nhịn nổi than thở.

“Xem ra, mọi người không nhiệt tình lắm nhỉ!”

Ông lão lại mở miệng, cười nói: “Lão phu còn chưa nói xong mà”.

“Lần này, ấn ký cấp năm trở lên thì có thể giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan nhất phẩm, cho dù người đó là ai”.

“Nhưng, các ngươi không được chọn mà là do học viên phân chia”.

Lời này vừa nói ra, sự nhiệt tình của mọi người bỗng chốc tăng vọt.

Chỉ cần ấn ký nâng lên tới cấp năm thì đã có thể đạt được linh đan khiến mọi người đều háo hức, mong chờ.

10 người đứng đầu họ không có phần, nhưng nếu nâng ấn ký lên cấp năm thì lại có thể làm được!

“Còn một điểm nữa!”

Ông lão nói thêm: “Lần này, nếu 10 người đứng đầu đạt tới cấp chín thì có đi vào viện Linh Quyết và viện Linh Khí, tùy ý chọn lựa một môn linh quyết và một chiếc linh khí!”

Trời…

Đám người bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.

Nếu 10 người đứng đầu mà đạt tới cảnh giới cấp chín thì có thể tùy ý lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí!

Viện Linh Quyết và viện Linh Khí chính là nơi quan trọng trong những nơi quan trọng của học viện Thiên Thần. Linh quyết và linh khí ở đó thì kể cả là hoàng thất cũng không chắc đã so được.

Mà trưởng lão lại nói, có thể tùy ý lựa chọn!

Trong học viện Thiên Thần, nghe nói có cả linh khí ngũ phẩm, và nó cũng thuộc phạm vi tùy ý đấy.

“Đạt tới cấp chín, giải thưởng sẽ càng khủng khϊế͙p͙, xem ra để đạt được cấp chín sẽ cũng khó hơn lên trời”.

Lục Huyền cười khổ nói.

“Ta nghĩ, 10 người đứng đầu mà đạt được tới cấp tám đã là không tệ rồi”, Tuân Ngọc lúc này mới lên tiếng: “Ta nghe những học sinh cũ nói, thí luyện của học viện Thiên Thần từ trước tới giờ đều yêu cầu rất cao”.

“Lần này lại đưa ra điều kiện lớn như thế thì chắc chắn độ khó cũng tăng lên mấy lần!”

Lời này vừa nói ra thì đều nhận được sự đồng tình của những người khác.

Tóm lại, có thể khiến ấn ký của lệnh bài thân phận học viên đạt tới cấp năm thì đã có thể đạt giải thưởng.

Mà đứng trong hàng ngũ 10 người đứng đầu thì giải thưởng là tùy ý chọn một viên linh đan nhất phẩm.

Đứng vào 10 vị trí đầu danh sách mà ấn ký lại nâng tới cấp chín thì còn có thể toàn quyền lựa chọn một môn linh quyết và một chiếc linh khí.

Mọi người đều đã hiểu rõ quy tắc lũy tiến đó.

Mà lần này, học viện cũng không nói, không thể cướp đoạt ấn ký.

Cũng chính là nói, giữa mọi người không chỉ có tồn tại sự cạnh tranh mà còn tồn tại sự cướp bóc mạnh hϊế͙p͙ yếu.

Tần Ninh không có hứng thú với chuyện này. Nhưng lần này đã quyết định kết đội với Lục Huyền và Trương Tiểu Soái thì cũng phải nghiêm túc một chút.

Hơn nữa, trong viện Linh Khí và viện Linh Quyết cũng xác thực là có một số thứ mà Tần Ninh muốn xem xem nó có ở đó hay không.

“Cấp chín… hình như rất khó nhỉ…”, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.

Sau đó, mấy vị trưởng lão cũng dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, sau đó mọi người có thể xuất phát.

Đất đai của học viện Thiên Thần cực rộng lớn, không chỉ được xây dựng ở đế đô mà còn có một số công trình ở trong núi Minh Sơn.

Đội ngũ đông đúc xếp thành một hàng dài như một con rồng lớn chậm rãi rời khỏi học viện.

Khi cửa lớn ở trước mắt bỗng nhiên mở ra thì một luồng hơi thở rừng sâu tươi mới từ từ tỏa ra.

Mọi người không khỏi hít thở sâu một hơi.

Hơi thở của rừng xanh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cũng mang theo một tia lạnh lẽo.

Sau đó, chính là một trận đánh thực thụ chứ không phải là chuyện đơn giản như huấn luyện trong học viện.

“Nội viện thí luyện, có thời hạn một tháng, không được vượt quá khu vực mà học viện đã đánh dấu, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng!”

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai mỗi người.

“Bây giờ, bắt đầu!”

Soạt soạt soạt…

Giọng nói của ông lão vừa dứt thì trên mặt đất có từng bóng người tăng tốc lao đi…

Trong dãy núi lớn như thế, từng tiếng gào thét trầm thấp vang lên, hết lần này đến lần khác khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.

Tần Ninh, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu soái, Tuân Ngọc, lúc này cũng đã kết thành một nhóm, nhanh chóng đi thẳng vào rừng sâu.

Mà lúc này, ở cửa vào có mấy người đang đứng cạnh nhau.

“Nhìn thấy Tần Ninh chưa?”, thanh niên dẫn đầu mang vẻ mặt lạnh lùng nói.
 
Phong Thần Châu
Chương 125: Người khác muốn giết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vẫn chưa, có điều, Tổ Hùng sư huynh, cái tên này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp!”, một đệ đáy huyệt kính nói.

"Ừm!"

Tổ Hùng gật đầu, nhìn Sở Ngưng Thi bên cạnh, mỉm cười nói: "Sở sư muội yên tâm, lần này ta sẽ tự tay giết Tần Ninh, hơn nữa còn giúp Sở sư muội lọt vào nhóm mười người đứng đầu. Đến lúc đó, Sở sư muội sẽ có được Cầm Long đan mà mình đã muốn có từ lâu!"

"Đã như vậy thì ta xin cám ơn Tổ sư huynh!"

Sở Ngưng Thi mỉm cười ngọt ngào, vô cùng duyên dáng nói: "Ta luyện Cầm Long chưởng, Cầm Long đan đối với ta rất quan trọng".

"Nếu lần này lấy được Cầm Long đan, ta nhất định sẽ hết lòng tiến cử Tổ sư huynh ở trước mặt Lăng Thiên, tiến cử huynh làm lãnh đạo của Thiên Tử Đảng nội viện".

"Được!"

Có một tia sáng lóe lên trong mắt Tổ Hùng.

Hiện nay, bên trong học viện Thiên Thần, Thiên Tử Đảng chính là thế lực lớn nhất, số lượng thiên phú hay Linh Tử đều đứng đầu, trong toàn bộ học viện Thiên Thần, có một số trưởng lão quyền phát biểu cũng không bằng Thiên Tử.

Mà trong nửa năm qua, Thiên Tử chỉ tập trung đào tạo một người.

Đó chính là Lăng Thiên!

Bản thân Lăng Thiên có thiên phú, hơn nữa đã có được Tinh Môn, hiện tại đang được Thiên Tử mang theo bế quan tu luyện.

Trong Thiên Tử Đảng, bất kể là ngoại viện, nội viện hay là Linh Đồ đệ tử đều có thể nhìn ra được, Thiên Tử đang đào tạo Lăng Thiên này trở thành người kế vị của mình.

Mà Sở Ngưng Thi lại là người phụ nữ của Lăng Thiên.

Lời nói của Sở Ngưng Thi có thể nói là có rất nhiều trọng lượng trước mặt Lăng Thiên.

Tổ Hùng từ lâu đã muốn trở thành thủ lĩnh của các đệ tử trong Thiên Tử Đảng, tiếc rằng còn có quá nhiều đối thủ cạnh tranh tiềm năng.

Bây giờ gã đã lôi kéo được Sở Ngưng Thi, chỉ cần Lăng Thiên có thể nhớ tới gã, trong tương lai, chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện nằm trong tầm tay.

"Tần Ninh... tên nhóc nhà ngươi thật xui xẻo!"

Tổ Hùng toét miệng cười nói.

Cùng lúc đó ở nơi khác, Sở Thành Hạc đã mang theo Sở Tiên Kiệt, hai huynh đệ họ đến gặp mặt một người.

“Đồ sư huynh, đây là đệ đệ Sở Tiên Kiệt của ta”, Sở Thành Hạc cười nói: “Thực lực của đệ đệ ta rất tốt, Đồ sư huynh, đệ ấy rất muốn gia nhập hội Phương Viên của chúng ta!"

Trước mặt hai người là một thanh niên trông rất khôi ngô, như lại mang một ánh mắt vô cùng quỷ quyệt.

"Đệ đệ? Được được!"

Đồ Hóa Phong cười nói: “Đệ đệ của Sở Thành Hạc đệ thì cũng là đệ đệ của Đồ Hóa Phong ta, cậu nhóc, từ hôm nay, đệ sẽ là người của hội Phương Viên bọn ta!”

"Cảm ơn Đồ sư huynh!"

Sở Thành Hạc lúc này lại nói: "Đồ sư huynh, vẫn còn một chuyện khác".

"Nói!"

"Đệ đệ của ta đã bị một tên nhóc thối tha tên là Tần Ninh xúc phạm. Tên nhóc đó có tiểu thư Diệp Viên Viên làm chỗ dựa vô cùng vững chắc!"

"Sau đó, ta có hỏi thăm một chút, thì biết được Tần Ninh này lúc trước bị cướp đoạt Tinh Môn suýt chết, mà bây giờ đã đạt được tới cảnh giới Linh Hải tầng 3..."

"Ồ?"

Đồ Hóa Phong đột nhiên có hứng thú, cười nói: "Nếu là như vậy, nhất định hắn đã gặp phải cơ duyên rất lớn, Tần Ninh, được, ta nhớ kỹ rồi!"

"Bắt tên nhóc này cho đệ đệ dạy dỗ, nhân tiện cũng để xem thử rốt cuộc tên này có thủ đoạn gì!"

"Cảm ơn Đồ sư huynh!"

"Xuất phát!"

Một đám người lúc này đang tăng tốc chạy nhanh vào trong núi rừng.

Đồng thời, đám người này cũng đang tràn đầy phẫn nộ.

"Tần Ninh kia, lần này, ta sẽ cho hắn chết!"

Liễu Viện Viện nét mặt tỏ ra vô cùng tức giận, cả người đều đang muốn phát tiết.

Trong mười ngày qua, mỗi ngày cô ta đều nghĩ đến mấy gậy lớn mà cô ta đã bị phạt đánh ở học viện Thiên Thần hôm đó, trong lòng khó mà quên được.

"Tiểu thư yên tâm, lần này Liễu Mộ cùng chiến tuyến với chúng ta, Tần Ninh nhất định sẽ chết!"

Liễu Kình ở bên cạnh cũng rất tức giận.

Ngày đó gặp chuyện xấu hổ mất mặt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn ta vẫn vô cùng tức tối, khó mà nguôi ngoai.

Tần Ninh, thật sự là đáng chết!

"Còn có Diệp Viên Viên kia nữa, Hoàng thể sao! Hoàng thể thì sao chứ?", Liễu Viện Viện tức giận nói: "Ta muốn cào bộ mặt lãnh đạm của cô ta xuống, để cho cô ta biết, dám lên mặt với tiểu thư ta thì phải chịu hậu quả như thế nào!"

Liễu Mộ ở một bên lúc này mới gật đầu.

Liễu Viện Viện là em gái của Liễu Khai Nguyên. Liễu Khai Nguyên là một trong những Linh Tử có địa vị cao quý và cũng là người sáng lập Liễu Môn ở học viện Thiên Thần.

Đối với chuyện này, Liễu Khai Nguyên cũng rất tức giận.

Nhưng hắn ta đường đường là Linh Tử, không thể xuất thủ với Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Nên chuyện này đã giao cho Liễu Mộ, nếu làm tốt thì sẽ có ban thưởng lớn cho gã.

Lần trước có thái tử ra mặt, nhưng lần này, không ai có thể bảo vệ Tần Ninh.

Đám người lao vào trong dãy núi thí luyện với tốc độ cực nhanh, sau đó chia ra các hướng.

Lúc này, nhóm sáu người của Tần Ninh cũng đã dừng lại ở một sơn cốc.

"Linh thú hạ cấp cấp 1, sói ba đuôi!"

Diệp Viên Viên nhìn về phía trước nói: "Có khoảng hai mươi con".

"Đến lúc các huynh thể hiện rồi!"

Tần Ninh nhìn Lục Huyền, Trương Tiểu Phàm, Tuân Ngọc, mỉm cười nói.

Lục Huyền đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, trong khi Tuân Ngọc đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, và Trương Tiểu Soái thì đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1, chọn một linh thú hạ cấp cấp 1 cho võ giả cảnh giới Linh Hải từ tầng 1 đến tầng 3 thí luyện là rất vừa phải.

"Ta cũng đi!"

Tần Hải cười nói: "Ta bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2, cũng thích hợp!"

"Được!"

Bốn người tiến thẳng vào sơn cốc.

Phút chốc, những tiếng gầm rú nối tiếp nhau vang lên.

Trong sơn cốc, bốn người lao lên tấn công ngay lập tức.

Lục Huyền cầm trong tay một thanh đao, khí tức giương cao, linh khí cường hãn, trông rất uy nghiêm.

Tuân Ngọc thì cầm một con dao găm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề kém cạnh.

Cùng lúc đó, Trương Tiểu Soái mặc dù trông có vẻ mập mạp, nhưng mỗi một đường côn sắt trong tay của hắn ta đánh ra đều khiến cho những con sói ba đuôi không thể tránh kịp mà bị đánh nát xương, cho dùng chúng có nhanh tới mức nào đi nữa.

Còn Tần Hải thì đang tu luyện Linh Diễm quyết.

Tu luyện Linh Diễm quyết bao hàm công pháp cùng với linh quyết, mà trong linh quyết lại ẩn chứa chưởng pháp, quyền pháp, chỉ pháp. Tần Hải liên tục thi triển chưởng pháp, từng luồng sóng mang đầy nhiệt lượng được phóng thích ra, chưởng kình vô cùng hùng hậu.

Với bốn người này, việc đối mặt với hơn hai mươi con sói ba đuôi thật không có gì khó khăn.

Lúc này, Tần Ninh điềm tĩnh ngồi xuống.

Diệp Viên Viên mang theo một cây roi dài ở bên eo, đứng canh chừng bên cạnh.

"Cây roi dài quanh eo của cô, đưa cho ta xem thử!"

Không có chuyện gì làm, Tần Ninh mới mở miệng nói.

Diệp Viên Viên tháo roi dài ra, hắn tỉ mỉ xem xét, roi dài chừng ba trượng, trên thân roi toát ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.

“Chiếc roi này được gọi là roi Thanh Lân, làm từ da và vảy của linh thú Thanh Lân Giao!”, Diệp Viên Viên nói.

"Chất liệu tốt, nhưng khí văn bên trong thì quá kém!"
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 126: Chật vật thăng cấp



Lửa của linh đan sư cũng giống như lửa của linh khí sư.

Linh đan sư dùng lửa để luyện đan thì linh khí sư dùng lửa để luyện binh khí.

Mà việc luyện binh khí, phải chú trọng cả chất liệu và khí văn.

Cấu tạo của khí văn là vô cùng phức tạp và khó học, nhưng hiện tại, xem ra Tần Ninh... hình như lại làm được rồi!

Lại…

Diệp Viên Viên không thể không sử dụng từ “lại” này để hình dung.

Luyện đan, tạo trận pháp, luyện binh khí, ba vai trò quan trọng nhất trong thế giới võ giả, dường như Tần Ninh đều có thể nắm bắt.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng vung tay, khí văn kia chậm rãi ấn lên thân cây roi dài.

Trong khoảnh khắc, một luồng sáng mơ hồ lóe lên bên trong cây roi dài.

Roi Thanh Lân đã toát ra một luồng ánh sáng khác từ khi nào.

"Thử đi!"

Tần Ninh ném cây roi dài đi.

Diệp Viên Viên tay cầm roi dài vung ra, vút một tiếng, không khí bị quất kêu phần phật, mơ hồ như có một luồng khí tức của loài giao long vừa bay lên không trung.

"Thần kỳ!"

Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh mỉm cười, nụ cười như trăm hoa nở rộ.

Tần Ninh cũng cười nhẹ, nói: "Thật ra cô dùng roi dài thì tốt nhất nên mặc nhuyễn giáp, còn có thể khiến dáng người trở nên uyển chuyển, nhìn càng... quyến rũ hơn!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viên Viên liền đỏ bừng, trầm mặc không nói.

“Công tử không tập luyện chút sao?”, Diệp Viên Viên hỏi Tần Ninh.

"Ta?"

Tần Ninh hai tay ôm sau đầu, cười nói: "Ta cũng cần phải luyện tập, nhưng không phải bây giờ, phải chờ thêm mấy ngày!"

Khoảng một nén nhang, Tần Hải cùng ba người kia quay lại.

"Nửa ngày trời chiến đấu với đám linh thú, thu lấy linh phách, vậy mà đệ nhìn này..."

Tần Hải mở lòng bàn tay, lệnh bài hiện lên.

Phía trên lệnh bài, một ánh sáng lóe lên.

Ánh sáng biến thành một cột sáng dựng đứng phía trên lệnh bài.

Cột sáng dài khoảng một thước, nhưng lúc này chỉ có phần cao bằng ngón tay cái là hiện lên vân sáng.

"Chỉ có thể tăng lên một chút xíu như vậy!"

Tần Hải không nói nên lời.

Lục Huyền ở một bên cũng khổ tâm nói: "Với trình độ như vậy, muốn thăng lên thêm một cấp, chắc phải cần ít nhất là một trăm con linh thú hạ cấp!"

Khó trách các trưởng lão của học viện đã nói, nếu nằm trong mười người đứng đầu, tăng lên cấp chín thì có thể được nhận một môn linh quyết và một món linh khí tùy chọn ở viện Linh Quyết và viện Linh Khí.

Tăng lên một cấp thế này đã khó rồi, muốn tăng lên cấp chín... thật sự là không thể tưởng tượng nổi sẽ còn khó khăn như thế nào.

"Lần này học viện khảo hạch, chủ yếu không phải là để cho mọi người săn linh thú, mà là để cho mọi người tranh đoạt lẫn nhau..."

"Thử nghĩ xem, đến lúc mọi người thăng lên cấp hai, cấp ba, sau đó những người cấp cao không ngừng tranh đoạt với những người cấp thấp, thì có thể xuất hiện những người cấp chín hay không?"

Khi Tần Ninh nói ra, mấy người kia mới gật đầu.

Dựa vào việc săn giết linh thú để thăng tới cấp chín, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới.

Cho dù mấy người đạt cảnh giới Linh Hải như bọn họ có ở đây săn giết linh thú một tháng không nghỉ tay thì cũng không thể nào làm được điều đó.

Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tranh đoạt.

"Nói như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận!"

Tần Hải liếc nhìn Tần Ninh thật sâu.

Trong những ngày qua, hắn ta đã học được rất nhiều điều ở học viện Thiên Thần.

Học viện Thiên Thần, từ Linh Tử đến Linh Đồ, sau đó là nội viện và ngoại viện.

Tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, đệ tử có tới mấy trăm ngàn người, ở tình huống này, bên trong học viện khó tránh khỏi sẽ xuất hiện các nhóm đệ tử liên hợp lại với nhau.

Đó cũng là lý do xuất hiện nhiều hội đoàn đệ tử và môn phái nhỏ trong học viện.

Thiên Tử chính là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, đoàn thể lớn nhất của học viện Thiên Thần.

Mà Lăng Thiên lại được vị Thiên Tử đó sủng ái, tập trung đào tạo, lúc nào cũng được mang theo bên người.

Điều này đủ cho thấy vị Thiên Tử kia rất coi trọng Lăng Thiên.

Mà Thiên Tử Đảng đã bám rễ rất sâu ở bên trong bên trong học viện.

Với tính cách của Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, thì bọn chúng không thể nào để yên cho Tần Ninh được.

Chắc chắn chuyến này chúng sẽ phái người đi giết Tần Ninh.

Tần Ninh thăng cấp rất nhanh.

Chẳng mấy chốc mà hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, khiến cho người khác cũng có chút khó tin.

Nhưng mà dù sao thì Tần Ninh cũng mới chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4.

Trong khảo hạch lần này, võ giả từ tầng 1 đến tầng 9 đều sẽ xuất hiện.

“Nhị ca đang lo lắng về Thiên Tử Đảng sao?”, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, bọn chúng tới bao nhiêu người, ta liền giết bấy nhiêu người, vừa hay ta cũng đang muốn thăng lên cấp chín, để xem thử mấy món đồ tốt ở trong viện Linh Quyết và viện Linh Khí có còn ở đó hay không!"

Nghe vậy, Tần Hải cười khổ lắc đầu.

Tam đệ của hắn ta, từ sau biến cố bị cướp mất Tinh Môn, cho tới bây giờ vẫn luôn trưng ra thái độ điềm tĩnh tự tin như thế.

Nhưng hết lần này tới lần khác, những điều mà hắn nói nghe giống như khoác lác, hắn đều có thể hoàn thành từng cái một.

"Tiếp tục lên đường thôi, mấy ngày nay bốn người liên tục chém giết linh thú hạ cấp cấp 1, giờ đã thăng cấp rồi, chúng ta có thể đi vào chỗ sâu hơn để mài dũa rèn luyện!"

"Được!"

Sáu người lại lên đường.

Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, còn Tần Ninh có cảnh giới Linh Hải tầng 4. Cho dù hai người muốn mài dũa rèn luyện, thì ít nhất cũng phải tìm linh thú trung cấp cấp 1.

Linh thú hạ cấp cấp 1 đã không còn là mối đe dọa đối với hai người này nữa.

Liên tiếp năm ngày, sáu người ở trong dãy núi, tìm linh thú hạ cấp cấp 1 chính là để cho Tần Hải và ba người còn lại xuất thủ.

Giữa những trận chiến này, Trương Tiểu Soái đã đột phá thành công cảnh giới Linh Hải tầng 2!

Sau đó, sáu người tìm thấy một sơn động, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Chầm chậm, Tần Ninh nói: "Mấy ngày nay ta theo dõi quá trình tu luyện của mọi người, có một ít nhận xét muốn nói cho mọi người biết!"

Nghe vậy, cả bốn người kia đều gật đầu.

Tần Ninh nhìn Lục Huyền, cười nói: "Lục Huyền, thứ mà huynh tu luyện chính là Phá Bộ Đao quyết nhất phẩm, đúng không?"

"Đúng!"

Lục Huyền kinh ngạc, mà Tần Ninh cũng ngạc nhiên.

Phá Bộ Đao quyết chính là linh quyết hạ đẳng nhất phẩm, đao quyết này uy lực c**ng b**, nhưng ở trong đế quốc Bắc Minh rất ít người biết tới.

Không ngờ Tần Ninh sau mấy ngày quan sát lại có nhận ra.

Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Phá Bộ Đao quyết, thật ra ý tứ không nằm ở trên chữ “đao”, mà nằm trên chữ “bộ”. Đao pháp của huynh rất thành thạo, nhưng bộ dáng lại thiếu chút linh hoạt".

"Ví dụ như hôm nay, lúc huynh cầm đao chém ra, vốn dĩ huynh có thể một đao g**t ch*t con báo Tử Văn, nhưng đao của huynh lại bị mắc kẹt trong xương của con báo, không cách nào rút ra, đây chính là do đao pháp của huynh có vấn đề!"

"Kế tiếp là bộ, đối với Phá Bộ Đao quyết, thì Phá Bộ chính là điểm mấu chốt, phá vỡ được sự hạn chế trong bước di chuyển thì uy lực của đao sẽ tăng lên mấy bậc!"

Tần Ninh chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Huyền càng nghe càng kinh hãi.

Những nhận xét này, cho dù là cao thủ đao pháp, thì sợ là một số ít người cũng không nói ra được.

Tần Ninh dường như có thể nhìn thấu hết Phá Bộ Đao quyết mà hắn ta đang tu luyện.

Tần Ninh theo dõi đao pháp của hắn ta chỉ mới có mấy ngày, vậy mà có thể nhìn thấu tất cả sao?

"Cảm ơn Tần huynh!"

Lục Huyền chắp tay nói: "Những thứ mà Tần huynh nói đều là những chỗ mà ta còn mông lung, nhờ Tần huynh hôm nay chỉ điểm, ta mới có thể hiểu ra!"

"Ôi trời..."

Trương Tiểu Soái nhất thời kích động nói: "Tần huynh, huynh cũng nhận xét cho ta, nhận xét cho ta đi!"

"Không cần gấp, từng người một!"

Tần Ninh nhìn bốn người, giải thích từng cái một.

Cuối cùng, bốn người kia nhìn nhau, hoàn toàn hoang mang.

Tần Ninh nhận xét sắc bén, ánh mắt cay độc, dường như hiểu hết những mông lung khốn đốn trong quá trình tu luyện của bọn họ.

Đúng là thần thánh!
 
Phong Thần Châu
Chương 127: Sói Tử Văn



Vào lúc này, ngay cả Tuân Ngọc vốn ít nói cũng không khỏi thở gấp và trở nên căng thẳng.

Những gì Tần Ninh nói thật sự là... gãi đúng chỗ ngứa!

Rất khó tưởng tượng, Tần Ninh sau khi nhìn thấy bọn họ thi triển linh quyết liền có thể phân tích được hết thảy những thứ này.

"Tần huynh, huynh thần thánh quá!"

Trương Tiểu Soái lúc này kích động không thôi, vỗ vỗ ngực nói: "Từ hôm nay Tần huynh chính là lão đại của ta, Trương Tiểu Soái ta nguyện ý đi theo Tần huynh!"

"Trương Tiểu Soái, bớt bớt đi!"

Lục Huyền nói đùa: "Diệp Viên Viên tiểu thư có thiên phú dị bẩm, vậy mà Tần huynh chỉ thu làm tỳ nữ, tên nhóc nhà huynh nhìn không ra cái dạng gì, lại là nam nhân, còn muốn làm tiểu đệ của Tần huynh?"

"Lục Huyền, huynh thật không đàng hoàng!"

"Được rồi được rồi!"

Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: "Chúng ta... là bạn!"

Lời này vừa dứt, cả ba người đều giật mình.

Tần Ninh đứng dậy nói: "Trong mười ngày tới, mọi người cứ làm theo lời ta nói, cảnh giới của mọi người nhất định sẽ tăng lên!"

"Tam đệ, đệ đi đâu vậy?"

Tần Hải lúc này đứng lên nói.

Mặc dù căn cơ tu luyện của Tần Ninh cao hơn hắn ta, nhưng Tần Ninh vẫn là tam đệ của hắn ta, bây giờ đã quá nửa đêm, thấy tư thế của Tần Ninh nhất định là muốn đi ra ngoài.

"Ta đi chung đường với mọi người sẽ làm chậm trễ tu luyện của mọi người. Hơn nữa, chuyến này ta đi là muốn tìm dược liệu cho đại ca, trong khu thí luyện này không có dược liệu mà ta cần!"

"Đệ muốn đi ra ngoài khu vực thí luyện?"

Vừa nghe lời này, Tần Hải lập tức phản đối: "Không được!"

"Bên trong khu thí luyện có linh thú cấp 2 tồn tại, phạm vi của núi Minh Sơn lớn đến mức nào chứ? Bên ngoài khu thí luyện, chắc chắn có linh thú cấp 2, cấp 3, thậm chí là cấp 4 tồn tại".

"Nhị ca... nhưng dược liệu mà đại ca cần chỉ có ở bên ngoài khu thí luyện!"

Tần Ninh cười khổ, nói: "Huynh yên tâm, không sao đâu!"

Đối với người khác, Tần Ninh có thể bỏ qua, nhưng đối với sự quan tâm của nhị ca, nếu như không khiến cho nhị ca yên tâm, thì huynh ấy nhất định sẽ không để cho hắn rời đi.

Nghe vậy, ánh mắt của Tần Hải lộ ra vẻ vô cùng khó xử.

“Nhị ca, đừng lo lắng, huynh còn không tin đệ sao?”, Tần Ninh nghiêm túc hỏi.

Nghe tới đây, Tần Hải hoàn toàn trầm mặc.

Trên đường đi, Tần Ninh quả thực đã làm quá nhiều chuyện khó tin.

"Vậy thì đệ nhất định phải chú ý an toàn!"

"Được!"

Tần Ninh đứng dậy, mang theo Diệp Viên Viên, rời khỏi sơn động, biến mất vào trong đêm đen.

Khu thí luyện khổng lồ trong đêm tối đen như mực, những cây cổ thụ cao vút xuyên thẳng lên bầu trời, từng lớp từng lớp chắn mất ánh trăng, khiến cho toàn bộ dãy núi trông giống như một con dã thú thời viễn cổ, đầy rẫy những nguy hiểm bất ngờ, khiến cho lòng người sợ hãi.

"Sợ không?"

Tần Ninh mang theo Diệp Viên Viên, hai người đi trong bóng đêm.

“Có một chút!”, Diệp Viên Viên nói thật.

"Không cần sợ, lần này ta đưa cô đi, chính là muốn giúp cô nâng cao một ít thực lực, càng sớm đạt tới cảnh giới Linh Đài càng tốt, thân là Hoàng thể, không thể huấn luyện tầm thường như vậy!"

"Ừm!"

Diệp Viên Viên lúc này mới thở ra một hơi.

Có Tần Ninh ở bên cạnh, nỗi sợ hãi đêm đen của nàng dường như cũng dần dần giảm bớt.

"Ồ?"

Tần Ninh chậm rãi dừng lại.

"Có chuyện gì?"

“Vừa nói muốn trau dồi thực lực cho cô, thì liền gặp chuyện tốt!”, Tần Ninh cười nhẹ nói: “Cô đi cùng ta!”

Từ từ, cả hai leo qua một ngọn đồi nhỏ và đứng trên đỉnh đồi.

Họ nhìn thấy phía trước, giữa một chỗ trũng, có hàng chục con sói màu tím với hình dáng cao hơn ba thước đang vây lấy nhau.

"Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn!"

“Khoảng bốn mươi năm mươi con, ta nghĩ đối với cô cũng không thành vấn đề!”, Tần Ninh cười nói.

"Ừm!"

Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn, sức mạnh của chúng hầu hết đều nằm từ tầng 4 đến tầng 6 cảnh giới Linh Hải, những con sói Tử Văn lúc này đang tụ tập ở đây, trông giống như những bụi hoa màu tím nhấp nháy trong bóng tối vậy.

Diệp Viên Viên không ngờ rằng Tần Ninh lại phát hiện được những con sói Tử Văn này từ bên kia sườn đồi.

Rút roi Thanh Lân ra, Diệp Viên Viên liền quất xuống.

Chát…

Con sói Tử Văn đang đứng bị roi dài cuộn thẳng vào cổ, hô hấp tắc nghẽn, tứ chi không ngừng giãy giụa.

Nhưng Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, thực lực cao cường, lại là Hoàng thể, làm sao con sói Tử Văn này có thể là đối thủ của nàng được.

Ầm một tiếng, cơ thể của con sói Tử Văn nổ tung ra dưới sự chèn ép cực hạn của roi Thanh Lân.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên mỉm cười hài lòng.

Sói Tử Văn có bộ lông cực dày nên rất khó để xuyên thủng phòng ngự của chúng.

Tuy nhiên, roi Thanh Lân đã hoàn toàn lột xác trong tay của Tần Ninh, nên dường như khả năng tâm ý tương thông với nàng đã mạnh hơn rất nhiều.

Roi tốt!

Diệp Viên Viên lúc này tràn đầy tự tin.

Hú...

Đột nhiên, trong chỗ tối, sói Tử Văn bị âm thanh đánh thức, r*n r* rống lên, nhìn về phía Diệp Viên Viên, ánh mắt toát ra tia sáng xanh âm u, khí tức của bọn chúng lúc này lại càng thêm đáng sợ.

Chát…

Tuy nhiên, đòn tấn công mãnh liệt hơn của Diệp Viên Viên đã nghênh đón chúng.

Roi dài quất xuống, linh lực theo roi dài phóng thẳng ra, linh khí mãnh liệt giống như đã hóa thành hàng ngàn con dao găm không ngừng phóng tới.

Dần dần, những con sói Tử Văn đó càng lúc càng khó ngăn cản.

Hú hú ú...

Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm thấp hơn đột nhiên vang lên, từ phía sau bầy sói, bỗng xuất hiện một con sói có vóc dáng cao năm thước, toàn thân phủ một lớp lông màu tím, chậm rãi bước tới.

Đứng chính giữa mười mấy con sói kia, nhìn con sói này giống y như hạc đứng giữa bầy gà vậy, uy vũ bất phàm.

"Vua sói!"

Sắc mặt của Diệp Viên Viên lúc này đã hơi thay đổi.

Nói chung, sức mạnh cao nhất của loài sói Tử Văn chỉ nằm ở cảnh giới Linh Hải tầng sáu, nhưng một khi có vua sói xuất hiện trong bầy sói, thì con vua sói này chắc chắn vượt trội hơn so với những con sói khác.

Giữa tiếng gầm nhẹ của vua sói, một nhóm sói khác từ phía sau cũng bước ra.

Huyết khí dồi dào toát ra cho thấy mấy con sói vạm vỡ này đều đã đạt tới cảnh giới tầng 6.

Soạt...

Đột nhiên, ba con sói mạnh mẽ lao thẳng về phía Diệp Viên Viên ngay lập tức.

Diệp Viên Viên bình tĩnh, quất roi dài nghênh chiến.

Nhưng đúng lúc này, phía sau nàng lại có ba con sói khác lao nhanh tới.

Ánh mắt Diệp Viên Viên lóe lên, nàng vừa tránh kịp thì một sợi tóc liền đứt ra.

"Gay rồi!"

Đúng lúc này, vua sói đã xông lên cực nhanh, trực tiếp xuất chiến.

"Chịu chết đi!"

Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quất roi xuống.

Nàng đã sớm phòng bị chuyện vua sói động thủ, nên khi vua sói vừa xuất chiến thì nàng cũng vừa vặn ép tới gần nó.

g**t ch*t vua sói rồi thì bầy sói này chẳng qua chỉ là một đống tạp nham rời rạc.

Hú hú ú...

Nhưng vào lúc này, lại có hai con sói từ hai bên trái phải lao thẳng tới cây roi dài của Diệp Viên Viên.

Hai con sói cắn chặt cây roi dài trong miệng, khiến Diệp Viên Viên không thể rút roi ra được.

Mà giờ khắc này, vua sói đã đánh thẳng tới nơi.

Trong lúc cấp bách, Diệp Viên Viên phải buông roi dài ra, cầm dao găm nghênh chiến vua sói.

Vút…

Đúng lúc đó, thanh âm xé gió bỗng nhiên vang lên, rồi một thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt của Diệp Viên Viên, đoạn côn trong tay phóng ra vô cùng chính xác, ngay lập tức đâm thủng cổ họng của con vua sói.

Sau đó, thân ảnh kia nhanh chóng lùi lại, thi thể của con vua sói ngã xuống, đập mạnh xuống đất.

Bầy sói nhìn thấy cảnh này thì rống lên, từng con một bắt đầu lui về phía sau, lập tức bỏ chạy tan tác.
 
Phong Thần Châu
Chương 128: Tiểu Hồn Linh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cảm ơn công tử!"

Diệp Viên Viên chắp tay, có chút xấu hổ nói.

Không ngờ nàng lại có thể bị bầy sói làm khó.

Rõ ràng là con vua sói kia đã sắp đặt trận thế, cho nên hết con này đến con khác mới cứ thế xông ra.

Xảo trá!

"Xem ra kinh nghiệm đối chiến của cô vẫn còn quá ít!"

Tần Ninh lau vết máu trên cây côn mỏng rồi nói: "Mệnh môn của sói Tử Văn nằm ở cổ họng, cách hàm dưới của nó ba tấc, nếu như đâm vào vị trí đó thì sói Tử Văn chắc chắn sẽ chết!"

"Ỷ lại vào cảnh giới của bản thân mà cứ tiêu hao linh khí như vậy chính là điều không sáng suốt nhất".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.

Chỉ là những điều này nói thì dễ nhưng làm thì quá khó.

Sao bầy sói lại không biết phòng ngự điểm yếu của mình chứ?

Nhưng Tần Ninh vừa rồi xuất chiêu vô cùng chính xác, tựa như hắn đã thành thạo chuyện này ngàn vạn lần.

Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, vậy mà có thể nhắm chính xác mệnh môn của một con sói Tử Văn cảnh giới Linh Hải tầng 7, và g**t ch*t chỉ bằng một đòn.

Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức nào?

"Hả?"

Ánh mắt của Tần Ninh bỗng nhiên bất động.

Diệp Viên Viên cũng đang nhìn về phía trước, bên cạnh con sói Tử Văn đã chết lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám đen.

Mấy bóng người đó chỉ dài bằng ngón tay, nhảy lên nhảy xuống trên thân con sói Tử Văn, bận rộn qua lại, dường như đang thu thập thứ gì đó.

"Sao vậy? Công tử!"

"Thú vị, thú vị... Tiểu Hồn Linh".

Trên mặt Tần Ninh lộ ra một tia vui mừng, hắn bước thẳng về phía trước.

Trong khoảnh khắc, những bóng người nhỏ bé màu xám đen đó đã ẩn dưới xác con sói Tử Văn và biến mất.

"Con sói Tử Văn này là do ta và tỳ nữ của ta g**t ch*t, linh hồn của nó phải thuộc về bọn ta, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi lại muốn trộm đồ của người khác sao!"

Tần Ninh đứng ở trước thi thể chậm rãi lên tiếng.

Đột nhiên, những bóng xám nhỏ bé nhảy ra, đứng ở trên thi thể của con sói, chỉ vào Tần Ninh hét lên một tiếng.

"Cái gì? Ta nói sai sao? Các ngươi là trộm, một đám trộm cướp!"

Tần Ninh chỉ vào những bóng xám nhỏ đó mà mắng.

Đúng lúc này, những bóng xám nhỏ tụ hợp lại với nhau, vô cùng tức giận, kịch liệt nhảy lên muốn đánh Tần Ninh, nhưng kỳ quái là không có tên nào xuất thủ.

Diệp Viên Viên bước tới, mới nhận ra những bóng xám nhỏ bé này đứa dài đứa ngắn loi nhoi, hình dáng tay chân cũng chỉ là tượng trưng, trông giống như mấy cái đầu trọc nhỏ vậy, cho dù tức giận thì trông cũng... rất dễ thương!

“Hừ, các ngươi nếu không muốn làm trộm cướp thì hứa với ta một điều kiện, sau đó những linh thú này ta sẽ cho các ngươi!”

Tần Ninh nói.

Đột nhiên, những bóng xám nhỏ đó nhìn nhau qua lại, từng cái bóng xám nhỏ đẩy những cái bóng xám lớn hơn một chút tiến về phía trước.

"Giúp ta tìm Tử Tinh Huyết Long Sâm!"

Tần Ninh trực tiếp nói.

Bóng xám nhỏ bé lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Được rồi, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi quả nhiên là kẻ trộm. Ta muốn nói cho cả thế giới biết Tiểu Hồn Linh là kẻ trộm!"

Nghe vậy, những bóng xám nhỏ đó lại lập tức đẩy Tiểu Hồn Linh cầm đầu ra, con Tiểu Hồn Linh đó liền gật đầu.

Không lâu sau, đám Tiểu Hồn Linh hấp thụ xong linh hồn của con sói Tử Văn thì lên đường cùng Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Trên đường đi, Diệp Viên Viên thực sự khó hiểu.

Tiểu Hồn Linh?

Nàng chưa từng nghe nói qua cái tên này, nhưng Tần Ninh hình như... rất quen thuộc!

"Tiểu Hồn Linh cũng là một loại linh thú".

Tần Ninh dường như nhìn ra sự khó hiểu của Diệp Viên Viên, nên chậm rãi nói: "Những linh thú này sinh ra theo một phương thức rất kỳ quái, chính là từ linh hồn của các linh thú khác sinh ra, không có tính công kích, cũng không có năng lực tự bảo vệ mình".

"Hàng trăm ngàn năm trước có rất nhiều Tiểu Hồn Linh như thế này, các võ giả lịch luyện trong dãy núi này sẽ làm bạn với chúng, có thể đổi lấy tin tức".

"Nhưng con người lại quá tham lam. Một số người đã bắt đầu bắt những Tiểu Hồn Linh làm linh sủng hoặc gián điệp. Theo thời gian, số lượng Tiểu Hồn Linh ngày càng ít đi. Cho đến nay thì hầu như rất khó để nhìn thấy chúng!"

"Ta cũng cảm thấy rất lạ khi gặp được chúng ở đây".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu: "Vậy thì tại sao khi công tử nói chúng là kẻ trộm, những Tiểu Hồn Linh này phản ứng mạnh như vậy?"

"Chúng từ khi mới sinh ra chính là đã trộm linh hồn của linh thú. Vì vậy, chúng sợ nhất bị gọi là kẻ trộm".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên che miệng cười thầm.

Không ngờ những Tiểu Hồn Linh này lại thú vị đến vậy.

Những Tiểu Hồn Linh đó nhảy xung quanh, mang theo Tần Ninh và Diệp Viên Viên bay giữa các ngọn núi.

Khi cả hai tiến về phía trước, bầu trời đã dần sáng lên.

Hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.

Những Tiểu Hồn Linh đó dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.

"Cảm ơn các ngươi!"

Nhìn những Tiểu Hồn Linh, Tần Ninh cười nói: "Các ngươi không phải kẻ trộm!"

Nghe vậy, đám Tiểu Hồn Linh tung tăng nhảy đi, trong nháy mắt đã biến mất vào khu rừng.

"Đến nơi rồi!"

Nhìn về phía trước, Tần Ninh lên tiếng.

"Tử Tinh Huyết Long Sâm nghe nói nó có tác dụng bổ sung khí huyết cực kỳ mạnh mẽ cho các võ giả".

"Không phải chỉ có vậy!"

Tần Ninh cười nói: "Luyện chế thành Tử Huyết linh đan còn có tác dụng củng cố nền tảng của võ giả cảnh giới Linh Hải, tăng cường Linh Hải, công hiệu càng lớn hơn".

"Tử Huyết linh đan..."

Diệp Viên Viên gật đầu.

Nàng chưa bao giờ nghe thấy tên của loại đan dược đó, nhưng Tần Ninh hiển nhiên lại rất quen thuộc với nó.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta bắt đầu leo núi!"

"Leo núi?"

“Đúng vậy!”, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh núi nói: “Tử Tinh Huyết Long Sâm chứa năng lượng huyết khí vô cùng mạnh mẽ, nhưng bình thường luôn có sư tử Tử Tinh canh giữ”.

Sư tử Tử Tinh, linh thú hạ cấp cấp 2, thực lực ít nhất phải tương đương với cảnh giới Linh Đài tầng 1.

Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.

Cảnh giới Linh Đài, dùng linh khí đúc nên Linh Đài, chưa nói đến nguồn linh khí phong phú bên trong cơ thể, một khi Linh Đài được đúc hoàn thiện thì thực lực của cơ thể có thể nói là tăng lên mấy lần, hơn nữa linh khí càng ổn định hơn!

Điều này vượt xa cảnh giới Linh Hải.

Đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, Diệp Viên Viên tự tin có thể chiến đấu với những đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng 8.

Nhưng cảnh giới Linh Đài thì...

Quá khó!

Gần như là không thể.

Làm thế nào mà hai người bọn họ lại cướp được Tử Tinh Huyết Long Sâm dưới chân sư tử Tử Tinh có cảnh giới Linh Đài chứ?

Hai người chậm rãi chờ đợi, khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh màu xanh đã phi nước đại phóng lên.

Nhìn kỹ lại, đó chính là con bò xanh bên cạnh Tần Ninh.

"Tiểu Thanh, mày đã chậm hơn rất nhiều!"

Nghe được lời nói của Tần Ninh, Tiểu Thanh xấu hổ đi vòng vòng một lúc, sau đó hết sức phấn khởi nhìn Tần Ninh.

"Con bò đại ngốc này, mày lại lén ăn được đồ tốt gì vậy hả? Sao càng lúc càng to lên thế này!"

Tần Ninh cười mắng: "Sau này tao cho mày ăn ngon hơn, có hứng thú không?"

Tần Ninh vừa nói với nó vừa nhìn lên sườn núi.

Nghe vậy, Tiểu Thanh lùi lại một bước, nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy cảnh giác.

"Sợ sao?"

Tần Ninh bĩu môi nói: "Nhớ năm đó, tổ tiên của mày có thể nói là đã đột phá hết cảnh giới Tứ Linh, thậm chí đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, haiz, không ngờ con cháu đời sau lại dễ bị khϊế͙p͙ hãi đến như vậy!"
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 129: Tử Tinh Huyết Long Sâm



Hai người chậm rãi đi tới giữa sườn núi, Tần Ninh đột nhiên dừng lại, tựa hồ như đang tìm thứ gì dọc theo sườn núi.

"Tìm thấy rồi!"

Nhìn bãi cỏ xanh trước mặt, Tần Ninh khẽ mỉm cười.

Tần Ninh quỳ xuống rút lá cỏ, vắt ra chất lỏng màu xanh rồi thu lại từng chút một.

Sau khi chậm rãi thu thập đầy một lọ chất lỏng màu xanh, Tần Ninh mới dừng lại.

"Đến đây!"

Khẽ vẫy tay với Diệp Viên Viên, Tần Ninh nở nụ cười.

Diệp Viên Viên mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng vẫn tiến lên phía trước.

Lúc này, Tần Ninh hướng lòng bàn tay ra, v**t v* khuôn mặt của Diệp Viên Viên.

"Công tử…"

"Đừng cử động…"

Tần Ninh chậm rãi lấy ra từng giọt chất lỏng màu xanh bôi lên mặt, cổ, tay và quần áo của Diệp Viên Viên.

Không lâu sau, toàn thân và quần áo của Diệp Viên Viên đã biến thành màu xanh.

Làm xong hết thảy, Tần Ninh tiếp tục bôi những giọt nước còn sót lại lên trêи người của mình.

"Đi thôi!"

Tần Ninh nhẹ giọng nói.

Nhìn theo bóng lưng Tần Ninh rời đi, sắc mặt Diệp Viên Viên đỏ bừng.

"Cái tên này... ta tự mình làm được mà..."

Hai bóng người đi về phía đỉnh núi, từ từ, có một luồng khí tức thiêu đốt xông thẳng vào mặt họ.

Sườn núi này cao ngàn trượng, đáng lẽ chỗ cao phải là chỗ lạnh nhất, nhưng lúc này họ càng đi lên cao càng cảm thấy nóng.

"Đến nơi rồi!"

Tần Ninh dừng lại, nhìn xa trăm thước về phía đỉnh núi.

Trêи đỉnh núi, một hang động hiện ra trước mặt hai người.

“Đó là… sư tử Tử Tinh!”, Diệp Viên Viên cầm chặt roi nói.

"Không cần!"

Tần Ninh dừng lại, cười nói: "Cứ để Tiểu Thanh lo là được rồi!"

Tiểu Thanh?

Con bò xanh này dường như chỉ mới đột phá được mấy tầng của cảnh giới Linh Hải, đi lên đó không phải là tự tìm chết sao?

Tiểu Thanh xông thẳng về phía trước, khí thế như chẻ tre.

"Bòoo..."

Tiếng kêu lớn đột ngột của nó báo động cho con thú to xác bên trong động.

Gàooo…

Trong tích tắc, một tiếng gầm khác vang lên, một thân ảnh bước ra khỏi sơn động.

Thân ảnh này cao mười thước, có cái bờm to màu tím như đá tử tinh, đôi mắt nó vô cùng có thần, lấp lánh ảnh lửa.

Sư tử Tử Tinh!

“Tiểu Thanh!”, Tần Ninh thúc giục.

Nghe vậy, con bò xanh nhỏ tức giận, liều lĩnh lao đến chỗ sư tử Tử Tinh.

Bang…

Nhưng ngay sau đó, trong tích tắc, một tiếng nổ vang lên, thân ảnh của Tiểu Thanh đột nhiên ngã xuống đất, văng ra xa hàng trăm mét.

Nhưng Tiểu Thanh không thèm để ý, bộ lông màu xanh của nó xù lên trong nháy mắt cứ như một con nhím vậy, lao ra lần nữa.

Nó lao tới năm sáu lần, con sư tử Tử Tinh hung dữ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.

Nó đuổi theo Tiểu Thanh và bắt đầu công kϊƈɦ mãnh liệt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thanh cho dù chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng tựa như đánh mãi không gục, liên tục đứng lên khiêu khích con sư tử Tử Tinh.

"Chúng ta vào động thôi!"

Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười, tiến lên một bước.

Hai người vừa mới bước tới, thì bất chợt giữa khe đá bốn phía của sơn động phóng ra những con rắn, mỗi con dài cả thước.

Những con rắn dài, toàn thân màu đỏ, với đôi mắt xanh âm u đang bò khắp sơn động.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lạnh lùng rút roi ra.

"Không cần!"

Tần Ninh ngăn lại.

Diệp Viên Viên thở ra một hơi.

Nhưng đúng lúc đó, mấy con rắn đã... lui về sau!

"Sử tử Tử Tinh là linh thú cấp 2 có linh tính cực mạnh, nên nó sẽ để lại một số thứ bảo vệ sào huyệt của nó!"

"Thứ chất lỏng mà chúng ta bôi lúc nãy là do đám này... đi tiểu lên..."

Nghe vậy, Diệp Viên Viên mở to mắt trừng Tần Ninh.

"Haiz... chỉ có như vậy thì những con rắn Hồng Văn này mới làm ngơ với chúng ta, bằng không, đám rắn Hồng Văn này sẽ nhai đầu chúng ta tới tận xương!"

Dù biết như vậy, nhưng Diệp Viên Viên vẫn có cảm giác... ghê tởm!

"Đi thôi, đi lấy Tử Tinh Huyết Long Sâm!"

Tần Ninh bật cười, bước vào trong sơn động.

Bên trong sơn động, một luồng khí tức nóng bỏng tỏa ra.

Sơn động rộng có mấy chục thước.

Đúng lúc này, trong sơn động, giữa luồng ánh sáng toát ra bốn phía, xuất hiện từng luồng ánh sáng màu tím, soi sáng trêи người bọn họ.

"Ồ? Đá Tử Tinh Nguyên!"

Tần Ninh nhìn về phía trước, có chút giật mình.

"Đá Tử Tinh Nguyên là gì?"

"Sư tử Tử Tinh trong vòng mười năm sẽ trải qua một lần biến hóa, lông trêи người sẽ rụng thành từng đống, nếu may mắn sẽ ngưng tụ thành đá Tử Tinh Nguyên theo thời gian!"

"Đá Tử Tinh Nguyên chứa lượng viêm khí dồi dào, là thứ rất quan trọng đối với linh đan sư và linh khí sư để thăng cấp ngọn lửa của mình".

"Hơn nữa, đối với việc ngưng tụ Linh Hải cũng rất có công hiệu!"

Tần Ninh nói, đi tới chỗ đá Tử Tinh Nguyên.

Hắn vung tay một cái, thu hết đá Tử Tinh Nguyên vào.

“Khoảng một trăm viên, có lớn có nhỏ, cô lấy mười viên đi!”, Tần Ninh cười nói.

Thấy Diệp Viên Viên hơi giật mình, Tần Ninh lại nói: "Cô không phải linh đan sư hay linh khí sư, lấy mười viên là đủ rồi, lấy nhiều hơn cũng không dùng được. Tuy rằng đá Tử Tinh Nguyên này có tác dụng thần kỳ, nhưng viêm khí của nó dù sao cũng quá nặng!"

"Được!"

Diệp Viên Viên chọn mười viên đá rồi cất đi.

Tần Ninh nhìn về phía một bệ đá trống phía trước, ánh mắt dần an định lại.

Tiến lên một bước, hắn ngồi lên trêи bệ đá.

Nhắm mắt hít thở một lúc, Tần Ninh mới mở mắt ra, khẽ mỉm cười.

"Tử Tinh Vương Tọa!"

Tần Ninh cười nói: "Tặng cô đó!"

Nghe vậy, Diệp Viên Viên kinh ngạc.

Nàng cũng đã từng nghe nói về Tử Tinh Vương Tọa.

Sư tử Tử Tinh là linh thú cấp 2, bản thân của nó vô cùng có linh tính.

Nó đặc biệt thích sắp xếp sào huyệt của mình, sạch sẽ gọn gàng vô cùng.

Đối với "giường ngủ”, nó có một sở thích đặc biệt là chọn những thứ đá chứa đựng linh khí của trời đất dựng nên.

Theo thời gian, điều này sẽ biến "giường" của nó trở thành một món bảo vật rất có lợi cho việc tu luyện.

Võ giả gọi đó là Tử Tinh Vương Tọa.

Ngồi trêи Tử Tinh Vương Tọa để tu luyện, lực cảm ứng linh khí trời đất sẽ mạnh hơn rất nhiều, lợi ích không khác gì ngồi trêи một tòa tụ linh trận.

Thứ này có giá trị đến nỗi không thể mua được bằng vàng, chỉ có thể được giao dịch bằng những viên linh thạch.

Linh thạch ở đế quốc Bắc Minh không phải là một loại tiền tệ giao dịch phổ biến, ngàn vạn lượng vàng thậm chí cũng không mua nổi một viên linh thạch.

Nếu như Tử Tinh Vương Tọa này xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh, thì ngay cả cường giả cảnh giới Linh Phách cũng sẽ ra tay tranh đoạt.

Tần Ninh hào phóng như vậy, khiến cho Diệp Viên Viên có chút ngại ngùng.

Tần Ninh thong thả dạo quanh sơn động giống như là đang đi dạo trong khu vườn sau nhà của hắn.

"Công tử, chúng ta nhanh lên, ta sợ rằng Tiểu Thanh sẽ không trụ được lâu".

"Yên tâm đi!"

Tần Ninh phất tay, cười nói: "Đứa nhóc đó da thịt dày, bị đánh càng nhiều càng mạnh lên".

Vừa dứt lời, Tần Ninh dừng lại, nhìn về phía trước.

Dưới chân sơn động có một dòng suối trong vắt, từng cụm linh vật màu tím giống như củ sâm nằm lặng lẽ trong làn nước ở rìa con suối.

"Tử Tinh Huyết Long Sâm!"

Tần Ninh mỉm cười.
 
Back
Top Bottom