Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 130: Phiền phức tới rồi



Nhìn Tử Tinh Huyết Long Sâm trên dòng suối, ánh mắt của Diệp Viên Viên cũng sáng lên.

Thứ này nếu như xuất hiện ở Đế Đô, đem ra đấu giá thì ít nhất cũng phải bán được trăm vạn lượng hoàng kim.

Có thể nói là vô cùng trân quý!

Tần Ninh lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận hái Tử Tinh Huyết Long Sâm xuống, đặt vào trong bình ngọc.

Làm xong việc, Tần Ninh mới thở ra một hơi.

"Đi thôi!"

Nhìn thấy chung quanh không còn thứ gì đặc biệt, Tần Ninh mới cười nói.

"Ừm!"

Lần này, bọn họ thu được đá Tử Tinh Nguyên, Tử Tinh Vương Tọa và Tử Tinh Huyết Long Sâm, ba thứ vô cùng quý giá, mang về Đế Đô chắc chắn sẽ gây nên sóng gió trong thiên hạ.

Suy cho cùng, không phải hang ổ sư tử Tử Tinh nào cũng có hai thứ quý giá là Tử Tinh Vương Tọa và đá Tử Tinh Nguyên.

Không thể không nói, họ đã vô cùng may mắn!

Nhưng Tần Ninh đã biết trước.

Tiểu Hồn Linh có thể nói là con cưng của thiên nhiên, ở trong khu rừng này không có chỗ nào là không đi qua được, chúng đã đưa hắn tới hang ổ của con sư tử Tử Tinh này thì chắc chắn đồ tốt bên trong cũng vô cùng phong phú.

Bây giờ nhìn lại, đúng như dự đoán.

Khi cả hai ra khỏi sơn động, họ đi bộ dọc theo con đường đi xuống sườn núi.

Lúc này, dưới chân núi, Tiểu Thanh và con sư tử Tử Tinh vẫn đang đối đầu với nhau.

Nhưng vào lúc này, con sư tử Tử Tinh đang thở hổn hển nhìn con bò xanh trước mặt.

Dù sao nó cũng không thể hiểu nổi, tại sao con bò xanh này lại bá đạo như vậy?

Con sư tử Tử Tinh gần như đã cố gắng hết sức, nhưng không có cách nào phá được phòng ngự của con bò xanh.

Nó chỉ là một con thú thôi mà!

Không đúng, nó chỉ vốn là một con thú!

Gào…

Cuối cùng, sư tử Tử Tinh khó chịu gầm lên với Tiểu Thanh, sau đó xoay người đi về phía sườn núi.

Vậy mà nó đã... bỏ chạy!

Tiểu Thanh lúc này mới sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

"Tiểu Thanh, mau đi thôi!"

Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên lúc này xuất hiện, đi tới sau lưng của Tiểu Thanh, Tần Ninh kéo Diệp Viên Viên lên, hai người ngồi trên lưng con bò phóng đi.

Không lâu sau khi họ bỏ lại những ngọn núi sau lưng, thì trong núi lại vang lên tiếng gầm chói tai truyền đến.

“Con sư tử bị ngươi chọc giận rồi đó Tiểu Thanh!”, Tần Ninh cười nói.

"Bòoo..."

Tiểu Thanh phấn khích kêu lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đi được một lúc thì họ mới dừng lại.

Tìm được một chỗ dưới chân núi, hai người khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này, trong tay Tần Ninh nắm chặt một viên đá Tử Tinh Nguyên, bắt đầu chậm rãi hấp thu.

Đá Tử Tinh Nguyên chứa nhiều viêm khí, viêm khí này có thể giúp linh hải ngưng tụ.

Tần Ninh lần này không chỉ muốn đột phá cảnh giới, mà còn muốn thăng cấp ngọn lửa của mình.

Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Bên trong cơ thể Tần Ninh, giữa lục phủ ngũ tạng, một luồng hỏa khí đã lan tràn.

Ngọn lửa cam của hắn đã đậm lên rất nhiều.

Từ lửa cam hạ đẳng, thăng lên lửa cam trung đẳng!

Cùng lúc đó, bên trong lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ cơ thể của Tần Ninh, một luồng linh khí cũng chậm rãi tản ra.

Cảnh giới Linh Hải tầng 5!

Lửa luyện đan cam trung đẳng!

Tần Ninh thở ra một hơi rồi đứng lên.

"Công tử..."

"Ừm!"

Gương mặt của Diệp Viên Viên lúc này đỏ bừng, thân hình tuyệt mỹ khiến cho người khác phải ngẩn ngơ.

Mấy ngày nay nàng hấp thụ đá Tử Tinh Nguyên, căn cơ tu luyện tăng lên vùn vụt, tuy rằng không thể đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7, nhưng cũng đã tiến bộ khá nhanh.

Hơn nữa, nàng đã từng nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm khi đi ra ngoài khu vực thí luyện.

Tuy nhiên, nàng đã không gặp phải chút rắc rối nào.

Tần Ninh dường như đã quá quen thuộc với dãy núi Minh Sơn, nơi khiến cho biết bao nhiêu võ giả đều phải thất kinh hồn vía.

"Hôm nay cô không thể hấp thu viêm khí của đá Tử Tinh Nguyên nữa!", Tần Ninh dặn dò: "Nếu không, gương mặt tuyệt đẹp của cô sẽ không chỉ đỏ hồng khả ái như vậy, mà sẽ bị lửa đỏ thiêu đốt bừng bừng!"

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Viên Viên lại càng thêm đỏ.

"Dãy núi Minh Sơn trải qua mấy vạn năm, trong đó có không ít đồ tốt. Chuyến đi này là vì đợt nội viện thí luyện sắp tới, nên ta sẽ dẫn cô đi trau dồi thêm!"

"Vâng!"

Cả hai đều đã sẵn sàng lên đường.

Tiểu Thanh đã đi ra phía trước.

"Cút cút, không có phần của ngươi đâu!"

"Bòoo..."

Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh lại rưng rưng.

"Ngươi…"

Tần Ninh không nói nên lời.

"Được rồi được rồi, cho ngươi ba viên đá Tử Tinh Nguyên, chỉ có ba viên thôi đó!"

Nghe vậy, Tiểu Thanh gật đầu lia lịa.

Tần Ninh lấy ra ba viên đá Tử Tinh Nguyên to bằng lòng bàn tay, đưa lên cho nó.

Tiểu Thanh há miệng, một hơi nuốt xuống mà vẫn chưa thỏa mãn

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên không khỏi kinh ngạc.

Nàng đã thấy bò ăn cỏ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy bò ăn đá!

Đây thực sự là một con bò sao?

"Xuất phát thôi!"

Tần Ninh lúc này vỗ vỗ Tiểu Thanh, cười nhẹ nói.

"Hửm?"

Đột nhiên, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.

"Mấy người nhị ca hình như gặp rắc rối rồi!"

Tần Ninh cau mày nói: "Tiểu Thanh, xuất phát, trở về!"

"Bòoo..."

Duỗi chân, Tiểu Thanh ngay lập tức sẵn sàng xuất phát.

Hai bóng người ngồi trên lưng Tiểu Thanh, phóng đi với tốc độ cực nhanh, như hóa thành một làn khói xanh rồi hoàn toàn biến mất...

Dãy núi Minh Sơn, bên trong khu vực thí luyện.

Giờ phút này, giữa một trận hỗn loạn, có bốn người đang chật vật.

Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lúc này đang đứng thành một vòng tròn, lưng dựa vào tảng đá, nhìn hàng chục bóng người vây xung quanh.

“Sở Thành Hạc, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”, Tần Hải âm trầm nói.

"Ha ha, Tần Hải, thứ ta muốn không chỉ là linh ấn, đệ đệ của ngươi đâu?"

Sở Thành Hạc cười nói: "Nếu như hắn không xuất hiện, thì các ngươi chuẩn bị chết đi!"

“Sở Thành Hạc, ngươi đừng quá đáng, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi lại còn muốn giết người?”, Lục Huyền lúc này cũng trầm giọng quát lên.

Mấy ngày qua, trong quá trình bọn họ tiêu diệt linh thú, cuối cùng đã có thể nâng cấp linh kí của mình lên cấp ba.

Nhưng những kẻ này đã tới cướp đoạt linh ấn của họ.

Bây giờ bọn chúng thậm chí còn không muốn thả bọn họ đi.

Chém tận giết tuyệt, thật là lòng dạ độc ác!

“Ta làm việc, trước giờ đều không thích để lại hậu họa cho mình!”, Sở Thành Hạc hừ một tiếng, nói: “Các ngươi tốt nhất là giao Tần Ninh ra đây, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!

"Ta liều mạng!"

Trương Tiểu Soái hung hăng nói: "Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết Tần huynh đang ở đâu!"

"Muốn chết!"

Nhìn thấy Trương Tiểu Soái xông tới, Sở Thành Hạc cũng trực tiếp bước tới, tung ra một quyền.

"Liệt Phong quyền!"

Quyền kình mang theo linh khí, khí thế mãnh liệt, đấm thẳng tới.

Trương Tiểu Soái vung tay đập côn sắt ra.

Bang…

Một tiếng nổ vang lên, côn sắt của Trương Tiểu Soái văng khỏi tay hắn ta, sắc mặt hắn ta tái nhợt, một ngụm máu phun ra, ngay lập tức hắn ta ngã xuống đất.

"Đại ca, người này để ta giết!"

Sở Tiên Kiệt lúc này mới cười nói: "Cái tên này còn muốn dựa hơi Sở Tiên Kiệt ta, cũng không biết tự nhìn lại mình!"

Sở Tiên Kiệt cầm một thanh trường kiếm bước ra ngay lập tức, đuổi theo Trương Tiểu Soái đay bay vùn vụt, một kiếm đâm tới.
 
Phong Thần Châu
Chương 131: Mê Tâm Sát trận



"Tiểu Soái!"

"Tiểu Soái!"

Khuôn mặt của ba người Tần Hải lúc này đã biến sắc, tức giận gầm lên, lao thẳng ra ngoài.

“Ngăn chúng lại!”, Sở Thành Hạc phất tay nói, còn không thèm nhìn tới.

Ngay lập tức, Sở Tiên Kiệt tăng tốc độ, cầm trường kiếm lấy đà đạp trên mặt đất rồi đâm thẳng về hướng của Trương Tiểu Soái.

Trương Tiểu Soái đã không còn vũ khí trong tay, căn bản không thể phản kháng.

"Thứ nông phu, chịu chết đi!"

Sở Tiên Kiệt cười ngoác miệng, sát ý bộc phát.

Vút…

Tuy nhiên vào lúc này, một thanh âm xé gió lại vang lên, một luồng sáng trong nháy mắt đánh tới, "vút" một tiếng, luồng sáng xuyên qua thân thể của Sở Tiên Kiệt, rồi mới đâm thẳng vào thân cây đại thụ ở phía sau lưng gã và dừng lại.

Bang…

Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Sở Tiên Kiệt ngã xuống đất.

"Tiên Kiệt!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Sở Thành Hạc đột nhiên tái nhợt.

Sở Tiên Kiệt, toi mạng!

Đây là đệ đệ ruột của gã, từ nhỏ đến lớn dù có bị cha mẹ mắng thì gã vẫn luôn bảo vệ đệ đệ mình.

Nhưng bây giờ, gã chỉ có thể bất lực đứng nhìn đệ đệ của mình chết ngay trước mặt.

"Là ai!"

Sở Thành Hạc nhìn xung quanh.

"Ta!"

Một giọng nói âm trầm chậm rãi vang lên.

Giữa rừng cây, lúc này có hai người bước ra ngoài.

Đó là Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

"Tần Ninh!"

Hai mắt Sở Thành Hạc đã đỏ ngầu.

Nhưng khi gã nhìn thấy Diệp Viên Viên không hề tách rời khỏi Tần Ninh, Sở Thành Hạc liền tỉnh táo lại.

Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, lại là Hoàng thể, còn hắn chỉ có cảnh giới Linh Hải tầng 5, hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.

"Dựa vào một người phụ nữ, ngươi có bản lĩnh gì chứ!"

Sở Thành Hạc hét lên: "Nếu như ngươi còn là đàn ông thì hãy tự ra tay đánh với ta một trận, dựa vào phụ nữ thì còn có bản lĩnh gì!"

Nghe vậy, Tần Ninh vẫn thờ ơ, mỉm cười nói: "Muốn dựa vào phụ nữ thì đầu tiên cũng phải có phụ nữ làm chỗ dựa, Sở Thành Hạc ngươi không có phụ nữ làm chỗ dựa, chẳng phải cũng là không có bản lĩnh sao?"

"Ngươi…"

"Viên Viên!"

"Công tử!"

Tần Ninh phất tay nói: "Thịt hắn!"

"Vâng!"

Diệp Viên Viên bước ra, roi dài trong tay quất xuống.

Lúc này, Sở Thành Hạc chỉ đành phải chật vật né tránh.

“Huynh không sao chứ?”, Tần Ninh hỏi, kéo Trương Tiểu Soái lên.

"Không sao đâu, Tần lão đại, nhờ có huynh kịp trở về!"

Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Không cần vội, lúc nãy bọn chúng nuốt đồ của các huynh, cứ chờ xem bọn chúng sẽ phải nôn ra lại như thế nào!"

Tần Ninh nói xong, đứng sang một bên, nhìn Diệp Viên Viên xuất thủ.

Bên trong tay áo của hắn lúc này, có từng đạo linh ấn đang dần dần xuất hiện…

"Nhóc con, đắc tội với hội Phương Viên mà còn dám lớn lối như vậy?"

Tiếng quát từ đâu bỗng vang lên.

Kế đó, những thanh âm xé gió lại vang lên, hai bóng người dẫn theo hàng chục người phía sau đang lao tới.

Hai người, một người mặc áo choàng đen, khuôn mặt hơi rộng và đôi mắt trũng sâu, trông rất ảm đạm.

Người còn lại mặc bộ võ phục màu tím, dáng người cao lớn, khí tức hùng hậu.

"Đồ Hóa Phong!"

"Viên Sơ Sinh!"

Nhìn thấy hai người này đến, Sở Thành Hạc lập tức mừng rỡ!

Hai người này đều có cảnh giới Linh Hải tầng 6, ở trong hội Phương Viên cũng là những đệ tử nội viện nổi danh.

Bọn họ đã đến, lần này Tần Ninh chắc chắn toi mạng!

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là thêm hai kẻ tự đến nộp mạng".

Tần Ninh nhìn hai người này, không khỏi cười nói: "Vừa hay mấy ngày nay ta cũng không làm gì, nên cấp bậc vẫn bằng 0, nay làm phiền các ngươi giúp ta lên cấp vậy!"

Cả hai nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận.

Một đứa chỉ vừa mới bước vào nội viện, còn chưa tạo dựng được chỗ đứng, lại dám nói với bọn họ như thế?

Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh ngay lập tức bước lên.

"Giết hắn!"

Hai người xông thẳng tới.

"Ta vốn muốn trực tiếp giết các ngươi, nhưng chỉ sợ đám người phía sau lưng các ngươi bỏ chạy, cho nên..."

Vút vút vút...

Trong khoảnh khắc, những thanh âm xé gió lại vang lên, sau đó ngay lập tức xuất hiện một loạt linh ấn trên không trung.

Linh ấn này không phải là linh ấn bên trong lệnh bài học viên, mà là... linh ấn của trận pháp!

Có hơn 40 đạo linh ấn, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, tạo thành một trận pháp.

"Mê Tâm sát trận!"

Tần Ninh quát một tiếng, phất mạnh tay.

Những linh ấn ở trên không đan xen vào nhau, kết thành một tòa đại trận ép thẳng xuống dưới.

"Linh trận sư!"

Nhìn thấy cảnh này, Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh đều giật mình.

Địa vị của linh trận sư ở đế quốc Bắc Minh cao hơn hẳn so với linh đan sư và linh khí sư.

Xét cho cùng, trong đế quốc Bắc Minh, nếu xảy ra chiến tranh với các nước láng giềng, thì linh trận sư có thể đóng một vai trò to lớn.

Trong chiến trường, một tòa linh trận có thể tàn sát hàng trăm võ giả đồng cấp.

Đây không phải là điều mà những võ giả bình thường có thể làm được.

Trong phút chốc, linh quang bao phủ, trước mặt mấy chục người đột nhiên xuất hiện những con đường.

Những con đường kéo dài theo mọi hướng, không thể tìm thấy điểm cuối của nó.

Hơn nữa, lúc này trong trận pháp lại toát ra một luồng khí tức khiến cho người ta phải mê hồn loạn trí.

"Tiểu Thanh, nhìn cho kỹ, nếu có ai xông ra thì cứ đá vào trong lại cho ta!"

"Bòoo..."

Nghe vậy, Tiểu Thanh cao hứng giương móng, ánh mắt vui vẻ nhìn Tần Ninh.

"Ngươi lại là một linh trận sư!"

Lúc này, sắc mặt của Sở Thành Hạc đã tái nhợt.

Một vị linh trận sư, cho dù chỉ là linh trận sư cấp 1, khi bố trí nên một tòa linh trận thì uy lực của nó nhất định vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể vây giết cả đám võ giả đồng cấp cảnh giới.

Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh đều bị mắc kẹt trong trận pháp, gã như mơ hồ nhìn thấy Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh trong trận pháp đã mất phương hướng, bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

"Chết tiệt!"

Sở Thành Hạc ngay lập tức quát lên: "Rút lui!"

"Rút lui?"

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Đã đánh người của ta mà còn muốn rút lui?"

“Tần Ninh, tốt hơn hết ngươi nên dừng tay lại!”, Sở Thành Hạc lạnh lùng nói: “Viên Sơ Sinh và Đồ Hóa Phong đều là hội viên cấp cao của hội Phương Viên. Nếu như ngươi giết bọn họ...”

Vút vút...

Lúc này, Tần Ninh lại phất tay.

Cây côn mảnh không biết từ khi nào đã trở lại trong tay của Tần Ninh.

Hai tay thủ ấn, trên cây côn mỏng xuất hiện từng đạo linh ấn, linh ấn quấn lấy cây côn mảnh, phóng nó vào trong trận pháp, xuyên thẳng qua giữa trán của Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh.

Hai lỗ máu xuất hiện, rồi máu chảy ra từ giữa đôi lông mày của hai người.

Thu cây côn mảnh về, Tần Ninh nhìn về phía Sở Thành Hạc, nhàn nhạt nói: "Ta là người không thích gây sự, nhưng... ta cũng không thích người khác khiêu khích ta!"

Cây côn mảnh trong tay Tần Ninh lại phóng ra, hướng thẳng về phía Sở Thành Hạc đoạt mạng.

"Ta liều mạng!"

Lúc này, Sở Thành Hạc đã hoàn toàn hoang mang.

Muốn chạy đi, nhưng chạy cách nào cũng không thể thoát!

Diệp Viên Viên đang đứng bên cạnh quan sát, gã biết chạy đường nào?

Trong tay có dao găm, Sở Thành Hạc rút ra, lấy đà dậm châm một cái rung chuyển mặt đất, lao thẳng tới dưới chân Tần Ninh.

"Chút thủ đoạn này, hay là thôi đi!"

Tần Ninh phất tay, cây côn mảnh xuyên thẳng xuống, cắm trên mặt đất.

Ầm ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, đất đá trong phạm vi mười thước đều nứt ra.

Đòn tấn công của Sở Thành Hạc lúc này yếu ớt tới mức đáng thương.
 
Phong Thần Châu
Chương 132: Bách Luyện Cương Thể quyết



Ầm...

Thanh âm nặng nề vang lên, mặt đất nhô ra, một tảng đá to bằng nắm tay đập thẳng vào quai hàm của Sở Thành Hạc.

Rắc rắc một tiếng, thân thể của Sở Thành Hạc đã biến thành thi thể, ngã phịch xuống đất.

Lúc này, cả Tần Hải, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái đều trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Viên Viên cầm roi dài canh giữ, những kẻ muốn chạy trốn đều bị chém đầu từng tên một.

Tần Ninh nói muốn giết, vậy thì cứ giết!

Từ từ, giữa rừng cây đã truyền ra một luồng khí tức đẫm máu.

Mấy người Diệp Viên Viên nhìn thi thể đầy đất, yên lặng không nói.

“Đồ Hóa Phong, ta nghe nói gã là thân tín của Phương Thế Vũ, đệ tử nội viện, thủ lĩnh của hội Phương Viên. Lần này giết gã, ta sợ sẽ gặp chút phiền phức!”

Tuân Ngọc lo lắng nói.

“Không sao!”

Tần Ninh phất tay nói: “Ta không thích dây vào chuyện thị phi, nhưng quy tắc của ta cũng rất đơn giản, một khi có kẻ khác muốn chọc vào ta thì...”

“...ta sẽ giết hết!”

Tần Ninh mỉm cười nhìn mấy người rồi nói: “Lần này mọi người cứ suy nghĩ thấu đáo, nếu như muốn tiếp tục cùng ta luyện công, thì còn lại hai mươi ngày liền chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện”.

“Còn nếu như có ai lo lắng về việc bị trả thù, thì cũng có thể rời đi ngay bây giờ”.

Lời này vừa nói ra, cả Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều giật mình.

Tần Ninh đã nói rất rõ ràng.

Trương Tiểu Soái bật cười, bước lên phía trước.

“Tuy rằng ta từ trong núi đi ra, nhưng ta cũng biết Tần huynh rất lợi hại, nếu không Diệp tiểu thư cũng đã không nguyện ý đi theo huynh!”

Trương Tiểu Soái vỗ ngực cười nói: “Từ hôm nay, Tần Ninh huynh sẽ là lão đại của ta. Nếu như Trương Tiểu Soái ta không trải qua hoạn nạn với Tần huynh, thì ta sẽ...”

“Được rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Huynh không cần phải thề độc thế. Ta là người làm việc rõ ràng, người của ta thì ta nhất định sẽ bảo vệ, nhưng nếu là kẻ thù của ta thì ta chắc chắn sẽ giết”.

“Ta cũng nguyện ý đi theo Tần huynh!”

Lục Huyền cũng cười nói.

Tuân Ngọc gật đầu nói: “Ta đi cùng huynh!”

Cả ba người đều tỏ ra rất khí phách.

Mấy ngày nay cũng đủ để khiến cho bọn họ biết Tần Ninh lợi hại đến thế nào.

"Đã như vậy thì còn lo lắng cái gì?", Tần Ninh cười nói: "Những tên này dù chết, nhưng linh ấn chứa cấp bậc của chúng vẫn còn ở đó".

Sáu người bắt dầu chia nhau linh ấn của hàng chục thi thể kia.

Không lâu sau, trên lệnh bài của sáu người, linh kí đều đã đạt tới mức cấp ba!

“Hấp thụ nhiều như vậy mà chỉ đạt tới cấp ba!”

Tần Ninh lúc này cũng giật mình, sau đó nở nụ cười: "Xem ra học viện Thiên Thần này rất biết cách chơi".

Mấy người bọn họ lại rời đi.

Về phần những thi thể này, thì khi linh thú trên đỉnh núi ngửi thấy mùi máu tanh, chúng sẽ lần lượt đến đây xẻ thịt.

Trong những ngày tiếp theo, sáu người Tần Ninh tiếp tục tìm kiếm một số loài linh thú trong phạm vi khu thí luyện.

Chỉ có điều, mỗi lần tìm được linh thú, Tần Hải, Lục Huyền và mấy người còn lại đều cùng nhau xuất chiến để nâng cao thực lực.

Chỉ có Tần Ninh lần nào cũng chỉ đứng quan sát bên ngoài, không có động tĩnh gì.

Hắn dường như không đến đây để trau dồi sức mạnh của mình, mà như thể chỉ muốn đến đây để thăm thú vui chơi.

Mỗi lần Lục Huyền hỏi, hắn đều nói rằng mình cũng đang tu luyện, chỉ là theo một cách khác.

Hôm nay, khi sáu người đang nghỉ ngơi bên một con suối.

Tần Ninh đứng lên, nhìn Diệp Viên Viên.

“Cô hãy dùng roi quất vào cơ thể của ta đi!”

Phụt…

Lời này vừa nói ra, Trương Tiểu Soái liền phun hết số nước mà mình đang uống lên mặt Lục Huyền đang ngồi đối diện.

Roi!

Quất roi!

Trương Tiểu Soái hoang mang bối rối.

“Ừm, cái đó… hay là để bọn ta rời đi trước?”, Trương Tiểu Soái cười gượng gạo, nói với mấy người còn lại: “Lục Huyền, Tuân Ngọc, đi thôi đi thôi!”

“Các huynh đi làm gì?”

Tần Ninh nhìn dáng vẻ khổ sở của Trương Tiểu Soái, liền phải nói: “Đó là cách tu luyện của ta, các huynh đứng một bên quan sát đi!”

Tu luyện?

Quan sát?

Tu luyện kiểu gì mà cần Diệp Viên Viên quất roi vào người mình?

“Tới đi!”

Tần Ninh đứng bên bờ suối, hai tay dang ra.

Mặc dù Diệp Viên Viên không biết tại sao, nhưng cô vẫn gật đầu làm theo.

Hai bóng người đứng yên, cách nhau ba thước.

Chát…

Diệp Viên Viên quất roi thẳng tay, lúc roi quất trúng vào cơ thể của Tần Ninh thì một thanh âm chát chúa liền vang lên.

Trên ngực Tần Ninh ngay lập tức xuất hiện một vết roi.

Nhưng cũng ngay sau đó, ở chỗ bị roi quất vào của Tần Ninh đã lóe lên một tia linh khí, rồi từ từ tiêu tán.

Cuối cùng, mọi người chỉ thấy chỗ bị roi quất qua không hề bị tổn thương chút nào.

“Điều này…”

Trương Tiểu Soái, Lục Huyền và những người khác nhìn nhau, ngẩn ra.

Tần Ninh thật sự đang tu luyện sao?

Nhưng đây là phương pháp tu luyện gì chứ?

Chát…

Diệp Viên Viên lại quất roi vào thân thể Tần Ninh, bao nhiêu roi của Diệp Viên Viên quất xuống, thì trên thân thể của Tần Ninh cũng hiện lên bấy nhiêu luồng sáng linh khí.

“Vẫn không đúng!”

Tần Ninh chậm rãi ra hiệu cho Diệp Viên Viên dừng roi, rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Không gian lại chìm vào im lặng, mấy người ngồi chờ đợi cả một buổi chiều.

Cuối cùng Tần Ninh cũng mở mắt ra, nhưng đã ngay lập tức nhìn về phía Trương Tiểu Soái.

“Cầm côn sắt của huynh, toàn lực đánh vào người ta!”

“Hả?”

Trương Tiểu Soái càng lúc càng sững sờ.

Tuy rằng cảnh giới của hắn ta không bằng Diệp Viên Viên, nhưng dù sao hắn ta vẫn là võ giả đạt tới cảnh giới Linh Hải, côn sắt của hắn ta cho dù không thể g**t ch*t Tần Ninh thì chỉ sợ cũng sẽ khiến cho xương cốt Tần Ninh tan nát hết.

Đây không phải là cây roi dài của Diệp Viên Viên, dù sao cây roi dài cũng mềm dẻo hơn.

“Nhanh!”

Tần Ninh thúc giục.

“Được rồi!”

Trương Tiểu Soái nghiến răng đập côn sắt xuống.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân thể Tần Ninh lúc này đột nhiên run lên.

“Đúng vậy, chính là như thế!”

Tần Ninh lại bước lên phía trước.

“Tiếp tục!”

Mơ mơ hồ hồ, Trương Tiểu Soái lại vung côn sắt lên, đập xuống thân thể của Tần Ninh.

Liên tục mấy lần thanh âm côn sắt đập vào da thịt vang lên.

Trương Tiểu Soái ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt khổ sở nói: “Ta không thể làm được nữa, ta không thể làm được nữa, ta kiệt sức rồi...”

“Hôm nay kết thúc, ngày mai lại tiếp tục!”

Tần Ninh khẽ cười, lại khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Nhìn kỹ cơ thể hắn, có thể thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn, giống như nãy giờ vẫn chẳng hề hấn gì.

Tần Ninh chậm rãi chắp tay ngồi ở chỗ cũ, tựa hồ lại đang tiến vào trạng thái tu luyện kỳ lạ.

Tần Ninh đúng là đang tu luyện.

Thứ mà hắn luyện chính là một môn linh quyết rèn luyện thể chất, Bách Luyện Cương Thể quyết!

Linh quyết này hoàn toàn giống với Cương Phong linh thể quyết, chỉ khác là nó mạnh hơn gấp mấy chục lần so với Cương Phong linh thể quyết.

Nhưng tu luyện linh quyết này cũng cần phải tôi luyện rất nhiều.

Cách tôi luyện, chính là bị đánh đập!

Đây là cách để không ngừng tôi luyện mặt ngoài thân thể, sau đó mới tới bên trong, từ ngoài da vào trong gân cốt máu thịt.

Mỗi lần bị đánh chính là mỗi lần linh khí có thể dung hợp vào da, đi sâu vào gân cốt máu thịt.

Nếu có thể tu luyện thành công linh quyết này, thì võ giả cảnh giới Linh Hải sẽ không ai có thể phá vỡ phòng ngự của thân thể hắn.

Tần Ninh đã phải suy đi nghĩ lại mới quyết định tu luyện môn linh quyết này.

Hắn có kinh nghiệm của chín đời chín kiếp nên hắn hiểu quá rõ, thân thể của một võ giả có thể nói là nền tảng của việc tu luyện.

Nếu thân thể không có được nền tảng vững chắc nhất để rèn luyện thì đỉnh cao phát triển sau này chắc chắn sẽ bị hạn chế.
 
Phong Thần Châu
Chương 133: Khe Thiên Hàn



Mà Bách Luyện Cương Thể quyết cũng có nhiều chỗ tương đồng với Cương Phong Linh Thể quyết mà hắn tu luyện trước đây.

Điều khác biệt duy nhất là Cương Phong Linh Thể quyết là bắt đầu từ nhu rồi mới đến cương.

Còn Bách Luyện Cương Thể quyết lại là lấy cương làm gốc!

Mà vừa hay Cương Phong Linh Thể quyết hắn tu hành lúc trước lại cực kỳ hô ứng với Bách Luyện Cương Thể quyết.

Ba ngày liên tiếp, Tần Ninh hết gọi Diệp Viên Viên cầm chùy luyện hắn rồi bảo Trương Tiểu Soái lấy gậy đập.

Ba ngày đó, dưới tình trạng bị đánh, cơ thể Tần Ninh trở nên trắng nõn, một luồng linh khí như đang bao phủ quanh người hắn.

Cơ thể hắn tỏa ra một mùi vị đặc biệt.

Ngày đó, tại khu thí luyện, dưới chân một ngọn núi.

Rầm....

Một âm thanh đổ vỡ vang lên.

Bóng dáng to lớn bỗng ngã xuống đất.

Tần Ninh bước ra, tay cầm cây côn mảnh đâm xuyên qua não của con linh thú, máu chảy ầm ầm.

Lúc này, mấy người Trương Tiểu Soái cũng bước ra.

“Giỏi quá!”

Nhìn Tần Ninh, mấy người hoàn toàn câm nín.

“Cảnh giới Linh Hải tầng 5 đánh chết một con hổ Ma Diễm cao cấp cấp 1!”, Lục Huyền chép miệng: “b**n th** thật!”

Tần Ninh cũng chỉ mỉm cười.

Đây chỉ là giai đoạn tiểu thành của Bách Luyện Cương Thể quyết.

Hổ Ma Diễm cũng tương đương với cảnh giới Linh Hải tầng 7, dưới hiệu quả của Bách Luyện Cương Thể quyết thì con hổ này không thể nào phá được phòng ngự của hắn.

Lúc này, Diệp Viên Viên lại im lặng không nói.

Nàng đã chứng kiến quá nhiều điều bất ngờ của Tần Ninh rồi.

Linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư.

Ba đại chức nghiệp, Tần Ninh là người duy nhất làm được.

Khó mà tưởng tượng được một thiếu niên 16 tuổi lại làm được vậy. Cho dù là từ trong bụng mẹ đi ra thì cũng không thể thành thục vậy được!

Thế giới của võ giả kiêng kỵ điều này nhất!

Tu luyện linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư đều cần rất nhiều thời gian, cho nên nhiều người có thiên phú dị bẩm cũng chỉ dám chọn một.

Tần Ninh lại nắm vững toàn bộ.

Chuyện này khiến mọi người không tài nào hiểu được.

“Cấp của linh ấn chắc cũng lên đến 4 rồi nhỉ!”

Tần Ninh thở ra, nói: “Còn nửa tháng nữa, chúng ta phải tận dụng thật tốt thôi!”

“Hehe, mấy ngày này đi theo lão đại tu hành, chúng ta đều nâng cao được tu vi. Mặc dù không b**n th** được như lão đại, nhưng cũng tốt hơn ngồi trong học viện nhiều”, Trương Tiểu Soái cười hehe.

“Nếu mọi người muốn tăng cấp nhanh chóng mà không để lại tai họa về sau, thì cũng không phải không thể”.

Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng không biết mọi người có chịu được hay không thôi”.

“Cách gì vậy?”

Tuân Ngọc lúc này mới hỏi.

“Đi theo ta!”

Nói xong, Tần Ninh dẫn mọi người đi vào sâu trong núi.

“Dãy núi Minh Sơn có diện tích lớn, trong này có vô số linh thú, đếm không xuể, từ cấp 1 cho đến cấp 4 cực kỳ nhiều, mà trên cấp 4 thì ở chỗ sâu cũng không ít”.

“Nơi này trải qua hàng chục ngàn năm tích lũy, xuất hiện rất nhiều nơi kỳ lạ. Lần này ta sẽ dẫn mọi người tới... khe Thiên Hàn!”

“Khe Thiên Hàn...”

Diệp Viên Viên khẽ thay đổi sắc mặt.

“Cô biết sao?”

“Ừm!”

Diệp Viên Viên gật đầu: “Khe Thiên Hàn có thác nước cao hàng chục ngàn trượng, tốc độ dòng chảy cực kỳ nhanh, cho nên hàn băng khí từ trên núi sẽ không bao giờ tan, nước cũng cực kỳ lạnh.

“Nước chảy xuống lạnh giá vô cùng!”

“Mà khe Thiên Hàn còn có một đầm nước, nước trong đó thì lạnh thấu xương!”

Diệp Viên Viên nói vậy, nhìn Tần Ninh, kinh ngạc vô cùng.

Nơi đó, trưởng lão của học viện Thiên Thần đã từng nói, võ giả dưới cảnh giới Linh Hải mà đi vào thì chính là tự tìm chết.

Hàn khí ở đó là thứ mà cảnh giới Linh Hải không thể chịu nổi.

Rồi mọi người dần dần đi đến khe Thiên Hàn.

Cách mấy mét, mọi người đã nghe thấy tiếng nước thác chảy xuống ầm ầm, chấn động đến rung chuyển cả đất liền.

“Đi thôi!”

Tần Ninh mỉm cười, dẫn mấy người đi vào khe Thiên Hàn.

“Công tử...”

Diệp Viên Viên lên tiếng: “Hàn khí trong khe Thiên Hàn này quá nặng, tu vi cảnh giới Linh Hải như chúng ta không thể chịu nổi đâu”.

“Không sao!”

Tần Ninh mỉm cười: “Cô quên là ta có Thiên Hỏa Linh Tinh à”.

Thiên Hỏa Linh Tinh.

Tần Ninh nói xong, mấy người đều biến đổi sắc mặt.

Thiên Hỏa trong Cửu U Đại Lục phải nói là cực kỳ hiếm, mà Thiên Hỏa Linh Tinh được sản sinh ra từ Thiên Hỏa thì càng quý giá hơn.

Sao Tần Ninh lại có bảo bối như vậy?

Tần Ninh xòe tay ra, một viên Thiên Hỏa Linh Tinh xuất hiện. Hắn nói với mọi người: “Chìa tay ra nào!”

Mọi người đồng loạt xòe tay ra.

Tần Ninh khẽ chuyển động, lúc này đan hỏa từ từ tỏa ra.

Hơi thở nóng rát của Thiên Hỏa Linh Tinh tản ra, truyền đến cơ thể của từng người.

Dần dần, mọi người cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên.

Mặt của Diệp Viên Viên cũng đỏ hồng cả, mồ hôi rơi xuống nhìn cực kỳ xinh đẹp.

“Cố nhịn đi!”

Tần Ninh cũng nói: “Mọi người có thể chịu được càng nhiều Thiên Hỏa Linh Tinh thì sẽ càng đứng được dưới thác nước lâu hơn. Nó cực kỳ có lợi cho tu vi của mọi người!”

Nghe vậy, tất cả đều cắn răng chịu đựng.

Dần dần, viên Thiên Hỏa Linh Tinh nhạt bớt đi, nhưng hàn khí thì vẫn còn quá nửa.

Mà đám Lục Huyền đã không chịu được nữa rồi.

“Đi thôi!”

Tần Ninh cất Thiên Hỏa Linh Tinh đi rồi bước vào trong khe Thiên Hàn.

Một thác nước cao mấy trăm mét, rộng gần trăm mét hiện ra trước mắt.

Mà thác nước này chỉ là một trong mười thác nước ở khe Thiên Hàn, thuộc tầng trung hạ.

Đột nhiên, một luồng hàn khí xông đến khiến mọi người lạnh thấu xương.

Nhưng chính vào lúc này, khí nóng trong cơ thể lại dần tản ra.

“Tần huynh, chúng ta phải làm gì đây?”, Tuân Ngọc mong chờ nói.

“Đơn giản lắm, đứng dưới thác nước thôi!”

Tần Ninh chỉ tay: “Chỉ cần đứng dưới thác nước đó và không bị đẩy ra thì mọi người sẽ dần cảm thấy lợi ích to lớn bên trong!”

Tần Ninh nói xong, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc liền trở nên sững sờ.

Đứng dưới... thác nước?

Đùa à?

Thác nước này cao mấy trăm mét, rơi xuống ít nhất phải có lực xung kích là gần chục ngàn cân. Những hòn đá ở dưới còn trơn nhẵn vô cùng, cho dù không có nước thác thì cũng khó mà đứng yên được trên đá.

“Chuyện này là không thể nào!”

“Đúng vậy!”

“Đứng trên hòn đá ở dưới thác nước có khi còn được!”

Mấy người lắc đầu nguầy nguậy.

Tần Ninh cũng không nói nhiều mà đi xuống chỗ thác nước.

“Ai nói là không thể chứ!”

Tần Ninh bước ra, nhảy ụp xuống nước, vô số dòng nước đập vào người hắn.
 
Phong Thần Châu
Chương 134: Đơn giản vậy sao?



Những tiếng ầm ầm vang lên, dòng nước kia đổ thẳng xuống người Tần Ninh không chút lưu tình.

Nhưng lại có một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.

Cơ thể của Tần Ninh chỉ hơi run run trên tảng đá trơn nhẵn kia, sau đó liền đứng yên.

Dòng nước ào ào như sóng biển kia không thể khiến hắn xê dịch một chút nào.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người ở đó đều sửng sốt.

Đơn giản vậy sao?

Diệp Viên Viên lúc này mới hít sâu một hơi rồi bước ra, bay đến một hòn đá khác đang nhô ra.

Nàng rơi vào đúng vị trí dòng nước đang đổ xuống.

Một tiếng ầm vang lên, Diệp Viên Viên lúc này bị đẩy ngã xuống đầm nước lạnh.

Cái lạnh thấu xương khiến nàng như đánh một trận chiến lạnh.

Nhưng Diệp Viên Viên dù gì cũng là hoàng thể, không cam tâm nhận thua dễ dàng như vậy. Nàng tiếp tục bước ra, xông vào làn nước.

Nhưng lại ầm một tiếng nữa.

Cơ thể Diệp Viên Viên lại bị đẩy ngã.

“Đứng vững... là chuyện không thể nào mà!”, Lục Huyền không kìm được mà nuốt nước bọt.

“Nhưng cảnh giới của Tần huynh còn không bằng Diệp Viên Viên, tại sao... lại đứng yên được?”

Trương Tiểu Soái lúc này cũng ngơ ngác.

Tuân Ngọc sửa sang lại quần áo, nói: “Tần huynh nói đúng lắm, nhất định sẽ làm được!”

Hắn ta không nói nhiều nữa mà bước xuống đầm nước.

Tần Hải cũng nóng lòng muốn thử.

Cơ thể hắn ta đã thấp thu Thiên Hỏa Linh Tinh, tu luyện Linh Diễm quyết, cơ thể chứa cực nhiều viêm khí, cộng thêm hơi thở Thiên Hỏa Linh Tinh mà Tần Ninh đưa cho khiến cho linh lực trong cơ thể trở nên xao động.

Bốn bóng người lúc này lần lượt bước ra.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Đếm cả Diệp Viên Viên, năm người lần lượt nhảy lên hòn đá nhẵn rồi rơi xuống.

“Chuyện này thật sự không thể!”

Lục Huyền thở gấp, nhìn Tần Ninh đang đứng vững bên cạnh, thậm chí còn đang tiến vào trạng thái nhập định thì càng cạn lời hơn.

Không so sánh thì sẽ không có đau thương mà!

Tần Ninh thành công trong một lần, đứng tu hành dưới dòng nước lạnh thấu xương.

Mà bọn họ thì lần nào cũng thất bại.

Mặt trời ngả về Tây, Tần Ninh cũng dần dần mở mắt ra.

Hắn bước ra, nước trên cơ thể lúc này biến sạch, giống như kiểu Tần Ninh chưa từng bước vào thác nước vậy.

Nhìn mấy người vẫn còn đang thử, Tần Ninh cười nói: “Nghỉ ngơi đi!”

Năm người đúng là nên nghỉ ngơi.

Bọn họ đã cố đến hết sức rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh tinh thần sảng khoái, bọn họ không tài nào hiểu nổi.

Bên ngoài khe Thiên Hàn là sáu người đang ngồi xếp bằng.

Diệp Viên Viên đứng ở bên ngoài đống lửa, im lặng không nói. Quần áo ướt sũng đang bó sát vào người nàng, lộ ra những đường cong quyến rũ.

“Không đốt lửa sao?”

Tần Ninh mỉm cười đáp: “Cô cũng đừng buồn, mặc dù cô là hoàng thể, là độc nhất vô nhị trong đế quốc Bắc Minh nhưng nếu so sánh với ta thì khác nào tự làm mình buồn!”

“Đừng nói là hoàng thể, cho dù là đế thể hay thần thể thì cũng phải quỳ trước mặt ta thôi!”

Diệp Viên Viên muốn phản bác nhưng lại không làm được.

“Thật ra dòng nước của thác nước này giống như lá rơi vậy!”, Tần Ninh bình thản nói.

“Sao mà giống lá rơi được?”, Trương Tiểu Soái khó hiểu đáp: “Lá dơi đập vào người sẽ không khiến người ta ấn tượng bằng nước thác”.

Cả người hắn ta lúc này đỏ hồng hết lên, trắng bệch, đó là kết quả của việc bị thác nước xô vào.

“Huynh nghĩ như thế này đi thì sẽ dễ hiểu hơn. Thác nước là từng giọt nước rơi xuống với tốc độ cao, lá cũng vậy, nhưng tốc độ của nó chậm hơn nhiều”.

“Tốc độ nhanh đến cực điểm thì lá cũng giết được người”.

“Muốn đứng dưới thác nước thì không nên tấn công mà phải thuận theo nó!”

Thuận theo?

Mấy người bắt đầu nghe kỹ càng hơn.

“Lực của thác nước, đừng nói là ta, cho dù là cường giả cảnh giới Linh Phách thì cũng khó mà khiến cho dòng nước của khe Thiên Hàn chảy ngược được!”

“Ta chỉ biến bản thân mình hóa thành một dòng nước mà thôi, đi cùng dòng chảy, thay đổi cơ thể mình!”

Tần Ninh nhìn mấy người đang hiểu mà không hiểu, nói tiếp: “Nhìn hòn đá trong tay ta đây!”

Trên tay Tần Ninh là một hòn đá hình tròn: “Hòn đá này bị đầm nước xung kích đến mức nhẵn nhụi”.

“Bởi vì nước tấn công vào và bào mòn góc nhọn của nó rất nhiều lần. Cơ thể của võ giả cũng giống một viên đá vậy. Muốn cải tạo thành hoàn mỹ nhất thì phải thuận theo sự tấn công của dòng chảy. Ban đầu ngươi sẽ thấy đau, nhưng dần dần lại cảm thấy... thoải mái, thậm chí là hưởng thụ...”

Nghe vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Một đêm yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh tỉnh dậy.

Diệp Viên Viên đã đi đâu mất.

Tần Ninh đi vào trong khe Thiên Hàn thì nhìn thấy một bóng dáng cô độc đang đứng yên đó.

Thành công rồi! . TruyenHD

Nhìn Diệp Viên Viên đứng dưới thác nước bất động, lực nước mạnh mẽ đập vào người nàng, Tần Ninh cũng sửng sốt.

Không hổ là hoàng thể!

Nhưng Tần Ninh càng hiểu được, Diệp Viên Viên làm được như vậy phần nhiều là do thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của nàng!

Dần dần, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải cũng tỉnh dậy. Khi nhìn thấy Diệp Viên Viên đứng dưới thác nước, họ cũng khẽ thay đổi sắc mặt.

Người phụ nữ này... thật đáng sợ.

Sự thành công của Diệp Viên Viên đã k*ch th*ch ý chí chiến đấu của bốn người.

Trương Tiểu Soái còn hô lớn: Không bằng con gái thì còn gì là đàn ông nữa!

Ba ngày liền, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đều yên tĩnh tu hành dưới thác nước.

Ngày này, có một luồng linh khí dao động, từ từ tỏa ra khỏi người Tần Ninh.

Vị trí Cảnh Môn, huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy, luồng linh hải thứ 6 đã hoàn toàn được ngưng tụ.

Cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Tâm thần Tần Ninh lúc này khẽ động.

Sáu linh hải lớn lúc này đã hoàn toàn được vận chuyển, tay hắn khẽ động.

Dòng thác đang chảy vào người hắn lúc này bỗng chảy ngược lại.

Nhóm Lục Huyền nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn chết đứng.

Dòng nước này ít cũng phải có lực nặng ngàn cân, Tần Ninh lại có thể khiến nó... chảy ngược!

“Thật sự là đếch phải người nữa rồi!”, Trương Tiểu Soái cảm thán.

Mà lúc này, ở một góc khác, Diệp Viên Viên cũng khẽ mở mắt ra.

Vị trí Tử Môn, cửa thứ 7 cuối cùng cũng được ngưng tụ.

Cảnh giới Linh Hải tầng 7!

Diệp Viên Viên thở nhẹ một hơi rồi nhìn sang Tần Ninh.

Nhưng vừa nhìn sang thì ầm một cái, Diệp Viên Viên ngã xuống nước.

Tần Ninh đang làm gì thế?

Làm dòng nước chảy ngược?

Đùa cái gì vây!

Lúc này, cả năm người đều kinh ngạc không thôi.

Dần dần, dòng nước đó đã chảy ngược đến 10 mét. Tần Ninh lúc này đã ngồi hẳn một canh giờ rồi mới dừng lại.

Tần Ninh thở nhẹ, rơi xuống nước.

Cùng lúc đó, năm người kinh hãi phát hiện bên ngoài cơ thể Tần Ninh có một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Tần Ninh nắm chặt hai tay, mỉm cười nói: “Bách Luyện Cương Thể quyết đã thành, thế này cũng coi như tạm được”.

Rồi hắn ngẩng lên, thấy ánh mắt kỳ lạ của mấy người nhìn mình thì cười hỏi: “Sao thế?”
 
Phong Thần Châu
Chương 135: Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?



Sao thế?

Mấy người nhìn nhau.

Cái tên này lại còn hỏi là sao thế!

Bọn họ rất muốn hỏi Tần Ninh làm sao khiến nước thác chảy ngược!

“Ta thấy mọi người cũng ổn rồi đấy, thêm hai ngày nữa là sẽ đứng vững dưới thác thôi. Ba ngày này, ta nghĩ mọi người đều thấy linh khí trong cơ thể mình thay đổi đúng không?”

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.

Diệp Viên Viên và Tần Ninh đã là bằng chứng tốt nhất rồi.

Tu hành dưới thác nước ba ngày là thăng hẳn lên một tầng.

Tốc độ này quá là nhanh đi!

Cho dù Diệp Viên Viên là hoàng thể thì cũng không thể nhanh vậy được.

Những ngày tiếp theo đều như vậy. Ngày thứ hai, nhóm Lục Huyền cũng đã đứng được dưới dòng thác rồi.

Mà dần dần, bốn người cũng đã đột phá.

Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc thì đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng 4, còn Trương Tiểu Soái thì lên đến tầng 3.

Bọn họ còn chưa bao giờ dám nghĩ đến tốc độ này.

Nửa tháng, mỗi người tăng những hai tầng cảnh giới.

Thật sự khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Cho dù là thiên tài thì cũng chỉ tăng được một tầng trong một tháng mà thôi.

“Đi nào!”

Năm ngày liền, Tần Ninh nhìn khe Thiên Hàn và nói: “Nơi này quá nhiều hàn khí, tu hành nâng thêm một tầng là đủ rồi, ở lâu sẽ khiến viêm khí của Thiên Hỏa Linh Tinh chống đối, nguy hiểm cho cơ thể.

Nghe vậy, mọi người cũng gật đầu.

Sáu người rời khỏi khe Thiên Hàn, đi ra khỏi đầm nước.

“Đi? Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện nhỉ!”

Mà lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sáu người Tần Ninh nhìn thấy có hai mươi mấy người đang đi tới.

Hai mươi mấy người đó tiến đến, quần áo trên người có một biểu tượng hình vuông được hình tròn bao quanh.

“Các ngươi là...”

“Người của hội Phương Viên!”, Diệp Viên Viên nói: “Đó là biểu tượng chỉ hội viên cấp cao mới có”.

“Tiểu thư Diệp Viên Viên, giờ cô rời đi thì Phương Thế Vũ ta tuyệt đối sẽ không làm khó cô, còn Tần Ninh này... đã có người chỉ mặt đặt tên muốn mạng của hắn rồi!”

Phương Thế Vũ nhếch miệng cười: “Cho nên là, Diệp tiểu thư, cô sẽ không nhúng chân vào bãi nước bẩn này đâu nhỉ?”

“Nếu ta cứ nhúng vào thì sao?”

“Vậy thì ta xin lỗi nhé!”

Phương Thế Vũ bước qua, khí thế cảnh giới Linh Hải tầng 7 tỏa ra.

“Ta biết cô là hoàng thể, thiên phú cực cao, nhưng không biết hoàng thể có ngăn được... kiếm Thanh Ngọc này của ta không!”

Phương Thế Vũ mỉm cười: “Kiếm Thanh Ngọc này là ta mượn từ đại ca, linh kiếm cấp trung nhị phẩm, ta nghĩ... cảnh giới Linh Hải nho nhỏ như cô chắc không cản được đâu?”

“Linh kiếm cấp trung nhị phẩm?”

Diệp Viên Viên chau mày, hừ nói: “Vậy ta phải xem xem ngươi phát huy ra được bao nhiêu uy lực nào”.

“Cô đừng cố chui vào chỗ chết”.

Phương Thế Vũ hừ một tiếng, lạnh lùng nòi: “Chỉ vì một tiểu thiếu gia của thành Lăng Vân? Hắn có đáng để cô bán mạng vậy không?”

“Không liên quan đến ngươi!”

Tần Ninh cuối cùng cũng lên tiếng: “Hội Phương Viên hay gì đó, bớt làm màu trước mặt ta đi!”

Tần Ninh không quan tâm chút nào: “Nếu không, đừng nói là Phương Thế Vũ ngươi, đến đại ca ngươi ta cũng sẽ chém thành 8 mảnh!”

“Vậy cơ à?”

Phương Thế Vũ hừ lạnh, hai bên hắn ta xuất hiện bốn người.

Bốn người đó trực tiếp xông đến, vây lấy Diệp Viên Viên.

Phương Thế Vũ hừ nói: “Ngoài Diệp Viên Viên ra, các ngươi còn ai ngăn được ta chứ?”

Phương Thế Vũ lạnh mặt, bước ra.

“Nếu ngươi đã là Phương Thế Vũ của hội Phương Viên thì vừa đẹp, ta có chuyện cần hỏi đây!”

Tần Ninh lạnh mặt rồi đi đến.

Nhìn thấy cảnh đó, bốn người Lục Huyền cũng lập tức xông ra.

Tần Ninh đi rất khoan thai, nhưng khí thế cũng dần tăng lên.

“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”

Phương Thế Vũ cũng sửng sốt.

Sao tên nhãi này tăng cấp nhanh thế?

“Tầng 6 cũng vô dụng thôi, không đến cảnh giới Linh Đài thì không đỡ được kiếm Thanh Ngọc đâu!”

Phương Thế Vũ hừ lạnh, vung kiếm về phía ngực Tần Ninh.

Nhìn thấy kiếm lao tới, Tần Ninh không trốn tránh mà còn đi lên trước.

Hắn định làm gì?

Phương Thế Vũ biến sắc.

Cái tên này không trốn tránh sao?

Không sợ chết à? Hay là ngốc?

Keng...

Mà vào lúc Phương Thế Vũ còn đang ngạc nhiên, thì một âm thanh vang lên, trường kiếm này đã dừng lại!

Mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực Tần Ninh.

Đâm vào chưa?

Chưa hề!

Phương Thế Vũ dụi mắt.

Sao có thể chứ?

“Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?”

Tần Ninh lạnh lùng hỏi.

“Ta không tin, đây là kiếm Thanh Ngọc, là linh khí nhị phẩm trị giá hơn trăm linh thạch, sao có thể...”

Từng kiếm đâm ra, nhưng cây trường kiếm đó vốn không hề đâm được vào người Tần Ninh.

“Dừng lại đi!”

Tần Ninh cầm lấy mũi kiếm, lật ra, khiến nó rơi khỏi tay của Phương Thế Vũ.

Mũi kiếm đột nhiên đâm về ngực của Phương Thế Vũ.

Phập một tiếng, máu tươi chảy ra, cây kiếm đó đã đâm vào ngực Phương Thế Vũ.

Nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt, Phương Thế Vũ hoàn toàn sửng sốt.

Lại một tiếng rầm nữa vang lên, Phương Thế Vũ ngã xuống.

Tần Ninh bước đến, tay cầm trường kiếm.

“Giờ ta có thể hỏi ngươi được chưa?”

Tần Ninh lại lên tiếng, mũi kiếm đặt ngay cổ Phương Thế Vũ.

Phương Thế Vũ sợ hãi gật đầu.

“Rất tốt!”

Tần Ninh bình thản nói: “Ngươi đã phá đi Linh Hải của đại ca Tần Sơn ta sao?”

“Không không không, không phải ta!”

Phương Thế Vũ vội vàng đáp: “Ta chỉ phụ trách đưa đại ca ngươi đến trước mặt mấy người Liễu Xán thôi, là Liễu Xán và Tô Triếp làm!”

“Liễu Xán và Tô Triếp là ai?”

“Là hai hội viên cấp cao của Thiên Tử Đảng trong nội viện!”

Phương Thế Vũ vội vàng nói tiếp: “Tô Triếp đó ở cảnh giới Linh Hải tầng 9, Thiên Tử Đảng trong nội viện. Vì vị trí thủ lĩnh vẫn thiếu cho nên hắn ta và Tổ Hùng cạnh tranh, vì vậy mới ra tay với Tần Sơn để thay Sở Ngưng Thi giải hận, lấy được hảo cảm của Lăng Thiên!”

“Xem ra Thiên Tử khá là coi trọng Lăng Thiên đấy nhỉ!”

“Ngày đêm mang theo bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ, lại đích thân đưa đi bế quan cùng. Thiên Tử của Thiên Tử Đảng coi Lăng Thiên đó như em trai”.

“Ai quân tâm hắn là Thiên Tử hay hoàng tử, Tần Ninh muốn giết kẻ nào thì ai cũng không ngăn được!”

Tần Ninh hừ lạnh, nói: “Giống như việc, ta muốn giết ngươi vậy!”

“Ngươi...”

Phập...

Phương Thế Vũ nói còn chưa hết câu thì đã bị đâm vào cổ, máu tươi chảy ra tung tóe.

Tần Ninh nhìn mấy người đang vây công Diệp Viên Viên, bèn đi tới vung kiếm ra chém.

Một kiếm chém ra.

Giây phút ấy, Tần Ninh xuyên qua mấy bóng người.

Rầm rầm rầm rầm...

Bốn đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 7 đều phụt máu ra từ cổ, rồi ngã rầm xuống đất.

Sắc mặt Diệp Viên Viên ngưng lại.

Quá nhanh!

Kiếm của Tần Ninh quá nhanh! Hoàn toàn không giống như những gì nàng thi triển ra.

Chẳng trách mà Tần Ninh lại không hề thỏa mãn với kiếm thuật của nàng.

Mà lúc này, những người khác đã hoàn toàn sửng sốt, muốn tìm đường chạy.

Diệp Viên Viên đuổi theo bọn chúng rồi giết hết sạch.

“Thế này thì phiền rồi đây!”, Tần Hải chau mày nói.
 
Phong Thần Châu
Chương 136: Ấn ký cấp 6



“Phương Thế Vũ có quan hệ không tầm thường với hội trưởng của hội Phương Viên là Phương Thế Thành. g**t ch*t hắn ta, đám kia chạy thoát, e là sẽ gây ra thị phi!”

“Không sao cả, ta cũng muốn nói cho chúng biết, muốn động vào huynh đệ của ta thì cứ chuẩn bị chết đi!”

Tần Ninh phất tay, nhìn đám thi thể, cười nói: “Chắc sẽ nâng cấp không ít cho linh ấn nhỉ!”

Rồi Tần Ninh đi về phía thi thể của Phương Thế Vũ, phẩy tay một cái, một đạo linh ấn xuất hiện.

Cấp 5!

Nửa tháng này, Phương Thế Vũ lại lên được hẳn cấp 5!

Tốc độ này là đã nhanh lắm rồi.

Tần Ninh hấp thu linh ấn đó, rồi cảm thấy được từng đạo ấn ký trong cơ thể đang tăng lên.

Cấp 6!

Hắn vốn ở cấp 3, hấp thu cấp linh ấn của Phương Thế Vũ thì thăng hẳn lên cấp 6.

“Thế mà mới được cấp 6, xem ra lời hứa của học viện cũng khó lấy đây!”

“Mọi người còn ngẩn ra làm gì?”

Tần Ninh nhìn nhóm Tần Hải đang ngơ ngác, bèn nói: “Số linh ấn này đủ giúp mọi người tăng lên cấp 5 đó!”

“Còn có phần của bọn ta hả?”

Trương Tiểu Soái cười hề hề, vội vàng đi qua.

Mọi người dung hợp ấn ký, quả nhiên là từ cấp 3 đã thăng lên đến cấp 5.

“Vậy là tốt rồi, ít nhất còn có thưởng!”, Lục Huyền thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn không đủ!”

Tần Ninh cười nói: “Chúng ta ôm chắc vị trí 10 người đứng đầu, phần thưởng là bất kỳ viên linh đan nào. Khá là hấp dẫn đấy!”

“Mà muốn vào danh sách ấy thì phải đạt cấp 9, như vậy mới được chọn linh quyết và linh khí”.

“Theo ta biết, trong học viện Thiên Thần còn có khá nhiều đấy, chắc là cũng có đồ tốt...”

Tần Ninh nói vậy khiến mọi người thay đổi sắc mặt.

Tần Ninh lại muốn tiến vào danh sách 10 người đứng đầu, mà còn là cả 6 người bọn họ...

Nếu là trước đó thì bọn họ cũng chẳng dám mơ!

“Thôi, chuẩn bị xuất phát nào!”

Tần Ninh nhìn phía trước, nói: “Lần này, ta phải xem xem Liễu Xán và Tô Triếp của Thiên Tử Đảng rốt cuộc có lai lịch như thế nào!”

“Nhân vật nổi danh như thế thì chắc là ấn ký cũng cao cấp lắm đây!”

Nghe vậy, nhóm Lục Huyền không khỏi thấy lạnh người.

“Nghe nói Liễu Xán đó ở cảnh giới Linh Hải tầng 8 còn Tô Triếp là tầng 9, hơn nữa còn thuộc mười cao thủ đứng đầu nội viện!”

“So với Tổ Hùng thì hắn mạnh hơn một chút!”

“Không sao hết!”

Tần Ninh cười thản nhiên: “Cứ ngoan ngoãn giao ấn ký ra thì sẽ tha tội chết cho chúng, còn không, giết là xong”.

Tần Ninh nói xong thì cất bước rời đi.

Nghe vậy, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc hoàn toàn biến sắc.

Giết là xong...

Đó là mười cao thủ đứng đầu nội viện mà.

Đệ tử nội viện đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 có những mấy trăm người, có thể lọt vào hàng ngũ đứng đầu thì sao có thể nói giết liền giết được!

Đoàn người bắt đầu đi dạo trong khu thí luyện.

Trên đường, gặp phải linh thú thì giết sạch, tôi luyện thực lực.

Nhưng qua một ngày lại không hề gặp được nhóm Liễu Xán.

Khu thí luyện lần này cực kỳ rộng, có những trăm ngàn đệ tử tham gia, muốn tìm người cũng không phải là dễ,

Ngày hôm đó, mới sáng sớm, khi nhóm Tần Ninh chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên có mấy người tăng tốc bay đến.

Những người đó kết thành nhóm hai hoặc ba, hoặc tổ đội, bay về một hướng.

“Chặn lại hỏi xem có chuyện gì!”

“Vâng!”

Diệp Viên Viên bay ra, bắt lấy một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 4 về hỏi.

“Diệp sư tỷ?”

Nhìn thấy Diệp Viên Viên, đệ tử đó mỉm cười chào đón, hận không thể nói chuyện thêm với Diệp Viên Viên ít phút.

“Vội vàng đi đâu đó?”

Diệp Viên Viên hỏi.

“Diệp sư tỷ không biết à?”

Đệ tử đó nói: “Có người phát hiện một sơn cốc trong khu thí luyện, và có một dòng suối chảy ra!”

“Nước suối của dòng suối ấy, nghe nói là... Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Mọi người đều đang phát cuồng lên và lao đến đó, hy vọng có được Cửu Nguyên Ngọc Lộ dù chỉ là một giọt!”

Đệ tử đó nói, thần sắc kích động.

Cửu Nguyên Ngọc Lộ là linh dược thiên địa nhất đẳng.

Cửu Nguyên Ngọc Lộ này nếu uống vào thì sẽ mở rộng linh hải của võ giả, thậm chí có thể lấy linh hải làm căn bản rồi ngưng luyện cơ thể của võ giả đến tầng cao hơn.

Công hiệu của nó còn mạnh hơn cả linh đan nhất phẩm.

Nơi này lại xuất hiện thiên tài địa bảo như thế, không khiến người ta điên cuồng mới lạ.

Khi đệ tử đó rời đi thì Tần Ninh liền mỉm cười.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Tần Ninh vắt tay sau lưng, nói: “Đồ tốt như thế thì không thể không lấy được, ta nghĩ là đám người kia chắc cũng đi đấy nhỉ?”

Ánh mắt Tần Ninh lộ ra sát cơ, rồi tỏa ra ngoài.

Có thù tất báo.

Phía sau Liễu Xán và Tô Triếp có lẽ là Lăng Thiên, mà sau lưng Lăng Thiên lại là Thiên Tử.

Nhưng mọi việc cứ phải từ từ, giết đám lâu nhâu này rồi hẵng đối phó Lăng Thiên sau.

Mấy người cũng đi theo đoàn người, bay về phía Đông.

Cùng lúc đó, tại một sơn cốc lớn phía Đông.

Hàng đống người đứng trên vách núi bao quanh sơn cốc rồi dừng lại.

Lúc này, có mười mấy bóng dáng đang đứng ngạo nghễ trong sơn cốc.

Nhìn kỹ thì trên người bọn chúng có đường vân trắng đen, dài đến 10 mét, cao gần 3 mét, con nào cũng hung dữ khiến người ta phát run. . TruyenHD

“Hổ Hắc Bạch Sát, linh thú thấp cấp cấp 2!”

Mọi người nhìn thấy mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát tụm lại một chỗ thì đều thay đổi sắc mặt.

Trong nhóm linh thú cấp hai thì Hổ Hắc Bạch Sát không tính là quá to, nhưng không ai dám nghi ngờ sự kh*ng b* của chúng.

Mà đây còn là 10 con.

Con nào cũng có thực lực tương đương cảnh giới Linh Đài, cho dù bọn họ người đông nhưng cũng không ai dám tiến lên.

Dù gì thì cũng chỉ có một cái mạng, ai dám liều chứ?

Lúc này, ở phía trước, nhóm người đứng thành hàng nhìn về phía hổ Hắc Bạch Sát ở xa.

“Khốn kiếp!”

Trong mười mấy tiểu đội kia, có mấy người hừ nói: “Hổ Hắc Bạch Sát bình thường đều đi đơn độc, sao tự nhiên chúng lại tụ tập với nhau vậy?”

“Đại ca Liễu Mộ, chúng ta phải làm sao đây?”

Thanh niên đó chính là người bị Thái tử Minh Vũ đánh ở ngoài cổng học viện Thiên Thần, Liễu Mộ.

Bên cạnh gã là Liễu Viện Viện mặc trường sam màu hồng phấn, thân thể yêu kiều.

“Cứ chờ xem sao!”

Liễu Mộ chau mày nói: “Tin tức ở đây, đại ca Liễu Thanh Thừa chắc chắn sẽ biết, chúng ta chờ huynh ấy đến đi!”

Liễu Mộ nói xong thì nhìn sang đội nhóm bên cạnh.

Người đứng đầu có thân hình cao lớn, khí độ phi phàm.

Chính là Tổ Hùng!

Tổ Hùng là nhân vật hung ác đứng thứ 10 trong nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện, cùng với Tô Triếp đứng thứ 1, Cổ Hạt đứng thứ 6, đều là hội viên cấp cao của Thiên Tử Đảng!

Nhưng ba người này tranh đấu cực kỳ sâu, đều muốn ngồi lên vị trí thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng.

Giờ thấy Tổ Hùng đến, không biết Cổ Hạt và Tô Triết có tới hay không.
 
Phong Thần Châu
Chương 137: Cửu Nguyên Ngọc Lộ



Nếu Cổ Hạt và Tô Triếp cũng đến, thì đối với họ mà nói, đó không phải là một tin tốt.

Tuy nói ba người vốn có cạnh tranh, nhưng dù sao còn liên quan đến Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì nếu ba người liên thủ, đám đệ tử Liễu môn cũng không có cách nào mà tranh đoạt.

Mà đúng lúc đó, ở một bên Tổ Hùng cũng đã nhìn thấy Liễu Mộ của Liễu môn.

“Gã kia cũng tới, còn muốn chia một bát canh? Mơ mộng hão huyền”.

Tổ Hùng cười khẩy nói: “Cũng không nhìn xem, người cầm đầu Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên sao so được với Thiên Tử dẫn đầu Thiên Tử Đảng ta!”

“Tổ sư huynh!”

Sở Ngưng Thi đang đứng một bên, thân hình mảnh mai, đường cong chữ S toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ, cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này có lợi ích cực lớn để ta nâng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng năm. Nếu Tổ sư huynh có thể lấy giúp ta thì ta nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Tổ sư huynh trở thành người đứng đầu nội viện”.

“Được!”

Tổ Hùng cười ha ha, nói: “Đến lúc đó phải nhờ tình cảm của Sở sư muội rồi!”

Tổ Hùng biết, Sở Ngưng Thi có quan hệ khá thân thiết với Lăng Thiên.

Tuy bây giờ, Lăng Thiên được Thiên Tử đưa theo bên mình, dốc lòng dạy dỗ nên gã không có cơ hội tiếp xúc, nhưng gã có thể lấy lòng Sở Ngưng Thi.

Hơn nữa, thành viên nội viện của Thiên Tử Đảng cạnh tranh nội bộ vô cùng gay gắt.

Đối thủ của gã còn có Tô Triếp và Cổ Hạt.

Soạt soạt soạt…

Mà đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.

Trong không trung có bóng người lao tới.

Nhìn kỹ thì thấy, thanh niên dẫn đầu kia mặc một chiếc áo màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

“Liễu Xán!”

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Tổ Hùng trở nên bất thiện.

Từ trước tới nay, Liễu Xán này luôn đối đầu với gã, mà lại có quan hệ rất tốt với Tô Triếp.

Hắn ta xuất hiện ở đây, không biết có phải Tô Triếp cũng tới hay không.

Nếu Tô Triếp xuất hiện thì chuyện hôm nay không dễ làm rồi!

“Tổ Hùng, không ngờ chân tay của ngươi cũng nhanh đấy!”, Liễu Xán xuất hiện, nheo mắt cười, nói: “Sở sư muội cũng tới rồi à”.

“Sở sư muội, nếu muội muốn Cửu Nguyên Ngọc Lộ này thì Liễu Xán ta có thể giúp muội lấy là được. Còn gã Tổ Hùng này thì không phải là người tốt gì đâu!”

“Liễu Xán, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu!”

Hai người vừa gặp mặt thì đã giương cung bạt kiếm thấy rõ.

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tụ tập tới chỗ này, số người đã sắp tới hơn ngàn người.

Nhưng lúc này, vẫn chưa có ai dám ra tay.

Linh thú cấp hai, tu vi cảnh giới Linh Đài cũng không phải là trò đùa đâu!

“Hổ Hắc Bạch Sát này luôn thích nơi có khí hậu nóng. Bây giờ lại tập hợp ở đây, quá là kỳ lạ!”

“Đúng vậy, nghe nói hổ Hắc Bạch Sát là đối thủ sống chết của linh thú cấp hai sư tử Tử Tinh, đá Tử Tinh Nguyên trong nơi ẩn náu của sư tử Tử Tinh chính là thứ mà hổ Hắc Bạch Sát thích nhất!”

“Nếu có đá Tử Tinh Nguyên để dẫn dụ hổ Hắc Bạch Sát thì tốt rồi”.

“Đừng nằm mơ nữa, đá Tử Tinh Nguyên hình thành trong điều kiện khắc nghiệt. Hơn nữa, ngay cả khi có thì ngươi có dám vào hang ổ của sư tử Tử Tinh để lấy không?”

Tiếng bàn tán ở trong đám người dần vang lên.

Lúc này, mọi người đã không kiềm chế được rồi.

Sau mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia, từ một vết nứt của sơn động, từng giọt chất lỏng màu trắng sữa từ từ rơi xuống.

Ở bên dưới, một cái máng đá hứng được đầy Cửu Nguyên Ngọc Lộ.

Trông nó quả thật quá mê người!

Soạt soạt soạt…

Mà đúng lúc mọi người đang háo hức muốn thử thì một luồng âm thanh phá không lại vang lên.

Trên trời cao, lần lượt xuất hiện những bóng người mới tới.

Dẫn đầu là một nam một nữ, chàng trai nhìn có dáng vẻ thanh tú, cảm giác khi nhìn vào đôi mắt là sâu không thấy đáy, đen thăm thẳm.

Mà cô gái thì đứng ở đó thu hút ánh mắt của mọi người.

Nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp kiểu thần tiên giáng trần!

“Tần Ninh!”

Bỗng nhiên, trong đám người có một giọng hét lên.

Chính là Liễu Viện Viện.

Nhìn thấy Tần Ninh lại dám to gan xuất hiện ở đây, Liễu Viện Viện tức nghẹn cả lồng ngực.

Mấy ngày này, người của Liễu Môn bọn họ vẫn luôn tìm Tần Ninh, nhưng vẫn không có kết quả.

Không ngờ đến giờ cái gã này lại xuất hiện rồi.

Quả thật là tự tìm đường chết.

“Tần Ninh!”

Mà một bên khác, Tổ Hùng nhìn thấy Tần Ninh cũng tỏ vẻ lạnh lùng.

“Sở sư muội, thằng nhãi này có thù oán với muội nhỉ? Ta giúp muội thịt hắn nhé, thế nào?”, Tổ Hùng gằn giọng nói.

“Tổ sư huynh, đừng vội!”

Lúc này, Sở Ngưng Thi lại thản nhiên cười nói: “Ta thấy Liễu Viện Viện, muội muội của Liễu Khai Nguyên như cũng có mâu thuẫn với Tần Ninh, để họ ra tay trước xem có được không!”

Sở Ngưng Thi lại nhìn Tần Ninh một lần, đáy lòng hận tới mức nghiến răng.

Cô ta không biết vì sao, rõ ràng là Tần Ninh đắc tội với Lục hoàng tử Minh Triệt mà đến giờ vẫn không hao tổn một cọng lông.

Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, Lục hoàng tử bị đày tới châu quận biên giới, hoàn toàn mất đi thân phận hoàng tử.

Gã này, may mắn thật!

“Là cô à!”

Nhìn thấy Liễu Viện Viện, Tần Ninh nhàn nhạt mở miệng: “Còn nhớ cái gậy đánh đít lần trước của nhóc Minh Vũ không?”

“Ngươi còn dám nói!”

Liễu Viện Viện đỏ bừng hết mặt mũi.

Lúc này, Tần Ninh nhắc đến trước mặt mọi người không hề nể nang như cứa vào vết thương của cô ta.

Thật là đáng ghét!

“Nhãi con, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại tự bước vào!”

Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi Liễu tiểu thư, tự phế tu vi thì Liễu Mộ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

“Nếu không…”

“Đừng mơ!”

Tần Ninh quả quyết cắt ngang lời nói của Liễu Mộ: “Chỉ với câu nói đó của ngươi thì đã đủ để cho khiến ngươi chết hơn 100 lần rồi!”

“Uy hϊế͙p͙ ta? Ngươi còn chưa đủ tuổi đâu!”

“Ngươi… muốn chết!”

Liễu Mộ không ngờ, Tần Ninh ôm cái đùi lớn của Thái tử thì lại ngông cuồng như thế.

Đây chính là trong khu vực thí luyện, không phải đế quốc Bắc Minh.

Lúc này, Thái tử cũng không xuất hiện mà cứu mạng của hắn được!

Thằng nhóc này muốn chết, vậy thì thành toàn cho hắn!

“Đối phó với ngươi à, ta cũng lười ra tay đấy!”

Tần Ninh tìm một hòn đá, ngồi ở lối vào của sơn cốc, vung tay nói: “Viên Viên, không cần nương tay”.

“Vâng!”

Diệp Viên Viên sải bước đi lên.

Roi Thanh Lân trong tay vang lên tiếng tách tách, trực tiếp vung ra.

“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”

Vẻ mặt Liễu Mộ kinh ngạc. Gã không ngờ, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7.

Nhưng, dù sao thì gã cũng tiến vào cảnh giới Linh Hải tầng 7 một thời gian rồi, nên Diệp Viên Viên cũng không thể làm khó gã.

Soạt…

Liễu Mộ sải bước lên, xông thẳng tới giết Diệp Viên Viên.

“Đáng ghét!”

Lúc này, Liễu Viện Viện tức không để đâu hết.

Tần Ninh thật vô lại, mỗi lần đều có người bảo vệ ở bên cạnh, quả là cực kỳ đáng ghét.

“Liễu Thương đại ca, giết hắn đi!”

Lúc này, Liễu Viện Viện mở miệng nói thẳng với thanh niên đứng bên cạnh.

“Được!”

Thanh niên đó cao lớn vạm vỡ, tay cầm đao lớn, xông về phía Tần Ninh.

“Vừa mới tới, không thể ngồi thở tí sao?”

Tần Ninh nhìn Liễu Thương đang lao tới, cười khẩy: “Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 7 mà thôi!”

Tần Ninh đứng bật dậy, bàn tay vung ra, côn mảnh xuất hiện.

“Hôm nay, ta sẽ dùng côn đánh chó để khiến các ngươi hiểu rõ, thế nào mới là không biết sống chết”.

Tần Ninh cầm côn mảnh, sải bước đi lên, hơi thở rung động.

Cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Linh khí đó xoay tròn, chính là cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Thế mà gã này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6?

Lúc này, Sở Ngưng Thi đứng một bên cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
 
Phong Thần Châu
Chương 138: Kiếm thuật của ngươi tệ quá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tu vi của Tần Ninh đã vượt qua cô ta rồi sao?

Sao có thể như thế được!

Tinh Môn bị cướp rồi mà tại sao gã này vẫn có thể mạnh như vậy?

Đáng ghét, đáng chết!

Mà lúc này, Liễu Thương đã xông tới chỗ Tần Ninh.

Hai bóng người, nhanh như chớp giao đấu.

Đao lớn chém ngang và khi mọi người nhìn thấy côn mảnh cực kỳ bình thường trong tay Tần Ninh thì cảm thấy ngạc nhiên.

Côn mảnh này trông không thấy sóng thì so thế nào được với linh khí?

Leng keng…

Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, đao lớn của Liễu Thương lại bị côn mảnh trong tay Tần Ninh chặn đứng.

Chặn được sao?

Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy không thể tin được.

“Đáng chết!”

Lúc này, Liễu Thương chỉ cảm thấy một lực cực lớn, truyền thẳng tới cánh tay của mình, suýt nữa thì tuột đao lớn khỏi bàn tay.

Dường như vừa rồi gã đối chiến không phải là cảnh giới Linh Hải tầng 6 mà là cảnh giới Linh Hải tầng 9.

Linh khí mạnh mẽ đó quá đáng sợ.

Sao lại như thế được?

Vẻ mặt Liễu Thương biến sắc, lùi lại một bước.

“Lùi sao?”

Tần Ninh không dễ bỏ qua, côn mảnh trong tay nâng lên, lại một lần nữa bước ra.

Keng…

Lại một côn, đập thẳng xuống khiến vẻ mặt Liễu Thương lạnh hẳn đi, nhưng không ngờ, lực côn lại rất yếu.

Nhưng, Liễu Thương vẫn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên, âm thanh tách tách vang lên, đao lớn trong tay gã bị gãy đôi.

Gãy rồi!

Liễu Thương sửng sốt trong chốc lát.

Đao lớn trong tay gã chính là linh khí trung cấp, tên là đao Thanh Phong, từ trước tới nay vô cùng dai bền.

Nhưng, lúc này lại bị cây côn của Tần Ninh đánh gãy rồi.

“Muốn giết ta, vậy thì phải chịu chết!”

Lúc này, Tần Ninh cũng không ngừng tay, côn đánh chó lại xuất hiện, một côn trực tiếp quét ngang.

Tiếng rắc rắc vang lên, Liễu Thương không thể phản ứng, tiếng gãy xương cổ rõ ràng, thân thể ngã xuống.

Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp thu linh ấn.

Ánh sáng lóe lên, linh ấn cấp sáu, lúc này lại tăng lên mấy phần.

Mà cảnh tượng này đã in sâu vào đáy mắt của mọi người đứng đây.

Thế mà thằng nhãi này đã đạt tới ấn ký cấp 6!

Bùm…

Mà lúc này, ở phía bên kia, bóng người của Liễu Mộ cũng bỗng nhiên đổ xuống.

Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, vẻ mặt lạnh băng.

“Mạnh quá…”

Vẻ mặt của Liễu Mộ hơi tái đi.

Tại sao cô ta lại bá đạo như thế?

Mà nhìn sang phía bên kia, Liễu Mộ bỗng chốc ngây ngốc.

Liễu Thương chết rồi!

Đùa à!

Cảnh giới Linh Hải tầng 7, không g**t ch*t Tần Ninh thì thôi, thế mà lại bị Tần Ninh giết rồi.

“Liễu Viện Viện phải không?”

Tần Ninh chậm rãi đi về phía Liễu Viện Viện, cười khẩy nói: “Tuy rằng ta không thích giết phụ nữ, nhưng đối với người muốn giết ta thì cũng không phân biệt nam nữ gì”.

“Ngươi… ngươi đừng tới đây!”

Liễu Viện Viện cầm kiếm dài trong tay, run lẩy bẩy nói: “Đại ca của ta là Liễu Khai Nguyên, người sáng lập ra Liễu Môn, là linh tử uy danh lừng lẫy nội viện Thiên Thần. Ngươi dám giết ta thì đại ca của ta nhất định sẽ lột da chặt xương ngươi!”

“Đừng nói là đại ca của ngươi, người mà Tần Ninh ta muốn giết thì Thiên Tử cũng không bảo vệ được!”

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì ánh mắt lại như vô ý nhìn Sở Ngưng Thi đang đứng giữa đám người Tổ Hùng.

“Lời nói cuồng vọng lắm, chỉ là một đệ tử mới nhập học mà thôi. Liễu Triệu ta lại muốn xem, ngươi làm thế nào để giết người trước mặt ta!”

Bỗng nhiên, một đám người nối đuôi nhau xuất hiện, đi đầu là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng.

“Liễu Triệu đại ca!”

Thấy người tới, Liễu Viện Viện thở phào một hơi.

Liễu Triệu cũng là đệ tử nội viện Liễu Môn, mà có cảnh giới Linh Hải tầng 8.

Lần này, Tần Ninh thảm rồi!

Những người khác cũng vội vàng nhường đường.

Trong liên minh đệ tử của học viện Thiên Thần, danh tiếng của Liễu Môn không mạnh bằng Thiên Tử Đảng, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực thâm hậu của Liễu Môn.

Dù sao, người sáng lập Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên chính là sự tồn tại không hề kém cạnh Thiên Tử trong những Linh Tử.

Lúc này, mọi người mới phát hiện, Tần Ninh này đã đắc tội với người mà không ai dám đắc tội!

Liễu Triệu từng bước đi tới, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi chính là Tần Ninh?”

“Đúng vậy!”

“Liễu Khai Nguyên đại ca không tiện ra tay nên ta vốn nghĩ dạy dỗ ngươi một bài học là được. Nhưng giết đệ tử Liễu gia ta, thì ta thấy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi này!”

Liễu Triệu vừa dứt lời thì hơi thở cũng tỏa ra.

Cảnh giới Linh Hải tầng 8, linh khí tràn đầy, chậm rãi vây quanh, khiến người khác có cảm giác đè nén cực kỳ mạnh mẽ.

Có thể nói, cảnh giới Linh Hải thay đổi cực lớn ở từng tầng.

Dù sao, khi ngưng tụ thêm một đạo linh hải thì linh khí trong cơ thể sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.

Mức chênh lệch này, không thể vượt qua.

Cho nên, Tần Ninh có thể giết Liễu Thương, mọi người mới kinh ngạc như vậy.

Chỉ là không ai biết, người khác ngưng tụ Linh Hải thì một đạo trực tiếp lan rộng.

Nhưng linh hải của Tần Ninh thì lại mang chín đạo linh hải nhỏ, tụ thành một đạo.

Có thể nói, mỗi lần nâng cấp cảnh giới thì chính là nâng cao lên chín lần. Hơn nữa, chính là mạnh gấp chín lần võ giả cùng cảnh giới, thậm chí là không chỉ như vậy.

Lúc này, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.

Vốn dĩ mọi người tới để đối phó với hổ Hắc Bạch Sát, muốn giành lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Nhưng bây giờ lại diễn biến thành tranh đấu ân oán.

“Dạy dỗ ta?”

Tần Ninh nhếch mép cười: “Lớn lối thật, lúc công tử ta tung hoành tứ hải thì chỉ sợ là ngươi vẫn là một con nòng nọc đấy!”

“Hỗn xược!”

Liễu Triệu hoàn toàn phát điên.

Sự kiêu căng, tự đại của Tần Ninh trong mắt gã hoàn toàn là sự đáng thương do thiếu hiểu biết gây ra.

Không biết trời cao đất dày, tự cho rằng thiên hạ vô địch!

Người như thế, có uy hϊế͙p͙ lớn đến đâu cũng không tỉnh táo được.

Duy chỉ có dùng sức mạnh cực lớn chấn động mới khiến người này hiểu ra, cái gì là ngoài bầu trời vẫn còn trời cao hơn, ngoài người vẫn còn người giỏi hơn.

Lúc này, Tần Ninh đã giắt cái côn đánh chó ra phía sau, sải bước tiến lên, linh khí trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển.

Bách Luyện Cương Thể quyết ngưng tụ ngay lúc này.

Trên bề mặt cơ thể của Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng đó từ từ lan rộng ra, ngưng tụ thành một lớp phủ linh khí sáng rực rỡ lóa mắt, bảo vệ thân thể của Tần Ninh.

“Tu luyện một loại Luyện Thể linh quyết? Vô dụng thôi, dưới kiếm Quảng Lăng của ta thì tất cả chỉ là hư vô!”

Liễu Triệu hừ một tiếng, sải bước đi lên, sát khí tràn đầy.

“Rút kiếm phá núi!”

Một kiếm giết tới, kiếm khí tập hợp, linh khí ngưng tụ thành bóng kiếm, chém thẳng tới bề mặt thân thể của Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh bước ra, bàn tay siết chặt.

Phù phù…

Trong khoảnh khắc, bàn tay đập vào kiếm khí tóe lửa.

Mà sau đó, Liễu Triệu bỗng nhiên phát hiện, kiếm dài trong tay lúc này không thể rút ra được.

Tần Ninh dùng tay không, nắm chặt kiếm dài của gã.

Đây là chuyện không thể nào làm được!

Tay không tiếp linh khí?

Trừ khi là võ giả Linh Đài, linh khí mạnh mẽ tới mức đáng sợ thì mới làm được.

Nhưng sao Tần Ninh lại làm được điểm này.

“Đáng chết!”

Liễu Triệu gắng sức rút kiếm dài về, nhưng kiếm dài đó lại giống như dài tới tay Tần Ninh vậy.

“Vô dụng!”

Tần Ninh lắc đầu: “Kiếm thuật của ngươi tệ quá!”

Xoẹt…

Bàn tay lật trở lại, Liễu Triệu bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau dữ dội. Kiếm dài đó theo cái lật tay của Tần Ninh mà rơi khỏi tay của gã.

Tần Ninh trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, hai tay siết lại, kiếm dài đó bị vặn giống như một dây thừng.

Tay không vặn linh kiếm biến hình?
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 139: Xông thẳng lên lấy thôi



Nhưng sao Tần Ninh có thể buông tay!

Đối với những kẻ muốn giết hắn mà nói thì kết cục chỉ có một đường chết!

Bàn tay thành vuốt, bổ thẳng tới Liễu Triệu, một tiếng rắc bỗng nhiên vang lên, thân thể của Liễu Triệu mềm oặt ngã xuống.

Âm thanh phá không soạt soạt soạt chuyển tới, lúc này, ở phía khác, mấy bóng người lần lượt đáp xuống.

Dẫn đầu là một thanh niên đeo kiếm dài sau lưng, vẻ ngoài phong độ tuấn tú, khiến ánh mắt mọi người phát sáng lên.

“Lần này thì hay rồi!”

Lúc này, Tổ Hùng cười nói: “Liễu Thanh Thừa tới rồi. Lần này, không cần chúng ta động tay giết Tần Ninh nữa”.

“Thằng nhãi này tự tìm đường chết. Đắc tội Liễu Môn, giết con cháu Liễu gia thì sao Liễu Khai Nguyên có thể để yên”.

Liễu Thanh Thừa chính là người đứng thứ 2 trong 10 đại cao thủ đỉnh cấp của nội viện.

Thực lực của gã sớm đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng chín, chính là thủ lĩnh của đệ tử nội viện Liễu Môn.

Lần này, Liễu Thanh Thừa xuất hiện, Tần Ninh gây chuyện càng ngày càng lớn rồi!

Sở Ngưng Thi lúc này cũng cười duyên dáng.

“Tần Ninh… ngươi quá khoe mẽ rồi. Kể cả hồi phục lại tu vi thiên phú thì ngươi cũng nên biết, phàm những khi cần nhẫn nại thì phải nhẫn nại!”

Lúc này, thi thể của Liễu Triệu đã đổ xuống, Tần Ninh quay sang nhìn mấy người mới tới.

“Đáng chết!”

Sắc mặt của Liễu Thanh Thừa lúc này trông vô cùng khó coi.

Liễu Thương và Liễu Triệu dù gì cũng là con cháu Liễu gia, gia nhập học viện Thiên Thần, dưới sự bồi dưỡng của Liễu Khai Nguyên đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7, tầng 8 chính là một chuyện vô cùng gian nan.

Đến bây giờ thì lại tới cơ sự này, hai người lần lượt chết đi.

Đều là do tên Tần Ninh này.

“Thanh Thừa đại ca, giết hắn đi!”

Liễu Viện Viện lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

Chỉ là Liễu Viện Viện vừa dứt lời thì Tần Ninh lại trừng mắt nhìn qua đây.

Ánh nhìn đó khiến toàn thân Liễu Viện Viện run rẩy, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh như băng.

Gã này, thế mà dám trừng mắt cô ta!

“Thanh Thừa đại ca, mau ra tay đi!”

Liễu Viện Viện không nhịn được gào lên: “Giết hắn đi, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn”.

Nghe lời này, Liễu Thanh Thừa cũng cảm thấy bất lực.

Liễu Viện Viện là em gái ruột của Liễu Khai Nguyên, là thiên kim tiểu thư của Liễu gia.

Bây giờ đến học viên Thiên Thần, vẫn còn chưa vào viện đã bị Tần Ninh chế giễu một hồi.

Bây giờ không hận chết Tần Ninh mới lạ.

Liễu Thanh Thừa nhìn Tần Ninh, bất lực nhún vai nói: “Xin lỗi, chỉ trách ngươi chọc phải người không nên chọc!”

“Người không nên chọc là ai còn chưa biết đâu!”

Tần Ninh khẽ cười, cũng không để ý.

Đối với Liễu Viện Viện, vốn dĩ hắn không có cảm giác gì.

Chỉ là một đại tiểu thư tùy hứng mà thôi.

Nhưng đối phương lại không biết tiến lui, vậy thì không thể trách hắn hạ thủ vô tình.

“Lần này hay rồi!”

Liễu Xán đứng một bên cười nói: “Thằng nhãi, đắc tội với người của Liễu Môn, xem ra không cần chúng ta ra tay giết hắn rồi”.

“Liễu đại ca nói đúng!”

Một người đứng cạnh nịnh bợ: “Lúc đầu Liễu đại ca đã phế Tần Sơn, nếu giờ thằng nhóc này rơi vào tay Liễu đại ca thì cũng không thoát khỏi kiếp bị phế!”

“Được rồi, chuẩn bị xem kịch hay đi. Vở kịch này còn hấp dẫn hơn Cửu Nguyên Ngọc Lộ!”

Mấy người đứng bên cạnh cũng thi nhau nịnh bợ cười theo.

Lúc này, mấy thế lực trong các đệ tử cũng đang xem trò hay.

Tần Ninh cũng hiểu điểm này.

Nhưng không cần gấp.

Cứ từ từ là được.

Lúc này, khóe mắt của Liễu Thanh Thừa cũng lóe lên tia sát khí.

“Xem kìa, đã kinh động tới những con hổ Hắc Bạch Sát kia rồi!”

Trong đám người vang lên từng tiếng nói kinh ngạc.

Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lại đi về phía linh tuyền.

Lúc này, linh tuyền kia gần như không nhỏ thêm giọt Cửu Nguyên Ngọc Lộ nào nữa.

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Liễu Thanh Thừa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

“Thằng nhãi, coi như ngươi may mắn, giúp ngươi sống thêm được một lúc!”

Liễu Thanh Thừa hừ lạnh một tiếng, đem mấy người Liễu Viện Viện đi vào trong sơn cốc.

Lúc này, mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia từng con lại gần Cửu Nguyên Bạch Lộ, cái lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ láp trông có vẻ hưng phấn không thôi.

Rõ ràng là bọn nó không hề để tâm tới đám người bên ngoài.

Hai nhóm Tổ Hùng và Liễu Xán cũng sải bước, đưa mười mấy người đi vào trong sơn cốc.

Diệp Viên Viên thì trở lại bên cạnh Tần Ninh.

“Chúng ta thì sao?”

“Vào trong nhìn xem!”

Tần Ninh cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là đồ tốt, đủ để giúp các ngươi nâng cao một cảnh giới đấy!”

Lời này vừa nói ra thì bốn người Lục Huyền tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.

Nhưng nghĩ tới sự tồn tại của nhóm 10 cao thủ đứng đầu nội viện như Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa thì mấy người đều cảm thấy còn lâu mới tới lượt mình!

Hơn nữa, xung quanh vẫn còn hàng ngàn đệ tử nội viện, trong những đệ tử này cũng có không ít những người giỏi!

Thật sự muốn tranh thì hình như họ… không có phần thắng nào cả!

Gào…

Bỗng chốc, trong sơn cốc vang lên từng hồi tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Những con hổ Hắc Bạch Sát kia nhìn thấy đám người lại gần thì từng con giống như gà mẹ canh trứng, gầm gào về phía họ.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn nổi hứng thú của mọi người.

“Mọi người theo ta xông lên giết chúng!”

Liễu Thanh Thừa hét lên: “Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát này có lợi hại đến đâu thì cũng không thắng được ưu thế về số lượng người của chúng ta”.

Liễu Thanh Thừa vừa dứt lời thì xông thẳng lên.

Gã chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9, sắp bước vào cảnh giới Linh Đài.

Chỉ có mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát, gã không sợ.

Thấy có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt xông lên.

Những con hổ Hắc Bạch Sát đó nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt chỉ mang một vẻ chết chóc thấy rõ.

Gràooo…

Một tiếng gầm lên, những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông lên giết đám người tới không hề do dự.

Trong chớp mắt, hiện trường bắt đầu trở nên tanh mùi máu.

Từng người bị hổ Hắc Bạch Sát cắn chết, máu tươi phun khắp sơn cốc.

Những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên.

Trên mặt đất lúc này nhiễm đầy máu tươi.

Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán dẫn thủ hạ, đi vòng qua những con hổ Hắc Bạch Sát kia xông về phía Cửu Nguyên Ngọc Lộ.

“Bây giờ làm thế nào?”

Cảnh tượng này quả thật quá đẫm máu, những con hổ Hắc Bạch Sát kia không phải dễ chơi.

Đến cả Diệp Viên Viên nhìn thấy hổ Hắc Bạch Sát khủng khϊế͙p͙ như vậy thì cũng không khỏi đổi sắc mặt.

“Xông thẳng lên lấy thôi!”

Tần Ninh khẽ cười nói.

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã sải bước tiến vào trong sơn cốc.

Cảnh tượng này khiến đám người Diệp Viên Viên ngây ngốc!

Xông thẳng vào lấy?

Nói đùa à?

Những con hổ Hắc Bạch Sát này không phải là đồ trang trí đâu!

Nhưng lúc này Tần Ninh đã thong thả bước từng bước lên phía trước mà không hề kiêng dè.

Diệp Viên Viên vội vàng theo sao.

Trương Tiểu Soái tặc lưỡi một cái.

“Chết thì chết, đi!”

Mấy người đi theo sau Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc.

Mười mấy con hổ Hắc Bạch sát, lúc này đã bị phân tách, mấy chục bóng người quấn quanh một con nhưng vẫn bị thương nặng.

Sáu người Tần Ninh cứ nghênh ngang đi vào trong sơn cốc. Những đệ tử kia lúc này làm sao mà rảnh ngăn bọn họ.

Nhưng đúng lúc sáu người lao vào, chỉ còn cách Cửu Nguyên Ngọc Lộ 10 mét thì một mùi tanh nồng nặc ngăn trước mặt mấy người họ.
 
Back
Top Bottom