Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 100: Giết chết hoàng tử



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Ninh đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 3, huyệt ở hai tay, hai vai và hai chân đều ngưng tụ được linh hải.

Khác với võ giả bình thường, mỗi lần hắn ngưng tụ linh hải đều cần có chín luồng tiểu linh hải mới được viên mãn.

Ngưng tụ cỡ này đủ để khiến cảnh giới Linh Hải tầng 3 của hắn bộc phát ra được sức lực còn hơn cả võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.

“Aaaaaa...”

Trong giây phút ấy, đạo ấn ký kia bùng cháy. Có tiếng cháy và xương gãy vang lên, cánh tay trái của hắn ta đã đứt gãy và rơi xuống đất, hóa thành bụi bay rồi biến mất.

Tu La Viêm ấn là linh quyết nhất phẩm, vốn dĩ mang theo sự sát phạt chứa khí hủy diệt. Tần Ninh hấp thụ Thiên Hỏa Linh Tinh, cơ thể ẩn chứa phàm hỏa, phối hợp lại đương nhiên sẽ càng mạnh hơn!

“Aaaaaaaaaa....”

Minh Hiên lúc này đã hoàn toàn gào lên.

Tần Ninh lại dám chặt tay hắn ta!

Cánh tay này đã biến mắt, trừ phi tìm được một thần dược nào đó giúp mọc xương mọc thịt thì đời này hắn ta sẽ trở thành một kẻ tàn phế!

“g**t ch*t hắn, g**t ch*t hắn đi cho ta!”

Minh Hiên đã hoàn toàn phẫn nộ.

Mà Minh Vũ ở bên cạnh cũng đang chết sững.

Tần Ninh... đã phế một cánh tay của Minh Hiên.

Chuyện này không hề nhẹ nhàng hóa giải như việc đánh gẫy tay Minh Triệt lần trước!

Dù sao cánh tay của Minh Triệt vẫn còn đó, vẫn gắn lại được, nhưng Minh Hiên thì mất hẳn rồi.

Nếu bị hoàng đế Minh Ung biết thì Tần Ninh sợ là không thoát được tội chết!

Minh Vũ lúc này hoàn toàn chết đứng.

Nhưng mười mấy võ giả cảnh giới Linh Hải phía sau Minh Hiên đã tấn công, Minh Vũ không kịp nghĩ nhiều mà xông thẳng lên.

Tần Ninh chắc chắn biết được bí mật của kiếm Thanh Nguyệt và Thanh Dương, hắn không thể chết được!

Một tiếng “soạt” vang lên, Minh Vũ xông tới chặn trước người Tần Ninh.

“Thanh Long ấn!”

Một tay vung ra, sức mạnh khổng lồ xông tới.

Ầm...

Ấn ký đó tỏa ra và biến thành một luồng ánh sáng xông thẳng ra ngoài.

“Tần công tử đi đi, để ta ứng phó cho!”

“Đi?”

Tần Ninh cười lạnh: “Người ta sắp giết cả nhà ta rồi kìa, ta đi làm gì?”

Minh Vũ nghe vậy thì chỉ thấy đau đầu.

Phải làm sao mới tốt đây?

Tần Ninh này thật sự là không sợ trời không sợ đất mà!

Không lẽ hắn không biết mình đang muốn giết một vị hoàng tử sao?

“Bạch Hổ ấn!”

Nhìn mấy người xông tới, Minh Vũ lại chém ra, nhưng mục tiêu của chúng lại là Tần Ninh.

“Muốn chết à!”

Nhìn đám người xông về phía mình, Tần Ninh hừ lạnh rồi bước ra, hơi thở sát phạt tràn ngập.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh côn mảnh, tên võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 3 kia chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.

Thanh côn mảnh xuyên qua trường kiếm, đâm thẳng vào ngực tên đó, xuyên thủng ngực của gã.

Cho đến chết, gã cũng không biết thứ Tần Ninh nắm chặt trong tay là gì?

Sáng sớm ra không có mấy ai đi lại, nhưng giết nhau giữa đường thì đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn.

Từng cỗ thi thể rơi xuống, lúc này Tần Ninh đã lộ ra sát ý.

Uy hϊế͙p͙ người nhà hắn?

Cho dù hoàng đế Minh Ung đứng ở đây thì cần tát vẫn phải tát.

Vụt vụt....

Đột nhiên lại có người xuất hiện vào lúc này.

Có người bay ra từ góc đường.

Diệp Viên Viên đi đầu, rồi Khô lão, nhóm Diệp Lượng xông đến với sát khí bừng bừng.

Soạt...

Một cây roi dài vung ra, Diệp Viên Viên đánh tới, một tên hộ vệ ngã xuống.

Nàng đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận nhìn quanh.

“Công tử, ta tới muộn!”

“Không tính là quá muộn đâu!”

Tần Ninh dừng tay rồi nói: “Đám này chưa uy hϊế͙p͙ nổi ta đâu!”

Nghe vậy, rồi nghĩ đến thủ đoạn Tần Ninh sử dụng tối đó, Diệp Viên Viên cũng hiểu được rằng dù nàng không đến thì Tần Ninh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng lần này nhìn Minh Hiên đang nằm vật dưới đất, mất một cánh tay, Diệp Viên Viên chẳng hề kinh ngạc.

Tần Ninh làm ra chuyện gì thì nàng cũng thấy... rất bình thường!

Mười mấy người bị Minh Vũ chặn lại, cũng bị Diệp Viên Viên chặn lại.

Tần Ninh cầm gậy mảnh trong tay, bước đến trước mặt Minh Hiên.

“Ngươi... Ngươi định làm gì?”

Minh Hiên sợ hãi nói: “Ta là hoàng thử của đế quốc Bắc Minh, là con trai của Minh Ung đại đế, ngươi dám giết ta sao?”

“Đương nhiên là dám rồi!”

Tần Ninh khom người, nhấc chân lên, lạnh nhạt nói: “Ta không giết Minh Triệt là vì niệm tình hắn ta là hậu nhân của Minh Uyên đại đế. Ta tha hắn ta hai lần, nhưng thêm ngươi nữa đã là lần thứ ba rồi!”

“Người xưa có câu, quá tam ba bận, nếu không thì người ta thật sự sẽ cho rằng ta sợ Minh gia mất?”

“Ta thấy hậu nhân của tên nhóc Minh Uyên đại đế kia đời sau càng kém hơn đời trước, thanh trừng một vài con sâu cũng tốt!”

Tần Ninh nói xong thì tung gậy mảnh trong tay ra.

Cây gậy mảnh đó có tốc độ cực nhanh.

“Hỗn xược!”

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Có vô số người xông tới lúc này, đứng đầu là một người đội mũ đen, chân đi giày đen, mặc trường bào màu đen, trước ngực là một con kim long năm vuốt.

“To chuyện rồi!”

Minh Vũ khổ não nghĩ.

“Vương thúc!”

Minh Vũ nhìn người đàn ông áo đen rồi chắp tay nói.

“Vũ nhi, cháu đang làm cái gì vậy? Huynh đệ của mình sắp bị người ta giết rồi mà cháu còn đi giúp đỡ người ngoài?”, người đàn ông mặc áo đen không nộ mà uy, hai tay đặt sau lưng, quát lên.

“Vương thúc...”

“Đừng có gọi ta là Vương thúc, U vương ta không có đứa cháu như ngươi!”

Nghe vậy, sắc mặt Minh Vũ trở nên trắng bệch.

“Sao? Được phong làm thân vương nên thấy mình đủ lông đủ cánh rồi phải không? Có thể giết luôn huynh đệ của mình à?”

“Cháu không...”

U Vương!

Một vị vương gia có danh tiếng hiển hách trong đế quốc Bắc Minh, là em trai song sinh của hoàng đế đương triều, có thân phận và địa vị cực kỳ cao.

Bị U Vương mắng, sắc mặt Minh Vũ trở nên khó coi.

Hắn ta vốn không có xuất thân cao quý, nhà mẹ thì yếu, trong hoàng thất chẳng ai coi trọng hắn ta.

U Vương hừ lạnh, quay ra nhìn Tần Ninh.

“Bất kể Minh Hiên phạm lỗi gì, nhưng ngươi muốn giết nó ở đây thì đáng bị xử tội chết!”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên cầm roi dài ba trượng chặn trước người Tần Ninh.

“Cô bé nhà họ Diệp?”

U Vương “hừ” một tiếng: “Cha ngươi ở đây còn đỡ, tuy ngươi đã giác tỉnh hoàng thể, nhưng... ít nhất là bây giờ thì vẫn kém lắm!”

“Ông có thể thử xem!”

Diệp Viên Viên thản nhiên nói.

Nghe vậy, U Vương lắc đầu.

Ánh mắt ông ta khóa chặt trên người Tần Ninh.

“Nếu ta là ngươi, ta
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 101: Tháo chạy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Minh Hiên ôm cổ mình, nhưng không thể ngăn được những tia máu phụt ra ngoài.

Hắn ta muốn nói chuyện, nhưng không thể nói được lời nào nữa.

Đến tận lúc chết, hắn ta cũng không ngờ là Tần Ninh lại thật sự dám giết mình.

Là hoàng tử của đế quốc, đừng nói là Tần Ninh mà ngay cả Diệp gia, Từ gia, Vương gia hay Quách gia cùng những đại gia tộc khác căn bản cũng không dám giết hắn ta, ngay cả ám sát cũng không.

Nhưng Tần Ninh, lại thật sự ra tay giết hắn ta trước mặt Vương thúc của chính hắn ta!

Sinh khí từ từ tiêu tan, giờ phút này, Minh Hiên đã chết.

Ngay lúc đó, âm thanh xung quanh yên tĩnh đến mức nghẹt thở.

Khuôn mặt Minh Vũ tái mét.

Xong rồi xong rồi!

Tần Ninh đã giết Minh Hiên, giết tam hoàng tử thì kể cả có thể giải được bí mật của kiếm Thanh Dương và kiếm Thanh Nguyệt thì cũng khó mà thoát tội chết!

Lần này, không ai bảo vệ được Tần Ninh rồi!

Tần Ninh cất cây côn mảnh về chỗ, nhìn thi thể trên mặt đất, hừ lạnh nói: “Nếu thằng nhóc Minh Uyên biết con cháu đời sau của mình có đức hạnh thế này thì chắc cũng sẽ tức chết!”

“Hỗn láo!”

Mà đúng lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng chốc vang lên. Toàn thân U Vương toát ra hơi thở mạnh mẽ bước vào cảnh giới Linh Phách.

“Thằng nhãi kia, cho dù ngươi có kẻ nào chống lưng thì ngày hôm nay, Vương ta nhất định phải băm xác ngươi thành ngàn mảnh!”

Thân là U Vương, ông ta chính là lực lượng trung kiên của đế quốc, có thể ngồi ngang hàng với đương kim hoàng đế.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại dám giết cháu trai của ông ta, giết một vị hoàng tử ngay trước mặt ông ta.

Đây quả thực là coi thường pháp luật, phớt lờ uy nghiêm của đế vương!

Hơi thở mãnh liệt của U Vương cảnh giới Linh Phách lúc này lan tràn khắp người, mang theo sự chết chóc khiến người ra run rẩy.

Ở đây, tu vi mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Linh Hải, giữa cảnh giới Linh Hải và cảnh giới Linh Phách, còn có hai đại cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân.

“Giết ta? Ông vẫn chưa đủ tư cách đâu!”

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì đã nửa ngồi trên mặt đất, lúc này trên hai bàn tay cũng xuất hiện từng đạo linh ấn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Diệp Viên Viên hơi loé lên, lùi về sau một bước.

Nàng đã từng nhìn Tần Ninh thi triển tới mức này. Lúc đó, đứng phía đối diện chính là đám người Tề Đông Minh. Nhưng lúc đó, đám người Tề Đông Minh chỉ là cảnh giới Linh Hải.

Nhưng vị trước mắt này là cảnh giới Linh Phách, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.

Nàng cũng không chắc chắn, Tần Ninh có thể thực sự chống đỡ nổi không!

“U Vương hà tất phải tức giận tới vậy?”

Nhưng khi U Vương đang muốn ra tay thì trước mặt Tần Ninh lại lướt qua một tiếng gió, sau đó xuất hiện một bóng người.

“Thánh Đăng Phong!”

Nhìn thấy người tới, U Vương rõ ràng chợt sững người.

Thánh Đăng Phong chính là các chủ của Thánh Đan các. Việc kinh doanh của Thánh Đan các phân bố trên toàn đế quốc.

Mà Thánh Đan các ở đế quốc Bắc Minh vẫn chưa phải là tổng bộ của Thánh Đan các.

Thánh Đan các thực sự là thế lực mạnh nhất trên Cửu U đại lục.

Chính vì như vậy mà ở đế quốc Bắc Minh, Thánh Đăng Phong cũng không phải là người dễ chọc, dù sao, đứng sau lưng ông ta chính là Thánh Đan các cực lớn.

Nhưng, lúc này, Thánh Đăng Phong xuất hiện là có ý gì?

Muốn ra mặt cho Tần Ninh?

Thằng nhãi này rốt cuộc là có lai lịch thế nào?

Diệp Viên Viên của Diệp gia, cũng ra mặt vì hắn. Bây giờ, đến cả Thánh Đăng Phong cũng đích thân xuất hiện rồi.

“Thánh các chủ!”

U Vương trịnh trọng nói: “Kẻ này đã giết con cháu của hoàng thất ta. Tội đáng muôn chết. Ta nghĩ chuyện này không còn gì để thương lượng nữa chứ?”

“Có lẽ cũng vẫn thương lượng được đấy!”

Thánh Đăng Phong mở lời, cười nói: “Chết đi một vị hoàng tử, nhưng nếu có thể đổi lại hợp tác giữa Thánh đan các và hoàng thất thì ông nghĩ thế nào?”

Lời này vừa nói ra khiến U Vương cũng sững sờ.

Thánh đan các vẫn luôn nắm giữ mạch máu đan dược và linh khí của đế quốc Bắc Minh, tổn hại cực lớn tới lợi nhuận của hoàng thất.

Nhưng ngại chống lưng của người ta quá lớn nên hoàng thân không có cách nào để quản lý.

Hơn nữa, từ trước tới nay, Thánh đan các vẫn luôn từ chối hợp tác, một nhà độc chiếm. Hoàng thất cũng chỉ có thể không ngừng đàm phán với Thánh đan các, hi vọng hai nhà có thể cùng hợp tác với nhau.

Không ngờ, Thánh Đăng Phong lại vì Tần Ninh mà cam tâm tình nguyện làm tới mức này.

“Ta không thể quyết định chuyện này, vẫn cần Vương huynh tới đích thân giải quyết!”

U Vương trầm giọng nói: “Ta nhất định phải đem thằng nhãi này đi. Còn chuyện này giải quyết thế nào thì vẫn phải chờ ý tứ của đương kim thánh thượng!”

Nghe lời nói này, Thánh Đăng Phong cũng tỏ vẻ mặt khó xử nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh thu lại côn mảnh, nhìn U Vương kia, cười nói: “Cũng được, ta sẽ đi theo ông tiến cung, xem xem hoàng cung đế quốc Bắc Minh ngày nay còn có được mấy phần của năm đó!”

Nghe thấy câu nói này, U Vương hận tới mức nghiến răng.

Tần Ninh rõ ràng chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, trông nét mặt vẫn như đứa trẻ nhưng lời nói thì như một ông già, quả thật khiến người ta tức chết.

U Vương sải bước, đi thẳng.

Thánh Đăng Phong đi theo bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận hộ tống.

“Tần công tử, nếu Minh Ung đại đế không bỏ qua chuyện này vậy thì Tần công tử hãy đi theo Khương đại sư rời khỏi đế quốc Bắc Minh, gia nhập vào tổng các Thánh đan các”.

“Ở đó, kể cả hoàng đế Minh Ung có gan lớn thế nào thì cũng không động được tới lỗ chân lông của công tử!”

“Tháo chạy hả?”

Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên bật cười: “Chỉ là hoàng đế Minh Ung mà thôi, còn chưa tới mức khiến ta phải rời khỏi đế quốc Bắc Minh!”

“Hơn nữa, ở đây vẫn còn nhiều chuyện vẫn chưa kịp làm mà!”

Nghe câu nói này, Thánh Đăng Phong bỗng muốn nổ đầu.

Vị đứng trước mặt đúng là không sợ trời không sợ đất.

Đế quốc Bắc Minh, hoàng đế Minh Ung chính là vị hoàng đế xuất sắc nhất trong lịch sử, dốc lòng xây dựng đất nước, muốn biến đế quốc Bắc Minh trở nên càng lớn mạnh hơn.

Ngay cả bản thân Thánh Đăng Phong, xét về thực lực cũng không phải đối thủ của hoàng đế Minh Ung.

Cả đế quốc Bắc Minh, chỉ duy có vị kia ở học viên Thiên Thần là có thể phân cao thấp với hoàng đế Minh Ung mà thôi.

Một đoàn người, lúc này tiến về hoàng cung Bắc Minh.

Trên đường đi, sắc mặt của Minh Vũ vô cùng ảm đạm.

Vốn dĩ muốn lôi kéo Tần Ninh làm trợ thủ cho mình.

Nhưng ai biết được nửa đường lại giết Minh Hiên. Điều khiến hắn ta không ngờ tới là, Tần Ninh lại cứ như thế mà giết Minh Hiên.

Như thể giết một tên vô lại ở giếng chợ, gần như không thèm để tâm.

Gã này, rốt cuộc là lấy tự tin từ đâu?

Vốn muốn lôi kéo một thiên tài, nhưng bây giờ chỉ có thể thành một thiên tài sắp chết.

Mà vì chuyện này, khiến U Vương vốn không thích mình sẽ càng ghét hơn, thanh thế của mình trong triều cũng sẽ giảm sút đáng kể.

“Haizzz…”

Càng nghĩ càng chán nản, Minh Vũ không khỏi thở dài.

“Ngươi thở dài chuyện gì thế?”

Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng khiến Minh Vũ giật mình.

“Tần công tử!”

Minh Vũ nhìn Tần
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 102: Hoàng cung Bắc Minh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn nụ cười vô cớ của Tần Ninh, Minh Vũ lại không thể hiểu nổi.

“Không ngờ, ngươi đáng yêu thế!”

Tần Ninh vỗ vỗ vào vai của Minh Vũ, nói: “Nếu có thể thay đổi bộ dạng lo lắng tiều tuỵ của ngươi thì làm hoàng đế cũng khá đấy”.

Làm hoàng đế cũng khá đấy!

Nghe câu nói này, Minh Vũ lập tức che miệng Tần Ninh lại, thấp giọng nói: “Chỉ câu nói này của công tử thôi là đã đủ chết hơn ngàn lần rồi!”

“Đây là đất của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, chỉ cần hoàng gia không suy tàn thì lời nói của phụ hoàng ta chính là lệnh trời”.

“Đừng nói những lời phản nghịch như thế nữa!”

Minh Vũ thở dài: “Lần này bị U Vương nhìn thấy, e là vị U Vương này sẽ căm hận ta lắm đây”.

“Sợ gì!”

Tần Ninh cười nói: “Nếu ngươi muốn làm hoàng đế thì ta phong ngươi làm hoàng đế là được. Nếu lão già nhà ngươi không đủ tư cách thì ta sẽ kéo ông ta xuống khỏi hoàng vị”.

Nghe thấy vậy, Minh Vũ chỉ cười khổ.

E là lúc này Tần Ninh sợ quá hóa điên mất rồi?

Hoàng đế, đối với vị thân vương như hắn ta cũng là một sự tồn tại cao cao tại thượng và ngoài tầm với.

Nào có thể như Tần Ninh nói kéo xuống là có thể kéo xuống đây?

Nếu Tần Ninh đứng trước mặt hắn ta là cao thủ đã vượt qua tứ đại linh cảnh thì lời nói này mới có một chút tin cậy.

Tần Ninh cũng không nói nhiều mà nhìn Minh Vũ rồi lại nói: “Cha ngươi là đương kim hoàng đế Minh Ung, vậy mẹ ngươi là ai? Tới từ đâu?”

“Mẹ ta?”

Minh Vũ khẽ sững người, không rõ tại sao, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mẹ ta là người Tần gia ở quận Thiên Nguyên. Bây giờ là Thư phi của phụ hoàng, tên là Tần Thư Nguyệt”.

“Quả nhiên là… họ Tần…”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Quận Thiên Nguyên à, xem ra Minh gia cũng coi như có phúc về sau, không tự sụp đổ. Có con cháu như ngươi, Tần gia cũng coi như không tệ”.

“Nhưng hoàng tử như ngươi, khó tránh khỏi có chút ảm đạm đấy nhỉ?”

“Ha ha, thành thật mà nói, tổ tiên Tần gia của mẹ ta là một vị tên là Tần Thiên Nguyên. Năm đó đi theo Minh Uyên đại đế nam chinh bắc chiến, lập rất nhiều chiến công”.

“Tần gia năm đó là gia tộc đầu tiên ngoài hoàng thất được phong Vương Tước. Nhưng sau đó, cương quốc Bắc Minh sa sút, Tần gia ta cũng dần dần suy tàn. Vật đổi sao dời, đến giờ, chỉ còn là lớn bằng một quận mà thôi!”

“Thằng nhóc Tần Thiên Nguyên đó…”

Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: “Ngươi yên tâm, tổ tiên nhất mạch của mẹ ngươi rất lợi hại, nếu đã như vậy thì vừa hay ta giúp ngươi một tay!”

“Tần công tử đồng ý tham gia làm phụ tá cho ta?”

Nhưng vừa nói dứt lời, vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Minh Vũ chợt tan biến, thở dài rồi nói: “Đáng tiếc, bây giờ đã muộn, mạng sống của Tần công tử không giữ nổi nữa rồi”.

“Ai nói với ngươi là mạng của ta không giữ được nữa?”

Tần Ninh thản nhiên bật cười, nói: “Không chỉ mạng của ta vẫn giữ được mà còn đảm bảo giúp ngươi trở thành thái tử đương triều!”

“Nếu phụ hoàng ngươi không biết điều thì ta sẽ phế ông ta, lập ngươi lên làm hoàng đế mới”.

“Được không?”

Nghe thấy câu nói này, Minh Vũ chỉ cảm thấy kẻ đang đứng trước mặt mình không phải là Tần Ninh mà là một kẻ điên.

Những lời Tần Ninh nói bây giờ, mỗi một câu, đều… điên điên dại dại.

“Nhưng, với bối cảnh của Tần gia, bây giờ chưa đến nỗi phải dựa vào Minh gia mới đúng?”, Tần Ninh không hiểu hỏi: “Tổ tiên Tần gia của mẹ ngươi chính là Tứ Linh hoá thân kinh, đã đủ để Tần gia tự kiến quốc rồi!”

Nghe vậy, trong ánh mắt Minh Vũ lần đầu tiên tỏ vẻ chấn động.

Nhà mẹ Tần thị, tổ tiên Tần Thiên Nguyên, năm đó chính là cánh tay đắc lực của đại đế Minh Uyên. Tứ Linh hoá thân kinh chính là sách quý bất truyền của Tần gia. Tại sao Tần Ninh lại biết?

“Cái đó…”

“Hả?”

“Chắc công tử sẽ không phải là con rơi vãi bên ngoài của Tần gia nhà mẹ ta chứ?”

“…”

Khi mọi người tiến về phía trước thì cổng vòm cực lớn của hoàng cung đã hiện ra.

Bước chân của U Vương ngừng lại, nhìn mấy người đằng sau.

“Đi vào!”

Ánh mắt của U Vương rơi xuống Tần Ninh, trong đó mang đầy sát khí.

Tần Ninh coi như không nhìn thấy ánh mắt đó mà bước thẳng vào hoàng cung.

Mấy vạn năm rồi, hắn mới trở về nơi này một lần nữa.

Hoàng cung Bắc Minh!

Tần Ninh nhìn bốn phía, tất cả vẫn rất quen thuộc.

Sải bước tiến vào trong cung, qua lại trên những con đường lớn lát gạch đỏ, ngói xanh, nhìn bốn phía những hộ vệ thiết giáp đi lại như con thoi.

Trong lòng Tần Ninh bỗng có chút cảm động.

“Cách nghĩ của nhóc con Minh Uyên, tuy rằng đã thực hiện nhưng con cháu hậu bối lại không giữ được rồi!”

Sau đó, mọi người đặt chân lên một quảng trường.

Quảng trường này rộng mấy ngàn mét vuông, duy chỉ có tám cột trụ đá, phân chia ra bốn phía, ngoài ra thì không còn vật nào khác.

Thánh Tâm Duệ kinh ngạc khẽ than: “Đây là lần đầu tiên ta tới hoàng cung. Ở đây thật cổ quái, tám cột trụ đá kia có tác dụng gì vậy?”

“Bên trên có khắc… thần long?”

Nghe vậy, Minh Vũ mang chút kiêu ngạo mà nói: “Tổ tiên của ta là đại đế Minh Uyên. Đại đế Minh Uyên chính là đồ đệ của tôn giả Thanh Vân ngày xưa. Tôn giả Thanh vân đó là đồ đệ được yêu mến của vạn cổ đại đế Cửu U đại đế”.

“Tám trụ đá này chính là khi tổ tiên của ta - Minh Uyên đại đế xây dựng hoàng cung thì sư tổ gia Cửu U đại đế đích thân tặng cho tổ tiên ta!”

Nghe thấy vậy, Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ cùng xuýt xoa mãi không thôi.

Cửu U đại đế, mạnh nhất từ xưa tới nay. Trên Cửu U đại lục này, chưa từng có người nào sáng chói và kinh động bốn phương như Cửu U đại đế!

Nếu Minh Uyên đại đế không phải là đồ đệ của Cửu U đại đế thì e rằng, đế quốc Bắc Minh năm đó cũng không thể trở thành cương quốc Bắc Minh.

Võ giả sống trên Cửu U đại lục có ai mà không đặt Cửu U đại đế là mục tiêu theo đuổi cả đời.

Nhưng tự cổ chí kim, mấy vạn năm trôi qua, làm gì có kẻ nào thực sự làm được tới bước này.

“Lên!”

“Lên!”

“Lên!”

Mà, đúng lúc mọi người cảm thấy kinh ngạc thì bỗng chốc bốn phía quảng trường đã vang lên những tiếng hét.

Hơn ngàn cấm vệ quân, lúc này, tay cầm đao kiếm, thương dài, cung nỏ nhắm vào đám người giữa quảng trường.

Cấm vệ quân chính là quân đội cao cấp nhất hoàng thất Bắc Minh, mỗi người đều có tu vi ít nhất là cảnh giới Linh Hải.

Lúc này, có hơn ngàn người xuất hiện, thanh thế cực lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Minh Vũ tái mét.

Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên cũng cẩn trọng hơn.

“U Vương, ông có ý gì vậy?”

Thánh Đăng Phong nhìn bóng người màu đen đang đứng ở bậc thềm bên trên, lạnh lùng hỏi.

“Thánh các chủ!”

U Vương mở miệng nói: “Bây
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 103: Bát Hoang Viêm Long Hộ



U Vương vốn dĩ không định diện kiến hoàng đế Minh Ung để xử lý chuyện này.

Mà ông ta lừa bọn họ tới đây là vì ông ta lo Thánh Đăng Phong sẽ ngăn cản trên đường lớn.

Mà ông ta không nắm chắc sẽ đánh bại được Thánh Đăng Phong, sợ Tần Ninh chạy mất.

Cho nên lừa mấy người này tới đây, với số lượng cấm vệ quân này thì đã đủ để áp chế bọn họ, kể cả Thánh Đăng Phong có thể đi thì Tần Ninh cũng không đi được.

Cho dù thế nào thì U Vương đã hạ quyết tâm phải giết bằng được Tần Ninh.

“U Vương, không ngờ ông đường đường là một vị thân vương mà lời nói không đáng tin!”, Thánh Đăng Phong cực kỳ phẫn nộ.

“Thánh các chủ!”

U Vương không hề nhượng bộ, nói: “Ta nói rồi, chỉ cần ngươi lui ra thì chuyện này sẽ không liên quan đến ngươi. Nếu ngươi cố tình làm theo ý mình thì Minh Thương Vân ta coi như liều cái mạng này thì cũng phải bảo vệ uy nghiêm của hoàng gia Minh gia!”

Nghe vậy, Tần Ninh phụt một tiếng, bật cười.

Tiếng cười này quả thật là… quá chói tai trong khung cảnh gay gắt như vậy.

“Ngươi cười gì?”

Ánh mắt U Vương nhìn Tần Ninh mang đầy sát khí.

“Cương quốc Bắc Minh kế thừa mấy vạn năm đến nay, chỉ còn lại chút bối cảnh. Ông còn muốn bị đánh bại hoàn toàn?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Mở miệng ra là uy nghiêm của hoàng gia. Minh gia ông còn có uy nghiêm hoàng gia sao?”

“Ngươi…”

“Tần huynh, huynh nói ít đi mấy câu đi!”

Lúc này Minh Vũ bước ra nói: “Vương thúc, vẫn nên bẩm báo lại phụ hoàng về chuyện này. Dù sao Thánh các chủ còn ở đây, làm tổn thương hoà khí thì không tốt…”

“Ngươi câm miệng!”

U Vương trách mắng: “Được phong thân vương rồi thì có thể ý kiến phải trái với Vương thúc của mình sao?”

“Minh Vũ, nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, còn chưa đi tới bên cạnh ta. Thì ta cũng không ngại giết luôn cả ngươi đâu!”

Lời này vừa nói ra khiến vẻ mặt của Minh Vũ trắng bệch.

Cùng giết…

Nhưng đây là Vương thúc của hắn ta cơ mà!

“Minh Thương Vân, ông kiêu căng phách lối lắm đấy. Ta lại muốn xem xem. Hôm nay, ông đối phó với ta thế nào!”

Lúc này, trong mắt Thánh Đăng Phong đã loé lên một tia chết chóc.

Ông ta thật sự tức giận.

Coi như Minh Thương Vân coi thường Tần Ninh thì ít nhất ông ta vẫn đang đứng đây nhưng bây giờ người này lại không thèm nể mặt ông ta.

Thánh Đăng Phong bước lên, đứng chắn trước người Tần Ninh.

Hôm nay, ông ta muốn xem xem, rốt cuộc là U Vương này có dám giết Thánh Đăng Phong ông ta hay không.

Thấy cảnh tượng này, Minh Thương Vân chấn động trong lòng.

Ông ta không ngờ, tới mức này rồi mà Thánh Đăng Phong vẫn còn bảo vệ cho Tần Ninh.

Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Thánh Đăng Phong bảo vệ hắn như vậy.

Nhưng chuyện đến giờ thì đã không còn đường lui nữa rồi.

Ông ta đường đường là U Vương, nếu như một Tần Ninh nho nhỏ còn không giết được thì ông ta còn mặt mũi nào nữa?

Cùng lắm là trở mặt với Thánh đan các. Vốn dĩ Thánh đan các đã chiếm giữ giao thương về linh đan và linh khí của đế quốc Bắc Minh nên đã có quan hệ cạnh tranh với hoàng thất.

Giết thì giết thôi!

U Vương bị tức tối đánh thẳng vào tim, hoàn toàn mất đi lý trí.

“Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”

Bàn tay ông ta vung lên, đám đông cấm vệ quân bỗng chốc đứng lên trước.

Những cung tiễn thủ này không phải là thợ săn bình thường mà là cung tiễn thủ cảnh giới Linh Hải, những mũi tên mà họ dùng đều là linh khí. Uy lực của một mũi tên thì đến cảnh giới Linh Hải thông thường cũng không thể chịu nổi.

Cho dù là cảnh giới Linh Phách thì khi đối diện với hàng ngàn mũi tên thì với lực tấn công đó, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể bị thương.

Một khi bị thương thì sẽ không có cách nào chống đỡ!

Thánh Đăng Phong cau mày. Ông ta không ngờ, U Vương lại điên cuồng tới mức này.

Ông ta thật sự không sợ chết sao?

“Thánh Đăng Phong, ta cho ông thời gian suy nghĩ!”

U Vương gằn giọng nói: “Nếu ông không tự nguyện rời đi, vậy thì đừng trách Minh thương Vân ta hạ thủ vô tình”.

“Ông cứ thử xem!”

Lúc này, hai người đang đối đầu gay gắt.

“Khoan đã!”

Chính vào lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Tần Ninh bước ra, nhìn về phía trước.

“Nhóc con, nghĩ kỹ rồi à? Chuẩn bị chịu chết, không làm liên luỵ đến người khác?”, U Vương cười nham hiểm, nói: “Sớm nên như thế rồi. Giết con cháu hoàng gia ta mà ngươi còn cho rằng có thể sống tiếp sao?”

“Nhưng bây giờ, cũng không tính là…”

“Chịu chết?”

Tần Ninh bỗng chốc mở miệng, toét miệng cười, nói: “Chịu chết, Ông! Rác! Rưởi!”

Lúc này, từng câu từng chữ của Tần Ninh không hề khách sáo mà mắng thẳng.

“Minh Thương Vân đúng không? Chỉ là một U Vương mà dám giết ta? Cũng xứng giết ta sao?”

Tần Ninh cười khẩy nói: “Kể cả là hoàng đế Minh Ung thì đứng ở đây cũng phải cung kính gọi ta một tiếng Tần công tử!”

“Ông là cái thá gì?”

Ông là cái thá gì?

Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều chết lặng.

Đại ca à, muốn ra oai thì cũng phải xem giờ đấy!

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy lời k*ch th*ch Minh Thương Vân. Muốn chết sao?

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra thì rõ ràng đã trở thành mồi lửa cuối cùng làm bùng cháy quyết tâm của Minh Thương Vân.

“Bắn tên!”

Minh Thương Vân lửa giận phừng phừng, không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.

Không giết Tần Ninh thì còn đâu uy nghiêm hoàng gia?

Lúc này, hàng loạt mũi tên như những con châu chấu bay rợp trời.

Trong khoảng khắc này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Minh Vũ, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên vây xung quanh Tần Ninh, chuẩn bị vẹn toàn.

Thánh Đăng Phong đứng trước bốn người họ, nhìn những mũi tên kia cũng thầm nghĩ không hay rồi.

Ông ta có thể bảo vệ mình, đã coi là khá lắm rồi, nhưng còn bốn người phía sau thì ông ta không nắm chắc.

Lần này, phiền phức to!

Thánh Đăng Phong gầm lên nói: “Tâm Duệ, bảo vệ thật tốt Tần công tử. Nếu cha gặp phải bất trắc thì trở về tìm Khương đại sư”.

“Cha…”

“Cái gì mà gặp phải bất trắc?”

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi bước ra, đón những mũi tên kia, cười nhạt: “Muốn bất trắc thì cũng là bọn họ!”

Ầm…

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Ninh vung lên, hai tay chắn phía trước.

Tám ấn ký kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Ninh.

Ấn ký kia không phải là linh ấn ngưng tụ linh trận, cũng không phải là khí ấn luyện chế linh khí mà là một ấn ký vô cùng kỳ quái.

Chúng bay ra từ trong tay Tần Ninh với tốc độ cực nhanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu.

Mấy người còn chưa nhìn rõ ấn ký bay đi đâu thì chúng đã biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Đến giờ, các ngươi đã im lặng mấy vạn năm cũng nên hiện hình rồi!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Hoàng thất Bắc Minh, đời sau không bằng đời trước, tự xoá đi ánh sáng của các ngươi”.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ!”

Một tiếng hét vang lên, trong khoảnh khắc này, Thánh Đăng Phong chỉ cảm thấy một hơi thở khủng khϊế͙p͙, từ sâu trong lòng đất truyền tới.

Ngay sao đó, một luồng nhiệt nóng rực từ bốn phía ngưng tụ mà tới.

Hơi thở nóng rực kia ngưng tụ trên bề mặt thân thể của Tần Ninh, bỗng nhiên, bốn phía quảng trường, tám trụ sắt màu đỏ thẫm cao 100 mét, ngang 10 mét chợt xuất hiện ngọn lửa chết chóc trên bề mặt.

Ngọn lửa đó ngày càng toả sáng, hơi thở nóng rực, càng lúc càng sáng hơn.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị ánh lửa thu hút, bị hấp dẫn bởi sự thay đổi của những trụ sắt màu đỏ thẫm kia.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, trừng phạt tất cả những kẻ dám bất kính với ta!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì bàn tay chỉ thẳng vào Minh Thương Vân!
 
Phong Thần Châu
Chương 104: Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát



Grào…

Lúc này, ở bốn phía quảng trường, hình rồng điêu khắc trên tám trụ sắt bỗng sống lại.

Ánh lửa trên tám trụ Bàn Long đã ảm đạm dần nhưng tám con rồng lửa kia thì lại xuất hiện trong không trung.

Dài 100 mét, bề ngang 10 mét có dư, ánh lửa trên thân b*n r* bốn phía, khiến người ta cảm thấy áp bức cực lớn.

“Đây là… rồng!”

Lúc này, trong ánh mắt của Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Minh Vũ chỉ nhìn thấy một vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Diệp Viên Viên vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt thì lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia cũng hiện ra một tia ngạc nhiên.

Đây… là do Tần Ninh tạo ra sao?

Trong tám con rồng lửa thì lúc này, có ba con quấn quýt bên Tần Ninh. Như một con vật nuôi ngoan ngoãn, tràn đầy hơi thở sự sống.

Nó có thể khiến một võ giả cảnh giới Linh Đài hoá thành ngọn lửa bùng cháy thành tro tàn, nhưng khi đến gần Tần Ninh thì lại như trở thành một đốm lửa yết ớt vậy.

Bàn tay Tần Ninh búng nhẹ vào đầu rồng, cười nói: “Vẫn giống như trước đây, mang đầy nhân tính nhỉ!”

Mà lúc này, bốn con rồng khác thì lại gào thét, biến những mũi tên đang lao vun vút kia thành sắt nóng chảy, tách tách rơi xuống.

Sau đó, bốn con rồng kia điên xuồng gầm rú bổ thẳng xuống cấm vệ quân ở bốn phía, mở miệng nhả ra những quả cầu lửa. Vốn dĩ hơn ngàn cấm vệ quân đang đứng bốn phía bỗng chốc biến thành đống tro tàn.

Một con rồng cuối cùng thì lượn vòng, lao tới đỉnh đầu U Vương.

“Ta nói rồi!”

Lúc này, Tần Ninh khẽ bám lấy sừng rồng, rồi khoanh chân trên đầu nó, thản nhiên cười: “Minh Thương Vân ông trong mắt ta chỉ là một quả rắm!”

“Đừng nói là ông, kể cả hoàng đế Minh Ung tới đây, gọi ta một tiếng Tần công tử thì đã coi như là quá bối phận rồi, ông còn dám giết ta?”

“Nhóc con Minh Uyên đại đế kia cũng không dám nói như thế!”

Bàn tay của Tần Ninh vung nhẹ xuống.

Con rồng kia nhe răng múa vuốt, vồ thẳng xuống, muốn nuốt gọn U Vương.

“Không…”

Lúc này, U Vương hét lớn lên một tiếng kinh hoàng. Tám trụ Bàn Long kia ở hoàng cung Bắc Minh đã mấy vạn năm, trước nay vẫn không có động tĩnh gì, bây giờ sao lại thế…

Nhưng, ông ta không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Hơi thở nóng hầm hập nuốt chửng ý niệm của ông ta, nuốt hết tất cả của ông ta.

“Không được!”

Đúng vào lúc này, một giọng nói mang theo uy nghiêm vang lên trong hư không. Trong không trung, một bóng người sải bước tới. Bóng người đó loé lên ánh sáng rồi đáp xuống quảng trường.

Nhưng tiếng hét này, rốt cuộc cũng đã tới muộn.

Ngón tay Tần Ninh chỉ điểm, con rồng kia nuốt thẳng U Vương vào bụng. Ngọn lửa nóng rực, nướng cháy từng bộ phận trên cơ thể U Vương.

“Phụ hoàng!”

Thấy người tới, Minh Vũ lập tức quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ.

“Tần công tử, niệm tình Vương đệ của ta là đời sau của Minh Uyên đại đế, xin… hạ thủ lưu tình!”

Minh Ung mặc một bộ long bào màu vàng, tóc dài được cột lên, vẻ mặt kiên định, trên thân thể toả ra một hơi thở hoàng gia bẩm sinh. Lúc này ông ta không hề tỏ vẻ mà trái lại nhìn Tần Ninh với một vẻ mặt cung kính, giọng nói, còn mang theo một tia… cầu khẩn!

Lúc này, mí mắt của Minh Vũ giật giật.

Thân là hoàng đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Ung dốc lòng vì nước, có thể gọi là hoàng đế xuất sắc nhất trong mấy đời hoàng đế.

Mà cũng chính vì thế mà từ trước tới nay, Minh Ung vẫn tạo cho người khác cảm giác cường thế, nói một không nói hai.

Đừng nhìn Minh Thương Vân vừa rồi tức tối, khoa trương, nhưng ở trước mặt hoàng đế Minh Ung thì ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Minh Vũ thề rằng, từ lúc mới sinh ra tới bây giờ, chưa từng thấy bộ dạng này của phụ hoàng.

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chắp tay, giọng điệu thành khẩn, đem theo vẻ thương lượng, trên mặt còn treo nụ cười.

Đây… thật sự là phụ hoàng sao?

“Hạ thủ lưu tình? Lúc ông ta muốn giết ta có từng nghĩ tới hạ thủ lưu tình?”

“Tần công tử, nếu như tổ tiên ở đây, e rằng cũng không muốn… để Tần công tử phải giận dữ!”

Tần Ninh liếc nhìn Minh Ung, nói: “Xem ra, ông cũng có chút mắt nhìn người, biết lấy Minh Uyên ra mà nói tình”.

“Nhưng, cái bản mặt của lão tổ nhà ngươi, dùng một lần thì bớt một lần”.

Tần Ninh nhìn Minh Thương Vân, nói: “Tội chết khó tránh, tội chết khó thoát!”

Bàn tay hắn siết lại, tiếng răng rắc bỗng chốc vang lên.

Tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng của Minh Thương Vân khiến lòng người lạnh lẽo.

Lúc này, mấy người chỉ nhìn thấy trong cơ thể của Minh Thương Vân tất cả Linh Phách, Linh Luân, Linh Đài cùng Linh Hải hoàn toàn vỡ nát.

Toàn thân trên dưới không có lấy một tia linh khí.

Một võ giả cảnh giới Linh Phách mạnh mẽ là vậy mà cứ như thế… bị phế!

Khoé mắt của Thánh Đăng Phong giật giật vài cái, ánh mắt mang đầy vẻ kinh hoàng.

Tần Ninh, rốt cuộc là người thế nào?

Sao hắn có thể thi triển phương pháp này?

Ông ta vốn cho rằng, dưới ảnh hưởng của con trai mình, ông ta đã đánh giá cao Tần Ninh rồi. Nhưng giờ xem ra, ông ta vẫn xem nhẹ Tần Ninh.

Mà Thánh Tâm Duệ đứng một bên thì bây giờ trong lòng chỉ cảm thấy vui mừng.

Hắn ta vui mừng con đường mình đã chọn.

Trở thành đan đồng của Tần Ninh.

Đối với người khác mà nói, có thể là Tần Ninh đã được lợi từ kỳ tài đan thuật là hắn ta.

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói, chính là hắn ta đã chiếm được lợi từ Tần Ninh.

Lúc này, Diệp Viên Viên cũng loé lên ánh sáng trong đôi mắt đẹp của nàng.

Gã này, bất kỳ lúc nào cũng có cách!

Gần như là dưới trời đất này, không có chuyện gì mà hắn không làm được.

Nhìn Minh Thương Vân bị hung hăng quăng xuống, tuy một thân tu vi đã mất hết nhưng may mà còn giữ được mạng.

Lúc này, hoàng đế Minh Ung mới thở phào.

Bàn tay vung lên, một sức mạnh êm dịu đỡ Minh Thương Vân dậy.

Minh Thương Vân nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt không có một chút tàn nhẫn nào mà chỉ có sự kinh sợ.

Đáng sợ!

Khủng khϊế͙p͙!

Tần Ninh, không phải là người!

Ánh mắt Tần Ninh liếc qua khiến thân thể của Minh Thương Vân bỗng chốc run lẩy bẩy. . Được copy tại { T rùmTruyện. O RG }

“Tạm thời tha cho ngươi một mạng. Đời này làm một vương gia nhàn tản là được rồi. Nếu không phải nể mặt Minh Uyên thì hôm nay kẻ phải chết không chỉ có Minh Hiên đâu!”

“Tạ ơn Tần công tử!”

Hoàng đế Minh Ung chắp tay, cười nói: “Tần công tử tới hoàng cung, kẻ hèn này không thể nghênh đón từ xa, thật thất lễ. Không bằng xin mời vào cung ngồi một lát, công tử thấy sao?”

“Cũng được!”

Tần Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi quần áo, nói: “Chỗ này… thật khiến người ta hoài niệm!”

Nhìn thấy Tần Ninh sải bước rời đi, hoàng đế Minh Ung lập tức vứt Minh Thương Vân cho Minh Vũ, nói: “Con đưa Vương thúc hồi phủ”.

“Vâng!”

Mà đúng lúc này, có tiếng bước chân xôn xao, cùng với tiếng giáp sắt âm vang từng hồi.

Bốn phía quảng trường có bóng dáng của cấm vệ quân lại một lần nữa chạy tới.

Mấy bóng người đó, nhanh chóng tiến đến.

“Hoàng thượng, thuộc hạ thất chức, xin hoàng thượng giáng tội!”

Lúc này, mấy vị thống lĩnh cấm vệ quân quỳ xuống, dập đầu, vẻ mặt hoảng loạn.

“Đứng lên đi!”

Hoàng đế Minh Ung xua tay nói: “Trong hoàng cung có thích khách, U Vương hộ giá có công, nhưng bị mất hết tu vi. Từ nay trở đi phong làm Cửu Phẩm Vương. Chuyện này kết thúc ở đây!”

“Vâng!”

Vị thống lĩnh kia lập tức khom lưng nói: “Hoàng thượng, còn thích khách thì sao?”

Lời này vừa nói ra, trên thân thể hoàng đế Minh Ung lại hiện lên sát khí.

“Ta đã nói, chuyện này kết thúc tại đây!”

Một luồng khí lạnh tràn ra. Thống lĩnh kia quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất, vẻ mặt tái mét: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ đã rõ!”, dặn dò xong xuôi, lúc này Minh Ung mới vội vàng sải bước đi theo Tần Ninh hướng vào trong hoàng cung, từ từ đi mất.
 
Phong Thần Châu
Chương 105: Bốn bức tượng điêu khắc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Minh Vũ ôm lấy U Vương, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này cũng coi như kết thúc rồi.

Mà xem ra kết quả cũng coi như không tệ.

Ít nhất thì phụ hoàng... không có sát ý với Tần Ninh.

Sau khi vội vàng giao U Vương cho mấy vị thống lĩnh thì Minh Vũ cũng vội vàng chạy theo.

Mà lúc này, trong hoàng cung, Tần Ninh chắp tay đi từ từ. Thân hình cao gầy đó nhìn hoàng cung rộng lớn, thổn thức không thôi.

Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh không lên tiếng, thái độ cung kính.

Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên và Minh Vũ đi theo sau họ tầm trăm bước.

Bốn người lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cũng chưa ai lên tiếng.

Tần Ninh dừng trước cửa một tòa cung điện.

Nhìn cung điện này, Tần Ninh hơi nhíu mày.

“Tần công tử!”

Hoàng đế Minh Ung lên tiếng: “Nơi này là trọng địa của hoàng cung Bắc Minh. Hàng chục ngàn năm qua, hoàng thất Bắc Minh từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ mạnh mẽ quay về yếu ớt, nhưng mỗi một đời hoàng đế đều ở đây để tiếp nhận lại di chí của tổ tiên. Ngoài hoàng đế ra thì người khác không được tự ý đi vào”.

“Các ngươi tính ra cũng còn có tâm”.

Tần Ninh gật đầu, nói: “Mở ra đi, ta muốn vào xem!”

Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung không hề do dự mà đi thẳng lên.

Ông ta kết ấn, những ấn chú phức tạp được tỏa ra, bao phủ lên trên cửa lớn kia.

Cửa lớn từ từ mở ra, tạo nên những âm thanh cót két, lộ rõ vẻ cổ xưa của nó.

“Mời công tử!”

Hoàng đế Minh Ung cực kỳ cung kính, không hề do dự nói.

Tần Ninh lúc này hít sâu, bước vào trong.

Cửa lớn được mở ra, cả tòa đại điện ở nơi sâu thẳm. Mà bốn phía còn có huyền thiết kiên cố bao phủ. Cho dù có là cường giả vượt qua tứ linh cảnh thì cũng không thể lẻn vào được.

Tần Ninh bước vào trong đại điện, bên dưới có ánh đèn chiếu sáng.

Cả tòa đại điện lúc này tỏa ra một hơi thở bất đồng.

Nghiêm trang, yên tĩnh, hào hùng.

Tiến vào trong đại điện, người ta như rơi vào độ sâu của hàng chục ngàn năm trước.

Tần Ninh lúc này đi dạo quanh đại điện. Cả tòa đại điện có diện tích hàng trăm mét vuông, nhưng không có quá nhiều kiến trúc.

Mà chỉ có bốn pho tượng.

Bốn pho tượng đó có thứ tự cao thấp cực kỳ tỉ mỉ.

Thấy Tần Ninh đang nhìn bốn pho tượng, Minh Ung đại đế lập tức đi lên giới thiệu: “Pho tượng cao trăm mét này là tổ tiên của ta, Minh Uyên đại đế!”

“Bên trái tượng của tổ tiên ta là một pho tượng cao 80 mét, đó là Tần Nguyên Thiên, tổ tiên của nhà họ Tần đã đi theo tổ tiên sát phạt khắp nơi, lấy được thiên hạ!”

“Vị bên phải này là sư đệ của tổ tiên ta, cũng là Thiên Thanh Thạch, người sáng lập ra học viện Thiên Thần”.

“Vị ở giữa này lại chính là sư tôn của tổ tiên và lão tổ Thiên Thanh Thạch, Thanh Vân tôn giả!”

Minh Ung đại đế còn định nói tiếp thì Tần Ninh lại cắt lời: “Ta biết!”

Minh Ung đại đế nghe vậy thì cũng im lặng không nói.

Ánh mắt ông ta không có chút gì là mất kiên nhẫn hay bất mãn mà còn tỏ ra hết sức tự nhiên.

Mà lúc này, bên ngoài đại điện, Minh Vũ lại tiến lên ngăn cản ba người Thánh Đăng Phong.

“Minh Vũ, ngươi có ý gì?”, Diệp Viên Viên chau mày hỏi.

“Ba vị, nơi này chỉ có đế vương mới được vào, ba vị thì không thể!”, Minh Vũ khổ sở nói.

“Vậy tại sao Tần huynh vào được?”

Thánh Tâm Duệ lo lắng cho sự an nguy của Tần Ninh: “Có phải ngươi lừa chúng ta không?”

Nghe vậy, Minh Vũ cười khổ: “Chư vị, nơi này thật sự không thể vào đâu. Còn Tần huynh... Ta nghĩ, nếu huynh ấy muốn vào thì phụ hoàng cũng không thể ngăn nổi đâu?”

Minh Vũ nói ra, ba người do dự một chút rồi gật đầu.

Mãi một lúc sau, Thánh Đăng Phong mới lên tiếng: “Tương truyền năm xưa Minh Uyên đại đế lập ra cương quốc, không một ai trên Cửu U đại lục có thể so bì. Sau khi Minh Uyên đại đế thành danh thì đã xây nên một tòa đại điện ở trong đế quốc Bắc Minh, dựng nên bốn pho tượng, nghe nói là... trấn thủ mệnh mạch của đế quốc Bắc Minh!”

Lúc này Minh Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bí mật này chỉ có số ít con cháu hoàng thất mới biết, nếu không vì mẹ hắn ta là người nhà họ Tần thì cũng không biết được chuyện này.

Nhưng không ngờ Thánh Đăng Phong lại biết.

Xem ra Thánh Đan các không hổ là một thế lực đứng đầu của Cửu U đại lục.

Bốn người yên tĩnh chờ bên ngoài đại điện.

Mà trong đại điện lúc này, hoàng đế Minh Ung cũng kiên nhẫn nhìn Tần Ninh.

“Được rồi, cho ta xem pho tượng cuối cùng đi!”

Tần Ninh lập tức lên tiếng.

Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung tỏ ra kinh ngạc.

Ông ta đoán được thân phận Tần Ninh không đơn giản, nhưng không ngờ Tần Ninh lại biết cả pho tượng thứ năm.

Mặc dù kinh ngạc nhưng Minh Ung đại đế vẫn làm theo.

Minh Ung đại đế đi đến chân bốn pho tượng, rồi quỳ xuống đất, cúi lạy ba lần, sau đó đứng dậy, hai tay ông ta hiện ra một ấn ký.

Ngay sau đó, một giọt máu rơi xuống, ấn ký đó cháy ra phừng phừng.

Sau đó là một cảnh tượng kinh người xuất hiện.

Trong đại điện, bốn pho tượng lại chia ra làm hai, sau đó quỳ một chân, cúi đầu xuống. Ở giữa hiện ra một con đường cùng một hình ảnh.

Đó là một pho tượng cao ba trăm mét, toàn thân được làm từ kim mộc ánh đỏ, phong thần tuấn mỹ, ánh mắt hư vô, mặc đồ màu đen, nhìn vô cùng tiêu dao.

Lúc này, cả bốn pho tượng cùng quỳ xuống, đón chào pho tượng lớn bước ra.

Minh Ung đại đế không hề giới thiệu, ông ta tin rằng Tần Ninh biết pho tượng này là ai.

Nhìn pho tượng cao lớn đó, Tần Ninh cười nhẹ: “Nhìn cũng giống đấy, mà cũng đẹp trai lắm!”

Đối diện với pho tượng của chính mình trong đời thứ nhất, khen bản thân mình đẹp trai, Tần Ninh cũng rất vô sỉ mà khen ngợi bản thân.

Năm đó, thân là Cửu U đại đế, không một ai quen thuộc với cả Cửu U đại lục này hơn hắn.

“Tổ tiên các ngươi có lòng lắm!”

Tần Ninh cảm thán rồi bay lên, đến thẳng chỗ bàn tay của pho tượng đó rồi quay xuống nhìn Minh Ung.

“Tiếc là đời sau lại kém hơn đời trước!”

Nghe vậy, hoàng đế Minh Ung quỳ sụp xuống, bái lạy: “Xin Tần công tử chỉ điểm cho. Thân là hậu duệ của hoàng thất Bắc Minh, Minh Ung ta đời này nguyện dốc hết tâm sức để phục hồi lại cơ nghiệp vinh quang của tổ tiên!”

“Tiếc là quá khó, đế quốc Bắc Minh hiện giờ còn không đủ điều kiện xưng đế quốc. Các đế quốc, thượng quốc và cương quốc xung quanh đều đang nhìn chằm chằm. Còn có các thế lực đỉnh
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 106: Tụ Linh trận cấp bốn



Hắn đâu có nói vậy với mấy vị đồ tôn đâu.

Cái tên nhóc Minh Uyên này nhanh trí vô cùng, nhưng lại là một người ôm mộng thiên hạ, muốn lập một cương quốc mạnh mẽ, bao phủ toàn Cửu U Đại Lục.

Mà Thiên Thanh Thạch thì ổn định hơn nhiều, tạo một học viện bồi dưỡng nhân tài.

Tần Ninh rất tán thành chuyện này.

Minh Uyên tự tay lập nên thế lực lớn mạnh như cường quốc Bắc Minh, hắn đều nhìn thấy hết, thậm chí còn tán thưởng.

Chính vì tên nhóc Minh Uyên quá nhanh trí nên Thanh Vân mới suốt ngày dạy dỗ nó.

Một khi nó bị uất ức thì sẽ lập tức đến khóc lóc với vị sư tổ này là hắn, cuối cùng, Thanh Vân lại bị hắn trách phạt một hồi.

Thanh Vân bị mắng, khó chịu, lại tức giận với Minh Uyên. Vòng tuần hoàn cứ thế xoay tròn, đôi thầy trò vui vẻ này suốt ngày khiến hắn nhức cả đầu.

Cũng chính vì thế mà Minh Uyên lại cực kỳ tôn kính vị sư tổ này.

Hôm nay, nhìn thấy pho tượng này, Tần Ninh càng hiểu được, vị đồ tôn năm nào của bản thân đã tôn kính hắn đến mức độ nào.

“Đế quốc Bắc Minh đi được đến ngày hôm nay, nói cho cùng, đây có phải sự đi xuống của hoàng thất Bắc Minh hay không, các ngươi có lỗi với tổ tiên của mình như thế nào, chuyện này ta cũng chẳng quan tâm”.

Tần Ninh xua tay: “Mà việc muốn thay đổi đế quốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều”.

Nghe vậy, sắc mặt Minh Ung trở nên ảm đạm.

Năm đó, tổ tiên truyền lệnh cho đời sau rằng, người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ, vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ đời nào, thì đều phải đối xử cung kính như với tổ tiên.

Hàng chục ngàn năm qua, chưa có ai có thể mở được Bát Hoang Viêm Long hộ.

Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã làm được.

Điều này đủ để chứng minh Tần Ninh chính là người mà tổ tiên nói đến.

Ông ta không dám thất lễ một chút nào.

Nhưng Tần Ninh rõ ràng là không muốn giúp hoàng thất Bắc Minh của ông ta quật khởi lại.

Điều này khiến hoàng đế Minh Ung cảm thấy lạnh lòng.

Không lẽ hoàng thất Bắc Minh sẽ phải đi xuống như vậy hay sao?

“Tổ tiên của ông có thể biến nước Bắc Minh, từ một quận nhỏ phát triển đến mức không một thế lực nào trên Cửu U Đại Lục dám bất kính. Thế mà các ông lại đời sau kém hơn đời trước, suy đồi đến mức này. Ta nghĩ các ông nên tự gánh vác trách nhiệm đi!”

Tần Ninh nói với giọng trầm trọng: “Nhưng chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để hoàng thấy Bắc Minh các ông biến mất trên Cửu U Đại Lục đâu. Ta đảm bảo với ông là như vậy! Cũng coi như là...”

Tần Ninh nói đến đây thì lại thở dài.

Nghe vậy, hoàng đế Bắc Minh cảm thấy vui vẻ trở lại.

Ông ta không nghi ngờ lời đảm bảo của Tần Ninh một chút nào.

Người ở Cửu U Đại Lục có thể mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ, có lẽ chỉ có mình Tần Ninh thôi.

Người này, tuyệt đối có liên quan mật thiết đến tổ tiên.

Giống như những gì tổ tiên nói, đế quốc phải đối xử với người mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ y như với tổ tiên.

Đó tức là Tần Ninh trước mắt ông ta có được một năng lực mạnh mẽ.

Mặc dù Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, nhưng mở được Bát Hoang Viêm Long Hộ là đủ để chứng minh tất cả.

Lời hứa của Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái đi làm những việc trước đây không dám làm.

Nói cách khác, nếu ông ta cố ép mọi thứ phát triển thì sẽ mang đến đả kích hủy diệt cho đế quốc Bắc Minh.

Đó là thứ mà đế quốc Bắc Minh không thể chịu nổi.

Nhưng Tần Ninh đồng ý bảo vệ cho mệnh mạch của hoàng thất Bắc Minh, thì ông ta, có thể to gan bước ra. Kết quả tệ nhất sẽ không phải là bị hủy diệt mà chỉ là bị đánh về nguyên hình thôi.

“Cảm ơn... Tần công tử!”

Minh Ung đại đế chắp tay.

“Ông không cần cảm ơn ta đâu. Nếu thật sự muốn trở nên mạnh hơn thì phải dựa vào chính bản thân mình kìa!”, Tần Ninh ngừng một lúc rồi nói: “Dù gì thì tổ tiên của ông năm đó cũng không dựa vào sư tôn với sư tổ của mình để mở ra cương quốc Bắc Minh, mà hoàn toàn nhờ vào thực lực cùng kiến thức của bản thân!”

“Dạ!”

Tần Ninh nhìn bức tượng đó rồi nói: “Nơi này hãy cho con cháu hoàng thất tới thường xuyên vào. Bỏ mấy cái mà chỉ hoàng đế mới được đến đi. Nơi này rất có lợi cho việc tu hành của con cháu hoàng thất!”

Minh Ung nghe vậy thì sửng sốt.

Ông ta cũng nhận ra hiện tượng này.

Nhưng di mệnh của tổ tiên là vậy, ông ta không thể phản kháng.

Nhìn sắc mặt của Minh Ung, Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, ta nói rồi, tổ tiên của ông sẽ không phản đối đâu”.

“Vâng!”

Tần Ninh phi thân xuống, từ từ rời khỏi đại điện.

Mà Minh Ung cũng lập tức đi theo.

Bên ngoài đại điện, nhóm người Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh và Minh Ung an toàn đi ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ còn lo là hoàng đế Minh Ung sẽ có quỷ kế gì như U Vương kia chứ.

“Công tử, giờ chúng ta đi đâu?”, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.

“Minh Ung!”

“Mời Tần công tử nói ạ!”, Minh Ung cười nói.

“Ta muốn vào hậu cung, gặp... Thư phi nương nương, mẹ của Minh Vũ, được chứ?”

“Đương nhiên là được!”

Minh Ung không hề chất vấn gì.

Trong một vài phương diện, Tần Ninh còn biết nhiều hơn cả ông ta mà.

Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến ông ta nhìn Tần Ninh với con mắt khác rồi.

Một đoàn người đi về phía hậu cung.

Trên đường đi, nhìn những con đường thông ra tứ phía của hoàng cung, Tần Ninh cười nói: “Hoàng thất Bắc Minh các ngươi cũng nắm trong tay núi vàng núi bạc mà chẳng ai biết gì”.

“Ý của công tử là sao, có thể nói rõ hơn không?”

Minh Ung cung kính hỏi.

“Hoàng cung Bắc Minh này là do tổ tiên ông chế tạo ra, so với học viện Thiên Thần ở thành Bắc Minh có thể nói là một âm một dương, lợi ích lẫn nhau. Hơn nữa, nó còn là mắt trận của một linh trận. Ở đây tu hành thì không khác nào có một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”

Tần Ninh nói xong thì Minh Ung liền sững sờ.

Ông ta không hề biết điểm này.

Tần Ninh lại nói: “Thôi, ta thấy ông là một hoàng đế tốt nên sẽ giúp ông một lần. Nhưng con đường tiếp theo thì ông phải tự mình đi đấy. Nếu như khiến đế quốc Bắc Minh xấu đi, ta không ngại... giết ông đâu!”

Tần Ninh nói xong, Minh Ung cũng gật đầu. Minh Vũ ở bên cạnh thì hoàn toàn chấn động.

Toàn bộ Đế Đô này, e là ngoài Tần Ninh ra thì không có người nào dám nói như vậy trước mặt hoàng đế Minh Ung nữa.

“Nhìn đây!”

Lúc này, Tần Ninh đi đến một góc tường, chầm chậm quỳ xuống. Giữa tay hắn hiện lên những linh ấn đang từ từ nhảy nhót như một tiểu tinh linh rồi dần dần tan ra.

Những linh ấn đó bám vào tường rồi ngưng tụ thành một ngôi sao năm góc

Ngay sau đó, cả bờ tường xuất hiện ba ngôi sao năm góc.

Nhất thời, mọi người phát hiện linh khí ở nơi đó đã tăng lên gấp bội.

Tần Ninh thu tay lại và nói: “Thấy chưa? Cứ làm theo cách này của ta, mở toàn bộ các linh ấn phù trong hoàng cung ra thì hoàng cung này sẽ trở thành một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!”

Cả người Minh Ung lúc này khẽ run.

Cả hoàng cung này là một tòa Tụ Linh trận cấp bốn!

Đây là điều chưa từng có trước giờ.

Nghĩ mà xem, cấm vệ quân và quân đội tứ phương của đế quốc mà được ở đây tu hành thì tu vi sẽ nâng cao đến mức nào chứ?

Vậy thì quốc lực của đế quốc Bắc Minh sẽ mạnh mẽ tới mức có thể xứng với danh xưng đế quốc.
 
Phong Thần Châu
Chương 107: Vì ta lười



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơ thể Minh Ung khẽ run rẩy rồi quỳ một chân xuống, nói với Tần Ninh: “Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ!”

“Đứng dậy đi!”

Tần Ninh phất tay đáp: “Nếu ông thật sự có thể biến đế quốc Bắc Minh trở nên mạnh mẽ thì cũng khiến lão tổ của ông vui hơn chút”.

Tần Ninh không nói tiếp câu sau nữa.

Để lần sau gặp lại thằng nhóc Minh Uyên kia thì cũng đỡ cho nó trách người làm sư tổ này không quan tâm đến hậu bối của nó.

Nhưng thời gian trôi đi, hắn từ Cửu U Đại Đế của đời thứ nhất thành Tần Ninh của hiện tại, qua chín đời, hàng chục ngàn năm, đã không rõ tình trạng của mấy vị đồ đệ, đồ tôn là thế nào rồi.

Nói không chừng, một vài người đã tiến vào liên minh Cửu Thiên Vân rồi đấy...

Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi.

Ban nãy Tần Ninh còn nói nếu phụ hoàng dám lừa hắn thì cũng không ngại g**t ch*t phụ hoàng.

Phụ hoàng không hề tức giận, mà bây giờ lại còn quỳ xuống nữa!

Cho đến giờ, phụ hoàng đã quỳ trước ai đâu cơ chứ?

Đây là đế vương đó!

Mấy người tiếp tục đi về phía trước, cũng đến trước một tòa cung điện.

“Không biết hoàng thượng giá đáo, thần thϊế͙p͙ không nghênh đón từ xa được!”

Một phụ nữ xinh đẹp trong cung điện chậm rãi đi ra rồi cúi người hành lễ.

“Không có gì, Thư phi, đây là Tần Ninh Tần công tử!”

Minh Ung nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, đây chính là Thư phi!”

“Tần Thư Nguyệt, con cháu của Tần Thiên Nguyên!”

Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, đánh giá: “Đúng là cũng có chút tương tự với tổ tiên của bà năm xưa”.

Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.

Nhà họ Tần năm đó đi theo hoàng thất Bắc Minh, có thể nói là cực kỳ thịnh vượng.

Năm đó, hoàng thất Bắc Minh chính là cương quốc Bắc Minh, thực lực còn mạnh hơn các thế lực đỉnh cao của Cửu U Đại Lục gấp mấy lần. Khi Minh Uyên đại đế còn thì không ai dám phản nghịch lại cương quốc Bắc Minh.

Nhà họ Tần năm đó cũng vì lập được chiến công lớn nên bản thân cũng mạnh ngang một thượng quốc. Địa vị trên Cửu U Đại Lục cũng là có một không hai, ai ai cũng biết.

Nhưng giờ đây, hoàng thất Bắc Minh tụt lùi, nhà họ Tần lại càng thảm hơn.

“Vào trong rồi nói!”

Minh Ung gật đầu cười nói.

Nói thật, hoàng thất Bắc Minh bây giờ không quá coi trọng nhà họ Tần nữa.

Còn không bằng nổi các nhà Diệp, Từ, Quách.

Dù gì thì đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhà họ Tần cũng suy tàn mạnh hơn, không thể giúp đỡ cho hoàng thất Bắc Minh. Cho nên vị trí của nhà họ Tần cũng vì thế mà giáng xuống.

Đi vào trong viện, Tần Ninh từ từ ngồi xuống, những người khác thì lại đứng.

Nhưng lúc này, không một ai cảm thấy việc Tần Ninh ngồi là sai.

“Bà cũng ngồi đi!”

Tần Ninh nhìn Tần Thư Nguyệt, cười nói: “Ta cũng có chút chuyện muốn nói với bà đây”.

“Mời Tần công tử nói!”

Tần Thư Nguyệt biết tri thức hiểu lễ nghĩa, mỉm cười đáp.

Tần Ninh lúc này nhìn sang những người khác.

Thánh Đăng Phong hiểu ra, liền cười nói: “Tần công tử nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài chờ!”

Rồi ông ta vội vàng kéo con trai mình ra ngoài.

Diệp Viên Viên cũng rất chủ động.

Khi Tần Ninh truyền Âm Dương Uẩn linh quyết cho mẹ của nàng thì cũng là như vậy.

Hôm nay có lẽ Tần Ninh lại có chuyện quan trọng gì cần nói.

Trong viện tử giờ chỉ còn Minh Ung, Minh Vũ và Tần Thư Nguyệt.

“Hai người còn ở lại làm gì nữa?”, Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ.

“Ơ? À à... Vậy chúng ta cũng đi đây...”

Minh Ung lập tức kéo Minh Vũ ra ngoài.

Mà lúc này Thánh Đăng Phong nhìn thấy hai cha con Minh Ung đi ra thì càng khó hiểu.

Chuyện gì mà thần bí vậy?

Thánh Tâm Duệ lại càng sửng sốt.

Hôm ấy Tần Ninh đã đuổi bọn họ ra khỏi phòng của Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên, chỉ để lại hai mẹ con.

Hôm nay lại tiếp tục đuổi hết ra.

Không lẽ...

Thánh Tâm Duệ tái mặt.

Rồi ánh mắt hắn ta nhìn hoàng đế Minh Ung bỗng ẩn chứa chút gì đó khác lạ...

Tần Ninh đương nhiên không biết Thánh Tâm Duệ đang hiểu lầm hắn tiếp.

“Tần công tử, không biết công tử có điều gì muốn nói?”, Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu gì.

“Ta thấy Minh Vũ thi triển ra Thanh Long ấn, Bạch Hổ ấn, đó là hai trong số Tứ Linh Hóa Thân kinh, nên ta mới tò mò”.

Tần Ninh vừa lên tiếng thì Tần Thư Nguyệt đã sửng sốt.

Tứ Linh Hóa Thân kinh là tuyệt kỹ của nhà họ Tần, không phải ai cũng biết.

“Mời công tử nói!”

“Tổ tiên của nhà họ Tần thật ra không mang họ Tần. Nói chính xác thì là không có họ. Năm đó, tổ tiên nhà họ Tần đi theo hoàng đế Minh Uyên đi đánh giang sơn, từ một binh sĩ trở thành Cương đại sứ, nhưng vẫn không có họ”.

“Một lần vô tình tổ tiên của bà gặp sư tổ của Minh Uyên đại đế, vị sư tổ đó đã ban thưởng cho cái họ là “Tần”!”

Nhìn thần sắc ngơ ngác của Tần Thư Nguyệt, Tần Ninh lắc đầu, cười tự giễu: “Ta lại nói nhiều rồi, chuyện này chắc trong sách sử nhà họ Tần không ghi lại đâu. Ta nói thừa quá!”

“Tần công tử sao lại biết chuyện này?”

“Vì sao ta biết không quan trọng”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Năm đó tổ tiên của nhà họ Tần là Tần Thiên Nguyên, cũng là thiên tài năm đó, mà nhờ có tu hành Tứ Linh Hóa Thân kinh nên thực lực đã vượt qua tứ linh cảnh giới, và cũng là nhân vật số một trong Cửu U Đại Lục”.

“Theo lý mà nói, hoàng thất Bắc Minh có suy tàn thì nhà họ Tần vẫn có thể dựa vào Tứ Linh Hóa Thân kinh chứ không đến nỗi trở thành người giữ một quận như hiện tại chứ!”

Nghe vậy, Tần Thư Nguyệt than nhẹ: “Hàng chục ngàn qua đi, hoàng thất Bắc Minh năm đó suy tàn, linh quyết, linh khí biến mất đi biết bao nhiêu? Nói gì đến nhà họ Tần ta chứ?”

“Bị mất?”

“Vâng!”, Tần Thư Nguyệt gật đầu: “Hai thức sau của Tứ Linh Hóa Thân cảnh là Chu Tước và Huyền Vũ đã bị mất đến mấy chục ngàn năm rồi...”

“Chẳng trách...”

Tần Ninh im lặng rồi nói: “Lấy giấy bút ra đây!”

Mặc dù không hiểu Tần Ninh định làm gì nhưng Tần Thư Nguyệt vẫn làm theo.

Mở giấy bút ra, Tần Ninh từ từ cầm bút và viết ra năm chữ lớn.

“Tứ Linh Hóa Thân cảnh!”

Nhìn thấy chữ đó, Tần Thư Nguyệt sững sờ.

Nhưng sau đó, những gì Tần Ninh viết ra mới khiến bà ta hoàn toàn hóa đá.

Cuốn Thanh Long và Bạch Hổ được Tần Ninh viết ra tỉ mỉ, hoàn toàn chính xác.

Cả Chu Tước và Huyền Vũ cũng đầy đủ như vậy.

Nhưng vì chưa được luyện nên bà ta không biết thật giả thế nào.

“Được rồi!”

Tần
proxy

 
Phong Thần Châu
Chương 108: Đều là họ Tần cả



“Bà có thể tự tu hành trước, gặp phải vấn đề gì thì bảo tên nhóc Minh Vũ đó đến hỏi ta là được!”

Tần Ninh cười nhạt: “Thôi, lần này ta đến gặp bà cũng chỉ vì chuyện này”.

Tần Ninh nói xong thì đứng dậy ra ngoài.

“Tần công tử!”

Tần Thư Nguyệt biết bà ta không tiện hỏi nhiều về thân phận của Tần Ninh. Từ thái độ đối đãi của hoàng đế Minh Ung với Tần Ninh, bà ta có thể thấy thân phận của hắn rất đặc biệt.

Cả đế quốc Bắc Minh này, đến cả vị kia trong học viện Thiên Thần còn không được hoàng đế Minh Ung đối xử như vậy nữa là.

“Sao?”

“Cho hỏi vì sao Tần công tử lại ban tặng cơ duyên lớn như vậy cho nhà họ Tần ta?”, trong lòng Tần Thư Nguyệt khó hiểu nhất chính là chuyện này.

Tần Ninh đơn độc đến đây chỉ vì mỗi việc này, thật sự là không thể hiểu nổi.

Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt. Hắn không thể nói cho Tần Thư Nguyệt biết rằng vì năm đó tài nghệ nấu ăn của Tần Thiên Nguyên quá cao siêu, nuôi béo cái miệng của hắn nên sau này hắn mới truyền Tứ Linh Hóa Thân kinh cho Tần Thiên Nguyên được.

Mà hắn còn đồng ý sẽ thỏa mãn một yêu cầu bất kỳ của Tần Thiên Nguyên, nhưng Tần Thiên Nguyên chưa từng nêu ra.

Nên hôm nay, hắn muốn đem chuyện này trở thành yêu cầu đó của Tần Thiên Nguyên.

Nếu nói ra thì chỉ sợ Tần Thư Nguyệt sẽ coi hắn là kẻ điên mất.

Tần Ninh chầm chậm nói: “Vì... Tổ tiên của nhà họ Tần của ta cũng giống như của bà, cùng họ Tần!”

Tần Ninh nói xong thì đi thẳng.

Tần Thư Nguyệt lúc này lại sờ đầu, đây là... lí do kiểu gì vậy?

Cùng họ Tần?

Nhiều người họ Tần lắm cơ mà!

Lúc này, khi thấy Tần Ninh đi ra, hoàng đế Minh Ung đi tới đón với nét mặt tươi cười.

“Chuyện này đã xong, ta nên về thôi!”

Tần Ninh vẫy tay: “Không cần tiễn đâu, ông làm hoàng đế nên có nhiều chuyện liên lụy, chăm sóc cho tốt sản nghiệp mà tổ tiên để lại đi!”

“Dạ!”

Hoàng đế Minh Ung cung kính đáp.

Tần Ninh dẫn hai cha con Thánh Đăng Phong và Diệp Viên Viên rời đi.

“À mà!”

Tần Ninh đột nhiên dừng lại, nói với Minh Vũ, vẫy tay: “Minh Vũ, ngươi qua đây chút!”

“Vâng!”

Minh Vũ nhìn phụ hoàng rồi bước lên trước.

Tần Ninh kéo Minh Vũ đến một chỗ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không lâu sau, Tần Ninh vỗ vai Minh Vũ rồi rời đi.

Hoàng đế Minh Ung nhìn cảnh này thì càng kinh ngạc hơn.

Chờ bốn người Tần Ninh rời đi, hoàng đế Minh Ung mới hỏi Minh Vũ: “Tần công tử đã nói gì với con vậy?”

“Khởi bẩm phụ hoàng!”

Minh Vũ chắp tay: “Tần công tử nói cho con... cách mở kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt ạ!”

Ánh mắt Minh Vũ lộ ra sự vui sướиɠ.

Mà sau đó, sắc mặt hoàng đế Minh Ung khẽ biến. Ông ta nhìn Minh Vũ, gật đầu, cũng không nói gì.

Ông ta đã hiểu ý Tần Ninh.

Hôm qua, ông ta phân phó mấy vị hoàng tử rằng ai có thể tìm được người giải bí mật kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt thì người đó sẽ được phong làm Thái tử.

Mà hôm nay Tần Ninh cũng nói, một đế quốc muốn quật khởi thì một hoàng đế là không đủ.

Trừ phi giống tổ tiên khi đó, tài năng kinh diễm, vô song cái thế.

Nhưng cả cái Cửu U Đại Lục này, từ lúc xuất hiện đến giờ, cũng chỉ có một mình Minh Uyên đại đế mà thôi.

Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, một mình Minh Ung ông ta không làm được, cần phải bồi dưỡng ra hậu bối tốt để kế nhiệm, từng bước đi một, sớm muộn cũng làm được.

Mà bây giờ Tần Ninh nói cho Minh Vũ cách giải kiếm Thanh Dương và Thanh Nguyệt, không lẽ ý là...

Ánh mắt Minh Ung nhìn Minh Vũ nhiều thêm phần kiểm tra.

Nhị hoàng tử này của ông ta, hình như... chưa có lần nào ông ta thật tâm quan tâm đến.

Tần Ninh không biết những suy nghĩ của hoàng đế Minh Ung lúc này.

Hắn chỉ điểm cho Minh Vũ chỉ vì mẹ của hắn ta là người nhà họ Tần còn cha là người nhà họ Minh mà thôi.

Tần Ninh không thể không thừa nhận sự yêu thương của mình với đồ tôn đã kéo dài đến tận con cháu đời sau.

Nếu không, chỉ nguyên hành động của Minh Triệt cũng khiến hắn giết tên đó mấy trăm lần rồi chứ không phải là quá tam ba bận không thôi.

“Tu luyện roi thấy thế nào?”

Tần Ninh hỏi Diệp Viên Viên.

“Có một loại cảm giác trời sinh thích ứng...”, Diệp Viên Viên nghĩ một lúc rồi đáp.

“Cô vốn dĩ là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể. Cơ thể này là trong cương có nhu, với hấp thu linh khí cũng vậy, tu hành thì càng là thế!”

“Kiếm thì lại “cương” hơn, nhưng roi thì nhu hơn, hợp với sự âm nhu trong người phụ nữ, và hợp với cô nhất!”

“À đúng rồi, không cần vội tu hành Cửu Chuyển Ngọc thân quyết đâu. Khi nào có vấn đề thì phải hỏi ta đấy!”

Tần Ninh lại nhắc nhở.

“Vâng!”

Diệp Viên Viên lại nói: “Còn ba ngày nữa là đến buổi kiểm tra chiêu sinh của học viện Thiên Thần!”

“Mặc dù công tử có lệnh bài ngoại viện của học viện Thiên Thần nhưng giờ công tử đã ở cảnh giới Linh Hải tầng 3, không thích hợp vào ngoại viện nữa!”

“Cũng phải”.

Tần Ninh nói: “Cô nói cho ta xem kết cấu nội bộ của học viện Thiên Thần bây giờ đi?”

“Học viện Thiên Thần có hơn sáu trăm ngàn người, phân chia thành ngoại viện và nội viện”.

“Ngoại viện này thường là nơi các trưởng lão hay Linh Tử tiến cử với học viện, hoặc có thể trực tiếp dẫn người vào học viện. Chỉ cần thông qua kiểm tra là sẽ được vào!”

“Thiên Tử đó là một trong số các Linh Tử, mà còn là Linh Tử đỉnh cấp. Ta đã tra rồi, Lăng Thiên và Sở Ngưng Thi đã vào trong học viện Thiên Thần là nhờ hắn ta”.

“Linh Tử?”, Tần Ninh không hiểu.

“Ừm, đệ tử ngoại viện là ở chín cửa cảnh giới, mà đệ tử nội viện thì là từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 9. Đệ tử đạt cảnh giới Linh Đài sẽ là Linh Đồ, mà vượt qua cảnh giới Linh Đài để đến cảnh giới Linh Luân thường có hai sự lựa chọn”.

“Một là thiên phú kiệt quệ, tiền đồ đến đỉnh thì sẽ chọn trở thành trưởng lão của học viện, còn một loại khác là thiên tư rộng lớn, có tư cách đạt đến cảnh giới Linh Luân. Sau khi họ đạt cảnh giới Linh Luân sẽ thành Linh Tử”.

“Linh Tử là đệ tử mũi nhọn của học viện Thiên Thần, ai cũng có quyền lực như trưởng lão”.

“Dĩ nhiên trong học viện cũng phân cấp trưởng lão. Trưởng lão ở cảnh giới Linh Luân chỉ có thể quản lý đến ngoại viện, nội viện và Linh Đồ. Còn một bộ phận trưởng lão vượt qua cảnh giới Linh Luân, chính là cảnh giới Linh Phách, thì sẽ có quyền ảnh hưởng đến các quyết định trọng đại của học viện”.

“Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử...”

Tần Ninh gật đầu, hai tay chắp sau đầu, lười nhác nói: “Xem ra đây là nơi thú vị đấy nhỉ”.

“À mà Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên giờ đang ở đâu rồi?”

Tần Ninh vẫn chưa quên mục đích.

Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, đôi nam nữ này, phải trả giá thật đắt.

Nhưng mấy ngày này, điều khiến hắn thấy kỳ quái chính là: lần trước Sở Ngưng Thi bị hắn uy hϊế͙p͙ ở quán rượu, đáng ra nên mách Lăng Thiên chứ.

Tên Lăng Thiên kia không thể cứ án binh bất động mãi được?
 
Phong Thần Châu
Chương 109: Học viện Thiên Thần



“Thiên tư của Sở Ngưng Thi không tầm thường, giờ cũng đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4. Trong nội viện, cô ta cũng coi như có căn cơ rồi!”

Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Còn Lăng Thiên... thì Thiên Tử Đảng rất coi trọng gã. Từ khi gã gia nhập vào học viện Thiên Thần thì chưa từng thấy lộ mặt, không biết tên Thiên Tử đó nghĩ gì nữa...”

“Xem ra cũng được coi trọng gớm nhỉ!”

Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thương thế của đại ca ta. Chờ tiến vào học viện Thiên Thần rồi nói. Còn hai kẻ kia... Cứ từ từ chơi thôi”.

Nói thật, giờ Tần Ninh chẳng hứng thú với hai người kia chút nào.

Trong mắt hắn, bọn chúng không được tính là đối thủ.

“Nhưng lần này công tử dùng lệnh bài tiến vào học viện Thiên Thần thì phải trở thành đệ tử ngoại viện trước, sau đó, thực lực của công tử chắc chắn sẽ không phải ở ngoại viện. Cho nên công tử sẽ phải tham gia nội viện khảo hạch!”

“Nội viện khảo hạch?”

“Ừm, lần chiêu mộ này phân rõ ngoại viện và nội viện”.

“Ngoại viện thì đơn giản hơn, mà nội viện thì phải kiểm tra, nghe nói là ở trong... núi Minh Sơn!”

“Núi Minh Sơn...”

Tần Ninh mỉm cười: “Cũng tốt!”

Nói xong, Tần Ninh cất bước rời đi.

Diệp Viên Viên thì lo lắng vô cùng.

Núi Minh Sơn là dãy núi lớn nhất trong đế quốc Bắc Minh, phải to và sâu hơn dãy núi Lăng Vân gấp mấy chục lần.

Thậm chí, dãy núi Lăng Vân chỉ có thể được coi là một phân nhánh cực nhỏ của núi Minh Sơn mà thôi.

Mà núi Minh Sơn ở phía bắc của đế quốc, vừa hay có đoạn gần với học viện Thiên Thần.

Năm đó xây dựng học viện Thiên Thần ở phía đông bắc của Đế Đô, cũng có một nửa liền kề với Đế Đô và một nửa còn lại gần núi Minh Sơn. . TruyenHD

Đây cũng là lí do để chọn vị trí xây nên học viện Thiên Thần.

Học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh có vô số sự liên hệ. Hai nơi này như răng với môi, nên vị trí rất gần Đế Đô, chiếm cứ một góc đông bắc.

Mà liền kề với núi Minh Sơn là để bồi dưỡng đệ tử học viên, tiện cho đệ tử vào trong dãy núi tập luyện.

Thậm chí cho đến giờ một phần kiến trúc của học viện Thiên Thần đã được xây vào trong núi Minh Sơn.

Sau hàng chục ngàn năm tích lũy, lực ảnh hưởng của học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh không hề kém hơn hoàng thất Bắc Minh.

Điều duy nhất khác biệt chính là, mục đích khai tông lập phái của học viện Thiên Thần là để bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú chứ không phải xưng bá ở trong Cửu U Đại Lục, cho nênhọc viện Thiên Thần luôn không xảy ra tranh chấp gì với nhau.

Thậm chí các đệ tử được bồi dưỡng ra mà đi ra khỏi đế quốc Bắc Minh cũng đều là những nhân vật truyền kỳ trong Cửu U Đại Lục.

“Cái tên nhóc Thiên Thanh Thạch đó biết cách làm việc hơn Minh Uyên đấy. Mở ra một học viện vẫn nhẹ nhàng hơn lập một đế quốc mà!”

Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm.

Tần Ninh trở về phòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Mấy ngày tiếp theo, hắn tâm sự với Tiểu Thanh, nói chuyện tu hành với Tiểu Phi, rồi lại bị ông lão Khương Vinh đến làm phiền.

Nhưng cũng may, Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm của Thánh Đan các nên cũng không ở lại quá lâu. Ba ngày sau là Khương Vinh đã chào tạm biệt rời đi rồi.

Nhưng lão ta để lại một câu: “Sau này lão phu sẽ thường lui tới đế quốc Bắc Minh”.

Khiến Thánh Đăng Phong vui mừng khôn xiết, nhưng lại làm Tần Ninh đau nửa đầu.

Đời thứ 5 của hắn là Cửu Nguyên Đan đế danh tiếng lẫy lừng. Bảo hắn nói chuyện với Khương Vinh một hai lần về đan thuật để khoe khoang thì được, cũng thỏa mãn sự tò mò của Khương Vinh.

Nhưng nhiều quá thì sẽ chán.

Cũng giống như một võ giả cảnh giới Linh Hải trước mặt võ giả chín cửa cảnh giới vậy, thỉnh thoảng phô trương tài nghệ thì còn thấy vui, chứ nhiều lần sẽ phiền và không cho là vui vẻ gì.

Nhưng Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.

Vì học viện Thiên Thần hôm nay bắt đầu mở cửa chiêu sinh ngoại viện!

Hôm nay, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh đến bên ngoài học viện Thiên Thần.

Học viện Thiên Thần có hai cửa Đông, Tây. Cửa Tây là mở về phía đế quốc Bắc Minh còn cửa Đông là mở với dãy núi Minh Sơn.

Lúc này, cửa Tây to lớn có đến chín con đường, mỗi con đường đều rộng cả trăm mét, nhưng số người qua lại vẫn đông không đếm xuể.

Bên ngoài cửa Tây viện lại càng nhiều xe cộ hơn, nhìn quý phái vô cùng.

“Náo nhiệt gớm nhỉ!”

Tần Ninh nói xong thì đi về phía báo danh.

Điểm báo danh không phải điểm báo danh bình thường mà được mở cho những đệ tử có lệnh bài ngoại viện.

Lúc này cũng không có mấy ai xếp hàng.

“Diệp sư tỷ!”

Lúc này, có một đệ tử nhìn thấy Diệp Viên Viên thì sáng mắt lên, vội vàng đi đến.

“Ngươi là...”

“Tại hạ Lâu Triển Thiên, phụ trách nơi này!”

Người thanh niên này nhìn mập mạp, khuôn mặt béo tròn, lúc cười khiến người ta cảm thấy... không thể mê được.

“Diệp sư tỷ giúp người nhà mình nhập học sao?”, Lâu Triển Thiên nịnh nọt nói.

Không thể không nói, người đẹp đi đến đâu cũng được chào đón. Nhất là Diệp Viên Viên còn vừa mới truyền ra là một hoàng thể.

Thiên tài hoàng thể tương đương với cường giả Tinh Mệnh, khiến người ta ngưỡng mộ, huống hồ Diệp Viên Viên còn là mỹ nhân Đế Đô.

“Vị Tần công tử Tần Ninh và công tử Tần Hải này có lệnh bài gia nhập học viện Thiên Thần, tiến vào ngoại viện!”

“Ồ?”

Lâu Triển Thiên nhìn sang Tần Ninh và Tần Hải, cười nói: “Mời hai vị đưa ra lệnh bài”.

Đưa lệnh bài ra, Lâu Triển Thiên nhìn kỹ rồi gật đầu.

“Được rồi, đến đây sẽ có chấp sự chuyên môn ghi chép lại thông tin của hai người và cũng sẽ nói rõ về quy tắc học viện cho hai vị!”

Lâu Triển Thiên cực kỳ khách sáo.

Mặc dù không biết Tần Hải và Tần Ninh có quan hệ gì với Diệp Viên Viên, nhưng nếu Diệp Viên Viên đích thân đưa đến thì chắc chắn là không tầm thường.

Quan trọng nhất là, có thể gặp Diệp Viên Viên ở đây và nói chuyện với Diệp Viên Viên vài câu rồi về khoe với bạn cùng phòng cũng đủ oai phong rồi.

“Tránh ra tránh ra!”

Chính vào lúc này, có mấy âm thanh vang lên. Sau lưng bọn họ xuất hiện mấy người chen thẳng lên trước. Mấy tên hộ vệ thần thái uy nghiêm, khinh bỉ nhìn tất cả.

“Đây là điểm báo danh có lệnh bài đúng không? Đây là Liễu Viện Viện, tiểu thư nhà họ Liễu, lệnh bài đây!”

Người thanh niên đi đâu ăn mặc quý phái, khí thế bức người: “Mau làm thủ tục đi, tiểu thư nhà ta là cảnh giới Linh Hải đó, giờ nhập ngoại viện còn đi tham gia nội viện khảo hạch kia kìa!”

Nghe vậy, Lâu Triển Thiên khinh bỉ đáp lại.

“Không thấy phía trước có người à?”, Lâu Triển Thiên hừ nói: “Chờ người ta làm xong rồi hẵng ra đây!”

Hắn ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Viên Viên thì bị cắt ngang, thật sự khó chịu.

“Xếp hàng?”

Thanh niên đó chỉ tay rồi bật cười: “Ngươi không chịu đi nghe ngóng xem con cháu nhà họ Liễu chúng ta vào học viện Thiên Thần mà cũng cần xếp hàng sao?”

“Nhãi con, huynh trưởng của tiểu thư Liễu Viện Viện là Liễu Khai Nguyên, một Linh Tử của học viện Thiên Thần đấy!”

Cái gì?

Lâu Triển Thiên nghe vậy thì lập tức biến sắc.
 
Back
Top Bottom