Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 170



Trước đây, họ từng nhìn thấy Đào Hành Tung vài lần và đều mặc định rằng anh là bạn trai của cô. Nếu tối nay lại có một người đàn ông khác lái chiếc xe đỏ rực đến đón, danh tiếng của cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhìn chiếc xe thể thao đỏ chói đỗ trước cổng, cô che mặt chạy nhanh tới ghế phụ, mở cửa và ngồi vào trong.

Đường Khê thầm thở phào, may mà khu vực cô sống vắng vẻ, nếu là nơi đông đúc thì cô thực sự không muốn thừa nhận mình quen biết cái tên nổi bật như Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu lúc nào cũng như nam chính bước ra từ truyện tranh, càng đông người nhìn thì anh lại càng thích. Với chiếc xe thể thao màu đỏ rực và mái tóc dài thẳng mượt ánh bạc, Miểu Miểu quả thật rất giống một nhân vật nam thần trong truyện tranh.

Nhưng có lẽ vì Đường Khê quá quen biết anh nên cô chỉ thấy đây là một “người thích làm màu”, khiến cô muốn tát vài cái cho tỉnh.

Thậm chí, cô từng khuyên Quách Miểu Miểu: “Cậu nên tham gia showbiz, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng. Ở đây chỉ tổ lãng phí tài năng của cậu.”

Khi lên xe, cô đặt chiếc túi hồng sang một bên.

Quách Miểu Miểu liếc qua chiếc túi, tò mò hỏi:

“Cậu mang gì thế?”

Đường Khê đáp qua loa:

“Quà gặp mặt cho ba mẹ cậu và chú Hứa. Đến nhà người ta ăn cơm mà tay không thì không hay.”

Quách Miểu Miểu nhếch môi cười:

“Cậu mà cũng biết ngại à? Cậu có chắc mình là Đường Khê mà tôi quen không đấy?”

Đường Khê bực bội liếc nhìn Quách Miểu Miểu, muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được lý do nào hợp lý.

“Ăn với cậu thì không sao, nhưng ăn với ba mẹ cậu và chú Hứa thì khác. Cần phải giữ lễ một chút chứ.”

Quách Miểu Miểu khẽ cười, không quan tâm lắm đến thứ trong túi quà của Đường Khê. Anh không ngờ rằng đó lại là những món đồ cổ quý giá đủ khiến cả gia đình nhà họ Quách kinh ngạc đến mức huyết áp tăng vọt, suýt phải vào viện.

Lúc này anh cười tươi bao nhiêu thì lát nữa sẽ khóc thảm bấy nhiêu.

- --

Chiếc xe chạy khoảng hơn một tiếng, rẽ vào một con đường nhỏ hoang vắng.

Tiếp tục đi thêm một đoạn, họ đến một khu vực rộng lớn với những tòa biệt thự nguy nga như lâu đài.

Đường Khê tròn mắt ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh. Mặc dù đây đều là nhà riêng, nhưng quy mô của chúng lớn chẳng kém gì những cung điện.

Giữa các ngôi biệt thự cách nhau khoảng hơn 200 mét, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.

Trước mỗi cổng nhà đều có hai chòi bảo vệ, bên trong lúc nào cũng có bốn người canh gác.

Đường Khê sửng sốt: “Đây chính là cuộc sống của người giàu ư?”

So với những biệt thự hoành tráng này, nhà họ Quách trông nhỏ bé hơn hẳn.

Cô bất giác hỏi Quách Miểu Miểu:

“Sao nhà cậu không mua hẳn một tòa lâu đài nhỉ?”

Ngay khi nói ra, cô lập tức hối hận. “Mua lâu đài”? Nghe sao mà... kỳ cục!

Xe rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh hơn, không gian thoáng đãng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đường.

Quách Miểu Miểu thản nhiên nói:

“Ba mẹ tôi thích những căn nhà nhỏ hơn. Họ bảo lâu đài thì quá rộng và trống trải, chẳng có hơi người.”

Đường Khê quay đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin được. Hóa ra lý do lại giản dị đến vậy...

Nhưng mà này, nhà cậu không hề nhỏ chút nào nhé! Diện tích ít nhất cũng phải 500–600 mét vuông!

Cô nhớ lại lần trước tỉnh dậy tại nhà họ Quách, chỉ riêng phòng ngủ thôi đã rộng bằng một căn hộ ba phòng ngủ. Chưa kể các khu vực khác, đủ để tổ chức một buổi tiệc lớn.

Trong lòng cô lặng lẽ thầm than, nhưng cũng không nói ra. Chẳng g mấy chốc xe đã dừng trước cửa nhà họ Quách.

Lần trước ra về, cô không để ý lắm, nhưng giờ nhìn kỹ, cửa nhà họ Quách cũng có chòi bảo vệ.

Tuy nhiên, so với các tòa lâu đài khu trước thì nơi này có vẻ khiêm tốn và dễ chịu hơn nhiều.

Ít nhất là không mang lại cảm giác như đang bước qua cổng một quốc gia, mà chỉ là vào nhà một gia đình khá giả.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 171



- --

Xe tiến vào bãi đỗ ngầm, từ đó hai người đi thang máy thẳng lên tầng hai, nơi đặt phòng ăn.

Lúc này Hứa Tư Niên đã đến trước. Cậu đang dán mắt vào gian bếp, chăm chú theo dõi hai đầu bếp đang chuẩn bị món ăn, vẻ mặt vô cùng hào hứng.

Các bậc trưởng bối thì không thấy đâu, chắc hẳn họ vẫn đang bận rộn công việc.

Đường Khê xách túi quà màu hồng, màu sắc nổi bật khiến ai cũng phải chú ý.

Hứa Tư Niên có mắt tinh như cú vọ, lập tức nhận ra cô vừa bước ra từ thang máy.

“Chị Đường! Bên này nè!”

Đường Khê bước vào và nhận ra rằng phòng ăn rộng rãi như thế này lại chỉ có ba người bọn họ, cộng thêm hai đầu bếp.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như chỉ toàn người cùng lứa tuổi, không phải tiếp xúc với các bậc phụ huynh, tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn.

“Cậu đừng vào bếp nữa, chỉ tổ cản trở người ta thôi. Ra ngoài đi.”

Quách Miểu Miểu nhìn hai đầu bếp đang bận rộn mà vẫn phải để mắt đến Hứa Tư Niên, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn, liền cất tiếng nhắc nhở.

Hứa Tư Niên nhận ra túi xách trong tay Đường Khê, lập tức chạy từ bếp ra với ánh mắt tò mò.

“Chị Đường, cái gì đấy?”

Đường Khê liếc xuống túi theo ánh nhìn của cậu:

“À, quà gặp mặt cho mấy phụ huynh.”

Nghe vậy, Hứa Tư Niên hét toáng lên:

“Sao chị không nói sớm? Em chẳng chuẩn bị gì cả!”

Quách Miểu Miểu chẳng buồn ngồi ngay ngắn, ngả người xuống chiếc ghế mềm gần đó, vẻ mặt đầy khinh bỉ:

“Thôi đi, đừng làm bộ làm tịch nữa. Cậu có bao giờ chuẩn bị gì đâu? Lần nào đến cũng chỉ để ăn chực?”

Tư Niên không chịu thua, định cãi lại thì đúng lúc thang máy “ting” một tiếng.

Ba người từ trong thang máy bước ra.

Quách Miểu Miểu lập tức đứng dậy.

“Ba mẹ, chú Hứa, sao mọi người đến muộn hơn cả bọn con vậy? Để khách phải chờ thế này…”

Đường Khê khẽ kéo tay áo Quách Miểu Miểu, kín đáo liếc mắt lườm anh một cái.

Hứa Quốc An bật cười lớn, ánh mắt hướng về phía Đường Khê, vẻ áy náy giải thích:

“Vừa rồi công ty có chút việc đột xuất, xử lý hơi mất thời gian. Bọn chú vừa mới từ nhà đấu giá trở về.”

Đường Khê nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao đâu ạ, cháu cũng mới đến thôi.”

“Cháu là Đường Khê phải không, cô bé mà Miểu Miểu hay nhắc đến?”

Ánh mắt Đường Khê chuyển sang khuôn mặt xa lạ duy nhất trong ba người vừa đến.

Hạ An thì cô đã gặp qua, lần trước khi tỉnh lại tại nhà họ Quách, dì ấy còn mang canh gà vào cho cô.

Người đàn ông bên cạnh chắc hẳn là Quách Cửu Thành, bố của Quách Miểu Miểu.

Ông mặc bộ đồ thường ngày nhưng rất chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị. Trên sống mũi ông đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh mắt hiền từ nhưng vẫn toát lên nét cương nghị.

Nhìn ông, Đường Khê thầm nghĩ, người đàn ông này có vẻ chính trực và đĩnh đạc, hoàn toàn trái ngược với sự tùy tiện của Quách Miểu Miểu.

“Cháu chào chú ạ.”

Đường Khê vội chào, đối phương mỉm cười tán thưởng, nụ cười trên môi ông khá gượng gạo, nhưng rõ ràng là thật lòng.

Nụ cười này khiến cô nhớ đến Cố Hành Chu. Lần đầu gặp hắn thì hắn cũng cười như vậy, còn khó coi hơn cả khóc.

Cô thực sự không hiểu nổi, tại sao một người nghiêm nghị như vậy lại có một đứa con như Quách Miểu Miểu? Hai bố con hoàn toàn không giống nhau chút nào!

Hạ An mỉm cười, bước tới kéo tay Đường Khê, giọng nói đầy thân thiện:

“Khê Khê, cứ coi đây như nhà mình nhé. Thoải mái ăn uống, không cần câu nệ đâu. Tất cả mọi người ở đây đều là người quen cả mà.”

“Dạ được ạ, cháu cảm ơn dì. Nghe nói hôm nay có đầu bếp Michelin nấu ăn, cháu nhất định phải ăn nhiều một chút!”

Đường Khê đáp lại một cách tự nhiên, trong lòng dần thả lỏng. Cô nhận ra cuộc sống của tầng lớp thượng lưu không đáng sợ như trong tưởng tượng, đặc biệt là khi gặp được người thân thiện như Hạ An.

Lúc này, Hứa Tư Niên tiến lại gần, lấy túi quà màu hồng từ tay Đường Khê.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 172



“Bố, chú dì, đây là quà của chị Đương mang đến tặng mọi người, còn có cả phần của bố nữa đấy.”

Cậu nói với giọng đầy tự hào, cứ như món quà đó là của mình vậy.

Hứa Quốc An tiến lên, thẳng tay gõ một cái vào đầu cậu:

“Con còn dám nói! Lần đầu người ta đến nhà đã mang quà, còn con thì sao? Chỉ biết đến ăn chực thôi!”

Hứa Tư Niên ôm đầu, vẻ mặt đầy bất mãn:

“Quà của chị Đường cũng là quà của con mà. Con là em trai tốt của chị ấy đấy!”

Thấy tay bố lại giơ lên, cậu nhanh như chớp tránh sang một bên.

Hạ An nhìn thấy chiếc túi vải trong tay Đường Khê, nụ cười càng rạng rỡ:

“Còn chuẩn bị cả quà cho chú dì nữa, Khê Khê chu đáo quá!”

Trước đây, Hạ An từng nghe Quách Miểu Miểu kể về hoàn cảnh của Đường Khê.

Cô bé là trẻ mồ côi, bố mẹ đều qua đời khi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, cô tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một công ty riêng. Nhưng không ngờ bị bạn trai lừa gạt đến tán gia bại sản, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Biết được những điều này, Hạ An luôn cảm thấy thương xót cho nghị lực kiên cường của Đường Khê. Vì vậy, bà ấy không đặt kỳ vọng vào món quà này. Với bà, chỉ cần Đường Khê có lòng là đủ, bất kể món quà là gì thì bà đều rất quý trọng.

Quách Cửu Thành cũng đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt đầy tán thưởng, khiến Đường Khê cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào mình sau lời nói của Hứa Tư Niên.

Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, sao lại khiến mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy?

Đường Khê vội lấy đồ trong túi ra:

“Chỉ là chút quà nhỏ, mong chú dì không chê ạ.”

Đầu tiên, cô lấy ra một chiếc hộp acrylic.

Hạ An nhìn chiếc hộp với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Bà đã chuẩn bị tinh thần, dù món quà bên trong là gì thì bà cũng sẽ tỏ ra thật phấn khích để Đường Khê cảm thấy vui.

Nhưng khi hộp được mở ra, lộ ra món quà bên trong, nụ cười của Hạ An thoáng chốc đông cứng lại.

“Đây là một sợi dây chuyền gắn đá quý. Cháu cảm thấy nó rất hợp với dì nên mang đến tặng dì.”

Hạ An không dám tin vào mắt mình, đưa tay che miệng, hoàn toàn bị sốc.

Bà nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền, không thể rời mắt khỏi món quà quý giá này.

Là vợ của một người thuộc gia đình giàu có, bà từng thấy không ít trang sức đá quý. Ngay cả những thiết kế độc quyền, có tiền cũng khó mà mua được thì bà cũng đều sở hữu.

Nhưng không món nào có thể so sánh với sự rực rỡ của sợi dây chuyền trước mắt.

“Cái này… cái này… quá quý giá rồi!”

Hạ An lắp bắp, giọng nói đầy kinh ngạc.

Sợi dây chuyền được thiết kế vô cùng tinh tế. Viên sapphire lớn bằng quả trứng cút tỏa sáng lấp lánh, không có bất kỳ viên kim cương phụ nào làm nền, chỉ đơn giản là viền bạc tinh tế bao quanh viên đá.

Dây chuyền được kết từ những viên đá nhỏ trong suốt, mang lại cảm giác sang trọng mà không hề phô trương.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hạ An đã hoàn toàn bị chinh phục. Đây chính là món trang sức mà bà luôn ao ước.

“Không quý đâu ạ, chỉ cần dì thích là được rồi. Trước đây cháu còn có vài món đẹp hơn, nhưng đã giao cho Quách Miểu Miểu đem bán hết rồi. Nghĩ lại cũng thấy tiếc.”

Đường Khê cười tươi rói, cảm thấy món quà của mình thực sự không sai.

Hạ An kinh ngạc nhìn Đường Khê, ánh mắt không khỏi quay sang Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu cười bất lực mà gật đầu, có chút bất đắc dĩ với mẹ mình.

Anh biết mẹ mình rất thích đồ trang sức và đá quý. Nhưng trước đây, khi anh bắt đầu công việc thu thập cổ vật, bước vào ngành livestream để tạo mối quan hệ, Hạ An từng phản đối gay gắt.

Mãi đến khi anh nhanh chóng đạt hàng triệu người theo dõi và mang về những món đồ hiếm có, trong đó có không ít trang sức mà Hạ An yêu thích thì bà mới thay đổi cách nhìn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 173



Dù vậy, Hạ An chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được thấy một món trang sức đẹp đến thế.

Bà xúc động nhìn Đường Khê:

"Khê Khê, món quà này dì thích lắm! Nhưng nó thực sự quá quý giá, dì..."

"Không sao đâu ạ! Dì cứ giữ đi, món này cháu nhiều lắm, để không cũng phí. Vả lại cháu không hợp đeo những thứ này, trông cứ như trẻ con mặc váy người lớn vậy. Dì đeo mới đẹp, mới xứng đáng!"

Đường Khê cười tươi, khéo léo trấn an.

Hạ An nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm thấy cô bé này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách đối nhân xử thế.

Hứa Quốc An đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trong lòng ông thầm nghĩ: Nếu giới sưu tập cổ vật biết những món trong tay Đường Khê, chắc chắn sẽ phát cuồng.

Quách Cửu Thành đẩy gọng kính, ánh mắt vẫn ngập tràn bất ngờ. Ông lặng lẽ nhìn người bạn thân Hứa Quốc An, ánh mắt như hỏi: Đây là sự thật sao?

Hứa Quốc An đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.

Lúc này, Đường Khê lấy ra tiếp món quà thứ hai, một bức tranh cuộn.

"Cháu nghe Miểu Miểu nói chú thích tranh cổ. Cháu không biết nhiều về hội họa, nhưng cháu thấy bức tranh này có vẻ hay, chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi. Hy vọng chú không chê."

Đường Khê nhẹ nhàng mở cuộn tranh, và khi bức tranh được trải ra, mọi ánh mắt trong phòng đều dán chặt vào nó.

Mọi người, từ Quách Cửu Thành đến Hứa Quốc An, thậm chí cả Quách Miểu Miểu đều sững sờ.

Đường Khê nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Ơ, sao mọi người lại phản ứng như vậy? Bức tranh này có vấn đề gì sao?"

Cô ngơ ngác hỏi.

Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An chăm chú nhìn bức tranh, đồng thanh thốt lên:

"Đây là...!"

"Chẳng lẽ là..."

"Liệt Nữ Nhân Trí Đồ!"

Đường Khê vẫn không hiểu:

"Liệt... gì cơ ạ?"

Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An nhìn nhau, cả hai đều gỡ kính xuống, cầm bức tranh nghiên cứu cẩn thận.

"Giấy này đúng là từ thời Hán."

"Vết mực và nét vẽ cũng rất khớp, đường nét uyển chuyển, bố cục chuẩn mực."

"Nhưng hiện tại chỉ có bản sao chép với nội dung còn thiếu. Chưa ai tìm thấy phần bị thất lạc, liệu đây có thể là bản gốc không?"

"Xem kỹ thì rất có khả năng, không thấy dấu hiệu nào cho thấy đây là đồ giả."

Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ, mắt sáng lên khi nhìn bức tranh.

Hôm nay, anh lại một lần nữa bị Đường Khê làm cho kinh ngạc.

Cô thật sự rất mạnh tay! Lấy ra một món bảo vật có một không hai, là thứ mà cả giới khảo cổ cũng chưa bao giờ tìm thấy!

Bức tranh "Liệt Nữ Nhân Trí Đồ" vốn là một tác phẩm nổi tiếng nhưng thất lạc từ lâu. Hiện tại, những bản sao còn sót lại cũng chỉ là các đoạn không đầy đủ.

Ba người đàn ông say mê nghiên cứu bức tranh đến mức quên cả thế giới xung quanh.

Hạ An thấy vậy liền bước tới, tò mò hỏi:

"Thế nào, thật sự là báu vật sao?"

“Các ông đang làm gì vậy? Để Khê Khê cứ giơ bức tranh mãi, tay mỏi mất rồi!”

Hạ An lên tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.

Ba người đàn ông vội vàng đứng lên, Quách Miểu Miểu nhẹ nhàng nhận lấy bức tranh từ tay Đường Khê, rồi cẩn thận treo lên giá bên cạnh.

Hứa Quốc An vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc:

“Có khả năng... đây là thật...”

“Thật với giả gì chứ, đồ Khê Khê tặng thì làm sao có thể giả được!”

Hạ An không am hiểu hội họa, chẳng rõ tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Trong mắt bà, đó cũng chỉ là một bức tranh cổ.

Quách Cửu Thành chỉnh lại kính, giải thích:

“Hiện tại, bức tranh này chỉ tồn tại dưới dạng bản sao, và bản sao đó lại không hoàn chỉnh, chỉ có một phần. Nhưng nếu bức này đúng là bản gốc, và lại còn đầy đủ thì giá trị nghiên cứu của nó sẽ rất lớn, có thể gây chấn động trong giới khảo cổ.”

Nghe vậy, ông quay sang Hứa Quốc An, gật đầu đầy ngụ ý:

“Có lẽ nên mời Lưu lão đến xem qua, đảm bảo chắc chắn.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 174



Sau đó, Quách Cửu Thành quay lại nhìn Đường Khê, ánh mắt nghiêm túc: “Chú có thể đem bức tranh này đi để các chuyên gia nghiên cứu một chút không?”Đường Khê mỉm cười:

“Đương nhiên là được ạ. Đây là quà cháu tặng, chú hoàn toàn có quyền quyết định mà.”

“Thật sự... tặng cho chú sao? Bức tranh này quý giá lắm.”

Quách Cửu Thành vẫn không dám tin.

“Thật mà chú, cháu cũng không giấu gì đâu. Cháu thấy bức tranh này đẹp nên mang tặng thôi. Thực ra ở nhà cháu còn cả một rương tranh tương tự như này, chỉ khác họa tiết thôi.”

Đường Khê nói với vẻ mặt chân thành.

Mọi người xung quanh ngẩn người. Đường Khê không có chút vẻ gì là khoe khoang cả, chỉ nói đơn giản như đang kể sự thật.

Thực tế là Đường Khê hoàn toàn không hiểu hết giá trị của những món đồ này. Nhưng cô cũng chẳng có gì khác để làm quà tặng, ngoài đống cổ vật đếm không xuể.

Quách Cửu Thành còn đang do dự vì món quà quá đỗi quý giá, thì Hạ An đã đứng lên, nhẹ nhàng trách móc:

“Ông nhận đi, Khê Khê tặng là có lòng rồi. Lần sau chúng ta mua quà tốt hơn để tặng lại cháu.”

Hạ An nói nhỏ đủ để hai người nghe. Dù biết Đường Khê không thiếu thốn, nhưng nhận quà thì cũng nên đáp lễ, phép lịch sự là điều không thể thiếu.

Quách Cửu Thành gật đầu, cuối cùng quyết định:

“Vậy chú nhận nhé. Cảm ơn cháu, Khê Khê. Chú rất thích bức tranh này, chú hứa sẽ cất giữ thật cẩn thận.”

Thật lòng mà nói, ai mà không thích sở hữu một tác phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới cơ chứ?

Lúc này, Hứa Tư Niên từ đâu bước lại gần Đường Khê, hai tay xoa xoa như đang chuẩn bị điều gì:

“Chị Đường, còn quà của bố em đâu? Quà của chú Quách và dì Hạ đều hoành tráng vậy, quà của bố em chắc chắn còn hoành tráng hơn đúng không?”

Hứa Quốc An lập tức xách tai Hứa Tư Niên, lôi ra một bên:

“Im miệng! Con không biết phép tắc hả? Lớn rồi mà chẳng có ý tứ gì cả!”

Đường Khê bật cười, cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy gia đình họ rất gần gũi, không xa cách như cô tưởng tượng.

“Thôi mà chú Hứa, không sao đâu. Chú bỏ qua cho cậu ấy đi ạ.”

Hứa Quốc An nhíu mày, tức giận:

“Thằng nhóc này chẳng bao giờ giữ mồm giữ miệng, kiểu gì rồi cũng gây họa. Đến lúc đó đừng mong bố giúp!”

Hứa Tư Niên vừa được thả ra đã ôm tai, lí nhí:

“Chị Đường chắc chắn sẽ cứu con, chứ để bố cứu thì con tiêu luôn.”

“Cái thằng này, con vừa nói gì?!”

Hứa Quốc An lại định xách tai Hứa Tư Niên thêm lần nữa.

Đường Khê vội lên tiếng can ngăn:

“Chú Hứa, món quà cháu tặng chú đây ạ. Lần này không phải tranh, mà là một bức thư pháp. Hy vọng chú sẽ thích.”

Cô lấy ra món quà cuối cùng từ chiếc túi, nhẹ nhàng mở ra trước mặt mọi người.

Ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên:

“Lão Hứa! Ông làm sao thế?!”

“Bố!”

Đường Khê hoảng hốt ném thứ trong tay qua một bên, vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Sao đột nhiên lại ngất thế này? Có phải do hạ đường huyết không?

Ngay cả bản thân Hứa Quốc An cũng không ngờ rằng một người đứng đầu Hứa gia - một trong bốn đại gia tộc giàu có bậc nhất như mình, lại vì món đồ mà một cô gái trẻ đưa ra mà sốc đến mức cao huyết áp.

Mơ hồ, ông thấy Đường Khê ném phăng món đồ trong tay đi, liền trừng mắt nhìn to hơn nữa.

“Có cần gọi 120 không?” Quách Miểu Miểu luống cuống chạy tới, hỏi đầy lo lắng.

Hứa Quốc An chưa hoàn toàn ngất, nhưng bị bao vây bởi mọi người thế này khiến ông cảm thấy nghẹt thở.

Ông cố sức nắm lấy tay áo của Quách Cửu Thành, người đứng gần nhất, ánh mắt khó nhọc hướng về phía ông.

Là bạn thân lâu năm, Quách Cửu Thành lập tức hiểu ý, liền lớn tiếng gọi Hứa Tư Niên.

“Trong áo khoác của bố cháu có thuốc hạ huyết áp, nhanh đi lấy!”

Nghe vậy, Hứa Tư Niên vội vàng chạy đi lục lọi túi áo khoác để tìm lọ thuốc.

“Mọi người tản ra một chút, mở cửa sổ cho thông gió!”

Quách Cửu Thành đỡ Hứa Quốc An ngồi xuống sofa gần đó.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 175



Hứa Tư Niên cầm một lọ thuốc màu trắng chạy tới.

Đường Khê nhanh chóng mang một cốc nước đến, đứng đợi bên cạnh.

Cô vẫn chưa hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Chẳng lẽ là vì món đồ cô vừa lấy ra?

Sau khi uống thuốc, sắc mặt Hứa Quốc An dần dần hồng hào trở lại.

Ông thở nhẹ ra, chậm rãi nói:

“Tôi không sao rồi, mọi người đừng lo.”

Quách Miểu Miểu cau mày. “Không đi bệnh viện sao? Vừa rồi mọi người bị chú dọa hết hồn đấy!”

Hứa Quốc An xua tay.

“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi bị huyết áp cao lâu năm, chỉ cần kích động là dễ bị thế này. Vừa rồi nhìn thấy món đồ Đường Khê mang ra, tôi xúc động quá, không thở nổi.”

Đường Khê trợn to mắt. Hóa ra thực sự là vì món đồ cô đưa ra! Cô cảm thấy hơi áy náy, dù sao chuyện này cũng vì cô mà ra.

Nhận thấy tâm trạng của cô, Hứa Quốc An bật cười, an ủi.

“Cô bé à, cháu nên vui mới phải! Cháu có biết món đồ cháu mang ra khiến cả một ông chủ sành sỏi như chú phải sửng sốt thế này, thì chắc chắn đó là thứ rất giá trị!”

Nghe vậy, Đường Khê phì cười.

“Chú Hứa, chú nói vậy là chú còn thấy vui sao? Chú suýt dọa chết mọi người rồi!”

Hạ An đứng cạnh Đường Khê, vỗ nhẹ vào lưng cô như an ủi.

“Chú Hứa là vậy đấy. Hồi trẻ, lúc cưới được dì Lưu, chú ấy cũng xúc động đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Lần đó còn nghiêm trọng hơn lần này, phải đưa vào bệnh viện luôn. Còn lần này chỉ cần uống thuốc là ổn rồi.”

Ba người trẻ tuổi nghe vậy, lập tức dựng thẳng tai hóng chuyện.

Mặt Hứa Quốc An thoáng ửng đỏ, ông lẩm bẩm.

“Bà còn dám nhắc chuyện đó? Năm đó chẳng phải tại mấy người sao? Nếu không phải Quách Cửu Thành cho tôi ăn xoài, tôi đâu có bị dị ứng nặng. Thêm cả kích động nữa, nên mới ngất chứ!”

Đường Khê nghe mà cười lớn hơn. Không ngờ mấy người này hồi trẻ lại hài hước như vậy.

Quách Cửu Thành ngượng ngùng đẩy gọng kính, nhỏ giọng đáp.

“Tôi đâu biết trong món đó có xoài... Còn ông tự ăn hết còn gì.”

Cả nhóm cười rộ lên, người cười lớn nhất là Hứa Tư Niên.

Không thể không thừa nhận, tâm lý của cậu thực sự rất thoải mái.

Sau màn trêu chọc, Hứa Quốc An cẩn thận nhặt món quà mà Đường Khê đặt bên cạnh ghế lên, nâng niu trong tay như một báu vật.

Đường Khê thấy Hứa Quốc An nâng niu món đồ cẩn thận như vậy, cũng tò mò quan sát kỹ hơn.

Chẳng phải đây là một tác phẩm thư pháp sao? Tuy cô không đọc được nội dung trên đó, nhưng có thể nhận ra chữ viết rất đẹp.

Các hàng chữ được sắp xếp ngay ngắn, từng nét bút đều vô cùng cẩn thận và tinh tế.

Quách Cửu Thành cũng tiến tới xem xét. Càng nhìn, ông càng thấy có gì đó không đúng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông quay người đi về phía thang máy, không biết định làm gì.

Quách Miểu Miểu đứng gần đó, cũng chăm chú nhìn món đồ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thứ này đẹp đến mức nào mà mọi người ai cũng căng thẳng thế?” Đường Khê đứng bên cạnh, hạ giọng hỏi.

“Rất có khả năng đây là một thứ có lai lịch lớn, đáng để nghiên cứu.”

Đường Khê bĩu môi. Mỗi lần cô mang món gì ra, mọi người đều nói như vậy, nghe đến phát chán rồi.

Hứa Tư Niên cũng đứng bên cạnh cha mình, ra vẻ nghiêm túc xem xét món đồ. Nhưng cậu nhìn mãi cũng chưa nhìn ra được cái gì.

Rất nhanh, Quách Cửu Thành từ thang máy quay lại, trên tay còn cầm hai chiếc kính lúp.

Ông bước nhanh đến bên Hứa Quốc An, đưa cho ông một chiếc kính.

Hứa Quốc An đứng dậy, nhìn quanh thấy ai cũng nghiêm túc, liền đùa.

“Không có gì đâu, mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi. Chúng tôi cơ bản đã xác định được đây là gì rồi. Đường Khê, món đồ này chú không hỏi cháu lấy từ đâu, nhưng cháu đã mang ra thì chắc chắn là nguồn gốc đáng tin. Thứ này quả thật vô cùng quý giá.”

Đường Khê ngạc nhiên.

“Thứ này là gì? Một bức thư pháp sao?”

Cô bắt đầu cảm thấy không chắc chắn nữa. Nhìn qua thì giống thư pháp, nhưng khi chạm vào, chất liệu giấy lại mềm mịn bất thường.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 176



Nếu không phải thư pháp, cô cũng không nghĩ ra thứ gì khác có thể làm từ loại chất liệu mỏng nhẹ như vậy.

Quách Cửu Thành cất kính lúp, tiện tay đặt sang bên cạnh.

“Là sách lụa.”

“Sách lụa là gì?”

Đầu óc Đường Khê đầy dấu chấm hỏi. Cô vốn tưởng đây chỉ là một tác phẩm thư pháp đắt tiền, không ngờ giờ lại thành sách lụa. Nghe có vẻ rất oai.

Hứa Quốc An giải thích.

“Sách lụa là tài liệu được viết trên lụa cao cấp. Không phải lụa nào cũng dùng được, mà phải là loại lụa bền, mịn, có độ sáng bóng cao. Thời xưa, lụa này rất quý hiếm, chỉ những người thuộc tầng lớp quyền quý mới có thể sử dụng.”

Quách Cửu Thành bổ sung thêm.

“Nhưng thứ này được bảo quản thật sự quá hoàn hảo. Nhìn qua không giống như từng bị chôn dưới đất. Theo phỏng đoán, có thể là từ thời Xuân Thu. Cụ thể ra sao thì phải gửi đi nghiên cứu thêm.”

Đường Khê đứng bên cạnh, hơi chột dạ. Đúng là chưa từng bị chôn dưới đất, vì tất cả đều do Cố Hành Chu mang tới.

Quách Miểu Miểu cầm kính lúp soi, nói:

“Trên này hình như ghi lại một số tư tưởng triết lý.”

Hứa Quốc An ngạc nhiên. “Ông đọc được sao?”

“Đọc được vài chữ, những phần khác thì suy đoán từ ngữ cảnh thôi.”

Hạ An chợt nghĩ đến ông thông gia của Hứa Quốc An là cụ Lưu. Cụ rất am hiểu về các văn tự cổ.

“Cụ Lưu rất giỏi những thứ này. Hay là đưa ông ấy xem thử?”

Hứa Quốc An trầm ngâm một lát, chưa kịp đáp thì Hứa Tư Niên đã lẩm bẩm bên cạnh.

“Đưa cho ông ngoại xem? Nhỡ ông ấy kích động quá lại ngất xỉu thì sao...”

Đường Khê bật cười ngây ngô. Gia đình này chẳng lẽ có gen di truyền dễ ngất xỉu?

Hứa Quốc An quay sang nhìn Đường Khê, như muốn hỏi ý kiến cô.

Cô vội đáp.

“Đây vốn là món quà tặng chú, giờ thành ra thế này, chú muốn mang đi nghiên cứu hay làm gì cũng được ạ.”

Hứa Quốc An cười càng tươi hơn.

“Đường Khê, cháu đúng là người đặc biệt. Sao cái gì cháu cũng có vậy? Những món đồ cổ trong tay cháu cứ như đồ chơi, thật sự là mở mang tầm mắt. Quả là tài năng trẻ tuổi!”

Mấy lời khen khiến Đường Khê thấy hơi ngại. Cô chợt nghĩ đến thùng đồ cổ còn lại của mình. Nếu để họ nhìn thấy, liệu có làm cả nhóm ngất xỉu không nhỉ?

“Món ăn xong rồi!”

Hứa Tư Niên reo lên khi thấy đầu bếp mang thức ăn ra.

“Nhanh lên, vào bàn thôi mọi người! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”

Hạ An lên tiếng mời mọi người vào bàn, kéo Đường Khê ngồi xuống cạnh mình.

“Lão Quách, chai rượu cũ mấy chục năm của ông đâu rồi?”

Quách Cửu Thành liếc mắt ra hiệu với Hứa Quốc An. Vừa quay đầu lại, ông đã thấy ánh mắt dò xét của Hạ An đang nhìn mình và Hứa Quốc An.

“Hai người đang nói gì về rượu đó?”

“Không có gì, không có gì đâu chị dâu, chị nghe nhầm rồi. Tôi không nói gì cả.”

Ánh mắt của Hạ An chuyển sang Quách Cửu Thành.

Quách Cửu Thành vội lên tiếng.

“Không có chuyện đó đâu! Làm gì có rượu nào, tôi bỏ rượu lâu rồi, bà biết mà.”

Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên ngồi cạnh nhau, cười khúc khích hóng chuyện.

“Bố tôi với chú Hứa suốt ngày lén uống rượu, tôi phát hiện không biết bao nhiêu lần rồi. Sau đó còn đe dọa tôi không được mách mẹ.”

Quách Miểu Miểu ghé tai Đường Khê thì thầm.

Đường Khê nhìn cảnh tượng bên kia, khẽ che miệng cười trộm.

Bên kia, họ cũng chỉ nói đôi câu vài lời, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường.

Đường Khê nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, nuốt nước bọt.

Tất cả đều là món cô thích, khiến cô lập tức có cảm giác thèm ăn, ăn liền một mạch không ít.

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Nhưng khi mọi người gần ăn xong, một vị khách không mời mà đến bất ngờ xuất hiện.

Khi những người khác gần như đã dùng xong bữa, Đường Khê vẫn vừa ăn vừa nói chuyện với Hạ An.

Bỗng từ phía thang máy vang lên một giọng nói lạ hoắc.

“Đừng cản tôi, tôi thấy anh ấy vào đây rồi, lại còn đi với một cô gái!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 177



Bên cạnh còn có một giọng nữ khác vội vàng ngăn lại.

“Thưa cô, cô không được vào! Trong đó có khách...”

Đường Khê nghe thấy tiếng nói ngày càng gần, trong lòng không khỏi mơ hồ.

Tiếng giày cao gót gõ lộc cộc dần trở nên rõ ràng hơn, cho đến khi một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

“Xin lỗi ông bà chủ, tôi không ngăn được cô ấy.”

Quách Miểu Miểu cau mày nói.

“Không sao đâu, cô đi làm việc tiếp đi.”

Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang người phụ nữ vừa xuất hiện, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Làm sao cô biết tôi ở đây? Cô theo dõi tôi à?”

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đường Khê còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt: gương mặt trang điểm tỉ mỉ, một chiếc váy bó sát màu đen tôn lên đường cong hoàn hảo. Đôi giày cao gót 10cm khiến người phụ nữ này thêm phần quyến rũ nổi bật.

Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên Đường Khê.

Thấy Đường Khê ngồi gần Hạ An, cô ta liền bật ra hai tiếng cười lạnh lẽo.

Chỉ thẳng vào Đường Khê, cô ta nhìn Quách Miểu Miểu nói lớn.

“Hay lắm, hóa ra anh bị con hồ ly tinh này quyến rũ, còn dẫn nó về nhà? Ngay cả tôi, anh cũng chưa từng đưa về nhà!”

Đường Khê cảm thấy thật bất lực. Hóa ra cô bị coi là tình địch sao?

“Thẩm Ý, đừng gây rối nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.”

Sắc mặt Hạ An càng tệ hơn, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Ý, sự không hài lòng lộ rõ.

“Miểu Miểu, chuyện này là sao?”

Ngay cả Quách Cửu Thành cũng hơi khó chịu.

Hôm nay vốn là buổi cảm ơn Đường Khê vì đã cứu Quách Miểu Miểu, vậy mà chẳng hiểu sao lại xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt tới gây náo loạn.

Hứa Quốc An và Hứa Tư Niên chỉ ngồi một bên, vẻ mặt thích thú: "Lại thêm kịch hay để xem rồi!"

Quách Miểu Miểu bước lên vài bước, định kéo Thẩm Ý ra ngoài nhưng bị cô ta hất tay ra.

“Anh chia tay với tôi, có phải vì cô ta không?”

Thẩm Ý chỉ tay vào mặt Đường Khê.

Đường Khê cảm thấy bất lực.

“Chúng tôi chỉ là bạn bè...”

“Bạn bè mà dẫn về nhà ăn cơm sao? Cô lừa ai chứ?”

Thẩm Ý đột nhiên cao giọng, trừng mắt nhìn Đường Khê đầy giận dữ.

Hạ An không nhịn được định lên tiếng, nhưng Đường Khê đã kéo tay bà lại.

“Bất kể tôi và Quách Miểu Miểu là bạn hay có quan hệ gì, việc cô xông thẳng vào nhà người khác thế này, chẳng phải là quá đáng lắm sao?”

Đường Khê cười lịch sự, đối diện ánh mắt của Thẩm Ý mà không chút nao núng.

Cô vốn định im lặng để Quách Miểu Miểu tự giải quyết, nhưng giờ bị gọi là "hồ ly tinh", cô thấy cần phải nói cho ra nhẽ.

Thẩm Ý quay lại nhìn Đường Khê, cảm giác bị đe dọa tràn ngập trong lòng cô ta.

“Cô biết anh ấy có bạn gái rồi chứ? Vậy mà cô còn mặt dày đến nhà người ta. Cô không biết xấu hổ à?”

Không khí trong phòng lập tức chìm xuống. Ngay cả những người đang hóng chuyện như Hứa Tư Niên và Hứa Quốc An cũng cau mày.

Đường Khê vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ.

“Bạn gái của anh ấy ngày nào chẳng khác nhau? Cô là ai? Xin lỗi, tôi thật sự không biết. Tôi đã nói rồi, tôi và Quách Miểu Miểu chỉ là bạn tốt, tin hay không thì tùy cô. Cuối cùng, là chú Quách và dì Hạ mời tôi đến ăn cơm, nhìn kiểu gì thì cô cũng là người ngoài, đúng không?”

Gương mặt Thẩm Ý trở nên lúng túng, ánh mắt cô ta lướt qua Quách Cửu Thành và Hạ An, rồi bước lên định giải thích.

Nhưng chưa kịp mở lời, Đường Khê đã tiếp lời.

“Cô có mười giây để rời khỏi đây. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Giọng cô không to, nhưng lại mang sức nặng khiến người khác không dám phản bác.

Quách Miểu Miểu cũng tỏ rõ vẻ khó chịu, vẫy tay nói với Thẩm Ý:

“Cô lớn thế này rồi, sao không thể chia tay trong hòa bình?”

Thẩm Ý cắn môi, đôi mắt đỏ hoe.

“Chỉ cần tôi không đồng ý, chúng ta chưa hề chia tay! Anh thử quen ai khác xem, tôi sẽ phá hỏng hết từng mối quan hệ của anh!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 178



Nói xong, cô ta lườm Đường Khê một cái, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài với tiếng giày cao gót lộc cộc.

“Quách Miểu Miểu, chuyện này là thế nào? Bình thường đã dặn con đừng gây chuyện, giờ thì hay rồi, người ta đến tận nhà làm loạn! Còn để Đường Khê bị mắng oan!”

Quách Cửu Thành đặt đũa xuống bàn, giọng nghiêm khắc nhìn Quách Miểu Miểu trách mắng.

“Miểu Miểu, bố mẹ biết con ham vui, nhưng đừng học theo mấy tên công tử ăn chơi, đừng đứng núi này trông núi nọ. Yêu đương thì phải nghiêm túc, giờ con làm vậy chẳng phải là hành vi lưu manh à?”

Quách Miểu Miểu kêu oan.

“Bố mẹ, con thật sự nghiêm túc với cô ấy mà! Nhưng mới yêu chưa bao lâu, con phát hiện cô ấy có tính kiểm soát quá đáng, cứ nghĩ làm bạn gái con rồi thì nhất định sẽ được bước chân vào nhà này. Vậy nên con mới chia tay!”

“Con xem lại đi, toàn quen kiểu người gì đâu! Không ra đâu vào đâu cả! Lần sau yêu đương thì nhớ mở mắt ra mà chọn!”

Hạ An nghiêm mặt dạy dỗ, rõ ràng bà rất tức giận.

“Mẹ không phản đối con yêu đương, nhưng phải chọn người tử tế chứ. Mẹ thấy Khê Khê là được nhất đấy.”

Đến câu cuối, giọng Hạ An dịu xuống, còn mỉm cười nắm lấy tay Đường Khê.

Quách Cửu Thành ngồi bên cạnh gật gù đồng tình.

Đường Khê vốn đang xem kịch vui, nay bị một cú đòn bất ngờ giáng xuống.

Cô vội vàng thanh minh:

“Chú, dì, cháu và cậu ấy chỉ là bạn bè thôi. Chúng cháu không thể được đâu. Cậu ấy không phải kiểu người cháu thích.”

Trán cô lấm tấm mồ hôi. Sao cha mẹ của Quách Miểu Miểu cứ thích ghép đôi cô với cậu ấy vậy?

Cô không muốn ở cùng một kẻ đào hoa như Quách Miểu Miểu, để rồi suốt ngày đau khổ vì ghen tuông, cuối cùng biến thành một bà vợ hay trách móc.

Ngay cả Quách Miểu Miểu cũng sợ hãi nhìn bố mẹ mình. Anh thật sự chỉ xem Đường Khê như một người bạn thân, giờ lại bị ghép đôi thế này thì quá đáng rồi!

Hạ An nghe Đường Khê nói, trầm ngâm một chút, sau đó cười mỉm, hỏi tiếp:

“Vậy cháu thích kiểu người như thế nào? Để dì bảo nó học theo. Con trai dì học nhanh lắm, đảm bảo sẽ trở thành kiểu người cháu thích!”

Đường Khê cảm thấy đau đầu, gương mặt méo mó, liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu cũng không khá hơn, trong lòng bối rối không biết việc cha mẹ mình quá thích Đường Khê là tốt hay xấu.

“Bố mẹ, đừng ghép đôi lung tung nữa. Cô ấy có người trong lòng rồi, chúng con chỉ là bạn bè thôi. Nếu bố mẹ cứ thế này thì Đường Khê sẽ không dám đến đây nữa đâu!”

Trong lúc cấp bách, Quách Miểu Miểu bịa ra một lý do.

Hứa Tư Niên lập tức bật dậy.

“Chị Đường, chị có người yêu rồi à? Là ai? Bọn em có quen không?”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hứa Tư Niên đã phấn khích hỏi dồn.

Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy kích động khi nghe Quách Miểu Miểu nói vậy. Nghĩ một hồi, cậu tự nhủ có lẽ là vì ghen tị khi Quách Miểu Miểu biết mà cậu không biết.

Đường Khê bất đắc dĩ nhìn Hứa Tư Niên, chẳng lẽ cậu không nhận ra đây chỉ là lời nói dối à?

Hứa Quốc An ngay lập tức vỗ một cái vào đầu Hứa Tư Niên.

“Thằng nhóc, chuyện này liên quan gì đến con? Ngồi xuống cho ba!”

Hứa Tư Niên ngồi xuống, mặt đầy vẻ không cam lòng.

Hạ An nhìn Đường Khê, dịu dàng hỏi:

“Khê Khê, Miểu Miểu nói thật sao? Cháu thật sự có người yêu rồi? Không phải là Miểu Miểu nhà dì à?”

Một loạt câu hỏi liên tiếp khiến Đường Khê nắm lấy tay Hạ An, cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

Từ khi gặp Hạ An, cô rất thích người phụ nữ này. Bà mang lại cho cô cảm giác thân thương mà từ nhỏ cô chưa từng được cảm nhận.

“Thật đó dì. Cháu và Miểu Miểu không thể nào được. Cưỡng ép không hạnh phúc, làm bạn với cậu ấy cũng rất tốt mà. Bố mẹ cậu ấy cũng như bố mẹ cháu. Sau này, cháu sẽ hiếu thảo với chú dì khi về già!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 179



Đường Khê cười hì hì, khuôn mặt tròn trĩnh khiến ai nhìn cũng muốn véo một cái.

Hạ An không kiềm lòng được, nhẹ nhàng véo má cô, cảm giác thật mềm mại.

Bà vừa bất lực vừa cưng chiều nói:

“Nghe cháu nói vậy thì dì cũng yên tâm. Miểu Miểu nhà dì không có phúc rồi. Ai cưới được Khê Khê thì đúng là tổ tiên tích đức.”

Đường Khê bật cười. Cô đâu có tốt đến vậy?

Quách Cửu Thành từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy.

“Khê Khê, hôm nay thật xin lỗi cháu. Một bữa cơm cảm ơn lại thành ra thế này.”

Đường Khê vội vàng an ủi, dù sao chuyện xảy ra cũng chẳng ai lường trước được.

“Không sao đâu chú Quách. Bữa cơm hôm nay rất ngon, cháu ăn rất vui. Lần sau cháu sẽ lại đến ăn ké nữa!”

Câu nói của cô khiến mọi người trong phòng bật cười.

Quách Cửu Thành và Hạ An vẫn cảm thấy áy náy vì những chuyện xảy ra tối nay. Trước khi Đường Khê rời đi, họ mang nào là trang sức, nào là đồ ăn ngon ra để tặng cô.

Hạ An còn kéo Đường Khê vào phòng ngủ, bảo cô thích gì thì cứ lấy.

Bà lấy ra mấy chiếc hộp lớn, đổ đồ đạc thành từng đống lên giường để Đường Khê chọn lựa.

Đường Khê vừa buồn cười vừa bất lực, liên tục từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ An ép chọn vài món. Bà còn xếp hàng loạt nhẫn, cái nào vừa tay là đeo ngay cho cô.

Còn Quách Cửu Thành thì dẫn Đường Khê vào thư phòng. Nhân lúc Hạ An không để ý, ông bí mật mở ra một số chai rượu quý muốn tặng cô.

Đường Khê tròn mắt nhìn. Trên giá sách trong thư phòng, sau khi gỡ hết sách ra, lộ ra những ngăn bí mật chứa đầy các bình rượu kiểu dáng cổ điển.

Nhìn qua cũng biết đây là loại rượu đắt tiền.

Quách Cửu Thành lấy ra một bình đưa cho Đường Khê, khiến cô sững sờ không nói nên lời.

“Cháu không biết uống rượu đâu. Rượu này chú cứ giữ lại, cháu không uống được đâu.”

Đường Khê vội vàng từ chối. Cách đối đãi quá nhiệt tình này làm cô thấy vừa sợ vừa ngại.

“Chú ơi, chú mau cất đi. Nếu lát nữa dì Hạ nhìn thấy, e rằng mấy thứ này...”

Đường Khê lau mồ hôi trên trán, cuối cùng chỉ có cách để Quách Cửu Thành chất đầy đồ ăn lên xe cô, đến mức nhét chật cả cốp, mới được tha.

Cô cứ nghĩ chuyện tối nay như thế là kết thúc, không ngờ trên đường Quách Miểu Miểu đưa cô về nhà, họ lại gặp Thẩm Ý đang đứng chờ trước cửa nhà Quách gia.

“Chờ tôi một lát.”

Quách Miểu Miểu nói rồi bước xuống xe, Đường Khê cũng không mấy để ý.

Cô chẳng muốn dính dáng tới chuyện ân oán tình thù của họ.

Không biết Quách Miểu Miểu đã nói gì, Thẩm Ý liền bật khóc, che mặt nức nở.

Quách Miểu Miểu đứng quay lưng về phía Đường Khê, cô không nghe rõ họ nói gì.

Nhưng tiếng khóc ngày càng lớn, đến mức Đường Khê không thể giả vờ không nghe thấy.

Cô đành đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Ý.

Không biết hai người họ đã nói gì mà làm Thẩm Ý khóc lóc thảm thiết đến vậy.

Đường Khê thở dài. Đúng là Quách Miểu Miểu quá lạnh lùng. Một người đẹp thế này khóc đến mức như vậy mà anh ta vẫn dửng dưng.

Thẩm Ý có vóc dáng quyến rũ, mái tóc xoăn bồng bềnh buông lơi trên vai.

Dù trang điểm hơi đậm nhưng có thể nhận ra cô ta sở hữu những đường nét sắc sảo, quyến rũ.

Một người đẹp với đôi mắt to, lông mày đậm, vẻ đẹp đậm chất cổ điển, giờ lại khóc như hoa lê dính hạt mưa, trông thật đáng thương.

Chẳng mấy chốc, Quách Miểu Miểu đã dứt khoát quay người lại, khẽ nhíu mày, mở cửa xe, khởi động động cơ rồi lái đi thẳng.

Qua gương chiếu hậu, Đường Khê vẫn thấy Thẩm Ý đứng đó, khóc nức nở đến mức không thở nổi.

“Chậc, không ngờ đấy. Quách thiếu gia đúng là nhẫn tâm thật.”

Đường Khê nửa đùa nửa thật.

Quách Miểu Miểu đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, chỉ thở dài.

“Biết làm sao được, ai bảo anh đây quá quyến rũ.”

Vừa nói, anh ta lại bắt đầu khoe mẽ.

Đường Khê bỗng nhớ ra chuyện tiền nong của mình. Giờ trong tay cô không còn nhiều tiền, nên cần phải bán bớt đồ cổ để xoay vốn.
 
Back
Top Bottom