Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 180



Vừa rồi có nhiều người nên cô không tiện nói. Giờ chỉ còn hai người trên xe, cô tranh thủ mở lời.

“Tôi còn vài món đồ cổ. Cậu giúp tôi bán đi nhé.”

Quách Miểu Miểu liếc nhìn cô.

“Thiếu tiền à?”

“Đúng vậy, tôi cần xoay vốn nhập hàng.”

Quách Miểu Miểu tỏ ra khó hiểu.

“Bây giờ cậu có nhiều tiền thế, sao không tự xây một nhà máy thực phẩm đi? Như vậy cậu có thể giảm đáng kể chi phí, hơn nữa còn cung cấp hàng cho siêu thị, làm nhà cung cấp luôn.”

Đường Khê như bừng tỉnh. Phải rồi, sao cô lại không nghĩ ra cách này?

Hiện tại mỗi lần nhập hàng cô tốn từ vài chục đến vài trăm vạn.

Nếu có nhà máy, chẳng phải chi phí sẽ giảm đi đáng kể sao?

“Chi phí có thể giảm bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Ít nhất cũng giảm được một nửa. Giai đoạn đầu phải đầu tư nhiều, nhưng về lâu dài chắc chắn không lỗ đâu.”

Đường Khê âm thầm tính toán. Cô đã có hai khách hàng lớn là Cố Hành Chu và Cố Tử Dật, không lo không tiêu thụ được hàng.

Vậy nên cô có thể bắt đầu bằng cách xây dựng một nhà máy thực phẩm quy mô nhỏ. Nếu mọi thứ suôn sẻ thì mới mở rộng dần.

Không thể đổ hết tiền vào ngay từ đầu, như vậy chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Khê quay sang hỏi Quách Miểu Miểu.

“Cậu có biết chỗ nào tốt để xây nhà máy không?”

“Cậu quyết định xây luôn rồi à? Cứ như trò chơi ấy nhỉ?”

Đường Khê bĩu môi.

“Thời gian không đợi người, làm được sớm thì tiết kiệm được sớm.”

Quách Miểu Miểu tuy không rành về lĩnh vực này, nhưng lại có một người bạn từng xây dựng một nhà máy thực phẩm.

“Tôi có một người bạn mất khoảng một năm rưỡi để xây xong nhà máy. Thời gian lâu nhất là chờ các giấy tờ phê duyệt.”

Đường Khê nghe vậy, tinh thần lập tức chùng xuống.

“Lâu vậy sao?”

“Cậu đừng lo, để tôi hỏi thử bạn tôi xem anh ta có cách nào nhanh hơn không.”

Đường Khê gật đầu.

“Vậy chỉ có thể làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền đâu. Cậu nhờ tôi bao nhiêu việc rồi, hay là lần này lấy một món đồ cổ bồi thường đi!”

Ánh mắt Quách Miểu Miểu đảo qua lại, Đường Khê biết ngay anh ta lại đang tính kế gì.

“Xem như cậu đã giúp tôi không ít, vậy cậu chọn một món đi. Nhưng nhớ giúp tôi bán mấy món còn lại được giá tốt nhé.”

Đường Khê chẳng để tâm lắm, vì thứ gì cô cũng thiếu, chỉ là không thiếu đồ cổ.

“À, mà viện bảo tàng thế nào rồi?”

Gần đây bận rộn quá, cô suýt quên mất chuyện xây dựng viện bảo tàng.

“Cuối cùng cũng nhớ đến cái bảo tàng của cậu à? Tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ. Gần xong hết rồi, đang chuẩn bị hoàn thiện nốt phần cuối thôi.”

Đường Khê hơi ngạc nhiên. Hình như từ lúc bắt đầu quyết định xây bảo tàng đến giờ chưa được bao lâu thì phải?

Thấy vẻ mặt cô, Quách Miểu Miểu dường như hiểu ngay cô đang nghĩ gì.

“Đúng là không lâu thật, chưa đầy bốn tháng. Nhưng cũng không có gì lạ, lần này tôi mời toàn những đội ngũ giàu kinh nghiệm. Làm nhanh là chuyện thường. Đến lúc nghiệm thu, cậu sẽ thấy, chắc chắn đạt đúng như kỳ vọng của cậu.”

Đường Khê cảm thấy rất háo hức, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện phải bán bớt đồ cổ trong kho.

Cô không chắc số còn lại có đủ để lấp đầy bảo tàng không.

Nếu bảo tàng mở cửa mà bên trong trống trải thì đúng là mất mặt.

Đường Khê bắt đầu tính toán xem món nào có thể bán, món nào giữ lại để trưng bày.

Đang mãi nghĩ, cô không để ý rằng xe đã dừng trước cửa nhà mình.

“Lên nào, vào xem thử đống đồ của tôi.”

Đường Khê kéo Quách Miểu Miểu vào nhà, đi thẳng lên tầng hai, nơi đặt két sắt.

Quách Miểu Miểu nhìn thấy chiếc két sắt to liền sững sờ.

Cái két này to thế, chẳng lẽ bên trong toàn là đồ cổ sao? Nhiều đến mức nào cơ chứ?

Đường Khê nhập mật mã, mở két, sau đó đứng sang một bên nhường lối.

“Cậu xem, món nào bán được giá tốt thì bán, còn món nào để lại trưng bày trong bảo tàng?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 181



Quách Miểu Miểu ngẩn người bước đến, nhìn vào đống đồ trong két sắt mà há hốc mồm.

“Nhiều... nhiều đến mức này sao...”

Quả thực là rất nhiều. Mỗi lần Cố Hành Chu đến thăm đều mang theo cả một hòm báu vật. Đồ cổ cứ như chẳng đáng tiền, chất đầy nhà Đường Khê.

Quách Miểu Miểu thò tay lật lật mấy món đồ, rồi quay lại nhìn cô với ánh mắt như muốn khóc.

“Những món đồ thế này mà cậu chất đống một cách tùy tiện vậy hả?”

“Chứ tôi phải làm sao? Nhà tôi không có chỗ nào thích hợp để đặt mà.”

Đường Khê chớp chớp mắt vô tội, cô nói thật lòng.

Nếu mỗi món đều đựng trong hộp chống bụi, chắc nhà cô chẳng đủ chỗ chứa.

“May mà những món này chưa bị chôn dưới đất lần nào, hình dáng vẫn còn đẹp. Nếu không, đã hỏng hết cả. Để mấy lão cổ hủ biết được, họ nhổ nước bọt thôi cũng đủ dìm chết cậu.”

Nói xong, anh cẩn thận nhấc ra vài thỏi vàng, thỏi bạc và một ít tiền đồng.

“Những thứ này tôi có thể mang đi đấu giá, sau đó liên hệ thêm vài khách hàng riêng. Mấy món còn lại thì cậu để trong bảo tàng đi. Nhiều quá cũng không tốt, làm tụt giá thị trường.”

Đường Khê lẳng lặng lấy ra một chiếc túi vải màu tím.

“Cậu định làm gì vậy?”

“Đựng đồ cổ cho cậu chứ còn làm gì?”

Đường Khê ngây ngốc đáp, việc này chẳng phải rõ ràng sao?

“Cậu dùng túi này đựng đồ cổ à? Cậu...”

Quách Miểu Miểu như một quả pháo đã châm ngòi, lập tức bùng nổ.

Anh chưa từng thấy ai dùng túi vải đựng đồ cổ giá trị sáu, bảy chữ số như vậy.

“Nhưng nhà tôi chỉ có loại túi này để đựng đồ, hoặc cậu muốn túi nilon không?”

“...”

Quách Miểu Miểu im lặng nhận lấy chiếc túi vải dễ thương từ tay Đường Khê, lặng lẽ đặt đồ vào.

Sau đó, anh tiếp tục cẩn thận xem xét đống đồ, như sợ làm hỏng mất một chút nào đó.

“Những bức thư pháp và tranh không quá quý giá này có thể đem bán. Các món trang sức thường dùng trước đây, bình hoa, bảo bình cũng có thể mang đi. Nhưng những chén ngọc, bát ngọc thì chỉ nên lấy ít thôi, để lại một ít cho cậu trưng bày.”

Quách Miểu Miểu chọn đồ chẳng khác nào đi chợ mua rau, chăm chú nhặt lựa trong đống "rau củ".

Một chiếc túi nhanh chóng được nhồi đầy.

Đường Khê lấy thêm một chiếc túi vải màu xanh da trời, đưa cho Quách Miểu Miểu tiếp tục đựng.

Quách Miểu Miểu cảm thấy mình đúng là điên thật. Anh thực sự nghe lời Đường Khê, dùng mấy chiếc túi vải này để đựng đồ cổ.

“Số trâm cài và đồ trang sức này không mang đi sao?”

Đường Khê nhìn đống phụ kiện tinh xảo.

“Mang đi cũng được, nhưng giá bán sẽ không cao. Tôi nghĩ để trưng bày trong bảo tàng thì hay hơn. Những món đẹp như thế này chắc chắn sẽ thu hút khách tham quan.”

Vừa nói, Quách Miểu Miểu vừa nhanh tay nhét đầy một chiếc túi khác.

Nhìn đống đồ đồng được đặt riêng một góc, anh ngẫm nghĩ.

“Mấy món đồ đồng này cậu nên để lại bảo tàng. Phần giấy tờ cần thiết cứ giao cho tôi. Loại này muốn triển lãm phải làm thủ tục khá phức tạp.”

Quách Miểu Miểu nhìn qua đống đồ đồng một lượt rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà không có món nào mang tầm quốc bảo như chiếc bình bốn dê, nếu không dù có nói gì đi nữa cũng khó thoát khỏi rắc rối.

Túi thứ ba được mang ra. Quách Miểu Miểu tỉ mỉ chọn đồ gần nửa tiếng, cuối cùng cũng xong.

“Tạm thời thế này thôi. Những món còn lại, hoặc là mang đi sẽ gây chấn động, hoặc là giá trị trưng bày cao hơn. Ba túi này đã đủ giúp cậu kiếm bộn rồi. Chờ tin tốt từ tôi nhé.”

Đúng lúc đó, tiếng chuông gió vang lên trong trẻo.

Đường Khê lập tức cứng đờ người. Là Cố Hành Chu đến!

Chuyện này phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ bảo Cố Hành Chu là người thích cosplay?

Trời ạ, sao anh lại chọn đúng lúc này mà đến chứ!

Quách Miểu Miểu nhận ra biểu cảm thay đổi của Đường Khê, liền thắc mắc.

“Chỉ là tiếng chuông gió thôi mà, có gì lạ đâu?”

“Đường cô nương có nhà không?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 182



Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của một người nam nhân vang lên từ tầng dưới, khiến tim Đường Khê như thắt lại.

Quách Miểu Miểu lập tức hứng thú, ánh mắt tò mò lướt qua lại giữa Đường Khê và phía cầu thang.

“Chẳng lẽ… đây là…”

Đường Khê không nhịn được lên tiếng giải thích.

“Không phải như cậu nghĩ đâu. Đó là bạn tôi...”

“Không cần giải thích, tôi hiểu mà!”

Quách Miểu Miểu ngắt lời, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò, rõ ràng muốn hóng hớt. Anh dựa người vào lan can, cao giọng gọi xuống dưới.

“Có đấy! Trên tầng hai!”

Bóng dáng Cố Hành Chu nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Đường Khê và Quách Miểu Miểu.

Ngay khi nhìn thấy Quách Miểu Miểu, chân mày Cố Hành Chu nhíu chặt, giọng nói thoáng vẻ không hài lòng.

“Ngươi là ai? Vì sao ở trong nhà của Đường cô nương?”

Quách Miểu Miểu vội vàng lên tiếng giải thích.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi là bạn thân của cô ấy, chỉ đến lấy vài món đồ, tôi sẽ đi ngay.”

Lời giải thích này không khiến sắc mặt của Cố Hành Chu dịu đi chút nào.

Hai người đi xuống tầng một. Quách Miểu Miểu cố gắng xách ba túi đồ nặng trĩu, bước khó nhọc.

“Đường cô nương, người này nói ‘bạn thân’ nghĩa là sao?”

Nghe giọng điệu của hắn, Quách Miểu Miểu không nhịn được tò mò. Anh đặt mấy túi đồ xuống, tiến lên vài bước, quan sát người đàn ông trước mặt.

“Sao anh nói chuyện kỳ quặc vậy? Còn nữa, sao anh lại mặc đồ Hán phục? Cả bộ tóc giả này nữa, nhìn thật ghê, mà cũng thật giống! Anh mua ở đâu thế, anh bạn?”

Vừa nói, Quách Miểu Miểu vừa đưa tay lên định kéo thử tóc của Cố Hành Chu.

Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu đưa tay định kéo tóc Cố Hành Chu liền sợ hãi vội vàng ngăn lại.

Không phải cô lo cho Cố Hành Chu, mà lo cho cái tay của Quách Miểu Miểu.

Cố Hành Chu là người luyện võ, phản xạ đều mang tính bản năng.

Quả nhiên, chỉ sau một giây đã vang lên tiếng hét.

“A—!”

Đường Khê đưa tay bịt tai, nhưng vẫn chậm một bước.

“Á! Đau! Đau quá! Buông ra!”

Cánh tay của Quách Miểu Miểu bị Cố Hành Chu bẻ ngược ra sau. Khuôn mặt anh ta méo mó, tràn đầy đau đớn.

“Thả cậu ấy ra, không thì tay cậu ấu trật khớp mất!”

Đường Khê vội lên tiếng. Nếu chần chừ thêm, có khi phải vào viện thật.

Cố Hành Chu nhận ra mình đã hành động theo bản năng, liền lập tức buông tay.

“Xin lỗi, ta chỉ là phản xạ tự nhiên.”

Quách Miểu Miểu xoa cánh tay, gương mặt nhăn nhó.

“Phản xạ kiểu gì mà mạnh thế? Tôi chỉ chạm vào tóc anh thôi mà!”

“Xin lỗi, ta quen rồi…”

Cố Hành Chu tỏ vẻ áy náy. Nhìn động tác ban nãy của Quách Miểu Miểu, đúng là không chỉ “chạm vào tóc”, mà như muốn lật tung cả mái tóc của hắn.

Quách Miểu Miểu hừ một tiếng, xoa tay rồi tránh sang một bên.

“Nhưng mà bộ đồ này của anh nhìn cũng ngầu phết. Có sự kiện hán phục nào gần đây à? Sao anh lại mặc thế này lang thang vào buổi tối?”

Cố Hành Chu đứng sững, không biết nên trả lời ra sao. Chẳng lẽ nói rằng mình đến từ hơn hai nghìn năm trước?

Nói thế chắc họ sợ chết khiếp.

Đường Khê nhanh chóng vận động não, bước lên giải thích:

“Anh ấy là người mẫu chụp ảnh hán phục. Vừa chụp xong nên tiện ghé qua đây lấy đồ.”

Quách Miểu Miểu nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ, cứ đảo qua đảo lại giữa Đường Khê và Cố Hành Chu.

“Đồ gì mà phải lấy vào ban đêm?”

Đường Khê còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, Cố Hành Chu đã lạnh lùng đáp:

“Ta đến để đặt hàng trước với Đường cô nương. Vì ban ngày không có thời gian, nên đành đường đột ghé qua.”

Nửa câu đầu là nói với Quách Miểu Miểu, nửa câu sau là nhìn thẳng vào Đường Khê.

Quách Miểu Miểu vốn là tay chơi tình trường lão luyện, nhìn qua đã hiểu ngay vấn đề.

Anh ta cười ranh mãnh, nhấc ba chiếc túi lên.

“Thôi hai người cứ nói chuyện đi. Tôi về đây.”

Đường Khê bước tới định giúp anh ta mang đồ.

“Để tôi giúp cậu. Tay cậu ổn không?”

“Ổn rồi, không trật khớp. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi tự mang được.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 183



Nói xong, anh ta còn cố ý nháy mắt đưa tình với Đường Khê, khiến cô rùng mình.

“Cậu bị gì vậy? Nửa đêm rồi mà còn giở trò gì thế?”

Nhìn Quách Miểu Miểu mang theo ba túi đồ đi một cách thành thục, Đường Khê vẫn băn khoăn không hiểu anh ta có ý gì.

“Những thứ cậu ta mang đi là quà ta tặng cô sao?”

Cố Hành Chu đột ngột hỏi, giọng không rõ cảm xúc.

Đường Khê vội quay lại, giải thích:

“Những thứ đó có thể đổi lấy tiền ở thời đại này. Tôi nhờ cậu ấy mang đi bán, chỉ lấy một phần nhỏ thôi. Vẫn còn rất nhiều món mà!”

Cô sợ anh nổi giận, bèn kéo tay anh dẫn lên tầng hai.

Khi họ bước qua cầu thang, bên ngoài bỗng lóe lên ánh sáng như đèn flash, làm cả hai nhíu mày vì chói mắt.

“Đây là sấm chớp à? Sao lại sáng thế này?”

Cố Hành Chu đưa tay áo lên che mắt.

Đường Khê cũng thấy kỳ lạ, liền buông tay Cố Hành Chu rồi vội chạy ra ngoài cửa.

Bên ngoài im lặng như tờ, trên đường phố cũng không một bóng người qua lại.

Cô tìm một hồi nhưng không thấy nguồn sáng phát ra từ đâu, đành băn khoăn tự hỏi, có khi nào là sấm chớp không?

Không nghĩ ngợi nhiều, cô quay người vào nhà, tiện tay khóa cửa lại.

Sau khi vào trong, cô kéo hết rèm cửa sổ lớn ở phòng khách tầng một lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Hành Chu hỏi, vì không thể ra ngoài nên hắn chỉ có thể đợi tin từ Đường Khê.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao, có thể là sấm chớp thôi. Chắc trời sắp mưa.”

Đường Khê kéo Cố Hành Chu lên lầu, dẫn đến chỗ két sắt. Sau khi nhập mã mở két, cô quay sang hắn.

“Anh xem này, tôi còn cẩn thận khóa trong két để tránh bị trộm đấy.”

Cố Hành Chu nhìn vào trong, quả nhiên là những thứ hắn đã đưa cho cô.

Ở thời đại của hắn, mấy thứ này đúng là có giá trị, nhưng so với vàng bạc thì vẫn kém xa.

Hắn không ngờ tiền tệ ở thời đại này lại khác hoàn toàn với thời đại của mình.

Vì vậy, hắn không trách Đường Khê khi cô mang chúng đi đổi lấy tiền. Nếu không đổi thì chúng chẳng khác nào một đống đồ vô dụng, không có giá trị thực tế.

Nét mặt Cố Hành Chu dịu đi, quay sang nhìn Đường Khê.

“Những thứ này đủ dùng chưa? Ta sắp phải trở về Nam Triều, ngoài phần dành cho Bắc Triều và còn phải chuẩn bị cho đường đi. Những thứ còn lại ta giữ cũng không dùng đến, để ta mang hết cho cô.”

Đường Khê nghe vậy, hiểu rằng hắn sắp tặng cô rất nhiều thứ nữa.

Cố Hành Chu nói tiếp:

“Ở chỗ tỷ tỷ ta cũng có không ít bảo vật. Lần này quay về Nam Triều, chúng ta đã dâng lên Bắc Triều rất nhiều vàng bạc. Không l*t s*ch kho báu trong cung của họ thì không được.”

Đường Khê ngẩng lên nhìn, thấy khóe miệng Cố Hành Chu cong lên, nở một nụ cười tinh quái.

Sự chú ý của cô đổ dồn vào việc hắn sắp trở về Nam Triều.

“Anh sắp về rồi à? Có cần chuẩn bị cái gì không?”

Trong đầu Đường Khê lập tức vang lên hồi chuông báo động. Lại có cơ hội kiếm tiền rồi!

Cố Hành Chu lấy từ tay áo ra một thứ trông giống như một cuốn tấu chương.

“Thực ra cũng không nhiều, chỉ là những thứ như lần trước: thực phẩm, thuốc men… Nhưng lần này ta chỉ cần số lượng đủ cho 5.000 người trong một ngày. Hàng ngày, vào buổi chiều, ta sẽ tới lấy. Chuẩn bị sẵn cả chuyến thì khó mang vác. Ta có thể ghé qua mỗi ngày. Cô thấy thế nào?”

Đường Khê mở cuộn giấy ra, nó dài đến mức một đầu rơi xuống đất.

“Dài như này là số lượng cho một ngày à?!”

Cô thốt lên, nhưng nhanh chóng đáp:

“Tôi nghĩ cách này ổn, nếu không thì tôi chuẩn bị từng đó một lần thì áp lực lớn lắm!”

5.000 người. Đó là một con số khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ đến.

Trong đầu Đường Khê tính toán. Nhà máy thực phẩm của cô vẫn chưa xây dựng được, nên phải tạm thời mua hàng từ Chu Chính Bình.

Thực phẩm sẽ là các loại mì ăn liền và bánh quy ép khô. Thỉnh thoảng có thể đổi món bằng vài món ăn sẵn từ nhà Trịnh Lai.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 184



Thuốc men thì không cần chuẩn bị hàng ngày, có thể mua thêm nếu thiếu.

Dự tính mỗi ngày chi phí sẽ không vượt quá 10 vạn.

Cố Hành Chu thấy cô im lặng, hiểu rằng chuyện này gây khó khăn cho cô.

“Nếu cảm thấy khó thì…”

“Không khó gì cả! Cứ để tôi lo. Chuyện nhỏ!”

Đường Khê lập tức ngắt lời hắn. Cô không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.

“Anh dịch giúp tôi những thứ trên đây được không? Tôi không đọc được.”

Cố Hành Chu chợt nhận ra chữ viết ở thời đại của hắn khác với thời đại này. Hắn bắt đầu đọc nội dung, còn Đường Khê ghi chép cẩn thận vào một quyển sổ.

May mắn thay, những thứ hắn cần không khác lắm so với dự tính của cô.

Chủ yếu là mì ăn liền và các loại thực phẩm nhanh, tiện lợi và dễ chuẩn bị.

Ngoài ra còn có nước uống, cũng không khó khăn hay đắt đỏ.

Những thứ khác không đáng kể, vì họ muốn di chuyển nhẹ nhàng để tới Nam Triều nhanh nhất.Đường Khê viết gần xong, đặt bút xuống, vừa xoay người thì nghe Cố Hành Chu khẽ thở dài.

Cô nghi hoặc:

"Sao thế? Tự dưng thở dài là sao?"

Cố Hành Chu vén áo choàng, ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, lưng thẳng tắp như một cây trụ vững chắc.

"Lần này trở về Nam triều, lộ trình ta chọn sẽ đi qua một số quốc gia nhỏ. Trong đó có một quốc gia rất nguy hiểm, không biết liệu có thể an toàn đưa mọi người trở về không."

Đường Khê hứng thú. Hóa ra thời đại của hắn không chỉ có Nam triều và Bắc triều, còn có những quốc gia khác nữa.

Cô ngồi xuống bên cạnh, tiện tay cầm lấy gói khoai tây chiên.

"Nói thử xem nào, biết đâu tôi có cách giúp anh thì sao?"

Cố Hành Chu suy nghĩ một chút. Cũng đúng, Đường Khê là người từng trải, kiến thức rộng rãi, có khi cô thực sự có cách giải quyết.

Hắn bắt đầu kể chi tiết cho Đường Khê nghe.

Nghe đến đoạn nhắc tới người Tang Nam, Đường Khê lập tức buông gói khoai tây chiên, che miệng nôn khan.

"Trời đất, người Tang Nam ghê tởm quá đi! Còn ăn thịt người để giao tiếp với thần linh? Nếu thần linh biết họ ăn thịt người, chắc thần cũng buồn nôn luôn."

Cố Hành Chu cũng đau đầu vì chuyện này. Họ và người Tang Nam còn không hiểu ngôn ngữ của nhau, nên lần duy nhất giao thiệp trước đây cũng đã khiến họ mất không ít binh lực.

Đường Khê bỗng nghĩ ra điều gì, ánh mắt trở nên nghiêm trọng:

"Anh nói họ ăn thịt phụ nữ và trẻ con, vậy những binh lính anh mất là..."

Cố Hành Chu thở dài, giọng nói nặng trĩu.

"Đúng là nam tử. Đám người đó không tha phụ nữ và trẻ con, nhưng trong trường hợp không còn lựa chọn, họ cũng ăn cả nam tử. Đáng sợ hơn là công cụ của họ rất kỳ quái, có thể lột da người sống ngay lập tức để làm đồ trang trí. Thịt thậm chí chưa kịp nấu chín đã bị chia phần hết."

"Ọe——"

Đường Khê nghe xong không nhịn được, lại cúi xuống nôn khan.

"Không thể nào! Nếu vậy thì đổi tuyến đường đi, đường này quá khủng khiếp rồi."

Cố Hành Chu lấy ra một cuộn da dê từ trong áo.

"Không được. Nếu đi đường vòng, chúng ta sẽ mất ít nhất một tháng. Hơn nữa, quốc gia trên tuyến đường đó còn khó đối phó hơn."

Ngón tay dài, trắng trẻo của hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ da dê.

Đường Khê nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy đó là một khu vực có hình dạng như cánh hoa.

"Đây là đâu?"

Cố Hành Chu nghiêm mặt.

"Đây là An Quốc. Đây là nơi ngay cả mẫu thân ta đi qua cũng phải căng thẳng cao độ. Người dân ở đây đều bị nguyền rủa, phần lớn đều mắc bệnh."

Khóe miệng Đường Khê co giật, cảm giác như hắn đang cố gắng dùng lời hoa mỹ để nói về một điều gì đó không hay.

Thấy biểu cảm của cô, Cố Hành Chu lập tức giải thích:

"Đúng là bệnh thật. Rất nhiều người không chịu được nước, hễ nhìn thấy nước sẽ phát điên, sức mạnh tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba. Còn có những người không thể ra ngoài vào ban ngày, chỉ cần tiếp xúc với ánh mặt trời, da họ sẽ cháy rụi, mục nát."

Đường Khê nghe vậy liền hiểu ngay. Một số bệnh trong thời cổ đại thường được coi là quái dị và không thể chữa trị, nhưng với y học hiện đại thì chúng hoàn toàn có cơ sở khoa học.

Những triệu chứng như không chịu được nước khiến cô liên tưởng đến bệnh dại, còn triệu chứng không thể tiếp xúc ánh sáng thì giống như bệnh porphyria (chứng rối loạn chuyển hóa porphyrin).
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 185



Nhưng cả một quốc gia có nhiều người mắc những bệnh này thì thật kỳ lạ.

Cố Hành Chu cẩn thận cất cuộn da dê vào trong áo, nét mặt hiện rõ sự trầm tư.

Đường Khê ngồi cạnh, tay gõ nhẹ lên trán, suy nghĩ cách vừa đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người vừa rút ngắn thời gian di chuyển. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, tay búng một cái, cười tươi rói:

"Tôi nghĩ ra rồi! Dùng xe!"

Cố Hành Chu nhíu mày đầy nghi hoặc:

"Xe? Dùng xe là sao?"

Đường Khê hào hứng giải thích:

"Xe là một loại phương tiện giao thông ở thời đại của tôi, rất nhanh, tiện lợi và tiết kiệm thời gian. Quan trọng nhất, nó còn giúp bảo vệ mọi người."

Nghe tới đây, ánh mắt Cố Hành Chu sáng lên. Đó chính xác là thứ hắn đang cần.

"Bảo vệ? Ý cô là sao?"

Đường Khê lấy điện thoại, tìm kiếm một vài hình ảnh về xe hơi và đưa cho hắn xem.

"Đây, thứ này! Rất tiện lợi, một ngày có thể đi ngàn dặm."

Cố Hành Chu cầm chiếc điện thoại trong tay, ngỡ ngàng nhìn màn hình phát sáng, vụng về lướt qua hình ảnh.

"Thứ này là gì? Sao nó lại phát sáng được?"

"Đây là điện thoại. Nó có thể tra cứu thông tin, gọi điện, thậm chí gọi video."

Cố Hành Chu kinh ngạc đến tròn mắt:

"Có thể nói chuyện với người ở cách xa hàng ngàn dặm ngay lập tức sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần nhấn gọi là bên kia nhận được ngay."

Nhìn vẻ mặt háo hức của hắn, Đường Khê nhanh chóng bổ sung:

"Nhưng... ở thời đại của anh thì không dùng được. Điện thoại cần sóng tín hiệu, mà bên anh làm gì có sóng. Cầm về đó chỉ là một cục sắt."

Nghe vậy, Cố Hành Chu không khỏi tiếc nuối. Nếu sở hữu thứ này, mọi chuyện sẽ thuận lợi biết bao.

Hắn tiếp tục nhìn hình ảnh chiếc xe trên điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc:

"Ý cô là, thứ này có thể đi được cả ngàn dặm trong một ngày?"

Đường Khê gật đầu chắc nịch:

"Chính xác! Nếu chạy với tốc độ tối đa, một ngày có thể di chuyển vài trăm cây số."

Cố Hành Chu tặc lưỡi thán phục, không ngờ công nghệ của thời đại này lại tiện lợi như vậy.

Đường Khê lại tìm kiếm hình ảnh xe tải lớn (semi-trailer) và đưa cho hắn xem.

"Ô tô bình thường chỉ chở được tối đa 5 người. Nhưng nếu là loại này, mỗi chiếc có thể chở được hàng chục người. Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều chi phí."

Cố Hành Chu nhìn hình ảnh xe tải, nghe cô giải thích, càng thêm trầm trồ:

"Thứ này thật sự hữu dụng. Cô có thể giúp ta mua vài chiếc không?"

"Được thôi, nhưng có điều xe này cần xăng để chạy. Ở bên anh chắc chắn không có xăng, còn bên tôi dù có nhưng để chạy nhiều xe cùng lúc cũng là vấn đề."

Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay:

"Nhưng một lần đổ xăng có thể chạy 800 đến 1.000 cây số. Như vậy chắc đủ để thoát khỏi vùng đất của người Tang Nam rồi, đúng không?"

Cố Hành Chu kinh ngạc:

"Xe này có thể đi xa đến vậy à? Đừng nói tới Tang Nam, chắc ra khỏi Nam Khê cũng đủ rồi."

Đường Khê nghe cái tên "Nam Khê" thấy quen quen, nhưng nhanh chóng tự cười mình. Làm sao cô lại quen thuộc với thời đại của hắn được chứ?

Cô xua tay, dẹp ý nghĩ vẩn vơ và nói:

"Tôi sẽ tìm cách đưa xe về, rồi dạy anh cách lái. Sau đó anh truyền đạt lại cho thuộc hạ. Nhưng lái xe không dễ đâu, phải học kỹ lắm. Ở chỗ tôi, muốn lái phải thi lấy bằng, nhất là loại xe lớn thế này, thi còn khó hơn."

Cố Hành Chu đặt điện thoại lại vào tay cô, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn sợ không học kịp, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của mọi người. Nhưng đây là phương án tốt nhất để tránh thương vong khi đi qua Tang Nam.

"Ta sẽ cố gắng. Khi nào có thể học?"

Đường Khê suy nghĩ một lát, nhận ra việc mua hẳn xe tải nửa rơ-moóc không hề hợp lý, thay vào đó thuê sẽ kinh tế hơn nhiều.

Nếu thuê xe, ngày mai bọn họ có thể yêu cầu bên cho thuê giao xe tới thẳng kho của cô.

"Vậy để mai đi, chiều mai anh tới kho của tôi, tôi sẽ hướng dẫn cách sử dụng xe. Đến tối khi hàng trong danh sách của anh được giao đến, anh có thể mang tất cả đi luôn."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 186



Đường Khê vừa nói vừa tính toán lại lịch trình, đảm bảo không trùng lặp với các công việc khác.

Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc, hắn hiểu rõ những thứ đến từ thời đại này chắc chắn rất quý giá.

"Đường cô nương, ngày mai ta sẽ mang đủ tiền đến. Đợt này sẽ không để thiếu hụt, chỉ có thể nhiều hơn."

Đường Khê không mấy bận tâm. Từ khi quen biết Cố Hành Chu, cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa, số cổ vật quý giá trong két sắt, dù chỉ bán đi một phần nhỏ cũng đủ để cô thành tỷ phú.

Hiện giờ, cô đã đầu tư vào một số lĩnh vực. Đợi đến cuối năm, những khoản chia lợi nhuận có lẽ cũng không nhỏ.

Cô cười xua tay, nói đùa:

"Không cần đâu, không đáng bao nhiêu đâu mà. Quan trọng nhất là mọi người đi đường bình an. Nhưng nếu anh đã muốn đưa thì tôi cũng không ngại nhận đâu!"

Cố Hành Chu nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, môi khẽ cong lên. Hắn biết Đường Khê không bao giờ bỏ qua những thứ "tiền rơi vào tay". May mắn là hắn không thiếu vàng bạc, đến mức có thể để cô đếm đến mỏi tay...

Đường Khê lại nhanh chóng chìm trong dòng suy nghĩ của mình, lên kế hoạch cho ngày mai. Cô quyết định tạm gác công việc tại nhà máy thực phẩm. Lễ cắt băng khánh thành bảo tàng cũng sẽ phải dời lịch đến khi cô có thời gian.

Cố Hành Chu thấy cô như đang đắm chìm trong thế giới riêng, liền khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý.

"Hôm nay ta đến chỉ để nói những việc này. Ta về trước đây, chiều mai t sẽ quay lại. Cảm ơn cô nương."

Nghe vậy, Đường Khê vội đứng dậy, chạy vào bếp gói một túi đồ ăn vặt to rồi nhét vào tay Cố Hành Chu.

"Đi đi, mai gặp lại!"

"Mai gặp."

Cố Hành Chu nhìn cô một lúc, rồi ôm túi đồ ăn bước về phía cửa sau bếp, chậm rãi đi vào màn sương trắng và biến mất.

- --

Sau khi tiễn hắn đi, Đường Khê xoa nhẹ vai, chợt ánh mắt dừng lại ở cửa sổ lớn phía trước.

Vừa rồi, cô nhắc tới "ánh chớp" chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng. Thực tế, cô hoàn toàn phân biệt được giữa chớp và ánh sáng đèn flash.

Hôm nay trời đẹp, tối về cô còn thấy bầu trời đầy sao, làm gì có sấm chớp nào.

Cô bước nhẹ nhàng đến cửa kính lớn ở mặt trước căn nhà. Ánh sáng lạ vừa rồi xuất phát từ đây.

Nheo mắt nhìn qua màn rèm, cô chỉ thấy một dãy cây bụi um tùm. Bên ngoài cửa sổ toàn là bụi cây rậm rạp, không theo trật tự nào, trông thật lộn xộn.

Đường Khê thở dài khe khẽ. Cô tự nhủ, chắc phải tìm thời gian để dọn dẹp khu vực này.

Nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô cảm thấy nếu đã quyết định ở đây lâu dài, thì nên cải tạo lại môi trường xung quanh cho gọn gàng, thoải mái. Xét về mặt phong thủy, một ngôi nhà mà cảnh quan bên ngoài bừa bộn thì cũng không tốt chút nào.

"Sau khi giải quyết xong mấy chuyện này thì nhất định mình sẽ đại tu lại chỗ này."

Vừa lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên. Đường Khê cầm điện thoại, bất chợt nhớ ra rằng cô đã lắp camera giám sát ngoài cửa chính.

Đường Khê nhanh chóng mở ứng dụng theo dõi camera an ninh và tua nhanh đoạn video.

Sau một hồi kéo thanh thời gian, cuối cùng cô cũng tìm được một khung hình mờ nhạt ghi lại bóng dáng một người đang ngồi xổm trong bụi cây gần cửa sổ.

Cô nhíu mày, phóng to đoạn video hết cỡ.

Hình ảnh khá mờ, nhưng có thể lờ mờ nhận ra đó là một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình.

Gương mặt không rõ ràng, nhìn kỹ mãi vẫn không xác định được người này là ai. Nhưng chắc chắn, cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, chĩa thẳng vào cửa sổ như đang chụp lén gì đó bên trong.

Đường Khê cảm thấy bất lực. Sao cô luôn bị theo dõi thế này? Lần này thậm chí còn bị đeo bám tới tận nhà và bị chụp lén. Cảm giác giống hệt như mấy ngôi sao nổi tiếng, không biết nên buồn hay vui.

Cô nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nhưng nhìn lại đồng hồ, quyết định để sáng mai xử lý.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 187



Dù gì thì cô cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Ngay cả bọn bắt cóc mà cô cũng có thể đối phó được, huống chi chỉ là một kẻ chụp trộm.

- --

Bên ngoài im ắng đến đáng sợ, ánh sáng từ ngọn đèn đường lờ mờ chiếu xuống. Xa xa còn nghe thấy tiếng ếch kêu lẻ loi.

Đứng trong bụi cây, Đường Tuyết cầm điện thoại trên tay, nhìn những bức ảnh vừa chụp được, khóe miệng lộ vẻ đắc ý.

Mặc dù khoảng cách khá xa, hình ảnh có phần mờ nhòe, nhưng như thế đã đủ.

Con người thường thích thú với những "sự thật" mờ mờ ảo ảo.

Tối nay, khi Đường Khê được Quách Miểu Miểu đưa về, Đường Tuyết đã trốn trong bụi cây chờ thời cơ.

Ban đầu, cô ta chỉ định tới đây để uy h**p Đường Khê một phen. Vừa nhập học, tiền sinh hoạt của cô ta đã tiêu hết sạch nên cô ta muốn nhân cơ hội này tống tiền Đường Khê.

Nếu Đường Khê không chịu trả, cô ta sẽ không để yên mà làm ầm ĩ lên.

Nhưng khi nhìn thấy Đường Khê bước xuống từ một chiếc siêu xe đỏ, cô ta lập tức cảm thấy ghen tỵ đến phát điên.

Ngay sau đó, Quách Miểu Miểu – một người có mái tóc bạch kim đặc trưng và là blogger thẩm định bảo vật nổi tiếng gần đây cũng bước xuống từ xe.

Đường Tuyết vừa nhận ra Quách Miểu Miểu liền bàng hoàng. Họ quen nhau sao?!

Cô ta gục đầu cắn móng tay, trong lòng tràn ngập ghen ghét. Tại sao đàn ông xung quanh Đường Khê người nào cũng điển trai, giàu có?

Ngay lập tức, cô ta lấy điện thoại ra điên cuồng chụp lại cảnh hai người cùng nhau bước vào nhà Đường Khê.

Chỉ vài phút sau, họ lên tầng hai. Đường Tuyết cắn chặt răng, lửa giận bùng lên. Chắc chắn hai người đang làm gì đó mờ ám!

Mấy ngày trước Đường Khê còn thân thiết với chàng trai dịu dàng đẹp trai Đào Hành Tung. Vậy mà giờ lại hẹn hò với blogger nổi tiếng, vừa về tới nhà đã lên tầng hai?

Đường Tuyết thầm mắng, "Đồ khốn, đúng thật là như mẹ mình nói mà!"

Cô ta siết chặt môi, ánh mắt lóe lên sự hung ác.

Nhưng không sao, nếu có bằng chứng trong tay, mình sẽ tống tiền Đường Khê một khoản lớn. Nếu không chịu trả, mình sẽ tung hết lên mạng, để cô ta thân bại danh liệt.

Nghĩ đến đây, Đường Tuyết càng chăm chỉ chụp ảnh, bấm máy liên tục đến vài trăm tấm.

Sau khi Đường Khê và Quách Miểu Miểu lên tầng hai, cô ta không thể nhìn thấy gì thêm, chỉ còn cách chờ họ xuống.

Nhưng đợi mãi không thấy, gần như bị muỗi cắn cho đến phát điên, Đường Tuyết chợt phát hiện ở cửa sau nhà bếp có một người đàn ông bước ra.

Cô ta kinh ngạc lấy tay bịt miệng. Lại thêm một người đàn ông nữa, còn đi ra từ cửa sau?!

Đường Tuyết nhớ rõ, nhà bếp của Đường Khê có cửa sau, nhưng đó chỉ là bức tường kín, không thông ra đâu cả.

Vậy người đàn ông này xuất hiện từ đâu?!

Dù khoảng cách khá xa, nhưng cô ta có thể nhận ra đây là một người cực kỳ điển trai, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Đào Hành Tung và Quách Miểu Miểu.

Sự ghen tỵ bùng cháy mãnh liệt. Dựa vào đâu mà Đường Khê có được tất cả những người đàn ông xuất sắc này?

Chẳng phải cô ta chỉ là một kẻ chẳng ra gì sao?!

Đường Tuyết cười nhếch môi, mắt lóe lên sự điên cuồng.

Lần này có trò hay để xem rồi!

Cảnh tượng ngoài đời thực còn thú vị hơn cả những bộ phim truyền hình

Đường Tuyết nằm rạp trong bụi cây, cố gắng lắng nghe xem trong nhà có động tĩnh gì, nhưng chờ mãi vẫn không thấy âm thanh nào lạ.

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy Đường Khê cùng Quách Miểu Miểu bước xuống từ tầng hai, trên tay mỗi người xách theo một chiếc túi lớn.

Cô ta không thể nhìn rõ trong túi là gì, nhưng trông có vẻ rất nặng.

Khi cả ba người gặp nhau ở phòng khách, Đường Tuyết hồi hộp quan sát. Cô ta chứng kiến Quách Miểu Miểu bị người đàn ông kỳ lạ, ăn mặc khác thường kia nhanh chóng bẻ ngoặt tay ra sau, khống chế trong tích tắc.

Dù không nghe thấy âm thanh gì, nhưng nét mặt méo mó vì đau đớn của Quách Miểu Miểu đủ khiến Đường Tuyết phấn khích.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 188



"Quá hay! Quả nhiên là drama mà mình mong đợi!"

Thế nhưng diễn biến tiếp theo khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên. Cả ba người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Quách Miểu Miểu xách theo ba chiếc túi lớn rời đi.

Đường Tuyết vội thụp đầu xuống bụi cây, cố gắng giấu mình thật kỹ, chỉ sợ bị phát hiện và bị tống thẳng đến đồn cảnh sát.

Qua khe lá, cô ta nhìn thấy Quách Miểu Miểu cẩn thận chất những chiếc túi lên xe, sau đó rời đi trong chớp mắt.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy? Anh ta đến tay không rồi lại mang ba chiếc túi nặng ch*ch rời đi? Chẳng lẽ Quách Miểu Miểu là... "trai bao"? Và Đường Khê là "bà trùm bao nuôi"?"

Đường Tuyết không thể kìm nén suy đoán điên rồ trong đầu.

Thân phận thiếu gia nhà họ Quách là điều chỉ những người trong giới mới biết. Với một người thường như cô ta thì hình ảnh Quách Miểu Miểu luôn gắn liền với phong cách hài hước, cà rỡn trên livestream và lượng fan nữ đông đảo.

Nghĩ đến cảnh các fan nữ phát cuồng của Quách Miểu Miểu phát hiện "thần tượng" lại có thể liên quan đến một câu chuyện đáng xấu hổ như vậy, Đường Tuyết suýt bật cười lớn.

"Nếu chuyện của anh ta mà bị phanh phui, chắc chắn sẽ mất sạch danh tiếng. Đây đúng là cơ hội để kiếm bộn tiền!"

Cô ta mường tượng ra những tờ tiền đỏ chót đang chập chờn trước mắt. Đến lúc đó, cô ta sẽ dùng tiền để thuê Đường Khê làm người giúp việc riêng, còn chàng trai đẹp trai kia, cô ta sẽ bao nuôi anh ấy.

Đang tưởng tượng viễn cảnh huy hoàng thì có một sơ suất nhỏ xảy ra. Cô ta lỡ tay bật đèn flash trên điện thoại.

Đường Tuyết hoảng hốt vội tắt đèn và lùi sâu vào bụi cây, cố gắng chắc chắn rằng không ai trong nhà phát hiện ra cô ta.

Nhưng không lâu sau, Đường Khê kéo rèm cửa sổ lại, khiến Đường Tuyết hoàn toàn không thể chụp thêm bức ảnh nào.

Thất vọng tràn trề, cô ta chờ đợi một lúc rồi lén rời khỏi bụi cây, chạy nhanh qua con đường nhỏ.

Khi đến nơi an toàn, Đường Tuyết mở điện thoại lên kiểm tra. Với hàng trăm bức ảnh đã chụp được, cô ta cảm thấy mình không hề lãng phí một đêm bị muỗi tấn công.

"Họ không phải người thường đâu, cô gan lắm đấy."

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng khiến Đường Tuyết giật mình làm rơi cả điện thoại xuống đất.

Cô ta vội cúi xuống nhặt lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía người vừa xuất hiện.

"Cô là ai? Cô muốn gì?"

Đường Tuyết ôm chặt điện thoại vào ngực, lùi lại vài bước, đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Nhưng đường phố vắng lặng chỉ có ánh đèn vàng le lói.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ta nhìn rõ một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười quyến rũ với mình.

"Em gái, đừng sợ. Tôi không có ác ý gì đâu. Tôi chỉ không ưa gì Đường Khê và Quách Miểu Miểu thôi. Xét cho cùng thì chúng ta có thể coi nhau như đồng minh."

Đường Tuyết cười lạnh, đầy khinh bỉ.

“Bạn bè? Tôi và cô là bạn từ khi nào?”

Người phụ nữ kia nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh.

“Người ta nói kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chúng ta có chung một kẻ thù, sao lại không thể coi nhau là bạn?”

Nói xong, cô ta bước lên một bước, ánh đèn đường chiếu sáng gương mặt của cô ta.

Lúc này, Đường Tuyết cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo của đối phương.

“Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”

Trong đầu Đường Tuyết thoáng nghĩ, rất có thể người phụ nữ này cũng đã ẩn nấp ở đây từ trước, nhưng mục đích thì vẫn chưa rõ.

Người phụ nữ kia khẽ cười, sau đó tự giới thiệu.

“Tôi là Thẩm Ý. Đường Khê đã cướp bạn trai tôi. Tôi chỉ muốn trả thù cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết!”

Nét mặt của Thẩm Ý trở nên méo mó, biểu cảm càng thêm đáng sợ dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Đường Tuyết nuốt khan, ôm lấy hai cánh tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Cô… cô có ý tưởng gì không?”

Thẩm Ý nở nụ cười nguy hiểm, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy gian xảo.

“Lại đây, tôi nói nhỏ cho nghe.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 189



Đường Tuyết do dự vài giây, sau đó cắn răng bước lên phía trước, ghé tai lắng nghe.

Thẩm Ý thì thầm điều gì đó bên tai Đường Tuyết, khiến cô ta lùi lại vài bước, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.

“Cô… cô nói thật không? Một ngàn vạn?”

Đường Tuyết không thể tin vào tai mình. Ban đầu, cô ta chỉ định dùng mấy bức ảnh chụp được để tống tiền Đường Khê và Quách Miểu Miểu, nghĩ có thể kiếm được vài chục vạn tới trăm vạn là đã mãn nguyện rồi.

Nhưng người phụ nữ trước mặt lại đưa ra mức giá một ngàn vạn ngay lập tức.

Cô ta quan sát Thẩm Ý từ đầu đến chân, tuy trông có vẻ là người giàu có, nhưng liệu có thực sự dễ dàng đưa ra số tiền lớn như vậy?

“Chỉ nói suông thì tôi chẳng tin đâu.”

Đường Tuyết nghiêm mặt, bàn tay xiết chặt lấy chiếc điện thoại trong túi áo.

Dường như Thẩm Ý đoán trước được sự nghi ngờ của Đường Tuyết. Cô ta lấy từ trong túi xách ra một tấm séc và cây bút.

“Được thôi, tôi sẽ đưa cô trước 100 vạn. Khi nào xong việc thì tôi sẽ đưa nốt 900 vạn còn lại. Thế nào?”

Nói rồi, cô ta điền số tiền và ký tên lên tấm séc, đưa thẳng cho Đường Tuyết.

Đường Tuyết nhìn tấm séc trên tay, khẽ khựng lại.

“Nếu cô có nhiều tiền như thế, tại sao không tìm người khác mà làm?”

Cô ta bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải Thẩm Ý chỉ coi cô ta là con tốt thí?

Thẩm Ý cười nhạt, đôi tay thon dài mân mê mái tóc.

“Những người khác làm sao đáng tin bằng cô, em họ của Đường Khê? Quách Miểu Miểu dám phản bội tôi, anh ta nhất định phải trả giá! Còn Đường Khê, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết. Kẻ nào dám cướp người của tôi thì đều phải nhận hậu quả!”

Nhìn người phụ nữ điên loạn trước mặt, Đường Tuyết không khỏi rùng mình. Nhưng rồi ánh mắt cô ta dừng lại trên tấm séc, lòng quyết tâm dâng trào.

“Được, tôi làm. Nhưng tôi muốn hai triệu, và sau khi xong việc, cô phải lo cho tôi đi du học nước ngoài.”

Đường Tuyết đứng thẳng lưng, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Thẩm Ý.

Thẩm Ý khẽ nhếch môi, nhìn Đường Tuyết từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo.

“Được, chỉ cần cô làm tốt. Tôi biết Đường Khê đang xây một bảo tàng, sắp đến ngày khai trương rồi. Đó chính là thời điểm thích hợp nhất.”

Đường Tuyết nắm chặt tay, mím môi, ánh mắt ánh lên vẻ căm ghét.

“Quyết định vậy đi!”

- --

Đêm hôm đó, Đường Khê ngủ không yên giấc. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.

Không thể ngủ được, cô dậy sớm, pha một tách trà và ngồi trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin về việc thuê xe.

Vừa lúc năm giờ sáng, điện thoại của cô nhận được tin nhắn từ Quách Miểu Miểu.

“Đầu ra của lô cổ vật đã xong, ngày mai tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cậu.”

Đường Khê hơi bất ngờ, cô biết Quách Miểu Miểu làm việc hiệu quả, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

“Nhanh thế?”

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.

“Cậu chưa ngủ à? Chơi khuya quá hả? Nhớ giữ sức khỏe đấy, tôi có kinh nghiệm rồi…”

Đường Khê: …

Quách Miểu Miểu lại gửi thêm một loạt tin nhắn nữa, nhưng Đường Khê chẳng buồn xem, lập tức bỏ qua.

Cô trợn mắt, thầm nghĩ nếu có thể mở đầu Quách Miểu Miểu ra, chắc sẽ thấy toàn những suy nghĩ vô nghĩa chẳng đáng để quan tâm.

Thấy Đường Khê mãi không trả lời, Quách Miểu Miểu vội vàng gửi thêm một tin nữa:

"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, không đùa nữa. Cậu đoán xem, mấy món cổ vật đó chủ yếu được một người mua hết, cậu đoán là ai?"

Quách Miểu Miểu cố tình tỏ vẻ thần bí, khiến Đường Khê cũng thấy tò mò.

Ba bao cổ vật, đủ loại phong phú, từ gốm sứ đến thư pháp, giá bán lại không hề rẻ. Cô thật sự không biết là ai có khả năng tài chính lớn đến vậy.

Cô gõ nhanh lên màn hình:

"Ai mà chơi lớn vậy? Không suy nghĩ gì sao?"

Bên phía Quách Miểu Miểu chắc đang ngồi không yên, lập tức trả lời ngay:

"Là thầy Đới, cậu còn nhớ không? Người chúng ta gặp ở buổi đấu giá nhà họ Hứa ấy."
 
Back
Top Bottom