Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 190



Trong đầu Đường Khê lập tức hiện lên hình ảnh của người đàn ông đó.

Hồi ở buổi đấu giá nhà họ Hứa, mọi người đều mặc vest chỉnh tề, duy chỉ có ông ấy mặc bộ đồ leo núi. Ấy vậy mà mỗi lần giơ bảng, đều là mấy trăm vạn, không chớp mắt một lần.

Đường Khê ấn tượng sâu sắc với thầy Đới này. Ông ấy có vẻ ngoài thư sinh, trông như một học giả, nhưng phong cách hành động thì vô cùng dứt khoát.

"Tôi nhớ rồi, sao ông ấy lại mua nhiều vậy? Cậu bán hết cho ông ấy luôn à?"

"Bán chứ, cô biết ông ấy trả bao nhiêu không? Ông ấy có vẻ thích mấy món đồ sứ, cộng thêm vài bức thư pháp, thế là đưa tận 2000 vạn! Tôi tính rồi, số tiền này vượt xa giá trị thực của mấy món cổ vật đó."

Đường Khê mở to mắt kinh ngạc. Mặc dù từng thấy nhiều số tiền lớn hơn, nhưng cô vẫn không khỏi sững sờ.

Trong lòng, cô càng tò mò về thầy Đới này. Đúng là một tay chơi lớn trong giới cổ vật!

Quách Miểu Miểu lại tiếp tục gửi tin nhắn:

"Đợi trời sáng, thầy Đới sẽ đến lấy đồ. Khi nào nhận tiền xong, tôi sẽ chuyển ngay cho cậu. Mấy món cổ vật còn lại tôi cũng đã tìm được người mua, chắc trong hai ngày tới sẽ bán hết."

Đường Khê không khỏi khâm phục tốc độ làm việc của Quách Miểu Miểu. Dù anh hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng những việc chính cần làm thì luôn rất đáng tin cậy.

Hai ngàn vạn, đủ để nhập thêm một đợt hàng lớn.

Đường Khê gửi lại một biểu cảm vui vẻ, rồi đứng dậy, quyết định bắt đầu ngày mới sớm hơn dự kiến.

Cô đã thương lượng xong với một cửa hàng cho thuê xe, để họ gửi trước một chiếc xe tải lớn đến kho của mình để thử nghiệm.

Cô muốn xem chiếc xe có kích thước thế nào, chứa được bao nhiêu người, sau đó sẽ bàn bạc kỹ hơn với Cố Hành Chu về số lượng cần thuê.

Ban đầu, phía cửa hàng không mấy nhiệt tình, lo cô đổi ý sẽ làm lỡ việc kinh doanh của họ.

Đường Khê lập tức chuyển khoản 10 vạn làm tiền đặt cọc, khiến thái độ của đối phương thay đổi 180 độ.

Họ không chỉ cam kết sẽ giao xe đúng hẹn vào buổi chiều, mà còn tặng thêm một buổi học lái xe miễn phí.

Do không có bằng lái xe tải nên cô đã nói dối rằng mình chỉ đang giúp ông chủ đặt xe.

Ông chủ cửa hàng xe lập tức hiểu rằng Đường Khê là đại diện cho một công ty lớn đi thuê xe. Trường hợp như vậy không hiếm gặp, nên ông cũng không ngạc nhiên.

Đường Khê tự nhủ bản thân chưa từng lái loại xe lớn như vậy, phải học qua các thao tác cơ bản để sau này còn dạy lại cho Cố Hành Chu. Khi ông chủ cửa hàng định hủy buổi học lái miễn phí, cô lại quyết định giữ lại, muốn thử xem cảm giác ra sao.

Ông chủ xe chẳng phản đối, sảng khoái đồng ý và hẹn gặp vào buổi chiều.

Nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ sáng, tinh thần Đường Khê vẫn rất tốt. Cô dạo quanh khu nhà, dừng lại ngắm đám cây bụi trước cửa rồi đi vòng ra sân sau, quan sát cái ao tù cũ kỹ. Trong đầu cô đã hình thành ý tưởng.

Cô lấy điện thoại ra, chụp toàn cảnh ngôi nhà, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ tìm người cải tạo lại.

Sau khi trở về, cô gọi điện cho Chu Chính Bình đặt hàng như mọi khi, nhưng lần này tăng thêm số lượng thực phẩm.

Đường Khê yêu cầu ông chia đồ thành từng lô 5.000 phần, bao gồm mì gói, bánh quy và các đồ ăn khác có thể bảo quản lâu mà không sợ hư hỏng.

Chu Chính Bình cười đáp:

"Trưa nay tôi sẽ cho người giao hàng đến, cháu cứ yên tâm."

Hiện tại ông đã quen thuộc với kho hàng của Đường Khê, cô cũng tin tưởng ông, trực tiếp giao chìa khóa cửa sổ ở trước nhà cho ông tự quản lý.

Sau khi hoàn thành xong mọi việc, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Cô ghé một quán nhỏ gần đó ăn sáng, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm hoi.

"Ting!"

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại.

Cô mở ra và đếm từng số:

"Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn... Hai ngàn vạn đã được chuyển khoản!"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 191



Niềm vui chưa kịp tràn đầy thì tin nhắn của Quách Miểu Miểu lại đến:

"Nhận được tiền rồi chứ? Hôm nay rảnh không? Thầy Đới muốn gặp cậu."

Kết thúc tin nhắn còn kèm một biểu cảm bất lực.

Đường Khê ngừng ăn, lau tay rồi nhanh chóng trả lời:

"Sao ông ấy biết số cổ vật đó không phải của cậu? Tại sao lại muốn gặp tôi?"

Một ý nghĩ chợt lóe qua khiến cô hồi hộp. Chẳng lẽ thầy Đới muốn điều tra nguồn gốc mấy món cổ vật đó? Nhỡ đâu bị nghi ngờ và báo công an thì phải làm sao?

Quách Miểu Miểu trả lời ngay:

"Đừng lo, không phải vậy. Ông ấy ngưỡng mộ cậu..”

Câu trả lời kèm theo một biểu cảm "không biết nên khóc hay cười."

"Ngưỡng mộ tôi?"

Đường Khê ngơ ngác. Định nhắn tiếp thì Quách Miểu Miểu lại gửi thêm:

"Thầy Đới là người rất nổi trong giới cổ vật. Đừng nói tôi, ngay cả bố tôi và chú Hứa cũng là bạn thân của ông ấy. Tôi có thứ gì, từ đâu mà ra, làm sao qua được mắt ông ấy? Cậu yên tâm, tôi không quen ông ấy lắm, nhưng người này rất tốt. Nếu không, bố tôi đã không chơi thân như vậy. Sáng nay ông ấy đến tận công ty tôi đợi, nói rằng không thể chờ để xem mấy món đồ. Xem xong thì liên tục khen ngợi, bảo tôi hỏi ý kiến cậu, muốn mời cậu đi ăn tối."

Đường Khê cầm điện thoại, không biết nên vui hay buồn. Người ta khen ngợi, nhưng sao cô lại thấy có chút áp lực?

Đi ăn? Lại có cơ hội ăn miễn phí!

Đường Khê lập tức nhắn lại:

"Cậu đi không?"

Quách Miểu Miểu phản hồi ngay:

"Tất nhiên là đi rồi, chẳng lẽ cậu không muốn tôi đi? Nếu tôi không đi, cậu định một mình ứng phó thầy Đới à? Đừng nhìn ông ấy có vẻ nhã nhặn, thực ra ông rất cố chấp, khả năng cao là muốn thảo luận về cổ vật với cậu. Ông ấy chẳng hứng thú với thứ gì khác đâu."

Đường Khê chống cằm suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Thực lòng, cô cũng tò mò về thầy Đới.

Từ lần gặp ông tại phiên đấu giá của nhà họ Hứa, cô đã cảm thấy người này toát lên khí chất rất đặc biệt. Theo địa vị và tài sản của ông, lẽ ra ông có thể vào phòng VIP, nhưng lại chọn ngồi ở khu vực thường.

Hơn nữa, ông còn tỏ ra quen biết với Ngô Tinh. Những món đồ ông đấu giá khi đó cũng không quá giá trị, có lẽ chỉ thích hợp cho mục đích nghiên cứu.

Đường Khê không giấu được suy nghĩ riêng. Viện bảo tàng tư nhân của cô sắp khai trương, dù có Quách Miểu Miểu giúp đỡ, nhưng cô vẫn quá bận rộn để tự tay quản lý mọi thứ.

Nếu tìm được một người vừa kỹ lưỡng, vừa đam mê di sản văn hóa như thầy Đới để quản lý, mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Đây có thể là cơ hội tốt để đánh giá xem ông có phù hợp với kỳ vọng của cô hay không.

"Được, ăn trưa nhé? Buổi chiều tôi có việc."

"Ok, gặp nhau sau, tôi sẽ qua đón cậu."

Đường Khê thở dài, nghĩ đến khoảng thời gian bận rộn gần đây khiến cô bỏ bê công việc làm vlog. Đã mấy tháng rồi cô không đăng bài nào mới.

Vừa mở lại tài khoản mạng xã hội, cô lập tức kinh ngạc đến mức mắt mở to:

"Không nhìn nhầm đấy chứ?"

Cô dụi mắt, nhìn lại trang cá nhân của mình. Đúng là tài khoản của cô, nhưng tại sao số lượng người theo dõi lại từ vài chục nghìn tăng lên hơn hai mươi vạn?

Điều kỳ lạ hơn là cô đã lâu không đăng bài, vậy mà không những không giảm, ngược lại còn tăng?

Cô thắc mắc, mở video mới nhất – chính là đoạn cắt từ buổi livestream hôm đó, vô tình quay được Cố Hành Chu.

"Trời ơi!"

Đường Khê sửng sốt. Video này có lượt xem vượt quá 10 triệu và phần bình luận thì cực kỳ sôi động.

Cô kiểm tra hộp thư riêng, nhận thấy đa số đều yêu cầu Cố Hành Chu xuất hiện thêm lần nữa.

Đường Khê bất lực, cũng có chút tủi thân:

"Quay video nhiều năm không nổi tiếng, cuối cùng lại nhờ Cố Hành Chu mà được biết đến!"

Nghĩ tới việc này, cô định sau khi Cố Hành Chu về lại Nam Triều, có thêm thời gian rảnh thì sẽ thử thương lượng với hắn xem sao.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 192



Sau đó, cô trả lời bình luận được yêu thích nhất:

"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Người mặc Hán phục trong video là bạn tôi, dạo này anh ấy khá bận. Khi nào có thời gian, tôi sẽ bàn với anh ấy để quay video trò chuyện cùng mọi người."

Cô vừa bấm gửi, lượng like ngay lập tức tăng vọt.

"Gì vậy, nhanh vậy sao?"

Bên dưới bình luận của cô, hàng loạt người tiếp tục để lại nhận xét. Đường Khê tò mò, mở thử vài dòng để xem nội dung.

"Không phải tôi đang mơ chứ? Đường Khê trả lời bình luận của tôi rồi!"

"Trời ơi, cô ấy còn nói rằng anh chàng đẹp trai mặc Hán phục đó sẽ xuất hiện lại, mọi người có thấy không?"

"Ban đầu tôi cứ nghĩ anh chàng đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, không ngờ chị Đường Khê lại chiều fan như vậy!"

Tuy nhiên, trong số những lời bàn tán phấn khích, cũng có một vài ý kiến trái chiều xuất hiện:

"Các người bị sao thế? Một lũ mê trai! Đẹp trai đến mấy thì có đẹp hơn mấy nam thần showbiz không? Đúng là lũ chưa thấy ánh sáng bao giờ."

Bình luận này lập tức bị phản công dữ dội:

"Bạn biết gì mà nói? Anh trai hán phục của chúng tôi đẹp trai như bước ra từ tranh cổ! Chắc chắn đẹp hơn đám nam thần kia rồi!"

"Bạn không thấy đẹp không có nghĩa là mọi người đều mù. Anh ấy đẹp trai như thế, bạn bị mù à?"

"Anh ấy chỉ vô tình xuất hiện trong livestream của chị Đường Khê, vốn dĩ chị ấy không cần cho anh ấy quay lại. Nhưng chị ấy làm vậy là chiều fan đấy, hiểu chưa?"

"Nói anh ấy không đẹp trai? Chắc bạn ghen tị đến phát cuồng rồi nên mới nói vậy!"

Có cả những bình luận không lý trí:

"Tôi học ngành IT đây, để tôi hack máy tính bạn xem bạn đẹp trai cỡ nào mà dám nói vậy!"

"Tôi ủng hộ! Anh trai hán phục là bạch mã hoàng tử trong mơ của tôi. Ai nói xấu anh ấy thì tôi sẽ không tha!"

...

Chưa đầy vài phút, bài viết đã có hàng nghìn bình luận.

Đường Khê nhìn cuộc "đại chiến" sắp bùng nổ, vội vã đăng một bình luận khác để xoa dịu:

"Mọi người bình tĩnh nào! Bạn tôi chỉ là một người bình thường, chỉ thích mặc hán phục thôi. Mọi người lý trí một chút, không cần cãi nhau!"

Nhưng bình luận này nhanh chóng bị "nhấn chìm" bởi hàng trăm ý kiến khác.

Cô chỉ kịp lướt qua vài bình luận, cảm thấy không ổn, liền đăng xuất khỏi tài khoản.

"Đúng là đáng sợ! Fan thời nay đều điên cuồng đến mức này sao?”

Đường Khê rùng mình, xoa cánh tay đang nổi da gà. Cô chỉ muốn làm video vui vẻ ghi lại cuộc sống, chứ không muốn sống dưới ánh mắt giám sát của dư luận.

"Nếu Cố Hành Chu xuất hiện lại, không biết fan sẽ còn điên cuồng đến mức nào đây..."

Nghĩ đến điều đó, Đường Khê bắt đầu tự trách mình: "Lẽ ra mình không nên nói gì. Hắn trở lại cổ đại rồi thì chẳng sao, nhưng cô còn phải sống ở hiện đại cơ mà!"

Cô vừa nghĩ, vừa lắc đầu, cố gắng không để tâm nữa. "Chắc mọi chuyện sẽ không tệ đến vậy đâu. Trên mạng mọi người nói quá lên thôi, gặp ngoài đời chắc họ không dám cuồng như thế."

Vừa tưởng tượng cảnh fan gặp Cố Hành Chu ngoài đời sẽ ngượng ngùng, cô vừa bước đi mà không để ý đã đến trước cửa trung tâm thương mại mà mình thường ghé.

"Đã đến đây rồi thì vào thôi."

Cô bước vào, thấy cửa hàng mỹ phẩm quen thuộc ở góc cầu thang tầng một, nơi trước đây cô hay mua nước hoa.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Nguyên Thanh, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. Có còn bị bắt nạt nữa không?

Đường Khê xoay người, đi thẳng vào cửa hàng.

"Chào mừng quý khách, không biết tôi có thể giúp gì cho... Đường tiểu thư!"

Chưa kịp bước hẳn vào, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Đường tiểu thư, sao cô lại tới đây!"

Nguyên Thanh là người đến cửa hàng sớm nhất, đang sắp xếp lại kệ hàng. Nghe tiếng bước chân, cô ấy cúi đầu tiếp đón theo thói quen, nhưng ngẩng lên lại thấy gương mặt thân quen.

Cô ấy vội mang đôi giày cao gót đế thấp, chạy lạch bạch về phía Đường Khê.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 193



Đường Khê nhìn cô ấy từ đầu đến chân, bật cười:

"Thay đổi nhiều quá! Suýt nữa tôi đã không nhận ra cô."

Nguyên Thanh đến gần, trên ngực áo là tấm thẻ nhân viên ghi rõ: Quản lý cửa hàng: Nguyên Thanh.

"Tốt lắm, mới đây mà cô đã làm quản lý rồi!"

Đường Khê không giấu nổi sự ngạc nhiên, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Cô không thể tin nổi người phụ nữ sắc sảo trước mặt là cô nhân viên hay khóc lóc ngày nào.

"Đều nhờ phúc của cô cả, Đường tiểu thư. Từ hôm cô rời đi, quản lý đã đuổi hết mấy người gây rắc rối, tôi mới có cơ hội được thăng chức..."

Nguyên Thanh nhìn Đường Khê với ánh mắt cảm kích, trong đôi mắt long lanh ánh lên sự tự tin mơ hồ.

Đường Khê ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô ấy. Mới chỉ vài tháng không gặp mà Nguyên Thanh như lột xác hoàn toàn.

"Đây là kết quả từ sự nỗ lực của cô, tôi chỉ đứng trên lập trường khách hàng mà góp ý vài câu thôi. Cô không cần để tâm đâu" Đường Khê nói, trên môi thoáng qua nụ cười.

Lần trước cô giúp Nguyên Thanh cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng nhìn thấy sự thay đổi tích cực này, cô cảm thấy quyết định ngày đó thật đúng đắn.

Nguyên Thanh nhiệt tình mời Đường Khê vào trong cửa hàng, kéo tay cô ngồi xuống, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo.

"Đường tiểu thư, sau này nếu cô muốn mua mỹ phẩm gì thì cứ gọi vào số này. Đây là số điện thoại riêng của tôi. Lần trước số tôi đưa cô là số của công ty. Bây giờ tôi đã đầu tư vào thương hiệu này, nếu tôi mua sẽ được giảm giá rất nhiều, rất nhiều" Nguyên Thanh nhấn mạnh, đồng thời tinh nghịch chớp mắt với Đường Khê.

Đường Khê đón lấy tấm danh thiếp, liếc qua một chút rồi cất cẩn thận vào ngăn nhỏ trong túi xách.

Cô khẽ há miệng, bất giác kinh ngạc.

Thương hiệu này là một nhãn hàng quốc tế, chỉ mới ra mắt tại thị trường nội địa trong hai năm trở lại đây.

Dù không quá am hiểu về mỹ phẩm, nhưng Đường Khê cũng biết danh tiếng của thương hiệu này.

Họ khởi đầu bằng việc mời một nữ minh tinh hàng đầu trong nước làm đại diện toàn cầu, thể hiện sự nghiêm túc và tâm huyết khi vào thị trường Trung Quốc. Ngay sau đó, họ nhanh chóng có mặt tại các trung tâm thương mại lớn.

Không những thế, thương hiệu này còn đầu tư mạnh vào quảng bá, mời nhiều KOL và influencer nổi tiếng để tạo hiệu ứng.

Điều đặc biệt là sản phẩm của họ thực sự chất lượng, thiết kế phù hợp với thẩm mỹ của phụ nữ Trung Quốc. Ngoài việc quảng cáo mạnh tay, thương hiệu này chưa từng dính vào bất kỳ vụ lùm xùm nào. Họ không phân biệt giới tính, không phát ngôn gây tranh cãi, trở thành một làn gió trong lành giữa các thương hiệu nước ngoài.

Vậy mà Nguyên Thanh, người trước đây chỉ là một nhân viên nhỏ bé, giờ đây lại có thể trở thành nhà đầu tư của thương hiệu này?

Đường Khê vừa kinh ngạc, vừa thầm đánh giá lại Nguyên Thanh. Không lẽ cô ấy đang "giả nai ăn thịt hổ"? Nhưng làm vậy thì được lợi gì?

Nhìn ánh mắt trong veo của Nguyên Thanh, dù đã khoác lên mình bộ đồ công sở mạnh mẽ, nhưng sự chân thành ấy vẫn hiện rõ.

Đường Khê quyết định không hỏi nhiều, ai cũng có bí mật của riêng mình. Nếu Nguyên Thanh không nói thì cô cũng sẽ không ép hỏi.

Cô nở nụ cười rạng rỡ:

"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé. Gần đây tôi chưa định mua nhiều đồ, nhưng có lẽ một thời gian nữa sẽ cần. Khi đó tôi sẽ liên lạc với cô."

Nguyên Thanh thoáng ngạc nhiên trước sự bình thản của Đường Khê, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.

Nếu Đường Khê đã không hỏi thì cô ấy sẽ tìm thời điểm thích hợp để giải thích sau.

Lúc này, các nhân viên khác đã bắt đầu lần lượt tới cửa hàng. Căn phòng trở nên nhộn nhịp hơn.

Từ sau lần Đường Khê gọi quản lý đến giải quyết, cửa hàng không chỉ sa thải những kẻ gây rối mà còn tổ chức một đợt đào tạo lại toàn diện.

Kết quả là những ai không đạt yêu cầu trong kỳ đào tạo đều bị cho nghỉ việc, khiến cửa hàng rộng lớn này chỉ còn lại vài nhân viên.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 194



Điều này dẫn đến việc cửa hàng phải tuyển dụng nhiều nhân viên mới.

Đường Khê nhìn quanh những nhân viên đang lần lượt đến làm việc, khẽ nói lời tạm biệt với Nguyên Thanh.

"Nhìn thấy cô làm việc tốt như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi. Tôi chỉ ghé qua xem cô thế nào thôi, giờ tôi đi đây, không làm phiền cô làm việc nữa."

Khuôn mặt dễ thương của Nguyên Thanh lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai má xuất hiện lúm đồng tiền.

"Đường tiểu thư, nhất định phải liên lạc với tôi nhé. Tôi đợi cô gọi đấy!"

Nhìn dáng vẻ nhõng nhẽo của Nguyên Thanh, Đường Khê phì cười.

Cô không có em gái, cũng không có người thân, nhưng Nguyên Thanh khiến cô cảm giác như đang có một người em gái vậy.

Đường Khê không kìm được, véo nhẹ lên gò má mềm mại của Nguyên Thanh.

"Biết rồi, biết rồi. Tôi nhất định sẽ liên lạc, được chưa? Nhưng đừng gọi tôi là "Đường tiểu thư" nữa, nghe xa lạ quá."

Ánh mắt Nguyên Thanh sáng lên.

"Vậy gọi là... chị Đường nhé?"

Nghe cách xưng hô giống hệt với cách mà Hứa Tư Niên thường gọi, Đường Khê cười đồng ý.

"Được."

"Vậy chị Đường đi cẩn thận nhé. Tạm biệt!"

Nguyên Thanh tiễn Đường Khê ra tận cửa, mãi cho đến khi bóng cô khuất xa mới quay vào bên trong.

- --

Trong cửa hàng, hai nhân viên đang đứng gần quầy thu ngân thì thầm với nhau.

"Chị Tiểu Dương, người vừa rồi là ai vậy? Sao chị trưởng cửa hàng đối xử với cô ấy khách sáo thế, mà cô ấy cũng chẳng mua gì?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi!" Tiểu Dương liếc quanh, chắc chắn trưởng cửa hàng không nghe được mới tiếp tục.

"Người đó chính là phú bà đã từng làm cả cửa hàng này đổi máu đấy."

Cô nhân viên nhỏ tuổi hơn tò mò hỏi.

"Phú bà? Nhưng cô ấy nhìn trẻ vậy mà?"

"Đừng để bề ngoài đánh lừa. Lần trước cô ấy tới, một mình mua hàng mấy trăm vạn. Khi đó trưởng cửa hàng vẫn còn là nhân viên quèn. Chính vì bị vài "người có quan hệ" chèn ép, cô ấy đã kéo cả quản lý khu vực châu Á – Thái Bình Dương tới để phản ánh ý kiến đấy!"

"Quản lý khu vực?!"

"Ừ. Lúc đó quản lý vừa mới nhận chức, muốn thể hiện năng lực nên đuổi hết mấy người gây rối và tổ chức lại đào tạo toàn bộ nhân viên. Ai không qua thì bị sa thải. Trưởng cửa hàng hiện tại là người đạt điểm cao nhất kỳ đào tạo đó, nên được thăng chức."

Cô nhân viên nhỏ ngưỡng mộ nói:

"Chị trưởng cửa hàng giỏi quá. Đợt đào tạo đó khó lắm, em thi lại đến ba lần mới được vào làm."

Tiểu Dương cười khẩy, kéo người kia vào phòng thay đồ, đóng cửa lại rồi hạ giọng.

"Chưa biết chuyện thú vị đâu. Cô có biết trưởng cửa hàng là ai không?"

"Là ai? Có gì đặc biệt à?"

Tiểu Dương ghé sát tai cô nhân viên trẻ, thì thầm.

"Nguyên Thanh. Cô thử nghĩ kỹ xem, cô ấy họ Nguyên."

"Họ Nguyên thì sao... Chờ đã! Nguyên?!"

"Đúng vậy, là họ Nguyên mà cô nghĩ đến đấy. Còn ai trong khu vực này mang họ đó nữa?"

Cô gái nhỏ bịt miệng, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.

"Nhưng em chưa từng nghe nói nhà họ Nguyên có con gái. Chẳng phải chỉ có hai cậu con trai sao?"

Tiểu Dương thấp giọng hơn nữa:

"Tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Rằng nhà họ Nguyên có một cô con gái ngoài giá thú, trước giờ chưa bao giờ thừa nhận. Nhưng vì tình hình đặc biệt, nếu không nhận cô ấy thì nhà họ Nguyên sẽ tuyệt hậu..."

Tin tức nhà họ Nguyên gần đây rầm rộ khắp nơi. Cậu cả mất sớm, cậu hai lại bị bắt vì liên quan đến một vụ bắt cóc.

Do vụ việc liên quan đến nhiều gia đình lớn, nên không ai rõ ràng chi tiết được xử lý thế nào.

Chỉ biết rằng, từ đó, bóng dáng cậu hai nhà họ Nguyên không còn xuất hiện trên truyền thông.

"Vậy nên... cô con gái ngoài giá thú đó, chính là trưởng cửa hàng?"

“Tám chín phần là như vậy. Cô thử nghĩ xem, để thăng tiến lên làm cửa hàng trưởng cần phải có thời gian công tác nhất định. Cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp đại học, cô nghĩ có khả năng không? Hơn nữa, nhà họ Nguyên là thế lực lớn ở đây, thương hiệu của chúng ta muốn đứng vững trên thị trường này, chẳng lẽ lại không nể mặt nhà họ Nguyên?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 195



“Nhưng không phải nhà họ Nguyên không công nhận cô con gái ngoài giá thú này sao? Tại sao giờ lại đối xử tốt với cô ấy như vậy?”

Hai người thay xong đồng phục, ngồi tạm trên ghế trò chuyện.

“Chẳng phải vì nhà họ Nguyên giờ chẳng còn hậu duệ nào đáng để trông cậy nữa sao? Hai cậu con trai thì một người đã chết, người còn lại thì không biết tình trạng thế nào. Nhưng nhìn thái độ hiện tại, kết quả có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu không, làm sao họ lại phải chấp nhận một đứa con ngoài giá thú?”

Tiểu Dương nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa mới tới giờ làm. Cô ta quay lại tiếp tục nói:

“Mấy hôm trước, tôi còn thấy vào giờ nghỉ trưa, có một chiếc xe sang đỗ ngay trước cửa hàng. Không biết có chuyện gì mà trưởng cửa hàng lén lút đi ra, lên xe nói gì đó. Một lúc sau, cô ấy xuống xe với khuôn mặt rất tệ.”

“Cốc cốc cốc—”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến cả hai người giật mình.

“Đến giờ làm rồi!”

Giọng một đồng nghiệp bên ngoài cất lên. Hai người nhìn nhau, vội vàng ra ngoài.

- --

Đường Khê gặp thầy Đới

Khi Đường Khê đến phòng ăn riêng thì thầy Đới đang ngồi quay lưng lại phía cô.

“Thầy Đới, chúng tôi tới rồi đây!”

Giọng điệu lười nhác của Quách Miểu Miểu vang lên khi anh mở cửa phòng.

Đường Khê thấy người đàn ông trước mặt quay đầu lại, cô lịch sự cúi đầu chào:

“Chào thầy Đới, tôi là Đường Khê.”

Trước đây cô chỉ nhìn thấy ông từ xa, nhưng lần này, khi tiếp xúc gần hơn, Đường Khê nhận ra thầy Đới trông khá khác biệt.

Anh ấy đeo một cặp kính gọng đen, mặc một bộ đồ leo núi, khác hẳn với dáng vẻ khi xuất hiện tại buổi đấu giá của tập đoàn Hứa Thị. Bộ trang phục hôm nay có vẻ giống với phong cách thường ngày hơn.

Thầy Đới đứng lên, hơi lúng túng bắt tay Đường Khê, khiến cô sững lại.

Từ trước tới nay, không có ai, dù lớn hay nhỏ tuổi hơn lại chào cô theo cách chính thức như vậy.

“Chào cô Đường, tôi là Đới Vũ Ninh. Cô cứ gọi tôi là anh Đới, không cần phải khách sáo gọi là thầy.”

Nói xong, anh ấy vội ngồi xuống ghế, miệng vẫn mỉm cười lịch sự, nhưng nụ cười đó trông còn khó coi hơn cả khóc.

“Không sao đâu, Đường Khê. Cô cứ thoải mái. Thầy Đới... à không, anh Đới hơi sợ giao tiếp xã hội thôi.”

Nghe Quách Miểu Miểu giải thích, Đường Khê gật đầu hiểu ra vấn đề.

Ngay từ lúc bước vào, cô đã nhận ra sự lúng túng và vẻ mặt gượng gạo của Đới Vũ Ninh.

Hình ảnh này hoàn toàn khác với người đàn ông từng xuất hiện đầy tự tin và quyết đoán tại buổi đấu giá.

“Thì ra là vậy.”

Đường Khê đồng cảm, nhưng không khỏi ngạc nhiên. Làm sao một người có thể chi tiền thoải mái tại buổi đấu giá lại mắc chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng đến vậy?

Cô ngồi xuống cạnh Quách Miểu Miểu. Anh phá tan bầu không khí căng thẳng trước tiên.

“Anh Đới, chẳng phải anh có chuyện muốn hỏi Đường Khê sao?”

Đới Vũ Ninh như bừng tỉnh sau câu nói của Quách Miểu Miểu. Khi ánh mắt anh ấy vô tình chạm vào bàn tay cầm đũa của Đường Khê, anh ấy sững người, không thể rời mắt khỏi chiếc vòng tay cô đang đeo.

“Đây... đây là...”

Đường Khê thấy phản ứng kỳ lạ của Đới Vũ Ninh, cô theo ánh mắt của anh ấy nhìn xuống tay mình, rồi nhẹ nhàng tháo chiếc vòng ra, đưa cho anh ấy xem.

“Anh nói cái này à?”

Cô bình thản đặt chiếc vòng trước mặt Đới Vũ Ninh, thầm thắc mắc vì sao nhiều người lại quan tâm đến chiếc vòng này đến vậy.

Quách Miểu Miểu cũng tò mò, ghé lại gần hơn. Anh biết rõ chiếc vòng này, vì Đường Khê thường xuyên đeo nó. Nhưng với kinh nghiệm của mình thì anh không thấy món đồ này có gì đặc biệt.

Đới Vũ Ninh cẩn thận nhận lấy chiếc vòng, chăm chú quan sát, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.

“Anh Đới, chiếc vòng này có gì khác thường không? Chẳng phải đây chỉ là một chiếc vòng bình thường làm từ ngọc hoàng long sao?”

Đới Vũ Ninh không trả lời ngay, anh ấy so sánh chiếc vòng với thông tin trên điện thoại, rồi đưa màn hình cho hai người xem.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 196



“Nhìn này, đây không phải ngọc thông thường. Dù đúng là ngọc hoàng long, nhưng điều đặc biệt nằm ở niên đại. Cái vòng này có thể truy nguyên từ thời kỳ Hồng Sơn. Nhìn màu sắc và chất liệu đi, dầu bóng nhưng có cảm giác mát lạnh, sờ vào còn có độ nhám nhẹ. Điều đó rất hiếm.”

Đường Khê ngẩn người, không ngờ một món đồ tưởng chừng bình thường lại có giá trị lớn như vậy.

Quách Miểu Miểu thì không giấu được sự kinh ngạc.

“Thời kỳ Hồng Sơn? Nhưng thời đó rất ít đồ trang sức như thế này. Hơn nữa, dù là đồ cổ, món này nhìn vẫn rất mới, không có dấu hiệu thời gian. Nó giống đồ hiện đại hơn.”

Anh từng nghi ngờ về chiếc vòng này, nhưng nghĩ rằng với số cổ vật mà Đường Khê sở hữu thì thêm một món cũng không có gì lạ.

Đường Khê không hiểu nhiều về cổ vật, nhưng sự tranh luận giữa hai người khiến cô có chút bối rối.

“Nếu cái vòng này thực sự thuộc thời kỳ Hồng Sơn thì sao?”

Thấy hai người cứ tranh cãi về niên đại, cô không khỏi thắc mắc.

Đới Vũ Ninh nghiêm nghị nói:

“Nếu đúng là từ thời Hồng Sơn, tôi khuyên cô nên cất giữ thật kỹ, đừng đeo nữa. Một nhóm nhà khoa học trong nước từng nghiên cứu một khối ngọc hoàng long có kích thước bằng nắm tay, nhưng nghiên cứu suốt nhiều năm mà không ra kết quả. Gần đây, họ mời chuyên gia nước ngoài hỗ trợ. Họ phát hiện trong khối ngọc có chứa các nguyên tố vi lượng, chất phóng xạ không xác định và một dạng sóng năng lượng bí ẩn.”

Đường Khê nhớ lại lời nói của Đới Vũ Ninh, liên tưởng đến những gì Đào Hành Tung từng đề cập. Nhưng chiếc vòng này có liên quan gì đến nghiên cứu đó?

Nhận ra sự hoài nghi trong mắt Đường Khê, Đới Vũ Ninh lôi điện thoại ra, chỉ vào một bức ảnh.

“Nhìn này, trong có giống hệt không?”

Quách Miểu Miểu cầm điện thoại, so sánh với chiếc vòng của Đường Khê.

“Ôi trời, không chỉ giống, mà hoa văn và chất liệu gần như giống hệt!”

Đường Khê phóng to bức ảnh, so sánh tỉ mỉ. Cô nhíu mày.

“Đúng là giống, nhưng...”

Đới Vũ Ninh cất điện thoại, ánh mắt sắc sảo.

“Cô lấy chiếc vòng này từ đâu?”

Đường Khê thẳng thắn đáp:

“Bạn tôi tặng.”

Đới Vũ Ninh rơi vào trầm tư. Một người có thể tặng món đồ quý giá như vậy chắc chắn không hề tầm thường.

“Tốt nhất cô đừng đeo nữa. Họ vẫn đang nghiên cứu. Hiện tại chỉ biết có các chất đặc biệt và năng lượng lạ, nhưng chưa rõ tác dụng.”

Đường Khê nghiêng đầu hỏi:

“Nhưng sao anh biết được những điều này? Chẳng phải các nghiên cứu như vậy thường rất bảo mật sao?”

Đới Vũ Ninh cười nhẹ, ánh mắt lóe lên sự hài hước.

“Bởi vì tôi là trưởng nhóm nghiên cứu ấy.”

Đới Vũ Ninh nhìn hai người trước mặt, thái độ nghiêm nhiên như đó là lẽ dĩ nhiên.

Đường Khê không khỏi co giật khóe miệng. Gì đây? Đùa kiểu gì vậy?

"Nhưng cô cũng không cần lo lắng quá. Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu, chưa xác định được chính xác bên trong chiếc vòng có gì. Nếu có kết quả thì tôi sẽ báo cho cô ngay."

Quách Miểu Miểu ngồi bên cạnh, bỗng chốc pha trò.

"Không chừng cuối cùng lại nghiên cứu ra chức năng xuyên không thì sao?"

Đới Vũ Ninh nhẹ đẩy gọng kính, khuôn mặt tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc.

"Có thể lắm chứ."

Quách Miểu Miểu đang cầm đũa giữa không trung, ngẩn người nhìn Đới Vũ Ninh. Nhìn ánh mắt anh ấy không hề giống như đang đùa, anh bèn cười khan hai tiếng.

"Nếu thật sự có chức năng đó, tôi xin l*m t*nh nguyện viên đầu tiên!"

Đường Khê bật cười.

"Thế thì nếu cậu xuyên không, chẳng phải các cô gái thời cổ đại sẽ bị cậu làm khổ sao?"

"Làm khổ gì chứ? Tôi đâu phải loại người đó?"

Đường Khê mỉm cười giễu cợt.

"Tôi thấy cậu chính là loại người đó. Anh Đới, nếu các anh thực sự nghiên cứu ra chức năng xuyên không, làm ơn đừng nói cho Quách Miểu Miểu. Người này đầy mưu mô, để cậu ta xuyên không thì lịch sử chắc chắn sẽ bị đảo lộn mất!"

"Đừng nói như thể mình cao quý lắm! Chẳng lẽ cậu không có hứng thú với xuyên không à?"

Quách Miểu Miểu không chịu thua, lập tức phản bác.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 197



Đới Vũ Ninh nhìn hai người đối đáp qua lại, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Thật ra Đường Khê cũng thấy hứng thú với ý tưởng xuyên không, nhưng nghĩ đến việc bên cạnh cô đã có hai "kim chủ" từ thời cổ đại. Thậm chí, cô từng đến Nam Triều một lần để cứu người. Môi trường nguy hiểm lúc ấy vẫn ám ảnh trong đầu. Nếu thật sự xuyên không đến đó thì có lẽ cô sẽ không sống nổi qua một ngày.

Nhìn Đới Vũ Ninh ngồi im lặng ở góc bàn, Đường Khê chỉnh lại giọng nói.

"Anh Đới, hôm nay anh tìm tôi là muốn hỏi gì vậy?"

Chiếc vòng tay đã khiến câu chuyện bị lệch hướng, lúc này Đới Vũ Ninh mới nhớ lại mục đích ban đầu.

"Tôi muốn hỏi cô xem có còn món đồ nào tốt không. Ông tôi sắp sinh nhật, tôi muốn tìm một món quà đặc biệt để tặng."

Quách Miểu Miểu lập tức mở to mắt.

"Anh Đới, thứ anh lấy từ chỗ tôi còn chưa đủ à? Giờ lại nhắm đến kho báu của chính chủ luôn sao!"

Những cổ vật Quách Miểu Miểu lấy từ Đường Khê có rất nhiều món quý giá đã bị Đới Vũ Ninh mua lại. Dù giá cả không hề thấp, nhưng đa phần là những món Quách Miểu Miểu dự định giữ cho riêng mình.

Từ nhỏ, Quách Miểu Miểu đã biết đến cái tên Đới Vũ Ninh như một huyền thoại. Người này chính là hình mẫu "con nhà người ta", mà anh luôn phải sống dưới cái bóng ấy.

Dù Đới gia không thuộc hàng tứ đại thế gia, nhưng gia đình họ là một gia tộc trí thức nổi danh. Tiền bạc không thiếu, nhưng họ không quan tâm đến thế tục mà chỉ đam mê nghiên cứu khoa học.

Đới Vũ Ninh từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, mỗi lần thi cử đều dễ dàng đạt vị trí đầu bảng. Trong mắt mọi người, anh chính là tấm gương sáng chói.

Khi còn là sinh viên, Đới Vũ Ninh với thành tích thủ khoa quốc gia đã được tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp, anh trở về nước và gia nhập viện nghiên cứu, thi thoảng mới xuất hiện tại các buổi đấu giá cổ vật để giải trí.

Đới Vũ Ninh sở hữu vốn kiến thức sâu rộng về cổ vật, điều mà từ lâu Quách Miểu Miểu đã mong muốn học hỏi. Nhưng anh ta không có cơ hội gặp Đới Vũ Ninh, vì ngoài những buổi đấu giá thì rất khó để thấy bóng dáng anh ở nơi nào khác.

Trong mắt Quách Miểu Miểu, Đới Vũ Ninh bí ẩn chẳng khác gì người của gia tộc họ Vu.

Đêm qua, sau khi trở về nhà, Quách Miểu Miểu cặm cụi sắp xếp lại những món cổ vật lấy từ chỗ Đường Khê. Anh định tìm những người mua đáng tin để bán chúng. Chụp xong ảnh, anh đăng lên nhóm chuyên mua bán cổ vật trong giới.

Chỉ vài phút sau, có người chủ động liên hệ anh. Nhưng khi Quách Miểu Miểu báo giá, hầu hết đều im lặng vì giá anh đưa ra hơi cao, dù nó hợp lý với giá trị thực.

Đang tính nghỉ ngơi thì một lời mời kết bạn từ nhóm được gửi đến. Không suy nghĩ nhiều, Quách Miểu Miểu đồng ý. Hai người trò chuyện khá lâu về cổ vật, mãi cho đến khi anh nhận ra đối phương chính là Đới Vũ Ninh.

Phát hiện này khiến anh lập tức tỉnh ngủ. Họ nhanh chóng thỏa thuận xong giá cả và địa điểm giao dịch.

Khi gặp Quách Miểu Miểu, Đới Vũ Ninh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Trước đó, anh đã nghe tin rằng gần đây Quách Miểu Miểu thường xuyên bán ra cổ vật quý, chắc chắn có một người đứng sau hỗ trợ.

Sau khi xem xét các món đồ, Đới Vũ Ninh phát hiện chúng thậm chí còn đẹp hơn ảnh chụp, không giống những món đã chôn vùi dưới lòng đất. Dù vậy, kiểm tra kỹ lưỡng vẫn cho thấy đây là đồ cổ thật.

Điều này khiến Đới Vũ Ninh tò mò muốn gặp "ông chủ" đứng sau Quách Miểu Miểu.

Ngỡ rằng việc thuyết phục sẽ khó khăn, nhưng Quách Miểu Miểu chỉ cần đi hỏi ý kiến là được. Không lâu sau, Đường Khê liền đồng ý gặp mặt vào bữa trưa.

Khi gặp Đường Khê, Đới Vũ Ninh càng chắc chắn rằng những món đồ đó là từ người bạn bí ẩn của Đường Khê. Nhưng anh ấy không tò mò thêm, chỉ cần biết chúng có nguồn gốc rõ ràng là đủ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 198



Khi nghe Đới Vũ Ninh bày tỏ mong muốn tìm một món quà độc đáo cho sinh nhật ông mình, Đường Khê thoáng chần chừ.

Dẫu rằng kho báu của cô còn rất nhiều, nhưng để lộ toàn bộ với người mới quen thì quả thật là một hành động nguy hiểm.

Nhìn vẻ lưỡng lự của Đường Khê, Đới Vũ Ninh cũng nhận ra mình hơi ép buộc. Anh ấy vội lên tiếng:

"Ông tôi thích thư pháp và tranh cổ, cô có thể giúp tôi chọn một món nào đó phù hợp không? Giá cả không thành vấn đề."

Quách Miểu Miểu vội chen vào.

"Yên tâm, để tôi chọn cho! Anh Đới, anh cứ giao cho tôi. Tôi nhất định tìm được món đồ khiến ông của anh bất ngờ."

Đới Vũ Ninh gật đầu hài lòng: "Được, tôi tin vào ánh mắt của cậu."

Bữa trưa diễn ra khá vui vẻ, dù Đới Vũ Ninh không nói nhiều. Nhưng khi đề cập đến cổ vật, anh như biến thành một người khác, nói chuyện sôi nổi hẳn lên.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Đới Vũ Ninh, Đường Khê hẹn anh ấy tới ba ngày sau sẽ chuẩn bị xong những món đồ cần thiết để giao cho anh ấy.

Chu Chính Bình đã sắp xếp gọn gàng tất cả những thứ Đường Khê đặt mua vào trong kho của cô.

Chiếc xe tải rơ-moóc mà cô đặt cũng được giao đến. Khi Đường Khê đến kho, Chu Chính Bình đã rời đi.

Ông ấy gửi hóa đơn cho cô qua điện thoại. Đường Khê chỉ liếc qua một lượt rồi lập tức chuyển khoản 50 vạn.

Những ngày tiếp theo, cô tập trung học lái chiếc xe tải này dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên. Quá trình học không hề dễ dàng chút nào.

Dù vậy, Đường Khê đã có bằng lái xe và cũng từng lái xe con, nên việc học tuy khó nhưng cũng không đến mức bế tắc. Sau một thời gian, cô đã nắm được các thao tác cơ bản, đủ để có chút tự tin dạy lại cho Cố Hành Chu.

Cô nghĩ ở thời cổ đại không có đường nhựa hay quy tắc giao thông gì phức tạp. Chỉ cần biết điều khiển xe để tránh chướng ngại vật và lái ổn định là đủ. Những thao tác cơ bản này cũng không quá khó để học.

Khi Cố Hành Chu đến theo đúng giờ hẹn, cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Đường Khê ngồi trên ghế lái, chăm chú nghiên cứu cách truyền đạt lại những kỹ năng vừa học được.

Ánh mắt của Cố Hành Chu dừng lại trên chiếc xe tải khổng lồ trước mặt mà có chút ngỡ ngàng. Hắn sững sờ trong giây lát trước kích thước đồ sộ của nó.

Sau đó hắn nhớ ra đây chính là thứ mà trước đó hắn đã nhìn thấy trong thiết bị mà Đường Khê gọi là "điện thoại".

Khi Cố Hành Chu đến thì không mang theo thứ gì, hắn liền mượng của Đường Khê một chiếc xe đẩy.

Đường Khê không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn lấy chiếc xe từ trong kho đưa cho hắn.

“Cô chờ ta một chút, ta đi lấy đồ.”

Cố Hành Chu bước vào phía sau kho hàng, nơi sương mù mờ ảo bao phủ. Đường Khê đứng nhìn, lau mồ hôi trên trán, tự hỏi hắn đang định làm gì.

Tại điện Dao Quang

Ở điện Dao Quang, Tần Nhị cùng nhóm người đang kiểm tra số tài sản lần cuối.

Nhìn thấy Cố Hành Chu đẩy xe vào, Tần Nhị bước lên báo cáo:

“Thế tử, tất cả đã được kiểm kê xong. Tổng cộng có 5.000 lượng vàng, 3.000 lượng bạc, cùng một số bình hoa và vật dụng trong tiệm mà không thể mang theo. Những thứ không đáng giá, chẳng hạn vài đồng xu thì thuộc hạ không bỏ vào, để tránh làm Đường cô nương mất mặt.”

Cố Hành Chu liếc nhìn đống rương lớn xếp hàng trên đất, bên cạnh là đống đồ dùng gia đình như gỗ ván, bình phong, đèn lồng, ghế và bàn.

Trong số đó, tám rương chứa đầy vàng bạc, còn lại là trang sức, bình hoa và những thứ không thể đem theo từ cửa tiệm và điện Dao Quang.

Tần Nhị thở dài khi nhìn căn điện trống không. Trong lòng nghĩ rằng thế tử bị Đường cô nương dạy hư rồi, chỗ đi qua liền bị càn quét sạch sẽ.

Ban đầu, Tần Nhị chỉ định đóng gói vàng bạc và đồ trang sức. Nhưng sau khi Cố Hành Chu đến và đứng ngẫm nghĩ một hồi, hắn liền ra lệnh cho Tần Nhị gom hết tất cả đồ đạc, từ ghế ngồi, rèm cửa đến cả giường gỗ. Thậm chí, nếu không thể mang nguyên vẹn thì tháo rời từng mảnh để đem đi.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 199



Tần Nhị kinh ngạc nhìn Cố Hành Chu:

“Thế tử, ngài thật sự muốn làm vậy sao?”

“Còn hỏi làm gì? Mau đi làm đi. Nhớ kỹ, mọi thứ không được để sót một món. Tháo ra cũng phải mang về, đưa hết cho Đường cô nương.”

Người xung quanh nghe lệnh đều ngỡ ngàng nhìn nhau. Trong lòng không khỏi tự hỏi: Từ khi nào mà thế tử lại túng thiếu đến mức này?

Ngay cả những đồng xu lẻ trên đất, khi nghe Tần Nhị nhắc tới, Cố Hành Chu cũng gọi hắn lại:

“Khoan đã, mấy đồng xu đó cũng gom vào. Ở thời đại của Đường cô nương, chắc chắn chúng cũng có giá trị. Đem hết qua cho cô ấy.”

Tần Nhị lắp bắp trả lời:

“À... vâng!”

Hắn nhặt mấy đồng xu trên đất, cẩn thận đặt lên trên cùng chiếc rương chứa đầy vàng bạc. Trong lòng thầm nghĩ: Thời đại của Đường cô nương nghèo nàn đến mức nào mà ngay cả vài đồng xu cũng đáng giá?

Thật đáng thương, Tần Nhị thở dài, còn lấy thêm mấy đồng xu từ túi mình bỏ vào cùng.

Trong khi đó, Đường Khê hoàn toàn không biết rằng, trong mắt Tần Nhị và nhóm người của Cố Hành Chu, cô đã trở thành biểu tượng của sự nghèo khổ.

Những thân tín khác của Cố Hành Chu cũng đều ngầm hiểu về mối quan hệ giữa hắn và Đường Khê. Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên mỗi lần nhắc đến cô, họ đã mặc định rằng Đường Khê chính là thế tử phi tương lai.

Một tin đồn không biết từ đâu lan ra rằng thế tử phi tương lai sống ở một thời đại nghèo nàn, nơi ngay cả một đồng xu cũng có giá trị ngang ngàn vàng.

Vậy là mọi người tranh nhau đem những thứ quý giá của mình, từ vàng bạc, ngọc ngà, đến cả những đồng xu cũng bỏ vào.

Nhóm của Tần Nhị thậm chí còn hận không thể tháo rời cả điện Dao Quang, gỡ hết gạch ngói trên mái nhà xuống, hay đào sạch hoa trong vườn trước cửa.

Cố Hành Chu nhìn đống đồ chất đầy dưới đất, hài lòng gật đầu.

"Không tệ."

Cố Hành Chu nhìn quanh, thấy điện Dao Quang trống không thì lại nghĩ ngợi thêm.

"Tháo luôn mấy khung cửa sổ kia xuống, cả cặp sư tử đá ngoài cửa nữa, mang hết lên xe. Thảm trên sàn cũng đừng để sót."

Hắn ra lệnh.

Nhóm của Tần Nhị đờ người, ngẩn ngơ nhìn nhau.

Không phải chứ? Vị thế tử cao quý của bọn họ, sao lại thành ra như thế này?

Cố Tuyết Trúc đứng bên cạnh nhìn đống đồ dưới đất, khóe miệng giật giật.

"Hành Chu, nhà họ Cố chúng ta không thiếu tiền, đừng để Đường cô nương phải chịu tủi nhục như thế..."

Ý nàng ấy là hắn không cần làm quá như vậy đâu...

Tất nhiên là Cố Hành Chu hiểu ý của Cố Tuyết Trúc, khóe miệng hắn nhếch nhẹ.

"Tỷ không biết mỗi lần Đường cô nương nhìn thấy mấy thứ này thì cô ấy vui đến thế nào đâu. Ở thời đại của cô ấy, có thứ còn đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu nữa đấy."

Cố Hành Chu giải thích. Cố Tuyết Trúc khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

"Thì ra là vậy. Thật muốn đến thời đại của Đường cô nương một lần để xem thế nào."

Cố Hành Chu nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Đường Khê, tâm trạng lập tức tốt lên.

Hắn nhìn nhóm của Tần Nhị khiêng cặp sư tử đá từ cửa xuống, chuẩn bị chuyến cuối cùng để mang đi. Cũng may là xe đẩy đủ lớn, có thể chứa được năm, sáu cái rương và mấy khung cửa sổ cùng lúc.

"Để ta mang trước cho Đường cô nương, các ngươi cứ chất hành lý lên xe ngựa đi."

Cố Tuyết Trúc gật đầu, chỉ huy mọi người tiếp tục chuyển đồ.

- --

Đường Khê ngồi chán chường trong nhà kho, chờ Cố Hành Chu mang đồ đến.

Khi Cố Hành Chu xuất hiện, cô nhìn thấy hắn từ xa. Cô đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ ở cửa sau, gió khẽ thổi làm tóc cô rối nhẹ, dáng vẻ bình yên lạ thường.

Cố Hành Chu nhếch môi cười, gọi một tiếng:

"Đường cô nương."

Đường Khê quay lại, vừa nhìn đã thấy mấy khung cửa sổ, sững sờ tại chỗ.

"Anh... định tháo luôn cả nhà mình để tặng tôi à?"

Cô nhìn đống đồ trên xe đẩy mà đầu óc choáng váng.

Ngoài khung cửa sổ thì còn có mấy tấm thảm đỏ, một vài tấm bình phong lớn gấp lại, trên cùng còn đặt mấy lư hương to.
 
Back
Top Bottom