Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 709: Ôm nàng


Trong cung Trường Lạc.Sau khi nghe Khổng nữ sử thuật lại, Thái hoàng thái hậu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng."

Ai gia luôn thấy chuyện này có hơi lạ."

Khổng nữ sử thận trọng hỏi "Lạ chỗ nào?"

Thái hoàng thái hậu giơ tay lên, Khổng sữ nử lập tức dìu bà đứng dậy.Hai người đi vào phòng trong.Thái hoàng thái hậu vẫy tay cho những người khác lui xuống, vừa đi vừa nói."

Thái độ của Hoàng đế đối với Quý phi rất kỳ lạ, người quá quý trọng Quý phi, dù chuyện hôm qua là Lục tuyển thị có lỗi, cũng không đến mức bị đày vào lãnh cung."

Khổng nữ sử suy đoán "Có lẽ Hoàng thượng nhất thời sốt ruột."

Thái hoàng thái hậu "Không, ai gia đã nhìn Hoàng đế lớn lên, ai gia hiểu rõ tính khí của người, ban đầu Tần hoàng hậu ép người như vậy, người cũng không hề sốt ruột, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà sốt ruột được?"

Khổng nữ sử không thể trả lời được.Thái hoàng thái hậu "Mấy năm nay, Hoàng đế chỉ sốt ruột vì một chuyện."

Khổng nữ sử hỏi "Chuyện gì?"

Thái hoàng thái hậu "Người chỉ sốt ruột về chuyện của Tiêu trắc phi."

Dù là bất chấp người khác khuyên can chạy ngàn dặm về kinh cứu người, hay là nôn máu bất tỉnh sau khi nghe tin qua đời, tất cả đều là về Tiêu trắc phi.Chỉ cần liên quan đến Tiêu trắc phi, Hoàng đế sẽ dễ dàng mất đi lý trí, hành sự bốc đồng.

Thái hoàng thái hậu chậm rãi lên tiếng, giọng điệu hơi nặng nề."

Phản ứng đêm qua của Hoàng đế khi thấy Quý phi nôn máu bất tỉnh khiến ai gia nhớ lại dáng vẻ người chịu đả kích gần như suy sụp khi hay tin Tiêu trắc phi qua đời."

Và ánh mắt Hoàng đế nhìn bà đêm qua ...Ánh mắt đầy tức giận.Như thể Quý phi xảy ra chuyện gì, Hoàng đế sẽ phát điên kéo mọi người xuống địa ngục.Thái hoàng thái hậu vẫn cảm thấy sợ khi nhớ đến ánh mắt đó của Hoàng đế.Sau khi nghe Thái hoàng thái hậu nói, Khổng nữ sử cũng cảm thấy phản ứng đêm qua của Hoàng đế quá cực đoan.Dù có sủng ái Quý phi đến đâu, Hoàng đế cũng không nên cãi lại Thái hoàng thái hậu ở nơi đông người, điểm này hoàn toàn không phù hợp với tính cách điềm tĩnh thường ngày của Hoàng đế.Khổng nữ sử thăm dò hỏi."

Người đang nghi ngờ Quý phi ..."

Thái hoàng thái hậu "Ai gia vốn nghĩ Quý phi chỉ là thế thân, Hoàng đế yêu nhưng không có được Tiêu trắc phi nên giữ Quý phi bên cạnh để an ủi, nhưng giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy."

Khổng nữ sử "Nhưng Tiêu trắc phi đã chết rồi, mà Tiêu trắc phi là trưởng nữ của Tiêu tướng quân, Quý phi lại là công chúa Nam Nguyệt, giữa hai người không có liên quan gì."

Trong chuyện này có quá nhiều nghi vấn.Thái hoàng thái hậu ngồi xuống ghế sập, trong đầu thoáng có một ý nghĩ.Bà trấn tĩnh, chậm rãi nói."

Bây giờ chúng ta không có cách gì cứu Lục tuyển thị, ngươi phái người an ủi con bé một chút, tiện thể cho con bé một ít lời khuyên, đừng để người khác ức hiếp con bé.

Ngoài ra truyền lời nhắn cho Trưởng công chúa Hoa An, gọi công chúa vào cung, ai gia có chuyện muốn nói với công chúa."

"Vâng."

Công chúa Hoa An là em gái của Tiên đế, đồng thời là con gái ruột của Thái hoàng thái hậu, sau khi Tiên đế qua đời, công chúa Hoa An được phong làm Trưởng công chúa, Thái hoàng thái hậu thường xuyên gọi nàng vào cung nói chuyện.Hôm nay nàng nhận được lời nhắn của Thái hoàng thái hậu, lập tức thay y phục vào cung.......Sau khi Lạc Thanh Hàn rời điện Nghị Sự, trực tiếp đi đến ngự thư phòng.Hắn tiện tay cầm một quyển tấu chương, căn dặn nói."

Truyền Phương thái y."

Thường công công đáp vâng, rồi sai một tiểu thái giám đến Thái y viện.Chốc sau, Phương thái y đã đến ngự thư phòng."

Vi thần bái kiến Hoàng thượng."

Lạc Thanh Hàn cầm bút chấm mực, viết chữ chuẩn lên tấu chương, rồi ném sang một bên, liếc nhìn Phương thái y."

Vừa nãy khanh đến khám cho Quý phi rồi?"

Phương thái y nghiêm túc trả lời "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã bắt mạch cho Quý phi, sức khỏe của Quý phi đã tốt hơn hôm qua, nhưng khí huyết vẫn còn tương đối yếu, cần phải bồi dưỡng nhiều hơn."

Lạc Thanh Hàn cho những người khác lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hắn và Phương thái y.Lạc Thanh Hàn "Ở đây không có người ngoài, nói thật cho trẫm biết, tại sao ngươi muốn vào cung làm thái y?"

Phương Vô Tửu khẽ mỉm cười "Đương nhiên là vì bảo vệ sư muội an toàn."

Lạc Thanh Hàn "Nàng có trẫm bảo vệ là đủ rồi."

Phương Vô Tửu cũng không biện minh, chỉ nói "Thêm một tầng bảo vệ bao giờ cũng an toàn hơn."

Lạc Thanh Hàn cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn nhắc tới sư muội không có dục vọng chiếm hữu mà chỉ có quan tâm và thương yêu, trong lòng mới thả lỏng cảnh giác một chút."

Trẫm gọi ngươi tới là vì có chuyện muốn hỏi ngươi."

Phương Vô Tửu "Bệ hạ muốn hỏi chuyện của sư muội sao?"

Nói chuyện với người thông minh là như vậy, nói là hiểu ngay.Lạc Thanh Hàn "Trẫm muốn biết một năm qua nàng trải qua những gì."

Phương Vô Tửu "Sao bệ hạ không trực tiếp hỏi muội ấy?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng luôn báo tốt không báo xấu, trẫm muốn biết hết thảy nàng trải qua những gì, dù là tốt hay là xấu."

Phương Vô Tửu "Vậy bắt đầu từ lúc muội ấy rời Thịnh Kinh."......Ngày thường khi đến giữa trưa Lạc Thanh Hàn mới về cung Vị Ương, nhưng hôm nay còn chưa đến giữa trưa, hắn đã trở về.Lạc Thanh Hàn "Quý phi đang làm gì?"

Mặc Họa thành thật trả lời "Nương nương đang nghỉ ngơi trong phòng."

Nàng dừng một chút, bổ sung "Vừa nãy Khổng nữ sử bên cạnh Thái hoàng thái hậu có tới."

Lạc Thanh Hàn "Tới để làm gì?"

Mặc Họa "Nói là thay mặt Thái hoàng thái hậu tới thăm Quý phi, lúc Khổng nữ sử đi, sắc mặt không được tốt lắm."

Lạc Thanh Hàn thầm biết trong lòng, xua tay ra hiệu cho Mặc Họa lui xuống.Hắn bước vào tẩm điện.Từ đêm qua Tiêu Hề Hề ở lại một đêm trong tẩm điện, nàng cứ ăn vạ không chịu đi, thậm chí còn sai người dọn hết đồ dùng cá nhân của nàng sang.Lúc Lạc Thanh Hàn bước vào tẩm điện, Tiêu Hề Hề đang nằm sấp trên giường xem truyện, hai chân giơ lên đung đưa, ống quần trượt xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn thon thả.Bảo Cầm đang bóc quýt cho nàng, thấy Hoàng đế tới, Bảo Cầm vội hành lễ.Lạc Thanh Hàn xua tay, Bảo Cầm hiểu ý lui ra ngoài.Tiêu Hề Hề ném cuốn truyện đi, lật người ngồi dậy, vui vẻ nói."

Bệ hạ, hôm nay sao chàng về sớm vậy?"

Nàng chân trần nhảy xuống giường, chạy về phía hắn trên sàn cẩm thạch trắng.Lạc Thanh Hàn bế nàng lên."

Sao không mang giày?"

Tiêu Hề Hề mắt mày cong cong "Cũng không lạnh."

Lạc Thanh Hàn đặt nàng ngồi trên giường, bàn tay sờ đôi chân nhỏ nhắn của nàng.Tiêu Hề Hề nhanh chóng rụt chân lại."

Thần thiếp vừa chạy trên đất, đừng sờ, bẩn lắm."

Nàng nhớ Hoàng đế mắc chứng bệnh sạch sẽ.Lạc Thanh Hàn vừa mới biết chuyện năm đó của Tiêu Hề Hề từ Phương Vô Tửu, biết nàng vì muốn có thể quay về bên hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức, hiện giờ trong lòng trong mắt hắn đều tràn ngập yêu thương dành cho nàng, nào quan tâm chân nàng bẩn hay không?Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.Tiêu Hề Hề nhận thấy tâm trạng của hắn không ổn, chớp đôi mắt hạnh, hỏi."

Bệ hạ, chàng sao vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Không sao, ta chỉ muốn ôm nàng."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 710: Thẻ người tốt


Lạc Thanh Hàn biết muốn sống sót qua kiếp số không phải chuyện dễ dàng, nhưng khi tận tai nghe thấy Tiêu Hề Hề liều mạng dùng cổ Hóa Thân, trong lòng hắn vẫn thấy đau nhói khó tả.Lúc hắn mắng nàng lừa gạt, không hề biết nàng đang liều mạng để quay về bên hắn.Gặp lại sau một năm xa cách, mối quan hệ tưởng như bình yên, mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.Nhưng thực chất đây là thành quả mà nàng cố hết sức mới đạt được.Lời nói của Phương Vô Tửu vẫn văng vẳng bên tai hắn."

Ngài biết rõ tính cách của Hề Hề, muội ấy không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng vì muốn quay lại bên cạnh ngài, muội ấy đã cố hết sức, muội ấy chân thành đối xử với ngài, hi vọng ngài cũng sẽ đối xử với muội ấy như vậy."

Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề ngày càng chặt.Tiêu Hề Hề thấy mình sắp bị siết đến chết.Nàng vội vỗ nhẹ vào lưng hắn, khó khăn nói."

Bệ hạ, chàng buông ra, ta sắp không thở được rồi."

Lạc Thanh Hàn lúc này mới buông lỏng một chút.Hắn trầm giọng nói "Xin lỗi, vừa rồi ta có hơi kích động."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi "Rốt cuộc chàng sao vậy?

Có chuyện gì xảy ra à?"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, bất chợt hỏi."

Tại sao?"

Tiêu Hề Hề không hiểu "Hả?"

Lạc Thanh Hàn "Phương Vô Tửu đã kể ta nghe những chuyện nàng trải qua trong năm qua, bao gồm cả việc nàng liều mạng dùng cổ Hóa Thân, hắn nói nàng liều mạng như vậy là vì để có thể về bên cạnh ta, tại sao phải cố gắng như vậy?

Tại sao cứ phải quay về bên cạnh ta?"

Tiêu Hề Hề thầm mắng Phương lão cẩu nhiều chuyện, vậy mà đi nói hết với Hoàng đế.Nàng mất tự nhiên dưới ánh mắt nóng bỏng của Lạc Thanh Hàn, mặt nàng đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm."

Còn tại sao nữa?

Chẳng phải vì cuộc sống trong cung quá thoải mái sao, không chỉ có đồ ăn thức uống, còn có người hầu hạ.

Bây giờ mạng sống của ta ràng buộc với chàng, không ở bên cạnh chàng, ta chắc chắn sẽ chết, để sống tiếp ta chỉ có thể trở về bên cạnh chàng."

Lạc Thanh Hàn "......"

Lý do đầy đủ, không thể bác bỏ.Hắn không bỏ cuộc hỏi "Giả sử nàng không cần ở bên cạnh ta vẫn có thể sống tiếp, vậy nàng có quay về tìm ta không?"

Tiêu Hề Hề không do dự khẳng định "Đương nhiên có!"

Lạc Thanh Hàn vui mừng "Tại sao?"

Tiêu Hề Hề "Vì chàng là người tốt, ta thích ở cùng người tốt như chàng."

Lạc Thanh Hàn "......"

Ồ, thẻ người tốt đã phát!Hắn không cần thẻ người tốt, hỏi tiếp "Nhưng ta không phải người tốt duy nhất trên đời, tại sao nàng cứ phải chọn ta?"

Tiêu Hề Hề "Vì chàng và ta có duyên, tục ngữ nói, nhân duyên ngàn dặm se vào một dây, chàng ... câu sau là gì nhỉ?

Để ta nhớ xem."

Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy câu tiếp theo sẽ không có gì tốt, vừa định bảo nàng đừng nói nữa thì nàng vỗ đùi hưng phấn hét lên."

Ta nhớ ra rồi!

Nhân duyên ngàn dặm se vào một dây, chàng xấu ta vĩnh viễn mù!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Tức đến mức nghẹt thở.Tiêu Hề Hề thấy sắc mặt hắn không ổn, vội bù đắp."

Bệ hạ đừng giận, vừa rồi ta đùa với chàng thôi, thật ra chàngrất đẹp, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng, ta đều cảm thấy hôm nay có thể ăn thêm một bát cơm!"

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng "Nàng muốn nói ta rất giống đồ ăn?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu điên cuồng "Không phải không phải!

Ta muốn nói là chàng đẹp đến mức nhìn cũng đủ no rồi!"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Ha!"

Tiêu Hề Hề "Hay ta hát một bài xin lỗi chàng nhé?"

Lạc Thanh Hàn lập tức đứng dậy, muốn đi ra ngoài.Tiêu Hề Hề lao tới ôm lấy eo hắn "Chàng ra ngoài làm gì?"

Lạc Thanh Hàn "Không phải nàng muốn hát sao?"

Tiêu Hề Hề "Cho nên?"

Lạc Thanh Hàn "Cho nên ta phải đứng bên ngoài, tránh để người ta hiểu lầm ta đánh nàng."

Tiêu Hề Hề "......"

Giọng hát của nàng tệ đến vậy sao?!Mặc Họa gõ cửa, cắt đứt màn tổn thương lẫn nhau của Hoàng đế và Quý phi."

Bệ hạ, nương nương, bữa trưa đã sẵn sàng, xin hỏi có muốn dùng bây giờ không?"

Vừa nghe nói có đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên mất lời độc địa mang lại tổn thương, hưng phấn nói."

Ăn, ăn, ăn!

Ăn ngay bây giờ!"

Lúc ngồi xuống bàn ăn, Lạc Thanh Hàn bất lực nhìn Hề Hề đang ngồi đối diện ăn cơm.Vốn hắn mang tâm trạng đầy cảm xúc về cung Vị Ương, muốn nhân cơ hội này bày tỏ lòng mình với Hề Hề, hâm nóng mối quan hệ của hai người, nhưng không hiểu sao bầu không khí lại thay đổi.Dường như bầu không khí dù có mập mờ đến đâu, chỉ cần có Hề Hề ở đây, đều có thể khiến người ta dở khóc dở cười.Tiêu Hề Hề múc một thìa bắp cho vào bát của hắn, thúc giục hắn mau ăn.Lạc Thanh Hàn nói "Cung Vân Tụ sắp trùng tu xong rồi, ta sẽ bảo Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành, tổ chức lễ sắc phong cho nàng, sau lễ sắc phong, nàng có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào cung Vân Tụ."

Tiêu Hề Hề không mấy quan tâm những chuyện này, vừa ăn vừa gật đầu "Nghe chàng hết."

Sau khi ăn xong, hai người nằm trên giường chợp mắt, Lạc Thanh Hàn ôm nàng, trầm giọng hỏi."

Nàng có cảm thấy làm phi tần của ta quá thiệt thòi không?"

Tuy Quý phi là cấp bậc phi tần cao nhất, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là phi, hoàn toàn khác với chính cung Hoàng hậu.Tiêu Hề Hề ăn no rồi thấy buồn ngủ.Lúc này nàng buồn ngủ, nghe vậy không nghĩ gì đã nói."

Không có."

Lạc Thanh Hàn "Thật sao?"

Tiêu Hề Hề dụi mặt vào trong ngực hắn, mơ hồ nói "Đối với ta, phi tần cũng chỉ là thân phận, ta muốn chỉ có chàng, chỉ cần trong lòng chàng có ta, những thứ khác đều không quan trọng."

Trong lòng Lạc Thanh Hàn như đầy kẹo bông gòn vừa mềm vừa ngọt.Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh tóc nàng."

Ta nhất định sẽ không phụ nàng."......Hết giờ nghỉ trưa, Lạc Thanh Hàn đích thân tới cung Trường Lạc.Vừa hay Trưởng công chúa Hoa An cũng ở đây, nàng được Thái hoàng thái hậu triệu vào cung nói chuyện, thấy Hoàng đế tới, vội đứng dậy hành lễ."

Thỉnh an bệ hạ."

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Cô mẫu không cần đa lễ."

Trưởng công chúa Hoa An cười nói "Ta và Thái hoàng thái hậu đang nói về bệ hạ, không ngờ bệ hạ lại đến, thật là trùng hợp."

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Thái hoàng thái hậu, thản nhiên hỏi."

Hoàng tổ mẫu và cô mẫu nói gì về trẫm?"

Thái hoàng thái hậu vẫn đang suy ngẫm về chuyện tối qua, vẻ mặt lúc này có hơi lạnh lùng."

Ai gia còn có thể nói gì nữa?

Chẳng qua là nói người lớn rồi, làm việc cũng dứt khoát hơn, không chút nể nang gì."

Lạc Thanh Hàn nhận ấm trà trong tay cung nữ, tự mình rót một tách trà cho Thái hoàng thái hậu, nói "Quả thật tối qua trẫm có hơi kích động, hy vọng Thái hoàng thái hậu sẽ không so đo với trẫm."

Trưởng công chúa Hoa An cười nói "Mẫu hậu xem đi, trong lòng Hoàng thượng vẫn nhớ tới người mà, người đừng nói mấy lời tức giận đó nữa."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 711: Phong hiệu


Nếu Hoàng đế đã chủ động hòa giải, Thái hoàng thái hậu cũng không thể tiếp tục làm căng, dù sao đối phương cũng là Hoàng đế, trở mặt với hắn không có ích lợi gì.Bà cầm tách trà nhấp một ngụm, vẻ mặt dịu đi rất nhiều."

Người thương xót Quý phi, ai gia có thể hiểu được, nhưng tối qua ở trước mặt nhiều người như vậy, phản ứng của người có hơi quá.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đối với người hay Quý phi đều không tốt."

Lạc Thanh Hàn "Trẫm sẽ không xúc động như vậy nữa."

Thấy bầu không khí giữa hai bà cháu đã dịu đi, nụ cười trên mặt Trưởng công chúa Hoa An càng tươi hơn."

Vậy mới đúng chứ, đều là người một nhà, có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được, nói hết ra là được rồi."

Sau đó nàng chuyển chủ đề sang các con của mình.Nàng chọn những chuyện thú vị để nói, chọc Thái hoàng thái hậu mỉm cười, tâm trạng càng dễ chịu hơn, cả Hoàng đế vốn kiệm lời cũng nể mặt cười cười.Lạc Thanh Hàn đứng lên "Trẫm còn có việc, đi trước một bước, phiền cô mẫu dành nhiều thời gian nói chuyện với hoàng tổ mẫu, có thời gian trẫm lại đến thăm hoàng tổ mẫu."

Trưởng công chúa Hoa An đứng dậy cung kính tiễn Hoàng đế đi.Thái hoàng thái hậu cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được gọi Hoàng đế lại."

Chuyện của Lục tuyển thị không thể cứu vãn được nữa sao?"

Lạc Thanh Hàn dừng bước.Hắn quay đầu nhìn Thái hoàng thái hậu, bình tĩnh hỏi."

Theo ý của hoàng tổ mẫu, người thấy nên xử lý Lục tuyển thị thế nào?"

Thái hoàng thái hậu "Giáng con bé làm Tuyển thị đã đủ nặng rồi, không cần phải đày vào lãnh cung."

Lạc Thanh Hàn "Xem ra hoàng tổ mẫu thật sự rất yêu thương Lục tuyển thị, nếu đã như vậy thì cứ đưa nàng ta về Lục gia, có Lục gia chăm sóc chu đáo, hoàng tổ mẫu cũng an tâm hơn."

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu thay đổi.Tuy chuyện nữ tử Đại Thịnh tái giá rất thường gặp, nhưng chuyện này chỉ giới hạn ở những cặp vợ chồng bình thường.Một phi tần vào cung như Lục tuyển thị mà bị đưa về nhà mẹ, chẳng khác nào nói với thiên hạ rằng Lục tuyển thị bị Hoàng đế ghét bỏ.Một nữ nhân bị Hoàng đế ghét bỏ, sau này ai còn dám lấy?Cả danh tiếng của Lục gia cũng sẽ bị hủy hoại.Dù sao Lục tuyển thị cũng là do Lục gia dạy dỗ, có thể dạy ra một nữ nhân bị Hoàng đế ghét bỏ, gia đình như vậy có thể coi là gia đình tốt sao?!Thái hoàng thái hậu không suy nghĩ đã từ chối "Không được!"

Lạc Thanh Hàn "Nếu hoàng tổ mẫu không muốn Lục tuyển thị về nhà mẹ, vậy cứ để nàng ta tiếp tục ở lãnh cung, người yên tâm, chỉ cần sau này nàng ta không gây chuyện, trẫm sẽ để nàng ta sống yên ổn nốt phần đời còn lại."

Nói xong hắn bỏ đi không ngoảnh lại.Thái hoàng thái hậu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, có hơi thất thần.Trưởng công chúa Hoa An ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng an ủi."

Mẫu hậu, nhi thần biết người thương xót Lục tuyển thị, không muốn con bé lãng phí cuộc đời trong cung lãnh cung.

Nhưng người cũng nên biết, với tính cách bốc đồng làm liều của Lục tuyển thị, dù lần này người cứu được con bé thì sau này cũng chưa chắc con bé sẽ không gây họa thêm?

Lỡ như con bé lại gây chuyện làm cả Lục gia liên lụy thì phải làm sao?

Thay vì để mặc con bé ở bên ngoài gây họa, thà để con bé ở trong lãnh cung còn hơn."

Tuy nói Lục tuyển thị là cháu gái của Trưởng công chúa Hoa An nhưng giữa hai người không có nhiều liên hệ, càng đừng nói đến tình cảm sâu sắc.Đối với Trưởng công chúa Hoa An, một đứa cháu gái không có đầu óc, thích gây chuyện thì nên ở trong lãnh cung, tránh gây họa hại người hại mình.Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi "Lục tuyển thị chỉ là thứ yếu, chủ yếu là ai gia lo lắng."

Trưởng công chúa Hoa An "Người lo chuyện gì?"

"Chắc hẳn con cũng từng gặp Quý phi phải không?

Khuôn mặt nàng ta có vài phần giống Tiêu trắc phi, vốn ai gia nghĩ Hoàng đế xem Quý phi là thế thân của Tiêu trắc phi, nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, ai gia cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ Quý phi không phải là thế thân."

Trưởng công chúa Hoa An "Người nghi ngờ chuyện gì?"

Thái hoàng thái hậu cau mày, vẻ mặt trầm tư."

Ai gia vốn nghi ngờ Quý phi chính là Tiêu trắc phi, nhưng hai người bọn họ chỉ có dung mạo hơi giống, thân hình và giọng nói hoàn toàn khác, không giống cùng một người.

Nhưng nếu là hai người không liên quan, Nam Phượng công chúa sao có thể làm Hoàng đế điên đảo trong thời gian ngắn như vậy?

Trừ khi nàng ta dùng cổ."

Thiên hạ đều biết, người Nam Nguyệt giỏi dùng cổ, Nam Phượng công chúa là con gái của Nam Nguyệt vương, chắc chắn là cao thủ dùng cổ.Nếu nàng ta dùng cổ với Hoàng đế, mới làm cho Hoàng đế điên đảo vì nàng ta, vậy thì mọi chuyện rõ ràng rồi.Trưởng công chúa Hoa An giật mình "Không thể nào?

Nàng ta lấy đâu ra can đảm như vậy?

Lỡ bị phát hiện thì nàng ta sẽ xong đời!

Hơn nữa, Thái y lệnh cứ cách hai ngày sẽ bắt mạch cho Hoàng đế, nếu sức khỏe Hoàng đế khác thường, chắc chắn Thái y lệnh sẽ biết."

Thái hoàng thái hậu "Nếu Thái y lệnh không chú ý tới tồn tại của cổ trùng thì sao?

Sức khỏe của Hoàng đế liên quan đến quốc gia xã tắc, nếu ai gia đã nghi ngờ chuyện này, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng."

Trưởng công chúa Hoa An "Mẫu hậu định điều tra thế nào?"

Thái hoàng thái hậu nói "Con ở bên ngoài giúp ai gia tìm thử trong dân gian có cao nhân nào hiểu biết về cổ trùng hay không, nếu tìm được, ai gia sẽ trọng thưởng."

Trưởng công chúa Hoa An "Người như vậy e khó mà tìm được, nhưng nhi thần sẽ cố gắng hết sức."

"Nhớ kỹ, chuyện này không được phô trương."

"Nhi thần hiểu rồi."......Tiêu Hề Hề biết Thái hoàng thái hậu chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng, vì vậy nàng chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận dò thám.Nhưng chờ mấy ngày vẫn không thấy phía Thái hoàng thái hậu có động tĩnh gì.Ngược lại, Bạch phi ở cung Yên Vũ nhận được thánh chỉ.Bạch phi khá ngạc nhiên khi nghe có thánh chỉ.Gần đây nàng ở trong cung Yên Vũ dưỡng bệnh, hiếm khi ra ngoài, sao Hoàng đế đột nhiên nhớ tới nàng?Thánh chỉ được đích thân Thường công công đưa đến cung Yên Vũ.Hắn vừa bước vào cửa đã vui vẻ nói lời chúc mừng."

Chúc mừng Bạch phi nương nương!"

Bạch phi nghe vậy càng thêm khó hiểu "Bổn cung có chuyện gì vui?"

Thường công công cầm thánh chỉ trong tay, cười nói "Hoàng thượng có chỉ, ban phong hiệu cho người, lẽ nào đây không phải chuyện vui sao?"

Nghe vậy, các cung nữ thái giám trong cung Yên Vũ rất vui mừng, bản thân Bạch phi cũng vô cùng kinh ngạc.Trong hậu cung có rất nhiều phi tần, nhưng vẫn chưa ai có phong hiệu.Hiện giờ Bạch phi có phong hiệu, nghĩa là phi tần đầu tiên có phong hiệu trong hậu cung, quả thật là một chuyện vô cùng vinh hạnh!Bạch phi kích động quỳ xuống.Những người hầu xung quanh cũng quỳ xuống.Thường công công mở thánh chỉ bắt đầu đọc.Thánh chỉ này của Hoàng đế rất ngắn gọn súc tích, từ đầu đến cuối chỉ có một câu."

Hoàng thượng có chỉ, ban cho Bạch phi phong hiệu 'Lao'!"

Thường công công cuộn thánh chỉ lại, hai tay đưa sang, cười nói."

Lao phi nương nương, mau tiếp chỉ tạ ân."

Lao phi đờ người, đầu óc trống rỗng.Nàng không thể ngờ được, Hoàng đế lại ban cho nàng phong hiệu như vậy.Những người khác cũng sững sờ.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 712: Bắt nạt


Thông thường, phong hiệu mà Hoàng đế ban cho phi tần đều có ý nghĩa khen ngợi, kỳ vọng hoặc nhắc nhở.Nhưng từ 'Lao' này không phải khen ngợi hay kỳ vọng, càng không chạm được tới nhắc nhở.Sao Hoàng đế lại ban cho Bạch phi phong hiệu như vậy?Lao phi nhìn thánh chỉ đưa đến trước mặt, sắc mặt trắng bệch."

Xin hỏi tại sao Hoàng thượng lại ban cho ta phong hiệu như vậy?

Là ta làm sai chuyện gì khiến Hoàng thượng không vui sao?"

Thường công công vẫn mỉm cười."

Lao phi nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng thượng thấy người cứ bệnh mãi, sức khỏe quá kém nên mới đặc biệt ban cho người phong hiệu này, muốn trấn áp bệnh tật của người, để người có thể nhanh chóng khỏi bệnh."

Lao phi không chấp nhận được lý do này, lẩm bẩm nói "Cho dù là vậy, cũng không nên ... cũng không nên ban cho ta phong hiệu thế này?"

Bảo nàng sau này làm sao ra ngoài gặp người khác?Người khác chỉ cần nghe thấy phong hiệu này, bọn họ sẽ cười chết.Nụ cười trên mặt Thường công công hơi nhạt đi."

Lao phi nương nương, Hoàng thượng có ý tốt, mong người đừng phụ lòng."

Lúc Lao phi tiếp chỉ, ngón tay run rẩy, nước mắt trào ra."

Thần thiếp tạ chủ long ân."

Thường công công "Hoàng thượng còn có lời muốn nói với người, an ổn sống ngày tháng của mình, đừng quản những chuyện không nên quản, đừng nói những điều không nên nói."

Nói xong, hắn hành lễ với Lao phi, dẫn hai tiểu thái giám rời khỏi cung Yên Vũ.Khi người đi xa, Lao phi không chống đỡ được nữa, tầm mắt nàng tối sầm ngất đi.Liễu Nhứ giật mình, luống cuống đỡ Lao phi lên giường, sau đó cuống quít sai người gọi thái y.Trong cung Yên Vũ nhất thời hỗn loạn.Trong cung Vị Ương.Tiêu Hề Hề đang uống trà sữa, nghe tin Bạch phi biến thành Lao phi, suýt nữa thì cười sặc.Nàng vội đặt ly xuống, vừa lấy khăn tay lau miệng vừa hỏi."

Hoàng thượng nghĩ thế nào vậy nhỉ?

Sao lại ban cho nàng ta phong hiệu như vậy?"

Bảo Cầm cũng muốn cười nhưng ráng nhịn, nghiêm túc trả lời."

Nghe nói vì sức khỏe của nàng ta không tốt, Hoàng thượng đặc biệt ban cho nàng ta phong hiệu này để trấn áp bệnh tật."

Tiêu Hề Hề "Ta hiểu rồi, đây gọi là tên xấu dễ nuôi!"

Lần này Bảo Cầm không nhịn được bật cười.Nàng vội lấy tay áo che miệng, cố gắng không thất lễ trước mặt Quý phi.Trời má, tên xấu dễ nuôi!Ha ha ha ha!Bên ngoài có người nhắc nhở."

Hoàng thượng tới rồi!"

Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm vội ra cửa nghênh đón.Lạc Thanh Hàn thấy Tiêu Hề Hề tươi cười, hỏi "Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Tiêu Hề Hề cùng hắn đi vào phòng, cười nói."

Ta nghe nói chàng ban cho Bạch phi một phong hiệu."

Lạc Thanh Hàn "Ừm."

Sau khi vào phòng, hắn duỗi hai tay để Mặc Họa bước tới giúp hắn cởi áo ngoài, cởi phát quan trên đầu, đổi thành trâm ngọc thoải mái.Tiểu cung nữ mang nước lạnh tới hầu hạ hắn rửa tay rửa mặt.Vệ sinh đơn giản xong, Lạc Thanh Hàn thấy cả người nhẹ nhõm hơn.Hắn vẫy tay cho hạ nhân trong phòng lui xuống.Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.Sau đó Lạc Thanh Hàn chậm rãi giải thích."

Ta đã sai người điều tra, Lục tuyển thị biết chuyện ta từng nôn máu là vì Lao phi đã nói cho nàng ta biết, nếu Lao phi nói nhiều như vậy, thì cho nàng ta danh hiệu Lao phi, không phải rất hợp sao?"*Nói nhiều (话痨 - huà láo - hán việt: thoại lao), 痨妃 - Lao phi.Tiêu Hề Hề hiểu ra "Thì ra phong hiệu Lao phi có nghĩa như vậy!"

Trước kia ở Đông cung, Bạch trắc phi thích bày mấy thủ đoạn này, nhưng Lạc Thanh Hàn nể mặt phụ thân của nàng ta nên không so đo.Bây giờ nàng ta vẫn không sửa tật đó, cố tình kích động mâu thuẫn giữa Lục tuyển thị và Hề Hề.Hề Hề nôn máu vì độc cổ phát tác, nhưng nếu không phải vì Lục tuyển thị và Bạch phi ác ý chống đối, thì độc trong người Hề Hề sẽ không phát tác.Lục tuyển thị đã bị đày vào lãnh cung, đương nhiên Bạch phi cũng đừng hòng đứng ngoài chuyện này, ban cho nàng ta phong hiệu Lao phi là cho nàng ta một bài học, hy vọng nàng ta coi đó là lời cảnh cáo, đừng nghĩ đến chuyện hãm hại người khác.Lạc Thanh Hàn ngồi trên giường, cầm cuốn truyện Hề Hề đặt trên giường.Vì muốn để Hề Hề giết thời gian, Lạc Thanh Hàn đã sai người mua rất nhiều sách truyện cho nàng, mua truyện gì cũng dựa trên sở thích của nàng, không còn hạn chế nàng như trước.Trước đây không cho nàng đọc số sách truyện này là vì sợ nàng học thói hư.Bây giờ hắn chỉ xem đây là thú vui.Lạc Thanh Hàn mở truyện ra, vừa hay đọc trúng đoạn nam chính đi công tác, tình cờ gặp một mỹ nữ, thế là hai người quen nhau, bắt đầu một cuộc sống buông thả.Có lần hắn đọc loại truyện này, vành tai bất giác đỏ lên.Bây giờ hắn có thể mặt không đổi sắc đọc hết, đọc xong còn không quên bình luận"Cốt truyện ấu trĩ, ý tưởng mơ hồ, văn phong tạm được."

Với dáng vẻ nghiêm túc của hắn, ai không biết còn tưởng hắn sâu sắc bình luận tấu chương nào đó.Ai ngờ được hắn đang xem sách truyện suy đồi?!

Tiêu Hề Hề thấy bộ dáng xốn xang khá hiếm thấy này của hắn, nhịn không được sáp tới chụt lên má hắn một cái.Hắn còn chưa kịp hôn lại, nàng nhanh chóng chuyển chủ đề."

Thanh Tùng nói với ta, cung Vân Tụ sửa xong rồi, chàng có muốn đi xem thử với ta không?"

Lạc Thanh Hàn vứt cuốn truyện đi, giơ tay kéo nàng vào lòng ôm chặt, hai tay không ngừng mò mẫm cơ thể nàng, trầm giọng hỏi."

Ghẹo rồi bỏ chạy, ai dạy nàng vậy?

Hửm?"

Tiêu Hề Hề cảm thấy nhột, nhịn không được cười lớn, cả người cũng run lên."

Ha ha ha ta sai rồi, tha cho ta đi."

Lạc Thanh Hàn "Thế đã xin tha rồi?"

Tiêu Hề Hề "Bệ hạ, ta không dám nữa!"

Lạc Thanh Hàn "Đừng gọi ta là bệ hạ, đổi cách gọi khác."

Tiêu Hề Hề "Hoàng thượng!"

Lạc Thanh Hàn "Đổi cách gọi gì đó đặc biệt."

Tiêu Hề Hề "Ba ba!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề "Ba ba tha cho ta đi!

Ta không dám ghẹo người nữa!"

Không khí mờ ám kiều diễm gì đó phút chốc biến mất.Lạc Thanh Hàn cười lạnh, lật người nàng lại đè xuống giường, đánh mạnh vào mông nàng hai cái.Đánh xong vẫn chưa hết bực, cúi đầu cắn vào cổ nàng.Tiêu Hề Hề bị cắn chảy cả nước mắt "Hu hu hu ba ba bắt nạt người ta!"

Lạc Thanh Hàn rất lạnh lùng "Còn gọi ta thêm một tiếng ba ba, ta sẽ đánh cho nàng tìm ba ba khắp sàn."

Tiêu Hề Hề im bặt, thút thít kêu một tiếng."

Ưm ~"Sau bữa trưa, hai người cùng đến cung Vân Tụ.Cung Vân Tụ trở nên hoàn toàn mới sau khi được trùng tu.Mọi thứ trong và ngoài cung đều được bày trí theo ý của Quý phi, trông rất tráng lệ.Trong cung có rất nhiều đồ vật do Hoàng đế ra lệnh mua thêm, chi phí đều lấy trực tiếp từ kho bạc riêng của Hoàng đế, coi như là Hoàng đế thưởng riêng cho nàng.Nhiều thứ tốt đẹp chồng chất lên nhau, cung Vân Tụ càng giống một ổ của cải.Còn Tiêu Hề Hề là cá muối sống trong ổ của cải.Nàng kéo Hoàng đế dạo một vòng cung điện, rồi đi thẳng ra hậu viện.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 713: Xem tướng


Dù Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt thấy khung cảnh hậu viện, hắn nhất thời vẫn thấy ngột ngạt.Tuy nói là hậu viện nhưng thực chất đã biến thành một trang viên nhỏ.Trước mặt là vườn rau.So với vườn rau ở điện Thanh Ca, diện tích vườn rau trước mặt lớn gấp ba lần, Thanh Tùng sai người gieo hạt giống rau theo chỉ dẫn của Quý phi, chẳng bao lâu nữa ở đây sẽ có một vườn rau tươi rộng lớn mọc lên.Cạnh vườn rau dựng một giàn nho, đất dưới giàn nho lát bằng cẩm thạch trắng, trên đó còn trải một tấm chiếu.

Vào những đêm hè, chỉ cần nằm trên chiếu thì vừa có thể ngắm trăng vừa có thể hóng gió vô cùng thoải mái.Bên cạnh giàn nho còn đào một cái giếng.Đi qua vườn rau là rừng cây trái.Những cây ăn quả này đều được chuyển từ hậu viện điện Thanh Ca tới, vài cây quýt đã bắt đầu ra quả.Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn những quả quýt xanh, bắt đầu tưởng tượng khi chúng chín sẽ như thế nào, kiềm không được chảy nước bọt.Đi tiếp tới phía trước là một con sông nhỏ.Nước sông được dẫn từ sông Ngự, để thuận tiện cho việc tưới tiêu, các thợ thủ công còn đào vào kênh rạch từ con sông, những kênh rạch nối liền với ruộng rau, cây ăn quả, ruộng lúa và chuồng lợn.Bên bờ sông có một lương đình, tầm nhìn rộng lớn, là một nơi thích hợp ngắm cảnh.Bên kia sông là cánh đồng lúa rộng, còn có dãy chuồng gỗ nuôi gia súc gia cầm, cạnh đó còn có một cái ao nhỏ.Bây giờ đã cuối thu, chưa phải mùa gieo trồng, ruộng lúa trơ trụi, chẳng có gì ngoài một đàn gà vịt đi dạo chơi.Tiêu Hề Hề đứng trên sườn ruộng, dang rộng hai tay, vui vẻ nói."

Bệ hạ nhìn xem, đây là giang sơn mà ta gầy dựng cho chàng!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Đành vậy.Nàng nói là giang sơn của nàng, vậy thì là giang sơn của nàng.Nàng vui là được.Thanh Tùng chạy nhanh tới, cung kính hành lễ."

Khởi bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương, Cảnh phi nương nương tới."

Lạc Thanh Hàn "Nàng ta tới đây làm gì?"

Thanh Tùng thành thật trả lời "Cảnh phi dẫn người của điện Trung Tỉnh tới, nói là tới chọn người cho Quý phi nương nương."

Hiện giờ cung Vân Tụ đã trùng tu xong, bước tiếp theo chính là lấp đầy người, cung điện lớn như vậy, nhất định phải có nhiều người hầu hạ, cung nữ thái giám ma ma đều phải nhanh chóng chuẩn bị.Người của điện Trung Tỉnh biết Hoàng đế rất sủng ái Quý phi, nên không dám lơ là trong việc chọn người, nhưng dù vậy, Cảnh phi cũng không cần phải đích thân đến.Nhưng Cảnh phi lại cứ đến, còn đúng vào lúc này.Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn nàng biết lúc này Hoàng đế cũng ở cung Vân Tụ, muốn nhân cơ hội tạo chút cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng đế.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề về chính điện thì thấy Cảnh phi đang đợi.Cảnh phi bước tới uyển chuyển hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười đoan trang."

Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh an Quý phi."

Lạc Thanh Hàn không muốn phí lời với nàng, nói thẳng "Gọi người vào cho Quý phi chọn."

"Vâng."

Cảnh phi liếc nhìn Đông Lăng bên cạnh.Đông Lăng hiểu ý, bước nhanh ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dẫn mười cung nữ vào.Cảnh phi cười nói "Những cung nữ này đều do thần thiếp cẩn thận tuyển chọn, các nàng gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan trang, thông minh hiểu chuyện, dù làm đại cung nữ cũng không có vấn đề gì, Quý phi có thể tùy ý lựa chọn."

Theo quy định, bên cạnh Quý phi có thể có ba đại cung nữ.Bảo Cầm chiếm một chỗ, vẫn còn hai vị trí đại cung nữ.Tiêu Hề Hề không chọn, mà nói với Bảo Cầm bên cạnh."

Em xem thử đi, có ai phù hợp không?"

Những cung nữ được chọn về cơ bản đều làm trợ thủ cho Bảo Cầm, đương nhiên cần Bảo Cầm hài lòng mới được.Bảo Cầm cũng không do dự, đáp vâng một tiếng rồi đi thẳng đến chỗ mười cung nữ, bắt đầu quan sát từng người một.Đầu tiên, nàng loại bỏ ba cung nữ có ngoại hình nổi bật nhất.Giữ ba cung nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh Quý phi, là để Quý phi ngắm?

Hay là để Hoàng đế ngắm đây?Bước thứ hai hỏi về tuổi tác, gia thế, sở trường, từng hầu hạ chủ tử nào?Sau khi hỏi thì mới biết, trong đây có một cung nữ từng hầu hạ ở điện Tiêu Phòng, là cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu, sau khi Tần hoàng hậu qua đời, nàng được đưa về điện Trung Tỉnh, ở lại đó hai năm, hiện giờ nàng cũng có tư cách tranh đoạt vị trí đại cung nữ.Vị trí Quý phi chỉ cách ngôi vị Hoàng hậu một bước.Trong lòng ai mà không nảy sinh một vài suy nghĩ.Nếu bên cạnh có một cung nữ từng hầu hạ Hoàng hậu, dù là về tâm lý hay tính toán cho con đường thăng tiến ngày sau, rất dễ làm người khác động lòng.Hiển nhiên Bảo Cầm cũng có hơi động lòng.Nàng đánh giá cung nữ mấy lần, cuối cùng cũng dời mắt, hỏi cung nữ tiếp theo.Sau cuộc phỏng vấn, Bảo Cầm cuối cùng chọn được hai cung nữ.Hai cung nữ tên là Chiết Chi và Tế Vũ.Hai người không quá xinh đẹp nhưng mặt mũi thanh tú.Chiết Chi từng làm cung nữ quản sự ở Thượng Phục Ti, giỏi nữ công, có chút hiểu biết về thơ ca, tính tình trầm lặng, sống nội tâm, khuôn mặt điềm đạm nhưng đầu óc nhanh nhạy, cung Vân Tụ cần có một người như vậy.Tế Vũ là cung nữ ở ngự thiện phòng.Nàng từng là đồng nghiệp với Bảo Cầm một thời gian, quan hệ của cả hai rất tốt.Bảo Cầm biết nàng là người hoạt bát, làm việc nhanh nhẹn, nấu nướng cũng giỏi.Mấu chốt là nàng thông thạo dược thiện, có kinh nghiệm điều dưỡng cơ thể, rất thích hợp cho Quý phi.Còn cung nữ từng hầu hạ Tần hoàng hậu, đương nhiên bị loại.Nàng không cam lòng, nên lấy hết can đảm hỏi."

Tại sao Bảo Cầm cô nương không chọn tôi?

Phải chăng cảm thấy trên người tôi có chỗ nào không tốt?"

Nàng vừa lên tiếng, Tiêu Hề Hề đang ăn trái cây liền ngẩng đầu nhìn nàng.Hoàng đế ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía cung nữ.Cảnh phi thấy vậy mím môi mỉm cười.Bảo Cầm chưa kịp trả lời thì Tiêu Hề Hề đã lên tiếng trước."

Tướng mạo của ngươi không tốt, quá cay nghiệt, nhỏ mọn, hẹp hòi, bổn cung không thích ngươi."

Nàng nói đều là thật, nhưng lời nàng nói lọt vào tai người khác rõ ràng là đang mỉa mai.Hai mắt cung nữ lập tức đỏ lên, gần như sắp khóc.Nhưng vì Hoàng đế còn ngồi bên cạnh, cung nữ không dám khóc, chỉ đành nghiến răng không nói gì, nhưng trong lòng thầm ghi hận với Quý phi.Lạc Thanh Hàn xua tay.Thường công công lập tức sai người dẫn số cung nữ này lui xuống, chỉ giữ lại Chiết Chi và Tế Vũ.Hai người im lặng đứng sang một bên.Cảnh phi cười như có như không "Không ngờ Quý phi còn biết xem tướng."

"Biết một chút."

Cảnh phi "Vậy người thấy tướng mạo của thần thiếp thế nào?"

Nàng không tin Quý phi biết xem tướng, nàng nói như vậy chỉ là vì khách sáo.Quý phi không trả lời cũng được, nhưng nếu Quý phi xem tướng cho nàng thật, vậy nàng có thể nhân cơ hội vả mặt Quý phi, để Hoàng đế tận mắt chứng kiến Quý phi ngu xuẩn đến mức nào.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 714: Quýt


Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn nàng một lát, thành thật nói.

"Thật ra tướng mạo của cô gần giống cung nữ vừa rồi, nhưng cô tốt hơn cung nữ kia một chút, không nhỏ mọn như cung nữ kia."

Cảnh phi "......"

Cho nên nữ nhân này đang nói nàng cay nghiệt hẹp hòi sao?Tiêu Hề Hề chân thành khuyên "Làm người phải khoáng đạt một chút, người ta hay nói, nghĩ thoáng mọi chuyện, cuộc sống mới vui."

Nàng không quên quay đầu hỏi Hoàng đế."

Bệ hạ nghĩ thế nào?"

Lạc Thanh Hàn "Ừm, ái phi nói đúng."

Cảnh phi vừa tức vừa hận, hai bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.Nàng không chỉ hận Quý phi vô lễ, còn hận Hoàng đế vô tình.Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải giả vờ dịu dàng độ lượng."

Đa tạ Quý phi nhắc nhở, thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ."

Sau khi chọn xong đại cung nữ, kế đó sẽ chọn tiểu cung nữ.Tiêu Hề Hề lười động đậy nên toàn bộ đều do Bảo Cầm làm thay.Sau khi chọn xong cung nữ thì đến lượt thái giám.Thái giám không giống cung nữ, không chia cấp bậc, thái giám chỉ có hai loại, một là quản người, hai là làm việc.Cung Vân Tụ đang thiếu người, dù là quản người hay làm việc đều cần phải có.Tiêu Hề Hề bảo Thanh Tùng tự chọn.Thanh Tùng không giỏi như Bảo Cầm, hắn giỏi làm việc nhưng lại không giỏi nhìn người.May là hắn thông minh, tự mình không chọn được, bèn nhờ người khác giúp đỡ.Hắn tới trước mặt Thường công công cầu xin.Thường công công cười như có như không "Ngươi giỏi thật, bắt đầu sai bảo ta rồi đấy."

Thanh Tùng vội nói không dám."

Tiểu nhân thấy công công có mắt nhìn tốt, hiểu biết nhiều, người được công công chọn chắc chắn rất được việc, tiểu nhân thật lòng kính phục công công, tiếc là tiểu nhân không có mắt nhìn người, không biết nói chuyện, cầu xin Thường công công cho lời khuyên."

Thường công công thấy Hoàng đế không có ý phản đối, biết Hoàng đế đã ngầm đồng ý, trong lòng lại cảm thán, Quý phi đúng là được sủng ái thật!Nếu là phi tần khác thì làm sao có đãi ngộ như Quý phi được?

Có Thường công công giúp đỡ, Thanh Tùng thuận lợi chọn được hai mươi thái giám.Trong đó có hai người chuyên quản lý người giống như hắn, một người tên Phúc Lộc, người còn lại tên Trình Tường.Mười tám thái giám còn lại phục trách làm việc, phân chia công việc cụ thể sẽ bàn bạc sau.Cuối cùng còn có bốn ma ma mạnh mẽ và một ma ma săn sóc.Cảnh phi đứng dậy cáo từ, dẫn những người còn lại rời khỏi cung Vân Tụ.Vừa về cung Nghênh Phúc, nụ cười trên mặt Cảnh phi biến mất, đổi thành vẻ mặt tức giận.Tiểu cung nữ dâng trà nhưng bị nàng hất xuống đất."

Quý phi giỏi lắm!"

Quý phi dựa vào đâu mà dạy dỗ nàng trước mặt nhiều người như vậy?Rõ ràng đều là phi, ai cao quý hơn ai chứ?!Chẳng qua dựa vào chút ân sủng mà thôi!Cứ đợi đấy!Tiểu cung nữ quỳ trên đất run rẩy sợ hãi.Tim Đông Lăng đập thình thịch, vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn xua tay ra hiệu cho tiểu cung nữ dọn dẹp sàn nhà.......Ba ngày sau, Tiêu Hề Hề chính thức chuyển vào cung Vân Tụ.Lễ sắc phong cũng được đưa vào nghị sự.Khâm Thiên Giám tính toán, xác định mùng tám tháng chín là ngày lành.Vì thế Hoàng đế chọn ngày này làm lễ sắc phong.Hiện giờ sự vụ hậu cung đều do Thái hoàng thái hậu quản lý, theo lý lễ sắc phong phải do Thái hoàng thái hậu lo liệu, nhưng Thái hoàng thái hậu viện cớ sức khỏe không tốt, trực tiếp đẩy việc cho Cảnh phi, Lao phi và Lý phi.Từ khi Lao phi được ban phong hiệu, nàng đã lấy cớ dưỡng bệnh đóng cửa không tiếp khách, ai cũng không gặp.Nàng không muốn nhúng tay vào lễ sắc phong của Quý phi, dứt khoát bảo mình bị bệnh không ra ngoài.Lý phi cũng không có hứng thú với lễ sắc phong của Quý phi.Chỉ cần thấy khuôn mặt của Quý phi, nàng không khỏi nghĩ tới Tiêu trắc phi, lúc đó tâm trạng sẽ không tốt.Cuối cùng, mọi việc chuẩn bị cho lễ sắc phong đều đổ lên vai Cảnh phi.Lễ sắc phong tổ chức cho Quý phi nên đương nhiên phải xem xét ý kiến của Quý phi.Vì vậy Cảnh phi lại phải chạy đến cung Vân Tụ.Nàng chẳng những tự mình đi, còn dẫn theo các phi tần khác đi cùng, nói cho hay thì là để các phi tần cấp thấp có cơ hội thể hiện bản thân.Các phi tần cấp thấp biết Hoàng đế thường đến cung Vân Tụ, vì muốn tình cờ gặp được Hoàng đế, bọn họ vội báo danh, muốn cùng Cảnh phi đến cung Vân Tụ.Cảnh phi sao không nhìn ra bọn họ đang nghĩ gì?Nhưng nàng lại thích nhìn cảnh Quý phi khó chịu khi thấy Hoàng đế bị các phi tần khác quấn lấy.Vì vậy Cảnh phi không từ chối bất kỳ ai đến, đồng thời đưa tất cả phi tần tự tiến cử mình vào cung Vân Tụ, ngược lại còn được tiếng thơm là người đức độ hiền lương.Một nhóm phi tần ăn mặc đẹp đẽ tràn vào cung Vân Tụ, lập tức khiến cung Vân Tụ yên tĩnh trở nên ồn ào.Lúc này, Tiêu Hề Hề đang dạo trong rừng cây trái.Cây quýt đã kết rất nhiều trái, một số đã chuyển sang màu vàng.Tiêu Hề Hề thấy thèm, bèn trèo lên cây hái quýt, mặc người khác ngăn cản.Nàng hưng phấn hái một lúc rất nhiều rồi bỏ vào giỏ nhỏ.Các cung nữ bên cạnh hết sức lo lắng, chăm chú theo dõi động tác của Quý phi, sợ nàng sẽ ngã.Nhưng cây quýt này không cao, trong mắt Tiêu Hề Hề thì chẳng là gì cả.Nàng nhảy xuống một cách dễ dàng.Tim của các cung nữ cũng đáp xuống đất, thầm thở phào nhẹ nhõm.Một tiểu cung nữ đưa tay cầm lấy giỏ nhỏ.Tiêu Hề Hề cầm khăn tay từ cung nữ, lau tay rồi nhặt một quả quýt bóc vỏ.Lúc này Tế Vũ vội vàng chạy tới."

Nương nương, Cảnh phi dẫn theo một nhóm phi tần tới đây, nói là tới bàn bạc chuyện lễ sắc phong với người."

Tiêu Hề Hề vừa mới cho một múi quýt vào miệng, lập tức hít một hơi khí lạnh.Chua quá đi mất!

Vốn nàng nghĩ nếu số quýt này ngon thì sẽ mang cho Hoàng đế ăn thử, bây giờ cũng không cần nữa.Hoàng đế đáng thương ngày nào cũng phải đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng phải tăng ca, cuộc sống đã đủ khổ rồi, không cần dùng mấy quả quýt này giày vò hắn nữa.Nàng hơi sầu khi thấy trong giỏ còn rất nhiều quýt.Vứt đi thì tiếc, nhưng bảo nàng ăn thì nàng không ăn được.Tế Vũ thận trọng hỏi "Nương nương, người có muốn đi xem thử không?"

Tiêu Hề Hề chợt nảy ý "Em vừa nói Cảnh phi dẫn theo rất nhiều người tới?"

Tế Vũ gật đầu "Đúng vậy!

Có bảy tám phi tần lận!"

Tiêu Hề Hề chớp mắt.Nhiều người như vậy, mỗi người ăn hai quả cũng đủ quét sạch số quýt này.Tiêu Hề Hề nói với tiểu cung nữ."

Cầm giỏ đi theo bổn cung!"

Cảnh phi và những người khác đang chờ ở trắc điện, nghe nói lúc này Hoàng đế không có ở cung Vân Tụ, các phi tần rất thất vọng.Nhưng bọn họ sẽ không thất vọng lâu.

Vì bọn họ biết, mỗi buổi trưa Hoàng đế đều sẽ tới cung Vân Tụ dùng bữa.Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giữa trưa.Bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian ở đây thêm một lúc thì có thể thấy Hoàng đế xuất hiện.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 715: Bỏ chạy


Bảo Cầm dẫn các tiểu cung nữ dâng trà bánh cho bọn họ, ngoài mặt rất cung kính, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng, phải nghĩ cách đuổi đám nữ nhân này đi.Nếu đám nữ nhân này quấn lấy Hoàng đế trong cung Vân Tụ thành công, rồi các phi tần khác cũng làm theo, sau này cung Vân Tụ có còn ngày tháng bình yên nữa không?Lúc này ngoài cửa có thái giám hét lên."

Quý phi nương nương giá đáo!"

Mọi người lần lượt đứng dậy, hành lễ với Quý phi.Tiêu Hề Hề ngồi xuống ghế chính.Ánh mắt nàng lần lượt lướt qua cácphi tần ăn mặc lộng lẫy, mỉm cười hết sức chân thành."

Nghe nói các cô đến bàn bạc chuyện lễ sắc phong với bổn cung?"

Cảnh phi bị nụ cười chân thành của nàng làm ngớ người.Theo lý thì khi Quý phi thấy nhiều phi tần đến tìm mình, không phải nên cảnh giác hay dò hỏi sao?

Sao Quý phi còn có thể cười vui vẻ như vậy?!Cảnh phi cười nói "Đúng vậy, lễ sắc phong của người không phải chuyện nhỏ, có rất nhiều chuyện thần thiếp không dám tự mình quyết định, nhất định phải do người quyết định mới được."

Sau đó, Cảnh phi bắt đầu mô tả chi tiết quá trình lễ sắc phong, định cùng nàng từ từ bàn bạc từng điều một, cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, ít nhất là tới khi Hoàng đế đến.Các phi tần khác cũng có suy nghĩ tương tự, muốn cố hết sức kéo dài thời gian.Nào ngờ Cảnh phi vừa mới bắt đầu nói đã bị Quý phi cắt ngang.Tiêu Hề Hề mỉm cười nói."

Những chuyện này có thể bàn sau.

Bổn cung mới có được số quýt này, là hái từ trên cây xuống, còn rất tươi.

Tế Vũ, chia cho mọi người ăn thử.

Nhớ kỹ, mỗi người đều có phần, không được chia sót ai."

Tế Vũ nghe lời đáp vâng, nàng lấy quýt trong giỏ, lần lượt chia cho các phi tần có mặt, mỗi người được hai quả.Cảnh phi "Đa tạ Quý phi nương nương ban thưởng."

Các phi tần khác cũng đa tạ.Tiêu Hề Hề hào phóng nói "Đều là tỷ muội một nhà, không cần khách sáo, mọi người ăn nhanh đi, nếu không đủ, bổn cung sẽ sai người đi hái."

Thấy Quý phi khách khí như vậy, mọi người không tiện từ chối, liền bóc vỏ quýt ăn thử.Vừa cắn một miếng.Vị chua đầy trên môi lưỡi, gần như ê buốt hàm răng!Đặc biệt là Cảnh phi không ăn được đồ chua, suýt thì nôn ra ngoài, may mà lý trí đã kịp thời ngăn cản.Nàng chịu đựng vị chua miễn cưỡng nuốt xuống.Phản ứng của những người khác cũng không khá hơn nàng là mấy, ai nấy đều chua đến tê cả da đầu.Tiêu Hề Hề thấy vậy, trong lòng có hơi áy náy.Nhưng để không lãng phí thức ăn, nàng vẫn tiếp tục vô lương tâm."

Quýt này có thể hơi chua, nhưng chua cũng có cái ngon của chua, mọi người có nghĩ vậy không?"

Mọi người đều nghĩ đã chua đến thế này thì còn ngon cái nỗi gì?!Nhưng ngoài mặt bọn họ chỉ có thể gượng cười."

Đúng vậy, Quý phi nương nương nói đúng lắm."

Tiêu Hề Hề thúc giục "Mọi người đừng ngây ra đó nữa, tiếp tục ăn đi."

Cảnh phi thật sự không chịu nổi vị chua, cười khổ nói "Xin Quý phi nương nương thứ tội, răng của thần thiếp gần đây không được tốt nên không thể ăn thứ gì quá chua."

Nghe vậy, các phi tần khác cũng nhanh chóng kiếm cớ, không muốn ăn quýt chua.Tiêu Hề Hề thu hồi nụ cười trên mặt."

Có phải mọi người không muốn nể mặt bổn cung?

Nếu đã như vậy, bổn cung cũng không làm khó mọi người, người đâu, thu hết quýt lại, sau này mọi người cũng đừng tới cung Vân Tụ nữa, Bảo Cầm, tiễn khách.!"

Mọi người nhanh chóng đứng dậy xin lỗi.Cảnh phi dẫn đầu nói "Quý phi nương nương đừng giận, thần thiếp không hề có ý không nể mặt người."

Tiêu Hề Hề mặt không biểu cảm nhìn nàng.Cảnh phi hậm hực nói "Thần thiếp ăn quýt ngay, ăn liền đây."

Nàng kìm nén phản kháng của mình với quả quýt chua, bẻ một múi cho vào miệng.Mùi chua lại tràn ngập.Thấy vậy, những người còn lại cũng đành cắn răng tiếp tục ăn quýt.Quýt này lúc đầu ăn rất chua, sau chua thì còn có vị đắng.Trong chua có đắng, trong đắng có chua.Mùi vị đúng là con mẹ nó!Còn chưa ăn hết một quả quýt, Cảnh phi không chịu nổi nữa vội vàng cáo từ."

Thần thiếp chợt nhớ trong cung Nghênh Phúc còn có việc chưa xử lý, thần thiếp phải lập tức quay về xử lý, mong Quý phi nương nương lượng thứ."

Tiêu Hề Hề chỉ chỉ quả quýt trên bàn.Cảnh phi nhanh chóng nhặt số quýt còn thừa trên bàn, lần nữa hành lễ với Quý phi, rồi chạy nhanh ra ngoài.Các phi tần khác cũng làm theo, mỗi người đều tìm lý do cho mình, rồi bỏ chạy với số quýt chua chưa ăn hết.Trong chớp mắt, trắc điện khôi phục lại yên tĩnh.Bảo Cầm đờ người.Thủ đoạn của Quý phi thật lợi hại!Không cần phí sức cũng đã đuổi hết đám nữ nhân muốn quấn lấy Hoàng đế này đi!Quan trọng là người khác không tìm được chỗ sai nào của Quý phi.Không chỉ nàng, cả Chiết Chi và Tế Vũ cũng tâm phục khẩu phục thủ đoạn này của Quý phi.Tiêu Hề Hề cũng rất hài lòng với kết quả này.Toàn bộ số quýt chua đó đều đã cho đi, không còn một trái nào, hoàn hảo!Nàng nghĩ đến số quýt chua còn trong vườn nên dặn dò Bảo Cầm, Chiết Chi và Tế Vũ."

Sau này nếu có phi tần nào đến cung Vân Tụ làm khách, cứ lấy quýt tiếp đãi bọn họ."

Quýt còn nhiều lắm, không thể lãng phí được!Bảo Cầm, Chiết Chi, Tế Vũ nhịn không được mỉm cười."

Vâng."

Tuy cung Vân Tụ cách cung Vị Ương khá xa, nhưng mỗi bữa trưa Lạc Thanh Hàn vẫn kiên trì đến cung Vân Tụ dùng bữa.Trên đường đến cung Vân Tụ, hắn nghe Thường công công nói chuyện Quý phi dùng quýt chua dọa một đám phi tần, bất giác khóe miệng cong lên cười.Tiêu Hề Hề dẫn một nhóm người ra nghênh đón Hoàng đế."

Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng."

Lạc Thanh Hàn tiến lên đỡ nàng đứng dậy, nắm tay nàng đi vào phòng, hỏi."

Nghe nói quýt ở cung Vân Tụ chín rồi, có thể cho ta một ít được không?"

Tiêu Hề Hề vội nói "Số quýt đó chua lắm, ăn không ngon."

Lạc Thanh Hàn "Ta không ăn, ta định cho người khác, càng chua càng tốt, chua đến mức khiến người ta không nói được."

Tiêu Hề Hề "Không thành vấn đề, bảo đảm chàng sẽ hài lòng!"

Sáng hôm sau, một quan văn khác vịn vào lý do hậu cung không thể không có Hoàng hậu, khẩn cầu Hoàng đế lập hậu càng sớm càng tốt.Trước đó có một Ngự sử vì chuyện lập hậu mà chọc giận Hoàng đế, bị đày đến biên cương khai hoang, kết quả người đó vang danh thiên hạ, được tiếng thơm là người dám khuyên can, không sợ hoàng quyền, nhiều văn nhân ca ngợi đức hạnh tốt đẹp của ông.Vì vậy nhiều người đổ xô bắt chước ông, muốn tạo dựng danh tiếng là người dám khuyên can.Gần đây, Hoàng đế nhận được rất nhiều tấu chương khẩn cầu lập hậu, nhưng Hoàng đế không thèm nhìn, toàn vứt chúng sang một bên.Sáng nay vừa mới thượng triều, một quan văn cứng đầu đã đứng ra khẩn cầu lập hậu, lời nói rất kích động, khí thế giống như nếu Hoàng đế không đồng ý, bọn họ sẽ lập tức đập đầu chết trên triều đường.Lạc Thanh Hàn im lặng ngồi đợi người đó nói xong mới chậm rãi nói."

Trẫm biết ái khanh có ý tốt, cũng hiểu khổ tâm của ái khanh, nhưng lập hậu không phải chuyện nhỏ, cần cân nhắc về lâu dài."

Quan văn đó muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp nói đã bị Hoàng đế cắt ngang.Lạc Thanh Hàn "Ái khanh đừng gấp, vừa rồi khanh nói nhiều như vậy, chắc là khát rồi phải không?

Hay là ăn chút quýt cho giải khát."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 716: Còn tình yêu đã nói đâu?!


Thường công công đang đứng cạnh lập tức bưng dĩa trái cây bước tới.Trên dĩa trái cây có vài quả quýt tròn trịa vỏ vàng, trông khá dễ thương.Quan văn đó khá cảm động khi thấy Hoàng đế châm chước với mình như vậy, vừa lúc ông cũng đang khát nên không khách sáo, sau khi đa tạ Hoàng đế ban thưởng, ông lập tức cầm một quả quýt bóc vỏ, nhét một múi vào miệng.Vừa cắn một miếng đã khiến răng ông chua chát muốn rụng!Lạc Thanh Hàn cười hỏi "Ái khanh thấy mùi vị số quýt này thế nào?

Có hài lòng không?"

Hoàng đế ban thưởng, nào dám nói không hài lòng?Quan văn đó chịu đựng vị chua nói "Hài lòng hài lòng, vô cùng hài lòng!"

Lạc Thanh Hàn "Nếu đã hài lòng, vậy ăn hết số quýt này đi, đừng phụ lòng tốt của trẫm."

"Vi thần ... vi thần tạ chủ long ân!"

Dù số quýt này rất chua nhưng ông chỉ đành cắn răng ăn chúng.Lúc đầu, các đại thần khác cũng khá ngưỡng mộ người này được Hoàng đế ban thưởng, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng đau khổ vặn vẹo lại không dám lên tiếng của ông, bỗng nhiên không còn ngưỡng mộ nữa, thậm chí còn thầm mừng, may là bọn họ không đứng ra khẩn cầu Hoàng đế lập hậu.Ăn xong một dĩa quýt, quan văn đó đã chua đến không nói nên lời, khuôn mặt hơi tái xanh.Buổi thượng triều sáng nay kết thúc tốt đẹp.Lúc Lạc Thanh Hàn rời điện Nghị Sự cảm thấy tinh thần sảng khoái.Hắn căn dặn Thường công công đang theo sau."

Gần đây thời tiết trở lạnh, Quý phi thân thể yếu ớt không chịu được lạnh, vừa lúc trong cung gần đây có cống phẩm mới, chọn một vài khúc lụa có màu sắc đẹp đẽ đưa đến cho Quý phi, tiện thể đưa luôn một ít nhân sâm linh chi."

Thường công công cung kính đáp "Vâng."

Tiêu Hề Hề đột nhiên được Hoàng đế ban thưởng, trong lòng có hơi khó hiểu.Nàng khó hiểu "Sao đột nhiên lại thưởng cho ta nhiều thứ như vậy?"

Thường công công cười nói "Chắc là vì số quýt người đưa ăn rất ngon."

Tiêu Hề Hề: ???Bảo Cầm đích thân tiễn Thường công công ra ngoài, khi về thấy Quý phi còn đang vắt óc suy nghĩ nên chủ động đề nghị."

Thay vì nương nương ngồi đây vắt óc suy nghĩ, chi bằng trực tiếp đi hỏi Hoàng thượng?

Vừa lúc gần đến giữa trưa, nếu nương nương đi tìm Hoàng thượng, có thể cùng ngài ấy dùng bữa, để Hoàng thượng không cần đi tới đi lui."

Tiêu Hề Hề nghĩ ngợi, mỗi ngày Lạc Thanh Hàn đều bận rộn làm việc, cung Vị Ương lại cách cung Vân Tụ rất xa, mỗi buổi trưa không ngại vất vả đến một chuyến chỉ vì muốn cùng nàng dùng bữa, quả thật hắn đã quá vất vả.Gần đây nàng khó lắm mới khiến hắn tròn lên được một chút, không thể để hắn vì mỗi ngày chạy đi chạy về mà lại ốm đi được.Thế là nàng vỗ đùi vui vẻ nói."

Giúp ta thay y phục, ta muốn đến cung Vị Ương!"

Bảo Cầm "Vâng!"

Chiết Chi và Tế Vũ thấy vậy, cả hai đều ngưỡng mộ Bảo Cầm.Các nàng có mắt, có thể nhìn ra, Quý phi rất tốt với Bảo Cầm, chẳng những rất tin tưởng nàng, còn sẵn sàng nghe theo ý kiến của nàng.Làm cung nữ có thể làm đến mức như Bảo Cầm, cũng xem như rất đáng.Tiêu Hề Hề thay y phục, ngồi kiệu đến cung Vị Ương.Lúc đến cung Vị Ương, nàng mới biết Hoàng đế vẫn chưa về, người vẫn đang ở ngự thư phòng.Thế là đội nghi trượng của Quý phi chuyển hướng đến ngự thư phòng.Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn đang phê duyệt tấu chương, vừa nghe Quý phi tới, lập tức sai người mời nàng vào.Lần đầu tiên Tiêu Hề Hề đến ngự thư phòng, sau khi vào cửa, nàng không khỏi nhìn xung quanh, phát hiện cách bài trí ở đây tương tự như cung Minh Quang, nhưng đồ đạc ở đây tinh tế sang trọng hơn ở cung Minh Quang.Lạc Thanh Hàn hỏi "Sao nàng đột nhiên lại tới đây?"

Tiêu Hề Hề "Ta đến tạ ân, đa tạ bệ hạ thưởng nhiều thứ như vậy cho ta."

Nói xong nàng còn ra vẻ hành lễ với hắn.Lạc Thanh Hàn bật cười.Hắn đứng dậy, kéo nàng vòng qua bức bình phong, rồi bước vào phòng trong.Hai người ngồi xuống bàn.Lạc Thanh Hàn nói "Nếu nàng đã đến đây, vậy thì cứ ở đây dùng bữa với ta, đỡ phải chạy đi chạy lại."

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.Lạc Thanh Hàn bảo Thường công công truyền thiện, đặc biệt gọi vài món Tiêu Hề Hề thích ăn.Sau khi người đi hết, Tiêu Hề Hề sáp tới gần, tò mò hỏi."

Sao bệ hạ ban thưởng cho ta nhiều thứ như vậy?"

Lạc Thanh Hàn đại khái kể lại chuyện lúc sáng.Tiêu Hề Hề nghe xong cười ngặt nghẽo."

Chàng xấu quá đi mất!

Một lúc bắt người ta ăn nhiều quýt chua như vậy, không sợ chua đến ê răng à, sao còn nói được gì?!"

Lạc Thanh Hàn "Như vậy mới tốt, để ông ta bớt nói lại."

Lập hậu hay không là chuyện nhà của hắn, nào cần người ngoài xem vào?!Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh "Quýt chua ở chỗ ta còn rất nhiều, chàng muốn bao nhiêu cũng được."

Lạc Thanh Hàn nói được.Hai người dùng bữa trong ngự thư phòng, sau đó chợp mắt trên giường bên cạnh.Lạc Thanh Hàn chỉ ngủ một lát đã thức dậy.Vẫn còn rất nhiều tấu chương đang chờ hắn phê duyệt.Tiêu Hề Hề ngủ đến lúc tự tỉnh thì thôi.Nàng mặc y phục, đi vòng qua bức bình phong, phát hiện Lạc Thanh Hàn vẫn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, không khỏi cảm thán."

Ai cũng nói làm Hoàng đế tốt, nhưng tốt chỗ nào chứ?

Mỗi ngày có vô số việc phải giải quyết, mệt chết đi được."

Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái "Lời này nàng nói ở chỗ ta còn được, đừng ra ngoài nói."

Tiêu Hề Hề mỉm cười "Chàng yên tâm, ta chỉ dám làm chuyện ngốc nghếch trước mặt chàng thôi."

Nhìn đống tấu chương chất chồng, lương tâm Tiêu Hề Hề đột nhiên trỗi dậy, sáp đến gần nói."

Ngày nào chàng cũng dựa bàn làm việc thế này rất dễ có vấn đề về cột sống, nào nào, để ta xoa bóp cho chàng, thư giãn gân cốt."

Lạc Thanh Hàn không nhúc nhích, để nàng đặt tay lên vai hắn.Lực tay của Tiêu Hề Hề khá mạnh, cộng thêm nội lực, hiệu quả xoa bóp càng kinh người!Tuy Lạc Thanh Hàn rất giỏi chịu đựng, nhưng cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.Tiêu Hề Hề vội vàng dừng lại."

Đau lắm sao?"

Quả thật rất đau nhưng lại có cảm giác thả lỏng thư giãn.Lạc Thanh Hàn cau mày "Nàng tiếp tục đi, mặc kệ ta."

Tiêu Hề Hề vừa xoa bóp cho hắn vừa lảm nhảm."

Dù công việc rất quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, chàng phải kết hợp công việc với nghỉ ngơi thư giãn sau giờ làm việc.

Trước đây, chàng còn dành thời gian luyện kiếm câu cá, mà bây giờ mỗi ngày chàng ngoài công việc thì vẫn là công việc, nếu còn tiếp tục thế này, sức khỏe của chàng làm sao chịu được?"

Lạc Thanh Hàn "Sao nàng lại quan tâm tới sức khỏe của ta như vậy?"

Vì đang chịu đựng đau, lúc này giọng của hắn có hơi trầm thấp khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ, rất dễ khiến người khác liên tưởng.Tiêu Hề Hề hoàn toàn không phát hiện, đương nhiên nói."

Bây giờ ta dùng chung một mạng với chàng, nếu sức khỏe chàng kém, rời đi sớm thì ta phải làm sao?

Ta không muốn rời bỏ thế giới tươi đẹp có đồ ăn thức uống này sớm như vậy, ta còn chưa tận hưởng đủ!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Thì ra nàng quan tâm sức khỏe của ta chỉ vì muốn bản thân tận hưởng cuộc sống?Còn tình yêu đã nói đâu?Tiêu Hề Hề kéo cánh tay hắn, vỗ vỗ vài cái, không quên hỏi."

Chàng có nghe ta nói không?"

Lạc Thanh Hàn cứng ngắc nói ra ba chữ."

Nghe thấy rồi."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 717: Cầu cứu


Tiêu Hề Hề nghe được giọng điệu của hắn có hơi miễn cưỡng, hừ lạnh nói "Chàng đừng có bất mãn, ta đều vì tốt cho chàng."

Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nói "Không phải vì nàng muốn tận hưởng cuộc sống tốt hơn sao?"

Tiêu Hề Hề "Sai, ta là muốn chúng ta cùng nhau tận hưởng cuộc sống, một mình tận hưởng có ý nghĩa gì?

Cô đơn một mình, cả việc ăn uống cũng có chút vô vị, đương nhiên hai người cùng tận hưởng vẫn tốt hơn!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Một ngụm lớn đường mật rót vào trong miệng, cảm giác rất ngọt!Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp thưởng thức vị ngọt đã thấy vai mình bị Tiêu Hề Hề bóp mạnh!Cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến khiến hắn không khỏi rên một tiếng."

Ưm!"

Thường công công đang định mở cửa bước vào thì khựng lại.Nghe âm thanh này, hình như Hoàng đế và Quý phi đang làm chuyện không thể cho người khác nhìn thấy.Tuy phóng đãng giữa ban ngày không mấy tốt, nhưng Thường công công là một tổng quan thái giám đạt tiêu chuẩn đã khôn ngoan rút tay lại, quyết định giả vờ như không phát hiện, xua tay đuổi tất cả thái giám đang đứng ngoài cửa đi xa, tránh làm ảnh hưởng hứng thú của Hoàng đế.Bảo Cầm cũng đang đợi ngoài cửa.Dù nàng tò mò nhưng cũng biết điều không hỏi.Thường công công nói với nàng."

Cô đi chuẩn bị nước nóng và một bộ y phục sạch sẽ, có lẽ lát nữa Quý phi nương nương sẽ dùng đến."

Bảo Cầm đầu óc nhạy bén, nghe vậy lập tức có suy đoán táo bạo.Trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng, liền đáp ngay."

Được, ta đi làm ngay."

Nói xong nàng vui vẻ chạy đi.Thường công công đứng dưới hiên, hai tay chắp trong tay áo, nhìn hoa cỏ trong sân, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.Có lẽ không lâu nữa trong cung sẽ có một tiểu hoàng tử chăng?Dù không phải tiểu hoàng tử thì tiểu công chúa cũng được!Chốc sau Bảo Cầm quay lại, theo sau là hai tiểu cung nữ, một người bê y phục, một người xách nước nóng.Giọng của Hoàng đế truyền ra từ bên trong ngự thư phòng, bảo người mang nước vào.Bảo Cầm nhìn Thường công công với ánh mắt khâm phục, công công liệu sự như thần!Thường công công bình thản mỉm cười, mở cửa dẫn Bảo Cầm và hai tiểu cung nữ vào trong.Tiêu Hề Hề vừa mới xoa bóp cho Lạc Thanh Hàn, cả người đổ mồ hôi.Nàng dùng nước nóng rửa mặt trước, không ngờ Bảo Cầm còn mang theo y phục sạch, không khỏi kinh ngạc nói."

Em còn chuẩn bị cả y phục à?

Cũng quá chu đáo rồi đó."

Bảo Cầm lặng lẽ quan sát Quý phi, nàng thả mình trên giường, dù y phục chỉnh tề nhưng mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, trên chóp mũi còn vài giọt mồ hôi, nhìn có vẻ mệt mỏi.Có vẻ như trận chiến vừa rồi rất kịch liệt!Bảo Cầm mím môi cười "Nương nương có muốn tắm không?"

Tiêu Hề Hề xua tay nói không cần.Tuy nàng có đổ một chút mồ hôi, nhưng tiết thu trong lành, qua một lúc là sẽ ổn, không cần phải mất công đi tắm.Hơn nữa đây là ngự thư phòng, tắm rửa rất bất tiện.Lạc Thanh Hàn vừa uống trà vừa nhìn Hề Hề thay y phục.Đợi nàng thay xong, hắn đột nhiên nói."

Ta định tháng sau xuất cung đi săn, nàng có muốn đi cùng không?"

Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu "Đi đi đi!

Ta muốn đi!"

Đi săn có nghĩa là sẽ có rất nhiều thú rừng, ví như gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, hươu rừng, ... mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng!Lạc Thanh Hàn "Thế quyết định vậy đi."

Tiêu Hề Hề nói được.Lạc Thanh Hàn còn có việc phải làm, Tiêu Hề Hề cáo từ rời đi.Thường công công đích thân tiễn người rời ngự thư phòng.Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi tiến về phía trước.Trên đường gặp nhiều cung nữ thái giám lui vào bên đường khom người hành lễ.Bây giờ đang là mùa thu, nhiệt độ vừa phải, gió thu rất sảng khoái.Tiêu Hề Hề ngồi trên kiệu, tưởng tượng nàng sẽ tàn sát tứ phương trong cuộc săn mùa thu, tay trái cầm một con lợn, tay phải cầm một con nai, miệng ngậm một con gà rừng.Ây da, không được rồi.Chảy nước miếng rồi.Phía trước có một tiểu cung nữ đang sốt ruột, chợt thấy đội nghi trượng của Quý phi đi tới, hai mắt liền sáng lên, không tránh sang một bên, lại vội vàng tiến tới quỳ rạp xuống đất, miệng hét lớn."

Quý phi nương nương, cầu xin người cứu Tài nhân của nô tỳ đi!"

Tiêu Hề Hề bị tiếng hét này cắt ngang suy nghĩ, vô thức nhìn theo hướng phát ra tiếng.Nàng thấy một tiểu cung nữ quỳ trên đường, đôi mắt đẫm lệ, trông vô cùng đáng thương.Đội nghi trượng của Quý phi buộc phải dừng lại.Bảo Cầm cau mày bước tới hỏi."

Ngươi là ai?

Dám to gan chặn xa giá của Quý phi nương nương!"

Tiểu cung nữ rưng rưng nước mắt nói "Nô tỳ tên Chỉ Diên là cung nữ của điện Ninh Tâm, Tài nhân bệnh nặng, cầu xin Quý phi nương nương cứu mạng!"

Bảo Cầm "Bệnh nặng thì gọi thái y đến khám, tìm Quý phi nương nương có ích gì?"

Chỉ Diên vội nói "Nô tỳ có đến Thái y viện, nhưng các thái y đều rất bận, chỉ mời được một y sĩ, y sĩ đó kê đơn thuốc cho Tài nhân, sau khi Tài nhân uống thuốc, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà còn trở nặng hơn."

Nói đến đây nàng không cầm được nước mắt."

Hu hu hu, Tài nhân bệnh nặng không xuống giường được, nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành đến cầu xin Quý phi nương nương, xin Quý phi nương nương mở lòng từ bi, cứu lấy Tài nhân!"

Bảo Cầm "Tài nhân của ngươi là ai?"

Chỉ Diên khóc lóc nói "Là Tô tài nhân."

Bảo Cầm đã có suy tính trong lòng.Tô tài nhân này vừa mới vào cung, không có căn cơ, không được sủng ái, dù bệnh thì Thái y viện cũng sẽ không để tâm, cử một y sĩ đến cũng chỉ là chiếu lệ mà thôi.Còn về tại sao sau khi dùng thuốc bệnh lại nặng hơn?Chuyện này thì không biết được.Bảo Cầm bảo Chỉ Diên đợi ở đây, xoay người bẩm báo chuyện này với Quý phi.Tiêu Hề Hề nghe xong, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói."

Sai người mang lệnh bài của bổn cung tới Thái y viện, bảo bọn họ phái một thái y đến chữa trị cho Tô tài nhân."

Bảo Cầm gật đầu đáp vâng.Chỉ Diên vui mừng khôn xiết khi biết Quý phi bằng lòng giúp đỡ, nàng khấu đầu với Quý phi rồi lui vào bên đường lau nước mắt.Sau khi đội nghi trượng của Quý phi đi xa, Chỉ Diên mới đứng dậy, nhanh chóng chạy về.Nàng muốn báo tin vui này cho Tô tài nhân, để Tô tài nhân phấn chấn tinh thần, có Quý phi nương nương làm chủ cho bọn họ, mọi chuyện sẽ ổn thôi!Thái y viện nhận được lệnh bài của Quý phi, ngạc nhiên khi biết Quý phi muốn mời người chữa bệnh cho Tô tài nhân.Bọn họ không hiểu tại sao Quý phi lại đột nhiên thương hại Tô tài nhân?Nhưng dù sao đi nữa, Quý phi đã can thiệp, Thái y viện không dám lơ là như trước, đang định phái một lão thái y giàu kinh nghiệm đến điện Ninh Tâm thì thấy Phương thái y chủ động ra mặt."

Vừa hay ta đang rảnh, chuyện của Tô tài nhân để ta lo cho."

Thái y lệnh biết Phương thái y được Quý phi xem trọng, có tiền đồ tươi sáng nên đương nhiên đồng ý yêu cầu nhỏ này."

Vậy thì vất vả cho Phương thái y đi chuyến này vậy."

Phương thái y cười nói "Là công việc của ta, không dám nói vất vả."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 718: Cố ý hại người


Về phía Tiêu Hề Hề.

Sau khi nàng về cung Vân Tụ, Bảo Cầm lập tức sai Thanh Tùng dò hỏi chuyện của Tô tài nhân.Tuy nàng ta chỉ là Tài nhân, Quý phi không cần quan tâm đến, nhưng có vài việc tốt nhất nên chuẩn bị trước.Buổi tối, xa giá của Hoàng đế dừng ngoài cửa cung Vân Tụ.Các cung nữ hầu hạ Hoàng đế cởi áo ngoài, cởi phát quan, thay thường phục rộng rãi thoải mái.Vì buổi chiều được xoa bóp nên lúc này vai và cánh tay của Lạc Thanh Hàn vẫn còn hơi đau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.Tiêu Hề Hề vây quanh hắn hỏi về cuộc săn mùa thu.Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích."

Cuộc săn mùa thu tổ chức ở Thượng Lâm Uyển, lúc đó không chỉ có ta và nàng, còn có các phi tần khác, cũng như vài văn võ bá quan, tông thân thế gia đều tham gia."

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Trong Thượng Lâm Uyển có loại thú săn nào?

Có lợn rừng không?"

Lạc Thanh Hàn "Hẳn là có."

Thượng Lâm Uyển vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều loài chim và động vật quý hiếm, tuy nhiên những loài chim và động vật quý hiếm này có người trông coi, không nằm trong phạm vi săn bắn.Cuộc săn mùa thu thường chỉ nhắm vào các loài động vật thả rông, loại nào cũng có.Tiêu Hề Hề hỏi "Nếu ta tham gia, có phải toàn bộ thú săn được đều thuộc về ta không?"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn nàng, bình tĩnh nói."

Nàng không thể tham gia săn bắn, chỉ có thể đứng ngoài quan sát."

Tiêu Hề Hề không phục "Tại sao?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng quên mình không được vận động mạnh sao?

Lẽ nào nàng muốn trong lúc đi săn đột nhiên nôn máu dọa chết một đám người à?"

Tiêu Hề Hề không nói nên lời.Lạc Thanh Hàn "Nếu lần này nàng lại nôn máu, Đại sư huynh có lẽ sẽ tăng liều lượng thuốc gấp đôi."

Tiêu Hề Hề nghĩ tới bát thuốc to cực đắng, tức thì không dám nói thêm gì nữa.Cả người nàng uể oải, thiếu năng lượng.Lạc Thanh Hàn thấy nàng như vậy, bèn chủ động an ủi."

Nếu nàng muốn lợn rừng, đến lúc đó ta săn cho nàng một con là được."

Cái đầu nhỏ của Tiêu Hề Hề chợt ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời."

Chàng nói thật không?

Chàng có thể săn được lợn rừng?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Đừng nói lợn rừng, hổ chó gấu gì đó ta cũng có thể săn cho nàng."

Tiêu Hề Hề vội xua tay "Hổ chó gấu thì không cần, thịt bọn chúng ăn không ngon, ta chỉ muốn lợn rừng!"

Ý định ban đầu của Lạc Thanh Hàn là muốn cho nữ nhân này biết thực lực của hắn mạnh như thế nào, nào ngờ nàng lại phản ứng như vậy, cảm thấy rất mệt tim."

Được rồi, lợn rừng thì lợn rừng."

Ăn tối xong, Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề đi tắm.Trong cung Vân Tụ có một hồ tắm rất lớn.Hai người ngâm mình trong nước nóng, khoảng cách giữa họ rất xa.Tiêu Hề Hề thì không có gì, chủ yếu là Lạc Thanh Hàn, hắn không dám nhìn bậy, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ biến thành sói vồ lấy nàng.Hắn chỉ có thể dựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt trấn tĩnh như một vị sư già đang ngồi thiền.Tiêu Hề Hề nhanh chóng tắm xong.Nàng trèo ra khỏi bồn tắm, mang theo tiếng nước chảy lách tách.Lông mi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên, nhưng hắn vẫn không mở mắt.Tiêu Hề Hề mặc y phục ra khỏi phòng, gió mát thổi vào thật sảng khoái.Chiết Chi lập tức mang một chiếc áo khoác rộng tay khoác cho nàng, tránh để nàng bị lạnh."

Nương nương muốn vào phòng chưa?"

Tiêu Hề Hề thấy gió đêm khá dễ chịu, nhất thời không muốn vào phòng nên nói."

Ta ở ngoài một lát."

Tiền viện trồng hoa cỏ, có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy rất tinh xảo.Tiêu Hề Hề ngồi dưới hiên, hóng gió đêm.Chiết Chi ngồi quỳ sau lưng cẩn thận lau tóc cho nàng.Bảo Cầm bưng ly sữa nóng tới.Nàng đưa sữa cho Quý phi, nhỏ giọng nói."

Nương nương, Thanh Tùng đã dò hỏi rõ chuyện của Tô tài nhân rồi.

Tô tài nhân vì đắc tội với Trần uyển nghi nên bị phạt quỳ trong sân suốt đêm.

Hôm sau, Tô tài nhân ngã bệnh.

Trần uyển nghi còn cố ý ngăn cản không cho ai gọi thái y đến khám cho Tô tài nhân.

Mãi đến khi bệnh tình của Tô tài nhân trở nặng, Trần uyển nghi sợ gây ra án mạng mới dừng tay.

Cung nữ bên cạnh Tô tài nhân ... là người tên là Chỉ Diên, nàng được Tô tài nhân đưa vào cung, nên rất trung thành với Tô tài nhân.

Trong thời gian Tô tài nhân bị bệnh, Chỉ Diên luôn chạy khắp nơi cầu cứu.

Nghe nói trước khi Chỉ Diên cầu cứu Quý phi nương nương, đã từng cầu xin Cảnh phi.

Ngoài mặt Cảnh phi hứa hẹn rất nhanh, quay đầu lại quên mất chuyện này."

Nói đến đây, Bảo Cầm không khỏi cong môi.Cảnh phi không muốn giúp thì nói thẳng là được, cần gì trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu?

Đây không phải cố ý hại người sao!Tô tài nhân vào cung chưa bao lâu, không có thù oán với Cảnh phi, Cảnh phi làm như vậy thật thất đức.Dù sao Bảo Cầm cũng khinh thường hành vi hại người không lợi cho mình của Cảnh phi.Sau khi Tiêu Hề Hề uống hết sữa, lên tiếng hỏi."

Thái y viện đã phái người đến khám cho Tô tài nhân chưa?"

Bảo Cầm nói thật "Đã phái Phương thái y đến khám cho Tô tài nhân."

Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.Theo hiểu biết của nàng về Phương lão cẩu, trừ khi huynh ấy tự nguyện, nếu không thì không ai có thể sai khiến được huynh ấy.Nhưng tại sao Phương lão cẩu lại muốn khám bệnh cho một Tài nhân?Lẽ nào vị Tô tài nhân này có điểm gì đặc biệt?Lúc Tiêu Hề Hề đang suy nghĩ lung tung thì Lạc Thanh Hàn đã ra ngoài.Tóc hắn ướt nhẹp, cả người còn hơi ẩm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng vẫn còn chút hồng hào, là dấu vết để lại sau khi tắm.Chiết Chi và Bảo Cầm hành lễ với Hoàng đế.Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Tiêu Hề Hề.Hắn giơ tay phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau sạch chỗ sữa còn dính trên miệng nàng.Chiết Chi và Bảo Cầm hơi đỏ mặt trước cử chỉ thân mật của Hoàng đế, vội cúi đầu không dám nhìn tiếp.Còn Tiêu Hề Hề chẳng thấy khác lạ gì.Nàng bóp bóp cánh tay Lạc Thanh Hàn, lẩm bẩm nói."

Lâu rồi chàng không luyện tập, có phải cơ bắp nhỏ đi rồi không?

Không được, vì lợn rừng của ta, từ ngày mai chàng phải bắt đầu luyện tập!"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Được, nàng có thể luyện tập cùng ta."

Tiêu Hề Hề tức thì hèn ngang."

Không được không được, thân thể của ta không tốt, không thể vận động mạnh."

Lạc Thanh Hàn "Không cần vận động mạnh, chỉ cần chạy bộ nửa canh giờ là được."

Tiêu Hề Hề vẫn từ chối.Đùa chắc?Quy tắc sống của cá muối là có thể nằm im thì sẽ nằm im!Muốn nàng vận động?

Chẳng những không có cửa, đến cửa sổ cũng không!Lạc Thanh Hàn "Luyện tập một mình quá nhàm chán, nếu nàng không luyện cùng ta, vậy thì ta không luyện nữa, nếu không luyện tập thì không đủ sức lực, nếu không đủ sức lực thì sẽ không thể giương cung, nếu không thể giương cung được thì sẽ không bắn được tên, nếu không bắn được tên thì sẽ không săn được lợn rừng."

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đổi ý "Ta luyện tập với chàng!"

Không có khó khăn nào mà một con lợn rừng không giải quyết được.Nếu có, vậy thì hai con!Sáng sớm hôm sau.Tiêu Hề Hề vẫn đang chìm trong mơ bị Lạc Thanh Hàn lôi ra khỏi giường.Lạc Thanh Hàn nhéo mũi "Đến giờ luyện tập rồi."

Tiêu Hề Hề "Không, ta không luyện, cá muối không cần luyện."

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng muốn lợn rừng không?"

"......muốn."
 
Back
Top Bottom