Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Đế Hậu - END


Kinh thành Đại Du nằm ở gần phía bắc đất nước, mặc dù không phải là nơi băng tuyết quanh năm như phía bắc, nhưng mùa đông gió bắc vẫn rít gào se lạnh.

Mấy ngày nay trời mưa liên tục, mọi thứ đều ẩm ướt, băng kết trên mái hiên, ngay cả trong cung điện đốt lò sưởi cũng không thể ngăn được cái lạnh, ẩm ướt xâm chiếm cơ thể.

Lâm Thanh Vũ không sợ lạnh, nhưng cũng cảm thấy mùa đông năm nay cực kỳ lạnh lẽo, huống chi đến mùa đông là Giang Tỉnh không thể rời khỏi giường.

Trời càng lạnh, gánh nặng trên vai các cung nữ thái giám ngày càng lớn - ngày trước bọn họ gọi Hoàng Thượng dậy chỉ mất một nén hương.

Nhưng bây giờ, họ chỉ đành nhờ đến sự giúp đỡ của Hoàng Hậu.

Chỉ cần Hoàng Hậu mở miệng, Hoàng Thượng sẽ giãy giụa một cách tượng trưng trong chốc lát, sau đó vẫn phải ngoan ngoãn bò dậy, đau khổ thượng triều.

Sau buổi thượng triều ngày hôm đó, Giang Tỉnh ở lại thương nghị với một số trọng thần trong Cần Chính Điện.

Tiểu Tùng Tử bước tới, dâng một tách trà nóng nói: "Bệ hạ, Thẩm thị vệ cầu kiến."

Hai tháng trước, Giang Tỉnh đã lệnh Thẩm Hoài Thức đến phía nam để bí mật điều tra một số quan chức địa phương, xem ra đã có chút manh mối.

Giang Tỉnh khẽ gật đầu, mỉm cười với các vị đại thần: "Hôm nay đến đây thôi.

Dạo này trời lạnh, các chư vị ái khanh đừng quên mặc thêm quần áo nhé."

Sau khi các đại thần cảm tạ rời đi, Thẩm Hoài Thức đi từ cửa bên cạnh vào.

Giang Tỉnh miễn lễ thúc giục: "Ngươi mau báo cáo nhanh lên, ta nghe xong còn phải lên giường."

Thẩm Hoài không hiểu: "Lên giường?"

Lúc này còn chưa tới giờ cơm trưa.

Tiểu Tùng Tử cười khổ giải thích: "Thẩm đại nhân có điều không biết, bây giờ Hoàng Thượng đều nằm trên giường xem tấu sớ."

Từ xưa đến nay, các vị Hoàng đế xem tấu sớ trên giường đều là những lúc bệnh tật triền miên, nhưng không thể bỏ mặc quốc sự.

Còn Hoàng đế của bọn họ lười dậy là vì sợ lạnh.

Thẩm Hoài Thức không khỏi bật cười, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nói cho Thánh Thượng tất cả những gì mình đã điều tra được.

Một vị đô úy Giang Nam lạm dụng quyền lực để trục lợi, cướp bóc mồ hôi nước mắt của nhân dân, nuôi tư binh, tội ác tày trời.

Hắn ta lẽ ra phải bị trừng phạt vì tội ác của mình.

Nhưng vấn đề là người này lại là cháu ruột của Tương Quốc Công.

Trước khi Đại Uyên khai quốc, Tương Quốc Công đời thứ nhất đã vào sinh ra tử cùng Thái Tổ Hoàng đế, thậm chí còn cứu sống Thái Tổ.

Sau khi khai quốc, Thái Tổ không những ban thưởng cho Tương Quốc Công tước vị cha truyền con nối mà còn ban cho ông một kim bài miễn tử, điều này đảm bảo cho con cháu của ông sẽ mãi giàu sang thịnh vượng.

Giang Tỉnh suy nghĩ một lát, nói: "Đã vậy thì nể mặt Uyên Thái Tổ một chút cũng không sao."

Thẩm Hoài nói: "Ý Hoàng thượng là... tha cho hắn ta?"

Giang Tỉnh cười nói: "Có thể khiến hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không?"

Thẩm Hoài chợt nghĩ.

Hoàng đế và hoàng hậu đối xử với hắn khác với những người khác.

Điều mà hắn thấy chính là một hiền nhân rộng rãi hào phóng.

Nên đôi khi quên rằng hiền nhân cũng là một vị vua cai trị thiên hạ, nắm giữ toàn bộ quyền sinh sát trong tay.

Thấy Thẩm Hoài Thạch im lặng, Giang Tỉnh hỏi: "Lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn?"

Thẩm Hoài Thạch vội vàng nói: "Không dám - thuộc hạ tuân lệnh."

Khi hai người đang nói chuyện, trời bên ngoài lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách, gió đong đưa hàng tre.

Giang Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không vui nói: "Lại mưa rồi, khi nào mới có tuyết?"

"Bẩm Hoàng thượng, sắp rồi."

Thẩm Hoài Thức nói, "Hoàng thượng thích tuyết rơi sao?"

Giang Tỉnh nói thản nhiên: "Trước đây thì thích."

Trước đây thích, vậy có nghĩa là bây giờ không thích.

Thẩm Hoài Thức thận trọng nói: "Nếu Hoàng thượng không thích tuyết, có thể đến hành cung ở Giang Nam ở một thời gian."

Thẩm Hoài Thạch là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh tin tưởng hắn nên thỉnh thoảng cũng nhắc đến những chuyện đã qua trước mặt hắn: "Trẫm lớn lên ở phương nam, hiếm khi được thấy tuyết.

Không phải trẫm phóng đại đâu.

Ở quê của trẫm, người phương nam thấy tuyết là một chuyện đáng kinh ngạc, giống như Tết vậy."

Nhưng...

Giang Tỉnh cười khẽ: "Ta không thích nữa."

Hắn đã chết hai lần trong trời tuyết ở Dại Du.

Hắn là người lạc quan tích cực nên không bị ám ảnh bởi tuyết, nhưng Lâm Thanh Vũ thì khác.

Sau khi Thẩm Hoài Thức rời đi, Tiểu Tùng Tử khoác áo lông chồn lên người Giang Tỉnh, cầm ô, đi một đường từ Cần Chính Điện đến tẩm điện của Hoàng Hậu.

Trước khi vào cung, Giang Tỉnh do dự nói: "Hay là trẫm cởi áo lông ra nhé."

"Bệ hạ không được đâu."

Tiêu Tùng Tử nghiêm túc khuyên nhủ: "Bệ hạ, hôm nay trời rất lạnh, ngài nhất định phải bảo trọng long thể."

Giang Tỉnh giãy dụa nói: "Trẫm cũng thấy lạnh.

Nhưng sắp được gặp hoàng hậu rồi.

Liệu mặc áo lông chồn này trông có cồng kềnh hay không phong lưu tiêu sái như mọi ngày không?"

Tiểu Tùng Tử vội nói.

"Hoàng thượng là thiếu niên phong lưu, ngọc thụ lâm phong, nào có liên quan đến hai chữ 'cồng kềnh' được?"

Đây cũng không phải lấy lòng thiên tử mà là sự thật.

Thánh thượng chưa đầy hai mươi, dáng người nằm giữa thiếu niên và người trưởng thành, cho dù có mặc hai lớp áo lông chồn cũng sẽ không thấy mập mạp... nên không có đâu.

Lời của Tiểu Tùng Tử cũng không khiến Giang Tỉnh yên tâm.

Cuối cùng hắn nghiến răng cởi áo lông chồn sải bước vào cung điện.

Trong cung, Lâm Thanh Vũ nghe thấy cung nữ thông báo, nhưng cũng không đứng dậy đón hắn, chỉ ngước mắt nhìn.

Chưa kịp nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng: "Ta trở lại rồi!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao."

Giang Hành cười nói: "Vẫn ổn, ta không sợ lạnh."

Lâm Thanh Vũ mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu xanh nhạt, đứng trước cửa sổ mưa phùn, khiến khuôn mặt y sáng trong như bầu trời.

Giang Tỉnh đi tới phía sau y, thò tay xuống dưới mũ của Lâm Thanh Vũ, hài lòng nói: "Hầy, ấm ghê."

Vừa rồi ai nói không sợ lạnh?

Lâm Thanh Vũ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ gọi Hoa Lộ đến, nhờ nàng cho thêm than vào lò, rồi lấy thêm một cái bếp lò cầm tay.

Giang Tỉnh xen vào: "Nhân tiện lấy thêm mấy củ khoai lang - mùa đông ăn khoai lang nướng là hợp nhất.

Lấy khoai sống ấy, trẫm sẽ tự nướng."

Ở Đại Du, khoai lang nướng hay khoai lang là thực phẩm chủ yếu của người cơ cực, hiếm khi xuất hiện trong nhà quyền quý giàu có chứ đừng nói là trong cung.

Nhưng Thánh thượng nói muốn ăn, vì thế dù Thượng Thực Cục có đào thì cũng phải đào ra cho Thánh Thượng.

Giang Tỉnh nói: "Ta nhớ khi mùa đông đến, trước cổng trường sẽ có một quán nhỏ bán khoai lang nướng, ở xa cũng ngửi thấy mùi thơm..."

Nói được nửa chừng, Giang Tỉnh nhận ra Lâm Thanh Vũ không chú tâm hỏi: "Sao vậy Thanh Vũ?

Trông ngươi hơi lơ đãng."

Lâm Thanh Vũ tiếc nuối nói: "Hôm nay rắn độc của ta ngủ đông rồi."

Giang Hành nói: "Rắn độc cũng là rắn mà?"

"Lúc tạm biệt, ta thực sự đã nói lời tạm biệt với nó còn nói nhiều thứ khác nữa."

"Ồ, sau đó thì sao?"

Lâm Thanh Vũ nói một cách không tự tin: "Giang Tỉnh, ngươi có thấy ta kỳ lạ không, tự dưng lại đi nói chuyện với một con rắn?"

"Không đâu, người bình thường cũng thích nói chuyện với rắn mà."

Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ dịu lại: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Giang Tỉnh cười nói, "Chuyện này quá bình thường, ở quê ta, ai cũng có rắn độc, hằng ngày trước khi ngủ còn kể chuyện cho rắn nghe."

Lâm Thanh Vũ nghi ngờ nhìn Giang Tỉnh.

Lúc này, Tiểu Tùng Tử ôm một hộp gấm đi vào: "Bệ hạ, mọi thứ ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong."

Giang Tỉnh rất hứng thú nói: "Đưa trẫm xem."

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy bên trong có một hàng ngọc ấn: "Đây là...?"

Giang Hành nói: "Ngọc ấn."

"Ta biết đó là ngọc ấn."

Lâm Thanh Vũ cầm một cái ngọc ấn trong đó, lật lại.

Nhìn thấy dòng chữ "Trẫm duyệt" được khắc ở phía dưới, đây rõ ràng là chữ viết tay của Giang Tỉnh.

Y lại lấy một cái ngọc ấn lớn hơn một chút, ở dưới khắc dòng chữ "Trẫm bình an, đừng lo lắng."

Ngoài ra còn có "Chuẩn tấu", "Không được, có chết cũng không được", v.v.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Lâm Thanh Vũ rất hiểu Giang Tỉnh.

Nháy mắt là biết cá mặn đang nghĩ gì.

Y nhíu mày thở dài: "Trình độ lười biếng của Hoàng thượng chúng ta lại đạt tới một cảnh giới mới rồi."

"Trẫm duyệt" là cho chuyện nhỏ không quan trọng, "Trẫm bình an, đừng lo lắng" chính là cho tấu sớ thỉnh an.

Còn "Chuẩn tấu" và "Không được", là những cách phê duyệt mà ngự phê thường dùng.

Lần trước Giang Tỉnh cải tiến long ỷ, lắp thêm bốn cái bánh xe dưới đó, khi rảnh rỗi có thể trượt loanh quanh từ tẩm cung đến Cần Chính điện, sau đó còn cho người làm lại chỗ tựa lưng trên long ỷ, long ỷ vốn cứng nay trở nên mềm mại thoải mái, vừa đủ nâng đỡ phần lưng dưới của người ngồi.

Các đại thần quan viên lần lượt bắt chước làm theo, ai cũng có một chiếc, thậm chí nhiều học sinh ở Hàn Lâm Viện và thái y ở Thái Y Thự cũng ngồi trên những chiếc ghế này để đọc sách.

Giang Tỉnh phàn nàn: "Mỗi lần bọn họ rảnh rỗi là dâng sớ, chuyện rắm gì cũng nói với ta.

Ngươi có biết mỗi ngày ta phải viết bao nhiêu chữ "Trẫm duyệt" không?

Viết đến mức ta sắp không nhận ra mấy chữ này luôn rồi."

Nếu nói Lâm Thanh Vũ có sở thích kỳ lạ nào không thì đó chính là xem cá mặn bị ép làm việc.

Mặc dù có chút đau lòng nhưng rất buồn cười.

"Ngươi có thể khắc thêm "Thanh Vũ" hoặc "Bảo bối"."

"Hả?"

"Bình thường ngươi hay trò chuyện với ta thông qua Tiểu Tùng Tử, thường hay viết mấy chữ này nhất."

"Sao lại giống được," Giang Tỉnh nói, "'Thanh Vũ' và 'bảo bối' là những chữ ta muốn tự mình viết."

Lâm Thanh Vũ lại nói: "Vậy ngươi khắc "Ta mệt quá", "Ta buồn ngủ quá", "Ngươi đang làm gì đó" – đây là những câu ngươi hay dùng."

Giang Tỉnh: "..."

Hai người ngồi cạnh bếp than, vừa nướng khoai vừa trò chuyện linh tinh.

Sau khi khoai chín, Giang Tỉnh kêu Hoa Lộ lấy hai cái thìa nhỏ qua, múc ra ăn cùng Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ hiếm khi ăn khoai lang nướng thế này, nên khi thưởng thức món ăn trong tay phu quân cũng thấy thơm ngon đến không ngờ.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần cho đến khi im lặng.

Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như tạnh mưa rồi?"

Giang Tỉnh không quan tâm lắm: "Ừm ừm."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Có muốn ra ngoài chơi không?"

Giang Tỉnh không hào hứng lắm: "Không muốn, ở ngoài lạnh lắm.

Chúng ta lên giường ngủ trưa đi."

Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Giang Tỉnh: "Nhưng ta nhớ, ngươi rất thích tuyết rơi."

Giang Tỉnh dừng lại, thử thăm dò: "Nhưng không phải ngươi không thích sao?"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Bây giờ ta thích.

Hoàng thượng có thể ra ngoài ngắm tuyết với ta được không?"

Giang Tỉnh cong môi, cầm áo lông chồn choàng lên vai Lâm Thanh Vũ: "Được."

Hai người nắm tay ra ngoài.

Mưa hóa thành tuyết, tuyết vừa chạm đất đã tan nên cũng chẳng có cảnh tượng gì.

Trong mắt Giang Tỉnh phản chiếu những bông tuyết bay trong gió, sáng ngời như trẻ nhỏ đang ngóng chờ năm mới: "Thanh Vũ, ngươi nói xem chừng nào thì tuyết mới đọng lại?"

"Không nhanh lắm, ít nhất phải mất một đêm."

"Vậy khi tuyết đọng rồi, chúng ta cùng đắp người tuyết nhé?"

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười: "Ừm."

Lâm Thanh Vũ đứng dưới mái hiên đưa tay ra, để những bông tuyết trắng mềm mại rơi vào lòng bàn tay.

Không phải y ghét tuyết, y chỉ ghét những ngày tuyết rơi không có Giang Tỉnh.

Mà cũng không phải y thích tuyết — y chỉ thích, những ngày có Giang Tỉnh ở bên.
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Ngoại truyện 1


Biên giới Tây Bắc, quân đội Cố gia vừa thắng một trận lớn đang tổ chức tiệc ăn mừng trong doanh trại.Trận này quân Cố gia đánh rất đẹp, không chỉ quét sạch tám chín phần đại quân Tây Hạ còn bắt được vô số tù binh và ngựa, đó là một trận thu hoạch toàn thắng.

Qua chiến dịch này, quân Tây Hạ phải hồi phục nghỉ sức, trọng chỉnh binh mã, mất ít nhất phải nửa năm một năm trước khi có một cuộc tấn công khác.Rượu nhạc ca vang, các tướng sĩ căng thẳng nhiều ngày cuối cùng cũng có thể tùy ý cạn rượu.

Phó tướng Triệu Minh Uy đã ngà ngà say, liếc mắt trông thấy Lâm Nhữ Thiện đang uống rượu một mình trong góc.Lâm Nhữ Thiện là Viện phán của Thái y viện trong kinh, mấy tháng trước được lệnh của Thánh thượng đi Tây Bắc để chữa trị cho Cố đại tướng quân lúc đó đang trúng độc nặng.

Khi đó Cố đại tướng quân đã cận kề cái chết, sống không được bao lâu, may thay với diệu thủ hồi xuân của Lâm Nhữ Thiện đã đưa Cố đại tướng quân trở về từ Quỷ môn quan.Sau đó, Lâm Nhữ Thiện ở lại trong quân đội đã cứu về không biết bao nhiêu tính mạng của tướng sĩ.

Cố đại tướng quân còn nhận ông làm cha nuôi, danh tiếng của Lâm Nhữ Thiện trong quân thế nào cũng có thể tưởng được.Lâm Nhữ Thiện khác với những người thô kệch trong quân đội, khi uống rượu cũng là uống từng hớp nhỏ, uống cả buổi chẳng được bao nhiêu.

Triệu Minh Uy thấy còn sốt ruột giùm, hắn xiêu vẹo đi qua nắm vai Lâm Nhữ Thiện, nói thoải mái: "Lâm viện phán này, ở Tây Bắc chúng tôi uống rượu phải uống ực vào, nào!"

Dưới lòng hiếu khách khó chối từ, Lâm Nhữ Thiện cười uống cạn rượu trong ly.

Triệu Minh Uy phấn chấn nhưng vẫn chưa hài lòng: "Hay, Lâm viện phán quả là người hào sảng!

Nào, lại thêm ly nữa!"

Lâm Nhữ Thiện không so rượu được đành phải nói sang chuyện khác: "Sao không thấy Cố đại tướng quân đâu?"

Lúc này Triệu Minh Uy mới nhớ ra rằng từ lúc bắt đầu tiệc chỉ gặp Cố đại tướng quân một lúc, vẻ mặt hắn khó diễn tả thành lời: "Chắc đại tướng quân lại đi ngủ bù rồi, cũng không biết cái bệnh lười thích ngủ này chừng nào mới hết."

Dù vậy nhưng lại tài tình không trễ nải chính sự bao giờ.Triệu Minh Uy nói như nhận thua: "Thôi thôi, cứ để hắn ngủ đi."

Lâm Nhữ Thiện mượn cớ đứng dậy: "Ta đi xem sao."

Lâm Nhữ Thiện tìm được Cố đại tướng quân trong soái trướng.

Triệu Minh Uy đoán sai rồi, đại tướng quân cũng không ngủ mà đang ngồi dưới ánh sáng tịch mịch.

Trên bàn là một mật lệnh từ kinh thành gửi tới.Lâm Nhữ Thiện lên tiếng: "Tướng quân."

Gọi một tiếng không ai trả lời, Lâm Nhữ Thiện lại nói, "Cố đại tướng quân."

Người đàn ông cao lớn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhữ Thiện đang gọi mình thì mỉm cười: "Là nghĩa phụ à.

Chào buổi tối, nghĩa phụ."

Người Lâm Nhữ Thiện gọi là Cố Phù Châu.

Cố Phù Châu, Phù Châu, ý nghĩa hẳn là giúp đỡ giang sơn xã tắc.

Cố Phù Châu trước kia quả thật xứng với cái tên này, trấn thủ biên cương, lấy thân hộ quốc, được bách tính Đại Du mệnh danh là "Chiến thần".Đáng tiếc, hắn không phải là Cố Phù Châu thật sự.Lâm Nhữ Thiện thấy vẻ cau có giữa mày của đại tướng quân, hỏi: "Tướng quân có gì khó chịu sao?"

"Bọn họ không cho ta về kinh."

Cố Phù Châu nói khẽ, "Ta không có thời gian."

Lâm Nhữ Thiện biết từ sau khi đại tướng quân tỉnh dậy thì vẫn luôn tấu với Thánh thượng muốn về kinh.

Ông không biết nguyên do cũng không tiện hỏi.

Nhưng hôm nay có lẽ là vì uống rượu, ông không kìm được lắm lời: "Vì sao tướng quân nhất định phải về kinh?"

"Bởi vì ta đã hẹn với y."

Cố Phù Châu như đang lẩm bẩm với mình, "Nếu quá một trăm ngày, y sẽ ngầm cho rằng ta..."

Tiếng nói bỗng dừng lại, Cố Phù Châu thở dài, "Phiền chết mất."

Lâm Nhữ Thiện chưa từng thấy đại tướng quân thế này, trông như một thiếu niên không thể kiểm soát bản thân.

Dường như đại tướng quân rất tin tưởng ông, một hai nhận ông làm cha nuôi không nói, còn chưa bao giờ che giấu tính khí thất thường của mình trước mặt ông.Cố Phù Châu cố nén khó chịu trong lòng, cười nói: "Xin lỗi, để nghĩa phụ chê cười rồi."

Nói xong thì rót hai chén trà, "Mời nghĩa phụ ngồi, ta muốn tâm sự với ngài."

Lâm Nhữ Thiện ngồi xuống trước mặt Cố Phù Châu: "Tướng quân muốn nói chuyện gì?"

"Ta nghĩ đã..."

Cố Phù Châu chống má, chậm rãi cười, "Tâm sự chuyện gia đình ngài đi."

Lâm Nhữ Thiện hơi ngạc nhiên: "Vậy ta sẽ nói về Thanh Vũ với đại tướng quân nhé?"

Cố Phù Châu cười: "Được được được.

Cũng lạ ghê, mặc dù ta và người nghĩa đệ này chưa từng gặp mặt nhưng không hiểu sao ta lại thích nghe chuyện của y, cảm giác như cứ nghe kể chuyện ấy, rất thú vị."

Lâm Nhữ Thiện: "...

Hôm nay tướng quân muốn nghe chuyện gì của Thanh Vũ?"

Cố Phù Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thanh Vũ khi còn bé trông như thế nào?"

Thế là Lâm Nhữ Thiện kể "chuyện thú vị" khi còn bé của trưởng tử trong nhà với đại tướng quân.Lâm Thanh Vũ được gia đình chăm sóc cẩn thận, từ nhỏ đã tỏ ra rất quan tâm đến y thuật.

Mấy đứa bé khác nuôi mèo nuôi chó còn Tiểu Thanh Vũ thì thích nuôi rắn nuôi trùng có thể dùng làm thuốc, thậm chí còn đặt tên thân mật cho chúng, cả ngày chỉ thích ôm bình sứ không rời tay.Lâm mẫu lo bé bị trùng rắn chiếm hết sự chú ý nên không cho nuôi, thế là bé len lén nuôi, thậm chí còn không biết bắt ở đâu một con rắn độc nhỏ.Trong một lần cho ăn, Tiểu Thanh Vũ sơ ý bị rắn cắn.

Khi Lâm Nhữ Thiện tìm thấy bé trong hiệu thuốc thì Tiểu Thanh Vũ đang vừa khóc vừa phối thuốc giải cho mình, còn lẩm bẩm cỗ vũ bản thân: "Không sợ, Lâm Thanh Vũ, mày có thể phối thuốc giải tốt, mày sẽ không chết – bình tĩnh lại, không được khóc."

"Thanh Vũ ít khi khóc, khi đó hẳn là sợ thật."

Lời Lâm Nhữ Thiện nói mang theo chút kiêu ngạo, "Nhưng thằng bé vẫn phối được thuốc giải phù hợp nhất cho mình trong lúc hoảng loạn.

Mẹ thằng bé nghe thấy chuyện này thì sợ vô cùng, nghiêm cấm thằng bé nuôi độc vật cho đến khi lớn."

Cố Phù Châu nghe đến đó không khỏi cười khẽ.

Sau đó hắn nhìn ra ngoài trướng, lẩm bẩm: "Thanh Vũ y... cũng khóc à?"

Lâm Nhữ Thiện hiền lành: "Khi đó Thanh Vũ chỉ là một đứa bé, đau đương nhiên là sẽ khóc.

Thanh Vũ bây giờ, chắc là sẽ không khóc nữa."

Cố Phù Châu nhớ tới Lâm Thanh Vũ trong giấc mơ của mình.Khi đó là đầu thất, cậu dùng dáng vẻ của mình gặp Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ trong mơ rất ít nói, ngơ ngác rất đáng yêu, ngoại trừ đọc ám hiệu họ đã thỏa thuận thì là hỏi tên thật của cậu.Cậu không nói, Lâm Thanh Vũ cũng không khóc.Cũng may, Lâm Thanh Vũ không coi trọng cậu quá.Cố Phù Châu cười cười: "Đúng vậy, Thanh Vũ lớn rồi sẽ không khóc."

Lâm Nhữ Thiện lần lượt kể hết mấy chuyện thú vị thời thơ ấu của Lâm Thanh Vũ, cho đến gần giờ tý (11-1am), Cố Phù Châu vẫn chưa thỏa mãn thả người đi.Qua ba lần rượu, tiếng hò hét rượu chè bên ngoài dần lắng xuống.

Tướng sĩ say sưa nằm gục dưới đất ngâm nga bài hát quê hương.

Đây có lẽ giấc ngủ ngon nhất trong mấy tháng qua của họ.Nằm say sa trường quân chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy ai quay về.Cố Phù Châu ra khỏi doanh trướng nhìn từng tướng sĩ say khướt ngả nghiêng, đây là mỗi một mạng sống sờ sờ, yên vui rồi nghĩ lại không khỏi thấy mà sợ.Hắn nóng lòng về kinh ngoài ước hẹn với Lâm Thanh Vũ ra còn vì một nguyên nhân khác.Chỉ có bản thân hắn biết, hắn không phải là đại tướng quân tinh thông binh pháp, bách chiến bách thắng, hắn chỉ là một học sinh cấp ba còn chưa vào đại học.

Hắn nào có thực lực gì, hắn đánh thắng nhiều trận thế này toàn là dựa vào may mắn.

So với hắn thì phó tướng Triệu Minh Uy thân kinh bách chiến mới là nên là chủ soái.Làm ơn hãy tha cho hắn đi, chút lý luận quân sự kém cỏi của hắn không cho phép hắn gánh nhiều tính mạng thế này, hắn chỉ muốn quay về kinh thành tiếp tục ăn ngon uống sướng.Cố Phù Châu ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, tự hỏi lúc này Lâm Thanh Vũ đang làm gì?Khi hắn còn là Lục Vãn Thừa, hắn không biết mình còn cơ hội khác hay không nên khoảng thời gian cuối đời hắn đã chuẩn bị hết cho tương lai của Lâm Thanh Vũ.

Nếu mọi việc suôn sẻ, y sẽ làm quen với Thẩm Hoài Thức, khám phá ra bí ẩn diệt môn kỳ quặc năm đó của Thiên Ngục Môn, với sự tài trí thông minh của Lâm Thanh Vũ y sẽ biết nên làm thế nào.Nhưng hắn vẫn lo lắng.

Mặc dù hắn lấy thân phận Cố Phù Châu nhận Lâm Thanh Vũ làm nghĩa đệ, Tiêu Tranh nhìn vào mặt mũi của Cố Phù Châu sẽ không làm gì y nhưng Thanh Vũ tài hoa hơn người thân phận lại đặc biệt, liên quan đến phân tranh triều đình, người muốn kéo y vào đâu chỉ mỗi mình Tiêu Tranh.

Chỉ có ở bên cạnh Lâm Thanh Vũ thì hắn mới yên tâm được.Giờ tý đã qua, Cố Phù Châu quay về doanh trướng cầm dao găm lên khắc một đường ngang lên bàn.Ước hẹn 100 ngày của hắn là Lâm Thanh Vũ chỉ còn lại nửa tháng, vội vã từ Tây Bắc về kinh ít nhất cũng cần mười ngày.Nếu như hắn kháng chỉ quay về, đừng nói là gặp Lâm Thanh Vũ, rất có thể nửa đường đã bị ám vệ Thiên Cơ doanh "xoẹt" cho một nhát, còn Lâm Thanh Vũ thân là nghĩa đệ của tội đồ cũng khó thoát tội.Nhưng nếu hắn không quay về, ước hẹn trăm ngày đến thì phải làm sao, Lâm Thanh Vũ không chờ hằn thì phải làm sao đây?

Lỡ như, Lâm Thanh Vũ làm theo như lời y từng đùa, dẫn vợ con đến đốt giấy tiền vàng bạc trước mộ Lục Vãn Thừa...Hắn vẫn chưa nói cho Lâm Thanh Vũ biết tên thật của mình, Lâm Thanh Vũ sẽ làm bài vị sai.Cho nên, hắn nhất định phải về, hắn muốn nói cho y biết tên thật của mình.Nếu bây giờ hắn không thể trở về, vậy thì ít nhất cũng phải để cho ám hiệu của họ đến với Lâm Thanh Vũ trước, để y biết hắn vẫn còn sống."

Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu góc vuông."

Cố Phù Châu – đêm không ngủ.

Hắn viết một phong mật tấu sai người ra roi thúc ngựa mang về kinh thành.

Sau đó hắn đến tìm Lâm Nhữ Thiện."

Nghĩa phụ, ta cần ngài giúp một việc."

Lâm Nhữ Thiện trịnh trọng: "Theo mệnh lệnh của tướng quân."

"Có loại độc nào không thể chữa khỏi ở Tây Bắc mà chỉ có thể chữa ở kinh thành không?"

Trong một lúc Lâm Nhữ Thiện vẫn chưa ngộ kịp: "Ý của tướng quân là?"

Cố Phù Châu lặp lại lần nữa, giọng điệu vội vàng: "Nhất định phải có, nghĩa phụ, chuyện này rất quan trọng với ta."

Lâm Nhữ Thiện suy nghĩ một lúc: "Thiên Chu phù hợp với yêu cầu của tướng quân.

Loại độc này đến từ Bắc cảnh, nếu muốn giải độc phải dùng cối ngọc trong kinh giã sen tuyết Bắc cảnh ra thành bột, sau đó làm thành thuốc đưa cho người trúng độc uống ngay."

Cố Phù Châu thở phào ra một hơi: "Vậy thì tốt, vậy phiền nghĩa phụ mau hạ độc ta."

Lâm Nhữ Thiện ngạc nhiên: "Gì cơ?"

Cố Phù Châu giải thích: "Ta muốn về kinh thì chỉ còn một cách này."

Lâm Nhữ Thiện vội la: "Thiên Chu là kỳ độc ở Bắc cảnh, chỉ sơ suất thôi thì nội tạng của người trúng độc sẽ bị khí độc xâm nhập, cuối cùng chết dần chết mòn, mong tướng quân nghĩ kỹ!"

Cố Phù Châu cười: "Không sao."

Chỉ cần hắn có thể quay về thì tất cả đều đáng giá.
 
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Ngoại truyện 2


1.

Câu cáMôn thể thao Giang Tỉnh thích nhất là câu cá, cậu cũng đã kết thân được với rất nhiều "bạn câu" nhờ sở thích này.

Những "bạn câu" của cậu đa phần đều đã ngoài bốn mươi nhưng Giang Tỉnh vẫn thường gọi họ là anh em.

Cậu đã học được rất nhiều kỹ thuật câu từ các anh em của mình và cũng trang bị ngày càng nhiều các dụng cụ câu, nâng cấp chúng, trong nhà đã có một căn phòng dành riêng cho các dụng cụ câu của cậu.Hôm nay, Giang Tỉnh háo hức muốn đi câu, cậu xin Lâm Thanh Vũ như thường lệ, "Thanh Vũ, em đi câu cá được không?"

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy sự phấn khích và mong chờ trong mắt Giang Tỉnh, thở dài: "Mấy anh đẹp trai khác toàn là "trai gym", còn Giang Tỉnh lại là "trai câu"."

Giang Tỉnh đỡ trán: "...

Anh lại học mấy từ đó ở đâu thế?"

Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, nói: "Lần này anh đi câu cùng em."

Giang Tỉnh vui mừng vô cùng: "Được được, để em chọn một bộ dụng cụ cho anh..."

"Thôi," Lâm Thanh Vũ lấy một cần câu cá đồ chơi bằng nhựa màu hồng ra, "Lần trước anh đi ngang qua khu vui chơi trẻ em mua được với giá 20 đồng."

Giang Tỉnh câm nín nhìn cần câu ngắn ngủn còn không dài bằng chân của Lâm Thanh Vũ, cười: "Cái này á hả?

Thanh Vũ, có phải anh hơi bị khinh thường trò câu cá này phải không?"

Nửa ngày sau.Giang Tỉnh nhìn chiếc xô đầy ấp của Lâm Thanh Vũ rồi nhìn lại xô rỗng tuếch của mình, lòng đầy ghen tị.Cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa: "Anh bật "tool hack"!"

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng vung cần câu, nói thản nhiên: "Người học dở thường hay bày vẻ."

2.

Tiệc tất niênTiệc tất niên hằng năm sắp đến, mỗi lớp đều có một nhiệm vụ mới – chuẩn bị một tiết mục cho năm mới.Lâm Thanh Vũ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này nên cũng không muốn tham gia, càng đừng nói đến việc biểu diễn trước mặt toàn thể thầy trò toàn trường, nhưng lớp trưởng của họ lại không nghĩ thế.Lớp trưởng liên tục kỳ kèo y, cúi người chín mươi độ với y, mời y đại diện cho lớp trong tiệc tất niên trường.

Sau khi Lâm Thanh Vũ từ chối nhiều lần, lớp trưởng không những không bỏ cuộc mà còn lôi kéo bạn học cùng lớp giúp đỡ, việc lớn việc nhỏ gì cũng lấy tình lấy lý để tác động y."

Đây là vấn đề lớn liên quan đế thể diện khoa y của chúng ta đó!"

Lớp trưởng nói dõng dạc, "Xin bạn Thanh Vũ hãy nghĩ lại!"

Lâm Thanh Vũ thờ ơ: "...

Tôi không có năng khiếu gì hết."

"Không sao, chỉ cần cậu lên sân khấu là được!"

Lớp trưởng kiên quyết, "Cho dù chỉ lên sân khấu chơi game cũng có thể đoạt được giải thưởng hay nhất của năm!"

"Chưa chắc nha."

Một bạn khác xen vào, "Khoa Vật lý cũng có một anh đẹp trai đấy, nếu cậu ta cũng lên sân khấu..."

Lâm Thanh Vũ nói đầy thản nhiên: "Cậu ấy sẽ không tham gia đâu."

Bạn học: "Hả, tại sao?"

Lâm Thanh Vũ: "Đến xem em ấy còn không muốn huống chi là tự mình biểu diễn.".Trở về nhà, lúc ăn cơm Lâm Thanh Vũ nói chuyện này cho Giang Tỉnh và Thẩm Hoài Thức.

Thẩm Hoài Thức trông hơi ngượng, nói: "Tôi cũng được mời tham gia."

"Cậu diễn cái gì?"

Giang Tỉnh đùa, "Tay không đập gạch?

Đập đá trên ngực?"

Thẩm Hoài Thức nói nghiêm túc: "Tôi định diễn khinh công."

Giang Tĩnh im lặng mấy giây, vỗ vai Thẩm Hoài Thức: "Gì vậy chứ, Hoài Thức à, chúng ta bớt làm mấy chuyện trái lẽ thường đi, cậu không muốn bị bắt đi nghiên cứu đâu."

Thẩm Hoài Thức "a" lên, hơi mất tự nhiên: "Nhưng mà, tôi không biết các bạn ngoài thích xem khinh công ra còn thích xem gì nữa."

"Sao lại cần các bạn thích?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Ở Đại Du, dù gì cậu cũng là thủ lĩnh ám vệ Hoàng gia, sao phải xoắn xuýt làm mình khó chịu vì mấy chuyện của "các bạn"?"

Giang Tỉnh cười nói: "Theo như anh nói vậy thì em vẫn là hoàng đế của Đại Du đây, không phải cũng phải lên sân khấu biểu diễn "Chuyện bạn bè" đấy sao?"

Lâm Thanh kinh ngạc vô cùng: "Em muốn đi biểu diễn?"

Giang Tỉnh gật đầu, "Không ngờ đúng không."

Lâm Thanh Vũ nghi ngờ: "Em diễn cái gì?

Đàn nhị hồ"Giang Tỉnh lắc lắc ngón tay: "Nô nô."

Lâm Thanh Vũ lại đoán: "Vậy là thư pháp?"

"Cũng không luôn."

Giang Tỉnh vờ vịt thở dài, "Thanh Vũ, em giỏi nhất cái gì anh cũng không biết hở?"

Cũng phải, dù gì đây cũng là Giang Tỉnh, không đoán theo lẽ thường được.

Giang Tỉnh thấy mình giỏi nhất cái gì nhỉ?Lâm Thanh Vũ suy nghĩ một lúc, giật mình nói: "Anh biết rồi."

Vẻ mặt Giang Tỉnh đầy chờ mong: "Hử?"

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ vô cảm: "Em muốn lên sân khấu biểu diễn dán màn hình điện thoại."

"Chính xác!"

Giang Tỉnh đập bàn đứng dậy, giọng điệu hào sảngnhư chỉ điểm giang sơn, "Năm phút dán mười hai cái, hỏi xem ai có thể làm được?

Ai hả!"

3.

Thú cưngNhà của Giang Tỉnh rất lớn, nếu chỉ có ba người ở thì hơi lãng phí.

Giang Tỉnh đưa ý kiến có nên nuôi thú cưng không, Lâm Thanh Vũ và Thẩm Hoài Thức đều vui vẻ đồng ý.Vì vậy ba người chọn một ngày cuối tuần để đến cửa hàng thú cưng lớn nhất.

Vừa vào cửa, một chị gái nhân viên đã niềm nở chào đón bằng giọng chuyên nghiệp: "Cửa hàng xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Chúng tôi muốn mua thú cưng."

"Vâng," Nhân viên bán hàng mỉm cười, "Ba bạn có yêu cầu gì với thú cưng không?"

Ba người nhìn nhau, hiển nhiên cả ba đều có quan điểm khác nhau về thú cưng.Giang Tỉnh nói: "Yêu cầu quan trọng nhất là không phiền phức, không cần tôi phải thức khuya dậy sớm chăm bẳm, cũng không cần phải xúc phân cho nó...

ừm, chúng ta nuôi cá đi, Thanh Vũ, rảnh rảnh em còn có thể câu chơi."

Nhân viên bán hàng kinh ngạc, ba cậu trai này trông vẫn là học sinh, nam sinh ở độ tuổi này sẽ thích một số thú cưng có lông như mèo chó chuột hamster các kiểu, còn ngay từ đầu đã bảo muốn nuôi cá lại rất hiếm có.Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Ở đây có bán rắn không?

Nhất là loại có nọc độc ấy."

Nhân viên sững ra: "...

Dạ?"

Giang Tỉnh kéo Lâm Thanh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Thanh Vũ, không phải em đã nói với anh rồi sao?

Anh có thể muốn nuôi rắn độc ở trong lòng nhưng không được nói ra."

"Được rồi."

Lâm Thanh Vũ thỏa hiệp, "Không độc cũng được."

Nhân viên vội nói: "Ở chỗ chúng tôi không có rắn nhưng có thằn lằn và cóc, bạn có muốn xem thử không?"

Lâm Thanh Vũ thất vọng: "Thôi vậy, tôi chỉ thích rắn thôi."

Y quay sang Thẩm Hoài Thức hỏi: "Cậu thì sao?

Cậu muốn nuôi gì?"

"Lâu rồi tôi không cưỡi ngựa," Ánh mắt Thẩm Hoài Thức hiện vẻ nhớ nhung, "Nếu được, tôi hi vọng có thể có được một con ngựa của riêng mình."

Nhân viên: "..."

Hay lắm, hóa ra cái cậu đầu tiên bảo muốn nuôi cá lại là cậu bình thường nhất.-Hết-____________________

🎉🎉Hết thiệt ùi nhen bà con 🎉🎉
 
Back
Top Bottom