- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #151
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Phiên ngoại hiện đại: Đế Hậu - END
Phiên ngoại hiện đại: Đế Hậu - END
Kinh thành Đại Du nằm ở gần phía bắc đất nước, mặc dù không phải là nơi băng tuyết quanh năm như phía bắc, nhưng mùa đông gió bắc vẫn rít gào se lạnh.
Mấy ngày nay trời mưa liên tục, mọi thứ đều ẩm ướt, băng kết trên mái hiên, ngay cả trong cung điện đốt lò sưởi cũng không thể ngăn được cái lạnh, ẩm ướt xâm chiếm cơ thể.
Lâm Thanh Vũ không sợ lạnh, nhưng cũng cảm thấy mùa đông năm nay cực kỳ lạnh lẽo, huống chi đến mùa đông là Giang Tỉnh không thể rời khỏi giường.
Trời càng lạnh, gánh nặng trên vai các cung nữ thái giám ngày càng lớn - ngày trước bọn họ gọi Hoàng Thượng dậy chỉ mất một nén hương.
Nhưng bây giờ, họ chỉ đành nhờ đến sự giúp đỡ của Hoàng Hậu.
Chỉ cần Hoàng Hậu mở miệng, Hoàng Thượng sẽ giãy giụa một cách tượng trưng trong chốc lát, sau đó vẫn phải ngoan ngoãn bò dậy, đau khổ thượng triều.
Sau buổi thượng triều ngày hôm đó, Giang Tỉnh ở lại thương nghị với một số trọng thần trong Cần Chính Điện.
Tiểu Tùng Tử bước tới, dâng một tách trà nóng nói: "Bệ hạ, Thẩm thị vệ cầu kiến."
Hai tháng trước, Giang Tỉnh đã lệnh Thẩm Hoài Thức đến phía nam để bí mật điều tra một số quan chức địa phương, xem ra đã có chút manh mối.
Giang Tỉnh khẽ gật đầu, mỉm cười với các vị đại thần: "Hôm nay đến đây thôi.
Dạo này trời lạnh, các chư vị ái khanh đừng quên mặc thêm quần áo nhé."
Sau khi các đại thần cảm tạ rời đi, Thẩm Hoài Thức đi từ cửa bên cạnh vào.
Giang Tỉnh miễn lễ thúc giục: "Ngươi mau báo cáo nhanh lên, ta nghe xong còn phải lên giường."
Thẩm Hoài không hiểu: "Lên giường?"
Lúc này còn chưa tới giờ cơm trưa.
Tiểu Tùng Tử cười khổ giải thích: "Thẩm đại nhân có điều không biết, bây giờ Hoàng Thượng đều nằm trên giường xem tấu sớ."
Từ xưa đến nay, các vị Hoàng đế xem tấu sớ trên giường đều là những lúc bệnh tật triền miên, nhưng không thể bỏ mặc quốc sự.
Còn Hoàng đế của bọn họ lười dậy là vì sợ lạnh.
Thẩm Hoài Thức không khỏi bật cười, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nói cho Thánh Thượng tất cả những gì mình đã điều tra được.
Một vị đô úy Giang Nam lạm dụng quyền lực để trục lợi, cướp bóc mồ hôi nước mắt của nhân dân, nuôi tư binh, tội ác tày trời.
Hắn ta lẽ ra phải bị trừng phạt vì tội ác của mình.
Nhưng vấn đề là người này lại là cháu ruột của Tương Quốc Công.
Trước khi Đại Uyên khai quốc, Tương Quốc Công đời thứ nhất đã vào sinh ra tử cùng Thái Tổ Hoàng đế, thậm chí còn cứu sống Thái Tổ.
Sau khi khai quốc, Thái Tổ không những ban thưởng cho Tương Quốc Công tước vị cha truyền con nối mà còn ban cho ông một kim bài miễn tử, điều này đảm bảo cho con cháu của ông sẽ mãi giàu sang thịnh vượng.
Giang Tỉnh suy nghĩ một lát, nói: "Đã vậy thì nể mặt Uyên Thái Tổ một chút cũng không sao."
Thẩm Hoài nói: "Ý Hoàng thượng là... tha cho hắn ta?"
Giang Tỉnh cười nói: "Có thể khiến hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không?"
Thẩm Hoài chợt nghĩ.
Hoàng đế và hoàng hậu đối xử với hắn khác với những người khác.
Điều mà hắn thấy chính là một hiền nhân rộng rãi hào phóng.
Nên đôi khi quên rằng hiền nhân cũng là một vị vua cai trị thiên hạ, nắm giữ toàn bộ quyền sinh sát trong tay.
Thấy Thẩm Hoài Thạch im lặng, Giang Tỉnh hỏi: "Lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn?"
Thẩm Hoài Thạch vội vàng nói: "Không dám - thuộc hạ tuân lệnh."
Khi hai người đang nói chuyện, trời bên ngoài lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách, gió đong đưa hàng tre.
Giang Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không vui nói: "Lại mưa rồi, khi nào mới có tuyết?"
"Bẩm Hoàng thượng, sắp rồi."
Thẩm Hoài Thức nói, "Hoàng thượng thích tuyết rơi sao?"
Giang Tỉnh nói thản nhiên: "Trước đây thì thích."
Trước đây thích, vậy có nghĩa là bây giờ không thích.
Thẩm Hoài Thức thận trọng nói: "Nếu Hoàng thượng không thích tuyết, có thể đến hành cung ở Giang Nam ở một thời gian."
Thẩm Hoài Thạch là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của Giang Tỉnh.
Giang Tỉnh tin tưởng hắn nên thỉnh thoảng cũng nhắc đến những chuyện đã qua trước mặt hắn: "Trẫm lớn lên ở phương nam, hiếm khi được thấy tuyết.
Không phải trẫm phóng đại đâu.
Ở quê của trẫm, người phương nam thấy tuyết là một chuyện đáng kinh ngạc, giống như Tết vậy."
Nhưng...
Giang Tỉnh cười khẽ: "Ta không thích nữa."
Hắn đã chết hai lần trong trời tuyết ở Dại Du.
Hắn là người lạc quan tích cực nên không bị ám ảnh bởi tuyết, nhưng Lâm Thanh Vũ thì khác.
Sau khi Thẩm Hoài Thức rời đi, Tiểu Tùng Tử khoác áo lông chồn lên người Giang Tỉnh, cầm ô, đi một đường từ Cần Chính Điện đến tẩm điện của Hoàng Hậu.
Trước khi vào cung, Giang Tỉnh do dự nói: "Hay là trẫm cởi áo lông ra nhé."
"Bệ hạ không được đâu."
Tiêu Tùng Tử nghiêm túc khuyên nhủ: "Bệ hạ, hôm nay trời rất lạnh, ngài nhất định phải bảo trọng long thể."
Giang Tỉnh giãy dụa nói: "Trẫm cũng thấy lạnh.
Nhưng sắp được gặp hoàng hậu rồi.
Liệu mặc áo lông chồn này trông có cồng kềnh hay không phong lưu tiêu sái như mọi ngày không?"
Tiểu Tùng Tử vội nói.
"Hoàng thượng là thiếu niên phong lưu, ngọc thụ lâm phong, nào có liên quan đến hai chữ 'cồng kềnh' được?"
Đây cũng không phải lấy lòng thiên tử mà là sự thật.
Thánh thượng chưa đầy hai mươi, dáng người nằm giữa thiếu niên và người trưởng thành, cho dù có mặc hai lớp áo lông chồn cũng sẽ không thấy mập mạp... nên không có đâu.
Lời của Tiểu Tùng Tử cũng không khiến Giang Tỉnh yên tâm.
Cuối cùng hắn nghiến răng cởi áo lông chồn sải bước vào cung điện.
Trong cung, Lâm Thanh Vũ nghe thấy cung nữ thông báo, nhưng cũng không đứng dậy đón hắn, chỉ ngước mắt nhìn.
Chưa kịp nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng: "Ta trở lại rồi!"
Lâm Thanh Vũ nói: "Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao."
Giang Hành cười nói: "Vẫn ổn, ta không sợ lạnh."
Lâm Thanh Vũ mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu xanh nhạt, đứng trước cửa sổ mưa phùn, khiến khuôn mặt y sáng trong như bầu trời.
Giang Tỉnh đi tới phía sau y, thò tay xuống dưới mũ của Lâm Thanh Vũ, hài lòng nói: "Hầy, ấm ghê."
Vừa rồi ai nói không sợ lạnh?
Lâm Thanh Vũ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ gọi Hoa Lộ đến, nhờ nàng cho thêm than vào lò, rồi lấy thêm một cái bếp lò cầm tay.
Giang Tỉnh xen vào: "Nhân tiện lấy thêm mấy củ khoai lang - mùa đông ăn khoai lang nướng là hợp nhất.
Lấy khoai sống ấy, trẫm sẽ tự nướng."
Ở Đại Du, khoai lang nướng hay khoai lang là thực phẩm chủ yếu của người cơ cực, hiếm khi xuất hiện trong nhà quyền quý giàu có chứ đừng nói là trong cung.
Nhưng Thánh thượng nói muốn ăn, vì thế dù Thượng Thực Cục có đào thì cũng phải đào ra cho Thánh Thượng.
Giang Tỉnh nói: "Ta nhớ khi mùa đông đến, trước cổng trường sẽ có một quán nhỏ bán khoai lang nướng, ở xa cũng ngửi thấy mùi thơm..."
Nói được nửa chừng, Giang Tỉnh nhận ra Lâm Thanh Vũ không chú tâm hỏi: "Sao vậy Thanh Vũ?
Trông ngươi hơi lơ đãng."
Lâm Thanh Vũ tiếc nuối nói: "Hôm nay rắn độc của ta ngủ đông rồi."
Giang Hành nói: "Rắn độc cũng là rắn mà?"
"Lúc tạm biệt, ta thực sự đã nói lời tạm biệt với nó còn nói nhiều thứ khác nữa."
"Ồ, sau đó thì sao?"
Lâm Thanh Vũ nói một cách không tự tin: "Giang Tỉnh, ngươi có thấy ta kỳ lạ không, tự dưng lại đi nói chuyện với một con rắn?"
"Không đâu, người bình thường cũng thích nói chuyện với rắn mà."
Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ dịu lại: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Giang Tỉnh cười nói, "Chuyện này quá bình thường, ở quê ta, ai cũng có rắn độc, hằng ngày trước khi ngủ còn kể chuyện cho rắn nghe."
Lâm Thanh Vũ nghi ngờ nhìn Giang Tỉnh.
Lúc này, Tiểu Tùng Tử ôm một hộp gấm đi vào: "Bệ hạ, mọi thứ ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong."
Giang Tỉnh rất hứng thú nói: "Đưa trẫm xem."
Lâm Thanh Vũ nhìn thấy bên trong có một hàng ngọc ấn: "Đây là...?"
Giang Hành nói: "Ngọc ấn."
"Ta biết đó là ngọc ấn."
Lâm Thanh Vũ cầm một cái ngọc ấn trong đó, lật lại.
Nhìn thấy dòng chữ "Trẫm duyệt" được khắc ở phía dưới, đây rõ ràng là chữ viết tay của Giang Tỉnh.
Y lại lấy một cái ngọc ấn lớn hơn một chút, ở dưới khắc dòng chữ "Trẫm bình an, đừng lo lắng."
Ngoài ra còn có "Chuẩn tấu", "Không được, có chết cũng không được", v.v.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Lâm Thanh Vũ rất hiểu Giang Tỉnh.
Nháy mắt là biết cá mặn đang nghĩ gì.
Y nhíu mày thở dài: "Trình độ lười biếng của Hoàng thượng chúng ta lại đạt tới một cảnh giới mới rồi."
"Trẫm duyệt" là cho chuyện nhỏ không quan trọng, "Trẫm bình an, đừng lo lắng" chính là cho tấu sớ thỉnh an.
Còn "Chuẩn tấu" và "Không được", là những cách phê duyệt mà ngự phê thường dùng.
Lần trước Giang Tỉnh cải tiến long ỷ, lắp thêm bốn cái bánh xe dưới đó, khi rảnh rỗi có thể trượt loanh quanh từ tẩm cung đến Cần Chính điện, sau đó còn cho người làm lại chỗ tựa lưng trên long ỷ, long ỷ vốn cứng nay trở nên mềm mại thoải mái, vừa đủ nâng đỡ phần lưng dưới của người ngồi.
Các đại thần quan viên lần lượt bắt chước làm theo, ai cũng có một chiếc, thậm chí nhiều học sinh ở Hàn Lâm Viện và thái y ở Thái Y Thự cũng ngồi trên những chiếc ghế này để đọc sách.
Giang Tỉnh phàn nàn: "Mỗi lần bọn họ rảnh rỗi là dâng sớ, chuyện rắm gì cũng nói với ta.
Ngươi có biết mỗi ngày ta phải viết bao nhiêu chữ "Trẫm duyệt" không?
Viết đến mức ta sắp không nhận ra mấy chữ này luôn rồi."
Nếu nói Lâm Thanh Vũ có sở thích kỳ lạ nào không thì đó chính là xem cá mặn bị ép làm việc.
Mặc dù có chút đau lòng nhưng rất buồn cười.
"Ngươi có thể khắc thêm "Thanh Vũ" hoặc "Bảo bối"."
"Hả?"
"Bình thường ngươi hay trò chuyện với ta thông qua Tiểu Tùng Tử, thường hay viết mấy chữ này nhất."
"Sao lại giống được," Giang Tỉnh nói, "'Thanh Vũ' và 'bảo bối' là những chữ ta muốn tự mình viết."
Lâm Thanh Vũ lại nói: "Vậy ngươi khắc "Ta mệt quá", "Ta buồn ngủ quá", "Ngươi đang làm gì đó" – đây là những câu ngươi hay dùng."
Giang Tỉnh: "..."
Hai người ngồi cạnh bếp than, vừa nướng khoai vừa trò chuyện linh tinh.
Sau khi khoai chín, Giang Tỉnh kêu Hoa Lộ lấy hai cái thìa nhỏ qua, múc ra ăn cùng Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ hiếm khi ăn khoai lang nướng thế này, nên khi thưởng thức món ăn trong tay phu quân cũng thấy thơm ngon đến không ngờ.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần cho đến khi im lặng.
Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như tạnh mưa rồi?"
Giang Tỉnh không quan tâm lắm: "Ừm ừm."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Có muốn ra ngoài chơi không?"
Giang Tỉnh không hào hứng lắm: "Không muốn, ở ngoài lạnh lắm.
Chúng ta lên giường ngủ trưa đi."
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Giang Tỉnh: "Nhưng ta nhớ, ngươi rất thích tuyết rơi."
Giang Tỉnh dừng lại, thử thăm dò: "Nhưng không phải ngươi không thích sao?"
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Bây giờ ta thích.
Hoàng thượng có thể ra ngoài ngắm tuyết với ta được không?"
Giang Tỉnh cong môi, cầm áo lông chồn choàng lên vai Lâm Thanh Vũ: "Được."
Hai người nắm tay ra ngoài.
Mưa hóa thành tuyết, tuyết vừa chạm đất đã tan nên cũng chẳng có cảnh tượng gì.
Trong mắt Giang Tỉnh phản chiếu những bông tuyết bay trong gió, sáng ngời như trẻ nhỏ đang ngóng chờ năm mới: "Thanh Vũ, ngươi nói xem chừng nào thì tuyết mới đọng lại?"
"Không nhanh lắm, ít nhất phải mất một đêm."
"Vậy khi tuyết đọng rồi, chúng ta cùng đắp người tuyết nhé?"
Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười: "Ừm."
Lâm Thanh Vũ đứng dưới mái hiên đưa tay ra, để những bông tuyết trắng mềm mại rơi vào lòng bàn tay.
Không phải y ghét tuyết, y chỉ ghét những ngày tuyết rơi không có Giang Tỉnh.
Mà cũng không phải y thích tuyết — y chỉ thích, những ngày có Giang Tỉnh ở bên.