- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,386
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
Ngoại truyện 10
Ngoại truyện 10
Đến giờ đi ngủ, Giang Tỉnh nhường phòng mình cho Lâm Thanh Vũ.
Hắn hướng dẫn cho Lâm Thanh Vũ cách bật đèn, cách chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng thế nào, khát thì có thể uống nước trong tủ lạnh mini.Lâm Thanh Vũ chỉ vào bức tranh của một người đàn ông da đen trên đầu giường, hỏi: "Người này là ai?"
"Một ngôi sao bóng rổ, tôi rất thích anh ấy."
Nhắc tới thần tượng của mình, Giang Tỉnh tràn đầy mong muốn chia sẻ, "Tôi còn có một đôi giày thể thao tự tay anh ấy ký tặng, tôi lấy cho anh xem nhé?"
"Không cần."
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Em chưa bao giờ để chân dung của anh lên đầu giường."
Giang Tỉnh ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Cái này khác mà."
Giang Tỉnh nhìn Lâm Thanh Vũ lên giường, đắp chăn, hai tay cũng bỏ vào trong chăn, nói: "Tôi đi đây.
Tôi ngủ ở phòng dành cho khách, có chuyện gì anh cứ đến tìm tôi."
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng.
Không lâu trước đây, y còn cùng chung chăn gối với Giang Tỉnh, long phụng điên đảo, giờ lại phải phân giường đi ngủ, quả thực vô lý.Giang Tỉnh giúp y tắt đèn, đi tới cửa thì nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi Thanh Vũ, có phải anh thích màu trắng đúng không?"
Lâm Thanh Vũ hơi vui: "Em nhớ à?"
"Tôi chỉ nhớ mấy hình ảnh, hình như anh mặc màu trắng với xanh khá nhiều."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đúng thế."
Thường ngày y hay mặc màu trắng, mà quan phục Đại Du là màu xanh, cho nên y mặc hai màu này nhiều nhất.Giang Tỉnh lại hỏi: "Màu trắng và màu xanh lam, anh thích màu nào hơn?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Màu trắng."
Giang Tỉnh cười cười: "Được rồi, ngủ ngon."
Trước khi ngủ, Giang Tỉnh sửa sang lại hoa phục của Lâm Thanh Vũ, dùng điện thoại chụp mấy tấm ảnh.
Hắn không biết nhiều về Hán phục và Hán phục cách tân, quyết định xin giúp đỡ từ các dân chuyên.
Hắn nhớ Bùi Chỉ Kỳ học cấp hai đã vào giới Hán phục, vì thế gửi ảnh chụp cho Bùi Chỉ Kỳ.Giang Tỉnh: 【Cô thấy bản Hán phục cách tân này giá bao nhiêu tiền?】Bùi Chỉ Kỳ: 【!!!
Cậu lấy ảnh từ đâu ra đấy?!】Giang Tỉnh: 【Sao kích động thế?】Bùi Chỉ Kỳ: 【Cậu lên xem hot search bản địa đi!】Giang Tỉnh mở Weibo, quả nhiên thấy được hai hot search: #Lễ hội Hán phục Quảng Châu# và #Thái tử điện hạ đang lẩn trốn ở lễ hội Hán phục#.Trên Hot search đăng đầy bức ảnh Lâm Thanh Vũ mặc hoa phục, khuôn mặt lạnh lùng, bước qua triển lãm Hán phục, lấy giá trị nhan sắc một người nâng cao giá trị nhan sắc của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Mé Thái tử điện hạ đang lẩn trốn gì chứ, đại mỹ nhân rõ ràng là đang tìm chồng cơ mà.
Nghĩ đến mình chính là người chồng kia, Giang Tỉnh cười nhẹ, nâng tay chậm rãi che kín hai mắt của mình.......
Cái này cũng quá kích thích, người bình thường ai mà chịu nổi.Bùi Chỉ Kỳ nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh kia, nói: 【Nếu để tôi định giá, thì ít nhất cũng phải mười mấy vạn.】Giang Tỉnh: 【Thấp.】Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Vũ tỉnh lại trong phòng Giang Tỉnh, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, y ngẩn ra một lát.
Một ngày đã qua, mà Từ Quân Nguyện vẫn chưa nghĩ ra cách đưa bọn họ trở về.
Đợi y trở lại Đại Du, nhất định phải phá nát thiện phòng mới xây của Từ Quân Nguyện.Lâm Thanh Vũ đi vào phòng dành cho khách, nam sinh trên giường đang ngủ ngon lành.
Giang Tỉnh quen để điều hòa nhiệt độ thấp, chăn bông bọc quanh người rất chặt, chỉ lộ nửa khuôn mặt nằm nghiêng ngoài chăn.Lâm Thanh Vũ ngồi xuống mép giường, sờ sờ sống mũi nam sinh, sau đó bóp không chút thương tiếc.Giang Tỉnh nhăn mày, áp suất không khí xung quanh dường như giảm xuống.
Đôi mắt hắn hé ra một khe mỏng, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
Lâm Thanh Vũ lại không để ý chút nào, nói: "Là anh."
Trong dự kiến, nam sinh đầu tiên là mờ mịt một lát, đợi thấy rõ là y, tức giận khi bị đánh thức nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Hắn mông lung mà cười với Lâm Thanh Vũ, lại nhắm hai mắt lại, giọng nói ủ rũ mang theo giọng mũi: "Cho em ngủ thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, cảm ơn bảo bối......"
Lâm Thanh Vũ nhất thời không nghe rõ ràng: "Em gọi anh là gì?"
Giang Tỉnh nhắm mắt là ngủ như chết.
Lâm Thanh Vũ nhìn thấy bên gối hắn đặt một quyển sách tên là 《Đề thi đại học 5 năm, đề mô phỏng 3 năm》, sách này vừa to vừa dày đến mức có thể dùng để gối đầu.Nghĩ giờ Giang Tỉnh còn đang học lớp mười hai.
Giang Tỉnh từng nói, ở quê hắn, học cao trung là khoảng thời gian thiếu ngủ và nghỉ ngơi nhất.
Hiếm lắm mới có được một kỳ nghỉ, có lẽ nên để hắn ngủ thêm lát nữa.Lâm Thanh Vũ nhìn nam sinh trong lúc ngủ, Giang Tỉnh mất đi mấy năm ký ức dường như cũng trẻ theo vài tuổi.
Khi Giang Tỉnh là Cố Phù Châu, dù nội tâm thế nào, thì bên ngoài vẫn phải thể hiện như một người đàn ông trưởng thành; sau này Giang Tỉnh trở thành quốc quân một nước, đã tu luyện đến mức thành thạo, co được giãn được, một khắc trước vẫn là minh quân rộng lượng khoan dung, một khắc sau đã trở thành quân vương nắm trong tay quyền lực sinh sát.Mà ở cố hương, Giang Tỉnh lại giống như thời còn là Lục Vãn Thừa.
Nếu sau này không có nhiều chuyện phát sinh, có lẽ Giang Tỉnh vẫn sẽ luôn như vậy.Lâm Thanh Vũ trong lòng dâng lên cảm khái nào đó khó nói rõ, y xốc chăn lên giường, tìm được vị trí quen thuộc trong ngực Giang Tỉnh, nằm một lát, cảm thấy có gì không đúng lắm.Lâm Thanh Vũ tự hỏi không đúng chỗ nào, sau đó cầm lấy tay Giang Tỉnh đặt lên eo mình —— Cảm giác này mới đúng.Vì thế, khi Giang Tỉnh giữa trưa tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình nhiều thêm một mỹ nhân tóc dài.
Mỹ nhân gối cánh tay hắn, hô hấp nhẹ nhàng vang bên tai.Thân thể Giang Tỉnh cứng nhắc như tang thi, cánh tay hắn đã sớm tê rần, có lẽ sắp gãy rồi —— Lâm Thanh Vũ lên giường từ khi nào?Hắn mơ hồ nhớ lại một màn buổi sáng, kinh ngạc nghĩ, bị đánh thức sớm như thế mà hắn không tức giận chút nào, đây còn là hắn ư.Giang Tỉnh không dám lộn xộn, thật cẩn thận cầm điện thoại trên tủ đầu giường.
Chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng lại đánh thức mỹ nhân vốn ngủ không sâu.Giang Tỉnh cúi đầu đối diện đôi mắt của Lâm Thanh Vũ, cố gắng bình tĩnh nói: "Sớm?"
"Sớm."
Lâm Thanh Vũ nói, "Có phải em nhớ ra gì rồi không?"
Giang Tỉnh cẩn thận hồi ức: "Trong đầu vẫn chỉ có mấy hình ảnh linh tinh thôi."
Lâm Thanh Vũ ý vị không rõ mà cười.
Nghĩ đến có một vài thứ đã khắc vào sâu trong linh hồn Giang Tỉnh, cho dù mất đi ký ức, nhưng vẫn sẽ lưu lại bản năng.
"Rời giường thôi, đến giờ dùng cơm trưa rồi."
Lâm Thanh Vũ xuống giường, đi vào phòng tắm.
Ngày hôm qua Giang Tỉnh đã dạy y cách dùng đồ hiện đại rửa mặt, y cảm thấy rất hứng thú với thứ gọi là "Bàn chải điện", nếu có thể dùng cái này để rửa sạch một ít dược liệu khó rửa sạch, vậy thì cực tốt.Lúc Lâm Thanh Vũ rửa mặt, nhận thấy sau lưng có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình.
Y nâng mắt, ánh mắt giao nhau cùng Giang Tỉnh trong gương: "Sao thế."
Giang Tỉnh đi tới, giúp y vén tóc dài qua sau tai: "Tóc anh dính vào nước rồi này."
Lâm Thanh Vũ nghiêng mắt nhìn tóc dài qua vai: "Đúng là có hơi phiền, em có thể giữ giúp anh không?"
Này mẹ nó còn phải hỏi?Giang Tỉnh đứng phía sau Lâm Thanh Vũ, khi Lâm Thanh Vũ cúi người rửa mặt, hắn giúp Lâm Thanh Vũ giữ tóc dài, miễn cho chúng bị nước làm ướt nhẹp.
Bởi vì Lâm Thanh Vũ mặc áo phông hơi lớn, lấy góc độ nhìn trên cao xuống của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và xương cánh bướm mê ngươi của đối phương.Cảm ơn, tôi đã bị quyến rũ.Thế sự vô thường.
Theo trí nhớ của hắn, giờ này hôm qua hắn còn đang đứng đây đánh răng rửa mặt, hôm nay hắn đã đứng giúp vợ đẹp từ trên trời rơi xuống cầm tóc."
Trong nhà có kéo không?"
Lâm Thanh Vũ lau khô bọt nước trên mặt, "Anh muốn cắt tóc."
Y từng thấy Giang Tỉnh tóc ngắn ở Đại du, lúc ấy đã có ý muốn thử cắt tóc ngắn.
Đáng tiếc, thứ nhất y là Thừa tướng, sau là Hoàng Hậu, việc chú ý dáng vẻ không thể không thận trọng.Giang Tỉnh lấy lại tinh thần, hỏi: "Anh muốn tự cắt?"
"Ừm."
"Nếu cắt hỏng thì sao."
"Không sao," Lâm Thanh Vũ bình tĩnh mà trần thuật sự thật, "Cắt hỏng thì anh cũng không xấu đến nỗi nào."
Giang Tỉnh nhìn chằm chằm tóc dài trong tay, chậm rãi nói: "Tôi vẫn nên dẫn anh ra ngoài cắt thì hơn."
Lâm Thanh Vũ nghe ra tiếc hận trong giọng nói của Giang Tỉnh, hỏi: "Em không muốn anh cắt?"
"Không có."
Giang Tỉnh cười cười, "Đây là tóc của anh mà, anh tự quyết định là được."
Lâm Thanh Vũ quan sát vẻ mặt Giang Tỉnh, nói: "Ngày mai rồi cắt.
Hôm nay cho em tạm biệt lần cuối."
Giang Tỉnh vẻ mặt trìu mến vuốt vuốt tóc dài của Lâm Thanh Vũ: "Thời gian không còn nhiều, tôi phải đặt tên cho từng cọng mới được."
"Tùy em."
Hai người đều không biết nấu cơm, cơm trưa chỉ có thể gọi cơm hộp.
"Thanh Vũ, anh muốn ăn cái gì?"
Hắn dũng cảm nói, "Đừng ngại, cứ gọi tự nhiên."
Lâm Thanh Vũ đương nhiên sẽ không khách sáo với chồng mình, mấy thứ y mang từ Đại Du đến cũng đủ cải thiện cuộc sống nghèo khó của Giang Tỉnh rồi.
"Cá tươi róc xương, cua hấp cam, bánh thủy tinh long phượng, thêm một món rau xào chay theo mùa —— tạm thời ăn mấy món đó trước."
Giang Tỉnh chần chờ: "Ngại quá, Thừa tướng đại nhân có thể nói lại lần nữa không?"
Giang Tỉnh phải chuẩn bị cơm trưa, sợ Lâm Thanh Vũ một mình nhàm chán, nên mở TV phòng khách cho y xem.
Để tiện cho Lâm Thanh Vũ xem hiểu, còn cố ý chọn một bộ phim cổ trang.
Lâm Thanh Vũ bị TV hấp dẫn chú ý, hơn nữa không thầy dạy cũng biết được cách đổi kênh.
Y xem hết sức chăm chú, ngay cả chuông cửa vang lên cũng không biết.Giang Tỉnh mở cửa, lấy được cơm trưa đặt trên bàn: "Thanh Vũ, qua đây ăn cơm —— Thanh Vũ?"
Hắn gọi ba lần, Lâm Thanh Vũ mới đáp lại hắn.
Nhìn thức ăn đầy bàn, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Mấy món này từ đâu ra vậy."
"Đương nhiên là người khác làm, kỹ năng nấu nướng của tôi vẫn chưa được thể hiện đâu."
Giang Tỉnh giọng nói ngừng lại, "Anh muốn tôi thể hiện không?"
"Không cần.
Nhưng mà, không phải nhà em không có hạ nhân à?"
"À, tôi kêu quản gia giúp."
"Quản gia?"
Lâm Thanh Vũ nhìn trái nhìn phải, không thể tin được, "Địa bàn này nhà em, mà cũng cần quản gia?"
Giang Tỉnh yếu đuối giải thích: "Quản gia không phải là của một mình nhà tôi, mà là quản gia chung của tất cả các chủ sở hữu, chẳng qua chỉ là phục vụ một một, tương đương với dịch vụ quản lý bất động sản cao cấp, một tháng phải mất hai ba vạn phí dịch vụ quản lý......"
Thấy Lâm Thanh Vũ sắp mở miệng nói gì đó, Giang Tỉnh chắp tay trước ngực, hèn mọn nói: "Đừng mắng đừng mắng, con biết con nghèo."
Lâm Thanh Vũ đem lời nói nuốt trở vào, an ủi hắn: "Sẽ khá lên thôi."
Những món do Lâm Thanh Vũ gọi đều là những món ăn thường ngày trong gia đình quyền quý ở Đại Du, mà nay tha hương được ăn, hương vị lại không quá giống, chắc đã được cải tiến thêm.
Y nếm ra được rất nhiều gia vị y chưa từng được ăn trước đây, hương vị cũng có nhiều cấp độ cảm giác hơn.Giang Tỉnh hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Lâm Thanh Vũ nhẹ gật đầu: "Tạm được, có đặc sắc hơn đồ ăn Thượng Thực Cục ở Đại Du làm ra, khó phân cao thấp."
Giang Tỉnh chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, tốt xấu gì cũng đạt hai sao Michelin."
Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên nói: "Michelin là cái gì?"
Giang Tỉnh nghiêm túc phổ cập khoa học cho vợ mình: "Là một loại lốp xe." (1)Nhìn mỹ nhân ăn cơm đúng thật là một loại hưởng thụ.
Khi Giang Tỉnh còn nhỏ cũng có học qua lễ nghi, nhưng hắn tính cách lạnh nhạt, người lại lười, hận không thể nằm trên giường ăn cơm.
Hắn giả vờ ưu nhã trước mặt người khác làm sao bằng được với Lâm Thanh Vũ sinh ra đã có sẵn.Lúc Lâm Thanh Vũ cúi đầu ăn, tóc dài cũng sẽ buông xuống, y đành phải lấy tay đè tóc phía trước như con gái.Mẹ nó quá đáng yêu.
Mỹ nhân đáng yêu như vậy, lúc làm Thừa tướng thật sự có thể trấn áp văn võ bá quan à.Giang Tỉnh nhìn đến mức tim nóng hừng hực, máy bàn phòng khách vang lên, là dịch vụ quản lý bất động sản gọi tới: "Bạn học Giang, có chuyển phát nhanh đến này, tôi đã mang đến trước cửa nhà cậu rồi."
"Được, cảm ơn."
Giang Tỉnh lấy chuyển phát nhanh, lại đến phòng sách lục tung một trận, khi trở lại phòng ăn trên tay có thêm một chiếc điện thoại cũ."
Đây là điện thoại tôi không dùng nữa, bên trong có sẵn một cái sim."
Hắn cùng Lâm Thanh Vũ nói, "Giờ làm sim mới phải có căn cước, anh dùng tạm cái này nhé."
Lâm Thanh Vũ nói: "Được, mang qua đây đi."
Giang Tỉnh không hiểu: "Anh muốn làm gì?"
Lâm Thanh Vũ nghi hoặc nói: "Không phải em muốn đưa điện thoại cũ cho anh à?"
"Tôi chỉ lấy sim ở trong ra thôi."
Giang Tỉnh không thể tưởng tượng mà nhìn y, "Anh muốn dùng điện thoại cũ của tôi á?
Anh làm sao dám."
Lâm Thanh Vũ nhướng mày: "Em có ý gì đây."
"Sao có thể để anh dùng điện thoại cũ của tôi được."
Giang Tỉnh giơ hộp mới tinh trong tay lên, "Đã làm vợ người ta rồi, thì đương nhiên phải dùng điện thoại đời mới nhất."
Lâm Thanh Vũ bất đắc dĩ nói: "Lại chơi kiểu này, em chơi không chán à?"
"Hả?
Sao anh lại nói là 'lại'?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Mỗi lần em tặng gì cho anh, đều sẽ đột nhiên đưa, trước nay đều không đoán trước được."
Giang Tỉnh rất vừa lòng: "Không hổ là mình."
Hắn mở hộp, bên trong là một cái điện thoại màu trắng, "Nhưng lần này đoán được mà."
Lâm Thanh Vũ nao nao, hiểu được: "Lần này không tính, anh không hiểu cái này.
Nếu anh biết, tất nhiên có thể nhìn ra."
"Không hiểu cũng không sao, tôi có thể dạy anh."
Giang Tỉnh lắp sim điện thoại vào, theo trình tự kích hoạt máy, "Tôi dạy anh cách gọi điện trước."
"Điện thoại thì học sau," Lâm Thanh Vũ nói, "Anh muốn xem TV xong."
"TV gì?"
Làm Lâm Thanh Vũ nhớ mãi không quên chính là một bộ cảnh sát xã hội đen Hong Kong.
Giang Tỉnh ở trong bếp cắt vài loại trái cây mang đến phòng khách, thấy Lâm Thanh Vũ ngồi trên thảm, nhìn không chớp mắt vào TV."
Thanh Vũ, anh không được xem TV gần như vậy, nếu không mắt sẽ không thoải mái."
Giang Tỉnh nói xong liền ngây người, tiếp theo nhịn không được phun tào chính mình, "Chờ đã, mẹ nó sao mình giống bà mẹ già của người ta vậy."
Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Tỉnh, vươn hai tay: "Vậy thì, làm phiền em ôm anh lên ghế mềm."
Giang Tỉnh buông đĩa đựng trái cây, đáp lại như không có việc gì.Đừng hoảng hốt, mày có thể, mày nhất định làm được.
Đây là vợ mày kết hôn hơn bốn năm, hai người lên giường không biết lên bao nhiêu lần rồi, giờ chỉ bảo mày ôm một chút mà thôi, mày khẩn trương cái rắm.Sau khi xây dựng tâm lý xong, Giang Tỉnh thong dong bế ngang đại mỹ nhân dính người lên, đặt trên sô pha, sau đó nói cho y: "Cái ghế mềm này gọi là sô pha."
Lâm Thanh Vũ nói: "Nhớ rồi."
Michelin và sô pha, hôm nay y lại học được hai từ mới.Lâm Thanh Vũ hình như hoàn toàn không ý thức được mình vừa vô thức làm nũng, lực chú ý vẫn đặt vào TV.
Giang Tỉnh ngồi xuống bên cạnh y, cùng nhau xem TV.
Điều hòa mở hơi thấp, Lâm Thanh Vũ dùng chăn mỏng che hai vai, đầu tự nhiên dựa vào vai Giang Tỉnh.Lâm Thanh Vũ động tác thuần thục tự nhiên, như đã làm loại chuyện này vô số lần.Nhưng vấn đề là, hắn không nhớ rõ.
Mỗi câu, mỗi hành động tự nhiên của Lâm Thanh Vũ, với hắn mà nói đều là kích thích lớn đến thể xác và tinh thần.Thế này trông hắn có vẻ ngờ nghệch.
Rất không công bằng.Giang Tỉnh bi phẫn đầy một bụng, TV chiếu cái gì cũng không biết.
Cho đến khi hắn nghe thấy Lâm Thanh Vũ hỏi: "Giang Tỉnh, đó là cái gì."
Giang Tỉnh quét mắt màn hình, trên TV chính là đoạn cảnh sát và cướp đang bắn nhau: "Súng lục, súng ống, vũ khí lợi dụng hỏa dược phóng đạn ra ngoài, là vũ khí thường thấy nhất ở hiện đại."
"Vũ khí?"
Lâm Thanh Vũ nhìn khẩu súng vai chính cầm trong tay nháy mắt bắn chết một tên địch, "Nó hình như lợi hại hơn cây thương Thanh Vân Cửu Châu."
"Đúng vậy.
Thời đại thay đổi rồi, đại nhân."
"Vậy so với rắn độc nhỏ của ta thì sao?"
"Chắc là lợi hại hơn, rắn của anh còn cần thời gian phát độc."
Lâm Thanh Vũ đáy mắt ẩn ẩn lập loè ánh sáng hưng phấn: "Lợi hại như vậy à?
Anh muốn có."
Giang Tỉnh bật cười: "Anh làm vậy là khó tôi rồi, ở nơi này của chúng ta, chỉ có cảnh sát mới có thể mang súng.
Như vậy người xấu mới nhanh bị bọn họ chế phục túm gọn."
"Tên kia phạm luật nào mà cảnh sát phải bắt hắn?"
Giang Tỉnh cũng chỉ có thể căn cứ vào đoạn cốt truyện trên TV mà suy đoán: "Hình như là dụ dỗ trẻ vị thành niên gì đó."
Lâm Thanh Vũ chau mày: "Cho nên dụ dỗ trẻ vị thành niên là phạm pháp, sẽ bị cảnh sát cầm súng bắt lại?"
"Hình như là vậy."
Lâm Thanh Vũ lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, y chậm rãi ngồi dậy, đầu rời khỏi bả vai Giang Tỉnh, lại dịch dịch sang một bên: "Giang Tỉnh, thật ra anh lừa em."
"Hả?
Gì?"
"Ở Đại Du, chúng ta không phải phu thê, mà là huynh đệ khác họ kết nghĩa kim lan."
Giang Tỉnh: "......"
"Là thật, chúng ta đã cắt máu, còn có hoàng thiên hậu thổ làm chứng."*Lời Lâm Thanh Vũ nói cũng không sai, khi Giang Tỉnh còn là Lục Vãn Thừa, mỗi ngày ồn ào muốn xưng huynh gọi đệ với y.
Sau đó y cũng đáp ứng, còn tổ chức nghi thức kết nghĩa với Giang Tỉnh.Giang Tỉnh trầm mặc gần một phút, đột nhiên bật cười: "Bỏ đi, giờ anh nói mấy cái này cũng muộn rồi."
Hắn dựa lưng vào sô pha, bộ dáng lười biếng, nâng tay sờ gương mặt Lâm Thanh Vũ, "Tuy rằng tôi chưa hoàn toàn nhớ hết, nhưng tôi cảm nhận được —— Và có thể xác định, anh chính là vợ của tôi."