Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 689: Nói không bằng chứng


Dù trong lòng Bảo cầm vẫn nhớ Tiêu trắc phi, nhưng nàng cũng biết rất rõ, Hoàng đế không thể nào cả đời thủ thân như ngọc vì Tiêu trắc phi, Hoàng đế nhất định sẽ có nữ nhân khác.

Nhưng nàng không ngờ Hoàng đế lại sủng ái một nữ nhân có dung mạo giống Tiêu trắc phi!Hoàng đế có ý gì?Tiêu trắc phi không còn nữa, nên muốn tìm một thế thân của Tiêu trắc phi?

Bảo Cầm hoàn toàn không nghĩ đây biểu hiện của tình sâu nghĩa nặng, mà chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.Tiêu trắc phi là Tiêu trắc phi, là tồn tại độc nhất vô nhị, trên đời này không ai có thể thay thế được!Nếu Hoàng đế thích nàng thật, thì nên tôn trọng nàng.Chứ không phải tìm thế thân đến thay thế nàng!Bảo Cầm siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, trong mắt gần như phun ra lửa.Tiêu Hề Hề sững sờ trước ánh mắt đầy thù địch của nàng.Trong ấn tượng của Tiêu Hề Hề, Bảo Cầm luôn hoạt bát dễ thương, dù đôi khi hay cằn nhằn nhưng xuất phát điểm luôn là vì lợi ích của nàng.Đây là lần đầu tiên nàng thấy Bảo Cầm tức giận như vậy.Thường công công nhanh chóng tiến lên, dùng thân mình che khuất tầm mắt của Bảo Cầm, chắp tay với Quý phi, cười nói."

Sau này nương nương có dặn dò gì, đều có thể sai Bảo Cầm đi làm, Bảo Cầm làm việc rất nhanh nhẹn, cũng rất nhanh trí, sai này có thể phân ưu với nương nương."

Tiêu Hề Hề "Ừm, phiền Thường công công đã đi chuyến này."

Thường công công "Đây đều là Hoàng thượng dặn dò, nô tài chỉ đang chạy việc mà thôi."

Lúc đi, hắn đặc biệt nháy mắt với Bảo Cầm, bảo nàng bình tĩnh lại.Thường công công vừa đi, Tiêu Hề Hề liền đứng dậy chạy tới nắm tay Bảo Cầm."

Bảo Cầm, em ..."

Bảo Cầm nhanh chóng rút tay lại.Nàng lùi lại hai bước, cách xa đối phương rồi lại quỳ xuống dập đầu."

Nô tỳ thân phận thấp hèn, nương nương đừng chạm vào nô tỳ, kẻo làm bẩn tay người."

Thái độ có vẻ cung kính, nhưng thực tế lại xa cách thờ ơ.Tiêu Hề Hề gãi đầu "Bảo Cầm, em không nhận ra ta sao?"

Bảo Cầm vẫn cúi đầu "Nương nương thân phận cao quý, nô tỳ nào dám không nhận ra người?"

Vốn nàng còn muốn mai phục bên cạnh Quý phi, nhưng hiện giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.Nàng không muốn thấy kẻ thế thân quanh quẩn bên mình suốt ngày.Nàng không muốn thấy kẻ thế thân chiếm đoạt những gì lẽ ra thuộc về Tiêu trắc phi.Tiêu Hề Hề "Em còn nhớ trà sữa không?

Còn nhớ trân châu, bánh pudding, nếp cẩm không?

Còn vịt quay, cơm lam, lẩu cay, cá hầm cay, Phật nhảy tường, bánh dày đường quế hoa, ..."

Nàng càng nói càng không nhịn được nuốt nước bọt.Nàng nói đến mức tự làm mình đói.Bảo Cầm nghe tên các món ăn quen thuộc, trong lòng có cảm giác khó giải thích được.Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương.Tiêu Hề Hề vén vạt váy ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với nàng."

Em còn nhớ số gà vịt lợn ngỗng mà chúng ta nuôi ở hậu viện không?

Còn nhớ cá và củ sen trong ao không?

Còn có vườn rau, giàn nho, dù những thứ đó không còn nữa nhưng chắc em vẫn còn nhớ chứ."

Mắt Bảo Cầm từng chút mở to, khó tin nhìn nàng."

Đương nhiên nô tỳ nhớ!

Nhưng người làm sao biết những chuyện này?

Chẳng lẽ bệ hạ đã nói với người?

Ngài ấy còn nói những chuyện này với người sao?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Vậy em còn nhớ chuyện em bảo ta đưa canh vịt hầm cho Thái tử không?

Em bảo ta nói với Thái tử, canh là ta tự nấu, nhưng cuối cùng ta lại nói thật là do em nấu."

Bảo Cầm bây giờ rất sốc.Chuyện này chỉ có nàng và Tiêu trắc phi biết, cả Hoàng đế cũng không biết.Tiêu Hề Hề vẫn tiếp tục nói."

Trước kia em lúc nào cũng muốn ta tranh sủng, nhưng ta lại rất lười, lần nào em cũng bày ra bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, nhưng lần nào cũng chiều theo ý ta, em như bà mẹ già quan tâm ta, luôn bảo vệ ta."

Bảo Cầm "......"

Vốn dĩ rất cảm động, nhưng khi nghe ba chữ "bà mẹ già" thì chẳng còn cảm giác gì nữa.Tiêu Hề Hề lại nắm tay nàng, chân thành nói."

Bảo Cầm ma ma, xin hãy thương con lần nữa đi!"

Bảo Cầm "......"

Dù dung mạo của Quý phi trước mặt có hơi khác với Tiêu trắc phi, nhưng khí chất ngờ nghệch bẩm sinh này lại giống hệt nhau.Bảo Cầm bắt đầu dao động.Nàng thận trọng hỏi."

Người thật sự ... thật sự là Tiêu trắc phi?"

Tiêu Hề Hề "Nói không bằng chứng, em có thể thử ta."

Bảo Cầm "Thử thế nào?"

Tiêu Hề Hề tự tin cười nói "Em nấu hết những món sở trường, dù là bao nhiêu, ta cũng có thể ăn hết không chừa miếng nào!"

Bảo Cầm "......"

Nói sao đây?Lời đề nghị này rất là Tiêu trắc phi rồi!Bảo Cầm lập tức bắt tay nấu một bàn lớn các món theo khẩu vị của Tiêu trắc phi.Vì Tiêu trắc phi thích ăn thịt, phần lớn đều là món thịt nhiều dầu rất cay.Người bình thường không thể ăn nhiều như vậy.Đặc biệt là các phi tần trong hậu cung, để giữ dáng, bọn họ sẽ kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của mình, không bao giờ ăn nhiều như vậy.Tiêu Hề Hề chảy nước miếng điên cuồng khi thấy món ngon trước mặt.Nàng cầm đũa ăn nhanh, không ngừng khen ngợi."

Món thịt kho này ngon quá!

Bảo Cầm, tay nghề nấu nướng của em còn tốt hơn trước kia!"

Bảo Cầm đứng bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt.Càng nhìn hai mắt bất giác đỏ lên.Không ai biết rõ khẩu vị của Tiêu trắc phi hơn nàng, cũng không ai biết rõ những chi tiết nhỏ trong bữa ăn của Tiêu trắc phi nàng.Cách ăn của Quý phi nương nương lúc này hệt như khi Tiêu trắc phi ăn.Tình yêu dành cho đồ ăn và cảm giác hạnh phúc khi ăn không thể ngụy tạo ra được.Tiêu Hề Hề duỗi tay múc cho mình một bát canh.Bảo Cầm lấy thìa trước, múc cho nàng một bát canh vịt hầm cải chua.Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, thấy Bảo Cầm đang ngấn nước mắt cười với nàng."

Nương nương ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng."

Tiêu Hề Hề nhận bát canh đặt sang một bên, dùng tay áo lau nước mắt trên khóe mắt nàng."

Sao em lại khóc rồi?"

Bảo Cầm quỳ bên cạnh bàn, nghẹn ngào nức nở "Nô tỳ vui nên khóc."

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho nàng ngồi xuống trò chuyện.Bảo Cầm lắc đầu "Nô tỳ quỳ là được rồi."

Tiêu Hề Hề cũng không ép, vừa ăn canh vừa hỏi."

Không phải ta đã trả khế ước bán thân cho em rồi sao?

Em đã tự do rồi, sao còn chưa rời cung?"

Bảo Cầm "Nếu nô tỳ rời cung, sẽ không bao giờ gặp lại người nữa, nô tỳ muốn ở trong cung chờ người về."

May là nàng không đi.May là Tiêu trắc phi đã về.Mọi chờ đợi đều đáng giá.Tiêu Hề Hề "Một năm nay em sống trong cung thế nào?

Có người bắt nạt em không?"

Bảo Cầm "Không có, nô tỳ sống rất tốt, sau khi người đi, nô tỳ đến ngự thiện phòng làm việc, nô tỳ học được rất nhiều món mới, sau này có thể nấu cho người ăn."

Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Được được!"

---------Cá hầm cay - 水煮鱼


Bánh dày đường quế hoa - 桂花糖糍粑

Canh vịt hầm cải chua - 酸萝卜老鸭汤


Phật nhảy tường - 佛跳墙
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 690: Ta không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận


Bảo Cầm không nhịn được cười.

Nàng phát hiện dù Tiêu trắc phi có thay đổi ngoại hình thì tính cách vẫn như vậy.Một bàn đồ ngon đều bị Tiêu Hề Hề ăn hết.Nàng hài lòng ợ lên rồi ngã xuống đất, không muốn cử động.Ăn no rồi chỉ muốn ngủ.Bảo Cầm thấy vậy, cảm giác dường như đã quay về lúc còn ở điện Thanh Ca, trong lòng có cảm giác thỏa mãn."

Dưới đất vừa lạnh vừa ẩm, nằm lâu không tốt cho sức khỏe, nương nương vẫn nên lên giường nằm đi."

Tiêu Hề Hề vùng vẫy bò dưới đất lên.Nàng nằm xuống giường, cơ thể tự động điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.Bảo Cầm đắp chăn cho nàng.Do dự một lát, Bảo Cầm vẫn không kìm được tò mò, thận trọng hỏi."

Nương nương một năm qua đi đâu?

Tại sao không hề nghe được tin tức của người?"

Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Ta về Huyền Môn, tiện thể xuất ngoại đi chơi một thời gian."

Bảo Cầm "Vậy mặt của người là chuyện gì?

Sao lại khác trước vậy?"

Tiêu Hề Hề "Chuyện dài lắm, không nói cũng được, dù sao em chỉ cần nhớ, hiện giờ ta là Nam Phượng công chúa là được rồi."

Bảo Cầm là một cô nương thông minh, nghe vậy liền hiểu đây không phải chuyện mình nên biết.Nàng biết điều không hỏi nữa mà kiên quyết nói."

Người yên tâm, nô tỳ nhất định giữ bí mật cho người, không để ai biết thân phận thật sự của người."

Tiêu Hề Hề hôn gió với nàng "Cảm ơn Bảo Cầm tỷ tỷ."

Bảo Cầm đỏ mặt bỏ chạy.Nàng vốn rất giận, cho rằng Hoàng đế coi Nam Phượng công chúa là thế thân của Tiêu trắc phi, cảm thấy Hoàng đế đang xúc phạm Tiêu trắc phi.Giờ đây biết Nam Phượng công chúa là Tiêu trắc phi, mọi tức giận, oán hận, đau buồn trong lòng Bảo Cầm đều biến mất.Còn lại chỉ có bất ngờ vui mừng.Nàng vui mừng không chỉ vì Tiêu trắc phi trở về mà còn vì tình cảm không đổi giữa Hoàng đế và Tiêu trắc phi.Đến giữa trưa, Hoàng đế về cung Vị Ương.Bảo Cầm nhanh chóng đánh thức Quý phi."

Nương nương, Hoàng thượng về rồi!"

Tiêu Hề Hề tốn sức lắm mới có thể xé mình ra khỏi chiếc giường.Bảo Cầm nhanh chóng giúp nàng chỉnh lại diện mạo, không quên dặn dò."

Nương nương, người vừa đến đã thành Quý phi, trong cung nhất định có người bất mãn với người.

Chỗ dựa duy nhất người có thể dựa vào bây giờ là sủng ái của Hoàng thượng.

Thế nên người phải nắm chắc trái tim của Hoàng thượng, nhớ chưa?"

Tiêu Hề Hề ngáp một cái, thản nhiên đáp "Ừm ừm, biết rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng báo, Hoàng đế giá đáo.Bảo Cầm nhanh chóng lùi lại quỳ xuống.Tiêu Hề Hề hành lễ."

Thỉnh an Hoàng thượng."

Lạc Thanh Hàn đích thân đỡ nàng dậy, liếc nhìn Bảo Cầm đang quỳ, lạnh lùng nói."

Bảo ngươi hầu hạ Quý phi là phúc khí của ngươi, sau này biết nên làm gì chưa?"

Bảo Cầm dập đầu "Nô tỳ đã biết."

Lạc Thanh Hàn "Lui xuống đi."

"Vâng."

Bảo Cầm ra ngoài, vừa hay đụng phải Thường công công.Cả hai cùng lúc dừng bước.Thường công công nhìn vào trong phòng, thấp giọng hỏi."

Thế nào?

Cô không làm mất lòng Quý phi chứ?"

Bảo Cầm nhớ lời dặn không thể tiết lộ thân phận của Quý phi.Nàng cúi đầu tự giễu."

Ta chỉ là một nô tỳ thân phận thấp hèn, sao dám làm mất lòng Quý phi?

Còn không phải Quý phi bảo làm gì thì làm đó sao."

Thường công công thở dài "Cô đừng nói mình như vậy, ta thấy Quý phi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cô làm tốt việc của mình, ngày tháng sau này của cô sẽ tốt hơn."

Bảo Cầm "Không sao, tốt hay không cũng đã vậy rồi."

Thường công công cảm thấy tâm lý của nàng không tốt nên thấp giọng khuyên."

Bỏ đi, tạm thời cứ thế đã, sau này có cơ hội, ta sẽ nghĩ cách giúp cô chuyển đi nơi khác."

Bảo Cầm giật mình, vội nói "Không cần đâu!"

Thường công công: ???Đầu óc Bảo Cầm quay cuồng nhanh chóng, chân thành nói."

Hoàng thượng lệnh cho ta hầu hạ Quý phi nương nương, đây là thánh chỉ.

Nếu công công điều ta đi, chẳng phải là kháng chỉ sao?

Công công bằng lòng giúp ta, ta rất cảm kích.

Nhưng ta không thể để công công vì ta mà bị Hoàng đế trách phạt.

Chuyện đã đến nước này, ta không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận."

Nghe xong, Thường công công càng không vui, Tiêu trắc phi và Bảo Cầm đều là người tốt, sao lại đi đến bước này?Hắn nhẹ giọng an ủi "Trong cung là như vậy, có rất nhiều chuyện cô không làm chủ được, nếu cô có thể nghĩ thoáng như vậy thì còn gì bằng."

Bảo Cầm lại cúi đầu "Ừm."

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy hơi có lỗi với Thường công công.Đối phương một lòng nghĩ cho nàng, nhưng nàng lại gạt hắn.Để bù đắp cho Thường công công, nàng quyết định sau này sẽ nấu nhiều món ngon cho hắn.Bữa trưa là do ngự thiện phòng mang đến, tuy mùi vị không bằng Bảo Cầm nấu nhưng vẫn khá ngon.Tiêu Hề Hề không kén ăn, vẫn ăn một cách thích thú.Nàng vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát Lạc Thanh Hàn."

Món hầm này rất thơm, ngài thử đi."

"Hai cái đùi gà, ta một cái, ngài một cái, hoàn hảo!"

"Ta biết ngài thích ăn thanh đạm, tôm xào thập cẩm này nhất định sẽ hợp khẩu vị của ngài, ngài thử đi."......Lúc Quý phi dùng đũa gắp món đầu tiên, Thường công công muốn ngăn cản, một mặt là do Hoàng đế gần đây kén ăn, món nào cũng không ăn, mặt khác là do Quý phi dùng đũa của mình gắp cho Hoàng đế, chứ không phải đũa dành riêng để gắp thức ăn.Ai cũng biết Hoàng đế có bệnh sạch sẽ.Hoàng đế chắc chắn không chấp nhận việc dùng đũa người khác từng ăn gắp thức ăn cho mình.Kết quả Thường công công chưa kịp nói gì thì đã thấy Hoàng đế sắc mặt không đổi ăn xong món do Quý phi gắp cho mình.Thường công công tức thì sững người.Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là dù Quý phi có gắp món gì cho Hoàng đế thì Hoàng đế cũng sẽ ăn hết, kén ăn gì đó, bệnh sạch sẽ gì đó đều biến mất hết!Thức ăn trên bàn vơi đi với tốc độ nhanh chóng.Phần lớn vào bụng Quý phi, phần nhỏ vào bụng Hoàng đế.Dù vậy, buổi trưa hôm nay Hoàng đế vẫn ăn nhiều hơn bình thường.Thường công công không ngờ Quý phi không chỉ có dung mạo giống Tiêu trắc phi, mà lượng cơm cũng giống Tiêu trắc phi, quan trọng nhất là nàng cũng giống Tiêu trắc phi có thể giúp Hoàng đế tăng khẩu vị.Làm thế thân lại làm tận tâm như vậy, có thể nói là rất lợi hại.Ăn uống xong, Tiêu Hề Hề lại bắt đầu thấy buồn ngủ.Lạc Thanh Hàn kéo nàng ra ngoài."

Ăn no rồi phải đi lại một chút, mới giúp tiêu hóa được."

Hai người đang đi dạo trong sân.Tiêu Hề Hề nhìn hoa cỏ cây cối xinh đẹp trước mắt, không khỏi nhớ đến vườn rau ở hậu viện điện Thanh Ca, kiềm không được thở dài."

Nếu có thể trồng rau ở một nơi lớn như vậy, không biết có thể trồng được bao nhiêu."

Bước chân Lạc Thanh Hàn khựng lại.Hắn mặt không biểu cảm nhấn mạnh "Đây là cung Vị Ương."

Tiêu Hề Hề thất vọng nói "Ta biết, nơi này không thể nuôi gà trồng rau."

Lạc Thanh Hàn "Cung Vân Tụ rất lớn, nàng muốn trồng gì cũng được."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 691: Đừng sờ bậy


Cung Vân Tụ cách cung Vị Ương khá xa, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, cũng vì vậy nên nơi đó không có người ở.

Nhưng nơi đó lại rất hợp với Tiêu Hề Hề.Vì diện tích nơi đó rất lớn!Đừng nói là trồng rau, thậm chí trồng lúa cũng không thành vấn đề.Hơn nữa, bao quanh cung Vân Tụ là lâm viên, những cây cao tươi tốt tạo thành một hàng rào tự nhiên, có thể chặn những con mắt tò mò bên ngoài, độ riêng tư rất cao.Tiêu Hề Hề nghe Lạc Thanh Hàn miêu tả hoàn cảnh của cung Vân Tụ, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng buồn chán, có thể đến cung Vân Tụ xem thử, cần sửa chỗ nào thì nói với Thường Hỉ, hắn sẽ giúp nàng sắp xếp mọi việc."

Tiêu Hề Hề gật gật đầu "Ừm, chiều nay ta sẽ đến xem thử."

Lạc Thanh Hàn "Chờ mặt trời lặn hẵng đi, lúc đó sẽ không nóng."

"Được!"

Sau khi hai người đi dạo xong thì về phòng nghỉ trưa.Tiêu Hề Hề không về phòng mình mà trực tiếp nằm trên giường của Lạc Thanh Hàn, cố ý giả vờ yếu ớt không còn sức lực."

Ây da da, vừa rồi ta đi bộ mệt quá, không muốn động đậy nữa."

Lạc Thanh Hàn cũng không vạch trần nàng, cởi áo khoác ra, nằm xuống cạnh nàng.Tiêu Hề Hề xoay người, chính xác lăn vào trong lòng hắn.Lạc Thanh Hàn thuận thế ôm lấy nàng.Tuy đang là mùa hạ, thời tiết rất nóng nhưng trong phòng có chậu đá nên cũng không quá nóng.Móng vuốt của Tiêu Hề Hề chạm tới chạm lui trên người hắn, miệng khẽ lẩm bẩm."

Sao lại ốm đến vậy?

Cảm giác sờ không còn thoải mái như trước."

Lạc Thanh Hàn đang tuổi đầy năng lượng, hắn bị sờ đến có phản ứng.Hắn cau mày, nắm chặt móng vuốt không an phận của nàng, trầm giọng nói."

Đừng sờ bậy."

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Sờ cũng không cho sờ, nhỏ mọn."

Lạc Thanh Hàn "Ta sợ nàng sờ ra lửa sẽ rất khó thu dọn hậu quả."

Nhiều cảnh suy đồi lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Hề Hề.Kích ... kích thích quá.Tiếc là thể chất hiện tại của nàng không thích hợp với mấy cảnh suy đồi, trước mắt chỉ có thể bổ não một chút, thật ra nàng cũng không dám động bậy bạ.Nàng sợ mình đột nhiên nôn máu ngất xỉu giữa lúc đang quan hệ vì cảm xúc quá phấn khích khiến Lạc Thanh Hàn để lại ám ảnh tâm lý.Tiêu Hề Hề không dám sờ bậy nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn ngủ.Lạc Thanh Hàn thấy nàng không sờ nữa mới nhẹ nhõm, nhưng đồng thời hắn cũng hơi thất vọng.Hắn sợ dọa nàng chạy mất nên bây giờ làm gì cũng thận trọng, cả chuyện thân mật cũng không dám chủ động quá mức.Vừa rồi thấy nàng chủ động, hắn thật sự có chút vui mừng.Tiếc là nàng chỉ chủ động có một chút như thế.Hắn mới nói một câu, nàng lập tức rụt lại.Xem ra nàng chưa sẵn sàng tiến xa hơn với hắn.Lạc Thanh Hàn chỉ có thể thầm an ủi bản thân.Đừng gấp, cứ từ từ.Bây giờ nàng đã về, hắn có nhiều thời gian dành cho nàng.Tiêu Hề Hề nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Nhưng Lạc Thanh Hàn thì không, hắn chỉ nhắm mắt nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo.Hắn sợ khi ngủ lại gặp ác mộng, đến lúc đó sẽ dọa Tiêu Hề Hề sợ.Hắn yên lặng nằm nửa canh giờ, sau đó rời cung Vị Ương tiếp tục xử lý triều chính.Khi mặt trời sắp lặn, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đến cung Vân Tụ.Tuy chưa chính thức làm lễ sắc phong, nhưng thánh chỉ đã ban, Tiêu Hề Hề đã là Quý phi, đội nghi trượng của Quý phi đương nhiên không tầm thường.Kiệu tám người khiêng, trước sau có hơn hai mươi người vây quanh.Các cung nữ thái giám trên đường nhìn thấy, đều phải quỳ xuống hành lễ.Đội nghi trượng của Quý phi cuối cùng dừng lại ngoài cổng cung Vân Tụ.Tiêu Hề Hề xuống kiệu.Mọi người đều cúi đầu.Tiêu Hề Hề chỉ dẫn Bảo Cầm vào, những người khác ở lại ngoài cửa.Hai chủ tớ đi dạo quanh cung Vân Tụ.Diện tích bên trong còn lớn hơn hai người tưởng tượng.Hai người đứng ở hậu viện.Tiêu Hề Hề dang rộng hai tay, hưng phấn nói "

Sau này toàn bộ là ruộng rau của chúng ta!"

Bảo Cầm cũng rất hưng phấn "Nô tỳ vừa xem thử, nơi này cách sông Ngự không xa, chúng ta có thể dẫn một đường nước từ sông tới, sau này sẽ rất thuận tiện cho việc tưới đất."

Tiêu Hề Hề gật đầu "Em nói đúng, ghi lại chuyện này."

Bảo Cầm "Ở đây có thể xây một cái đình, sau này thời tiết tốt thì có thể ăn đồ nướng ở đây."

Tiêu Hề Hề gật đầu như giã tỏi "Được được được, xây đình ăn đồ nướng!"

Bảo Cầm "Cũng phải có ao, có thể nuôi cá trồng củ sen."

Tiêu Hề Hề "Đúng đúng đúng, cá ngon như vậy, tuyệt đối không thể thiếu."

Bảo Cầm "Ở đây cần xây một cái chuồng lớn, ngăn bằng ván gỗ, dùng để nuôi gà, vịt, lợn."

Tiêu Hề Hề "Gà, vịt, lợn cũng rất ngon, nhất định phải nuôi!"

Bảo Cầm "Chúng ta có cần xây buồng ong không?

Có ong, không chỉ rau củ phát triển tốt hơn mà sau này còn có mật ong để ăn."

Tiêu Hề Hề sắp chảy nước bọt "Được được, xây buồng ong!"......Hai người càng nói càng phấn khích.Sau khi lên kế hoạch cho hậu viện, hai người tiếp tục phấn khích đi về phía cung điện, định xem bố trí của cung điện thế nào.Tiêu Hề Hề vừa bước qua ngưỡng cửa thì nghe bên trong có hai cung nữ đang nói chuyện."

Vừa nãy ngươi có thấy dung mạo của Quý phi nương nương không?

Quả thật rất giống người đó."

"Xem ra lời đồn là sự thật, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái nàng là vì dung mạo của nàng rất giống người đó."

"Quý phi nương nương cũng đáng thương, đường đường là công chúa một nước, lại trở thành thế thân của người khác."

"Có gì mà đáng thương?

Có thể được Hoàng thượng sủng ái là vinh hạnh của nàng, người khác muốn có vinh hạnh này cũng không được!"

"Ai biết vinh hạnh này sẽ kéo dài bao lâu?

Dù sao cũng chỉ là thế thân, không phải người thật, dù có sủng ái bao nhiêu cũng không phải cho nàng."

"Cũng đúng, thế thân cũng chỉ là thế thân, sao có thể sánh với người thật được?"......Tiêu Hề Hề dừng một chút, sau đó bước vào như không có chuyện gì xảy ra.Bảo Cầm theo sát.Hai cung nữ đang dọn dẹp thấy Quý phi tới, sắc mặt thay đổi, vội đặt chổi và giẻ lau trong tay xuống, hoảng sợ quỳ xuống."

Nô tỳ bái kiến Quý phi nương nương."

Sắc mặt Tiêu Hề Hề lạnh lùng nói "Các ngươi tên là gì?"

Hai cung nữ tim đập nhanh, ấp úng không nói nên lời.Bảo Cầm nghiêm giọng mắng "Nương nương hỏi các ngươi đó, các ngươi câm điếc hết rồi sao?"

Hai cung nữ bị ép, miễn cưỡng nói ra tên mình."

Nô tỳ tên Lục Nha."

"Nô tỳ tên Tân Liễu."

Tiêu Hề Hề "Bổn cung thấy hai ngươi rất giỏi đổ thêm dầu vào lửa, chắc là nấu nướng giỏi lắm đúng không?

Nếu hai ngươi có bản lĩnh này, bổn cung cũng không cản trở hai ngươi, bổn cung cho người đưa hai ngươi đến chỗ khác làm việc."

Hai cung nữ khấu đầu cầu xin."

Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa, xin nương nương khai ân!"

Bảo Cầm lập tức gọi hai ma ma mạnh mẽ, cưỡng ép kéo Lục Nha và Tân Liễu ra ngoài.Sau khi người đi, Tiêu Hề Hề lập tức thả lỏng, vui vẻ hỏi."

Vừa rồi biểu hiện của ta thế nào?

Có phải rất có phong thái của Quý phi không?"

Bảo Cầm cười như mẹ già hiền từ, chân thành khen."

Nương nương giỏi lắm!"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 692: Mộng du


Động tĩnh nhỏ này trong cung Vân Tụ nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho Thường công công."

Đưa hai cung nữ đó đến Thận Hình Ti, tra xem ai đã bảo bọn họ nói những lời đó."

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn không tin trên đời này có trùng hợp tuyệt đối.Tiêu Hề Hề trùng hợp gặp hai cung nữ kia trong cung Vân Tụ, trùng hợp nghe được những lời đó, chắc chắn đã có người âm thầm sắp xếp.Tưởng tượng một chút, nếu Hề Hề là thế thân thật, nghe thấy những lời đó chắc chắn sẽ tức giận, sau đó nàng chắc chắn sẽ làm ầm với Hoàng đế, nếu cãi vã trở nên nghiêm trọng, mối quan hệ giữa hai người sẽ sụp đổ.Người đứng sau làm vậy, đúng là tâm địa hiểm ác.Lạc Thanh Hàn vừa về cung Vị Ương, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm cũng đã về.Tiêu Hề Hề chạy tới trước mặt Lạc Thanh Hàn, hưng phấn nói."

Bệ hạ, ta rất thích cung Vân Tụ!"

Lạc Thanh Hàn "Thích là được."

Tiêu Hề Hề bắt đầu mô tả chi tiết kế hoạch của mình.Nàng càng nói càng hưng phấn, hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng vẽ vời trong không khí.Lạc Thanh Hàn chăm chú lắng nghe.Hắn nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như chứa đựng cả trời đêm đầy sao trong đó.Hắn chợt nhớ, sau khi biết tin Hề Hề có thể không còn sống, hắn không muốn chấp nhận sự thật này, hắn đã đích thân đến Tam Thanh Quan, nhờ Thiên Nhất đạo nhân làm pháp, muốn gọi hồn nàng trở về.Thiên Nhất đạo nhân bình tĩnh nói với hắn."

Bệ hạ, người sống trên đời có rất nhiều tham muốn, như tham tiền, tham quyền, tham tình, tham bất tử.

Chỉ khi buông bỏ lòng tham, mới có thể trở về bản chất thực sự của mình, nhìn rõ bản thân, không còn bị thế gian đè nặng."

Cuối cùng Lạc Thanh Hàn thất vọng trở về.Nhìn khuôn mặt sáng ngời của Hề Hề lúc này, hắn nghĩ, những gì hắn tham muốn, cũng chỉ mình nàng mà thôi.Nếu đến chút tham muốn này không còn nữa thì hắn sống còn ý nghĩa gì?Mãi đến khi Mặc Họa nhắc nhở bữa tối đã chuẩn bị xong, Tiêu Hề Hề mới ngừng nói.Trong bữa ăn, Tiêu Hề Hề không ngừng gắp thức ăn vào bát của hắn, miệng không ngừng cằn nhằn."

Khoảng thời gian ta không ở đây, bệ hạ chắc hẳn không ăn cơm tử tế phải không?

Như vậy không được, không tốt cho sức khỏe, người sống trên đời phải ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon.

Ngài nhìn ta xem, ta chăm sóc bản thân mình tốt thế nào!

Không giống ngài, mới một năm không gặp đã ốm như vậy rồi."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Bình thường ta ăn một mình, không có khẩu vị nên ăn không nhiều."

Tiêu Hề Hề không do dự hứa hẹn "Không sao, sau này ngài có ta rồi, mỗi ngày ta sẽ cùng ngài dùng bữa.

Có ta đây, bảo đảm ngài sẽ ăn ngon, thân thể khỏe mạnh!"

Lạc Thanh Hàn thầm cười một tiếng.Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề lại một lần nữa ám chỉ với đối phương, nàng muốn ở lại ngủ với hắn.Dù thể chất hiện tại của nàng không thể làm gì quá giới hạn nhưng ít nhất nàng có thể ôm ôm hôn hôn gì đó!Lạc Thanh Hàn do dự một hồi, cuối cùng giả vờ như nghe không hiểu, trực tiếp cho người đưa nàng về.Bảo Cầm mang nước nóng vào hầu hạ Quý phi tắm rửa.Nàng thấy vẻ ngơ ngác của Quý phi, bèn lo lắng hỏi."

Nương nương sao vậy?"

Tiêu Hề Hề sờ sờ mặt mình, không chắc hỏi "Em thấy dáng vẻ bây giờ của ta có đẹp không?"

Bảo Cầm không do dự gật đầu "Đẹp!

Rất đẹp!

Không ai đẹp hơn người!"

Trong mắt mẹ già, đứa con nhỏ của mình đương nhiên xinh đẹp nhất trên đời!Tiêu Hề Hề tủi thân "Nếu ta đẹp, tại sao Hoàng thượng không chịu giữ ta lại?"

Vừa rồi nàng ám chỉ rõ ràng như vậy, nàng không tin Lạc Thanh Hàn không hiểu.Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn sai người đưa nàng về.Chẳng lẽ nàng ở trong mắt Lạc Thanh Hàn kém hấp dẫn đến vậy sao?

Bảo Cầm thấy Quý phi trước nay không cầu tiến lại đang mày mò làm sao tranh sủng, tức thì mở cờ trong bụng.Nàng tích cực đưa ra gợi ý."

Tâm tư của Hoàng thượng, nô tỳ không đoán được, nếu nương nương không biết làm sao, hay là trực tiếp hỏi Hoàng thượng?"

Tiêu Hề Hề hơi do dự, nói "Chuyện này không tiện hỏi đâu nhỉ?"

Bảo Cầm "Nô tỳ thấy, thay vì người ở đây tự phiền não, chi bằng trực tiếp hỏi Hoàng thượng cho rõ.

Người và Hoàng thượng trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm tuyệt đối không thể so với người khác, người phải có lòng tin với bản thân, cũng phải có lòng tin với Hoàng thượng."

Tiêu Hề Hề vẫn do dự.Bảo Cầm "Nếu người có thể dỗ Hoàng thượng vui, nói không chừng vườn rau của chúng ta sẽ được xây nhanh hơn."

Tiêu Hề Hề siết chặt nắm đấm nhỏ "Ta phải có lòng tin, ta có thể làm được!"

Bảo Cầm "Nương nương cố lên!"......Trong tẩm điện, Lạc Thanh Hàn vừa mới nằm xuống, đã nghe giọng tiểu thái giám ngoài cửa vang lên."

Nương nương, bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi."

Tiêu Hề Hề giả ngu "Ngươi nói gì?

Ta nghe không hiểu, ta đang mộng du."

Tiểu thái giám "......"

Người mộng du còn có thể nói chuyện với người khác, lợi hại thật!Giọng Hoàng đế truyền ra từ tẩm điện."

Để nàng vào."

Tiểu thái giám lập tức tránh đường, cung kính mời Quý phi vào trong.Trong tẩm điện chỉ thắp một ngọn đèn dầu.Tiêu Hề Hề cẩn thận đi về phía phòng trong.Lạc Thanh Hàn đã vén chăn ngồi dậy.Hắn nhét đồng điếu trong tay xuống dưới gối, nhìn Tiêu Hề Hề hỏi."

Sao nàng lại tới đây?"

Tiêu Hề Hề giả vờ "Ta đang mộng du."

Lạc Thanh Hàn "Nàng mộng du, còn biết ta ở đâu?"

Tiêu Hề Hề "Đương nhiên, dù ta không phân biệt được đông tây bắc, cũng sẽ đi về hướng có người."

Lạc Thanh Hàn ngẩn người.Dù biết đây là lời đường mật nàng hay dùng nhưng nhịp tim hắn vẫn vô tình đập chậm lại.Tiêu Hề Hề lợi dụng lúc hắn ngơ ngác, nhanh chóng leo lên giường, vén chăn chui vào trong.Khi Lạc Thanh Hàn hoàn hồn lại, phát hiện nàng đã nằm cạnh mình.Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại "Mộng du kết thúc, ta phải ngủ rồi."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.Đành vậy, cứ mặc nàng.Cùng lắm thì tối nay hắn không ngủ.Hắn nằm xuống, đắp chăn rồi quay sang nhìn nữ nhân gần ngay trước mắt.Chỉ cần an tĩnh nhìn nàng như vậy cũng làm hắn vô cùng mãn nguyện, cả tiếng ve kêu khó chịu ngoài cửa sổ cũng trở nên hay hơn.Một bàn tay nhỏ giơ ra ôm lấy eo hắn.Sau đó đầu nàng cũng tới gần, chui vào trong vòng tay hắn.Lạc Thanh Hàn cúi đầu, chạm vào đôi mắt hạnh linh động của nàng.Nàng chớp mắt "Sao chàng không ngủ?"

Lạc Thanh Hàn "Ta không ngủ được, nàng ngủ trước đi."

Tiêu Hề Hề "Sao không ngủ được?

Là ta quấy rầy chàng sao?"

"Không có."

Tiêu Hề Hề "Chàng có tâm sự gì sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không có, ta không sao, mau ngủ đi, ngủ ngon."

Tiêu Hề Hề bất mãn với thái độ né tránh của hắn, hừ một tiếng nói."

Ngủ ngon, ngủ sao mà ngon?

Ta còn mong chàng nghĩ ta muốn cả đêm không ngủ được này!"

Lạc Thanh Hàn "......"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 693: Ngu xuẩn


Lạc Thanh Hàn thầm thở dài.

Hắn nhận thua.Hề Hề như khắc tinh của hắn, luôn có thể chính xác đánh trúng điểm yếu của hắn, buộc hắn phải gỡ hết mọi phòng bị.Nhưng hắn lại không thể làm gì nàng.Lạc Thanh Hàn nói "Gần đây ta thường xuyên gặp ác mộng, sợ làm phiền nàng."

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt "Mộng đói gì?

Là kiểu mộng rất đói rất đói à?"*Ác mộng (噩梦 - Èmèng) và mộng đói (饿梦 - È mèng) đồng âm.Lạc Thanh Hàn nhất thời không biết trả lời thế nào.Hắn im lặng một lúc, quyết định phớt lờ câu hỏi của nàng, mặt không biểu cảm nói tiếp."

Ta mơ thấy rất nhiều chuyện xấu, chẳng hạn như nàng trở về chỉ là một giấc mơ, thực tế nàng đã chết ở nơi nào đó, còn ta không biết gì cả."

Tiêu Hề Hề chợt hiểu "Người ta thường nói đây là do suy nghĩ quá nhiều."

Lạc Thanh Hàn "Chắc vậy."

Nỗi đau sinh ly tử biệt sâu sắc đến nỗi hắn vẫn chưa thể tách mình ra khỏi nỗi đau đó.Đôi lúc hắn bỗng thấy sợ, sợ mọi thứ đều là giả.Sợ mộng tỉnh rồi sẽ không còn gì nữa.Tiêu Hề Hề "Ta thấy chàng đè nén quá lâu, cần phải giải tỏa áp lực."

Lạc Thanh Hàn "Giải tỏa thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Có việc gì chàng muốn làm nhưng chưa làm được không?"

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn đảo quanh mặt nàng, sau đó dời đi, nhẹ giọng nói."

Không có."

Tiêu Hề Hề tưởng hắn đang xấu hổ, tiếp tục nghiêm túc khuyên hắn."

Chàng né tránh như vậy cũng không được, chàng phải nói thật cho ta biết, chàng yên tâm, ta sẽ luôn đứng về phía chàng, dù chàng nói gì, ta cũng sẽ giữ bí mật cho chàng, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết."

Tầm mắt Lạc Thanh Hàn quay lại mặt nàng, ánh mắt dần sâu thẳm "Nàng muốn biết thật sao?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Đương nhiên!"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai nàng vài câu.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hề Hề đột nhiên đỏ lên.Nàng xấu hổ đến mức không thể nói rõ ràng, lắp bắp nói."

Ta ... ta không được!"

Lạc Thanh Hàn nghe câu trả lời này có hơi thất vọng, nhưng cũng không ép nàng.Hắn bình tĩnh nói "Không được thì thôi vậy, ngủ đi."

Tiêu Hề Hề nắm vạt áo của hắn, mặt đỏ bừng giải thích "Không phải ta không muốn, ta thật sự ... thật sự không được!"

Lạc Thanh Hàn thấy bộ dạng sốt ruột của nàng, chợt mềm lòng."

Tại sao không được?"

Tiêu Hề Hề muốn nói trong người nàng còn độc cổ, không thể làm chuyện đó, nhưng lại không muốn nói hắn biết, nàng không muốn hắn lo lắng.Nàng nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu."

Ta chưa sẵn sàng."

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, vừa vỗ về cảm xúc của nàng, vừa nhỏ giọng nói."

Không sao, nàng từ từ chuẩn bị, ta có thể chờ, bao lâu cũng không sao."

Tiêu Hề Hề túm chặt quần áo hắn, giống như đang nắm bảo vật nào đó, sợ hắn sẽ tuột đi mất.Nàng mong chờ khẩn cầu."

Vậy chàng nhất định phải chờ ta, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ chuẩn bị xong, trước đó chàng không được tìm người khác.

Những chuyện khác có thể bàn bạc.

Chỉ duy nhất chuyện chàng thích ta thì chàng không được bỏ giữa chừng."

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng căng thẳng của nàng, tim hắn đã tan chảy thành nước.Hắn không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng.Nụ hôn này rất sâu.Một lúc sau.Hai người mới tách ra.Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, khàn giọng hỏi."

Không phải trước đó nàng còn nói, ta có thể gặp được người tốt hơn sao?"

Tiêu Hề Hề đỏ mặt, tự tin nói "Từ bây giờ trở đi, ta sẽ là người tốt nhất đó!"

Lạc Thanh Hàn trầm giọng bật cười.Sao nữ nhân này có thể đáng yêu như vậy?Đáng yêu đến mức hắn muốn giấu nàng đi, không để ai thấy nàng.Có lẽ chính vì nữ nhân trong lòng hắn quá ngọt ngào khiến hắn tạm thời quên đi mọi sợ hãi.Hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau thức dậy, Lạc Thanh Hàn vẫn thấy hơi hoảng hốt.Đêm qua không gặp ác mộng.Khoảng thời gian này, hầu như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng, có khi mất ngủ suốt đêm, chỉ có thể dựa vào thuốc để vượt qua.Hôm qua là đêm duy nhất trong suốt năm nay hắn có thể ngủ ngon mà không cần uống thuốc.Có lẽ vì ngủ ngon nên hôm nay tinh thần Lạc Thanh Hàn rất tốt, khẩu vị cũng tốt lên, bữa sáng ăn hơn nửa bát cháo.Thường công công thấy tất cả, trong lòng cảm thán.Hoàng đế cuối cùng cũng phấn chấn tinh thần!......Trong Lưu Vân Hiên.Lục tiệp dư đang ăn tráng miệng.Tuy cấp bậc nàng không cao, nhưng có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa, trong cung không ai dám khinh thường nàng, có thứ gì tốt đều không thiếu phần của nàng.Món tráng miệng này mới được ngự thiện phòng làm, tổng cộng chỉ có mấy phần, các phi tần cấp bậc cao mỗi người một phần, còn lại đưa đến cho Lục tiệp dư.Diêu tiệp dư cũng là Tiệp dư, nhưng không có đãi ngộ tốt như vậy, năm người mới cùng lúc vào cung thì càng không cần nói đến.Lục tiệp dư ăn món tráng miệng thơm ngon này, tâm trạng rất vui vẻ.Cung nữ Tử Diệp vội vàng bước vào."

Hôm qua Tân Liễu và Lục Nha bị Hoàng thượng phái người đưa đến Thận Hình Ti rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Lục tiệp dư thay đổi, tâm tình tốt đẹp của nàng cũng xấu đi.Tân Liễu và Lục Nha bị nàng mua chuộc nên mới cố tình nói những lời đó khi Quý phi đến cung Vân Tụ, mục đích là để kích thích Quý phi, khiến Quý phi chịu đả kích, tốt nhất là vì chuyện này mà làm ầm với Hoàng đế.Nhưng Quý phi chẳng những không làm ầm lên, còn khiến Hoàng đế đưa Tân Liễu và Lục Nha tới Thận Hình Ti.Tử Diệp lo lắng "Lỡ bọn họ khai người ra thì sao?"

Lục tiệp dư cố giữ bình tĩnh "Chuyện này ta sai người khác đi làm, từ đầu đến cuối ta chưa từng lộ mặt, đến lúc đó ta thà chết cũng không nhận, nói ta bị người khác hãm hại, chắc là sẽ không sao."

Tuy là nói thế nhưng nàng vẫn thấy hơi bất an.Nàng đứng dậy "Đi, đến cung Trường Lạc."

"Vâng!"

Chốc sau, bọn họ vội vã đến cung Trường Lạc.Thái hoàng thái hậu nghe Lục tiệp dư kể lại toàn bộ sự việc, sắc mặt sa sầm, tức giận mắng."

Ngu xuẩn!

Con nghĩ thà chết cũng không nhận thì qua chuyện được sao?

Lỡ như Hoàng đế ra lệnh đưa tất cả những người xung quanh con đến Thận Hình Ti để Tân Liễu và Lục Nha nhận dạng, thì con làm sao?"

Lục tiệp dư không trả lời được, trong lòng đầy sợ hãi và bất an.Nàng hỏi "Hay là, con sai người diệt khẩu thái giám kia?"

Thái hoàng thái hậu "Người trong cung đều có đăng ký, chỗ con đột nhiên có người mất tích, lại còn đúng lúc quan trọng này, không phải cho người ta biết con có hiềm nghi sao?"

Lục tiệp dư quỳ trên đất, không biết làm sao "Vậy thần thiếp nên làm sao?"

Thái hoàng thái hậu tức đến đau đầu.Nếu Lục tiệp dư không phải cháu gái của bà thì bây giờ bà đã đuổi ra ngoài rồi.Bà trầm giọng nói "Chuyện sau này con không cần làm gì cả, việc còn lại ai gia sẽ giúp con lo liệu."

Lục tiệp dư vui mừng khôn xiết "Cảm ơn người!"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 694: Yêu thương


Thái hoàng thái hậu từng chữ cảnh cáo.

"Ai gia gọi con vào cung là muốn con giúp đỡ Lục gia, không phải để con giở trò khôn vặt.

Niệm tình con lần đầu phạm lỗi, ai gia không so đo với con.

Nếu con còn dám tái phạm, thì tự cầu nhiều phúc đi."

Lục tiệp dư vừa khóc vừa nói "Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa."

Thái hoàng thái hậu thấy nàng sợ đến phát khóc, kiềm lại cơn giận, sai người đỡ nàng dậy.Nữ sử mang nước ấm tới cho Lục tiệp dư rửa mặt.Lục tiệp dư nhanh chóng chỉnh trang bản thân, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.Thái hoàng thái hậu dịu giọng nói "Chuyện này xem như là một bài học cho con, sau này không được bốc đồng."

Lục tiệp dư thành thật gật đầu "Đa tạ người dạy dỗ, thần thiếp biết rồi."

Thái hoàng thái hậu "Thay vì bày trò đối phó người khác, thì nên nghĩ cách lấy lòng Hoàng đế."

Nói đến chuyện này, Lục tiệp dư càng thấy buồn bực hơn."

Hoàng thượng chưa từng tới Lưu Vân Hiên, cũng không bao giờ triệu kiến thần thiếp, không gặp được Hoàng thượng, dù con người đầy bản lĩnh cũng không làm gì được."

Thái hoàng thái hậu "Sắp đến Trung thu rồi, lúc đó ai gia sẽ gọi Hoàng đế tới, con cũng có thể chỗ của ai gia."

Hai mắt Lục tiệp dư sáng lên "Vâng!"

Sau khi tiễn Lục tiệp dư đi, nữ sử trở về thấy Thái hoàng thái hậu cau mày, vội vàng hỏi."

Nương nương sao vậy?"

Thái hoàng thái hậu thở dài "Ai gia đang lo, vốn tưởng Lục tiệp dư có thể mang lại vinh quang cho Lục gia, hiện giờ xem ra, nếu nàng không trở thành gánh nặng đã là tốt lắm rồi."

Nữ sử an ủi "Lục tiệp dư tính tình có hơi nóng nảy, nhưng nàng vẫn còn trẻ, người tốn thêm chút tâm tư thì có thể dạy dỗ nàng tốt hơn."

"Mong là như vậy."

Đêm đó, hai cung nữ chết ở Thận Hình Ti.Nghe nói là không chịu được hình phạt, đập đầu vào tường chết.Chẳng bao lâu thi thể đã được đưa ra khỏi cung xử lý.Lạc Thanh Hàn nghe vậy, sắc mặt không đổi, chỉ bình tĩnh nói."

Thận Hinh Ti thất trách, làm cho tù nhân có cơ hội tìm chết, Ti chính phạt ba tháng bổng lộc, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, sẽ bị xử tội lơ là nhiệm vụ."

"Vâng!"

Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.Chuyện này cứ thế mà nhẹ nhàng qua đi.Việc xây lại cung Vân Tụ chính thức được triển khai.Bảo Cầm vừa phải hầu hạ Quý phi, thỉnh thoảng còn phải đến cung Vân Tụ giám sát công việc, bận rộn đầu óc xoay mòng mòng.Nàng chủ động đề nghị."

Nương nương, hay là gọi Hạnh Nhi và Thanh Tùng về đi?"

Có bọn họ giúp, nàng sẽ thư thả hơn rất nhiều.Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu nói được.Nàng đã lâu không gặp Hạnh Nhi và Thanh Tùng, nàng rất nhớ bọn họ.Nàng hỏi "Em biết Hạnh Nhi và Thanh Tùng ở đâu không?"

Bảo Cầm "Sau khi rời điện Thanh Ca, Thanh Tùng đến điện Trung Tỉnh, bây giờ không biết đã bị điều đi đâu, phải đi hỏi mới biết được.

Hạnh Nhi đã lấy chồng, hiện giờ không ở trong cung, nếu người muốn gặp muội ấy, phải gọi muội ấy về mới được."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Hạnh Nhi lấy chồng rồi?

Lấy ai?"

Bảo Cầm "Một thị vệ trong Ngọc Lân vệ, tên là Tiêu Nam."

Tiêu Hề Hề thấy cái tên này khá quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây chính là tiểu thị vệ năm đó đã hộ tống bọn họ xuống phía nam cầu mưa mà!Nàng tò mò hỏi "Sao Hạnh Nhi lại thành đôi với hắn thế?"

Bảo Cầm kể lại toàn bộ câu chuyện."

Sau khi người đi, Hoàng thượng sai người phong tỏa điện Thanh Ca.

Người ở điện Thanh Ca cũng bị đưa về điện Trung Tỉnh, sau đó điện Trung Tỉnh sẽ xem xét điều người theo nhu cầu, nhưng Hạnh Nhi thì khác.

Khế ước bán thân của muội ấy vẫn nằm trong tay người, người vừa đi thì muội ấy thành nô tỳ không chủ.

Theo quy tắc thì muội ấy sẽ bị bán thêm lần nữa.

Lúc đó, Tiêu Nam đứng ra trả tiền chuộc thân cho Hạnh Nhi, sau đó trả khế ước bán thân cho muội ấy, giúp muội ấy thoát khỏi nô tịch.

Hạnh Nhi cảm kích hắn, tận tâm hầu hạ hắn.

Thời gian lâu dần đương nhiên nảy sinh tình cảm."

Tiêu Hề Hề chợt hiểu, thì ra mọi chuyện là vậy!Nàng gãi đầu "Chỉ trách ta bất cẩn, quên trả khế ước bán thân cho em ấy, thật ra khế ước bán thân của em ấy để trong điện Thanh Ca, hai em tìm là thấy."

Bảo Cầm "Sau khi người đi, Hoàng thượng không cho phép ai chạm vào đồ đạc trong điện Thanh Ca, người vi phạm đồng nghĩa với kháng chỉ, sẽ chết đó."

Chiều ngày hôm đó, Bảo Cầm đích thân đến điện Trung Tỉnh, dò hỏi một chút mới biết Thanh Tùng đã bị điều đến cung Yên Vũ.Cung Yên Vũ là địa bàn của Bạch phi.Lúc còn ở Đông cung, giữa Bạch trắc phi và Tiêu trắc phi xảy ra mâu thuẫn, quan hệ giữa hai người rất xấu.Bây giờ Thanh Tùng đến cung Yên Vũ, không biết có bị làm khó không?Bảo Cầm về cung Vị Ương, bẩm báo với Quý phi."

Cung Yên Vũ gần đây có thêm Nghiêm tài nhân, ở đó thiếu người nên Thanh Tùng được điều tới đó."

Tiêu Hề Hề "Em có thời gian thì đến gặp Thanh Tùng, hỏi xem ý của hắn thế nào, nếu hắn muốn ở lại cung Yên Vũ thì để hắn ở lại, nếu hắn không muốn ở lại thì ta sẽ đi cầu xin Hoàng thượng."

Bảo Cầm gật đầu nói được.......Lạc Thanh Hàn xem xong tấu chương của hôm nay, hắn ra khỏi ngự thư phòng, ngồi long xa về cung Vị Ương.Lúc đi ngang gần ngự hoa viên, đột nhiên có nữ nhân bắt bướm bất ngờ chạy ra.Nàng thấy ngự giá cách đó không xa, sợ hãi sắc mặt tái nhợt, chân bị trẹo té xuống đất.Kế đó lại có ba người nữa chạy ra khỏi ngự hoa viên.Bọn họ vốn muốn đỡ nữ nhân kia đứng dậy, nhưng khi thấy ngự giá cách đó không xa, hai cung nữ lập tức quỳ xuống, chỉ để lại một nữ nhân đang đứng.Nàng vội vàng hành lễ."

Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn, nhận ra nữ nhân đang đứng là Nghiêm tài nhân, còn người té trước đó là Thiệu lương nhân.Chân của Thiệu lương nhân bị trẹo, nhưng lúc này cũng mặc kệ.Nàng nghiến răng đứng dậy hành lễ."

Thần thiếp vừa nãy đã thất lễ, mong bệ hạ lượng thứ."

Vì cổ chân đau nhức, mắt nàng hơi đỏ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nghiến răng cố nhịn, trông càng đáng thương hơn.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói."

Miễn lễ."

Thiệu lương nhân đứng thẳng người, hơi lảo đảo, cung nữ Bảo Phúc bên cạnh vội dìu nàng, thấp giọng hỏi."

Lương nhân, người không sao chứ?"

Thiệu lương nhân cắn môi dưới "Không sao, ta có thể chịu được."

Nghiêm tài nhân thấy nàng như vậy, sao có thể không biết nàng cố ý giả vờ mạnh mẽ để lấy được yêu thương của Hoàng đế?Trong lòng Nghiêm tài nhân tức giận nghiến răng, mắng tiện nhân không biết xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm, quan tâm hỏi."

Nếu muội muội không khỏe, vậy nhanh về nghỉ ngơi đi."

Thiệu lương nhân liếc nhìn đế vương tuấn tú ngồi trên long x, sau đó cụp mắt, giọng hơi run run."

Chân ta đau, không đi được."

Bảo Phúc lo lắng nói "Lẽ nào người bị thương xương cốt rồi?"

Nghiêm tài nhân lập tức hiểu Thiệu lương nhân đang nghĩ gì, nữ nhân này muốn Hoàng đế đưa mình về.Nàng sợ Hoàng đế sẽ trúng kế nên vô thức nhìn sang.Tuy nhiên, nàng thấy Hoàng đế vẫn thờ ơ lãnh đạm, giọng nói cũng lạnh lùng."

Nếu xương bị thương thì đuổi khỏi cung đi, trong cung không nuôi kẻ tàn phế."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 695: Người thiên vị


Thiệu lương nhân không ngờ Hoàng đế lại nói ra lời vô tình như vậy.

Mọi người đều chết lặng.Nghiêm tài nhân cũng kinh ngạc, nàng còn tưởng dù Hoàng đế không phái người đưa về thì ít nhất cũng phải nói vài câu an ủi.Không ngờ, không ngờ được, một câu của Hoàng đế chặn nghẹn họng Thiệu lương nhân.Thấy nét mặt tái nhợt và sợ hãi của Thiệu lương nhân, Nghiêm tài nhân nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng.Nụ cười của nàng lập tức thu hút Hoàng đế chú ý.Thấy Hoàng đế lạnh lùng nhìn mình, nụ cười trên mặt Nghiêm tài nhân cứng đờ.Nàng vội cúi đầu nói "Thần thiếp thất lễ, mong bệ hạ lượng thứ."

Thường công công thấy vậy, trong lòng thở dài, Nghiêm tài nhân xinh đẹp như hoa, đáng tiếc đầu óc không tốt, ngày tháng sau này chắc cũng không tốt đẹp.Trong hậu cung này, dung mạo quan trọng nhưng đầu óc còn quan trọng hơn.Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn chỉ liếc Nghiêm tài nhân một cái rồi thu hồi tầm mắt, dường như cả việc nói chuyện với nàng cũng không có hứng thú, vẻ thờ ơ lạnh nhạt có thể thấy rõ.Nghiêm tài nhân thấy hối hận, tại sao vừa rồi không khống chế được cảm xúc của mình?Dù nàng muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể lộ ra trước mặt Hoàng đế!Thiệu lương nhân lúc này đã hoàn hồn lại.Nàng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, cố mỉm cười."

Thần thiếp chỉ trẹo chân thôi, hơi đau một chút, không có việc gì."

Nghiêm tài nhân vừa mới âm thầm hối hận, nghe vậy không khỏi nói "Nhưng không phải muội vừa mới nói bị thương xương cốt sao?"

Nàng vừa nói xong đã thấy hối hận.Nói mấy lời như vậy vào lúc này khiến nàng có hơi hung hăng, gây ấn tượng xấu với người khác.Nàng chưa kịp nói lời cứu chữa, Thiệu lương nhân đã rưng rưng nước mắt, như thể đã chịu ấm ức, lại không muốn thể hiện ra ngoài."

Vừa nãy Bảo Phúc hơi nôn nóng, nên mới nói quá một chút, Bảo Phúc vì lo lắng cho muội nên mới nói sai lời, xin tỷ tỷ đừng trách nàng."

Nói xong, nàng cố ý kéo Bảo Phúc về phía mình, như sợ Nghiêm tài nhân ỷ thế hiếp người.Hai chủ tớ càng đáng thương hơn.Nghiêm tài nhân tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải cố tỏ ra dịu dàng."

Xem muội muội nói kìa, ta cũng quan tâm muội mà, sao có thể trách Bảo Phúc được chứ."

Thấy hai nữ nhân trước mắt không ngừng diễn, Lạc Thanh Hàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói."

Còn không đi?"

Thường công công lập tức bước tới, chắp tay với Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân, khách sáo nói."

Hai vị chủ tử, nếu không có việc gì thì mời tránh ra, đừng cản đường Hoàng thượng."

Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân không còn cách nào khác, đành phải ngừng diễn, im lặng bước sang một bên, cung kính tiễn Hoàng đế.Đội ngự giá đi ngang qua mặt hai người.Hoàng đế đang ngồi trên long xa, cả quá trình không có biểu cảm gì trên mặt, thậm chí không liếc nhìn hai người thêm lần nào.Khi ngự giá đi xa, Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân mới dám ngẩng đầu.Mắt Thiệu lương nhân vẫn đỏ, đáng thương lại quật cường.Hiện giờ không có người ngoài ở đây, Nghiêm tài nhân lười giả vờ tỷ muội tình thâm gì đó, mỉa mai nói."

Ta nói sao có thể trùng hợp như vậy, lại tình cờ gặp được ngươi ở ngự hoa viên?

Hóa ra ngươi nhằm vào Hoàng thượng!

Màn diễn xuất vừa nãy ngươi luyện tập nhiều lần lắm phải không?

Ngươi nghĩ với chút thủ đoạn này của ngươi có thể đắc sủng sao?

Đúng là suy nghĩ viển vông!"

Thiệu lương nhân cụp mắt, nhẹ giọng hỏi ngược lại."

Tỷ tỷ lúc này tới ngự hoa viên, không phải cũng vì muốn có thể tình cờ gặp được Hoàng thượng sao?"

Bị người khác vạch trần, Nghiêm tài nhân tức giận quát mắng."

Ngươi đang chất vấn ta sao?

Ngươi đừng quên thân phận của mình!

Một Lương nhân cỏn con lại dám nói với ta như vậy?

Phản rồi phải không!

Ngươi quỳ xuống cho ta!"

Thiệu lương nhân cũng không biện minh, cứ thế quỳ xuống giữa đường, cúi thấp đầu.Cung nữ Bảo Phúc tức giận nhưng không dám lên tiếng, cũng quỳ xuống.Nghiêm tài nhân nhìn chủ tớ quỳ trước mặt mình, cơn giận trong lòng cũng lắng xuống.Có mưu mô hơn nữa thì đã sao?

Vẫn chỉ là một Lương nhân, bảo ả quỳ thì vẫn phải quỳ!Nghiêm tài nhân đắc ý, nhưng trong lòng rất rõ mình mới vào cung, chưa có được chỗ đứng vững chắc, không thể giày vò người khác quá mức, đành khoác lên mình dáng vẻ nghiêm túc trầm tư.

"Thiệu lương nhân ăn nói vô lễ, cố ý đụng chạm ta, hôm nay phạt ngươi quỳ ở đây một canh giờ, hy vọng ngươi tự kiểm điểm, về sau không tái phạm, ngươi đã nhớ chưa?"

Thiệu lương nhân cắn môi dưới, rưng rưng nước mắt đáp "Muội nhớ rồi."

Nghiêm tài nhân đắc ý dẫn cung nữ của mình rời đi.Bỏ lại Thiệu lương nhân và Bảo Phúc quỳ trên đường.Tuy Nghiêm tài nhân chỉ là Tài nhân, nhưng cấp bậc lại cao hơn Lương nhân một bậc, nàng bắt Thiệu lương nhân quỳ, Thiệu lương nhân chỉ có thể quỳ.Đây là khác biệt mà cấp bậc mang lại.Hai tay Thiệu lương nhân nắm chặt vạt váy, nàng ghi nhớ nhục nhã hôm nay, sẽ có một ngày ...Cảnh tượng này trong ngự hoa viên bị Diêu tiệp dư tình cờ đi ngang nhìn thấy.Diêu tiệp dư xoay người chạy đến chỗ Lý phi để chia sẻ miếng dưa này.Bây giờ cả hai đều sống trong cung Cẩm Tú, nhưng Lý phi ở chính điện, còn Diêu tiệp dư ở trắc điện.Hai người là bạn chơi bài, sống gần nhau nên rảnh rỗi thường đến nói chuyện.Qua lại lâu dần cũng có chút tình bạn.Lý phi vừa ăn hạt dưa vừa cười."

Giả vờ ngã, giả vờ đáng thương, đều là tàn tích của ta ngày xưa."

Diêu tiệp dư "Ta thấy ngoại hình của Thiệu lương nhân không bằng Nghiêm tài nhân, nhưng đầu óc mưu mô của nàng ta tốt hơn Nghiêm tài nhân."

Lý phi nhổ vỏ hạt dưa "Lợi hại hơn thì đã sao?

Muội thấy Cảnh phi lợi hại không?

Nàng ta ở trong cung lâu như vậy, Hoàng thượng có từng để mắt tới nàng ta chưa?"

Diêu tiệp dư không nói nên lời.Lý phi "Cuối cùng ta cũng nhìn rõ rồi, Hoàng thượng là người thiên vị, chỉ cần ngài ấy thiên vị người nào, dù người đó làm gì thì cũng là chuyện tốt, còn những người khác đều là không khí, ngài ấy vốn không nhìn lấy một lần."

Diêu tiệp dư giật mình "Tỷ nhỏ tiếng thôi, mấy lời này không được nói bậy, lỡ bị người khác nghe thấy tỷ nói xấu Hoàng thượng, chắc chắn tỷ sẽ bị phạt đó."

Lý phi bĩu môi, không nói nữa.Diêu tiệp dư đắn đo mãi, nhưng vẫn nói nhỏ những gì đè nén trong lòng."

Tỷ cảm thấy Hoàng thượng thật lòng với Quý phi không?

Trong cung rất nhiều người nói, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái Quý phi là vì nàng hơi giống Tiêu trắc phi."

Lý phi nhớ đến khuôn mặt của Nam Phượng công chúa, trong lòng đủ loại cảm xúc dâng lên.Khuôn mặt đó có phần giống với Tiêu trắc phi.Nàng vốn tưởng mình hận Tiêu trắc phi đến tận xương tủy, sau khi trải qua việc của Thải Vân, nàng chịu đả kích lớn, nhưng Tiêu trắc phi đã an ủi nàng.Sau đó, bọn họ chơi bài cùng nhau, tụ tập nói chuyện, quan hệ không thể nói là tốt nhưng vẫn tàm tạm.Mãi đến khi Tiêu trắc phi đi rồi, Lý phi mới chợt nhận ra trong cung thiếu vắng một người hoạt bát như vậy, cuộc sống nhàm chán hơn rất nhiều.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 696: Không bao giờ quay lại nữa


Tâm trạng của Lý phi rất mâu thuẫn, nàng hi vọng Tiêu trắc phi sẽ trở lại, nhưng lại không muốn Tiêu trắc phi trở lại.

Kết quả Tiêu trắc phi mãi không quay lại, trong cung đột nhiên xuất hiện một Nam Phượng công chúa giống Tiêu trắc phi.Lý phi đẩy dĩa hạt dưa trước mặt ra, thở dài một hơi, như đang giễu cợt lại như đang thất vọng."

Vốn ta còn tưởng Hoàng thượng thật lòng với Tiêu trắc phi.

Bây giờ xem ra, cũng chỉ thế thôi.

Cũng đúng, trong hoàng cung này làm gì có tình yêu thật sự?

Trách ta quá ngây thơ, nghĩ tình cảm giữa họ quá tốt đẹp."

Diêu tiệp dư cũng thổn thức.Lúc mới vào cung, nàng cũng từng phải lòng Thái tử, nhưng thời gian lâu dần, nàng dần hiểu ra dù là xuất thân, ngoại hình hay tài năng đều không thể sánh với các phi tần khác, Thái tử không thể nào nhìn trúng nàng.Sau khi nghĩ thoáng, nàng thoải mái hơn nhiều, không còn ngày ngày mong chờ Thái tử triệu tẩm, một lòng một dạ với nghề buôn dưa của mình.Nhưng cứ như vậy, cuộc sống trong cung của nàng sẽ không dễ dàng.Hạ nhân phân biệt đối xử, không quan tâm chuyện của nàng, khẩu phần hàng tháng luôn thiếu thốn.Nàng biết mình không đắc sủng, chịu thiệt cũng không dám nói, sợ đắc tội người khác.Mãi đến khi nàng với được Tiêu trắc phi, cuộc sống của nàng mới dễ thở hơn.Nể mặt Tiêu trắc phi, hạ nhân không dám quá coi thường nàng, có Bảo Cầm quản lý, khẩu phần hàng tháng cũng đầy đủ.Diêu tiệp dư rất cảm kích Tiêu trắc phi.Đáng tiếc người tốt sống không thọ, Tiêu trắc phi còn trẻ như vậy đã đi rồi.Hoàng đế có vẻ rất yêu thương nàng, nhưng người không còn nữa, tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ dần phai nhạt.Hiện giờ có Nam Phượng công chúa, sau này có lẽ còn Bắc Phượng công chúa, Tây Phượng công chúa, Đông Phượng công chúa.Người mới lần lượt vào cung, dung mạo trẻ trung xinh đẹp.Hiện giờ vẫn có người nói Nam Phượng công chúa là thế thân của Tiêu trắc phi.Nhưng thời gian lâu dần, sợ rằng mọi người sẽ quên mất Tiêu trắc phi là ai.......Nghiêm tài nhân vừa về cung Yên Vũ, đã nghe thấy tiếng mắng của Liễu Nhứ."

Ta chỉ bảo ngươi quét đất, lâu vậy rồi còn chưa quét xong?

Ngươi làm gì vậy hả?!"

Nghiêm tài nhân dừng lại nhìn sang, thấy Liễu Nhứ đang chỉ vào một tiểu thái giám mắng mỏ ở đình viện phía trước.Tiểu thái giám bị mắng là Thanh Tùng.Hắn mới được chuyển đến cung Yên Vũ cách đây không lâu, phụ trách hầu hạ Nghiêm tài nhân.Công bằng mà nói, ấn tượng của Nghiêm tài nhân về Thanh Tùng khá tốt.Tiểu thái giám này tuổi không lớn, nhưng đầu óc thông minh, làm việc nhanh nhẹn, là người biết cách làm việc.Nhưng không biết tại sao, Liễu Nhứ rất ngứa mắt Thanh Tùng, thường xuyên bắt lỗi hắn, có chuyện gì cũng sẽ đánh đập mắng mỏ hắn.Chủ nhân của cung Yên Vũ là Bạch phi, Liễu Nhứ là đại cung nữ bên cạnh Bạch phi, cả Nghiêm tài nhân cũng phải khách khí với nàng, càng đừng nói đến một tiểu thái giám như Thanh Tùng.Bị Liễu Nhứ quát mắng, Thanh Tùng không dám cãi lại, cứ cúi đầu xin lỗi.Liễu Nhứ không chịu tha cho hắn, chỉ vào mặt hắn chửi bới."

Nét mặt này của ngươi là sao?

Trông như cha mẹ chết, mặt mày ủ rũ, đây là bộ dạng ngươi dùng để hầu hạ chủ tử à?"

Sắc mặt Thanh Tùng lúc này thật sự không được tốt.Nhưng không phải hắn cố ý lên mặt, chỉ do quá đói mà thôi.Đêm qua hắn trực đêm, cả đêm không ngủ, hôm nay không ăn sáng, không ăn trưa, làm việc không ngừng nghỉ, vừa mệt vừa đói, sắc mặt tái nhợt.Tuy nói nô tài làm việc là chuyện đương nhiên, nhưng công việc mà Thanh Tùng phải làm gian khổ hơn những người khác, những công việc mà người khác không muốn làm đều dồn hết cho hắn.Hắn bận làm việc, thường xuyên bỏ lỡ thời gian ăn cơm.Người trong bếp không bao giờ chừa đồ ăn cho hắn, nếu bỏ lỡ thì hắn sẽ không có gì để ăn, chỉ đành nhịn đói.Thanh Tùng biết mình đang bị trừng phạt.Người phạt hắn là Liễu Nhứ.Nhưng đã được Bạch phi ngầm đồng ý.Còn về nguyên nhân, đương nhiên là vì năm đó ở Đông cung, Tiêu trắc phi đã tước đi quyền quản lý nội vụ vốn thuộc về Bạch trắc phi.Bạch phi luôn ghi thù hận cũ, vừa hay hắn bị điều tới cung Yên Vũ, đương nhiên trở thành mục tiêu trút giận của Bạch phi.Thanh Tùng không thể phản kháng, chỉ đành nhận mình xui xẻo."

Nô tài sai rồi, nô tài không dám làm nữa, xin Liễu Nhứ cô nương tha cho nô tài lần này."

Liễu Nhứ trừng mắt nhìn hắn, chợt thấy Nghiêm tài nhân cách đó không xa.Nàng lập tức mỉm cười hành lễ."

Nô tỳ thỉnh an Tài nhân."

Nghiêm tài nhân vội nói "Liễu Nhứ cô nương không cần đa lễ, ta vừa mới về, chuẩn bị đến thỉnh an Bạch phi nương nương, không biết nương nương đang ở đâu?"

Liễu Nhứ cười nói "Bạch phi nương nương đang uống trà nói chuyện với Lục tiệp dư ở phòng khách."

Nghiêm tài nhân hơi kinh ngạc "Lục tiệp dư cũng ở đây."

Liễu Nhứ "Đúng vậy, Lục tiệp dư nghe nói Bạch phi nương nương không khỏe, nên cố ý tới thăm."

Nghiêm tài nhân thuận theo nói "Bạch phi nương nương hôm nay thế nào?

Đã khỏe hơn chưa?"

Liễu Nhứ "Lúc đầu không mấy tốt, sau khi nói chuyện với Lục tiệp dư một lúc, khí sắc đã khá hơn rồi."

Nghiêm tài nhân "Vậy ta đi xem xem."

Liễu Nhứ đảo mắt, cố ý hỏi "Thanh Tùng là nô tài của người, nô tỳ thay người dạy dỗ hắn vài câu, người không giận chứ?"

Nghiêm tài nhân không nhìn Thanh Tùng, cười nói."

Được Liễu Nhứ cô nương dạy dỗ là may mắn của hắn, sao ta có thể giận được?

Ngươi cứ dạy dỗ hắn cho tốt, ta đi trước."

Nói xong nàng bỏ đi không ngoảnh lại.Ban đầu Thanh Tùng còn hi vọng Nghiêm tài nhân nói giúp hắn vài lời, nhưng giờ xem ra, Nghiêm tài nhân hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của hắn.Cũng đúng, không phải chủ tử nào cũng bao che khuyết điểm như Tiêu trắc phi.Tiêu trắc phi ...Thanh Tùng vừa nghĩ đến Tiêu trắc phi thì rất muốn khóc.Nếu Tiêu trắc phi không đi thì tốt biết mấy.Liễu Nhứ thấy mắt Thanh Tùng đỏ bừng, cười giễu nói."

Xem bộ dạng của ngươi, ai không biết còn tưởng chúng ta ức hiếp ngươi đấy?

Không phải mới nói với ngươi mấy câu sao?

Không được nói nữa sao?"

Thanh Tùng dùng sức lau mắt, cúi đầu "Liễu Nhứ cô nương dạy dỗ rất đúng."

Trong phòng khách, Bạch phi và Lục tiệp dư đang uống trà trò chuyện.Nghiêm tài nhân bước vào, cung kính hành lễ."

Thần thiếp thỉnh an Bạch phi nương nương, thỉnh an Lục tiệp dư."

Bạch phi ra hiệu cho nàng ngồi xuống.Nghiêm tài nhân ngồi xuống, chủ động nói."

Vừa nãy muội dạo ngự hoa viên, tình cờ gặp Hoàng thượng và Thiệu lương nhân."

Nàng nói một cách khéo léo, như thể giữa Hoàng đế và Thiệu lương nhân xảy ra chuyện gì.Bạch phi và Lục tiệp dư đồng thời nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.Nghiêm tài nhân cố tình nói không rõ ràng."

Thật ra cũng không có gì, chỉ là Thiệu lương nhân không cẩn thận trẹo chân, Hoàng thượng tùy ý hỏi mấy câu thôi."

Lục tiệp dư hừ một tiếng, khinh thường nói "Ả nhanh thật, không biết dè dặt chút nào."

Bạch phi mỉm cười không nói gì.Phòng khách cách đình viện rất gần, ba người có thể nghe rõ tiếng nói trong sân.Liễu Nhứ "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao?

Không phải ngươi đang nhớ Tiêu trắc phi à?

Ngươi tưởng nàng ta còn quay lại chắc?

Nằm mơ đi, nàng ta chết rồi, không bao giờ quay lại nữa!"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 697: Đòi mạng


Lục tiệp dư nghe thấy ba chữ Tiêu trắc phi, động tác uống trà ngừng lại.

Nàng nhìn Bạch phi đang ngồi ở ghế chính, tò mò hỏi."

Đây là Thanh Tùng, người của Tiêu trắc phi sao?"

Nghiêm tài nhân nghe vậy, trong lòng khẽ động.Vốn nàng còn thắc mắc Thanh Tùng chỉ là một tiểu thái giám lại có thể thường xuyên chọc tức Liễu Nhứ khiến nàng cứ bắt lỗi.Xem ra là có liên quan đến Tiêu trắc phi.Bạch phi đặt tách trà xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng."

Lúc còn ở Đông cung, Thanh Tùng từng đi theo Tiêu trắc phi."

Nhận được đáp án chính xác, Nghiêm tài nhân mới hiểu ra, thì ra Liễu Nhứ ngứa mắt Thanh Tùng là vì Tiêu trắc phi.Chắc hẳn năm đó giữa Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi có thù oán.Nghiêm tài nhân thầm mừng vì mình không nói giúp Thanh Tùng, nếu không nàng sẽ vô tình đắc tội Bạch phi.Lục tiệp dư rất có hứng thú với chuyện của Tiêu trắc phi, nhịn không được hỏi."

Nghe nói Hoàng thượng rất yêu Tiêu trắc phi, chuyện này thật không?"

Bạch phi nghe vậy, khóe miệng cong lên cay đắng."

Năm đó lúc Hoàng thượng còn là Thái tử, quả thật ngài ấy rất sủng ái Tiêu trắc phi."

Sau đó nàng nói rất nhiều chuyện về Tiêu trắc phi.Có chỗ nàng nói rất chi tiết, có chỗ nàng chỉ nói một câu.Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân chăm chú lắng nghe.Đây là chuyện xưa chỉ có người sống trong cung trước đó mới biết, còn hai người mới vào cung lại không biết gì.Nói xong, Bạch phi lặng lẽ thở dài."

Những chuyện này vốn không nên nói cho hai muội biết, nhưng bổn cung sợ hai muội mới vào cung không hiểu chuyện, phạm vào cấm kỵ của Hoàng thượng, cho nên ta mới cố ý nói cho hai muội biết những chuyện này, hi vọng hai muội nhớ kỹ, sau này ở trước mặt Hoàng thượng đừng nhắc đến Tiêu trắc phi, tránh làm Hoàng thượng buồn lòng."

Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân cùng đa tạ lời nhắc nhở của Bạch phi.Bạch phi có vẻ mệt mỏi."

Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, hai muội tự nhiên đi."

Nàng được cung nữ dìu đứng dậy bước ra ngoài.Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân vội đứng dậy, cung kính tiễn nàng đi.Khi Bạch phi đi ngang, liếc nhìn Thanh Tùng vẫn đang bị dạy dỗ, nhẹ giọng gọi Liễu Nhứ.Liễu Nhứ lập tức chạy tới hành lễ, nói "Nương nương có gì dặn dò?"

Bạch phi "Chậu bạch trà trong phòng trông hơi héo, ngươi sai người mang ra ngoài phơi nắng."

Liễu Nhứ đã hầu hạ Bạch phi nhiều năm, lập tức hiểu được ý của Bạch phi, mỉm cười đáp lại "Vâng."

Nàng quay sang Thanh Tùng nói."

Ngươi còn ngây ra đó làm gì?

Còn không mau bê chậu hoa ra ngoài?!"

Thanh Tùng bước vào phòng, bê chậu bạch trà nặng trịch ra ngoài.Liễu Nhứ chỉ vào khoảng trống giữa sân."

Ngươi quỳ ở đó, đặt hoa lên trên đầu để nó tận hưởng ánh nắng."

Đang là giữa hạ, nắng nóng đến mức đứng phơi nắng một lúc cũng có thể lột một lớp da, càng đừng nói đến chuyện bê một chậu hoa nặng như vậy, đúng là đòi mạng.Nhưng Thanh Tùng không thể phản kháng.Hắn chỉ là một nô tài, nếu chủ tử không bằng lòng bảo vệ hắn thì sẽ không có ai quan tâm đến sống chết của hắn.Hắn làm theo lời dặn, quỳ trên con đường rải sỏi gồ ghề, nâng chậu hoa bằng hai tay rồi đặt lên đỉnh đầu.Quần áo mùa hạ mỏng manh, sỏi trên đường làm đầu gối đau nhức, nắng như thiêu đốt khiến hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh càng thêm khó coi.Bạch phi hài lòng rời đi.Lúc này, Lục tiệp dư và Nghiêm tài nhân bước ra.Thấy cảnh tượng trong sân, Nghiêm tài nhân không dám nói lời nào, chỉ nghĩ mình không có nô tài như Thanh Tùng, vội vàng trở về phòng.Lục tiệp dư biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Thanh Tùng sớm muộn cũng sẽ chết.Nàng không ngại góp thêm sức, để Thanh Tùng chết nhanh hơn, nhân tiện có thể bán cho Bạch phi một ân tình.Lục tiệp dư bước xuống bậc thang, lúc đi ngang qua Thanh Tùng, nàng cố tình đẩy Thanh Tùng một cái.Vốn Thanh Tùng vừa mệt vừa đói, không còn sức lực, bị đẩy mạnh một cái bất ngờ ngã xuống đất, chậu hoa trong tay cũng rơi xuống đất, nháy mắt vỡ thành từng mảnh.Lục tiệp dư lộ ra nét mặt sợ hãi."

A!

Nô tài làm gì đấy?

Đang yên lành sao đụng vào người ta?!"

Thanh Tùng vội đứng dậy, không dám biện minh, chỉ có thể luôn miệng cầu xin."

Nô tài sai rồi, xin Tiệp dư tha mạng!"

Liễu Nhứ bước nhanh tới, vội hỏi "Tiệp dư, người không sao chứ?"

Lục tiệp dư ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi."

Ây da, tên nô tài này vừa nãy cố ý đụng vào ta, nếu một chậu hoa lớn như vậy đập vào người ta, chẳng phải ta sẽ phải chết sao?!"

Liễu Nhứ vừa nãy đã thấy hành động của Lục tiệp dư, biết nàng cố ý đẩy Thanh Tùng, nhưng vậy thì sao?Thanh Tùng sớm hay muộn cũng sẽ chết.Chết sớm chết muộn có gì khác nhau?Liễu Nhứ vội nói "Tiệp dư yên tâm, chuyện này nhất định sẽ cho người một lời giải thích tử tế."

Nói xong nàng tát Thanh Tùng rồi chửi mắng."

Cẩu nô tài to gan, giữa ban ngày ban mặt còn dám dại người?!"

Cái tát này rất mạnh, nửa bên má Thanh Tùng nhanh chóng đỏ bừng sưng tấy.Hắn nhịn đau, khấu đầu cầu xin Lục tiệp dư tha mạng.Lục tiệp dư "Một nô tài độc ác như ngươi, giữ lại chỉ gây thêm phiền phức, mau chóng đánh chết hắn cho xong chuyện."

Liễu Nhứ gọi hai thái giám mạnh mẽ đến bắt Thanh Tùng.Thanh Tùng liều mạng vùng vẫy nhưng vô ích.Mỗi lần hắn vùng vẫy chỉ dẫn đến một trận đòn.Sau khi Liễu Nhứ hỏi ý Bạch phi, nàng đã được phép, chuẩn bị dùng gậy đánh chết Thanh Tùng.Tuy trong cung không được phép lạm dụng tư hình, nhưng mỗi người mỗi khác.Ví như, phi tần có cấp bậc cao xử lý nô tài không nghe lời chẳng phải chuyện lớn gì, xử lý thì cứ xử lý thôi.Thanh Tùng bị bịt miệng đè xuống đất đầy sợ hãi và tuyệt vọng.Hôm nay hắn sẽ chết ở đây sao?Thái giám mạnh mẽ giơ cao gậy gỗ định đánh hắn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai."

Dừng tay!"

Thanh Tùng giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.Đây hình như là giọng của Bảo Cầm!Hắn khó khăn quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Bảo Cầm đang vội vàng chạy tới đây.Chẳng mấy chốc, nàng chạy đến chỗ Thanh Tùng, giật gậy gỗ từ tay thái giám ném xuống đất.Liễu Nhứ sửng sốt.Từ khi Bảo Cầm được chuyển đến ngự thiện phòng, nàng hiếm khi gặp Bảo Cầm.Không ngờ vào lúc này Bảo Cầm lại đột nhiên tới cung Yên Vũ.Lục tiệp dư cau mày nhìn Bảo Cầm, không hài lòng hỏi."

Ngươi là ai?"

Bảo Cầm hành lễ với nàng "Nô tỳ là đại cung nữ Bảo Cầm bên cạnh Quý phi nương nương, Quý phi nương nương có chuyện muốn hỏi Thanh Tùng, cố ý sai nô tỳ đưa hắn đến đó."

Lục tiệp dư nghe thấy hai chữ "Quý phi", sắc mặt hơi thay đổi.Trước đó nàng cố ý ly gián quan hệ của Quý phi và Hoàng đế nhưng không thành, còn suýt nữa đã kéo mình vào chuyện đó.Điều này càng khiến nàng ghen tị với Quý phi.Lúc này nhìn thấy Bảo Cầm, Lục tiệp dư thấy không vui, cả vẻ mặt cũng lộ ra chút u ám."

Dù ngươi là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, cũng không thể tự ý xông vào cung Yên Vũ."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 698: Người phải cẩn thận đề phòng


Bảo Cầm đúng mực nói "Nô tỳ nghe tin Thanh Tùng bị phạt, nhất thời nôn nóng nên chưa kịp thông báo đã xông vào, mong Tiệp dư lượng thứ."

Lục tiệp dư hừ một tiếng "Nếu ta không lượng thứ thì sao?"

Bảo Cầm "Nếu nô tỳ nhớ không lầm thì đây là cung Yên Vũ, chắc không đến lượt Tiệp dư làm chủ."

Lục tiệp dư "Hỗn xược!

Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ cỏn con, lại dám nói với ta như vậy?!"

Bảo Cầm cúi đầu "Nô tỳ trước giờ luôn nói thẳng, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Tiệp dư đừng so đo với nô tỳ."

Lục tiệp dư tức giận.Nàng không thể đối phó với Quý phi thì đã đành, cả một cung nữ cỏn con cũng dám nói với nàng như vậy.Thật không thể chịu nổi!Lục tiệp dư chỉ vào Bảo Cầm, giận dữ nói."

Ngươi quỳ xuống cho ta!"

Bảo Cầm không đổi sắc mặt quỳ xuống, eo lưng vẫn thẳng "Tiệp dư muốn dạy dỗ nô tỳ thì nhanh một chút, Quý phi còn đang đợi nô tỳ về phục mệnh."

Lục tiệp dư "Ngươi còn dám lấy Quý phi ra chèn ép ta?!"

Dù Thái hậu đã cảnh cáo nàng không được bốc đồng, nhưng nàng hiện giờ tức tới tận não, nào quan tâm nhiều như vậy?!Nàng giơ tay tát mạnh vào mặt Bảo Cầm!Khoảnh khắc đầu ngón tay Lục tiệp dư chạm vào má Bảo Cầm, Bảo Cầm thuận thế ngã xuống đất.Nàng đưa tay lên che mặt, ngẩng đầu nhìn Lục tiệp dư, đỏ mắt nói."

Dù nô tỳ chỉ là một nô tỳ, cũng là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, tục ngữ nói, đánh chó phải nhìn mặt chủ, Tiệp dư làm như vậy, có từng chú ý đến thể diện của Quý phi nương nương?"

Lục tiệp dư càng giận hơn.Cái tát vừa rồi của nàng nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra chỉ mới chạm má Bảo Cầm một chút mà thôi.Nhưng trong mắt người khác, Lục tiệp dư đã tát Bảo Cầm rất mạnh khiến nàng ngã xuống đất.Lục tiệp dư tức giận bật cười "Quả nhiên là con chó được Quý phi nuôi dưỡng, thật biết bày trò!

Nếu ngươi muốn bày trò, ta sẽ toại nguyện cho ngươi, khiến kịch của ngươi từ giả thành thật!

Người đâu, trói ả tiện tỳ không biết tôn ti này lại, đánh ba mươi trượng, không, đánh năm mươi trượng!"

Vốn Liễu Nhứ đang nghĩ làm sao đối phó Bảo Cầm, nhưng khi nghe tin Lục tiệp dư đối đầu với Bảo Cầm, nàng cũng vui vẻ xem kịch.Nhưng nàng không ngờ Lục tiệp dư sẽ dùng hình với Bảo Cầm.Chuyện này có hơi quá.Nếu đánh năm mươi trượng, Bảo Cầm không chết cũng sẽ tàn phế.Nói thế nào thì Bảo Cầm cũng là đại cung nữ bên cạnh Quý phi, không giống như Thanh Tùng là chó mất chủ, không ai quan tâm hắn sống hay chết, nếu Bảo Cầm bị đánh chết trong cung Yên Vũ, chuyện này chắc chắn sẽ rất phiền phức.Bây giờ Quý phi đang đắc sủng, nếu Quý phi thuận thế phát huy, Hoàng đế vì muốn dỗ nàng ta vui có thể sẽ trút giận lên Bạch phi.Liễu Nhứ không thể khoanh tay đứng nhìn.Nàng vừa khuyên Lục tiệp dư bớt giận, vừa lặng lẽ nháy mắt với tiểu cung nữ bên cạnh.Tiểu cung nữ hiểu ý, vội chạy đi báo với Bạch phi.Sau khi Bạch phi biết chuyện, chỉ thờ ơ nói một câu."

Đây là cung Yên Vũ, không phải nơi bọn họ cãi vã, bảo bọn họ trở về bình tĩnh lại."

Liễu Nhứ hiểu ý của Bạch phi, lập tức khách khí nói với Lục tiệp dư."

Sức khỏe Bạch phi không tốt, còn đang nghỉ ngơi, không chịu nổi ồn ào, mong Tiệp dư lượng thứ."

Lục tiệp dư nghe vậy, lý trí khôi phục được một chút.Nàng biết mình bốc đồng, dù nàng là Tiệp dư cũng không thể tùy ý giết chết đại cung nữ của Quý phi trước mặt nhiều người như vậy.Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận trong lòng."

Phiền Liễu Nhứ cô nương thay ta gửi lời hỏi thăm Bạch phi, bảo tỷ ấy nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước, hôm khác ta lại đến thăm."

Liễu Nhứ mỉm cười nói được.Trước khi Lục tiệp dư đi, không quên hung dữ trừng Bảo Cầm.Đợi đấy!Ngày sau còn dài, sau này có cơ hội, xem nàng làm sao xử lý ả tiện tỳ này!Bảo Cầm đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, bình tĩnh nói."

Phiền Liễu Nhứ cô nương truyền lời với Bạch phi nương nương, ta muốn đưa Thanh Tùng tới cung Vị Ương gặp Quý phi nương nương."

Liễu Nhứ trợn mắt "Ngươi đợi đó."

Nói xong nàng quay người bỏ đi.Lần đi này rất lâu.Bảo Cầm cũng không vội, nàng biết Bạch phi không muốn giao người, nhưng Bạch phi cũng không có lý do từ chối.Dù có kéo dài thế nào thì cuối cùng cũng phải để nàng dẫn người đi.Ai bảo cấp bậc của Quý phi cao hơn Bạch phi chứ?Đây là quy tắc trong cung, địa vị là trên hết.Bảo Cầm cởi dây trói cho Thanh Tùng, đỡ hắn đứng dậy."

Ngươi sao rồi?"

Mắt Thanh Tùng đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở "Cảm ơn Bảo Cầm tỷ tỷ, cảm ơn!"

Hắn biết nếu hôm nay Bảo Cầm không xuất hiện kịp thời thì hắn chết chắc rồi.Chính Bảo Cầm đã kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở vềBảo Cầm lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt hắn "Đừng khóc nữa, khóc sưng mắt rồi thì lát nữa làm sao gặp Quý phi?"

Thanh Tùng "Ta ... ta không khóc, ta nhất định sẽ không khóc!"

Hắn nín thở, cố kìm nước mắt, nhưng thay vì kìm nước mắt, mặt hắn lại đỏ bừng.Thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Bảo Cầm không khỏi bật cười.Thấy nàng cười, Thanh Tùng cũng không nhịn được bật cười.Lần này hắn vừa cười vừa khóc, khiến mặt hắn hơi co giật, trông càng buồn cười hơn.Đợi một hồi lâu, Liễu Nhứ mới quay lại.Nàng giận dữ nói."

Bạch phi nương nương nói, Thanh Tùng là nô tài của Nghiêm tài nhân, nếu muốn dẫn hắn đi gặp Quý phi thì trực tiếp đến gặp Nghiêm tài nhân.

Bạch phi nương nương không khỏe, thái y bảo cần tịnh dưỡng, sau này mấy chuyện nhỏ như thế này đừng đến làm phiền nương nương."

Bảo Cầm phớt lờ đôi mắt sắp trợn lên trời của nàng, bình tĩnh nói "Đa tạ Bạch phi nương nương."

Sau đó Bảo Cầm đến gặp Nghiêm tài nhân.Nghiêm tài nhân không dám đắc tội Bạch phi, càng không dám đắc tội Quý phi.Sau khi biết mục đích của Bảo Cầm, nàng lập tức đồng ý."

Nếu Quý phi nương nương muốn gặp Thanh Tùng, vậy thì mau dẫn hắn đi đi, đừng để Quý phi nương nương đợi lâu."

Bảo Cầm đưa Thanh Tùng về cung Vị Ương.Tiêu Hề Hề đang nằm trên giường đọc truyện, khi biết Bảo Cầm về, nàng lập tức đặt sách truyện sang một bên, ngồi dậy nhìn ra cửa.Bảo Cầm dẫn Thanh Tùng vào trong điện.Bảo Cầm bước tới hành lễ "Nương nương, nô tỳ đã dẫn Thanh Tùng tới."

Dù trên đường đi, Bảo Cầm đã nói Quý phi là người dễ gần, nhưng Thanh Tùng vẫn thấy bất an.Hắn vừa vào cửa đã quỳ xuống."

Nô tài bái kiến Quý phi nương nương."

Tiêu Hề Hề cau mày khi thấy hai vết đỏ trên má phải Bảo Cầm."

Mặt em sao lại bị thương?"

Bảo Cầm sờ lên mặt, nhớ tới chuyện vừa rồi ở cung Yên Vũ, nàng tưởng mình đã tránh được, nhưng vẫn bị móng tay của Lục tiệp dư cào xước.Nàng không giấu giếm, kể lại chuyện bị Lục tiệp dư tát, cuối cùng nói."

Lục tiệp dư là một người độc ác, ỷ mình là cháu gái của Thái hậu, hoàn toàn không xem người ra gì.

Nếu sau này nàng ta có thế lực, chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm khó người, người phải cẩn thận đề phòng!"
 
Back
Top Bottom