Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 559: Đúng là giết người không thấy máu!


Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trở nên tái nhợt.

Hắn không tin được nói."

Không thể nào, nếu nhi thần là con của Bình An vương, tại sao phụ hoàng không trực tiếp giết nhi thần?

Còn lập nhi thần làm Thái tử?

Người nhất định đang nói dối!"

Tần hoàng hậu cười mỉa mai nói "Đây chính là điểm cao siêu nhất của Hoàng đế, vì thân thế của ngươi không rõ ràng, ông ta mới có thể yên tâm giao ngươi cho bổng cung nuôi dưỡng.

Như vậy ngươi sẽ không bao giờ một lòng với bổn cung.

Còn chuyện tại sao Hoàng đế lập ngươi làm Thái tử, một mặt là để xoa dịu Tần gia, hạ thấp cảnh giác của chúng ta.

Mặt khác biến ngươi thành đá mài cho các hoàng tử khác.

Trong suốt lịch sử, chưa có Thái tử nào có kết cục tốt đẹp, ngôi vị Thái tử nhìn thì vinh quang nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần ngươi trở thành Thái tử, ngươi sẽ phải đối mặt với hận thù của tất cả các hoàng tử.

Mỗi hành động của ngươi sẽ bị vô số người theo dõi, chỉ cần ngươi phạm một chút sai lầm cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần.

Với mưu mô của Hoàng đế, sao có thể không biết những đạo lý này?

Ông ta biết nhưng vẫn đẩy ngươi vào nguy hiểm, khiến ngươi trở thành mục tiêu của mọi người.

Truy cứu nguyên nhân, còn chẳng phải vì ngươi không phải con ruột của ông ta, ông ta vốn không quan tâm đến sống chết của ngươi!"

Mỗi lời bà nói ra đều giống như con dao đâm vào tim Lạc Thanh Hàn.Hắn thậm chí không nói được lời phản bác nào.Tần hoàng hậu dường như thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn nên lại đâm vào tim hắn lần nữa."

Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện để ngươi thuận lợi đăng cơ, lập ngươi làm Thái tử, chẳng qua là vì muốn dùng ngươi để mài giũa những hoàng tử khác.

Khi những hoàng tử đó trưởng thành, quân cờ như ngươi sẽ bị bỏ rơi.

Giống như mẫu phi Thẩm chiêu nghi của ngươi vậy.

Năm đó, Hoàng đế dùng Thẩm chiêu nghi đối phó Bình An vương, ông ta hứa với nàng ta, chỉ cần nàng ta giúp ông ta làm được việc lớn, ông ta sẽ phong Thẩm chiêu nghi làm Hoàng hậu.

Thẩm chiêu nghi tin là thật, sẵn lòng trở thành con cờ trong tay ông ta.

Kết quả thì sao?

Sau khi đăng cơ xưng đế, ông ta chỉ phong cho nàng ta làm Chiêu nghi, cuối cùng ban chết bằng rượu độc.

Đây chính là Hoàng đế, khi cần ngươi, ông ta có thể hứa với ngươi bất cứ điều gì.

Nhưng khi ngươi mất đi giá trị sử dụng, ông ta sẽ quay lưng, tàn nhẫn giết chết ngươi."

Lạc Thanh Hàn siết chặt hai tay, giọng run run "Đây chỉ là lời nói một phía của người, người đang gieo rắc bất hòa, nhi thần sẽ không mắc lừa."

Tần hoàng hậu "Chuyện đến nước này, bổn cung cũng đành nói thật cho ngươi biết.

Hoàng đế đã soạn thánh chỉ phế Thái tử, chỉ cần ngươi không còn tác dụng, ông ta sẽ lập tức chiếu cáo thánh chỉ.

Thánh chỉ phế truất đó được giấu đằng sau bức tranh vạn mã trong ngự thư phòng, nếu ngươi không tin thì có thể đi tìm."

Lạc Thanh Hàn tuyệt vọng bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.Cả người đang tắm trong ánh nắng chói chang nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.Thường công công thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng lo lắng không thôi."

Điện hạ, ngài sao vậy?

Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Lạc Thanh Hàn như không nghe thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm "Không thể nào, bà ấy nhất định đang lừa ta, ta muốn đến ngự thư phòng tìm thử."

Thường công công nghe không rõ, tiến lên một bước "Ngài muốn đi đâu?"

Lạc Thanh Hàn "Ngự thư phòng."......Nghe Phương Vô Tửu nói xong, Tiêu Hề Hề đã hoàn toàn hiểu rõ."

Chuyện Nhị hoàng tử mất tích có liên quan đến huynh phải không?

Thật ra Nhị hoàng tử chưa từng đến núi Bình Đầu, huynh cố ý dụ Thái tử đến núi Bình Đầu, cố ý gây ra trận chiến đó phải không?"

Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp "Phải."

Đây là một cái bẫy.Một cái bẫy đặc biệt nhắm vào Thái tử.Từ khi Đổng Minh Xuân nhận được mật thư từ Ngưu Hoằng, Thái tử đã rơi vào bẫy.Tây Lăng vương biết Đổng Minh Xuân thuộc phe Thái tử nên cố tình để mật thư chuyển đến cho Đổng Minh Xuân.Thái tử vốn nghi ngờ cái chết của Thẩm chiêu nghi, mật thư đó càng chứng minh nghi ngờ của hắn.Với tính cách của hắn, một khi nắm được manh mối nhất định sẽ cố hết sức truy đuổi.Hắn càng đào sâu, biết càng nhiều, sẽ càng đến gần bẫy.Đúng như Phương Vô Tửu nói.Bọn họ không hại Thái tử, bọn họ chỉ lần lượt đưa ra manh mối dẫn dắt Thái tử đi theo hướng mà bọn họ chỉ định.Đáng sợ nhất chính là dù Thái tử cảm giác được phía trước có cạm bẫy, hắn cũng sẽ bất chấp điều tra.Vì hắn muốn biết sự thật.Giọng Tiêu Hề Hề run rẩy kịch liệt "Huynh cố ý để Thái tử nghĩ hắn không phải con ruột của Hoàng đế, khiến hắn hận Hoàng đế, ép hắn tìm Hoàng đế báo thù, các người muốn hủy hoại hắn!"

Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.Cuối cùng Tiêu Hề Hề cũng hiểu được điểm đáng sợ của Đại sư huynh.Người này nhìn có vẻ hiền lành vô hại nhưng thực chất sớm đã lên kế hoạch cho mọi việc.Kẻ thù càng quan tâm thứ gì thì càng muốn phá hủy nó.Đúng là giết người không thấy máu!Lúc Tiêu Hề Hề nghĩ đến tuyệt vọng và bất lực của Thái tử lúc này, nàng hận không thể bay về phía hắn, nói với hắn rằng tất cả những chuyện này là giả, một chữ cũng không thể tin!Nhưng bây giờ nàng đang bị bắt giữ, đừng nói giúp Thái tử, thậm chí nàng còn không thể tự bảo vệ mình.Một cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy nàng khiến mắt nàng đỏ hoe.Giọng điệu Phương Vô Tửu vẫn bình tĩnh "Ta đã trả lời vấn đề của muội, bây giờ đến lượt muội trả lời vấn đề của ta."

Tiêu Hề Hề lúc này không muốn nhìn hắn.Nàng nhìn xuống tách trà trong tay "Huynh muốn hỏi gì?"

Phương Vô Tửu "Sư phụ nói muội trời sinh có thiên nhãn, ta từng tra tư liệu, người có thiên nhãn thì mệnh cách sẽ có khuyết điểm, ta muốn biết, mệnh cách của muội thiếu gì?"

Có lần hắn hỏi sư phụ câu này, nhưng sư phụ không trả lời mà chỉ thở dài.Tiêu Hề Hề "Ta thiếu tuổi thọ."

Phương Vô Tửu "Cụ thể là thiếu bao nhiêu?"

Khi nói đến chuyện của mình, Tiêu Hề Hề không còn cảm giác khó chịu đó nữa.Giọng nàng rất bình tĩnh "Huynh không nên hỏi ta thiếu bao nhiêu, mà nên hỏi ta còn lại bao nhiêu?"

Phương Vô Tửu "Còn lại bao nhiêu?"

Tiêu Hề Hề "Ba năm."

Phương Vô Tửu sửng sốt, khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.Tiêu Hề Hề "Nếu tính kỹ hơn thì hẳn là cũng chỉ còn hơn hai năm, dù sao tháng sau cũng đã đến sinh nhật của ta, sau sinh nhật, ta sẽ mười bảy tuổi."

Phương Vô Tửu "Không có cách giải sao?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không có, đây là số mệnh, không thể thay đổi."

Phương Vô Tửu "Chẳng trách sư phụ chưa từng nói với chúng ta chuyện này, thì ra là vì không thể thay đổi."

Vì không thể thay đổi nên dứt khoát không nhắc đến để tránh làm mọi người khó chịu.Phương Vô Tửu thở dài "Chỉ còn lại ngần ấy thời gian, sao muội còn lãng phí cho Lạc Thanh Hàn?

Làm vài chuyện thú vị khác không phải tốt hơn sao?"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 560: Tra hỏi


Tại sao lại lãng phí thời gian quý báu của mình cho Lạc Thanh Hàn?

Vì Tiêu Hề Hề nhìn thấy hình bóng của mình trên người hắn.Một kiểu quật cường độc lập không chịu thừa nhận thất bại khi bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng.Nàng cũng từng vì muốn sống tiếp mà liều mạng vùng vẫy, cố gắng bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng vẫn thua số mệnh.Nàng đã thua rồi.Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn có hy vọng thắng.Nàng muốn giúp hắn giành chiến thắng.Đây có lẽ là tâm lý đồng cảm, nàng cảm thấy vui vẻ và hài lòng khi nhìn thấy người khác làm được chuyện mà bản thân nàng không làm được.Tiêu Hề Hề nhẹ giọng nói "Với ta mà nói, giúp Thái tử đạt được nguyện vọng là chuyện có ý nghĩa nhất."

Phương Vô Tửu bất đắc dĩ nhìn nàng "Muội lún quá sâu rồi."

Tiêu Hề Hề "Không sao, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bò ra ngoài."

Chỉ còn hơn hai năm, có bò ra được hay không thì có sao đâu?Cốc cốc.Có tiếng gõ cửa."

Phương tiên sinh, vương gia mời người qua đó một chuyến."

Phương Vô Tửu đứng lên nói "Ta phải đi rồi, muội cứ ở lại đây, đợi mọi chuyện giải quyết xong, ta sẽ đích thân đưa muội về sư môn."

Tiêu Hề Hề không trả lời.Phương Vô Tửu rời đi.Cánh cửa đóng lại, bên ngoài có tiếng khóa cửa.Tiêu Hề Hề yên lặng ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân xa dần.Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, nàng mới ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng vẻ khó chịu trên mặt đã biến mất.Nàng rút con dao găm khỏi tay áo.Con dao găm này là do sư phụ đưa cho nàng, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, có thể cắt cả lông chim thổi bay.Nó còn có hai tính năng đặc biệt.Một là con dao được tẩm độc.Hai là có một viên thuốc được giấu trong cán dao.Tiêu Hề Hề siết quả cầu nhỏ đầu tay cầm, xoay nửa vòng rồi đẩy vào.Trên chuôi dao lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ, từ đó nổi lên một viên thuốc.Đây là viên thuốc giải vạn năng được sư phụ đặc biệt nghiên cứu làm ra.Nó không chỉ có thể giải chất độc trên dao mà còn giải được độc khác, còn có thể hóa giải dược tính của đan Khí Hư.Tiêu Hề Hề ném thuốc tiên vào miệng nhai rồi nuốt xuống.Sư phụ biết sở thích của nàng, đặc biệt chế tạo viên thuốc giải độc này giống như một viên kẹo nên có vị rất ngọt.Sau khi uống thuốc, nàng cảm nhận rõ ràng cơ thể đã lấy lại sức lực, có thể sử dụng nội lực bình thường.Nàng đứng dậy, quan sát căn phòng.Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt.Nàng thử đẩy nhẹ nhưng các nơi đã bị khóa từ bên ngoài.Nếu sử dụng nội lực, nàng có thể mở cửa nhưng sẽ gây ra tiếng động.Phải nghĩ cách khác ổn thỏa hơn.Nàng nhìn lên xà nhà phía trên.......Thường công công muốn đỡ Thái tử xuống xe nhưng bị hắn đẩy ra.Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, mắt hơi đỏ lên, như đang cố gắng trấn áp thứ gì đó, đồng thời có cảm giác có thể nổ tung bất cứ lúc nào.Lạc Thanh Hàn sải bước đi về phía ngự thư phòng.Nhưng hắn bị thị vệ cấm quân chặn lại.Hắn khàn giọng nói "Ta muốn vào trong."

Thị vệ thấy sắc mặt của hắn không ổn, cảm thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói."

Không có ý chỉ của Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không được vào ngự thư phòng, đây là quy tắc, Điện hạ hẳn cũng biết."

Lạc Thanh Hàn phớt lờ lời thị vệ nói, lặp lại lần nữa."

Ta muốn vào trong."

Thị vệ cầu xin "Cầu xin Thái tử Điện hạ đừng làm khó thuộc hạ."

Lạc Thanh Hàn trực tiếp đẩy thị vệ trước mặt ra, xông vào ngự thư phòng.Thị vệ sợ hãi muốn đuổi theo vào, nhưng nghĩ đến thân phận của mình không dám tự ý xông vào trong.Thị vệ chỉ đành vội vã chạy đi báo với Hoàng đế.Ngự thư phòng trống rỗng, rất yên tĩnh.Lạc Thanh Hàn quét mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy bức tranh vạn mã treo trên tường.Hắn sải bước tới, chộp lấy bức tranh kéo thật mạnh.Bức tranh bị kéo xuống lộ ra một tường gỗ chạm khắc.Hắn ném bức tranh trong tay, mò mẫm trên tường.Hắn sờ thấy một cái lỗ tròn nhỏ.Hắn ấn vào.Sau đó, một hộp gỗ nhỏ bật ra khỏi tường.Hắn mở hộp gỗ, thấy một mảnh vải được gấp gọn nằm bên trong.Hắn vươn những ngón tay run rẩy cầm mảnh vải lên.Hoàng đế đột nhiên bước vào hét lớn."

Ngươi đang làm gì?!"

Động tác của Lạc Thanh Hàn khựng lại.Hoàng đế nhìn bức tranh vạn mã bị ném xuống đất, sau đó lại nhìn hộp gỗ đã mở, sắc mặt nhất thời tối sầm."

Không được sự cho phép của trẫm, tự ý xông vào ngự thư phòng, trong mắt ngươi có còn xem trẫm là phụ hoàng không?!"

Lạc Thanh Hàn phớt lờ sự tức giận của ông, cầm mảnh vải vuông trong hộp gỗ lên, run giọng hỏi "Phụ hoàng, xin hỏi đây là gì?"

Hoàng đế tức giận nói "Ngươi lục lọi đồ đạc của trẫm, còn dám hỏi đây là gì?

Đúng là to gan!

Còn không mau đặt nó về chỗ cũ?!"

Hốc mắt Lạc Thanh Hàn ngày càng đỏ "Nhi thần chỉ muốn hỏi một câu, đây có phải là thánh chỉ phế Thái tử không?"

Hoàng đế sửng sốt, sau đó phủ nhận "Đương nhiên không phải!"

"Vậy đây là gì?"

Hoàng đế không trả lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.Lạc Thanh Hàn không hỏi nữa, trực tiếp mở mảnh vải trong tay.Trên mảnh vải trắng có vài dòng chữ màu đen.Hắn đọc lướt nội dung, vẻ mặt phút chốc vô cùng ảm đạm.Đây quả thật là thánh chỉ phế Thái tử, xem bút tích thì hẳn là do tự tay Hoàng đế viết, nhưng chưa ấn ngọc tỷ.Ngón tay cầm mảnh vải của Lạc Thanh Hàn khẽ run, đốt ngón tay trắng bệch, trên mặt không còn màu máu.Hoàng đế không ngờ Thái tử lại biết sự tồn tại của chiếu thư này.Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hoàng đế nhất thời không biết phải xử lý thế nào, chỉ đành cố hết sức chuyển trọng tâm."

Sao ngươi lại đột nhiên lại chạy đến ngự thư phòng?

Có phải có người nói gì với ngươi không?"

Lạc Thanh Hàn giống như một con thú bị dồn vào chân tường.Bây giờ hắn mặc kệ tất cả.Hắn rất cần tìm ra lối thoát.Hắn giơ mảnh vải trong tay lên, giọng run run."

Tại sao người muốn phế Thái tử?

Rốt cuộc nhi thần có chỗ nào làm người không hài lòng, khiến người muốn phế Thái tử?"

Dù Hoàng đế biết mình đuối lý nhưng vẫn thấy khó chịu trước thái độ tra hỏi của Thái tử.Hoàng đế cau mày, rất không hài lòng."

Thái độ này của ngươi là sao?

Trẫm là Hoàng đế, là phụ thân của ngươi, trẫm muốn làm gì lẽ nào phải báo cho ngươi biết sao?!"

Hai từ phụ thân giống như con dao đâm vào chút lý trí cuối cùng của Lạc Thanh Hàn.Hắn đột nhiên cao giọng quát."

Ông vốn không phải là phụ thân của ta!"

Hoàng đế ngỡ ngàng trước tiếng quát của hắn.Phải rất lâu sau Hoàng đế mới tỉnh táo lại, sửng sốt hỏi."

Ngươi biết mình đang nói gì không?"

Hai mắt Lạc Thanh Hàn đỏ bừng, khóe mắt ngấn nước "Sở dĩ ông muốn phế Thái tử, nguyên nhân không phải vì ta không phải con ruột của ông sao?!"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 561: Cô ta chạy rồi!


Cam Phúc và Thường công công đứng gác bên ngoài ngự thư phòng.

Cách một cánh cửa, bọn họ có thể nghe rõ tiếng cãi bên trong.Hai người đồng loạt im lặng, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.Lúc này, bọn họ chỉ ước mình bị điếc, không nghe thấy gì, không biết gì cả.Còn những thị vệ canh gác ngự thư phòng đã bị Cam Phúc đuổi đi từ lâu.Có một tiếng xoảng vang lên.Hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.Sau đó nghe thấy Hoàng đế giận dữ gầm lên."

Cút!

Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Cửa ngự thư phòng mở, Thái tử loạng choạng bước ra, trên trán có vết rách, máu chảy xuống khóe trán, sắc mặt không còn chút máu, trông rất dọa người.Thường công công sợ hãi vội lấy khăn tay lau máu cho hắn.Thái tử đẩy tay Thường công công ra.Thường công công lo lắng nói "Điện hạ, nô tài lập tức gọi thái y cho ngài."

Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói không cần.Cam Phúc thận trọng nhìn vào ngự thư phòng.Hắn thấy bức tranh vạn mã và một mảnh vải nằm trên đất, cùng với một chiếc chặn giấy bạch ngọc đã vỡ.Tiếng xoảng giòn tan nghe thấy vừa rồi chắc là tiếng chặn giấy rơi xuống đất.Còn vết thương trên trán Thái tử, có lẽ do chặn giấy gây ra.Hoàng đế đứng trong ngự thư phòng, mặt đỏ bừng tức giận, nét mặt hơi méo mó, hơi thở gấp gáp.Cam Phúc giật mình.Hắn hầu hạ Hoàng đế mấy chục năm, chưa từng thấy Hoàng đế tức giận như vậy.Hắn lưỡng lự rồi cẩn thận bước vào."

Bệ hạ, ngài bớt giận, đừng tức giận mà hại sức khỏe."

Hoàng đế thậm chí không thèm nhìn hắn, trực tiếp hét ra ngoài cửa, hướng về phía Thái tử rời đi."

Giam tên nghịch tử này vào hoàng lăng cho trẫm!"

Nét mặt Cam Phúc thay đổi, muốn khuyên Hoàng đế suy nghĩ lại.Thái tử khác với hoàng tử bình thường, thân phận không tầm thường, nếu chỉ cãi nhau riêng tư với Hoàng đế thì không sao, nhưng nếu Thái tử bị giam vào hoàng lăng, vậy thì không phải chuyện nhỏ, triều đình hậu cung sẽ chấn động."

Bệ hạ, ngài ..."

Cam Phúc chỉ mới nói được ba từ thì bị Hoàng đế ngắt lời."

Nếu ai dám cầu xin cho nó, thì cùng nó đi đến hoàng lăng!"

Cam Phúc chỉ đành thu lại ý định cầu xin, bước ra ngoài gọi thống lĩnh cấm quân truyền lệnh của Hoàng đế.Thống lĩnh cấm quân là người thông minh, sau khi nhận được lệnh, không hỏi thêm gì đã dẫn Cấm vệ quân đến Đông cung.Lúc này Thái tử đã về Đông cung.Hắn đi thẳng đến điện Thanh Ca.Hắn muốn tìm Tiêu Hề Hề.Nhưng Tiêu Hề Hề không có ở điện Thanh Ca, sau khi hỏi mới biết, từ khi Tiêu Hề Hề đến cung Trường Lạc vẫn chưa trở về, thậm chí Bảo Cầm cũng mất tích.Lạc Thanh Hàn sững sờ.Tại sao Tiêu Hề Hề vẫn chưa về?Nàng gặp phải chuyện không hay sao?Hắn đang định phái người tìm tung tích Tiêu Hề Hề thì thấy Thường công công vội vã chạy tới."

Điện hạ, Cấm vệ quân bao vậy điện Thanh Ca rồi!"

Thường công công vừa dứt lời, thống lĩnh cấm quân đã bước vào.Hắn chắp tay với Thái tử nói "Điện hạ, Hoàng đế có lệnh đưa ngài đến hoàng lăng kiểm điểm lỗi lầm, mạt tướng sẽ hộ tống ngài đến hoàng lăng, xin ngài lập tức xuất phát."

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn hắn.Thống lĩnh cấm quân lặp lại "Xin Điện hạ lập tức xuất phát!"

Thường công công "Tướng quân, bên hoàng lăng không có gì cả, chúng ta phải thu dọn hành lý rồi mới có thể xuất phát."

Thống lĩnh cấm quân liếc Thường công công một cái "Hoàng đế có lệnh, chỉ một mình Thái tử Điện hạ đến hoàng lăng kiểm điểm lỗi lầm."

Sắc mặt Thường công công thay đổi "Ý của tướng quân là chỉ một mình Thái tử đến hoàng lăng?

Sao có thể?

Thái tử là thân thể ngàn vàng, bên cạnh không có người chăm sóc làm sao được?!"

Thống lĩnh cấm quân "Đây là ý của Hoàng đế, mạt tướng chỉ phụng lệnh hành sự."

Thường công công không nói nên lời.Thường công công quay đầu nhìn Thái tử, chỉ thấy nét mặt Thái tử vẫn không có biểu cảm gì, dường như không mấy để ý.Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói "Sau khi ta đi, Đông cung phải nhờ ngươi trông coi, còn Tiêu trắc phi ..."

Thường công công vội nói "Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ tận lực tìm kiếm tung tích của Tiêu trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn gật đầu, không nói thêm gì.Hắn ngồi xe ngựa rời cung được Cấm vệ quân hộ tống.......Đến trưa, một tiểu tư cầm hộp đồ ăn mở cửa bước vào.Sau khi vào phòng, cánh cửa lập tức bị người bên ngoài đóng lại.Tiểu tư đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn quanh phát hiện trong phòng không có ai.Tim hắn đập nhanh, không thấy Tiêu trắc phi đâu nữa?Hắn nhanh chóng tìm kiếm mọi nơi có thể trốn trong phòng nhưng vẫn không tìm thấy Tiêu trắc phi.Tiểu tư chạy vội ra cửa đập mạnh."

Mau mở cửa!"

Cửa được mở từ bên ngoài, hai thị vệ canh cửa thấy tiểu tư hoảng hốt, một người hỏi."

Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu tư chỉ vào trong phòng, hoảng sợ hét lên "Không thấy Tiêu trắc phi đâu nữa!

Cô ta chạy rồi!"

Hai thị vệ đồng thanh nói."

Không thể nào!"

Bọn họ luôn canh ngoài cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài, cửa sổ cũng có người canh giữ, không có động tĩnh lạ thường, đừng nói là một người lớn trốn chạy, cả một con ruồi cũng không thể thoát khỏi căn phòng này!Tiểu tư lo lắng nói "Ta nói thật đấy, nếu các người không tin thì vào trong nhìn đi!"

Hai thị vệ thấy tiểu tư không giống nói dối, có hơi bất an.Bọn họ đi vào phòng, phát hiện thật sự không có ai, Tiêu trắc phi thật sự đã biến mất!Hai thị vệ lập tức hoảng sợ.Bọn họ được lệnh canh giữ Tiêu trắc phi, nếu Tiêu trắc phi bỏ chạy, bọn họ nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm!Tiểu tư nói "Các người tìm kiếm quanh đây, ta sẽ đi báo cho vương gia."

Nói xong, tiểu tư không đợi thị vệ phản ứng đã vội vã chạy ra ngoài.Hai thị vệ định lục soát phòng một lần nữa để xem có tìm được manh mối nào không.Đúng lúc này, một bóng người từ trên xà nhà bay xuống.Khoảnh khắc Tiêu Hề Hề tiếp đất, nàng đánh mạnh vào gáy một thị vệ!Thị vệ thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bất tỉnh.Thị vệ còn lại thấy vậy, sắc mặt tức thì thay đổi, rút đao định chém nàng!Tiêu Hề Hề nghiêng người né, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thị vệ trong khoảng cách gần.Chỉ trong hai chiêu, nàng đã hất đối thủ xuống đất, không thể đứng dậy được.......Trong phòng trà, hương trà lượn lờ.Tây Lăng vương và Tần Trọng ngồi đối diện nhau, hai người đang thảo luận kế hoạch tiếp theo.Phương quản sự ngồi quỳ sau lưng Tây Lăng vương, im lặng lắng nghe, không nói lời nào.Tạ Sơ Tuyết rót trà nóng vừa nấu vào tách, lần lượt đẩy chúng đến trước mặt Tây Lăng vương và Tần Trọng.Tần Trọng đắc ý nói "Vừa nãy trong cung truyền đến tin tức, Thái tử và Hoàng đế cãi vã, Hoàng đế giam Thái tử vào hoàng lăng.

Vương gia đúng là mưu kế thần tình, Thái tử đã nhận định Hoàng đế là kẻ thù của hắn, hai người bọn họ hoàn toàn trở mặt, kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành bước thứ hai rồi."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 562: Ông đây liều mạng với ngươi!


Cốc cốc!

Chợt có tiếng gõ cửa.Phương Vô Tửu đứng dậy đi về phía cửa.Hắn mở cửa ra.Có một tiểu tư đứng ngoài cửa thở hổn hển nói."

Không ... không hay rồi, Tiêu trắc phi chạy rồi!"

Giọng tiểu tư không nhỏ, cả ba người trong phòng trà đều nghe thấy.Tây Lăng vương trầm giọng hỏi "Có chuyện gì?"

Phương Vô Tửu xoay người để tiểu tư đi vào phòng trà.Tiểu tư vừa bước vào cửa lập tức quỳ xuống, trông rất hoảng sợ."

Khởi bẩm vương gia, nô tài vừa đi đưa đồ ăn cho Tiêu trắc phi, vào phòng thì phát hiện bên trong không có ai, Tiêu trắc phi biến mất rồi!"

Nét mặt Tây Lăng vương không tốt "Các ngươi nhiều người như vậy mà trông chừng một nữ nhân cũng không xong, đồ vô dụng, bổn vương nuôi các ngươi có ích gì?!"

Tiểu tư quỳ trên đất, cả người run rẩy "Xin vương gia tha mạng!"

Phương Vô Tửu hỏi "Lúc ngươi vào, cửa ra vào và cửa sổ mở hay đóng?"

Tiểu tư "Tất cả đều đóng."

Phương Vô Tửu "Sau khi ngươi rời khỏi phòng đó, là trực tiếp tới đây?

Hay đi đường vòng?"

Tiểu tư không hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời "Nô tài nóng lòng muốn bẩm báo với vương gia, không dám đi đường vòng lãng phí thời gian, nên trực tiếp chạy tới đây."

Trong lòng Phương Vô Tửu trầm xuống.Hắn lập tức nói với Tây Lăng vương và Tần Trọng."

Hai người mau rời khỏi đây!"

Tây Lăng vương khó hiểu "Tại sao?"

"Muội ấy sắp đến đây rồi!"

Phương Vô Tửu vừa dứt lời, cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị người từ bên ngoài đập vỡ!Mọi người trong phòng đều sốc.Tất cả quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy người lao vào chính là Tiêu Hề Hề!Tiêu Hề Hề tiếp đất, liền lao về phía Tây Lăng vương gần nhất!Tây Lăng vương quanh năm luyện võ, phản xạ cực nhanh.Ông giơ tay lật đổ bàn trà trước mặt!Ấm trà và tách trà trên bàn bay ra ngoài.Tiêu Hề Hề nhảy lên, dẫm lên bàn, tiếp tục lao về phía trước.Cả người giống như chim én sải cánh, thân hình nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh.Trong chớp mắt, nàng đã lao tới trước mặt Tây Lăng vương.Nét mặt Tây Lăng vương hung tợn "Tìm chết!"

Cơ thịt trên người ông căng cứng, siết chặt nắm đấm, tập trung sức lực, hung hãn đánh về phía mặt Tiêu Hề Hề!Tiêu Hề Hề không né, lao tới đón nắm đấm của ông.Cú đấm của ông vô cùng mạnh mẽ, cộng với đà của nàng, chỉ cần trúng vào mặt, dù không chết cũng sẽ tàn tật.Tuy nhiên ...Lúc nắm đấm của ông sắp chạm tới mặt Tiêu Hề Hề, ông chợt cảm giác có một lực vô hình đẩy nắm đấm của ông ra xa.Như thể có một hàng rào bảo vệ vô hình trước mặt Tiêu Hề Hề.Tây Lăng vương chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nhất thời sửng sốt ngỡ ngàng.Cũng vào giây phút ông ngỡ ngàng.Tiêu Hề Hề dùng một tay nắm cổ áo ông, tay kia rút con dao găm đâm vào ngực ông!Tạ Sơ Tuyết kinh hãi hét lên."

Phụ vương!"

Hai mắt Tần Trọng mở to, nhưng trước khi vào phòng trà thì bội đao của ông đã bị lấy đi, hiện giờ không có vũ khí, chỉ có thể cầm bình hoa bên cạnh ném về phía Tiêu Hề Hề.Chiếc bình bay tới vẽ một đường cong giữa không trung.Mắt thấy nó sắp đánh vào sau đầu Tiêu Hề Hề.Nhưng vào thời khắc mấu chốt, nó lại bị một lực vô hình đánh bật ra.Tần Trọng cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng khó tin này.Chỉ có Phương Vô Tửu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.Hắn trầm giọng nói "Trên người muội ấy có bùa hộ thân!"

Mà xem ra hình như muội ấy mang theo rất nhiều bùa hộ thân.Nếu muội ấy có bùa hộ thân, sao có thể bị đánh bất tỉnh?Hay là nói ...Từ đầu đến cuối muội ấy không hề bất tỉnh.Muội ấy chỉ đang diễn mà thôi.Muội ấy biết có người sẽ tấn công nên tương kế tựu kế, giả vờ bị đánh bất tỉnh, nhân cơ hội lẻn vào trại địch, chờ cơ hội tấn công Tây Lăng vương.Dùng bản thân làm mồi nhử dụ địch cắn câu, sau đó tìm cơ hội phản công.Một kế hoạch vô cùng nguy hiểm, không thành công cũng thành nhân!Ánh mắt Tiêu Hề Hề nhìn xuống, phát hiện lưỡi dao chỉ xuyên qua ngực Tây Lăng vương một tấc.Tây Lăng vương dùng hai tay nắm chặt lưỡi dao, ngăn không cho nó đâm sâu hơn.Lòng bàn tay bị lưỡi dao cắt, máu tràn ra chảy xuống giữa các ngón tay.Tiêu Hề Hề chặc lưỡi, tiếc thật, chỉ thiếu một chút.Tây Lăng vương chịu đựng cơn đau gầm lên."

Người đâu!

Bắt thích khách!"

Hàng chục thị vệ vương phủ xông vào phòng trà.Tần Trọng, Tạ Sơ Tuyết, Phương Vô Tửu đã lui ra ngoài cửa.Tiêu Hề Hề đẩy Tây Lăng vương ra ngoài.Thị vệ luống cuống đón lấy Tây Lăng vương.Tiêu Hề Hề nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, nhảy qua cửa sổ chạy trốn.Lúc này đã kinh động đến toàn bộ thị vệ trong Thương Lan Viên.Lực lượng thị vệ không ngừng chạy đến.Trong phòng trà, Tây Lăng vương nằm trên đất, ngực và lòng bàn tay đầy máu, trông rất thảm.Tạ Sơ Tuyết hoảng sợ không ngừng kêu lên "Gọi đại phu!

Gọi đại phu!"

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói "Ta biết y thuật."

Lúc này Tạ Sơ Tuyết mới nhớ ra hắn biết y thuật, bảo hắn mau chóng trị thương cho vương gia.Dù mọi người hiện giờ đang nóng lòng như lửa đốt, nhưng Phương Vô Tửu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.Đầu tiên hắn xem xét vết thương của Tây Lăng vương, sau đó bắt mạch cho ông."

Vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng."

Tạ Sơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.Sau đó nàng nghe Phương Vô Tửu nói tiếp."

Nhưng trên dao có độc, vương gia trúng độc, nếu không có thuốc giải thì sẽ chết."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết lập tức trắng bệch như tờ giấy.Tây Lăng vương choáng váng đầu óc, nhưng vẫn cố nhịn, nghiến răng nói "Nữ nhân kia nhất định có thuốc giải!"

Phương Vô Tửu "Phiền Tạ cô nương chăm sóc cho vương gia, ta đi lấy thuốc giải."

Lúc này, Tiêu Hề Hề bị thị vệ vương phủ bao vây.Nàng một chọi mười, chống chọi cuộc bao vây.Tần Trọng vừa tấn công vừa hét "Ngươi chạy không thoát đâu, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống đầu hàng!"

Tiêu Hề Hề nhín thì giờ cười đầy khiêu khích với ông."

Nếu ông có bản lĩnh thì đánh tay đôi với ta."

Tần Trọng tức giận nói "Ngươi nghĩ ông đây là tên ngốc sao?!"

Tiêu Hề Hề giật thanh đao từ tay một tên thị vệ, quơ mạnh về phía hông của Tần Trọng!Tần Trọng nhanh chóng lùi lại tránh đòn tấn công của nàng.Các thị vệ khác nhân cơ hội xông lên, đao kiếm trong tay đồng loạt chém về phía Tiêu Hề Hề!Kết quả số đao kiếm đó đến gần Tiêu Hề Hề đều bị một lực vô hình đánh bật ra.Chuyện này làm tất cả mọi người ngỡ ngàng.Bọn họ nhìn Tiêu Hề Hề như thể đang nhìn một con quái vật.Tiêu Hề Hề phớt lờ thị vệ, liên tục cầm đao chém về phía Tần Trọng.Tần Trọng tự nhận thân thủ của mình thượng thừa, nhưng so với nữ nhân trước mặt thì vẫn kém một chút.Ông bị đánh lui về phía sau, cánh tay bị chém, nửa ống tay áo dính máu đỏ.Cơn đau kích thích thần kinh của ông, mắt ông đỏ bừng gầm lên."

Ông đây liều mạng với ngươi!"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 563: Hiến sức vì chủ


Tần Trọng dựa vào khí thế nhất thời của mình miễn cưỡng đánh ngang cơ với Tiêu Hề Hề.

Còn các thị vệ khác vốn không tìm được cơ hội ra tay, vì động tác của Tần Trọng và Tiêu Hề Hề quá nhanh, bọn họ di chuyển khắp nơi, thị vệ sợ vô tình làm Tần Trọng bị thương.Ném chuột sợ vỡ bình.Cộng với sức mạnh thần kỳ trên người Tiêu Hề Hề, các thị vệ không dám hành động liều lĩnh.Lúc này, Phương Vô Tửu cầm kiếm trong tay tham chiến.Hắn dùng kiếm đâm vào lưng Tiêu Hề Hề!Tiêu Hề Hề không quay đầu.Hiện giờ nàng tập trung đối phó Tần Trọng, không có ý định quay đầu.Kiếm của Phương Vô Tửu lại bị lực vô hình bật ra.Hắn hỏi "Trên người muội có bao nhiêu bùa hộ thân?"

Tiêu Hề Hề nghiêng người tránh đòn của Tần Trọng, đồng thời trả lời."

Đoán xem."

Phương Vô Tửu "Mặc kệ trên người muội có bao nhiêu bùa hộ thân, hôm nay muội cũng trốn không thoát, nếu muội ngoan ngoãn giao thuốc giải, ta có thể giữ mạng cho muội."

Tiêu Hề Hề không trả lời.Nàng bắt lấy sơ hở, dùng đao trong tay chém vào ngực Tần Trọng!Nhát đao này tuy không chí mạng nhưng lại khiến Tần Trọng chảy rất nhiều máu, tốc độ và sức mạnh lập tức giảm xuống.Tiêu Hề Hề hung hãn đuổi theo, muốn nhân cơ hội giết chết ông ta.Phương Vô Tửu lúc này xen vào, ngăn nàng truy đuổi.Đối mặt với sư huynh một tay nuôi nấng nàng, Tiêu Hề Hề vô thức thu lại sắc bén, động tác cũng không còn hung hãn như trước.Phương Vô Tửu dùng kiếm trong tay đâm vào cổ nàng!Tiêu Hề Hề né sang một bên để tránh mũi kiếm.Phương Vô Tửu thu kiếm, mũi kiếm vẽ một vòng cung trên không trung, lại chém về phía nàng!Tiêu Hề Hề cầm đao chặn thanh kiếm.Tiếng vũ khí chạm tạo ra âm thanh sắc bén.Phương Vô Tửu hỏi "Sao không đánh trả?"

Tiêu Hề Hề không nói gì.Nàng bước lùi lại.Phương Vô Tửu từng bước ép sát.Một người không muốn ra tay tàn nhẫn.Một người lại muốn không chết không thôi.Hai bên ngươi tới ta chém, đao kiếm giao nhau như sấm sét, rối ren hoa mắt.Phương Vô Tửu dùng kiếm chém vào cẳng tay phải của Tiêu Hề Hề.Bùa hộ thân trên người nàng cuối cùng cũng dùng hết.Những ngón tay cầm đao của nàng run lên vì đau.Phương Vô Tửu nhân cơ hội hất văng thanh đao khỏi tay nàng, sau đó duỗi chân hất Tiêu Hề Hề ngã xuống đất, mũi kiếm trong tay chỉ vào chóp mũi nàng.Tiêu Hề Hề nằm trên đất, nhìn mũi kiếm trong tay, trên trán lấm tấm mồ hôi.Phương Vô Tửu từ trên cao nhìn nàng."

Sao không đánh trả?"

Tiêu Hề Hề nghiến răng, đưa tay lấy thanh đao rơi trên đất.Ngón tay còn chưa chạm vào chuôi đao, Phương Vô Tửu đã giơ chân giẫm lên.Hắn hỏi lại."

Sao không đánh trả?"

Mắt Tiêu Hề Hề đỏ lên.Lúc này Tần Trọng đang được hai thị vệ đỡ, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều.Ông nghiến răng hét lên "Họ Phương kia, ngươi còn chờ gì nữa?

Mau cắt hết gân tay gân chân của cô ta, sau đó nghiêm hình thẩm vấn cô ta, ta không tin không tìm được thuốc giải!"

Phương Vô Tửu không để ý đến tiếng hét của người phía sau, vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề."

Muội rõ ràng có thể đánh bại ta, tại sao không đánh trả?"

Tốc độ nói của hắn vẫn như thường lệ, không nhanh không chậm, ung dung thong thả.Nhưng lại có sự cố chấp khác thường.Có vẻ như câu trả lời này rất quan trọng đối với hắn.Tiêu Hề Hề khụt khịt mũi, giọng nói kèm tiếng nấc."

Ta không thể xuống tay với huynh."

Phương Vô Tửu "Bây giờ chúng ta đều đang hiến sức vì chủ, là đối thủ cạnh tranh không chết không thôi."

Tiêu Hề Hề không nói gì, nước mắt chảy xuống khóe mắt.Phương Vô Tửu "Tranh đoạt hoàng vị không phải trò trẻ con, nếu muội cứ thiếu quyết đoán như hiện tại, không những muội sẽ hại chết mình mà còn hại chết Thái tử của muội."

Tiêu Hề Hề nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thái tử càng khóc nhiều hơn.Phương Vô Tửu "Thay vì để muội chết trong tay người khác, thà ta tự tay giết chết muội, cũng xem như vẹn toàn cho tình sư huynh muội của chúng ta."

Tay hắn dùng lực, mũi kiếm đâm vào cổ họng nàng!Con ngươi Tiêu Hề Hề co lại.Mũi kiếm trong tầm nhìn chợt biến lớn.Hắn dùng hết sức để đâm nhát kiếm này.Huynh ấy thật sự muốn giết nàng!Tiêu Hề Hề không muốn chết, nàng phải sống sót trốn thoát.Nàng phải đi tìm Thái tử, nói cho hắn biết sự thật.Nàng không thể để Thái tử phải chịu đựng nỗi đau một mình.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Hề Hề giơ hai tay lên, kẹp chặt thanh kiếm trong lòng bàn tay.Mũi kiếm buộc dừng lại cách cổ nàng một tấc.Nàng giơ chân đạp về phía đầu gối Phương Vô Tửu!Kiếm trong tay Phương Vô Tửu bị kẹp chặt, không thể rút ra.Để tránh đòn tấn công, hắn chỉ đành buông chuôi kiếm, lùi lại hai bước.Tiêu Hề Hề đứng dậy.Phương Vô Tửu tùy tiện lấy thanh đao của thị vệ, lao về phía trước, bắt đầu đánh với Tiêu Hề Hề.Mắt Tiêu Hề Hề đỏ bừng, mặt đầy nước mắt.Trông vô cùng đáng thương.Nhưng động tác của nàng không hề đáng thương, mỗi động tác chứa đầy sát ý.Nàng và Thái tử là một thể, nàng không thể chết, càng không thể rút lui!Kiếm dài trong tay khí thế mạnh mẽ, khiến Phương Vô Tửu liên tục phải rút lui.Đao trong tay hắn rơi xuống đất, vai bị kiếm đâm xuyên!Tiêu Hề Hề chợt tỉnh táo khi thấy vai hắn nhuốm đầy máu.Nàng hoảng sợ rút kiếm ra.Phương Vô Tửu che vết thương trên vai, nhếch khóe miệng cười khổ, trong mắt vừa nhẹ nhõm vừa bất lực."

Luận về võ công, quả nhiên ta không phải đối thủ của muội."

Trận đấu tay đôi vừa rồi giữa hai người kịch tính đến mức khiến các thị vệ xem đến ngẩn người.Cho đến khi Tần Trọng tức giận gầm lên "Các ngươi đần hết rồi?

Còn không mau bắt cô ta lại?!"

Các thị vệ xung quanh hoảng hồn tỉnh táo, lập tức xông lên, hy vọng có thể bắt lấy Tiêu Hề Hề.Đúng lúc này, khói dày cuồn cuộn từ hướng tiền viện bốc lên!Có ai đó hét lớn."

Thư phòng cháy rồi!

Mau dập lửa đi!"

Thư phòng là nơi quan trọng, bên trong cất giấu nhiều tài liệu mật quan trọng, Tạ Sơ Tuyết vội vàng ra lệnh cho thị vệ dập lửa.Chốc lát sau lại có tiếng hét khác từ hậu viện."

Kho hàng cháy rồi!

Tiền và lương thực của chúng ta đều ở trong kho, mau dập lửa đi!"

Các thị vệ cuống quít đi dập lửa.Tần Trọng tức giận hét lên "Hoảng hốt cái gì?

Không được chạy lung tung, đây là điệu hổ ly sơn, các ngươi phải nhanh chóng bắt nữ nhân này!"

Nếu không phải ông bị thương, lực bất tòng tâm thì bây giờ ông đã lao tới bắt người rồi.Tiêu Hề Hề mặc kệ vết thương, lợi dụng hỗn loạn thoát khỏi vòng vây, nhảy qua tường.Tần Trọng sai người đuổi theo.Nhưng khi thị vệ trèo qua tường thì phát hiện Tiêu Hề Hề đã lên một cỗ xe ngựa trốn thoát.Người điều khiển xe ngựa là Triệu Hiền.Hắn quay lại nhìn Tiêu trắc phi đang ngồi trong xe ngựa, lo lắng hỏi."

Nương nương, người bị thương rồi?"

Tiêu Hề Hề ôm cánh tay đang chảy máu của mình, dựa vào thành xe, yếu ớt nói "Bị chút thương ngoài da."

Xe ngựa chạy qua hai con phố, hội hợp với hơn mười mấy Ngọc Lân vệ khác.Vừa rồi là bọn họ phóng hỏa Thương Lan Viên.Sau khi hai bên gặp nhau, bọn họ đi thẳng đến cổng Tuyên Đức.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 564: Các ngươi lại bắt tay lợi dụng ta!


Bọn họ nhanh chóng lên đường nhưng vẫn chậm một bước.

Cổng Tuyên Đức đã phong tỏa, canh gác nghiêm ngặt trong và ngoài cổng thành.Mọi người ra vào cổng thành đều tra xét nghiêm ngặt.Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử, theo nội quy trong cung, nàng không được phép rời cung khi chưa có lệnh.Nếu nàng bị bắt lúc rời thành, chắc chắn sẽ bị buộc tội tự ý rời cung.Điều quan trọng nhất là một khi bị bắt, nàng sẽ không có cách nào tìm được Thái tử.Tiêu Hề Hề vén rèm nhìn ra ngoài, thấy gần cổng thành toàn là quan binh.Nàng nhỏ giọng hỏi "Những người đó là ai?"

Triệu Hiền giải thích "Là người của Tuần Phòng Ti thuộc Binh bộ."

Tiêu Hề Hề "Cũng tức là, bọn họ là thuộc hạ của Tần Trọng."

"Đúng vậy."

Tiêu Hề Hề trong lòng bội phục, không hổ là Binh bộ Thượng thư, phản ứng nhanh thật.Nàng vừa trốn thoát, ông ta đã phái người truyền tin đến Tuần Phòng Ti phong tỏa cổng Tuyên Đức.Triệu Hiền thấy vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, nhỏ giọng nói "Hay để thần sai người đến cổng thành khác xem thử?"

Tiêu Hề Hề đáp "Ừm."

Mười mấy Ngọc Lân vệ tách ra, đi đến các cổng thành khác kiểm tra.Triệu Hiền đánh xe ngựa tới y quán.Tiêu Hề Hề vẫn mặc y phục cung phi, quá bắt mắt ở trên phố.Triệu Hiền để nàng ở trong xe ngựa, hắn một mình đến y quán mua thuốc.Một lúc sau, Triệu Hiền quay lại, còn dẫn theo một người quen là Lệ Khinh Ngôn.Gần đây, Lệ Khinh Ngôn có hơi nóng trong người, định đến y quán mua ít thuốc giải nhiệt, không ngờ lại gặp Triệu Hiền ở đây.Lệ Khinh Ngôn rất ngạc nhiên, Thái tử đã bị đuổi đến hoàng lăng, sao Triệu Hiền vẫn còn ở đây?Theo lý mà nói, Triệu Hiền phải đi theo Thái tử mới đúng.Dù Hoàng đế chỉ lệnh một mình Thái tử đến hoàng lăng, nhưng với thân thủ của Triệu Hiền, muốn âm thầm đi theo không khó chút nào.Vì tò mò nên Lệ Khinh Ngôn chủ động chào hỏi Triệu Hiền.Triệu Hiền do dự một lúc mới nói với Lệ Khinh Ngôn chuyện của Tiêu trắc phi.Bây giờ bọn họ cần người giúp lẻn ra khỏi thành.Lệ Khinh Ngôn quả nhiên là một lựa chọn tốt.Lệ Khinh Ngôn nghe xong, lập tức đi theo hắn tìm Tiêu trắc phi, bằng lòng giúp bọn họ rời thành.Tiêu Hề Hề tự băng bó vết thương cho mình.Mười mấy Ngọc Lân vệ ra ngoài dò thám tin tức lần lượt quay về.Bọn họ đã điều tra, người của Tuần Phòng Ti cũng đóng quân ở các cổng thành khác, mỗi người rời thành sẽ bị thẩm vấn nghiêm ngặt.Lệ Khinh Ngôn nói "Chỉ một mình thần không thể thuận lợi rời thành, chúng ta cần một khác trợ giúp."

Tiêu Hề Hề hỏi "Ai?"

"Anh vương."......Lệ Khinh Ngôn nhiệt tình mời Anh vương ra thành cưỡi ngựa uống rượu.Lạc Dạ Thần vừa hay rảnh rỗi, thêm chuyện y muốn lôi kéo Lệ Khinh Ngôn nên lập tức đồng ý.Y thay đồ rồi ra ngoài, mời Lệ Khinh Ngôn cùng lên đường.Lệ Khinh Ngôn lên xe ngồi xuống.Trong xe ngựa ngoài y, còn có Tiêu Hề Hề.Y cố giữ khoảng cách giữa mình và Tiêu trắc phi, trầm giọng nói "Tình huống cấp bách, mong nương nương chịu khó một chút."

Tiêu Hề Hề nói không sao cả.Vết thương của nàng chảy máu rất nhiều, cộng thêm nửa ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, đầu nàng hơi choáng.Cơ thể nàng muốn ngủ, nhưng tâm trí nàng vẫn tập trung cao độ.Nàng biết bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi.Triệu Hiền và các Ngọc Lân vệ khác ăn mặc như gia đinh theo sau xe ngựa.Để tránh bị Lạc Dạ Thần phát hiện, bọn họ luôn cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể.May thay Lạc Dạ Thần là kiểu người thần kinh thô, không nhận thấy điều gì kỳ lạ về những người phía sau.Khi đội xe ngựa đến gần cổng Tuyên Đức thì bị người của Tuần Phòng Ti chặn lại.Tuần Phòng Ti muốn khám xét xe ngựa của bọn họ.Lệ Khinh Ngôn vén rèm xe lên, nói với người bên ngoài."

Trong xe chỉ có mình ta, không có ai khác."

Người của Tuần Phòng Ti không tin, phải đích thân kiểm tra mới thôi.Kiên nhẫn của Lạc Dạ Thần vốn rất ít, khi thấy người của Tuần Phòng Ti lảm nhảm càng làm y mất kiên nhẫn hơn.Y tức giận nói "Các ngươi dựa vào đâu mà lục soát người của bổn vương đưa tới?

Lẽ nào các ngươi đang nghi ngờ bổn vương sao?"

Người của Tuần Phòng Ti nhanh chóng chắp tay xin lỗi."

Hạ quan không dám!"

Lạc Dạ Thần "Nếu không dám thì mau cút đi!"

Anh vương nổi tiếng nóng nảy, nếu nổi giận thật thì chuyện gì cũng dám làm, người của Tuần Phòng Ti không dám đắc tội, chỉ đành tránh đường.Lạc Dạ Thần không nhìn bọn họ nữa, cưỡi ngựa ra khỏi cổng Tuyên Đức.Cỗ xe ngựa và những người khác theo sau.Sau khi đi được một khoảng nhất định, chắc chắn người của Tuần Phòng Ti không thể đuổi kịp, Lệ Khinh Ngôn mới cho dừng xe.Y chắp tay với Tiêu Hề Hề."

Lát nữa thần còn phải về thành nên chỉ có thể tiễn người đến đây, chúc người thượng lộ bình an, sớm gặp lại Thái tử."

Tiêu Hề Hề nói lời cảm tạ.Lệ Khinh Ngôn nhảy xuống xe ngựa.Lạc Dạ Thần ngạc nhiên khi thấy y xuống xe "Ngươi xuống xe làm gì?

Chúng ta còn chưa đến nơi."

Lúc này, rèm xe vén lên, Tiêu Hề Hề thò đầu ra ngoài.Nàng cười rạng rỡ với Lạc Dạ Thần."

Vương gia, đã lâu không gặp."

Lúc Lạc Dạ Thần thấy nàng như thể gặp ma, bị dọa sợ suýt nữa ngã ngựa.Y sợ hãi hét lên "Sao ... sao cô lại ở đây?!"

Tiêu Hề Hề "Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là người không biết mà thôi, vừa rồi nhờ có người giúp đỡ, chúng ta mới có thể thuận lợi ra khỏi thành, ân tình này, ta sẽ ghi nhớ, sau này có cơ hội ta sẽ báo đáp người."

Lạc Dạ Thần nhớ lại chuyện vừa nãy ở cổng Tuyên Đức, cuối cùng cũng hiểu ra."

Thì ra người mà Tuần Phòng Ti muốn bắt chính là cô!"

Sau đó y nhìn Lệ Khinh Ngôn, tức giận hỏi."

Các ngươi lại bắt tay lợi dụng ta!"

Lệ Khinh Ngôn chắp với Lạc Dạ Thần "Xin lỗi."

Lạc Dạ Thần bực bội, nhân tài mà y nhìn trúng lại giúp đỡ Thái tử.Thể diện của y phải đặt ở đâu?!

Y không muốn ở lại đây nữa nên giật dây cương, cưỡi ngựa chạy đi.Triệu Hiền dẫn ngựa về phía trước, chắp tay hành lễ."

Đa tạ Lệ đại nhân giúp đỡ."

Lệ Khinh Ngôn chắp tay lại "Triệu tướng quân không cần khách khí."

Triệu Hiền giao ngựa cho Lệ Khinh Ngôn, ngồi lên xe ngựa tiếp tục chạy đi.Các Ngọc Lân vệ khác cũng cưỡi ngựa theo sát.Lệ Khinh Ngôn cầm dây cương đứng bên đường, nhìn xe ngựa chạy ngày càng xa.Khi không còn nhìn thấy nữa, Lệ Khinh Ngôn mới nhìn đi chỗ khác, lên ngựa quay về.Hoàng lăng cách Thịnh Kinh không xa.Bọn họ đi theo quan đạo một canh giờ thì thấy một tảng đá có khắc dòng chữ lăng mộ hoàng gia.Bên ngoài hoàng lăng có hai thị vệ cấm quân canh gác, khi thấy xe ngựa đến gần, lập tức hét lớn."

Nơi này là hoàng lăng, người khác không được tới gần, mau đi đi!"

Hai Ngọc Lân vệ xuống ngựa không nói một lời, đánh hai thị vệ cấm quân bất tỉnh.Dưới chỉ huy của Triệu Hiền, Ngọc Lân vệ trói hai thị vệ đưa đến trạm gác giam lại.Tiêu Hề Hề bước vào hoàng lăng, phát hiện nơi này không chỉ an tĩnh mà còn hoang vắng.Khi bước vào trong có cảm giác như thế giới cách xa mình.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 565: Trông người thật đáng yêu


Tuy hoàng lăng rất lớn nhưng không có nhiều chỗ cho người ở.

Ngoài các trạm gác dành riêng cho Cấm vệ quân, chỉ có điện Vĩnh An và Tĩnh Tâm Uyển mới có thể ở.Tiêu Hề Hề đến điện Vĩnh An trước, nhưng không thấy ai, sau đó đi đến Tĩnh Tâm Uyển.Cánh cửa Tĩnh Tâm Uyển đóng chặt.Tiêu Hề Hề đẩy nhưng đẩy không ra.Cửa bị khóa từ bên trong, hình như trong phòng có người.Tiêu Hề Hề gõ cửa.Không có phản hồi.Nàng gõ cửa mấy lần."

Thái tử Điện hạ, là ta."

Trong phòng vẫn im lặng.Tiêu Hề Hề do dự có nên dùng vũ lực xông vào hay không.Lúc này có tiếng cọt kẹt, cánh cửa từ từ mở ra.Lạc Thanh Hàn đứng trong phòng.Hắn mặc áo tay rộng lục lam, thắt lưng đeo ngọc nhạt màu, phát quan trên đầu đã tháo ra, một sợi tóc xõa xuống.Vết thương trên trán hắn không còn chảy máu, vệt máu đỏ sậm tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh.Tiêu Hề Hề vẫn đang mặc y phục cung phi, sau một trận đánh nhau, y phục của nàng có hơi rách, khăn lụa đeo trên tay đã mất, trâm cài trên đầu cũng rơi hết.Tóc nàng xõa tung, nước da nhợt nhạt.Tay áo bên phải của nàng có một vết cắt, nửa ống tay áo dính đầy máu đỏ, trông vô cùng chói mắt.Hai người cứ đứng đó, cách một ngưỡng cửa nhìn nhau.Người này còn thảm hại hơn người kia.Lạc Thanh Hàn "Tay nàng bị thương rồi?"

Tiêu Hề Hề "Đầu người bị thương rồi?"

Cả hai ngẩn ra.Tiêu Hề Hề thở dài "Ta bị Tây Lăng vương bắt giữ, vì muốn trốn thoát nên đánh một trận với Đại sư huynh."

Lạc Thanh Hàn cau mày "Không phải nàng nói thân thủ của nàng mạnh hơn Đại sư huynh sao?"

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười "Nhất thời sơ suất."

Lạc Thanh Hàn "Nàng không thể xuống tay, để người khác bắt được sơ hở phải không?"

Bị hắn nhìn ra sự thật, Tiêu Hề Hề càng mất tự nhiên, miễn cưỡng chuyển chủ đề "Sao người lại bị thương?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Bị phụ hoàng dùng chặn giấy đánh."

Tiêu Hề Hề chặc lưỡi "Hoàng đế thật tàn nhẫn."

Lạc Thanh Hàn "Tàm tạm."

Tiêu Hề Hề nhìn quanh, cửa sổ đóng kín, không có đèn, trong phòng tối om.Lạc Thanh Hàn nghiêng người cho nàng đi vào.Tiêu Hề Hề lại nói "Người chờ một chút."

Nàng xách váy chạy tới chuồng ngựa, lấy một chiếc túi vải từ trong xe ngựa.Túi vải đựng thuốc trị thương và băng gạc được mua ở y quán trong thành.Nàng xách túi vải về Tĩnh Tâm Uyển.Thái tử vẫn đứng ở cửa, dáng vẻ không đổi so với lúc nàng đi.Tiêu Hề Hề quay lại, ánh mắt hắn lập tức tập trung vào nàng."

Nàng đi đâu?"

Tiêu Hề Hề lắc lắc túi vải trong tay "Tới chỗ xe ngựa lấy chút đồ, vào trong đi, ta băng bó vết thương cho người."

Hai người bước vào phòng.Căn phòng tối đến mức Tiêu Hề Hề bất cẩn va vào bàn suýt ngã, may là Lạc Thanh Hàn kịp thời đỡ nàng.Tiêu Hề Hề hỏi "Ở đây không có đèn dầu hay nến gì sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không biết."

Hắn thật sự không biết.Từ lúc hắn bị đưa đến đây, không có ai quan tâm đến hắn.Tâm trạng hắn không tốt, cũng không có lòng dạ quan tâm trong phòng có gì.Trước khi Tiêu Hề Hề tới, hắn một mình ngồi trong góc, thẫn thờ nhìn bóng tối, bên cạnh chỉ có lạnh lùng và cô độc.Hắn suy nghĩ rất nhiều.Nghĩ đến Thẩm chiêu nghi không chịu yên nghỉ.Nghĩ đến Bình An vương nằm trên vũng máu.Còn nghĩ đến dáng vẻ của Hoàng đế chỉ vào hắn, mắng hắn khi tức giận.Hắn cũng nghĩ đến Tiêu Hề Hề.Muốn biết nàng ở đâu?

Muốn biết nàng có an toàn không?Tự hỏi liệu hắn có thể gặp lại nàng không?Nào ngờ hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, hắn lại mong có người đến.Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Hàn không khỏi nắm chặt cổ tay Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề "Ây da, nhẹ tay chút, đây là cổ tay ta, không phải là khúc gỗ, nếu người còn dùng lực nữa, cổ tay ta sẽ gãy mất."

Lạc Thanh Hàn giảm lực một chút, nhưng vẫn nắm cổ tay nàng không buông.Nàng đi mở cửa sổ, hắn cũng đi theo đến cửa sổ.Nàng ngồi xuống mép giường, hắn cũng ngồi xuống mép giường.Tiêu Hề Hề ra hiệu cho hắn buông ra."

Ta không đi đâu cả, ta xử lý vết thương trên trán cho người."

Thời tiết lúc này ngày càng nóng, nếu không xử lý vết thương thì rất dễ bị nhiễm trùng.

Nói không chừng sau này còn để lại sẹo.Khuôn mặt Lạc Thanh Hàn đẹp như vậy, để lại sẹo thì thật đáng tiếc.Đợi hắn buông ra, Tiêu Hề Hề rút cổ tay lại, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương.Nàng vừa làm vừa hỏi."

Đau không?"

Lạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong khoảng cách gần, trầm giọng đáp lại."

Đau."

Tiêu Hề Hề thổi vào vết thương "Không sao, thổi một chút sẽ không đau nữa."

Lạc Thanh Hàn hơi cúi đầu, vết thương vốn đau đến mất cảm giác, bây giờ lại có chút lạ.Hơi đau, hơi ngứa ngáy.Còn có hơi tê tê.Hắn nhẹ giọng hỏi "Sao nàng lại chạy đến đây?"

Tiêu Hề Hề "Ta nghe nói người bị giam vào hoàng lăng, ta lo lắng cho người nên mới nhờ Triệu Hiền đưa ta đến đây.

Lúc rời thành chúng ta gặp một chút rắc rối, may là có Anh vương và Lệ Khinh Ngôn giúp đỡ, chúng ta mới thuận lợi lẻn ra khỏi thành."

Lạc Thanh Hàn "Thật ra nàng không cần đi theo ta."

Điều kiện ở đây rất sơ sài, hoàn toàn khác với trong cung.Hắn không muốn nàng đến chịu khổ.Tiêu Hề Hề "Không phải trước kia người từng nói người muốn ta mãi mãi ở bên cạnh người sao, dù người ở trong cung hay hoàng lăng, ta đều sẽ bên cạnh người."

Lạc Thanh Hàn thấy đau xót trong lòng.Hắn không nhịn được đưa tay ôm Tiêu Hề Hề vào lòng.Tiêu Hề Hề vẫn giữ nguyên tư thế bôi thuốc cho hắn, hét lên "Này này, người đừng cử động, còn chưa bôi thuốc xong nữa!"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn từ trán đến môi nàng.Nụ hôn lần này vô cùng sâu sắc.Nhìn bộ dạng muốn nuốt chửng lưỡi môi của nàng vào bụng của Thái tử, Tiêu Hề Hề nghi ngờ không biết có phải hắn đói rồi không?

Lầm tưởng miệng nàng là xúc xích.Lạc Thanh Hàn hơi đẩy nàng ra, cụp mắt nhìn nàng.Tiêu Hề Hề thở nhẹ một hơi "Còn ... còn phải bôi thuốc."

Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói "Ta không đau nữa."

Tiêu Hề Hề kiên trì nói "Vậy vẫn phải bôi thuốc."

Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy giúp hắn bôi thuốc, quấn vài vòng gạc quanh trán hắn, cuối cùng thắt một chiếc nơ xinh xắn.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng.Tiêu Hề Hề cười nói "Trông người thật đáng yêu."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn cánh tay nàng."

Vết thương của nàng ..."

Tiêu Hề Hề "Chỉ là vết thương ngoài da, đã băng bó rồi, không sao."

Lúc này Lạc Thanh Hàn đang ngồi, Tiêu Hề Hề đang đứng, hắn nghiêng đầu tựa vào ngực nàng.Cảm giác mềm mại khiến hắn kiềm không được mà dụi dụi.Tiêu Hề Hề "......"

---------Khăn lụa
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 566: Nàng còn muốn ta cưới ai?


Sự xuất hiện của Triệu Hiền kịp thời cắt đứt hành vi lưu manh của Thái tử Điện hạ.

Tiêu Hề Hề vội lùi lại nói nhanh."

Ta đi quanh đây xem thử có gì ăn được không?"

Nói xong nàng nhanh chân chạy đi.Triệu Hiền bước vào, quỳ một gối "Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn không biểu cảm nhìn Triệu Hiền.Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của Thái tử Điện hạ rất không vui.Lạc Thanh Hàn cứng nhắc hỏi "Chuyện gì?"

Triệu Hiền ngẩng đầu, thấy chiếc nơ bướm trên đầu Thái tử Điện hạ, không khỏi ngẩn người.May là Triệu Hiền phản ứng nhanh, dời tầm mắt đi nơi khác, giả vờ như không thấy gì, nét mặt không đổi bẩm báo."

Mạc tướng lần này mang theo tổng cộng mười lăm Ngọc Lân vệ, những Ngọc Lân vệ khác còn ở Thịnh Kinh, tạm thời không thể điều động."

Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.Mặc dù Ngọc Lân vệ thuộc quản lý của hắn, nhưng nếu nhiều người như vậy rời Thịnh Kinh cùng một lúc, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng đế.Lúc này tốt nhất đừng gây thêm bất kỳ rắc rối gì.Hơn hai ngàn Ngọc Lân vệ nên ở yên trong Thịnh Kinh.Triệu Hiền nói tiếp "Mạt tướng đã phái người đổi tất cả Cấm vệ quân trong hoàng lăng thành người của mình."

Lực lượng phòng ngự trong hoàng lăng rất lỏng lẻo, cả hoàng lăng chỉ có hơn hai mươi Cấm vệ quân, trong đó có vài người lười biếng, thường ra ngoài uống rượu, không có ở hoàng lăng.Ngọc Lân vệ hạ gục tất cả Cấm vệ quân, đánh ngất rồi giam lại.Như vậy hoàng lăng đã nằm dưới kiểm soát của Ngọc Lân vệ.Lạc Thanh Hàn hỏi "Hôm nay ngươi vẫn luôn đi theo Tiêu trắc phi?"

Triệu Hiền biết Thái tử nhất định sẽ hỏi chuyện này, nên lập tức kể lại mọi chuyện hôm nay.Tiêu Hề Hề nghĩ ra kế hoạch giả vờ bị bắt cóc, lẻn vào hang cọp.Nàng biết Thái tử nhất định sẽ không đồng ý nên nàng không định nói với Lạc Thanh Hàn, nhưng Triệu Hiền mỗi ngày đều âm thầm bảo vệ nàng, chuyện này chắc chắn không giấu được Triệu Hiền.Tiêu Hề Hề nói kế hoạch với Triệu Hiền, nhờ Triệu Hiền giữ bí mật cho nàng.Ban đầu Triệu Hiền không đồng ý.Thái tử lệnh hắn bảo vệ Tiêu trắc phi an toàn, hắn tuyệt đối không thể để Tiêu trắc phi gặp nguy hiểm.Tiêu Hề Hề nói khô cả miệng, nhưng vẫn không thể thuyết phục Triệu Hiền thay đổi ý định, cuối cùng nàng dứt khoát đánh với Triệu Hiền một trận.Triệu Hiền không đánh lại Tiêu trắc phi.Hắn đã thua.Lúc đó hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tiêu trắc phi nhìn bề ngoài đáng yêu vô hại nhưng lại biết võ công, mà võ công còn cao như vậy!Tiêu Hề Hề dùng thực lực chứng minh nàng có khả năng tự bảo vệ mình.Người luyện võ thường có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, Triệu Hiền cũng không ngoại lệ, hắn thua dưới tay Tiêu trắc phi, không có mặt mũi nói bảo vệ an toàn cho Tiêu trắc phi.Còn kế hoạch lẻn vào hang cọp của Tiêu trắc phi, hắn không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.Triệu Hiền "Mạt tướng tự ý quyết định, không bảo vệ tốt Tiêu trắc phi theo lệnh của Thái tử Điện hạ, mạt tướng sẵn sàng chịu phạt!"

Lạc Thanh Hàn trước giờ thưởng phạt rõ ràng, lần này cũng không ngoại lệ."

Tự đi nhận hai mươi roi."

"Vâng!"

Triệu Hiền đứng dậy lui ra ngoài.Hắn đứng trong sân cởi áo để lộ thân trên vạm vỡ.Một Ngọc Lân vệ vung roi, đánh hắn hai mươi cái.Mỗi một roi đánh rách da toác thịt.Đánh xong hai mươi roi, lưng Triệu Hiền đã rướm đầy máu.Hắn chịu đau bước đến cửa phòng, dập đầu với Thái tử."

Mạt tướng đã nhận phạt, đa tạ Thái tử Điện hạ khai ân."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi nên cảm thấy may mắn, lần này Tiêu trắc phi còn sống thoát được, nếu nàng có mệnh hệ gì, mạng của ngươi cũng không cần giữ nữa."

"Mạt tướng biết lỗi."

Lạc Thanh Hàn đưa hắn một lọ thuốc trị thương.Triệu Hiền hai tay nhận lọ thuốc, trong lòng chẳng những không oán hận, ngược lại càng trung thành với Thái tử."

Đa tạ Thái tử Điện hạ."

Hắn xoay người rời đi.Lạc Thanh Hàn đứng ở cửa, nhìn đình viện hoang vắng bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt hồi lâu không nhúc nhích.Mãi đến khi Tiêu Hề Hề chạy tới.Ánh mắt hắn mới nhen nhóm vài phần ấm áp.Vừa nãy Tiêu Hề Hề đến phòng bếp xem thử, có cơm và đồ ăn nhưng số lượng và các món không nhiều, không thể sánh với trong cung.Trong bếp chỉ có một đầu bếp là lão thái giám khoảng năm mươi tuổi.Lão thái giám không ngờ có một tiểu cô nương xuất hiện, lúc ông thấy Tiêu Hề Hề thì vô cùng ngạc nhiên.Nhưng chuyện đáng kinh ngạc là sau khi lão thái giám ngạc nhiên thì tiếp tục công việc của mình, không hỏi thêm câu dư thừa nào.Tiêu Hề Hề nhờ ông lấy đồ ăn.Điều kiện có hạn, không nấu được món gì ngon, chỉ nấu một nồi cháo và xào vài món ăn kèm.Tiêu Hề Hề đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy cháo và đồ ăn ra đặt lên bàn.Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bàn.Tiêu Hề Hề bưng cho hắn một bát cháo.Trong cháo có thịt heo thái sợi, gừng hành băm nhỏ, ngửi cũng khá thơm.Cả ngày hôm nay, Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một chút lúc sáng, sau đó không hề uống giọt nước nào.Tâm trạng của hắn không tốt, chán ăn, không nhận thức được cơn đói.Mặt trời đang lặn, báo hiệu một ngày sắp kết thúc.Tiêu Hề Hề lấy một đèn dầu từ trong góc, thắp sáng rồi đặt lên bàn.Nàng cầm bát đũa lên, húp một hớp cháo lớn.Cháo nóng hổi làm nàng thấy dễ chịu từ trong ra ngoài.Dưới ánh sáng ấm áp mờ ảo, nhìn Tiêu Hề Hề ngồi đối diện, Lạc Thanh Hàn chợt thấy hơi thèm ăn.Hắn ăn chậm rãi.Bữa ăn này rất sơ sài, kém xa những bữa trong cung.Hắn đã từng ăn những bữa sơ sài hơn thế này, so ra thì bữa ăn này cũng không tệ.Quan trọng hơn là có người mình thích bên cạnh, bữa ăn đơn giản cũng sẽ có hương vị khác biệt.Như dự đoán, đồ ăn trên bàn đều được ăn sạch, không còn sót lại gì.Tiêu Hề Hề liếm liếm miệng, cảm giác vẫn chưa đủ."

Ta nghĩ nên ăn thêm một bữa khuya."

Đáng tiếc lão thái giám thị lực không tốt, ban ngày có đủ ánh sáng thì còn làm được, nhưng ban đêm thì không ổn, đừng nói là thái rau, ông còn không nhìn rõ muối để ở đâu.Thế nên không có bữa khuya.Tiêu Hề Hề cảm thấy tiếc.Nàng và Thái tử tắm rửa rồi đi ngủ.Trên giường chỉ có một tấm nệm mỏng, khó ngủ và không thoải mái như trong cung.May là Tiêu Hề Hề không quá để tâm đến chỗ ngủ.Dù cho môi trường thế nào, chỉ cần nằm xuống nàng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Lạc Thanh Hàn ôm nàng, thì thầm vào tai nàng."

Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm vậy nữa."

Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ngủ thì nghe được lời này, mơ màng đáp "Ò."

Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải làm sao?"

Tiêu Hề Hề mơ màng nói "Cưới người khác thôi."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn nhéo eo Tiêu Hề Hề, trong giọng nói có chút nguy hiểm."

Nàng còn muốn ta cưới ai?"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 567: Nàng không thể đi


Tiêu Hề Hề đang muốn ngủ thì eo nàng bị nhéo mạnh đến nỗi thần trí nàng chợt tỉnh hẳn.

Nàng mở mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, tim nàng đập thình thịch, nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành."

Người yên tâm, dù người muốn cưới ai, ta đều ủng hộ người!"

Lạc Thanh Hàn nheo mắt "Nghe ý nàng là nàng thật sự muốn ta cưới người khác?"

Tiêu Hề Hề nịnh nọt nói "Người sớm muộn gì cũng phải cưới chính phi, đợi người cưới chính phi rồi thì sẽ có thêm một phần trợ giúp, đây không phải chuyện tốt sao."

Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói "Ta cưới chính phi, phải xem ta thích nàng ấy không, còn chuyện nàng ấy có thể giúp ta hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của ta."

Tiêu Hề Hề "Thế à, vậy cũng tốt, chuyện hôn nhân của người, người vui là được."

Lạc Thanh Hàn vẫn đang nhìn chằm chằm nàng.Tiêu Hề Hề bị nhìn đến mất tự nhiên "Sao người lại nhìn ta như vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng cùng ta vào sinh ra tử, vì ta làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào nàng chưa từng nghĩ đến chuyện trở thành Thái tử phi của ta sao?"

Nói thật, Tiêu Hề Hề chưa từng nghĩ tới chuyện này.Người khác không biết, nhưng bản thân nàng biết mình chỉ còn sống được hơn hai năm, nếu nàng làm Thái tử phi của Lạc Thanh Hàn, sau này nàng chết đi, Lạc Thanh Hàn phải làm thế nào?

Để hắn góa vợ sao?Tiêu Hề Hề không muốn hại hắn.Nàng nghiêm túc nói "Ta làm trắc phi là được rồi, vị trí Thái tử phi vẫn nên để cho người phù hợp hơn."

Tim Lạc Thanh Hàn trầm xuống.Tại sao nàng không muốn làm Thái tử phi?Vì nàng còn muốn về Huyền Môn sao?Không được.Nàng không thể đi.Nàng đã lấp đầy trái tim hắn.Nếu nàng đi, đồng nghĩa với chuyện cướp đi mọi thứ của hắn.Vậy có khác gì giết chết hắn?Lạc Thanh Hàn thuận theo cánh tay nàng di chuyển lên trên, vuốt ve cổ nàng, rồi thì thầm."

Ta nghĩ nàng là người hợp nhất."

Tiêu Hề Hề thở dài "Đó là vì người gặp quá ít người, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn ta."

Lạc Thanh Hàn "Không, không ai có thể tốt hơn nàng."

Tiêu Hề Hề "Trên đời này không có gì là tuyệt đối, đừng nói chắc như vậy."

Lạc Thanh Hàn không thích nghe những lời này.Hắn cúi xuống chặn môi nàng lại, ngăn nàng nói ra những lời khó chịu đó.Ngày hôm sau.Lạc Thanh Hàn dậy sớm như thường lệ.Vì không có cung nữ thái giám hầu hạ tắm rửa thay y phục nên hắn chỉ đành tự thân vận động.Lúc hắn tắm rửa xong, Tiêu Hề Hề vẫn còn ngủ, thấy nàng không có ý định thức dậy.Lão thái giám mang bữa sáng đã chuẩn bị tới.Lạc Thanh Hàn đứng bên giường, nhìn Tiêu Hề Hề ôm chăn trong tay ngủ ngon lành, hắn giơ tay nhéo má nàng."

Dậy đi."

Tiêu Hề Hề xoay người muốn ngủ tiếp, nhưng lại vô tình đè vết thương trên cánh tay phải, làm nàng đau đớn lập tức tỉnh lại.Nàng nhanh chóng ngồi dậy, nhăn mặt ôm vết thương.Lạc Thanh Hàn thấy vậy vội kéo tay nàng xem xét vết thương, không thấy máu chảy ra, hẳn là vết thương không rách.Hắn thở phào nhẹ nhõm, thúc giục nói "Đừng ngủ nướng nữa, nhìn xem đã là lúc nào rồi?

Mau dậy đi!"

Tiêu Hề Hề lề mề không chịu đứng dậy.Lạc Thanh Hàn cau mày "Sao nàng lại thích ngủ nướng như vậy?"

Tiêu Hề Hề giương mắt nhìn hắn "Ta ngủ nướng vì để có thể nhìn người trong mơ lâu thêm một chút."

Lạc Thanh Hàn "......"

Lời mật ngọt của Tiêu trắc phi nói đến là đến, khiến người ta không kịp chuẩn bị.Hắn nghiêm mặt nói "Dù nàng có nói nghe êm tai thì cũng đừng hòng ngủ nướng nữa, mau dậy đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, nếu không dậy thì đừng ăn nữa."

Tiêu Hề Hề nghe nói có đồ ăn, lập tức có động lực thức dậy.Tay áo nàng bị rách, dính rất nhiều máu, theo lý thì không thể mặc tiếp, nhưng lần này nàng rời cung không mang theo y phục dự phòng, trong hoàng lăng cũng không có y phục cho nàng thay.Không chỉ nàng, Lạc Thanh Hàn cũng không có y phục dự phòng, hắn cũng đang mặc bộ của ngày hôm qua.Lạc Thanh Hàn lệnh Triệu Hiền ra ngoài dò thám tin tức trong kinh, rồi mua về thêm hai bộ y phục.Triệu Hiền nhận lệnh rời khỏi hoàng lăng.Sau khi Tiêu Hề Hề ăn uống no đủ, nàng nằm lăn ra giường không chịu cử động.Lạc Thanh Hàn đi tới "Cởi đồ ra."

Tiêu Hề Hề lập tức che ngực, ngượng ngùng nói "Ban ngày ban mặt, cửa còn đang mở, chúng ta làm loại chuyện này không thích hợp lắm nhỉ?"

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói "Ta muốn thay thuốc cho nàng."

Tiêu Hề Hề buông tay xuống "Ò."

Lạc Thanh Hàn "Hình như nàng có hơi thất vọng?"

Tiêu Hề Hề kiên quyết phủ nhận "Không có!"

Nàng ngồi dậy cởi áo khoác, xắn tay áo để lộ cánh tay quấn băng gạc.Lạc Thanh Hàn giúp nàng cởi gạc, lộ ra vết thương đáng sợ.Hắn nhìn chằm chằm vết thương hồi lâu.Một lúc sau mới nói."

Đau không?"

Tiêu Hề Hề giả vờ nói "Không đau, vết thương chỉ nhìn hơi đáng sợ thôi."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu, thổi nhẹ lên vết thương của nàng.Nàng từng nói, thổi một chút sẽ không đau nữa.Tiêu Hề Hề nhân cơ hội nịnh nọt "Người là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, có hơi thở chân long này của người hộ thể, vết thương của ta chắc chắn sẽ lành rất nhanh!"

Lạc Thanh Hàn thổi xong, cúi người, môi nhẹ chạm vào vết thương của nàng.Tiêu Hề Hề ngẩn người trước đụng chạm của hắn.Lạc Thanh Hàn không có ý định giải thích hành động của mình.Hắn bắt đầu cẩn thận thay thuốc cho nàng, cả quá trình không nói lời nào.Tiêu Hề Hề không quen với bầu không khí quá yên tĩnh này.Nàng chủ động tìm chủ đề."

Có phải người biết chuyện của Bình An vương và Thẩm chiêu nghi rồi không?"

Động tác của Lạc Thanh Hàn dừng lại, sau đó mới bình tĩnh đáp "Ừm."

Tiêu Hề Hề "Người đừng tin đám người đó nói bậy, Bình An vương không phải cha ruột của người, người cũng không có giết cha."

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nàng."

Sao nàng có thể chắc chắn?"

Tiêu Hề Hề "Ta có thể xem tướng, từ tướng mạo của người và Hoàng đế, hai người chắc chắn là cha con ruột!"

Lạc Thanh Hàn nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được dỡ bỏ.Hắn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều."

Ta biết rồi, cảm ơn nàng đã nói với ta những chuyện này."

Tiêu Hề Hề lại hỏi "Tiếp theo người định làm gì?"

Lạc Thanh Hàn vừa băng vết thương cho nàng vừa nói "Không đi đâu hết, cứ an tĩnh ở đây."

Tiêu Hề Hề "Sau đó thì sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ngồi xem nghêu cò tranh nhau."

Hắn buộc nút miếng gạc, rồi dùng kéo cắt.Tiêu Hề Hề nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, buột miệng nói "Không phải người cố ý làm vậy đó chứ?"

Lạc Thanh Hàn bỏ kéo xuống, giúp nàng vuốt tay áo xuống, thản nhiên đáp "Đúng vậy, là ta cố ý."

Từ khi biết Tây Lăng vương và Tần hoàng hậu vụng trộm, hắn đã đoán được Tây Lăng vương và Tần gia có thể hợp lực.Hắn không muốn tham gia vào cuộc hỗn chiến giữa Tây Lăng vương, Tần gia và Hoàng đế.Cho nên hắn mới dứt ra trước, trốn vào hoàng lăng.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 568: Điện hạ thật tốt với ta!


Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Thì ra người biết hết rồi!"

Nàng cứ nghĩ Thái tử bị người khác gài bẫy, nào ngờ Thái tử đã sớm tương kế tựu kế, xem ra, nàng đã đánh giá thấp mưu tính của Thái tử.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ta cũng không phải biết hết mọi chuyện, ví như chuyện Bình An vương là cha ruột của ta, ta cũng không thể khẳng định là thật hay giả."

Thật giả trong lời của Tần hoàng hậu trộn lẫn với nhau, khiến người khác không biết câu nào là thật, câu nào là giả.Lạc Thanh Hàn luôn là người thích nghĩ chuyện theo hướng xấu.Khả năng xấu nhất là những gì Tần hoàng hậu nói là thật.Bình An vương là cha ruột của hắn, hắn tự tay giết chết cha mình.Nếu đúng là vậy thì hắn thật sự phạm tội không thể tha thứ.May thay ...Tiêu Hề Hề tới rồi.Nàng kiên định nói với hắn, chuyện đó không phải thật.Hắn không tự tay giết cha mình.Hắn vẫn chưa phạm tội không thể tha thứ.Hắn vẫn còn cứu được."

Hề Hề, cảm ơn nàng."

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt hạnh "Nếu người muốn cảm ơn ta thật, thì đi hái mấy quả sơn trà đi, hôm qua ta tới đây thấy trong hoàng lăng có trồng cây sơn trà, trên đó ra rất nhiều trái."

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.Nữ nhân này đã to gan tới mức sai hắn đi làm việc rồi!Tiêu Hề Hề che vết thương mới băng bó của mình, đáng thương kêu gào."

Ây da, vết thương của ta đau quá, nếu có thể ăn sơn trà thì vết thương sẽ không còn đau nữa."

Lạc Thanh Hàn "......"

Cây sơn trà cách Tĩnh Tâm Uyển không xa.Ra khỏi cửa viện đi về bên trái khoảng mười bước là có thể nhìn thấy.Lạc Thanh Hàn dùng khinh công bay lên cây sơn trà.Hắn hái mấy chùm sơn trà, hai tay không cầm không hết nên bày tà áo thành túi rồi cuộn vào.Khi hắn cầm túi đầy sơn trà trong tay đáp từ trên cây xuống, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Ngọc Lân vệ đứng cách đó không xa.Ngọc Lân vệ mở to mắt không tin được.Bọn họ không thể nào ngờ Thái tử Điện hạ cao quý tao nhã lại biết trèo cây hái quả.Hái trái cây thì cũng thôi đi, sau khi hái xong còn dùng vạt áo làm túi.Dùng vạt áo làm túi thì cũng thôi đi, trên đầu còn có chiếc nơ bướm bay phấp phới trong gió.Cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy không ổn!Nói thật thì Lạc Thanh Hàn không ngờ người khác sẽ thấy hắn trèo cây hái quả.Trước đó rõ ràng hắn đã cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn mới trèo cây.Lạc Thanh Hàn xấu hổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.Hắn như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi."

Các ngươi ở đây làm gì?"

Ngọc Lân vệ vội chắp tay hành lễ "Thuộc hạ đang tuần tra quanh đây."

Lạc Thanh Hàn "Nếu đi tuần tra, sao lại đứng yên?"

Ngọc Lân vệ lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục tuần tra dọc theo tuyến đường đã định, rồi nhanh chóng bỏ đi.Lạc Thanh Hàn cầm túi đầy sơn trà về Tĩnh Tâm Uyển.Hắn đổ sơn trà lên bàn, vô cảm nói."

Nhiêu đây đủ chưa?"

Tiêu Hề Hề nhìn một đống sơn trà vàng tươi tròn trịa lăn tròn, tức thì mừng rỡ."

Đủ rồi đủ rồi!"

Nàng lao tới ôm Lạc Thanh Hàn, hôn lên mặt hắn một cái."

Điện hạ thật tốt với ta!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Xấu hổ do thuộc hạ bắt gặp khi trèo cây hái quả lúc này hoàn toàn biến mất.Trong lòng có chút ngọt ngào.Hắn định giơ tay ôm lại nàng thì nàng đã buông ra trước.Tiêu Hề Hề cầm một quả sơn trà, bóc vỏ cắn một miếng, khá là ngọt.Lạc Thanh Hàn nhìn đôi tay trống rỗng, lại nhìn Tiêu Hề Hề đang vui vẻ ăn sơn trà, thầm thở dài, đồ vô lương tâm!Tiêu Hề Hề đưa cho hắn một quả sơn trà đã bóc vỏ, ra hiệu cho hắn ăn thử.Lạc Thanh Hàn cúi đầu, há miệng cắn một nửa quả sơn trà.Tiêu Hề Hề mong đợi hỏi "Ngọt không?"

Lạc Thanh Hàn nuốt xuống "Rất ngọt."

"Ăn nữa không?"

Lạc Thanh Hàn không ăn nữa.Sau đó, hắn thấy Tiêu Hề Hề ném nửa quả sơn trà còn lại vào miệng mình, động tác thuần thục tự nhiên đến mức làm lòng hắn dao động.Hắn nghe theo con tim, nghiêng người về phía trước liếm môi nàng.Vị này ngọt hơn quả sơn trà.Tiêu Hề Hề ngẩn người trước hành động đột ngột của hắn."

Người làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Không có gì, ta chỉ muốn so thử, xem quả sơn trà ngọt hơn hay nàng ngọt hơn?"

Tiêu Hề Hề "......"

Bàn tay cầm sơn trà của nàng hơi run.Tổn thọ quá!Trai thẳng Thái tử cũng biết nói mấy lời đường mật!Lạc Thanh Hàn "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Tiêu Hề Hề "Không ... không có gì."

Nàng vùi đầu ăn hết số sơn trà trên bàn.Nàng gom lõi cầm trên tay, đứng dậy chạy ra ngoài.Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi theo.Hắn thấy Tiêu Hề Hề chôn lõi sơn trà trong sân.Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng định biến sân này thành rừng sơn trà à?"

Tiêu Hề Hề vừa đào hố vừa trả lời "Phải đó, dù sao sân này cũng trống, chi bằng trồng mấy cây sơn trà, khi cây sơn trà lớn lên, sau này mỗi năm đều có thể ăn được rất nhiều sơn trà."

Lạc Thanh Hàn "Nghe ý nàng là định mỗi năm đều tới đây ăn sơn trà?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Làm sao mỗi năm đều có thể tới đây?"

Nàng chỉ còn hơn hai năm, nếu mỗi năm đến một lần thì chỉ có thể đến hai lần nữa.Lúc này nàng quay lưng về phía Lạc Thanh Hàn, hắn không thấy vẻ thất vọng trên mặt nàng, còn tưởng nàng sợ rời cung bất tiện.Hắn nói "Nơi hoàng lăng hoang vắng này không có gì thú vị, nếu nàng muốn ăn sơn trà ở đây, đợi đến khi về cung, ta có thể sai người hái sơn trà mang về cung cho nàng từ từ ăn."

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn hắn "Người định khi nào về cung?"

Lạc Thanh Hàn "Còn phải xem bọn họ khi nào hành động."

Hắn muốn đợi đến khi những người đó đấu đá, hai bên tổn thất rồi mới quay về.Tiêu Hề Hề "Chắc bọn họ sẽ hành động nhanh thôi."

Lạc Thanh Hàn "Sao lại nói vậy?"

Tiêu Hề Hề "Hôm qua ta đâm Tây Lăng vương một nhát, tuy nhát dao này không gây tử vong nhưng trên dao có độc, nếu không có thuốc giải, Tây Lăng vương sẽ chết trong vòng ba ngày.

Đại sư huynh biết y thuật nên có thể giúp Tây Lăng vương trì hoãn việc phát độc, chậm nhất chỉ có thể là ba tháng."......Trong Thương Lan Viên.Tây Lăng vương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực quấn một lớp gạc dày.Tâm trạng của ông rất tệ, hai ngày nay đã mời tất cả đại phu trong thành tới xem, các đại phu đều nói độc trên người ông hiếm thấy trên đời, vô phương cứu chữa.Tạ Sơ Tuyết bưng bát thuốc đi vào, nhẹ giọng nói."

Phụ vương, đến giờ uống thuốc rồi."

Tây Lăng vương hỏi "Đây là thuốc giải?"

Tạ Sơ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu "Không phải, đây là thuốc mà Phương quản sự điều chế, có thể trì hoãn độc tính trong người phát tác."
 
Back
Top Bottom