Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 549: Con không muốn xuất giá


"Ta chỉ gặp bà ấy một lần, giữa ta và bà ấy có chút hiểu lầm khiến ta không có ấn tượng tốt với bà ấy.

Ta muốn hủy hôn nhưng cha mẹ không đồng ý, vì chuyện này mà ta từng cãi vã với gia đình mấy lần.

Lần nào cha ta cũng đánh ta một trận, cuối cùng bị cha ta ép phải thành thân."

Lạc Dạ Thần không khỏi hỏi "Sau đó thì sao?"

Định Viễn Hầu mỉm cười "Sau đó ở chung lâu ngày, hiểu lầm được hóa giải, ta phát hiện bà ấy thật ra là một người rất đáng yêu, ta thật may mắn khi cưới được bà ấy."

Lạc Dạ Thần cũng cười nói "Hẳn là người rất biết ơn lão hầu gia nhỉ?"

"Đương nhiên, mỗi dịp Thanh Minh, ta đều chuẩn bị thêm một bình rượu ngon cho ông ấy, vì muốn cảm ơn ông ấy đã giúp ta cưới được một người vợ tốt như vậy."

Định Viễn Hầu uống ngụm rượu cuối cùng.Ông từ từ dựa vào đôi nạng đứng dậy."

Đa tạ vương gia tiếp đãi, ta về trước."

Lạc Dạ Thần cũng đứng dậy, nhìn ông tập tễnh rời đi.Khi cửa phòng riêng đóng lại, Lạc Dạ Thần ngồi về chỗ.Y nhớ lại lời Định Viễn Hầu vừa nói.Qua miêu tả của Định Viễn Hầu, y dường như thấy một Bộ Sanh Yên hoàn toàn khác.Một cô nương trải qua đau đớn tuyệt vọng nhưng vẫn kiên cường mạnh mẽ khiến y có hơi hơi muốn tìm hiểu nàng.Định Viễn Hầu về nhà thấy Bộ Sanh Yên đang tập bắn cung.Bộ Sanh Yên thấy ông về, lập tức buông cung tên trong tay, chạy về phía ông.Nàng ngửi ngửi, cau mày hỏi "Người uống rượu à?"

Định Viễn Hầu "Ừm, uống mấy ly với phu quân tương lai của con."

Bộ Sanh Yên tức giận "Thì ra người đi gặp Anh vương, chẳng trách người ra ngoài cứ nhất quyết không chịu nói con biết người đi đâu, người còn uống rượu với tên đó, lẽ nào người không biết sức khỏe của mình không tốt, không được uống rượu sao?!"

Định Viễn Hầu thản nhiên nói "Ta chỉ uống một chút, không có gì to tát."

Bộ Sanh Yên tức giận vì ông không coi trọng thân thể của mình.Nàng sai người pha trà giải rượu, rồi canh chừng Định Viễn Hầu uống hết mới thôi.Định Viễn Hầu về nghỉ ngơi trước.Bộ Sanh Yên kéo ông lại, không cho ông trốn.Nàng hỏi "Sao người lại uống rượu với Anh vương?"

Định Viễn Hầu "Là ngài ấy mời ta, ta cũng rảnh nên đi thôi."

"Sao tên đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mời người uống rượu?

Có phải vì chuyện hủy hôn không?

Người đã đồng ý chưa?"

Định Viễn Hầu không trả lời mà hỏi ngược lại "Con hi vọng ta đồng ý?"

Bộ Sanh Yên không do dự trả lời "Tất nhiên là hi vọng!

Con không muốn gả cho tên đó!"

Định Viễn Hầu "Con không muốn gả cho ngài ấy hay không muốn xuất giá?"

Bộ Sanh Yên mím môi không nói gì.Định Viễn Hầu thở dài "Ta biết con đang nghĩ gì, con không muốn xuất giá, không phải vì không thích Anh vương, mà vì muốn ở hầu phủ tuyển rể."

Bộ Sanh Yên ngạc nhiên, không ngờ bị phụ thân nhìn thấu tâm tư.Định Viễn Hầu "Tuy con không nói, nhưng ta có mắt, có thể nhìn ra tâm tư của con."

Nếu tâm tư đã bị nhìn thấu, Bộ Sanh Yên dứt khoát thẳng thắn thừa nhận."

Phải, con không muốn xuất giá, con muốn ở lại hầu phủ tuyển rể, huynh trưởng đã mất, mẹ cũng qua đời, cha hiện giờ là người thân duy nhất của con, nếu con xuất giá, sau này người phải làm sao?"

Định Viễn Hầu bình tĩnh nói "Thì ta vẫn thế thôi, đâu phải không có con thì ta không sống được."

Bộ Sanh Yên "Nhưng con lo cho người!"

Cha nàng chịu nhiều thương tật trên chiến trường, một số vết thương đã lành, nhưng nhiều vết thương để lại gốc bệnh.Ví như chân phải khập khiễng, bụng thỉnh thoảng đau, khi trời âm u thì cánh tay đau đến mức không nhấc nổi ...Bộ Sanh Yên vô cùng khó chịu mỗi khi thấy ông cắn răng chịu đựng.Sao nàng không lo cho được?Nàng không muốn xuất giá, không muốn xa nhà, không muốn lúc phụ thân đau đớn lại không có mình bên cạnh.Định Viễn Hầu "Mẹ con trước khi qua đời đã dặn ta phải tìm cho con một hôn sự tốt.

Nếu con không xuất giá, ta xuống suối vàng phải đối mặt với mẹ con thế nào?"

Bộ Sanh Yên cố chấp nói "Con có thể ở nhà tuyển rể."

"Con trai nhà nào lại chịu làm rể nhà khác?

Ta không muốn con chịu ấm ức, ta muốn thấy con gả vào một gia đình tốt, sống hạnh phúc đến cuối đời."

Ông đã già, cả người đầy bệnh, không biết còn sống được bao lâu.Nếu một ngày ông không còn nữa, một mình con bé phải làm sao?Lỡ như con bé bị bắt nạt, sẽ không còn ai ra mặt giúp con bé.Định Viễn Hầu không muốn thấy cảnh tượng như vậy.Hốc mắt Bộ Sanh Yên hơi đỏ lên "Con không muốn xuất giá, không muốn rời xa người."

Định Viễn Hầu "Ta sớm muộn gì cũng chết."

Bộ Sanh Yên gấp gáp, rơi nước mắt "Con không cho phép người nói mấy lời xui xẻo như vậy!"

Định Viễn Hầu đành im lặng, không nói nữa.Trải qua nhiều lần sống chết chia cắt, ông từ lâu đã xem nhẹ sống chết của mình.Nhưng Bộ Sanh Yên vẫn chưa thể.Con bé còn quá trẻ, quá cố chấp.......Sau ba ngày điều dưỡng, sức khỏe của Tiêu Hề Hề tốt hơn rất nhiều.Thời tiết gần đây ngày càng nóng, y phục của Tiêu Hề Hề ngày càng mỏng.Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút.Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề và Thái tử cùng nằm dưới giàn nho giải nhiệt.Cây nho đã cao hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa tới quá trình đơm hoa kết trái.Bảo Cầm mang nho rửa sạch lên.Đây là những quả nho do Tây Vực tiến cống, dọc đường được làm lạnh bằng đá rồi vận chuyển với tốc độ nhanh nhất đến Thịnh Kinh.Dù vậy, lúc tới được Thịnh Kinh, nhiều quả nho vẫn bị hỏng.Những quả nho hỏng được lấy ra, còn lại dâng lên Hoàng đế.Hoàng đế giữ lại một ít, sai người gửi một ít cho Thái hậu và Hoàng hậu, còn cả những phi tần được sủng ái.Đương nhiên không thể thiếu phần của Thái tử.Hắn biết Tiêu Hề Hề thích ăn nho nên mang hết đến cho nàng.Tiêu Hề Hề biết những quả nho này hiếm có nên nàng rất trân trọng chúng, nàng thưởng thức từng quả nho rất lâu rồi mới nuốt xuống.Dù vậy, nàng vẫn nhanh chóng ăn hết bát nho lớn.Nàng lau miệng, cảm thấy vẫn ăn chưa đã."

Lúc này đây, ta chợt muốn ngâm thơ."

Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy nàng không thể đọc được bài thơ gì hay, nhưng con người thì hay tò mò, lúc này hắn muốn biết rốt cuộc nàng có thể đọc được bài thơ độc đáo đến mức nào."

Thơ gì?"

Tiêu Hề Hề hít một thật sâu, chậm rãi thở ra, nắm lấy tay Thái tử, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, tình cảm nồng nàn đọc."

Dây leo khô, cây cổ thụ, tiếng quạ kêu chiều,Bữa tối, có cá, có tôm,Trà sữa, quả nho, dưa hấu,Bóng chiều ngả về tây,Người xấu, không sao, ta mù!"

Lạc Thanh Hàn "......"

---------Bài thơ gốc:枯藤老树昏鸦
小桥流水人家
古道西风瘦马
夕阳西下
断肠人在
天涯Dây leo khô, cây cổ thụ, tiếng quạ kêu chiều,
Nhịp cầu nhỏ, dòng nước chảy, nhà ai đó,
Đường xưa, gió tây, ngựa gầy,
Bóng chiều tà ngả về tây,
Đứt ruột xé lòng người nơi chân mây góc bể.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 550: Đúng là hẹp hòi!


Lạc Thanh Hàn vừa yêu vừa hận cái miệng của Tiêu Hề Hề.

Đôi lúc nàng có thể ngọt ngào khiến người khác muốn lao tới liếm sạch.Đôi lúc nàng có thể chọc tức khiến người khác muốn khâu miệng nàng lại.Lạc Thanh Hàn nhịn không được, kéo nàng vào lòng, cắn mạnh miệng nàng.Chậc, miệng này vẫn còn vị nho.Lạc Thanh Hàn nheo mắt, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng."

Nàng nói ai xấu?

Thử nói lại xem."

Thường công công và Bảo Cầm đang đứng gần đó nhanh chóng rời đi.Trong sân chỉ còn lại hắn và Tiêu Hề Hề cùng một bầy gà vịt lợn ngỗng.Tiêu Hề Hề bị kẹt trong vòng tay Thái tử, muốn trốn cũng trốn không được.Cơn đau từ vết cắn vẫn còn trên miệng nàng.Thấy hắn như vậy, nếu hôm nay nàng không giải thích, miệng nàng sẽ bị hắn nuốt chửng.Nàng cười nịnh nọt, nói "Vừa nãy ta nói nhanh quá nên không cẩn thận nói sai, ta hoàn toàn không có ý kiến gì với dung mạo của người, người chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất mà ta từng gặp trong đời, không ai sánh bằng!"

Lạc Thanh Hàn không dễ lừa như vậy.Hắn cười khẩy "Nếu nàng hài lòng với dung mạo của ta, vậy thì dùng câu thơ khen dung mạo của ta."

Học sinh kém Tiêu Hề Hề đau khổ, nàng đã tốt nghiệp lâu lắm rồi, tại sao vẫn còn bị ép học thơ cổ?Nàng mất một lúc khá lâu mới nặn ra được một câu."

Nghìn núi chim bay hết, muôn lối mất dấu chân người."

Lạc Thanh Hàn "......"

Không khí rơi vào trầm mặc.Hắn thẫn thờ nói "Nàng đúng là thiên tài văn học."

Tiêu Hề Hề cười ngượng ngùng "Quá khen quá khen."

"Ta không phải đang khen nàng."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói "Ta xem như người đang khen ta."

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Thanh Hàn quyết định kết thúc chủ đề khiến người khác tắc nghẽn trong lòng này.Hắn vòng tay qua eo nàng không cho nàng đi, tay xoa eo nàng, trầm giọng hỏi."

Eo của nàng có vẻ gầy hơn trước, có phải nàng ốm hơn không?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Có lẽ vì gần đây ngày nào ta cũng chỉ ăn cháo và đồ chay."

Mỗi khi nàng bệnh hay bị thương, đều phải kiêng ăn một thời gian, mọi bữa ăn của nàng đều trở nên thanh đạm, ăn đến không còn cảm giác."

Cố chịu một chút, thái y nói nàng hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục."

Lạc Thanh Hàn nói tới đây thì dừng một lát, rồi bổ sung thêm một câu."

Ta vẫn thích nàng mập một chút."

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Sở dĩ người cảm thấy người mập dễ thương là vì thịt đâu có mọc trên người của người."

Lạc Thanh Hàn khẽ cười "Công bộ gần đây thiếu người, nàng phụ hồ* giỏi như vậy, hay đi làm thợ gạch đi."*Phụ hồ ở đây là từ 抬杠, mà từ này còn có một nghĩa bóng là lươn lẹo, giỏi biện minh cong cũng nói thành thẳng.

Ở đây anh Hàn ngoài mặt là dùng nghĩa đen, nhưng ý bên trong là nghĩa bóng, chị Hề cũng hiểu theo nghĩa bóng.Tiêu Hề Hề nhanh chóng từ chối "Thôi đi, Công bộ người ta ngày nào cũng nhiều việc phải làm, đã mệt lắm rồi, đừng để ta làm phiền họ nữa."

Lạc Thanh Hàn cảm thán "Thì ra nàng cũng biết mình giỏi làm phiền người khác."

Tiêu Hề Hề "Cũng không phải, ta cũng có thể kể chuyện, người muốn nghe không?"

Lạc Thanh Hàn nhớ tới mấy chuyện cười nhạt nhẽo mà nàng từng kể, nhanh chóng từ chối."

Không cần, ta không muốn nghe."

Khả năng kể chuyện cười và ca hát của nữ nhân này tốt đến đáng sợ.Tiêu Hề Hề "Đừng vội từ chối, lần này ta sẽ không kể chuyện cười, ta sẽ kể chuyện cổ tích.

Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa tên là Bạch Tuyết, nàng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tiếc là số phận nàng bất hạnh, mất mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó cha nàng cưới một hoàng hậu mới.

Hoàng hậu lòng dạ độc ác, bà vô cùng ghen tị với vẻ đẹp của Bạch Tuyết ..."

Vốn Lạc Thanh Hàn muốn từ chối, nhưng hắn nghe mãi nghe mãi, nghe đến nhập tâm.Hắn chưa từng nghe câu chuyện này, cảm thấy rất mới lạ.Lúc Tiêu Hề Hề kể đến đoạn công chúa Bạch Tuyết suýt nữa bị hoàng hậu hại chết, Lạc Thanh Hàn không khỏi cau mày."

Vị công chúa này dù sao lớn lên trong cung, tại sao một chút phòng bị cũng không có?

Đúng là ngu xuẩn!"

Tiêu Hề Hề "Cái đó gọi là ngây thơ nhân hậu."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn vô tình "Người ngây thơ nhân hậu không thể sống sót trong cung."

Tiêu Hề Hề "Người rốt cuộc có muốn nghe kể chuyện không?"

Lạc Thanh Hàn ngậm miệng, tiếp tục nghe nàng kể."... cuối cùng, hoàng tử hôn công chúa, đánh thức nàng dậy, hai người trở vể kết hôn, từ đó sống hạnh phúc mãi mãi."

Lạc Thanh Hàn lại cau mày "Thế hoàng hậu ác độc kia đâu?

Cuối cùng bà ấy thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Bà ta bị vạch trần bộ mặt thật, để trừng phạt bà ta vì tội cố hại chết Bạch Tuyết, bà ta bị ép mang giày sắt nung đỏ nhảy trên lửa cho đến chết."

Lạc Thanh Hàn hài lòng với cái kết.Màn đêm buông xuống, hai người trở về phòng ngủ.Hôm sau, Thái tử dậy trước bình minh như thường lệ.Hắn đang đứng trong phòng, được cung nữ hầu hạ mặc y phục.Tiêu Hề Hề bỗng tỉnh giấc.Nàng nhảy xuống giường.Lạc Thanh Hàn thấy vậy rất kinh ngạc "Không phải nàng đang ngủ à?"

Bình thường mặt trời chưa lên cao thì nàng sẽ không dậy, mà hôm nay hiếm khi thấy nàng dậy sớm như vậy!Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường "Ta muốn đi nhà xí."

Tối qua nàng ăn rất nhiều trái cây, còn uống một bát thuốc, bụng nàng lúc này đầy nước.Nàng vội chạy ra ngoài.Một lúc sau nàng quay lại, vẻ mặt rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều.Lúc này Lạc Thanh Hàn đã mặc xong y phục, trông cao quý tao nhã, rất có khí chất của Thái tử.Hắn thấy Tiêu Hề Hề bò về giường ngủ tiếp, bình tĩnh nói."

Trong truyện, công chúa bị đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, còn nàng, không phải đói đến tỉnh thì là mắc đến tỉnh."

Tiêu Hề Hề "......"

Ánh mắt nàng đầy oán hận nhìn Thái tử.Không phải tối qua nàng chỉ nói một câu hắn xấu thôi sao?Hắn có cần phải ghim đến bây giờ luôn không?Đúng là hẹp hòi!Thái tử hẹp hòi tinh thần sảng khoái rời điện Thanh Ca, ngồi xe ngựa đến điện Nghị Sự.Hôm nay là mồng một, sẽ mở cuộc thượng triều lớn, tất cả quan viên từ tứ phẩm trở lên đều phải tham gia.Trong điện Nghị Sự đã có rất nhiều người, họ tụm năm tụm ba trò chuyện.Hôm nay trông tinh thần của Anh vương không tốt, trên mặt có hai quầng thâm lớn.Lạc Thanh Hàn nhìn y từ trên xuống dưới "Tối qua huynh đi ăn trộm à?"

Lạc Dạ Thần uể oải nói "Cả đêm qua ta không ngủ, đang suy nghĩ chuyện hôn sự với Bộ Sanh Yên."

Lạc Thanh Hàn "Kết quả là?"

Lạc Dạ Thần "Ta không nghĩ ra kết quả, càng không ngủ được."

Lạc Thanh Hàn "Có cần ta giúp huynh nghĩ không?"

Ánh mắt Lạc Dạ Thần hiện lên tia hy vọng "Ngươi có cách gì hay không?"

Lạc Thanh Hàn "Đi gặp thái y, kê một loại thuốc an thần, uống thuốc sẽ ngủ được."

Lạc Dạ Thần "......"

Y không nói nên lời "Ta tưởng ngươi sẽ giúp ta tìm cách giải quyết hôn sự giữa ta và Bộ Sanh Yên."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Đó là chuyện riêng giữa hai người, ta là người ngoài, không tiện can thiệp."

Lạc Dạ Thần thất vọng.Lạc Thanh Hàn "Lát nữa huynh nên đi tìm thái y kê một ít thuốc an thần, thức khuya miết sẽ bị hói đầu, huynh thử nghĩ tới Mai phủ doãn xem, y chính là một ví dụ."

Phủ doãn Mai Quảng Đào vừa lúc bước vào, tình cờ nghe được lời Thái tử nói, cảm giác như có mũi tên găm vào ngực mình.Đau lòng quá!
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 551: Chỉ đành để nàng chịu ấm ức


Tiêu Hề Hề ngủ không bao lâu đã thức dậy.

Lần này nàng bị người khác đánh thức.Thanh Tùng quỳ trên đất lo lắng nói."

Nương nương, không hay rồi, Bảo Cầm cô nương bị bắt rồi!"

Cơn buồn ngủ còn sót lại của Tiêu Hề Hề tức thì biến mất.Nàng hỏi "Rốt cuộc có chuyện gì?

Ngươi nói rõ xem."

Thanh Tùng kể lại toàn bộ.Hôm nay là mùng một, là ngày chủ tử các cung nhận bổng lộc.Bây giờ Tiêu trắc phi quản lý nội vụ Đông cung, nhưng Tiêu Hề Hề vốn không quan tâm, những chuyện vặt này đều do Bảo Cầm lo liệu.Sáng sớm hôm nay, bên Thiếu phủ đã gửi bổng lộc tháng này tới Đông cung.Vì quá nhiều việc phải làm nên bọn họ đặt đồ xuống rồi vội vã rời đi.Bảo Cầm luôn làm việc rất cẩn thận, trước tiên nàng đếm lại một lượt, phát hiện số lượng không đúng, ít hơn dự kiến.Nàng nghĩ bên Thiếu phủ xảy ra sai sót, trước đây chuyện này cũng đã từng xảy ra.Thông thường thiếu đồ thì bù thêm là được.Bảo Cầm lập tức đến Thiếu phủ yêu cầu bọn họ bù thêm, nhưng Thiếu phủ không thừa nhận thiếu đồ, mà nói Bảo Cầm tham ô, mới dẫn đến thiếu sót.Tổng quản Thiếu phủ ra lệnh giải Bảo Cầm đến Thận Hình Ti thẩm vấn.Thận Hình Ti không phải nơi tốt lành gì, nếu Bảo Cầm đến đó thật, dù không chết cũng mất một lớp da.Tiêu Hề Hề nhanh chóng thức dậy rửa mặt thay y phục, sau đó ngồi kiệu đến Thiếu phủ.Thanh Tùng vừa chạy bên cạnh vừa hỏi."

Nương nương, có cần báo chuyện này với Thái tử Điện hạ không?"

Tiêu Hề Hề biết Thiếu phủ thuộc quản lý trực tiếp của Hoàng hậu, rất có thể chuyện hôm nay do Hoàng hậu chỉ thị, nếu không một tổng quản Thiếu phủ cỏn con sẽ không dám ngang nhiên làm khó sủng phi của Thái tử."

Chắc bây giờ Thái tử vẫn chưa hạ triều, ngươi chờ ở ngoài điện Nghị Sự, thấy Thái tử ra ngoài thì mau chóng nói cho Thái tử biết."

"Vâng."

Thanh Tùng chạy nhanh về hướng điện Nghị Sự.Tiêu Hề Hề chê thái giám khiêng kiệu quá chậm.Nàng bảo thái giám đặt kiệu xuống, rồi nhảy xuống đất chuẩn bị chạy đến Thiếu phủ.Kết quả nàng còn chưa đến Thiếu phủ đã thấy Bảo Cầm và Triệu Hiền đang đi về phía này.Bảo Cầm rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu trắc phi.Nàng nhanh chóng chạy lại hành lễ."

Nương nương, sao người lại ở đây?"

Tiêu Hề Hề "Ta nghe nói em bị người của Thiếu phủ bắt, bọn họ muốn đưa em tới Thận Hình Ti, ta lo em chịu thiệt nên mới chạy đi tìm, em sao rồi?

Có bị thương ở đâu không?"

Bảo Cầm lắc đầu "Nô tỳ không sao, may là Triệu tướng quân cứu nô tỳ kịp thời, nô tỳ mới không bị những người đó cưỡng ép đưa đến Thận Hình Ti."

Tiêu Hề Hề thuận theo ánh mắt của Bảo Cầm nhìn sang Triệu Hiền, ánh mắt nàng đầy tò mò.Triệu Hiền chắp tay với nàng "Mạt tướng phụng lệnh của Thái tử âm thầm bảo vệ an toàn cho Tiêu trắc phi và tất cả người trong điện Thanh Ca."

Tiêu Hề Hề "Làm sao Thái tử biết chúng ta sẽ gặp chuyện không hay?"

Triệu Hiền "Mạt tướng không biết."

Tiêu Hề Hề "Ngươi cứ đưa Bảo Cầm đi như vậy, người bên Thiếu phủ chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua?"

Triệu Hiền "Mạt tướng chỉ nghe lệnh của Thái tử Điện hạ, người khác nghĩ gì không liên quan đến mạt tướng."

Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái lên "Ngầu!"

Triệu Hiền không biết ngầu là ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như là đang khen."

Nương nương quá khen."

Anh trai ngầu Triệu Hiền hộ tống hai người về điện Thanh Ca.Trên đường đi, Bảo Cầm kể lại mọi chuyện một lượt.Nội dung cũng tương tự như những gì Thanh Tùng nói.Bảo Cầm thoát hiểm nhưng không vui lắm mà càng lo lắng thêm."

Nô tỳ cảm thấy tổng quản Thiếu phủ lần này nhắm vào người, nếu hôm nay người đến Thiếu phủ thật, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội kéo người xuống nước.

Tuy kế hoạch của bọn họ bị Triệu tướng quân phá hỏng, nhưng lần này thất bại, rất có thể sẽ còn lần sau, từ nay về sau người nhất định phải cẩn thận."

Tiêu Hề Hề an ủi nàng "Em đừng lo quá, bên ngoài không an toàn, sau này chúng ta hạn chế ra ngoài là được."

Bảo Cầm thở dài "Bây giờ cũng chỉ đành như vậy."

Bọn họ vừa về điện Thanh Ca, Thái tử cũng đến.Lạc Thanh Hàn vừa hạ triều đã nghe Thanh Tùng báo chuyện Bảo Cầm bị bắt.Hắn sớm đã lệnh cho Triệu Hiền bảo vệ người trong điện Thanh Ca, Triệu Hiền là người rất đáng tin, chỉ cần có Triệu Hiền, Bảo Cầm sẽ không xảy ra chuyện gì.Cho nên hắn không đến Thiếu phủ mà đi thẳng tới điện Thanh Ca.Quả nhiên, Bảo Cầm vẫn bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra.Nàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn Thái tử, nếu Thái tử không lường trước, sắp xếp người từ trước, hôm nay nàng nhất định sẽ chịu khổ.Lạc Thanh Hàn bảo nàng đứng dậy, quay sang hỏi Triệu Hiền."

Rốt cuộc là chuyện gì?"

Triệu Hiền thành thật trả lời "Tổng quản Thiếu phủ muốn dùng Bảo Cầm cô nương dụ Tiêu trắc phi ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.Thiếu phủ quản lý chi tiêu của hoàng cung, là một chức vị béo bở trong mắt mọi người, Tần hoàng hậu nắm chặt Thiếu phủ trong tay, không cho ai nhúng tay vào.Tổng quản Thiếu phủ hiện tại do Tần hoàng hậu đề bạt, xem như là tâm phúc có ích của Tần hoàng hậu.Dù Nhàn phi, Ninh phi và Huệ phi mượn danh nghĩa tổ chức thọ yến cho Thái hậu để tước đoạt quyền hành trong tay Tần hoàng hậu, nhưng tổng quản Thiếu phủ vẫn đứng về phía Tần hoàng hậu, có thể nói là rất trung thành.Hôm nay tổng quản Thiếu phủ gây ra chuyện này, rõ ràng là Tần hoàng hậu muốn ra tay với Tiêu trắc phi.Tại sao Tần hoàng hậu lại phí sức đối phó với một trắc phi nhỏ bé của Thái tử?Chỉ có một lý do.Vì Tiêu trắc phi đã biết gian tình của bà với Tây Lăng vương.Bà muốn bịt miệng.Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho mọi người lui xuống, chỉ còn lại Tiêu Hề Hề.Hắn nhìn Tiêu Hề Hề trước mặt, nghiêm túc nói."

Từ hôm nay, tất cả không được bước ra điện Thanh Ca một bước.

Ta sẽ tăng cường phòng vệ, ngăn người khác đến gần điện Thanh Ca."

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.Lạc Thanh Hàn xoa xoa đầu nàng, giọng điệu chậm lại "Ta đã phái người điều tra chuyện của Hoàng hậu và Tây Lăng vương, bọn họ sẽ không nhảy nhót được quá lâu, khoảng thời gian này chỉ đành để nàng chịu ấm ức rồi."

Tiêu Hề Hề không cảm thấy ấm ức.Có thể mỗi ngày an tâm làm ổ, ăn no chờ chết trong điện Thanh Ca, quả thật là cuộc sống mà nàng hằng mơ ước!Nàng chủ động nắm tay Thái tử, nghiêm túc nói."

Người cứ từ từ, đừng vội vàng quá, ta có thể ở điện Thanh Ca cả đời, vĩnh viễn không ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn thử xoay chuyển bản chất cá muối của nữ nhân này, nghiêm túc khuyên."

Con người vẫn cần ra ngoài đi dạo nhiều hơn, chờ những phiền phức này qua đi, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo."

Tiêu Hề Hề gật đầu, sâu sắc nói."

Đúng vậy, con người nhất định phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, nếu không sẽ không biết nằm ở nhà thoải mái như thế nào."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 552: Giao ước


Ban đầu Lạc Thanh Hàn định từ từ lên kế hoạch, nhưng chuyện Bảo Cầm bị bắt hôm nay là một tín hiệu nhắc nhở hắn rằng Tần hoàng hậu hiện giờ xem Tiêu trắc phi là cái gai trong mắt.

Dù hôm nay Tiêu Hề Hề may mắn tránh được, sau này Tần hoàng hậu vẫn sẽ tiếp tục giăng bẫy hại chết Tiêu Hề Hề.Chừng nào Tần hoàng hậu vẫn còn là hoàng hậu, Tiêu Hề Hề vẫn sẽ gặp nguy hiểm.Dù Lạc Thanh Hàn có phái thêm người đến bảo vệ Tiêu Hề Hề thì cũng chỉ có thể đối phó tạm thời chứ không thể trị tận gốc.Nếu muốn Tiêu Hề Hề sớm thoát khỏi nguy hiểm, hắn phải ra tay trước.Lạc Thanh Hàn quyết định bỏ kế hoạch từ từ trước đó.Hắn cần đẩy nhanh quá trình đoạt quyền.......Trong điện Tiêu Phòng.Tiểu thái giám quỳ trên đất, căng thẳng nói."

Thuộc hạ đã sai người bắt Bảo Cầm, không ngờ giữa đường Triệu Hiền xuất hiện, hắn ỷ vào thân thủ tốt, cưỡng chế cướp người đi."

Tần hoàng hậu ngồi trên cao, nét mặt vô cảm, lạnh lùng đến đáng sợ.Đợi hồi lâu cũng không thấy Hoàng hậu phản ứng, tiểu thái giám thận trọng ngẩng đầu.Trân Châu nháy mắt với tiểu thái giám.Tổng quản Thiếu phủ hiểu ý, cúi đầu im lặng lui ra ngoài.Tần hoàng hậu ngồi trong đại điện vắng vẻ, một lúc sau mới nói "Xem ra Thái tử đã biết rồi."

Trân Châu cúi đầu không dám nói gì.Tần hoàng hậu nhắm mắt, xem ra kế hoạch của bọn họ bắt buộc phải tiến hành sớm hơn.Chỉ là làm vậy sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.Thôi vậy.Lúc này, bọn họ chỉ đành đi một bước tính một bước.Ở lại đến khuya, Trân Châu hầu hạ Hoàng hậu đi ngủ.Sau khi xác nhận Hoàng hậu đã ngủ, Trân Châu lặng lẽ rời tẩm điện, về phòng của mình.Nàng giũ chăn định đi ngủ thì vô tình làm rơi một tờ giấy trong chăn.Trân Châu nhặt tờ giấy lên.Phát hiện trên giấy chỉ có một biểu tượng hình tròn.Đó là gia huy của Thẩm gia.Trân Châu nhìn thấy gia huy này, dường như gặp phải hoảng sợ cực lớn, sắc mặt thay đổi rõ rệt, các ngón tay hơi run lên.Nàng vô thức nhìn cửa lớn rồi cửa sổ, thấy các cửa đều đóng kín, trong phòng không có ai khác ngoài nàng.Trân Châu nhanh chóng bước đến bàn, tháo chụp đèn rồi châm lửa đốt tờ giấy.Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro, tâm trí nàng vẫn dao động dữ dội.Nàng vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ thấy gia huy của Thẩm gia nữa, nào ngờ nó đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng hoàn toàn không có phòng bị, trong đầu đầy thắc mắc, ai đặt tờ giấy này ở đây?Trong hoàng cung này còn ai biết nàng có quan hệ với Thẩm gia?Bất chợt trong đầu nàng hiện lên một hình bóng.Lẽ nào là Thái tử?Tuy hắn không phải là người Thẩm gia thật, nhưng vẫn có thể xem là một nửa người Thẩm gia.Nếu nói chuyện này là do hắn làm, vậy mọi chuyện rõ ràng rồi.Hắn sai người đặt tờ giấy có gia huy của Thẩm gia ở chỗ nàng, có lẽ là nhắc nhở nàng về giao ước mà nàng từng ký với Thẩm gia.Năm đó, Thẩm gia đã cứu nàng khỏi tay bọn buôn người, cho nàng đồ ăn thức uống, giúp nàng từ một cô gái gầy gò trở thành một thiếu nữ duyên dáng.Đại ân đại đức của Thẩm gia, nàng không có gì để báo đáp, bèn tuân theo sắp xếp của gia chủ Thẩm gia, thông qua tuyển chọn vào cung làm cung nữ, nàng từng giao ước với gia chủ Thẩm gia, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của người Thẩm gia.Sau khi Trân Châu vào cung, nàng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Thẩm gia.Mấy năm qua với khả năng làm việc xuất sắc và tính cách trầm tĩnh chu đáo, nàng dần được Tần hoàng hậu tín nhiệm, từ một tiểu cung nữ leo lên vị trí đại cung nữ ở điện Tiêu Phòng.Nàng biết Thẩm gia bị diệt môn.Nàng tưởng giao ước mà nàng lập với gia chủ Thẩm gia đã biến mất cùng với sự diệt vong của Thẩm gia.Nào ngờ lại có người còn nhớ đến giao ước này.Đêm nay, Trân Châu mất ngủ.Nàng nằm trên giường, mở to mắt thức đến trời sáng.Lúc nàng thay quần áo bước ra khỏi phòng, nàng nhìn bầu trời còn tối bên ngoài, ước gì tờ giấy tối qua chưa từng xuất hiện.Nàng đi về phía tẩm điện, trên đường gặp rất nhiều cung nữ thái giám, bọn họ đều chào hỏi nàng.Bình thường Trân Châu sẽ mỉm cười đáp lại nhưng hôm nay nàng không thể cười được.Nàng chăm chỉ nỗ lực mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, nàng không muốn bỏ cuộc.Nàng không muốn phản bội Tần hoàng hậu.Trong tẩm điện, Tần hoàng hậu đã dậy, một đại cung nữ khác đang hầu hạ bà thay y phục.Trân Châu bước vào hành lễ với Hoàng hậu, tư thế vô cùng hoàn hảo.Tần hoàng hậu không chỉ yêu cầu cao với bản thân, mà đối với những người xung quanh cũng vậy, dù là lễ nghi ăn mặc hay cách đối nhân xử thế đều phải tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của bà.Ai không đáp ứng được tiêu chuẩn của bà sẽ không thể nào lọt vào mắt bà.Trân Châu cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Tần hoàng hậu."

Hôm nay, Hoàng hậu nương nương muốn dùng kiểu trâm nào?"

Tần hoàng hậu bình tĩnh nói "Ngươi xem rồi chọn đi."

Trân Châu biết rõ sở thích của Hoàng hậu, thuần thục giúp bà chải tóc cài trâm.Dù là trâm cài hay trang điểm đều phù hợp với sở thích của Tần hoàng hậu, cách bày tỏ sự hài lòng của bà là không nói gì.Muốn nhận được lời khen của Tần hoàng hậu là chuyện không thể nào.Tần hoàng hậu không phê bình, chính là lời khen lớn nhất.Trân Châu dìu Tần hoàng hậu đứng dậy đi ra ngoài.Tần hoàng hậu "Ngươi sai người đưa tin cho Tần phu nhân, nếu bà ấy rảnh thì vào cung nói chuyện với bổn cung."

"Vâng."

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.Đến tối, Trân Châu trở về phòng của mình.Lần này nàng cẩn thận hơn, trải chăn ra trước, kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện một tờ giấy ở giữa chăn.Tay nàng run rẩy cầm tờ giấy.Trên tờ giấy chỉ có một dòng ngắn —Bằng chứng vụng trộm của Hoàng hậu và Tây Lăng vương.Phía dưới là gia huy của Thẩm gia.Trân Châu ngã xuống giường.Nàng hối hận rồi, ban đầu lẽ ra nàng không nên giao ước như vậy với gia chủ Thẩm gia.Nhưng chuyện đến nước này, nàng biết dù nàng hối hận thì Thái tử cũng sẽ không cho nàng cơ hội hối hận.Nếu hắn biết nàng có quan hệ với Thẩm gia thì nhất định sẽ có chứng cứ liên quan.Nếu nàng không thừa nhận giao ước với Thẩm gia, Thái tử có thể sẽ trực tiếp nói chuyện này với Tần hoàng hậu.Với tính cách trong mắt không chứa nổi một hạt cát của Tần hoàng hậu, đến lúc đó nàng khó thoát cái chết.Trân Châu không còn lựa chọn nào khác.Nàng đốt tờ giấy rồi ngồi thẫn thờ trên giường cho đến sáng.Sắc mặt nàng hôm nay trông tệ hơn.Tần hoàng hậu vừa thấy nàng liền cau mày hỏi "Có phải ngươi bệnh không?"

Trân Châu cung kính nói "Có lẽ tối qua bị cảm lạnh, chỉ là bệnh vặt, lát nữa uống thuốc sẽ khỏi thôi."

Tần hoàng hậu không phải kiểu chủ nhân quan tâm đến nô tỳ, có thể hỏi một câu như vậy đã là hiếm thấy, sau đó bà không nói nữa, để Trân Châu chải tóc trang điểm.Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, Tần hoàng hậu ra ngoài, còn Trân Châu ở trong phòng dọn dẹp trâm cài trang sức trên bàn.Nàng biết Tần hoàng hậu có một ngọc bội hình trăng khuyết.Đó là tín vật định tình của Tần hoàng hậu và Tây Lăng vương.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 553: Không được đi đâu hết


Tiêu Hề Hề thường ngủ đến mặt trời đứng bóng mới dậy, nhưng hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã dậy rồi.

Lạc Thanh Hàn vừa mới thức, đang thay y phục, thấy nàng bò xuống giường liền hỏi "Nàng đói rồi?

Hay muốn đi nhà xí?"

Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn."

Ta gặp ác mộng."

Lạc Thanh Hàn trấn an "Giấc mơ thường trái ngược."

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không đâu, ta không thường gặp ác mộng, một khi gặp ác mộng, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.Nếu là người khác nói, Lạc Thanh Hàn sẽ không để tâm, nhưng Tiêu Hề Hề thì khác.Nếu nàng nói sắp có chuyện không hay xảy ra thì thật sự sẽ có chuyện không hay xảy ra.Lạc Thanh Hàn cho mọi người lui xuống.Hắn bước đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi."

Là ác mộng gì?"

Tiêu Hề Hề cố nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ lại một hình ảnh méo mó.Nàng không thể nhớ nội dung giấc mơ.Hình ảnh duy nhất mà nàng nhớ là dáng vẻ Thái tử đau khổ rơi lệ.Nàng từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Thái tử, nhưng nàng chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ rơi lệ của hắn.Nhưng vừa nãy nàng lại nhìn thấy trong mơ.Rốt cuộc là tình cảnh tồi tệ đến mức nào lại có thể khiến Thái tử luôn giỏi nhẫn nhịn phải rơi lệ?Tiêu Hề Hề thấy rất khó chịu, làm tâm trạng cũng chán chường.Nàng cúi đầu siết tay áo mình, nhỏ giọng nói "Ta không nhớ, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ không tốt."

Lạc Thanh Hàn nhận ra tâm trạng của nàng không tốt, bèn giơ tay xoa đầu nàng."

Đừng lo lắng, chỉ cần nàng an tâm ở trong điện Thanh Ca, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng có thể phái người đến báo cho ta.

Sau khi hạ triều, ta sẽ quay lại điện Thanh Ca, hôm nay ta sẽ ở cạnh nàng, không đi đâu hết."

Tiêu Hề Hề không nói gì, vẫn trùng trùng tâm sự.Lạc Thanh Hàn quen nhìn nàng không lo không nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ không vui của nàng, không tránh khỏi đau lòng."

Hay là ta phái người đi xin nghỉ phép với phụ hoàng?

Nói là hôm nay ta không khỏe, cần ở Đông cung dưỡng bệnh, dù gì cũng chỉ là buổi triều nhỏ, không đi một lần cũng không ảnh hưởng gì."

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không cần."

Nếu nàng linh cảm được có chuyện không hay xảy ra, thì chắc chắn sẽ xảy ra.Dù hôm nay Thái tử không ra ngoài thì vẫn còn ngày mai, ngày kia ...Hắn không thể vì muốn tránh nạn mà suốt đời không ra ngoài được?Cứ tránh né thế này cũng không có ích gì.Muốn giải quyết mối nguy thì phải tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn, rồi giải quyết tận gốc.Lạc Thanh Hàn lo lắng nhìn nàng."

Ta không yên tâm về nàng, lỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không phải, người gặp nguy hiểm không phải ta, mà là người."

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn thấy nhẹ nhõm.Vốn hắn tưởng sẽ có chuyện không hay xảy ra với Tiêu Hề Hề nên vô cùng lo lắng.Nếu là bản thân hắn thì không vấn đề gì.Hắn không còn là Thái tử đáng thương yếu thế trước kia, hắn hiện giờ đã trưởng thành, có khả năng tự bảo vệ mình.Ngay cả khi hắn gặp rắc rối cũng có thể giải quyết, không phải chuyện gì lớn.Lạc Thanh Hàn an ủi nói "Không cần lo, ta có thể tự bảo vệ mình."

Thường công công đứng ngoài cửa nhắc nhở "Đã đến giờ rồi, Điện hạ, chúng ta nên đi thôi."

Lạc Thanh Hàn đứng dậy, cúi người hôn lên trán Tiêu Hề Hề."

Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về."

Tiêu Hề Hề ngồi trên giường nhìn hắn đi ra ngoài.Khi hắn bước tới cửa phòng, nàng chợt gọi lớn."

Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay lại nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa dịu dàng mà chính hắn cũng nhận thấy."

Còn chuyện gì sao?"

Tiêu Hề Hề nhảy xuống đất, chân trần chạy tới ôm hắn."

Hôm nay người về sớm một chút được không?"

Ngày thường lúc Lạc Thanh Hàn đi, nàng luôn cuộn tròn trên giường ngủ, hắn chưa từng thấy dáng vẻ dựa dẫm này của nàng.Trong lòng Lạc Thanh Hàn khá hưởng thụ, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng."

Ừm, ta hạ triều sẽ về điện Thanh Ca với nàng, còn nàng ngoan ngoãn ở trong điện, không được đi đâu hết."

Tiêu Hề Hề gật đầu đáp vâng.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn đôi chân trần của nàng, giơ tay bế nàng về giường."

Hiện giờ vẫn còn sớm, nàng có thể ngủ thêm một lát, ta phải đi rồi."

Tiêu Hề Hề nhìn hắn ra khỏi phòng.Cửa đã đóng lại, bóng lưng Thái tử cũng bị che mất, không thể nhìn thấy.Linh cảm không tốt trong lòng Tiêu Hề Hề càng lúc càng mạnh.Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.Nàng dứt khoát gọi Bảo Cầm."

Ta muốn tắm rửa thay đồ."

Bảo Cầm ngạc nhiên "Sao hôm nay người dậy sớm thế?"

Tiêu Hề Hề không giải thích, chỉ nói nàng không ngủ được, muốn dậy hít thở không khí.Bảo Cầm nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục.Tắm rửa xong, Tiêu Hề Hề ăn sáng.Trong lúc ăn, nàng lại nghĩ về Thái tử.Chuyện gì có thể khiến Thái tử đau khổ đến mức rơi lệ?Tiêu Hề Hề không khỏi nghĩ tới Thẩm chiêu nghi.Thái tử mộng du mấy lần liền đều là vì Thẩm chiêu nghi.Mỗi lần sau khi mộng du, tâm trạng của hắn rất xấu, dáng vẻ vô cùng khó chịu.Tiêu Hề Hề thấy người duy nhất có thể khiến Thái tử khóc chỉ có Thẩm chiêu nghi.Thẩm chiêu nghi đã chết, bà ấy không thể làm gì Thái tử.Rất có thể có người muốn lợi dụng Thẩm chiêu nghi vạch kế hoạch đối phó Thái tử.Bữa sáng hôm nay Tiêu Hề Hề ăn rất chậm.Sau khi ăn xong, Bảo Cầm không khỏi hỏi "Nương nương, bữa sáng hôm nay không ngon sao?"

Tiêu Hề Hề hồi phục tinh thần "Không có, ngon lắm."

"Vậy sao thấy người ăn ... khó chịu như vậy?"

Vừa rồi Bảo Cầm nhìn Tiêu Hề Hề dùng bữa, nét mặt không còn vui vẻ như trước, tâm trí lơ đãng đâu đâu.Bộ dạng này của nàng làm Bảo Cầm hơi lo.Tiêu Hề Hề "Vừa nãy ta đang suy nghĩ, không liên quan gì đến món em nấu."

Bảo Cầm thấy nàng không muốn nói thêm, cũng không tiện hỏi tiếp.Thanh Tùng chạy nhanh vào."

Khởi bẩm nương nương, có người từ cung Trường Lạc tới."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc, không hiểu tại sao người của cung Trường Lạc tới đây, nàng nói "Cho vào đi."

Người đến là một nữ quan.Nàng cung kính hành lễ "Bái kiến trắc phi nương nương, thần phụng lệnh Thái hậu mời người đến cung Trường Lạc."

Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao Thái hậu lại đột nhiên gọi nàng?Nàng chỉ gặp Thái hậu vài lần, còn về số lần nói chuyện với bà thì hoàn toàn không có.Theo lý mà nói, một nhân vật lớn làm chủ hậu cung như Thái hậu không nên có hứng thú với một con tôm nhỏ như nàng.Tiêu Hề Hề không nhịn được tò mò, thử hỏi."

Không biết Thái hậu có gì dặn dò?"

Nữ quan khẽ cười "Người đừng lo lắng, Thái hậu chỉ muốn mời người đến trò chuyện thôi."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 554: EQ này, cao thật!


Nói thật, Tiêu Hề Hề không muốn ra ngoài.

Nhưng Thái hậu đã phái nữ quan đến mời, nếu nàng không đi thì là không nể mặt Thái hậu.Thái hậu khác với Hoàng hậu, bà là bà nội của Thái tử, là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung, cả Hoàng đế cũng phải kính trọng bà.Tiêu Hề Hề không đắc tội nổi.Nàng do dự một hồi rồi nói "Xin đợi một chút, ta đi thay y phục."

Vì sắp gặp trưởng bối nên phải ăn mặc trang trọng một chút.Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm ra ngoài.Nàng mở tủ lấy túi vải màu xanh.Nàng lục lọi trong túi, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc nhỏ và một con dao găm tinh xảo.Tuy Thái hậu khá thân thiện với Thái tử, hẳn sẽ không tấn công bất ngờ, nhưng nàng vẫn phải mang theo dao phòng thân, đề phòng chuyện không may.Nàng mở lọ thuốc, đổ một viên đan Khí Hư ra tay, ném vào miệng rồi nuốt xuống.Mặc kệ Thái hậu tìm nàng vì chuyện gì, nàng cũng đã quyết định giả bệnh rồi trốn đi.Nàng nhét lọ thuốc vào túi, đóng cửa tủ rồi quay người bước ra ngoài.Nữ quan đã chờ ở bên ngoài khá lâu.Tiêu Hề Hề lên kiệu, dặn dò Thanh Tùng."

Lát nữa Thái tử tới, ngươi giúp ta nói với Thái tử, ta đến cung Trường Lạc một chút, sẽ về nhanh thôi, bảo ngài ấy đừng lo lắng."

"Vâng."

Thanh Tùng đứng đó, nhìn chiếc kiệu dần đi xa.Lần này Bảo Cầm đi cùng Tiêu Hề Hề.Chiếc kiệu dừng ở cổng cung Trường Lạc.Bảo Cầm đỡ Tiêu trắc phi xuống kiệu, nữ quan dẫn đường đưa bọn họ vào trong.Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề tới cung Trường Lạc.Nàng không có tâm trạng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đầu óc nàng đang bận nghĩ lý do tại sao Thái hậu lại gọi nàng.Trong sảnh hoa, Thái hậu đang tỉa cành lá của một chậu lan.Tạ Sơ Tuyết đứng gần đó nói chuyện với Thái hậu.Thấy Tiêu trắc phi tới, Thái hậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu trắc phi, đánh giá nàng từ đầu đến chân.Tiêu Hề Hề bước tới hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu cười nói "Hóa ra con chính là Tiêu trắc phi, đúng là một đứa trẻ đáng yêu, chẳng trách Thái tử lại thương con như vậy, thậm chí nó còn cố ý đến cầu xin ai gia phong con làm trắc phi."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng "Thái hậu đừng chọc con nữa."

Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ ngượng ngùng, trông rất đáng yêu.Thái hậu trò chuyện cùng nàng, nói những chuyện vặt vãnh hàng ngày, giống như một trưởng bối quan tâm con cháu, thái độ cũng rất tốt.Sau đó họ đi thăm vườn.Vì Thái hậu thích chăm sóc hoa cỏ nên trong cung Trường Lạc trồng rất nhiều hoa cỏ, trong đó có rất nhiều loại quý hiếm Tiêu Hề Hề chưa từng thấy qua.Tiêu Hề Hề thậm chí còn thấy hướng dương mà nàng tặng cho Thái hậu.Trong số các loài hoa và thực vật kỳ lạ, hướng dương đó nổi bật nhất, đặc biệt là cách nó hướng về phía mặt trời, thoạt nhìn rất khác biệt với số hoa sặc sỡ xung quanh.Điều khiến Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hơn là Thái hậu lại rất thích hướng dương này.Thái hậu cảm thán nói "Tổ mẫu của ai gia rất thích hướng dương, bà nghĩ hướng dương có màu vàng mang lại một cảm giác sống động, lúc ai gia thấy hướng dương này, không khỏi nghĩ đến bà."

Tiêu Hề Hề và Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng an ủi.Dù sao Thái hậu đã già, sức lực có hạn, đi dạo một lúc đã thấy mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.Tiêu Hề Hề vốn tưởng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, có thể về rồi, không ngờ lại nghe Thái hậu đột nhiên nói."

Thật ra, ai gia gọi con đến đây là vì có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ,"Tiêu Hề Hề vội nói "Người cứ việc sai bảo."

Thái hậu chậm rãi nói "Ai gia định lập một nơi từ thiện để giúp đỡ dân chúng nghèo khổ trong thành, nhưng ai gia đã già, không còn sức lực làm những chuyện này, vừa hay Sơ Tuyết cũng quan tâm nên ai gia muốn giao chuyện này cho con bé.

Sơ Tuyết rất thông minh, cũng có năng lực, nhưng dù gì con bé cũng là cô nương chưa xuất giá, có vài chuyện không tiện đi làm.

Con bé cũng mới đến Thịnh Kinh, không quen thuộc nơi này, cho nên ai gia muốn tìm người giúp đỡ con bé."

Trong lòng Tiêu Hề Hề có dự cảm không tốt.Thái hậu mỉm cười nhìn Tạ Sơ Tuyết.Tạ Sơ Tuyết khẽ cười, chủ động bước tới, nhiệt tình nắm tay Tiêu Hề Hề."

Muội không quen thuộc nơi này, cả một người bạn cũng không có, muội chỉ quen biết với tỷ, muội biết tỷ là người tốt, hẳn sẽ rất vui khi làm những chuyện có thể giúp ích cho người khác, đúng không?"

Tiêu Hề Hề bội phục Tạ Sơ Tuyết, không hổ là người phụ nữ có thể bắt cá nhiều tay, EQ này, cao thật!Chẳng trách lúc đó Lạc Dạ Thần lại bị nàng xoay như dế.Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói "Lập nơi từ thiện là chuyện tốt, đương nhiên thần thiếp cũng muốn giúp đỡ, tiếc là mấy ngày trước thần thiếp không cẩn thận ngã xuống nước rồi sinh bệnh, đến giờ vẫn chưa khỏi, thần thiếp dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm."

Vì trước đó nàng rơi xuống nước nên đặc biệt mời thái y đến khám.Chuyện này là thật, rất dễ điều tra, nên nàng không sợ Thái hậu điều tra.Tạ Sơ Tuyết quan tâm nói "Thì ra tỷ bị bệnh, đáng lẽ muội phải đi thăm tỷ, bây giờ tỷ đã đỡ hơn chưa?"

Tiêu Hề Hề "Đã đỡ hơn trước rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tức ngực khó thở, thái y nói ta cần nghỉ ngơi một thời gian mới khỏi."

Vừa lúc đan Khí Hư phát huy tác dụng.Nàng ôm ngực khẽ cau mày, sắc mặt dần tái nhợt.Trông dáng vẻ rõ ràng rất khó chịu.Thấy vậy, Thái hậu hoàn toàn tin lời nàng nói.Xem ra nàng bị bệnh thật, không phải cố ý tìm cớ.Thái hậu sai người dìu nàng ngồi xuống.Nét mặt Tạ Sơ Tuyết đầy lo lắng "Sắc mặt của tỷ kém quá, nhất định là bệnh nặng, hay là mời thái y đến khám?"

Tiêu Hề Hề xua tay "Không cần phiền phức như vậy, trước đó ta đã gọi thái y đến khám rồi, khám nữa cũng chẳng có tác dụng gì."

Thái hậu thở dài "Sớm biết con bệnh thì ai gia đã không gọi con đến, lần này gây phiền phức cho con rồi."

"Thái hậu nương nương đừng nói vậy, được Thái hậu gọi tới là vinh hạnh của thần thiếp, tiếc là thân thể này quá kém, phụ lòng tốt của Thái hậu."

Nàng vừa nói vừa cố tình ấn ngực để tỏ vẻ mình rất khó chịu.Nàng học chiêu này của Bạch trắc phi.Nói đến chuyện làm sao thể hiện bệnh tật của mình, Bạch trắc phi chắc chắn là ví dụ điển hình!Thái hậu an ủi nàng vài câu rồi phái người đưa nàng về.Tạ Sơ Tuyết chủ động nói "Vừa hay con rảnh, để con đưa Tiêu trắc phi về, trên đường đi còn có thể trò chuyện."

Thái hậu mỉm cười đồng ý "Vậy thì tốt, có con đi cùng, ai gia cũng yên tâm hơn."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 555: Vật chứng


Tạ Sơ Tuyết dìu Tiêu Hề Hề bước ra ngoài.

Bảo Cầm theo sau, mấy lần muốn can thiệp đều bị Tạ Sơ Tuyết ngăn lại.Tiêu Hề Hề cố hất tay Tạ Sơ Tuyết ra, nhưng Tạ Sơ Tuyết vẫn giữ chặt cánh tay nàng.Nếu là ngày thường, chút sức này của Tạ Sơ Tuyết chẳng là gì với Tiêu Hề Hề, nàng có thể dễ dàng hất tay Tạ Sơ Tuyết ra.Mà Tiêu Hề Hề hiện giờ đang trong tình trạng suy nhược, cơ thể không còn nhiều sức, không thể thoát khỏi Tạ Sơ Tuyết.Tạ Sơ Tuyết dường như cũng phát hiện chuyện này, nàng nhếch khóe miệng cười nói."

Xem ra trắc phi nương nương bệnh rất nặng, vừa hay Phương quản sự trong phủ chúng ta có y thuật rất giỏi, hay là nương nương theo muội về Thương Lan Viên, để Phương quản sự chẩn trị cho người?"

Tiêu Hề Hề biết Phương quản sự mà nàng nói chính là Phương Vô Tửu.Y thuật của Phương Vô Tửu quả thật rất giỏi, nhưng Tiêu Hề Hề không muốn huynh ấy chữa cho nàng.Nàng từ chối "Cảm ơn, không cần."

Tạ Sơ Tuyết "Nương nương cần gì lạnh nhạt như vậy?

Dù sao chúng ta cũng là bạn mà."

Tiêu Hề Hề cười gượng nhưng vẫn lịch sự.Chủ đề bị ép phải kết thúc.Chiếc kiệu đã đợi sẵn ở cổng cung Trường Lạc.Tạ Sơ Tuyết đích thân đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào kiệu, không quên nhẹ giọng dặn dò "Nương nương đi đường cẩn thận, hôm khác muội tới thăm người."

Bốn thái giám khỏe mạnh nhấc kiệu lên, vững vàng bước đi.Tạ Sơ Tuyết đứng đó nhìn họ rời đi.Nàng nhìn chiếc kiệu dần đi xa, khẽ mỉm cười.Vì uống đan Khí Hư nên Tiêu Hề Hề hiện giờ rất yếu, đầu óc có hơi choáng.Nàng đang ngồi trên kiệu.Chiếc kiệu lắc lư theo từng bước chân khiến nàng thấy buồn ngủ.Nàng nhịn không được bắt đầu ngủ gật.Không biết chiếc kiệu ngừng lắc lư từ lúc nào.Tiêu Hề Hề nhướng mày, nhẹ giọng hỏi "Đến rồi à?"

Ở bên ngoài không ai trả lời.Tiêu Hề Hề thấy lạ, vừa lúc nàng định mở rèm cửa sổ nhìn thử, thì thấy rèm kiệu đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài!Một bàn tay mạnh mẽ vươn tới, tóm lấy cánh tay nàng kéo ra ngoài.Tiêu Hề Hề vùng vẫy, chống cự theo bản năng.Nhưng hiện giờ nàng đang trong trạng thái suy nhược, sức lực rất ít, không phải là đối thủ của đối phương.Nàng bị cưỡng ép kéo ra ngoài.Lúc bước xuống kiệu, nàng mới nhận ra đây hoàn toàn không phải đường về Đông cung, mọi thứ xung quanh rất xa lạ, nàng chưa từng đến đây.Còn Bảo Cầm đi theo đã bị đánh bất tỉnh nằm trên đất.Người bắt được Tiêu Hề Hề là một thái giám cao lớn khỏe mạnh.Tiêu Hề Hề nhìn thoáng đã nhận ra, gã là một trong những thái giám khỏe mạnh khiêng kiệu vừa nãy.Lúc này còn có ba tên thái giám khỏe mạnh khác bao vây.Nếu Tiêu Hề Hề ở trạng thái bình thường, đối phó mấy người này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả người nàng hiện giờ yếu ớt, cả nội lực cũng không thể dùng, đi một bước phải hít thở hai lần, vốn không thể đánh lại bọn chúng.Nàng hét lớn kêu cứu!Nhưng nơi này quá hẻo lánh, xung quanh không có bóng người.Nàng hét cũng vô ích.Một tên thái giám khác nói một câu đắc tội rồi đánh mạnh vào gáy nàng!Tiêu Hề Hề thấy sau gáy đau nhức, tầm mắt tức thì tối đen.Nàng cứ thế bất tỉnh.......Sau khi hạ triều, Lạc Thanh Hàn ra khỏi điện Nghị Sự, Thanh Tùng nhanh chóng bước tới."

Thái tử Điện hạ, Thái hậu nương nương vừa mới gọi Tiêu trắc phi tới cung Trường Lạc."

Lạc Thanh Hàn hơi cau mày "Có nói là chuyện gì không?"

Thanh Tùng lắc đầu "Không nói gì cả."

Lạc Thanh Hàn không hiểu tại sao Thái hậu lại đột nhiên triệu kiến Tiêu trắc phi?Hắn định trực tiếp đến cung Trường Lạc tìm Tiêu trắc phi.Hắn còn chưa kịp đi xa, đã bị một người gọi lại.Trân Châu cung kính hành lễ "Thái tử Điện hạ, có thể nói chuyện một chút được không?"

Thường công công rất ngạc nhiên.Thường công công không ngờ đại cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu lại chủ động tìm Thái tử.Bộ dạng này chắc không phải đến truyền lệnh của Tần hoàng hậu.Lẽ nào là chuyện riêng?Nhưng Trân Châu thì có thể có chuyện riêng gì với Thái tử?Lạc Thanh Hàn sớm đã đoán được Trân Châu sẽ tới tìm mình, nên hắn bình tĩnh đáp "Ừm."

Hai người đi đến một nơi vắng vẻ.Thường công công và Thanh Tùng cố ý đứng xa một chút.Sắc mặt Trân Châu lúc này rất khó coi, trên mặt không còn chút máu, giống như đóa hoa sắp tàn, hoàn toàn không có tinh thần.Nàng lấy một chiếc túi từ trong ngực.Hai tay nàng run rẩy đưa chiếc túi sang, nụ cười trên mặt nàng còn xấu hơn cả khóc."

Chuyện mà Điện hạ bảo nô tỳ làm, nô tỳ đã làm xong, đây là vật chứng mà ngài muốn."

Lạc Thanh Hàn đưa tay cầm chiếc túi.Hắn mở túi, lấy ra một ngọc bội hình trăng khuyết.Trân Châu nói "Đây là tín vật định tình của Hoàng hậu và Tây Lăng vương, nó vốn là một đôi, nửa còn lại ở chỗ Tây Lăng vương."

Lạc Thanh Hàn biết nhìn ngọc, nhìn thoáng đã nhận ra ngọc bội này là bảo vật tiền triều để lại, trên đời chỉ có một đôi, Tiên hoàng ban nó cho Tây Lăng vương, mà một nửa ngọc bội bây giờ lại ở chỗ Tần hoàng hậu.Không nghĩ cũng biết ngọc bội này hẳn là do Tây Lăng vương tặng cho Tần hoàng hậu.Lạc Thanh Hàn thu hồi ngọc bội "Ngươi làm rất tốt, không uổng công Thẩm gia đào tạo ngươi."

Nhắc đến Thẩm gia, tâm trạng của Trân Châu vô cùng phức tạp.Theo lý mà nói, lẽ ra nàng nên biết ơn Thẩm gia, nhưng hiện giờ nàng lại có hơi hận Thẩm gia.Nàng đỏ mắt nói "Điện hạ không nên tới tìm nô tỳ."

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng, không nói gì."

Vì giúp Điện hạ làm chuyện này, nô tỳ đã phản bội Hoàng hậu, với sự nhanh trí của Hoàng hậu, sau khi biết ngọc bội bị mất, sẽ nghi ngờ nô tỳ đầu tiên, nô tỳ không thể về điện Tiêu Phòng nữa, cố gắng bao năm qua của nô tỳ đều uổng phí!"

Lúc Trân Châu nói, nước mắt lăn dài, nàng bật khóc.Nàng dám công khai đến tìm Thái tử vì biết thân phận của mình đã bại lộ, giấu hay không cũng chẳng sao, dù sao Tần hoàng hậu cũng sẽ không tha cho nàng.Nàng đã đến đường cùng, tương lai của nàng rất đen tối.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể sai người đưa ngươi rời cung, ngươi có thể tìm một nơi không ai biết để sống quãng đời còn lại."

Trân Châu không tin được nhìn hắn "Thật sao?

Ngài không định giết nô tỳ bịt miệng sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Ta giết ngươi làm gì?"

Trân Châu không ngờ kết quả lại như vậy.Theo hiểu biết của nàng với các chủ tử trong cung, bọn họ vốn không coi cung nữ thái giám là con người, chỉ cần là người có thể làm lộ thân phận của mình đều sẽ giết không tha.Lạc Thanh Hàn thật sự không có ý định giết Trân Châu.Không phải vì hắn nhân hậu mà vì dù Trân Châu sống hay chết cũng không ảnh hưởng đến hắn.Trân Châu vội lau nước mắt, quỳ xuống "Tạ ơn Thái tử Điện hạ tha mạng, nô tỳ bằng lòng rời cung!"

Chỉ cần có thể rời cung, nàng sẽ có cơ hội tránh tai mắt của Tần hoàng hậu, về sau hẳn sẽ tìm được đường sống.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 556: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!


Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, cầm ngọc bội hình trăng khuyết trong tay.

Hắn nhìn ngọc bội đến xuất thần.Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, hắn mới hoàn hồn.Hắn ngẩng đầu nhìn cổng cung Trường Lạc trước mặt.Thái giám gác cổng thấy Thái tử đến liền vội bước tới hành lễ."

Nô tài bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi "Nghe nói Tiêu trắc phi được mời đến cung Trường Lạc?"

Thái giám vội nói "Thái hậu nương nương mời Tiêu trắc phi đến cung Trường Lạc trò chuyện.

Tiêu trắc phi trò chuyện xong thì trở về, chắc lúc này cũng đã đến điện Thanh Ca rồi."

Lạc Thanh Hàn "Đã về rồi à?"

Thái giám "Nô tài không dám dối gạt Điện hạ, Tiêu trắc phi quả thật đã ngồi kiệu về rồi, rất nhiều người hìn thấy, Điện hạ tra một chút sẽ biết."

Lạc Thanh Hàn biết, mấy chuyện vừa tra đã biết thế này thì đối phương thật sự không cần thiết phải nói dối.Hiện giờ Tiêu trắc phi đã về, Lạc Thanh Hàn cũng có chút yên tâm.Thường công công cung kính hỏi "Bây giờ chúng ta về Đông cung sao?"

Lạc Thanh Hàn nhìn ngọc bội trăng khuyết trong tay "Không, đến điện Tiêu Phòng trước."

Hắn muốn hỏi Tần hoàng hậu một số chuyện xưa.......Tiêu Hề Hề mở mắt phát hiện mình đang nằm trên giường.Có một người đàn ông đang ngồi bên cạnh.Chính là Phương Vô Tửu đã lâu không gặp.Tiêu Hề Hề thấy hắn, sắc mặt hơi thay đổi "Đại sư huynh."

Phương Vô Tửu vẫn như cũ, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cả người toát ra khí chất dù trời đất sụp đổ vẫn sẽ luôn bình tĩnh."

Đã lâu không gặp."

Tiêu Hề Hề chật vật ngồi dậy.Cơ thể nàng lúc này vẫn còn rất yếu, chỉ ngồi dậy cũng làm nàng thấy tốn sức."

Đây là đâu?"

Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.Tiêu Hề Hề nhìn quanh, căn phòng trông giống khuê phòng của nữ tử bình thường, không có gì đặc biệt.Nàng xoa xoa phần gáy đau nhức, cau mày nói "Là huynh cho người bắt ta tới đây?"

"Ta chỉ muốn mời muội ở lại đây vài ngày, sư huynh muội chúng ta đã lâu không gặp, ta rất nhớ muội, muốn ôn chuyện cũ với muội."

Phương Vô Tửu vừa nói vừa nhìn sắc mặt của nàng."

Có phải muội uống đan Khí Hư mà sư phụ đưa không?"

Tiêu Hề Hề mím môi dưới, nét mặt lộ vẻ hối hận.Phương Vô Tửu nhìn bộ dạng này của nàng thì hiểu ra tất cả.Hắn cười nói "Ta còn tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được muội đến đây, nào ngờ muội tự mình uống đan Khí Hư, chuyện này giúp chúng ta tránh được rất nhiều rắc rối, muội uống đan Khí Hư để giả bệnh nhỉ?

Muội muốn viện cớ bị bệnh để trốn trong điện Thanh Ca không ra ngoài phải không?"

Tiêu Hề Hề giống như con mèo bị giẫm đuôi, xù lông nói "Bây giờ ta rơi vào tay huynh, huynh muốn làm gì thì cứ nói thẳng, không cần phải nói vòng vo!"

Nàng càng căng thẳng, nụ cười trên mặt Phương Vô Tửu càng sâu.Hắn vẫn nói với giọng bất lực như trước."

Sư muội, muội không cần căng thẳng, nếu ta muốn giết muội, lúc muội bị dìm dưới sông Ngự, ta đã không báo tin cho Thái tử cứu muội."

Tiêu Hề Hề sửng sốt."

Thì ra huynh là người báo tin cho Thái tử, tại sao?

Chúng ta không phải là đối thủ à?"

Phương Vô Tửu nhàn nhã nói "Có hai nguyên nhân, một là vì ta muốn xem thử địa vị của muội trong lòng Thái tử, hai là vì ta không muốn thấy muội chết."

Tiêu Hề Hề nói "Huynh nương tay với ta?"

Phương Vô Tửu cười nói "Đúng vậy, dù sao muội cũng là sư muội mà ta nuôi lớn, ta không muốn thấy muội chết trong tay người khác."

Tiêu Hề Hề mím môi "Sư huynh muốn tự tay giết ta sao?"

"Nhìn đi, chủ đề lại vòng về rồi, nếu ta muốn giết muội thật, ta có rất nhiều cơ hội ra tay.

Ví như lúc này, muội không có nội lực, ta chỉ cần một chiêu là có thể giết muội, nhưng ta không làm."

Tiêu Hề Hề "Vậy huynh bắt cóc ta làm gì?

Uy hiếp Thái tử?"

Phương Vô Tửu lại cười "Không, đối phó với loại người như Thái tử, mềm mỏng hiệu quả hơn cứng rắn rất nhiều."

"Có thể nói rõ hơn không?"

Phương Vô Tửu hỏi ngược lại "Muội đang moi lời ta à?"

Tiêu Hề Hề mỉm cười "Ta chỉ tò mò thôi."

Phương Vô Tửu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cười nói "Hay là chúng ta làm một giao dịch."

"Giao dịch gì?"

"Trao đổi câu hỏi, muội muốn biết gì thì dùng tin tức để đổi."

Tiêu Hề Hề không chút do dự đồng ý "Được."

Phương Vô Tửu "Muội hỏi trước đi."

Tiêu Hề Hề "Các người muốn làm gì Thái tử?"

Phương Vô Tửu "Ta tưởng muội sẽ hỏi ta muốn làm gì muội trước?"

Tiêu Hề Hề không nói gì.Phương Vô Tửu "Xem ra địa vị của Thái tử trong lòng muội còn quan trọng hơn bản thân mình."

Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Huynh nên trả lời vấn đề của ta rồi."

"Đừng gấp, để ta nghĩ xem nên nói gì."

"Chuyện nói ra thì dài, muội biết Bình An vương không?

Hắn là hoàng tử được Tiên hoàng yêu thương nhất, Tiên hoàng từng muốn phong hắn làm Thái tử, nhưng tiếc là vì xuất thân nên không lập được."

"Dù vậy, Tiên hoàng vẫn rất yêu thương Bình An vương, chỉ cần Bình An vương muốn gì, Tiên hoàng đều sẽ cho hắn, điều này khiến các hoàng tử khác rất đố kỵ."

"Các hoàng tử biết, chỉ cần Bình An vương còn sống, Tiên hoàng sẽ không cân nhắc để người khác trở thành Thái tử, nên bọn họ liên thủ đối phó Bình An vương."

"Đương kim thánh thượng lúc đó chỉ là một Lục hoàng tử bình thường."

"Lục hoàng tử không đích thân tham gia kế hoạch vây giết Bình An vương, mà phái người tiếp cận hắn, người đó là đích trưởng nữ Thẩm gia, sau này trở thành Thẩm chiêu nghi."......Trong điện Tiêu Phòng rối tinh rối mù.Các cung nữ thái giám tìm ngọc bội trăng khuyết bị mất khắp nơi.Tiếc là không thể tìm được.Tần hoàng hậu đứng trong viện, nhìn hoa hải đường nở rộ trước mặt, lạnh lùng hỏi."

Vẫn chưa tìm thấy?"

Cung nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệch trả lời "Chúng nô tỳ đã tìm từ trong ra ngoài điện Tiêu Phòng ba lần, nhưng vẫn không tìm thấy."

Tần hoàng hậu "Bổn cung đang hỏi Trân Châu?

Vẫn chưa tìm thấy sao?"

"Vẫn chưa, đồ đạc của Trân Châu vẫn còn trong phòng, nhưng người đã biến mất.

Có người thấy tỷ ấy đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, không ai biết tỷ ấy đi đâu."

Sắc mặt Tần hoàng hậu vô cùng u ám "Phái người báo cho Cấm vệ quân, nói Trân Châu trộm tài sản trong cung, bảo bọn họ phong tỏa cửa cung, điều tra kỹ lưỡng tung tích của Trân Châu.

Dù ả ở đâu, bổn cung muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

"Vâng."

Cung nữ quay người vội vã đi ra ngoài, nhưng lại gặp Thái tử ở cửa.Nàng cuống quít quỳ xuống hành lễ."

Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng, bước thẳng vào điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu thấy hắn tới, sắc mặt càng tệ hơn."

Sao ngươi lại đến đây?"

"Nhi thần đã lâu không đến thỉnh an mẫu hậu, đặc biệt đến đây xem mẫu hậu có khỏe hay không?"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 557: Sự thật


Tần hoàng hậu cười lạnh.

"Bổn cung rất khỏe, không cần Thái tử bận tâm."

Lạc Thanh Hàn phớt lờ lạnh nhạt của bà.Hắn nhìn quanh, thấy khắp nơi đều có cung nữ thái giám bận rộn, bình tĩnh hỏi."

Mẫu hậu, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần hoàng hậu vô cảm nói "Chỗ của bổn cung có trộm, một cung nữ đã trộm trang sức của bổn cung, hiện giờ đang sai người tìm kiếm."

Lạc Thanh Hàn "Là ngọc bội trăng khuyết sao?"

Sắc mặt Tần hoàng hậu chợt thay đổi."

Sao ngươi biết?

Lẽ nào ngọc bội ở chỗ ngươi?"

Lạc Thanh Hàn nhìn quanh, ẩn ý nói "Nơi này nhiều người, không phải nơi để nói chuyện."

Sắc mặt Tần hoàng hậu tái nhợt nói "Lui xuống hết đi!"

Các cung nữ thái giám đang bận rộn xung quanh lập tức lui ra ngoài.Trong viện tức thì trở nên im lặng.Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử trước mặt chất vấn "Có phải ngươi sai Trân Châu trộm đồ của bổn cung không?

Rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì để mua chuộc Trân Châu?"

Dù là trộm ngọc bội hay Trân Châu phản bội, đều đã giẫm vào giới hạn của Tần hoàng hậu.Cơn giận bùng cháy trong lòng khiến khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thường ngày của bà trở nên méo mó.Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt."

Chuyện người hỏi đã không còn quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là tín vật định tình giữa người và Tây Lăng vương đang ở chỗ nhi thần, nhi thần có thể tố cáo người với phụ hoàng bất cứ lúc nào."

Tần hoàng hậu đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn, cơn giận trong lòng dần tiêu tan, thay vào đó là cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Bà cảm thấy tay chân lạnh buốt, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh."

Ngươi cho rằng chỉ một khối ngọc bội thì có thể khiến Hoàng đế phế bổn cung sao?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Đương nhiên không thể, phụ hoàng trước giờ luôn xem trọng thể diện, dù biết người vụng trộm cũng sẽ không trực tiếp phế người.

Theo tính cách của phụ hoàng, ông ấy sẽ ban chết cho người bằng rượu độc, sau đó tuyên bố với bên ngoài là người chết vì bệnh, rồi dùng lễ nghi của hoàng hậu an táng người.

Như vậy, người đến lúc chết vẫn là hoàng hậu, sẽ không ai biết chuyện vụng trộm bẩn thỉu giữa người và Tây Lăng vương.

Thể diện của người, thể diện của phụ hoàng, thể diện của cả hoàng thất đều được giữ gìn."

Tần hoàng hậu nhìn hắn chằm chằm, không nói nên lời.Lạc Thanh Hàn "Trước kia, không phải các người cũng dùng cách tương tự để âm thầm giết chết Thẩm chiêu nghi sao?"

Tần hoàng hậu nghe vậy chợt bật cười.Nụ cười nhợt nhạt, có chút mỉa mai.Cũng không biết mình đang mỉa mai ai."

Ngươi nói đúng, hoàn cảnh của bổn cung bây giờ không khác gì Thẩm chiêu nghi năm đó, nhưng bổn cung không ngu ngốc như Thẩm chiêu nghi, nàng ta tưởng Hoàng đế sẽ giữ lời hứa, nhưng bổn cung biết, Hoàng đế vốn không có tim!"

"Chỉ cần là người có thể trở thành Hoàng đế đều không có tim, ngươi cũng vậy."

Lạc Thanh Hàn "Nhi thần có tim hay không, không phải chuyện mẫu hậu cần quan tâm, hiện giờ mẫu hậu chỉ cần nói với nhi thần, rốt cuộc năm đó Thẩm chiêu nghi vì sao mà chết là được."

Tần hoàng hậu "Bổn cung đã nói rồi, nàng ta bị Hoàng đế ban chết."

"Lý do ban chết là gì?"

Chuyện đến nước này cũng không còn gì phải giấu giếm, Tần hoàng hậu không do dự nói ra sự thật."

Vì Thẩm chiêu nghi phạm tội khi quân, không giữ phụ đạo, dan díu với nam nhân, hủy hoại danh dự hoàng thất."

Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi "Bà ấy dan díu với ai?"

Tần hoàng hậu "Hoàng đế không nói rõ, nhưng bổn cung có thể đoán được, người đó hẳn là Bình An vương."

Con ngươi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên "Sao có thể?

Bình An vương không phải đã chết từ lâu rồi sao?"

Tần hoàng hậu "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, thật ra Bình An vương không chết, trong lúc hắn bị vây giết đã lén trốn thoát, người giúp hắn trốn thoát chính là Thẩm chiêu nghi."......Phương Vô Tửu "Chuyện này là Tây Lăng vương nói với ta, ta cũng không tự mình trải qua nên chi tiết cũng không biết rõ lắm.

Ta chỉ biết, Bình An vương thật sự động lòng với Thẩm thị, hắn biết Thẩm thị là nội gián do người khác cài vào, nhưng hắn vẫn quan tâm Thẩm thị.

Con người bằng xương bằng thịt, thời gian lâu dần, Thẩm thị không tránh khỏi có chút thật lòng với Bình An vương.

Thẩm thị không đành lòng nhìn Bình An vương bị giết nên đã cố tình tiết lộ tin tức cho hắn, giúp hắn bình an trốn thoát khỏi vòng vây."

Tiêu Hề Hề nhập tâm nghe, không khỏi hỏi tiếp."

Sau đó thì sao?"

Phương Vô Tửu bất đắc dĩ cười nói "Ta cảm thấy ta lỗ lớn rồi, một câu hỏi của muội lại bắt ta nói nhiều như vậy, không công bằng."

Tiêu Hề Hề thúc giục "Đừng nói nhảm nữa, nói vào chuyện chính, sau đó thì sao?"

Phương Vô Tửu cố ý chọc nàng "Ta nói nhiều như vậy, cổ họng hơi khô, muội rót cho ta một tách trà đi chứ."

Tiêu Hề Hề hết cách, đành phải lê cơ thể yếu ớt của mình, khó khăn xuống giường.Kết quả vừa đứng dậy, loạng choạng mấy lần, suýt ngã xuống đất.Phương Vô Tửu nhanh chóng đỡ nàng, đẩy nàng về giường."

Bỏ đi, muội cứ nằm đó đi, ta tự rót là được."

Hắn đứng dậy đi lấy ấm trà và tách trà.Hắn rót hai tách trà, đưa một tách cho Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề nhận tách trà, nhưng không uống, nàng vẫn nhìn Phương Vô Tửu, chờ hắn kể xong câu chuyện.Phương Vô Tửu uống hai ngụm trà rồi nói tiếp."

Mặc dù Bình An vương trốn thoát nhưng lại bị Thẩm gia giam cầm, sở dĩ nàng làm như vậy, một mặt là bảo vệ Bình An vương, một mặt là bảo vệ chính mình.

Một khi tung tích của Bình An vương bại lộ, Lục hoàng tử sẽ biết chính nàng là người báo tin.

Đến lúc đó, nàng và cả Thẩm gia khó thoát cái chết.

Để ngăn người khác phát hiện ra Bình An vương, Thẩm thị đã bí mật đưa hắn về quận Trần Lưu, giao cho người Thẩm gia sắp xếp.

Gia chủ Thẩm gia là một người nhìn xa trông rộng, ông nhìn ra Lục hoàng tử không đáng tin nên đã giấu Bình An vương, định khi Lục hoàng tử trở mặt, ông sẽ đẩy Bình An vương ra, làm con đường lui cho Thẩm gia.

Bình An vương bị giấu rất kỹ.

Cho đến khi Tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử lên ngôi, không ai biết Bình An vương còn sống."......Tần hoàng hậu "Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không đón gió, cuối cùng Hoàng đế cũng biết được sự thật Bình An vương vẫn còn sống, Hoàng đế vô cùng tức giận.

Không lâu sau đó, Thẩm gia bị thổ phỉ diệt môn, cả nhà không còn một ai, thậm chí ngôi nhà cũng bị thiêu rụi.

Tránh để lại dấu vết, Hoàng đế lệnh cho Trần Lưu vương tiêu diệt thổ phỉ, san bằng hang ổ của bọn chúng, không chừa ai sống sót.

Như vậy, vụ án Thẩm gia diệt môn đã giải quyết."

Hóa ra đây chính là sự thật đằng sau sự diệt vong của Thẩm gia.Kẻ thù của Thẩm gia chính là đương kim thánh thượng.Lạc Thanh Hàn vốn đã đoán trước được kết quả, nhưng hiện giờ nghe Tần hoàng hậu kể lại toàn bộ sự việc, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 558: Chuyện xưa


Thẩm gia là nhà ngoại của Lạc Thanh Hàn, Hoàng đế là phụ hoàng của hắn.

Phụ hoàng của hắn tàn sát nhà ngoại của hắn.Một người bị kẹt giữa như hắn phải làm thế nào?Lạc Thanh Hàn trầm mặc hồi lâu, sau đó lại lên tiếng, giọng hơi khàn khàn."

Sau đó thì sao?"

Ánh mắt Tần hoàng hậu phức tạp nhìn hắn, như vừa đồng tình vừa giễu cợt."

Sau đó Hoàng đế không nhắc tới chuyện này nữa, vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ Thẩm chiêu nghi bỗng nhiên phát điên."......Phương Vô Tửu chậm rãi xoa tách trà trong tay, giọng điệu hơi buồn bã."

Sau khi Thẩm chiêu nghi biết tin Thẩm gia diệt môn thì phát điên, tuy ai cũng nói là do thổ phỉ làm, nhưng trong lòng bà ấy biết là do Hoàng đế làm.

Kẻ thù đang ở ngay trước mặt nhưng bà ấy lại không thể báo thù.

Điều khiến bà ấy tuyệt vọng hơn nữa là mình đã sinh một đứa con trai cho kẻ thù.

Bà ấy không có nơi trút giận, nên mới bỗng nhiên phát điên.

Bà ấy có hai cách phát điên, một là tổn thương bản thân, hai là tổn thương con trai mình.

Lần nghiêm trọng nhất là bà ấy ôm con trai nhảy xuống sông Ngự, bà ấy muốn chết cùng con trai, cho rằng đó là một sự giải thoát.

May là có người phát hiện kịp thời, cả hai mẹ con đều được cứu sống.

Lạc Thanh Hàn còn nhỏ yếu ớt, không chịu nổi giày vò, đêm đó hắn sốt cao, các thái y cố hết sức cứu chữa, nhưng khi tỉnh lại thì hắn mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện về Thẩm chiêu nghi.

Hoàng đế không muốn Thẩm chiêu nghi tiếp tục phát điên nên dứt khoát ban rượu độc cho bà ấy.

Lạc Thanh Hàn lúc đó mới ba tuổi, bên cạnh không thể không có ai chăm sóc, Hoàng đế phái người đưa đến điện Tiêu Phòng cho Tần hoàng hậu nuôi dưỡng."

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói, như thể những chuyện này không có gì to tát.Mà Tiêu Hề Hề bất giác siết chặt tách trà.Chuyện Thẩm chiêu nghi gặp phải quả thật đáng được thông cảm, chuyện bà ấy cảm thấy không thể sống tiếp cũng là điều dễ hiểu.Nhưng Lạc Thanh Hàn có tội tình gì chứ?Lúc đó hắn mới ba tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, tại sao phải xem hắn làm vật thay thế để trút hận?Chẳng lẽ do hắn mang trong mình dòng máu Thẩm gia và Hoàng đế sao?Hắn được sinh ra trong gia đình thế nào, có phụ mẫu ra sao, không phải do hắn lựa chọn.Hắn mới là người vô tội nhất!Tại sao hắn lại quên người mẫu phi vô cùng quan trọng với mình?Có lẽ là do bản năng tự bảo vệ của hắn.Hắn không muốn bị vây quanh bởi sự tuyệt vọng của mẫu phi, nên hắn tự động xóa bỏ tất cả ký ức về mẫu phi.Nhưng rồi hắn đã nhớ ra.Vì lời kể của Tần hoàng hậu, hắn nhớ lại tất cả.Tiêu Hề Hề nhớ tới vẻ mặt đau thương của Thái tử khi nói "Ta đã nhớ hết rồi", lòng nàng như có hàng chục cân sắt, nặng nề khó chịu.......Tần hoàng hậu "Sau khi Thẩm chiêu nghi chết, ngươi được đưa đến chỗ bổn cung, do bổn cung nuôi dưỡng.

Có biết tại sao bổn cung không thể thân thiết với ngươi không?

Vì mỗi khi nhìn thấy ngươi, bổn cung không khỏi nghĩ đến Thẩm chiêu nghi.

Ly rượu độc ban chết cho Thẩm chiêu nghi là bổn cung đích thân mang tới, tận mắt nhìn nàng ta uống rượu độc từ từ chết trong đau đớn, bổn cung cũng xem như là đồng phạm trong việc giết Thẩm chiêu nghi.

Bổn cung luôn tự hỏi, nếu một ngày nào đó ngươi biết sự thật về cái chết của Thẩm chiêu nghi, liệu ngươi có đến tìm bổn cung trả thù không?"

Lạc Thanh Hàn "Thật ra người có thể giết chết nhi thần, khi đó nhi thần còn nhỏ, một căn bệnh nhỏ cũng đủ giết chết nhi thần, chỉ cần người xử lý sạch sẽ, không ai có thể làm gì người."

Tần hoàng hậu cười lạnh "Ngươi nghĩ bổn cung chưa từng nghĩ tới việc giết ngươi sao?

Nhưng nếu ngươi chết, bổn cung lấy gì tranh ngôi vị Thái tử với người khác?

Bổn cung không còn khả năng sinh con, đời này không bao giờ có con nữa, bổn cung không còn cách nào, chỉ đành giữ ngươi lại."

Lạc Thanh Hàn "Đa tạ ơn tha mạng của người năm đó."

Tần hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt ngày càng u ám, giọng điệu cũng lộ ra tàn nhẫn."

Ngươi đừng đắc ý, tuy cánh của ngươi bây giờ cứng rồi, nhưng bổn cung vẫn còn nắm một điểm yếu của ngươi trong tay."

Lạc Thanh Hàn đã biết chuyện hắn muốn biết, không mấy hứng thú với những gì bà nói tiếp theo.Hắn thản nhiên nói "Thật sao?"

Tần hoàng hậu tiến lên một bước, trừng mắt nhìn hắn "Tội danh mà Hoàng đế ban chết cho Thẩm chiêu nghi là nàng ta không giữ phụ đạo, dan díu với nam nhân, ngươi nghĩ tội danh này là Hoàng đế tùy tiện áp đặt sao?

Không đâu, Thẩm chiêu nghi quả thật có gian tình với Bình An vương.

Quan hệ của hai người không rõ ràng.

Bao gồm cả ngươi, ngươi cũng là nghiệp chướng do Thẩm chiêu nghi và Bình An vương sinh ra!"

Con ngươi của Lạc Thanh Hàn run rẩy kịch liệt.Hắn nhớ trong mơ, Thẩm chiêu nghi nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ ác độc, hết lần này đến lần khác mắng hắn là nghiệp chướng.Thì ra, hắn thật sự là nghiệp chướng sao?Sau đó Tần hoàng hậu lại thả một quả bom khác."

Còn một chuyện nữa có thể ngươi không biết, người mà ngươi giết ở sơn trang trên núi Bình Đầu cách đây không lâu thật ra chính là Bình An vương.

Bổn cung còn tưởng Hoàng đế đã giết Bình An vương, không ngờ ông ta lại giam giữ Bình An vương ở sơn trang trên núi Bình Đầu.

Chuyện bất ngờ hơn là ngươi lại vô tình vào sơn trang đó, còn tự tay giết chết cha ruột của mình."

Lạc Thanh Hàn nhớ đến biểu cảm của người đàn ông trước khi chết.Như bi thương lại như tuyệt vọng, thậm chí còn có chút vui vẻ.Lạc Thanh Hàn lúc này cảm thấy máu trong người như đông lại.Hắn đứng như chết lặng, tay chân lạnh ngắt.Dường như có thứ gì đó đang bùng nổ trong đầu hắn.Lúc này lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ.......Phương Vô Tửu "Thẩm chiêu nghi vốn có tình xưa với Bình An vương, bà ấy sinh con cho Bình An vương cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Có lẽ bọn họ đã bàn bạc, nghĩ cách để Lạc Thanh Hàn kế thừa hoàng vị, dùng cách thức không đổ máu này để báo thù rửa hận."

Tiêu Hề Hề không suy nghĩ đã phủ nhận."

Không thể nào!

Thái tử tuyệt đối không phải là con riêng của Thẩm chiêu nghi và Bình An vương, hắn là con ruột của đương kim thánh thượng!"

Phương Vô Tửu "Muội không phải Thẩm chiêu nghi, làm sao khẳng định Lạc Thanh Hàn là con ruột của đương kim thánh thượng?"

Tiêu Hề Hề "Ta có thể xem tướng, nhìn từ tướng mạo thì có thể đoán được Thái tử và Hoàng đế là cha con ruột, không hề giả dối!

Huynh đang nói bậy!"

Phương Vô Tửu cười nói "Ta biết chuyện này không giấu được muội."

Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục."

Đây chính là nguyên nhân ta nhất định phải bắt cóc muội, chỉ cần muội không ở cạnh Lạc Thanh Hàn, không ai có thể nói hắn biết sự thật."

Nét mặt Tiêu Hề Hề lập tức thay đổi.Nàng nắm tay áo Phương Vô Tửu, gấp gáp hỏi."

Rốt cuộc các người muốn làm gì Thái tử?"

Phương Vô Tửu chậm rãi nói "Chúng ta không hại Lạc Thanh Hàn, chỉ là dẫn dắt hắn truy tìm chuyện xưa đó, còn về chuyện xưa đó, mấy phần là thật, mấy phần là giả, chỉ đành để hắn tự mình phân giải."
 
Back
Top Bottom