Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 159: Ôi, đau lòng quá!


Tiêu Hề Hề ăn hết mì trong bát, đến cả nước cũng húp sạch, nàng kể lại cuộc trò chuyện tối qua với Thái tử.

Đương nhiên, nàng không nhắc đến chuyện nửa đêm lén ăn củ cải chua và màn thầu.Bảo Cầm giật mình "Hoàng hậu nương nương sắp mở tiệc Quần Phương, muốn chọn Thái tử phi cho Thái tử Điện hạ?"

Tiêu Hề Hề nói phải, trong khi đưa tay cầm cái bánh bao bát bửu cuối cùng.Bảo Cầm càng gấp hơn "Tiểu chủ, nếu Thái tử Điện hạ bằng lòng nói trước chuyện quan trọng như vậy với người, có nghĩa là ngài ấy quan tâm đến ý nghĩ của người, người nên nắm bắt cơ hội cản ngài ấy chọn Thái tử phi chứ!"

Tiêu Hề Hề đang ăn bánh bao, khó hiểu nói "Tại sao ta phải cản ngài ấy?

Sớm muộn gì ngài ấy cũng phải cưới Thái tử phi, dù lần này không chọn, lần sau cũng sẽ chọn."

"Vậy người có từng nghĩ, nếu Đông cung có Thái tử phi, người không thể nuôi gà vịt heo ngỗng à?"

Tiêu Hề Hề ngừng ăn bánh bao.Nàng từ từ mở to mắt, vẻ mặt vô cùng sốc.Bảo Cầm nói tiếp "Chẳng những không thể nuôi gà vịt heo ngỗng, mà rau trồng trong hậu viện cũng không được, cả củ sen tôm cá trong hồ cũng sẽ bị vớt ra rồi vứt đi.

Nơi này dù sao cũng là hoàng cung, theo lý trong cung không cho phép làm những chuyện này, sở dĩ vườn rau với gà vịt heo ngỗng ở hậu viện điện Thanh Ca còn tới bây giờ là vì không có Thái tử phi quản, cộng thêm có Thái tử Điện hạ che chở, hai vị Trắc phi kia mới không đụng tay tới điện Thanh Ca chúng ta, nhưng nếu có Thái tử phi, tình hình sẽ khác, dù Thái tử Điện hạ sủng ái người, cũng không thể vì mớ rau cải và đám gia súc kia trở mặt với Thái tử phi, đến lúc đó chỉ có người chịu uất ức thôi, người thấy có đúng không?"

Theo lời miêu tả của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề dường như đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc khi gà vịt heo ngỗng bị tàn sát không thương tiếc, tất cả rau củ bị nhổ sạch một cách tàn nhẫn, thậm chí cả tôm cá trong hồ cũng bị quét sạch.Không có vườn rau, nàng không còn được ăn những món ngon, chỉ có thể ăn bánh ngô, thức ăn không dính một giọt dầu, nước mắt không ngừng chảy dài ~Ôi, đau lòng quá!Tiêu Hề Hề chợt cảm thấy banh báo bát bửu trong tay hết ngon.Nàng đặt bánh bao xuống, gấp gáp nói."

Ta đi tìm Thái tử!"

Nàng phải tìm cách ngăn Thái tử cưới Thái tử phi, ít nhất trước khi nhiệm vụ của nàng hoàn thành, ngài ấy không thể cưới Thái tử phi.Còn chuyện sau này khi lên làm Hoàng đế, ngài ấy có cưới Hoàng hậu hay không, đó là chuyện của ngài ấy, nàng không quản được, dù sao lúc nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, về sư môn báo cáo rồi.Thấy tiểu chủ cuối cùng cũng có ý chí chiến đấu, Bảo Cầm cảm động suýt khóc "Nô tỳ đi chuẩn bị điểm tâm."

Tiêu Hề Hề trang điểm một chút, ngồi lên kiệu, giục người khiêng đi nhanh.Bảo Cầm theo sát phía sau, cầm theo một hộp thức ăn.Họ đi thẳng đến cung Minh Quang.Đến cung Minh Quang, họ mới phát hiện Thái tử Điện hạ đến điện Nghị Sự vẫn chưa về.Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm chỉ có thể đợi ở cửa.Nếu đổi là chỗ khác, Tiêu Hề Hề còn có thể vào ngồi chờ, nhưng cung Minh Quang là thư phòng Thái tử, trong đó có rất nhiều đồ quan trọng, không được Thái tử cho phép, không ai dám cho nàng vào.Không lâu sau, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đến.Hôm nay y chỉ mặc một bộ y phục mỏng.Giờ đã sang thu, thời tiết đang lạnh dần, y vẫn mặc ít như vậy, thật sự rất kỳ lạ.Kỳ lạ hơn nữa là y đang đeo một bó mận gai sau lưng.Đường đường là Đại hoàng tử, đeo một bó mận gai trên lưng làm gì?

Củi đốt à?
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 160: Chịu đòn nhận lỗi


Khi mọi người đang thắc mắc, Lạc Dạ Thần đã đeo mận gai đến trước cổng cung Minh Quang.

Thị vệ canh cửa nhắc nhở "Thái tử Điện hạ không có ở đây."

Sắc mặt Lạc Dạ Thần cực kỳ xấu xí, như thể mọi người trên đời nợ y hàng triệu lượng bạc vậy.Y hung hãn nói "Vậy ta không thể đứng đây chờ hắn à?"

Thị vệ giật thót sợ hãi, vội nói "Được được được, mời tự nhiên."

Lạc Dạ Thần tức giận xoay người, đúng lúc thấy Tiêu Hề Hề đang đứng bên cạnh.Y tức thì nhận ra nàng.Trong thọ yến của Hoàng hậu trước đó, nữ nhân này đã đoạt ly rượu y đưa cho Thái tử, sau khi nàng uống thì lập tức nôn ra máu, thu hút sự chú ý của mọi người.Chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Lạc Dạ Thần, đến giờ y vẫn còn nhớ rõ mồn một.Lạc Dạ Thần tức giận nói "Sao lại là cô nữa?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Chắc có duyên đấy."

Lạc Dạ Thần cười giễu "Cô là nữ nhân của Thái tử, ta không dám có duyên với cô."

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Người đến chịu đòn nhận lỗi hả?"

Lạc Dạ Thần như con mèo bị đoán trúng chân đau, lập tức xù lông."

Ta không có!

Giỡn cái gì vậy?

Ta đường đường là Trưởng hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý, sao ta có thể nhận lỗi với người khác?"

Tiêu Hề Hề lém lỉnh hỏi "Thế người đeo mận gai trên lưng làm gì?"

Lạc Dạ Thần đột nhiên nghẹn lời, gương mặt anh tuấn đỏ bừng.Tiêu Hề Hề cười nói "Người không cần giải thích, ta hiểu mà."

Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên "Ta còn chưa nói gì, cô đã hiểu rồi?

Cô hiểu cái gì chứ?

Đừng có suy nghĩ lung tung bậy bạ!"

Tiêu Hề Hề tiếp tục mỉm cười "Đến nhận lỗi phải quỳ xuống, người đã nghĩ xong phải quỳ thế nào chưa?"

Lạc Dạ Thần "Ta không quỳ!"

Tiêu Hề Hề "Ta đề nghị người quỳ hai chân, như vậy sẽ chân thành hơn."

Lạc Dạ Thần "Cô im đi!"

Tiêu Hề Hề "Cố lên, ta tin người nè ~"......Hôm nay không cần thượng triều, nhưng sáng sớm Lạc Thanh Hàn vẫn phải đến điện Nghị Sự, nghe phụ hoàng và Nội các đại thần thương nghị chính sự.Vì Thái tử tiếp quản Hình bộ, nên có quyền góp ý rất nhiều chuyện, chuyện này giúp hắn dễ dàng thể hiện tài năng của mình.Hoàng đế dĩ nhiên rất tán thưởng biểu hiện này, các đại thần cũng tỏ ý tán thành Thái tử tài năng.Cuối cùng, Hoàng đế cảm khái nói."

Trẫm thấy Thái tử bây giờ làm việc ngày càng có quy tắc, trong lòng rất vui mừng.

Trẫm giờ đã già, kinh nghiệm không còn như trước, may thay các hoàng tử đã trưởng thành, đến lúc cho bọn chúng cơ hội rèn luyện rồi."

Mọi người nhao nhao khen Hoàng đế bệ hạ không già chút nào, sống thêm trăm năm cũng không thành vấn đề!Hoàng đế chỉ cười, không để tâm những lời xu nịnh này.Sau khi bàn bạc ổn thỏa chuyện triều chính, các đại thần lần lượt rời đi.Hoàng đế gọi Thái tử lại."

Con chờ chút, trẫm có chuyện muốn nói với con."

Lạc Thanh Hàn đứng yên, khi các đại thần đi hết, hắn mới tiến lên một bước, cung kính hỏi "Phụ hoàng có gì dặn dò?"

Hoàng đế ân cần hỏi "Hoàng hậu nói với trẫm, tháng sau định tổ chức tiệc Quần Phương, đến lúc đó sẽ chọn Thái tử phi cho con."

"Đúng là có chuyện này."

Hoàng đế cười hỏi "Trong lòng con có chọn được người nào chưa?"

"Nhi thần nghe theo sắp xếp của phụ hoàng và mẫu hậu."

Hoàng đế vờ như ngoài ý muốn nói "Hoàng hậu khá thích Tần gia Thập nương tử, trẫm từng gặp cô nương đó hai lần, dung mạo xinh đẹp, năm nay vừa tròn mười sáu, tuổi cũng vừa hợp với con, trẫm nhớ con cũng từng gặp một lần, con thấy cô nương đó thế nào?"

---------"Chịu đòn nhận lỗi" có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như".Truyện xảy ra tại nước Triệu thời Chiến quốc.

Hai nhân vật trong truyện này là võ tướng Liêm Pha và văn quan Lạn Tương Như.Do Lạn Tương Như có công trong việc giao thiệp với nước Tần, nên được Triệu Huệ Văn vương phong làm thượng khanh, là chức tước cao hơn chức của Liêm Pha.

Liêm Pha rất bất mãn trước việc này, cho rằng mình có công lao hiển hách, còn Lạn Tương Như có công cán gì mà cũng ngồi trên đầu mình.

Liêm Pha còn thề sẽ kiếm dịp xỉ nhục Lạn Tương Như.Lạn Tương Như vốn biết việc này nhưng cũng chẳng ̣để bụng, mà làm việc gì cũng hết sức thận trọng và cố né tránh gặp mặt Liêm Pha, ngay đến việc ra chầu vua cũng thác bệnh không đến.Một hôm, Lạn Tương Như đang trên đường đi làm việc thì thấy xe của Liêm Pha từ phía trước đi tới, bèn bảo các thủ hạ của mình hãy đứng dẹp sang một bên nhường lối cho xe của Liêm Pha đi.

Những người này thấy vậy vô cùng tức giận, Lạn Tương Như mới giải thích rằng: "Sở dĩ nước Tần không giám động tới nước Triệu ta, là vì nước Triệu có tôi và tướng quân Liêm Pha.

Nếu hai chúng tôi gây mâu thuẫn và lục đục với nhau, thì nước Tần ắt sẽ thừa cơ xâm lấn nước Triệu ngay ".

Các thủ hạ nghe xong đều cảm động trước lời nói của Lạn Tương Như, họ chủ động xin lỗi những người theo hầu Liêm Pha, rồi đứng dẹp sang một bên nhường lối.Liêm Pha biết được việc này rất xúc động trước tấm lòng vì nghĩa cả của Lạn Tương Như và cảm thấy rất hổ thẹn trước thái độ nhỏ nhen, tị nạnh của mình, bèn cởi trần rồi cài một cành mận gai sau lưng sang nhà Lạn Tương Như xin lỗi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 161: Chắc chắn sợ chết khiếp


Lạc Thanh Hàn cụp mắt "Đã là chuyện rất lâu trước đó, nhi thần không nhớ rõ nữa."

Hoàng đế cười nói "Lúc con gặp cô nương đó mới có mấy tuổi, cũng mười mấy năm rồi, không nhớ rõ cũng là bình thường.

Tần gia Thập nương tử quả thật rất tốt, nhưng tính tình quá yếu đuối, làm Trắc phi còn được, làm Thái tử phi suy cho cùng vẫn thiếu chút tài năng."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu không nói.Chuyện liên quan đến thanh danh của cô nương chưa xuất giá, hắn không tiện bình luận bừa bãi, vì dù hắn nói tốt hay xấu đều rất phiền phức.Hoàng đế cũng biết, nên không ép hắn trả lời.Hoàng đế nói tiếp "Thật ra, Tam nương tử nhà Cảnh thái phó và Ngũ nương tử của phủ Đoan Quốc Công cũng là lựa chọn rất tốt cho ngôi vị Thái tử phi.

Phó tam nương tri thư đạt lễ, đoan trang độ lượng, còn Đoạn ngũ nương hiền lương thục đức, thông minh xinh đẹp, hai cô nương này dù ai gả cho con cũng sẽ thành vợ hiền."

Cảnh thái phó hay Đoan Quốc Công đều là người kiên định theo phe bảo hoàng.Quan trọng nhất là hai người này nhìn bề ngoài thì nở mày nở mặt, nhưng thực chất không có thực quyền trong tay, chỉ có hình thức mà thôi.Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Người có thể khiến phụ hoàng xem trọng, nhất định rất tốt."

Hoàng đế dặn dò "Còn hơn nửa tháng nữa là đến tiệc Quần Phương, con về suy nghĩ kỹ đi, sắc lập Thái tử phi không phải chuyện nhỏ, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận."

"Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo."

Hai phụ tử tùy ý trò chuyện thêm vài câu, Hoàng đế mới cho Thái tử rời đi.Ra khỏi điện Nghị Sự, Lạc Thanh Hàn thoáng thấy Nhiếp Trường Bình đứng chờ bên ngoài.Hôm nay Nhiếp Trường Bình mặc cẩm bào màu chàm, thắt lưng bằng ngọc, đi ủng đen, khóe miệng nhếch lên, nụ cười lưu manh nhưng đẹp trai khiến người khác cảm giác có hơi xấu xa, giống như y là công tử thế gia phóng túng.Y tiến lên hành lễ "Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn liếc y một cái "Sao ngươi còn chưa đi?"

Chỉ một ánh mắt, Nhiếp Trường Bình cảm giác được tâm tình lúc này của Thái tử Điện hạ không tốt, vội thu lại nụ cười, nghiêm túc nói."

Ta có chút chuyện muốn nói với người."

Vì có chuyện muốn nói, Lạc Thanh Hàn không ngồi xe ngựa, đi bộ cùng Nhiếp Trường Bình về Đông cung.Nhiếp Trường Bình theo sau nửa bước, vừa đi vừa nói "Bốn tên tử sĩ chúng ta bắt được trước đó vẫn còn đang bị nhốt, Điện hạ tính xử lý thế nào?"

Lạc Thanh Hàn nói "Tiếp tục nhốt đi, tạm thời đừng động đến."

"Không phải Điện hạ định giao chúng cho Hoàng thượng sao?

Đây là cơ hội tốt để trừ khử Đại hoàng tử."

Ban đầu Lạc Thanh Hàn muốn giao chúng cho phụ hoàng, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi.Theo hiểu biết của hắn về phụ hoàng, dù phụ hoàng biết chuyện này, cũng chưa chắc sẽ làm gì Lạc Dạ Thần, nhiều nhất chỉ giam cầm y vài năm, đợi sóng gió qua đi, sẽ tìm lý do thả Lạc Dạ Thần ra ngoài.Hình phạt như gãi ngứa đó có tác dụng gì?Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Dù trừ khử được Đại hoàng huynh, vẫn còn Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng đệ, Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ, vân vân, nhiều huynh đệ như vậy, lẽ nào ta phải trừ khử từng người một?"

Nhiếp Trường Bình cứng họng.Lạc Thanh Hàn "Ta có quá nhiều kẻ thù, nếu phải giải quyết từng người, có lẽ cả đời này không cần làm gì nữa."

Nhiếp Trường Bình "Điện hạ nói phải."

"Ta giữ đám tử sĩ kia, vì muốn khống chế Đại hoàng huynh, huynh ấy thoạt nhìn hung hãn, thật chất lại rất nhút nhát.

Chắc huynh ấy cũng đoán được đám tử sĩ đã rơi vào tay ta, bây giờ chắc chắn sợ chết khiếp, huynh ấy càng sợ thì càng có lợi cho chúng ta."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 162: Người khó hầu quá rồi đó


Nhiếp Trường Bình dần hiểu ý hắn, mắt bắt đầu sáng lên.

"Như vậy, Đại hoàng tử không dám manh động, uy hiếp của y với người sẽ giảm đi rất nhiều."

Lạc Thanh Hàn không nói gì.Thật ra, hắn chưa từng để tâm đến Lạc Dạ Thần, nói gì đến uy hiếp.Hắn cố ý cầm chân Lạc Dạ Thần, thật ra là để cân bằng quan hệ giữa các hoàng tử.Có rất nhiều hoàng tử, mối quan hệ giữa họ cũng phân thành tốt hoặc xấu.Ví như Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần, tuy người này đầu óc thiển cận, nhưng thích chi tiền phung phí, mấy hoàng tử nhỏ tuổi rất thích y.Kế đó là Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên, người này tâm tư sâu xa, hành động khéo léo tinh tế, đối xử ôn hòa nhã nhặn, rất được lòng các hoàng tử.Nếu trừ khử Lạc Dạ Thần, thì Lạc Vân Hiên sẽ trở nên lớn mạnh.Với tác phong của Lạc Vân Hiên, chắc chắn sẽ lôi kéo các hoàng tử cùng hợp sức đối phó Thái tử.Đó mới là tình cảnh bất lợi nhất với Lạc Thanh Hàn.Đây gọi là đạo cân bằng.Lạc Thanh Hàn học được những thủ đoạn này từ phụ hoàng.Phụ hoàng lập hắn làm Thái tử, theo lý phải cực kỳ xem trọng hắn, nhưng hắn liên tiếp bị ám sát hai lần, phụ hoàng không hề điều tra đến cùng, mỗi lần chỉ an ủi vài câu là xong.Lúc trước Lạc Thanh Hàn không muốn suy nghĩ nguyên nhân sâu xa, nhưng sau đó hắn nghĩ thoáng hơn, tự nhiên cũng hiểu được.Thật ra trong lòng phụ hoàng biết rõ, kẻ ám sát Thái tử rất có thể là một hoặc vài người trong số rất nhiều hoàng tử.Ông cố ý không nhúng tay vào, một mặt không muốn làm ầm ĩ chuyện huynh đệ tranh giành, mặt khác cũng muốn duy trì thế cân bằng giữa Thái tử và các hoàng tử.Còn những lời phụ hoàng nói vừa nãy.Ông ngoài mặt như đang khen ngợi Thái tử, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Thái tử không nên quá tự cao, ông già này vẫn còn sống, Thái tử dù sao cũng chỉ là Thái tử mà thôi.Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, theo thủ đoạn của phụ hoàng, tiếp đến phụ hoàng sẽ sắp xếp công việc cho các hoàng tử khác.Trên triều không thể chỉ có mỗi Thái tử, các hoàng tử khác cũng phải tham gia.Chỉ có như vậy mới khiến Thái tử không phát triển quá nhanh, mới có thể tiếp tục duy trì cân bằng giữa các hoàng tử.Lạc Thanh Hàn càng nghĩ thông suốt, trong lòng càng lạnh.Đây là tâm tư của Hoàng đế, tính cả con ruột của mình vào trong đó.Hai người không biết từ lúc nào đã đi tới Đông cung.Họ thấy Lạc Dạ Thần và Tiêu Hề Hề đang đợi trước cổng cung Minh Quang.Hai người đứng rất xa, không nói chuyện với nhau, ai cũng có thể nhìn ra hai người này không phải hẹn ở đây, mà là tình cờ gặp nhau.Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm khuỵu gối hành lễ."

Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn thờ ơ hỏi "Sao hai người lại tới đây?"

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Tối qua, thần thiếp chọc Điện hạ tức giận, cảm thấy bất an trong lòng, nên cố ý mang ít điểm tâm đến, muốn Điện hạ bớt giận, đừng so đo với thần thiếp."

Nếu là trước đây, Lạc Thanh Hàn nói không chừng sẽ tin lời nhảm nhí của nàng.Nhưng sau một thời gian sống chung, hắn đã quá rõ bản chất cá muối của Tiêu lương đệ.Hừ, nói gì mà bất an trong lòng?Nếu nàng thật sự bất an, lúc thấy hắn tức giận bỏ đi tối qua, nàng nên lập tức đuổi theo rồi.Lạc Thanh Hàn nhớ bản thân tối qua sau khi rời điện Thanh Ca còn cố ý giảm tốc độ bước chân, hi vọng Tiêu lương đệ đuổi kịp để dỗ dành mình, cuối cùng đợi rất lâu vẫn không thấy người đuổi theo, trong lòng càng bực bội hơn.Hắn lạnh lùng nói "Ta không thích ăn đồ ngọt."

Tiêu Hề Hề vội nói "Cũng có điểm tâm không ngọt nữa."

"Không ngọt cũng không thích."

Tiêu Hề Hề đau khổ nói "Người khó hầu quá rồi đó."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 163: Tiêu lương đệ không phải người ngoài


Lúc Lạc Thanh Hàn và Tiêu lương đệ nói chuyện, Nhiếp Trường Bình nhìn chằm chằm Tiêu lương đệ không chớp mắt.

Lần đầu tiên thấy nàng, Nhiếp Trường Bình còn chưa nhận ra, chỉ thấy nữ nhân này nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại thì phát hiện, tiểu mỹ nhân mặc váy hồng cánh sen, búi tóc vân kế này lại là Tiêu Tây!

Nhiếp Trường Bình ngây người.Tiêu Tây không phải là tiểu thái giám à?Sao y lại mặc nữ trang?

Còn xưng thần thiếp?Lẽ nào ...Thái tử còn có sở thích để thái giám mặc nữ trang giả làm phi tần?Chậc chậc chậc!Không ngờ Thái tử bề ngoài lạnh lùng cao ngạo như thế, lại có khẩu vị nặng như vậy, đúng là người không chỉ nên nhìn vẻ ngoài mà!Có lẽ vì ánh mắt của Nhiếp Trường Bình quá mức trực tiếp, mới làm Tiêu Hề Hề chú ý.Nàng khẽ cười "Tiểu quận vương đã lâu không gặp."

Nhiếp Trường Bình bị nụ cười của nàng làm ngây người.Huống chi, tiểu thái giám này mặc nữ trang nhìn rất đẹp.Làm y thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn y, giọng có hơi không thân thiện nói "Ngươi đang nhìn gì đó?"

Nhiếp Trường Bình ho nhẹ một tiếng, vội dời tầm mắt "Không ... không nhìn gì hết."

Lạc Dạ Thần không cam tâm khi bị làm lơ, bước tới lớn tiếng nói "Thái tử, ta có chuyện muốn nói với đệ!"

Lạc Thanh Hàn tùy ý nói "Nói gì?"

"Ở đây quá nhiều người, nói chuyện không tiện."

Lạc Dạ Thần nói, ánh mắt quét về phía Tiêu lương đệ và Nhiếp Trường Bình.Nhiếp Trường Bình thấy Đại hoàng tử đeo một bó mận gai, mới chợt hiểu ra, Đại hoàng tử hẳn là đến nhận lỗi.Thái tử liệu việc như thần, Đại hoàng tử sợ tới mức chủ động đầu hàng rồi.Nhiếp Trường Bình rất tò mò, muốn xem vị Đại hoàng tử luôn vênh váo tự đắc này nhận lỗi xin tha thế nào, nhưng y cũng biết, chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng tử, người ngoài như y tốt hơn nên tránh xa.Y thức thời nói "Ta chợt nhớ ở nhà còn chuyện phải làm, đành cáo từ trước."

Nói đến đây, y dừng một chút, cố ý hỏi Tiêu Tây một câu."

Ngươi có muốn đi cùng không?"

Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, ánh mắt Lạc Thanh Hàn đã quét tới, ánh mắt lạnh lùng kia làm Nhiếp Trường Bình run lên."

Đột nhiên ta thấy đi một mình vẫn tốt hơn ha ha ha!"

Nhiếp Trường Bình lúng túng cười rồi nhanh chóng chuồn mất.Lạc Thanh Hàn nói với Lạc Dạ Thần "Vào trong nói."

Hai người bước vào cung Minh Quang.Đi được hai bước, Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu lương đệ, cau mày hỏi "Nàng còn ngây ra đó làm gì?

Còn không mau đi theo?"

Tiêu Hề Hề vốn tưởng mình cũng sẽ bị tàn nhẫn đuổi đi, nào ngờ Thái tử vẫn cho nàng theo, lo lắng lập tức biến thành niềm vui, dẫn Bảo Cầm vui vẻ theo sau.Lạc Dạ Thần bất mãn nói "Huynh đệ chúng ta nói chuyện, người ngoài không tiện có mặt."

Y liếc nhìn Tiêu lương đệ và Bảo Cầm, ý rất rõ ràng, y muốn Thái tử đuổi hai người ngoài này đi.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Tiêu lương đệ không phải người ngoài."

Tiêu Hề Hề lập tức hùa theo "Vâng, vâng, thần thiếp và Điện hạ là người một nhà."

Thái tử chỉ nói Tiêu lương đệ không phải người ngoài, không nói người khác cũng vậy, Bảo Cầm rất ý thức mình là người ngoài, nàng đưa hộp thức ăn cho Tiêu lương đệ, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.Lạc Dạ Thần vừa nghĩ tới cảnh y cúi đầu nhận lỗi bị người khác nhìn thấy, trong lòng thấy vô cùng nhục nhã.Y hằn học nhìn Tiêu lương đệ.Tiêu Hề Hề tiện thế trốn sau lưng Thái tử "Điện hạ, ngài ấy trông hung dữ quá à."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử."

Huynh hung dữ cái gì?"

Lạc Dạ Thần kìm nén thôi thúc phẫn nộ, uất ức nói "Không ... không có gì."

Cả ba bước vào thư phòng.Lạc Thanh Hàn lười hàn huyên khách khí với Lạc Dạ Thần, giục y muốn nói gì thì nói nhanh, nói xong thì đi mau.Nếu là bình thường, Lạc Dạ Thần chắc chắn sẽ nổi giận.Nhưng giờ y chỉ đành nhịn."

Thái tử Điện hạ, hôm nay ta tới nhận lỗi với người."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi "Đại hoàng huynh có tội gì?"

"Ta phạm tội gì, trong lòng Thái tử hẳn là biết rõ."

"Ta không biết."

---------Vân kế là một kiểu tóc của phụ nữ thời xưa.

Một kiểu búi tóc cao như mây.

Dùng trâm hoặc tóc búi lên cao.Kiểu tựa thế này
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 164: Người không thấy mặt mình đau hả?


Lạc Dạ Thần nghiến răng "Đã đến nước này, Thái tử chắc không cần giả vờ nữa nhỉ?"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, mặt không chút biểu cảm nhìn y, tỏ rõ muốn giả vờ đến cùng.Nếu hắn cứ khăng khăng giả vờ, Lạc Dạ Thần chỉ đành chủ động thẳng thắn nhận lỗi.Trong lòng Lạc Dạ Thần hận muốn chết, nhưng bị đối phương nắm điểm yếu trong tay, y không dám động thủ, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong.Y bực bội nói "Ngươi chiếm ngôi vị Thái tử, ta đố kị ngươi, nhìn ngươi không thuận mắt, nên phái người ám sát ngươi, đây là lỗi của ta, bây giờ ta chủ động nhận lỗi, hi vọng ngươi nể tình huynh đệ, giơ cao đánh khẽ, độ lượng bỏ qua."

Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt hỏi "Bây giờ huynh nhớ đến tình huynh đệ, vậy lúc huynh lệnh cho người giết ta, có từng nghĩ đến tình huynh đệ?"

Lạc Dạ Thần đỏ mặt tía tai, không nói nên lời.Lạc Thanh Hàn muốn lờ y đi, nên quay sang nhìn Tiêu lương đệ, thấy nữ nhân này đã bắt đầu ăn rồi.Nàng vừa ăn điểm tâm uống trà, vừa thích thú xem kịch hay.Bộ dạng của quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp.Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc hỏi "Điểm tâm này không phải nàng mang đến cho ta sao?"

Tiêu Hề Hề ngẩn ra.Lúc này nàng mới nhận ra mình đã vô tình ăn điểm tâm vốn mang đến cho Thái tử!Nàng vội nuốt bánh đậu xanh trong miệng, lắp bắp hỏi "Không ... không phải người không thích ăn điểm tâm sao?"

Lạc Thanh Hàn "Vừa rồi không thích, bây giờ lại muốn ăn."

Tiêu Hề Hề "......"

Tuy vị Thái tử rất thất thường, làm người khác không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng ai bảo hắn là Thái tử chứ?Tiêu Hề Hề lưu luyến đặt nửa miếng bánh đậu xanh còn dang dở xuống.Nhìn đống bánh ngọt trước mặt, muốn ăn mà không được ăn, chỉ đành âm thầm nuốt nước bọt.Ài, làm một cô vợ bé đủ tư cách khó quá đi mất!Lạc Dạ Thần nhìn hai người họ nói chuyện như thể không còn ai ở đó, bản thân hoàn toàn bị bọn họ phớt lờ, y tức chết mà.Y siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng hỏi."

Thái tử, ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao, mới chịu trả bốn tử sĩ kia cho ta?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y "Huynh thấy bộ dạng này của huynh là tới cầu xin người khác à?

Cầu xin thì nên có dáng vẻ của cầu xin."

Vẻ mặt Lạc Dạ Thần vô cùng khó coi.Y tự nói đi nói lại trong lòng ...Chỉ là cúi đầu mà thôi, còn tốt hơn là mọi chuyện bại lộ.Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt!Đại trượng phu co được duỗi được!Lạc Dạ Thần hít một hơi thật sâu, từ từ quỳ xuống.Đây là lần đầu tiên y quỳ gối trước một người không phải phụ mẫu hay lão sư, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.Y liếc thấy Tiêu lương đệ đang nhìn mình, lập tức hung hăn trừng nàng."

Cô nhìn gì mà nhìn?!"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Trước đây hình như có người nói mình là hoàng tử, thân phận cao quý, không thể nào nhận lỗi với người khác, càng không quỳ trước người khác, bây giờ người thế này ... chà, người không thấy mặt mình đau hả?"

Mặt Lạc Dạ Thần há chỉ là đau, mặt y gần như bị đánh sưng lên rồi!Y thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng "Cô câm miệng!"

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Điện hạ, ngài ấy lại hung dữ với ta."

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn Lạc Dạ Thần, ánh mắt lạnh căm.Lạc Dạ Thần tức giận nói "Vừa nãy cô ta nói ta như vậy, ta hung dữ với cô ta một chút thì làm sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Vừa rồi nàng nói lẽ nào không phải sự thật à?"

Lạc Dạ Thần "......"

A A A A!Ta thật sự muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 165: Chịu mắng


Lạc Dạ Thần chịu đựng cảm giác nhục nhã mãnh liệt, nghiến răng cởi bỏ mận gai trên lưng, dâng bằng hai tay.

"Ta sai rồi, ta không nên ngu xuẩn phái người ám sát ngươi, trong lòng ngươi thấy tức giận cũng đáng, ngươi có thể dùng mận gai đánh ta để trút giận, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả."

Lạc Thanh Hàn đưa tay phải nắm lấy mận gai.Lạc Dạ Thần giật mình, tên tiểu tử này không lẽ muốn đánh mình thật à?Y chỉ ra vẻ thôi mà!Mận gai dày như vậy, nếu đánh mình thật, nhất định sẽ đau lắm!Lúc Lạc Dạ Thần thấp thỏm bất an, y nghe Thái tử chậm rãi nói."

Ta có chuyện muốn hỏi huynh, chỉ cần huynh thành thật trả lời, ta đồng ý với huynh, tạm thời không vạch trần chuyện huynh ám sát ta."

Lạc Dạ Thần vội nói "Ngươi nói đi."

"Huynh sao lại nghĩ đến chuyện ám sát ta?"

Đây không phải chuyện quan trọng gì, Lạc Dạ Thần không do dự nói hết tất cả."

Ngươi đi không bao lâu, ta tình cờ phát hiện đệ đệ của một quản sự trong phủ là Dịch thừa, vừa lúc ngươi lại đi ngang dịch trạm đó, ta nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên sắp xếp bốn tử sĩ đến đó, nội ứng ngoại hợp với Dịch thừa để ám sát ngươi."

Lạc Thanh Hàn "Quản sự đó trong phủ của huynh đâu?"

"Ta sợ gã tiết lộ bí mật nên đã giết gã diệt khẩu rồi."

Lạc Thanh Hàn im lặng, rõ là bị ngu xuẩn của y chọc tức.Phải mất một lúc lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi nói."

Đại hoàng huynh, có lúc ta rất tò mò, trong đầu huynh rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tại sao huynh cảm thấy sau khi ta chết, chắc chắn không ai tra ra được huynh?

Những chuyện huynh làm không tính là bí mật cho lắm, chỉ cần có người điều tra cẩn thận, rất dễ tra ra được huynh.

Ám sát Thái tử là trọng tội, một khi phát hiện huynh là hung thủ, đừng nói ngôi vị trữ quân, cả cái mạng nhỏ của huynh cũng không giữ được."

Lạc Dạ Thần nghe mà toát mồ hôi lạnh.Lúc đó y mê muội đầu óc, bị quản sự đó lay động, trong đầu toàn nghĩ về ngôi vị Thái tử, hoàn toàn không để ý nguy cơ mà chuyện này mang lại.Khi y nhận ra thì đã quá muộn, tử sĩ đã được phái đi cả rồi.Đâm lao thì phải theo lao, y chỉ đành làm đến cùng.Lạc Thanh Hàn đầy ẩn ý nhìn y."

Nể tình huynh đệ, ta nhắc huynh một câu, trên đời này không có chuyện tình cờ nào đơn thuần cả.

Mỗi hành động của huynh đều nằm trong khống chế của người khác."

Lạc Dạ Thần sững sờ.Y ngẩng đầu "Sao có thể?"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Huynh không cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp à?

Ta vừa rời khỏi Thịnh Kinh, huynh đột nhiên biết đệ đệ của quản sự đó là Dịch thừa, trùng hợp hơn khi Dịch thừa của dịch trạm đó là một trong những dịch trạm dừng chân trên hành trình của ta.

Quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên kết hợp với nhau, nếu nói không có ai âm thầm thao túng, huynh tin không?"

Lạc Dạ Thần nghẹn họng.Tất nhiên là y không tin.Y quả thật thiển cận, nhưng năng lực suy nghĩ cơ bản thì vẫn có, Thái tử đã nói rõ ràng như vậy, y làm sao còn cho rằng hết thảy chỉ là trùng hợp?Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói tiếp."

Trong vụ rượu độc lần trước, suýt nữa thì huynh đã trở thành kẻ chịu tội thay cho người khác, ta tưởng sau bài học đó, huynh sẽ cẩn trọng hơn.

Nào ngờ huynh vẫn dám làm bậy, huynh chê mạng huynh quá dài, một mực muốn tìm cái chết à?"

Lần đầu tiên, Lạc Dạ Thần bị mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên trước mặt đệ đệ.Không phải y không muốn phản bác, mà do tìm không ra lời có thể phản bác, chỉ có thể cắn răng chịu mắng.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 166: Xin lỗi


Lạc Thanh Hàn "Hung thủ thật sự ẩn nấp đằng sau chắc chắn sớm đã nghĩ xong rồi, giết ta trước, sau đó đẩy huynh ra thế tội.

Như vậy, chẳng những Thái tử chết rồi, cả Hoàng trưởng tử cũng bị diệt.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, còn hung thủ thật sự chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi."

Lạc Dạ Thần siết chặt tay thành nắm đấm, lửa giận trong mắt bùng lên "Hung thủ thật sự rốt cuộc là ai?"

"Chuyện này phải hỏi huynh đó, bắt đầu điều tra người bên cạnh huynh trước đi."

"Người bên cạnh ta?"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn y "Nếu đối phương có thể nắm bắt chính xác từng hành động của huynh, chắc chắn đã cài tai mắt bên cạnh huynh, số lượng hẳn không chỉ một người, huynh không bắt người, lẽ nào định giữ lại ăn Tết à?"

Lạc Dạ Thần lại nghẹn họng, mặt lúc trắng lúc đỏ, vừa xấu hổ vừa tức giận.Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Sau khi tìm ra manh mối, đừng vội hành động, tránh đánh cỏ động rắn, kiên nhẫn một chút, đến khi mò được cá lớn rồi mới ra tay."

"Chuyện này không cần ngươi nói, ta cũng biết."

Lạc Dạ Thần vừa nghĩ đến chuyện mình là con cờ mặc người khác tùy ý bày bố, trong lòng tức giận vô cùng.Y đấm mạnh xuống sàn bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi."

Chờ ta tra ra là ai, nhất định lột da kẻ đó!"

Đối với Lạc Dạ Thần, Thái tử là đối thủ ngoài sáng, hung thủ thật sự đằng sau là rắn độc ẩn trong tối.Tục ngữ có câu, đao chém dễ đỡ, tên lén khó phòng.So với Thái tử đứng ngoài sáng, thì rắn độc không biết lúc nào sẽ vồ lấy y càng nguy hiểm hơn.Y phải tóm được rắn độc đó càng sớm càng tốt, nếu không y sẽ gặp nguy hiểm mọi lúc, e là ngủ cũng không ngon giấc.Lạc Thanh Hàn ném mận gai xuống đất "Điều nên nói hay không nên nói, ta đã nói hết, huynh có thể đi rồi."

Lạc Dạ Thần rất ngạc nhiên "Ngươi không đánh ta?"

"Đánh huynh có ích gì?

Lẽ nào đánh huynh rồi, huynh sẽ không muốn ngôi vị Thái tử nữa?"

Lạc Dạ Thần không nói được gì."

Dù huynh coi ta là cái gai trong mắt, nhưng ta vẫn nhớ tình huynh đệ giữa chúng ta, trước kia huynh từng nói sẽ luôn bảo vệ Tam hoàng đệ ta đây, còn nói nếu ta bị người khác bắt nạt, nhất định phải nói với huynh, huynh sẽ giúp ta trút giận ...

đương nhiên, huynh chắc đã quên mấy lời này rồi, năm cũ chuyện xưa, không nhắc cũng được."

Giọng điệu Lạc Thanh Hàn nói những lời này vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt hơi hoài niệm, thoáng nhìn hơi cô đơn.Thấy dáng vẻ này của hắn, rồi nghĩ lại những chuyện mình làm, Lạc Dạ Thần vô cớ thấy có hơi áy náy.Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ, trước kia sống rất hòa thuận, tình cảm nhất định là có, chuyện ầm ĩ đến bước này, nói không khó chịu là nói dối.Lạc Dạ Thần mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói được gì.Tình cảnh này, mối quan hệ này, dường như nói gì cũng không đúng.Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài, có vẻ u sầu "Huynh đi đi."

Lạc Dạ Thần im lặng đứng dậy.Bước đến cửa, y dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử, nói nhanh."

Xin lỗi."

Rồi chạy đi rất nhanh.Người vừa đi, u sầu và hoài niệm trên mặt Lạc Thanh Hàn hoàn toàn biến mất, tức thì nét mặt trở về không chút cảm xúc.Hắn gọi Thường công công vào, lạnh lùng ra lệnh."

Quét sạch nơi Đại hoàng tử vừa ngồi, còn mận gai này, mang ra ngoài đốt đi."

"Vâng."

Thường công công cúi người nhặt mận gai, bước nhanh ra ngoài, không lâu sau có hai tiểu thái giám cầm giẻ và xô đi vào, lau tới lau lui sàn nhà ba lần.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 167: Nàng có bằng lòng?


Tiêu Hề Hề xem mà đờ cả người.

Vừa rồi nàng suýt nữa thì tin lời Thái tử, còn tưởng hắn thật sự đau lòng vì tình cảm huynh đệ bất hòa, nàng có hơi cảm động.Không ngờ ......Đều là giả hết!Lạc Thanh Hàn khẽ liếc nàng.Tiêu Hề Hề lập tức thu hồi biểu cảm xem kịch hay của mình, đẩy nửa miếng bánh đậu xanh trước mặt sang, nở nụ cười giả trân."

Điện hạ diễn mệt rồi nhì?

Ăn một miếng bánh đậu xanh lót dạ đi."

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống, cầm bánh đậu xanh lên, nhưng không ăn mà lạnh lùng nhìn nàng."

Nói đi, nàng đến tìm ta rốt cuộc vì chuyện gì?"

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn trả lời "Thần thiếp đến xin lỗi đó."

"Nàng làm sai chuyện gì mà cần xin lỗi ta?"

"Tối qua thần thiếp chọc giận người, là lỗi của thần thiếp, thần thiếp xin lỗi người."

Lạc Thanh Hàn không hiểu hỏi "Vậy nàng nói đi, tối qua sao ta lại giận?"

Tiêu Hề Hề cạn lời.Nói thật thì, nàng thật sự không biết tại sao Thái tử lại giận.Thấy sắc mặt Lạc Thanh Hàn ngày càng trầm xuống, nàng nảy ra một ý nghĩ, vội nói "Điện hạ không vui vì chuyện của Thái tử phi!"

"Nói tiếp."

Tiêu Hề Hề quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt hắn, thận trọng nói "Người không muốn cưới Thái tử phi, nhưng không thể không cưới, cho nên trong lòng không vui."

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Hề Hề ngơ mặt hỏi "Còn nữa à?"

Lạc Thanh Hàn bắt đầu cười khẩy.Tiêu Hề Hề bị tiếng cười của hắn làm da đầu tê rần, ngượng ngùng nói "Xin thứ lỗi cho thần thiếp quá ngu ngốc, thần thiếp thật sự chỉ có thể nghĩ đến thế thôi."

Lạc Thanh Hàn "Ta đột nhiên phát hiện, thật ra nàng có ưu điểm."

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Ưu điểm gì?"

"Tự mình biết mình, biết mình ngu ngốc, chỉ điểm này thôi cũng tốt hơn rất nhiều người."

Tiêu Hề Hề "......"

Được thôi, xem như người đang khen ta.Lạc Thanh Hàn nhìn nụ cười nịnh nọt của nàng, phiền muộn trong lòng dần tiêu tan, chỉ còn lại bất lực.Hắn đặt nửa chiếc bánh đậu xanh trong tay xuống, đứng dậy đi tới cửa, chắp tay sau lưng, nhìn cây cầu nhỏ nước chảy trong viện, chậm rãi thở ra một hơi."

Không phải ta không muốn cưới Thái tử phi, ta chỉ là ..."

Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp của hắn, yên lặng chờ hắn nói xong.Rất lâu sau mới nghe hắn nói tiếp."

Ta chỉ là không cam tâm mà thôi."

"Mẫu hậu muốn ta cưới cô nương Tần gia, phụ hoàng muốn ta cưới nữ nhi của phủ Đoan Quốc Công hoặc Cảnh thái phó, bọn họ đều muốn kiểm soát hôn sự của ta, để thao túng cả cuộc sống của ta."

"Ta không cam tâm bị thao túng."

"Ta không muốn trở thành con rối trong tay họ."......Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút "Nếu người không thích đối tượng Thái tử phi mà Hoàng đế và Hoàng hậu sắp xếp, thì người có thể chọn một nữ nhân mình thích làm Thái tử phi."

Lạc Thanh Hàn không quay đầu lại, không thể thấy biểu cảm của hắn lúc này."

Ta không có người mình thích."

Tiêu Hề Hề "Hay là thần thiếp bói cho người một quẻ, xem thử Thái tử phi của người khi nào sẽ xuất hiện?"

Lạc Thanh Hàn "Ta không muốn bói chuyện này."

Tiêu Hề Hề lại cảm khái "Người thật sự khó hầu quá đi."

Lạc Thanh Hàn xoay nửa người lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói."

Nếu để nàng làm Thái tử phi, nàng có bằng lòng?"

Tiêu Hề Hề không do dự lắc đầu "Không bằng lòng!"

"Sao không bằng lòng?"

"Làm Thái tử phi mệt lắm, phải quản lý Đông cung, đối phó đủ thứ người, thần thiếp không được."

Nàng chỉ muốn làm cá muối, ngày ngày ăn no chờ chết, không muốn tự mình tạo thêm phiền phức.Dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng Lạc Thành Hàn vẫn thấy thất vọng."

Nàng không bằng lòng thì bỏ đi."

Hắn là Thái tử, có lòng tự trọng của mình, dù thất vọng, hắn cũng sẽ không ép buộc người khác làm chuyện như vậy.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 168: Thái tử bị bệnh


Tiêu Hề Hề nảy ra một ý "Nếu Thái tử Điện hạ thật sự không muốn cưới Thái tử phi, chi bằng thử cách khác?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng có cách gì?"

"Giả bệnh, chỉ cần người bệnh, thì không thể tham dự đại hội xem mắt gì đó nữa rồi."

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa đứng lên.Nàng vui vẻ chạy đến cạnh hắn, lấy một lọ sứ nhỏ tinh xảo từ trong tay áo."

Đây là đan Khí Hư do sư phụ của thần thiếp luyện chế, uống vào có thể làm thân thể suy nhược, giống như bị bệnh.

Mỗi viên có thể kéo dài mười hai canh giờ, khi thuốc hết tác dụng, người có thể lập tức hồi phục, tuyệt đối an toàn, không có tác dụng phụ."

Lạc Thanh Hàn cầm lọ sứ nhỏ, đổ ra một viên.Viên thuốc có màu nâu sẫm, rất nhỏ, nhìn không khác gì thuốc bình thường.Tiêu Hề Hề nói "Người chỉ cần uống một viên đan Khí Hư trước đại hội xem mắt là được rồi, thần thiếp không tin họ có thể bỏ mặc sức khỏe của người, một mực bắt người lê thân thể bệnh tật đi xem mắt."

Lạc Thanh Hàn "Nàng nghĩ mọi thứ đơn giản quá rồi, dù ta bị bệnh không thể đến tiệc Quần Phương, họ vẫn có thể chọn Thái tử phi cho ta."

Tiêu Hề Hề mở to mắt "Họ không cần hỏi ý kiến của người sao?"

"Họ không quan tâm đến ý kiến của ta, tham dự tiệc Quần Phương chỉ là hình thức, cuối cùng người quyết định thật sự không phải ta, ta có tham dự tiệc Quần Phương hay không, không hề quan trọng."

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Nếu đã như vậy, vừa nãy sao người con hỏi thần thiếp có bằng lòng làm Thái tử phi không?

Theo lời người nói, dù vừa nãy thần thiếp thiếp bằng lòng, người vẫn không quyết định được mà."

"Ta chỉ trêu nàng thôi."

Tiêu Hề Hề " ......"

Thái tử Điện hạ xấu quá đi mất, còn đùa kiểu đó nữa.Cũng may vừa rồi nàng không đồng ý, nếu không nàng bị chơi xỏ rồi.Lạc Thanh Hàn cầm một viên đan Khí Hư, ẩn ý sâu xa nói "Dù ý tưởng của nàng có rất nhiều sơ hở, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng."

Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, nuốt viên đan Khí Hư.Tiêu Hề Hề mở to mắt "Sao bây giờ người đã uống rồi?"

Lạc Thanh Hàn cầm lọ sứ nhỏ bỏ vào tay áo, bình tĩnh nói "Nếu ta bị bệnh trước khi tiệc Quần Phương bắt đầu, thời gian quá trùng hợp, người khác sẽ nghi ngờ, nếu muốn giả bệnh thì phải bắt đầu từ bây giờ."

Tiêu Hề Hề đếm ngón tay."

Còn nửa tháng nữa mới đến tiệc Quần Phương, người định giả bệnh lâu như vậy sao?"

"Ừm."

Như Tiêu Hề Hề nói, chỉ cần một viên đan Khí Hư, thân thể sẽ suy nhược, trông như mắc bệnh nghiêm trọng, dù thái y đến khám cũng chưa chắc có thể tìm ra nguyên nhân thật sự.Nhưng kinh nghiệm nhiều năm mách bảo Lạc Thanh Hàn, dù làm gì cũng không được ôm tâm lý dựa vào may mắn.Đêm hôm đó, nhân lúc mọi người ngủ say, hắn rời giường, lặng lẽ mở cửa sổ, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, an tĩnh đứng hóng gió.Bây giờ đã sang thu.Trời ban ngày khá ấm, nhưng ban đêm rất lạnh, gió thổi làm người lạnh cóng.Hắn uống đan Khí Hư, thân thể vốn đã yếu, lại thêm nửa đêm hóng gió lạnh, cảm thấy không khỏe cũng là chuyện thường.Ngày hôm sau thượng triều, nhưng Thái tử Lạc Thanh Hàn lại vắng mặt.Vì hắn bệnh rồi.Thái tử bị bệnh không phải chuyện nhỏ.Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu đều phái người đến Đông cung thăm Thái tử, ba thái y giỏi nhất trong Thái y viện cũng tập trung ở Đông cung.Bạch trắc phi, Trần lương viên, Triệu mỹ nhân và các phi tần khác đều lo lắng khi nghe tin Thái tử bị bệnh, nhao nhao chạy đến điện Lân Đức.
 
Back
Top Bottom