Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 189: Thần thiếp có một bảo bối


Tiêu Hề Hề vừa rồi nghiêm túc hưởng thụ bữa tối, hoàn toàn không chú ý đến cung nữ tên Ti Trúc.

Bảo Cầm thúc giục "Người mau ra ngoài xem Thái tử Điện hạ, đừng để ngài ấy bị dụ đi!"

"Nhưng ta còn chưa ăn tối."

"Chỉ cần người dỗ được Thái tử Điện hạ, lát nữa nô tỳ sẽ nấu bữa khuya cho người, người muốn ăn gì cũng được!"

Mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên."

Để ta ăn hết canh gà đã, canh gà ngon như vậy không ăn hết thì thật uổng phí."

Nàng cầm hũ sứ đựng canh gà trước mặt lên, ực ực uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn gắp mấy miếng thịt gà còn sót lại nhai ngấu nghiến.Nàng lau sạch miệng, tiện tay cầm hai quả lê to thơm.Nàng ôm lê vào lòng, chạy nhanh ra ngoài.......Lạc Thanh Hàn vẫn còn bệnh, không thể ra gió.Hắn đi thẳng về tẩm điện của mình.Hắn vừa ngồi xuống, Ti Trúc bưng thuốc đi vào.Nàng hơi khuỵu gối hành lễ vạn phúc "Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Lạc Thanh Hàn giơ tay phải.Ti Trúc lại nói "Thuốc này rất nóng, hay là nô tỳ đút cho người?"

Vì thẹn thùng, hai má nàng hơi ửng hồng, trong mắt ý xuân tràn đầy như nước.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Không cần."

"Vâng."

Ti Trúc thất vọng thở dài.Nàng đưa bát thuốc sang.Khi đặt bát thuốc vào lòng bàn tay của Thái tử, nàng giả vờ vô ý lướt qua những ngón tay của Thái tử.Cảm giác mềm mại không xương làm Lạc Thanh Hàn lập tức nhất thời liên tưởng đến rắn độc.Hắn gần như chẳng suy nghĩ, mạnh tay hất đổ bát thuốc!Thuốc trực tiếp văng khắp người Ti Trúc, làm nàng sợ hãi kêu lên, liên tục lùi lại.Bát thuốc rơi xuống đất vỡ làm đôi.Đầu và y phục của Ti Trúc dính đầy thuốc, nhưng may là thuốc không quá nóng, không làm nàng bị bỏng.Nàng chỉ nhân cơ hội ghẹo Thái tử một chút, không ngờ phản ứng của Thái tử lại lớn như vậy.Lúc nàng hoảng hốt không biết làm sao, Tiêu Hề Hề sải bước đi vào.Tiêu Hề Hề vừa bước vào, thấy Ti Trúc ướt sũng, còn Thái tử sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, trong không khí đầy mùi thuốc đắng.Nàng không khỏi dừng lại, ngập ngừng hỏi."

Hai người đang làm gì vậy?"

Ti Trúc quỳ xuống, run giọng nói "Do nô tỳ không cẩn thận làm đổ thuốc, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ bằng lòng chịu phạt."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ra ngoài."

Ti Trúc vội lùi ra ngoài.Sau đó có hai cung nữ bước vào, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, rồi lặng lẽ rời đi.Tiêu Hề Hề đi đến, ngồi xuống cạnh Thái tử.Nàng cẩn thận hỏi "Người không sao chứ?"

Lạc Thanh Hàn đột nhiên nắm lấy tay nàng.Hắn xoa mạnh chỗ bị chạm vào trong lòng bàn tay nàng.Cảm giác nhớp nháp khó chịu cuối cùng cũng biến mất.Tiêu Hề Hề "Thật không dám giấu, thần thiếp vừa nãy đi nhà xí chưa rửa tay."

Lạc Thanh Hàn "......"

Thấy sắc mặt hắn ngày càng đen, Tiêu Hề Hề vội tự cứu "Thần thiếp đùa thôi, hi hi hi!"

Lạc Thanh Hàn buông tay nàng, mặc kệ nàng.Tiêu Hề Hề thần bí nói "Thần thiếp có một bảo bối, Điện hạ có muốn xem không?"

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.Nàng mở vạt áo, để lộ một mảng da trắng nhỏ nơi cổ áo, thò tay vào trong chộp lấy một vật tròn ...Lạc Thanh Hàn hơi nheo mắt, vẻ mặt trở nên khác lạ.Sau đó hắn thấy Tiêu Hề Hề lấy hai quả lê to tròn thơm phức từ trong ngực.Lạc Thanh Hàn "......"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 190: Thuốc đắng dã tật


Tiêu Hề Hề nhét một quả lê thơm còn mang theo hơi ấm thân thể của mình vào tay Lạc Thanh Hàn.

Tâm tình Lạc Thanh Hàn phức tạp "Đây là bảo bối của nàng?"

"Đúng vậy, đây là bảo bối thần thiếp đặc biệt mang tới cho người, ngọt lắm đó!"

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa cắn một miếng lê thơm trong tay, má nàng phồng lên phồng xuống, như con sóc nhỏ ăn một miếng lớn thức ăn.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn quả lê thơm trong tay, một lúc sau, hắn khẽ mở đôi môi mỏng, cắn một miếng.Nước lê ngọt khuếch tán trong miệng, dọc theo thực quản tràn vào cơ thể, làm tim hắn cũng trở nên ngọt ngào hơn.Tiêu Hề Hề đầy chờ mong hỏi "Có phải rất ngọt không?"

Hình như mỗi lần chia sẻ đồ ăn với hắn, nàng đều hỏi ăn có ngon không, có ngọt không.Lạc Thanh Hàn hỏi "Lê này nàng cũng ăn rồi, ngọt hay không hẳn là nàng rất rõ, cần gì phải hỏi ta?"

"Khẩu vị mỗi người mỗi khác, thần thiếp thích ăn, Điện hạ chưa hẳn đã thích, thần thiếp đương nhiên phải hỏi cảm nhận của người.

Hơn nữa, thần thiếp chủ động chia sẻ đồ ăn với người là bày tỏ ý tốt, sau khi người nhận ý tốt của thần thiếp, có thể nhận được khẳng định của người, thần thiếp sẽ rất vui!"

Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng, thản nhiên hỏi "Cảm nhận của ta quan trọng với nàng thế à?"

Tiêu Hề Hề không chút nghĩ ngợi nói "Đương nhiên rồi!"

Lạc Thanh Hàn mím môi mỏng "Có phải nàng rất thường chia sẻ đồ ăn với người khác?"

"Sao có thể chứ?

Thần thiếp hận không thể nuốt hết món ngon trên đời vào bụng, bản thân còn ăn không đủ, sao có thể chia cho người khác?"

"Trong lòng nàng, ta không phải người khác à?"

Tiêu Hề Hề nắm bắt cơ hội điên cuồng nịnh nọt "Điện hạ là người thần thiếp thích nhất, thần thiếp bằng lòng chia sẻ hết thảy đồ tốt với người."

Dù gì vườn rau ở hậu viện điện Thanh Ca vẫn phải dựa vào sự che chở của Thái tử, thế nên bắt buộc phải lấy lòng ngài ấy!Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn nàng dần thả lỏng, tâm tình không tốt cũng khá hơn.Bảo Cầm bưng bát thuốc mới nấu xong đến.Bát thuốc vừa rồi bị hất đổ, người trong phòng bếp nhỏ phải nấu một bát khác.Lạc Thanh Hàn không giơ tay cầm bát thuốc.Bảo Cầm điên cuồng nháy mắt với Tiêu lương đệ, nhưng tiếc thay Tiêu lương đệ đang chuyên tâm gặm lê, hoàn toàn không nhận được tín hiệu ánh mắt của mình.Bị ép đến bất lực, Bảo Cầm chỉ đành nhỏ giọng gọi một tiếng "Tiểu chủ."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn Bảo Cầm "Hả?"

"Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

"Vậy thì uống đi."

Bảo Cầm suýt nữa thì phát bệnh tim, nàng cố nặn ra nụ cười hiền hậu "Điện hạ bị bệnh, người có phải nên hầu hạ Điện hạ uống thuốc không?"

Tiêu Hề Hề muốn nói Thái tử bị bệnh, chứ không phải gãy tay, ngài ấy hoàn toàn có thể tự uống mà.Nhưng khi bắt gặp khóe mắt sắp co rút của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng muộn màng hiểu ý của Bảo Cầm.Không phải chỉ hầu hạ Thái tử Điện hạ uống thuốc thôi à, không thành vấn đề!Tiêu Hề Hề ăn miếng lê cuối cùng, vứt lõi, cầm bát thuốc.Nàng đưa lên ngửi, lộ vẻ chán ghét "Mùi ghê quá."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Thuốc đắng dã tật."

Tiêu Hề Hề chưa từng đút người khác uống thuốc, động tác có hơi vụng về, mấy lần suýt đút thuốc vào mũi Thái tử.May là Thái tử không so đo với nàng, nàng đút một muỗng, hắn uống một muỗng.Bát thuốc đắng hết lúc nào không hay.Bảo Cầm thức thời mang một dĩa mứt hoa quả đến.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 191: Tiểu chủ, làm tốt lắm!


Tiêu Hề Hề vừa thấy mứt hoa quả thì hai mắt sáng lên, còn chưa kịp đưa tay đã bị Bảo Cầm ngăn lại.

"Tiểu chủ, đây là mứt hoa quả chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ, người không thể ăn."

Tiêu Hề Hề tức thì ỉu xìu.Lạc Thanh Hàn vốn không muốn ăn mứt hoa quả, nhưng khi thấy bộ dạng muốn ăn mà không được của Tiêu Hề Hề, hắn nhất thời đổi ý.Hắn giơ tay cầm một miếng mứt táo.Ánh mắt Tiêu Hề Hề di chuyển theo mứt táo.Nàng nhìn Thái tử đưa mứt táo đến miệng, hơi mở đôi môi mỏng xinh đẹp, cắn miếng mứt táo ...Tiêu Hề Hề nuốt nước bọt, háo hức hỏi "Có ngon không?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nhai rồi nuốt mứt táo, mới thản nhiên nói."

Ngon."

Tiêu Hề Hề từ từ mở to mắt.Mỗi lần Thái tử Điện hạ ăn chỉ nói mấy câu đại loại như cũng được, có thể làm Thái tử kén chọn nói được chữ ngon, thì mức táo này phải ngon tới cỡ nào chứ?Muốn ăn thử quá đi!Trong lòng Tiêu Hề Hề như bị mèo cào, cảm giác muốn ăn nhưng không thể ăn khó chịu quá đi mất!Lạc Thanh Hàn lại cầm một miếng mơ khô, cố tình lắc nó trước mặt nàng như trêu một con mèo."

Muốn ăn không?"

Tiêu Hề Hề điên cuồng gật đầu "Muốn muốn muốn!"

Lạc Thanh Hàn đưa miếng mơ khô tới miệng nàng.Nàng không chút do dự mở miệng cắn.Vì cắn quá nhanh, không cẩn thận cắn vào đầu ngón tay hắn.Lạc Thanh Hàn vô thức buông tay.Tiêu Hề Hề tức thì ngậm miếng mơ khô đi, như thể nàng sợ ai cướp, cố ý lùi về phía sau, lấy tay che miệng, rồi nhai nhóp nhép.Rất ngọt, ngon quá!Thái tử Điện hạ quả nhiên có mắt nhìn, thả tim cho ngài ấy!Mải mê ăn mà nàng không để ý đến ánh mắt dần u ám của Thái tử.Hắn chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay, như đang nhớ lại cảm giác bị cắn vừa rồi, có hơi đau, còn có hơi tê.Hắn lại cầm một miếng đào khô."

Muốn ăn nữa không?"

Đối mặt với cám dỗ của đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề hoàn toàn không thể từ chối.Nàng lập tức sáp tới gần, há miệng cắn đào khô trong tay hắn.Lần này rút kinh nghiệm, nàng không cắn trúng ngón tay Lạc Thanh Hàn nữa, nàng chuẩn xác cắn miếng đào khô, sau khi tha đi thì nhai nuốt vào miệng.Ăn xong, nàng đặt tay lên đùi hắn, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt hạnh đầy chờ mong.Trông rất giống mèo con đang chờ được cho ăn, vô cùng ngoan ngoãn.Lạc Thanh Hàn muốn cứ thế ôm nàng vào lòng, mãnh liệt yêu thương nàng.Nhưng hắn còn bệnh, không thể quá thân mật với nàng.Lạc Thanh Hàn đút cho nàng thêm mấy miếng mứt hoa quả, sau đó nói "Được rồi."

Bảo Cầm lập tức dọn dĩa mứt hoa quả, kế đó cung nữ khác mang nước ấm đến.Tiêu Hề Hề mong chờ nói "Thần thiếp vẫn muốn ăn."

Lạc Thanh Hàn vừa rửa tay vừa thản nhiên nói "Buổi tối không được ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng."

Tiêu Hề Hề thở dài "Được thôi, thần thiếp nghe người."

Lạc Thanh Hàn lau sạch tay, thuận tay xoa nhẹ đầu nàng."

Ngoan, ngày mai sẽ cho nàng ăn ngon."

Tiêu Hề Hề tức thì đầy máu sống lại, ôm cánh tay của hắn nói lớn "Điện hạ thật tốt!"

Bảo Cầm im lặng giơ ngón tay cái.Tiểu chủ, làm tốt lắm!Phải làm nũng nhiều hơn, để Điện hạ yêu thương tiểu chủ, như vậy mới giữ vững địa vị trong lòng Điện hạ.Bảo Cầm chuẩn bị bưng dĩa mứt hoa quả đi thì nghe tiểu chủ nhà mình đột nhiên hét lên."

Bảo Cầm, đừng quên bữa khuya của ta đó!"

Bảo Cầm "......"

Ngón tay cái vừa bật lên trực tiếp bị bẻ gãy.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 192: Nàng không hề bị lỗ!


Vốn Lạc Thanh Hàn không muốn ăn nữa, nhưng Tiêu Hề Hề không tha cho hắn.

"Bữa tối Điện hạ chỉ ăn hai hớp cháo, ăn ít như vậy buổi tối nhất định sẽ đói, người nhất định phải ăn nhiều một chút."

Nàng múc đầy bát mì đặt trước mặt Thái tử, giục hắn mau ăn.Lạc Thanh Hàn hưởng thụ quan tâm của nàng, làm theo ý nàng.Hắn chậm rãi ăn hết mì trong bát, sau đó nhìn Tiêu lương đệ dọn sạch thức ăn trên bàn.Ăn uống no nê xong, Thái tử đi tắm như thường lệ.Tiêu Hề Hề muốn cáo từ rời khỏi, nhưng bị Thái tử gọi lại."

Nàng tắm chung với ta."

Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng tưởng giống trước kia, mỗi người một bồn tắm, bức bình phong ngăn ở giữa.Lúc nàng theo Thái tử đến bể tắm, mới biết Thái tử nói tắm chung có nghĩa là cùng nhau tắm thật!!!Tiêu Hề Hề lập tức lùi lại, lấy tay che ngực, như cô vợ bé tội nghiệp sắp bị ép làm chuyện xấu vậy."

Thái ...

Thái tử Điện hạ, như vậy không tốt đâu, nam nữ khác biệt, người ta xấu hổ lắm."

Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng "Chỉ là cùng tắm thôi, nàng xấu hổ cái gì?"

"Tắm thì phải cởi y phục chứ, cởi xong không phải ... sẽ ấy ấy sao?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi "Không phải nàng nói người nàng thích nhất là ta à?

Cùng người mình thích làm chuyện mình thích không phải là đương nhiên sao?"

Tiêu Hề Hề "......"

Chết chưa, bị hắn bắt bài rồi.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt dần trầm đi "Lẽ nào, những lời trước đó nàng nói, toàn lừa gạt ta sao?"

"Không phải không phải!

Tuyệt đối không phải!

Người thần thiếp thích nhất là Thái tử Điện hạ!"

"Vậy thì hầu hạ ta cởi áo."

Lạc Thanh Hàn duỗi hai tay, đứng đó chăm chú nhìn nàng.Tiêu Hề Hề lê bước chân bi thảm chậm chạp bước tới.Nàng duỗi tay, cẩn thận chạm vào thắt lưng hắn.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng "Nàng căng thẳng chuyện gì?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp không có căng thẳng."

"Thế sao chân nàng run?"

"......"

Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, tự nói với mình, chẳng sao cả, đàn ông thật sự phải dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn!Không phải chỉ bị ăn một bữa thôi à?Có gì to tát đâu chứ?Dù sao Thái tử đẹp trai, dáng người cực tốt, nếu ngủ với hắn thật, nàng không hề bị lỗ!Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể.Tiêu Hề Hề từ từ thở ra.An ủi tâm lý xong, cuối cùng chân nàng không run nữa.Nàng giúp Thái tử cởi từng lớp y phục, khi chỉ còn lại chiếc quần, hai tay nàng run rẩy dữ dội.Lúc ngón tay nàng chạm vào quần hắn, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng."

Được rồi, như vậy được rồi."

Tiêu Hề Hề ngẩn ra, ngẩng đầu vẻ mặt sững sờ nhìn hắn chằm chằm.Lạc Thanh Hàn siết chặt bàn tay đầy thịt của nàng "Ta còn đang bệnh, sao có thể để nàng thị tẩm được?"

"Vừa rồi người còn ..."

"Chọc nàng thôi, về đi, nghỉ ngơi sớm chút."

Tiêu Hề Hề vui mừng khôn xiết, dây thần kinh căng thẳng của nàng tức thì thả lỏng.Nàng hít một hơi thật sâu, vui vẻ nói "Thần thiếp không quấy rầy người tắm nữa, ngủ ngon!"

Nói xong nàng chuồn đi thật nhanh.Lạc Thanh Hàn cởi quần, chậm rãi dọc theo cầu thang vào bể tắm.Hắn dựa lưng vào thành bể, nhắm mắt nghỉ ngơi.Lúc này, giọng của Ti Trúc từ ngoài cửa truyền vào."

Thái tử Điện hạ, nô tỳ tới hầu hạ người tắm rửa thay y phục."

Mí mắt Lạc Thanh Hàn cũng không nhấc lên, lạnh lùng thốt ra một chữ."

Cút."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 193: Mua chuộc lòng người


Tiêu lương đệ dẫn Bảo Cầm về nơi ở của mình.

Bảo Cầm mang nước nóng đến, vừa hầu hạ Tiêu lương đệ tắm rửa, vừa nghiêm túc khuyên nhủ."

Sau này người ăn ít lại, lỡ mập ra thì sao?

Người là phi tần của Thái tử, mập quá thì làm sao tranh sủng được?"

Tiêu Hề Hề cười đắc ý "Em đừng lo, ta có thể chất không mập, dù ăn bao nhiêu cũng sẽ không mập."

Bảo Cầm nửa tin nửa ngờ "Thần kỳ thế à?"

"Em thấy mỗi bữa ta ăn bao nhiêu, lâu vậy rồi, ta cũng đâu có mập."

Bảo Cầm nghĩ lại cũng phải, tiểu chủ bữa nào cũng ăn thịt, ăn rất nhiều cũng không thấy mập, nhiều nhất cũng là mặt tròn trịa một chút, nhìn rất đáng yêu.Bảo Cầm lại nói "Dù không mập cũng nên kiềm chế một chút, đặc biệt là trước mặt Thái tử, người ăn nhiều quá sẽ để lại ấn tượng xấu cho Thái tử.

Nếu người muốn ăn, chúng ta có thể lén lút ăn, đừng để Thái tử nhìn thấy."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút "Cũng được."

Đối với nàng, miễn là có đồ ăn ngon, ăn ở đâu không quan trọng.Bảo Cầm giúp nàng xõa tóc, nói "Còn có một chuyện, ngày mai người phải nói với Thái tử Điện hạ."

"Chuyện gì?"

"Nơi này cách tẩm điện của Thái tử quá xa, buổi trưa phải đi bộ một quãng đường dài về đây chợp mắt, quá bất tiện, người tìm cơ hội nói chuyện này với Thái tử, xin ngài ấy đổi nơi khác gần tẩm điện cho người."

Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu Bảo Cầm đã nói, thì nàng đồng ý."

Được rồi, ngày mai ta nói chuyện này với Thái tử."

Nàng dừng một chút rồi nói."

Đúng rồi, ngày mai em làm mấy món mang đến cho Thường công công, tiện thể thay ta hỏi thăm Thường công công, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng hồi phục."

Bảo Cầm rất kinh ngạc, không ngờ tiểu chủ ngoài ăn uống ngủ, còn quan tâm đến những chuyện khác.Mà nghĩ lại, Bảo Cầm thấy cần phải đến thăm Thường công công, một mặt vì Thường công công là người tốt, đối xử tốt với những người dưới quyền, mặt khác vì Thường công công là người được Thái tử tín nhiệm, kéo quan hệ tốt với hắn sẽ có lợi.Bảo Cầm nghiêm túc đáp "Người yên tâm, chuyện này nô tỳ sẽ xử lý ổn thỏa."

Nàng thấy an ủi, vì tiểu chủ trưởng thành rồi!

Còn biết mua chuộc lòng người.Tiêu Hề Hề cởi y phục, lên giường nằm.Đắp chăn bông mềm mại lên người, thầm cầu nguyện trong lòng ...Thường công công, ngươi phải nhanh chóng khỏe lại đó!Ngươi khỏe rồi thì những việc như tiếp khách, đếm danh sách lễ vật có thể giao lại cho ngươi!......Sáng hôm sau, Bảo Cầm đúng giờ đánh thức Tiêu lương đệ.Tiêu lương đệ hé nửa mắt, như một con búp bê không cảm xúc, mặc Bảo Cầm bày trí.Bảo Cầm giúp nàng mặc y phục, chải tóc trang điểm, dìu nàng ra ngoài tìm Thái tử.Trên đường đi tình cờ gặp Ti Trúc.Ti Trúc là đại cung nữ, ăn mặc tương đối thoải mái, không nhất thiết phải mặc kiểu nhu quần giống nhau của các cung nữ khác.Nàng cũng rất biết cách ăn mặc, hôm nay nhu quần đối khâm màu trắng.Dù thời tiết bây giờ đã dần trở lạnh, nhưng cổ áo vẫn hơi mở, lộ ra một mảng nhỏ làn da trắng nõn.Nàng cài một đóa lan trắng trên đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.Cách trang điểm nhạt như vậy, chẳng những không làm giảm đi giá trị nhan sắc mà còn làm nàng trông quyến rũ hơn.Ti Trúc cầm bình ngọc trong tay, khuỵu gối hành lễ."

Nô tỳ bái kiến Tiêu lương đệ."

---------Nhu quần đối khâm
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 194: Nàng sẽ không mắc bẫy!


Tiêu Hề Hề đánh giá nàng, ngạc nhiên hỏi "Trong nhà ngươi có người chết hả?"

Biểu cảm của Ti Trúc cứng lại."

Tiểu chủ sao lại nói vậy?"

Tiêu Hề Hề ngày càng khó hiểu "Nếu trong nhà ngươi không có người chết, sao lại mặc đồ tang vậy?

Không sợ xui xẻo à?"

Ti Trúc nghẹn họng đến mức khó thở.Nàng cố lắm mới có thể gượng cười."

Tiểu chủ thật biết nói đùa."

Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đi ngang qua Ti Trúc, cách một khoảng khá xa, Ti Trúc vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chủ tớ các nàng."

Tiểu chủ, người không biết sao?

Người xưa có câu, muốn xinh đẹp trước phải hiếu thuận*, Ti Trúc cô nương hẳn là nghĩ mình càng đẹp ấy mà."*Câu gốc là 要想俏,一身孝, phụ nữ muốn xinh đẹp trước phải hiếu thuận, đồ trắng là đồ để tang (đồ hiếu thảo) sau khi người thân qua đời."

Tiểu cô nương bây giờ vì cái đẹp, mà đồ gì cũng dám mặc, nếu ta mặc thế này về nhà, nhất định bị cha ta đánh chết."

"Tiểu chủ là Lương đệ của Thái tử, tướng quân không dám đánh người đâu."......Ti Trúc tức giận đến mức tái nhợt, gần như nghiến răng ken két.Tiêu lương đệ này trông ngốc nghếch, nhưng không ngờ lại ăn nói cay độc như vậy!Nàng nhìn xuống chiếc váy trắng trơn trên người.Chiếc váy tiên khí ngời ngời như vậy, sao lại thành đồ tang?Tiêu lương đệ chắc chắn đố kị vì nàng mặc quá đẹp, sợ nàng sẽ đoạt đi sủng ái của Thái tử, nên mới cố ý nói như vậy, muốn chọc tức nàng để nàng thay bộ khác.Nàng sẽ không mắc bẫy!Nàng cầm bình ngọc đầy sương vào tẩm điện.Lúc nàng vào tẩm điện, thấy Tiêu lương đệ đang đút thuốc cho Thái tử Điện hạ.Lạc Thanh Hàn dựa vào ghế sập mềm mại, khẽ mở môi mỏng, uống từng ngụm thuốc Tiêu Hề Hề đút.Thuốc vẫn đắng, lông mày hắn hơi cau lại, rõ là không thích mùi thuốc.Nhưng hắn không hề phàn nàn lời nào, an tĩnh uống hết bát thuốc.Thấy vậy, Ti Trúc đố kị thành hận.Tối qua nàng mới chạm vào Thái tử, Thái tử trực tiếp hất đổ cả bát thuốc, sau đó nhân lúc Thái tử tắm, nàng muốn hầu hạ Thái tử, nhưng lại bị Thái tử từ chối.Nàng còn tưởng Thái tử bài xích nữ nhân, nên lo lắng không thôi.Nhưng thấy cảnh hòa hợp giữa ngài ấy và Tiêu lương đệ lúc này, ngài ấy không hề bài xích.Ti Trúc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thái tử không ghét nữ nhân là được.Miễn là ngài ấy thích nữ nhân, rồi nàng sẽ có cơ hội thu phục ngài ấy.Bảo Cầm bưng dĩa mứt hoa quả đến.Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một miếng, phần còn lại thuộc về Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề vừa nãy kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc cho Thái tử chỉ vì những miếng mứt hoa quả này, bây giờ nàng thỏa ước muốn, hạnh phúc đến nỗi cười cong cả đôi mắt hạnh của nàng.Nàng ném liên tục mấy miếng vào miệng, ăn một cách ngon lành.Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Ăn ít thôi, lát nữa còn dùng bữa sáng."

"Vâng vâng!

Thần thiếp chỉ ăn một chút."

Lúc này, Ti Trúc bắt được cơ hội, tiến lên hành lễ "Nô tỳ Ti Trúc, thỉnh an Thái tử Điện hạ."

Lạc Thành Hàn liếc nhìn nàng, khẽ cau mày."

Trong nhà ngươi có người chết à?"

Ti Trúc "......"

Tiêu Hề Hề nhai mứt hoa quả trong miệng, giúp giải thích "Thần thiếp hỏi rồi, nhà nàng không có người chết."

Lạc Thanh Hàn không vui "Nếu không có ai chết, sao phải mặc đồ tang?

Không sợ xui xẻo à?"

Ti Trúc nhịn không được đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích "Đây không phải đồ tang."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trầm xuống "Ý ngươi là ta sai?"

"Không phải."

Ti Trúc cuống quýt quỳ xuống, uất ức nói "Điện hạ không sai, là nô tỳ mặc nhầm y phục, nô tỳ lập tức về thay."

Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng nữa.Ti Trúc ngấn lệ lui ra ngoài.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 195: Pha trà


Các cung nữ dọn bữa sáng lên.

Nhìn món ngon trên bàn, Tiêu Hề Hề lập tức nhét mứt hoa quả vào tay Bảo Cầm."

Em cất mứt hoa quả này đi, lát nữa ta ăn sau."

Bảo Cầm cười đáp "Vâng."

Ăn sáng xong, Hình bộ gửi một chồng hồ sơ đến.Tiêu Hề Hề vừa nghĩ sắp có chuyện để nghe, nàng tức thì lấy lại tinh thần, chạy đến cạnh Thái tử ngồi xuống, ân cần giúp hắn mài mực.Lúc này Ti Trúc quay lại.Ti Trúc thay nhu quần đối khâm phẩm xanh, thắt lưng buộc mỏng, khiến dáng người thướt tha yêu kiều.Nàng vẫn ôm bình ngọc trong tay.Tiến lên hành lễ, nàng cười xinh tươi, giọng nói nhẹ nhàng."

Nghe nói Thái tử Điện hạ thích uống trà, đây là sương sớm do nô tỳ hứng được ở ngự hoa viên trước bình minh, dùng sương này pha trà mới có vị ngon nhất."

Bảo Cầm gào thét không ổn trong lòng, nữ nhân này không từ bỏ, còn muốn tranh sủng.Nàng lập tức nháy mắt với Tiêu lương đệ, muốn Tiêu lương đệ lấn áp nàng ta!Nếu Ti Trúc tranh sủng thành công trước mặt Tiêu lương đệ, sau này những người khác cũng sẽ làm theo, như vậy Tiêu lương đệ không phải sẽ trở thành bàn đạp trong mắt người khác sao?Chuyện này tuyệt đối không được!Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Mùi vị có ngon thật không?"

Ti Trúc cười nói "Tiểu chủ nếm thử sẽ biết."

Nói xong, Ti Trúc quỳ xuống bếp lò nhỏ, bắt đầu pha trà.Nàng rõ ràng đã quen với việc này, động tác khéo léo, rất đẹp mắt.Trong lúc pha trà, thỉnh thoảng nàng vẫn ngước mắt nhìn Thái tử.Ánh mắt đó ẩn giấu ám muội khó tả.Thấy vậy, Bảo Cầm sắp gấp chết rồi.Bảo Cầm điên cuồng nháy mắt với Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ vẫn nhìn chằm chằm ấm trà trên bếp lò nhỏ, nàng rất tò mò dùng sương pha trà sẽ có mùi vị thế nào?Lạc Thanh Hàn mở một quyển hồ sơ, hắn hỏi "Muốn nghe chuyện không?"

Tiêu Hề Hề lập tức chuyển sự chú ý từ ấm trà sang Thái tử.Nàng nhanh chóng đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, ngoan ngoãn đáp "Muốn."

Lạc Thanh Hàn bắt đầu kể câu chuyện đầu tiên.Tiêu Hề Hề chống cằm, nghiêm túc lắng nghe.Ti Trúc nhìn Thái tử nhiều lần, nhưng Thái tử cứ nhìn hồ sơ trước mặt, trong lòng vô cùng ấm ức.Cuối cùng cũng đợi trà được đun sôi, nàng cầm ấm trà, rót hai tách trà nóng.Nàng bưng tách trà đến cạnh Thái tử, tối qua có được bài học, lần này nàng không dám chạm vào Thái tử nữa, nhưng khi đặt tách trà xuống, nàng cố ý cúi người thấp hơn.Từ góc nhìn của Thái tử, vừa vặn thấy làn da trắng nõn trước ngực.Lạc Thanh Hàn lườm Tiêu lương đệ, nhắc nhở "Đóng ấn."

Tiêu Hề Hề lập tức cầm ấn Thái tử, đóng xuống chỗ hắn chỉ.Làm xong, hắn mới cầm tách trà nhấp một ngụm.Ti Trúc mong đợi hỏi "Điện hạ thấy thế nào?"

Lạc Thanh Hàn "Bình thường."

Hắn đặt tách trà xuống, cầm quyển hồ sơ khác.Ti Trúc không cam lòng, định nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp nói đã nghe Tiêu lương đệ nói."

Trà này quá nhạt, ta không thích."

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói "Nếu không thích, thì đừng uống nữa."

Tiêu Hề Hề nói "Thần thiếp có một cách, có thể làm trà này ngon hơn."

Nàng sai Bảo Cầm lấy một bát sữa đặc và một bát mật ong.Nàng đổ sữa vào trà, trộn đều rồi thêm chút mật ong điều vị, một ly trà sữa mới tinh ra lò!Nàng uống thử một hớp, vui mừng khen ngợi."

Ngon quá đi!"

Nàng đưa ly của mình đến trước mặt Thái tử, đôi mắt sáng ngời hỏi."

Điện hạ có muốn thử không?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 196: Làm Tiêu lương đệ trở nên xấu xí


Ti Trúc vốn tưởng Thái tử nhất định sẽ ghét bỏ, dù sao đây cũng là ly mà Tiêu lương đệ uống, dính nước bọt của nàng ta trên đó, Thái tử nhất định sẽ ghét bỏ.

Tuy nhiên.Thái tử mở môi mỏng, sắc mặt không đổi, thuận theo động tác Tiêu lương đệ đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ trà sữa trong ly.Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Thế nào?

Ngon không?"

Lạc Thanh Hàn "Ngon lắm."

Thật ra hắn không quen cách uống trà kỳ lạ này, nhưng hắn nhớ lại những gì Tiêu lương đệ nói tối qua.Chia sẻ thức ăn là cách nàng bày tỏ lòng tốt, hắn thích lòng tốt đó, hắn muốn làm nàng vui.Quả nhiên ...Tiêu Hề Hề nhận được xác nhận của hắn, như thể trúng giải thưởng lớn, cực kỳ vui vẻ."

Thần thiếp cũng thấy loại trà sữa này siêu ngon!

Bảo Cầm, đổ bát sữa này vào ấm trà, về sau mỗi ngày ta sẽ uống trà kiểu này."

Bảo Cầm liếc nhìn sắc mặt khó coi của Ti Trúc, cười nói "Vâng."

Tiểu chủ thật lợi hại, trong lúc cười nói đã dễ dàng đạp ngã đối thủ, thủ đoạn và tâm cơ như vậy, quả thật là người sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử phi!Tiêu Hề Hề cầm ly trà sữa ấm, tiếp tục nghe Thái tử kể chuyện trong hồ sơ.Có món ngon, có câu chuyện đặc sắc.Quả là cuộc sống trong mơ của nàng!Bảo Cầm mở nắp ấm trà, từ từ đổ sữa vào.Nhìn cảnh này, Ti Trúc vừa đau lòng vừa khó chịu.Đây là sương mà nàng phải dậy sớm cực khổ hứng từng giọt một, là trà thượng hạng nàng dày công pha nấu, nàng tin nó sẽ được lòng Thái tử.Kết quả chẳng những không được Thái tử để ý, còn để cho Tiêu lương đệ lãng phí công sức của nàng!Nàng không hiểu, bản thân ngoại trừ xuất thân kém một chút, những mặt khác nàng không kém gì Tiêu lương đệ, tại sao Thái tử không để ý tới nàng nhiều hơn?Chẳng lẽ Thái tử thật sự chỉ yêu một mình Tiêu lương đệ?Ti Trúc nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này.Không thể nào!Quạ nào mà chẳng đen, trên đời không có nam nhân nào không yêu mỹ nữ.Nguyên nhân khiến Thái tử không nhìn nàng là vì Tiêu lương đệ đã dùng thủ đoạn mê hoặc.Ánh mắt Ti Trúc đảo qua khuôn mặt của Tiêu lương đệ, nàng phải nghĩ cách làm Tiêu lương đệ trở nên xấu xí.Chỉ cần Tiêu lương đệ xấu xí, dĩ nhiên không thể mê hoặc Thái tử Điện hạ.Thấy đã gần trưa, Ti Trúc thận trọng mở lời, giọng mềm mại ngọt ngào."

Điện hạ, xin hỏi bữa trưa người muốn ăn gì?"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Tùy, thanh đạm chút là được."

Ti Trúc quay sang nhìn Tiêu lương đệ."

Tiểu chủ thì sao?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói "Ta muốn ăn thịt!"

Ti Trúc khẽ mỉm cười "Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Sau khi lui ra ngoài, nụ cười ngọt ngào trên mặt liền biến thành giễu cợt.Nàng khẽ hừ nói "Thích ăn thịt chứ gì?

Vậy cho ngươi ăn đủ, chờ ngươi mập như heo, xem Thái tử Điện hạ còn sủng ái ngươi không?

Sợ là vừa nhìn ngươi sẽ thấy chán ghét."

Bữa trưa hôm nay cực kỳ phong phú, trong hai mươi món, hơn phân nửa là món thịt nhiều mỡ.Ti Trúc không sợ Thái tử phạt, là do Tiêu lương đệ đòi ăn thịt, dù Thái tử không hài lòng, cũng sẽ hướng về phía Tiêu lương đệ.Thấy nhiều món ngon như vậy trước mắt, hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, miệng chảy dãi điên cuồng.Đây là bữa ăn phong phú nhất trong hai ngày qua của nàng!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 197: Không ra thể thống


Như thường lệ, Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một bát cháo và vài món thanh đạm.Hắn đặt bát đũa xuống, Ti Trúc bưng nước sạch cho hắn rửa tay.Ti Trúc nhẹ giọng hỏi "Điện hạ có muốn ngủ trưa không?"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ đáp "Ừ."

"Nô tỳ dọn giường cho người."

Ti Trúc cung kính lui ra ngoài.Bữa trưa hôm nay quá nhiều, phần lớn đều là món thịt nhiều dầu mỡ, tuy sức ăn của Tiêu Hề Hề lớn, nhưng cũng không thể ăn nhiều như vậy, cuối cùng chỉ gắp thịt ăn hết.Nàng nhìn thức ăn còn thừa, che cái bụng đang phình to của mình, chỉ hận bản thân không có hai dạ dày!Vì ăn quá nhiều, nàng bị nấc cụt.Nàng không thể ngừng cơn nấc cụt.Lạc Thanh Hàn nói "Gọi thái y tới xem thử đi."

Tiêu Hề Hề phất tay "Không cần, thần thiếp có một bí quyết chữa nấc cụt."

"Bí quyết gì?"

"Lát nữa nói với người ...

ức!"

Tiêu Hề Hề đứng dậy, tự giác đi theo Thái tử.Thái tử cũng không ngăn nàng, để nàng theo hắn về tẩm điện.Trong tẩm điện, Ti Trúc đã trải sẵn chăn, nàng đang quỳ trên đất, thấy Thái tử và Tiêu lương đệ đi tới, nàng nâng nửa người trên, cúi đầu hành lễ "Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn phất tay, bảo nàng ra ngoài.Ti Trúc lặng lẽ rời khỏi tẩm điện.Nhưng nàng không đi xa mà đứng ở cửa.Ở ngoài cửa còn có Bảo Cầm và hai tiểu cung nữ khác.Bảo Cầm nhớ lại chuyện Tiêu lương đệ dặn tối qua, nàng đoán Tiêu lương đệ trong thời gian ngắn sẽ không thức dậy, nên nàng đi thẳng đến phòng bếp nhỏ, nấu canh gà cho Thường công công.Ti Trúc vểnh tai lên, muốn thử nghe tiếng động trong tẩm điện.Nàng ở rất gần cửa, thoáng nghe thấy giọng nói ngắt quãng không rõ ràng.Thái tử "Nàng như vậy ... không ra thể thống ..."

Tiêu lương đệ "Một lát sẽ hết ..."

Thái tử "Xuống mau ..."

Tiêu lương đệ "Đừng ... a ...

Điện hạ xấu quá đi ..."......Tiếng nói phía sau dần nhỏ lại.Ti Trúc cẩn thận nghe hồi lâu, cũng không nghe thấy gì nữa, nên chỉ đành thôi.Trong lòng thầm mắng Tiêu lương đệ không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt dụ dỗ Thái tử làm chuyện như vậy!Hơn nữa Thái tử còn đang bệnh, là lúc cần nghỉ ngơi, Tiêu lương đệ vì muốn cầu ân sủng mà mặc kệ sức khỏe của Thái tử, đúng là không biết liêm sỉ!Ti Trúc muốn bẩm báo chuyện này với Tần hoàng hậu, nhờ Tần hoàng hậu ra mặt xử lý Tiêu lương đệ.Nhưng sau khi nghĩ lại, bèn tạm thời gạt bỏ ý định đó.Với tính tình của Tần hoàng hậu, nhất định không thích nhúng tay vào chuyện vặt vãnh này, ngược lại đến lúc đó còn chê nàng vô dụng.Ti Trúc suy nghĩ một lúc, tạm thời án binh bất động, dù sao cũng sắp tổ chức tiệc Quần Phương, khi đó Tần hoàng hậu sẽ chọn Thái tử phi cho Thái tử.Nếu không có gì ngoài ý muốn, Thái tử phi sẽ được chọn từ trong các cô nương Tần gia, mà nàng lại là con cháu Tần gia, nàng và Thái tử phi là người một phe.Lúc Thái tử phi tiếp quản Đông cung, Ti Trúc sẽ cáo trạng với Thái tử phi, khi đó Thái tử phi sẽ trực tiếp xử lý Tiêu lương đệ.Như vậy, nàng chẳng những loại bỏ hòn đá cản đường Tiêu lương đệ, còn giúp Thái tử phi lập uy ở Đông cung, một mũi tên trúng hai đích!Ti Trúc hạ quyết tâm, tâm tình rất tốt, khóe miệng bất giác nhếch lên.Điều nàng cần làm bây giờ là cho Tiêu lương đệ ăn thật nhiều, để Tiêu lương đệ mập lên.Khi Tiêu lương đệ thành con heo mập, chắc chắn sẽ bị Thái tử ghét bỏ, Thái tử phi sẽ dễ dàng ra tay với Tiêu lương đệ hơn.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 198: Thần thiếp ngày càng thích người hơn rồi!


Trong tẩm điện.

Sắc mặt Thái tử Điện hạ lúc này không thể diễn tả."

Nàng cứ phải dùng cách này chữa nấc cụt à?"

Tiêu Hề Hề chống hai tay xuống đất, đầu hướng xuống, chân hướng lên, bày ra tư thế trồng cây chuối.Nàng mặc một áo trong tay hẹp màu hồng ở trên, quần lụa rộng cùng màu ở dưới, đôi tất trắng đến mắt cá chân.Dưới tác dụng của trọng lực, ống quần tuột xuống đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn thon thả.Nàng tự tin nói "Làm thế này sẽ không nấc cụt nữa, trước kia thần thiếp thử rồi, rất hiệu quả."

Lạc Thanh Hàn "Nàng như vậy, thật không ra thể thống gì."

Tiêu Hề Hề "Dù sao ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai nhìn thấy, không sao, nếu người buồn ngủ thì ngủ trước đi, thần thiếp một lát nữa sẽ hết thôi."

"Nàng bỏ chân xuống mau, ta sai người gọi thái y chữa nấc cụt cho nàng."

"Đừng, gọi thái y quá phiền phức, đi tới đi lui lãng phí bao nhiêu thời gian, thần thiếp làm thế này sẽ chữa nấc cụt nhanh hơn, không tin người nhìn đi."

Lạc Thanh Hàn không chịu được nữa, đứng dậy đi tới, bắt lấy bàn chân nhỏ của nàng, cách một lớp tất gãi lòng bàn chân của nàng."

A!"

Tiêu Hề Hề bị dọa sợ, cả người run lên, ngã sang một bên.Lạc Thanh Hàn bắt được nàng.Nàng dựa vào lòng hắn, dùng sức rụt chân lại, lấy tay che miệng, cố không cười thành tiếng, nhưng hai vai vẫn không kìm được run lên bần bật.Qua hồi lâu, giọng nàng run run thốt ra một câu."

Điện hạ xấu quá đi ~"Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân trong lòng.Lúc này nàng thả lỏng miệng không cười nữa, nhưng khóe mắt vẫn hơi ửng đỏ, đó là phản ứng sinh lý khi nàng muốn cười mà phải cố nhịn cười.Khuôn mặt trắng nõn thanh tú hơi ửng hồng, chóp mũi nhỏ lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt hạnh ngấn nước trong veo, lấp lánh sáng ngời.Mái tóc đen dài xõa trên đất, vướng vào y phục của hắn.Có lẽ vì không khí lúc này quá tốt, tâm trí Lạc Thanh Hàn nhất thời xuất thần.Hắn bất giác cúi đầu, đến gần Tiêu Hề Hề.Đúng lúc này.Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Hề Hề hơi hé mở, nàng nấc rõ to!Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề che ngực, nhăn mặt nói "Sao vẫn còn nấc cụt?

Lẽ nào trồng cây chuối không đủ lâu?"

Lạc Thanh Hàn không muốn nàng trồng cây chuối, hắn thuận theo tư thế này bế nàng lên giường.

Hắn vừa buông tay, nàng liền cuộn vào trong chăn.Nàng cuộn mình trong chăn, chỉ lộ cái đầu, rồi nấc một tiếng.Lạc Thanh Hàn hỏi "Muốn uống nước ấm không?"

Tiêu Hề Hề thấy cũng được.Nàng tưởng Thái tử sẽ sai người vào rót một ly nước ấm, nào ngờ hắn lại hạ mình chủ động rót, còn đích thân bưng tới cho nàng.Tiêu Hề Hề hai tay nhận ly nước, vô cùng cảm động."

Điện hạ đẹp người đẹp nết, thần thiếp ngày càng thích người hơn rồi!"

Nàng uống một hơi hết nước ấm.Lạc Thanh Hàn cầm ly, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.Hắn cởi áo ngoài, nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người.Vừa nhắm mắt, hắn lại nghe nữ nhân bên cạnh nấc cụt.Tiêu Hề Hề đáng thương nói "Xin lỗi, thần thiếp làm ồn tới người rồi, thần thiếp đến chỗ khác ngủ trưa vậy."

Nàng định đứng dậy thì Thái tử ôm lấy nàng.Hắn kéo nàng vào lòng, tay phải vỗ nhẹ lưng nàng.Vì là lần đầu tiên làm, nên động tác của Thái tử hơi vụng về cứng ngắc.
 
Back
Top Bottom