Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 179: Cậy sủng mà kiêu


Liễu Nhứ đau lòng an ủi nói "Nương nương, người đừng buồn, có lẽ Thái tử Điện hạ đang bận thật, chúng ta về trước đi, ngày mai lại tới."

Bạch trắc phi chậm rãi lắc đầu "Ta không về, ta sẽ ở đây chờ, ta không tin Thái tử tuyệt tình như vậy."

Nàng thích Thái tử đã rất lâu, Thái tử cũng từng đối xử dịu dàng với nàng.Giữa họ thật sự có tình cảm mà.Thái tử chỉ thấy mới mẻ, tạm thời bị Tiêu lương đệ thu hút mà thôi.Nếu bây giờ nàng đi, Thái tử có thể sẽ hoàn toàn quên mất nàng, nàng phải ở đây đợi Thái tử hồi tâm.Liễu Nhứ khuyên vài câu, thấy nàng cố chấp không muốn về, chỉ đành ở lại với nàng.Tiểu thái giám không ngờ Bạch trắc phi cố chấp như vậy, lại không thể cưỡng ép đuổi đi, chỉ đành mặc nàng.Chẳng biết có phải vì có Tiêu lương đệ bên cạnh hay không, Lạc Thanh Hàn cảm thấy tốc độ xử lý công vụ hôm nay cực kỳ nhanh, chớp mắt đã phê duyệt xong hồ sơ chất chồng trên bàn.Làm hắn có hơi chưa thỏa mãn.Trước kia, hắn một mình phê duyệt công văn, vì một mình trong môi trường yên tĩnh sẽ dễ dàng tập trung hơn, nhưng vừa rồi cảm giác hắn và Tiêu lương đệ cùng nhau phê duyệt hồ sơ cũng không tệ.Đặc biệt là khi hai mắt sáng ngời của nàng nhìn hắn, tâm trạng của hắn tốt hơn một cách khó hiểu, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều.Tuệ Tương mang nước ấm đến, quỳ trước mặt Thái tử.Lạc Thanh Hàn rửa tay, hỏi "Đã đến giờ Ngọ chưa?"

Tuệ Tương cung kính trả lời "Vừa qua giờ Ngọ."

"Dùng bữa thôi."

"Vâng."

Nghe hấy hai từ dùng bữa, Tiêu Hề Hề lập tức vểnh tai lên, hưng phấn hỏi "Trưa nay ăn gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Nàng muốn ăn gì?"

"Thần thiếp muốn ăn thịt!"

Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp trả lời, Tuệ Tương đã cau mày nói "Thái tử Điện hạ còn đang bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, thái y nói nên ăn uống thanh đạm, ít ăn mặn."

Chuyện gì Tiêu Hề Hề cũng có thể nhượng bộ, ngoại trừ chuyện ăn uống."

Thái y nói ít ăn, chứ không phải không được ăn, hơn nữa Thái tử Điện hạ mỗi bữa có hai mươi món, ta chỉ cần hai món thịt là được rồi, đâu có cản trở Thái tử Điện hạ dùng bữa."

Tuệ Tương cau mày càng chặt "Đây không phải vấn đề có mấy món, mà là thái độ của người, người tới đây là để hầu hạ Thái tử Điện hạ, chuyện gì cũng phải đặt Thái tử Điện hạ lên hàng đầu, người không thể vì thỏa mãn cơn thèm ăn của mình mà coi thường sức khỏe của Thái tử."

Tiêu Hề Hề trừng mắt giận dữ nhìn nàng.Tuệ Tương không nhượng bộ "Xin tiểu chủ nhớ thân phận của mình, đừng cậy sủng mà kiêu."

"Ta cứ cậy sủng mà kiêu đấy!"

Nói xong, Tiêu Hề Hề nhào vào lòng Thái tử, ôm hắn bắt đầu làm nũng."

Điện hạ, thần thiếp muốn ăn thịt, muốn ăn thịt mà ~"Lạc Thanh Hàn "......"

Thái tử mặt không biểu cảm đẩy nữ nhân trong lòng ra ngoài."

Ta còn đang bệnh, nàng đừng lại gần, tránh lây bệnh cho nàng."

Tiêu Hề Hề ôm hắn không buông, đầu nàng lắc qua lắc lại trong lòng hắn."

Ăn thịt ăn thịt, thần thiếp muốn ăn thịt ~"Lạc Thanh Hàn không đẩy nàng ra được, chỉ đành nhìn Tuệ Tương, mặt không biểu cảm nói "Đi chuẩn bị hai món thịt."

Tuệ Tương không đồng ý "Điện hạ, hiện giờ người nên ăn thanh đạm, ít ăn mặn thì tốt hơn."

"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi."

Tuệ Tương hết cách, chỉ đành làm theo lệnh của Thái tử, bất mãn của nàng với Tiêu lương đệ ngày càng tăng.Nàng vào cung đã nhiều năm, chưa từng thấy phi tần nào không biết phép tắc như Tiêu lương đệ!Đây chính là điểm bất lợi khi không có Thái tử phi, nếu có Thái tử phi, Đông cung há có thể dung túng cho một nữ nhân như Tiêu lương đệ ỷ được sủng ái mà làm xằng làm bậy?
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 180: Thái tử là của nàng


Tiêu Hề Hề được ăn món thịt ngon mà nàng luôn nhớ mong.

Một dĩa thịt kho tàu, một dĩa thịt dê xào hành.Nàng ăn no nê, cảm khái từ tận đáy lòng "Ngày tháng có thịt ăn tốt đẹp quá đi mất!Vì Lạc Thanh Hàn bệnh, chỉ có thể ăn cháo, món ăn đều là đồ chay thanh đạm.Lúc đầu hắn không có khẩu vị, nhưng thấy Tiêu lương đệ ăn ngon lành, hắn không kìm được mà ăn thêm nửa bát cháo.Dường như mỗi lần hắn ăn cùng nàng, khẩu vị của hắn lại tốt hơn.Sự thỏa mãn và hạnh phúc khi có thể ăn những món ngon trên người nàng có thể lan sang người khác.Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Hề Hề bắt đầu buồn ngủ, nàng ghét đoạn đường về phòng khách quá dài, trực tiếp ngã xuống giường của Lạc Thanh Hàn.Lúc này, cửa bị gõ nhẹ.Lạc Thanh Hàn "Chuyện gì?"

Giọng của Tuệ Tương vọng qua cửa."

Thái tử Điện hạ, Bạch trắc phi còn đứng bên ngoài, người thật sự không muốn gặp một lần sao?

Trước giờ Bạch trắc phi sức khỏe không tốt, nếu cứ đứng như vậy, sợ là không chịu nổi nữa."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng bật ra hai chữ."

Không gặp."

Tuệ Tương không ngờ Thái tử lại tuyệt tình như vậy, không khỏi cau mày.So với Tiêu lương đệ ham ăn lười biếng cậy sủng mà kiêu, Bạch trắc phi càng hiền lương thục đức, nữ nhân như vậy mới xứng với Thái tử.Nhưng Thái tử Điện hạ lại thiên vị Tiêu lương đệ, làm Tuệ Tương thật sự không hiểu nổi.Nàng cảm thấy bản thân là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, có bổn phận phải nhắc nhở Thái tử."

Điện hạ, Bạch trắc phi dù sao cũng là con gái của Thái phó, người lạnh nhạt với Bạch trắc phi như vậy, nếu truyền ra ngoài sợ là Thái phó sẽ không vui."

Lạc Thanh Hàn "Thế thì đã sao?"

Tuệ Tương nghẹn họng.Lạc Thanh Hàn "Đừng đến làm phiền ta nghỉ ngơi."

Cách một cánh cửa, Tuệ Tương vẫn cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ lời của Thái tử.Nàng sợ tới mức tim run rẩy cả lên, không dám nói thêm lời nào, cuống quýt rời đi.Ngoài điện Lân Đức, Bạch trắc phi và Liễu Nhứ vẫn chưa đi.Họ đã đứng suốt hai canh giờ, bắp chân tê rần run rẩy, sắp không đứng vững.Bạch trắc phi từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như vậy.Nàng cắn răng, nàng vì Thái tử làm đến bước này, nàng không tin Thái tử không động lòng!Thấy Tuệ Tương đi ra, ánh mắt Bạch trắc phi hơi sáng lên, nàng tiến lên một bước, gấp gáp hỏi."

Thái tử Điện hạ đâu?

Ngài ấy có muốn gặp ta không?"

Tuệ Tương nói "Nương nương, người mau về đi, Thái tử Điện hạ đang ngủ trưa với Tiêu lương đệ, không rảnh gặp người."

Sắc mặt Bạch trắc phi tái nhợt như gặp phải đả kích, không tin được hỏi."

Ta đợi lâu như vậy, Điện hạ vẫn không muốn gặp ta?"

"Ngài ấy sao tuyệt tình với ta như vậy?

Chuyện này không thể nào, Điện hạ không thể tuyệt tình như vậy, nhất định là có người xúi giục!

Có phải Tiêu lương đệ nói xấu ta không?

Nhất định là do nàng ta, chỉ nàng ta mới có thể làm ra chuyện như vậy!

Nói ta biết, có phải nàng ta không?"

Tuệ Tương tỏ ra đồng tình "Dù Tiêu lương đệ có nói gì đó thật, cũng nằm ngoài quyền hạn của nô tỳ, xin người về cho, đừng chọc giận Thái tử nữa."

Lời của Tuệ Tương khẳng định suy đoán của Bạch trắc phi.Ai oán và ghen tị trong lòng Bạch trắc phi lập tức hóa thành thù hận.Nàng chuyển toàn bộ thù hận của mình sang Tiêu lương đệ.Là tại Tiêu lương đệ đâm chọt trước mặt Thái tử, mới làm nàng bị Thái tử Điện hạ ghét bỏ.Nàng tuyệt đối không tha cho Tiêu lương đệ.Thái tử là của nàng, là của riêng nàng!Không ai có thể đoạt đi!Bạch trắc phi hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm điện Lân Đức lần cuối, Liễu Nhứ dìu nàng ngồi lên kiệu, trở về điện Ngọc Liên.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 181: Không biết phép tắc


Nửa giờ sau, Lạc Thanh Hàn ngủ trưa dậy.

Tuệ Tương mở cửa, dẫn hai cung nữ bước vào, cẩn thận hầu hạ Thái tử rửa mặt thay y phục.Tuệ Tương thoáng nhìn Tiêu lương đệ vẫn còn đang ngủ, không khỏi cau mày "Tiểu chủ sao vẫn còn ngủ?"

Theo lý mà nói, Thái tử rời giường, phi tần nhất định phải dậy hầu hạ Thái tử thay y phục, nhưng Tiêu lương đệ vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không có y thức dậy, không biết phép tắc quá rồi!Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói "Để nàng ngủ, cứ mặc nàng."

Tuệ Tương nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng khuyên."

Người là Thái tử, muốn sủng ái phi tần nào là tự do của người, nô tỳ không có quyền can thiệp, nhưng nô tỳ thật sự chịu không nổi nữa!

Tiêu lương đệ ham ăn lười biếng, không biết phép tắc, cậy sủng mà kiêu, quan trọng nhất là, nàng không hề quan tâm người, chỉ lo hưởng thụ của bản thân.

Điện hạ, phi tần như vậy không đáng để người tốt với nàng!"

Bảo Cầm đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, tim đập thình thịch, thầm kêu không ổn, Tuệ Tương thế mà lại mách lẻo với Thái tử!Ai cũng biết Tuệ Tương là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, lúc Thái tử còn là Tam hoàng tử, nàng đã theo hầu bên cạnh, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn.Nàng nhất định có vị trí không nhỏ trong lòng Thái tử, nếu Thái tử thật sự nghe lời nàng, xử lý Tiêu lương đệ thì phải làm sao đây?Bảo Cầm thận trọng thò đầu vào thăm dò, lại thấy đương sự Tiêu lương đệ còn đang ngủ say!Bảo Cầm lo lắng nhảy dựng lên.Người ta đã cáo trạng tới trước mặt Thái tử rồi, tiểu chủ sao vẫn còn ngủ vậy chứ?!Tiểu chủ mau dậy đi!Tiêu Hề Hề trở mình, chẹp chẹp miệng hai lần, như thể nàng đang mơ thấy món ngon gì đó, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc.Nàng không phát giác mọi thứ xung quanh.Tuệ Tương nói xong, bèn đợi Thái tử phản ứng.Nàng vẫn rất tự tin vào bản thân.Dù sao nàng đã theo Thái tử nhiều năm, vẫn luôn một mực trung thành với Thái tử, lời nàng vừa nói đều là vì Thái tử, Thái tử nên nghe theo.Lạc Thanh Hàn dang rộng hai tay, để cung nữ giúp hắn mặc y phục.Hắn bình tĩnh nói "Ta nhớ, ba năm trước ngươi được phân đến cạnh ta phải không?"

Tuệ Tương gật đầu "Vâng."

"Trước đó, ngươi làm việc ở đâu?"

"Điện Tiêu Phòng."

Lạc Thanh Hàn "Thì ra ngươi là người bên cạnh mẫu hậu."

Tuệ Tương vội bày tỏ lòng thành "Sau khi nô tỳ được phân đến bên cạnh Thái tử, chính là người của Thái tử Điện hạ, nô tỳ một lòng trung thành với Điện hạ, tuyệt không hai lòng!"

Lạc Thanh Hàn nói không nhanh không chậm, nhưng có một cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến người ta khó thở."

Ngươi là do mẫu hậu dạy bảo, ta đương nhiên tin ngươi trung thành, nhưng người hầu của ta, không chỉ cần trung thành, còn cần có đầu óc.

Tiêu lương đệ là sủng phi của ta, cả ta cũng không muốn nặng lời với nàng, ngươi dựa vào đâu mà khoa chân múa tay với nàng?

Lẽ nào, ngươi cho rằng địa vị của mình cao hơn Tiêu lương đệ?"

Sắc mặt Tuệ Tương thay đổi rõ rệt, vội quỳ sụp xuống."

Nô tỳ cũng vì muốn tốt cho Điện hạ, nếu Điện hạ không thích nô tỳ nói như vậy, sau này nô tỳ không nói nữa, xin Điện hạ thứ tội!"

Hai tiểu cung nữ bên cạnh vẫn đang mặc y phục cho Thái tử giật mình, không tự chủ được dừng lại.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn Tuệ Tương quỳ trên đất, ánh mắt lạnh băng "Ta không cần một nô tỳ không biết phép tắc như ngươi ở bên cạnh."

Sắc mặt Tuệ Tương đột nhiên tái nhợt.Cả người nàng run rẩy, không thể tin hỏi."

Điện hạ, người muốn đuổi nô tỳ đi sao?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 182: Nàng không muốn chết


Lạc Thanh Hàn không để ý câu hỏi của nàng, lạnh lùng nói "Người đâu, đưa cô ta về điện Tiêu Phòng."

Tức thì hai thái giám bước vào, một trái một phải nắm cánh tay Tuệ Tương, kéo người ra ngoài.Tuệ Tương vùng vẫy hét lên "Không, Điện hạ đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ sau này không dám nữa, cầu xin người tha cho nô tỳ!"

Nàng biết rõ tính tình của Tần hoàng hậu, nếu nàng bị Thái tử đuổi về, Tần hoàng hậu nhất định sẽ giết nàng.Nàng không muốn chết!Nàng vừa khóc vừa nói "Nô tỳ hầu hạ người hơn ba năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, xin người nể tình ngày trước, tha cho nô tỳ lần này đi!"

Lạc Thanh Hàn cau mày "Ồn ào quá, cắt lưỡi cô ta, rồi đưa về điện Tiêu Phòng, nếu mẫu hậu hỏi, thì nói Tuệ Tương nói lời không nên nói, phá hỏng phép tắc."

Hai tiểu hái giám cung kính đáp vâng.Họ bịt miệng Tuệ Tương, thô bạo kéo ra ngoài.Hai tiểu cung nữ quỳ rạp trên đất, run rẩy không dám thở mạnh.Tiêu lương đệ vẫn đang ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.Lúc này, một tiểu thái giám quỳ ở cửa, cung kính nói."

Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, tiểu quận vương cầu kiến."

Lạc Thanh Hàn triệu kiến Nhiếp Trường Bình trong phòng trà.Trong phòng trà, ngoài trà còn có bàn cờ.Nhiếp Trường Bình không thích đánh cờ cho lắm, đặc biệt không thích đánh cờ với Thái tử, mỗi lần đánh cờ y đều thua.Nhưng y lại không dám từ chối, đành cắn răng ngồi xuống bên bàn cờ.Thở dài trong lòng, hôm nay mình lại bị ngược rồi.Y cầm một quân trắng tùy ý đặt lên bàn cờ, tán chuyện nói "Vừa rồi ta thấy Tuệ Tương bị kéo ra ngoài, ta nhớ Tuệ Tương là đại cung nữ do Hoàng hậu nương nương ban cho người, người cứ thế mà đuổi người ta đi, không sợ đắc tội Hoàng hậu nương nương à?"

Lạc Thanh Hàn thấy cổ họng khó chịu, hắn cầm tách trà, nhấp một ngụm trà hoa cúc, đợi cổ họng thoải mái hơn mới chậm rãi mở miệng."

Chỉ là một nô tỳ, mẫu hậu sẽ không để tâm chuyện nhỏ này."

Hắn cầm một quân đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.Quân cờ đặt lên bàn cờ sẽ phát ra tiếng cạch khe khẽ.Nhiếp Trường Bình nửa đùa nửa thật nói "Ta còn tưởng người báo thù chuyện Thường công công bị đánh."

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Chuyện lúc trước người căn dặn, ta đã làm xong rồi, kế đó chúng ta chỉ cần an tĩnh chờ đợi là được."

"Ừm."......Thái tử đi, Bảo Cầm liền chui vào phòng ngủ."

Tiểu chủ, dậy đi!"

Tiêu Hề Hề mở đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngẩn hỏi "Sao vậy?

Vẫn chưa đến giờ ăn tối mà?"

Bảo Cầm bất lực, tiểu chủ nhà nàng chỉ nhớ mỗi chuyện ăn."

Bữa tối còn sớm lắm, người mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!"

Tiêu Hề Hề dụi mắt "Xảy ra chuyện gì?"

"Tuệ Tương vừa rồi chọc giận Thái tử Điện hạ, bị cắt lưỡi, rồi đuổi về điện Tiêu Phòng!

Trước đó người nói nàng ta gặp họa đổ máu, đã thành sự thật rồi, người đoán đúng quá trời!"

Tiêu Hề Hề "Ừ."

Bảo Cầm "Phản ứng của người sao bình tĩnh quá vậy?

Người không tò mò tại sao Thái tử phạt Tuệ Tương à?"

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Không phải em mới nói đó à?

Vì nàng ta chọc giận Thái tử Điện hạ."

"Quan trọng là tại sao nàng ta chọc giận Thái tử Điện hạ ấy, người không muốn biết nguyên nhân sao?"

Tiêu Hề Hề còn chưa kịp mở miệng, Bảo Cầm đã nhanh chóng nói."

Người không cần nói, nô tỳ biết người nhất định muốn biết nguyên nhân!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 183: Sở thích ngược đời


"Nô tỳ nói người biết, là vì Tuệ Tương cố ý nói xấu người ở trước mặt Thái tử, Thái tử rất tức giận, cho nên nghiêm khắc phạt Tuệ Tương.

Thái tử Điện hạ thật sự sủng ái người đó, không cho phép người khác nói xấu người, người có phải cảm động lắm không?

Người không cần nói, người nhất định rất cảm động, nếu cảm động như thế, mau đứng dậy đi hầu hạ Thái tử Điện hạ đi!"

Tiêu Hề Hề "......"

Ta chưa nói gì hết mà.Nàng ngã ra sau "Ta còn chưa ngủ đủ, chẳng muốn đi đâu."

Bảo Cầm kéo nàng "Người ngủ hơn một canh giờ rồi, người không thể ngủ nữa, đây là điện Lân Đức, không phải điện Thanh Ca chúng ta, người ngủ lâu quá sẽ có người đàm tiếu."

Tiêu Hề Hề không còn sức nói "Vậy cứ để bọn họ nói đi."

Bảo Cầm cả giận "Cứ thế này thì làm sao tranh ngôi vị Thái tử phi?"

"Ta chưa từng nghĩ đến chuyện tranh ngôi vị Thái tử phi."

Bảo Cầm nhắc nhở "Nếu người không làm Thái tử phi, Thái tử chỉ đành cưới người khác làm Thái tử phi, nếu người khác làm Thái tử phi thì mấy gà vịt heo ngỗng người nuôi sẽ ra sao?

Ai sẽ bảo vệ chúng đây?"

"Yên tâm đi, ta thuyết phục Thái tử Điện hạ rồi, trong thời gian ngắn ngài ấy sẽ không cưới Thái tử phi."

Bảo Cầm lòng như lửa đốt "Dù bây giờ ngài ấy không cưới, tương lai thì sao?

Ngài ấy không thể cứ như vậy, người phải tính toán cho tương lai chứ!"

Tiêu Hề Hề an ủi "Không sao, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm."**Vốn câu gốc là 车到山前必有路 船到桥头自然直 (xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên xuôi dòng) là một câu tục ngữ khuyên người ta chuyện đâu còn có đó.

Mà chị Tiêu lại đổi chữ 直 (thẳng, xuôi dòng) thành 沉 (chìm)."

Tự ... tự nhiên chìm?"

"Phải đó, hôm nay không chìm, ngày mai chìm, thế nào cũng sẽ chìm, chi bằng ngủ một giấc trước."

Bảo Cầm bị mấy triết lý vô bổ của Tiêu Hề Hề làm chóng mặt, đầu óc có hơi mơ màng.Tiêu Hề Hề nhân cơ hội ngã xuống giường, thuận tay kéo chăn đắp lên.Thấy nàng lại muốn ngủ, Bảo Cầm vội nói "Còn có một chuyện cần tiểu chủ giúp!"

"Hửm?"

"Nô tỳ mới phát hiện trong điện Lân Đức cũng có một phòng bếp nhỏ, nhưng nô tỳ không được tùy tiện vào đó, người muốn ăn ngon thì phải nói một tiếng với Thái tử Điện hạ, xin Điện hạ cho phép nô tỳ sử dụng phòng bếp nhỏ."

Chuyện này có liên quan đến vấn đề ăn uống trong nửa tháng tới, Tiêu Hề Hề vô cùng coi trọng.Nàng lập tức ngồi thẳng người "Ta lập tức đi tìm Thái tử!"

Bảo Cầm hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, sau khi dò hỏi Thái tử ở đâu, hai người đi thẳng đến phòng trà.Họ vừa đến cửa phòng trà, đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Nhiếp Trường Bình bên trong."

Không đánh nữa, không đánh nữa!

Lúc nào ta cũng thua, không vui gì hết!"

Lạc Thanh Hàn nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói "Là vì ngươi đánh cờ quá kém, cần phải khổ luyện."

Tiêu Hề Hề bước vào."

Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống "Nàng cuối cùng cũng dậy rồi."

Nếu là phi tần khác, chắc chắn sẽ xấu hổ khi nghe vậy, nhưng Tiêu Hề Hề hoàn toàn không hề xấu hổ.Nàng nói "Thần thiếp có chuyện muốn bàn với người."

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi nói.Nhiếp Trường Bình nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tây, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi ra tò mò bị đè nén sâu trong lòng."

Tiêu Tây, sao người lại mặc nữ trang?

Thái tử ép ngươi mặc như vậy sao?

Hay là ngươi có tật xấu gì không thể để người khác biết?"

Tiêu Hề Hề ngẩn người một lúc mới hiểu tại sao y hỏi như vậy.Nàng bất đắc dĩ thở dài "Đương nhiên là Thái tử Điện hạ ép ta mặc như vậy, sở thích ngược đời của ngài ấy thật làm người khác phiền não mà, nhưng ta phải làm sao chứ?

Chỉ có thể mỉm cười phối hợp với ngài ấy thôi."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nhiếp Trường Bình nhìn Thái tử như nhìn một tên biến thái.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 184: Trải nghiệm cực kỳ tồi tệ!


Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi nói "Tiêu Tây vốn là nữ, nàng là đích trưởng nữ của phủ Trung Võ tướng quân, cũng là Lương đệ của ta."

Nhiếp Trường Bình nửa tin nửa ngờ nói "Điện hạ lẽ nào vì muốn che đậy sở thích ngược đời của mình mà cố ý lừa ta hả?"

Lạc Thanh Hàn bắt đầu cười lạnh.Da đầu Nhiếp Trường Bình tê dại, vội xin tha "Ta tin, ta tin!

Ta chỉ nói đùa thôi mà!"

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề."

Nàng còn nói bậy, sau này chỉ có thể ăn chay."

Tiêu Hề Hề hèn vội "Thần thiếp không dám nữa."

"Nàng đến tìm ta có chuyện gì?"

Tiêu Hề Hề nói chuyện mượn phòng bếp nhỏ.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Chuyện nhỏ này nàng tự mình quyết định là được rồi."

Tiêu Hề Hề cười tươi như hoa "Đa tạ Điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn "Đừng chỉ đa tạ bằng miệng, làm gì đó thiết thực hơn đi."

Tiêu Hề Hề lập tức che túi tiền "Thần thiếp không có tiền."

"Không cần tiền của nàng."

Tiêu Hề Hề xoay người che ngực "Thần thiếp bán nghệ không bán thân."

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Nàng vốn là nữ nhân của ta, bán thân hay không có khác gì sao?"

Tiêu Hề Hề nghĩ lại thấy cũng phải, đành bỏ tay xuống, xấu hổ nói "Thần thiếp bán thân không bán nghệ."

Lạc Thanh Hàn không nhịn nữa, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn non nớt của nàng, nhéo xong rồi nói."

Nàng tài nghệ kinh người, ta không có phúc hưởng thụ, nàng cùng ta đánh một ván cờ."

Nghe vậy, Nhiếp Trường Bình như được đại xá lập tức nhường ghế cho Tiêu lương đệ.Y cuối cùng không phải bị Thái tử ngược đãi nữa!Tiêu Hề Hề nhìn bàn cờ trước mặt "Chơi cờ vây hả?"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng biết không?"

"Biết thì có biết một chút."

Trước đây ở sư môn, nàng cũng từng đánh cờ với sư phụ và các sư huynh đệ.Đành chịu, trên núi quá ít trò giải trí, để giết thời gian, họ thường tụ tập đánh cờ với nhau, sau đó Tiêu Hề Hề bày ra trò mạt chược và bài bạc, sư phụ và các sư huynh đệ bắt đầu đam mê cờ bạc, không thể thoát ra.Mỗi lần thấy dáng vẻ sư phụ tiên phong đạo cốt của mình hưng phấn chơi mạt chược, nàng cảm giác như kênh truyền hình bị xáo trộn."

Quân trắng đi trước, nàng đi trước đi."

Tiếng của Thái tử kéo suy nghĩ của nàng về thực tại.Nàng cầm một quân trắng, tùy tiện tìm một vị trí vừa mắt đặt xuống.Quân đen của Lạc Thanh Hàn theo sát phía sau.Sau mười mấy lần đan xen, quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, thế cục càng trở nên phức tạp.Tốc độ đặt cờ của Lạc Thanh Hàn dần chậm lại.Hắn quan sát thế cục rất tốt, mỗi khi đánh cờ hắn luôn nhìn toàn cục, vị trí từng quân cờ luôn cân nhắc kỹ càng.

Có thể giai đoạn đầu hắn sẽ ở thế bất lợi, nhưng ở giai đoạn giữa và cuối, sự bố trí cẩn thận trước đó của hắn sẽ phát huy tác dụng, khi đối phương nhận ra, thì đã rơi vào bẫy của hắn, cuối cùng chỉ đành mặc hắn chém giết.Đây là cách Nhiếp Trường Bình thua hắn.Rõ ràng lúc bắt đầu Nhiếp Trường Bình đều chiếm thế thượng phong, nhưng đến cuối cùng y toàn bị Thái tử lật ngược ván cờ, thua một cách triệt để.Kiểu thua khi nhìn thấy hy vọng rồi bị tát chết này còn bực bội hơn là thua từ đầu đến cuối.Cho nên Nhiếp Trường Bình không thích đánh cờ với Thái tử, trải nghiệm cực kỳ tồi tệ!Thái tử lúc này vẫn ngồi đoan chính, dù đang bệnh nhưng tư thế vẫn ngay thẳng, như hàn mai cao ngạo trong tuyết, lại như vầng trăng cô độc giữa đêm đông.Hắn nhìn ván cờ trước mặt, con ngươi đen trầm lắng sâu thẳm.Hồi lâu sau, hắn mới đặt quân đen trong tay xuống bàn cờ.Ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.Đầu ngón tay trắng lạnh đối lập hoàn toàn với quân đen.Giống như bức tranh thủy mặc được tô màu sắc, vô tình thu hút chú ý của người khác.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 185: Tài vận dồi dào


Ban đầu Tiêu Hề Hề còn ngồi thẳng, chẳng mấy chốc không ngồi ngay được nữa.

Nàng duỗi duỗi tay, sau đó duỗi duỗi chân, cuối cùng dựa người vào mép bàn như người không xương, cả người toát ra mùi cá muối lười biếng.Tay trái chống cằm, tay phải cầm quân trắng, không chút nghĩ ngợi, tùy ý liếc nhìn thế cờ, rồi đặt quân trắng xuống.Nàng luôn chơi cờ như vậy, không suy nghĩ nước đi này sẽ ảnh hưởng thế nào đến cục diện tiếp theo, nàng chỉ dựa vào trực giác của mình.Trước kia ở trên núi, lúc nàng đánh cờ với sư phụ và các sư huynh đệ, nàng cũng như vậy, toàn dựa vào trực giác.Bẫy gì đó kỹ thuật gì đó, với nàng chỉ như gió thoảng mây bay.Dù kiểu chơi của nàng không theo lẽ thường, không thể đảm bảo nàng có thể thắng mọi ván cờ, nhưng luôn có thể khiến đối thủ dốc hết tâm tư sức lực.Thế nên sư phụ và các sư huynh đệ không thích đánh cờ với nàng lắm.Chẳng vì gì khác, trải nghiệm cực kỳ tồi tệ!Thế cục trên bàn cờ đã bước vào giai đoạn căng thẳng, tiếp theo là thời khắc mấu chốt quyết định thắng thua.Cả Nhiếp Trường Bình ngồi xem kịch hay cũng không khỏi căng thẳng.Y nhìn bàn cờ không chớp mắt, muốn xem cuối cùng ai sẽ thắng?Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn thua một quân cờ.Nhiếp Trường Bình ngẩn người.Y không tin được nói "Không nhìn ra nha, kỳ nghệ của Tiêu lương đệ lại cao siêu như vậy!"

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Đã nhường."

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc "Thêm một ván."

Ván thứ hai bắt đầu, Tiêu Hề Hề vẫn là dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn không động não, chỉ dựa vào trực giác.Lần này, Lạc Thanh Hàn đã rút ra bài học, không còn dùng lẽ thường dự đoán nước cờ tiếp theo của Tiêu Hề Hề.Hắn chơi cờ theo cách đơn giản nhất, muốn đi thế nào thì đi thế ấy.Vì không cần suy nghĩ lâu, hắn đặt cờ nhanh hơn ván trước rất nhiều.Hắn nhanh, Tiêu Hề Hề cũng vậy.Nhiếp Trường Bình thấy hai người liên tục đặt cờ, số lượng quân cờ đen trắng trên bàn cờ tăng lên nhanh chóng.Một lúc sau, Tiêu Hề Hề thua.Nhiếp Trường Bình ngây người.Y còn chưa kịp hiểu gì hết, ván cờ đã kết thúc rồi?Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Đã nhường."

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Còn đánh nữa không?"

"Thêm ván nữa."

Bảo Cầm và một cung nữ khác bước tới giúp họ xếp quân cờ đen trắng vào hai hộp cờ.Nhiếp Trường Bình ngồi không yên "Điện hạ, không còn sớm nữa, thần nên về rồi."

Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu.Nhiếp Trường Bình đang định cáo từ rời khỏi thì nghe Tiêu Hề Hề nói."

Ta xem tướng của tiểu quận vương, hôm nay tài vận dồi dào, có thể đến sòng bài thử vận may, nhưng nhớ dừng tay đúng lúc, đừng quá tham lam."

Nhiếp Trường Bình vui mừng quá đỗi, vừa hay đã lâu không tới sòng bạc, hôm nay có thể chơi một lúc.Y xoa tay thích thú "Đợi ta thắng rồi, sẽ mua món ngon cho cô."

Nghe thấy món ngon, mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Có món gì ngon?"

"Ở Thịnh Kinh có tiệm Tô Hương Đường, chuyên làm các loại bánh ngọt, nghe nói là nghề do tổ tiên truyền lại, hương vị rất ngon, lần sau ta sẽ mang cho cô hai hộp."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Được đó, được đó!"

Nhiếp Trường Bình vui vẻ rời đi.Tiêu Hề Hề toàn nghĩ về Tô Hương Đường, đánh cờ có hơi lơ đãng.Chẳng mấy chốc nàng lại thua.Là người thắng nhưng Lạc Thanh Hàn không cảm thấy vui.Tiêu Hề Hề hỏi "Còn đánh nữa không?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Không đánh nữa."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 186: Không giữ phụ đạo!


Bây giờ hiểu biết về Thái tử của Tiêu Hề Hề đã có một trình độ nhất định, ngay cả khi nét mặt hắn không có gì thay đổi, nàng vẫn cảm nhận được tâm trạng thay đổi của hắn.

"Điện hạ sao lại không vui nữa rồi?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Nàng không nỡ xa Nhiếp Trường Bình à?"

Tiêu Hề Hề "Không có."

Lạc Thanh Hàn "Nếu không nỡ xa y, tại sao sau khi y đi, nàng lại lơ đãng như vậy?"

Vừa nãy lúc đánh cờ, nàng hoàn toàn lơ đãng, tâm trí không đặt trên bàn cờ.Rõ ràng ngồi trước mặt hắn, nhưng lại nghĩ đến nam nhân khác.Không giữ phụ đạo!Tiêu Hề Hề chớp đôi mắt hạnh "Thần thiếp đang nghĩ khi nào y mang bánh ngọt vào cung, Tô Hương Đường gì đó mà y nói, thần thiếp chưa ăn bao giờ cả, thần thiếp rất muốn ăn thử."

Lạc Thanh Hàn hừ lạnh "Chỉ là mấy miếng bánh ngọt, ngự thiện phòng cũng có thể làm, mùi vị không thua gì bên ngoài."

"Điện hạ từng ăn bánh ngọt ở Tô Hương Đường rồi à?"

"Chưa."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Nếu người chưa ăn, làm sao người có thể chắc chắn bánh ngọt của Tô Hương Đường không ngon bằng ngự thiện phòng?

Tục ngữ có câu, có thực tiễn mới thực sự hiểu biết, chúng ta ăn thử bánh ngọt của Tô Hương Đường và ngự thiện phòng, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất, người nói phải không?"

Lạc Thanh Hàn tiếp tục hừ lạnh "Nàng là tham ăn, muốn ăn bánh ngọt cả hai nơi."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười cười "Ây da, Điện hạ biết trong lòng là được rồi, đừng nói ra vậy chứ."

"Thêm một ván nữa."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Không phải vừa rồi người nói không đánh nữa sao?"

"Bảo nàng đánh thì cứ đánh, lần này không được lơ đãng."

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm "Lòng dạ Thái tử như mò kim đáy biển."

Nàng cầm quân trắng, tùy ý tìm một vị trí đặt xuống.Lạc Thanh Hàn lập tức đặt một quân đen.Trên bàn cờ ngày càng nhiều quân đen trắng.Lạc Thanh Hàn bất ngờ phát hiện chiến thuật của Tiêu lương đệ trong ván này đã thay đổi.Hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi đặt một quân cờ, ăn một quân trắng.Hắn định lấy quân trắng đó ra, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại."

Điện hạ đừng động, nhìn kỹ mấy quân trắng này xem, chúng giống cái gì?"

Lạc Thanh Hàn nhìn quân trắng trước mặt, nhìn không ra khác biệt gì.Tiêu Hề Hề dùng tay vẽ "Người không nhìn ra sao?

Những quân trắng này nối với nhau tạo thành hình trái tim đó, cả lúc đánh cờ thần thiếp cũng trong trạng thái yêu người nè ~"Lạc Thanh Hàn "......"

Cái bẫy đến một cách bất ngờ.Hắn im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng trầm khàn."

Miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt."

Tiêu Hề Hề cười hì hì.Một tiểu thái giám đi tới cửa quỳ xuống "Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng phái người đưa đồ đến."

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề."

Nàng ra tiếp đón đi."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Người bảo thần thiếp đi?"

Lạc Thanh Hàn "Bình thường là do Thường Hỉ làm, nhưng Thường Hỉ vẫn đang dưỡng thương, Tuệ Tương bị đưa về điện Tiêu Phòng, ta còn đang bệnh, nên chỉ có thể bảo nàng ra mặt ứng phó vài câu."

Tiêu Hề Hề không muốn di chuyển, ăn vạ "Nhưng thần thiếp không giỏi mấy chuyện này."

"Chỉ một nô tài thôi, nàng tùy tiện ứng phó vài câu là được, làm xong rồi buổi tối sẽ bảo ngự thiện phòng hầm gà cho nàng."

Tiêu Hề Hề tức thì đứng dậy "Xin Điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phụ phó thác của người!"

Nói xong, nàng hăng hái ra ngoài.Lạc Thanh Hàn nhìn ván cờ trước mặt, trên đó có một trái tim lớn được xếp bằng các quân trắng.Trái tim này mang đến cảm giác giống như Tiêu lương đệ, mũm mĩm dễ thương.Cung nữ muốn thu dọn quân cờ, đã bị hắn ngăn lại."

Không được đụng vào ván cờ này."

"Vâng."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 187: Khiêu khích


Cam Phúc phụng lệnh Hoàng đế, đặc biệt đến gửi một ít thuốc bổ cho Thái tử.

Phụ trách tiếp đón là Tiêu Hề Hề.Đây là lần đầu tiên Cam Phúc gặp Tiêu lương đệ, biểu hiện của hắn vô cùng khách khí, trước khen ngợi đối phương, sau đó nói một số chuyện về Hoàng đế quan tâm Thái tử ra sao.Tiêu Hề Hề luôn giữ nụ cười thật trân, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.Cam Phúc hỏi "Không biết bệnh tình của Thái tử thế nào rồi?

Đã khá hơn chưa?"

"Chưa, vẫn như trước."

Cam Phúc lộ vẻ lo lắng, nói thêm vài lời quan tâm Thái tử rồi mới rời đi.Tiễn Cam Phúc đi, Tiêu Hề Hề gọi người cất số thuốc bổ đó.Nàng cầm danh sách đi tìm Thái tử."

Đây là danh sách đồ bổ mà Hoàng thượng ban cho Điện hạ, người tự xem đi."

Lạc Thanh Hàn không nhìn danh sách, thản nhiên hỏi "Cam Phúc có nói gì không?"

"Hắn lảm nhảm một đống thứ, toàn mấy lời xàm xí."

"Hắn có hỏi nàng gì không?"

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút mới nói "Hắn hỏi thăm bệnh tình của Điện hạ, thần thiếp nói người vẫn chưa khỏe, nhìn hắn rất lo lắng."

Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu "Nàng làm rất tốt, tiếp tục phát huy, sau này nếu còn chuyện như vậy, ta trông cậy vào nàng."

Tiêu Hề Hề khổ sở hỏi "Thần thiếp có thể từ chối không?"

Lạc Thanh Hàn tàn nhẫn cự tuyệt "Không được."

"......"

Tiêu Hề Hề đột nhiên rất nhớ Thường công công!......Trong điện Tiêu Phòng.Trân Châu bước nhanh vào "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử Điện hạ sai người đưa Tuệ Tương về."

Tần hoàng hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, từ từ mở mắt ra."

Xảy ra chuyện gì?"

Trân Châu thành thật trả lời "Nghe nói Tuệ Tương nói lời không nên nói trước mặt Thái tử, phá hỏng phép tắc, chọc giận Thái tử, Thái tử trong lúc tức giận lệnh người cắt lưỡi Tuệ Tương, còn sai người đưa Tuệ Tương về điện Tiêu Phòng."

Tần hoàng hậu "Tuệ Tương nói chuyện gì không nên nói?"

"Nô tỳ không biết."

Tần hoàng hậu trầm mặc một lát mới nói "Nếu Tuệ Tương phá hỏng phép tắc, vậy theo quy tắc mà xử lý, ban chết đi."

"Vâng."

Trân Châu cúi đầu lui ra ngoài.Tần hoàng hậu lại nhắm mắt, nhưng tâm tình không cách nào bình tĩnh như trước.Một lúc sau, Trân Châu trở lại.Nàng cung kính nói "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, theo lệnh của người, đã ban chết cho Tuệ Tương."

Tần hoàng hậu chậm rãi nói "Thái tử biết Tuệ Tương là người của bổn cung, còn công khai xử lý ả, Thái tử đang khiêu khích bổn cung, quả nhiên cánh của nó cứng cáp rồi."

Trân Châu không dám nói, chỉ im lặng lắng nghe.Tần hoàng hậu mở mắt ngồi dậy."

Bên cạnh Thái tử không thể thiếu đại cung nữ, ngươi đưa Ti Trúc sang cho nó."

Trân Châu cúi đầu cụp mắt "Vâng."

Trước khi ra khỏi phòng, nàng nghe Tần hoàng hậu trầm giọng nói một câu."

Đúng là kẻ vô ơn."

Trân Châu giả như không nghe thấy, nàng tìm Ti Trúc, nói lệnh của Tần hoàng hậu với Ti Trúc.Trong điện Tiêu Phòng có ba đại cung nữ, Trân Châu và Ti Trúc là một trong số đó.Ti Trúc là người trẻ nhất, dung mạo nổi bật nhất, không chỉ làm việc giỏi giang, còn biết một chút thơ ca, Hoàng hậu gửi nàng đến Đông cung chăm sóc Thái tử, không cần nghĩ cũng biết ý nghĩa sâu xa trong đó.Ti Trúc vốn là con cháu Tần gia, nhưng năm ngoái Tần phu nhân cố ý nhét nàng đến cạnh Tần hoàng hậu, trên danh nghĩa muốn nàng giúp Tần hoàng hậu, nhưng thực chất là muốn nàng hầu hạ Hoàng đế trong những lúc Tần hoàng hậu không tiện thị tẩm.Chuyện này rất thường thấy trong các gia tộc lớn.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 188: Tranh sủng


Tiếc thay Tần hoàng hậu và Hoàng đế bất hòa, mỗi tháng ngoại trừ mồng một và mười lăm, Hoàng đế chưa từng đặt chân đến điện Tiêu Phòng.

Dù là mùng một và mười lăm, Hoàng đế giống như đang làm công vụ, xong việc liền đi, không muốn ở lại qua đêm.Tình cảnh như vậy, Ti Trúc sao có thể tìm được cơ hội đến gần Hoàng đế?Lúc Ti Trúc cho rằng cả đời này mình chỉ có thể chết trong cung, thì Tần hoàng hậu lại phái nàng đến Đông cung hầu hạ Thái tử!Ti Trúc rất ngạc nhiên.Tuy Thái tử chưa lên ngôi, địa vị không bằng Hoàng đế, nhưng Thái tử trẻ tuổi tuấn tú!Nếu có thể hầu hạ Thái tử, được Thái tử sủng ái, sau này Thái tử đăng cơ, nàng cũng trở thành phi tần, nếu may mắn nàng còn có thể sinh con cho Thái tử, cuộc sống ngày sau sẽ càng sung sướng thoải mái!Ti Trúc càng nghĩ càng đẹp, bước đi như trên mây.Nàng cung kính quỳ lạy Tần hoàng hậu ba lần, thề sẽ không bao giờ quên ơn của Tần hoàng hậu và Tần gia.Tần hoàng hậu chỉ đáp lại một câu."

Có thể bay lên cành hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi."......Khi Ti Trúc đến Đông cung, vừa vặn là giờ ăn tối.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đang dùng bữa tối, biết rằng Tần hoàng hậu gửi một cung nữ đến, Lạc Thanh Hàn tức thì chẳng còn khẩu vị.Hắn đặt bát xuống, thản nhiên nói "Ta no rồi."

Tiêu Hề Hề đang vui vẻ gặm chân gà, vội nói "Người chỉ mới ăn có hai hớp cháo, sao có thể no được?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời.Lúc này, Ti Trúc cúi đầu bước vào.Nàng mặc bán tí nhu quần* xanh lá, tóc chảy song hoàn kế**, mắt sáng răng trắng, dưới mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, đôi môi đỏ mọng.Nàng nâng gấu váy lên, uyển chuyển quỳ xuống khấu đầu."

Nô tỳ Ti Trúc, bái kiến Thái tử Điện hạ."

Giọng điềm đạm êm tai, đặc biệt âm cuối hơi cao, như móc câu nhỏ, có thể câu dẫn người khác.Nhìn từ vị trí của Lạc Thanh Hàn, vừa vặn thấy sau gáy trắng như tuyết và mông hơi vểnh lên của Ti Trúc.Bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng sẽ thấy ngứa ngáy trong lòng khi nhìn cảnh này.Nhưng cái móng heo Lạc Thanh Hàn chỉ thấy tâm trạng càng tệ hơn.Mẫu hậu đưa nữ nhân như vậy tới chỗ hắn là có ý gì?

Cố ý làm hắn ghê tởm à?Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Lui xuống."

"Vâng."

Ti Trúc đứng dậy, liếc nhanh sang Thái tử, dù đang bệnh nhưng Thái tử vẫn anh tuấn phi phàm.Chỉ nhìn thôi cũng làm nàng tim đập chân run.Nàng ôm chờ mong trong lòng, cụp mắt lui ra ngoài.Lạc Thanh Hàn thấy Tiêu Hề Hề vẫn đang húp canh gà, tức giận trong lòng chợt lớn hơn.Hắn nén giận hỏi "Canh gà ăn ngon không?"

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, chân thành khen ngợi "Rất là ngon!"

"Trong mắt nàng chỉ có ăn thôi sao?"

Tiêu Hề Hề hơi ngẩn ra.Nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, nhất thời không biết làm sao.Lạc Thanh Hàn rất muốn quở trách nàng vài câu, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không hợp lý, chọc giận hắn không phải nàng, sao phải trút giận lên nàng?Hắn không nói nữa, trầm mặc đứng dậy, bước ra ngoài.Tiêu Hề Hề mờ mịt, không hiểu vì sao Thái tử lại không vui?Bảo Cầm hận rèn sắt không thành thép "Tiểu chủ, sao vừa nãy người không nói gì?"

"Nói gì cơ?"

"Người không thấy Ti Trúc kia sao?

Người xem dáng vẻ diêm dúa lòe loẹt của nàng ta, vừa nhìn là biết không phải người đơn giản, nhất định muốn tranh sủng với người!"

---------*Chiếc áo vạt ngắn được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy.

Loại bán tí (半臂) thường có vạt đối xứng, vạt áo mở rộng, không dùng nút buộc mà bỏ vào trong quần.


**Song hoàn kế là kiểu tóc có hai vòng trên đầu, một trong những kiểu đơn giản của song hoàn kế
 
Back
Top Bottom