Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 139: Cảm ơn nàng


Hiện trường im lặng.

Thái tử Điện hạ chậm rãi đi vào miếu Long Thần, thắp nhang, sau ba lạy cắm vào lư hương.Trên bàn ngoài lư hương còn có các lễ vật khác như gà vịt cá, hoa quả, nhang đèn tiền giấy.Trên bức tường sau hương án treo chân dung Long Thần sống động như thật.Hắn bắt đầu đọc bài văn tế cho Long Thần, giọng trong trẻo phát ra rõ ràng từ miếu Long Thần, lọt vào tai mọi người."

Giáo huấn cổ xưa, kính thiên thần quỷ, làm điều chính nghĩa, thần tiên ban phúc."

"Quốc thái dân an, chính nghĩa không tròn, tội trời giáng xuống, lòng người khiếp sợ."......Mây đen dần kéo đến hội tụ giữa trời.Mây đen ngày càng dày đặc, không khí ngày càng nóng.Thái tử đọc xong câu cuối cùng của bài văn tế, giọt mưa đầu tiên rơi xuống.Tiếp đó vô số giọt mưa trút xuống dữ dội.Đất đai khô cằn thấm mưa, cành cây khô héo đung đưa trong mưa, mặt hồ bị nước mưa bắn tung tóe.Cơn mưa lớn đến quá bất ngờ khiến dân chúng ngẩn người.Thiếu phó phản ứng nhanh nhất, quỳ xuống hô to."

Thái tử Điện hạ cầu mưa thành công rồi!"

Thiếu bảo, Triệu Hiền và đội Ngọc Lân quân cũng quỳ xuống.Họ đồng thành hô hoán cùng dân chúng."

Thái tử Điện hạ thiên tuế!"

Lạc Thanh Hàn bước ra miếu Long Thần, hơi ẩm ướt do mưa mang đến phả vào mặt hắn.Hắn đứng trên bậc thềm, nhìn dân chúng hô vang thiên tuế trước mắt, trong lồng ngực dâng trào cảm xúc.Đây là con dân của hắn.Đây là giang sơn của hắn.......Nghi lễ cầu mưa kết thúc tốt đẹp.Lạc Thanh Hàn được Ngọc Lân quân hộ tống về dịch trạm.Cung nữ thái giám chờ trong dịch trạm đều sùng bái nhìn hắn.Mọi người đồng loạt quỳ xuống khấu đầu."

Chúc mừng Thái tử Điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn không liếc nhìn mà bước thẳng vào phòng ngủ.Lúc này ngoài trời mưa to, mọi người đang say sưa tận hưởng cơn mưa lâu ngày không gặp.Tiêu Hề Hề dường như không nghe thấy.Nàng hiện đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường.Tư thế ngủ vẫn xấu như thường ngày.Thấy Thái tử đến, Hạnh Nhi muốn tiến lên đánh thức Tiêu Tây, nhưng bị Thái tử phất tay cho lui.Người hầu trong phòng đều im lặng lui ra.Lạc Thanh Hàn đi đến bên giường.Hắn cúi xuống, dang tay ôm lấy nữ nhân vẫn đang ngủ ôm chăn.Lần này ôm rất chặt.Tiêu Hề Hề giật mình tỉnh giấc.Nàng từ trong chăn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói "Người về rồi."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu, thì thầm vào tai nàng."

Cảm ơn nàng."

Tiêu Hề Hề chớp mắt.Một lúc sau nàng mới thoát khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.Bây giờ nàng đang bọc trong chăn, không thể động đậy tay chân, chỉ đành để Thái tử ôm nàng.Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Tiêu Hề Hề cười cười, giọng hơi đắc ý "Điện hạ quả nhiên thành công rồi."

Lạc Thanh Hàn không nói gì.Lúc hắn nhận quỳ bái của vạn dân, lần đầu tiên hắn thấy tim mình dâng trào cảm xúc như vậy.Máu trong người như bị thiêu đốt, hừng hực sục sôi.Sinh ra trong hoàng gia, không phải điều hắn muốn.Trở thành Thái tử, không phải điều hắn muốn.Hắn luôn sống dưới sự khống chế của người khác, chưa từng có suy nghĩ của riêng mình.Lần cầu mưa này là lần đầu tiên hắn kiên định với chính kiến của mình.Trước đó, mọi người đều nghĩ hắn làm bậy, rất nhiều người âm thầm chờ xem trò cười của hắn.Có lúc, chính hắn cũng nghi ngờ liệu mình có thể làm được không.Thật may.Hắn không bỏ cuộc.Mà tất cả, là do nàng ủng hộ hắn.Hắn lại nói."

Cảm ơn."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 140: Lòng cảm tạ


Không chỉ huyện Cam Cốc, mà toàn bộ quận Cảnh Thọ hôm nay cũng mưa lớn.

Dân chúng lao vào cơn mưa lớn reo hò, khóc vì sung sướng.Trận mưa lớn này như chiếc chìa khóa, mở ra cánh cổng, lần lượt dẫn mưa đến ở bốn quận phía Nam.Hạn hán ở phía Nam hoàn toàn kết thúc trong đợt mưa lớn này.Cầu mưa được mưa, Thái tử hoàn thành xuất sắc sứ mệnh trong chuyến đi lần này, cung nữ thái giám bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về kinh.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề vừa ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.Triệu Hiền bước nhanh vào, cung kính hành lễ."

Thái tử Điện hạ, bên ngoài có rất nhiều dân chúng, họ nghe nói người sắp đi, đặc biệt gửi một ít quà cây nhà lá vườn đến tỏ lòng cảm tạ."

Lạc Thanh Hàn muốn nói không cần, nhưng thấy Tiêu Hề Hề mong chờ nhìn hắn.Hắn cau mày hỏi "Ngươi muốn gì?"

Tiêu Hề Hề "Nô tài muốn ra ngoài xem họ mang tới quà gì?"

"Chỉ là mấy thứ bình thường thôi mà, có gì thú vị?"

Tiêu Hề Hề kéo ống tay áo của hắn cầu xin "Nhưng người ta tò mò lắm ~"Lạc Thanh Hàn từng nghiêm khắc cảnh cáo nàng không được làm nũng, nhưng giờ hắn không nói nữa, dù gì hắn biết mình nói rồi, nàng cũng không nghe.Mặt hắn không đổi sắc nói "Đi xem một chút rồi về, không được đi xa."

"Vâng ạ!"

Tiêu Hề Hề tức thì đứng dậy, dẫn Hạnh Nhi chạy ra ngoài.Lạc Thanh Hàn tìm một chỗ bên cửa sổ, yên lặng đọc sách dưới ánh nắng.Hôm qua mưa cả ngày, hôm nay trời trong xanh như được gột rửa, không khí còn hơi ẩm, thỉnh thoảng có vài cơn gió thoảng qua, rất dễ chịu.Tiêu Hề Hề tung tăng ra khỏi dịch trạm.Trước cửa dịch trạm tụ tập rất nhiều người, đều là dân chúng của huyện Cam Cốc.Họ xách sọt, gánh đòn, lớn nhỏ đều có, mang theo rất nhiều đồ.Tiêu Hề Hề chạy đến chỗ họ nói."

Ta là người hầu bên cạnh Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ không tiện xuất hiện, ta thay mặt ngài ấy tiếp đón mọi người."

Những dân chúng này chưa từng thấy nhiều chuyện đời, bọn họ nhìn thiếu niên môi đỏ răng trắng trước mặt, rất đẹp trai, liền nhao nhao thi lễ với nàng."

Tiểu lang quân, chúng tôi cảm kích ân đức của Thái tử Điện hạ, không có gì báo đáp, đặc biệt gửi tặng mấy món quà này, mong người nhận cho."

"Đây là trứng gà mái nhà thảo dân đẻ, chúng tôi luôn cất giữ, vốn định bán lấy tiền, bây giờ tặng hết cho Thái tử Điện hạ."

"Đây là dưa muối nhà thảo dân làm, ăn rất ngon, đi đường có thể mang theo."

"Hôm qua trời mưa, trong núi mọc rất nhiều nấm, trước hừng đông thảo dân vào núi hái rất nhiều nấm, còn có ít hạt dẻ và măng này, không phải thứ quý giá gì, nhưng rất tươi sạch."

"Còn có con ngỗng thảo dân nuôi, béo như vậy cũng không nỡ ăn, người có thể hầm cho Thái tử Điện hạ bồi bổ."

"Còn có con heo thảo dân nuôi, vốn định làm thịt rồi dâng cho Thái tử, nhưng sợ thịt sau khi giết không bảo quản được nên dứt khoát dâng cả con cho người."......Tiêu Hề Hề nhìn lướt qua những món ngon này, cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng.Ánh mắt cuối cùng khóa chặt trên người con heo to mập kia, không khỏi cười híp mắt."

Đại thúc, con heo nhà thúc nhìn mắt mày thanh tú thật đấy."

Đại thúc cười to "Tiểu lang quân biết nói đùa thật."

Tiêu Hề Hề hỏi "Đây là heo nái hay heo đực?"

"Đương nhiên là heo đực, thịt heo nái không ngon bằng heo đực."

Tiêu Hề Hề hơi thất vọng "Ta vẫn muốn một con heo nái để sinh con."

Đại thúc rất hào phóng "Chuyện nhỏ, thảo dân là người bán thịt, chuyên nghề mổ heo, nhà thảo dân có mấy con heo nái, nếu người muốn thì tặng cho người ngay."

Tiêu Hề Hề kích động gật đầu "Được được, cảm ơn đại thúc!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 141: May mắn


Đại thúc bán thịt nói được làm được, chạy ngay về nhà lùa một con heo to béo khác đến.

Lần này ông ấy mang đến một con heo nái.Tiêu Hề Hề nhìn hai con heo to béo, trong đầu không khỏi nghĩ đến thịt kho tàu, thịt cháy cạnh, thịt hấp, khâu nhục ...Ây da, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là chảy nước dãi.Nàng khó khăn dời ánh mắt khỏi hai con heo to béo, nhìn hai con ngỗng trắng to bên cạnh.Ngỗng hầm nồi sắt cũng ngon!Tiêu Hề Hề không từ chối ai, nhận hết quà của dân chúng.Dân chúng mới đầu còn hơi e ngại, sợ Thái tử Điện hạ coi thường mấy món quà quê này, nhưng bây giờ thấy đối phương nhận hết, ai nấy vui mừng khôn xiết.Khi trở về, họ sẽ khoe chuyện này với người thân bằng hữu.Thái tử Điện hạ đã nhận quà của họ.Chuyện này đủ để họ khoe cả đời!Tiêu Hề Hề lấy túi tiền, chuẩn bị đưa tiền.Vừa lấy tiền ra thì dân chúng vội lùi lại, tức thì bỏ chạy vì sợ Tiêu Hề Hề ép họ nhận tiền.Tiêu Hề Hề cũng không ép họ.Nàng cất túi tiền, vẫy tay với Hạnh Nhi."

Lại đây, lại đây, mang hết mấy thứ này về."

Nàng chỉ vào hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to, nói "Em phải chăm mấy đứa nhóc này cho ta, ta phải đưa chúng nó về Thịnh Kinh."

Hạnh Nhi gật đầu đáp vâng.Vốn đã quen công việc đồng áng, quá quen với những quà này, nàng nhanh nhẹn dọn hết vào trong.Nàng lùa hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to vào chuồng rồi nhốt lại, xuống bếp lấy thức ăn và nước uống cho chúng.Lạc Thanh Hàn vừa rồi ngồi bên cửa sổ, dù không thấy cảnh tượng ở cửa chính, nhưng vẫn nghe được tiếng ồn từ cửa chính truyền đến.Hắn biết dân chúng tặng rất nhiều quà, trong đó có hai con heo và hai con ngỗng.Hắn nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ lập tức cho người làm thịt heo và ngỗng.Nhưng Tiêu Hề Hề nói muốn mang chúng về Thịnh Kinh!Mang những con vật đó về Thịnh Kinh!Lạc Thanh Hàn không thể đọc sách nữa.Hắn nhìn Tiêu Hề Hề đi vào, gằn từng chữ một "Ta không cho phép nàng mang mấy con vật đó về Thịnh Kinh."

Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi "Tại sao chứ?"

"Ta đường đường là Thái tử, về kinh mang theo hai con heo hai con ngỗng, còn ra thể thống gì?"

"Chúng ta có thể tìm một cái lồng nhốt chúng vào, sau đó dùng vải che lại, người khác sẽ không biết người mang theo heo ngỗng."

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng thông minh quá nhỉ."

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Đa tạ Điện hạ quá khen."

"... ta không phải đang khen nàng."

"Không sao, ta sẽ xem như người đang khen ta."

Lạc Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không được tức giận.Tiêu Hề Hề đến cạnh hắn, cười khúc khích."

Vừa rồi dân chúng đều khen người, nói Thái tử Điện hạ uy phong sáng suốt, người không những minh oan cho họ, còn cầu được mưa, cứu được hàng ngàn dân chúng.

Người thật sự là Thái tử tốt nhất trên đời."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng "Đừng nghĩ mấy lời nịnh nọt đó có thể làm ta đổi ý."

"Các hương thân vô cùng cảm kích người, họ đặc biệt tặng mấy món quà không phải có ý đồ gì với người, mà là nói cho người biết, họ rất cảm kích người, họ sẽ mãi mãi ghi nhớ hết thảy những gì người làm cho họ."

Lạc Thanh Hàn quay mặt đi, làm lơ nàng.Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn, vui vẻ nói."

Ta thật sự rất may mắn."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 142: Điện hạ, yêu người lắm ~


Lạc Thanh Hàn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi "May mắn chuyện gì?"

"May mắn chọn trúng người."

"......"

"Tương lai người sẽ là một Hoàng đế tốt."

"......"

"Ta nhất định dốc sức giúp người đăng cơ hoàng vị."

"......"

Tiêu Hề Hề giơ hai tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu, tạo thành hình một trái tim lớn."

Điện hạ, yêu người lắm ~"Lạc Thanh Hàn rốt cục chịu không nổi nữa, quay đầu nhìn nàng "Duy nhất lần này, không có lần sau!"

Sau khi nói xong, hắn mới nhận ra ...Đợi đã, sao câu này nghe quen thế?Hắn hình như nói câu này không chỉ một lần?Tiêu Hề Hề nhào tới ôm hắn một cái "Đa tạ Thái tử Điện hạ!"

Khi Lạc Thanh Hàn định thần lại, Tiêu Hề Hề đã buông hắn ra.Nàng vui vẻ bay ra ngoài, vui vẻ bay trở về, trên tay ôm hạt dẻ."

Điện hạ, để ta bóc hạt dẻ cho người ăn nhé!"

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, hắn cầm quyển sách còn dang dở, yên lặng tiếp tục đọc.Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên cạnh.Dù sao trong phòng không có ai khác, nàng cũng lười ngồi quỳ, trực tiếp ngồi khoanh chân.Hạt dẻ còn sống nên không dễ bóc, nàng phải dùng răng cắn hạt dẻ trước, sau đó mới dùng ngón tay bóc vỏ.Nàng vẫn luôn chuyên tâm với thức ăn, cúi đầu cẩn thận bóc lớp vỏ hạt dẻ, lộ phần thịt hạt dẻ tròn trịa vàng ươm.Nàng cầm miếng hạt dẻ đưa vào miệng Thái tử, ý bảo hắn ăn.Lạc Thanh Hàn liếc nhìn hạt dẻ trước mặt, khi nàng bóc vỏ dùng sức cắn mạnh, vô tình cắn phải thịt hạt dẻ bên trong, trên phần thịt vàng béo vẫn còn hai lỗ nhỏ.Nữ nhân này thật to gan, dám cho hắn ăn thứ dính nước bọt của mình.Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc há miệng cắn miếng hạt dẻ.Có vị ngọt và giòn.Hương vị ngon đến bất ngờ.Lạc Thanh Hàn quyết định không truy cứu vấn đề hạt dẻ dính nước bọt, yên lặng chờ nàng đút tiếp.Tiêu Hề Hề vui vẻ tiếp tục bóc hạt dẻ.Hạt thứ hai là của nàng.Hạt thứ ba là của nàng.Hạt thứ tứ là của nàng ...Lạc Thanh Hàn không khỏi nhìn nàng một cái, hỏi "Không phải nói muốn bóc hạt dẻ cho ta ăn à?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Đã cho người ăn rồi mà."

"... chỉ một hạt?"

"Một hạt không đủ sao?"

Thái tử không muốn quan tâm nàng nữa.Trước kia hắn nghĩ nữ nhân này không tranh đoạt khá tốt, nhưng bây giờ hắn lại chán ghét dáng vẻ không biết phấn đấu này của nàng.Hắn đang ngồi trước mặt nàng, nàng thậm chí không biết thể hiện một chút ân cần.Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn không bằng mấy hạt dẻ?Tiêu Hề Hề phát giác Thái tử Điện hạ có vẻ không vui lắm.Suy nghĩ một chút, nàng lấy một hạt dẻ khác, bóc vỏ rồi đưa cho hắn."

Điện hạ đừng trách ta keo kiệt, các hương thân tặng không nhiều hạt dẻ, ta còn muốn giữ lại ăn trên đường đi, chỉ có thể cho người nếm thử hai hạt trước."

Lạc Thanh Hàn nhìn hạt dẻ nàng đưa, rồi nhìn hàng chục hạt dẻ chất đống trước mặt, tâm tình ngày càng phức tạp.Nếu là phi tần khác, lúc này nhất định sẽ dâng hết đồ ngon tới trước mặt hắn, làm sao dám giấu diếm?Tiêu lương đệ không chỉ giấu riêng, còn giấu ngay trước mặt hắn, không chút kiêng dè.Chuyện này làm hắn muốn giận mà không giận được.Tiêu Hề Hề thấy hắn không nhúc nhích, cảnh giác hỏi "Người không ăn sao?

Nếu người không ăn, vậy ta ..."

Lạc Thanh Hàn nhận hạt dẻ, cúi đầu cắn ngón tay nàng.Dùng răng nghiến đầu ngón tay như thể đang trút giận.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 143: Về kinh


Tiêu Hề Hề giật mình, nhanh chóng rút tay về.

Nàng nắm chặt ngón tay trách móc "Ta đút người ăn hạt dẻ, sao người còn cắn ta?"

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, nhai hạt dẻ trong miệng rồi nuốt xuống.Hắn tiếp tục đọc sách của mình như thể không có gì xảy ra.Tiêu Hề Hề nhìn đầu ngón tay, chỗ vừa bị cắn có hơi đỏ, nhưng không đau lắm, chỉ cảm thấy là lạ.Ngày hôm sau, Thái tử lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi huyện Cam Cốc dưới sự hộ tống của Ngọc Lân quân.Thiếu phó và Thiếu bảo tạm thời ở lại huyện Cam Cốc, đợi Huyện lệnh và Huyện thừa mới đến, hai người mới được rời khỏi.Dân chúng biết Thái tử sắp đi, họ đi theo phía sau đội ngũ, lưu luyến tiễn họ rời thành.Đến khi hơn mười dặm, dân chúng mới dừng lại, nhìn xe của Thái tử dần đi xa.Sau khi Tiêu Hề Hề lên xe, tự giác tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Lạc Thanh Hàn lặng lẽ đọc sách.Mọi thứ không khác gì lúc đến.Tin tức Thái tử cầu mưa cho bốn quận ở phía nam lan truyền nhanh chóng, Thái tử đi đến đâu, dọc đường rất nhiều dân chúng quỳ xuống tạ ơn.Dân chúng không hiểu đạo lý to lớn gì, chỉ biết Thái tử Điện hạ đã cầu mưa cho họ.Đây là lòng nhân từ to lớn của ông trời!Uy quyền của hoàng gia cùng với ân huệ cảm hóa đã làm sự sùng bái của dân chúng dành cho Thái tử Điện hạ lên đến đỉnh điểm.Chỉ trong vài ngày, danh tiếng của Thái tử ở phía nam đột nhiên tăng vọt đến mức khó tin.Dân chúng nhiều nơi còn tự nguyện quyên tiền lập miếu thờ Thái tử, hàng ngày thắp hương khấn vái, mong Thái tử sống lâu trăm tuổi, tương lai mang lại nhiều phúc lành cho dân chúng trong thiên hạ.Suốt dọc đường, đi đi dừng dừng đã để lại vô số truyền thuyết về Thái tử ở nhiều nơi.Trong mắt nhiều người, Thái tử Điện hạ đã trở thành sự tồn tại thần thoại.Đoàn người của Thái tử về tới Thịnh Kinh, đã là hai tháng sau.Tin tức Thái tử cầu mưa thành công truyền đến Thịnh Kinh thông qua các thương nhân, ai nấy đều thán phục, Thái tử Điện hạ xứng đáng là Hoàng đế tương lai, vừa ra tay đã cầu được mưa.Một từ thôi, đỉnh!Văn hóa vương triều Đại Thịnh cởi mở, không cấm dân chúng bàn chuyện hoàng gia.Một người kể chuyện đã biến việc cầu mưa của Thái tử thành câu chuyện và kể lại cho mọi người trong quán trà tửu lâu nghe, nhất thời Thái tử vang danh khắp Thịnh Kinh, làm vô số người sùng bái kính ngưỡng.Xa giá của Thái tử chạy chầm chậm dọc theo đường Chu Tước.Ngọc Lân quân đã dọn sạch sẽ đường Chu Tước, người không phận sự không dám đến gần.Chỉ có Thái sư và một số quan viên đến quỳ bái nghênh đón.Thái tử đích thân xuống xe, đỡ Thái sư đứng dậy.Thái sư năm nay đã sáu mươi tuổi, râu tóc đều bạc trắng, nhìn qua rất gầy, chỉ đứng dậy cũng phải cần người đỡ.Ông nhìn Thái tử thân như cây ngọc trước mặt, tâm tình vô cùng phức tạp.Vốn dĩ ông cũng xem thường chuyện cầu mưa như mọi người.Ông nỗ lực khuyên ngăn Thái tử xuống phía nam cầu mưa.Thấy Thái tử kiên quyết, ông rất thất vọng, cho rằng Thái tử không nghe can gián, tương lai không thể trở thành minh quân.Lúc Thái tử rời cung, ông thậm chí còn không đến tiễn.Nhưng kết quả ...Thái tử không chỉ cầu được mưa giải quyết nạn hạn hán ở phía nam, mà còn chấn chỉnh huyện Cam Cốc, giành được cảm kích và sùng bái của dân chúng.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 144: Ban thưởng


Bây giờ danh tiếng của Thái tử tăng cao trong lòng dân chúng, Thái sư vừa mừng vừa hổ thẹn.

Ông thở dài nói "Điện hạ, là vi thần ngu xuẩn, đã xem thường bản lĩnh của người."

Lạc Thanh Hàn "Lão sư, ta cũng chỉ may mắn mà thôi, không thể nói là bản lĩnh gì.

Người đừng để chuyện nhỏ này trong lòng, trước kia người dạy dỗ ta thế nào, sau này vẫn như vậy."

Lời này làm Thái sư khá yên lòng, ông mỉm cười."

Lần này Điện hạ lập công lớn, nhất định sẽ có ban thưởng, Điện hạ mau vào cung đi, Hoàng thượng và các đại thần đang chờ người trong điện Nghị Sự."

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn nhớ tới lời phụ hoàng nói trước khi đi, ông nói nếu Thái tử có thể cầu mưa, khi Thái tử về nhất định sẽ tự mình ra cung nghênh đón.Nhưng Hoàng đế lúc này còn đang ở điện Nghị Sự, phỏng chừng sớm đã quên ước định với Thái tử.Nếu là trước đây, phụ hoàng hứa ra cung đón hắn mà lại không tới, hắn nhất định sẽ rất thất vọng.Nhưng giờ đây, lòng hắn thanh thản vô cùng.Suốt dọc đường, hắn suy nghĩ rất nhiều.Nếu tình thân không thể cùng tồn tại với quyền lực, nếu hai thứ này lạnh lùng tàn nhẫn với hắn, thế tại sao hắn không từ bỏ tình thân vô dụng kia, nắm lấy thứ quyền lực càng có lợi cho mình?Cáo biệt với lão sư, Lạc Thanh Hàn lại lên xe ngựa.Đoàn xe tiếp tục đi về phía hoàng cung.Xe ngựa tiến vào cửa cung, đi qua rất nhiều cung điện, cuối cùng dừng lại trước điện Nghị Sự.Thái tử xuống xe, chậm rãi bước lên cầu thang.Trước kia, khi bước trên những bậc thang này, tâm tình luôn tê dại chết lặng, nhưng bây giờ lại có cảm giác hoàn toàn khác trước.Hắn ngẩng đầu nhìn điện Nghị Sự ở phía cuối, bên tai dường như nghe thấy tiếng quỳ bái của dân chúng, dường như nghe thấy giọng của Tiêu Hề Hề.Nàng đang nói ...Tương lai người nhất định sẽ là Hoàng đế tốt.Tất cả họ đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.Những kỳ vọng này là chỗ hậu thuẫn đáng tin, còn là động lực thúc đẩy hắn tiến về phía trước.Bước chân của hắn càng kiên định hơn.Ngôi vị Thái tử này đã là của hắn, không chỉ có ngôi vị Thái tử, cả ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ là của hắn.Dù là ai tới đoạt, hắn tuyệt đối không nhượng bộ!Với tâm tình thoải mái vui vẻ, Lạc Thanh Hàn bước vào điện Nghị Sự.Trong điện Nghị Sự, Nội các đại thần và các hoàng tử lần lượt quay đầu nhìn hắn.Lạc Thanh Hàn dường như không để tâm những ánh mắt nhìn hắn, hắn vững vàng đi về phía trước, hành lễ với nam nhân uy nghi ngồi trên cao trước mặt."

Nhi thần không uổng sứ mệnh, đã cầu mưa cho bốn quận ở phía nam, nạn hạn hán đã được giải quyết!"

Tâm trạng Hoàng đế lúc này vô cùng phức tạp.Chuyện ông không dám làm, Thái tử đã làm được.Điều này có nghĩa, ông thật sự già rồi?Ông cười nói "Thái tử mau đứng dậy đi, lần này bốn quận phía nam có thể giải trừ hạn hán, đều là nhờ công của con, trẫm nhất định phải trọng thưởng cho con, con nói đi, con muốn thưởng gì?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh "Nhi thần không lo cơm áo, không muốn thứ gì, nếu phụ hoàng nhất định muốn ban thưởng, vậy xin phụ hoàng giao Lại bộ hoặc Hình bộ cho nhi thần.

Lần này nhi thần xuống phía nam, gặp rất nhiều quan viên địa phương, cũng thấy nhiều chuyện đen tối phía sau quan trường mà con chưa từng biết, nhi thần muốn thanh trừng kẻ xấu trong quan trường, giúp phụ hoàng có thể cai trị giang sơn tốt hơn."

Hoàng đế vui mừng nói "Con thật sự trưởng thành rồi, biết chia sẻ nỗi lo với phụ hoàng, chuyện này trẫm sớm đã có tính toán, dù con không nói, trẫm cũng sẽ giao việc cho con.

Nếu con đã chủ động mở lời, vậy hôm nay trẫm giao Hình bộ cho con quản lý, chờ con quen việc, trẫm sẽ cân nhắc giao Lại bộ cho con sau."

Lạc Thanh Hàn khấu đầu tạ ơn."

Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ hoàng ân!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 145: Suy nghĩ khác nhau


Lúc này, thái độ và phản ứng của những người có mặt đều khác nhau.

Trong Lục bộ thì Lại bộ và Hộ bộ là hai nơi béo bở nhất.Đặc biệt là Lại bộ, phụ trách việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, thi cử, thăng quan, phong hầu, điều động quan viên, không chỉ béo bở, quyền lực còn rất lớn.Nhưng Hoàng đế bỏ qua Lại bộ quyền lực nhất, giao Hình bộ không mấy quan trọng cho Thái tử.Điều này có nghĩa Hoàng đế vẫn không muốn giao quyền cho Thái tử?Trong lòng các đại thần dấy lên nhiều suy đoán, nhưng không biểu hiện ra mặt, đồng loạt chắp tay chúc mừng Thái tử."

Chúc mừng Thái tử Điện hạ!"

Mặc kệ các đại thần nghĩ thế nào, tóm lại các hoàng tử khác vô cùng đố kị.Hình bộ tuy không béo bở như Lại bộ và Hộ bộ, nhưng vẫn là một bộ có thực quyền, bây giờ Thái tử quản lý, tức là có quyền can thiệp vào chính sự, hắn có thể tận dụng cơ hội bồi dưỡng tâm phúc trong triều, làm nền tảng đăng cơ sau này.Mà các hoàng tử khác vẫn ở trong tình trạng không làm gì, ngay cả người lớn tuổi nhất là Lạc Dạ Thần vẫn chưa có tư cách làm việc trong triều.Làm sao có thể không làm các hoàng tử khác đố kị?Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần vẫn nhìn chằm chằm Thái tử, trong mắt ngoại trừ đố kị, còn có hơi hoảng sợ mà người khác khó phát hiện.Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên luôn duy trì nụ cười ôn hòa mặt, như thể bản thân rất vui mừng khi Thái tử có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cầu mưa.Còn trong lòng y thật sự nghĩ thế nào, không ai có thể biết được.Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm mắng ông trời không có mắt, lại để Thái tử cầu được mưa.Các hoàng tử khác cũng rất ghen tị.Chuyện tốt như vậy sao không rơi trúng đầu bọn họ chứ?Sau khi tan triều, mọi người tụm năm tụm ba rời điện Nghị Sự.Lúc Lạc Thanh Hàn đi ngang qua Lạc Dạ Thần, cố ý liếc nhìn y.Ánh mắt sắc bén kia dường như tức thì xuyên thấu linh hồn y, nhìn thấu mọi tâm tư của y.Như thể thầm nói với y ...Ta biết hết những gì huynh làm.Lạc Dạ Thần cảm thấy toàn thân lạnh toát, tay chân bủn rủn, suýt chút thì ngã xuống.Lạc Thanh Hàn dời ánh mắt, dẫn Thái phó, Thái bảo và Thiếu sư ra khỏi điện Nghị Sự.Họ vừa ra ngoài không bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói."

Thái tử Điện hạ xin dừng bước!"

Lạc Thanh Hàn dừng bước quay đầu, thấy người đến là Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân.Đổng Minh Xuân bước tới hành lễ, cười thân thiện.Hoàng đế giao Hình bộ cho Thái tử, có nghĩa là trên dưới Hình bộ đã về phe của Thái tử.Đổng Minh Xuân luôn là người sáng suốt, bây giờ ông đến quy hàng Thái tử.Đây không phải là nơi để nói chuyện, Lạc Thanh Hàn dẫn ông và vài tâm phúc khác trở về cung Minh Quang.Ngũ hoàng tử Lạc Diên Chi nhìn bóng lưng Thái tử và Đổng Minh Xuân đi xa, trong lòng cảm thấy chua xót.Lạc Diên Chi năm nay mới mười bảy, tuổi không lớn lắm, vì có đôi mắt hoa đào, nên nhìn rất phong lưu anh tuấn.Y do Nhàn phi sinh ra.Tuy Nhàn phi xuất thân không cao, nhưng lại là một trong những phi tần được Hoàng đế sủng ái, hơn nữa Lạc Diên Chi miệng lưỡi trơn tru, biết lấy lòng, ngay cả Hoàng đế cũng rất yêu thích.Lạc Diên Chi đang nghịch miếng noãn ngọc* trong tay, nửa đùa nửa thật hỏi."

Rốt cuộc Tam hoàng huynh có vận may gì thế?

Chẳng những có thể được phong làm Thái tử, còn có thể cầu mưa, chẳng lẽ huynh ấy tìm cao nhân bày cách cho mình à?"

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên nhẹ nhàng cười "Ngũ hoàng đệ, đệ thật biết nói đùa, trên đời này làm gì có cao nhân?

Chỉ là bịp bợm giang hồ mà thôi."

---------*Ngọc ấm chỉ ngọc được nung thành hình dưới nhiệt độ và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là ngọc Hòa Điền, tạo cảm giác ấm áp về mặt thị giác cho người xem.

Ngược lại, hàn ngọc được nung thành hình dưới nhiệt độ thấp và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là phỉ thúy, mà phỉ thúy mang cảm giác hơi cao lãnh.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 146: Điểm yếu của Đại hoàng tử


Lạc Diên Chi đảo mắt, như thể nghĩ tới gì đó, nói đùa "Nhị hoàng huynh không phải vẫn luôn muốn tiếp quản Lại bộ à?

Vừa nãy Thái tử xin phụ hoàng giao Lại bộ, Nhị hoàng huynh có phải rất lo lắng không?"

"Thái tử tài đức vẹn toàn, dù tiếp quản Lại bộ hay Hình bộ, nhất định đều sẽ làm tốt."

Nói cũng thật đường hoàng, Lạc Diên Chi không tin chữ nào.Nhị hoàng huynh quá giả tạo, nói chuyện với huynh ấy là nhàm chán nhất, Lạc Diên Chi đổi ý, quyết định trêu chọc Đại hoàng huynh.Trong số các huynh đệ, Đại hoàng huynh Lạc Dạ Thần là người không thể che giấu suy nghĩ, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.Chỉ cần khích huynh ấy vài câu, huynh ấy có thể tức giận nhảy dựng lên, thật sự rất buồn cười.Lạc Diên Chi tìm thấy Lạc Dạ Thần cuối đám đông, nhưng nhận ra Lạc Dạ Thần hồn vía như lên mây.Lạc Diên Chi gọi y."

Đại hoàng huynh?"

Lạc Dạ Thần làm lơ.Lạc Diên Chi vỗ mạnh vào vai y, làm y sợ hãi giật nẩy mình, chợt tỉnh lại."

Đệ làm gì đấy?"

Không ngờ y phản ứng mạnh như thế, Lạc Diên Chi cũng giật bắn người."

Đại hoàng huynh, đệ gọi huynh, huynh không trả lời, còn tưởng huynh không nghe thấy, nên mới vỗ vai huynh một cái, huynh sao thế?

Giống như bị người ta câu mất hồn vậy?"

"Ta không sao."

Lạc Dạ Thần bỏ lại một câu, sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi.Lạc Diên Chi nhìn bóng lưng y rời đi, trầm ngâm "Đại hoàng huynh hôm nay sao vậy?

Chẳng lẽ làm gì trái lương tâm à?"

Lạc Vân Hiên nói đầy ẩn ý "Ai mà biết được."......Lạc Dạ Thần vừa rời điện Nghị Sự, y lên xe ngựa, bảo xa phu mau chóng đưa y rời cung.Vì các hoàng tử đã lớn, hiện tại đã có hai hoàng tử ra ngoài lập phủ, là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, các hoàng tử khác vẫn ở trong cung Thái Nhân.Lạc Dạ Thần vội vã về phủ Đại hoàng tử, gọi hai phụ tá đắc lực nhất.Ba người nói chuyện trong thư phòng.Lạc Dạ Thần bồn chồn, lo lắng hỏi "Tử sĩ chúng ta phái đi đã về chưa?"

Một phụ tá lắc đầu "Vẫn chưa."

Một phụ tá khác nói "Chúng ta đã cử đi hết những người có thể, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của họ, tình huống này chỉ có hai khả năng, một là chết, hai là bị bắt."

Lạc Dạ Thần nghiến răng "Ta thà rằng bọn chúng chết hết, để ta bớt lo chuyện này."

"Đại hoàng tử hôm nay gặp Thái tử Điện hạ rồi sao?

Ngài ấy nói gì với người?"

"Hắn không nói gì, nhưng hắn liếc ta một cái."

Lạc Dạ Thần vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại cái liếc mắt của Thái tử.Y nhịn không được uống một hớp trà, áp chế sợ hãi bất an trong lòng, khó khăn nói "Ta cảm thấy hắn hẳn là biết hết tất cả."

Lời vừa nói ra, hai phụ tá cảm thấy sợ hãi.Ba người ngừng nói chuyện.Im lặng chết chóc bao trùm thư phòng.Nếu Thái tử thật sự bắt được bốn tử sĩ kia, điều đó có nghĩa Thái tử đã nắm được điểm yếu của Đại hoàng tử.Chỉ cần Thái tử vạch trần chuyện này, Đại hoàng tử nhất định sẽ xong đời.Âm mưu ám sát Thái tử là trọng tội, dù không chết cũng phải ngồi tù mấy chục năm.Khi đó, không chỉ mộng làm Hoàng đế của Lạc Dạ Thần tan thành mây khói, mà cả phụ tá dưới quyền y cũng bị liên lụy.Thật lâu sau, một phụ tá run giọng nói "Quyền chủ động hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay Thái tử, nếu Đại hoàng tử không muốn bị xử lý, sao không chủ động quy hàng Thái tử?

Dù sao hai người cũng là huynh đệ, niệm tình huynh đệ, Thái tử có thể sẽ tha cho người.

Dù Thái tử không chịu tha, nhưng Hoàng thượng và Thái hậu có lẽ sẽ niệm tình người biết nhận sai mà xử lý khoan hồng."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 147: Tuyệt đối không nhận sai


Một phụ tá khác lặp lại "Thần cũng nghĩ đây là chủ ý hay."

Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt, không tin được "Ta là huynh trưởng của hắn, dựa vào đâu ta phải cúi đầu với tên tiểu tử đó chứ?"

Phụ tá thận trọng nói "Dựa vào việc trong tay người ta có điểm yếu của người."

Lời này chuẩn xác đánh trúng chỗ đau của Lạc Dạ Thần, y tức giận cầm tách trà ném về phía đối phương!"

Các ngươi cút hết ra ngoài!"

Các phụ tá sợ hãi bỏ chạy ra ngoài.Lạc Dạ Thần tràn đầy oán hận, không có nơi nào trút giận, y đập phá mọi thứ trong thư phòng.Y thề!Dù có chết, dù từ nơi này nhảy xuống, y tuyệt đối không cúi đầu nhận lỗi với Tam hoàng đệ!......Triệu Hiền dẫn xe ngựa về phía Đông cung.Tiêu Hề Hề lấy chiếc váy xanh nhạt chuẩn bị trước, trốn trong xe ngựa thay vào, lấy gương soi từ trong ngăn kéo ngầm.Bề mặt gương thủy ngân này nhẵn và phẳng, có thể soi rõ từng chi tiết, sánh ngang với gương thủy tinh trong xã hội hiện đại.Tiêu Hề Hề chải tóc đơn giản, đeo trang sức trâm cài.Trang điểm thì thôi đi, dù sao cũng về điện Thanh Ca, trang điểm cho ai xem?

Sau đó còn phải tẩy trang, rắc rối lắm.Tiêu Hề Hề trốn trong xe ngựa thay nữ trang.Xe ngựa vừa dừng trước điện Thanh Ca, nàng liền nhảy xuống xe ngựa, sốt ruột chạy đến xe ngựa phía sau, hưng phấn thúc giục."

Mau chuyển mấy bảo bối của ta vào trong."

Triệu Hiền tâm trạng phúc tạp khó tả chỉ đạo Ngọc Lân quân lần lượt di chuyển những chiếc lồng ra khỏi xe.Tổng cộng có ba cái lồng, nhốt hai con heo và hai con ngỗng trắng.Sau một hành trình dài, chúng nó đều ủ rũ, trông rất bơ phờ.Hạnh Nhi ôm hai tay nải từ một cỗ xe ngựa khác xuống.Trước khi vào cung, Thường công công đã nói nàng biết thân phận thật sự của Tiêu lương đệ.Lúc vừa biết tin, Hạnh Nhi vô cùng sửng sốt.Nàng vốn tưởng người mình hầu hạ là một thái giám trẻ tuổi, không ngờ lại là Lương đệ của Thái tử.Thảo nào Tiêu Tây đẹp trai như vậy, hóa ra nữ cải nam trang.Chẳng trách Thái tử lại sủng ái Tiêu Tây như vậy, thì ra hai người vốn là một đôi.Tất cả hiểu lầm trong thời gian qua đã sáng tỏ.Ngạc nhiên qua đi, Hạnh Nhi nhanh chóng chấp nhận sự thật chủ tử của nàng đã đổi từ nam thành nữ.Dù là Lương đệ hay là gì khác, đều là chủ tử của nàng, nàng chỉ cần ngoan ngoãn tuân lệnh là được.Lúc thấy Tiêu lương đệ mặc nữ trang, nàng hơi khựng lại, cứ cho là nàng kiến thức nông cạn, dù Tiêu lương đệ bây giờ không trang điểm, trong mắt nàng vẫn rất đẹp.Nàng không biết diễn tả thế nào, nhưng đẹp hơn tất cả nữ nhân mà nàng từng gặp trước đây!Lúc này, tiểu thái giám Thanh Tùng ra đón.Thấy Tiêu lương đệ, đôi mắt lập tức sáng lên, vội bước lên trước để khấu đầu hành lễ."

Nô tài bái kiến Tiêu lương đệ!"

Tiêu Hề Hề bảo Thanh Tùng đứng dậy nói chuyện.Thanh Tùng mừng rỡ nói "Vừa rồi nô tài nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nô tài dường như nghe được tiếng của người, vội chạy ra xem, quả nhiên là người trở về, mấy ngày người không ở trong cung, chúng nô tài nhớ người lắm đó!"

Tiêu Hề Hề không ra vẻ, rất khoan dung với nô tài của mình, vì vậy cung nữ thái giám trong điện Thanh Ca luôn thoải mái trước mặt nàng.Biết Tiêu lương đệ đã về, Bảo Cầm dẫn đầu một nhóm cung nữ thái giám nhanh chóng ra đón.Đôi mắt Bảo Cầm đỏ hoe vì vui mừng."

Chủ tử, cuối cùng người cũng về rồi, mấy ngày qua nô tỳ luôn lo lắng cho người, sợ người ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 148: Chuồng heo


"Yên tâm đi, ta ở bên ngoài chơi rất vui vẻ, còn mang theo rất nhiều đồ ngon về nè."

Tiêu Hề Hề nói xong, nàng dẫn mọi người đi xem hai con heo và hai con ngỗng.Nàng chống nạnh, đắc ý nói "

Sau này trên bàn ăn của chúng ta có thể thêm hai món nữa!"

Tất cả cung nữ thái giám trầm mặc khó tả khi nhìn hai con heo to nặng hơn hai trăm cân.Sau một lúc lâu, Bảo Cầm khó khăn nói."

Chủ tử, người muốn nuôi heo ở hậu viện à?"

Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.Bảo Cầm gượng nói "Nhưng chúng ta không ai biết nuôi heo mà!"

"Ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, đặc biệt dẫn về một chuyên gia nuôi heo."

Tiêu Hề Hề vội gọi Hạnh Nhi lại."

Đây là Hạnh Nhi, ta mua từ ngoài cung, đã được Thái tử Điện hạ đồng ý, sau này Hạnh Nhi sẽ giúp ta nuôi heo gà vịt ngỗng, trước đó em ấy từng làm việc đồng áng, có thể giúp được việc làm ruộng."

Tiêu Hề Hề lại chỉ vào Bảo Cầm giới thiệu "Đây là Bảo Cầm, đại cung nữ của điện Thanh Ca, sau này em sẽ do Bảo Cầm phụ trách."

Hạnh Nhi hành lễ với Bảo Cầm."

Bảo Cầm tỷ tỷ."

Bảo Cầm vẫn còn chìm trong cú sốc của việc nuôi heo ở hậu viện, chưa thể hoàn hồn, nghe lời của Hạnh Nhi, nàng ngây người đáp lại."

Ờ."

Triệu Hiền lúng túng nói "Tiêu lương đệ, xin hỏi ... heo và ngỗng này chuyển đi đâu?"

Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn họ trực tiếp chuyển đến hậu viện, nhưng suy nghĩ một lát, nàng cảm thấy không ổn, nếu thị vệ phát hiện nàng đang nuôi gà trồng rau ở hậu viện, sẽ gây ra phiền phức.Thế nên, nàng nói "Cứ để trong sân đi."

Ngọc Lân quân để ba chiếc lồng và vài món quà quê khác trong sân, sau đó cáo từ rời khỏi.Tiêu Hề Hề gọi mọi người nhanh chóng chuyển lợn và ngỗng ra hậu viện, mấy món quà quê kia được dọn vào nhà kho.Vì có thêm hai con heo nên phải xây thêm một chuồng heo.Còn hai con ngỗng trắng tạm thời chen chúc với đàn vịt.Các thái giám lập tức bận rộn làm việc.Họ đến ngự hoa viên lấy ít đá vụn, xây một vòng tròn quanh chuồng vịt, bôi bùn lên trên, dựng chuồng bằng gỗ, phủ bạt lên, cuối cùng lắp một cánh cửa gỗ, xây xong một phiên bản đơn giản của chuồng heo.Hai con heo to béo được lùa vào chuồng.Hôm nay trời đã khuya, không kịp làm máng ăn, Hạnh Nhi tìm hai chậu gỗ lớn, đổ đầy nước và thức ăn vừa nấu, bỏ vào chuồng heo.Hai con heo vừa thấy món ngon, không còn thấy chóng mặt hay đau nhức gì, lập tức chạy đến ăn.Cho heo ăn xong, Hạnh Nhi chuyển sang cho gà vịt ngỗng ăn, như một con ong chăm chỉ.Trước khi vào cung, nàng hơi thấp thỏm, sợ sau khi vào cung không hòa nhập được, bây giờ nhìn chuồng gà chuồng vịt chuồng heo với vườn rau trước mặt, lại phát hiện nơi này không khác gì thôn làng nàng sống trước đây.Nàng vô cùng thích nơi này!Tiêu Hề Hề trở về nơi quen thuộc, lập tức leo lên ghế mỹ nhân, lần nữa trở thành một con cá muối lớn.Nàng chân thành cảm khái "Vẫn là nằm ở đây thoải mái nhất!"

Trước tiên, Bảo Cầm sắp xếp một nơi cho Hạnh Nhi, sau đó đếm những thứ Tiêu lương đệ mang về.Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, nàng bước vào phòng thấy dáng vẻ lười biếng của Tiêu lương đệ, nàng vừa tức vừa buồn cười."

Xem người mệt kìa, ai không biết còn tưởng người đi núi cao đường xa, chứ không phải về nhà mẹ đẻ."

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ ta vừa đi núi cao đường xa về đó chứ.---------Ghế mỹ nhân
 
Back
Top Bottom