Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 119: Nhận chủ


Lạc Thanh Hàn không muốn thấy tiểu nha đầu biết nuôi heo này chút nào.

Hắn lạnh nhạt nói "Tiêu Tây mua cô, sau này cô theo y."

Hạnh Nhi ghi nhớ cái tên Tiêu Tây trong lòng, nàng cung kính dập đầu với Tiêu Tây, xem như chính thức nhận chủ.Lúc này Tiêu Nam tiến lên một bước, cung kính nói "Thiếu gia, hôm nay khi thuộc hạ cùng Hạnh Nhi đi gặp chú của nàng, đụng phải một đám nha dịch, đám nha dịch đó đến bắt Hạnh Nhi, nhưng bị thuộc hạ đánh bỏ chạy rồi."

Lạc Thanh Hàn không quan tâm chuyện này, cả mí mắt cũng không nhấc lên.Tiêu Nam tiếp tục "Sau đó thuộc hạ hỏi Hạnh Nhi, mới biết được tại sao đám nha dịch đó muốn bắt nàng, chuyện này có liên quan đến Dương huyện lệnh."

Cuối cùng Lạc Thanh Hàn cũng có chút hứng thú "Chuyện gì?"

Tiêu Nam nhìn Hạnh Nhi, ra hiệu cho nàng nói.Hạnh Nhi thật ra có hơi sợ hãi trước vị thiếu gia này, khi thiếu gia nhìn nàng, nàng theo bản năng muốn lui về sau.Nàng lấy hết can đảm, giọng run run nói "Tôi bị chú thím đánh bất tỉnh rồi bán vào huyện nha, lúc tỉnh lại đã bị nhốt trong ngục tối.

Trong đó, ngoài tôi, còn có hơn chục cô gái, tất cả đều trạc tuổi tôi."

Lạc Thanh Hàn "Bọn họ cũng bị bán vào huyện nha?"

"Không, chỉ một số ít bị bán, còn lại là bị bắt cóc."

Lạc Thanh Hàn lập tức nhớ đến chuyện mất tích của bọn trẻ trong thành.Hắn hỏi "Trong huyện nha có bao nhiêu đứa trẻ tầm tuổi cô?"

Hạnh Nhi cẩn thận suy nghĩ "Tôi chỉ biết phòng giam của tôi có mười lăm mười sáu người, những phòng giam khác thì tôi không biết."

Lạc Thanh Hàn "Hôm qua làm sao cô trốn ra được?"

"Nha dịch chọn bốn cô gái từ phòng giam, nói là muốn chúng tôi hầu hạ một vị khách quý, đó là một lão đạo sĩ."

"Lão đạo sĩ?"

Hạnh Nhi tiếp tục kể lại "Lão đạo sĩ là khách được Dương huyện lệnh mời đến, nghe nói muốn giúp Thái tử tiến hành nghi lễ cầu mưa, Dương huyện lệnh rất tôn sùng lão đạo sĩ kia, liên tục bảo chúng tôi rót rượu gắp thức ăn cho lão.

Lão đạo sĩ nói muốn sờ xương, rồi dùng tay sờ soạng người tôi, tôi rất sợ nên đẩy lão ra, ma ma bên cạnh liền tát tôi, còn mắng rất nhiều lời khó nghe.

Bọn họ cảm thấy tôi không biết điều nên bảo nha dịch đưa tôi về phòng giam.

Trên đường đi, nhân lúc nha dịch không chú ý, tôi liền chạy ra ngoài, vừa lúc gặp được Nhiếp công tử, may thay Nhiếp công tử ra tay cứu giúp, nếu không tôi chắc chắn sẽ bị họ bắt lại."

Nàng kể hết những gì nàng nhớ, gồm cả chuyện xấu hổ nàng đã trải qua.Lạc Thanh Hàn hỏi "Cô có biết lai lịch của lão đạo sĩ kia không?"

Hạnh Nhi lắc đầu "Tôi không biết."

Nàng dừng một chút, như nhớ ra gì đó, bổ sung một câu "Tôi nghe bọn họ nói đến Huyền Môn, lão đạo sĩ kia hình như tới từ Huyền Môn."

Huyền Môn?Lạc Thanh Hàn vô thức cúi đầu nhìn nữ nhân bên cạnh.Lúc này Tiêu Hề Hề còn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.Lạc Thanh Hàn đang suy nghĩ tại sao Huyền Môn muốn can thiệp vào chuyện này, thì nghe thấy tiếng động từ dưới lầu truyền đến.Tiêu Nam lập tức ra ngoài kiểm tra tình hình.Một lúc sau trở vào phòng, sắc mặt không được tốt lắm."

Thiếu gia, dưới lầu có rất nhiều bổ khoái và nha dịch, trong đó có một số đã chạm mặt thuộc hạ, chính là bọn sáng nay muốn đoạt lại Hạnh Nhi bị thuộc hạ đánh bỏ chạy."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 120: Bắt người


Sắc mặt Hạnh Nhi lập tức thay đổi, thân thể không tự chủ được run lên, đầy sợ hãi "Bọn chúng đến bắt tôi sao?"

Nàng không ngốc, bản thân biết một số chuyện không nên biết, nếu bị bắt trở về, nàng sẽ không thể sống được nữa.Chẳng mấy chốc, bọn nha dịch đã xông đến trước cửa phòng.Bọn chúng thấy Tiêu Nam và Hạnh Nhi trong phòng, một nha dịch mặt mũi bầm tím sưng tấy chỉ vào Tiêu Nam hét lên."

Sáng nay là hắn đánh chúng ta!"

Giọng gã rất lớn, lớn đến nỗi đã đánh thức Tiêu Hề Hề đang ngủ.Nàng ngẩng đầu, mắt lim dim, ngơ ngác hỏi "Sao vậy?"

Lạc Thanh Hàn ấn đầu nàng trở lại vai hắn, thản nhiên nói "Không liên quan đến nàng, tiếp tục ngủ đi."

"Vâng."

Tiêu Hề Hề nhắm mắt, an tâm ngủ tiếp.Một tên nhìn giống như bổ đầu bước ra, cao ngạo nói "Ngươi thật to gan, không chỉ cướp nha đầu mà Huyện lệnh đại nhân mua về, còn đánh cả quan sai huyện nha, đúng là chán sống!"

Lạc Thanh Hàn cau mày "Ồn quá."

Bổ đầu cười lạnh "Sắp chết đến nơi còn giả vờ?

Người đâu, bắt hết người trong phòng này lại cho ta, đưa về nha môn nhận hình!"

Các bổ khoái tháo cùm, hùng hổ xông vào phòng.Tiêu Nam và ba thị vệ rút đao xông lên.Luận về thân thủ, bọn họ mạnh hơn đám bổ khoái nha dịch miệng hùm gan sứa này nhiều.Chẳng mấy chốc, đám bổ khoái vừa rồi còn hung ác đã bị đánh gục không gượng dậy được, chỉ có thể ôm vết thương kêu gào thảm thiết.Ông chủ và hầu bàn trong quán trọ không dám đến gần, tất cả đều trốn ra xa.Sắc mặt gã nha dịch lớn tiếng cáo trạng lúc trước tái nhợt, cả người không khỏi run rẩy.Gã không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, rõ ràng bọn họ có hơn chục người, đối phương chỉ có bốn người, lại bị đánh đến không thể phản kháng, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn rồi.Đám nha dịch biết lần này có thể đã đá trúng tấm sắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.Bọn chúng không dám kêu gào, cuống quýt kéo đồng bọn đang nằm dưới đất, đỡ nhau thảm hại bỏ chạy.Thị vệ tra đao vào vỏ.Hạnh Nhi nhẹ nhõm thở ra, cảm giác mình như sống lại sau tai nạn.Lạc Thanh Hàn xua tay, bảo họ lui ra ngoài.Thị vệ chắp tay lui xuống, Tiêu Nam trước khi đi, không quên kéo Hạnh Nhi đi theo.Trong phòng yên tĩnh trở lại.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, nàng vẫn ngủ say, như thể mọi chuyện xảy ra bên ngoài không liên quan gì nàng.Nửa canh giờ sau, Nhiếp Trường Bình trở lại.Lần này y rút kinh nghiệm, gõ cửa trước, sau khi được phép mới bước vào.Thấy Tiêu Tây vẫn dựa trên người Thái tử ngủ say, không khỏi dừng bước.Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Nói đi, không cần quan tâm gì hết."

Nhiếp Trường Bình quỳ xuống trước mặt hắn, nhỏ giọng thần bí nói "Điện hạ, người có biết cách ba dặm về phia đông nam là nơi nào không?"

Nhiếp Trường Bình vốn tưởng Thái tử sẽ thuận theo lời mình hỏi ở đâu?Nhưng cuối cùng, Thái tử nhẹ nhàng đưa ra đáp án chính xác."

Huyện nha."

Nhiếp Trường Bình mở to mắt, không tin được nói "Làm sao người biết?

Chẳng lẽ ngay cả chuyện này Tiêu Tây cũng đoán được?

Cũng không đúng, nếu tính ra được, cần gì phải bắt ta đi tìm chứ?"

Lạc Thanh Hàn không định giải thích, bình tĩnh nói tiếp."

Bọn trẻ mất tích đều bị nhốt trong ngục ở huyện nha, chuyện này có liên quan đến Dương Khai Quang, bây giờ chúng ta đang thiếu người, phải đợi Triệu Hiền đưa đại quân đến, mới có thể động thủ với ông ta."

Nhiếp Trường Bình đồng ý "Điện hạ nói đúng."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 121: Thật đáng ghét!


Ông chủ quán trọ tìm tới.

Ông đứng trước cửa, chắp tay thi lễ với Lạc Thanh Hàn và Nhiếp Trường Bình, thận trọng nói."

Hai vị khách quan, bắt đầu từ hôm nay quán chúng tôi sẽ đóng cửa, mời các vị đến quán trọ khác được không?

Tôi biết như vậy không hay lắm, tôi có thể giảm một nửa tiền phòng cho các vị."

Nhiếp Trường Bình cau mày "Ông muốn đuổi chúng ta đi?"

Ông chủ ngượng ngùng nói "Tôi cũng hết cách, vừa rồi các người đánh người của huyện nha, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua, chỗ tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, thật sự không gánh chịu nổi, xin hai vị lượng thứ."

Nhiếp Trường Bình không vui.Y là Tiểu quận vương, đi đến đâu mà chẳng được người khác cung phụng?

Nào từng bị người khác đuổi đi như vậy?Y còn muốn nói thêm, lại bị Lạc Thanh Hàn cắt ngang."

Thanh toán tiền, chúng ta đi."

Nếu Thái tử Điện hạ đã lên tiếng, Nhiếp Trường Bình dù bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể ngậm miệng.Ông chủ vô cùng cảm kích "Cám ơn hai vị khách quan thông cảm!"

Ông chủ đi xa, Nhiếp Trường Bình không khỏi nhỏ giọng than thở "Điện hạ cần gì để ý?

Chỉ là một quán trọ nhỏ, người nói một câu là có thể mua đứt nó rồi."

Lạc Thành Hàn điềm tĩnh nói "Ông chủ nói đúng, hôm nay đám người của huyện nha chịu thiệt hai lần trong tay chúng ta, nhất định đã ghi hận trong lòng, có lẽ bọn chúng sẽ đánh tới cửa lần nữa.

Bây giờ số lượng người chúng ta có hạn, không tiện đối đầu trực diện với bọn chúng, chúng ta phải đi trước khi bọn chúng lại tìm tới."

Nhiếp Trường Bình chợt nhận ra, thì ra là như vậy!Y ngừng phàn nàn, lập tức đứng dậy ra ngoài thu xếp mọi chuyện.Lạc Thanh Hàn nhìn xuống nữ nhân đang ngủ, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng.Tiêu Hề Hề đau đớn tỉnh lại.Nàng mở mắt, hơi hơi ngồi thẳng, bất mãn hỏi "Điện hạ làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Không thể ở đây nữa, chúng ta phải đổi chỗ khác."

Tiêu Hề Hề không hỏi lý do, chỉ xoa xoa mặt mình "Có rất nhiều cách đánh thức ta, sao người cứ phải nhéo mặt ta?

Đau lắm đó."

"Ta thích."

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm, người này thật đáng ghét!Tiểu tư giúp đóng gói hành lý, chuyển chúng vào xe ngựa.Hạnh Nhi nhiều lần muốn giúp, nhưng không tìm được cơ hội, đành bất lực đứng nhìn.Tiêu Nam thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở."

Nếu thiếu gia đã bảo cô đi theo Tiêu Tây, về sau cứ đi theo Tiêu Tây, y bảo ngươi làm gì thì làm đó, những chuyện khác không cần quan tâm."

Hạnh Nhi vội đáp "Vâng, tôi biết rồi."

Nàng dừng một chút, rồi nói thêm "Cảm ơn, Tiêu đại ca."

Vừa lúc Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn lần lượt bước ra.Hạnh Nhi vội chạy đến, khuỵu gối hành lễ."

Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia."

Tiêu Hề Hề thấy nàng, hai mắt sáng lên "Em lo hậu sự cho gia gia ổn thỏa rồi chưa?"

Hạnh Nhi cảm kích nói "Đã ổn thỏa rồi, cảm tạ ngân lượng của tiểu thiếu gia, từ nay về sau, Hạnh Nhi thuộc về người, dù người muốn làm gì, đều có thể căn dặn tôi."

Tiêu Hề Hề nắm tay nàng, mong đợi nói "Chỗ ta không có gì để em làm hết, em chỉ cần giúp ta ..."

"Khụ!"

Lạc Thanh Hàn ở phía sau ho mạnh một tiếng.Tiêu Hề Hề bị cắt ngang, nàng quay đầu nhìn hắn "Cổ họng của người khó chịu à?"

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Không sao, đi thôi."

"Vâng."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 122: Chuyện hạnh phúc nhất


Tiêu Hề Hề ngồi cùng một xe ngựa với Lạc Thanh Hàn, Hạnh Nhi không tiện theo vào, nàng và Tiêu Nam ngồi bên ngoài xe ngựa.

Tiêu Nam phụ trách đánh xe, vừa quăng dây cương, xe ngựa chậm rãi rời khỏi hậu viện của quán trọ.Nhóm người bọn họ lạ mặt, còn có xe có ngựa, mục tiêu quá lớn, dễ bị người khác chú ý.Bây giờ, rất nhiều người trong thành đều biết chuyện có một nhóm người lạ mặt đánh quan sai, các quán trọ sợ gặp phiền phức, khi thấy nhóm người lạ mặt này đều lấy lý do hết phòng, không muốn cho họ trọ lại.Không còn cách nào, bọn họ chỉ còn cách tìm một viện bỏ hoang dừng chân.Tiêu Hề Hề đứng cạnh chỗ cây cối um tùm trong viện, hai tay đút ống tay áo, nhìn ngôi nhà đổ nát trước mặt, khẽ thở dài.Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng thở dài gì thế?"

"Ngôi nhà này tối nay sẽ bị đốt."

Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày "Nàng bói ra được gì rồi?"

"Thật ra cũng không cần bói gì, Thái tử Điện hạ hẳn cũng đoán được, chúng ta chẳng những đoạt Hạnh Nhi, còn hai lần đánh người của huyện nha, bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta.

Huyện thành chỉ có bây nhiêu, bọn chúng sẽ tìm tới nhanh thôi, người của chúng ta lợi hại, dù số người không nhiều bằng bọn chúng, nhưng nếu liều mạng, chắc chắn sẽ đánh lại được.

Bọn chúng sợ chịu thiệt, sau khi tìm thấy chúng ta hẳn là sẽ không đối đầu trực diện, chỉ cần phóng hỏa, là có thể khiến chúng ta kẹt ở đây đến chết."

Lạc Thanh Hàn nhìn xung quanh, do hạn hán nên cỏ dại ở nơi đổ nát này đã khô héo, phòng ốc xuống cấp từ lâu.Nếu cháy thì lửa sẽ nhanh chóng lan ra, căn phòng tức thì bị thiêu rụi, không ai có thể thoát ra ngoài.Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, gọi Nhiếp Trường Bình dặn dò vài câu.Nhiếp Trường Bình nghe vậy nở nụ cười "Không vấn đề, ta lập tức làm ngay!"

Y dẫn theo hai thị vệ rời đi.Tiểu tư thận trọng hỏi "Thiếu gia, còn cần dọn dẹp viện này không?"

Lạc Thanh Hàn "Đương nhiên phải dọn."

Tiểu tư nhận lệnh, lập tức bắt tay vào việc.Lần này, cuối cùng Hạnh Nhi cũng có cơ hội giúp đỡ, nàng lấy một cây chổi tự chế đơn sơ, quét sạch tất cả các phòng.Tiêu Nam đến tửu lâu gần đó mua vài món ăn, đóng gói mang về, phân phát cho mọi người.Trong số thức ăn mang về có một con gà quay béo ngậy.Tiêu Hề Hề ôm đùi gà, gặm vô cùng sung sướng.Thấy nàng thích, Lạc Thanh Hàn cũng gắp đùi gà trong bát mình cho nàng.Làm Tiêu Hề Hề cảm động không thôi.Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta là được gả cho Điện hạ!"

Nét mặt Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt "Hạnh phúc của nàng chỉ đáng giá một cái đùi gà?"

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Vậy hạnh phúc của nàng giá rẻ thật."

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Rẻ mới tốt chứ, loại hạnh phúc này dễ có được hơn, hạnh phúc quá đắt sẽ khiến người ta nản chí."

Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.Nữ nhân này luôn ngốc nghếch như vậy, nhìn thì rất dễ lừa, nhưng thỉnh thoảng nàng có thể nói ra vài câu ẩn ý sâu xa.Không biết nàng ngốc thật hay giả ngốc nữa.Họ rời đi không lâu, cả quán trọ bị bổ khoái và nha dịch bao vây.Ông chủ hoảng sợ đón tiếp, vừa chắp tay thi lễ, vừa nịnh nọt, nói "Tối nay, sao Kim điển sử lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Điển sử là một chức quan phụ trách truy bắt tội phạm trong nha môn, không có cấp bậc, thuộc hàng tiểu quan cấp thấp, nhưng ở nơi nhỏ bé hẻo lánh này, lại có quyền lực rất lớn, dân chúng bình thường gặp gã đều nơm nớp lo sợ.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 123: Phóng hỏa


Kim điển sử lúc này vô cùng nôn nóng.

Dương huyện lệnh sai gã đi bắt con nha đầu thối Hạnh Nhi về, kết quả người gã phái đi chẳng những không bắt được Hạnh Nhi, ngược lại bị đánh tả tơi liên tiếp.Chuyện này đến tai Dương huyện lệnh đều thành lỗi của gã, vừa rồi Dương huyện lệnh mắng gã một trận té tát trước mặt nhiều người, khiến gã mất hết mặt mũi.Kim điển sử thề sẽ bắt đám người lạ mặt khiến gã mất hết mặt mũi đó về đánh nhừ tử!

Gã tóm lấy ông chủ, hung hãn ép hỏi."

Hôm nay có một đám người lạ mặt trọ trong quán các ngươi?"

Ông chủ sợ đến mức toàn thân phát run, lắp bắp nói "Đúng đúng, nhưng bọn họ đã đi rồi."

"Đi rồi?

Ông già khốn kiếp dám lừa ta?"

"Không có không có, tiểu nhân sao dám lừa người?"

ông chủ sắp khóc đến nơi.Kim điển sử không tin lời ông chủ nói, gã thô bạo ném ông chủ sang bên, lạnh giọng quát."

Xông vào cho lão tử, bắt sống bọn khốn kia!"

Lần này, Kim điển sử thật sự tức giận, thề nhất định sẽ bắt được đám người lạ mặt coi trời bằng vung đó.Gã gần như huy động tất cả nha dịch và bổ khoái trong huyện nha, ba mươi bổ khoái và hơn tám mươi nha dịch, cộng lại hơn một trăm người.Bọn chúng cầm đao thương gậy gộc, hùng hổ xông vào quán trọ, đi thẳng vào phòng mà Lạc Thanh Hàn từng ở.Mấy tên hầu bàn sợ hãi đã trốn hết, không dám thở mạnh.Bổ khoái và nha dịch lật tung quán trọ, nhưng không tìm được tung tích của đám người lạ mặt, Kim điển sử lúc này mới tin lời của ông chủ."

Ngươi biết bọn người lạ mặt đó đi đâu không?"

Ông chủ lắc đầu bảo không biết.Kim điển sử chửi thề một câu, đằng đằng sát khi quay đầu bỏ đi.Gã bắt đầu tìm kiếm và tra hỏi từng con phố, cả huyện thành chỉ bao nhiêu lớn, gã tìm hết mọi nơi, không tin không tìm thấy đám người lạ mặt đó!Nửa ngày trôi qua, trời đã gần tối, đám nha dịch cuối cùng cũng tìm được tung tích của đám người lạ mặt.Sau khi biết tung tích, Kim điển sử cười khẩy "Chó chết, cuối cùng cũng để lão tử tìm được!

Đi, đi lột da bọn chúng!"

Bổ khoái nhắc nhở "Chúng ta đánh trực tiếp như vậy sợ là sẽ chịu thiệt, thân thủ đám người đó rất lợi hại, còn mang theo binh khí, nếu chúng ta lỗ mãng, rất có thể gây ra không ít thương vong, theo tôi thấy, chi bằng phóng hỏa, giống như chúng ta làm với tên thư sinh kia ..."

Kim điển sử dù tính tình nóng nảy nhưng không phải mất não.Gã cảm thấy lời của bổ khoái rất có lý, giơ tay vỗ vỗ vai bổ khoái hai lần, cười nói."

Được lắm, chủ ý này của ngươi rất hay, chỉ cần một mồi lửa, cũng tiện cho người khác nhìn thấy, to gan lớn mật chống đối nha môn chúng ta sẽ có kết cục thế nào!"

Kim điển sử chỉ huy, bổ khoái và nha dịch thu gom rất nhiều củi và dầu hỏa.Sau khi dọn dẹp xong tiểu viện, cũng miễn cưỡng có thể ở được.Tiêu Hề Hề sớm đã lên giường ngủ say.Lạc Thanh Hàn đọc sách dưới ánh nến.Có tiếng gõ cửa, giọng của Tiêu Nam vang lên."

Điện hạ, ngoài sân có động tĩnh, thuộc hạ ra ngoài xem xét, là người của huyện nha đang chất củi ngoài viện, còn mang theo rất nhiều dầu hỏa, xem ra bọn chúng muốn phóng hỏa."

Lạc Thanh Hàn lật sang trang, thờ ơ nói "Mặc kệ bọn chúng."

"Vâng."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 124: Ngươi không thể nào là Thái tử!


Nhìn đống củi chất cao nửa người trước mặt, Kim điển sử rất hài lòng, gã hô lên "Dầu hỏa đâu?

Mau rưới lên!"

Đám nha dịch chuyển mấy thùng dầu hỏa trên xe ngựa xuống, rưới lên đống củi.Vừa lúc đó, một chiếc xe ngựa dừng gần tiểu viện.Đám nha dịch còn tưởng có người đi nhầm vào nơi này, đang định tiến lên đuổi đi, không ngờ từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói run rẩy của một ông lão."

Kim Sơn Hổ!

Dừng tay!"

Kim điển sử nghe giọng nói này, cơ thể gã cứng đờ, sau đó nét mặt lộ ra vẻ không tin được.Gã nhớ giọng nói này.Là giọng của Dương huyện lệnh!Lẽ nào người trong xe ngựa là Dương huyện lệnh?Nhưng sao ngài ấy lại ở đây?Lẽ nào Dương huyện lệnh đến đốc thúc gã bắt người?Trong đầu Kim điển sử tức thì nhảy ra vô số nghi vấn, gã tiến lên hai bước, thăm dò hỏi "Người trong xe là Huyện lệnh đại nhân?"

Thị vệ vén rèm lên, lộ ra hai người ngồi bên trong, chính là Nhiếp Trường Bình và Dương Khai Quang.Vừa rồi Nhiếp Trường Bình cùng hai thị vệ lẻn vào huyện nha, bắt được Dương Khai Quang, âm thầm trói lão rồi đưa đến đây.Dương Khai Quang lúc này đang mặc thường phục, hai tay bị trói sau lưng, toàn thân không tự chủ được run rẩy, chòm râu dưới cằm cũng khẽ run, khuôn mặt già nua càng tái nhợt vì sợ hãi.Nhiếp Trường Bình kề đoản kiếm vào cổ lão, nói."

Bảo đám chó săn của ông cút đi."

Dương Khai Quang rất sợ chết, cuống quýt hét lên "Kim Sơn Hổ, mau đưa người đi, càng xa càng tốt!"

Kim điển sử không ngờ Dương huyện lệnh lại bị bắt, gã vừa sợ vừa giận, nhưng vì đánh chuột sợ vỡ bình nên không dám hành động hấp tấp, chỉ đành nén cơn tức, dẫn hết bổ khoái và nha dịch mau chóng rời khỏi.Nhiếp Trường Bình nhảy xuống xe ngựa, sải bước về phía viện.Một thị vệ kéo Dương Khai Quang ra khỏi xe ngựa, khiêng vào viện, một thị vệ khác dắt xe ngựa vòng cửa sau.Lạc Thanh Hàn biết Nhiếp Trường Bình đã quay lại, đặt sách xuống, đứng dậy ra ngoài.Dưới ánh trăng, Dương Khai Quang nhìn rõ nam tử anh tuấn trước mặt.Nam tử nhìn còn trẻ, chừng mười tám mười chín tuổi, mặc y phục rộng tay xanh nhạt, mái tóc đen dài xõa sau lưng, chỉ dùng dây màu lam buộc hờ.Đôi mắt đen láy của hắn như hồ nước lạnh ngàn năm, lạnh lẽo trầm tĩnh, chỉ cần bị hắn nhìn, Dương Khai Quang thấy ớn lạnh trong lòng.Dương Khai Quang theo bản năng cảm thấy hoảng loạn sợ sệt.Thị vệ đá vào hõm đầu gối của lão, mắng "Thấy chủ tử chúng ta còn không quỳ xuống hành lễ?"

Dương Khai Quang tuổi tác đã cao, mấy năm nay cơ thể bị rượu chè gái gú bào mòn, vừa bị đá đã lập tức khuỵu xuống đất, đau đớn thảm thiết hét lên.Cũng may nơi này nền bùn, nếu là nền đá, một đòn này đã đập nát xương bánh chè của lão.Nhiếp Trường Bình chắp tay hành lễ "Thái tử Điện hạ, không thẹn sứ mệnh, ta đã mang người về rồi."

Dương Khai Quang vẫn đang la hét, cả người cứng đờ khi nghe thấy câu này.Mặc đau đớn, lão giãy giụa đứng thẳng, nhìn nam tử anh tuấn đứng trước mặt, không thể tin hỏi "Ngươi, ngươi là Thái tử?

Sao có thể?

Xa giá của Thái tử còn chưa tới huyện Cam Cốc!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn lão "Vì ngươi biết xa giá của ta vẫn chưa đến huyện Cam Cốc, nên mới dám lấy danh nghĩa của ta để vơ vét tiền của, phải không?"

Dương Khai Quang vẫn không muốn tin."

Không thể, ngươi không thể nào là Thái tử, ngươi nhất định là giả, giả mạo Thái tử là tội chết!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 125: Ngươi quả thật đáng chết


Lạc Thanh Hàn lệnh cho người mang ấn tín của Thái tử đến.

Dương Khai Quang chưa từng gặp Thái tử nên không biết Thái tử trông như thế nào, nhưng lão biết ấn của Thái tử ra sao.Tận mắt nhìn thấy ấn tín của Thái tử bày trước mặt, lão rốt cuộc đành phải tiếp nhận hiện thực, nam tử anh tuấn trước mặt, đúng là Thái tử Điện hạ!Dương Khai Quang như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới dần tỉnh táo lại.Lão không ngờ đường đường là Thái tử lại hạ mình vi phục đến huyện Cam Cốc!Những chuyện lão làm trong thời gian này, há chẳng phải đều bị Thái tử biết hết rồi sao?Nghĩ tới đây, Dương Khai Quang toàn thân phát lạnh, tay chân không tự chủ được run rẩy.Lão ấp úng nói "Vi thần ... vi thần Dương Khai Quang, bái kiến Thái tử Điện hạ, không biết Thái tử Điện hạ đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, vi thần tội đáng muôn chết!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ngươi quả thật đáng chết."

Dương Khai Quang lại sợ run lẩy bẩy, toát mồ hôi lạnh.Lão sợ Thái tử trong lúc tức giận sẽ giết chết lão."

Thái tử Điện hạ tha mạng, vi thần có thể giải thích!

Sở dĩ vi thần phong tỏa cổng thành là vì để dân chúng trong thành tránh gặp tai họa do nạn dân vùng khác tới, người không biết, nạn dân bên ngoài đó rất hung ác, bọn chúng đói khát nên chuyện gì cũng làm ra được, trước đó rất nhiều dân chúng vô tội đã bị cướp đoạt, vi thần không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi bọn chúng khỏi thành."

Nhiếp Trường Bình chậc lưỡi "Phí vào thành mười lượng bạc, ngươi giải thích sao đây?"

"Phí vào thành mười lượng bạc quả thật có hơi đắt đỏ, nhưng trong tình trạng hiện tại, khắp nơi đều là nạn dân không có cơm ăn, vi thần chỉ có thể dựa vào thủ đoạn nhỏ nhặt này kiếm tiền, sau đó lấy tiền đổi lương thực, cứu trợ những nạn nhân đáng thương đó."

Nhiếp Trường Bình cười nhạo "Nói như vậy, ngược lại là ngươi đang làm chuyện tốt à?"

Dương Khai Quang cười khan nói "Cũng không phải chuyện tốt, vi thần chỉ muốn làm chút chuyện cho dân chúng mà thôi."

Nhiếp Trường Bình thật muốn xem lão già này còn bịa được gì nữa, liền hỏi tiếp."

Ngươi thu rất nhiều thuế của dân, ngày đêm bắt dân chúng xây hành cung, chuyện này thì sao?"

Dương Khai Quang nịnh nọt cười nói "Thái tử Điện hạ ngàn dặm xa xôi đến huyện Cam Cốc, huyện thành không có gì để tiếp đãi Thái tử Điện hạ, vi thần chỉ muốn xây một hành cung cho Thái tử.

Tiền tu sửa hành cung đều là mấy gia tộc giàu có ở đây tự nguyện quyên góp, họ cũng muốn Thái tử Điện hạ có thể sống thoải mái hơn ở huyện Cam Cốc, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.

Còn về dân chúng lao động cực khổ kia ... nhà họ nghèo đến mức không còn gì để ăn, thần bảo họ xây hành cung, mỗi ngày bao ăn hai bữa, coi như là cho họ một miếng ăn."

"Được rồi, những chuyện này ta tin ngươi, vậy trong thành có rất nhiều đứa trẻ mất tích lại là chuyện gì nữa?"

Dương Khai Quang nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.Nhiếp Trường Bình còn tưởng Dương Khai Quang lại sắp viện cớ gì đó thì lão già này lập tức thừa nhận."

Bọn trẻ đó quả thật là do vi thần bắt!"

Nhiếp Trường Bình không ngờ lão sảng khoái thừa nhận như vậy, sửng sốt một chút, sau đó hỏ "Ngươi thân là quan viên phụ mẫu, sao lại làm ra chuyện này?"

Dương Khai Quang chua xót nói "Vi thần cũng hết cách rồi, nơi đây không có mưa, mùa màng trên đồng khô héo, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là dân chúng huyện Cam Cốc sẽ chết đói."

"Chuyện này thì liên quan gì đến bọn trẻ?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 126: Tế phẩm


Dương Khai Quang nhìn nam tử anh tuấn phía trước, run giọng nói.

"Vi thần biết Thái tử Điện hạ muốn đến huyện Cam Cốc tiến hành nghi lễ cầu mưa, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng vi thần sợ Thái tử Điện hạ cầu không được mưa sẽ làm mất lòng dân, nên cố ý tìm một vị cao nhân.

Vị cao nhân này tự xưng là người của Huyền Môn, thông thạo thuật kỳ môn bát quái, ông ta nói với vi thần, nếu muốn cầu mưa thành công, cần phải có thành ý, mà thành ý đó là dâng tế phẩm phong phú."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn khẽ động "Bọn trẻ đó là tế phẩm?"

"Đúng vậy, vào ngày Thái tử Điện hạ cầu mưa, bọn trẻ này sẽ được hiến tế cho ông trời."

Giọng Lạc Thanh Hàn lạnh băng "Đó đều là mạng người, các ngươi đang tàn sát dân lành."

Dương Khai Quang cuống quýt chống chế."

Điện hạ hiểu lầm rồi, thần không có ý định giết người, sau nghi lễ cầu mưa, bọn trẻ sẽ được đưa về nhà, dù vi thần có điên rồ thế nào, cũng sẽ không giết nhiều đứa trẻ như vậy."

Lạc Thanh Hàn trầm giọng hỏi "Nếu không hại đến tính mạng, sao lại dùng thủ đoạn bắt cóc đáng xấu hổ như vậy?

Ngươi có thể trực tiếp nói với cha mẹ và người nhà của bọn trẻ."

Dương Khai Quang nghẹn họng.Nhiếp Trường Bình siết gáy lão, hung hãn hỏi."

Đến lúc này rồi còn muốn lừa chúng ta?

Ta thấy ngươi không cần mạng chó của ngươi nữa rồi."

Dương Khai Quang sợ hãi, không dám giấu diếm nữa, nói hết những gì mình biết."

Chính vị cao nhân đó nói với vi thần, cầu mưa không dễ, tế phẩm phải lựa chọn cẩn thận.

Trẻ con bình thường không được, bắt buộc phải mang mệnh thủy, tuổi từ tám đến mười hai, số lượng càng nhiều càng tốt.

Vì muốn tìm những đứa trẻ có bát tự mang mệnh thủy, vi thần đành bắt hết trẻ con từ tám đến mười hai tuổi trong thành, để cao nhân lựa chọn, sau đó giữ lại những đứa trẻ mang mệnh thủy, còn lại sẽ được đưa về nhà."

"Bọn trẻ bị các ngươi chọn làm tế phẩm cuối cùng sẽ chết phải không?"

Dương Khai Quang trả lời không được, chỉ có thể run rẩy chống đỡ."

Những chuyện này đều là do vị cao nhân kia sai khiến, vi thần làm theo lời ông ta dặn, vi thần vô tội, xin Thái tử Điện hạ tha mạng!"

Lạc Thanh Hàn "Vừa rồi ngươi nói, vị cao nhân đó tự xưng là người của Huyền Môn?"

Dương Khai Quang dùng sức gật đầu "Vâng!"

"Tên ông ta là gì?

Ngươi làm sao tìm được ông ta?"

"Đạo hiệu của ông ta là Thiên Sơn cư sĩ, một tháng trước đến huyện Cam Cốc, bày một sạp nhỏ trong huyện thành, chuyên xem bói cho người khác, ai nấy đều nói ông ta xem cực kỳ chính xác, quả là một cao nhân có bản lĩnh thật sự.

Vi thần nghe được chuyện này, đã sai người mời ông ta đến huyện nha, bảo ông ta bói cho vi thần một quẻ, kết quả ông ta xem rất chuẩn, vi thần thấy ông ta có vài phần bản lĩnh, bèn thỉnh giáo chuyện cầu mưa với ông ta."

Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn Thái tử, hỏi "Điện hạ, hay là ta đi bắt lão đạo sĩ giả thần giả quỷ kia?"

Lạc Thanh Hàn gật đầu đồng ý.Hắn cũng muốn xem thử Thiên Sơn cư sĩ được coi là cao nhân đó rốt cuộc có lai lịch thế nào?Nhiếp Trường Bình nhận lệnh rời đi.Vì Dương huyện lệnh bị bắt cóc, tối nay cả huyện nha loạn cào cào cả lên, càng làm cho nhóm người của Nhiếp Trường Bình dễ hành động hơn.Họ lặng lẽ lẻn vào huyện nha, tìm thấy Thiên Sơn cư sĩ đang chuẩn bị thu dọn hành lý bỏ chạy, đánh ông ta bất tỉnh rồi đưa khỏi huyện nha.Khi Thiên Sơn cư sĩ tỉnh dậy, người đã nằm trong tiểu viện bỏ hoang.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 127: Gọi nàng dậy


Lạc Thanh Hàn xoay người vào phòng, đi đến bên giường.

Lúc này Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ say.Tư thế ngủ của nàng rất xấu, chăn bị vò thành một cục ôm trong lòng, chân phải thò ra ngoài, ống quần xốc lên đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn mảnh khảnh, hai bàn chân trắng sạch gác lên thành giường, những ngón chân nhỏ tròn thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích.Tư thế này, cũng không biết đang quyến rũ ai nữa?Lạc Thanh Hàn ngồi ở mép giường, vươn tay nắm bàn chân nhỏ của nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn chân.Tiêu Hề Hề: !!!Nàng chợt tỉnh giấc, như con cá muối bật thẳng dậy.Đôi mắt hạnh mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoảng sợ."

Người người người người người làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn lúc này đã buông chân nàng ra, thản nhiên nói "Gọi nàng dậy."

Tiêu Hề Hề rụt chân vào trong chăn, ấm ức nói "Người cũng không nên gãi chân ta như vậy."

Lòng bàn chân là tử huyệt của nàng, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhột không chịu được.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nhìn nàng "Lúc trước ta nhéo mặt nàng, nàng nói không được, bây giờ ta sờ chân nàng, nàng cũng nói không được, nàng nói đi, trên người nàng có chỗ nào ta có thể sờ không?"

Tiêu Hề Hề suy nghĩ hồi lâu, sau đó từ dưới chăn chìa ra một ngón tay.Lạc Thanh Hàn "Có thể chạm ngón tay?"

Tiêu Hề Hề "Không phải ngón tay, là móng tay."

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề "Tóc cũng được."

Lạc Thanh Hàn quyết định bỏ qua những chủ đề có thể làm hắn tức chết.Hắn trực tiếp vươn tay nhéo mặt nàng "Đừng kêu ca nữa, mau dậy, có việc cho nàng làm."

Tiêu Hề Hề vội lùi về sau "Tay người vừa sờ chân ta!"

Lạc Thanh Hàn buồn cười nhìn nàng "Ta còn chưa ghét bỏ nàng, ngược lại nàng tự ghét bỏ mình?"

Tiêu Hề Hề lầm bầm hai tiếng, với tay lấy y phục, mặc từng cái một.Bị Thái tử Điện hạ quấy rối, nàng không còn buồn ngủ nữa, chốc lát đã mặc xong y phục, mang vớ xỏ giày hoàn tất.Qua nửa đêm, nàng cũng lười chải đầu, chỉ dùng dây buộc tóc hờ, thế là xong.Lạc Thanh Hàn hỏi "Người Huyền Môn các nàng có thường xuyên ra ngoài không?"

Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên cạnh rương, lục lọi thức ăn, nghe vậy thì dừng lại."

Người gặp người của Huyền Môn à?"

Lạc Thanh Hàn "Trong huyện nha có một lão đạo sĩ tự xưng là người của Huyền Môn, đạo hiệu là Thiên Sơn cư sĩ."

Hắn kể đại khái chuyện của Thiên Sơn cư sĩ và Dương huyện lệnh.Tiêu Hề Hề cuối cùng tìm thấy một gói củ cải khô.Nàng mở gói, ngửi mùi thơm của củ cải khô, nở nụ cười hạnh phúc.Lạc Thanh Hàn cau mày "Đã nửa đêm rồi nàng còn ăn?"

Tiêu Hề Hề bóc một miếng củ cải khô ném vào miệng, nhai rộp rộp, qua loa nói "Vốn không ăn đêm, nhưng người cứ đánh thức ta dậy, ta dậy là sẽ đói, đói là ta sẽ ăn."

"Nói vậy đều là lỗi của ta?"

"Không có không có, người là Thái tử, thân phận tôn quý, người sao có thể sai được chứ?

Dù cả thiên hạ đều sai, người cũng không thể sai."

Lạc Thanh Hàn "......"

Lời nịnh bợ này còn có thể lấy lệ hơn nữa không?Tiêu Hề Hề ăn vài miếng củ cải khô trước khi bắt đầu nói về Huyền Môn."

Trong Huyền Môn không chỉ có mình ta xuống núi, nhưng theo ta được biết, Huyền Môn không có ai là Thiên Sơn cư sĩ."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 128: Thiên Sơn cư sĩ


Lạc Thanh Hàn thận trọng hỏi "Nàng biết hết người trong Huyền Môn?"

Tiêu Hề Hề tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vừa ăn vừa nói "Tổng cộng chỉ có mấy người, ta đương nhiên biết hết."

Lạc Thanh Hàn khá ngạc nhiên "Huyền Môn chỉ có mấy người?"

"Trên núi rất nhiều người, nhưng chân chính bái sư nhập môn chỉ có năm người, ta xếp thứ tư, trên có ba sư huynh, dưới có một tiểu sư đệ."

Tâm tình Lạc Thanh Hàn hơi phức tạp "Nghe nàng nói, ta luôn cảm thấy Huyền Môn giống như gánh hát rong."

Không hề có cảm giác huyền bí trong truyền thuyết chút nào.Tiêu Hề Hề tùy ý nói "Người nghĩ vậy cũng được."

Có tiếng gõ cửa, giọng của Tiêu Nam truyền vào."

Thiếu gia, người đã đưa về."

Lạc Thanh Hàn đứng lên "Đừng ăn nữa, cùng ta ra ngoài xem thử."

"Vâng."

Tiêu Hề Hề ôm củ cải khô, theo sau Thái tử ra ngoài.Thiên Sơn cư sĩ bị thị vệ thô bạo ném xuống đất.Trán lão đập xuống đất, tỉnh dậy vì đau.Một lúc sau, Thiên Sơn cư sĩ mới hết hoảng hốt mà hoàn hồn lại.Đầu tiên, lão thấy Dương huyện lệnh bị trói bên cạnh, sau đó nhìn những người xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào nam tử nghiêm nghị trước mặt.Nam tử mặc y phục rộng tay xanh nhạt, lẳng lặng đứng dưới hành lang, sắc mặt lạnh lùng toát ra một loại cảm giác xa lạ khiến người ta thoạt nhìn không dám lại gần.Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thiên Sơn đã biết nam tử nghiêm nghị này là người đứng đầu.Lão định thần lại.Lão nhiều năm vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít chuyện.Trong lòng lão biết rõ, vào lúc thế này nhất định phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.Thiên Sơn cư sĩ đứng dậy, chỉnh lại y phục, giả vờ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói."

Không biết các vị anh hùng hảo hán đêm khuya mời bần đạo đến đây là vì chuyện gì?"

Lão năm nay ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, dưới cằm có chòm râu dê, mặc đạo bào rộng màu xám, tay cầm phất trần, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt.Nhiếp Trường Bình nghịch đoản kiếm trong tay, cười nham hiểm."

Nếu ngươi có thể bói toán, vậy thử bói xem tại sao chúng ta lại trói ngươi đến đây?"

Vừa rồi Thiên Sơn cư sĩ cố ý nói lão được mời đến là để làm dịu bầu không khí, nhưng bây giờ Nhiếp Trường Bình nói thẳng là trói mình đến đây, điều này rõ là không cho lão mặt mũi gì.Thiên Sơn cư sĩ cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười khiêm tốn lễ độ."

Các vị đến hẳn là vì chuyện bọn trẻ trong thành mất tích phải không?"

Nhiếp Trường Bình không nói, nhìn về phía Thái tử Điện hạ.Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói "Chuyện bọn trẻ mất tích, Dương huyện lệnh đã nói với chúng ta rồi, bây giờ ta muốn biết, là chuyện về Huyền Môn."

Nụ cười trên mặt Thiên Sơn cư sĩ chốc lát đông cứng.Lão không ngờ đám người này mất công trói lão đến đây là để hỏi về Huyền Môn.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi "Nghe Dương Khai Quang nói, ngươi là người của Huyền Môn, chuyện này là thật?"

"Đương nhiên là thật, bản lĩnh bói toán này của bần đạo đều được học từ Huyền Môn."

"Vậy ngươi có biết môn chủ Huyền Môn tên là gì không?"

Thiên Sơn cư sĩ lộ ra vẻ mặt khó hiểu "Dĩ nhiên bần đạo biết, nhưng trước giờ Huyền Môn luôn ẩn dật, môn chủ cũng chưa từng lộ mặt với bên ngoài, môn chủ luôn dặn dò vãn bối chúng ta không được tiết lộ chuyện của ngài ấy ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Ngươi không muốn nói?

Hay là vốn dĩ không biết?"

"Vị công tử này, bần đạo nói hết thảy đều là sự thật, mong công tử không nên ép buộc làm khó dễ người khác."
 
Back
Top Bottom