Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 129: Kẻ lừa đảo


Lạc Thanh Hàn mặc lão, quay sang nhìn Tiêu Hề Hề bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi gặp qua người này chưa?"

Tiêu Hề Hề nhai củ cải khô, thuận miệng nói "Chưa từng gặp."

Nàng dừng một chút, lại nói thêm "Tuy Huyền Môn ẩn cư lánh đời, nhưng trước kia sư phụ ta từng xuống núi, còn sống ở nhân gian một khoảng thời gian rất dài.

Trên thực tế, các đời môn chủ Huyền Môn trước khi nắm quyền, đều phải xuống núi rèn luyện, đây là quy trình bắt buộc, lão đạo sĩ này nói dối, ông ta là kẻ lừa đảo."

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Sơn cư sĩ thay đổi, lạnh lùng nói "Ngươi mới nói dối, ngươi không biết chuyện về Huyền Môn, lại dám ở đây nói bậy bạ, ngươi không sợ Huyền Môn tìm ngươi gây chuyện à!"

Tiêu Hề Hề nhét củ cải khô vào miệng, chậm rãi nói."

Tên của ông là Lý Nhị Cẩu, nhũ danh Cẩu Đản, sống ở thôn Tiểu Câu Tử, huyện Dư Phong, quận Thương Nam, ông còn có một tỷ tỷ và một muội muội.

Cha của ông nghiện cờ bạc, nợ nần rất nhiều, sau đó bán tỷ tỷ và muội muội của ông để trả nợ, giữ lại đứa con trai duy nhất phụng dưỡng mình.

Đáng tiếc ông từ nhỏ không học hành tử tế, ăn chơi lêu lổng, gái gú cờ bạc, không chỉ chọc mẹ mình tức chết, còn làm cha mình bị người khác đánh gãy một chân.

Năm mười tám tuổi, ông vụn trộm với một người đã có chồng, bị chồng người ta bắt gian trên giường, ông bị đánh gần chết, còn bị đuổi ra khỏi thôn.

Sau đó, ông bắt đầu lang thang khắp nơi, đạo bào và phất trần trên người ông đều được trộm về, ta nói đúng không?"

Từng câu nàng nói, làm sắc mặt Thiên Sơn cư sĩ dần tái nhợt.Khi nàng nói xong, Thiên Sơn cư sĩ nhìn nàng như nhìn thấy ma.Lão mở to mắt, không tin được nàng đã phanh phui hết bí mật của mình.Sao nàng ta có thể biết nhiều như vậy?Chẳng lẽ nàng ta đã điều tra lão từ trước?Nhưng không thể nào!Lão chưa từng gặp nàng ta, hai người trước đây cũng chưa từng qua lại.Nghe xong lời của Tiêu Hề Hề, Dương Khai Quang không thể tin nhìn Thiên Sơn cư sĩ, run rẩy nói."

Ngươi thật sự là kẻ lừa đảo?

Không thể nào?

Nếu ngươi là kẻ lừa đảo, sao có thể nói ra những chuyện đó trong nhà ta?"

Thiên Sơn cư sĩ mở miệng, muốn phủ nhận.Lúc này, Tiêu Hề Hề nhàn nhã nói tiếp."

Bịp bợm giang hồ xem bói cho người khác toàn dựa vào kỹ xảo, cách thường thấy nhất là dùng tiền nhờ người.

Về phần làm sao ông ta có thể đoán được chuyện trong nhà ông, hẳn là trước đó từng nghe ngóng không ít chuyện trong nhà ông."

Bị người khác vạch trần chân tướng, Thiên Sơn cư sĩ không thể giả vờ nữa, khuôn mặt già nua đỏ bừng.Dương Khai Quang thấy phản ứng của lão, còn cò gì không hiểu nữa?

Ông tức giận chửi bới."

Đồ lừa đảo, còn dám lừa cả ta?

Uổng công ta tin ngươi như vậy, ngươi nói gì ta cũng sẽ làm, hóa ra ngươi toàn nói bậy, báo hại ta thành ra thế này!

Dù ta có chết, cũng sẽ biến thành ma đến đòi mạng ngươi!"

Thiên Sơn cư sĩ tự biện bạch "Ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, ngươi cứ bắt ta cầu mưa, ta không từ chối được nên chỉ đành bịa chuyện, ai biết ngươi tin là thật!"

"Ngươi nói chắc chắn như vậy, ta có thể không tin sao?

Đồ lừa đảo đáng chết, chuyện này mà cũng dám nói nhăng nói cuội, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Chuyện đến nước này, Thiên Sơn cư sĩ biết mình khó thoát, dứt khoát làm liều, đỏ mặt chửi rủa."

Còn ngươi là thứ tốt lành gì?

Thân là quan phụ mẫu, không xem dân chúng là người, bóc lột công sức của dân chúng, ngươi tự hỏi bản thân xem, mấy năm qua có bao nhiêu oan hồn vô tội chết trong tay ngươi?

Ngươi còn mắng ta không được chết tử tế, kẻ không được chết tử tế là ngươi mới đúng!

Người như ngươi, phải tuyệt tử tuyệt tôn, chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 130: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt


Khuyết điểm bị vạch trần trước mọi người, Dương Khai Quang hoảng sợ "Câm miệng!

Ngươi vu khống ta!

Ngươi mới là kẻ đáng chết!"

Lạc Thanh Hàn không muốn thấy bọn chúng tranh cãi, lạnh nhạt nói."

Bịt miệng bọn chúng, giam lại."

Hai thị vệ bước tới, dùng cỏ khô bịt miệng Thiên Sơn cư sĩ và Dương Khai Quang, trói lại rồi nhốt trong căn phòng nhỏ bên cạnh.Từ lúc Dương huyện lệnh bị bắt cóc, Kim điển sử sợ ném chuột vỡ bình chỉ đành sơ tán thuộc hạ.Nhưng bọn họ cũng không đi xa, mà trốn ở nơi gần tiểu viện bỏ hoang.Cứ thế chờ cả đêm, vẫn không thấy đám người đó thả Dương huyện lệnh ra.Kim điển sử càng nghĩ càng thấy bất an, gã sai thuộc hạ ở lại canh chừng, còn gã trở về nha môn trước.Khi về đến huyện nha, gã mới biết không chỉ có Dương huyện lệnh bị bắt cóc, mà ngay cả Thiên Sơn cư sĩ cũng vậy.Bây giờ cả nha môn đang hỗn loạn.Thê thiếp của Dương huyện lệnh khóc lóc, đám con chạy loạn khắp nơi.Kim điển sử không thể nhờ bọn họ, gã trực tiếp tìm Huyện thừa và Chủ bộ, hỏi tiếp theo phải làm gì?Ba người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định lễ trước binh sau.Đầu tiên, bọn họ cử mấy người giỏi ăn nói đến bên ngoài tiểu viện bỏ hoang hét vọng vào, hy vọng có thể nói chuyện với người bên trong.Chỉ cần bên kia thả Dương huyện lệnh, bọn họ có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì.Nha dịch khàn giọng hét lên, nhưng tiểu viện yên tĩnh không có phản ứng.Kim điển sử nhổ nước bọt "Bọn khốn kiếp không biết điều!

Nếu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chúng ta cũng không cần phí lời, trực tiếp phóng hỏa, không tin không thể ép bọn chúng ra ngoài!"

Củi và dầu hỏa đặt đêm qua vẫn còn, chỉ cần một mồi lửa là lửa bùng lên ngay.Chủ bộ do dự nói "Như vậy không ổn, Dương huyện lệnh còn ở bên trong, nếu châm lửa, lỡ thiêu chết Dương huyện lệnh thì sao?"

Kim điển sử "Vậy thì trực tiếp xông vào!"

Huyện thừa cau mày "Nếu đối phương chó cùng rứt giậu, giết Dương huyện lệnh thì sao?"

Kim điển sử mất kiên nhẫn "Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy các ngươi nói xem phải làm sao?"

Cả ba nhìn nhau.Huyện thừa do dự mãi, vẫn quyết định lấy tĩnh chế động."

Chúng ta cho người canh giữ ở đây, trong viện không có gì để ăn uống, bọn chúng chắc chắn sẽ phái người ra ngoài tìm thức ăn nước uống.

Khi bọn chúng ra ngoài, chúng ta lập tức lao vào bắt người, chỉ cần bắt được người của bọn chúng, chuyện sau đó sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."

Chủ bộ nói "Còn năm ngày nữa xa giá của Thái tử mới đến huyện Cam Cốc, đám người này nhất định không trụ được quá năm ngày."

Vì vậy bọn họ canh giữ ngoài tiểu viện ba ngày liền.Kim điển sử sốt ruột, không thể chờ lâu hơn, sai người dựng một cái thang.Gã leo thang lên đầu tường, thò đầu nhìn vào trong sân, thấy có một nam nhân đang đứng.Tiêu Nam đứng trong sân, kéo cung, chĩa mũi tên vào Kim điển sử.Mũi tên sắc bén tỏa sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời.Kim điển sử sợ hết hồn, vội nhảy khỏi bức tường, khi tiếp đất vô tình bị bong gân chân, đau đến tái mặt.Hai bổ khoái vội chạy tới đỡ.Kim điển sử tìm một chỗ ngồi xuống, miệng liên tục chửi rủa."

Bên trong có tên khốn dùng cung tên bắn ta, may là lão tử trốn nhanh!"

Huyện thừa cau mày "Bọn chúng còn mang theo cung tên, quả nhiên không phải người bình thường."

Chủ bộ thận trọng nói "Hay là đợi thêm một chút, cố gắng đừng đối đầu trực diện với bọn chúng."

Lúc này, một nha dịch điên cuồng chạy tới, miệng hét to."

Ba vị đại nhân, xa giá của Thái tử Điện hạ tới rồi!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 131: Thái tử giá đáo


Cả ba đều giật mình.

Sao đến nhanh thế?Theo dự tính của bọn họ, xa giá của Thái tử phải hai ngày nữa mới tới chứ!Huyện thừa hỏi "Ngươi nhìn kĩ chưa, thật sự là xa giá của Thái tử?"

Nha dịch lau mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói "Nhiều người như vậy, đội ngũ kéo rất dài, nạn dân tụ tập ngoài cửa thành sợ hãi chạy trốn, còn có người đến gọi cửa, nói là Thái tử Điện hạ tới rồi, bảo chúng ta mau ra thành nghênh đón!"

Kim điển sử vỗ đùi "Vậy còn chờ gì nữa?

Mau mở cửa thành nghênh đón!"

Ba người không dám chậm trễ, để lại một đám người tiếp tục canh giữ, những người khác vội vàng đi nghênh đón xa giá của Thái tử.Cổng thành huyện Cam Cốc từ từ mở ra.Huyện thừa hít sâu một hơi, dẫn theo một đám quan viên, bổ khoái nha dịch sải bước ra ngoài, quỳ xuống dập đầu, hô to Thái tử thiên tuế!Triệu Hiền mặc quân phục cưỡi ngựa về phía trước, từ trên cao nhìn xuống bọn họ."

Tại sao mở cổng thành lâu như vậy?"

Huyện thừa vội nói "Trong thành xảy ra chút chuyện, làm chậm trễ việc mở cổng thành, hạ quan làm việc bất tài, mong tướng quân, Điện hạ thứ tội."

Triệu Hiền nhìn lướt một lượt, cau mày hỏi "Sao không thấy Dương huyện lệnh?"

Huyện thừa lắp bắp không trả lời được.Những người khác cũng cúi đầu, không dám nói lời nào.Triệu Hiền thấy có gì đó không ổn, trầm giọng hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhanh chóng bẩm báo!"

Huyện thừa sợ hãi run rẩy, biết chuyện này không thể che giấu, chỉ đành nói thật."

Hồi bẩm tướng quân, Dương huyện lệnh bọn xấu bắt làm con tin!"

Nét mặt Triệu Hiền ngày càng nghiêm túc "Kẻ nào dám bắt giữ mệnh quan triều đình?"

"Là một đám người lạ mặt, bọn chúng ỷ vào võ công cao cường, cố ý đánh bị thương nha dịch và bổ khoái, còn bắt cóc Dương huyện lệnh, đúng là to gan lớn mật, chết chưa hết tội!

Nhưng nhân lực của chúng thần có hạn, lo cho an nguy của Dương huyện lệnh, thần không dám đối đầu trực diện, cầu xin tướng quân giúp chúng thần cứu Dương huyện lệnh."

Nói xong, Huyện thừa dập đầu với Triệu Hiền, dáng vẻ khiêm nhường.Thấy vậy, các quan viên khác cũng quỳ lạy cầu xin Triệu Hiền.Triệu Hiền trầm giọng nói "Để chúng ta vào thành trước, thu xếp ổn thỏa cho Thái tử Điện hạ, ta theo ngươi truy bắt bọn bắt cóc."

Đám người Huyện thừa vui mừng khôn xiết "Đa tạ tướng quân!"

Đoàn xa giá hơn hai ngàn người từ từ vào thành, cảnh tượng rất hoành tráng.Dân chúng trong thành nhao nhao rời khỏi nhà, đứng hai bên đường xem cảnh tượng hoành tráng này.Nhiều người rướn cổ lên xem xa giá của Thái tử, họ muốn biết Thái tử Điện hạ trong lời đồn trông như thế nào?

Có thật sự cao quý khó với tới như trong lời đồn không?Nhưng xung quanh xa giá của Thái tử canh gác nghiêm ngặt, cả cửa sổ cũng bị che kín nên người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong xe.Dân chúng ngóng dài cổ vẫn không thấy được Thái tử thế nào.Hành cung cho Thái tử xây cũng gần xong, nhưng vẫn còn một chút mới hoàn thành.Theo kế hoạch của đám người Dương huyện lệnh, họ định dùng những ngày cuối cùng để dọn dẹp hành cung, Thái tử đến thì có thể vào ở.Ai ngờ nửa chừng xảy ra chuyện, không chỉ Dương huyện lệnh bị bắt cóc, mà xa giá của Thái tử còn đến sớm hai ngày.Hành cung chưa xây xong chắc chắn không thể ở được.Huyện thừa chỉ đành vội sai người dọn một chỗ trong huyện nha cho Thái tử.Triệu Hiền lại nói "Không cần, Thái tử Điện hạ không ở huyện nha, đưa chúng ta đến dịch trạm."

Huyện thừa vội nói "Dịch trạm chỗ chúng thần cũ nát, sao có thể để Thái tử Điện hạ ở nơi như vậy?"

Triệu Hiền lạnh lùng hỏi "Đây là ý của Điện hạ, ngươi có ý kiến?"

Huyện thừa không dám nói gì thêm, hậm hực dẫn bọn họ đến dịch trạm.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 132: Kịch bản này không đúng!


Dịch trạm ở huyện Cam Cốc quả thật rách nát cũ kỹ, rất tồi tàn.

Thường công công vừa xuống xe, lập tức bắt đầu sắp xếp người dọn dẹp dịch trạm.Triệu Hiền dẫn theo một trăm Ngọc Lân quân, do Kim điển sử dẫn đường, đi thẳng đến tiểu viện bỏ hoang.Lần này dẫn theo một trợ thủ đắc lực, Kim điển sử rất tự tin, mặt đỏ bừng, cả người run lên, thậm chí mắt cá chân bị bong gân cũng không còn cảm giác đau.Gã đập mạnh vào cửa, hét với những người bên trong."

Đám rùa rụt cổ mau cút ra đây!

Còn không cút ra đây, lão tử dẫn người giết vào trong!"

Đợi một hồi cũng không thấy phản hồi.Triệu Hiền không muốn lãng phí thời gian, tiến lên đá một cước.Cửa viện đổ nát đổ sập xuống, bụi mù mịt tứ tung.Triệu Hiền dẫn hàng chục Ngọc Lân quân xông vào, Kim điển sử cầm đao đi khập khiễng phía sau.Vì muốn thể hiện tốt trước mặt Triệu tướng quân, Kim điển sử lao thẳng về phía cửa, mặc kệ vết thương ở mắt cá chân.Không ngờ, tay còn chưa kịp chạm cửa, cánh cửa cọt kẹt mở ra.Kim điển sử sợ hãi lùi lại, cuống quýt giơ đao, sẵn sàng đối mặt với kẻ địch.Triệu Hiền và Ngọc Lân quân cũng bày trận, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.Trước nhiều ánh mắt chăm chú, Nhiếp Trường Bình dẫn theo hai thị vệ chậm rãi bước ra.Khoảnh khắc nhìn thấy Nhiếp Trường Bình, Triệu Hiền và Ngọc Lân quân sững sờ.Triệu Hiền nảy sinh ý nghĩ trong lòng.Nếu Tiểu quận vương ở đây, vậy Thái tử không phải cũng ở đây sao?Vừa nghĩ tới đây, lại thấy Thái tử Điện hạ chậm rãi bước ra khỏi phòng.Lạc Thanh Hàn vẫn mặc y phục rộng tay xanh nhạt ngày hôm qua, mái tóc đen được buộc lại bằng trâm ngọc.Theo tính tình của hắn, mỗi ngày phải thay một bộ y phục, nhưng suốt chặng đường này, nguồn nước khan hiếm, dân chúng còn không có nước uống, sao hắn có thể tắm rửa thay y phục?Trong điều kiện khó khăn như vậy, bệnh sạch sẽ của Thái tử Điện hạ bị cưỡng ép chữa khỏi.Đối với Thái tử Điện hạ bây giờ mà nói, chỉ cần y phục không bẩn thì vẫn có thể mặc được.Kim điển sử thấy bọn bắt cóc đã ra ngoài, gã cười đắc thắng, nói "Lão tử cuối cùng cũng bắt được các ngươi, các ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Nói xong, gã giơ đao lên, lao về phía Tiêu Nam ở gần gã nhất.Kết quả bị Tiêu Nam đá xuống đất.Kim điển sử muốn đứng dậy, nhưng Tiêu Nam giẫm lên lưng làm gã không thể đứng dậy.Gã nghe nói đám người này là cao thủ, nhưng không ngờ bọn chúng lợi hại như vậy, cả một chiêu cũng không qua được.Trong lòng gã vô cùng sợ hãi, cuống quýt cầu cứu Triệu Hiền."

Triệu tướng quân, cứu ta!"

Nào ngờ Triệu Hiền không nhìn gã, tức thì tra đao vào vỏ, dẫn quân Ngọc Lân quân quỳ xuống.Dù là phong thái hay giọng điệu đều vô cùng cung kính."

Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ!

Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin Điện hạ thứ tội."

Kim điển sử chết lặng.Gã còn tưởng mình bị ảo giác, lắp bắp hỏi."

Các người, các người gọi hắn là gì?"

Thái tử Điện hạ thật sự không phải ở trong dịch trạm sao?

Tại sao Triệu tướng quân lại quỳ xuống hành lễ với nam nhân lạnh lùng này?Kịch bản này không đúng!Lúc này, Dương Khai Quang và Thiên Sơn cư sĩ bị thị vệ lôi ra ngoài.Thị vệ ném hai người họ xuống đất như ném rác.Dương Khai Quang nhìn thấy Lạc Thanh Hàn, liền khóc lóc cầu xin."

Vi thần sai rồi, xin Thái tử Điện hạ khai ân!"

Kim điển sử ôm tia hi vọng cuối cùng, run giọng hỏi "Huyện lệnh đại nhân, người có nhận nhầm không?

Người này sao có thể là Thái tử Điện hạ?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 133: Lần này coi như xong rồi!


Dương Khai Quang lúc này mới chú ý tới Kim điển sử cũng ở đây, lập tức nói "Ta không nhìn nhầm, đây là Thái tử Điện hạ, ngài ấy cải tranh vi hành đến huyện Cam Cốc chúng ta."

Kim điển sử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cả người đông cứng lại.Gã vốn định đi theo Triệu tướng quân bắt bọn bắt cóc, giải cứu Dương huyện lệnh, lập công trạng, sau này nói không chừng sẽ được thăng quan gì đó.Nào ngờ kẻ bắt cóc mà gã chỉ lại là Thái tử Điện hạ!Lần này coi như xong rồi!Tiền đồ của gã, cuộc sống của gã đều đã kết thúc!Lạc Thanh Hàn rời tiểu viện bỏ hoang dưới sự bảo vệ của hộ vệ.Từ đầu đến cuối, hắn còn không nhìn Kim điển sử.Với hắn mà nói, Kim điển sử chỉ là một con kiến, nhấc chân là có thể giẫm chết, cần gì phải bận tâm?Thái tử Điện hạ rời đi, Triệu Hiền lập tức ra lệnh bắt giữ Dương huyện lệnh, Thiên Sơn cư sĩ và Kim điển sử giam vào ngục, chờ Thái tử Điện hạ xử lý.Tiêu Hề Hề ngồi trong xe ngựa vẫn có thể nghe thấy tiếng Dương huyện lệnh cầu xin.Nàng quay đầu nhìn Thái tử ngồi bên cạnh, tò mò hỏi "Điện hạ định xử lý đám người kia thế nào?"

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Việc này không do ta quyết định."

"Vậy thì ai quyết định?"

"Dĩ nhiên là dân chúng quyết định."......Dưới sự hộ tống của Triệu Hiền, cỗ xe ngựa thuận lợi đến dịch trạm.Thường công công, Thiếu phó và Thiếu bảo nghe tin, vội vã ra nghênh đón Thái tử.Thấy Thái tử Điện hạ bình an vô sự, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.Trên đường đi, bọn họ hầu như ngày đêm lo lắng cho an nguy của Thái tử Điện hạ, sợ trên đường gặp phải bất trắc.Thiếu phó và Thiếu bảo bước lên hành lễ.Đây không phải chỗ nói chuyện, Lạc Thanh Hàn chỉ khẽ gật đầu, sau đó bước vào.Những người khác theo sau.Tiểu thái giám Tiêu Hề Hề bị đẩy xuống cuối cùng.Thấy Thái tử bị đám người vây quanh, xem ra mọi người có nhiều chuyện muốn nói, hẳn là tạm thời không rảnh để ý đến nàng, nàng tự giác chui vào phòng ngủ.Trên bàn có một bát lê.Tiêu Hề Hề ngồi xuống bàn, cầm một quả lê bắt đầu gặm.Lúc này Hạnh Nhi cũng bước vào.Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái nhợt, hiển nhiên là bị cảnh tượng vừa rồi làm hoảng sợ.Nàng không ngờ người cứu nàng lại là Tiểu quận vương, nam tử nhìn lạnh lùng khó gần lại là Thái tử Điện hạ, còn thiếu niên tốt bụng dùng tiền mua nàng lại là một tiểu thái giám.Hạnh Nhi kiến thức có hạn, kiểu nhân vật như thái giám này nàng chỉ nghe từ miệng của người kể chuyện, chưa từng tận mắt chứng kiến.Nàng không biết sống chung với thái giám ra làm sao, nàng ngập ngừng gọi."

Tiểu thiếu gia."

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn nàng, nuốt lê trong miệng, hỏi "Em có đói không?

Có muốn qua đây ăn chút gì không?"

Hạnh Nhi vội lắc đầu "Không cần, tôi không đói."

Nàng dừng một chút, sau đó cẩn thận nhắc nhở "Những thứ này chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ, tiểu thiếu gia cứ như vậy ăn, Điện hạ có trách tội không?"

"Không đâu, nhiều lê như vậy, thiếu mất một quả, ngài ấy cũng sẽ không phát hiện."

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa gặm lê ngon lành, chẳng mấy chốc, một quả lê đã bị nàng gặm chỉ còn phần lõi.Nàng cầm một quả lê khác, tiếp tục gặm.Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng rộp rộp gặm lê.Ban đầu Hạnh Nhi hơi lo, nhưng khi thấy Tiêu Tây thản nhiên như vậy, nàng cũng thả lỏng một chút.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 134: Ngủ ở đâu?


Hạnh Nhi thử hỏi "Hành lý của tiểu thiếu gia còn ở bên ngoài, hay là để tôi giúp người mang về phòng của người?"

Tiêu Hề Hề tùy ý đáp "Vậy làm phiền em rồi."

Hạnh Nhi lại hỏi "Không biết phòng của tiểu thiếu gia là phòng nào?"

"Thì là phòng này."

Hạnh Nhi khó hiểu "Đây không phải là phòng của Thái tử Điện hạ sao?"

Đây là phòng lớn nhất trong cả dịch trạm, dù hơi cũ nát, nhưng sau khi được cung nữ thái giám dọn dẹp, nó đã khoác lên mình một diện mạo mới, trở nên trang nhã thanh tao.Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Thái tử ở đây, ta cũng ở đây, ta ở cùng Thái tử."

Có lẽ vì nàng trả lời quá tự nhiên, Hạnh Nhi nhất thời không thấy có gì bất ổn, thành thật trả lời "Là vậy ạ."

Hạnh Nhi xoay người ra ngoài.Khi bước vào viện cầm lấy tay nải thì nàng mới chợt nghĩ, sao một tiểu thái giám lại ở cùng phòng với Thái tử Điện hạ?

Chẳng lẽ vì tiện bề chăm sóc Thái tử Điện hạ sao?Nhưng phòng kia chỉ có một cái giường, hơn nữa giường kia nhất định là của Thái tử Điện hạ, cho nên có vấn đề rồi.Buổi tối Tiêu Tây ngủ ở đâu?Lẽ nào ngủ đất?Trong lòng nghĩ ngợi, Hạnh Nhi ôm tay nải về phòng.Đồ của Tiêu Hề Hề rất ít, tổng cộng chỉ có hai túi, một chiếc túi nhỏ vải xanh in hoa là từ sư môn, còn lại là chiếc túi màu đen Thái tử đưa cho nàng.Hạnh Nhi không dám đụng vào đồ bên trong, sau khi được Tiêu Tây đồng ý, nàng bỏ hai túi đồ vào ngăn tủ.Hạnh Nhi thăm dò hỏi "Tiểu thiếu gia, có cần tôi giúp người chuẩn bị chăn đệm không?"

Tiêu Hề Hề khó hiểu nói "Chuẩn bị mấy thứ đó làm gì?"

"Buổi tối người ngủ dưới đất thì phải chuẩn bị mấy thứ này chứ."

"Ngủ dưới đất?" vẻ mặt Tiêu Hề Hề khó hiểu "Tại sao ta phải ngủ dưới đất?"

Nét mặt Hạnh Nhi cũng đẩy vẻ khó hiểu "Nếu người không ngủ dưới đất, thì người ngủ ở đâu?"

Tiêu Hề Hề chỉ chiếc giường cạnh nàng "Ở đó không phải có giường à?

Ta ngủ ở đó là được rồi."

Hạnh Nhi cả kinh "Đó là giường của Thái tử Điện hạ, người có thể ngủ ở đó sao?"

"Ta ngủ ở đó suốt mà."

Phản ứng của Tiêu Hề Hề tự nhiên đến mức làm Hạnh Nhi bắt đầu nghi ngờ bản thân, lẽ nào nàng làm quá rồi sao?

Lẽ nào tiểu thái giám ngủ với Thái tử Điện hạ đã thành thói quen rồi sao?Hạnh Nhi cảm thấy hình như nhận thức của mình hơi có vấn đề.Không được, nàng phải sắp xếp lại đã.Nàng còn chưa kịp sắp xếp rõ ràng thì phát hiện Tiêu Tây đã ăn hết số lê trên bàn.Hạnh Nhi luống cuống "Tiểu thiếu gia, đây là hoa quả chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ, sao người lại ăn hết rồi?!"

Tiêu Hề Hề vô tội chớp mắt."

Không phải lỗi của ta, do mấy quả lê này ngọt quá, là nó dụ dỗ ta trước."

Hạnh Nhi "......"

Tiểu thiếu gia, người thế này giống như tra nam ăn xong rồi đổ vỏ vậy.Lạc Thanh Hàn bước vào.Hạnh Nhi vội quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.Thấy một đống lõi trái cây trên bàn, Lạc Thanh Hàn hơi dừng bước, sau đó đi thẳng đến chỗ Tiêu Hề Hề ngồi xuống như thể không nhìn thấy gì.Thường công công theo vào, cung kính hỏi "Điện hạ muốn tắm rửa thay y phục không?"

Lạc Thanh Hàn đã lâu không tắm rửa, hắn hiện tại rất muốn tắm rửa, nhưng vừa nghĩ tới bên ngoài còn có rất nhiều người cả nước cũng không có mà uống, hắn chỉ đành cố đè ý nghĩ này xuống.Cầu mưa trước, đợi có nước rồi, hắn lại tắm sau!"

Không cần."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 135: Minh oan


Thường công công thấy lê trên bàn đã bị ăn hết, cẩn thận dọn sạch lõi lê rồi sai người mang thêm đồ ăn đến.

Vốn Hạnh Nhi nghĩ Tiêu Tây nhất định sẽ bị phạt vì tự ý ăn hết đồ ăn của Thái tử Điện hạ, nhưng cuối cùng không phạt, Thái tử Điện hạ cũng không hỏi câu nào.Như thể mấy món này vốn được chuẩn bị cho Tiêu Tây.Hạnh Nhi theo Thường công công ra khỏi phòng.Thường công công cười hỏi "Ngươi tên Hạnh Nhi phải không?"

Hạnh Nhi vội đáp "Vâng."

"Tiêu Nam nói ta biết chuyện của ngươi rồi, nếu Tiêu Tây đã mua ngươi, từ nay về sau ngươi chính là nô tỳ của Tiêu Tây.

Tiêu Tây có thân phận đặc biệt, ngươi ở cạnh hầu hạ thì nhất định phải hiểu quy tắc."

"Xin công công chỉ giáo."

Thường công công gọi một cung nữ đến, hắn bảo cung nữ dẫn Hạnh Nhi đi làm quen với hoàn cảnh, nhân tiện học chút quy tắc.Hạnh Nhi đi theo cung nữ.Nhiếp Trường Bình đích thân dẫn người đến lao ngục của huyện nha, thả tất cả bọn trẻ, sai người thông báo cho cha mẹ đến đón.Người nhà bọn trẻ tập trung trước cửa huyện nha, khi thấy con mình, họ mừng đến rơi nước mắt.Biết Thái tử Điện hạ đã cứu con mình, họ chạy đến gần dịch trạm, quỳ xuống quỳ lạy tạ ơn.Trước đây trong lòng họ, Thái tử Điện hạ chỉ là một sự tồn tại xa vời.Nhưng hiện tại, Thái tử Điện hạ là ân nhân của họ, cảm kích ngài ấy tận đáy lòng!Lạc Thanh Hàn nhân cơ hội sai người tuyên bố một chuyện khác ...Ngày mai, hắn sẽ thẩm vấn Dương Khai Quang, Kim điển sử và các quan viên khác trong huyện nha!Dân chúng trong thành nếu có oan khuất, có thể đến huyện nha báo án, dù có bản cáo trạng hay không, chỉ cần có thể đưa ra chứng cứ, Thái tử sẽ minh oan cho họ!Dân chúng trong thành đổ xô mách nhau, lan truyền việc này cho người thân bằng hữu.Vốn có người chế nhạo chuyện này, cho rằng quan viên bảo vệ lẫn nhau, Thái tử Điện hạ không thể nào vì đám thường dân như bọn họ mà xử lý quan viên huyện nha.Nhưng sau khi biết Thái tử Điện hạ đã cứu bọn trẻ mất tích, sự bài xích với Thái tử trong lòng đã giảm đi rất nhiều.Thái tử vừa đến huyện Cam Cốc đã xử một vụ án lớn cho dân chúng, có lẽ chuyện ngài ấy muốn minh oan cho dân chúng là sự thật.Đêm đó, rất nhiều người mất ngủ.Họ băn khoăn không biết ngày mai lên công đường sẽ nói gì?

Gặp Thái tử Điện hạ nên hành lễ ra sao?Sáng sớm hôm sau, nhiều dân chúng tụ tập trước cửa huyện nha.Có người đến xem náo nhiệt, có người thật sự đến cáo trạng.Cửa huyện nha từ từ mở ra.Dân chúng không ai dám lên trước.Mọi người có hơi do dự, không dám làm người đầu tiên.Cuối cùng, một bà lão tóc bạc trắng bước ra.Bà được con trai chậm rãi dìu vào huyện nha.Lạc Thanh Hàn ngồi trên công đường, bên trái là Thiếu phó, bên phải là Thiếu bảo.Bà lão run rẩy quỳ xuống."

Dân phụ Diệp Lưu thị, cáo trạng Dương huyện lệnh giết cả nhà bốn người của cháu ngoại tôi!"

Lạc Thanh Hàn bảo bà kể chi tiết toàn bộ câu chuyện.Hai năm trước có một thư sinh muốn lên kinh cáo ngự trạng, vì không phục phán quyết của Dương huyện lệnh, hậu quả là cả nhà bốn người bị thiêu chết trong nhà trước khi rời đi.Bà lão tóc trắng trên công đường chính là bà ngoại của thư sinh đó.Bà quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa trên mặt."

Hai năm qua, hầu như đêm nào dân phụ cũng mơ thấy con gái, cháu trai của mình cầu cứu trong biển lửa, chúng nó chết oan uổng quá, cầu xin Thái tử Điện hạ trả công bằng cho chúng!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 136: Tuyên án


Rất nhiều người trong thành biết chuyện nhà của thư sinh bị thiêu chết, mấy hộ dân sống gần nhà thư sinh lúc này đều đến làm chứng.

Họ nói vào đêm hỏa hoạn, nhìn thấy nha dịch lén đến gần nhà thư sinh.Nha dịch đó vẫn đang làm việc ở huyện nha.Lạc Thanh Hàn lệnh người giải nha dịch đó lên công đường.Nha dịch đó thấy Huyện lệnh đã bị bắt, bản thân chỉ là tiểu tốt làm sao chống đỡ được?

Còn không cần dùng hình đã khai hết mọi chuyện.Gã thừa nhận mình phóng hỏa thiêu chết cả nhà thư sinh."

Thái tử Điện hạ, Dương huyện lệnh bảo tiểu nhân làm như vậy, tiểu nhân chỉ là một nha dịch nho nhỏ, là ông ta ép tiểu nhân phóng hỏa giết người.

Ông ta nói chỉ khi thư sinh kia chết, mới tránh được phiền phức sau này, tiểu nhân cũng chỉ bị ép thôi, thật sự tiểu nhân không muốn giết người, xin Thái tử Điện hạ tha mạng!"

Lạc Thanh Hàn làm lơ lời cầu xin của gã, lạnh lùng nói "Giải xuống, đánh chết."

Thị vệ lập tức bước tới, bịt miệng nha dịch, thô bạo kéo ra ngoài.Dân chúng xem náo nhiệt ngoài cửa huyện nha thấy một nha dịch bị lôi ra ngoài, sau đó bị đè xuống đất, cây gậy giáng mạnh vào người.Thị vệ ra tay là Ngọc Lân quân, xuống tay tàn nhẫn, đánh mấy chục cái, nha dịch đó tắt thở.Dân chúng xem ngây cả người.Mới vụ án đầu tiên, đã đánh chết một nha dịch, vị Thái tử Điện hạ hành động cũng quá quyết liệt rồi chăng?Nhớ tới dáng vẻ uy phong của đám nha dịch này trước mặt dân chúng, nay nhìn bộ dạng thê thảm của đám nha dịch này nằm trên vũng máu, dân chúng rốt cuộc đã tin lời Thái tử nói.Thái tử Điện hạ minh oan cho dân chúng là sự thật!Những người còn đứng ngoài không còn do dự nữa, vụ án thư sinh vừa kết thúc, một người đàn ông sốt ruột xông vào."

Thảo dân cũng muốn cáo trạng Dương huyện lệnh, ông ta cấu kết với cường hào, chiếm đoạt một trăm mẫu ruộng của nhà thảo dân, bức nhà thảo dân từ lương dân trở thành tá điền!".....Ngày càng nhiều người cáo trạng, cổ tay của Thiếu phó và Thiếu bảo phụ trách ghi chép càng thêm đau nhức.Họ không ngờ một huyện lệnh nhỏ bé lại có thể phạm nhiều tội ác như vậy.Lớn có phóng hỏa giết người, nhỏ có ép mua ép bán.Vị Dương huyện lệnh này đúng là chuyện xấu gì cũng dám làm!Họ mất hết ba ngày để hoàn thành việc xét xử tất cả các vụ án.Cùng lúc xử tội, Dương Khai Quang bị tuyên án xử tử.Huyện thừa, Chủ bộ, Kim điển sử cũng chạy không thoát, tội danh của bọn chúng không kém gì Dương Khai Quang, cũng bị xử tử.Còn về đám bổ khoái nha dịch tiếp tay cho giặc cũng nhận hình phạt xứng đáng.Thiên Sơn cư sĩ phạm tội lừa đảo, bị xăm mặt và đày làm nô lệ.Đám cường hào địa phương cũng bị tóm gọn.Trước kia ỷ vào gia thế phú quý, cấu kết quan viên, hoành hành ngang ngược, giờ chuyện bại lộ, Thái tử Điện hạ cũng muốn xử gọn đám người này.Nên giết thì giết, nên đánh thì đánh, nên đày thì đày, nên tịch thu gia sản cũng đã tịch thu, đám người này không ai thoát được.Trước khi xử tử, Dương Khai Quang, Huyện thừa, Chủ bộ và Kim điển sử bị gông lại, nhốt trong xe tù và diễu hành thị chúng.Ngày hôm nay có lẽ là ngày vui nhất của dân chúng huyện Cam Cốc trong những năm gần qua.Ai nấy vui vẻ ùa ra khỏi nhà, tụ tập hai bên đường, như đang mừng năm mới.Khi xe tù đi ngang, có người nhổ nước bọt, có người ném đá, tiếng chửi rủa bay đầy trời.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 137: Liều lĩnh


Dương Khai Quang nằm co ro trong xe, thân hình mập mạp gầy đi rất nhiều.

Lúc này, lão thật sự rất hối hận.Lão đèn sách khổ cực hơn bốn mươi năm, tốn bao tâm huyết, mới đỗ được cử nhân ở tuổi năm mươi.Lão đã có tuổi, không biết còn sống được bao lâu, không còn khả năng leo cao hơn, cho nên ban đầu lão định an ổn làm một huyện lệnh nho nhỏ, dù không lưu danh muôn đời, ít nhất lão không hổ thẹn lương tâm.Nhưng không biết tại sao, lão lại từng bước đi đến hoàn cảnh hôm nay.Lão bây giờ, không còn danh tiếng, không còn quan chức, đến mạng cũng sắp không giữ được.......Sau khi Dương Khai Quang bị chém đầu thị chúng, dân chúng reo hò vui mừng, thậm chí có người còn đốt pháo trên đường chúc mừng.Có tiếng nổ đùng đoàng rất lớn, còn náo nhiệt hơn cả ăn Tết.Vì tất cả quan viên trong huyện nha đều bị xử tử, để duy trì hoạt động bình thường của huyện nha, Thiếu phó và Thiếu bảo phải tạm thời tiếp quản.Lạc Thanh Hàn viết thư cho Thái sư, nhờ ông đến Hình bộ và Lại bộ, mau chóng cử vài quan viên đáng tin cậy đến tiếp quản huyện Cam Cốc.Hành cung được xây xong vẫn luôn để trốn, Lạc Thanh Hàn thấy rất lãng phí, nên sai người mở cổng thành, để nạn dân bên ngoài vào đó ở.Hành cung trở thành nơi ở tạm thời của nạn dân.Ngoài hành cung có nơi phát cháo, hàng ngày đều đặn phát cho mọi người.Trong kho huyện nha có cả núi lương thực, đây đều là Dương Khai Quang cắt xén tiền thuế, lão trữ nhiều lương thực như vậy, hoàn toàn không lo chết đói, dĩ nhiên không hiểu cảm giác đói đến sống không bằng chết của nạn dân bên ngoài như thế nào.Số lương thực này đủ cho dân chúng trong thành ăn hơn một tháng.Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nạn dân, Thái tử bắt đầu chuẩn bị cầu mưa.Tiêu Hề Hề gõ nhẹ quả trứng luộc, vừa bóc vỏ vừa nói."

Người hỏi ta nghi lễ cầu mưa cần chuẩn bị gì hả?

Thật ra cũng chỉ là mấy thứ, gà vịt cá, hoa quả điểm tâm, nhang đèn tiền giấy."

Lạc Thanh Hàn cau mày "Chỉ cần mấy thứ đó là được rồi à?"

Tiêu Hề Hề cắn miếng trứng, qua loa nói "Nghi lễ cầu mưa chủ yếu dựa vào lòng thành, chỉ cần có lòng thành, mấy thứ khác đều dễ cả."

Lạc Thanh Hàn nửa tin nửa ngờ "Nếu thật sự đơn giản như lời nàng nói, chẳng phải ai cũng có thể cầu mưa à?"

"Đương nhiên không phải, người và người bình thường không giống nhau, người là Thiên tử tương lai, Thiên tử là gì?

Chính là con của trời, con trai bưng lễ vật tới cửa, người làm cha có thể không đồng ý sao?"

"... sao nàng có nhiều đạo lý lệch lạc như vậy?"

"Người không cần quan tâm có lệch lạc hay không, chỉ cần mọi chuyện thành công là được."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm một lúc, nghiêm túc nói."

Lần này ta liều lĩnh tin nàng, nếu không cầu được mưa, nàng và ta đều gặp xui xẻo."

Tiêu Hề Hề nuốt quả trứng trong miệng, an ủi "Yên tâm, nếu không làm được, ta có thể về Huyền Môn ăn bám, đến lúc đó ta đưa người theo luôn, chúng ta cùng ăn bám."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng không chỉ ăn bám một mình, còn muốn dẫn theo nam nhân của mình cùng ăn bám.Nàng có tiền đồ như vậy, sư phụ của nàng có biết không?Tiêu Hề Hề "Đúng rồi, đến lúc đó người còn phải đọc một bài văn tế."

Nàng tìm giấy bút, viết văn tế đầy giấy.Lạc Thanh Hàn xem bài văn tế, phát hiện nàng toàn viết bằng tiếng dân dã, nội dung cũng rất đơn giản, miêu tả hậu quả nghiêm trọng của hạn hán, cuối cùng cầu xin ông trời cho mưa xuống, cứu những đứa trẻ tội nghiệp!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 138: Thái tử Điện hạ là giỏi nhất!


Lạc Thanh Hàn ghét bỏ nói "Bài tế lễ của nàng quá thô tục."

Học sinh kém Tiêu Hề Hề gãi gãi đầu."

Hết cách rồi, trình độ văn hóa của ta chỉ thế thôi, sư phụ chưa từng dạy ta thơ từ ca phú.

Nếu người thấy bài văn tế này không hay, người có thể tự trau chuốt lại, ta tin văn chương của người."

Học sinh giỏi Lạc Thanh Hàn cầm bút, viết một bài văn tế mới.Nội dung tương tự như Tiêu Hề Hề viết, nhưng vì văn chương tốt, bài văn tế sau khi được hắn trau chuốt tức thì trở nên cao quý.Tiêu Hề Hề đọc xong, giơ ngón tay cái bên phải lên "Người viết hay ghê, ta không hiểu câu nào hết."

Lạc Thanh Hàn thấy nàng giơ ngón cái, không hiểu hỏi."

Khen ngợi này của nàng có ý gì?"

"Đương nhiên là khen người rất giỏi rồi."

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa giơ ngón cái tay trái lên.Nàng quơ quơ hai ngón tay cái trước mặt hắn."

Thái tử Điện hạ là giỏi nhất!"

Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, không khỏi hỏi."

Nàng thật sự tin ta có thể cầu được mưa sao?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu "Đương nhiên!

Ta tin người nhất định thành công!"

Nhánh sông đã được đào xong, dòng nước dọc theo khe núi chảy về phía trước, như một con sư tử hung hãn với khí thế mạnh mẽ xông thẳng nội địa quận Cảnh Thọ, cuối cùng dừng lại ở vùng trũng thấp thuộc quyền quản lý của huyện Cam Cốc, hội tụ thành hồ nước nhỏ.Dân chúng ở huyện Cam Cốc đổ xô đến bên hồ.Họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục này, ai nấy vô cùng phấn khích.Nhiều người không chờ đợi được quỳ xuống đất, cúi thấp người, đưa tay hứng nước hồ, mặc kệ uống như thế có bị đau bụng hay không, tứng hớp lớn uống nước trong hồ.Những người khác vội về nhà, mang theo chảo nồi bắt đầu lấy nước.Với lượng nước hồ này, dân chúng huyện Cam Cốc không còn phải chịu hạn hán, họ có hy vọng tiếp tục sống, có người xúc động rơi nước mắt.Ngọc Lân quân bao quanh một nơi bên hồ, bắt đầu xây dựng miếu Long Thần.Nhờ có nước trong hồ, Lạc Thanh Hàn không cần lo lắng về nguồn nước, thoải mái tắm nước nóng, mặc y phục sạch sẽ, cả người khoan khoái hơn rất nhiều.Do nhân lực dồi dào và gấp rút làm việc ngày đêm, miếu Long Thần được xây xong trong mười ngày.Vào ngày cầu mưa, dân chúng tụ tập gần ngàn người bên hồ.Họ đang mong chờ xem Thái tử Điện hạ có thật sự cầu được mưa hay không.Miếu Long Thần bị Ngọc Lân quân bao vây, dân chúng không dám lại gần, chỉ có thể đứng cách đó không xa rướn cổ nhìn quanh, có người trèo lên cây, đứng trên thân cây nhìn ra xa.Cả đồi núi chật kín người.Mọi người vô cùng phấn khích, không khỏi bàn tán xôn xao, hiện trường chật kín người nên rất ồn ào.Khi Thái tử Điện hạ xuất hiện, mọi người đồng loạt ngậm miệng.Đây là lần đầu tiên họ gặp vị Thái tử Điện hạ trong lời đồn.Ngài ấy trông trẻ và anh tuấn hơn mong đợi.Để phù hợp với khung cảnh trang nghiêm của lễ tế, hôm nay Lạc Thanh Hàn mặc y phục rộng tay đen sẫm, trên gấu áo và cổ tay áo có thêu hoa văn mây tinh xảo bằng sợi tơ vàng sẫm.Dưới nắng trời, hoa văn mây thoáng lấp ánh vàng.Theo bước chân của Lạc Thanh Hàn, vạt áo quét mặt đất, hoa văn mây vàng sẫm như tầng tầng lớp lớp sóng nước.Hắn đứng thẳng trên bậc thang trước miếu Long Thần, dung mạo tuấn tú, lông mày lạnh lùng, mắt đen không đáy, thần bí cao quý, khiến người ta khiếp sợ, không thể không khuất phục.Dân chúng đồng loạt quỳ xuống.
 
Back
Top Bottom