Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 15: Chương 15



Mẹ tôi càng tức hơn:

“Con có biết hôn nhân của hai đứa ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bên không? Ly hôn sẽ tác động đến giá cổ phiếu của cả hai công ty!”

“Con không tham gia điều hành công ty của hai bên, chuyện đó không phải điều con cần lo.” Tôi lạnh nhạt nói.

Cha dượng tôi, ông Đường, chậm rãi mở lời:

“Thần Thần, hôn nhân không phải trò đùa, nên suy nghĩ kỹ càng…”

“Suy nghĩ cái gì? Mẹ không đồng ý ly hôn!” Mẹ tôi lớn tiếng.

“Đây là chuyện của con, không cần mẹ đồng ý.”

“Đường Thần!” Mẹ tôi tức đến mức đứng bật dậy, “Con càng ngày càng gan to rồi, còn muốn về nhà nữa không?”

“Về nhà?” — Tôi cười lạnh — “Con có nhà sao? Đó là nhà của mẹ và họ, không phải của con. Con chưa từng có một mái nhà thực sự, lấy gì để gọi là "về nhà"?”

Tôi quay sang nhìn Phí Tố, lạnh lùng nói:

“Anh nói là muốn bàn chuyện chi tiết, đây là thành ý của anh sao?”

Nói xong tôi quay người, đi ra khỏi nhà.

26

Trong sân, Phí Tố đuổi theo tôi.

“Thần Thần, xin lỗi em, anh chỉ muốn họ khuyên nhủ em một chút, anh thật sự không muốn ly hôn.”

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Trước đây là anh sai, anh sẽ thay đổi! Anh sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, cũng không dính líu đến mấy cô gái linh tinh kia nữa. Anh sẽ chỉ yêu mình em, chúng ta sống yên ổn với nhau.”

“Chuyện của em với cậu ta, anh cũng có thể bỏ qua. Coi như hai ta đều quên chuyện quá khứ, làm lại từ đầu, được không?”

“Những ngày gần đây, mỗi khi nghĩ đến chuyện em sẽ rời khỏi anh, về sau sẽ không còn em bên cạnh nữa, anh thấy bất an đến đáng sợ. Là anh tỉnh ngộ quá muộn rồi, Thần Thần, anh không thể mất em được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thở dài:

“Phí Tố, anh biết tại sao anh lại đưa mẹ tôi đến để ngăn cản việc ly hôn không?”

Không đợi anh ta trả lời, tôi tiếp:

“Vì từ trước đến giờ, tôi luôn rất nghe lời bà ấy. Anh biết điều đó.”

“Vậy anh có biết vì sao tôi lại luôn nghe lời bà ấy không?”

“Vì tôi đã quen như thế rồi.”

“Hồi nhỏ, bà ấy hay cảnh cáo tôi, nếu không ngoan thì sẽ bị vứt bỏ, sau này sẽ không còn nhà nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi, sợ không có nhà, nên mới đặc biệt nghe lời.”

“Khi họ hàng nhà họ Đường bắt nạt tôi, mẹ không bảo vệ tôi, còn bắt tôi phải lấy lòng họ. Tôi cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn. Bởi vì tôi biết, mẹ là người thân duy nhất của tôi. Nếu bà ấy không cần tôi nữa, tôi thật sự chẳng còn nhà. Thế là tôi dần quen với việc nghe lời bà, quen với việc không có chính kiến trước mặt bà.”

“Mãi đến gần đây, tôi mới chợt nhận ra: tôi đã trưởng thành rồi, đã là người trưởng thành có thể tự sống độc lập. Tôi không cần phải phụ thuộc vào ai nữa, cũng không cần phải lo sợ bị bỏ rơi nữa. Bao năm qua, tôi cứ khăng khăng theo đuổi một mái nhà do người khác ban cho. Hồi nhỏ là mẹ, lớn lên là anh.”

“Anh nói có buồn cười không? Một mái nhà làm sao có thể trông chờ người khác ban cho được? Nhà do người khác ban, thì cũng có thể bị họ dễ dàng lấy lại. Tại sao tôi phải theo đuổi một mái nhà đầy bất an như vậy?”

“May mà giờ tôi đã tỉnh ngộ, đã hiểu ra: tôi có thể tự xây dựng một mái nhà cho mình, một nơi không còn lo sợ bị bỏ rơi nữa.”

Phí Tố nghẹn ngào nói:

“Xin lỗi em, Thần Thần…”

“Anh cũng biết đúng không?” — Tôi ngắt lời — “Biết tôi là người dễ mềm lòng, biết tôi rất khao khát có một mái nhà. Nên anh chắc chắn rằng tôi không rời bỏ được anh, tin rằng dù anh có làm gì, tôi cũng sẽ không ly hôn. Vì vậy anh mới dám ngoại tình, dám tổn thương tôi một cách không kiêng dè.”

Phí Tố chỉ biết không ngừng nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi…”

Tôi dừng một lát:

“Sau này đừng lôi mẹ tôi vào nữa. Bà ấy không còn ảnh hưởng gì với tôi. Tôi không còn là đứa trẻ ngày xưa phải cầu xin bà ấy chút thương hại nữa. Còn nữa, đơn ly hôn anh nhanh chóng ký vào đi. Không ký, tôi sẽ nộp đơn ra tòa.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 16: Chương 16



27

Ba ngày sau, Phí Tố tìm tôi, mang theo đơn ly hôn đã ký.

Tôi không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.

Tôi còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc khởi kiện, đã bắt đầu liên hệ luật sư rồi.

Anh ta cười khổ:

“Tôi đã tìm gặp Nhâm Vân Tịch, muốn cậu ta rời xa em. Dù dọa dẫm hay dụ dỗ, cậu ta đều không đồng ý.”

“Tối hôm đó, tôi gặp cậu ta trong một buổi tiệc doanh nghiệp. Cậu ta mặc vest chỉn chu, đúng chuẩn một tinh anh trong giới kinh doanh. Khi đó tôi mới biết, cậu ta là cậu ấm mà nhà họ Nhâm mới nhận được lại, là người thừa kế duy nhất của Nhâm gia.”

“Khi nhắc đến tên em, tôi thấy trong mắt cậu ta ánh lên một tia dịu dàng.”

“Thần Thần, tôi đã thua hoàn toàn rồi, thua đến không còn gì nữa.”

“Trước kia, tôi cũng từng yêu em như vậy. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn yêu em. Nhưng tại sao tôi lại để mất em chứ?”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh lại nói tiếp:

“Lúc đến đây, tôi thấy một gia đình ba người đi ngang qua. Bố mẹ dắt theo một bé gái dễ thương, bé con nũng nịu đòi mua kẹo.”

“Tôi chợt nhớ ra, chúng ta cũng từng có một đứa con. Là do tôi không chăm sóc em tử tế, nên mới không giữ được con.”

“Nếu lúc em mang thai, tôi ở bên cạnh chăm sóc chu đáo, có lẽ con sẽ không rời đi.”

“Nếu con còn ở đây, chắc em cũng không ly hôn với tôi, phải không?”

“Mấy năm nay tôi không dám nhớ lại những chuyện đã làm, bởi mỗi lần nghĩ đến là tim đau như xé. Tại sao tôi lại có thể nhẫn tâm tổn thương em đến vậy chứ?”

“Thần Thần, tôi không còn mặt mũi nào giữ em lại nữa.”

“Mất đi người mình yêu nhất, là cái giá mà tôi đáng phải trả.”

“Em đi đi, tôi thả em tự do.”

28

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có chuyện gì anh đang giấu em đúng không?” — Tôi trừng mắt nhìn Nhâm Vân Tịch.

Anh ấy gãi đầu:

“Em biết rồi à? Chồng cũ của em kể cho em nghe rồi sao?”

“Khai thật thì được khoan hồng.” — Tôi nghiêm mặt nói.

“À thì… cái nhà họ Nhậm ấy, em nghe nói bao giờ chưa?”

“Nhà họ Nhâm, gia tộc giàu nhất thành phố này à?”

“Ừ. Bây giờ người đứng đầu chính là cha ruột của anh. Chuyện cũng khá... cẩu huyết. Năm xưa, một công tử nhà giàu đem lòng yêu cô gái lọ lem nghèo khó. Bất chấp sự phản đối của gia đình, anh ta đã dũng cảm đưa người mình yêu bỏ trốn. Nghe có vẻ lãng mạn nhỉ?”

Nhâm Vân Tịch cười nhạt đầy chua chát: “Tiếc là công tử nhà giàu quen sống sung sướng, sống cuộc đời bình thường lâu quá thì không chịu nổi. Cuối cùng anh ta đã bỏ rơi vợ con để quay về với cuộc sống vốn có của mình.”

“Sau đó, anh ta ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của gia đình, chẳng bao lâu lại kết hôn sinh con.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao em nghe nói nhà họ Nhâm không có con cái?”

“Đứa con sau đó vừa sinh ra đã mắc bệnh, điều trị suốt thời gian dài nhưng chỉ sống được tám năm rồi mất. Ông ta và người vợ sau cũng đã cố gắng nhưng không thể sinh thêm con nữa.”

“Thế nên... đến khi về già mới nhớ ra còn có anh?”

“Mấy năm nay, ông ta tìm anh rất nhiều lần, muốn anh quay về nhà họ Nhâm. Nhưng anh đều từ chối.”

“Mẹ anh thì sao?”

“Bà mất mấy năm trước rồi.”

“Trước đây anh luôn từ chối quay về, vậy tại sao giờ lại...?”

Ánh mắt Nhâm Vân Tịch nhìn tôi đầy sâu sắc, tình cảm dạt dào như muốn tràn ra khỏi đáy mắt.

“Hôm đó, chồng cũ của em đến tìm anh, với dáng vẻ kênh kiệu ngạo mạn. Anh thực sự bị kích động. Thần Thần, anh có thể chịu khổ, nhưng không muốn em phải chịu thiệt. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, trở thành điểm tựa vững chắc của em.”

Tôi ôm lấy anh: “Thực ra anh không cần làm thế, em cũng khá giả, đủ để hai ta sống sung túc rồi.”

Anh khẽ cười: “Thật ra cũng không hoàn toàn vì em. Anh cũng đã nghĩ thông rồi, không muốn tiếp tục cố chấp nữa. Mẹ anh năm xưa có kết hôn với ông ta, nên anh là người thừa kế hợp pháp. Với năng lực của anh, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu, giờ về nhận lại nhà họ Nhâm chẳng qua cũng là nể mặt họ thôi.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 17: Chương 17



Tôi nhịn cười: “Ừ, nhà họ Nhâm có được anh làm người thừa kế là phúc đức của họ đấy!”

29

Một tháng sau, tôi và Phí Tố đi làm thủ tục ly hôn.

Nhâm Vân Tịch đứng chờ ngoài cục dân chính.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã quỳ gối cầu hôn tôi, tay cầm nhẫn.

Phí Tố nhìn chúng tôi, yết hầu chuyển động, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

“Anh lấy em, nhà anh không ý kiến gì chứ?” Tôi hỏi.

Dù sao, anh cũng là công tử nhà tài phiệt, còn tôi là một người phụ nữ lớn hơn anh bốn tuổi, lại từng qua một đời chồng.

Anh đầy tự tin: “Chỉ cần anh chịu quay về nhà họ Nhâm, họ đã mãn nguyện lắm rồi. Giờ đối xử với anh còn cung kính răm rắp, sợ anh không vui lại bỏ đi lần nữa.”

30

Tôi và Nhâm Vân Tịch tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Phí Tố vậy mà cũng đến dự lễ cưới.

Anh nói với tôi: “Thần Thần, anh sắp ra nước ngoài phát triển thị trường. Em nhất định phải hạnh phúc!”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ hạnh phúc.”

Anh lại nhìn sang Nhâm Vân Tịch: “Nếu cậu đối xử tệ với cô ấy, tôi sẽ lập tức quay về đưa cô ấy đi.”

Nhâm Vân Tịch: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”

31.

Một năm sau, tôi sinh một cặp song sinh long phụng.

Nhà họ Nhâm nhất quyết tổ chức tiệc mừng đầy tháng thật lớn cho hai đứa bé.

Ngày hôm đó, nhìn sảnh tiệc chật kín khách khứa, tôi chẳng biết có bao nhiêu người đến nữa.

Tôi thì thầm với Nhâm Vân Tịch: “Nhiều người quá, nhìn thôi đã thấy nhức đầu. Em đi trốn một lúc.”

“Ừ, mệt thì vào phòng nghỉ ngơi chút.” Anh cười dịu dàng với tôi.

Đang định rời đi, một vị họ hàng xa đi tới.

Nhâm Vân Tịch lập tức nở nụ cười xã giao: “Chú Đức, lâu rồi không gặp ạ!”

Tôi hơi sững lại khi nhìn thấy người phụ nữ đang khoác tay chú Đức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta cũng tròn mắt khi thấy tôi, mất cả lễ nghĩa, hét toáng lên: “Đường Thần? Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã ly hôn với anh Phí rồi sao? Sao còn dám đến dự tiệc kiểu này?”

Chú Đức tát cho cô ta một cái thật mạnh: “Cô ăn nói với phu nhân nhà họ Nhâm kiểu gì thế hả?”

Dư Nhiễm Nhiễm ôm má, kinh ngạc nhìn tôi: “Phu… phu nhân nhà họ Nhâm? Cô là...?”

Chốc lát sau, cô ta lắc đầu, rối loạn: “Không thể nào! Sao cô có thể là phu nhân nhà họ Nhâm? Cô chỉ là một bà già không ai thèm cơ mà…”

Bốp! – Chú Đức lại tát thêm một cái.

Cú này mạnh đến mức cô ta ngã lăn ra đất.

“Anh Đức, sao anh lại đánh em?” – Cô ta ngước mặt, ra vẻ tội nghiệp.

“Mau xin lỗi phu nhân đi!” – Chú Đức nghiêm mặt quát.

Dư Nhiễm Nhiễm cắn môi, bò dậy, cúi đầu: “Xin lỗi phu nhân, mong người rộng lượng bỏ qua cho kẻ không biết điều này…”

“Được rồi.” – Tôi ngắt lời, nhìn sang Nhâm Vân Tịch – “Chúng ta đi thôi!”

“Ơ, cháu trai à, còn chưa nói chuyện được mấy câu mà…” – Chú Đức cười xòa.

Nhâm Vân Tịch chẳng thèm để ý, nắm tay tôi rời đi.

Lúc quay lưng lại, tôi còn nghe thấy tiếng bốp! nữa.

Chú Đức chửi: “Đồ đàn bà vô dụng, chỉ biết phá chuyện! Ngày mai cút khỏi đây cho tôi!”

Dư Nhiễm Nhiễm bật khóc cầu xin: “Anh Đức, đừng đuổi em mà…”

32.

Tầng trên, cách biệt hẳn với sảnh tiệc ồn ào, là ban công yên tĩnh.

Nhâm Vân Tịch dắt tay tôi ra đây, cúi đầu dỗ dành: “Đừng giận, toàn là mấy người không liên quan.”

Tôi ôm anh, tựa đầu vào vai anh.

“Em không giận. Vân Tịch, em nghĩ… về sau em sẽ rất khó có cảm xúc giận dữ.”

“Tại sao vậy?” – Anh hỏi.

“Vì… em đang sống cuộc đời hạnh phúc nhất rồi.”

“Anh cũng vậy.” – Anh siết chặt tôi vào lòng.

Hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back