Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh
Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 3


Mễ Giai có tâm sự, điểm này Nghiêm Hạo khẳng định chắc chắn.Nghiêm Hạo cầm khăn lau tóc đi ra từ nhà tắm, nhìn bà xã ngồi yên trên giường vẫn giữ nguyên tư thế như lúc anh đi vào, lại nhìn khăn lông trong tay, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng bước về phía Mễ Giai.Thói quen thật sự rất đáng sợ, từng chút từng chút ngấm dần vào sinh hoạt hàng ngày, bình thường không hề gì, đến thời điểm bạn phát hiện ra thì nó đã trở thành một phần cuộc sống của bạn, muốn cưỡng lại cũng không thể.Nhét khăn lông vào trong tay cái người còn đang miên man suy nghĩ ngẩn ngơ, một tay kéo cô, hôn nhẹ lên khóe miệng cô, "Giúp anh lau tóc."

Mỗi tối sau khi tắm được cô cầm khăn lau khô tóc dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ, nên hôm nay tắm xong không thấy cô chạy tới cầm khăn lau tóc cho mình như mọi ngày, Nghiêm Hạo cảm thấy giống như có chuyện quan trọng chưa được hoàn thành.Mễ Giai là một hiền thê chuẩn mực, ngày thường buổi tối anh ở trong thư phòng làm việc, cô ngồi một bên đọc tạp chí, tiểu thuyết, hoặc lên mạng, anh uống gần cạn tách trà, cô lại nhanh chóng rót đầy.

Dù muộn thế nào cô cũng đợi anh cùng đi ngủ, bởi vậy không muốn cô vì mình mà thức khuya, anh luôn cố gắng giải quyết hết việc ở công ty.Mễ Giai lấy lại tinh thần, mỉm cười với ông xã, cầm khăn giúp anh lau mái tóc ướt đẫm."

Em vừa nghĩ gì vậy?"

Nghiêm Hạo từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ bà xã hầu hạ, lên tiếng hỏi.Mễ Giai bỗng khựng lại, vẻ mặt có phần tránh né, "Không, không có gì đâu anh."

Thấy cô không muốn nói, Nghiêm Hạo cũng không ép, tiếp tục nhắm mắt tận hưởng những ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ dùng lực xoa xoa mái tóc anh.Mễ Giai bất đắc dĩ thở dài, chiều nay về cô lập tức cảm thấy bầu không khí trong nhà có hơi kì lạ, sắc mặt mẹ chồng không tốt, cơm chiều chỉ ăn vài miếng đã trở lại phòng.

Hơn nữa ngay cả dì quản gia cũng ít nói, không tươi cười như mọi ngày, thừa dịp dì quản gia rửa bát trong phòng bếp, truy hỏi mãi bà mới đem chuyện ban trưa kể với Mễ Giai.Kỳ thực làm sao cô không biết mẹ chồng thích trẻ con, một lần cháu gái của dì quản gia chạy chơi trong nhà, trông thấy cô bé Vu Phân Phương vô cùng vui vẻ, cứ ôm ấp suốt, còn giữ cô bé ở lại chơi mấy ngày, sau lần đấy cứ cách vài ngày lại bảo dì quản gia dẫn bé tới chơi, cho đến bây giờ bà chưa từng tạo áp lực với cô, nhưng Mễ Giai biết bà rất mong được bế cháu, thật ra cô cũng không khác là bao, thỉnh thoảng giữa đêm Mễ Giai lại nằm mơ, cô mơ về đứa con đã mất của mình, cô mơ nó gọi cô là mẹ, dang hai tay bé nhỏ đòi bế, cô rất muốn, biết bao khát khao tha thiết, nhưng cô cứ tới gần, nó liền biến mất."

Sao vậy?"

Không biết từ khi nào Mễ Giai đã bị Nghiêm Hạo ôm vào trong ngực, cả người ngã ngồi trên đùi anh."

À, không, không có gì ạ."

Mễ Giai định thần lại, nhìn anh cười gượng.Nghiêm Hạo nhìn cô, hồi lâu đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, "Sao em khóc?"

"A!"

Lúc này Mễ Giai mới ý thức được bản thân đã bất giác rơi lệ, cuống quít đưa tay lau mặt.Nghiêm Hạo kéo tay cô xuống, đan vào mười ngón tay anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, gằn từng tiếng hỏi, "Sao em khóc?"

"Bụi. . .

Có hạt bụi bay vào mắt em."

Mễ Giai chớp chớp mắt nói dối, căn phòng được quét dọn sạch sẽ đến không còn tì vết lại có hạt bụi bay vào mắt cô.Nghiêm Hạo thở dài, nghiêng người về phía trước, hôn lên mắt cô, hôn những giọt lệ còn vương trên khóe mắt, từng nụ hôn rải khắp gương mặt cô, rất dịu dàng, rất trân trọng.Mễ Giai thậm chí không biết từ khi nào mình đã ngã lên giường, nụ hôn của anh cực kỳ mê hoặc, nóng bỏng và tinh tế.Nghiêm Hạo cởi bỏ hết những trói buộc trên cơ thể, khiến toàn bộ con người cô như trẻ sơ sinh khảm vào trong mắt anh.

Anh ôm chặt lấy cô, giữa hai người không một khe hở.Như được giải phóng cảm xúc, cô không ngừng run rẩy, không rõ đây là khoái nhạc hay là khó chịu, ôm lấy đầu anh, những ngón tay luồn vào tóc anh, rên rỉ, "Hạo. . ."

Anh không vội vàng tiến vào trong cô, một lần lại một lần hôn lên từng tấc cơ thể cô, anh tường tận những điểm nhạy cảm của Mễ Giai, làm cô run rẩy dưới thân mình, khẽ ngâm nga, kiều diễm nở rộ."

Hạo. . ."

Mễ Giai cảm thấy dường như không thở nổi, cầm tay Nghiêm Hạo muốn đẩy ra nhưng theo bản năng lại kéo anh gần hơn, nức nở, thở gấp, "Hạo, em. . ."

Nghiêm Hạo nhẹ nhàng đẩy vật cứng rắn của mình vào nơi ướt át của Mễ Giai, đồng thời cũng kết thúc sự tra tấn cho cả hai.

Hai tay Mễ Giai bấu chặt sau lưng anh, cảm thụ anh ở trong cơ thể mình, cùng nhau trầm luân.Không biết qua bao lâu, nhịp thở của hai người từ dồn dập dần trở nên hòa dịu, Mễ Giai mỏi mệt đến cực điểm, không nói nổi một câu, chỉ có thể dựa vào ngực anh điều chỉnh lại hô hấp.Chăn đệm hỗn độn dưới thân, Nghiêm Hạo chỉnh lại tư thế, giúp cô nằm thoải mái hơn trong ngực mình, vuốt nhẹ lưng cô, xúc cảm mềm mịn như tơ khiến anh yêu thích không muốn buông tay."

Nói anh nghe, vừa rồi sao lại khóc?"

Ngón tay khẽ lướt qua lướt lại trên lưng cô, bà xã có tâm sự, thân làm chồng, anh cần phải biết rõ.Mễ Giai sững người, vẫn không nói, chỉ lắc đầu, càng ôm chặt hông anh.Nghiêm Hạo thở dài, kéo cô lại gần hơn, nhìn cô hồi lâu, hôn lên hàng mi, mắt, mũi, cuối cùng trở lại cánh môi mềm mại, lẩm bẩm hỏi, "Mễ Giai, anh là gì của em?"

Mễ Giai sửng sốt, nhìn anh khó hiểu."

Anh là chồng em, trên đời này anh là người thân cận nhất với em, nhưng em có tâm sự lại không muốn giãi bày với anh."

Nghiêm Hạo ôm cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô."

Em. . ."

Cô chỉ không muốn anh phải bận tâm, anh đã vất vả vì công ty còn phải phân tâm để ý chuyện của mình.

"Em. . .

Em chỉ không muốn anh phải lo lắng cho em."

"Em là người anh yêu, là người sẽ sống cùng anh cả đời, chúng ta không chỉ chia sẻ niềm vui, mà còn san sẻ cả ưu phiền."

Nghiêm Hạo nhấn mạnh từng tiếng, giọng điệu trầm ấm.Người nằm trong ngực anh hồi lâu vẫn không nói gì, ngay khi Nghiêm Hạo cho rằng cô đã ngủ, lại nghe thấy bên tai vang lên âm thanh yếu ớt."

Em muốn bảo bảo. . ."
 
Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh
Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 4


Giữa vùng biển xanh mênh mông của Ấn Độ Dương, có một chuỗi các hòn đảo nhỏ màu lục được bao quanh bởi những dải cát trắng – đó là quần đảo Maldives.

Rất nhiều du khách sau khi thị hiếu cả ba sắc màu lam, bạch, lục của Maldives đều cho rằng đây là thiên đường cuối cùng trên trái đất, và một số người phương Tây thích gọi Maldives bằng cái tên 'Thiên đường đã mất'.

"Đẹp quá!"

Nhìn bờ cát trắng mịn trước mắt, dường như đang đưa người vào trong mộng cảnh, Mễ Giai không thể ngăn mình cảm thán về vẻ tuyệt đẹp của nó.Ông xã từ phía sau ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, đôi môi kề sát vành tai khẽ trộm hương, giọng nói trầm ấm quyến rũ hỏi: "Thích không?"

"Ưm!"

Mễ Giai liên tục gật đầu, xoay người vòng tay ôm cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh, khuôn mặt cười rạng rỡ, "Thích, em rất thích!"

Ngắm nhìn đôi má lúm xinh xắn, Nghiêm Hạo cảm thấy cả tuần vừa rồi liên tục tăng ca quả thực là đáng giá, anh yêu nụ cười của cô, nếu có thể, anh muốn làm cho Mễ Giai luôn được vui vẻ như lúc này, không bao giờ phải nhìn cô âm thầm rơi lệ trong lòng anh thêm lần nào nữa, điều đó như cắt trái tim anh thành từng mảnh, anh không chịu nổi."

Nhưng còn công việc của anh thì sao, mấy ngày trước em đến công ty, thư ký nói với em gần đây đang đấu thầu một dự án lớn, giờ chúng mình lại đi chơi thế này, thật sự không ảnh hưởng gì chứ?"

Anh bận bịu cỡ nào cô đều hiểu, cô cũng biết anh sợ cô suy nghĩ lung tung nên mới đưa cô đi du lịch cho khuây khỏa.Nghiêm Hạo giơ tay gạt mái tóc bị gió biển thổi loạn, ôm cô đi về phía ghế dựa trên bờ cát, "Anh là ông chủ, bên dưới còn có rất nhiều quản lý và phụ trách bộ phận, hơn nữa đều là những người được trả lương cao để mời về, không nhất thiết việc gì cũng đến tay anh, thuê họ về làm việc chứ đâu để trang trí, họ phải biết chia sẻ cùng anh."

"Thật sự không sao ạ?"

Mễ Giai vẫn có chút lo lắng, cô biết mình chẳng giúp gì được anh trong công việc, vậy nên chỉ cố gắng hết sức để bản thân ít gây phiền toái cho anh mà thôi."

Với anh em mới là quan trọng nhất, nếu như không trúng thầu dự án đợt này thì để lần sau, không gì có thể so được với em, hiểu chưa?"

Nghiêm Hạo nhìn cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ.Không muốn khóc, không muốn xúc động, nhưng lời anh nói như dòng nước ấm chảy thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cô, khiến cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, được yêu thương, được trân trọng."

Ngốc quá, khóc gì chứ!"

Nghiêm Hạo cười khẽ, giúp cô lau nước mắt, trêu đùa, "Lần này nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là hộ tống Nghiêm phu nhân đi chơi vui vẻ, nghỉ dưỡng thoải mái, bà phải phối hợp với tôi cho tốt nghe chưa."

"Haha" Mễ Giai nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu, học theo anh nói: "Vậy công việc của tôi đây là hỗ trợ Nghiêm tiên sinh nghỉ ngơi thư giãn, ngài cũng cần cố gắng ăn ý với tôi đấy nhé."

"Nguyên tắc cơ bản trong kinh doanh là đôi bên cùng có lợi, được, thành giao."

Hưởng thụ tuyệt vời nhất ở Maldives chính là ngắm biển!Hoạt động giải trí nơi đây đa phần ở dưới nước, lặn biển là sự lựa chọn hoàn hảo, nhưng điều đáng buồn là không ai trong hai người biết chơi môn này.

Song, Mễ Giai lại cảm thấy không có gì đáng tiếc, cô cho rằng thực ra đi du lịch không nhất thiết phải chơi đến điên cuồng, mệt sức, mà chỉ cần cùng người mình yêu nắm tay tản bộ trên những dải cát đẹp mê người, thỉnh thoảng nghịch nước, lướt sóng, hay ngồi thuyền gỗ hoặc cano đi thăm thú tất cả các hòn đảo nhỏ, thuyền đáy kính còn có thể nhìn được cá bơi bên dưới, trải nghiệm tất cả mọi thứ.Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Nghiêm Hạo đã tốn rất nhiều thời gian, lên mạng tra toàn bộ các thông tin hướng dẫn du lịch, y như làm bài tập về nhà, tìm hiểu kỹ lưỡng từng danh lam thắng cảnh đặc trưng, thậm chí vì muốn mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, anh đã trả giá rất cao cho một đôi vợ chồng khác để được nhượng lại phòng ăn dưới đáy biển của khu nghỉ dưỡng Hilton, dùng bữa ở đây giống như lạc trong thế giới dưới lòng đại dương lộng lẫy đầy màu sắc, những đàn cá bơi qua bơi lại và quần thể san hô rực rỡ bao quanh bốn vách tường, đến mức khiến người ta có cảm giác mình đang ngồi trong bể cá, còn cá ở bên ngoài nhìn vào vậy.Họ không dự định ở khách sạn, mà đặt một căn phòng nghỉ trên biển đặc trưng ở Maldives.

Mỗi căn phòng đều biệt lập, kiểu nhà gỗ mái nghiêng, trên đỉnh mái lợp một lớp cỏ nguyên sinh, xây dựa trên cốt thép hoặc các cột trụ tròn cố định dưới nước.

Phòng cách mặt biển khoảng mười mét, có một cầu gỗ nhỏ nối vào bờ."

Nơi này đẹp quá!"

Mễ Giai ngồi trên sàn gỗ, hai tay ôm lấy đầu gối, ban đêm vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào cột trụ.Nghiêm Hạo bưng ly rượu vang đỏ ngồi xuống bên cạnh, khẽ kéo cô tựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lặp lại, "Rất đẹp!"

"Ở thêm vài ngày nữa là em thật sự không muốn rời đi."

Mễ Giai khẽ cười nói."

Thế thì không về nữa, chúng ta ở lại đây, mở một nhà nghỉ, đón tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới đến du ngoạn."

"Haha, vậy đưa mẹ và Nghiêm Nhiên tới luôn."

Dựa vào lòng anh, Mễ Giai cười nói."

Được, đều đón cả đến đây."

Những lời này không ai xem là thật, nhưng lại rất êm tai, khiến người nghe cảm động.Mễ Giai ngẩng đầu cười, hôn lên hầu kết trên cổ Nghiêm Hạo, rồi hôn lên mặt, hôn đến sống mũi cao của anh, kề sát môi anh, hơi thở nhè nhẹ, khẽ thì thầm, "Hạo, cảm ơn anh!"

Cảm ơn anh đã trân trọng và yêu thương cô, kì nghỉ này cô thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc.Mễ Giai hiếm khi chủ động, nhưng lần nào cũng đều làm trái tim anh tan chảy, một tay giữ sau gáy cô, một tay ôm chặt eo cô, đưa lưỡi trượt vào trong miệng cô, quấn quít đòi hỏi cô đáp lại, Mễ Giai nếm được mùi vị rượu vang đỏ nơi đầu lưỡi anh, dư vị của rượu vang thuần túy theo nụ hôn nồng nhiệt của anh ngập tràn trong miệng cô.Hôn môi dường như không thể thỏa mãn được dục vọng của Nghiêm Hạo, anh là người thích kiểm soát, nhanh chóng đảo khách thành chủ, hai tay gạt áo trên người cô, dọc theo cổ một đường đi xuống, lưu luyến nơi mềm mại đầy mê luyến kia."

Ưm...

" Mễ Giai khó chịu rên rỉ, cảm giác lành lạnh trước ngực khiến cô thấy lúng túng, tay níu lấy tóc anh, có chút khó khăn gọi, "Hạo..."

Nghiêm Hạo ngẩng đầu, một lần nữa phủ lên cánh môi đỏ mọng kiều diễm, cắn cắn, mút mút, giọng nói ậm ừ không rõ ghé sát bên tai cô, "Chúng mình...

Vào trong."

Nháy mắt, cả người Mễ Giai bị ôm lên, qua một hồi choáng váng ngắn ngủi, lúc định thần lại thì người đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, đây chính là người mà cô yêu sâu đậm!

Mễ Giai mỉm cười, đưa tay choàng quanh cổ anh, nhắm ngay miệng anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.Ngoài cửa sổ gió khẽ vỗ về mặt biển, từng con sóng xô vào ván gỗ, mọi thứ đều rất tuyệt.
 
Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh
Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 5


Lúc Mạc Chấn Huân bước vào, Mễ Giai đang ngồi một mình lật xem đống sổ sách và báo biểu mà cô mất mấy đêm liền mới làm xong."

Xin lỗi, vừa rồi có khách hàng cần sửa gấp bản thiết kế."

Vừa nói vừa cởi áo vest ra, tiện tay vắt lên thành sô-pha, bước đến ngồi xuống đối diện Mễ Giai."

Chúng ta đâu cần khách sáo như vậy."

Mễ Giai cười nói, đưa tập tài liệu trong tay cho anh, "Đây là sổ sách và báo biểu của tháng này, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ nộp thẳng lên thuế."

La Lệ đã kết hôn, là bác sĩ bảo cưới, dự tính sinh vào cuối tháng sau, nhưng đã bắt đầu nghỉ thai sản từ tháng này, còn bên Mạc Thị, do Mạc Liên Huyên xuất ngoại, phần lớn công việc hiện nay đều do Mạc Chấn Huân phụ trách, chạy qua chạy lại cả hai bên đến tối mắt tối mũi, do vậy ngay khi cần tìm trợ lý ngắn hạn làm sổ sách lập tức nghĩ đến Mễ Giai, dù sao trước đây Mễ Giai đã từng làm việc ở Tân Nhã, hiểu biết của cô về nghiệp vụ công ty đương nhiên nhiều hơn so với người khác.Mạc Chấn Huân chỉ lật giở vài tờ, không đọc kĩ, nhanh chóng gập xấp giấy tờ lại rồi nói: "Không có vấn đề gì, em cứ nộp lên đi, thời gian này làm phiền em quá!"

Mễ Giai mỉm cười, hỏi: "Liên Huyên vẫn chưa về ư, hình như đi hơn nửa năm rồi nhỉ?"

"Ừ, trước kia ngày nào cũng bận rộn ở công ty, không có cơ hội du lịch đây đó, lần này ra ngoài, chắc là chơi đã đời luôn rồi."

Nhắc đến em gái, ánh mắt Mạc Chấn Huân bất giác dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng mang ý nuông chiều."

Anh...."

Mễ Giai vừa định nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang."

Cốc!

Cốc!"

Thư ký bưng cà phê bước vào, "Chấn Huân, cà phê của anh".

Giọng nói nhu mì, ánh mắt nhìn Mạc Chấn Huân đầy tình cảm.Mễ Giai nhíu mày, vừa rồi cô ấy không gọi Mạc tổng mà là Chấn Huân?Mạc Chấn Huân nhăn mày, lãnh đạm nói: "Để đó đi, ở công ty phải gọi tôi là Mạc tổng, tôi không thích công tư lẫn lộn."

Cô thư ký nhỏ đỏ mặt, mím mím môi, có chút tủi thân gật đầu, lui ra ngoài.Đợi cô ấy đi rồi, Mễ Giai mới nhìn anh, không nén nổi kinh ngạc, "Anh..."

"Em muốn nói gì?"

"Anh và cô ấy....Vậy Liên Huyên ....."

Mễ Giai muốn nói lại thôi, "Bỏ đi, chuyện tình cảm hai người tự hiểu rõ, người ngoài cũng chẳng biết cho ý kiến thế nào."

"Là sao?"

Mạc Chấn Huân nhíu mày, có phần khó hiểu."

Không có gì, cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Mễ Giai xem đồng hồ một chút rồi cầm tập tài liệu trên bàn lên, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước nộp tài liệu."

Dứt lời cô quay người bước đi."

Để tôi tiễn em."

Mạc Chấn Huân đứng dậy, đưa cô ra ngoài.Trong lúc đợi thang máy, nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi, "Trông sắc mặt em dường như không được tốt."

"Vậy sao, có lẽ dạo này hơi căng thẳng."

Bỗng nhiên tầm mắt cảm thấy choáng váng, khiến cả người Mễ Giai suýt nữa không đứng vững.Thấy thế, Mạc Chấn Huân vội đỡ lấy cô, "Em không sao chứ?"

"Không...

Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi."

Mễ Giai mỉm cười trấn an anh, đầu lại đột ngột nặng trĩu, có lẽ là do hôm qua thức suốt đêm không ngủ để làm kịp báo cáo."

Cần tôi gọi cho Nghiêm Hạo không?"

Mạc Chấn Huân sốt sắng hỏi."

Không cần đâu, có thể là vì đêm qua..."

Lời còn chưa dứt, Mễ Giai cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người vô thức ngã về phía sau.

Chỉ mơ hồ nghe thấy Mạc Chấn Huân ở bên cạnh gọi lớn tên mình, cô rất muốn mở mắt ra nhưng không thể.Mí mắt nặng trĩu, miệng khô khốc, muốn nhấc tay lên cũng không đủ lực, chỉ cảm thấy cơ thể như bị ép chặt, không một kẽ hở."

Mễ Giai, tỉnh chưa em?

Mễ Giai..."

Cô nghe thấy có người bên cạnh khẽ gọi tên, hết sức dịu dàng.

Cô cố gắng mở mắt ra, gương mặt mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng, vẫn tuấn tú như vậy, cằm lún phún râu mới mọc, nhìn qua có chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt vẫn sáng hút hồn.Hôm qua Nghiêm Hạo đang họp ở Bắc Kinh, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Chấn Huân, nói là anh ta vừa gọi xe cấp cứu đưa Mễ Giai đến bệnh viện, lúc đó tim anh như muốn ngừng đập, vụ tai nạn hơn một năm trước vẫn là tảng đá đè nặng trong lòng anh, thậm chí anh còn không dám hỏi nguyên nhân, im lặng một hồi lâu mới nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Mạc Chân Huân ở đầu bên kia đang chúc mừng anh, thông báo Mễ Giai đã mang bầu.

Vừa mừng rỡ vừa lo lắng, cảm xúc chênh vênh lên xuống này khiến anh hung dữ mắng cho Mạc Chấn Huân một trận, sau đó hoãn lại cuộc họp, cũng không kịp bàn giao công việc, lập tức ra sân bay đặt ngay chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải."

Hạo...."

Vươn tay muốn sờ mặt anh nhưng lại không dám chắc, anh đang đi công tác ở Bắc Kinh mà?"

Là anh."

Kéo tay cô đến bên miệng rồi hôn lên.Khung cảnh có chút xa lạ, cô nhớ ban nãy đang đứng đợi thang máy, chỉ là trước mắt bất chợt tối sầm, những chuyện khác không nhớ nổi.

Khẽ nhíu mày, "Đây là đâu, không phải anh đi Bắc Kinh ư?"

"Không đi nữa, sau này mỗi ngày anh đều ở cạnh em, không đi đâu nữa."

Anh đưa tay dịu dàng vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, cúi người hôn lên đó, thì thầm: "Cảm ơn em, Mễ Giai!"

Ôm lấy gương mặt anh, cô có chút nghi hoặc hỏi, "Sao vậy anh?"

Nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu, khuôn miệng nhỏ nhắn lúng búng của cô, Nghiệm Hạo không kiềm chế được khom người hôn lên, mắt, mi, mũi, miệng, không bỏ sót chỗ nào.

Cuối cùng nắm lấy bàn tay cô phủ lên vùng bụng hiện giờ vẫn còn bằng phẳng của cô, "Mễ Giai, chúng mình có con rồi!"

Mễ Giai nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết sững sờ nhìn anh, bàn tay vô thức áp chặt lên bụng, dường như muốn cảm nhận chút gì đó."

Chúng mình có con rồi!"

Nghiêm Hạo âu yếm nhìn cô, lặp lại từng chữ.Đây là một điều hạnh phúc, dùng từ để hình dung thì hẳn là mừng rỡ đến phát điên, họ đã chờ mong đứa trẻ này quá lâu, mỗi lần mang theo bao nhiêu hy vọng là mỗi lần nhận lấy bấy nhiêu thất vọng, khoảnh khắc xúc động này tưởng chừng như đang mơ.

"Là thật hả anh?"

Cô rất muốn cười, có điều cho tới giờ vẫn không kìm được nước mắt, thoáng chốc đã đong đầy hốc mắt, sau đó từng giọt từng giọt lăn xuống hai bên má."

Ngốc nghếch!"

Nghiêm Hạo cười trách yêu, khom người từng chút hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, ghé sát bên tai cô thầm thì, "Đương nhiên là thật, chúng mình...

Chúng mình sắp làm ba mẹ rồi!"
 
Người Vợ Bí Mật - Mạc Oanh
Ngoại truyện 6. Hạnh phúc bình dị 6


Nghiêm Hạo nói là làm, trong suốt quá trình mang thai gần như không rời Mễ Giai nửa bước, toàn bộ công việc đều giải quyết ở nhà, mỗi tuần các trưởng bộ phận của công ty sẽ đến nhà anh họp, thậm chí những hội nghị quan trọng, những buổi đấu thầu, hay triển lãm bất động sản... tất cả đều do Phó tổng công ty thay mặt tham gia.

Vậy nên mỗi lần Phó tổng gặp Mễ Giai đều không khỏi than phiền, nói cô mang thai mà anh ta còn vất vả hơn cả lúc vợ mình mang thai, lượng công việc không phải tăng gấp đôi mà tăng gấp bội.Trước lời oán trách của anh ta, Mễ Giai thật sự hết cách, cô rất cẩn trọng với đứa bé trong bụng mình, nhưng cô không phải kiểu người yếu ớt gió thổi là bay, cũng không chỉ một lần từng khuyên Nghiêm Hạo đừng quá lo lắng, có thể yên tâm đi làm, Nghiêm Hạo chỉ cười, sau đó ôm lấy cô, bàn tay khẽ đặt lên bụng cô, dịu dàng nói, "Mễ Giai, mong em hiểu cho tâm trạng xúc động lần đầu tiên được làm cha của anh, chúng mình đã từng mất con một lần, đứa bé này với anh chính là báu vật, anh không muốn rời xa em và con chút nào, anh chỉ ước luôn được ở bên hai người, cả quá trình này mỗi giây mỗi phút anh đều không muốn bỏ lỡ."

Nghe vậy, rốt cục Mễ Giai không đành lòng phản đối, thật ra cô cũng rất hưởng thụ cảm giác có anh bên cạnh, tuy có lỗi với Phó tổng, nhưng hãy cho phép cô được ích kỷ một lần này.

Mễ Giai lộ bụng bầu rất sớm, mới hơn ba tháng mà đã lùm lùm như người mang thai năm tháng, đi kiểm tra mọi thứ vẫn bình thường.

Mỗi lần khám thai đều do Nghiêm Hạo đưa đi, thai kỳ được bốn tháng, bác sĩ sắp xếp cho cô làm siêu âm B, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ lẫn vui mừng, Mễ Giai mang song thai, hơn nữa còn là thai long phượng.Hai người kích động ôm chầm lấy nhau, thứ cảm xúc này thực sự không thể nói nên lời, Mễ Giai rơi lệ, thì thầm bên tai chồng, "Con trở về rồi, Hạo, con về với mình rồi, phải không anh...?"

Nghiêm Hạo ôm chặt vợ, vành mắt đỏ lên, gật đầu khẳng định, "Ừ, là con không nỡ xa ba mẹ nên đã trở về."

Ngoài Mễ Giai và Nghiêm Hạo, người vui mừng nhất không ai khác là Vu Phân Phương, từ lúc biết tin Mễ Giai có bầu, bà dứt hẳn bài bạc, cả ngày bận rộn chuẩn bị đồ cho cháu: quần áo, giày dép, nôi, đồ chơi,... tất cả những thứ bà có thể nghĩ đến.

Không chỉ vậy, Vu Phân Phương còn học vào mạng, lên các diễn đàn dành cho mẹ và bé, ghi chú lại những điều cần lưu ý khi mang thai, hỏi về đồ ăn dinh dưỡng dành cho thai phụ, hàng ngày đều cùng dì quản gia nấu vài món để Mễ Giai bồi dưỡng.

Thậm chí bà mua cả mấy cuốn truyện thiếu nhi, nói là sau này mỗi tối sẽ đọc cho tụi nhỏ một câu chuyện khác nhau, không sợ lặp lại.

Tháng Mười, thời tiết không lạnh cũng chẳng nóng, buổi chiều Mễ Giai ưỡn bụng đỡ eo đi qua đi lại trong đại sảnh, Nghiêm Hạo đang họp cùng các trưởng bộ phận trong thư phòng, thảo luận về buổi triển lãm tháng sau ở Bắc Kinh, Vu Phân Phương nghỉ trưa, còn dì quản gia chăm sóc cây cảnh trong vườn.Một tay đỡ eo, một tay ôm bụng, Mễ Giai xỏ dép đi lại trên tấm thảm mềm mại, khuôn mặt luôn mang nét cười dịu dàng, hiện giờ trông cô giống như con chim cánh cụt, không thể ngồi xổm, cúi xuống không nhìn thấy chân.Vì bụng quá lớn, đi chưa được bao lâu đã cảm thấy mệt, Mễ Giai nặng nề bước về phía sô-pha, cơ thể hơi ngả ra sau, cẩn thận ngồi xuống ghế, đột nhiên bụng quặn lên một cơn đau, hai nhóc con kia dường như vừa tỉnh ngủ, bắt đầu hoạt động.

Cô vuốt ve cái bụng tròn vo của mình, mắng yêu, "Nghịch ngợm quá!"

Dứt lời ánh mắt chan chứa ý cười.Ngồi trên sô-pha một lát, chợt cảm thấy khát, Mễ Giai đứng dậy muốn vào bếp uống sữa, chân quờ quờ tìm dép, nửa ngày trời cũng không thấy, Mễ Giai bỏ cuộc, xoa bụng thì thào, "Bé cưng à, các con nói xem có phải mẹ rất vô dụng không, ngay cả đôi dép cũng đi không xong nữa."

Như nghe hiểu lời mẹ nói, hai nhóc con ra sức hoạt động, tỏ vẻ tán thành.Mễ Giai cười mắng, "Đồ trứng thối, ngay cả hai đứa cũng cười mẹ."

Có điều hôm nay hình như hơi bất thường, hai nhóc con trong bụng không giống như đang chơi đùa với cô, từng cơn từng cơn đau ập đến, đột nhiên Mễ Giai cảm thấy phía dưới có thứ chất lỏng theo đùi chảy xuống, hay là sắp sinh rồi, nhưng rõ ràng dự tính bể chum vào tháng sau mà!Buổi chiều không có tiết học, Nghiêm Nhiên không đi chơi với bạn, đeo cặp sách về nhà luôn, vừa đẩy cửa bước vào lập tức trông thấy Mễ Giai mặt trắng bệch ngồi trên ghế, biểu cảm đầy đau đớn, vội vàng chạy đến hỏi, "Dì ơi, dì làm sao vậy?"

Mễ Giai nắm chặt tay vịn sô-pha, khó nhọc lên tiếng, "Mau... mau đến thư phòng gọi chú xuống, nói, nói, dì... sắp sinh rồi...."

Những cơn đau ập đến vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.

Nghiêm Nhiên bị dọa ngẩn cả người, lúc định thần lại chạy nhanh về phía thư phòng gào lớn, "Chú ơi, chú ơi.... dì sắp sinh em bé, dì sắp sinh em bé rồi!"

Trên cáng cứu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Giai tái xanh, những cơn đau giày vò cô đến mức nói không ra tiếng, mồ hôi chảy ướt hết tóc, dính bết vào má.Nghiêm Hạo nắm chặt tay vợ, nếu có thể, anh nguyện thay cô hứng chịu nỗi đau này."

Mễ Giai, sinh mổ nhé?"

Cứ nhìn cô đau đớn thế này anh sắp phát điên rồi.Mễ Giai lắc đầu, nắm chặt tay anh, hít từng ngụm khí lớn hổn hển nói, "Đừng, không cần, sinh mổ không tốt cho con, em.... em có thể chịu được!"

"Nhưng em....

Anh không đành lòng để em cực khổ như vậy."

"Không khổ, em không khổ, đây, đây là con của chúng mình, có đau hơn nữa em cũng cam lòng."

"Mễ Giai..."

Cầm tay cô đưa lên miệng hôn, người phụ nữ này, làm sao anh có thể không yêu cô đây!Cơn đau kéo dài suốt sáu tiếng, Mễ Giai được đẩy vào phòng sinh, Nghiêm Hạo theo cùng.

Ầm ĩ cả buổi chiều, cuối cùng hai đứa nhóc không giày vò mẹ chúng nữa, toàn bộ quá trình sinh nở vô cùng thuận lợi, chị gái ra trước, nửa tiếng sau em trai cũng oe oe chào đời, cuống rốn đều do Nghiêm Hạo tự tay cắt.

Hoàn thành ngày 31/08/2017
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back