Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 10: Chương 10



“Em đừng cứng miệng nữa.” Phí Tố cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, “Em vốn không phải kiểu người như thế. Thần Thần, em có đạo đức quá cao, không giống anh, bản chất anh là một kẻ thấp kém.”

“Anh cũng hiểu mình lắm.” Tôi cười khẩy.

Anh ta vậy mà vẫn cười, còn gọi vọng vào trong bếp: “Bác Vương, lấy cho tôi bộ bát đũa nữa.”

Phí Tố vui vẻ ăn xong bữa cơm cùng tôi.

Ăn xong rồi mà anh ta vẫn chưa chịu đi, còn ngồi trên sofa xem tivi cùng tôi.

Tôi thấy anh ta thật chướng mắt, định tìm cách đuổi khéo.

Tôi nhấc điện thoại lên, gọi cho một số.

Đầu bên kia lập tức bắt máy.

“Vân Tịch, mai đi bơi không? Ở Đông Thành vừa khai trương một bể bơi mới, nghe nói điều kiện rất tốt.”

“Đi chứ chị Thần.” Đầu bên kia lập tức đồng ý.

Hẹn xong thời gian, tôi cúp máy.

Phí Tố nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như đã nhìn thấu mọi chuyện: “Bơi lội? Em á? Thần Thần, anh khuyên em đừng lãng phí tiền vào thằng nhóc đó nữa, tốt nhất là hủy luôn lớp học bơi đi. Cả đời này em chắc chẳng học nổi bơi đâu.”

Tôi điềm nhiên đáp: “Anh đã điều tra Vân Tịch rồi, chẳng lẽ không biết tôi đã được cậu ấy dạy cho biết bơi rồi à?”

“Em học được bơi rồi á? Không thể nào!”

Phí Tố rõ ràng không tin, vì trong mắt anh ta, việc dạy tôi biết bơi còn khó hơn lên trời.

Trước đây, anh ta cũng từng rất tự tin sẽ dạy tôi bơi được.

Nhưng tôi không thể vượt qua nỗi sợ nước, thậm chí còn chưa bước được bước đầu tiên là xuống nước.

Có thể vì hết kiên nhẫn, anh ta đã từ bỏ.

Anh ta từng ôm tôi và nói: “Không sao, sau này chỉ cần đến gần nước, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em, tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm.”

Người từng nói câu đó, không lâu trước đây, khi tôi và Dư Nhiễm Nhiễm cùng rơi xuống nước, lại chẳng thèm để ý đến tôi, càng không nói đến chuyện cứu tôi.

Lý do anh ta đưa ra là: không nhìn thấy tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu như anh ta thực sự để tôi trong lòng, thì khi thấy có người ngã xuống nước, phản xạ đầu tiên phải là đi tìm tôi.

Cũng vì chuyện đó, tôi đã quyết tâm phải học bơi cho bằng được.

Không bao giờ được đặt sự an nguy của bản thân vào tay người khác.

Chỉ có bản thân mình là không bao giờ phản bội chính mình.

Có lẽ cũng vì nhớ lại chuyện đó, sắc mặt Phí Tố trở nên lúng túng, còn định giải thích: “Lần trước…”

Tôi ngắt lời anh ta, mỉm cười: “Từ giờ, tôi sẽ không còn sợ nước nữa, cũng không cần anh đến cứu. Không ai đáng tin bằng chính bản thân mình.”

“Chuyện đó, Vân Tịch còn giỏi hơn anh. Ít nhất cậu ấy đã dạy tôi biết bơi.”

“Anh có biết tại sao cậu ấy làm được mà anh thì không không? Vì cậu ấy kiên nhẫn hơn anh. Để giúp tôi vượt qua nỗi sợ nước, cậu ấy còn đi nghiên cứu cả tâm lý học đấy.”

Rất tốt, Phí Tố cuối cùng cũng bị tôi chọc tức bỏ đi rồi.

19

Tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy hồi còn nhỏ.

Lần đầu tiên tôi gặp Phí Tố.

Chúng tôi gặp nhau, chính là vì tôi rơi xuống nước.

Khi mẹ tái giá đã dắt theo tôi vào nhà họ Đường, lúc đó tôi mới năm tuổi.

Dù còn nhỏ, tôi cũng cảm nhận được sự không ưa của người xung quanh đối với mình.

Mẹ tôi bận lấy lòng chú Đường và con gái ông ấy, còn mong nhanh chóng sinh thêm một đứa với chú ấy để củng cố vị trí của mình, nên chẳng có thời gian quan tâm đến tôi.

Tiểu thư nhà họ Đường lớn hơn tôi năm tuổi, không chơi được với tôi, cũng khinh thường không thèm để ý đến tôi.

Nhưng điều đó không ngăn được đám bà con bên mẹ cô ta chèn ép và khinh rẻ tôi.

Tôi từng nói với mẹ rằng tôi không thích người thân bên "chị gái", xin phép được trốn đi mỗi khi họ tới nhà.

Mẹ chỉ mắng tôi vô dụng, không có tiền đồ, còn bảo tôi phải lấy lòng khách khứa, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với họ.

Có lẽ vì mẹ kế mới vào nhà, nên người thân bên cô Đường sợ cô ấy bị bắt nạt, thỉnh thoảng lại đưa con cháu trong nhà đến chơi, bề ngoài là vui đùa, nhưng thực chất là đến để "chống lưng".
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 11: Chương 11



Hôm đó, có mấy đứa trẻ bà con đến nhà, chúng cũng quen biết với Phí Tố – người sống ở nhà bên cạnh – nên gọi cả cậu ấy qua chơi.

Lợi dụng lúc bảo mẫu đi ép nước trái cây, mấy đứa trẻ nghịch ngợm đẩy tôi xuống hồ bơi.

Lúc đó tôi chỉ mới năm tuổi, theo bản năng mà vùng vẫy dưới nước, đó là lần đầu tiên tôi cận kề cái chếc.

Phí Tố vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền nhảy xuống cứu tôi.

Anh ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đã biết bơi, và thật sự đã kéo tôi lên được bờ.

Sự việc đó để lại một bóng ma tâm lý rất lớn, từ đó tôi bắt đầu sợ nước.

Còn đối với Phí Tố – người đã cứu mạng mình – tôi nảy sinh sự lệ thuộc.

Tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Phí Tố, ngày ngày đi theo anh ấy.

Anh ấy cũng rất quan tâm tôi, chưa bao giờ coi tôi là gánh nặng Nhiễm Nhiễmng đứa trẻ khác.

Ở khu nhà giàu nơi tôi hoàn toàn lạc lõng, anh ấy là đứa trẻ duy nhất chịu chơi với tôi.

Có sự bảo vệ của Phí Tố, những đứa trẻ khác cũng không dám công khai bắt nạt tôi nữa.

Dưới sự che chở của anh ấy, tôi dần dần lớn lên.

Tôi bước theo anh ấy, từ mẫu giáo cho đến đại học.

Đến đại học, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cảm thấy mình không có chốn đi về.

Tôi chưa từng có cảm giác "có nhà".

Nhà họ Đường là nhà của mẹ và em trai tôi, nhưng không phải của tôi.

Tận sâu trong lòng, tôi luôn khao khát có một mái ấm của riêng mình.

Ước mơ lớn nhất của tôi là được kết hôn với Phí Tố.

Từ đó, không còn phiêu bạt.

Vì vậy, không lâu sau khi tốt nghiệp, hai nhà Phí và Đường hợp tác một dự án lớn. Để thắt chặt mối quan hệ, họ quyết định cho tôi và Phí Tố kết hôn.

Tôi đồng ý không chút do dự.

Khoảnh khắc bước vào lễ đường, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng có một gia đình thực sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một mái ấm thuộc về riêng tôi.

Có lẽ vì ký ức thuở bé, tôi quá đỗi chấp niệm và lưu luyến với hai chữ "gia đình".

Dù biết rõ Phí Tố ngoại tình, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn không phải là ly hôn.

Đối mặt với hết lần này đến lần khác phản bội của anh ta, tôi vẫn ngây thơ giữ lấy cái gia đình trống rỗng ấy.

Thật nực cười đến cực điểm.

20

Lúc đi bơi cùng Nhâm Vân Tịch, không ngờ lại đụng phải Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm.

Thấy tôi thực sự có thể tự do bơi lội trong hồ, Phí Tố rất ngạc nhiên.

Khi Nhâm Vân Tịch đang cầm tay chỉ dạy tôi những động tác chuẩn xác hơn, Phí Tố sắc mặt đen sì xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Một lát sau, anh ta lại thu lại biểu cảm, trở về dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng.

Anh ta nói với Nhâm Vân Tịch:

“Nghe nói cậu dạy Thần Thần biết bơi, cũng coi như lập công lớn đấy. Lát nữa tôi thưởng cậu mười ngàn. Đi mua lấy bộ quần áo tử tế, đừng để mất mặt cô ấy mỗi khi ra ngoài cùng.”

Những lời sỉ nhục ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Nhâm Vân Tịch.

Cậu ta thản nhiên đáp trả:

“Người lớn tuổi mới cần ăn mặc để thể hiện thân phận. Bọn trẻ chúng tôi thì không cần. Trẻ trung chính là tài sản lớn nhất. Còn tiền của anh tôi không cần, chị Thần đã trả học phí cho tôi rồi.”

Phí Tố mặt lạnh quay đi.

Nhâm Vân Tịch ngoan ngoãn quay sang tôi, nói:

“Chị ơi, em làm thế được không? Có cộng điểm không?”

Tôi bật cười:

“Có.”

21

Tôi tham gia phỏng vấn hai trường tiểu học, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên đều trượt.

Sau đó tôi tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị đầy đủ hơn, lần phỏng vấn thứ ba cuối cùng đã thành công.

Trường tiểu học tôi được nhận vào nằm hơi xa trung tâm, cũng cách nơi tôi đang ở khá xa.

Tôi nhớ Phí Tố có một căn hộ ba phòng ngủ gần khu đó, bèn quyết định dọn đến đó ở.

Tôi mất vài ngày để đóng gói đồ dùng cá nhân và quần áo, chuyển hết đến căn hộ đó.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 12: Chương 12



Sau một tuần đi làm, tôi dần thích nghi với cuộc sống đều đặn này.

Tôi dạy môn Ngữ văn lớp Một, bọn trẻ hơi nghịch một chút nhưng không quá khó quản.

Chúng ngây thơ, đáng yêu, tràn đầy năng lượng, khiến người ta rất dễ cảm thấy vui vẻ.

Ở bên chúng, tôi thấy mình cười nhiều hơn.

Thứ Bảy, tôi nghỉ ở nhà.

Bỗng nghe có tiếng động ngoài cửa.

Từ phòng ngủ đi ra, tôi phát hiện cửa lớn đã mở, Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm đang đứng trước cửa.

“Em làm gì ở đây?” – Phí Tố rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.

“Tôi dạo gần đây vẫn ở đây mà.”

Xem ra gần đây anh ta không về nhà, nên không biết tôi đã dọn đi được một tuần rồi.

Dư Nhiễm Nhiễm đảo tròng mắt, ôm lấy cánh tay Phí Tố nũng nịu:

“Căn này đi, em rất thích.”

“Buổi sáng em chẳng nói thích căn cạnh công viên sao? Nói là cảnh đẹp.”

“Giờ em đổi ý rồi, muốn căn này.”

“Ý anh sao?” – Tôi nhìn sang Phí Tố.

“Anh chuẩn bị tặng cho Nhiễm Nhiễm một căn nhà, anh vẫn còn đứng tên mấy căn nhỏ mà, giờ đang dẫn cô ấy đi chọn.” – Phí Tố thản nhiên nói.

Một lát sau, anh ta lại bổ sung thêm: “À đúng rồi, mấy căn dẫn cô ấy xem đều là tài sản trước hôn nhân đứng tên anh, không thuộc tài sản chung trong hôn nhân đâu.”

Dù đã chẳng còn kỳ vọng gì ở anh ta nữa, nhưng khoảnh khắc đó, tôi vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, để bản thân trông không quá thê thảm:

“Căn này tôi đang ở rồi, hai người đi xem căn khác đi.”

“Không được, em chỉ thích mỗi căn này thôi.” – Dư Nhiễm Nhiễm nhìn tôi khiêu khích.

“Anh thì sao?” – Tôi nhìn Phí Tố.

Anh ta ung dung nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, anh ta véo cằm Dư Nhiễm Nhiễm, cưng chiều nói:

“Được, ai bảo em ngoan thế này, mai đi làm thủ tục sang tên luôn.”

Dư Nhiễm Nhiễm đắc ý nói:

“Chị Thần, căn nhà này ngày mai sẽ là của tôi rồi, chị xem có nên nhanh chóng dọn ra không?”

Tôi siết chặt nắm tay, cố che đi cơ thể đang run rẩy.

“Được, tôi sẽ dọn ngay bây giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi biết, Phí Tố đang trả đũa tôi, trả đũa việc tôi thân thiết với Nhâm Vân Tịch, trả đũa những lời Nhâm Vân Tịch khiến anh ta mất mặt.

Anh ta không phải vì còn để tâm đến tôi, mà là đang tức giận vì sĩ diện bị tổn thương.

Thế nên, anh ta muốn giày vò tôi nên ngay trước mặt tôi, tặng căn nhà cho tình nhân của mình.

Đẩy tôi – một người vợ hợp pháp – ra khỏi căn nhà ấy.

Anh ta đã làm được.

Tôi chưa từng cảm thấy nhục nhã đến vậy.

Cho dù từng bị người thân bên nhà họ Đường bắt nạt, cũng chưa bao giờ đau đến thế này.

Tôi không phải tiếc căn nhà đó, mà là không muốn bản thân trở nên thảm hại đến vậy.

22

Tôi bước ra khỏi nhà, lấy điện thoại gọi cho Nhâm Vân Tịch.

“Có thể phiền cậu đến giúp tôi chuyển nhà được không?”

Tôi đứng chờ dưới lầu, yên lặng đợi.

Nửa tiếng sau, Nhâm Vân Tịch đến.

Đi theo cậu ấy còn có năm chàng trai cao lớn, tràn đầy sức sống.

“Đây là mấy người bạn học của em, cùng đến giúp.” – Cậu ấy cười nói – “Em nghĩ người đông sẽ làm nhanh hơn.”

Mấy cậu trai đồng thanh gọi to: “Chào chị ạ!”

Tâm trạng buồn bực của tôi lập tức tiêu tan. Tôi bật cười: “Chào các em!”

Nhìn đám trai trẻ cùng vào nhà, gương mặt Phí Tố ngồi trên ghế sô pha bỗng chốc sầm lại.

Tôi bắt đầu chỉ huy mọi người đóng gói đồ đạc.

Quả nhiên, đông người sức mạnh lớn. Chỉ hơn một tiếng, họ đã giúp tôi thu dọn xong hết hành lý, mang xuống lầu.

Tôi không trở về nhà cũ, mà bảo họ giúp tôi chuyển đồ đến một khách sạn gần đó.

Tối hôm ấy, tôi mời các em trai ăn một bữa lẩu.

Ăn xong, họ vẫy tay chào rồi rời đi, chỉ còn lại Nhâm Vân Tịch ngồi yên không nhúc nhích.

“Sao còn chưa đi?” – Tôi hỏi.

“Chị buồn, em muốn ở bên chị một lát.” – Cậu ấy nháy mắt với tôi – “Em đưa chị đi ngắm sao nhé!”

Trong đêm tối, tôi ngồi sau xe mô-tô của Nhâm Vân Tịch, cậu ấy rú ga đưa tôi đến đỉnh núi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 13: Chương 13



Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ, tôi ngước nhìn trời sao lấp lánh.

“Hình như, ở đây sao sáng thật.” – Tôi nói.

“Ừ, mỗi khi tâm trạng không tốt, em thường một mình lái xe đến đây ngắm sao.”

Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngẩng đầu, lặng ngắm bầu trời bao la.

Gió đêm thổi qua, mang theo làn hơi lạnh.

Vai tôi chợt ấm lên, Nhâm Vân Tịch vòng tay ôm lấy tôi.

Hơi thở nóng rực phả vào tai.

“Chị à, sau này đừng vì anh ta mà đau lòng nữa, không đáng đâu.”

“Ừm.” – Tôi khẽ gật đầu.

Trong bóng tối, ánh mắt Nhâm Vân Tịch lại càng thêm rực sáng.

Cậu ấy nhìn tôi không rời, ánh nhìn tha thiết, nóng bỏng.

Giây tiếp theo, cậu ấy cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi để mặc suy nghĩ trống rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ thuận theo bản năng.

Tôi phát hiện mình vô thức ôm lấy cậu ấy, đáp lại nụ hôn ấy.

Tôi mới hiểu rõ lòng mình, thì ra, tôi có cảm tình với cậu ấy.

Làm chuyện thân mật với cậu ấy, tôi không hề phản cảm.

“Chị à, thử thích em được không?” – Cậu ấy ôm tôi th* d*c, trong giọng nói như mang theo sự cầu xin.

23

Nhâm Vân Tịch đưa tôi về khách sạn.

Khi cậu ấy xoay người định rời đi, tôi giữ lấy tay cậu ấy.

Trước khi cậu kịp phản ứng, tôi đã nhón chân, hôn lên môi cậu.

Cơ thể cậu cứng lại một giây, rồi ôm chặt lấy tôi, hôn đáp lại thật sâu.

Cậu bế tôi vào phòng, dùng chân đóng cửa.

Ngay sau đó, chúng tôi ngã xuống giường.

Một đêm dây dưa cuồng nhiệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy xương cốt như rã rời, toàn thân đau nhức.

Một cậu em trai sinh viên trẻ tuổi, đúng là hơi khó chống đỡ.

Cuối cùng cũng đi đến bước này.

Nhưng tôi lại không hề hối hận.

Tôi nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Nhâm Vân Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt cậu ấy vừa mới tỉnh dậy trong suốt, mang theo chút ngây thơ, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn.

Tôi không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc cậu.

“Vân Tịch, chị sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Cậu chớp mắt: “Chị định chịu trách nhiệm thế nào?”

“Chị sẽ ly hôn với anh ta.”

“Thật sao?” Cậu đột ngột ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực.

“Ừm, chị không muốn em phải mang tiếng xấu.” Tôi ngập ngừng một lúc, nói nhỏ, “Hơn nữa, chị cũng không phải kiểu người tùy tiện, chị chỉ làm chuyện đó với người mình yêu.”

Nhậm Vân Tịch mừng rỡ như điên: “Nếu em không hiểu sai thì… ý chị là… chị yêu em?”

Tôi cúi đầu, một lúc sau mới khe khẽ đáp: “Ừm.”

“A a a!”

Tôi bị cậu bế bổng lên, xoay vòng vòng trong niềm phấn khích.

“Ha ha ha, em vui quá đi mất!” Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.

24

Khi đang ăn ngoài cùng Nhâm Vân Tịch, tôi nhận được điện thoại từ Phí Tố.

“Hôm qua em đi đâu vậy? Anh về nhà không thấy em.”

“Phí Tố, tôi có chuyện muốn nói với anh. Khi nào anh rảnh?”

“Bây giờ anh đang ở nhà, đợi em.”

Nhâm Vân Tịch đưa tôi đến cổng biệt thự, tạm biệt tôi.

“Chị không cần em đi cùng sao?” Cậu hỏi.

“Về đi, chị tự giải quyết được.” Tôi đẩy nhẹ cậu rời đi.

Chuyện ly hôn là giữa tôi và Phí Tố, tôi muốn tự mình đối mặt.

Vừa mở cửa nhà, Phí Tố đã bước ra.

Anh ta trông rất mệt mỏi, có vẻ mất ngủ cả đêm.

Gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc.

“Em ở đâu tối qua? Anh tìm tất cả mấy căn nhà đứng tên mình mà không thấy, rồi về đây đợi em suốt đêm.” Giọng anh khàn khàn.

“Ở khách sạn.” Tôi đáp.

“Thần Thần, hôm qua là anh quá đáng. Căn nhà đó anh chưa hề chuyển cho Dư Nhiễm Nhiễm, em mới là vợ anh, tài sản của anh đều là của em. Anh chỉ là… chỉ là muốn em cúi đầu một lần thôi, em đã bao lâu rồi không để ý đến anh…”

“Phí Tố, chúng ta ly hôn đi.” Tôi cắt ngang lời anh.

Đồng tử anh co lại, nhìn tôi trân trối, một lúc lâu không động đậy.

Hồi lâu sau, anh mới run giọng nói: “Chúng ta đi du lịch đi! Không phải em từng muốn đến Lệ Giang sao? Chúng ta đi ngay ngày mai, không, hôm nay cũng được. Em còn muốn đi đâu, anh đều có thể đi với em.”
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 14: Chương 14



“Lệ Giang? Không phải anh đã đi rồi sao? Đi lại lần nữa chẳng phải nhàm chán à?”

“Là Dư Nhiễm Nhiễm nói với em à?” Phí Tố nghiến răng, “Cô ta càng lúc càng quá đáng rồi.”

“Cũng do anh nuông chiều ra mà.” Tôi nói.

Giọng anh dịu xuống: “Nếu em để ý cô ta, anh sẽ cắt đứt. Lần này thật sự chấm dứt, sau này không gặp nữa…”

“Không để ý.”

“Sao cơ?”

“Tôi nói là, tôi không để ý Dư Nhiễm Nhiễm nữa. Trước đây từng để tâm, nhưng giờ thì không. Nếu anh vui, cứ tiếp tục ở bên cô ta. Tôi chỉ muốn ly hôn.”

“Tại sao lại ly hôn? Trước đây chúng ta đâu có vấn đề gì?”

“Tôi đã yêu người khác rồi, muốn cho người đó một danh phận đàng hoàng, không muốn cậu ấy phải chịu uất ức.”

“Tối qua, em ở bên cậu ta đúng không?” Phí Tố mất bình tĩnh, “Hai người… đã ngủ với nhau rồi?”

Hai mắt anh đỏ lên, lớn tiếng chất vấn: “Hai người ngủ với nhau rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Tôi thản nhiên thừa nhận, “Tối qua chúng tôi ở khách sạn, quấn quýt cả đêm. Anh hỏi chuyện này có ích gì?”

“Ban đầu tôi cũng muốn thử kiểu hôn nhân mở mà anh nói. Nhưng tôi nhận ra, mình thực sự có tình cảm với cậu ấy. Tôi không thể để cậu ấy mang tiếng tiểu tam như vậy mãi được, nên tôi phải ly hôn.”

Biểu cảm của Phí Tố như sắp khóc: “Hôn nhân mở… tôi đúng là đồ khốn… Sao tôi lại đề xuất cái đó? Tôi tưởng, tôi tưởng…”

“Anh tưởng, đạo đức của tôi sẽ không cho phép tôi vượt qua giới hạn đó? Cho nên, anh chỉ giả vờ đề nghị, để có cái cớ đường hoàng cho việc mình ngoại tình. Nhưng tôi cũng làm chuyện giống anh, thì anh lại không chịu nổi? Anh tiêu chuẩn kép thật đấy!”

“Đừng nói nữa… Là anh sai… anh là đồ tồi…” Giọng Phí Tố khàn đặc, “Tối qua, anh đợi em cả đêm. Chỉ cần nghĩ đến việc em với cậu ta bên nhau, ngủ chung giường, anh thấy đau thấu tim.”

“Giờ anh mới hiểu, hóa ra trước đây em cũng từng như vậy. Em từng đợi anh hết đêm này đến đêm khác, bị anh tổn thương, bị hành hạ… Anh đã làm gì vậy chứ?”

“Nếu anh cảm thấy có lỗi, thì buông tay để tôi được giải thoát.” Tôi lạnh lùng nói, “Tôi sẽ gửi lại đơn ly hôn, anh ký nhanh lên. Tôi hy vọng tuần sau có thể hoàn tất thủ tục.”

25

Chiều thứ Hai, vừa dạy xong tôi trở về văn phòng thì nhận được điện thoại của Phí Tố.

“Về thỏa thuận ly hôn, còn vài chi tiết cần bàn thêm, em có thể về nhà một chuyến không?”

“Tôi còn hai tiết nữa phải dạy, tối sẽ qua gặp anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dạy học?” Phí Tố ngạc nhiên, “Em đang học lên à?”

“Tôi đi làm rồi, là giáo viên ở một trường tiểu học.”

“Khi nào vậy? Sao anh không biết?”

“Anh có về nhà đâu, không biết cũng bình thường thôi.”

“Trường nào?” Anh hỏi.

Tôi báo tên trường.

“Vậy nên, việc em dọn đến căn nhà đó ở không phải vì giận anh, mà vì gần trường em đi làm?”

“Đúng vậy.”

Phí Tố cười khổ: “Anh đúng là người chồng tồi tệ… đến việc em đi làm cũng không biết…”

“Không có gì đâu, tôi phải vào lớp rồi, tạm biệt.”

Tối đó, khi tôi bước ra khỏi cổng trường, thấy Nhâm Vân Tịch đang đứng đợi cạnh xe máy.

Không xa phía sau cậu, là Phí Tố đứng tựa vào ô tô.

Hai người cùng lúc tiến về phía tôi.

Phí Tố nói: “Anh đến đón em, chúng ta về nói chuyện chi tiết về ly hôn.”

Tôi khoác tay Nhâm Vân Tịch: “Tôi sẽ ngồi xe cậu ấy, lát nữa gặp lại.”

Tôi đứng yên tại chỗ, để mặc cho Nhâm Vân Tịch đội mũ bảo hiểm cho mình.

Ngồi lên xe mô-tô, tôi vòng tay ôm eo cậu ấy, lao vút đi như gió.

Khi đến biệt thự cũ, xe của Phí Tố đã dừng trong sân.

Tôi bảo Nhân Vân Tịch rời đi trước, một mình đi vào trong nhà.

Vừa đẩy cửa ra, thấy hai người đang ngồi cạnh Phí Tố trên ghế sofa, tôi hơi sững lại.

Mẹ tôi vừa thấy tôi, sắc mặt lập tức đầy tức giận:

“Con lại đòi ly hôn với Phí Tố à? Việc lớn như vậy sao không bàn bạc với ba mẹ?”

“Đây là chuyện riêng của con, con có thể tự quyết định.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back