Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 5: Chương 5



Nghe nói, Phí Tố từng dẫn cô ấy quét sạch toàn bộ các cửa hàng xa xỉ trong một tầng của trung tâm thương mại.

Vào đêm sinh nhật của cô ta, Phí Tố đã thắp sáng tên cô ấy trên bức tường bên của tòa tháp ven sông.

Đó là vị trí quảng cáo đắt nhất thành phố này.

Vào đêm kỷ niệm ngày cưới, chỉ với một cuộc gọi, cô ta đã khiến Phí Tố rời khỏi bữa tối đang ăn cùng tôi.

Suốt đêm đó, anh ấy không trở về.

Tôi gọi cho Phí Tố, thì chính cô ta nghe máy.

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên qua điện thoại:

“Chị là chị Đường Thần phải không? Anh Phí còn đang ngủ, đợi anh ấy tỉnh dậy em sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho chị.”

“Rầm” một tiếng, tôi ném điện thoại xuống đất như phát điên.

Tôi lại một lần nữa khóc lóc vì người phụ nữ bên cạnh Phí Tố.

Tôi hét lên, yêu cầu anh ấy đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

“Trước đây không phải vẫn tốt đẹp sao? Sao lại bắt đầu làm loạn nữa rồi?” Phí Tố bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Dư Nhiễm Nhiễm đó đã muốn ngồi lên đầu tôi rồi, cô ta nhất định phải cút!” – tôi gào lên đầy căm phẫn.

“Được rồi, anh sẽ bảo cô ta rời đi.” – Phí Tố thở dài, ôm lấy tôi, dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa.”

9

Chưa đầy nửa tháng sau, bạn bè lại nói với tôi rằng họ thấy Dư Nhiễm Nhiễm xuất hiện bên cạnh Phí Tố.

Tôi hỏi anh ta: “Cô ta có gì tốt chứ? Anh không nỡ rời xa cô ta sao?”

Phí Tố thực sự suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Nói thật thì… chưa thấy chán.”

“Anh thích cô ta à?” – tôi hỏi.

“Có thể gọi là kiểu thích như với thú cưng đi. Dư Nhiễm Nhiễm đúng là có bản lĩnh. Để lấy lòng anh, cô ta có thể gạt bỏ tự tôn và thể diện, bảo làm gì làm nấy, rất biết nghe lời.”

“Cô ta rất hiểu đàn ông, biết đàn ông thích gì. Thêm vào đó là khuôn mặt và thân hình không tệ, vẻ ngoan ngoãn của cô ta rất thu hút.”

“Cũng giống như nuôi một con mèo, lâu ngày cũng có chút tình cảm. Anh với cô ta có lẽ là kiểu thương hại đi.”

“Nhưng em yên tâm, cô ta không thể so với em được.”

“Cô ta chỉ là một con thú cưng, còn em mới là nữ chủ nhân sánh bước bên anh. Em hà tất phải hạ thấp mình để so đo với cô ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi tức điên lên: “Nhưng em không thích cô ta! Em ghét cô ta!”

Phí Tố không thèm để ý đến tôi nữa, anh ta nhận điện thoại rồi quay người bỏ đi.

Tối hôm đó, tôi ở nhà một mình, uống rượu đến nửa đêm.

Khi tôi lảo đảo từ phòng khách về phòng ngủ, tôi vấp ngã.

Một cơn đau quặn thắt lan từ bụng dưới, m.á.u thấm ướt quần áo.

Tôi mơ mơ hồ hồ mất đi đứa con của chính mình, mà còn không hề hay biết mình đang mang thai.

Phí Tố bế tôi, vừa khóc vừa xin lỗi, nước mắt rơi xuống cổ tôi.

Chúng tôi vẫn luôn mong có một đứa con, nhưng khi đứa trẻ thật sự đến, chúng tôi lại để nó ra đi như vậy.

“Phí Tố, chúng ta không xứng làm cha mẹ. Con không chọn đến với nhà mình là đúng rồi.” – tôi buông lời như trả đũa.

“Đừng buồn, sau này mình sẽ còn có con nữa.” – anh ta nhẹ giọng an ủi tôi.

Sau lần đó, Phí Tố lại đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

Lần này, cô ta biến mất lâu hơn một chút.

Một tháng sau, Dư Nhiễm Nhiễm lại xuất hiện.

Nghe nói ngày nào cô ta cũng đến công ty tìm Phí Tố, nhưng anh không chịu gặp.

Sau đó, cô ta canh chờ dưới tòa nhà công ty.

Khi thấy Phí Tố xuất hiện, cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Đợi anh lên xe rồi, cô ta mới lặng lẽ rời đi.

Một lần trời mưa to, Dư Nhiễm Nhiễm vẫn đứng chờ dưới mưa.

Phí Tố vẫn không để ý tới cô ta, cho đến khi anh lên xe chuẩn bị rời đi, thì cô ta ngất xỉu giữa cơn mưa lớn.

Phí Tố lập tức xuống xe, bế cô ta lao tới bệnh viện.

Và thế là, họ lại quay về bên nhau.

Tình cảm giữa họ ngày càng mặn nồng.

Phí Tố thậm chí cả tuần không về nhà, tối nào cũng đến chỗ Dư Nhiễm Nhiễm.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 6: Chương 6



Dư Nhiễm Nhiễm được sủng ái tới mức ngạo mạn, ngang nhiên gửi lời mời kết bạn WeChat cho tôi như thể đang khiêu khích.

Tôi chấp nhận lời mời, cô ta liền thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn chọc tức tôi.

Có lẽ tôi đã thực sự mệt mỏi, khi nhìn thấy những tin đó, tôi không còn phát điên như trước nữa.

Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi để sang một bên, không quan tâm.

Chính sự thờ ơ của tôi đã khiến những đòn khiêu khích của Dư Nhiễm Nhiễm không còn tác dụng, như đ.ấ.m vào bông.

Vì vậy, cô ta mới nóng ruột, nghĩ ra chiêu đẩy tôi xuống nước.

10

Lần ngã xuống nước ấy đã nhổ bật tận gốc chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho Phí Tố.

Tôi ngồi trên ghế sofa cả buổi chiều, nghĩ thông suốt một chuyện: Hiện tại, ly hôn hay không ly hôn với tôi thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy.

Nói đúng hơn, không ly hôn thì càng có lợi cho tôi.

Tôi có cổ phần trong Tập đoàn Phí thị, mỗi tháng Phí Tố vẫn đưa cho tôi một khoản tiêu vặt khổng lồ.

Nói ra thì, tôi chính là kiểu “phú bà” mà dân mạng hay nói, có tiền, có thời gian rảnh, chồng không thèm về nhà.

Là cuộc sống mà biết bao người ao ước.

Trước đây tôi buồn bã đau khổ vì vẫn còn yêu Phí Tố.

Tôi để tâm đến việc anh ta có người phụ nữ khác.

Nhưng giờ, khi không còn yêu nữa, tôi đã trở nên vô địch.

Anh ta không thể chi phối cảm xúc của tôi nữa.

Dọn dẹp lại tâm trạng, tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo.

Không còn xoay quanh Phí Tố, cuộc sống của tôi bỗng dưng trống rỗng, rảnh rỗi đến phát ngán.

Tôi phải sắp xếp lại cuộc đời mình.

Trước tiên, tôi phải học bơi.

Dù khó đến mấy, tôi cũng phải vượt qua nỗi sợ nước, học cho bằng được.

Cảm giác hoảng loạn và bất lực khi rơi xuống nước, không thể kiểm soát sự sống chếc của mình ấy, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Tiếp theo, tôi định đi làm.

Không phải vì cần tiền, mà chỉ để cuộc sống có chút ý nghĩa.

Hồi đại học, tôi chọn chuyên ngành Văn học Trung Quốc theo gợi ý của Phí Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cũng đã lấy được chứng chỉ sư phạm, có lẽ có thể thử làm giáo viên.

Lâu rồi không đụng đến chuyên ngành, cũng không biết còn thi đậu nổi không.

11

Lần đầu gặp huấn luyện viên bơi riêng của mình, tôi bị nụ cười rạng rỡ của cậu ấy làm lóa cả mắt.

Đẹp trai thật đấy!

Cao mét tám, vai rộng eo thon, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao.

Tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sáng ngời.

Tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Chuẩn mẫu "nam thần ánh nắng".

Quản lý giới thiệu rằng cậu ấy vẫn đang học cao học, nhân dịp nghỉ hè thì ra ngoài làm thêm.

“Chị yên tâm, bằng cấp cần có đều đầy đủ.” Quản lý nói. “Cậu ấy là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất ở đây.”

Sau khi quản lý rời đi, cậu trai đẹp — Nhâm Vân Tịch — hỏi tôi: “Chị là vì lần trước ngã xuống nước nên mới muốn học bơi à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao em biết chuyện tôi bị rơi xuống nước?”

“Vì là em cứu chị lên mà.” Cậu cười toe toét. “Hôm đó em làm phục vụ bán thời gian ở buổi tiệc đó.”

Tôi chợt nhớ ra, lúc vùng vẫy trong nước, mơ hồ thấy có người bơi về phía mình.

“À! Thì ra người cứu tôi hôm đó là em!” Tôi bừng tỉnh, “Sao em làm việc tốt lại không để lại tên chứ? Nếu em đến tìm tôi nói rõ, tôi nhất định sẽ hậu tạ đàng hoàng!”

Nhâm Vân Tịch cười tươi: “Chỉ là tiện tay thôi mà.”

12

Trước khi học bơi, tôi nói với Nhâm Vân Tịch rằng tôi rất sợ nước.

Tôi kể, hồi nhỏ từng bị người khác đẩy xuống nước, suýt nữa chếc đuối.

Từ đó rất sợ nước.

Nhâm Vân Tịch gật đầu: “Không sao, mình từ từ học.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhâm Vân Tịch lại là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất.

Cậu ấy thật sự quá kiên nhẫn.

Chỉ riêng bước làm quen với nước, chúng tôi đã học suốt một tuần.

Cậu ấy không hề sốt ruột, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, nhẹ nhàng trấn an tôi đừng sợ.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 7: Chương 7



Khoảnh khắc thật sự đứng trong làn nước, tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Tôi đã vượt qua nỗi sợ nước.

Tôi làm được rồi!

Sau khi vượt qua bước đầu, việc học tiếp trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Chỉ cần dám đứng trong nước, học bơi không còn là chuyện quá khó nữa.

Sau thêm hai tuần, cuối cùng tôi cũng học được bơi.

Dù nội dung người khác chỉ cần mười buổi học là xong, tôi mất đến ba mươi buổi, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Hôm tốt nghiệp khóa học, tôi quyết định mời Nhâm Vân Tịch ăn một bữa.

Cảm ơn cậu ấy vì đã không bỏ rơi tôi, kiên trì dạy tôi bơi.

13

Tôi thường thấy Nhâm Vân Tịch tranh thủ ăn cơm hộp ở phòng gym rồi lại vội vàng đi học.

Cộng thêm việc cậu làm thêm đủ nơi, ăn mặc thì rất bình thường, tôi đoán gia cảnh chắc không khá giả gì.

Tôi quyết định mời cậu ấy ăn một bữa thật ngon.

Còn trẻ mà đã vất vả như vậy.

Tôi đưa Nhâm Vân Tịch đến một quán ăn riêng mà tôi hay lui tới.

Không may là, ở hành lang nhà hàng, tôi gặp phải Phí Tố.

Và người bên cạnh anh ta, là Dư Nhiễm Nhiễm.

Vừa nhìn thấy tôi, Phí Tố chẳng hề tỏ ra áy náy, thậm chí còn không buông tay Dư Nhiễm Nhiễm.

Ánh mắt anh ta liếc qua Nhâm Vân Tịch phía sau tôi, sắc mặt liền thay đổi: “Thần Thần, người này là ai?”

Tôi lơ đãng đáp: “Bạn tôi.”

Không muốn nói nhiều với anh ta, tôi quay lại mỉm cười với Nhâm Vân Tịch: “Mình vào phòng riêng thôi.”

Dẫn cậu trai trẻ đi ngang qua hành lang, tôi có cảm giác phía sau có ánh mắt dõi theo mình không rời.

Lúc ăn, Nhâm Vân Tịch dè dặt hỏi: “Chị Thần, người ban nãy là chồng chị sao?”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Anh ta cứ thế công khai tổn thương chị như vậy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có phải thấy vô lý lắm không, đến nước này mà tôi vẫn chưa ly hôn.” Tôi tự giễu.

Cậu không trả lời, chỉ lẩm bẩm: “Thảo nào…”

“Thảo nào gì cơ?” Tôi tò mò.

Cậu trai ngẩng đầu, chớp mắt với tôi: “Chị Thần, hôm ở bữa tiệc chị ngã xuống nước, không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đâu. Thật ra, trước đó mình đã gặp rồi.”

“Vậy à? Khi nào cơ?” Tôi hỏi.

“Có một hôm, em đang phát tờ rơi ở trung tâm thương mại. Một đứa trẻ con chạy qua va vào em, tờ rơi rơi đầy đất. Em ngồi xuống nhặt.”

Cậu nói đến đây, tôi cũng nhớ mang máng điều gì đó.

“Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi có giúp em nhặt tờ rơi mà.”

Đôi mắt cậu trai sáng rực: “Đúng! Trong trung tâm thương mại đông đúc vậy, chỉ có chị là cúi xuống giúp em. Lúc đó em đang chán nản, không biết nhặt bao giờ mới xong. Nhưng rồi chị xuất hiện. Khi ấy, trong mắt em, chị như tiên nữ giáng trần vậy.”

“Tiên nữ?” Tôi bật cười, “Nói quá rồi đó!”

“Em không lừa chị đâu!” Cậu vội vàng nói, “Lúc đó em ngây người nhìn chị, chỉ nghĩ sao lại có người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như thế!”

“Sau khi chị nhặt xong, chị đưa lại tờ rơi rồi đi luôn.”

“Em nhìn theo bóng lưng chị, lúc đó mới sực nhớ ra là còn chưa kịp nói cảm ơn.”

“Em chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua chai nước đuổi theo chị.”

“Nhưng… em lại thấy chị đang khóc.”

“Chị đứng trên bậc thềm trước cửa trung tâm thương mại, tay cầm điện thoại, nước mắt đẫm đầy gò má.”

“Trong ánh mắt chị toàn là nỗi buồn, cả người chị toát ra sự tan vỡ và tuyệt vọng.”

“Lúc đó em chỉ nghĩ, là người nào mà lại nhẫn tâm để chị đau lòng như vậy.”

“Hôm nay gặp chồng chị, em hiểu rồi, ngày ấy chị khóc là vì anh ấy đúng không?”

14

Lời nói của Nhâm Vân Tịch làm tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó.

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi nhận được điện thoại của Dư Nhiễm Nhiễm.

Giọng cô gái trẻ đầy thách thức: “Chị Đường Thần ơi, ngày mai anh Phí sẽ dẫn em đi du lịch đó! Đoán xem chúng ta đi đâu? Là Lệ Giang đó! Anh Phí nói sẽ dẫn em chơi thật vui mấy ngày!”

Tắt máy, tim tôi lại đau thắt từng hồi.

Hồi đại học, tôi từng xem một đoạn quảng cáo du lịch trên mạng, rất muốn đến Lệ Giang chơi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 8: Chương 8



Nhưng lúc đó Phí Tố đã bắt đầu học cách tiếp quản công ty, bận rộn mỗi ngày.

Anh ấy dỗ dành tôi: “Em đừng đi một mình, đợi anh. Xong việc này anh sẽ đi cùng em.”

Nhưng anh ấy chẳng bao giờ hết bận.

Ra trường, chúng tôi nhanh chóng kết hôn, ngày thứ hai sau đám cưới anh đã đi công ty đàm phán dự án, chúng tôi chẳng có ngày nghỉ cưới, huống chi là hưởng tuần trăng mật.

Mấy năm sau kết hôn, anh vẫn không thể sắp xếp thời gian đưa tôi đi chơi.

Nhưng lại có thể đưa Dư Nhiễm Nhiễm đi chơi mấy ngày liền.

Khoảnh khắc đó, tôi rơi vào tuyệt vọng, nghi ngờ chính bản thân mình.

Tôi không hiểu tại sao mình lại thất bại đến vậy.

Đến giờ này, bên cạnh mình không có một ai thật lòng với tôi.

Chắc Nhâm Vân Tịch đã nhìn thấy tôi vào lúc đó.

Giờ nhìn lại, tôi thấy mình lúc đó thật ngốc, tự dằn vặt không lối thoát.

Rõ ràng là Phí Tố ngoại tình, tại sao tôi lại phải nghi ngờ và tự trách mình?

Khi không còn yêu anh ta, tôi mới hiểu, không phải tôi có lỗi, mà là anh ấy sai.

Hóa ra khía cạnh yếu đuối tủi hổ của tôi đã bị chàng trai mới lớn này nhìn thấy.

Tôi ngượng ngùng giải thích: “Thật ra, tôi đã buông bỏ hết rồi, cũng không còn buồn vì anh ta nữa.”

“Không tin thì xem đi, hôm nay gặp họ, cảm xúc tôi không hề d.a.o động chút nào.”

“Chị Thần, có muốn trả thù anh ta không?” Nhâm Vân Tịch bỗng nhiên hỏi.

“Hả? Ý gì vậy?”

“Ý là, lấy đòn đáp đòn.”

“Ý em là…”

Tôi nhớ đến những lời đề nghị về “hôn nhân mở” của Phí Tố.

Nhìn lại Nhâm Vân Tịch, chàng trai chân thành, nắng ấm với đôi mắt sáng rỡ, dường như ánh mắt đó lại chứa một chút cám dỗ.

Phải thừa nhận, khuôn mặt ấy thật sự rất quyến rũ.

Giọng nói như có ma lực: “Chị, em sẵn sàng làm công cụ cho chị.”

15

Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn chưa thể vượt qua rào cản trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lắc đầu với anh ta: “Tôi vẫn chưa ly hôn.”

“Ngay từ lúc anh ta phản bội chị, chị đã tự do rồi. Chị ơi, người như thế không đáng để chị chung thủy”

Tôi giải thích: “Tôi không giữ mình vì anh ta, mà vì tôi không thể tùy tiện đối xử với tình cảm. Theo tôi, chỉ người yêu nhau mới có thể ôm hôn, thân mật.”

Nhâm Vân Tịch cụp mắt, giọng buồn bã: “Ồ, em hiểu rồi, chị chưa thích em.”

Rồi đôi mắt cậu lại sáng lên: “Nghĩa là nếu chị thích em, chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không? Yên tâm, em sẽ cố gắng để chị thích em!”

Tôi bật cười trước sự tự tin của cậu ấy, kiềm nén không vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

Đang định gắp chút đồ ăn cho cậu thì có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Tôi tưởng là nhân viên phục vụ.

Nhìn thấy Phí Tố đứng ở cửa, tôi nhăn mày, bản năng cảm thấy anh phá vỡ không khí tốt trong phòng.

“Thần Thần, lát nữa về nhà cùng nhau nhé.” Anh bước vào đứng cạnh tôi, tay đặt lên tựa ghế phía sau lưng tôi.

Một dáng vẻ như tuyên bố chủ quyền.

“Anh không đi với Dư Nhiễm Nhiễm sao?”

Phí Tố hơi ngại ngùng: “Anh để cô ấy đi trước rồi.” Anh dịu dàng nói với tôi: “Bàn này anh đã thanh toán rồi, lúc nãy mẹ anh gọi điện nói lâu rồi không về nhà cũ, bà nấu sẵn canh gà, tối về chúng ta uống.”

“Được.” Tôi ngập ngừng một lúc rồi đồng ý.

“Vân Tịch, em…” Tôi nhìn cậu ấy đầy tiếc nuối.

“Không sao, chị Thần, lát nữa em tự về.” Nói xong, cậu còn nghịch ngợm nháy mắt với Phí Tố rồi nhìn tôi: “Lần sau chúng ta lại hẹn nhé.”

Phí Tố mặt nghiêm lại.

Tôi lại cười phá lên vì hành động của anh ta.

16

Cho đến khi lên xe Phí Tố, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Xe chạy nhanh về nhà cũ, không ai nói chuyện.

Trước đây, khi ở bên Phí Tố, tôi luôn không ngừng nói chuyện, chia sẻ mọi thứ với anh.

Anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.

Giờ đây, tôi không chủ động nói nữa, chỉ còn im lặng.

Xe vào gara nhà cũ, dừng lại, nhưng Phí Tố không mở cửa.

Anh tháo dây an toàn, đẩy ghế ra sau, quay sang nhìn tôi.
 
Ôm Lấy Ngày Mai - Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
Chương 9: Chương 9



“Thằng nhóc đó là ai?” Chưa đợi tôi trả lời, anh tự nói tiếp: “Em lại đi tìm người như vậy? Ngoài cái mặt đẹp ra, nó còn có gì đáng giá? Quần áo nó mặc có đáng năm trăm đồng không? Nó có thể cho em cái gì?”

Có vẻ anh hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi cũng chẳng muốn giải thích, đáp lại lời anh: “Có cái mặt đẹp thế này còn không đủ sao? Tôi thấy vui là được. À mà, cậu ấy còn có thân hình đẹp nữa.”

“Phí Tố, giờ tôi cũng phần nào hiểu lý do anh thích gái trẻ rồi. Phải nói, người trẻ khác hẳn. Ở bên cậu ấy, tôi thấy mình như tràn đầy sức sống.”

“Sao em có thể…” Phí Tố nắm chặt vô lăng, gân xanh hiện lên, định trách tôi mà không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Sao em có thể tùy tiện chọn một người như vậy?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải là tùy tiện chọn đâu, tôi đã xem kỹ lý lịch của cậu ấy rồi. Cậu ấy là nghiên cứu sinh ngành công nghệ thông tin, vừa thông minh vừa đẹp trai, thậm chí còn chưa từng yêu ai, điều kiện tổng thể rất ổn.”

“Em…” Môi của Phí Tố chợt run lên, “Anh cứ tưởng em không phải là người tùy tiện như vậy.”

“Không phải chính anh đã nói sao?” Tôi nhắc anh ta, “Đừng để bản thân bị giam hãm trong tình cảm, ngoài kia còn nhiều điều vui vẻ lắm.”

“Tôi chỉ làm theo lời anh nói đấy thôi!”

Phí Tố hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: “Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?”

“Chuyện đó hình như không phải điều anh nên quan tâm thì phải?”

Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, mở cửa xe bước xuống trước.

17

Uống xong canh gà, mẹ chồng bảo đã muộn rồi, kêu hai đứa ở lại nhà cũ một đêm.

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Phí Tố đã vội vàng đồng ý trước.

Tối đến, khi nằm trên giường, Phí Tố ôm chặt lấy tôi, hơi thở ấm nóng phả vào người tôi.

Tôi biết anh ta định làm gì, nhưng tôi hoàn toàn không hứng thú.

“Dạo này không tiện.” Tôi đẩy anh ta ra, quay lưng lại và chừa cho anh ta một cái lưng lạnh lùng.

Phí Tố khẽ nói với giọng mất tinh thần: “Ngủ đi.”

Không biết đã qua bao lâu, lúc tôi mơ màng sắp ngủ thì bên cạnh chợt vang lên giọng anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em không lừa anh đấy chứ?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói tiếp: “Không phải em đang giữ thân vì cậu ta đấy chứ?”

Tôi không đáp, giả vờ đã ngủ say.

Không hẳn là vì ai mà giữ thân, nhưng việc không muốn thân mật với anh ta thì là sự thật.

Từ sau khi Dư Nhiễm Nhiễm kết bạn WeChat với tôi và gửi đống ảnh chụp cô ta và Phí Tố cùng giường chung gối, tôi tức giận đến mức không muốn ngủ cùng Phí Tố nữa.

Chỉ cần anh ta về nhà, tôi sẽ chủ động ngủ ở phòng khách.

Anh ta cũng đã không còn kiên nhẫn dỗ dành tôi như trước nữa, thấy tôi như vậy, chỉ biết hầm hầm bỏ đi.

Cho nên sau một thời gian sống ly thân với Phí Tố, tôi đã quen với việc không tiếp xúc gần gũi với anh ta rồi.

Chỉ cần anh ta đến gần, cơ thể tôi liền phản xạ tránh xa theo bản năng.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì Phí Tố đã rời khỏi nhà cũ từ sớm.

Đó là biểu hiện của việc anh ta đang tức giận.

Nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa.

Tôi ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy, thong thả ăn sáng rồi ăn luôn cả trưa ở nhà cũ, đến chiều mới trở về nhà.

18

Vài ngày sau, Phí Tố bất ngờ về nhà.

Lúc đó tôi đang ăn cơm, anh ta đứng dựa vào bàn nhìn tôi.

Có vẻ tâm trạng khá tốt.

“Anh đã điều tra thằng nhóc đó rồi, nó chỉ là huấn luyện viên bơi cá nhân của em thôi, là anh hiểu nhầm, hai người không có gì cả.”

“Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Tình cảm là thứ phát triển dần mà.” Tôi chậm rãi gắp đồ ăn, “Hơn nữa, dù không phải là cậu ấy thì cũng sẽ có người khác thôi.”

Tôi ngẩng đầu, nửa tựa người nhìn anh ta: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cố chấp nữa. Tôi sẽ thử ra ngoài tìm một người khiến mình vui vẻ. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ ngăn cản anh với những người phụ nữ khác nữa.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back