Nhà họ Han lại xảy ra chút chuyện, mấy hôm nay WangHo cứ nghe ba mẹ mình cãi nhau nhưng không rõ là vì lý do gì.
Hôm nay đã là ngày thứ ba họ cơm không lành canh không ngọt, bất quá nếu muốn biết thì phải hỏi rồi kiểu gì cũng sẽ bị vạ lây.Tối đến khi cả nhà đã đi ngủ, Wangho không nhịn được mà nhắn tin cho Kyungho hỏi han.
Y nghĩ dù sao thì Kyungho cũng là anh lớn, chuyện trong nhà cậu có thể không biết nhưng anh trai chắc chắn biết rõ.《Anh có biết nhà mình xảy ra chuyện gì không?》《Ba mẹ cãi nhau mấy hôm nay nhưng em hỏi thì mẹ không nói》《Anh ơi!
Anh còn thức thì trả lời em, nếu không thì sáng mai anh đọc được thì trả lời em ngay nhé, em đợi.》Tin nhắn gửi đi qua hơn một tiếng vẫn không có câu trả lời.
Wangho không chiến thắng được cơn buồn ngủ cho nên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại ngủ thiếp đi.
Có những giấc mơ thực sự không tốt lành, sau khi tỉnh giấc sẽ khiến người ta nghĩ về nó mà lo sợ.
Wangho nhễ nhại mồ hôi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, chiếc điện thoại vẫn còn cầm trên tay.
Nhớ lại tối hôm qua đã nhắn tin hỏi han anh trai nên hiện tại cũng có chút vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn gửi đi có phản hồi hay chưa."
Gửi cái gì mà lúc hai giờ sáng vậy trời."
Miệng thì liên tục chất vấn nhưng mắt cùng lúc đọc không sót chữ nào.
Phản hồi của Kyungho đại loại là gia đình đang mắc nợ và cuối tuần hắn sẽ ghé về nhà sau khi hoàn thành buổi học.Bỗng nhiên lạnh sống lưng, giấc mơ đêm qua của Wangho cũng bắt đầu như thế này.
Cũng là gia đình gánh khoản nợ không trả được mà tan nhà nát cửa.
Cũng không biết trong giấc mơ đó cậu đã làm gì mà kết cục lại bị giam cầm như một tên tội phạm.
" Chắc không đâu nhỉ?
Chỉ là mơ thôi, đâu có ai xui xẻo đến mức mơ chuyện xấu là gặp chuyện xấu y hệt vậy được.
Giấc mơ có khi là tấm gương phản, mơ điều xấu thì sẽ gặp may mắn không chừng."
Wangho không biết cái gọi là nợ lớn trong lời của Kyungho rốt cuộc là lớn đến mức nào nhưng có vẻ như khoản nợ đó có thể khiến một gia đình bình thường lao đao.
Bữa sáng tứ tư ăn mì gói, Wangho cũng không nỡ hỏi tiền nhà mình đi đâu hết rồi.
Trong bữa sáng ảm đạm chỉ nge thấy giọng bà Han trầm đục mang theo vẻ uất ức mà hỏi chồng.
"Không cho vay à?"
"Không!"
"Vậy là mất thật đúng không?"
Bà Han hỏi xong câu đó thì cũng khóc thành tiếng nhưng đổi lại là sự im lặng và câu hỏi bỏ ngỏ mà Wangho chưa nghe được cậu trả lời.
Mất là mất cái gì?
Là mất ngôi nhà này hay là mất thứ gì khác nữa, cậu nên tiếp tục giả vờ là đứa con không hiểu chuyện hay là cứ như vậy hiểu chuyện mà hỏi cho ra lẽ.
"Mẹ!"
"Ăn đi còn đi học, đừng có hỏi han gì cả."
"Vâng!"
Chuyện gia đình rối rắm uẩn khúc nên ảnh hưởng đến tâm trạng của Wangho rất nhiều.
Ở trên lớp cậu không tập trung được vào bài giảng, tính tình cũng trở nên khó chịu và cáu gắt hơn.
"Wangho sao không chú ý bài giảng thế kia?
Em có biết đây là học kì cuối cùng không đấy hả?"
"Vâng!"
Wangho sau khi bị nhắc nhỏ thì cũng thẳng lưng nghiêm túc nhưng tuyệt nhiên không thể nạp được chút kiến thức nào vào đầu.
Cậu bắt đầu cảm thấy bứt rứt, hành vi cũng có vẻ mất kiểm soát hơn thường ngày.
Thay vì tập trung vào bài học cậu lại chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, chiếc bút trên tay cũng đồ đi đồ lại mấy đường nghuệch ngoạc không rõ hình thù trên giấy khiến nó rách nát thảm thương.
Mảnh giấy bất hạnh này có lẽ đang cảm nhận rõ rệt nhất nỗi bất an của chủ nhân nó, là bất an đến mức cả cở thể muốn phản ứng trong bất lực.Sang Hyeok chỉ là vô tình nhìn sang phía bên cạnh lại bắt gặp được một Wangho trầm lặng khắc hẳn với những gì mà anh nhận định.
Bất giác hai đầu mày Sang Hyeok cau lại như đang cố gắng phân tích đứa bàn bên.
Nó giống như một loại cảm giác hãnh diện vì tôi chính là người đầu tiên phát hiện ra một mặt hoàn toàn khác của người mà tôi không thích vậy.
Có thể sau này Sang Hyeok sẽ có lúc muốn quay lại ngay thời điểm hiện tại, chính là quay lại cái ngày mà anh để cho bản thân mình dễ dãi muốn vạch trần một con người khác của Wangho ở tuổi mười bảy.
Lần đầu tiên phó mạc cho lý trí đánh giá đối phương lại chính là lần mở đầu cho cả quãng đời sau này tự đem sợi xích lớn trói chặt mình vào ngục tù.
Chắc có lẽ Sang Hyeok sẽ không biết lần bốc đồng này của tuổi mười bảy đã vẽ cho anh một nụ cười mà chính anh còn không nhận ra."
Sang Hyeok nhìn lên bảng đi em, đừng nhìn bạn."
"Vâng!"
Ngày cả khi thượng đế cho Sang Hyeo một cơ hội quay đầu y vẫn rất cố chấp ngoái đầu lại nhìn đứa bàn bên thêm một lần.
Không thể trách cũng không thể cản được, tuổi mười bảy chính là muốn nhìn thì sẽ nhìn không cần lý do đâu."
Nhà cậu ổn chứ?
Hôm nay thấy tâm trạng cậu hơi không tốt, chắc là không có gì nghiêm trọng đúng không?"
Giờ nghỉ giải lao, Kim Taemin bất ngờ tiến đên bàn học của Wangho hỏi han.
Những lời hỏi han này đôi với người ngoài có vẽ như rất bình thường nhưng với Wangho và cả Taemin thì lại khác vì họ cơ hồ nhận ra được hàm ý trong lời nói đó."
Mày có ý gì?"
"Ý gì chứ?
Tôi được giáo viên nhờ cậy hỏi han cậu xem thế nào thôi, dù sao thì việc cậu lơ đễnh trong giờ học cũng khiến giáo viên lo lắng mà."
"Đạo đức giả, biến đi!"
Phản ứng gay gắt của Wangho với Taemin khiến bạn học trong lớp thêm ác cảm với cậu.
Lúc trước cũng không mấy thiện cảm mà hiện tại với sự khó chịu cộc cằn này thì dám chắc sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu sẽ không còn một người bạn nào để duy trì mối quan hệ bạn bè nữa.
Nhưng Wangho có vẻ không quan trọng việc bản thân có bao nhiêu người bạn, cậu vốn dĩ thích cuộc sống thực tế hơn.
Trước mắt là việc gia đình cần phải có câu trả lời và cách giải quyết ổn thỏa, nếu cứ mơ hồ thế này có khi cậu sẽ phát điên.
Tối đến khi nhà nhà đã chuẩn bị quây quần bên bữa cơm gia đình cuối ngày thì Wangho vẫn còn lang thang ngoài đường cưa về nhà.
Kyungho nói anh cần không gian riêng để nói chuyện với cha mẹ thay vì có Wangho góp mặt.
Lý do không có gì mới mẻ, tất cả chỉ vì cậu là người khá nóng nảy và dễ bị kích động sẽ khiến mọi cuộc thảo luận rơi vào trạng thái bế tác.
Cứ tạm tin là như vậy nhưng Wangho thực sự không cam lòng, cậu đúng là có tính xấu dễ nóng nảy nhưng không phải là không biết suy nghĩ.
Nếu là việc hệ trọng của gia đình cậu chắc chắn sẽ không náo loạn phá bĩnh như những gì người nhà đang dè chừng.
Có chăng là họ thực sự muốn giấu cậu, chuyện có thể nghiêm trọng đến mức họ quyết tâm không cho cậu quyền được biết về nó.
"Thằng nghịch tử nhà họ Han kìa."
Một vài ngươi sống trong khu dân cư đang túm tụm với nau nói chuyện bỗng thấy Wangho đi ngang qua bèn không nhịn được muốn kháy đểu vài câu.
Ừ thì bọn họ cũng không quan tâm lắm đối tượng trước mặt mình vẫn đang còn là một đứa trẻ chưa kịp trưởng thành."
Nghe đồn lão Han làm việc trong xí nghiệp nhà họ Kim bao nhiêu năm biển thủ không ít tiền, bây giờ họ đưa ra bằng chứng sai phạm rồi yêu cầu lão ta đền bù thiệt hại bằng không sẽ kiện cho ngồi tù."
"Lấy tiền của người ta mà sao không thấy khá khẩm hơn chút nào thế nhỉ?
Có khi nào lại lén lút dùng tiền nuôi bồ nhí bên ngoài không?"
"Nuôi bồ nhí hay không thì không biết nhưng trước mắt là phải bán nhà rồi đấy, vừa mới sáng nay thấy đăng tin bán căn nhà đi rồi."
"Vậy nghĩa là cáo buộc tham ô kia là thật, nếu oan khuất thì sao không tự mình làm cho ra nhẽ mà phải bán thao căn nhà đi chứ."
"Chỉ là một chân nhân viên quèn mà cũng tham ô nhiều tiền như vậy thì đúng là không phải hạng vừa.
Cũng may lão Han chỉ lừa nhà giàu chứ không lừa chúng ta, bằng không chúng ta mới chính là người phải ra đường ở."
Wangho lúc này như thể vừa được ai đó mách lẻo chuyện gia đình mình, thì ra việc lớn mà gia điình giấu cậu lại là chuyện liên quan đến nhà họ Kim.
Cậu không cho rằng những người rỗi hơi đưa chuyện này nói sai sự thật vì thái độ của Kim Taemn trên lớp cũng phần nào chứng minh.
Trong lòng quả thực có rất nhiều ấm ức, bao gồm cả việc Kim Taemin kia sẽ nắm lấy điểm yếu này mà không ngừng trêu tức cậu, chính là phải đối mặt với đứa mình ghét bằng thân phận hèn mọn nhất là chủ nợ và con nợ."
Mẹ nó!
Sao cái gì xui rủi cũng đều rơi vào mình chứ?"
Wangho về đến nhà thì bắt gặp Kyungho đứng ở ngoài cổng hút thuước.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh trai mình rũ bỏ hình tượng con ngoan trước mặt cha mẹ.
Có lẽ vì anh trai đang mang trách nhiệm gánh vác gia đình cho nên gương mặt hiện tại đã có thể khắc được vẻ bất lực lên trên đó."
Anh!"
"Về rồi à?
Đã ăn gì chưa?"
"Em chưa..."
Kyungho vứt điều thuốc trên tay xuống đất rồi dùng mũi giày nghiền nát nó dưới chân.
Anh quay đầu nhìn vào trong nhà đang sáng đèn sau đó lại nhìn về phía Wangho lên tiếng."
Đi uống không?
Thay đồng phục học sinh trung học ra rồi đi với anh."
"Đợi em một chút."
Hai anh em Wangho tìm một quán nhậu ở khu phố Sinchon rồi tùy tiện gọi ra hai chai Soju.
Kyungho gọi cho Wangho một vài món co thể ăn no bởi vì cậu vẫn chưa ăn gì.
Dù so thì đây vẫn là em trai nhỏ, ngỗ ngược một chút nhưng cốt cách vẫn là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện."
Ăn đi!"
"Anh dùng hết tiền sinh hoạt phí thế này có ổn không?
Sắp tới anh còn chuẩn bị cho giai đoạn ôn thi tốt nghiệp mà, gọi ít thôi."
"Cứ ăn đi!
Hết tiền thì lại kiếm tiền, còn sống còn sức khỏe thì sợ gì không kiếm ra tiền nuôi sống bản thân chứ.
Ít ra như thế này còn được ăn vào miệng nuôi tốt bản thân chứ không phải là nai lưng làm cả đời cuối cùng lại bị người ta ép lừa chẳng còn gì."
Wangho đủ thông minh để hiểu những lời mà Kyungho nói, nhưng mấu chốt vấn đề là bị lừa.
Cậu xem như đây chính là cơ hội để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thông qua anh trai mình.
Mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, anh trai chỉ sinh trước cậu bốn năm liền được làm người lớn, cái gì cũng được biết nhưng chỉ cậu thì lại không."
Anh!
Cái ngày anh bằng tuổi em có phải ba mẹ cũng nói anh là người lớn không?"
"Ừ!
Thì sao?
Có phải lại muốn hơn thua không?"
"Vậy tại sao em cũng mười bảy tuổi rồi mọi người lại xem em như một đứa con nít?
Tại sao trong nhà có chuyện lại không muốn cho em biết?
Em là người ngoài sao?"
Kyungho uống một ly Soju sau đó cười lên một cách miễn cưỡng hướng Wangho đáp."
Không phải là người ngoài."
"Vậy thì sao..."
"Không phải người ngoài nhưng không phải cái gì cũng nên biết, tuổi mười bảy của anh bình yên mà, anh vốn dĩ không phải chịu quá nhiều thiệt thòi.
Nếu tuổi mười bảy của anh không thiệt thòi thì tuổi hai mươi mốt gánh vác một chút cũng muốn so đo với em mình có đáng không?
Anh biết là mày cũng nắm được một chút tin tức rồi nhưng mà cứ lo học tốt đi, đây không phải là chuyện mà một đứa học sinh cấp ba có thể giải quyết.
Sắp tới ba mẹ sẽ bán đi căn nhà để trả nợ sau đó trở về quê, mày ở lại đây với anh để học tiếp, anh lo được."
Wangho thực sự rất tin tưởng Kyungho bởi vì đối với một đứa trẻ lớn lên trong gia đình không khá giả mấy chắc chắn sẽ nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác.
Cậu có thể tin cha mẹ không thương mình nhưng anh trai thì chắc chắn bởi vì cậu lớn lên dưới sự tỉ mỉ của anh trai này cơ mà."
Anh!
Nếu anh cảm thấy có khó khăn thì anh nói với em cũng được.
Anh cũng vào năm cuối rồi, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì ra trường có thể tìm công việc lương cao.
Em cuối cấp nhưng vẫn chưa vào đại học, nếu như không thể học đại học cũng không sao đâu, em sẽ đi kiếm tiền sớm vậy.
Em chỉ muốn nói là, học chỉ là một cách phấn đấu để kiếm được nhiều tiền hơn thôi, rốt cuộc sau này cũng phải đi kiếm tiền.
Ý em là nếu em vào đại học thì em sẽ tiêu tốn của anh rất nhiều tiền, em không ngại đi làm sớm chỉ ngại làm gánh nặng của người khác thôi."
Kyungho nhìn Wangho bằng vẻ mặt không nỡ sau đó xoa đầu cậu rồi tiếp tục uống.
Wangho biết anh trai mình có tâm sự nhưng mà có cạy miệng cỡ nào anh cũng không chịu nói thì cậu cũng không có cách.
Cũng không thể cứ ở ngoài đường nằm lăn lóc ra ăn vạ, thôi thì chuyeện đến đaâu tính đến đó.
Wangho tin rằng hai chữ người nhà vốn dĩ rất nặng, bây giờ họ vì sợ cậu nghĩ nhiều mà giấu đi không ít chuyện không vui thì bản thân cậu cũng hoàn toàn có thể vì gia đình mà lăn lộn kiếm tiền sớm.
Không sao cả, miễn là trên đời vẫn còn có những người khiến bản thân còn muốn nỗ lực là được.
Sau hôm cùng anh trai uống giải khuây thì tình thần của Wangho cũng phấn chấn hơn.
Cậu cũng bắt đâu chú tâm vào học hành, bài giảng trên lớp không bỏ sót một chữ.
Chung quy là cậu muốn tốt nghiệp với thứ hạng cao một chút, sau này nếu không thể học đại hoc thì cũng dễ xin việc làm.Sang Hyeok lại chú ý đến Wagho bởi vì anh ít nhiều cũng nghe được chút chuyện của gia đình cậu.
Theo lẽ thường thì Wangho sẽ cảm thấy bị sốc sau đó là buông thả bản thân trở thành một đứa ngỗ nghịch.
Nhưng mà những gì mà cậu thể hiện ở hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, nhìn vào còn tưởng là đang được sống trong một môi trường tích cực lắm chứ."
Lại nhìn...mày thích nhìn tao đến vậy hả?"
"Ai...ai nhìn?"
"Mày chứ còn ai vào đây, hơn một phút rồi mày dán mắt vào mặt tao làm gì?
Mày nhìn mặt tao để tìm vợ mày trên đó à?"
Chỉ là một câu xỉa xói thâm thúy của Wangho ma cũng khiến cả lớp nhao nhao lên vì muốn cười cợt chế giễu.
Vừa hay mấy cái thể loại cười thuê khóc mướn này lại khiến Wangho rất mất kiên nhẫn cho nên không kiềm được lại to tiếng."
Chúng mày cười cái đéo gì?
Buồn cười lắm à?"
"Mày là cái thá gì mà không cho người khác cười?
Sang Hyeok nó muốn nhìn mặt mày tìm vợ...haha nghe thôi đã buồn cười vãi ra rồi, sao mày có thể tự tin thế hả Wangho?"
"Nhìn mặt mày để tìm vợ thế có khi nào đêm về nhớ mặt mày mà quay tay luôn không?
Nói chuyện nghe ghê vãi mà hay ra vẻ quá."
Thi thoảng Wangho cũng hay mắc phải mấy lỗi ngờ nghệch như vậy.
Không thể trách cậu sơ ý, có trách thì trách người khác thích đặt điều.
Bỗng nhiên cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng, căn bản là cảm thấy việc bị bạn bè giễu cợt một cách nhạy cảm như thế với một đứa con trai khác rất là kì cục."
Má chúng mày, cười một tiếng nữa đừng trách tao."
Thế là cả lớp im bặt không thấy ai cười nữa nhưng lúc này thái độ của Kim Taemin lại khiến Wangho không thể hạ được cái tôi của mình xuống."
Ý gì?"
"Không ý gì cả, tôi chỉ cảm thấy cậu giống một tên ái kỷ lúc nào cũng thích đề cao bản thân mình thôi.
Những lời mà người khác nói chỉ cần không hợp ý cậu liền bị cậu bày ra bộ dạng kích động mà chống trả.
Wangho à!
Ở đây là lớp học, cậu cũng không phải là thái tử hà cớ gì lại muốn người khác phải sợ cậu.
Đừng có thể hiện cái dáng vẻ lưu manh ở những nơi dành cho tri thức nữa, kệch cỡm!"
Sở dĩ Kim Taemin dám nói ra những lời này vì cậu ta đang nắm thóp của Wangho.
Bản chất của cậu ta cũng chẳng tốt đẹp như người ta vẫn thấy, cũng chỉ là một màn che mắt thiên hạ tài tình của kẻ có tiền mà thôi."
Kim Taemin!
Mày cố gắng giữ cho chắc top 1 nếu không sẽ cứ ngồi ở top 2 đến cuối đời.
Tao cho dù có xếp hạng cuối lớp cũng không vấn đề gì nhưng mà nếu mày xuống top 2 thì lại là vấn đề lớn.
Vậy nên đừng giả vờ nữa mà hãy tự chuốt lại bản thân mình đi, tao không tốt đẹp vậy nên tao cũng biết kẻ nào cũng không tốt đẹp giống tao mà.
Biến đi!"
Sang Hyeok đúng là không ghét Wangho như anh vẫn nghĩ, chẳng qua mội trường sống có chút chật hẹp mỗi ngày phải chạm mặt nhau trong những tình huống không mong muốn nên lâu dần mới sinh nghịch ý.
Cho dù là lúc nhỏ hay khi đã trở thành học sinh cấp ba Wangho vẫn luôn như vậy, vốn dĩ không thay đổi."
Phiền thật!
Tao thậm chí còn không cảm thấy lời của nó có gì đáng để cười nhạo.
Về chỗ ngồi hết đi, nếu không tao có thể nói với giao viên chủ nhiệm là chúng mày đang xúc phạm tao cũng được.
Dù sao thì vu oan cho tao nhìn mặt nó để quay tay thì nó mới kì."
"Này Sang Hyeok!
Từ khi nào mày lại về phe nó vậy?"
Sang Hyeok đứng trước lời chất vấn này thì không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại anh còn thấy châm biếm vô cùng.
Vốn dĩ không phải là một kẻ dùng đầu để trưng cũng chưa từng thiên vị bất cứ ai nên hai chữ theo phe đối với anh thực sự dư thừa."
Có câu nào chứng minh tao phe nó?
Tao đây là đang bảo vệ danh dự của mình, sắp thi đại học rồi nên chịu khó dùng não suy nghĩ một chút đi đừng có dùng miệng một cách ngu si như vậy chứ.
Chẳng phải chúng mày đang cố tình dùng lời nói của nó để động chạm tao sao?
Tao vì ai mà quay tay chúng mày cũng không biết được, tao cũng không dễ dãi thế."
Wangho cũng không biết hiện tại cậu nên cảm ơn Sang Hyeok vì đã nói chuyện công bằng hay là trách anh vì khiến cuộc cãi vã trở nên đen tối như vậy nữa.
Cái con người này là điềm đạm hay là thâm sâu cậu cũng không biết, chỉ là dạo gần đây cậu để ý kỹ hơn thì cũng không phải loại tồi tệ."
Thôi được rồi, mọi thứ nên dừng lại ở đây đi, đừng có mở miệng ra là quay tay nữa, thực sự là có thể viết kiểm điểm cả lũ đấy."
Một đứa trong số bạn học kia lên tiếng thức tĩnh cả đám vì ở trường trung học tuyệt đối không nên tranh luận mấy vấn đề này."
Cũng không biết sao mà cứ vậy nữa, ài...mau mau kết thúc học kì đi, tao muốn tìm bạn gái rồi."
"Biến thái vãi!"
"Haha, chẳng phải có rất nhiều đứa cũng đang hẹn hò đó sao?
Nếu bây giờ vạch trần thì có khi hơn nửa cái trường này mất.
Giáo viên làm sao ma quản chứ, sao mà quản được trái tim người khác rung động vì một người khác được, chính mình còn không quản được."
Chính mình còn không quản được trái tim mình thì làm sao quản được trái tim người khác.
Làm sao biết được người đi cùng mình đến cuối cùng sẽ là ai trong hàng vạn con người tồn tại chứ.
Vốn dĩ không bao giờ biết được, trừ khi.Trừ khi chính mình cố gắng để có thể nhìn người mà mình muốn nhìn, mỗi ngày.Sang Hyeok chính là kiểu người như vậy, không hoa mỹ không ồn ào, chỉ cần bản thân cảm thấy thích chắc chắn sẽ luôn tìm cách để ở gần.
Mặc kệ chữ thích đó theo nghĩa nào, cảm xúc như thế nào cũng cứ mặc cho nó tự lớn lên.Cứ như vậy cũng qua nửa học kì rồi, Wangho thực sự đã vượt mặt Kim Taemin như lời thách thức ban đầu.
Không ít người ghanh tị với cậu bởi vì cậu sở hữu một thứ trí tuệ rất vuột trội, không cần nỗ lực chỉ cần cậu muốn liền có thể bỏ xa người khác.Sang Hyeok thì khác, anh thừa nhận đầu óc của mình không thông minh như Wangho vậy nên anh phải nỗ lực rất nhiều để có thể có một vị trí cao trong lớp.
Sau này cũng sẽ như vậy, nếu muốn có một chỗ đứng tốt anh hoàn toàn phải nỗ lực để đạt lấy.
Không như Wangho với cái đầu óc sáng như đèn pha đó cũng có khi chỉ cần một ý tưởng cậu cũng có thể một chốc đứng trên vạn người."
Kết quả xếp hạng bốn tuần liên tiếp Wangho đều đứng đầu lớp, thằng đó là quỷ à?
Điểm của nó thậm chí còn vượt xa lớp trưởng luôn ấy."
"Nó thực sự không cần vùi đầu vào sách mà vẫn có thể lấy hạng nhất, kinh tởm thật."
"Nếu mà nó có xuất phát điểm như Taemin thì có khi bây giờ nó không có đối thủ chứ còn gì.
Được cái nó lại thích chơi với côn đồ, thích làm dân anh chị cho nên thành tích của nó lại bị kìm kẹp đạo đức.
Bây giờ mà nó bị đống dấu là bạo lực học đường thì thành tích sẽ bị hủy nhưng mà nó cẩn thận lắm, dạo gần đây nó còn không thèm đáp trả ai."
"Thằng đó quyết tâm cao ghê, chắc chắn với cái đà này thì nó sẽ giữ hạng một đến cuối năm thật rồi.
Thằng Taemin phấn đấu quần quật cả mấy năm cuối cùng lại bị người khác dẫm lên đầu thuyết phục thế trông đáng thương vãi."
Những lời này thốt ra từ những người xung quanh khiến Kim Taemin không cách nào bình thường được.
Cậu ta bỏ ra bao nhiêu công sức cây dựng hình ảnh và thành tích như trong mơ thế mà lại bị một Han Wangho đạp đổ.
Hình ảnh tốt đẹp thì vẫn phải giữ đến cùng nhưng mà han Wangho thì không được phép ngang hàng với cậu ta."
Chỉ là điểm số thôi mà, nếu tao muốn thì không phải chỉ có thứ hạng thôi đâu Wangho.
Ngay cả cuộc đời của mày cũng sẽ mãi mãi bị tao giẫm dưới bàn chân này.
Thằng rác rưởi!"