Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  《•Fakenut•》●Đồng Thoại●

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,040
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
383365102-256-k20852.jpg

《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Tác giả: Pier2208
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

《Những lần bắt đầu kéo dài một đời》 Tags: fakenutfakerhanwangholckfanficleesanghyeokpeanut​
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 1


Trường cấp ba Shinil, Seoul."

Hai đứa chúng nó chắc cạn phước rồi mới gặp được nhau, người bình thường sẽ không ai làm vậy cả."

"Chúng ta chắc có lẽ cũng mỏng phước nên mới phải học chung lớp với hai thằng này."

"Thật!

Không đùa đâu, xem chúng nó kìa."

Ở cuối lớp, hai nam sinh đang ra sức vật tay nhau để xem ai xứng làm anh cả trong lớp hơn.

Bọn họ không ai vừa vặn, ai cũng thích ra vẻ ta đây đã trưởng thành cho nên thi thoảng cũng sẽ ăn to nói lớn trước đám đông.

Đừng thấy họ chơi những trò lành mạnh thế này mà dễ bị mắc lừa, đều là loại cá mập ở dưới biển sâu cả đấy."

Mẹ kiếp!

Hôm nay Wangho không ăn cơm à, mới một tí đã thua Sang Hyeok rồi."

"Ngày mai nó lại thắng, bọn này tính hơn thua bao năm không bỏ nên yên tâm mai lại được xem chúng nó vật nhau."

"Nhưng mà Wangho, cái thằng này nó lì lợm thật đấy."

"Nó lì như vậy mới trị được thằng Sang Hyeok, kệ mẹ nó đi!"

Lee Sang Hyeok và Han Wangho là điển hình của những kẻ không ưa thích nhau nhưng lại cứ phải sống cho vừa lòng người khác.

Bọn họ đều là học sinh cuối cấp, một năm học rất là nhạy cảm khi nhắc về tương lai.Hai cậu học sinh này cùng sống trong một khu dân cư, cha mẹ đều là những người làm công bình thường.

Bối cảnh và điều kiện gia đình của cả hai cũng khá tương đồng nhau cho nên để mà nói ai nhỉnh hơn cũng thật khó mà phân định.Ba của Sang Hyeok và ba của Wangho làm cùng một công ty.

Bọn họ cống hiến bao năm cũng được thăng chức nhưng mà con cái ganh đua nhau chưa đủ, hai ông bố này cũng quyết phải hơn thua nhau mới chịu.

Thành thử ra mỗi người phụ trách một mảng mà chức vụ cũng không ai hơn ai cả, nói chung là có ti tí quyền lực trong tay.Mẹ của Sang Hyeok thì kinh doanh một cửa hàng hoa nhưng xem ra cũng không đông khách lắm vì dạo gần đây cũng có vài cửa hàng hoa mọc lên san sát để cạnh tranh.

Hơn nữa chủ nhân của mấy cửa hàng đó đa phần là những người tuổi còn trẻ, có một chút nhan sắc thêm một chút duyên ăn nói thế là thành công thu hút khách mua hoa về đấy.Mẹ của Wangho thì kinh doanh một quầy ăn nhỏ, thu nhập cũng tương đối vì có khách quen lai rai tới lui.

Khách chủ yếu là học sinh nên cũng không thể bán giá cao, cốt là lấy số lượng mà duy trì quầy nhỏ này.Mỗi nhà hai đứa con trai, đã vậy mỗi đứa một tính thế nên ngày nào cũng có chuyện để nói.

Được cái nhà họ Lee im ắng hơn một chút vì Sang Hyeok cũng trầm ổn, công thêm đứa em trai lầm lì ít nói không ai bằng.

Nhà họ Han thì nhộn nhịp hơn vì hai anh em Wangho thuộc dạng phi mã nước đại, chỉ cần có một chút sóng gió là có thể to tiếng hơn thua rồi."

Đứa nào hút thuốc?

Đứa nào hút thuốc tự giác bước ra đây ngay cho mẹ."

"Chết mẹ rồi!"

Wangho vừa định nhét điếu thuốc vào trong miệng châm lửa thì nghe thấy tiếng hét của mẹ mình ở phía ngoài bèn giấu tiệt nó xuống dưới gối.

Vừa mới tập tành hút được vài bữa để lấy tí số má ở ngoài xã hội mà đã bị phụ huynh phát hiện thì không ổn.

Cũng may hắn không ở chung phòng với anh trai, nếu không thì sớm đã bị anh trai vạch trần với cha mẹ rồi."

Wangho!"

"Vâng!"

"Con hút thuốc đúng không?"

"Không có mẹ ơi!

Mẹ xem lại anh Kyungho đi, con nghi anh hút thuốc đấy mẹ ạ."

Sau đó thì Kyungho bị điều đình, hành công chết chay cho Wangho một mạng giá trị.

Sau này hắn sẽ kín đáo hơn, không hớ hênh như hôm nay nữa."

Thằng kia!

Ban nãy mày nói với mẹ là tao hút thuốc à?

Tao hút hồi nào?"

"Em chỉ phỏng đoán thôi mà, em đâu có nghĩ là mẹ lại mắng anh nhiều như vậy.

Nếu mà anh không hút thì thôi chứ có gì mà phải bực tức anh nhỉ?"

"Tao phát khóc vì mày mất thôi."

Kyungho nói xong thì ấm ức bỏ ra ngoài mà không thể hơn thua được với đứa em trai của mình.

Luôn luôn là như thế, biết Wangho rất ranh mãnh nhưng mà Kyungho lại thường xuyên bao che cho hắn, thế mới tài."

Mẹ ơi!

Con đính chính lại lần nữa là con không hút thuốc mẹ nhé, mẹ cứ mắng con là con bỏ nhà đi đấy."

"Ôi trời ơi!

Thế tàn thuốc trong sọt rác trước cửa phòng hai anh em là của đứa nào?"

"Mẹ biết đấy, nhà chỉ có con và Wangho, nếu con không hút thì mẹ nghĩ xem là ai?"

Bà Han đang dở tay dọn dẹp dưới bếp, nghe Kyungho nói như vậy liền cầm theo cây chổi nhanh chân chạy về phòng của Wangho.

Cánh cửa bất ngờ mở ra khiến hắn không kịp trở tay, trên miệng hắn vẫn còn ngoạm y nguyên điếu thuốc đang đỏ.

Ngay tức khắc điếu thuốc ngậm trên miệng tự giác rơi thẳng xuống đất, tay chân cứng đờ không một động tác hỗ trợ nhưng miệng thì vẫn còn hoạt động rất tốt."

Hiểu lầm thôi mẹ ơi!"

"Trời ơi là trời, còn chưa đủ tuổi mà đã hút thuốc phì phò như dân anh chị, hôm nay mày chết với mẹ."

Tuổi nổi loạn mà, những thứ càng bị cấm đoán thì lại càng muốn làm.

Cái tâm thế sẵn sàng chống đối mỗi ngày một lớn chứ chưa từng vơi đi.

Wangho lần đầu tiên bị mẹ đánh đến ngồi cũng không xong, đã vậy tiền tiêu vặt cũng bị tịch thu bằng sạch.

Không có tiền thì cái gì cũng không có chứ đừng nói là mua một bao thuốc hút lấy le."

Dạo này thấy Wangho trầm tính nhỉ, bình thường nó mạnh miệng lắm mà."

"Giờ nghỉ giải lao cứ ru rú trong lớp, chắc là không có tiền rồi."

"Eo ơi!

Cái mặt không có tiền đúng hèn ấy."

Sang Hyeok nghe mấy lời bàn tán về Wangho thì đắc ý ra mặt.

Tuy cậu thích làm những trò không tốt nhưng mà ông trời lại ban cho cái đầu rất thông minh.

Thành tích có thể không đứng đầu lớp nhưng điểm sáng tạo thì không ai có thể so bì kịp.

So về trí tuệ thì Sang Hyeok không bằng nhưng mà để nói về sự kiên trì học hỏi thì lại nhỉnh hơn đằng kia môt tí."

Nghe nói Boram lớp bên hẹn hò với lớp trưởng lớp mình ấy."

"Uây!

Thật hả?

Sao hai đứa nó không thấy tình ý qua lại gì mà lại hẹn hò được hay vậy?"

"Ừ nhỉ...tao cứ nghĩ là..."

Nói rồi cả đám đột nhiên quay mặt về phía cuối lớp nhìn Sang Hyeok.

Ai mà không biết Boram lớp bên là crush của anh, tính ra cũng phải đến hai ba năm theo đuổi người ta rồi chứ ít ỏi gì.

Nghĩ lại cũng không ít lần anh bày trò lấy số trước mặt crush, nhà gái cũng bật đèn xanh cho mấy lần nhưng không hiểu sao lại tạch."

Chắc nó sốc lắm!"

"Ừ nhưng mà lớp trưởng lớp mình là con nhà giàu, bố nó còn làm chủ công ty nữa mà."

"Bố của Sang Hyeok và bố Wangho đều làm công ở công ty nhà thằng lớp trưởng.

Mẹ!

Đúng là thua kém từ đời bố đến đời con thì trách gì được, xui thôi!"

Sang Hyeok bình thường sẽ không đôi co với mọi người mà y sẽ tìm đến tận hang ổ của sự việc để tìm câu trả lời.

Thế nên sau giờ học Boram lớp bên bị lôi đi trước mặt lớp trưởng nào đó mà không ai làm gì được."

Này!

Cậu giỡn mặt với tôi đó hả?"

"Cái gì?

Cậu muốn làm gì?

Hai chúng ta có là gì đâu chứ."

"Cậu đã nhận lời của tôi, còn nói sau khi tốt nghiệp cấp ba cùng nhau vào chung đại học rồi sẽ công khai hẹn hò.

Những lời nói đó là cậu nói với tôi, tin nhắn giữa chúng ta vẫn còn nguyên, cậu có muốn tôi cho cậu xem lại không?"

Sang Hyeok tức giận mà tay lướt lại tin nhắn cũ cũng run.

Anh không thể tin được là động lực cố gắng vào đại học của mình lại thành thế này.

Nói không ngoa nhưng chính vì lời hứa hẹn của Boram đã khiến anh quyết tâm thăng hạng trong lớp.

Không thể đứng đầu nhưng cũng lọt vào top năm, từ một đứa mấy năm liền hơn thua với Wangho ở giữa bảng xếp hạng bây giờ đã lọt top đầu cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì."

Cậu lục lại tin nhắn làm gì?

Cái gì đã cũ là đã cũ, có mở ra xem lại thì nó cũng là chuyện cũ rồi."

"Cậu nói như vậy nghĩa là sao chứ?"

"Tôi không thích cậu, những việc mà tôi làm đều là muốn khích lệ cậu học tập thôi.

Cậu nghĩ mà xem, cậu suốt ngày hơn thua với Wangho một cách vô tri khiến mỗi lần người ta nhắc đến cậu là sẽ kèm theo tên của nó bên cạnh.

Tôi ghét Wangho vì thế tôi thấy nó tôi sẽ đi hướng khác nhưng mà ngày nào tôi cũng nghe thấy tên của nó chỉ vì bọn họ đang nhắc về cậu."

Sang Hyeok bất mãn vì lý do này của Boram vô cùng.

Anh biết là Boram không thích Wangho, thậm chí là rất ghét vậy nên mới phải mỗi ngày hơn thua với cậu để tạo niềm vui cho cô ta.

Thế mà đến sau cùng mọi nỗ lực lại bị cô ta xem như trò đùa, tưởng như chính mình mới là kẻ có lỗi trong mọi chuyện vậy."

Đó thực sự là lý do sao?"

"Sang Hyeok à!

Cậu đừng hỏi tôi quá nhiều vì nếu tôi nói thật thì người tổn thương là cậu thôi.

Cuộc sống này rất thực tế, tôi không thích những thứ quá bay bổng, tôi thích sự thực tế."

"Nhà nó giàu đúng không?"

Boram không nói gì mà lạnh lùng bỏ đi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Sang Hyeok biết rằng những gì mà anh đang nghĩ là đúng.

Anh lại cảm thấy bất mãn bởi vì sự chân thành của mình lại đổi về những toan tính như vậy thực không đáng.

Yêu thích Boram là thật nhưng mà một người thực dụng như vậy anh cũng không cần phải dốc lòng thêm làm gì nữa.

Cầm được thì buông được, thế giới này còn rất nhiều cô gái tốt."

Đau lòng ghê nhỉ?"

Wangho lén lên sân thượng của khu vực phòng nghiên cứu hóa sinh của trường hút thuốc, vừa hay lại chứng kiến cảnh này thì hả dạ lắm.

Cậu không ưa gì Boram nên cô ta có hẹn hò với ai cậu cũng không thèm quan tâm.

Cái chính là Lee Sang Hyeok vừa bị Boram đá bằng cái lý do không thể củ chuối hơn được nữa."

Mày đi theo tao làm gì?"

"Ôi đệch!

Tao đi theo mày làm con mẹ gì nhỉ?

Tao đang tận hưởng không gian riêng hạnh phúc chết mẹ ra thì mày và nhỏ kia đến phá.

Thế nào?

Cảm giác bị gái phũ nó ok không?

Thế đéo nào mà lại vì tao nên bị phụ bạc?

Không lẽ tao là điểm cuối của mọi câu chuyện thật à?"

"Bớt nói lại đi, tao không được vui như bình thường đâu thằng chó."

Thi thoảng Wangho cũng biết điểm dừng ở đâu để bản thân không gặp rắc rối.

Thế nhưng mà cứ đối phương là Sang Hyeok thì lại khác, cái máu hơn thua nó cứ chảy ngồn ngộn trong người khó mà kiềm được."

Sợ quá!

Eo ơi nhìn cái mặt tưởng đâu mấy thằng xã hội đen tới nơi ấy.

Sang Hyeok à!

Mày đứng một mình trông xấu vãi, đã thế còn hay làm mấy cái trò khiến người khác không thích nữa.

Tao mà là con gái thì tao sẽ không đá mày vội thế này đâu, tao sẽ dắt mày đi ra phố như bò ấy sau đó tao sẽ cho mày một vé đi vào rừng thẳm hòa nhập với thế giới của mày, tránh xa con người ra."

"Thằng khốn nạn này!"

"Đánh tao hả?

Đánh đi!

Đánh cái xem nào, mày đánh tao một cái thì xác định không cần học lên đại học nữa đâu.

Tao hứa danh dự với mày luôn, đánh tao một cái thì nuôi tao cả đời đấy."

Sau đó thì...Wangho ngày hôm sau đã mang một cái mặt bầm tím đi học, Sang Hyeok cũng không kém cạnh là bao khi mà ngày hôm qua đã lao vào nhau hết mình.

Cũng may là hôm qua không ai phát hiện ra bọn họ ẩu đả cho nên không phải đối diện với mức kỷ luật nào cả.

Một trận đánh tởn đến hết thời trung học nhưng không phân được thắng bại."

Chỉ còn một học kỳ nữa thôi là các bạn sẽ tốt nghiệp rồi.

Ắt hẳn mọi người đều đã có nguyện vọng cho riêng mình rồi đúng không?

Thời gian còn lại hãy thật cố gắng để đậu vào các trường đại học mà mình muốn nhé."

Nhắc mới nhớ, bọn họ sắp kết thúc thời trung học rồi.

Chỉ vài tháng nữa thôi họ sẽ trở thành những sinh viên đại học năm nhất hoặc chí ít nếu không thể vào đại học thì cũng sẽ học ở một trường nghề nào đấy chẳng hạn.

Có nghĩa là họ sắp không còn nhỏ nữa, sẽ phải tự chịu trách nhiêm cho cuộc đời của mình ở chặng đường kế tiếp.Những tháng cuối năm khi mà không khí chuẩn bị chào đón năm mới đã bắt đầu xuất hiện.

Những nhà khác họ còn đang háo hức xem cuối năm sẽ tụ tập đến những nơi nào chơi trong dịp nghỉ thì nhà họ Lee lại đang vật lộn với những khoản chi tiêu trong nhà."

Cửa hàng hoa ế lắm hả mẹ?"

"Ừm!

Nhiều cửa hàng mọc lên quá với cả họ có nhiều cách chào mời khách hàng nên dần dần khách hàng cũng không ghé nhà chúng ta nữa.

Mẹ cũng không còn trẻ, không thể cạnh tranh với người trẻ ở thành phố lớn thế này.

Có thể là trụ thêm một hai tháng cuối năm nữa sẽ đóng cửa."

"Tiền lương của ba không đủ để duy trì cửa hàng của mẹ thêm một chút thời gian nữa sao?

Con nghĩ là vào mùa xuân thì công việc kinh doanh cửa hàng của mẹ cũng sẽ ổn hơn.

Cửa hàng này ít cũng đã tồn tại mười mấy năm, nói đóng cửa con thấy tiếc."

Đúng là nếu đóng cửa thì sẽ rất tiếc nuối nhưng trong nhà không còn nhiều tiền nữa mà giá thuê mặt bằng càng lúc càng đắt đỏ.

Ba của Sang Hyeok làm công ty bao nhiêu năm nhưng lương cũng chẳng tăng lên là mấy.

Nếu không phải tính cả tiền thâm niên thì có khi thu nhập cũng không bằng những người học đại học mới vào làm một hai năm."

Nghe ba con nói cuối năm là sẽ cắt giảm nhân sự ở công ty, có vẻ như những người làm lâu năm sẽ bị sa thải.

Mặc dù ba con chưa nhận được thư đề nghị thôi việc nhưng mà vẫn nên chuẩn bị tinh thần trước thì hơn."

"Vậy nếu nhà chúng ta không thể gồng được nữa thì sẽ làm thế nào hả mẹ?"

"Trở về quê là cách tốt nhất, dù sao thì mức sống ở quê vẫn dễ thở hơn ở thành phố nhiều lắm.

Ba với mẹ làm có khi còn có đồng ra đồng vào mà trang trải.

Năm sau con cũng vào đại học, chi phí sẽ tốn kém hơn bây giờ nhiều.

Một hai năm tới cũng sẽ đến lượt Sang Hoon vào đại học, nếu không tìm đường cải thiện thì sẽ không theo nổi."

Sang Hyeok trở về phòng sau cuộc nói chuyện với mẹ của mình.

Anh cảm thấy mọi thứ đang rất tệ vậy nên trong đầu thậm chí còn nghĩ tới chuyện không học đại học nữa.

Không phải vì bị Boram phụ bạc mà mất đi ý chí học đại học, nhưng anh là con trai lớn nên cần phải có trách nhiệm với gia đình của mình.Nghĩ đến đó Sang Hyeok bắt đầu mở máy tính lên mạng tìm kiếm những công việc tốt có thể làm sau khi tốt nghiệp trung học.

Thành tích học của anh ở trung học cũng rất tốt nếu may mắn có thể xin vào làm ở một chỗ nào đó phù hợp, lương có lẽ cũng không thua kém những người tốt nghiệp đại học, dùng sức một chút là được."

Anh đang xem gì thế?"

"À không, chỉ là đang xem thử ngành học nào tốt ấy mà."

"Thế mà em cứ tưởng anh tìm việc, tại thấy anh mở trang tìm kiếm việc làm."

Sang Hoon bình thường ít nói nhưng lúc cần nói thì sẽ nói rất đúng trọng tâm khiến Sang Hyeok ít khi nào chống chế được.

Lần này có khi cậu ta cũng đã nhìn ra được ý định của anh rồi nhưng mà vẫn một mực giữ im lặng."

Nếu ba bị sa thải có lẽ ba mẹ sẽ trở về quê vào đầu năm sau."

"Em sẽ về quê theo ba mẹ vì em còn hơn hai năm học trung học nữa.

Nhà mình không có tiền thì lựa chọn cách nào tốt nhất thôi anh.

Nhưng mà mẹ nói anh còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp cho nên có lẽ ba mẹ sẽ ráng cầm cự ở lại thành phố cho đến khi anh học xong.

Em thì cũng còn một học kỳ nữa là xong lớp mười, định là sang năm mười một sẽ học ở quê."

"Thế thì mong là ba sẽ không bị sa thải, dù sao thì ba cũng đã phấn đấu hơn nửa đời người rồi."

Những ước nguyện ngày còn trẻ đa số đều không thành hiện thực, khi mà vào một ngày đông giữa tháng mười hai ba của Sang Hyeok nhận được thư đề nghị thôi việc thật.

Mặc dù biết kết quả này sớm muộn cũng sẽ đến nhưng con người ta vẫn không ngừng hi vọng nó sẽ khác đi.Một nhà chìm trong không khí nặng nề, không ai nói với ai câu nào.

Ít nhất là ba của Sang Hyeok đang cảm thấy bị tổn thương vì sự cố gắng và cống hiến của bản thân đã bị xem nhẹ.

Bao nhiêu năm qua cứ thể hiện hết sức mình, tranh đua với mọi người nhưng kết cục cũng chẳng ra gì."

Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, tôi còn có bằng khen mỗi năm thế mà lại bị sa thải như thế này."

"Đừng nghĩ về nó nữa, dù sao cũng bị sa thải rồi mà."

"Nhưng tôi cảm thấy ấm ức, tại sao bọn họ lại đối xử với những công thần như vậy chứ?

Chẳng lẽ họ không nhớ công ty nhà họ lớn mạnh thêm là vì đã có lớp người như tôi cống hiến suốt bao nhiêu năm sao?

Lúc công ty rơi vào khó khăn chúng tôi cũng đã đồng ý giảm lương để vực dậy công ty nhưng khi họ thực sự phất lên rồi thì lại xem chúng tôi như gánh nặng.

A cái cuộc đời này sao mà chó má như vậy chứ."

Cùng một hoàn cảnh nhưng cách đón nhận mọi thứ lại khác nhau hoàn toàn.

Nhà họ Han cũng cùng cảnh ngộ khi mà ba của Wangho cũng vừa bị sa thải bởi chính công ty mà ông đã gắn bó suốt bao nhiêu năm."

Thôi ông đừng ăn cơm nữa, có cái công việc để duy trì cũng giữ không xong.

Sau này một mình tôi gánh vác cái nhà này rồi đấy, chỉ với một quầy thức ăn nhanh làm sao đủ sống ở thành phố này đây."

"Tôi có muốn như vậy đâu mà bà trách tôi?

Kyungho còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học rồi, nó kiếm được công việc tốt thì nhà chúng ta còn lo lắng gì.

Cùng lắm thì tôi cùng bà bán thức ăn nhanh, ngày nào đám trẻ còn đi học thì ngày đó chúng ta còn có tiền."

"Còn nói nữa sao?

Đàn ông nhà này đúng là vô dụng."

Bữa cơm nuốt không trôi mà Wangho đang trong độ tuổi nổi loạn thì lại càng khó chấp nhận cái không khí này.

Thế là cậu bỏ bữa rồi làm mình làm mẩy về phòng của mình đóng sầm cửa lại mặc kệ bên ngoài ba mẹ cậu vẫn còn đang chì chiết lẫn nhau về cái không may mắn này."

Anh hôm nay không về nhà à?"

"Hôm nay anh phải học nhóm nên ngủ lại nhà bạn để sáng mai lên thư viện sớm, sắp thi rồi."

Wangho ngập ngừng một lúc nhưng sau đó lại quyết định không báo tin này cho Kyungho biết.

Anh của cậu sắp thi vậy nên tốt nhất là không gây áp lực làm gì, dẫu sao thì trụ cột chính trong nhà không thể kiếm ra tiền cũng là một loại bất hạnh."

Ở nhà có chuyện gì hay sao mà gọi cho tao rồi im lặng thế?"

"Không!

Em gọi để chúc anh thi tốt thôi, anh ráng học đi để sau này ra trường kiếm được việc tốt."

"Mày lại định đùn đẩy trách nhiệm đó hả?

Mày mà không lo học cho tới nơi tới chốn thì coi chừng anh đó.

Càng ngày càng như mấy thằng cá biệt vậy, cứ đua đòi học theo mấy thói hư tật xấu đi."

Wangho lặng lẽ tắt máy sau đó nằm ở trong phòng nghe ba mẹ mình cãi nhau trong bữa cơm.

Tình trạng này rất thường xuyên xảy ra cho nên nó cũng không còn khiến cậu giật mình khi nghe tiếng những chiếc bát vỡ.Mở ngăn kéo lấy ra một bao thuốc còn lưng một nửa, Wangho tùy tiện rút một điếu ra châm lửa cứ thế ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ hút liền tù tì.

Sự thất vọng nó không rõ ràng chút nào cả nhưng cũng chính vì sự không rõ ràng đó đã khiến cậu vô số lần muốn trở thành một người có tiếng nói.

Cái suy nghĩ trẻ người non dạ quả thực không có chút lợi ích nào, chẳng biết cậu nghe từ đâu mà lại nghĩ rằng việc học đòi làm người lớn chính là phải biết hút thuốc.Thế là một buổi tối hút gần hết nửa bao thuốc mà vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ lớn.
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 2


Một tuần sau khi những người bố bị sa thải, họ nhận được một khoản tiền hỗ trợ thất nghiệp tự nguyện từ ông chủ.

Nếu là bọn họ của ngày còn trẻ thì sẽ chẳng thèm nhận số tiền này đâu nhưng giờ đây họ đã có gia đình, còn vợ và những đứa con đã và sắp trưởng thành.

Nếu như họ vì chút sĩ diện của bản thân mà không nhận lấy thì chẳng khác gì một trụ cột hèn nhát, dù sao thì nên xem như đây là một khoản đền bù cho sự cống hiến của họ là được."

Cuối năm rồi nên có hoạt động ngoại khóa."

"Đóng góp có nhiều không?"

"Cũng không nhiều lắm với cả nếu không tham gia cũng không sao cả, cũng chỉ là hoạt động gắn kết ở năm cuối cấp thôi."

Sang Hyeok vốn dĩ cũng không muốn tham gia hoạt động ngoại khóa này cho lắm, vừa hay nhà anh hiện tại cũng khó khăn nên chắc là sẽ không tham gia.

Thế nhưng trong mắt của bà Lee, việc anh nói không muốn tham gia dường như là đang tự ti về hoàn cảnh gia đình mình vậy nên cũng bấm bụng lấy ra một khoản."

Cầm lấy!

Đăng ký tham gia hoạt động ngoại khóa cho bằng người ta."

"Con thực sự không muốn đi."

"Con xấu hổ vì gia cảnh nhà mình hay sao mà lại trốn tránh những buổi ngoại khóa như vậy.

Ba mẹ có thể cầm cự được vậy nên đừng có nghĩ gì nhiều cả.

Ba của con cũng đang tìm việc làm, lương có thể không cao lắm nhưng kiếm được tiền trong thời điểm này cũng gọi là may mắn rồi.

Cầm lấy đi, đừng tiêu xài hoang phí là được."

Sang Hyeok cầm số tiền bà Lee đưa nhưng trong lòng vẫn nhất quyết sẽ không tham gia hoạt động ngoại khóa lần này.

Số tiền này anh sẽ để dành và nó sẽ là số vốn khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp phổ thông.

Trước mắt cứ như vậy đi đã, việc học lên cao cũng rất quan trọng nhưng mà nếu không có khả năng học lên nữa thì chi bằng đi kiếm tiền từ sớm.

Đằng nào thì học cũng chỉ là một cách để giúp bản thân kiếm được công việc nhiều tiền hơn thôi."

Hoạt động ngoại khóa lần này sẽ là một hành trình dài bốn ngày ba đêm, và nó sẽ bắt đầu khi các em kết thúc học kỳ một.

Đây là hoạt động tự nguyện vậy nên các em có thể đăng ký hoặc không nhưng tôi mong là các em có thể đăng ký tham gia đầy đủ nhé.

Lần này sẽ có các buổi hướng nghiệp và định hướng ngành nghề cho các em tham khảo.

Dù sao thì chỉ vài tháng nữa các em đều sẽ sống một cuộc đời khác hẳn so với bây giờ, chuẩn bị tốt một chút kiến thức xã hội sẽ tốt hơn đấy."

Cả lớp nhao nhao đăng ký với lớp trưởng nhưng có vẻ như cả Sang Hyeok và Wangho lại không mấy hứng thú.

Hai người bọn họ ngồi ở dãy bàn cuối lớp mà chẳng buồn nhìn đám bạn đồng trang lứa giành giật nhau từng cái thứ tự đăng ký."

Han Wangho!"

"Cái gì?"

"Cậu không đăng ký sao?

Mọi người đều đã đăng ký cả rồi nên cậu cũng tranh thủ đi nếu không tôi sẽ không chờ lâu được đâu."

Wangho nhìn mặt đứa lớp trưởng hoàn hảo trong mắt mọi người thì khó chịu không thôi.

Chẳng hiểu sao mà cậu cứ nhìn thấy Kim Taemin là lại không kìm được muốn đến đấm vào mặt nó một cái."

Cậu không đăng ký đúng không?

Vậy thì tôi sẽ gạch tên cậu, sau này đừng ý kiến gì nhé."

"Tao không thích đi, nhìn cái bản mặt của mày tao đã thấy khó chịu chết mẹ rồi chơi bời cái nỗi gì."

"Này!

Ăn nói cho đàng hoàng vào nhé, tôi còn chưa làm gì cậu đâu."

Kim Taemin quay xuống phía cuối lớp nhìn chằm chằm vào Wangho không ngừng nói ra những lời nhắm vào cậu.

Trong một giây phút ngắn ngủi Wangho đã thành công sắm vai phản diện mà vừa hay đây chính là cái loại vai mà cậu thích vô cùng tận."

Tao mà đã ghét thì không làm gì tao cũng ghét, mày còn ở đó muốn biết lý do nữa à?"

"Thôi không nói với cậu nữa, hi vọng tương lai cậu sẽ nhận ra cái sai của mình, tôi không có thời gian đôi co với cậu."

"Thế thì im mẹ mày đi, tao có sai với ai chứ làm đếch gì sai với mày.

Cái bộ mặt của mày tao còn lạ gì, diễn cái vẻ cao ngạo thuần khiết cho ai xem chứ."

Sang Hyeok cũng khá bất ngờ với thái độ của Wangho dành cho Kim Taemin nhưng mà anh cũng không muốn xen vào làm gì.

Đằng nào thì anh cũng không ưa gì lớp trưởng này nhưng mà bảo anh đứng về phe của Wangho thì đúng là không thể làm được vậy nên kệ họ cắn xé nhau."

Lee Sang Hyeok!"

"Sao?"

"Cậu thì sao?

Có có đi không?"

"Tao không, thấy tao không đăng ký là hiểu rồi, bớt hỏi đi."

Cả lớp xem hai kẻ ngồi cuối lớp là thành phần bất trị rồi nên câu trả lời của bọn họ thế này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chỉ là Kim Taemin lại có dịp được mọi người thương cảm, nào là đã cáng đáng hết trách nhiệm của lớp lại còn bị những kẻ không biết điều tỏ thái độ.Thời gian cứ thế trôi qua, sớm cũng đã có kết quả học kỳ một của năm cuối cấp.

Wangho vẫn ngạo nghễ đứng thứ hai trong lớp còn Sang Hyeok thì vẫn duy trì vị trí ở top năm, cụ thể là vị trí thứ tư.Mà mỗi lần công bố kết quả thì Kim Taemin lại nhận được không ít lời khen ngợi từ giáo viên và cả bạn bè cùng lớp.

Người đứng thứ hai và thứ tư luôn có những cú lộn ngược dòng ngoạn mục lại chẳng có lời khích lệ nào cả.

Thế mới nói đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, không nói cũng biết nhà họ Kim cũng tốn không ít tiền vào ngôi trường này."

Top hai chỉ là tai nạn, kết quả không mấy xứng đáng."

"Thế nào mới là xứng đáng?

Chúng mày đi học mà não không hoạt động thì với đến top mười còn khó ở đó bàn chuyện top hai.

Mẹ!

Buồn cười thật đấy, tao đây về nhà không học bài cũng ăn đứt chúng mày học từ sáng đến tối, đó gọi là bản năng."

"Tự hào quá!

Để xem sau này mày thi đại học vào được trường top không?"

Wangho vốn dĩ không quan trọng đến cái gọi là trường top, cậu chỉ đơn giản là muốn trưởng thành thật nhanh sau đó có thể ra xã hội kiếm tiền một cách hợp pháp để làm giàu.

Cái tư duy phải vào trường top nó thực sự lỗi thời với cậu, kiếm tiền nhiều hơn thì là giỏi hơn khỏi bàn cãi, kệ mẹ là học trường nào.Thực ra thi thoảng Sang Hyeok cũng cảm thấy Wangho có suy nghĩ rất giống mình nhưng mà anh có chút nghịch ý với cậu nên cứ nhìn thấy là muốn động khẩu.

Đó là còn chưa kể nhà trường không cho nhuộm tóc mà cậu còn ráng nhuộm lên tí màu mới chịu được.

Đối với anh thì cậu có trí tuệ đó nhưng mà cách hành xử thì đúng là kiểu trẻ trâu.Ở trường cũng có nữ sinh theo đuổi Wangho nhưng mà cậu lại luôn tỏ ra rất lạnh nhạt với họ.

Nghe đâu cậu đã có bạn gái mà người này cũng thuộc hàng không ai dám động vào, nóng bỏng tay lắm.Sang Hyeok cũng biết chuyện này nhưng vì đó không phải là chuyện của mình nên anh cũng không xen vào, cũng chả mấy quan tâm tới.

Chỉ biết bạn gái của Wangho là đàn chị có máu mặt, cũng không biết vì sao mà cái gu của cậu lại đến tầm cỡ như vậy nữa."

Chị Boyoung!

Thằng Wangho lại trốn gặp mặt rồi."

"Đến lôi cổ nó tới đây, nói với nó một là ngoan ngoãn hai là học kỳ sau khỏi đến trường."

"Thằng này có vẻ rất lì lợm, nếu chỉ nói suông thì nó không nghe đâu."

Lim Boyoung siết chặt cổ của kẻ vừa mới nói chuyện kia sau đó trừng mắt lớn nhìn cậu ta nói."

Wangho mà bị trầy xước một chút thì coi chừng tao."

"Vâng!

Để em mời nó đến."

Lim Boyoung xem như là cơn ác mộng của Wangho nhưng vì cậu lỡ có chút liên hệ với cô ta rồi cho nên cũng không thể thoái thác được.

Mỗi ngày sau khi tan trường đều phải dùng đủ thứ kế để thoát khỏi tai mắt của cô ta.

Hôm nào không may phải hẹn hò thì tối đến nằm mơ thấy ác mộng là chuyện thường.Lim Boyoung là một đàn chị xã hội rất khét tiếng, cô ta lơn hơn Wangho bốn tuổi mà vẻ bề ngoài cũng khá là ưa nhìn.

Chỉ có điều tính cách của cô ta rất ghê gớm, ngay cả những tên giang hồ có máu mặt cũng chưa chắc dám động tay động chân đến.

Nghe đâu cô ta có người hậu thuẫn phía sau, là một đại ca cũng có số má rất nhiều lần nhiễu sách với học sinh sinh viên quanh khu vực hoạt động của chúng mà không ai làm gì được.Wangho cũng từng là nạn nhân của đám côn đồ này nhưng có lẽ vì cậu có vẻ ngoài ưa nhìn nên nhận được sự ưu ái của chị đại.

Kể từ đó thay vì bị trấn lột tiền tiêu vặt thì cậu lại được chị đại chu cấp tiền tiêu với điều kiện một tuần phải hẹn hò ít nhất ba lần.

Được cái tiền mà Lim Boyoung cho cậu không tiêu đến mà cất rất kỹ, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đem trả lại và cắt đứt với cô ta.

Mặc dù cậu nổi loạn đó nhưng mà cũng không có hứng thú giao lưu với đám người này, đều là bị ép buộc."

Chị Boyoung nóng lòng gặp mày rồi đấy."

"Hôm nay tao bận, nói với chị ấy hôm khác đi."

"Bận cái đéo gì?

Mày còn đang đi học thì làm cái chó má gì mà bận?

Hôm nay mày mà không đến thì đừng có trách.

Chị Boyoung nói nếu mày còn trốn nữa thì học kỳ sau không cần đi học nữa đâu."

Cái cảm giác bị uy hiếp thế này khó chịu vô cùng nhưng Wangho vẫn chưa đủ khả năng để chống trả lại một đám người lúc nào cũng sẵn sàng dùng đến vũ lực.

Hơn nửa kẻ đứng sau Lim Boyoung thực sự rất mạnh, không phải tự dưng mà đám học sinh ở trường cứ nghe thấy tên bọn họ là sợ đến mất mật, có bao nhiêu tiền cũng đưa."

Má nó!"

Wangho buộc phải đi cùng đàn em của Lim Boyoung đến gặp cô ta.

Hẹn hò thế này còn hơn là bị tra tấn nữa mặc dù cô ta chiều cậu còn hơn chiều vong."

Có phải chị chiều cậu quá cho nên cậu sinh hư đúng không?"

"Không có!"

"Thế thì sao phải trốn?

Hay là chê chị đây già?

Hay là chị xấu hơn mấy con nhỏ học trong trường?"

"Không có, tôi không có nghĩ như thế."

Lim Boyoung tiến đến châm một điếu thuốc rồi nhét nó vào miệng của Wangho sau đó cũng tự mình châm một điếu rít một hơi thật sâu.

Một làn khói trắng đục phả vào mặt Wangho khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng ngay lập tức bị cô ta bóp chặt lấy cằm đe dọa."

Chị không thích cậu làm trò gì sau lưng chị đâu nhé.

Chị đã đồng ý để cậu học hết cấp ba sau đó mới tính đến chuyện công khai hẹn hò này kia đấy.

Nếu cậu còn không biết điều thì đừng trách vì sao chị lại không nhân từ.

Bởi vì chị ghét phải chiều lòng người khác lắm, cậu chính là ngoại lệ.

Ngoại lệ thì không vĩnh cửu đâu, một khi có một ngoại lệ mới thì ngoại lệ cũ cũng không còn giá trị nữa.

Thế nên sống thì nên thức thời và biết điều để không phải trở thành đồ bỏ."

Wangho không nói gì mà chỉ đứng im ở đó mặc kệ Lim Boyoung nói đủ thứ chuyện.

Những tưởng cứ im lặng như vậy là ổn nhưng một lần nữa cô ta lại tỏ ra bản thân là người có uy, trực tiếp dùng tay bóp cằm cậu lần thứ hai."

Đừng có để chị phải nói chuyện một mình, chúng ta là đang hẹn hò đấy.

Với cả hôm bữa chị cũng đến quầy thức ăn nhanh của mẹ cậu rồi, ăn cũng được đấy chứ."

"Chị định làm gì?

Đừng có động vào gia đình tôi."

"Đã làm gì đâu, chỉ là cùng với một vài anh em đến ủng hộ chú dì ấy mà.

Nghe nói là chú dì buôn bán ở đó cũng không có ai bảo kê đúng không?

Thế thì không được đâu, nếu không có người bảo kê thì khó buôn bán lắm.

Sáng có đứa đến kiếm chuyện, chiều có đứa đến đập phá thì làm sao mà buôn bán được."

Một mối quan hệ vô cùng độc hại mà Wangho không có cách thoát ra khỏi nó được.

Để mà nói thì cái danh ngoại lệ này chính là vận xui tuổi mười bảy của cậu, xui không còn gì để nói nữa.

Nếu không nghe lời Lim Boyoung thì chắc chắn gia đình cậu sẽ khó mà sống được ở Seoul.

Chỉ với việc bị quấy phá làm ăn thôi cũng đủ khiến gia đình cậu điêu đứng rồi.Một buổi chiều không mấy vui vẻ của Wangho khi mà liên tiếp những chuyện bực mình cứ ập tới.

Đã phải đi hẹn hò với Lim Boyoung thì chớ, về gần đến nhà còn gặp phải Sang Hyeok.

Trông bộ dạng của y thì có vẻ như đang nắm thóp cậu, cái miệng đã bắt đầu muốn công kích rồi."

Mày hẹn hò với người xấu à?

Tao không ngờ tới luôn đó, trông thế này mà công nhận có số má quá."

"Im mẹ mày đi!"

"Ghen tị quá!

Ước gì tao cũng có bạn gái là dân anh chị, xăm trổ đầy mình mỗi tháng cho tiền tiêu vặt."

Những lời này của Sang Hyeok chẳng nghe ra được ý khen nào mà toàn là kháy đểu.

Có lẽ như bọn họ đã xài hết phước phần từ kiếp trước rồi cho nên kiếp này mới gặp nhau sớm thế.

Thực sự là chỉ cần nghe thấy giọng của đối phương thôi là tự nhiên tức giận mà không cần lý do.

Đánh hay không đánh vẫn cứ luôn là câu hỏi khó lựa chọn câu trả lời nhất mỗi khi hai người chạm mặt nhau."

Mày ghen tị thì mày đến mà giành đi, tao nhường mày đấy."

"Gu tao không mặn vậy."

"Mẹ mày nữa!"

Wangho dùng balo của mình mạnh tay quăng vào người của Sang Hyeok sau đó lao vào đánh nhau không thương tiếc.

Mọi việc chỉ dừng lại khi một vài người sống trong khu dân cư chạy ra can.

Đúng là tuổi trẻ mới lớn, làm cái gì cũng không suy tính trước sau."

Hai cái đứa này yên ổn một ngày là không chịu được hay sao?

Mới mười mấy tuổi đầu đã học thói anh chị, động một chút là đánh nhau.

Về mà xem cha mẹ chúng mày cả ngày bươn chải ngoài đường kiếm từng đồng kìa kìa.

Đúng là nuôi con cái lớn không nhờ được gì chỉ giỏi gây họa."

Những người hàng xóm này đều là chỗ thân quen của hai nhà nhưng đều biết hai nhà vốn dĩ không bằng lòng nhau.

Đời cha đã khó chịu đến đời con lại càng kinh khủng hơn khi mà bọn chúng được cha mẹ giáo dục là phải ghét nhau từ nhỏ có lẽ.Được cái Kyungho và Sang Hoon lại không bao giờ tỏ ra ghét bỏ nhau thậm chí Sang Hoon còn khá thân với Wangho.

Chẳng hiểu vì sao mà Sang Hyeok với Wangho lại cứ như nước với lửa, gây sự với nhau toàn những điều không đáng.

Nhưng mà thiếu niên mới lớn cũng khó mà dạy bảo, chỉ cần không ra đường gây sự làm chuyện xấu là đã tốt lắm rồi.Chuyện tốt của hai người sớm cũng đến tai cha mẹ hai bên.

Tối đó Wangho bị ăn một trận đòn nhớ đời, còn Sang Hyeok thì yên bình hơn khi mà chỉ phải nghe cha mẹ mắng mỏ vài câu rồi thôi.

Ít ra thì y cũng biết phản kháng chứ không như con nhà người ta đứng im để bạn bè bắt nạt."

Thằng Wangho nhìn vậy mà khó dạy lắm, Sang Hyeok nhà mình mà nó còn dám đánh ra nông nỗi này thì hiểu nhà kia dạy con tốt cỡ nào."

"Wangho như thế thôi chứ tôi thằng Kyungho cũng đâu đến nỗi.

Nó cũng là sinh viên có thành tích tốt ở trường đại học top đầu cả nước đấy ông.

Với cả Sang Hyeok nhà mình cũng đâu có đứng yên cho nó đánh đâu, nghe nói Wangho cũng một mặt thương tích."

"Vẻ vang gì ba cái chuyện đánh nhau mà bà còn so bì đứa nào đánh hơn đứa nào.

Chả qua con nhà mình không thua thiệt con nhà họ thì thôi không làm to chuyện lên chứ thử nhà bên kia qua đây nói này nói nọ xem tôi có làm ầm lên không."

Vừa mới dứt lời thì mẹ của Wangho đã dắt theo con trai đến tận cửa hỏi tội nhà họ Lee.

Hai nhà cũng không ở gần nhau là mấy nhưng mà trời tối thế này còn đích thân sang tận nơi ăn vạ thì đúng là không phải chuyện nhỏ."

Anh chị xem con trai anh chị đánh con tôi thành cái dạng gì rồi đây này."

"Có phải một mình con nhà chị bị đánh đâu, nó đánh con tôi cũng mạnh tay lắm đấy chứ đừng có mà ở đó ăn vạ nhà tôi."

"Nhà chị còn bênh con à?

Còn ở đó già mồm cãi láo?"

Bà Lee nghe bà Han nói như vậy thì nổi cơn tam bành chạy vào phòng Sang Hyeok lôi y ra ngoài đối chất.

Hai bà mẹ kèm theo hai đứa con trai mình mẩy đầy thương tích không ngừng đọ giọng khiến hàng xóm kế bên cũng tham gia không sót nhà nào.

Ai cũng cho rằng con nhà mình bị bắt nạt nhưng mà nhìn xem, đứa nào cũng ra tay mạnh bạo hết thì ai mới là người bị bắt nạt."

Giảng hòa đi, giảng hòa đi."

"Ban chiều thấy hai thằng lao vào đánh nhau hăng lắm mà sao giờ đứa nào cũng là nạn nhân hết là sao?

Đứa nào gây sự trước thì nói đi cho cha mẹ đỡ cãi lộn mích lòng nhau."

Hai đứa con trai lớn tồng ngồng vẫn phải im lặng trước năng lực cãi lộn của hai bà mẹ.

Tình hình này thì đứa nào nhận lỗi trước cũng không được vì bây giờ là cuộc chiến giữa các bà mẹ chứ không còn dừng lại ờ xích mích cá nhân của hai đứa con nữa."

Về đi mẹ!"

"Mày đấy!

Cái mặt của mày suốt ngày ra ngoài gây sự đánh nhau là giỏi thôi.

Không biết sau này có làm nên tích sự gì không mà ngày nào cũng khiến cha mẹ mất ăn mất ngủ.

Mày mà được một phần như anh mày thì đã không ra nông nỗi này."

"Nhưng nó là đứa kháy đểu con trước mà, sao cái gì mẹ cũng đổ cho con vậy?"

"Bởi vì mày tốt quá mà, mày làm toàn chuyện tốt đẹp thôi nên bây giờ mẹ mới phải đứng ở nhà người ta hơn thua đây.

Mày còn cãi thêm một câu thì mày chết đòn với mẹ, khó dạy đến thế là cùng."

Wangho ôm lấy vết sưng tím trên mặt mình nhìn về phía Sang Hyeok trừng mắt lên trông vô cùng đáng sợ.

Chỉ là cái sự bực tức trong người lúc này không thể bộc phát ra ngoài khi xung quanh đều là người lớn.

Đánh nhau ra nông nỗi này là sai thật, việc quen biết với đám côn đồ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng mà so với để người khác biết và để Sang Hyeok biết thì nó lại khác nhau một trời một vực.Wangho bỏ về nhà trước sự chứng kiến của nhiều người khiến bà Han cũng chưng hửng theo.

Tất nhiên là việc cậu bỏ về như vậy cũng chẳng có gì để mà chỉ trích nhưng khổ nỗi ở đây lại có lắm kiểu hàng hàng xóm nên lời ra tiếng vào không ngăn được."

Thằng này càng lớn càng bất hảo nhỉ?"

"Tôi có cảm giác nó là cái đứa nổi loạn nhất trong khu dân cư này rồi đấy."

"Sang Hyeok tuy cũng có lúc này lúc khác nhưng trông vẫn có cảm tình hơn một chút."

Bà Han nghe đến đây thì càng tức giận mà chạy hồng hộc về nhà, phen này thì Wangho lại ăn thêm một trận đòn nữa là cái chắc.

Bà Lee ban nãy cũng cãi nhau inh ỏi nhưng mà thấy mấy vị hàng xóm vô duyên như thế cũng không còn hứng nghe thêm nữa."

Trời ạ!

Sao mà mấy chị lại nói như vậy trước mặt con mụ đó.

Kiểu gì về nhà cũng lôi con ra đánh, bọn trẻ con đánh nhau cũng không cần làm đến mức âm ĩ lên.

Chẳng qua nhà người ta đến nói này nói kia nên tôi mới phải to tiếng lại thôi."

"Con hư thì phải biết dạy chứ, chúng tôi nói có sai đâu.

Cỡ như thằng Wangho sau này không giao du với bọn bất hảo đầu đường xó chợ tôi lại đi đầu xuống đất."

"Thôi!

Giờ mình nói ở đây cũng có ích lợi gì đâu, phước nhà ai nấy hưởng thôi.

Nhà họ không dạy được con thì sau này nhà họ hưởng chứ chúng ta có hưởng đâu mà tham gia làm gì cho mang tiếng."

Sau khi giải tán đám đông thì Sang Hyeok lại một lần nữa bị hỏi tội.

Lúc này anh mới thú nhận là mình thực sự đã nói mấy lời khích bác khiến Wangho giận đến mức lao vào đánh nhau.

Nói xong thì ăn mấy roi của bà Lee, xem ra lần này bà cũng không muốn bênh con nữa."

Con cũng lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm cho cái sai của mình rồi đó Sang Hyeok.

Đánh nhau là cả hai cùng sai nhưng khích bác Wangho là con sai đúng không?

Để ngày mai mẹ làm thêm phần cơm trưa, con đem lên cho Wangho xin lỗi đi."

"Tại sao con phải xin lỗi nó?

Mẹ không cần thiết phải làm vậy đâu, nó không biết nghĩ đâu mà mẹ làm thế để rước khổ vào thân."

"Mẹ bảo đem lên thì đem lên, kể cả nó không ăn nó vứt sọt rác đi chăng nữa thì con cũng phải nhận lỗi của mình.

Việc của mình thì mình làm không cần phải lựa thái độ của người khác rồi lưỡng lự.

Khi mà con làm tròn trách nhiệm của mình rồi thì sẽ không ai bắt lỗi được con cả, làm người tử tế vẫn hơn."

Sang Hyeok không thể chống lại lời của mẹ mình được cho nên cắn răng chấp thuạn lời đề nghị này.

Không biết ngày mai sẽ thế nào nhưng nghĩ đến chuyện phải tự tay mang phần thức ăn đến trước mặt Wangho xin lỗi thì anh không thể làm được.

Có lẽ ngày mai cứ nhét đại vào ngăn bàn của Wangho rồi sủi êm là được, kế hoạch hoàn hảo.Đêm đó hai người ngủ không ngon giấc vì cứ nghĩ đến đối phương là muôn bật dậy nghĩ ra đủ loại kế sách ăn kiếng trả miếng.
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 3


Buổi học cuối cùng của học kì một.Sang Hyeok đến lớp rất sớm bởi vì cần phải làm một vài chuyện mà không để người khác biết.

Anh lén lút nhét phần cơm trưa vào ngăn bàn của Wangho sau đó giả vờ nằm gối đầu lên balo ngủ.

Chyện này đối với anh rất nghiêm trọng vậy nên nếu bị phát hiện thì còn xấu hổ hơn là thành tích tụt xuống cuối lớp nữa.Chờ qua một lúc thì cũng bắt đầu có bạn học lục tục đến lớp, bình thường Sang Hyeok gần sát giờ mới đến nên hôm nay thấy anh đến sớm nằm ngủ khiến ai nấy đều bất ngờ."

Hôm nay nó ăn phải cái gì mà chăm đột xuất thế?"

"Chắc là biểu hiện của sự thất tình đó."

"Thôi đừng động đến nó, ngày cuối rồi để lớp yên bình đi."

Wangho là người đến lớp trễ nhất với gương mặt không lúc nào là không thấy thương tích.

Mấy đứa con gái trong lớp thi thoảng vẫn hay nói đùa rằng Wangho có gương mặt đẹp trai nhưng không biết cách sử dụng.

Nếu không phải là đánh lộn đến trầy da tróc vảy thì cũng bày ra cái vẻ lạnh lùng khó gần.À thì chuyện Sang Hyeok và Wangho đánh nhau thường như cơm bữa rồi cho nên nếu thấy hai người bọn họ mặt mày sưng húp cùng một dịp thì mười phần là đánh nhau to rồi đấy.Wangho phát hiện ra trong ngăn bàn của mình có hộp cơm thì thấy khó chịu.

Tuy nhiên giáo viên đã vào lớp rồi cho nên cậu cũng không làm loạn chất vấn chủ nhân của nó là ai nữa.

Cũng chưa bao giờ cậu nhận được mấy thứ như thế này cho nên có cảm giác nó không phải là dành cho mình."

Đứa bỏ mẹ nào để hộp cơm ở đây không biết nữa."

Buổi học cuối cùng cũng không áp lực lắm, chủ yếu là trao đổi trước một vài môn học ở học kỳ sắp tới và để giáo viên phát đề cương ôn tập hè.

Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, ngày cuối cùng cũng không phải là ngoại lệ."

Ngày mai các em ở nhà chuẩn bị tốt mọi thứ để ngày mốt chúng ta sẽ bắt đầu chuyến hành trình hoạt động ngoại khóa nhé.

Bởi vì ngày cuối cùng của học kỳ rơi vào giữa tuần cho nên nhà trường cũng đã sắp xếp chuyến đi đến hết chủ nhật tránh làm lở dở kế hoạch tuần sắp tới của các em và gia đình.

Hôm nay các em nghỉ ngơi ăn trưa xong thì buổi chiều chúng ta sẽ liên hoan một chút nhé."

"Vâng!"

Wangho không tham gia hoạt động này cho nên buổi học hôm nay lại nằm ngủ.

Giáo viên cũng không nhắc nhở cậu vì dù sao cậu vẫn luôn duy trì thành tích top hai của lớp.

Thi thoảng cũng nên châm chước một chút vì nếu cứng nhắc quá sẽ khiến học sinh của mình sinh ra tâm lý chống đối, lúc đó lại càng khó bảo hơn.Giờ nghỉ giải lao buổi trưa cũng đến, đám bạn cùng lớp rủ nhau xuống căn tin ăn cơm còn Wangho thì vẫn cứ nằm ngủ ở đó.

Sang Hyeok cũng không muốn xuống căn tin ăn vì anh còn phải canh xem kẻ phản nghịch cùng ngồi cuối lớp có đem hộp cơm kia bỏ sọt rác hay không.Chờ hoài vẫn không thấy Wangho có động tĩnh gì thì Sang Hyeok sốt ruột không thôi.

Anh lấy ra một phần cơm y hệt của Wangho mà mẹ đã chuẩn bị cho cẩn thận ăn trước.

Đem cơm đến trường cũng là một cách tiết kiệm cho gia đình, lại còn là cơm mẹ nấu thì tất nhiên phải ngon hơn ăn ở căn tin rồi.Sang Hyeok để ý là Wangho không có phần cơm trưa, bình thường cậu cũng rất ít khi xuống căn tin ăn cơm mà thực sự thì anh cũng không biết là cậu ăn cái gì.

Chỉ biết là chưa từng thấy cậu mang cơm trưa đến bao giờ, cũng có khi là không ăn trưa.Wangho nằm trằn trọc qua lại một chút thì bụng cũng kêu đói nên không nằm thêm được nữa.

Trong lớp chỉ còn lại vài mống ở lại vì có cha mẹ chuản bị cơm trưa mang theo, cậu thì không có.

Phần cơm trong ngăn bàn nghĩ thế nào cũng không dám đụng đến vì sợ ăn phải rồi có ai đó đến đòi thì sẽ không có gì để trả.

Bụng đói nhưng mà cái tôi lại cao quá đầu nên lại thở dài một hơi nằm xống ngủ tiếp."

Wangho không ăn trưa à?"

"Không!"

"Phần cơm trong ngăn bàn của cậu đấy sao không ăn đi, mẹ chuẩn bị cho mà không chịu ăn là không được đâu."

Một bạn học nữ trong lớp thấy Wangho không ăn thì lên tiếng quan tâm.

Ừ thì trong lớp này cũng có người thích cậu ra mặt nhưng mà cậu đều giả vờ như không biết.

Bọn họ đều rất dễ thương lại hiền lành nhưng mà thích hợp làm bạn hơn là hẹn hò này nọ, rất phiền.Mà nhắc mới nhớ, Wangho chưa từng được mẹ chuẩn bị cơm trưa cho.

Nếu không ăn ở căn tin thì cũng phải tự túc mua sẵn thức ăn nhanh mang đến lớp.

Việc buôn bán quá bận bịu khiến hai anh em cậu phải tự túc từ bé, chỉ là sau khi Kyungho lên đại học thì cũng không có ai quản chuyện ăn uống ở trường của cậu nữa.Sau cùng Wangho vẫn không dụng đến hộp cơm đó, có lẽ là cậu không chắc là nó dành cho mình vậy nên để bụng đói tiếp tục ngủ.

Sang Hyeok có lẽ là hiểu Wangho về phương diện này một chút, cậu chắc chắn sẽ đợi cho đến cuối ngày khi mà không ai tìm kiếm hoặc nhận lại thì mới lấy, nhưng mà phần cơm này nếu để đến chiều chắc chắn sẽ hư.

Mẹ Sang Hyeok nói chỉ cần anh làm tròn trách nhiệm của mình thì việc người khác đón nhận nó ra sao cũng không mấy quan trọng.

Chỉ là anh muốn Wangho ăn nó ngay bây giờ, không muốn cậu bỏ qua tâm huyết của mẹ mình."

Ngồi dậy ăn cơm đi, mẹ tao làm cho mày đó."

"Gì?

Sao mẹ mày lại làm cơm cho tao?"

"Vì chuyện tối hôm qua, chỉ có vậy thôi.

Với cả đây không phải là tao làm cho mày vậy nên mày hãy trân trọng công sức của người lớn một chút, ăn hết đi mẹ tao nấu ngon lắm."

Wangho ban đầu định sẽ không thèm đếm xỉa tới nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì đây là bà Lee làm nên ăn vào cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nếu mà Sang Hyeok làm thì mới đáng đem vứt, người lớn làm thì nên ăn hết."

Tao...là nể tình mẹ mày tốn công làm mới ăn đấy, không thèm khát gì đâu."

"Ừ biết rồi, hốc mẹ đi."

Wangho vui vẻ lấy hộp cơm ra ăn lấp đầy chiếc bụng đói của mình.

Quả nhiên là mẹ Sang Hyeok nấu ăn ngon thật, cũng rất lâu rồi cậu không được ăn cơm như thế này, là loại cơm hộp mà được cha mẹ chuẩn bị cho đấy mà.

Cậu ăn gần hết hộp cơm mới nhìn thấy một mẩu giấy nhắn mà mẹ Lee lén lút để ở dưới đáy.Bỗng nhiên bữa cơm hôm nay lại ngon lạ thường khi Wangho nhận được một lời nhắn vô cùng dễ thương từ bà Lee.

Bấy lâu nay cậu vẫn cảm thấy ganh tị vì Sang Hyeok có một người mẹ hiền hòa như vậy, chẳng bù với cậu cả ngày đi ra đi vào cũng chẳng có ai hiểu."

Gửi lời cảm ơn đến mẹ mày giúp đi."

"Tự đến mà cảm ơn, tao không rảnh chuyển lời."

"Mày có cần phải làm khó làm dễ thế không?

Chỉ là chuyển lời thôi mà cũng không làm được thì thôi dẹp mẹ đi!"

"Ừ!"

Vừa mới cảm thấy bữa cơm này ngon mà bây giờ lại thấy nghẹn ứ trong cổ rồi.

Wangho có chút tức giận nhưng mà cũng không muốn sinh sự nữa, vết thương trên mặt kết quả của ngày hôm qua cũng còn chưa đâm da non, thủ hòa thì hơn.Mọi chuyện diễn ra đơn giản vậy thôi, cứ ngỡ là sẽ khó chấp nhận lắm nhưng mà rốt cuộc lại không như vậy.

Sang Hyeok và Wangho vẫn còn là những thiếu niên nên những yêu ghét hay oán hận gì đó thực sự không phải là một loại cảm giác ăn sâu vào tâm can.

Họ có thể sẽ vì chuyện nhỏ nhặt mà đánh nhau nhưng cũng sẽ có lúc lại vì những thứ nhỏ nhặt nào đó mà dĩ hòa vi quý.

Tuổi nổi loaọ này dễ ghét mà cũng dễ thích, âu cũng là những xúc cảm non nớt đầu đời mà, không cản được.Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, hôm nay được tan học sớm hơn mọi ngày nến đa số đều rủ nhau đi đây đó một chút mới về nhà.

Wangho thì còn gặp rắc rồi với người của Lim Boyoung nên tan học cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà cho yên thân.

Trên đường đi cậu lại sực nhớ là mình còn giữ hộp cơm của mẹ Sang Hyeok nên cũng có dự tính sẽ đến tận nơi trao trả."

Đi đâu đây?"

"Lee Sang Hyeok à?

Năm nay cuối cấp rồi đó hả?"

"Hỏi xem nó có tiền không?"

Sang Hyeok hôm nay xui xẻo lại đi về vào đúng giờ mà đám côn đồ kia hoạt động nên không tránh khỏi bị chặn đường.

Bọn này chỉ muốn trấn lột tiền, nếu không có tiền thì xác định là sẽ bị chúng đánh cho một trận và rồi lần sau cứ phải đều đặn đưa tiền tiêu vặt cho chúng không sót một đồng."

Ui thằng này câm à?"

"Mày có miệng không hả thằng chó?"

"Tôi không có tiền."

Ngay sau khi Sang Hyeok nói rằng mình không có tiền thì bị một tên trong số đó đánh một cái vào mặt rõ đau.

Anh không thể phản kháng vì bọn chúng có ba bốn người, nếu đánh thì bản thân sẽ là người bị thiệt hơn nữa thời gian sau này sẽ khó mà đi học thuận lợi được.

Nghĩ đến chuyện ngày nào cũng có vài tên bất hảo chực chờ mình để sinh sự thì lại mệt trong tâm can.

Trong đầu còn đang nghĩ về điều đó thì balo đã bị giật xuống khiến mọi thứ bên trong rơi lăn lóc ra ngoài."

Má nó chứ!

Mày đi học mà không có con mẹ gì trong này là sao?"

"Tao đã nói là tao không có tiền."

Một tên trong đám giơ tay lên đánh đánh Sang Hyeok thì nghe giọng nói khá quen tai ở phía trên bậc thang nói với xuống bằng giọng điệu không thể trào phúng hơn được nữa."

Ồ!

Náo nhiệt thế?

Đang làm cái gì bên dưới đó vậy?

Chúng mày lại lấy tiền của người ta đó à?

Xấu tính vãi!"

Wangho định rời đi rồi nhưng mà nghĩ đến hộp cơm buổi trưa mình vừa mới ăn hết không sót hạt nào thì đi cũng không nỡ.

Bọn người này là đàn em của Lim Boyoung nến ít nhiều đối với cậu cũng có chút quen mặt.

Không muốn lo chuyện bao đồng nhưng mà lỡ ăn rồi nên xem như làm phước một lần vậy."

Wangho à!

Mày đi về đi đừng có nhúng mũi vào chuyện của bọn tao."

"Tha cho nó đi, nó là bạn tao."

"Bạn của mày à?

Sao tao nghe mày nói là mày không có bạn bè gì ở trường mà."

Wangho mất kiên nhẫn nhưng lại không muốn giải thích dài dòng với đám bất hảo trước mặt mình.

Cậu lạnh lùng bước đến chỗ Sang Hyeok rồi rất tự nhiên khoác tay lên vai anh chứng minh cho bọn chúng thấy lời mà cậu vừa nói là sự thật."

Thấy chưa?

Nó chính là bạn của tao đó."

"Đươc rồi!

Xem như là bọn tao nể mặt mày hôm nay tha cho nó nhưng mà lần sau thì không có chuyện may mắn thế đâu nhé."

"Chỗ anh em cả mà, thư thả cho nó còn đi học, cuối cấp rồi đừng căng quá, nhé!"

Wangho vỗ vai mấy tên côn đồ kia hòa hoãn cho chúng rời đi sau đó mới dựa lưng vào bức tường phủ đầy rêu phía sau lưng thở phào."

Sau đừng đi vào chỗ này, địa bàn của bọn nó đấy."

"Cảm ơn!"

"Không có gì đâu, tại vì trưa nay tao lỡ ăn cơm của mẹ mày nấu nên cứ xem như tao đang trả nợ đi vậy.

Sau này tự mà lo lấy, tao cũng không thể ra oai với chúng nó mãi được đâu, tao khó chịu khi nhìn thấy chúng nó lắm."

Nói rồi Wangho tiếp tục đi về hướng mà cậu muốn còn Sang Hyeok thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rơi trên mặt đất sau đó cũng nhanh chân chạy theo cậu."

Mày đi đâu đấy?"

"Đến nhà mày trả hộp cơm."

"Cùng về đi!"

Trong buổi chiều tà có hai thiếu niên mười bảy mạnh dạn bước bên cạnh nhau.

Chắc hẳn sẽ có nhiều người không tin rằng họ có thể hòa hợp nhưng họ có lẽ vẫn sẽ hòa hợp tốt nếu như chịu suy nghĩ tích cực một chút.

Phải chăng những thứ cảm khái của thời niên thiếu đều gói gọn trong những định nghĩa của sự ngầu lòi và bản tính thích dẫn đầu của đám con trai.

À mà nếu họ không thể suy nghĩ mọi thứ thấu đáo thì sẽ chẳng bao giờ bạn được nhìn thấy họ đi chung đâu.Một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của Sang Hyeok và Wangho nhưng họ vẫn không thân.

Chơi chung còn chưa đến lượt thì nói gì đến chữ thân, đơn giản là vì thế giới của họ hiện tại hoàn toàn không có đối phương ở trong đó.

Mối quan hệ này vốn dĩ chỉ là nếu tôi nhìn thấy bạn thì tôi biết bạn đang tồn tại, còn không thấy thì nghĩa là không thấy và bạn không quan trọng.Thời gian nghỉ hè cũng dần trôi qua, ở nhà một thời gian dài như vậy cũng thấy chán nên nam sinh lại tụ tập nhau ở ngoài sân bóng.

Bọn họ lại hơn thua, lần nào cũng sẽ chia phe chia phái ra để tranh giành cái chức vô địch của giải ao làng tự phong.

Nếu như một ngày mà không tìm được thứ gì đó để hơn thua với nhau thì chịu không nổi là thật."

Đá bóng đi!"

"Chơi bóng rổ!"

"Thi chạy được không?

Mấy cái đó tao chơi dở lắm."

"Dở thì về nhà đi thằng chó, chạy hụt hơi để chết à?"

Tranh luận ỏm tỏi rốt cuộc cũng là chơi đá bóng, môn thể thao phổ biến và dễ chơi.

Tiện thể nếu mà ghét đứa nào thì cứ gạt giò nó là được, cùng lắm là bị một cái thẻ ra sân nhưng mà đứa mình ghét ngã dúi xuống đất thì hả dạ còn gì bằng."

Wangho à!

Mày chạy chậm thế?"

"Vào mà chạy, ngồi ở ngoài kêu la kiếm bố mày à?"

"Nói đến là cọc, nói đụng đến là cọc, tính tình xấu."

Wangho chơi thể thao không tốt lắm nhưng lúc nào cũng bị lôi đầu tham gia.

Ừm thì trong lớp cũng không có mấy đứa con trai vậy nên cho dù không muốn cũng phải chơi nếu không thì sẽ phải ngồi chung với đám con gái cổ vũ.

Cậu được đánh giá là có gương mặt đẹp trai nhất lớp nhưng mà thể lực thì chắc là chỉ ở top giữa là cùng.

Được cái này mất cái kia là chuyện thường tình, đâu có ai sinh ra mà hoàn hảo tuyệt đối được."

Wangho à!

Cậu đẹp trai ghi bàn cái đi!"

"Không ghi bàn được là xấu trai lắm nha."

"Wangho mà ghi bàn là tớ mua quà cho cậu luôn, quà xịn đó nha, cố lên!"

Sang Hyeok cũng chạy theo bóng hụt cả hơi mà không được bạn nữ nào cổ vũ thì cũng có chút không hài lòng lắm.

Trận bóng này còn hơn là buổi họp fan hâm mộ nhan sắc của Wangho, quanh lại có người gào tên cậu như thể cuồng nhiệt đến phát điên rồi."

Cái thằng kênh kiệu!

Mẹ nó!

Đá bóng thì dở mà cái gì cũng có."

Sang Hyeok vì không để ý nên bị đối thủ đá vào chân ngã lộn nhào giữa sân.

Rõ ràng là đội bạn cố tính phạm lỗi nhưng mà cái đứa làm trọng tải bên ngoài lại không ho he gì khiến Wangho nóng máu chạy đến hơn thua.

Nếu không hơn thua chuyến này thì trận đấu coi như bỏ vì tỉ số đã là 2-1 ở phút gần chót rồi."

Nó đá vào chân thằng Sang Hyeok mà sao mày không thổi phạt?

Mày có biết làm trọng tài không hả thằng chó này?"

"Ê!

Mày chửi trọng tài hả?

Chửi trọng tài cũng phạm lỗi nhé, ăn cái thẻ đi mày."

"Bố mày có ra sân thì cũng làm quả Pen đi, rõ ràng là nó đá vào chân người của đội tao cơ mà.

Mày có mắt để trang trí à?

Có biết nhìn không?

Có não để phân tích không?"

Bên ngoài khu khán đài cổ vũ không ngừng vang lên những tiếng đòi lại công đạo cho Sang Hyeok mà chủ yếu là fan cổ vũ của lớp họ chứ ai đâu xa.

Ở cái thế sắp thua rồi nên bây giờ không trông chờ vào quả pen này thì coi như cả lớp phải bỏ tiền ra khao ăn uống đối thủ, thua mà không cam tâm thế này thì chi tiền cũng thấy ấm ức nữa."

Nó đá vào chân tao rõ ràng, nếu mày không xử công bằng thì trận này không chung tiền."

"Chơi xấu thế?

Thua cái là định xù hả?"

Wangho đẩy Sang Hyeok ra một bên sau đó nắm lấy cổ áo của trọng tài trừng mắt lên đe dọa."

Mày dám xử đội nó thắng không?

Tao cho mày no đòn liền đó mày tin không?"

"Được rồi, nếu mày muốn thì đá Pen vậy."

"Không phải là tao muốn mà sự thật là nó nên như vậy đó thằng chó."

Wangho buông tay ra khỏi cổ áo của trọng tài chính rồi quay trở lại vị trí của mình.

Tầm này thì trọng tài cũng không dám rút thẻ vàng ra phạt cậu chứ đừng nói là thẻ đỏ ra sân.

Thi thoảng cậu lại khiến người khác có cảm giác sợ như vậy mà không hiểu lý do.

Có lẽ là vì cái vẻ đẹp lạnh lùng pha chút nguy hiểm và đểu cán kia khiến người đối diện bị thôi miên vào cái suy nghĩ cậu có thể làm mọi thứ nếu muốn.Sang Hyeok là người nhận trách nhiệm sút quả Pen quyết định số phận của trận đấu này nên cũng khá là áp lực.

Đang không có tiền mà còn phải chung tiền vì thua nữa thì cũng có chút cay đắng.

Không một ai cổ vũ cho anh nên cũng có chút tủi thân, quả nhiên không có vẻ ngoài nổi bật cũng là một thiệt thòi."

Ê!"

Bỗng nhiên Sang Hyeok nghe thấy tiếng Wangho gọi mình nên nghi hoặc quay đầu lại.

Lúc thấy cậu đấm đấm vào ngực trái ý muốn cổ vũ anh hoàn thành nhiệm vụ thành công thì bỗng dưng vui trong lòng.

Nó phải là như vậy, chí ít cũng có một chút động viên và cỗ vũ thì mới có động lực được.

Cùng lúc đó ở phía ngoài khu cổ vũ, các bạn nữ cũng nhìn thấy Wangho cổ vũ Sang Hyeok thì cũng rủ nhau cổ vũ rất nhiệt tình.

Hóa ra là sức mạnh hiệu triệu của trai đẹp, tuy hơi cay một chút nhưng mà cuối cùng cái tên Sang Hyeok cũng được kêu réo rồi."

Sang Hyeok sút bóng vào lưới đi nhé!"

"Sang Hyeok cố lên!"

"Sang Hyeok à!

Cậu là người giữ lại tiền cho cả lớp đó, hòa tỉ số đi rồi chúng ta phân thắng bại tiếp.

Cậu mà không đá vào lưới là tiền của lớp chúng ta cũng bay vào túi người ta đó nha."

Chẳng biết là vì sức nặng của đồng tiền hay là sức mạnh của sự cổ vũ mà Sang Hyeok lập công rồi.

Trái bóng bay lượn một hình vòng cung sau đó đâm thẳng vào lưới trước sự reo hò của đội cổ vũ thiên vị trai đẹp hiếm có khó tìm.

Tiền tạm thời không bay ra khỏi túi nhưng mà cần đá thêm hiệp phụ để phân thắng bại.

Gỡ hòa được rồi nên tinh thần chiến đấu cũng nâng lên đáng kể, cứ cái đà này thì chỉ có thắng thôi, đấu thêm một hiệp nữa thì vẫn sẽ thắng không có nhưng.Rốt cuộc thì họ cũng giành chiến thắng bằng một cú lội ngược dòng.

Wangho không ghi được bàn nào nhưng lại được các bạn nữ trong lớp chăm sóc rất chu đáo, tiếc là cậu không nhận những điều đó.

Cuộc đời này nghĩ cũng thật thiên vị, kẻ thì dư giả, người thì tìm hoài không ra.Tính ra Wangho từ trước đến nay vẫn luôn như vậy chứ chưa từng đổi khác.

Cậu vẫn khá là lãnh cảm, đối với bạn khác giới thì luôn tạo khoảng cách và có vẻ như cậu chưa có đối tượng để lưu tâm.

Không như Sang Hyeok, suốt ba năm cấp ba thích Boram đến khờ thậm chí người ta hứa hẹn suông y cũng tin nó là thật."

Đám kia lại lảng vảng ở ngoài sân bóng làm gì thế?

Định trấn lột tiền của tụi mình nữa sao?"

"Một chút nữa đi vòng cửa sau rồi chuồn êm, bọn này cứ như vong ấy lúc nào cũng thấy canh me chặn đường.

Hôm nọ tao còn bị mất cả tiền mua sách ôn luyện nâng cao nữa, báo hại tao về xin tiền mẹ bị mẹ mắng cho cả buổi.

Mà tao bảo tao bị trấn lột thì mẹ không tin cứ một mực cho rằng tao tiêu xài hết."

"Không dám đụng, nhìn bọn nó bất hảo quá nên né xa ra là tốt nhất."

Mọi người đang tụ tập trong sân bóng thì ở phía ngoài đã có tên gọi thẳng tên Wangho khiến ai nấy đều giật thót."

Wangho à!

Mày có chuyện gì với bọn đó sao?"

"Báo nhà trường đi."

"Phải đó!

Báo cho nhà trường đi nếu không thì làm sao mà đi học được, còn mấy hôm nữa là vào học kỳ mới rồi."

Wangho nhìn về phía cổng trước của sân bóng mà cau mày khó chịu, cậu cũng không muốn giao du với chúng nhưng lại bị ép vào cái thế không thể không giao du."

Mọi người về trước đi, đến chỗ tụ tập liên hoan trước tí nữa tao đến sau."

"Mày đi gặp bọn đó thật hả?

Ổn không đó?"

"Bọn nó cũng không làm gì được tao mà, giết tao thì chúng nó đi tù, đơn giản!"

Nói rồi Wangho mang theo đồ dùng của mình tiến ra phía cổng để gặp mặt đám du côn kia.

Ở trong này ngoại trừ Sang Hyeok thì những người khác đã bắt đầu xì xầm to nhỏ."

Thấy nó nói chuyện với bọn đó, có khi nào nó giao du với bọn đó thật không?"

"Nếu mà như vậy thì coi chừng nó cấu kết với đám đó trấn lột tiền của chúng ta đó."

"Nghi lắm!

Thấy nói chuyện thân thiết thế kia, lại còn khoác vai nó nữa thì dám chừng là thật."

Những lời bàn tán này rốt cuộc cũng đến tai những người không nên nghe, trong đó Kim Taemin lớp trưởng hoàn hảo của họ."

Nếu Wangho có giao du với bọn côn đồ thì mình nghĩ là chúng ta nên thông báo chuyện này với giáo viên chủ nhiệm thì hơn.

Mọi người đừng lan truyền kẻo chuyện này không như những gì chúng ta thấy thì sẽ ảnh hưởng đến Wangho lắm, cuối cấp rồi nên phải thận trọng."

"Taemin biết lo cho bạn bè quá, vậy mà Wangho sao lại ghét cậu thế nhỉ?"

"À chuyện bình thường thôi mà, đó là cảm xúc của Wangho mình làm sao quản được.

Nhưng dù cậu ấy có ghét mình thì mình vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một lớp trưởng, công tư phân minh mà."

Sang Hyeok hướng mắt nhìn về phía cổng sân bóng mà tai vẫn lắng nghe bạn cùng lớp nói chuyện.

Anh cảm thấy những lời mà Kim Taemin nói vô cùng giả tạo nhưng không có cách nào vạch trần.

Tất nhiên là anh cũng nghĩ đến trường hợp một thời gian nữa tin tức Wangho giao du với đám du côn ngoài trường sẽ lam rộng.

Lúc đó ảnh hưởng hay không ảnh hưởng thì cậu cũng sẽ bị nhà trường để ý và quản chặt hơn, chắc chắn sẽ rất khó chịu."

Tụi mày đi trước đi, tao phải đi đây có tí việc."

"Mày đi đâu vậy Sang Hyeok?"

Sang Hyeok không ngoái đầu lại nhìn đám bạn cùng lớp mà chỉ đơn thuần là lên tiếng trả lời qua loa rồi thôi.

Anh sẽ không nói cho bọn họ biết là anh muốn đi theo Wangho để xem cậu làm những gì với đám bất hảo kia đâu."

Tao đi việc riêng của tao, hỏi cái gì mà hỏi."
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 4


Lần đầu tiên Sang Hyeok tò mò về mối quan hệ ngoài trường học của Wangho.

Anh không hẳn là muốn biết bí mật của cậu để uy hiếp hay tống tiền mà là đôi lần nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên gương mặt cậu mỗi khi ai đó nhắc về những kẻ bất hảo.

Anh chỉ là muốn biết môt chút không hề muốn can dự vào vậy nên hành động có chút lén lút.Wangho quả thật là có quan hệ rất tốt với đám người của Lim Boyoung.

Tuy bọn chúng không đến mắc gặp cậu là vâng lời hoặc trịnh trọng chào hỏi nhưng chắc hẳn là sẽ không đề phòng.

Có lẽ phải có một địa vị đủ lớn thì mới được chúng đối xử như vậy.

Sang Hyeok cũng không lấy làm lạ nhưng mà anh quả thực là chưa nghĩ đến Wangho sẽ quen thuộc với chúng như thế này."

Nghe nói hôm trước cậu ra mặt giúp đứa nào đó à?"

"Là bạn cùng lớp."

"Lo chuyện bao đồng quá rồi đấy Wangho, chị đã nói như thế nào chẳng lẽ cậu quên rồi sao?

Chị nói là ngoại trừ cậu ra thì những đứa khác đều như nhau và cho dù cậu có nhìn thấy thì cũng không được nhúng mũi vào cơ mà.

Quan hệ của cậu và thằng đó tốt lắm à?

Có tốt lắm không để chị còn biết đường đối đãi với nó."

Wangho không muốn nhiều người biết chuyện cậu giao du với đám bất hảo này vậy nên Lim Boyoung có nói thế nào thì cậu vẫn từ chối nói sâu vào vấn đề.

Sang Hyeok cũng không phải là người mà cậu muốn chơi thân.

Con đường về sau cũng không đi chung nên cũng không cần phải liên lụy nhau làm gì để mang nợ."

Chỉ là học chung lớp, không thân, không chơi."

"Cậu nói cứ như thể lần trước người giải vây cho nó không phải là cậu vậy đó.

Nhưng mà không sao, Wangho của chị nếu không chơi với nó thì sau này cũng dễ xử.

Chị lại ghét nhất là người của mình lại đi phá đám chuyện của mình đấy."

"Chúng ta...chưa là gì đâu."

Lim Boyoung nhìn Wangho sau đó bĩu môi ra muốn phản bác ý kiến mà cậu vừa mới nói.

Quả nhiên là thiếu niên liều lĩnh cái gì cũng dám nói.

Đúng là cô ta và Wangho chưa là gì nhưng mà cái thời hạn kia cũng sắp tới, lúc đó cho dù không muốn thì cũng phải làm theo.

Chưa kể đây còn là năm cuối cấp, một người có thành tích học tập tốt như cậu sẽ không dại gì chống đối cô ta để rước họa vào thân."

Lúc nào cậu cũng thích tỏ ra lạnh lùng với chị nhỉ, cơ mà càng như thế lại càng cuốn hút, chị lại càng không thả lỏng cậu ra cho mấy con ranh trong trường động tới.

Wangho à!

Chị chưa từng rung động với ai như cậu đâu vậy nên đừng có đắc tội với chị kẻo chị sẽ dạy cho cậu bài học cả đời khó mà quên được.

Lim Boyoung này cái gì cũng dám làm, kể cả đi tù."

"Sẽ không đâu, tôi không muốn đắc tội với chị."

"Nói lời dễ nghe chút đi, ví dụ như nói nhớ chị..."

Wangho trầm mặt xuống khiến Lim Boyoung cười thành tiếng.

Có lẽ cô ta yêu thích Wangho là vì cái bản tính này, thi thoảng cậu sẽ trả lời rất lươn lẹo nhưng chung quy vẫn không phải như những gã trai khác thích nói lới xu nịnh.

Wangho sẽ không nói những lời ngon ngọt khiến người khác say đắm, cậu là kiểu người thích nói gì là nói nhưng lại rất biết nhìn mặt mà phát ngôn.

Một người vừa có diện mạo lại vừa khôn ngoan và không dễ khuất phục như vậy trong xã hội này thực sự rất khó tìm."

Ở lại ăn cơm đi rồi về."

"Tôi có việc bận rồi, hôm nay liên hoan với lớp nên tôi không thể vắng mặt."

"Nó quan trọng lắm sao?"

"Nó không quan trọng nhưng vì tôi đã hứa sẽ quay lại vậy nên tôi phải quay lại."

Sau đó Lim Boyoung cũng để Wangho rời đi dù trong lòng cô ta không mấy vui vẻ.

Đối với một thiếu niên trẻ tuổi như Wangho thì việc trói buộc càng sớm sẽ càng khiến cậu cảm thấy chán chường.

Kinh nghiệm của một người sống lâu hơn cậu bốn năm thì vẫn là nên để cậu đủ tuổi trưởng thành rồi sẽ tấn công trực diện lúc đó thì đừng hòng mà chạy thoát.Wangho rời khỏi nơi hẹn với Lim Boyoung thì lại thấy Sang Hyeok lảng vảng ở gần đó.

Cậu biết là anh đi theo mình rồi nhưng mà vẫn tỏ ra như bản thân không nhìn thấy cứ thế đi thẳng đến chỗ tụ tập với lớp.Sang Hyeok thấy Wangho đi một mạch như vây thì cũng đinh ninh là cậu không phát hiện ra mình.

Anh sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường và đến chỗ tụ tập với lớp nhưng là bằng một hướng khác để tránh bị nghi ngờ.Hai người làm ra vẻ không hay biết gì vể chuyện đã xảy ra, cứ như vậy diễn thành công những người không thân đúng nghĩa.

Buổi liên hoan sớm cũng kết thúc khi mà không một ai trong lớp lên tiếng về chuyện Wangho và đám bất hảo kia.

Có lẽ là họ sợ cậu nổi giận hoặc là sợ tin này sẽ làm ảnh hưởng đến xếp loại và thành tích thi đua của lớp.

Sao cũng được miễn là không mang nó ra làm chủ đề bàn tán thì đều tốt với Wangho.Học kỳ hai cũng đã bắt đầu, vẫn là thủ tục đổi chỗ ngồi như thường lệ.

Mọi người tranh thủ xin phép được ngồi chung với bạn thân để giúp nhau học tập nên không khí náo nhiệt hẳn.

Wangho và Sang Hyeok vẫn như cũ, không đổi chỗ và cũng không có bất cứ ý kiến nào đối với lớp của mình.

Đây có lẽ là năm thứ ba mà bọn họ ngồi chung dãy cuối lớp, kiên trì không đổi tiếc là chẳng bao giờ có ý định sẽ chơi với nhau như những người khác.Học kỳ cuối cùng rồi nên ai nấy đều rất chú tâm vào việc học.

Sang Hyeok và Wangho cũng không ngoại lệ, mỗi ngày đều đặn đến thư viện để mượn một vài đầu sách về tham khảo.

Xuất phát điểm của họ giống nhau vậy nên chỉ có cách nỗ lực thì mới có thể đổi đời.

Vẻ ngoài thì họ luôn cho người khác cảm giác khó gần, bất trị nhưng thực sự lại là những người có tâm hồn rất nhạy cảm.Gia đình có lẽ là môi trường khiến họ bị ảnh hưởng nhiều nhất về tính cách.

Đứa trẻ nào sinh ra cũng mang một tâm hồn trong sáng thuần túy nhưng quá trình mà nó trưởng thành nhất định sẽ ảnh hưởng rất nhiều về tính cách.

Đó có lẽ là những điều mà không ai trên thế giới này có thể bác bỏ bởi vì dẫn chứng luôn ở xung quanh mình."

Wangho à!"

"Vâng!"

"Con có định học đại học không?"

Wangho đột nhiên nhìn chằm chằm vào mẹ của mình như thể cậu đang nghĩ về điều gì đó không mấy vui vẻ.

Một câu hỏi thăm như thế này hình như không phải chỉ đơn thuần là muốn biết, nó chắc hẳn là còn lý do phía sau đó nữa."

Sao mẹ lại hỏi con như vậy?"

"À...mẹ chỉ hỏi xem con có định học đại học không thôi.

Năm sau nhà chúng ta sẽ tốn kém nhiều, Kyungho cũng vào năm tư nên cần đầu tư nhiều một chút.

Nghe anh con nói là có mấy doanh nghiệp lớn đã bắt đầu đến trường của nó để tìm người rồi.

Tương lai của Kyung Ho nghe có vẻ rất sáng lạn cho nên là giá nào mẹ cũng phải lo cho anh con tới nơi tới chốn.

Nhà chỉ cần một đứa thành tài là có thể nhờ được rồi."

"Mẹ không định đầu tư cho con sao?"

Bà Han nhìn Wangho một chút sau đó thì cười mỉm đánh một cái vào đầu cậu quát nhẹ."

Lại bắt đầu tị nạnh với anh rồi đấy, con suốt ngày lêu lổng ngoài đường mẹ còn không biết tương lai của con thế nào đâu.

Con ấy hả?

Chỉ cần con không báo hại gia đình là tốt lắm rồi còn đòi đầu tư nữa sao?"

"Nhưng chí ít cũng cho con một chút chứ?"

"Cái đó tính sau đi, trước tiên cứ phải lo cho Kyungho đàng hoàng đã.

Còn con thì mẹ tính thế này, sau khi con học xong cấp ba thì nên đi nghĩa vụ quân sự trước sau đó hãy trở về học tiếp đại học.

Sau này khi học xong sẽ không phải mất hai năm gián đoạn nữa, học xong liền có thể đi kiếm tiền."

Wangho uống mãi một ly nước lọc vẫn không xong, trong đầu cậu hiện tại không suy tính tương laic ho mình mà là đang nghĩ rốt cuộc ở trong ngôi nhà này cậu có vị trí như thế nào.

Là một đứa con không được kỳ vọng, là một đứa con suốt đời chỉ có thể làm nền cho đứa con còn lại hay là vị trí nào khác nữa.Thi thoảng Wangho vẫn buồn vì những điều nhỏ nhặt thế này nhưng lại không nói ra được với bất cứ ai.

Cậu thương anh trai mình nhiều lắm chứ nhưng làm sao có thể tránh khỏi cảm giác tủi thân khi mà tất cả dịu dàng và lo toan ba mẹ cậu đều dành cho anh trai.

Mỗi khi họ nhắc về cậu đều là biểu cảm chán chường và không tin tưởng.

Có phải là họ không nhìn thấy những cố gắng thầm lặng của cậu suốt thời gian qua hay không.

Nếu bây giờ hỏi mẹ rằng cậu đứng hạng mấy trong lớp có lẽ bà cũng không biết đâu, nhưng Kyung Ho ở trong lớp đại học thua kém bao nhiêu người thì họ sẽ ghi nhớ mỗi ngày."

Mẹ!

Học kỳ một vừa rồi con đứng hạng mấy mẹ có nhớ không?"

"Hạng mấy nhỉ?

Lêu lổng suốt ngày thì chắc là không nổi hạng mười rồi.

Xem con nhà người ta mà thấy ham, ngày nào họ cũng khoe con nhà họ thế này thế nọ, có đứa còn xin được học bổng du học khi còn đang học cấp ba nữa chứ."

"Con hạng nhì."

Wangho nói xong thì lặng lẽ trở về phòng của mình đóng chặt cửa.

Tuổi mới lớn mang tâm hồn nhạy cảm khó trách được có lúc suy nghĩ tiêu cực.

Thi thoảng cậu lại muốn bỏ cuộc nhưng vì không muốn thua kém người khác nên cứ mải miết nỗ lực mặc dù không có mấy người công nhận.Bà Han sau khi trò chuyện với Wangho xong cũng chẳng nhận ra thái độ của cậu là gì.

Thậm chí bà còn vô cùng nghi ngờ về cái hạng nhì mà cậu nói.

Nghĩ lại thì cũng rất lâu rồi họ không đi họp phụ huynh cho cậu nên cũng không được cập nhật thông tin.

Cuối cùng bà lại vin vào điều kiện gia đình không có, mỗi ngày phải vất vả kiếm tiền cho nên khó lòng mà hoàn thành tốt nghĩa vụ của một vị phụ huynh.

Wangho không bị phê bình hay kỷ luật gì ở trường đã là điều rất tốt rồi."

TaeMin được hạng nhất có được bố mẹ thưởng gì không?"

"À có, ba mẹ mình hứa sau khi mình vào đại học sẽ mua xe cho mình xem như là món quà cổ vũ tinh thần."

"Còn mình được hạng ba thì được ba mẹ cho tiền mua sắm và hứa sau khi mình lên đại học sẽ cho mình đi du lịch ở đảo Jeju một tuần."

Hạng tư không có gì đã nằm ngủ không quan tâm, hạng nhì cũng không kém cạnh gục mặt xuống bàn cách li với cả thế giới.

Bỗng nhiên khi nghe hạng nhất và hạng ba nói về phần thưởng họ lại cùng mở mắt ra rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn chằm chằm vào nhau mà không hiểu bản thân hành động như thế có nghĩa lý gì."

Nhìn tao làm gì?"

"Mày đang nhìn tao đó, còn nói gì?"

Hai người nói xong thì cùng chửi thề một cậu rồi quay sang hướng khác tiếp tục nằm nhắm mắt mặc kệ xã hội.

Thấm thoắt vậy mà cũng đã qua một đoạn thời gian rồi, học kỳ hai sớm cũng đi qua nửa chặng đường.

Thành tích trong lớp vẫn giữ nguyên như vậy nhưng hiện tại thì chẳng ai còn quan tâm đến điều này nữa.

Điều mà họ quan tâm đó chính là năng lực của mình có thể thi đậu vào trường đại hoc nào.

Hoặc là liệu họ có thể cùng người bạn thân nhất, người mình thích học chung một trường hay không.Mà dạo gần đây cũng có chút tin đồn rằng Wangho giao du với đám bất hảo ngoài đường bắt nạt học sinh trong trường.

Ban đầu chỉ là tin đồn xa, lâu dần nó lại càng nhiều thêm.

Thi thoảng có ai đó bị trấn lột tiền ở gần trường thì người đầu tiên mà họ nhìn khi bước vào lớp chính là Wangho."

Chúng mày nhìn tao làm gì?

Tao nợ gì à?"

"Mày làm gì tự mày biết đừng có giả vờ."

"Tao làm gì?"

Wangho tức giận rời khỏi chỗ đến tận bàn đứa vừa mới lên tiếng chỉ trích cậu sau đó nắm chặt lấy cổ áo của nó chất vấn."

Mày nói cho rõ đi, tao làm gì mày?"

"Mày chơi với đám mất dạy ngoài kia, mày câu kết với chúng nó trấn lột tiền của bạn học còn gì?"

"Ai nói cho mày những thứ này?

Mày có tin tao giết mày không?"

Wangho càng tỏ ra giận dữ thì càng khiến bạn bè trong lớp càng tin tưởng tin đồn kia là thật.

Thậm chí có ai đó còn nói rằng cậu hẹn hò với chị đại của đám côn đồ đó, thi thoảng còn thấy di chung ăn uống rất vui vẻ.

Mà tất cả những điều này cậu không thể chối cãi nhưng sự thật thì không phải như vậy."

Tao không làm mấy chuyện đó, bớt đặt điều cho tao đi."

"Mày không phản bác nghĩa là mày có làm đúng không?"

"Tao đã nói là tao không làm mà sao mày dai như giẻ rách vậy?

Mẹ mày chứ!"

Trong lúc nóng giận Wangho đã xuống tay với bạn học của mình và điều này khiến cậu bị phạt.

Đây là lần đầu tiên trong học kỳ cậu bị phạt vì tội đánh bạn học cho nên cũng khá là khổ sở.

Một tháng phải đi hoc thật sớm để kê lại bàn ghế, cuối buổi phải ở lại cuối cùng để làm vệ sinh lớp học.

Bị phạt vì những tội danh mà bản thân không làm tất nhiên sẽ rất ấm ức.

Bản thân bị oan nhưng may thay lần này không bị kỷ luật nặng.

Chỉ còn gần ba tháng nữa thôi mọi thứ sẽ ổn, cậu sẽ không cần phải làm hài lòng bất cứ ai ở lớp này nữa.Một tháng đi sớm về trễ có lẽ cũng sẽ dưỡng thành thói quen.

Trong lớp không có ai nguyện ý cùng y làm những việc này cả cho nên mỗi ngày đều lủi thủi một mình trông rất đáng thương.

Từ sau hôm đó mọi người trong lớp cũng tỏ thái độ ra mặt với cậu, thâm chí những bạn nữ lúc trước thích cậu cũng trở mặt vì biết cậu đã có người yêu rồi.

Nhưng chuyện đó không khiến Wangho buồn bã, ngược lại cậu còn cảm thấy khoảng thời gian làm mọi thứ một mình thế này lại rất thoải mái.Chỉ có điều ngay từ hôm mọi thứ diễn ra Wangho đã nghĩ ngay đến người châm lửa là Sang Hyeok nhưng cậu lại không muốn đôi co.

Trước mắt cứ thực hiện cho đủ một tháng hình phạt này sau đó tìm anh tính sổ cũng không muộn.

Nói cậu phỏng đoán cũng được nhưng cậu tin chắc rằng người đã tung tin đồn như thế là anh chứ không phải là ai khác.

Chỉ có anh là người đã theo dõi cậu đến chỗ hẹn với Lim Boyoung, cũng chính anh là người chính tai nghe thấy đám côn đồ kia từng gọi cậu là bằng hữu."

Mẹ nó!

Thằng đàn bà."

"Tao không phải là người nói ra những điều đó đâu."

Sang Hyeok sau giờ học đã nán lại cùng với Wangho vì nghĩ rằng mình là người hiểu rõ chuyện này nhất.

Anh tin Wangho sẽ không làm những chuyện như những gì mà đám bạn học tố cáo bởi vì cậu dã từng giúp anh thoát khỏi trận bắt nạt của chúng.

Nhưng anh vẫn có cảm giác rằng cậu đang nghi ngờ mình là ngời để lộ bí mật đó nên vẫn luôn tìm cách để có thể chứng minh mình trong sạch."

Tao không nói ra những chuyện đó thật."

"Mày đang thuyết phục tao tin mày đó à?

Mày nghĩ là chuyện mày theo dõi tao đến gặp Lim Boyoung tao không hay biết gì sao?

Không đâu thằng chó, tao biết hết nhưng tao không muốn hơn thua với mày.

Chỉ là tao không ngờ mày lại cảm ơn tao bằng hành động khốn nạn như vậy.

Tao biết là mày ghét tao nhưng ghét thì có thể đánh một trận, tao không thích dây dưa với loại tiểu nhân.

Bây giờ thì cút mẹ mày đi!"

"Mày có ghét tao thì tao cũng chịu thôi nhưng tao không phải là người nói ra những điều đó.

Mày tin hay không thì tùy, tao nghĩ là tao nên nói những gì cần nói là đủ và tao không cần giải thích với một đứa bảo thủ và cứng đầu như mày."

Wangho đang cầm giẻ lau bảng thì bất ngờ quay ngoắt về phía sau ném chiếc giẻ dính đầy bụi phấn vào mặt Sang Hyeok mà chửi bậy."

Mẹ mày!

Tao bảo là mày biến đi cơ mà!

Mày không hiểu tiếng người à?

Nếu mày ở đây chỉ để lải nhải về sự trong sạch thì cút, tao không có thời gian đâu."

Sang Hyeok cũng không muốn chịu thua bèn bóp chặt lấy cổ tay Wangho cơ hồ muốn nhắc lại cho cậu nghe thêm một lần nữa rằng bản thân mình trong sạch trong chuyện này."

Tao không nói, tao đã nói là tao không nói cơ mà.

Mày là chó à mà sao thích sủa bậy thế?

Mẹ nó chứ!

Con chó nhà tao nó nghe còn hiều tiếng người còn mày là cái loại đéo gì mà sao ngu vậy?

Tao nói rõ ràng như vậy mà mày không chịu tin là sao?"

"Mày là cái thá gì mà tao phải tin mày?

Hả?

Mày là cái thá gì?"

Wangho vật Sang Hyeok xuống sàn sau đó nhảy bổ lên người của anh vung tay đấm mấy cái cho bõ tức.

Cũng may là anh nhanh tay đỡ đòn kịp nếu không ngày mai sẽ lại mang một gương mặt bầm tím đi học.

Bạn học này thực sự quá hung dữ, trông vẻ bề ngoài thì khó mà tin được bên trong lại là một con người hoàn toàn khác."

Đánh xong thì trèo xuống!"

"Bố mày thích đấy, bố cứ ngồi đấy, làm gì làm đi, thử đi."

"Là mày nói đó, tao không nhịn mày nữa, nhịn mày thì mày leo lên đầu tao mày ngồi liền."

Nói rồi Sang Hyeok dùng sức vật Wangho xuống thành công đảo khách thành chủ.

Wangho bị ghì chặt dưới hai chân của Sang Hyeok thì không cách nào vùng vẫy được.

Trong lúc bức bách thì cách duy nhất là chửi mà so về chửi bậy thì Sang Hyeok có so đến kiếp sau cũng không bằng."

Mày mà còn không xống là tao đến tìm bố mẹ mày đấy."

"Mày đến tìm đi?

Mày có giỏi thì đến mà tìm, mày tưởng tao sợ mày hả?

Tao không muốn thôi Wangho, nếu mà tao muốn thì mày không có cửa đánh nhau với tao đâu."

"Buông!"

"Muốn tao buông thì mày phải nói gì cho dễ nghe, mày không nói được lời nào tử tế thì quên mẹ mày đi."

Sang Hyeok vì quá đam mê thị uy mà quên mất Wangho là một kẻ rất ranh mãnh.

Không phải giỡn chơi khi mà trí tuệ của cậu lúc nào cũng được giáo viên đánh giá cao ở các mộn học.

Kẻ này có thể tùy cơ ứng biến sẽ làm cho đối thủ không kịp đề phòng cứ thế phải thua cuộc."

Ahh..."

Tiếng la thất thanh trong phòng học ở lầu bốn, nguyên nhân là vì có một nam sinh bị tác động vào chỗ hiểm và hiện tại đang nằm ôm của quý lăn lộn trên sàn nhà trông rất thảm thương."

Mày chơi xấu!"

"Phải rồi!

Phải rồi! tao đây còn muốn cho mày tiệt nòi giống, cho mày khỏi lấy vợ sinh con để sau này lại đẻ ra cái thứ tiêu nhân chết tiệt nhà mày ấy."

"Mày...nó mà có mệnh hệ gì thì mày phải chịu trách nhiệm, nếu không...nếu không..."

Sang Hyeok còn chưa nói xong thì đạ bị Wangho dùng phấn trắng gạch dấu X ngay chỗ bị đau.

Cái cảm giác bị hạ gục rồi lại bị sỉ nhục thế này đúng là tổ hợp đau thương mà Sang Hyeok không ngờ tới.

Anh đâu có biết trải qua chuyện này lại khó khăn như vậy, đúng là tuổi mới lớn thường rất dễ bị xáo động bởi những thứ đầu tiên."

Chỗ này đem bỏ được rồi, tao đánh dấu cho ra đường khỏi phải khoe là nó hỏng."

"Han Wangho!"

"Gì?

Muốn giúp tao làm vệ sinh lớp học hả?

Đau như vậy có làm nổi không?"

Wangho tất nhiên là không thay đổi suy nghĩ của mình về Sang Hyeok.

Nhưng chỉ vì chiều hôm nay cậu đã hạ gục được anh khiến anh phải lăn lộn trên sàn khốn khổ như thế lại thấy hả dạ vô cùng.

Thế là cậu vừa làm việc của mình vừa hát để mặc ai kia đau đến độ trán cũng đổ mồ hôi không ngừng đay nghiến."

Tao nguyền rủa mày cả đời này không có đứa con gái nào yêu.

Nhà họ Han đến đời của mày tuyệt tự tuyệt tôn, về già mày không có vợ cũng chẳng có con, cho mày giữ của quý của mày đến hết đời không ai ngó tới.

Cái giá mày phải trả cho việc hôm nay còn chưa hết đâu, tao nói tương lai của mày sẽ thối như cứt chó."

Wangho nhìn về phía Sang Hyeok mà cười nhếch miệng trông vô cùng đểu cán.

Nếu có ai đó nhìn cậu vào lúc này chắc chắn sẽ không nói nói cậu là người tử tế, chắc chắn là thế."

Tương lai của tao có thối như cứt chó thì tao cũng phải cho mày thối cùng, đừng lo không có phần."
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 5


Nhà họ Han lại xảy ra chút chuyện, mấy hôm nay WangHo cứ nghe ba mẹ mình cãi nhau nhưng không rõ là vì lý do gì.

Hôm nay đã là ngày thứ ba họ cơm không lành canh không ngọt, bất quá nếu muốn biết thì phải hỏi rồi kiểu gì cũng sẽ bị vạ lây.Tối đến khi cả nhà đã đi ngủ, Wangho không nhịn được mà nhắn tin cho Kyungho hỏi han.

Y nghĩ dù sao thì Kyungho cũng là anh lớn, chuyện trong nhà cậu có thể không biết nhưng anh trai chắc chắn biết rõ.《Anh có biết nhà mình xảy ra chuyện gì không?》《Ba mẹ cãi nhau mấy hôm nay nhưng em hỏi thì mẹ không nói》《Anh ơi!

Anh còn thức thì trả lời em, nếu không thì sáng mai anh đọc được thì trả lời em ngay nhé, em đợi.》Tin nhắn gửi đi qua hơn một tiếng vẫn không có câu trả lời.

Wangho không chiến thắng được cơn buồn ngủ cho nên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại ngủ thiếp đi.

Có những giấc mơ thực sự không tốt lành, sau khi tỉnh giấc sẽ khiến người ta nghĩ về nó mà lo sợ.

Wangho nhễ nhại mồ hôi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, chiếc điện thoại vẫn còn cầm trên tay.

Nhớ lại tối hôm qua đã nhắn tin hỏi han anh trai nên hiện tại cũng có chút vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn gửi đi có phản hồi hay chưa."

Gửi cái gì mà lúc hai giờ sáng vậy trời."

Miệng thì liên tục chất vấn nhưng mắt cùng lúc đọc không sót chữ nào.

Phản hồi của Kyungho đại loại là gia đình đang mắc nợ và cuối tuần hắn sẽ ghé về nhà sau khi hoàn thành buổi học.Bỗng nhiên lạnh sống lưng, giấc mơ đêm qua của Wangho cũng bắt đầu như thế này.

Cũng là gia đình gánh khoản nợ không trả được mà tan nhà nát cửa.

Cũng không biết trong giấc mơ đó cậu đã làm gì mà kết cục lại bị giam cầm như một tên tội phạm.

" Chắc không đâu nhỉ?

Chỉ là mơ thôi, đâu có ai xui xẻo đến mức mơ chuyện xấu là gặp chuyện xấu y hệt vậy được.

Giấc mơ có khi là tấm gương phản, mơ điều xấu thì sẽ gặp may mắn không chừng."

Wangho không biết cái gọi là nợ lớn trong lời của Kyungho rốt cuộc là lớn đến mức nào nhưng có vẻ như khoản nợ đó có thể khiến một gia đình bình thường lao đao.

Bữa sáng tứ tư ăn mì gói, Wangho cũng không nỡ hỏi tiền nhà mình đi đâu hết rồi.

Trong bữa sáng ảm đạm chỉ nge thấy giọng bà Han trầm đục mang theo vẻ uất ức mà hỏi chồng.

"Không cho vay à?"

"Không!"

"Vậy là mất thật đúng không?"

Bà Han hỏi xong câu đó thì cũng khóc thành tiếng nhưng đổi lại là sự im lặng và câu hỏi bỏ ngỏ mà Wangho chưa nghe được cậu trả lời.

Mất là mất cái gì?

Là mất ngôi nhà này hay là mất thứ gì khác nữa, cậu nên tiếp tục giả vờ là đứa con không hiểu chuyện hay là cứ như vậy hiểu chuyện mà hỏi cho ra lẽ.

"Mẹ!"

"Ăn đi còn đi học, đừng có hỏi han gì cả."

"Vâng!"

Chuyện gia đình rối rắm uẩn khúc nên ảnh hưởng đến tâm trạng của Wangho rất nhiều.

Ở trên lớp cậu không tập trung được vào bài giảng, tính tình cũng trở nên khó chịu và cáu gắt hơn.

"Wangho sao không chú ý bài giảng thế kia?

Em có biết đây là học kì cuối cùng không đấy hả?"

"Vâng!"

Wangho sau khi bị nhắc nhỏ thì cũng thẳng lưng nghiêm túc nhưng tuyệt nhiên không thể nạp được chút kiến thức nào vào đầu.

Cậu bắt đầu cảm thấy bứt rứt, hành vi cũng có vẻ mất kiểm soát hơn thường ngày.

Thay vì tập trung vào bài học cậu lại chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, chiếc bút trên tay cũng đồ đi đồ lại mấy đường nghuệch ngoạc không rõ hình thù trên giấy khiến nó rách nát thảm thương.

Mảnh giấy bất hạnh này có lẽ đang cảm nhận rõ rệt nhất nỗi bất an của chủ nhân nó, là bất an đến mức cả cở thể muốn phản ứng trong bất lực.Sang Hyeok chỉ là vô tình nhìn sang phía bên cạnh lại bắt gặp được một Wangho trầm lặng khắc hẳn với những gì mà anh nhận định.

Bất giác hai đầu mày Sang Hyeok cau lại như đang cố gắng phân tích đứa bàn bên.

Nó giống như một loại cảm giác hãnh diện vì tôi chính là người đầu tiên phát hiện ra một mặt hoàn toàn khác của người mà tôi không thích vậy.

Có thể sau này Sang Hyeok sẽ có lúc muốn quay lại ngay thời điểm hiện tại, chính là quay lại cái ngày mà anh để cho bản thân mình dễ dãi muốn vạch trần một con người khác của Wangho ở tuổi mười bảy.

Lần đầu tiên phó mạc cho lý trí đánh giá đối phương lại chính là lần mở đầu cho cả quãng đời sau này tự đem sợi xích lớn trói chặt mình vào ngục tù.

Chắc có lẽ Sang Hyeok sẽ không biết lần bốc đồng này của tuổi mười bảy đã vẽ cho anh một nụ cười mà chính anh còn không nhận ra."

Sang Hyeok nhìn lên bảng đi em, đừng nhìn bạn."

"Vâng!"

Ngày cả khi thượng đế cho Sang Hyeo một cơ hội quay đầu y vẫn rất cố chấp ngoái đầu lại nhìn đứa bàn bên thêm một lần.

Không thể trách cũng không thể cản được, tuổi mười bảy chính là muốn nhìn thì sẽ nhìn không cần lý do đâu."

Nhà cậu ổn chứ?

Hôm nay thấy tâm trạng cậu hơi không tốt, chắc là không có gì nghiêm trọng đúng không?"

Giờ nghỉ giải lao, Kim Taemin bất ngờ tiến đên bàn học của Wangho hỏi han.

Những lời hỏi han này đôi với người ngoài có vẽ như rất bình thường nhưng với Wangho và cả Taemin thì lại khác vì họ cơ hồ nhận ra được hàm ý trong lời nói đó."

Mày có ý gì?"

"Ý gì chứ?

Tôi được giáo viên nhờ cậy hỏi han cậu xem thế nào thôi, dù sao thì việc cậu lơ đễnh trong giờ học cũng khiến giáo viên lo lắng mà."

"Đạo đức giả, biến đi!"

Phản ứng gay gắt của Wangho với Taemin khiến bạn học trong lớp thêm ác cảm với cậu.

Lúc trước cũng không mấy thiện cảm mà hiện tại với sự khó chịu cộc cằn này thì dám chắc sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu sẽ không còn một người bạn nào để duy trì mối quan hệ bạn bè nữa.

Nhưng Wangho có vẻ không quan trọng việc bản thân có bao nhiêu người bạn, cậu vốn dĩ thích cuộc sống thực tế hơn.

Trước mắt là việc gia đình cần phải có câu trả lời và cách giải quyết ổn thỏa, nếu cứ mơ hồ thế này có khi cậu sẽ phát điên.

Tối đến khi nhà nhà đã chuẩn bị quây quần bên bữa cơm gia đình cuối ngày thì Wangho vẫn còn lang thang ngoài đường cưa về nhà.

Kyungho nói anh cần không gian riêng để nói chuyện với cha mẹ thay vì có Wangho góp mặt.

Lý do không có gì mới mẻ, tất cả chỉ vì cậu là người khá nóng nảy và dễ bị kích động sẽ khiến mọi cuộc thảo luận rơi vào trạng thái bế tác.

Cứ tạm tin là như vậy nhưng Wangho thực sự không cam lòng, cậu đúng là có tính xấu dễ nóng nảy nhưng không phải là không biết suy nghĩ.

Nếu là việc hệ trọng của gia đình cậu chắc chắn sẽ không náo loạn phá bĩnh như những gì người nhà đang dè chừng.

Có chăng là họ thực sự muốn giấu cậu, chuyện có thể nghiêm trọng đến mức họ quyết tâm không cho cậu quyền được biết về nó.

"Thằng nghịch tử nhà họ Han kìa."

Một vài ngươi sống trong khu dân cư đang túm tụm với nau nói chuyện bỗng thấy Wangho đi ngang qua bèn không nhịn được muốn kháy đểu vài câu.

Ừ thì bọn họ cũng không quan tâm lắm đối tượng trước mặt mình vẫn đang còn là một đứa trẻ chưa kịp trưởng thành."

Nghe đồn lão Han làm việc trong xí nghiệp nhà họ Kim bao nhiêu năm biển thủ không ít tiền, bây giờ họ đưa ra bằng chứng sai phạm rồi yêu cầu lão ta đền bù thiệt hại bằng không sẽ kiện cho ngồi tù."

"Lấy tiền của người ta mà sao không thấy khá khẩm hơn chút nào thế nhỉ?

Có khi nào lại lén lút dùng tiền nuôi bồ nhí bên ngoài không?"

"Nuôi bồ nhí hay không thì không biết nhưng trước mắt là phải bán nhà rồi đấy, vừa mới sáng nay thấy đăng tin bán căn nhà đi rồi."

"Vậy nghĩa là cáo buộc tham ô kia là thật, nếu oan khuất thì sao không tự mình làm cho ra nhẽ mà phải bán thao căn nhà đi chứ."

"Chỉ là một chân nhân viên quèn mà cũng tham ô nhiều tiền như vậy thì đúng là không phải hạng vừa.

Cũng may lão Han chỉ lừa nhà giàu chứ không lừa chúng ta, bằng không chúng ta mới chính là người phải ra đường ở."

Wangho lúc này như thể vừa được ai đó mách lẻo chuyện gia đình mình, thì ra việc lớn mà gia điình giấu cậu lại là chuyện liên quan đến nhà họ Kim.

Cậu không cho rằng những người rỗi hơi đưa chuyện này nói sai sự thật vì thái độ của Kim Taemn trên lớp cũng phần nào chứng minh.

Trong lòng quả thực có rất nhiều ấm ức, bao gồm cả việc Kim Taemin kia sẽ nắm lấy điểm yếu này mà không ngừng trêu tức cậu, chính là phải đối mặt với đứa mình ghét bằng thân phận hèn mọn nhất là chủ nợ và con nợ."

Mẹ nó!

Sao cái gì xui rủi cũng đều rơi vào mình chứ?"

Wangho về đến nhà thì bắt gặp Kyungho đứng ở ngoài cổng hút thuước.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh trai mình rũ bỏ hình tượng con ngoan trước mặt cha mẹ.

Có lẽ vì anh trai đang mang trách nhiệm gánh vác gia đình cho nên gương mặt hiện tại đã có thể khắc được vẻ bất lực lên trên đó."

Anh!"

"Về rồi à?

Đã ăn gì chưa?"

"Em chưa..."

Kyungho vứt điều thuốc trên tay xuống đất rồi dùng mũi giày nghiền nát nó dưới chân.

Anh quay đầu nhìn vào trong nhà đang sáng đèn sau đó lại nhìn về phía Wangho lên tiếng."

Đi uống không?

Thay đồng phục học sinh trung học ra rồi đi với anh."

"Đợi em một chút."

Hai anh em Wangho tìm một quán nhậu ở khu phố Sinchon rồi tùy tiện gọi ra hai chai Soju.

Kyungho gọi cho Wangho một vài món co thể ăn no bởi vì cậu vẫn chưa ăn gì.

Dù so thì đây vẫn là em trai nhỏ, ngỗ ngược một chút nhưng cốt cách vẫn là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện."

Ăn đi!"

"Anh dùng hết tiền sinh hoạt phí thế này có ổn không?

Sắp tới anh còn chuẩn bị cho giai đoạn ôn thi tốt nghiệp mà, gọi ít thôi."

"Cứ ăn đi!

Hết tiền thì lại kiếm tiền, còn sống còn sức khỏe thì sợ gì không kiếm ra tiền nuôi sống bản thân chứ.

Ít ra như thế này còn được ăn vào miệng nuôi tốt bản thân chứ không phải là nai lưng làm cả đời cuối cùng lại bị người ta ép lừa chẳng còn gì."

Wangho đủ thông minh để hiểu những lời mà Kyungho nói, nhưng mấu chốt vấn đề là bị lừa.

Cậu xem như đây chính là cơ hội để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thông qua anh trai mình.

Mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, anh trai chỉ sinh trước cậu bốn năm liền được làm người lớn, cái gì cũng được biết nhưng chỉ cậu thì lại không."

Anh!

Cái ngày anh bằng tuổi em có phải ba mẹ cũng nói anh là người lớn không?"

"Ừ!

Thì sao?

Có phải lại muốn hơn thua không?"

"Vậy tại sao em cũng mười bảy tuổi rồi mọi người lại xem em như một đứa con nít?

Tại sao trong nhà có chuyện lại không muốn cho em biết?

Em là người ngoài sao?"

Kyungho uống một ly Soju sau đó cười lên một cách miễn cưỡng hướng Wangho đáp."

Không phải là người ngoài."

"Vậy thì sao..."

"Không phải người ngoài nhưng không phải cái gì cũng nên biết, tuổi mười bảy của anh bình yên mà, anh vốn dĩ không phải chịu quá nhiều thiệt thòi.

Nếu tuổi mười bảy của anh không thiệt thòi thì tuổi hai mươi mốt gánh vác một chút cũng muốn so đo với em mình có đáng không?

Anh biết là mày cũng nắm được một chút tin tức rồi nhưng mà cứ lo học tốt đi, đây không phải là chuyện mà một đứa học sinh cấp ba có thể giải quyết.

Sắp tới ba mẹ sẽ bán đi căn nhà để trả nợ sau đó trở về quê, mày ở lại đây với anh để học tiếp, anh lo được."

Wangho thực sự rất tin tưởng Kyungho bởi vì đối với một đứa trẻ lớn lên trong gia đình không khá giả mấy chắc chắn sẽ nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác.

Cậu có thể tin cha mẹ không thương mình nhưng anh trai thì chắc chắn bởi vì cậu lớn lên dưới sự tỉ mỉ của anh trai này cơ mà."

Anh!

Nếu anh cảm thấy có khó khăn thì anh nói với em cũng được.

Anh cũng vào năm cuối rồi, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì ra trường có thể tìm công việc lương cao.

Em cuối cấp nhưng vẫn chưa vào đại học, nếu như không thể học đại học cũng không sao đâu, em sẽ đi kiếm tiền sớm vậy.

Em chỉ muốn nói là, học chỉ là một cách phấn đấu để kiếm được nhiều tiền hơn thôi, rốt cuộc sau này cũng phải đi kiếm tiền.

Ý em là nếu em vào đại học thì em sẽ tiêu tốn của anh rất nhiều tiền, em không ngại đi làm sớm chỉ ngại làm gánh nặng của người khác thôi."

Kyungho nhìn Wangho bằng vẻ mặt không nỡ sau đó xoa đầu cậu rồi tiếp tục uống.

Wangho biết anh trai mình có tâm sự nhưng mà có cạy miệng cỡ nào anh cũng không chịu nói thì cậu cũng không có cách.

Cũng không thể cứ ở ngoài đường nằm lăn lóc ra ăn vạ, thôi thì chuyeện đến đaâu tính đến đó.

Wangho tin rằng hai chữ người nhà vốn dĩ rất nặng, bây giờ họ vì sợ cậu nghĩ nhiều mà giấu đi không ít chuyện không vui thì bản thân cậu cũng hoàn toàn có thể vì gia đình mà lăn lộn kiếm tiền sớm.

Không sao cả, miễn là trên đời vẫn còn có những người khiến bản thân còn muốn nỗ lực là được.

Sau hôm cùng anh trai uống giải khuây thì tình thần của Wangho cũng phấn chấn hơn.

Cậu cũng bắt đâu chú tâm vào học hành, bài giảng trên lớp không bỏ sót một chữ.

Chung quy là cậu muốn tốt nghiệp với thứ hạng cao một chút, sau này nếu không thể học đại hoc thì cũng dễ xin việc làm.Sang Hyeok lại chú ý đến Wagho bởi vì anh ít nhiều cũng nghe được chút chuyện của gia đình cậu.

Theo lẽ thường thì Wangho sẽ cảm thấy bị sốc sau đó là buông thả bản thân trở thành một đứa ngỗ nghịch.

Nhưng mà những gì mà cậu thể hiện ở hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, nhìn vào còn tưởng là đang được sống trong một môi trường tích cực lắm chứ."

Lại nhìn...mày thích nhìn tao đến vậy hả?"

"Ai...ai nhìn?"

"Mày chứ còn ai vào đây, hơn một phút rồi mày dán mắt vào mặt tao làm gì?

Mày nhìn mặt tao để tìm vợ mày trên đó à?"

Chỉ là một câu xỉa xói thâm thúy của Wangho ma cũng khiến cả lớp nhao nhao lên vì muốn cười cợt chế giễu.

Vừa hay mấy cái thể loại cười thuê khóc mướn này lại khiến Wangho rất mất kiên nhẫn cho nên không kiềm được lại to tiếng."

Chúng mày cười cái đéo gì?

Buồn cười lắm à?"

"Mày là cái thá gì mà không cho người khác cười?

Sang Hyeok nó muốn nhìn mặt mày tìm vợ...haha nghe thôi đã buồn cười vãi ra rồi, sao mày có thể tự tin thế hả Wangho?"

"Nhìn mặt mày để tìm vợ thế có khi nào đêm về nhớ mặt mày mà quay tay luôn không?

Nói chuyện nghe ghê vãi mà hay ra vẻ quá."

Thi thoảng Wangho cũng hay mắc phải mấy lỗi ngờ nghệch như vậy.

Không thể trách cậu sơ ý, có trách thì trách người khác thích đặt điều.

Bỗng nhiên cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng, căn bản là cảm thấy việc bị bạn bè giễu cợt một cách nhạy cảm như thế với một đứa con trai khác rất là kì cục."

Má chúng mày, cười một tiếng nữa đừng trách tao."

Thế là cả lớp im bặt không thấy ai cười nữa nhưng lúc này thái độ của Kim Taemin lại khiến Wangho không thể hạ được cái tôi của mình xuống."

Ý gì?"

"Không ý gì cả, tôi chỉ cảm thấy cậu giống một tên ái kỷ lúc nào cũng thích đề cao bản thân mình thôi.

Những lời mà người khác nói chỉ cần không hợp ý cậu liền bị cậu bày ra bộ dạng kích động mà chống trả.

Wangho à!

Ở đây là lớp học, cậu cũng không phải là thái tử hà cớ gì lại muốn người khác phải sợ cậu.

Đừng có thể hiện cái dáng vẻ lưu manh ở những nơi dành cho tri thức nữa, kệch cỡm!"

Sở dĩ Kim Taemin dám nói ra những lời này vì cậu ta đang nắm thóp của Wangho.

Bản chất của cậu ta cũng chẳng tốt đẹp như người ta vẫn thấy, cũng chỉ là một màn che mắt thiên hạ tài tình của kẻ có tiền mà thôi."

Kim Taemin!

Mày cố gắng giữ cho chắc top 1 nếu không sẽ cứ ngồi ở top 2 đến cuối đời.

Tao cho dù có xếp hạng cuối lớp cũng không vấn đề gì nhưng mà nếu mày xuống top 2 thì lại là vấn đề lớn.

Vậy nên đừng giả vờ nữa mà hãy tự chuốt lại bản thân mình đi, tao không tốt đẹp vậy nên tao cũng biết kẻ nào cũng không tốt đẹp giống tao mà.

Biến đi!"

Sang Hyeok đúng là không ghét Wangho như anh vẫn nghĩ, chẳng qua mội trường sống có chút chật hẹp mỗi ngày phải chạm mặt nhau trong những tình huống không mong muốn nên lâu dần mới sinh nghịch ý.

Cho dù là lúc nhỏ hay khi đã trở thành học sinh cấp ba Wangho vẫn luôn như vậy, vốn dĩ không thay đổi."

Phiền thật!

Tao thậm chí còn không cảm thấy lời của nó có gì đáng để cười nhạo.

Về chỗ ngồi hết đi, nếu không tao có thể nói với giao viên chủ nhiệm là chúng mày đang xúc phạm tao cũng được.

Dù sao thì vu oan cho tao nhìn mặt nó để quay tay thì nó mới kì."

"Này Sang Hyeok!

Từ khi nào mày lại về phe nó vậy?"

Sang Hyeok đứng trước lời chất vấn này thì không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại anh còn thấy châm biếm vô cùng.

Vốn dĩ không phải là một kẻ dùng đầu để trưng cũng chưa từng thiên vị bất cứ ai nên hai chữ theo phe đối với anh thực sự dư thừa."

Có câu nào chứng minh tao phe nó?

Tao đây là đang bảo vệ danh dự của mình, sắp thi đại học rồi nên chịu khó dùng não suy nghĩ một chút đi đừng có dùng miệng một cách ngu si như vậy chứ.

Chẳng phải chúng mày đang cố tình dùng lời nói của nó để động chạm tao sao?

Tao vì ai mà quay tay chúng mày cũng không biết được, tao cũng không dễ dãi thế."

Wangho cũng không biết hiện tại cậu nên cảm ơn Sang Hyeok vì đã nói chuyện công bằng hay là trách anh vì khiến cuộc cãi vã trở nên đen tối như vậy nữa.

Cái con người này là điềm đạm hay là thâm sâu cậu cũng không biết, chỉ là dạo gần đây cậu để ý kỹ hơn thì cũng không phải loại tồi tệ."

Thôi được rồi, mọi thứ nên dừng lại ở đây đi, đừng có mở miệng ra là quay tay nữa, thực sự là có thể viết kiểm điểm cả lũ đấy."

Một đứa trong số bạn học kia lên tiếng thức tĩnh cả đám vì ở trường trung học tuyệt đối không nên tranh luận mấy vấn đề này."

Cũng không biết sao mà cứ vậy nữa, ài...mau mau kết thúc học kì đi, tao muốn tìm bạn gái rồi."

"Biến thái vãi!"

"Haha, chẳng phải có rất nhiều đứa cũng đang hẹn hò đó sao?

Nếu bây giờ vạch trần thì có khi hơn nửa cái trường này mất.

Giáo viên làm sao ma quản chứ, sao mà quản được trái tim người khác rung động vì một người khác được, chính mình còn không quản được."

Chính mình còn không quản được trái tim mình thì làm sao quản được trái tim người khác.

Làm sao biết được người đi cùng mình đến cuối cùng sẽ là ai trong hàng vạn con người tồn tại chứ.

Vốn dĩ không bao giờ biết được, trừ khi.Trừ khi chính mình cố gắng để có thể nhìn người mà mình muốn nhìn, mỗi ngày.Sang Hyeok chính là kiểu người như vậy, không hoa mỹ không ồn ào, chỉ cần bản thân cảm thấy thích chắc chắn sẽ luôn tìm cách để ở gần.

Mặc kệ chữ thích đó theo nghĩa nào, cảm xúc như thế nào cũng cứ mặc cho nó tự lớn lên.Cứ như vậy cũng qua nửa học kì rồi, Wangho thực sự đã vượt mặt Kim Taemin như lời thách thức ban đầu.

Không ít người ghanh tị với cậu bởi vì cậu sở hữu một thứ trí tuệ rất vuột trội, không cần nỗ lực chỉ cần cậu muốn liền có thể bỏ xa người khác.Sang Hyeok thì khác, anh thừa nhận đầu óc của mình không thông minh như Wangho vậy nên anh phải nỗ lực rất nhiều để có thể có một vị trí cao trong lớp.

Sau này cũng sẽ như vậy, nếu muốn có một chỗ đứng tốt anh hoàn toàn phải nỗ lực để đạt lấy.

Không như Wangho với cái đầu óc sáng như đèn pha đó cũng có khi chỉ cần một ý tưởng cậu cũng có thể một chốc đứng trên vạn người."

Kết quả xếp hạng bốn tuần liên tiếp Wangho đều đứng đầu lớp, thằng đó là quỷ à?

Điểm của nó thậm chí còn vượt xa lớp trưởng luôn ấy."

"Nó thực sự không cần vùi đầu vào sách mà vẫn có thể lấy hạng nhất, kinh tởm thật."

"Nếu mà nó có xuất phát điểm như Taemin thì có khi bây giờ nó không có đối thủ chứ còn gì.

Được cái nó lại thích chơi với côn đồ, thích làm dân anh chị cho nên thành tích của nó lại bị kìm kẹp đạo đức.

Bây giờ mà nó bị đống dấu là bạo lực học đường thì thành tích sẽ bị hủy nhưng mà nó cẩn thận lắm, dạo gần đây nó còn không thèm đáp trả ai."

"Thằng đó quyết tâm cao ghê, chắc chắn với cái đà này thì nó sẽ giữ hạng một đến cuối năm thật rồi.

Thằng Taemin phấn đấu quần quật cả mấy năm cuối cùng lại bị người khác dẫm lên đầu thuyết phục thế trông đáng thương vãi."

Những lời này thốt ra từ những người xung quanh khiến Kim Taemin không cách nào bình thường được.

Cậu ta bỏ ra bao nhiêu công sức cây dựng hình ảnh và thành tích như trong mơ thế mà lại bị một Han Wangho đạp đổ.

Hình ảnh tốt đẹp thì vẫn phải giữ đến cùng nhưng mà han Wangho thì không được phép ngang hàng với cậu ta."

Chỉ là điểm số thôi mà, nếu tao muốn thì không phải chỉ có thứ hạng thôi đâu Wangho.

Ngay cả cuộc đời của mày cũng sẽ mãi mãi bị tao giẫm dưới bàn chân này.

Thằng rác rưởi!"
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 6


"Nghe nói nhà bên ấy định bán nhà để trả nợ.

Thế mình có biết lão Han lúc làm việc ở xí nghiệp nhà họ Kim tham ô bao nhiêu không?"

"Tham ô gì chứ?

Mình nghĩ lão già đó có khả năng biển thủ sao?

Đánh giá lão già đó quá cao rồi, cũng như tôi làm một nhân viên quèn bình thường không hơn."

"Thế...thế người ta nói còn gì, tôi cũng là nghe họ nói thôi mà."

Ông Lee cũng lấy làm lạ vì nhũng tin đồn mấy hôm nay về nhà họ Han.

Cho dù bao nhiêu năm ganh đua nhau ra mặt nhưng mà cũng không ghét bỏ đến mức đặt điều cho đồng nghiệp cũ.

Đợt cắt giảm nhân sự vừa rồi cũng không nhận được sự tán thành của mọi người cho lắm nhưng phận làm công thấp cổ bé họng có muốn khiếu nại cũng không có cách.

Nhà họ Kim còn cho những nhân viên thôi việc một khoản tiền trợ cấp thất nghiệp, tiền đã cầm rồi nói gì cũng dư thừa."

Nói chung là mình đừng có hùa theo người ta làm gì, họ nói gì kệ họ."

"Nhưng mà ông chắc chắn lão Han không biển thủ công quỹ chứ?"

"Tôi nói rồi, đầu óc của thằng cha đó không hơn tôi nên việc qua mặt cả một hệ thống quản lý như vậy là việc không thể nào."

Sang Hyeok vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện này của cha mẹ mình rốt cuộc cũng lý giải được một phần nào đó hành vi của Wangho hiện tại.

Chỉ còn nửa học kì nữa là đến kì thì đại học mà trong nhà lại có biến cố như vậy quả thực cũng không dễ dàng gì."

Nếu họ bán nhà thì nó sẽ không ở đây nữa."

"Ài...nếu nó không ở đây nữa thì bớt đi một đứa làm mình ngứa mắt, đó cũng là chuyện đáng ăn mừng."

"Hmm...nhưng chẳng lẽ còn có vài tháng nữa mà cũng muốn chuyển trường sao?

Bây giờ chuyển trường đâu còn kịp nữa, nếu thế thì phải học lại một năm rồi."

Sang Hyeok thao thức không ngủ được chỉ vì nghĩ đến một vài chuyện liên quan đến Wangho.

Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là dự tính xem sau khi nhà họ Han bán nhà trả nợ thì sẽ sống như thế nào mà thôi."

Quan tâm nó làm gì nhỉ?

Mình nên đi ngủ cho lợi sức khỏe, nó có ra đường ăn mày cũng không phải chuyện của mình."

Nói rồi Sang Hyeok thảnh thơi nhắm mắt ngủ, anh quyết định sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.

Mà ở một nơi cách đó không xa, Wangho lại không tài nào chợp mắt được vì lo lắng tương lai sau khi cha mẹ bán đi căn nhà này.

Trong nhà không dư dả, bán đi căn nhà này có khi còn không đủ tiền để trả nợ.

Thế nhưng đó không phải là điều khiến cậu suy nghĩ nhiều mà chính là thái độ của người nhà đối với cậu thực sự rất không đúng."

Kể cả là không muốn mình nghĩ nhiều thì cũng không cần thiết phải giấu diếm mình mới phải.

Dù sao kết cục thì vẫn là bán nhà mà lại kéo dài thời gian che giấu làm gì cơ chứ.

Cũng đâu phải là chờ mình tốt nghiệp rồi mới bán đâu, chẳng có lý do gì để mình cảm thấy áp lực cả.

Mẹ cũng không mặn mà lắm với việc mình vào đại học mà, tại sao lại giấu mình."

Lăm qua lăn lại cả buổi cũng không tìm ra được câu trả lời thỏa đáng cho nên Wangho lại cố gắng nhớ những chuyện vụn vặt nhất khi ba của cậu còn làm ở xí nghiệp nhà họ Kim.

Nếu để mà nói một người như ông ấy có thể qua mặt nhà họ Kim để cất túi một khoản tiền lớn nghĩ sao cũng thấy vô lý."

Ba mình đâu phải là người mưu mô xảo quyệt gì sao có thể làm ra chuyện đó cơ chứ.

Cần mẫn mười mấy năm mới thăng tiến được một chút đã bị sa thải mất rồi.

Xét về chức vụ của ông ấy ở xí nghiệp thì có khi còn chẳng có cơ hội chạm vào chứng từ hay hóa đơn nữa là."

"Nhưng mà nếu ba không làm chuyện đó thì sao lại không kêu oan chứ.

Sao ông ấy lại chấp nhận thỏa thuận bán đi căn nhà này để trả nợ."

Bỗng nhiên Wangho bật dậy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ le lói ánh đèn đường tự cảm thán chính mình nghĩ ra được kịch bản thật hoàn hảo."

Hay là nhà họ Kim uy hiếp ông ấy cái gì?

Chết thật!

Nếu là như vậy thì không ổn chút nào, ba không học hành gì nhiều cứ như vậy sẽ bị người lừa mất."

"Anh Kyungho hôm bữa có nói với mình là công sức làm bao nhiêu năm bị người ta lừa mất có khi nào lại chính là điều mình đang nghĩ hay không?

Mà nếu là như vậy thì tại sao trong số bao nhiều người làm việc trong xí nghiệp nhà họ lại chọn nhà mình?

Chết mất!

Chết mất!

Không thể ngủ được...hmm..."

Cứ như vậy đồng hồ điểm hai giờ sáng vẫn không thể khiến Wangho nhắm mắt ngủ.

Cậu cứ ép bản thân mình suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra nhưng dường như một thiếu niên mười bảy tuổi vẫn chưa đủ trưởng thành để nghĩ về mọi thứ một cách khách quan hơn.Lại bẵng qua vài ngày, khi mà Wangho thấy mọi thứ đang êm đềm trở lại thì cuộc sống của cậu lại bị Lim Boyoung bới tung lên.

Mỗi ngày đi học không phải là mấy đứa côn đồ đến nhận anh em thì cũng là một màn chào hỏi như thể cậu cũng là một kẻ có máu mặt của đường dây trấn lột này.

Một hai lần còn có thể làm ngơ bỏ qua nhưng nhiều lần như vậy khiến học sinh trong trường có cái nhìn không tốt về cậu."

Tôi sắp tốt nghiệp rồi, chị có thể đừng nhắc đến chuyện này bây giờ được không?"

"Không phải là chị muốn làm khó dễ cậu nhưng mà con người của cậu quá lì lợm.

Cậu sợ chị đến mức đi ngoài đường còn không dám ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái.

Wangho à!

Chị thực sự chưa làm gì cậu mà đúng không?

Chị không làm gì thậm chí còn rất dễ dãi với cậu nhưng mà cậu nhìn xem, cậu đối với chị như vậy có thấy công bằng không hả?

Thật là!

Yêu đương sớm một chút thì chết sao?"

"Trường quy định không yêu đương, tôi đã nói là chờ tôi tốt nghiệp rồi sẽ nói chuyện này với chị mà."

Lim Boyoung tức giận tát Wangho một cái đỏ cả một bên má.

Cậu không né tránh càng không tức giận phản kháng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lim Boyoung như thể hiện sự bất mãn của mình."

Đừng tưởng được đằng chân là lân đằng đầu.

Cậu dám mở miệng ra nói với tôi câu đó, xem tôi như món đồ để dành của cậu đấy à?

Lại còn muốn tôi đợi cậu xong việc thì mới nói chuyện, từ bao giờ mà cậu lại tự cho mình quyền chủ động như thế?"

"Bây giờ chị muốn gì?

Chúng ta giải ước đi, chị không cần phải chờ tôi làm gì cả.

Nếu hôm nay kết quả của việc giải ước là một trận đánh đến tàn phế cũng được, giải ước đi.

Tôi còn nợ gì chị thì nói ra một lần, tôi sẽ trả.

Đừng có ép tôi làm những thứ tôi không thích, nó chỉ càng khiến tôi càng muốn tránh xa chị thôi."

Lim Boyoung lần này không ra tay đánh Wangho nữa mà véo thật mạnh lên cánh tay cậu, không phải là một cái mà là rất nhiều cái."

Đau không?"

"Chết tiệt thật chứ!

Điều kiện giải ước là gì?

Chị nói đi!"

"Tôi hỏi cậu có thấy đau không?

Cậu rõ ràng là thích tôi nhưng sao cứ phải tỏ thái độ như không để ý như vậy chứ.

Cậu thừa biết cho dù cậu không làm theo lời tôi thì tôi vẫn sẽ không tổn thương cậu mà.

Biết thế rồi tại sao vẫn cứ muốn có liên quan với tôi, để hôm nay lại chính miệng nói hai từ giải ước?

Cậu muốn tôi nói ra trước đúng không?

Cái bản tính chó chết này của cậu không chịu xuống nước trước đúng không?"

Wangho không trả lời mà tránh né ánh mắt của Lim Boyoung.

Cậu càng né tránh thì Lim Boyoung càng nói lớn, căn phòng này chỉ có hai người, nó khác hẳn với những lần gặp mặt trước lúc nào cũng có hai ba tên đàn em đứng vây quanh."

Hôm nay cậu chỉ cần trả lời tôi câu hỏi này thôi.

Tôi hi vọng cậu có thể cho tôi câu trả lời thật lòng, đừng xem tôi là một chị đại hay bất cứ gì cả.

Hãy đối xử với tôi như những cô gái bình thường khác ở ngoài kia và trả lời với tư cách là một thằng đàn ông ấy."

"Được!

Chị hỏi đi."

"Cậu có thích tôi không?

Lúc trước hay là bây giờ cũng được, thoáng qua cũng được, cậu đã từng nghĩ đến việc thích tôi không?"

Đối diện với một cô gái lớn hơn mình vài tuổi, Wangho cũng không biết câu trả lời thật lòng của mình rốt cuộc sẽ mang về kết cục gì.

Cậu cũng không muốn cứ bận lòng mãi nhiều chuyện, bản thân không muốn nói ra hai chữ áp lực nhưng thực sự là cậu đang sống trong áp lực rất lớn.

Lim Boyoung lần đầu tiên ở trước mặt cậu rơi nước mắt, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến cho cô ta nóng lòng muốn biết tình cảm của cậu đến như vậy."

Sao không trả lời?

Rốt cuộc là..."

"Có!

Tôi thích chị, đó là lời thật lòng."

"Vậy tại sao lại muốn tôi đợi?

Cậu có biết là tôi không phải lúc nào cũng có thời gian để chờ, cũng có khi là không thể chờ cho đến khi cậu tốt nghiệp.

Nếu cậu thích tôi nhưng cứ lạnh nhạt với tôi, lỡ một ngày nào đó tôi không xuất hiện nữa thì thế nào?"

Trong lòng Wangho có chút hụt hẫng, cậu luôn nghĩ rằng Lim Boyoung khiến cậu thấy phiền phức.

Mỗi ngày quả thực đều không dành thời gian nghĩ đến cô ta nhiều nhưng mỗi lần gặp mặt thì lại đều muốn nhường nhịn tính khí bá đạo nóng nảy của cô ta."

Chị sẽ đi đâu à?"

"Không biết!

Chẳng biết là sẽ đi đâu nhưng mà nếu không gặp cậu nữa có khi tôi sẽ nhớ đến phát điên lên đấy."

"Vậy là chị sẽ không chờ tôi à?"

"Có lẽ vậy, không phải cứ muốn là sẽ làm được."

Wangho lần này chủ động bước đến trước mặt Lim Boyoung gần hơn sau đó dứt khoát ôm lấy gương mặt phủ một lớp trang điểm kia nhẹ nhàng hôn lên môi một cái rất khẽ.

Sau nụ hôn này cả hai người đều bất động, mà người bình thường hay khua tay múa chân như Lim Boyoung bây giờ lại hóa thành tượng sáp không nhúc nhích."

Này!

Cậu vừa hôn chị đấy hả?"

"Ừm!"

"Hôn...hôn thêm một cái được không?"

"Được!"

Lim Boyoung từ một chị đại lúc nào cũng lớn giọng mắng chửi bây giờ lại hóa thành một cô gái nhỏ sống trong mật ngọt.

Chỉ bằng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng khiến cô ta muốn thay đổi, hẳn là đã muốn thay đổi.

Tiếc là nụ hôn thứ hai lại không thể thực hiện được vì Wangho nói muốn giữ lại cho một ngày đặc biệt."

Đừng nói là cậu sẽ tỏ tình chứ hả?

Mua hoa đúng không?

Thắp nến không?

Còn có mua kẹo socola nữa nhé, hì""Không nghĩ chị cũng có mặt trẻ con thế này."

"Đừng có chọc, nếu muốn tỏ tình thì hãy mau mau tỏ tình.

Chị nói là chị không có nhiều thời gian đâu nên đừng có để chị đợi lâu quá đấy."

Wangho không biết lý do vì sao Lim Boyoung lại nóng lòng muốn cậu xác nhận tình cảm vội vã như vậy.

Thực ra tình cảm của cậu dành cho Lim Boyoung không phải là loại cảm tình sâu sắc, nó chỉ dừng lại ở viêc thích một cô gái khác biệt với những cô gái khác.

Tình cảm này nói đúng hơn chính là nhìn thấy được mặt tốt của một người có vẻ ngoài không khiến người ta sinh hảo cảm.

Cậu cũng không có ý định ép Lim Boyoung thay đổi bởi vì khi con người ta thực sự muốn thay đổi thì sẽ tự thay đổi thôi.

Chỉ là sau nụ hôn đầu Wangho lại không ngăn được bản thân mong muốn Lim Boyoung sẽ trở thành một cô gái ai gặp cũng sẽ muốn yếu thương, chính là muốn người mà mình thích sẽ tốt lên từng ngày."

A không nghĩ nữa, mình quá tham lam rồi, chị ấy có cuộc đời riêng của mình mà sao có thể vì mình mà thay đổi chứ."

Lim Boyoung thế mà thay đổi vì Wangho thật, từ phong cách ăn mặc cho đến tóc tai đều như trở thành một người hoàn toàn khác.

Lúc trước mỗi lần xuất hiện Lim Boyoung đều muốn trở thành kẻ mạnh, gương mặt trang điểm đậm và sắc sao với mái tóc bạch kim không thể nổi bật hơn được nữa.

Lim Boyoung của lúc đó đúng là muốn yêu ai thì chỉ cần cưỡng ép họ bằng quyền lực của mình nhưng hiện tại thì dáng vẻ thanh thuần kia lại khiến người ta chủ động đến gần."

Gì thế này?

Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm người."

"Đẹp không?"

"Đẹp!

Tôi thích chị trong hình dáng như thế này."

Lim Boyoung mặc một chiếc váy suông dài màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo dài tay kín đáo.

Đôi chân thường ngày mang cao gót bây gờ lại diện một đôi giày búp bê trông vô cùng đáng yêu.

Mái tóc bạch kim thường ngày hết uốn quăn rồi lại búi cao khiến người ta vừa nhìn đã thấy bóng dáng dân anh chị có số má đó đã thay thế bằng một mái tóc dài ngang vai đen láy.

Dáng vẻ này thực sự khiến Wangho động lòng, đây chính là Lim Boyoung mà cậu muốn theo đuổi trong trí tưởng tượng."

Hôm nay đi ăn mì lạnh nhé."

"Hôm khác được không?

Hôm nay tôi không mang tiền mà tôi cũng không muốn để con gái trả."

"Cái thằng này!

Chỉ là một bữa ăn bình thường thôi mà, sau này cậu có tiền rồi có thể mang tôi đi ăn nhiều món đắt tiền hơn cũng có sao.

Mau mau!

Mau đi ăn mì lạnh nếu không tôi sẽ ở đây ăn vạ cậu đến tối cho tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Hai người đến một quán mì gần trường cấp ba ăn mì lạnh theo yêu cầu của Lim Boyoung.

Con trai mới lớn trong người không có tiền tự khắc sẽ sinh lòng tự ti vô hạn, lại còn để con gái trả tiền cho thì càng nghĩ càng nuốt không trôi xuống được.

Wangho ngồi đối diện bát mì lạnh mà thở dài nặng nề, trong đầu đã tính toán tìm thêm việc gì đó để kiếm tiền.

Mặc kệ là ít hay nhiều, trong túi phải có tiền mới nghĩ đến chuyện yêu đương."

Sao còn ngồi thẩn thờ làm gì, mau ăn đi!"

"À ừ...chị ăn đi""Cười chết mất thôi, đừng có nặng nề chuyện trả tiền như vậy, cậu còn là học sinh mà nên chị trả tiền là điều hết sức bình thường."

Wangho không nói gì mà chỉ im lặng bắt đầu ăn, trong lòng vẫn cảm thấy ngại chết đi được nhưng không ăn thì lại kì quá thể.Vừa hay, gặp phải người quen rồi.Không biết cơn gió nào lại xúi giục Sang Hyeok đến tiệm mì này nữa.

Bình thường anh rất ít khi ăn ngoài bởi vì bà Lee nấu ăn rất ngon mà anh cũng là một người sống tiết kiệm thể hiện rõ lên mặt.

Hai người nhìn nhau một hồi sau đó lại không biết phải nói gì nên ai làm việc người nấy.Giờ tan tầm nên quán cũng khá đông, Sang Hyeok nhìn quanh chỉ còn đúng một cái bàn trống ngay sau lưng Wangho nên nhắm mặt đến ngồi đại cho rồi.

Anh cũng không biết là ông trời đang giúp hay là đang hại mình nữa khi mà mục đích anh vào quán mì này là vì tò mò muốn biết cô gái đi cùng Wangho hôm nay.Xui xẻo là bị phát hiện rồi, còn chuyện tốt là ngồi ở vị trí gần thế này nên hai người sau lưng nói cái gì Sang Hyeok cũng nghe bằng sạch.

Anh cũng không ngờ cô gái kia lại chính là Lim Boyoung vì ấn tượng của anh về cô ta thực sự không tốt mấy trong hình dáng của một chị đại.

Nhưng mà cái đó thì cũng bỏ qua đi, cái chính là thái độ của Wangho với Lim Boyoung thực sự đã thay đổi rồi, nhìn vào hai người họ quả nhiên lan tỏa ra hương vị ngọt ngào của một cặp đôi thanh xuân.Bất giác Sang Hyeok lại nghĩ đến Boram mà anh dây dưa suốt ba năm cuối cùng cũng chạy theo Kim Taemin.

Nghĩ đi nghĩ lại thì việc một Lim Boyoung thay đổi tích cực vì Wangho tốt hơn gấp vạn lần so với Boram thất hứa để chạy theo một tên có điều kiện hơn.

Tự nhiên lại thấy khó chịu trong lòng, mỗi lời nhẹ nhàng mà Wangho nói với Lim Boyoung kiến anh cảm thấy khó nuốt xuống bát mì trước mặt hơn bao giờ hết."

Đù má khó chịu ghê!

Tiên sư bọn yêu nhau."

Lim Boyoung không phải là một cô gái dịu dàng, phần nữa là tuổi tác có hơn Wangho cũng kha khá cho nên hành động cũng khác mấy thiếu nữ mới lớn e ấp.

Loáng một cái đã thấy Lim Boyoung ăn hết phần mì lạnh trước mặt nên Wangho có hơi ngạc nhiên, hóa ra chính cậu mới là cái loại trai mới lớn e ấp nhát gan chứ không ai vào đây cả."

Chị đi vệ sinh chút nhé."

Ngay sau khi Lim Boyoung rời khỏi bàn ăn thì Wangho đã nhanh chóng mở lời với Sang Hyeok đang ngồi đấu lưng với mình."

Mày có mang tiền không?"

"Mày hỏi làm gì?"

"Cho tao vay 30 nghìn won."

Cũng biết là mượn tiền thế này rất kì cục nhưng mà Wangho cũng hết cách rồi, không thể nào cứ như vậy vác thân đi ăn để con gái trả tiền.

Cùng lắm là nghe Sang Hyeok cà khịa vài câu sau đó kiếm tiền trả cho anh là được.

Dù sao cũng là con trai với nhau nên tâm lý khi hẹn hò chắc anh cũng sẽ hiểu."

Mày nghĩ là tao có chừng đó tiền cho mày vay hả?"

"Không có?"

"Ừ!

Không có, mà có cũng không cho vay."

Wangho nghe xong mấy lời này thì triệt để thất vọng quay trở lại chỗ của mình.

Đến nước này thì cậu cũng chấp nhận xấu hổ một lần không tìm cách vùng vẫy nữa.Lim Boyoung sớm cũng quay trở lại bàn ăn, cô ta nhìn Wangho cười tươi sau đó liếc nhìn đồng hồ cũng quá thời gian cho nên nhanh chóng đề nghị thanh toán.

Đây vốn dĩ chỉ là một bữa ăn hết sức bình thường, không phải là trò thử lòng bạn trai nhỏ gì cả cho nên Lim Boyoung đối với việc trả tiền bữa ăn này khá vui vẻ.

Sang Hyeok thì từ đầu đến cuối cũng nghe thấy rồi, cũng biết Wangho không có tiền thanh toán nhưng lòng nổi cơn ác muốn chọc ghẹo một chút.

Ai mà biết được sau khi Wangho thất vọng quay đi anh cũng đồng thời cảm thấy mình hơi quá trớn.

Thế nên trước khi Lim Boyoung kịp thanh toán anh đã vội vàng đến quầy tính tiền chủ động trả tiền ăn cho cả ba.

Âu cũng là những đồng tiền cuối cùng trong túi mà anh có, nhà không có điều kiện cho nên lần này cho Wangho vay tiền anh cũng coi như cháy túi."

Cậu trả tiền rồi đó hả?"

"Sao cơ?"

"Chị đến thanh toán thì chủ quan nói đã trả rồi.

Này!

Chị đã nói là chị mời mà sao cậu cứ phải khách sáo như vậy chứ hả?

Lại còn lén lút lúc chị đi vệ sinh mà giành trả, cứ thế này mà ngày nào cũng đi ăn có phải là không còn một xu dính túi không, thật là."

Ban nãy Wangho nhìn thấy Sang Hyeok trực tiếp đến quầy thanh toán rồi đi thằng ra ngoài.

Cứ tưởng là hôm nay như vậy ôm xấu hổ rồi nhưng mà thực sự không ngờ là Sang Hyeok đã chủ động thành toán bữa ăn này cho cậu.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác cảm kích khó tả nhưng tâm trí vẫn còn rất tỉnh táo để đối diện với lời chất vấn của Lim Boyoung."

Tôi thấy để con gái trả tiền thực sự rất kì.

Lần sau nếu tôi có nhiều tiền hơn sẽ dẫn chị đi ăn món mắc tiền một chút.

Bây giờ tôi đưa chị về, trời cũng tối rồi tôi cũng phải về nhà."

"Chị ra đường người ta còn phải sợ chị mà cậu lại lo chị đi đường tối không an toàn hay sao?"

"Đừng nói vậy, con hổ là chúa sơn lâm nhưng cũng đâu thoát được cái bẫy của thợ săn.

Bình thường bên cạnh chị còn có vài người, hôm nay chị chỉ có một mình vậy nên đừng có ra vẻ.

Cho dù chị là ai, nếu đi vối tôi thì tôi phải đưa chị về an toàn mới yên tâm."

Trong mắt Lim Boyoung bây giờ thực sự là ngập tràn tình yêu rồi, bạn trai nhỏ chưa chính thức này quả nhiên là tốt tính.

Bỗng nhiên trong lòng Lim Boyoung lại nghĩ cũng thật may mắn, may mắn vì cô ta cũng không phải đơn phương.

Ít ra tình cảm Wangho hiện tại không lớn, cũng có thể chỉ là cảm xúc nổi loạn của tuổi mười bảy nhưng mà còn tốt hơn là thái độ xa cách như mọi khi."

Khi nào thì Wangho mới trưởng thành nhỉ?

Không biết chị có đủ kiên nhẫn để chờ không nữa."

"Chị sao thế?

Sao cứ thích nói mấy lời như vậy để làm gì?

Có chuyện gì sao?

Chị chuẩn bị đi đâu có đúng không?"

"Không có!

Chị chỉ là sợ mai này khi cậu trưởng thành rồi thì chị lại thấy chán cái vẻ trưởng thành đó mà chạy đi tán tỉnh một người khác.

Cũng có thể là không thèm thích một người nhỏ tuổi cứng đầu, chạy đi làm thỏ con của mấy anh trưởng thành chững chạc để được cưng chiều nè."

Wangho không nói gì mà chỉ lẳng lặng đưa Lim Boyoung trở về nhà.

Tất nhiên là cậu không bao giờ biết được thông tin chính xác của cô ta.

Lần nào cũng vậy, người phải rời đi trước luôn là cậu, thứ duy nhất mà cậu biết về Lim Boyoung đó chính xác là tên tuổi, ngoài ra thì không còn gì cả.Đường về nhà hôm nay lại dài hơn một chút, suốt cả quãng đường Wangho chỉ nghĩ đến 30 nghỉn won mà Sang Hyeok đã cho mình mượn.

Dự định là sẽ ghé qua nhà anh một chút rồi gọi người ra cảm ơn một câu nhưng mà thấy ngại trong lòng không thôi.

Cũng không biết cơ duyên nào mà mỗi lần cậu gặp rắc rối cũng là Sang Hyeok xuất hiện ở đó.

Thành thử ra là có một vài chuyện cậu dự định giữ bí mật nhưng rốt cuộc lại bị anh nhìn thấy hết.Hôm nay Sang Hyeok lại chăm chỉ nhìn ra ngoài đường nhỏ hơn bao giờ hết.

Nhà Wangho ở xa hơn nhà anh một chút vậy nên nếu cậu về nhà chắc chắn sẽ phải đi qua nhà anh mới được.

Cũng có lẽ là do hôm nay mới rút ruột cho người ta vay hết tiền tiêu vặt sắp tới nên bồn chồn chăng.

Cũng đâu có ngờ sẽ có ngày đem toàn bộ tiền mình có cho người ta vay để lấy le với bạn gái không do dự như vậy chứ, lại còn là đứa mà bản thân trăm lần nhìn đều thấy không hài lòng."

Làm gì mà cứ ngóng ra cổng vậy hả Sang Hyeok?"

"À...dạ không có, con chỉ là thấy trời hơi oi nên muốn loanh quanh ngoài này một chút thôi."

"Con cứ thập thò mãi như vậy mẹ còn tưởng con ngóng cô bé nào đi ngang qua đấy."

Sang Hyeok nghe đến đây thì muốn ngay lập tức nhảy dựng lên phản bác nhưng vừa mở miệng nói được một câu con không có thì đã thấy Wangho đứng ở trước cổng nhà mình nhìn vào mình chằm chằm.

Lồng ngực Sang Hyeok hẫng một nhịp rất không rõ ràng, tay đang giờ lên không trung cũng xem như bất động mà nhìn về phía Wangho."

Ra đây nói chuyện một chút."
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 7


Wangho dựa lưng vào bức tường rào cũ ở một góc khuất cong đường dẫn vào khu dân cư.

Cậu tùy tiện rút từ trong túi ra bao thuốc lá đã vơi phân nửa rất thành thạo châm một điếu thuốc rít trước mặt Sang Hyeok."

Mày hút thuốc công khai thế này không sợ mẹ mày biết à?"

"Mẹ tao biết tao hút thuốc...nhưng chỉ mắng vài câu rồi thôi, ngăn cản không triệt để lắm."

"Thôi bỏ qua đi, mày gọi tao ra đây nói chuyện gì?"

Wangho cố gắng rít thêm một hơi thuốc rồi ngửa đầu phả khói vào không trung khịt khịt mũi lấy can đảm để nói."

Cảm ơn!"

"Chuyện buổi chiều đấy à?"

"Còn tiền không?"

Vừa cảm ơn xong lại hỏi còn tiền không, Wangho thực sự khiến Sang Hyeok nghĩ nhiều rồi.

Anh bây giờ đang cật lực đánh giá cậu là hàng ngựa quen đường cũ, vay được một lần thì sẽ được nước làm tới mà có lần hai lần ba.

Với cốt cách người tiết kiệm thì tất nhiên là Sang Hyeok sẽ trả lời theo cách có lợi nhất với mình rồi."

Cháy túi rồi, hỏi làm gì?"

"Hỏi để biết mày còn tiền hay không thôi, tao không muốn vì cho tao vay tiền mà mày thâm hụt tài chính.

Mày keo kiệt muốn chết, cho tao vay 30 ngàn won chắc cũng tiếc cắn đứt lưỡi quá."

"Nói quá thế, 30 ngàn won cũng không phải quá nhiều để mà cắn lưỡi.

Còn mày thì sao?

Không có tiền dính túi mà cũng dám dẫn con gái đi ăn, nếu hôm nay không gặp tao thì mày sẽ làm thế nào?"

Wangho vẫn bộ dạng bất cần như cũ mà dựa tường phì phò với điếu thuốc trông rất ngứa đòn.

Sang Hyeok thấy cậu cứ hư vậy thì sinh cáu gắt, không nghĩ dược nhiều bèn đưa tay ra giật điếu thuốc trên tay Wangho đưa vào miệng rít một hơi dài."

Mày tưởng mình mày biết hút thuốc à mà cứ hút lấy le vậy hả?"

"Đù má!

Mày cũng biết hút thuốc đó à?"

"Vậy nên khôn hồn thì nói chuyện cho liền mạch đi, đừng có để người ta nói còn mình thì cứ phì phò như thằng nghiện như vậy, ngứa hết cả mắt."

Wangho giật lại điếu thuốc trên tay Sang Hyeok rồi như cũ rít một hơi hết mình như thể đang chuẩn bị cho câu trả lời sắp nói ra.

Biểu hiện vừa tự tin lại vừa bối rối đan xen của cậu khiến Sang Hyeok nảy sinh lòng muốn khám phá, nếu không thì rất khó ngủ."

Nếu không gặp mày chiều nay thì tao sẽ trở thành một thằng con trai ba điểm."

"Ba điểm?

Thấp vậy sao?

Ít cũng phải sau bảy điểm chứ."

"Mày thấy tao xứng đáng được sáu bảy điểm à?

Đàn ông không có tiền trong tay thì là không điểm, tao đây là đang rộng lượng với chính mình rồi.

Tự chấm một điểm tử tế, một điểm đẹp trai và một điểm thực tế.

Hôm nay vì có mày xuất hiện nên tao đã là thằng con trai bốn điểm"Sang Hyeok không nói thêm gì nữa vì anh còn bận lòng suy nghĩ vì sao bây giờ mới thấy Wangho đáng yêu.

Chính xác là cảm giác thấy người trước mặt đáng yêu chứ không phải là đẹp trai.

Ngay đến cả cái vẻ xấc láo khi hút thuốc kia cũng nên được liệt vào hàng ngũ cử chỉ đáng yêu của Wangho trong mắt Sang Hyeok."

Sao tao lại không thấy mày đẹp trai nhỉ?

Hay là do mắt tao có vấn đề?"

"Ha...mày không thấy tao đẹp trai là vì mày đang ghen tị đến nổ mắt ra đấy.

À còn nữa, chuyện hồi chiều ấy...cái đó thực ra chỉ là một buổi gặp mặt bình thường không phải là hẹn hò.

Tao với chị ấy chưa hẹn hò nên đừng có đi nói lung tung."

Wangho nói ra điều này mà mặt không gợn chút lo lắng khiến Sang Hyeok còn đang hoài nghi có thật sự là cậu đang muốn che giấu chuyện yêu đương hay là không.

Cái thái độ thản nhiên này vốn dĩ không hề thích hợp khi yêu cầu ai đó giả mù.

Ngẫm nghĩ một hồi anh quyết định muốn nói về chuyện yêu đương một chút, dù sao thì cũng đang khá bức bối về chuyện cũ."

Nếu hẹn hò thì cũng có sao đâu, ở trường ấy à...một đống, bọn nó lén lút hẹn hò nhưng chẳng qua không ai ngó ngàng đến thôi.

Mày còn nhớ Boram chứ?

Bây giờ đang hẹn hò với thằng Taemin nhưng mà thằng đó thì cũng không phải chỉ có một mình Boram đâu.

Ha...không hiểu tụi con gái thích con trai như thế nào nhỉ?

Có nhất thiết phải là thiết lập nhà giàu đẹp trai học giỏi không?"

Wangho đã châm điếu thuốc thứ hai và bắt đầu im lặng dựa tường lắng nghe Sang Hyeok nói về chuyện anh bị cắm sừng thế nào.

Không câu nào anh nói xấu về người cũ mà chủ yếu là tự ti về bản thân mình nên khiến cậu có chút đồng cảm.

Thi thoảng cậu lại nhìn vào làn khói trắng đục lởn vởn trước mặt mà cười nhẹ như nhìn thấy chính mình đang trưởng thành theo một cách gượng ép nhất có thể."

Sau này ấy, nếu như không vào được đại học thì sao?

Ý tao là nếu như mày không vào đại học thì sẽ đi kiếm tiền đúng không?"

Wangho nóng lòng hỏi Sang Hyeok điều này vì cậu thực sự muốn có một ai đó cùng suy nghĩ với mình.

Một người cầu tiến nhưng không quá phụ thuộc vào việc học đại học, không có tư tưởng khinh thường những người học ít hơn mình."

Sao mày lại hỏi như vậy?

Mày cũng muốn đi kiếm tiền sớm à?"

"Sang Hyeok à!

Hình như tao với mày có chung suy nghĩ đó."

"Suỵt!

Mày đừng nói lớn, mẹ tao mà nghe được thì sẽ buồn lắm.

Ba mẹ muốn tao học đại học, bằng mọi giá họ cũng sẽ lo cho tao học hết đại học để sau này có thể đứng trên nhiều người bằng tri thức.

Nhưng mà tao cảm thấy bản thân được làm những điều mình thích và kiếm tiền từ những thứ đó mới là cuộc sống đáng sống.

Họ chờ tao học hết cấp ba, thi đỗ đại học rồi sẽ trở về quê.

Tao định sẽ học một trường tầm trung thôi sau đó sẽ đi tìm việc làm, tao chỉ muốn có tiền thôi."

Wangho chủ động đưa điếu thuốc đang hút dở về phía Sang Hyeok mời chào."

Làm một hơi không?

Tao cảm thấy mỗi lần mất dũng khí chỉ cần làm một điếu thuốc thì sẽ như được bơm máu gà vậy."

"Hút thuốc còn không có cả đầu lọc, mày nghèo đến mức muốn bán phổi rồi à?"

"Phải!

Phải!

Nghèo đó nên mới vay của một thằng nghèo khác 30 ngàn won."

"Không cần trả vội, khi nào có tiền hãy trả tao cũng được.

Tao còn có khoản tiết kiệm riêng cho nên 30 ngàn won này tao sẽ cho mày nợ đến khi tốt nghiệp cấp ba.

Bây giờ tao là thằng con trai năm điểm."

"Lý do năm điểm?"

Sang Hyeok cười khoái chí sau đó thả điếu thuốc trên tay xuống đất, dập tắt nó rồi trả lời."

Điểm thứ năm chính là chủ nợ của Han Wangho."

"Đù má!"

"Biến về đi, tao vào nhà đây."

Hai người chia tay nhau ở dưới gốc ô liu trước cổng nhà Sang Hyeok.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Sang Hyeok đứng nhìn theo bóng lưng của Wangho đi về phía trước trong màn tối.

Cho đến khi Wangho bước chân vào cổng nhà mình anh mới thở dài một hơi như thể có điều gì đó rất khó nói."

Sao dạo này cứ thấy nó là mình lại muốn nghe tình ca vậy trời?"

"Anh với anh Wangho nói chuyện cả buổi đó à?

Thân nhau rồi đó hả?"

"Ôi giật cả mình!

Mày rình anh nói chuyện đó hả Sang Hoon?

Mày nghe thấy cái gì rồi hả?"

Sang Hoon đứng đó nhìn Sang Hyeok mà nghiêng đầu khó hiểu vô cùng.

Rõ ràng là cậu vừa mới bước ra cổng sau khi hai người họ nói chuyện xong và Wangho đi về nhà thế mà anh trai lại không nhìn thấy bây giờ lại còn đổ oan cho cậu nghe lén.

Phải mà nghe lén được chuyện thì đã không ấm ức, anh trai dạo này nhạy cảm quá mức."

Anh của em à...anh đừng có nhạy cảm như thiếu nữ mười tám có được không?

Anh cứ thế này em còn nghĩ hai người hẹn hò đấy, có việc gì mà lại giật mình chứ."

"Ôi không nói chuyện với mày nữa, anh vào học bài đây."

"Anh không ăn cơm à?"

"Buổi chiều ăn rồi, anh nói với mẹ rồi."

Kể từ hôm đó cuộc sống của Sang Hyeok đã điểm tô thêm một ít màu sắc.

Anh và Wangho không trở nên thân thiết nhưng cũng không còn hiềm khích đấu đá nhau như trước nữa.

Hai người họ không náo loạn mà cứ như vậy hết mình với những năm tháng cuối cùng thời trung học.

Bình yên đồng hành cùng nhau như vậy lâu dần cũng chẳng còn ai thắc mắc vì sao họ lại thay đổi mà ma quỷ không hay biết nữa."

Còn một tháng nữa thôi, các em hãy cố gắng giữ vững tinh thần nhé.

Wangho tháng này vẫn tiếp tục xếp thứ nhất, Taemin tiếp tục ở hạng hai và Sang Hyeok thì đã nâng lên một hạng bây giờ xếp hạng ba rồi.

Cả lớp mình cho ba bạn đứng đầu lớp một tràng pháo tay nhé.

Cô cũng hi vọng là mỗi bạn trong chúng ta sẽ kiên trì với ước mơ của mình mà biến lời nói thành hành động."

Cả lớp làm một tràng vỗ tay rất nhiệt tình sau đó thì lại bắt đầu nhao nhao lên đánh giá thứ hạng.

Qua hơn hai tháng kiểm chứng thì bây giờ không một ái dám nói hạng nhất của Wangho là một tai nạn nữa rồi.

Ngay cả một người bình thường không nổi bật lắm như Sang Hyeok cũng không còn bị bạn cùng lớp chế giễu nữa.

Bọn họ là dành hết cảm khái cho ba con người nắm giữ thứ hạng cao nhất lớp thậm chí là của cả khối.

Đặc biệt là Wangho, nam sinh với nhiều tin đồn xấu nhất nhì trường trung học thế mà thành tích toàn khóa lại xếp thứ hai."

Wangho nó đúng là con quỷ thật mà."

"Không quậy phá là lấy hạng một dễ như chơi vậy."

"Tao tin rồi, tao tin là thằng này cái gì cũng giỏi.

Làm người tốt hay người xấu gì nó cũng giỏi hết, nó thậm chí còn không chừa chỗ cho người ta toàn diện.

Cứ thế này thì ra đời không ai dám hại nó đâu, nó vốn là con quỷ."

Sang Hyeok không hiểu vì sao mà mọi người lại thích gọi Wangho là con quỷ.

Là anh không nhìn ra con quỷ trong cậu hay là mọi người đang đánh giá phiến diện về một thiếu niên chưa trưởng thành.

Có nên gọi đây là ngoại lệ hay không vì quả thực khi đi cùng nhau Wangho không hề giống như những gì mà mọi người nhìn thấy.Bất giác Sang Hyeok lại để ý đến vẻ mặt của Kim Taemin khi cậu ta thi thoảng lại nhếch miệng cười như vô cùng bất mãn.

Đây, chính là cái con người này khiến anh cảm thấy rất giống một con quỷ nhưng ai nấy đều công nhận cậu ta là một thiên thần.

Thừa nhận rằng mỗi người sẽ có một suy nghĩ và cách nhìn nhận khác nhau nhưng mà suy nghĩ đồng bộ thế này thì cũng không ổn lắm.

Nói ngược nói xuôi thì Sang Hyeok vẫn cứ là không thích Kim Taemin."

Tan học cùng về không?"

"Lại bị tụi nó chặn đường lấy tiền à?"

"Không có!

Cùng đường thì về chung thôi mà."

Wangho liếc nhìn mấy vết bầm không rõ ràng trên cánh tay Sang Hyeok thì cũng đoán ra được vài phần.

Lim Boyoung đã hứa sẽ không động đến bạn cùng khối với cậu để họ thoải mái ôn thi tốt nghiệp.

Nhưng mà nếu không phải là người mà Lim Boyoung sai đến thì là người của ai?

Cậu cũng không dám dây vào bọn chúng, chỉ còn một tháng nữa là kết thúc năm học cuối nên không mong bất trắc gì xảy ra."

Tao nói chị ấy rồi, chị ấy cũng đồng ý."

"Mày đang nói gì?"

"Bị bọn nó chặn đường đúng không?

Có gì khó nói à mà lại muốn giấu?

Sợ tao gặp rắc rối với đám người đó hay là lý do gì?"

Sang Hyeok cũng không thể nói ra rằng anh lo sợ việc báo cáo bản thân bị đám người kia chặn đường hành hung sẽ ảnh hường đến Wangho.

Hiện tại cậu đang hạng một của lớp và hạng hai của khối, chỉ cần phạm tội đánh nhau thì kết quả sẽ bị hủy bỏ vì kỷ luật.

Hiện tại cậu còn là người đè đầu cưỡi cổ Kim Taemin, nếu cậu rớt đài thì coi như thù của anh không ai trả giúp."

Không sao?"

"Ha...hay là mày sợ tao tụt hạng thì không có người đè đầu chó của Kim Taemin xuống.

Lo cho bản thân mình một chút đi, ngày nào cũng bị đánh đập thế này thì lợn lành cũng thành lợn què thôi.

Đấy là bọn nó còn đánh nhẹ chứ phải mà nặng tay một chút thì bỏ mẹ luôn."

Sang Hyeok cảm thán Wangho thật sự vì cậu thế mà lại nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của anh.

Bấy lâu nay bản thân cố gắng mãi cũng không thể dìm Kim Taemin xuống.

Vừa hay Wangho đã thay anh làm điều đó, hảo cảm với cậu cũng xuất phát từ sự hả dạ này một chút."

Vậy nếu biết thì mày định làm gì?

Đánh nhau à?"

"Không đánh nhau, chúng ta đi đường khác là được.

Trừ khi chúng ta là con mồi bị chỉ định thì đi đường nào cũng sẽ có kẻ thù, bằng không thì chỉ cần không đi qua lối mòn thì sẽ an toàn.

Ở đây có nhiều học sinh như thế xác suất xui xẻo của chúng ta cũng là chia đều với bọn họ."

"Thế thì đi theo mày, sắp tốt nghiệp rồi nên tao không muốn đánh nhau.

Tao nhịn bọn nó thôi chứ nếu dùng hết sức thì hoàn toàn có thể hạ đo ván được."

"Nói chuyện mà tưởng đâu đánh bom liều chết, khoa trương vãi."

Wangho mang theo Sang Hyeok đi con đường khác về nhà để tránh đám côn đồ kia.

Như cậu nói, nếu không phải là đối tượng bị đánh dấu thì chỉ cần chọn con đường khác thì sẽ bình yên.

Còn nếu như đi đường nào cũng có kẻ địch thì hẳn rồi, có người đang ở trong bóng tối muốn tính kế."

Ôi hai thằng ranh đi đâu đây?

Tìm đường khác để trốn à?"

Sang Hyeok theo bản năng kéo tay Wangho ra phía sau lưng mình.

Hành động này của anh khiến Wangho có chút bất ngờ nhưng mà mọi thứ diễn ra vội vàng nên cậu cũng không kịp phản ứng lại cứ thế từ lúc nào lại đứng phía sau lưng Sang Hyeok rồi."

Ê...này...sao nay anh hùng thế?"

"Im lặng đi, đếm đến ba thì mình chạy."

"Nhát chết!"

Sang Hyeok mắt nhìn chằm chằm vào mấy tên côn đồ trước mặt nhưng tay thì vô thức đưa ra phía sau để bất cứ lúc nào cũng có thể dắt theo Wangho chạy đi.

Anh thậm chí còn quên mất rằng số lần Wangho đánh nhau với côn đồ còn nhiều hơn anh gấp mấy lần.

Đó là còn chưa kể cậu còn có quan hệ thân thiết với chị đại của băng nhóm này nữa."

Thấy bọn tao còn không biết điều à?

Còn muốn đi học nữa không?"

"Không có tiền!"

"Không có tiền?

Nói không có tiền là bọn tao phải tin đó hả?

Không có tiền thì ăn đòn, khi nào có tiền đưa cho bọn tao thì hãy mong bình an đến lớp.

Nếu còn giương cái mặt chó này ra đây thì trốn dưới mồ tao cũng đào ra cho bằng được."

Wangho lúc này vỗ nhẹ vào bàn tay Sang Hyeok sau đó chủ động tiến lên phía trước đứng đối mặt với tên cầm đầu kia tra hỏi như thể chính cậu mới là chủ cuộc chơi."

Ai đứng sau tụi mày?"

"Mày còn hỏi là ai sao?

Chẳng phải mày là người rõ nhất sao hả Han Wangho?"

"Tao không biết nên mới hỏi, là ai đã thuê tụi mày bám theo tao và nó?"

Wangho thậm chí còn biết trước bọn chúng sẽ nói ra cái tên Lim Boyoung.

Cậu thừa thông minh để hiểu những chuyện như thế này nhưng thực sự rất muốn biết người đứng sau là ai.Lim Boyoung lý lịch bí ẩn cho nên không thể khai thác được nhưng cậu tin chắc chắn bản thân hiểu rất rõ cô ta.

Một khi Lim Boyoung đã nói không làm thì nghĩa là không làm, hai người còn không giải ước và điều kiện đó chính là từ bỏ việc sai đàn em đi bắt nạt học sinh ở trường trung học."

Đừng có nói là Lim Boyoung, tao tin chị ấy sẽ không làm mấy chuyện thế này."

"Haha!

Lim Boyoung không làm mấy chuyện này thì không phải Lim Boyoung đâu thằng ranh.

Hay lại nghĩ mình được ưu ái một chút thì nói gì cô ta cũng sẽ nghe theo.

Sai lầm rồi con ạ, Lim Boyoung không phải người tầm thường đâu, cô ta càng không phải là loại con gái dễ dàng chiều theo điều kiện của người khác nếu không có lợi ích.

Chỉ bằng một thằng học sinh trung học cũng muốn sai khiến một người phẩy tay cũng có thể xử một lúc mười tên à?"

Wangho không dễ bị đám người này khích đểu, hơn ai hết cậu tin tưởng Lim Boyoung không liên quan đến chuyện này.

Nhưng nếu hôm nay không thể hỏi ra được chân tướng thì cách tốt nhất là chạy.

Ngày hôm nay thì cứ lo sống sót hôm nay, ngày mai tính sau miễn là từ giờ đến lúc tốt nghiệp không phạm sai lầm là được."

Ờ!

Nếu như không phải thì xin tránh đường cho, bọn tao còn phải về nhà."

"Muốn về nhà dễ dàng thế à?

Hôm nay không có tiền thì phải ăn đòn."

Vừ dứt lời thì mấy tên cùng lúc lao lên giật cặp sách của Sang Hyeok và Wangho.

Hai người chao đảo một lúc rồi mạnh ai người đó tự vệ.

Họ nhất trí là sẽ không đánh cho nên chỉ cần giật lại được cặp sách thì phải chạy thật nhanh.Sang Hyeok không may bị đánh một cái vào đầu rất mạnh nên ngã xuống đất.

Wangho thấy vậy liền quên mất ban nãy hứa cái gì mà lao vào ăn miếng trả miếng.

Cứ như vậy qua một hồi thì cũng anh một đánh tôi một đánh.

Lúc hai người chạy thoát khỏi đám đó thì cả người cũng tơi tả.

Người cũng không ít vết trầy xước nhưng mà cứ phải ưu tiên xem chừng người bên cạnh thế nào.Thế rồi hai người họ không trở về nhà mà chạy đến một nơi mà lúc nhỏ hay cùng đám nhỏ trong khu dân cư đến để ngắm hoàng hôn.

Họ đến vừa kịp lúc mặt trời đang lặn, thế cũng tốt đỡ phải nhìn thấy những sự thật trần trụi của cuộc sống.

Người không có địa vị không có tiền thì cứ luôn gặp vận xui như vậy, ngay đến cả việc đến trường cũng là một thử thách mỗi ngày nhưng lại không dám nói với người nhà.

"Mày ổn không?"

"Không ổn lắm!"

"Đau à?"

"Ừ!"

Sang Hyeok nhìn mặt trời đang lặn tự nhiên cũng thấy khung cảnh này cũng rất lãng mạn.

Nếu như đổi lại là đang cùng với người yêu ngắm hoàng hôn thì sẽ có rất nhiều thứ để lưu giữ.

Nhưng mà người bên cạnh cũng không tệ, không phải là bạn thân nhưng chắc chắn là bạn.

Hoàng hôn đẹp thế này lại khiến Sang Hyeok muốn nghe bản tình ca quen thuộc mà anh hay nghe.

Nhắc đến tình ca trong thâm tâm lại có chút chột dạ mà len lén nhìn về phía bên cạnh."

Không biết chúng ta sẽ sống như thế này đến bao giờ nhỉ?

Tao vẫn luôn thắc mắc người giàu có họ sống như thế nào?

Ngoại trừ những thứ ở trên phim ảnh khai thác thì họ ở ngoài đời thật sẽ sống cuộc đời như thế nào."

Wangho ngồi yên tĩnh nhìn ánh hoàng hôn cuối ngày đang dần lặn rồi vô thức hỏi một câu hỏi mà cả cậu và Sang Hyeok cũng không có cách trả lời.

Sau cùng vì muốn chiều chuộng người bạn này của mình mà Sang Hyeok lại bất đắc dĩ trở thành kẻ bán ước mơ."

Sau này trở thành người giàu có thì sẽ có câu trả lời thôi."

"Tao với mày không thân thiết lắm, nếu sau này mày giàu có thì có nhớ đến tao không?"

"Không nói trước được đâu, nó còn phụ thuộc vào việc tao với mày có thể chơi với nhau bao lâu nữa mà.

Nếu như tao có thể trở nên giàu có thì nhất định tao sẽ dành tất cả mọi thứ tao có cho người mà tao yêu thương.

Bao gồm gia đình của hiện tại và người bạn đời mà tao chọn, người cùng tao đi đến cuối đời."

Wangho khẽ quay sang nhìn Sang Hyeok sau đó cười một cái thoáng qua không rõ ràng.

Cậu không phải là muốn cười mỉa mai nguyện vọng này của anh nhưng mà tuổi mười bảy nói về bạn đời thì con người này chắc chắn một khi đã yêu là xem như sa vào vũng lầy là thật.

Cậu từng nghe người ta nói rằng, kẻ lụy tình sẽ luôn là kẻ khốn khổ nhất thế gian này."

Nói về bạn đời có hơi sớm không?

Hay chúng ta nói về ngày mai đi, nói xem ngày mai sẽ dùng cách nào chạy trốn."

Sang Hyeok nhìn Wangho sau đó cau mày cười với cậu như một kẻ ngốc đang hết cách với tâm can bảo bối.

Chính là kiểu người đã yêu quý người ta rồi thì dù người đó có nói gì thì trong lòng cũng thấy có lý.

Sang Hyeok hiện tại ắt hẳn là yêu quý Wangho trong vô thức rồi nhưng mà cá là anh vẫn chưa nhận ra điều đó đâu nên mới hành xử tự nhiên như bây giờ."

Nếu vậy thì chi bằng nói về tối nay đi, nói xem thử một lát về nhà làm sao che giấu mấy vết tích đánh nhau này.

Đây là lần đầu tiên tao với mày cùng nhau đánh lộn với người ta, may là thắng."

"Sợ à?"

Wangho ngay tức khắc bắt cơ hội để trêu ghẹo Sang Hyeok nhát gan nhưng mà Sang Hyeok thực sự là không sợ bọn côn đồ này.

Cái mà anh sợ có chăng là sợ bản thân mình bốc đồng làm liều thì coi nhưng công sức cố gắng học hành đổ xuống sông xuống bề hết."

Không sợ nhưng mà có chút sợ đau nha.

Cái mặt của tao ấy, bây giờ nói thôi cũng thấy nhức nữa."

"Đâu?

Đưa đây xem qua cho kẻo chút nữa về mẹ mày thấy lại đau lòng."

"Mẹ mày thì sao?

Thấy mày như thế này bà ấy có đau lòng không?"

Sang Hyeok chỉ là vô tư hỏi câu này để đáp lời Wangho nhưng không ngờ nó lại như một cái dằm trong lòng cậu.

Không biết phải trả lời như thế nào cho phải cho nên cậu chỉ đành cười trừ rồi dùng tay giữ chặt lấy gương mặt của Sang Hyeok kiềm tra vết thương ban nãy."

Chỗ này đúng không?"

"Ừ...ah...đau đó...nhẹ một chút."

"Biết rồi, có nhớ hồi nhỏ mỗi lần bị đau là mẹ hay thổi thổi vào chỗ đau không?

Tại sao hồi đó mình lại tin là chỉ cần thổi vết thương thì nó sẽ lành nhỉ?"

Sang Hyeok lúc này mặc dù rất đau nhưng lại khá vui vẻ, cứ thế anh bất chấp mà níu giữ lại chút lòng tin về tuổi thơ kia cho Wangho mà nói nhỏ còn hơn mèo kêu."

Thế...thế mày thử thổi xem tao có hết đau không?"

"Đùa hả?

Lớn rồi còn tin sao?"

"Thì cứ thử xem."

Phù!

Phù!Hóa ra không phải là trẻ con mới tin chỉ cần thổi vào vết thương là sẽ hết đau.

Một đứa trẻ sắp trưởng thành như Sang Hyeok cũng cho rằng có ai đó thổi vết thương cũng chính là một phương pháp tối ưu nhất để không cảm thấy đau."

Tao...hình như cảm thấy không còn đau nhiều nữa."
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 8


Cũng phải đến hơn một tuần Lim Boyoung không chủ động liên lạc với Wangho.

Cho đến khi cậu có cảm giác bất an mà chủ động liên lạc thì cô ta lại tìm lý do để trốn tránh.

Cũng không có cách thay đổi điều này vì từ đầu đến cuối chỉ có cậu là ngoài sáng, Lim Boyoung vốn dĩ chưa từng là người để người khác nắm bắt được điểm yếu.Wangho cũng không phải là lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Cậu chỉ là cảm thấy mọi chuyện cứ im lặng và bình yên đến đáng sợ.

Lim Boyoung rồi đến cả gia đình cũng đều chung một trạng thái, vẫn là một thứ gì đó quá bí ẩn để có thể tìm được lời giải đáp."

Sắp tới ba mẹ có việc phải trở về quê nên con hãy tự lo cho bản thân."

"Có chuyện gì mà cả hai người lại đi vào lúc này, con cũng chỉ còn hôn nửa tháng nữa là thi cuối cấp rồi."

"Việc quan trọng mà con làm sao thế?

Lớn thế này rồi chẳng lẽ không tự lo cho bản thân được hay sao?

Anh con học đại học cũng là tự mình lo lấy, ba mẹ còn chẳng cần phải nhọc lòng."

Wangho cũng thôi không nói thêm gì nữa, mỗi lần nói ra điều gì cũng đều bị mang ra so sánh với anh trai.

Ngay cả nỗi lòng của cậu, cần có gia đình ở bên khích lệ những ngày quan trọng nhất của đời người cũng là một cái gì đó rất xa xỉ.

Họ có thể đi bất cứ lúc nào nhưng nhất định phải chọn dịp như thế này để bỏ cậu một mình.

Họ hàng còn bao nhiều người, thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay và cũng chẳng phải khăng khít gì, một nằm còn chẳng hỏi han nhau lấy một câu."

Vậy ba mẹ cứ đi đi, con tự lo được."

"Ừ!

Phải như vậy mới được chứ, ba mẹ còn bao nhiêu thứ phải lo toan, con chỉ có việc học thôi cũng muốn so đo nữa."

"Vâng!

Khi nào ba mẹ sẽ đi?"

Bà Han không nhìn Wangho mà vội vã thu xếp hành lý giống như việc rời đi này thực sự không thể chậm trễ thêm nữa."

Chiều nay sẽ đi, mẹ nấu cơm sẵn cho con hôm nay rồi.

Tối ở nhà một mình thì lấy ra hâm nóng lại mà ăn."

"Vậy con đi học đây, trưa nay con sẽ về ăn cơm rồi quay trờ lại trường."

"Ừ!"

Wangho buồn bã rời khỏi nhà, chuyện mà cậu bị đám côn đồ chặn đường mỗi ngày có lẽ cũng không cần nói ra làm gì.

Biết đâu một phút nào đó tủi thân kể lể lại bị cha mẹ trách móc mình là đứa trẻ không ngoan."

Wangho!

Đi nhanh lên."

Là giọng của Sang Hyeok, hôm nay anh lại muốn chờ Wangho cùng đến trường.

Ngẫm lại thì thời gian học chung cũng chẳng còn mấy ngày nữa, chớp mắt một cái họ cũng sắp sửa làm lễ trưởng thành rồi.

Nhưng mà tiếng gọi này của Sang Hyeok lại như một liều thuốc quý ngay giữa lúc Wangho cảm thấy bản thân bị bỏ rơi."

Sao hôm nay mày lại chờ tao?"

"Hỏi cái gì?

Dù sao cũng gần nhà, còn nửa tháng nữa thì đi học chung cũng có làm sao đâu.

Hơn nữa đi học cùng với đại ca Wangho khiến Lee Sang Hyeok tôi đây rất an tâm, đánh nhau cũng có đồng bọn nữa, hì hì."

Wangho chỉ cười nhẹ một cái cho có lệ rồi rảo bước đi trước.

Hai người họ cần phải ra trạm xe bus ở đầu khu dân cư để bắt chuyến xe đến trường trung học nên trên đường đến trạm cũng có thể tùy tiện tán ngẫu với nhau.

Là bọn họ chơi với nhau quá trễ, nếu như chơi từ nhỏ thì mọi thứ chắc khác xa bây giờ rồi."

Sao mặt buồn thiu thế?

Lại bị mẹ mày mắng à?

Hút thuốc đúng không?

Chứ hạng nhất thì ai mà mắng chứ."

"Mẹ tao không quan tâm tao hạng mấy đâu, hạng mười hay hạng nhất cũng như nhau thôi."

"À..."

Wangho tùy tiện đá một cục đá lớn ngáng đường mình vào bụi cỏ rồi đứng sững lại hít một hơi thật sâu hỏi Sang Hyeok."

Ba mẹ mày đã từng bỏ mày đi vào lúc mày cần họ nhất chưa?"

"Chưa từng, mà sao thế?"

"Chiều nay ba mẹ tao sẽ về quê làm cái gì đấy, họ không nói cho tao biết lý do cụ thể mà chỉ thông báo rằng sẽ vắng nhà nửa tháng."

Sang Hyeok nghe đến đây thì cau mày lại nhìn Wangho, anh không biết phải bày ra vẻ mặt gì sau khi nghe cậu nói như vậy nữa.

Ai cũng biết đây là khoảng thời gian nhạy cảm nhất của đời học sinh, Wangho hiện tại mang áp lực học hành lại cộng thêm nhà xảy ra nhiều chuyện mà lại phải trải qua một mình.

Không cần Wangho kể lể sướt mướt, Sang Hyeok chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy đau lòng rồi."

Chắc là họ có việc thực sự cấp bách mới phải đi nhiều ngày như vậy.

Mày cũng đừng để tâm rồi ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Tao biết dạo gần đây nhà mày xảy ra nhiều chuyện khó khăn nhưng mà mày đã rất nỗ lực để chứng minh mà.

Tao không thể để mày tụt hạng dễ dàng thế này được nếu không thằng Taemin sẽ lại làm bá chủ."

"Đồ thực dụng!

Hóa ra mày xem tao là công cụ để trả thù Kim Taemin thật đó hả?"

"Haha!

Nếu mày nghĩ như vậy thì chính là như vậy đi.

Dù sao thì đó cũng là minh chứng cho việc tao khá xem trọng đầu óc và bản lĩnh của mày chứ sao nữa."

Sang Hyeok trong lòng kêu gào muốn mở lời rủ Wangho qua nhà mình ở đi nhưng khổ nỗi là không dám nói.

Không thân nhau chỉ là trong lúc cấp bách nhận được sự giúp đỡ cho nên mới kết nối lại.

Chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần nghĩ sao cũng thấy rất ngại nếu mở lời, biết đâu Wangho sẽ cảm thấy bản thân bị thương hại thì đúng là tính toán sai lầm."

Ừ thì!

Nếu có khó khăn gì mày có thể nói với tao."

"Để làm gì?"

"Hả?"

"Nói với mày để làm gì?

Nói với mày thì mày sẽ giải quyết tất cả mọi thứ cho tao sao hả?

Sang Hyeok này, thực ra tao với mày cũng không thân lắm đâu cho nên mày đừng tỏ ra chúng ta rất thân nữa.

Không phải tao chê mày không xứng làm bạn thân của tao nhưng cái sự nhiệt tình của mày khiến tao cảm giác rất mơ hồ như nó không có thật vậy đó."

Sang Hyeok cũng không biết Wangho trải qua những gì mà bản thân lại cảm thấy thiếu an toàn và thiếu cả lòng tin đến như vậy.

Nhưng mà sự nhiệt tình của anh dành cho cậu là thật, anh cũng chưa từng nhiệt tình như thế này với ai ngoại trừ Boram anh theo đuổi suốt ba năm."

Thằng cố chấp!"

"Ừ!

Tao cố chấp vậy đó, chơi không được thì thôi."

"Đù má!

Mày lại bắt đầu nhạy cảm rồi đó."

"Ừ!

Tao vậy đó, thấy khó chịu thì tránh xa ra đi."

Có bấy nhiêu thôi mà giận nhau, lên xe bus cũng ngồi cách xa nhau cả hai hàng ghế.

Sang Hyeok từ phía sau cứ nhìn Wangho ngồi đằng trước mà không rời mắt.

Anh nhìn thấy sự cô độc trong cái cúi đầu né tránh thế giới của cậu.

Hay những lần cậu đưa mắt nhìn mọi thứ qua cửa sổ sau đó thở dài như đang rất bất lực."

Mẹ thằng chó cứng đầu, tưởng tao muốn quan tâm lắm sao."

Wangho ở trên lớp vẫn rất tập trung học hành khiến Sang Hyeok thắc mắc không hiểu có phải cậu đã sử dụng hết năng lượng tích cực của cho một ngày vào những tiết học hay không.

Nếu thực sự phải ép bản thân đến mức này thì anh cũng chưa tưởng tượng ra nếu là mình thì sẽ thảm hại như thế nào.Giờ nghỉ trưa Wangho không ở trong lớp.

Sang Hyeok nghĩ là cậu sẽ xuống căn tin ăn trưa nhưng khi xuống căn tin cũng không thấy cậu ở đó.

Trong lòng thực sự lo lắng nhưng không biết dùng tư cách gì để gọi điện thoại hỏi han.

Thế là bữa trưa hôm đó của Sang Hyeok cũng không dùng đến, tự nhiên lại chán ăn vì một người bạn không thân, kể ra cũng lạ.Căn nhà không còn bóng người, cổng nhà vẫn mở nhưng không có ai ở trong đó nữa.

Ban sáng khi chuẩn bị ra khỏi nhà Wangho cố tình nói rằng trưa nay sẽ trở về ăn cơm.

Thế mà họ vẫn không đợi, không phải là họ muốn đi vào buổi chiều mà là buổi chiều cậu vẫn còn ở trường sẽ không ai chứng kiến dáng vẻ bỏ rơi đứa trẻ mình nuôi nấng ở lại.

Nói buổi trưa về thế là họ đã tranh thủ rời đi trước khi buổi trưa kịp đến.Wangho tủi thân đến bật khóc, nhìn bữa ăn dọn sẵn trên bàn chỉ có duy nhất một phần mà không kìm được lại khóc lớn rồi.

Nếu không muốn quan tâm thì cứ như vậy mà đi thôi, cớ sao cứ phải làm điều tử tế cuối cùng để đứa trẻ ở lại có trách cũng không biết dùng tư cách gì để trách."

Sao mọi người lại đối xử với con như người ngoài vậy?"

Wangho cũng không buồn ăn bữa trưa mặc dù ban sáng cậu cũng chẳng có thứ gì bỏ vào bụng.

Có khi bây giờ ai đó nói rằng năm xưa cậu được nhà họ Han nhận nuôi chắc cậu cũng sẽ tin họ thôi.

Gồng mình chống lại mọi thứ cảm xúc tiêu cực nhưng lúc này lại cảm thấy bản thân mệt mỏi rã rời.

Thôi thì buổi chiều coi như cúp học, cậu chỉ muốn nằm nhắm mắt ngủ để không phải suy nghĩ thêm nữa."

Wangho cúp tiết buổi chiều à?"

"Không biết nữa, ban sáng thấy nó vẫn còn ở lớp mà."

"Nó có xảy ra chuyện gì không?

Mấy hôm trước thấy nó đánh nhau ở ngoài trường, bọn kia rượt đuổi cũng ghê lắm."

Sang Hyeok bây giờ còn lo lắng đến bạo, anh thực sự không thể nhét được chữ nào vào đầu.

Không nghĩ là Wangho trở về nhà mà chỉ nghĩ đến việc cậu một mình đi giải quyết với đám côn đồ kia hoặc chí ít là gặp Lim Boyoung để hỏi han về chân tướng bấy lâu.

Nghĩ theo hướng nào cũng thấy không ổn nên suốt cả buổi học anh chỉ toàn thở dài.

Chuông vừa reo thì Sang Hyeok cũng co giò chạy thật nhanh, anh thậm chí còn chủ động đi qua những con đường mà đám kia hay chặn đánh."

Hôm nay mày đi một mình à?

Thằng kia không đi cùng à?"

"Wangho nó không đi qua đây sao?"

"Á đù!

Mày còn hỏi bọn tao về hành tung của nó à?

Bọn này chờ cả buổi mà không thấy nó đâu, có mỗi mình mày thì chơi bời con mẹ gì.

Biến lẹ đi không tao đập cho nát chân bây giờ."

Sang Hyeok xác định Wangho không gặp đám côn đồ này thì cũng nhanh chận chạy thẳng về nhà.

Cặp sách còn không để được ngay ngắn đã tiếng trước tiếng sau xin phép bà Lee ra ngoài buổi tối mất rồi."

Con còn chưa ăn cơm mà, đồng phục còn chưa thay ra mà vội vã đi đâu thế?"

"Anh lại đi đâu hả mẹ?"

"Mẹ không biết nữa, chạy hớt hải vào nhà rồi lại mất dạng rồi.

Không biết dọ này có yêu đương gì không mà cứ làm mấy cái hành động khó hiểu vô cùng."

Sang Hoon nghe những câu nghi hoặc này của bà Lee thì cũng nhún vai như một đứa rất hiểu chuyện.

Ừ thì nó cũng mười lăm tuổi rồi, hẳn là anh trai nó sẽ không qua mắt được nó nhiều như anh nó nghĩ đâu."

Anh lại chạy đi tìm anh Wangho đó mẹ, còn biết thừa."

"Gì cơ?

Hai đứa nó thân nhau từ bao giờ mà mẹ không biết vậy?"

"Con cũng không rõ nhưng mà anh Sang Hyeok gần đây quan tâm anh Wangho ghê lắm, kiểu sao đó rất khó nói mẹ à, con cũng không hiểu."

Bà Lee nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cũng rơi vào bế tắc cho nên cứ như vậy bỏ qua luôn.

Dù sao thì việc Sang Hyeok và Wangho chơi thân với nhau cũng là chuyện tốt, nó tốt hơn gấp trăm ngàn lần việc hai người cứ gặp là cãi lộn rồi đánh nhau. (Đó là mẹ nghĩ thôi chứ con trai mẹ toang rồi mẹ ơi >.
 
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 9


Ép phải trưởng thành sớm cũng không phải là chuyện vủi vẻ gì thế nhưng Wangho lại chấp nhận nó rất nhanh.

Cậu chỉ cho phép mình buông thả một hai hôm rồi đâu lại vào đấy, vẫn lên lớp vẫn rất thản nhiên với nghịch cảnh của mình.Ở khu dân cư ít nhiều cũng bàn tán chuyện nhà họ Han, một ngày tùy tiện đi ngang qua khu tụ họp mấy bà thím thì cũng sẽ được nghe đủ thứ chuyện liên quan.

Cũng không thể trách họ nhiều chuyện vì vốn dĩ hành động vô trách nhiệm của cha mẹ đối với Wangho cũng đủ để họ chửi mắng thành một bộ truyện dài."

Cũng không nghĩ nó là con nuôi, lúc nhà họ chuyển đến tới nay cũng chưa từng nghe qua chuyện này.

Thế mà cuối cùng lại thành ra như vậy, tôi nói mấy trăm triệu won đó cũng không phải là số tiền nhỏ.

Lão Han thất đức kia liệu bỏ trốn đi rồi có cảm thấy lương tâm cắn rứt hay không chứ, thằng bé đó còn nhỏ như vậy..."

"Họ mà biết suy nghĩ thì đã không làm thế, coi như thằng nhỏ này vô phước đi.

Tôi mà có cha mẹ nuôi như thế thì thà ngày còn nhỏ bị bóp mũi chết ngạt cho rồi."

"Nhưng mà tội nghiệp thằng bé thật, chả trách sao lớn lên trông nó không giống thằng Kyungho nhà đấy.

Chắc là nó sốc lắm, cùng lúc bị vứt bỏ lại còn gánh luôn cả khoản nợ tham ô của cha mẹ nuôi mà.

Nếu là tôi thì tôi chếch quách cho rồi, chẳng thể nào mà bình tĩnh đến trường như thế đâu."

Chếch quách cho rồi, suy nghĩ này thực sự đã xâm chiếm lấy tâm trí của Wangho mấy hôm nay.

Ngay cả khi Sang Hyeok đề nghị cậu đến nhà anh ở để cùng ôn thi cuối cấp cậu cũng từ cối.

Thậm chí ông bà Lee cũng có chủ động sang tận nhà kiếm cậu rồi ngỏ ý muốn giúp cậu đến lúc thì đại học thì cậu cũng từ chối họ thẳng thừng.Mười bảy tuổi đã có thể làm mọi thứ rồi, ăn cũng chỉ để no nên nấu dở một chút nhưng no bụng là được.

Wangho rất sợ mắc nợ người khác vì nợ nhiều quá có khi đến lúc chết cũng không trả nổi.

Cuộc sống cũng không phải là quá khó khăn nếu như chủ nợ không tìm đến đòi tiền.

Cứ như vậy cậu nghĩ bản thân hoàn toàn có thể tự mình lo cho bả thân tốt đến kì thi đại học sắp tới."

Mẹ tao lỡ tay nấu cái này hơi nhiều, đem qua cho mày."

"Cố ý ấu nhiều để cho tao à?

Làm gì có chuyện lỡ tay chứ, nói có lý hơn một chút đi."

"Ừ!

Là cố ý nấu đó, mẹ tao cũng lo cho mày mà."

Wangho nhận lấy hộp thức ăn còn nóng trên tay Sang Hyeok rồi lại nhìn quanh nhà mình xem còn thứ gì để trả ngược lại hay không.

Nhìn tới nhìn lui cũng không có gì nên lại lén lén nhìn người đang đứng ở cửa nhỏ giọng nói."

Nói với dì, sau này tao làm có tiền tao sẽ trả."

"Này!

Nhất định phải rạch ròi thế à?

Mày còn chưa trưởng thành đấy Wangho à!

Sao cứ phải sống theo kiểu của một người lớn như vậy?"

"Đó là vì trong nhà mày còn người lớn, tao không còn ai cả.

Nếu tao cứ sống như một đứa con nít, tao sẽ chết vì cái chó gì cũng không biết làm.

Làm ơn đừng nghĩ tao với mày giống nhau được không, chúng ta không giống đâu."

Sang Hyeok không cảm thấy giận vì Wangho cứ muốn nổi nóng với mình.

Đối với mọi thứ đang diễn ra anh thấy cậu không khóc lóc cũng không biến mình trở nên đáng thương nên anh lại càng muốn quan tâm.

Rốt cuộc người gặp chuyện không khóc mà bản thân đã ướt khóe mắt mất rồi."

Thế thì tao qua đây ở với mày được không?"

"Mày rảnh quá đúng không Sang Hyeok?

Sao mày cứ bám theo tao vậy, mày sợ tao sẽ trao cổ chết à?"

"Ừ!

Tao sợ đó nến từ hôm nay mày không chặn được cửa thì tao sẽ vào nhà mày.

Ừ ừ...là tao nhiệt tình như vậy đó nến nếu mày cảm thấy phiền thì kệ mày, tao thấy vui là được.

Chẳng phải có người bên cạnh nói chuyện thì tốt hơn là một mình à?

Sao cứ phải tỏ ra thế gian này chỉ có một mình mình cô độc không ai thương như vậy nhỉ?

Mày bị bệnh à?"

Wangho nhìn Sang Hyeok không chớp mắt sau đó nghiến răng đáp trả."

Cái này tao phải hỏi mày mới phải, mày bị bệnh đúng không thằng chó này."

"Bệnh cái đéo gì chứ?

Chẳng phải là tao muốn quan tâm hay sao?"

"Mày thương tao à?

Định trở thành bố mẹ tao đến phát điên lên rồi à."

Sang Hyeok không nói nữa mà quyết tâm ra về, lần này anh không muốn mềm mỏng nữa mà phải làm cái gì đó cứng rắn hơn mới được.

Wangho mạnh miệng thế nhưng mà anh thực sự sợ cậu sẽ treo cổ trong nhà là thật."

Cho con qua nhà Wangho ở được không mẹ?"

"Sao thế?

Nó lại bị làm sao à?"

"Không có!

Chỉ là con muốn qua đó ở cùng nó, bầu bạn với nó thôi.

Bây giờ nó có một mình cứ lủi thủi trong nhà thấy tội lắm.

Mẹ cho con ua đó ở được không?

Mẹ không cần phải nấu thêm đồ ăn đâu, phần ăn của con con chia cho nó một nửa cũng đủ ăn rồi, nó ăn ít mà."

Bà Lee cũng không biết phải từ chối làm sao thế là phải miễn cưỡng gật đầu.

Thực ra bà cũng không phải là thương Wangho đến nhắm mắt làm đại, ít nhiều trong lòng vẫn có một chút không hài lòng về gia cảnh của cậu.

Lúc trước thì không nói nhưng mà sau nhiều chuyện như vậy bà cũng lo sợ Wangho sẽ có tâm tính xấu."

Chơi thì chơi nhưng mà đừng có móc hết ruột gan ra cho người ta.

Mẹ nói rồi, cho người ta một vài bữa ăn không đáng kể nhưng nếu người ta có lòng muốn tính toán với mình, đem lòng tốt của mình đối với họ biến thành công cụ để mà lợi dụng thì không nên dây dưa nữa đâu nhé.

Mẹ sống đến tuổi này rồi, gặp qua rất nhiều hạng người nên mẹ hiểu hơn con nhiều.

Có những người nhìn thì như vậy nhưng lại không phải như vậy, đừng có nhiệt tình quá kẻo sau này họ quay lại đâm sau lưng mình thì hận cũng không hết đâu."

Sang Hyeok vâng dạ rồi cũng để ngoài tai mấy lời này.

Anh xem như cá cược với bản thân rằng Wangho sẽ không phải là người tâm tính xấu.

Những lời bà Lee nói không sai nhưng không phải ai cũng áp dụng điều này lên họ mà đề phòng.

Một người sợ mắc nợ như Wangho chắc chắn sẽ không phải là một con sói mắt trắng.Tối đó sau khi đã được sự đồng ý của cha mẹ, Sang Hyeok rất tự tin vác theo cặp sách của mình qua nhà Wangho ủ kén đến kì thi đại học.

Dọc đường anh còn tự khen chính mình vì liều mạng ăn được nhiều, trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra viễn cảnh sau này anh nói một tiếng thì Wangho sẽ nghe lời.

Chính là một kiểu bạn bè mà không có cãi vã, nhìn nhau thôi là hiểu ý rồi."

Mở cửa đê!"

"Sao mà phiền thế không biết, mày đến làm gì nữa vậy?"

"Qua ngủ!"

Ngay khi Wangho vừa hé mở cánh cửa ra thì Sang Hyeok đã nhanh chóng đẩy cậu sang một bên mà bước vào nhà như thể đây chính là nhà mình.

Anh tự nhiên thả cặp sách của mình ở trên bàn học của cậu rồi lại sửa soạn treo bộ đồng phục kia vào tủ quần áo, rất gọn gàng liền mạch."

Đang làm cái đéo gì vậy?"

"Đã nói là qua ở chung rồi cứ hỏi...hỏi hoài."

"Ai cho phép mày?"

Wangho không cho phép nhưng mà cũng không đuổi Sang Hyeok về.

Cậu chỉ là cảm thấy anh nhiệt tình đến mức không cần thiết.

Ban đầu nghe còn tưởng đùa giỡn cho đế khi người thật việc thật ngay trước mắt lại thấy bối rối vì tự nhiên lại nhận được sự quan tâm như thế này.

Trong đầu cứ chạy một hàng chữ không thân sao làm vậy lặp đi lặp lại không có hồi kết.

Chính Wangho cũng thấy bản thân nhạy cảm đến mức muốn bệnh rồi."

Nếu đến đây ngủ thì qua phòng anh tao mà ngủ."

"Thế thì nói làm gì?

Đã nói là qua ngủ với mày thì phải ngủ chung với mày chứ, qua phòng anh Kyungho thì khác mẹ gì ngủ ở nhà đâu."

"Tự nhiên đòi qua ngủ với tao làm gì?

Mày bị điên à?"

Sang Hyeok không chuẩn bị tình huống này nên hiện tại không có lời bào chữa mà mặt dày nhảy lên giường của wangho nằm sẵn ở đó chừa cho cậu một chỗ vừa đủ."

Nói nhiều quá, đều là con trai với nhau mà sợ ngủ chung có bầu hay sao phải phản ứng như vậy?"

"Bầu bì cái gì?

Phản ứng cái gì?

Mày có xem lại mày không vậy?

"Xem rồi!

Tao thấy tao bình thường mà, ngủ chung mà đỏ mặt tìm đập tay run thì mới là không bình thường.

Đừng nói là mày không bình thường nên gay gắt vậy nhé, tao kì thị đó nha."

Wangho nhìn đồng hồ cũng đã hơn chín giờ tối, bình thường vào giờ này cậu đã xem qua bài xong và chuẩn bị lên giường nằm lướt mạng một chút rồi đi ngủ.

Hiện tại cũng không muốn đôi co với Sang Hyeok nên coi như mặc kệ anh sau đó đi làm vệ sinh cá nhân trước khi leo lên giường."

Mày muốn ngủ trên giường của tao thì phải thơm tho một chút đừng có chạy cho vã mồ hôi xong leo lên đó trườn bò đâu.

Tao ngửi mùi lạ trên giường tao ngủ không được, lì lợm tao đánh chết mẹ mày đấy."

"Biết rồi!

Mày làm việc của mày xong đi rồi tao sẽ tự làm thơm bản thân cho mày được chưa."

"Trèo xuống đi, tất chân còn không cởi."

Bị chửi mắng thế này mà lại vui vẻ trong lòng thì đúng là Sang Hyeok có chút không bình thường.

Cứ cho là anh đang muốn khuấy động của sống của Wangho để cậu không nghĩ đến chuyện chếch quách đi nhưng mà nhiệt tình đến mức này mà bản thân không thấy lạ thì cũng có vấn đề thật.Lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, chiếc giường không lớn nên cửa quậy mạnh một chút là có thể chạm vào nhau rồi."

Nằm yên đi, sao cứ như loăng quăng vậy."

"Thì nằm yên rồi đây, mày còn chưa ngủ à?"

"Cuẩn bị ngủ thì mày lại quay xang đụng vào tao thì làm sao mà ngủ?

Hay mày biến mẹ về nhà mà ngủ đi Sang Hyeok chứ tao thấy phiền phiền rồi đó."

Sang Hyeok nằm im thin thít không dám cữa quậy nữa, anh không dám làm phiến đến Wangho nữa vì sợ bị đuổi ra khỏi cửa.

Cứ như vậy qua hơn một tiếng đồng hồ miễn cưỡng nhắm mắt ngủ thì cũng ngủ được nhưng mà trong tâm thức vẫn cứ hình dung ra dáng vẻ mất ngủ của Wangho nên ngủ cũng không ngon giấc lắm.Nửa đêm Sang Hyeok lại tỉnh vì nghe thấy tiếng Wangho khóc, anh chắc chắn bản thân không nghe lầm cho nên nhanh chóng mở mắt ra đưa tay sờ qua phía bên cạnh.

Wangho trán nhễ nhại mồ hôi, cơ thể cũng run lên bần bật khiến anh hoảng loạn.

Đèn phòng mở lên, Wangho mơ thấy ác mộng mà khóc thút thít.

Không biết trong mơ cậu đã thấy gì mà lại phản ứng như vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Sang Hyeok không ngủ được nữa mà cứ như vậy nằm ở bên cạnh nắm lấy bàn tay của Wangho xoa xoa.

Qua một lúc thì Wangho cũng bình tĩnh lại rồi tĩnh lặng như chưa từng gặp ác mộng.

Sang Hyeok cứ như một thằng ngốc ở bên cạnh nhìn cậu không rời mắt, anh lại tự cho rằng nếu như anh cũng rời bỏ cậu thì cậu sẽ vượt qua khoảng thời gian này như thế nào."

Rõ ràng là không ổn sao cứ phải gồng mình lên làm gì."

Chỉ mới ba giờ sáng nhưng Sang Hyeok không cách nào ngủ lại được nữa.

Anh rời giường đi loanh quanh trong nhà nhìn ngó mọi thứ.

Thấy một cái bát ăn xong chưa rửa cũng nhịn không được đem đi rửa.

Quần áo đồng phục chưa giặt cũng xắn tay lên giặt giúp người ta, công này chắc là không kể cũng không thấy phiền hà nên cứ thế làm thôi.Thi thoảng Sang Hyeok lại chạy vào phòng kiểm tra sợ bản thân làm này làm kia tạo tiếng ồn khiến Wangho ngủ không được.

Vô thức cưng chiều người bạn từ thuở nhỏ nhưng không thân này xem ra cũng không phải là việc gì khó.

Mà Sang Hyeok cũng là người rất dễ thỏa mãn, ít nhất là đối với Wangho nên một vài việc nhỏ này nếu mai sau có kể cũng là chuyện không cần thiết.Sáu giờ sáng, khi Wangho thức giấc với một cơ thể mệt mỏi không thôi.

Cậu nhìn qua bên cạnh thì thấy Sang Hyeok vẫn đang còn ngủ say nên không nhịn được mà lầm bầm."

Ngủ như heo, trông xấu vãi."

Con heo bên cạnh thực sự không nghe thấy người ta chê mình xấu nên cứ thế thản nhiên bày ra dáng vẻ ngủ không thể kinh dị hơn được nữa.

Cũng chưa nghĩ đến chuyện phải xây dựng hình tưởng chuẩn nam thần nào trước mặt mọi người cho nên hiện tại có gì phô ra nấy thôi, không phải ai cũng có cơ hội nhìn thế này.Ngủ một giấc dậy thấy nhà cửa gọn gàng trông thấy, đồng phục thậm chí còn đang phơi ngoài sào.

Tự nhiên thấy lạ cho nên Wangho lại ngó vào trong phòng đánh giá Sang Hyeok một lần sau đó lại lắc đầu tự phản bác nghi ngờ của chính mình."

Ngủ như chết thế kia thì chắc không phải.

Nó làm sao có thể làm việc nhà rành rọt thế này được chứ, nó không nhiệt tình đến mức điên như vậy đâu."

"Nếu không phải nó thì là ai?

Có phải là ba mẹ vẫn ở quanh đây rồi mỗi ngày lén lút trở về lo cho mình không?

Trong phim vẫn thường như vậy mà nhỉ?

Vứt bỏ nhưng không nỡ hay là muốn mình thử thách điều gì đó.

Có phải như thế không?"

Một chút ảo tưởng nhỏ này khiến Wangho tự nhiên phấn khởi thêm một chút.

Cậu tự chuẩn bị bữa sáng cho mình bằng mấy món giảm giá ở siêu thị vào tối hôm trước.

Trước khi rời đi ông bà Han cũng để lại cho cậu một khoản tiền khá khá, nếu tiết kiệm tối đa có thể không lo chết đói cả hơn nửa năm có lẻ.

Chỉ cần mỗi ngày chăm chỉ ra siêu thị vào tối muộn nhất định sẽ mua được những món ngon với giá hời.

Cứ cầm cự qua ngày cho đến khi không thể nữa thì thôi, dù sao thì nếu là con nuôi thật thì hiện tại cũng chẳng còn người thân nữa."

Dậy sớm thế?"

"Giật cả mình!

Mày không thể bước đi phát ra tiếng động hả?"

"Đi nhẹ quá à?

Lần sau tao sẽ đi phát ra tiếng, không nên giật mình quá nhiều sẽ khiến trái tim bị yếu đi."

"Xàm chó!"

Wangho hất mặt hướng về phía Sang Hyeok rồi lạnh nhạt hỏi."

Về nhà mày ăn hay sao?"

"Sao cũng được."

"Chọn đi!

Tao không rảnh sao cũng được với mày đâu.

Mày không ăn thì biến về nhà mà ăn, tao lại đỡ tốn đi."

Cái dáng vẻ keo kiệt tính toán này của Wangho mới đỉnh chóp làm sao.

Sang Hyeok cũng là một người yêu thích tự do nhưng mà nếu có một người mỗi ngày kiểm soát anh thì cũng thấy hợp lý lắm.

Nhớ lúc theo đuồi Boram cũng có một thời gian dài mập mờ đáng kể, tay cũng nắm rồi hôn cũng có hôn qua chỉ thiếu một cái gật đầu của cô ta thôi là có thể hẹn hò sau khi tốt nghiệp.

Anh chính là thích có một người bên cạnh kiểm soát mình, thậm chí nghĩ rằng sau này kết hôn chắc chắn sẽ để vợ giử hết tiền mới vừa lòng."

Thế nếu tao ăn của mày thì có phải trả tiền không?"

"Có!

Phải trả, tiền có phải búng ta là có đâu.

Mấy thứ này tao mua ngoài siêu thị lúc họ giảm giá nhưng mà nếu mày hốc vào thì phải trả tao giá gốc mới được. tao tính công tao đi săn hàng rồi chế biến lại nữa nên lấy bằng giá thì thiệt thòi."

"Vậy thì ăn, mấy cái này cũng không mắc lắm tao cũng chi trả được."

Wangho đẩy một phần cơm cuộn đến trước mặt Sang Hyeok như ban phước rồi ra lệnh."

Không định vệ sinh đánh răng mà cứ thế hốc luôn sao?

Mày ở bẩn thế này mà cũng đòi đi tán gái hả?"

"Nặng lời ghê nơi, chờ một chút đi, tao đây là chưa kịp làm chứ có bao giờ cần người khác nhắc.

Mày ấy, cứ thích bới móc mấy cái này ra để nặng lời với tao để tống cổ tao ra khỏi nhà mày chứ gì?

Tao biết thừa ấy nên tao không dể bị khích tướng đâu, càng nặng lời tao càng thích, bị mày ngược đãi tao thích quá trời."

Cãi nhau một hồi thì cũng ngồi lại cùng ăn bữa sáng giảm giá từ siêu thị.

Tuy nó không còn ngon lắm nhưng mà chưa hư thì ăn vẫn tốt không vấn đề gì.

Sang Hyeok cảm thấy cái không khí này rất tốt, anh rất thích và chắc chắn phải giữ gìn cái mối quan hệ này.

Bạn từ nhỏ cùng lớn lên nghe thôi cũng thấy ý nghĩa rồi.

Lúc trước không thèm chơi với hau thì bây giờ chơi cũng chưa muộn.

Cuộc đời còn rất dài, tương lai sau này sẽ ra sao không ai biết trước được nên nếu cảm thấy lòng thoải mái thì cứ như vậy mà giữ thôi."

Thành tích mày tốt như vậy thì điểm GPA cũng không tệ, cứ kiên trì đến cùng đi là được.

Dù sao thì chỉ cần được cấp bằng tốt nghiệp là đã hoàn thành 50% chặng đường."

"Sao mày không lo cho mày đi cứ lo cho tao làm gì?"

"Không phải là lo mà là đang nhận xét tổng quan thôi.

Lo gì chứ?

Mày có đầu óc như vậy thì cần gì ai lo nào?

Cái gì mày cũng biết làm, nhà cửa sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp như thế thì là chàng trai 5 điểm rồi."

Nhắc về nhà cửa sạch sẽ gọn gàng Wangho lại không nhịn được muốn kể lể một chút.

Trong ánh mắt cậu có một tia hi vọng nhỏ khi nói với Sang Hyeok rằng bản thân nghi ngờ cha mẹ vẫn ở gần mình.

Lại còn kể rất chi tiết rằng ngủ một giấc dậy thấy mọi thứ đều đã được làm sạch, ngay cả đồng phục cũng phơi trên giá rồi.

Nói rồi Wangho chỉ tay ra ngoài hè nhà để chứng minh cho Sang Hyeok thấy lời mình nói là sự thật.

Mà Sang Hyeok cũng không phản bác mà tỏ ra tin tưởng câu chuyện của cậu tuyệt đối.

Hơn ai hết anh hiểu cái hi vọng nhỏ nhoi này của cậu không nên bị dập tắt nhưng sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ vì cậu nhất định sẽ thức để canh chừng cha mẹ mình trở lại."

Vậy thì tốt quá rồi, ba mẹ mày thương mày nên mới làm thế đó.

Tao nghĩ là mày hãy cứ vui vẻ trải qua những ngày cuối cùng của đời học sinh này đi.

Kết quả tốt nghiệp tốt thì sau này làm cái gì cũng dễ dàng cả, chuyện gia đình cứ gác lại thi cử xong tìm hiểu cũng không muộn."

"Không thế thì sao?

Nếu không có gắng thì ngay cả đồ ăn giảm giá tao cũng không thể mua nổi."

Hai người cùng nhau đến trường, lần này lại cảm giác như thân thiết hơn một chút.

Trên xe bus đông nghẹt người nên chắc chắn là phải đứng rồi.

Họ không nói chuyện với nhau nhưng Sang Hyeok vẫn luôn để ý đến Wangho mọi lúc.

Nếu như không phải là có quá nhiều bạn học đang vây quanh có khi anh lại mở miệng nói vài câu chọc ghẹo lấy tinh thần.Lại là bầu không khí yên bình đến khó tả, nhưng ngày cuối cùng này thực sự không có nhiều tiết học mà đa số là tự học và ôn thi.

Kim Taemin đã hai ngày không đến lớp cứ thế mọi người lại được dịp khóc mướn cho thái tử gia nhà họ Kim như thể việc mà cậu ta không đi học là một việc rất động trời và đau lòng."

Không biết cậu ấy có sao không?"

"Nghe nói là bị ốm chắc là ôn thi nhiều quá nên bị kiệt sức rồi."

"Cậu ta sau này còn phải gánh vác cả cơ nghiệp của gia đình mà nên phải cố gắng học là chuyện bắt buộc rồi.

Mà kể cả cậu ta học không giỏi thì cánh cửa tương lai cũng rộng mở muốn chết, ra trường về công ty gia đình làm sếp đó là điều mà cả triệu người ao ước."

Wangho nghe mấy lời này thì có chút khó chịu nhưng nghĩ nó không liên quan đến mình cho nên cũng chẳng bày ra thái độ gì.

Cậu thừa biết đám bạn học đó cố ý nói như vậy là để so sánh và tiếp tục khinh thường gia cảnh nhà mình nhưng tốt nhất là không hắc đến tên mình thì xem như chó sủa.Điện thoại bỗng nhiên rung lên trong ngăn bàn, là Lim Boyoung nhắn tin hẹn gặp.

Nếu không nhận được tin nhắn này có khi Wangho cũng quên mất là sắp hai mươi ngày rồi cậu không liên lạc với cô ta.

Tự nhiên có chút nóng lòng nên đem theo điện thoại rời khỏi lớp trực tiếp gọi nói chuyện.Thế là buổi chiều hôm đó Sang Hyeok bị bỏ rơi nhưng mà anh cũng không cảm thấy buồn chỉ là có chút trống trải.

Wangho đã đi gặp Lim Boyoung, hai người bọn họ tuy chưa hẹn hò nhưng cũng là mối quan hệ sớm sẽ được xác nhận.

Chỉ là trong tình cảnh này anh không biết Wangho sẽ cân bằng mọi thứ như thế nào.

Hoặc là buổi gặp mặt hôm nay ruốt cuộc sẽ có thêm chút thông tin gì mà cậu muốn biết hay không.

Nghĩ mà nôn nóng giùm người ta nên cứ loanh quanh mãi không về nhà."

Chị đi đâu cả hơn nửa tháng nay?"

"Có một chút chuyện thôi."

Wangho nhìn gương mặt có hơi xanh xao của Lim Boyoung mà trong lòng cảm thấy không an tâm bèn hỏi tới."

Chị không khỏe à?"

"Một chút thôi, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn nói.

Chuyện già đình cậu đấy...chị có nghe qua rồi.

Có muốn chị giúp gì không?

Nhân lúc chị còn có thể giúp được thì cứ nhờ vả đi không sao đâu."

Wangho nhìn ra phía ngoài cửa liền thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đó thì biết là đang đợi Lim Boyoung.

Xem ra gia thế của cô ta không phải là nhỏ nên mới mặc sức làm loạn mà không ai dám động vào.

Nhưng mà nếu gia cảnh chênh lệch quá lớn cậu cũng không muốn hi vọng vào mối quan hệ này vì sẽ luôn mang trong mình cảm giác tự ti không rũ xuống được."

Tôi sẽ tự mình giải quyết nó."

"Khoản nợ đó chị có thể thay cậu trả."

"Tôi không nhận được, chúng ta không là gì cả, tôi cũng không thể ngửa tay ra nhận từ một người không có quan hệ gì một số tiền lớn như vậy."

Lim Boyoung đột nhiên nhìn Wangho rồi cười một cái rất nhẹ nhưng đang cố gắng thuyết phục cậu nhận lấy lòng tốt của chính mình.

Tiếc là thiếu niên trước mặt cứng đầu quá, càng nói lại càng bị từ chối nên đành ngậm ngùi im lặng."

Nếu có một ngày không thể xoay sở thì hãy cứ gọi cho chị.

Đây là nơi chị ở, đến chỉ cần báo trước một tiếng là được."

Nói rồi Lim Boyoung để lại một mảnh giấy nhỏ cho Wangho rồi rời đi.

Cái mớ lộn xộn đang bủa vây khiến cậu không biết bản thân nên làm cái gì mới phải.

Chỉ cần trở thành một kẻ thực dụng một chút thì sẽ có tiền trả nợ nhưng mà..."

Mình không làm được!"

"Nếu thấy kì thì sau này gọi tao là bạn thân đi, thân nhau rồi sẽ không cảm thấy quan tâm nhau là việc khó làm nữa."
 
Back
Top Bottom