- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,084
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 10
Chap 10
"Tôi bảo cô diễn mà cô lại làm thật à?"
"Không phải như vậy đâu Taemin."
"Ha...cô sợ tôi sẽ làm gì nó ư?
Cái thằng giẻ rách đó chỉ có chết đi thì mới không ngáng chân tôi thôi."
Kim Taemin ngồi đối diện Lim Boyoung với gương mặt đầy sự ghét bỏ.
Chuyện mà cậu ta muốn vẫn chưa đạt kết quả như mong đợi, Wangho vẫn đến lớp và vẫn duy trì thứ hạng mà cậu ta không cách nào lấy lại được.
Sự khinh miệt từ trong máu khiến cậu ta xem điều đó là một sự sỉ nhục, không ít lần ở sau lưng bày trò nhưng lại không có cách nhổ cái gai trong mắt.Lim Boyoung rốt cuộc cũng chỉ là quần cờ trong tay của Kim Taemin, suốt một thời gian dài như vậy tiếp cận Wangho cũng là làm theo lời của Kim Taemin sai bảo.
Cô ta không có xuất thân lớn, chỉ là một cô bé được nhìn trúng ở một trung tâm dạy nghề.
Cô ta cũng không phải lớn hơn Wangho mấy tuổi, thực chất chỉ là cùng trang lứa.
Đem người ta gài bẫy lừa gạt nhưng lại tự mình nhảy vào cái hố đó không có đường lui."
Tôi cho cô tiền cho cô quyền lực sai khiến đám ngu dốt kia nhưng mà một chút việc nhỏ cũng không làm nổi.
Cô nói xem, tiếp cận nó lâu như vậy mà không khiến nó sa ngã thì là do cô quá vô dụng hay là do nó quá lý trí vậy?"
"Là tôi vô dụng."
"Vậy chừng ấy tiền tôi cho cô còn không?
Không phải là đem giấu cho nó hết rồi chứ?"
"Không có!
Tôi thực sự đã tiêu xải hết, không còn dư bao nhiêu cả."
Kim Taemin thẳng chân đá mạnh vào ngực của Lim Boyoung khiến cô ngã rạp xuống đất.
Sức khỏe gần đây phát hiện ra không được tốt cho nên với cú đá mạnh bạo thế này lại chẳng thể tự mình đứng lên nổi.Thi thoảng khi làm điều gì đó có lỗi với Wangho cô cũng sẽ tự mình dằn vặt rất lâu.
Trong lòng không lúc nào ngừng so sánh cậu với Kim Taemin và tất nhiên ở trong lòng cô ai xuất sắc hơn đều có đáp án rồi.
Chỉ là cô thực sự không dám tin Kim Taemin chỉ mới mười bảy tuổi lại mang tâm tính thâm sâu còn hơn người lớn.
Có những việc cậu ta vẽ ra cô còn không dám tin vào mắt đây chính là một học sinh trung học."
Nhìn tôi bằng ánh mắt đó có phải là muốn so sánh với thằng chó chết đó không?
Thế nào?
Có thể nói cho tôi nghe kết quả được không hả?
Tôi bỏ ra nhiều tiền cho cô như vậy chắc cũng xứng đáng được nghe lời thật lòng chứ?"
"Anh hoàn hảo hơn cậu ấy nhiều."
"Vậy à?
Thế với cương vị là một người phụ nữ thì cô sẽ chọn nghe lời tôi hay là Han Wangho?"
"Chọn anh."
Kim Taemin chậm rãi bước đến ngồi trước mặt Lim Boyoung sau đó dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cô ta khen ngợi."
Đàn bà thì nên biết điều một chút, đừng tưởng có một chút địa vị với người khác là làm gì cũng không ai biết.
Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi búng tay một cái thôi thì đám đàn em kia có thể sẽ quay lại xâu xé cô ngay lập tức đấy.
Nếu còn muốn giữ mình thì làm cho tốt đi, tôi chỉ cho cô cơ hội cuối cùng thôi, coi như nể mặt cô đã khiến nó tự mình đi vào cái bẫy này.
Nếu cô còn không nỡ thì tôi sẽ trực tiếp ra tay, đến lúc đó cả cô và nó sẽ rất thảm hại đấy biết chưa hả cục cưng."
Lim Boyoung nhìn Kim Taemin mặc bộ đồng phục trung học trên người mà ớn lạnh.
Một con ác quỷ đội lốt một học sinh trung học, ai mà có ngờ tới.
Nếu có trách thì trách chính mình sinh ra đã không có chỗ dựa mà cậu ta lại được cả một thế lực lớn ở phía sau chống lưng.
Nói là học sinh trung học nhưng qua vài ngày nữa cậu ta đủ mười tám tuổi sẽ ngay ngắn ngồi vào vị trí lãnh đạo của công ty cũng không phải là chuyện lạ.
Thái tử gia cái gì cũng có thể làm bởi vì cậu ta có tiền, rất nhiều tiền.Wangho trở về nhà với một cái đầu nặng trịch vì suy nghĩ quá nhiều về lời đề nghị của Lim Boyoung.
Ngay cả thái độ của cô ta trong lần gặp mặt này cũng rất lạ kì khiến cậu không thể không nghĩ nhiều.
Nếu như có ẩn tình nào khác phía sau cuộc gặp gỡ ngày hôm nay thì sao?
Lỡ như có ai đó thực sự muốn tính toán với cậu thì biết phải thoát ra thế nào."
Đằng nào cũng chết chi bằng chết ở một góc bình an còn đỡ hơn là người ta giày xéo đến chết."
"Hmm!"
"Ôi giật cả mình!
Mày bị điện hả Sang Hyeok?"
""Sao không đóng cổng vào, lỡ người xấu lẻn vào đây thì biết phải làm sao?"
Sang Hyeok vừa cằn nhắn vừa tiện tay đem cổng nhà Wangho khóa chặt sau đó lại thủng thẳng bước vào nhà không khác gì chủ nhân."
Có chuyện này tao muốn hỏi mày, trả lời giùm cái."
"Chuyện gì?"
"Cái nhà này ba mẹ mày thực sự đã bán đi chưa?
Tại sao qua một khoảng thời gian họ đi rồi mà không thấy ai đến đòi nhà.
Chưa kể khoản nợ mấy trăm triệu kia rốt cuộc là thế nào mà đến giờ này vẫn không thấy ai đến siết nhà.
Chung quy vẫn là tại sao không thấy ai đến giành giật lại cái nhà này chứ hả?"
Wangho mở to mắt nhìn Sang Hyeok như thực sự không hiểu sao mà anh lại hỏi những câu này.
Cậu còn chẳng biết chủ nợ của mình rốt cuộc là ai và căn nhà này đã bị bố mẹ bán cho người ta hay chưa.
Mỗi ngày sống trong bình an thế này nhưng thực chất là rất lo sợ một đêm mưa gió bị người ta đến siết nhà rồi đuổi ra đường không thể phản kháng."
Mày có thể đừng nói mấy câu xui xẻo đó được không?"
"Đó không phải là cậu xui xẻo mà là thực tế đó Wangho, tao cảm thấy lo lắng nếu như vào một đêm mưa gió người ta bất thình lình đến siết nợ thì mày phải ra đường thật đấy."
"Giấy nợ chỉ ghi chủ nợ là một người đàn ông họ Park, tao cũng không biết ông ta là ai mà.
Còn căn nhà đã bán hay chưa tao thực sự không biết, họ không nói cho tao biết về những thứ này."
Sang Hyeok đột ngọt dừng lại câu chuyện sau đó đem túi thức ăn trên tay mình đi vào bếp sửa soạn.
Nhìn là biết không phải đồ ăn mua ở siêu thị mà là anh chôm từ nhà mang qua."
Mày chôm của mẹ mày đem qua đây à?"
"Chôm là cái gì?
Anh đây không có khái niệm chôm chỉa gì đâu nhé, đây đều là tiền của anh bỏ ra cả đấy."
"Mày bỏ tiền ra á?
Keo kiệt như vậy mà bỏ tiền ra mua chỗ này?
Anh hai ơi có thả bom thì thả có mức độ thôi."
"Tao phụ mẹ tao bán được khá khá đơn hoa nên tao vẫn có tiền lương đều đều mà.
Cái mặt mày ấy à suốt ngày chỉ chê tao thôi, mấy cái ưu điểm của tao thì nhắm mắt bỏ qua luôn.
Nói cho mày biết tao còn có một khoản tiết kiệm riêng để sau khi tốt nghiệp có thể cân nhắc khời nghiệp buôn bán nhỏ.
Nhưng mà bây giờ tao vẫn chưa biết sẽ dùng số tiền đó để làm gì vì thực sự thì nó không nhiều lắm."
Wangho lại nhìn Sang Hyeok bằng một con mắt khác đi một chút.
Không hẳn là ngưỡng mộ mà là ghen tị vì anh có gia đình để mặc sức nghĩ về tương lai.
Có thể tuong lai đó không làm ra được chuyện gì quá thành tựu nhưng ít nhất ước mơ đó không bị gián đoạn ở những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường."
Chỗ này nhiều tiền không?"
"Không nhiều lắm, tao nhờ mẹ tao mua và làm giúp ăn dần.
Mấy cái này để vào tủ lạnh khi ăn chỉ hâm nóng là được, mẹ tao nấu ngon và sạch sẽ nên yên tâm đi nó chất lượng hơn mua ở ngoài nhiều đấy.
Nhưng mà tao đối với chuyện này cũng rất rõ ràng với họ, mấy thứ này đều tính lên đầu tao cả nên sau này ấy mày chỉ nợ một mình tao thôi."
Sang Hyeok đẩy đẩy Wangho bắt cậu đi tắm rửa còn bản thân thì rất nhiết huyết vào bếp chuẩn bị bữa ăn nhỏ cho hai người.
Ăn xong họ sẽ cùng ôn bài một chút rồi đi ngủ, thời điểm này tuyệt đối phải thật nghiêm khắc với bản thân vì thành hay bại cũng đều dựa vào kết quả thi học kì cuối cùng này.Lúc nằm trên giường ngủ Sang Hyeok vô tình thấy Wangho cứ chần chừ mãi ở một số điện thoại mà không dám bấm gọi.
Anh cũng lờ mờ đoán ra người đó là Lim Boyoung nhưng lại không dám hỏi quá nhiều sự thành kẻ vô duyên.
Nhưng mà người bên cạnh cứ thở dài như vậy khiến một người như anh cảm thấy rất là bức bối."
Không ngủ đi mà thở dài vậy?"
"Ngủ không được."
"Sao vậy?"
Wangho lại tiếp tục thở dài nhưng mà lần này cậu đã chủ động nói ra với Sang Hyeok.
Cậu muốn có một ai đó cho cậu câu trả lời nên hay không nên nhận sự giúp đỡ trong thời điểm này."
Đù má!
Chị ta thực sự muốn trả nợ giúp mày sao?"
"Ừ!
Nhưng mà tao cứ cảm thấy bất an lắm."
"Không!
Không được đâu, lỡ như chị ta lừa mày thì sao, ví dụ như nói trả nợ cho mày nhưng thực chất là muốn chuyển khoản nợ đó về tay chị ta và lấy lãi cao gấp mấy lần thì làm cả đời không trả nổi đâu."
"Nhưng mà với số nợ hiện tại tao cũng không biết phải làm đến bao giờ mới trả đủ nữa.
Nhiều khi đi làm lương tháng không đủ trả tiền lãi cho họ cũng nên."
Sang Hyeok thở dài rồi cũng nhíu mày suy nghĩ xem như nào mới là tốt.
Hiện tại nếu nhận lời giúp đỡ của Lim Boyoung thì chắc chắn phải làm một cái cam kết rõ ràng.
Không cần biết mai này giữa hai người họ tiến đến quan hệ gì thì với một số tiền lớn như thế cũng cần phải giấy trắng mực đen."
Hay là nhận lời đi, kêu chị ta viết cái cam kết có dấu vân tay hẳn hoi ấy."
"Có nên không?"
"Nếu như chị ta có lòng tốt thật thì việc viết một cái giấy cam kết quá dễ dàng.
Còn nếu chị ta không chịu viết cam kết thì tao chắc chắn là đang lừa mày vào tròng để cả đời mày đều bị chị ta kiểm soát."
Sang Hyeok nói nghe có lý quá cho nên hai người từ lúc nào lại càng sát lại gần, nói chuyện thậm chí còn không có khoảng cách.
Họ thậm chí còn không phát hiện ra rằng họ đã thân nhau rồi, chỉ là không quản được cái miệng nên cứ thích hằn học nhau thôi."
Cứ thế đi, trả dứt cái khoản nợ này thì kể cả trường hợp xấu nhất có người đến đòi nhà mày cũng không quá khổ sở.
Cùng lắm thì thuê một cái phòng trọ giá rẻ, dù sao thì sau khi tao tốt nghiệp ba mẹ tao cũng sẽ bán nhà ở đây rồi trở về quê tao cũng phải ra ngoài thuê nhà thôi."
"Mày có chắc không?"
Wangho thiếu sự an toàn đến mức cứ một mực hỏi đi hỏi lại Sang Hyeok liệu quyết định như vậy có ổn hay không.
Đây là lần đầu tiên cậu xem rọng lời nói của anh rõ ràng như vậy thì không việc gì phải sợ.
Trong đầu lại như được bơm một ít máu liều, nghĩ rằng cuộc đòi còn dài nếu vấp sai lầm thì cũng còn rất nhiều thời gian để làm lại."
Chắc!
Cùng lắm nếu có bất trắc tao sẽ chịu chung với mày."
"Viết cam kết đi, nói miệng không tin."
Wangho dùng ánh mắt ngập tràn nghi hoặc nhìn Sang Hyeok."
Ặc!
Nghe cứ như viết hợp đồng hôn nhân ấy.
Điều khoản là gì?
Nếu lần này tính toán sai mà cả hai cùng ôm nợ thì phải sống với nhau suốt đời để trả nợ đúng không?"
Sang Hyeok cợt nhả cũng đủ rồi nên lúc này cũng rất ra dáng một người đàn ông đáng tin cậy mà vỗ nhẹ lên ngực Wangho dỗ dành."
Ngủ đi!
Tao hứa là tao sẽ làm mà, nếu như lần này tao chỉ cho mày sai đường tao sẽ chịu trách nhiệm."
"Chịu trách nhiệm bằng cách nào?"
"Trách nhiệm lớn nhất thì chắc là nuôi mày luôn được chưa?"
Wangho từ từ chìm vào giấc ngủ, không thể phủ nhận là kể từ lúc có Sang Hyeok ở bên cạnh bầu bạn mỗi tối cậu dường như không gặp ác mộng nữa.
Càng ngày cậu càng cảm thấy con người anh rất đáng tin, cũng là một người bạn thực sự rất chân thành.
Cậu cũng không muốn bản thân liên lụy đến anh, khoản nợ kia cũng không muốn anh phải chịu trách nhiệm.
Kể cả lần này quyết định sai lầm cậu cũng không hề có ý định bắt anh phải chịu trách nhiệm.
Chỉ là nói chuyện như thế này sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút, ít ra vẫn còn cảm nhận được rằng có người cũng đối xử tốt với mình.Wangho vào giấc rất nhanh, có lẽ ban ngày cậu đã hoạt động trí óc quá nhiều cho nên có thể ngủ là chuyện tốt.
Sang Hyeok vẫn kiên trì nằm ở một bên vỗ ngực như một cách ru ngủ người bên cạnh hữu hiệu nhất.
Anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng vì bản thân rốt cuộc cũng đã có thể làm được một việc tốt."
Wangho à!
Nghèo khó nợ nần không đáng sợ lắm đâu, sinh ly tử biệt mới đáng sợ đó mày biết không?
Chỉ cần chúng ta còn sống thì sợ gì không làm được chuyện lớn lao.
Gia đình mày bỏ mày rồi nhưng tao sẽ không làm thế.
Tao không được lợi gì nhưng mà tao muốn làm vậy thôi, nếu mày có nợ thì chỉ nợ một mình tao là được rồi."
Wangho có tính toán của riêng mình, cậu dự định sau khi kết thúc năm học sẽ làm những việc mà bản thân nên làm.
Trước măắt là sẽ cho Lim Boyoung một cái hẹn cũ thể sau đó tập trung vào chuyện học vì cậu thực sự không muốn thả bản thân rơi tự do ở những ngày cuối cùng.Kết quả học tập của Wangho không thay đổi, cho đến khi này cuối cùng của năm học kết thúc cậu vẫn đứng đầu lớp và đứng thứ hai toàn khóa trong năm học 12 này.
Có thể điểm tổng kết cả ba năm học phổ thông sẽ không lọt top năm hay thậm chí là top mười nhưng mà thành tích cuối cấp thực sự không một ai có thể xem thường.
Hiện tại kiên tri một chút, thi đậu vào một trường đại học danh tiếng thì cũng coi như mãn nguyện, vấn đề có thể theo học đại học hay không thì cứ mặc kệ thôi."
GPA 3.7, đỉnh thật sự đó Wangho.
Thế này mà không thi đậu vào trường top thì quá uổng phí."
"Mày tin tao sẽ thi đậu vào trường top à?"
"Vậy cho tao lý do là mày sẽ không thi đậu trường top đi.
Thằng Taemin cũng 3.7 nhưng mà nó ba năm liền đứng hạng nhất lớp mình còn mày chỉ đứng nhất hơn ba tháng.
Điều đó có nghĩa là gì mày biết không?
Đù má, phải thông minh sáng dạ cỡ Lee Sang Hyeok tao đây cũng không thể đứng nhất hơn ba tháng mà GPA ngang với thằng đứng nhất ba năm, thiên tài con mẹ nó rồi."
Thế là kết thúc, mỗi ngày cứ nơm nớp lo sợ nhưng may thay lại chẳng có gì bất trắc xảy ra.
Những điều này càng khiến Wangho thêm hi vọng rằng đây chỉ là trò đùa của gia đình để rèn giũa cho cậu bản tính kiên trì và nhẫn nhịn vượt khó.
Nhưng mà nếu đây là trò đùa thì nó cũng quá chân thật, hơn nữa cha mẹ và anh trai cũng chưa có ai trở về.Khoảng thời gian chờ cho đến kì thi đại học Wangho cũng quyết định sẽ đi làm kiếm tiền tự nuôi sống mình.
Cậu vừa mới hỏi ra được căn nhà hiện vẫn chưa bán, giấy tờ vẫn là gia đình cậu sở hữu.
Còn khoản nợ kia thì chắc là có thật vì liên tiếp mấy hôm nay đều có số lạ gọi đến cho cậu đòi tiền.
Một người đàn ông tự xưng là người đã cho gia đình cậu vay tiền, lại còn là họ Park."
Đi làm à?"
"Ừ!"
"Tối qua ngủ nhé, ăn cơm xong tao sẽ qua nhà mày ôn bài."
Sang Hyeok cũng như Wangho, có kết quả tốt nghiệp phổ thông rồi nhưng kì thi đại học thì còn lâu mới đến nên cũng tìm việc làm để phụ kính tế gia đình.
Nhà họ Lee cũng chuẩn bị bán đi căn nhà ở Seoul rồi trở về quê làm ăn.
Sang Hyeok cũng tốt nghiệp rồi xem như không còn lý do để ở lại đây nữa.Bởi vì cả hai vừa mới tốt nghiệp nên cỉ có thể tìm những công việc bán thời gian, lương cũng không cao lắm nhưng để nuối sống bản thân ở thành phố đắt đỏ này thì cũng coi là ổn.
Wangho xin được việc trong của hàng tiện lợi, bời vì diện mạo cũng ưa nhìn cộng thêm tuổi còn trẻ nên vừa xin đã được nhận vào làm ngay.
Còn Sang Hyeok thì xin được một chân giao hàng, mỗi ngày đều chạy ở ngoài đường nhưng thay vào đó là thu nhập cũng nhỉnh hơn hàng xóm chút đỉnh.Hơn một tháng trôi qua, Wangho cũng cảm thấy quen với cuộc sống một mình này rồi.
Cậu thậm chí không còn nghĩ đến việc chết đi nữa.
Mỗi ngày đều đi làm kiếm tiềm, tối đến có bạn học chung, cuộc sống bây giờ thiết nghĩ cũng rất tốt.
Chỉ cần chủ nợ kia không đến đòi nợ rồi siết nhà thì đúng là không có gì phải than thở cả.Wangho vẫn không thể liên lạc với người nhà, mỗi ngày cậu đều kiên trì gọi vào những số điện thoại quen thuộc nhưng không có hồi đáp.
Cứ như vậy thói quen trước bữa tối gọi cho người nhà dần hình thành không cách nào bỏ.
Sang Hyeok nhiều lần nhìn thấy cậu ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại cũng hiểu chuyện mà không nói năng gì.
Họ đã bắt đầu hiểu nhau hơn, quan hệ bây giờ có thể gọi là bạn thân được rồi, không cảm thấy ngượng."
Có người đến xem nhà tao rồi, chắc cũng không lâu nữa sẽ bán đi."
"Tao tiếc cây ô liu trước cửa nhà mày."
"Sao cơ?
Cây ô liu đó à?
Nó cũng lớn tuổi rồi, hồi tao còn chưa biết đi thì nó đã ở đó."
Wangho bất giác nhìn về phía Sang Hyeok sau đó nở một nụ cười khó hiểu rồi đáp lại."
Thế thì cả tao và mày phải gọi nó là anh."
"Biết đâu nó là chị thì sao?"
"Kệ!
Tao sẽ gọi nó là anh vì hồi còn nhỏ ấy tao hay lén ra đó tè, anh Kyungho khi đó còn bảo tao giống loài chó muốn đi tè là cứ tìm cái cây nghiền mới tè được.
Cậy ô liu nhà mày cũng hấp thụ nước tiểu của tao mà lớn, tao cũng có phần."
Những câu nói vô trí của Wangho càng khiến Sang Hyeok cảm thấy vủi vẻ không thôi.
Công việc hàng ngày của anh có chút vất vả nhưng mà tối đến sau khi kết thúc cộng việc lại có người ngồi cùng mình nói chuyện trên trời dưới đất như vậy thật tốt.
Ít lâu nữa gia đình anh cũng trở về quê xem như anh cũng chẳng khác Wangho là mấy, cũng sẽ phải một mình bon chen ở thành phố này để tìm đường ngoi lên."
Hôm nay tao đi giao đơn hàng cho một vị khách, đến quán nước kia thấy người ta tranh nhau mua loại thức uống mới của cửa tiệm.
Nghe nói là nó rất ngon nhưng mà giá thì có hơi mắc nên nghĩ tới nghĩ lui cũng không mua nữa.
Chờ lãnh lương ra tao sẽ dẫn mày đến đó uống thử, chúng ta sẻ đến đó thưởng thức như những vị thượng đế."
"Mắc lắm à?"
"Ừ mắc lắm nhưng mà cũng không phải không thể mua.
Vài hôm nữa là có lương rồi, tao sẽ mua cho cả nhà uống thử biết đâu khi về quê rồi sẽ không có cơ hội thử mấy thứ này thì sao?
Quê nhà tao có hơi nghèo nàn, cũng cách Seoul khá xa nên nếu có cơ hội thì phải làm ngay chứ."
Wangho không nói gì mà chỉ ngồi ở đó gật đầu tán thành ý kiến này của Sang Hyeok.
Nghĩ lại mới thấy Sang Hyeok lúc trước hay bây giờ cũng không hề đổi khác.
Có chăng là ngày trước không hài lòng nên hễ cứ gặp là muốn kiếm chuyện với nhau.
Bây giờ thì không như trước nữa, mỗi lần gặp nhau thì sẽ bày trò vui vẻ, nếu có đánh thì cũng là đánh vì vui vẻ thôi."
Sao ngày trước tao với mày lại ghét nhau nhỉ?
Cũng không có ai xúi giục tao ghét mày nhưng mà cứ thấy là muốn kiếm chuyện thôi."
"Tao không ghét mày đâu Wangho, lúc trước cũng không ghét."
"Sao cơ?
Mày không ghét tao à?"
Sang Hyeok rất tự tin lắc đầu, anh cũng không giải thích quá dài dòng mà chỉ nói rằng bản thân từ nhỏ đến lớn chưa từng ghét Wangho.
Chỉ có bấy nhiêu mà Wangho tin rồi, mà ở hiện tại cậu cũng không có lý do gì để chối bỏ việc Sang Hyeok không hề ghét mình.
Chuyện của ngày trước thì để quá khứ giữ lấy, hiện tại và sau này cứ sống đúng với lương tâm mình.
Có thể chơi với nhau được bao lâu thì chơi vì thời gian chính là thước đo chuẩn xác nhất của cuộc đời.
Rồi sẽ đến lúc nào đó mỗi người sẽ có cho mình tổ ấm riêng, những lần gặp mặt cũng sẽ không còn quấn quýt như thời niên thiếu nữa."
Hai chúng ta ai sẽ là người kết hôn trước nhỉ?"
Wangho đột nhiên hỏi câu này khiến Sang Hyeok bối rối không thôi.
Anh cũng không biết vì sao mà bản thân lại giật mình khi nghe thấy câu hỏi này thốt ra từ miệng Wangho.
Mà nghĩ lại thì thấy câu hỏi này cũng rất đỗi bình thường, bọn họ sau này ai rồi cũng sẽ tìm được người phù hợp rồi kết hôn.
Chỉ là ở tuổi vừa mới mười tám nghe đến hai chữ kết hôn liền thấy như không thề thích nghi kịp."
Tao có cảm giác tao sẽ kết hôn trước mày đấy Wangho."
"Cũng hợp lý đó, dù sao thì tao cũng phải trả cho hết nợ sau đó làm có dư mới nghĩ đến chuyện hẹn hò."
"Thế còn Lim Boyoung thì sao?
Không phải mày nói là sau khi tốt nghiệp sẽ nghĩ đến chuyện hẹn hò chính thức với chị ta à?
Bùng kèo như vậy có ổn không mày?"
Wangho nghĩ đến Liom Boyoung mà không biết phải nói sao mới phải.
Chính là kiểu cảm xúc chớm nở rồi thì người trong cuộc lại tự tay muốn dập tắt nó đi.
Điều đáng nói là người ban đầu quyết tâm theo đuổi bây giờ lại trờ thành người lạnh nhạt không rõ lý do.
Chính vì điều đó mà Wangho thực sự đã lưỡng lự khi tự mình xác nhận thêm một lần rằng bản thân có thực sự muốn tiếp tục mối quan hệ này với Lim Boyoung hay là không."
Tao cảm thấy, tình cảm của tao chưa đủ lớn để hẹn hò.
Mà chị ấy có lẽ cũng nhìn ra được điều đó nên không còn nhiệt tình như trước nữa."