- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,131
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
《•Fakenut•》●Đồng Thoại●
Chap 20
Chap 20
Kì thi đại học rốt cuộc cũng đến rồi, Sang Hyeok tất bật chuẩn bị thật tốt cho ngày thi duy nhất trong năm.
Bà Lee cũng đã có mặt ở nhà Wangho từ trước mấy ngày kèm theo đó là một Le Sang Hoon tinh tường cái gì nhìn qua cũng thấu vài phần.Mặc dù đây là nhà của Wangho nhưng mà cái không khí một nhà ba người của nhà họ Lee khiến cậu nghĩ mình mới là kẻ ở nhờ.
Mấy ngày này cậu cực kì ngoan ngoãn lại nhiệt tình không khác gì người nhà.
Thậm chí vì muốn bà Lee tin tưởng Sang Hyeok mà hai người phải nhịn hút thuốc, thứ không thể nào thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ."
Giấu kỹ chưa?"
"Rồi!
Mẹ tao sẽ không vô cớ vào phòng riêng của mày lục đồ đâu."
"Nhưng Sang Hoon thì sao?
Tao cảm thấy nó tinh mắt lắm, nó không thấy nhưng mà nó sẽ nhìn ra."
Sang Hyeok liều mạng ghé miệng hôn Wangho một cái đánh chóc sau đó phấn khởi nói nhỏ."
Chuyện lớn thì không sợ mà lại sợ nó phát hiện ra mình hút thuốc, cái đầu óc gì đâu không."
"Đừng có giỡn!
Mẹ mà biết là xa nhau đấy."
"A...nói câu nghe chí mạng quá, hôn một cái nữa cho đỡ sợ đi."
Hai người ở trong phòng riêng của Wangho khóa trái cửa rồi nhưng mà vẫn cứ chột dạ không thôi.
Chỉ là hôn nhau nhưng mà lén lút như mấy kẻ ăn trộm ban ngày, hôn xong còn sợ để lại dấu vết nên cứ giành nhau đứng trước gương soi thật kỹ mới chịu ló mặt ra ngoài."
Không sưng chứ?"
"Không sưng đâu, người ta đâu có làm gì mà sưng."
"Thằng khốn!
Nói chuyện dâm chết, mẹ mà phát hiện được là cũng do mày cả đấy."
Bà Lee thấy Sang Hyeok với Wangho bám dính nhau như vậy thì quả thực có chút không hài lòng.
Xuất phát từ suy nghĩ gia đình là nền tảng giáo dục nhân cách mà bà cũng có một chút ác cảm với nhà họ Han sau biến cố xảy ra.
Hơn nữa chuyện Sang Hyeok một mình sống ở thành phố này vất vả đi kiếm tiền bà biết.
Nhưng càng ngày số tiền anh gửi về càng ít đi, thậm chí chỉ bằng một nửa bình thường.
Mặc dù ông bà cũng không muốn xài đến số tiền con trai gửi về mà muốn dành dụm đó làm vốn sau này cho con trai khởi nghiệp nhưng cũng không tránh khỏi suy nghĩ phần còn lại là đưa cho Wangho tiêu xài.
Quan hệ giữa Sang Hyeok và Wangho lúc trước vốn không tốt, bây giờ lại thân thiết như vậy chắc chẳn là vì Sang Hyeok đã dùng tiền để đổi lấy.Một ngày trước kì thi đại học, sau khi Wangho rời khỏi nhà bà Lee cũng không nhịn được mà hỏi Sang Hyeok."
Con đưa tiền cho Wangho tiều xài đúng không?"
"Không có!
Nó bây giờ kiếm tiền nhiều hơn con mà, nó cần tiền của con làm gì?
Mẹ đừng có suy nghĩ vớ vẩn như vậy nữa, có thể nghĩ thoáng hơn một chút không?"
Bà Lee nghe Sang Hyeok trả lời gay gắt như vậy thì bất đắc dĩ gật đầu xem như đồng ý nhưng trong lòng ắt hẳn là không tin tưởng lời mà anh nói.
Ngặt nỗi ba người họ đang ở nhờ nhà họ Han nên cũng không thể cứ thế mà nói mãi những điều không tốt cho chủ nhà được."
Nó có lấy tiền nhà của con không?"
"Không có!
Con đây là ở miễn phí, Wangho nó là một người tốt đấy mẹ đừng nghĩ xấu cho nó nữa mà."
"Sao tự nhiên nó lại tốt với con như vậy?
Chẳng phải hai đứa lúc trước ghét nhau lắm sao?
Mẹ chỉ là thấy khó hiểu cho nên mới nghĩ nhiều như vậy thôi.
Nếu lúc trước hai đứa mà bình thường không phải động chút là đánh nhau thì ai mà thèm nghĩ chứ."
Sang Hyeok thực sự là hết cách với mẹ của mình, đó là lý do vì sao anh cứ muốn giấu Wangho thật kỹ vì sợ cậu sẽ vô tình nghe thấy những lời này từ gia đình của anh.
Nhưng mà những lời mà bà Lee nói vốn dĩ không có cửa so sánh với một câu của Sang Hoon như thần giáng thế."
Mẹ ơi!
Hai anh ấy đánh nhau thì mới là bình thường, chứ hòa thuận thế này mẹ lo sợ dần đi, hai anh ấy có khi yêu nhau đấy."
"Cái thằng này!
Mày nói cái gì thế hả?
Nói mẹ tưởng thật thì làm sao?"
Sang Hyeok vội vàng chối bỏ nhưng mà dáng vẻ này cũng vẫn rất là điềm tĩnh, không khiến người khác sinh nghi được."
Yêu nhau cái gì?
Hết chuyện rồi hay sao mà làm cái trò đó chứ?
Nếu mà thế thì mẹ không đời nào đổng ý, mẹ sẽ chết cho vừa lòng, mẹ chết rồi thì muốn làm sao thì tùy, mẹ còn sống thì đừng có mơ mà làm loạn."
Không thể nói lý lẽ với mẹ lại càng không thể giận dữ với mẹ vì suy cho cùng mối quan hệ của Sang Hyeok và Wangho hiện tại cũng không được xã hội hoan ngênh chấp thuận.
Cách tốt nhất để không bị áp lực đó là tránh mặt, tốt nhất là tránh mặt cho đến khi Wangho trở về nhà.Thế là Sang Hyeok quyết định sẽ đến cửa hàng của Wangho chờ người.
Ngày mai là ngày thi đại học anh hồi hộp và lo lắng đến mức muốn nằm xuống ngủ cũng không thể chợp mắt nổi.
Bây giờ chỉ có cách đi tìm người khiến bản thân có thể cảm thấy hạnh phúc và an tâm mới được.Thật tình cờ, lần thứ hai Sang Hyeok vo tình nhìn thấy Kim Taemin và Lim Boyoung ở cùng một chỗ.
Anh thực sự nghi ngờ là Kim Taemin rốt cuộc có ra nước ngoài hay không mà cứ có cảm giác cậu ta luôn ở xung quanh bọn họ vậy."
Thằng chó này sao cứ để mình gặp hoài vậy?
Không lẽ nó thực sự hẹn hò với Lim Boyoung à?
Cái bản tính thích cướp giật của người khác đúng là ăn vào máu mẹ nó rồi.
Hừm!"
Nghi ngờ nhưng Sang Hyeok cảm thấy hai con người này không quan trọng, bọn họ có hẹn hò thật cũng không liên quan đến anh.
Cũng có khi anh lại thấy vui vì Lim Boyoung có người mới có khi sẽ buông tha cho Wangho cũng không chừng."
Sao không ở nhà mà mò đến đây?"
"Tại nhớ."
"Thằng chó điên!"
Wangho không để ý đến Sang Hyeok nữa mà tiếp tục làm tiếp việc của mình.
Cậu cũng biết là trước ngày thi cử anh rất áp lực cho nên chắc hẳn là muốn làm cái gì đó cho khuây khỏa một chút.
Dự tính một lát nữa tan làm sẽ mua một vài món ngon về nhà cùng ăn với mọi người.
Cũng lâu lắm rồi trong nhà không có không khí như thế này, có thêm người thì không được tự do nhưng lại ấm cúng.Sang Hyeok ngồi chờ Wangho đến nỗi nằm luôn ra bàn ngủ mất.
Thi thoảng cậu lại viện cớ đi sắp xếp gian hàng mà ngó qua anh một chút.
Nếu không phải là đang ở cửa hàng thì chắc chắn sẽ đến cắn cho mấy cái rồi."
Này!
Cửa hàng nghỉ rồi, định ngủ ở đây đúng không?"
"Ư...đóng cửa rồi sao?
Hôm nay làm có mệt không?"
"Không mệt!
Dậy đi, chúng ta về nhà."
Sang Hyeok lẽo đẽo đi phía sau Wangho như cái đuôi, tình hình này là dứt ra một ngày có khi sẽ không buồn sống thật.
Đi ngoài đường cũng phải dính sát vào mới chịu, không nắm tay được thì mình nhất quyết phải chạm được vào người ta."
Sao mà lì thế?"
"Cái gì?
Có ai làm gì đâu."
"Đi cách xa ra chưa?
Muốn chết hả?"
Sang Hyeok nhìn gương mắt hoảng hốt của Wangho cứ nhìn láo liên xung quanh lại không nhịn được ôm bụng cười.
Trêu chọc bạn trai nhỏ thế này không phải là việc làm đúng nhưng mà nó vui, hậu quả tính sau."
Đêm nay qua ngủ với Sang Hoon đi."
"Này!
Mai người ta thi rồi, không có tàn nhẫn như vậy nha."
"Kệ mẹ chứ, ai quan tâm."
Lúc hai người về đến nhà cũng đã khuya, đồ ăn còn nóng hổi mà vừa hay hai người ở nhà vẫn còn chờ họ mà chưa ngủ."
Dì ăn bữa khuya, Sang Hoon lại đây ăn cái này ngon lắm."
"Khuya rồi còn mua đồ ăn làm gì cho tốn kém, mấy cái này cũng không phải là chưa ăn bao giờ mà."
"Biết là vậy nhưng mà mai Sang Hyeok thi rồi, chúng ta cũng nên có một bữa quây quần khích lệ cho nó phải không dì?"
Sang Hyeok biết là mẹ mình chắc hẳn đang nghĩ Wangho mua chỗ thức ăn này bằng tiền của anh vậy nên không ai hỏi đã nhanh chóng khai."
Hôm nay Wangho đãi cả nhà, mẹ với Sang Hoon phải ăn hết mới được đi ngủ không là nó sẽ dỗi."
"Ai dỗi hả?
Lúc nào cũng thích nói thay."
"Định đánh sao?
Đánh đi!"
"Thằng điên!
Còn không bày đồ ăn ra, ở đó nói nữa."
Bọn họ thân thiết quá đỗi nên bà Lee cũng cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
Mấy ngày ở lại nhà thấy Wangho cũng cực kì hiểu chuyện và lễ phép.
Có lẽ vì cậu và Sang Hyeok cùng tuổi cho nên lời nói mới không cần kiêng dè, muốn đánh là đánh muốn thân là thân nhưng con trai vốn dĩ là phải như thế.
Bữa ăn khuya này không đáng bao nhiêu tiền nhưng nó có sức mạnh kết nối là thật."
Chúc Sang Hyeok ngày mai thi tốt."
"Chúc anh ngày mai thi tốt."
Mọi người chúc xong liền nhìn về phía Wangho vì không thấy cậu chúc Sang Hyeok thi tốt khiến cậu có chút bối rối.
Thực ra cậu muốn để dành lời chúc này để lát nữa mới nói, nói trong phòng riêng sẽ thấy tốt hơn.
Nhưng mà bây giờ nếu không nói câu gì lọt lỗ tai thì lại không ổn lắm."
Thi tốt!"
"Cảm ơn nha!"
Sang Hyeok nhìn thấy mặt Wangho đỏ lên liếc mình một cách chóng vánh thì không nhịn được ở dưới gầm bàn dùng chân khều nhẹ đưa tình.
Cái loại điếc không sợ súng này cứ làm cậu thót tim, ăn cũng không yên.
Cũng may là không phải ngồi chung bàn với mẹ của anh quá lâu cho nên khi trở về thế giới riêng của mình rồi mới thở phào nhẹ nhõm."
Hôn một cái."
"Cút!"
"Sao thế?
Giận cái gì?"
Wangho ra sức chống tay trước ngực Sang Hyeok kịch liệt né tránh anh vì đã làm nên tội trạng lớn.
Cậu vốn dĩ giữ bình tĩnh không giỏi lại nói dối cực kì tệ nên ngồi trước mặt người nhà của anh cậu thực sự rất sợ bị phát hiện.
Ai nói cậu không xem trọng mối quan hệ này, phải xem trọng nó rất nhiều thì mới sợ bị phát hiện."
Tránh ra đi!
Đừng có chọc tao."
"Xin lỗi mà."
"Tao đã rất căng thẳng đó, có thể là thiếu máu lên não chỉ vì mày giỡn dai trước mặt mẹ và Sang Hoon.
Hyeok...tao không giỏi che giấu đâu, có những chuyện tao không chắc là có thể hoàn thành tốt trách nhiệm hay không nữa mà, nên là..."
Sang Hyeok nhanh chóng dùng nụ hôn chặn lại lời nói của Wangho.
Anh biết là cậu lo lắng, để cậu căng thẳng đến mức này cũng là lỗi của anh.
Bây giờ cậu có giận anh cũng không có cách, chỉ là nếu giận quá lâu anh nghĩ mình sẽ không chịu được."
Tha thứ lần này, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Ngủ sớm đi!
Ngày mai phải thức dậy thật sớm để đến điểm thi nữa.
Mai tao đã xin nghỉ làm rồi, ở ngoài chờ."
"Ổn không?
Sẽ phải chờ rất lâu đấy."
Wangho trở mình ôm lấy Sang Hyeok rồi lại tự nhiên rúc vào trong lòng anh khẽ thì thầm."
Người ta chờ cả đời còn được, mình chờ có một ngày thì tính là cái gì đâu.
Ngủ đi!"
"
Sau này tao sẽ không để mày chờ thêm một lần nào nữa, nếu phải chờ thì người đó sẽ là tao."
"Sến!
Tí tuổi đầu đã sến súa như ông già.
Ngộ nhỡ không chờ được thì thế nào?"
Sang Hyeok ôm Wangho thật chặt rồi hôn lên tai cậu thì thầm."
Sẽ không, tao chỉ sợ mày không kiên nhẫn đợi bằng không tao sẽ không nuốt lời."
Ngày thi đại học là một ngày đẹp trời của tháng mười một, trời trong xanh và con người ta cũng mang theo rất nhiều hoài bão đến nơi bắt đầu.
Hôm nay Sang Hyeok có lẽ là người hạnh phúc nhất vì có cả gia đình và người mình thương cùng đến.Tối hôm trước Wangho đã chuẩn bị sẵn cho Sang Hyeok hộp bút may mắn, trong đó có đầy đủ tất cả nhưng loại bút cần dùng trong kì thi.
Chúng đều được cậu tự tay chọn lựa và gửi gắm tình cảm vào đó, không có lời nào là yêu nhưng tất cả hành động đều là yêu.Wangho không tham gia kì thi nhưng mà sốt ruột không khác gì chính mình đang ngồi trong phòng thi.
Cậu và Sang Hyeok đã cùng nhau luyện đề thi mỗi ngày nên cũng coi như là chuẩn bị kiến thức cũng khá vững.
Chỉ là nếu Sang Hyeok có thể đạt kết quả cao thì bản thân cậu cũng sẽ rất tự hào giống như chính mình đạt được.
Những hoài bão mà cậu quyết định sẽ từ bỏ hi vọng Sang Hyeok sẽ thay cậu thực hiện nó."
Khi nào thì Wangho sẽ nhập học thế?"
"Dạ có lẽ là cùng đợt nhập học với Sang Hyeok, tầm tháng ba năm sau."
Bà Lee cùng Wangho ngồi ở một tiệm cà phê gần trường thi của Sang Hyeok nói chuyện phiếm.
Bà không nhắc đến chuyện gia đình cậu mà chủ yếu là vẽ tương lai sau này cho Sang Hyeok.
Dường như bà mẹ nào cũng thế cả, luôn đặt niềm tin vào những đứa con của mình sau này sẽ làm nên chuyện."
Nếu Sang Hyeok thi vào được trường tốt thì sẽ mất vài năm học đại học.
Nếu như lúc đó gia đình có chút điều kiện dì muốn nó học lên cao một chút để sau này ra trường sẽ có địa vị và dễ dàng gây dựng được chỗ đứng.
Sang Hyeok học cũng không quá giỏi nhưng nó là đứa rất kiên trì, dì tin sau này với chí tiến thủ của nó sẽ thành công hơn người.
Sau đó tìm một cô gái tốt đảm đang kết hôn sinh con là đủ.
Nếu may mắn gặp được cô gái sinh ra trong gia đình có địa vị có lẽ sẽ giúp cho Sang Hyeok càng củng cố địa vị của mình trong xã hội."
"Vâng!
Sang Hyeok đúng là một đứa rất có bản lĩnh và có chí tiến thủ rất lớn nên sau này cháu tin là nó sẽ thành công thôi."
Bà Lee nhấp một ngụm trà nóng sau đó lại nhìn ra ngoài trời bằng ánh mắt chất chứa rất nhiều hi vọng mà nói."
Hi vọng Sang Hyeok sau này sẽ gặp được một cô gái tốt.
Đàn ông có sự nghiệp thì cũng phải lập gia đình để có người ở phía sau chăm lo.
Rồi con cái sau này cũng sẽ thừa hưởng đức tính của cha mẹ nhiều nên phải lựa chọn thật kỹ, Wangho thấy dì nói phải không?"
"Vâng!
Đúng là như vậy."
"Cháu thì sao?
Có định hướng gì cho tương lai chưa?"
Bị hỏi bất ngờ như vậy nên Wangho có chút bối rối, cậu không có định hướng gì lớn lao cả, chỉ cần kiếm ra tiền để duy trì cuộc sống của bản thân là được.
Dù sao thì cũng không còn người thân, nếu lỡ sau này Sang Hyeok cũng quên mất hẹn ước và trở thành một người đàn ông thành đạt có gia đình kiểu mẫu như cha mẹ mong muốn thì cậu cũng vẫn một mình thôi.
Chuyện sau này thực sự không thể nào cam đoan được."
Cháu...có lẽ là chỉ làm một người kiếm tiền bình thường thôi.
Có sức khỏe đế kiếm tiền nuôi sống bản thân là được rồi."
"Không nghĩ đến chuyện lập gia đình sao, nói là còn nhỏ chứ chớp mắt một cái là qua mấy năm rồi."
"Cháu vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, chỉ mới mười chín tuổi thực sự không cần nghĩ xa như thế.
Hiện tại chỉ cần có công việc để duy trì việc học ở trường nghề sau đó học xong kiếm được công việc ổn định là được, cháu không có quá nhiều tham vọng."
Bà Lee cũng không còn chủ đề gì có thể nói nữa cho nên lại im lặng thưởng thức ly trà nóng trên bàn.
Thiết nghĩ con nhà người khác thì cũng không cần phải quan tâm quá nhiều, nói chuyện xã giao một chút là được.
Tất cả mọi sự tốt đẹp vẫn nên dành cho con của mình, Sang Hyeok chỉ cần thành đạt hơn người thì coi như là nở mày nở mặt rồi.Ngày thi đại học cũng kết thúc, Sang Hyeok bước ra khỏi trường thi với gương mặt rạng rỡ vô cùng.
Không cần hỏi cũng biết là hôm nay anh thi rất tốt, như vậy cũng coi như là mọi cố gắng đều được đền đáp."
Tốt đúng không?"
"Ừ!
Tốt lắm, nhìn thấy đề thi tương tự như những bài mà hai đứa mình giải trước nên rất tự tin."
"Giỏi lắm!
Muốn thưởng gì không?"
Sang Hyeok lúc này không bỏ qua cơ hội mà vừa khoác vai Wangho đi phía sau lưng mẹ và em trai vừa ghé miệng vào tai cậu thì thầm ra điều kiện."
Ngủ với nhau..."
"Im miệng liền!
Thằng chó điên!"
Xem ra Sang Hyeok vẫn rất chấp niệm với nhu cầu của mình, có vẻ như anh rất gấp gáp muốn trao lần đầu của mình cho Wangho.
Thích đến mức muốn tất cả những thứ đầu tiên của mình phải thuộc về cậu mới vừa lòng."
Không muốn lần đầu tiên của tao sao?
Cho không còn gì?"
"Bớt nói lại thì chết hả?"
"Chúng ta đã bước qua tuổi 19 rồi, không gấp lỡ sau này gặp người khác rồi chạy mất thì sao?"
Tiếc là cảm xúc này không thể hiện được ở chôn đông người nếu không với một ngày vui thế này Sang Hyeok chắc chắn sẽ không để yên như thế.
Anh hẳn là phải khoe khoang khắp nơi rằng bạn trai tôi chính là người dạy tôi học, chính là người cùng tôi giải đề đến thâu đêm."
Cảm ơn nhé bạn đẹp trai."
"Lại bắt đầu rồi đó, sợ người ta không ngửi ra mùi đúng không?"
"Vậy thì để nói lại, cảm ơn nhé bảo bối."
Wangho thực sự là bị những lời tán tỉnh sến sẩm này của Sang Hyeok làm cho xiêu lòng.
Cậu bất lực nhìn anh cứ ngoe nguẩy bên cạnh mình nói lời ong bướm, không thể đánh chỉ có thể cắn môi nhịn cười.Rốt cuộc thì mẹ Sang Hyeok cũng trở về quê cùng Sang Hoon ngay sau ngày thi đại học.
Những ngày ở cùng trải nghiệm cũng không tệ, ít ra là trong suy nghĩ cũng không còn quá để ý đến tính cách của Wangho nữa.Mẹ và em trai về thì sẽ được tự do thoải mái thân mật với nhau nhưng mà chuyện đáng buồn là Sang Hyeok không được ngủ chung phòng với Wangho nữa.
Cậu sợ nếu cứ ngủ chung trong điều kiện thuận lợi thì con chó lớn này sẽ làm liều mà mỗi khi anh liều mạng muốn thân mật nhiều hơn thì cậu dường như cũng không đủ ý chí để phản kháng.
Tránh đi vẫn hơn, thực tế là không sẵn sàng để thuộc về ai đó ngay lúc này.Khoảng thời gian chờ đợi kết quả thi Sang Hyeok cũng đi làm trở lại.
Hai cái con người này dường như không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm ra tiền nào nên hễ rảnh một chút là phải nghĩ cách kiếm tiền.
Cũng phải thôi, xã hội này nếu như không có tiền thì không thể sống.Tuyết rơi rồi.Vậy là năm thứ hai cùng nhau đón tuyết đầu mùa.
Nhớ lại năm trước cũng vào thời điểm tuyết đầu mùa rơi Wangho dường như trải qua rất nhiều chuyện không vui.
Mùa đông năm mười tám tuổi thực sự không muốn nhớ lại chút nào.
Liên tiếp sóng gió, bên cạnh lại không có người mỗi tối ôm ấp sưởi ấm như bây giờ thực sự đã nghĩ là không còn ai cần mình nữa."
Lại sao nữa?"
"Ngủ một mình không ấm."
"Lee Sang Hyeok!
Lại muốn bày trò đúng không?"
Sang Hyeok bị Wangho quát lớn thì bày ra vẻ mặt ấm ức tủi thân như sói lưu manh mắt ướt.
Nhìn là muốn đánh nhưng mà có đánh cũng như mèo, chẳng có chút lực nào.
Không biết có phải do Wangho đã quá nuông chiều sự đòi hỏi của Sang Hyeok hay không mà càng ngày anh lại càng bạo dạn, muốn cái gì là phải lấy cho bằng được mới thôi."
Wangho...ngủ một mình cô đơn lắm."
"Thật là..."
Sang Hyeok không nói nhiều lời cứ thế leo lên giường rúc vào trong chăn chen lấn với Wangho tiện thể đem người ta ôm cứng ngắc không buông.
Mà con chó lớn này chỉ cần ngủ chung giường thì ngay sau đó có thể đòi hỏi ngay được.
Nếu không phải là hôn một chút thì sẽ không yên phận mà sờ soạng đôi chỗ."
Tay!"
"Sờ một chút thôi mà..."
"Lúc nào cũng nói như vậy cả nhưng sau đó thì sao hả?
Tao muốn đi ngủ sớm."
Sang Hyeok ngoan ngoãn ôm Wangho từ phía sau không sờ soạng nữa.
Anh nhe nhàng hôn lên tai rồi lại hôn lên tóc gáy của cậu bày tỏ sự cưng chiều vô hạn.
Wangho cũng cảm thấy hài lòng mà nhắm mắt tìm giấc ngủ ngon trong ngày đông có người sưởi ấm.
Đột nhiên cảm thấy con chó lớn này cũng không phải là khó thuần phục chỉ là nhẹ nhàng một chút nó sẽ nghe lời vô điều kiện.Yên bình được một chút, chó lớn phía sau lại không yên rồi.
Wangho lim dim chuẩn bị vào giấc thì lại rùng mình vì bàn tay ai đó lành lạnh bắt đầu luồn vào trong áo ngủ của cậu làm loạn."
Hyeok...đừng mà..."
"Hmm...muốn...muốn lắm Wangho..."
"Không được đâu mà...đừng sờ nữa...hưm...mm..."
Wangho càng nói đừng thì Sang Hyeok càng như bị điếc mà cố chấp tiếp tục dùng mấy ngón tay linh hoạt của mình lộng hành trong áo ngủ của cậu.
Chẳng mấy chốc mà mấy ngón tay điên đã tìm được đầu vú nhỏ mà không ngừng vân vê nó.
Khỏi phải nói đến sự nhiệt tình nhảy múa của chúng, Wangho càng nói đừng lại càng thấy chân tay như nhũn ra, kháng cự rất yếu ớt."
Hưm...ư...đừng sờ nó nữa."
"Muốn người ta không sờ nữa mà sao lại không phản kháng một chút nào?
Cái đồ khốn này mỗi ngày cứ hôn một cái rồi chạy mất, có biết làm người ta khổ đến thế nào không?"
Wangho lắc đầu, hai bàn tay ra sức giữ lấy bàn tay đang vân vê ngực mình của Sang Hyeok.
Muốn tránh nhưng mà cái cảm giác này thực sự không cưỡng lại được.
Chỉ một từ thôi, sướng!"
Lại còn không thèm trả lời, cứ rên rỉ như vậy là sợ người ta không đủ cuồng nhiệt hả?"
Sang Hyeok lần này lại làm liều tiến thêm một bước.
Anh lật Wangho nằm quay mặt về phía mình sau đó bắt đầu những cái hôn cuồng dã hơn trước.
Mỗi lần hôn thế này bọn họ đúng là sẽ trao đổi nước bọt trong miệng đến nghiện ngập không lối thoát.
Chỉ sợ môi khô lưỡi khô chứ không sợ thiếu cách hôn."
Cởi ra đi được không?
Tao thực sự muốn hôn ở bên dưới."