Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 70



Thì thấy bên dưới đài, một loạt đệ tử ngoại môn trực tiếp vào vòng sau xếp thành một hàng chỉnh tề.

Ngoài trăm mét phía sau là líu díu lại hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn không được vào vòng sau.

Có thể đứng được ở trên đài này là đã được muôn người chú ý, kỳ thực đã trở thành một vinh dự rồi.

Đưa lá thăm rút ra được cho trưởng lão, Lâm Nhất bình tĩnh chờ đợi.

Advertisement

Trưởng lão sau khi nhìn xong thì sắc mặt có chút cổ quái, ngừng lại một lát rồi nói: "Chúc mừng ngươi Lâm Nhất, ngươi đã rút được đệ tử ngoại môn đứng thứ năm, Chu Vân!"

Advertisement

Lời đó vừa được thốt ra thì cả hội trường lập tức nháo nhào lên.

“Không phải chứ, trùng hợp vậy sao?”

“Chậc chậc, vận may của tên Kiếm Nô này thế nào ấy chứ, mới trận đầu tiên của vòng loại mà đã bốc trúng Chu Vân rồi”.

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì trước đây hắn đã bị Chu Vân sỉ nhục một lần ở trong Cơ Quan Đường, hắn còn nói là hai tháng sau sẽ thách đấu với Chu Vân nữa mà!”

“Thế này thì cũng xem như ước gì được nấy rồi. Ha ha ha, để ta xem lần này hắn làm sao mà từ bỏ quyền thi đấu đây, vòng đấu loại đâu được bỏ quyền đâu”.

Không ai ngờ Lâm Nhất lại “khéo tay” như vậy, bốc trúng kẻ thù không đội trời chung là Chu Vân.

Trương Hàn đứng cách Chu Vân không xa, khẽ cười rồi nói: “Chu huynh đệ, không ngờ huynh lại bị tên Kiếm Nô đó bốc trúng, nghe nói huynh và hắn ta có không ít ân oán à?”

“Không sao cả, bất luận trước đây tên Kiếm Nô này có khúc mắc gì với ta thì cũng không thể thay đổi được kết quả hắn sẽ bị ta đánh cho về lại nguyên hình”.

Mặt Chu Vân không biến sắc, hắn ta lạnh lùng nói.

“Hehe, câu nói đó không may mắn đâu, trước đây Mã Khôi bị đánh đến quỳ rạp ra đất, cũng từng nói như thế!”

Trương Hàn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, tiếp tục trêu chọc.

Xùy.

Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.

Mặt Chu Vân tối sầm lại, hắn ta trừng mắt với Trương Hàn.

Đột nhiên, một luồng áp lực cực lớn như núi gầm biển gào ập mạnh về phía Trương Hàn.

Mạnh thật!

E là cái tên này đang ngấp ngưởng ở cấp độ võ đạo tầng tám rồi.

“Ngươi dám so sánh ta với tên phế vật Mã Khôi đó sao? Là ngươi đang cười nhạo ta không đủ mạnh hay là chế nhạo ta cũng sẽ phải quỳ xuống hả?”

Chu Vân lạnh lùng nói.

Trương Hàn cười gượng gạo rồi vội nói: “Không dám, không dám, Chu sư huynh nặng lời rồi!”

“Vậy thì bớt lời lại đi, hừm!”

Chu Vân lạnh lùng hừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm nhận được sát khí của Chu Vân, đến cả Hồ Tử Phong đứng ở trên cùng cũng tò mò quay lại nhìn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 71



Chứng kiến thực lực lớn mạnh của Chu Vân, những người đó nhìn lên Lâm Nhất ở trên đài thi đấu, tất cả đều lắc đầu.

Lâm Nhất cầm kiếm, hắn cũng có hơi ngạc nhiên.

Có điều trạng thái của hắn hiện tại lại khá tốt, chuyện gì đến thì sẽ đến, dốc hết sức mình là được rồi.

Ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chắc được!

Advertisement

Xùy.

Giây phút Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Vân đang đứng phía dưới.

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Advertisement

Vẫn chưa giao đấu mà họ đã đối chọi kịch liệt như thế rồi, điều này khiến các đệ tử có mặt ở đó đều cảm thấy không khí có chút căng thẳng.

“Tiểu Kiếm Nô!”

Lửa giận trỗi lên trong lòng Chu Vân, tên Kiếm Nô này thật ngông cuồng, không ngờ lại dám khiêu khích mình ngay tại đây.

Vốn dĩ hắn ta chỉ xem lời khiêu khích vào hai tháng trước như một trò đùa thôi.

Nếu như hôm đó không có Tô Hàm Nguyệt thì hắn ta đã nhẹ nhàng phế bỏ Lâm Nhất rồi.

Không ngờ hai tháng sau, đối phương lại bốc trúng mình trong vòng đấu loại trước mặt cả tông môn.

Trước mặt mấy ngàn người trong tông môn, bị Lâm Nhất đứng ở trên nhìn xuống, hắn ta càng thấy khó chịu hơn.

“Được rồi, ngươi xuống đi!”

Trưởng lão tông môn đứng bên cạnh nhìn thấy hai người họ âm thầm lăm le nhau, không ai chịu thua ai thì biết tình hình không ổn, vội vã lên tiếng cắt ngang cuộc đụng độ khí thế này.

Lâm Nhất thầm hiểu, e rằng trận chiến này không cách nào nhường nhịn rồi.

Nếu như hắn thua, kết cục có lẽ không chỉ đơn giản là bị loại không thôi.

Sau khi tất cả thăm đều được rút hết thì trưởng lão tông môn lên tiếng nói: “Được rồi, kết thúc bốc thăm! Trong vòng thi đấu theo nhóm hôm nay, mọi người đã chiến đấu cả một ngày, mệt mỏi lắm rồi, thậm chí có người còn bị thương không nhẹ, khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn được nên tông môn quyết định mười lăm ngày sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại. Hi vọng mọi người nuôi dưỡng tinh thần, đến tham gia thi đấu trong trạng thái tốt nhất để không phải nuối tiếc!”

Mười lăm ngày?

Lâm Nhất hơi ngây ra, vốn dĩ chỉ nên nghỉ ngơi năm ngày mới đúng, lần này có chút ngoài ý muốn.

Không biết ai đã bị thương nặng mà lại được thêm mười ngày nữa.

Nếu vậy thì ngược lại sẽ cho hắn có thêm ít cơ hội.

Sau khi trở về nhà gỗ, Lâm Nhất bắt đầu suy nghĩ sách lược đối phó với kẻ địch.

Trong vòng đấu nhóm, Chu Vân không hề để lộ thân thủ nên không biết được hắn ta giỏi tới đâu.

Chỉ có thể đoán được tu vi của hắn ta đang ngấp ngưỡng võ đạo tầng tám.

Với cảnh giới mới vào võ đạo tầng sáu của mình, đối phó với võ đạo tầng bảy đã khiến hắn vã lắm rồi.

Giờ gặp phải Chu Vân xấp xỉ võ đạo tầng tám thì chỉ e là áp lực sẽ còn lớn hơn.

Sự cách biệt cảnh giới tạo ra áp lực về khí thế, chênh lệch về cấp độ xa như khoảng cách với trời, khi khí thế bị đè bẹp thì hắn có thể sẽ không làm được đối thủ.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 72



Võ kỹ tiên thiên, Long Hổ Quyền!

Đã có hai chữ tiên thiên thì chắc chắn là võ kỹ chỉ có thể tu luyện sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.

Lâm Nhất không biết nhiều về cảnh giới Tiên Thiên.

Advertisement

Nếu không phải trước đây đọc nhiều sách cổ về Tiên Thiên thì có lẽ hắn càng ít biết về cảnh giới Tiên Thiên hơn.

Sức mạnh cảnh giới Tiên Thiên thì không cần nói nữa.

Advertisement

Nghe nói trong cả Thanh Vân Môn chỉ có một mình môn chủ là đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thật hay không thì chẳng ai chứng minh được.

Với hiểu biết hiện giờ của Lâm Nhất thì rất khó để tưởng tượng rốt cuộc võ giả cấp bậc Tiên Thiên mạnh như thế nào như trong miêu tả.

Nhìn cuốn sách cũ trong tay, Lâm Nhất thầm cảm thấy vô cùng kính cẩn.

“Cứ đọc trước đã”.

Để thắng được Chu Vân, dù có mạo hiểm hắn cũng phải thử.

“Chiêu thức thứ nhất của Long Hổ Quyền là Long Hổ Sinh Uy. Rồng là thần thú thượng cổ, có thể lên trời xuống biển, ngao du khắp nơi, có thể tranh đấu với Chu Tước, lặn xuống vực sâu, là vua trong biển. Ngày xưa thần thú Bạch Hổ là vua của hàng trăm thần thú ở lục địa, giang sơn cả hàng chục ngàn dặm không ai dám đấu với nó. Gió từ rồng, mây từ hổ, gió mây kết hợp, Long Hổ Sinh Uy…”

Chỉ là chiêu thức đầu tiên, Lâm Nhất đã hơi chấn động, vô cùng mừng rỡ.

Người sáng tạo ra Long Hổ Quyền này đúng là nhân tài làm kinh thiên địa, có khí phách nắm giữ cả thiên hạ.

Khi ở trên trời và dưới nước rồng đều có quyền uy của vua, chỉ hơi kém khi ở trên đất liền. Nhưng nếu kết hợp với hổ thì không có một khuyết điểm nào.

Trên trời dưới biển không ai dám tranh giành giang sơn.

Long Hổ Sinh Uy là sự kết hợp rồng và hổ, hoàn toàn có thể uy h**p được vạn vật về uy lực lẫn khí thế.

“Hay cho một Long Hổ Sinh Uy!”

Lâm Nhất lộ ra vẻ phấn khích, nếu có thể nắm được Long Hổ Sinh Uy dù chỉ một chút thì còn sợ gì sức mạnh võ đạo tầng tám của Chu Vân đó nữa chứ?

Hắn nghĩ mình có thể giành chiến thắng, thậm chí là trong tổ nhỏ.

Hắn muốn liên tục giành chiến thắng, chèn ép đối phương đến mức bị động, chưa đánh là đã thất bại thảm hại.

“Chiêu thức thứ hai là Long Hành Hổ Bộ, là thân pháp dùng tư thế Long Hổ, tổng cộng có chín bộ, mỗi bộ đều chứa uy thế của rồng và hổ. Sau khi đi xong chín bộ thì có thể tạo ra dị tượng khí thế mạnh mẽ, nuốt gọn sơn hà. Thức thứ ba…”

Lâm Nhất tiếp tục đọc phần sau, Long Hổ Quyền không hoàn chỉnh cả quyền, chỉ riêng thức thứ nhất là đã không có pháp môn tu luyện đầy đủ.

Nhưng ai ngờ mấy chiêu thức phía sau lại ít được ghi chép hơn cả chiêu thức đầu tiên, có thức còn bị lược bỏ.

Sau khi đọc lướt qua, Lâm Nhất cũng hiểu được chút ít.

Long Hổ Quyền là quyền pháp nhưng bên trong còn bao gồm bộ pháp, công pháp, uy nghiêm, dị tượng, mênh mông vô cùng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 73



Thảo nào đường chủ lại cảnh cáo hắn đừng tu luyện mù quáng, chỉ có tác dụng mở mang kiến thức, lĩnh ngộ võ thuật.

Bất kỳ một chiêu thức nào trong đó cũng vô cùng quan trọng, liên quan đến nhau bao gồm đối ứng công pháp, bộ pháp và tâm pháp.

“Nhưng ta lại chỉ có thể thử nghiệm Long Hổ Sinh Uy này một lần, ta có bức tranh Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi, hơn nữa nuốt thêm nội đan Hoa Ban Hổ, càng tu luyện Mãnh Hổ Quyền đạt đến đỉnh cao, có thể nói là đã khá hài lòng với hổ uy. Chỉ có muốn bổ sung hoàn chỉnh long uy…”

Advertisement

Lâm Nhất bình tĩnh phân tích, hắn có điều kiện tốt mà không tu luyện Long Hổ Sinh Uy này thì đáng tiếc quá.

“Ta nhớ ở đại điện tông môn có một bức tượng Chúc Long vô cùng uy nghiêm, sao ta không đến quan sát thử nhỉ”.

Advertisement

Quan sát bức tượng, hắn chắc chắn không thể nào so được với vật thật.

Nhưng hắn không cần phải hoàn toàn nắm giữ được Long Hổ Sinh Uy. Lâm Nhất nghĩ chỉ cần tu luyện được một chút thôi là đủ rồi.

Nghĩ là làm, Lâm Nhất ra khỏi căn phòng gỗ chạy đến đại điện tông môn.

Sau một hồi lâu, hắn đứng nhìn bức tượng Chúc Long đứng sừng sững, cao đồ sộ đó.

Rất nhiều người đi qua đi lại trước đại điện tông môn, ngoài những người quét tước dọn dẹp thì không ai dừng chân lại đây.

Lâm Nhất nhìn kỹ thì thấy bức tượng Chúc Long cao hàng trăm mét này quả thật có uy nghiêm vạn phần.

Chỉ nhìn lướt qua thôi mà đã có thể cảm nhận được không ít áp lực.

Rồng là thần vật hệt như một vị thần, người bình thường không thể nhìn lâu vào nó.

Thế giới này thật sự có rồng tồn tại, Lâm Nhất đốt ba cây nhang tỏ ý thành kính ở tế đàn trước bức tượng.

“Đắc tội rồi”.

Hai tay chắp lại lạy một cái, sau đó Lâm Nhất lặng lẽ lui ra ngoài cách khu vực mà long uy tỏa ra mạnh nhất đó khoảng trăm mét.

Nhìn trực diện vào Chúc Long đó, thế nhưng không lâu sau, hắn đã cảm nhận được áp lực như núi đè.

Ban đầu tông môn ra đời thì đã có bức tượng điêu khắc Chúc Long rồi, hàng trăm năm qua đã được vô số đệ tử quỳ lạy.

Đã có không ít uy lực, mặc dù là tượng điêu khắc nhưng cũng không phải là thứ mà người phàm có thể dễ dàng chống lại.

Mãnh Hổ Quyền trong người Lâm Nhất bỗng lưu chuyển, trong đầu mô phỏng ra thần vận Mãnh Hổ trong bức tranh bí ẩn, không chịu từ bỏ.

Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn kết hợp với thần vận mãnh hổ trong bức tranh thần bí.

Nhất thời uy nghiêm của hổ trên người Lâm Nhất đạt đến trạng thái mạnh mẽ chưa từng có dưới sự bức bí của bức tượng Chúc Long.

Phù!

Đột nhiên, gió lớn nổi lên, trước đại điện tông môn, khói bụi cuồn cuộn, lá rơi xào xạc.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 74



“Chuyện quỷ quái gì thế? Gió ở đâu ra mà to thế?”

Tạp dịch quét sân cầm chổi trong tay, nheo mắt lại, khi nhìn thấy mặt đất mới vừa được quét dọn xong trở nên ngổn ngang thì lẩm bẩm phàn nàn.

Bầu trời trên đầu Lâm Nhất cuồn cuộn mây trắng, tầng tầng lớp lớp, từ bốn phương kéo về.

Gió từ rồng, mây từ hổ!

Advertisement

Lâm Nhất thầm vui trong lòng, lập tức nhớ đến tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cảnh tượng trước mắt gần như giống hệt với những gì được ghi trong sách.

Có điều, trong sách ghi là Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời, quy mô lớn hơn nhiều thế này.

Advertisement

Trước sự bất thường đó, Lâm Nhất tư duy rất nhanh.

Tâm pháp thức thứ nhất của Mãnh Hổ Quyền không ngừng hiện lên rõ ràng hơn trong đầu hắn, rất nhiều điểm thắc mắc bỗng dưng được khai thông.

Nhưng trong tình hình gió mây quần tụ, Long Hổ Sinh Uy thế này, thực thể bí mật tồn tại trong cơ thể Lâm Nhất mà bản thân hắn không hề biết lại hừ lên một tiếng lạnh lùng đầy bất mãn.

Rắc rắc!

Bức tượng Chúc Long trước mặt bỗng dưng nứt ra và rơi xuống từng lớp, sau đó ngã xuống một cái ầm.

Ngay lập tức, mây tan, gió ngừng thổi.

Chỉ có âm thanh đổ sập của bức tượng Chúc Long là chấn động như muốn xé rách màng nhĩ.

Các đệ tử qua lại chỗ đó đều kinh ngạc, dừng bước lại.

Bức tượng Chúc Long lúc nãy vẫn còn vô cùng uy nghiêm, giờ lại biến thành một đống đá vụn, như chưa từng tồn tại.

“Thôi tiêu rồi!”

Lâm Nhất thầm giật mình, bức tượng Chúc Long này đã tồn tại từ khi lập phái.

Bây giờ sụp đổ thế này, nếu như bị điều tra ra thì hắn sẽ gặp rắc rối to.

Soạt, soạt, soạt!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa đại điện tông môn mở ra, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm dắt theo một đám trưởng lão tông môn bước tới.

Lúc nhìn thấy bức tượng Chúc Long bị đổ sập thì sắc mặt ai nấy cũng thay đổi.

“Sao lại như thế?”

“Bức tượng Chúc Long đã đứng sừng sững từ khi lập phái cho đến nay, giờ lại tự dưng đổ sập thế!”

“Điềm chẳng lành!”

“Nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc chuyện là thế nào!”

Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, chuẩn bị lén lút rời khỏi.

“Ngươi là Lâm Nhất sao?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 75



Lâm Nhất hơi lo lắng tiến về trước rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Thưa thiếu môn chủ, là ta!”

“Ta thấy hình như ngươi không phải vừa mới đến, có nhìn thấy động tĩnh gì không? Có biết vì sao bức tượng Chúc Long lại bị sụp vỡ thế này không?”

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm nhìn sang Lâm Nhất rồi lên tiếng hỏi.

Advertisement

“Không rõ, sau khi ta dâng hương và vái lạy xong, chưa đi được bao xa thì nó đã đột nhiên sập rồi. Ta cũng giật cả mình, hoàn toàn không biết chuyện là thế nào!”

Lâm Nhất cố hết sức giữ bình tĩnh, “thành thật” trả lời.

Advertisement

Bạch Vũ Phàm gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, đừng nói bậy bạ đấy! Hãy chuẩn bị tốt cho vòng thứ hai của cuộc sát hạch giữa năm đi. Ngươi cũng chưa chắc là không có chút cơ hội nào! Còn có các ngươi nữa, cũng lui xuống hết đi, không được phép tung tin đồn đại bậy bạ về chuyện của bức tượng Chúc Long!”

“Vâng, thiếu môn chủ!”

Xem ra Bạch Vũ Phàm này có ấn tượng khá sâu với hắn trong cuộc thi sát hạch giữa năm thôi.

Mà không hề nghĩ hắn liên quan tới chuyện bức tượng Chúc Long bị sập.

“Trước đó ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có mây gió tụ về, như là có cao thủ Tiên Thiên đi qua. Có khi nào là vì khí thế của cao thủ Tiên Thiên đã có xung đột với long uy của bức tượng nên mới dẫn đến bức tượng Chúc Long bị đổ nát không?”

“Rất có khả năng, chỉ là chúng ta không biết là bị cao nhân nào tự dưng lại ghé qua Thanh Vân Môn!”

Lúc sắp rời khỏi đó, Lâm Nhất nghe một số trưởng lão thảo luận, trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Theo bọn họ, một nhân vật nhỏ như hắn vốn không thể nào liên quan đến việc bức tượng Chúc Long bị đổ sập.

Thật sự không liên quan đến ta đâu!

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại những mảnh vỡ của bức tượng Chúc Long, đôi mắt rồng giận dữ của trước đó lúc này đã nát thành bột.

Không nghĩ nữa, có liên quan đến mình hay không thì cũng không quan trọng.

Quan trọng là từ gió và mây trước đó, hắn đã thành công lĩnh hội được điều kỳ diệu của Long Hổ Sinh Uy.

Trước khi về đến nhà gỗ, Lâm Nhất đã không thể chờ đợi được mà phải sử dụng thử.

Hắn đã ghi nhớ rất kĩ uy lực của Chúc Long mà mình đã quan sát được trước đó, không ngừng ngâm cứu, bổ sung cho tâm pháp Long Hổ Sinh Uy.

Sau khi hắn có được đáp án trong lòng thì nhắm mắt suy nghĩ trước căn nhà gỗ.

Mặt trời mọc rồi lặn, mây cuộn rồi mây tan.

Lâm Nhất đứng vất vả suy nghĩ hết hai ngày ròng, đến khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu lên mặt hắn.

Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt như sáng rực lên.

Sau khi bổ sung tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cùng với sự dịch chuyển của nội lực bên trong cơ thể thì hình ảnh của Chúc Long và Thần Hổ cũng đồng thời xuất hiện trong đầu hắn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 76



Hắn nhấc chân, sải bước.

Chỉ trong tích tắc, gió mây lại nổi lên, Long Hổ Sinh Uy.

Chỉ trong một giây.

Advertisement

Những cây lớn ở cách cửa ngoài một trăm mét đột nhiên nổ tung, văng ra. Cây cỏ trên mặt đất cũng gãy rạp hết, sạch không còn một thứ gì, không thấy đến một chiếc lá rơi.

Advertisement

“Thành công rồi!”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt Lâm Nhất cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tuy rằng so với Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời trên bí tịch thì uy thế của chiêu Long Hổ Sinh Uy này không đáng kể, nhưng đối với Lâm Nhất thì như vậy cũng đã đủ rồi.

Có chiêu này trong tay, dù có đối mặt với võ giả cấp tám thì Lâm Nhất cũng tràn ngập lòng tin rằng khí thế của mình sẽ không thua kém đối phương.

Trong lòng Lâm Nhất lúc này kích động đến mức không nói nên lời.

Không ngờ hắn đã luyện thành công công pháp được ghi lại trong cuốn võ kỹ tiên thiên bị thiếu này, hơn nữa còn chỉ mất đúng hai ngày.

Nếu như tin này được truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào.

Tất nhiên, có thể thuận lợi như thế, ngoài lĩnh ngộ nhanh nhạy ra thì còn nhớ có nguyên nhân khác quan trọng hơn.

Thứ nhất là, Mãnh Hổ Quyền của hắn ở cấp bậc đỉnh phong viên mãn, còn sở hữu cả bức tranh thần bí, có thể nói cả tông môn, không một ai có thể địch lại hắn trên phương diện vận dụng hổ uy này.

Thứ hai chính là, ở trước bức tượng tại đại điện Chúc Long, không ngờ hắn lại dẫn động thành công mây gió tụ hội, qua đó giúp bản thân chắt lọc được tất cả tinh túy bên trong, thực sự lĩnh hội được ý cảnh bên trong.

Còn một nguyên nhân khác, suy cho cùng, chiêu thức Long Hổ Sinh Uy này không phải sát chiêu hoàn chỉnh, tuy rằng điểm thiếu sót cũng không nhiều.

Nếu không hội tụ đủ những điều kiện trên thì Lâm Nhất chẳng thể nào luyện thành thuận lợi như thế.

“Chỉ mới có uy nghiêm thôi mà đã đáng sợ tới mức đó, không biết nếu thực sự thi triển Long Hổ Quyền thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào!”

Nhìn về phía cái cây to bị Long Hổ Sinh Uy đánh gãy và mặt đất đã được nước mưa cọ rửa, Lâm Nhất không khỏi thốt lên câu kinh ngạc.

Đối với hắn, Long Hổ Quyền chính là thứ vô cùng hoàn hảo.

Thật tiếc vì cuốn công pháp này chỉ là bản thiếu, có thể học được chiêu Long Hổ Sinh Uy này đã là điều không dễ dàng.

Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều dày công luyện tập Long Hổ Sinh Uy. Hắn nghĩ rằng mình phải cố sao cho đạt tới cấp bậc tiểu thành trong vòng mười lăm ngày, ít nhất sẽ có thể thuận lợi thi triển được công pháp trong tình thế bất lợi.

Khó khăn lắm mới có thêm một chiêu át chủ bài giúp hắn tăng thêm tự tin trong trận chiến với Chu Vân.

Tất nhiên hắn phải nắm chắc nó rồi!

“Lâm sư huynh, huynh có thư này!”

Thoắt cái đã năm ngày trôi qua, Lâm Nhất vẫn luôn dậy sớm lại đột nhiên nhận được một bức thư.

“Là thư của ai vậy?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 77



“Người đưa thư không nói gì cả. Sư huynh, đệ cáo từ trước nhé!”

Người kia mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi.

Quái lạ, lẽ nào “mình” vẫn còn người quen ở Thiên Thủy quốc này sao? Nguyên chủ vốn là cô nhi mà, hình như đâu có người thân nào thì phải?

Advertisement

Sau khi Lâm Nhất mở lá thư ra, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn cũng liền được hóa giải.

Hội đấu giá!

Bức thư trên tay hắn là do Đồng Hổ - ông chủ của Vạn Bảo Các trong thành Bạch Thủy gửi tới.

Advertisement

Mười đoạn Huyết Diễm Cốt mà hồi trước hắn gửi nhờ ở chỗ Đồng Hổ đã được đưa đến buổi đấu giá mà hội đấu giá sẽ khai mạc trong mấy hôm tới.

“Suýt nữa quên mất chuyện này!”

Lâm Nhất vừa gấp bức thư lại vừa ngẫm nghĩ, nếu dùng Huyết Diễm Cốt để chế tạo thành huyền khí Huyết Diễm Giáp thì giá trị của nó không hề nhỏ chút nào.

Hắn ôm hi vọng rất lớn đối với chuyện này.

“Chắc chắn phải tới đó một chuyến!”

Sau khi thu dọn đồ đạc, hắn liền rời khỏi tông môn.

Lúc này, Lâm Nhất đã sở hữu Đại Nhạn Quyết rồi nên không thuê ngựa của tông môn nữa, mà cứ thế sử dụng công pháp đó để lên đường.

Ban ngày đi đường và luyện tập công pháp, ban đêm thì lại tĩnh tâm tu luyện.

Dù đã ra khỏi tông môn, thế nhưng Lâm Nhất vẫn không hề để bản thân thảnh thơi, lúc nào cũng nhớ rõ là bản thân cần phải tu luyện.

Chỉ vài ngày nữa là Thuần Dương Công tầng thứ ba có thể đột phá lên tầng thứ tư.

Thuần Dương Công có tổng cộng năm tầng, loại công pháp này được cho là ngưng tụ nội lực mạnh mẽ, muốn luyện được nó vô cùng khó khăn.

Nhưng vì không tiếc sử dụng Hóa Huyết đan cùng linh thạch hạ phẩm nên sự tiến bộ của hắn cũng phát triển vượt bậc, chắc hẳn có thể đột phá được chỉ trong vòng nửa tháng.

Nếu như Huyết Diễm Cốt có thể bán được với một cái giá không tồi, với tình hình tiêu hao khá nhiều linh thạch hạ phẩm như bây giờ, biết đâu Thuần Dương Công lại có thể đột phá lên tới tầng thứ năm, đạt tới cảnh giới viên mãn.

Trừ điều này ra, ngày nào hắn cũng đều quan sát bức tranh thần bí, rồi ngưng tụ thần vận Mãnh Hổ.

Sau bốn ngày đi đường, cuối cùng Lâm Nhất đã thấp thoáng nhìn thấy được bóng dáng thành Bạch Thủy ở phía xa.

“Chắc hẳn sáng mai có thể vào thành được rồi!”

Thấy sắc trời dần tối xuống, Lâm Nhất quyết định chọn một nơi khá tĩnh lặng để nghỉ ngơi một đêm.

Sau khi sử dụng Thuần Dương Công để khôi phục lại thể lực đã tiêu hao ban ngày, Lâm Nhất lại lôi bức tranh thần bí kia ra.

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi!

Mỗi lần trông thấy từng chữ được khắc trên bức tranh này, Lâm Nhất đều khẽ sững người, trầm ngâm hồi lâu.

Rốt cuộc “mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi” mang ý nghĩa ra sao, thật ra hiện giờ hắn cũng chưa hiểu thấu được mấy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 78



Bức tranh được mở ra từ từ.

Uỳnh!

Tiếng gió gào rít bên tai, con mãnh hổ trong bức tranh vẫn không ngừng gầm thét giống những lần trước, dường như muốn lao thẳng vào sâu tâm hồn con người

Advertisement

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Thêm một giây nhìn vào bức tranh là có thêm một luồng lực xung kích lao thẳng vào tim, vô cùng khó chịu.

Advertisement

Nhưng Lâm Nhất của hiện giờ đã cảm thấy mọi thứ nhẹ hơn hẳn trước kia.

Còn nhớ lần đầu tiên mở tranh, hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị cuộn tranh này dọa đến mức run lẩy bẩy.

Giờ phút này, Mãnh Hổ Quyền lặng lẽ vận chuyển, hắn nhìn vào con mãnh hổ đang đánh ra từng chiêu mà không hề rời mắt.

Rồi đắm chìm trong đó, quên đi tất thảy.

Viu!

Chẳng biết từ bao giờ mà một ánh kiếm nhanh chóng lao vụt ra từ trong bức vẽ, nổ tung ngay trước mắt Lâm Nhất, ánh sáng phát ra từ đó chiếu rọi tất thảy bóng đêm trong đôi mắt hắn.

“Ánh kiếm ư?!”

Trong lòng Lâm Nhất khẽ giật nảy, suýt chút nữa đã kích động đến mức làm rơi bức tranh.

Không ngờ lại thật sự nhìn thấy được cả ánh kiếm!

Trước kia hắn từng nhìn thấy một ánh kiếm thoáng lóe lên trong bức tranh này, nhưng sau đó bất kể làm cách nào cũng không thể thấy được nữa.

Hắn còn tưởng bản thân đã xuất hiện ảo giác, nhưng hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy ánh kiếm, nó khiến hắn kích động đến mức không thốt nên lời.

Lâm Nhất ổn định hơi thở, kìm nén cảm xúc đang dao động, cảm nhận áp lực vô cùng lớn mà ánh kiếm kia mang tới.

Cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lòng.

Hắn muốn nhìn thấy, hắn nhất định phải thấy rõ ràng, rốt cuộc ánh kiếm kia từ đâu tới.

Ánh kiếm trước mắt dần tiêu tán từng chút một, tầm mắt của hắn cũng từ từ tập trung vào những gì được vẽ trong bức tranh.

Trong giây phút ánh kiếm đó biến mất hoàn toàn, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, không ngờ nét vẽ của bức tranh đã khác đi, trong tranh đã xuất hiện thêm hình ảnh mà trước đó không hề có.

Có thêm một người nữa.

Người kia mặc trường bào màu xanh, đang đứng nghiêng người, tay trái cầm kiếm chỉ thẳng về phía bầu trời xa xăm, còn tay phải đang duỗi về phía trước, trong lòng bàn tay có một đóa hoa tường vi nở rộ.

Thần thái của người đó vô cùng ung dung, bộc lộ rõ tình thơ ý họa, không hề chịu chút trói buộc nào.

Cũng bởi có nhiều hơn trước một người, nên ý cảnh trong tranh đã có sự biến đổi vô cùng lớn.

Con mãnh hổ trong tranh vẫn hừng hực khí thế ngút trời, như muốn xông thẳng vào tâm hồn con người. Thế nhưng mục tiêu của nó đã thay đổi – không còn là Lâm Nhất bên ngoài bức tranh nữa, mà nay đã trở thành đóa tường vi trên tay cái người được vẽ trong tranh.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 79



Trong đầu Lâm Nhất lúc này thậm chí còn có thể hình dung ra được cảnh tượng con mãnh hổ với khí thế ngút trời ấy đang khẽ khàng nhắm mắt, chậm rãi hít hà hương thơm của đóa hoa tường vi.

Con mãnh hổ trong tranh rất to, chiếm đến hơn một nửa diện tích trang giấy, còn người kia chỉ là một điểm nho nhỏ ở chính giữa.

Nhưng đâu là chính, đâu là phụ thì lại có thể thấy được trong chớp mắt.

Advertisement

Trong lúc Lâm Nhất vẫn đang sửng sốt thì bên tai hắn bỗng vang lên một âm thanh, người được vẽ trong bức tranh bắt đầu chuyển động.

“Hoa mọc từ chốn nào?”

Advertisement

Chỉ thấy đóa hoa tường vi trong tay người đó dần bay lên, còn bàn tay phải của người đó thì cầm một thanh kiếm, bắt đầu “múa” trong không trung.

Hoa rơi xuống chạm mũi kiếm, phát ra ánh sáng chói mắt. Giờ phút này, từ trên người cái người vẫn luôn thong dong chẳng khác nào mặt nước tĩnh lặng kia bỗng bộc phát ra kiếm thế vô tận, mạnh mẽ gấp trăm gấp nghìn lần uy thế của con mãnh hổ trước đó.

Người kia còn lóa mắt hơn cả chòm sao, dường như xung quanh người đó có ngàn vạn tia sáng có thể “đọ sức” cùng ánh trăng. Thoạt nhìn có vẻ chỉ cần người kia hạ xuống chiêu kiếm tiếp theo thì vạn dặm núi non này cũng sẽ phải chấn động dưới mũi kiếm của người đó.

Kiếm chiêu của người kia quá nhanh Lâm Nhất không thể nhìn rõ được, thậm chí cũng chẳng thể nghe thấy rõ ràng những lời người đó thốt ra.

Đợi đến lúc người kia thu kiếm về, mưa hoa cứ thế bay lả tả, muôn hồng nghìn tía cùng ganh đua khoe sắc.

Bất thình lình, người đó ngoái lại nở một nụ cười. Nụ cười ấy khiến trăm nghìn đóa hoa cũng bị lu mờ.

Tiếp theo, người đó lại đánh ra một chiêu kiếm nữa, rồi nhảy lên không trung.

Mưa hoa phủ khắp bầu trời, hợp với chiêu kiếm này của người trong tranh, hóa thành một con mãnh hổ, như muốn lao ra khỏi bức tranh.

Bộp!

Lâm Nhất sững sờ, bức tranh rơi thẳng xuống mặt đất, dường như hắn vừa bừng tỉnh hiểu ra gì đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rợp ánh sao bên trên đỉnh đầu.

Sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi nơi đều đen kịt một màu, làm gì có trăm hoa, làm gì có người nào đang múa kiếm cơ chứ!

Lâm Nhất chấn động đến mức không thốt thành lời, dường như còn pha thêm chút hoang mang lo sợ.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết mình đang ở nơi nào.

Trong đầu toàn là hình bóng múa kiếm của người vừa nãy và phong thái không gì địch nổi của đối phương.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Nhất mới bừng tỉnh, cúi đầu nhặt bức tranh kia lên.

Một lần nữa quan sát lại bức tranh, vẫn là con mãnh hổ trước đó, chỉ là phía trước con mãnh hổ ấy quả thật có thêm một người nữa. Một tay người ấy nâng đóa hoa nở nộ, một tay cầm kiếm. Còn con hổ khí thế ngút trời kia đang khẽ khàng ngửi hương hoa, cảnh tượng này quả thật tạo nên sự tương phản vô cùng lớn.

Hóa ra từ trước đến giờ người kia vẫn ở nơi đó, không phải hình ảnh trong bức tranh thay đổi, chẳng qua khí thế của con mãnh hổ đã che mờ ánh mắt Lâm Nhất mà thôi.

Khiến hắn không nhìn thấy kiếm, không nhìn thấy hoa đâu, chỉ thấy mỗi con mãnh hổ đang muốn ăn thịt người.

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi… Có vẻ lúc này Lâm Nhất đã hiểu được phần nào ý nghĩa của câu nói này, đồng thời nhận về ích lợi không hề nhỏ.
 
Back
Top Bottom