Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 60



Mã Khôi không nói câu nào, cứ thế mặt lạnh đi tới, bắt đầu tỉ mỉ lục soát khắp người Lâm Nhất một lượt.

Nhóm người tập trung lại bên dưới khán đài đều nín thở, đổ dồn ánh mắt về một phía.

Cánh tay, không có gì!

Trước ngực, chẳng có gì!

Sau lưng, không có gì!

Phần chân, cũng không có gì nốt!

Không có bất cứ một thứ gì cả…

Sắc mặt Mã Khôi trở nên âm thầm, hắn ta lạnh lùng cất tiếng: “Cởi ra!”

Lâm Nhất lập tức cởi áo bào của tông môn ra theo đúng những lời Mã Khôi nói.

Nhưng vẫn không có bất cứ thứ gì cả. Mã Khôi lật từng món phụ kiện trên quần áo ra một để kiểm tra, ngay cả dây kẽm cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến ám khí nọ kia.

Ánh sáng mặt trời chiếu đến trên thân thể rắn chắc của Lâm Nhất, xương chân và cơ bắp đã từng trải qua việc rèn luyện khí huyết của hắn vô cùng rắn chắc, chỉ là trên làn da có tương đối nhiều vết sẹo do đủ loại vết thương cả cũ lẫn mới để lại.

“Đáng ghét, tên Kiếm Nô nhà người, đội khăn trùm đầu làm cái quái gì!”

Vì không tìm được gì cả nên trong lòng Mã Khôi bừng bừng lửa giận, giơ một tay giật chiếc khăn trùm đầu của Lâm Nhất xuống.

Tất nhiên, chỉ một miếng vải thì giấu thứ gì được.

Sau khi chiếc khăn trùm đầu bị giật xuống, ấn ký Kiếm Nô màu tím ngay chính giữa đầu lông mày lại càng trở nên vô cùng bắt mắt, nó xuất hiện khiến một số người có mặt ở đó khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ khinh thường, dẫn tới cả những tiếng kinh hô không hề nhỏ.

So sánh với Mã Khôi đang bừng bừng tức giận, Lâm Nhất vẫn chỉ nhắm hai mắt, nội tâm không hề dao động chút nào.

Chẳng qua hắn đang nhớ lại một vài chuyện đã qua và cả những ký ức đầy chua xót.

“Tẩy Kiếm Các bị mất một thanh bảo kiếm của đệ tử nội môn, nói mau, có phải ngươi lấy trộm hay không?!”

Chu Bình đạp nguyên chủ ngã lăn ra đất, hung hăng tra hỏi.

Nguyên chủ trưng ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ, trong lòng tên này sốt ruột vô cùng, ngay cả giọng nói cũng run run: “Không… ta không làm. Chu sư huynh, huynh nghe ta nói, kiếm… chắc chắn không phải ta trộm, ta sẽ không lấy trộm đồ vật của người khác!”

“Còn dám mạnh miệng!”

Vỏ kiếm trong tay Chu Bình đập mạnh vào lưng đối phương, gã ta trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi lấy trộm thì chính là ngươi trộm, không tìm thấy kiếm thì sẽ lấy đan dược Tô Hàm Nguyệt đưa cho ngươi để gán nợ, nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn!”

“Chính là hắn ta trộm, chắc chắn là hắn ta lấy trộm!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 61



“Ngoài hắn ta ra thì còn có thể là ai được!”

“Chắc chắn là hắn trộm, ta thấy thường ngày hắn luôn tỏ ra nghiêm chỉnh lắm mà, không ngờ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì!”

Đám tạp dịch xung quanh cứ thế chỉ chỉ trỏ trỏ nguyên chủ, hết kẻ này đến kẻ khác bồi thêm một câu, không cho nguyên chủ chen lời.

Advertisement

“Ta… ta không có!”

Advertisement

Nguyên chủ cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở sau lưng, sắc mặt thống khổ cùng cực, rất muốn phản bác song lại phát hiện bản thân không có lấy một chút khí lực để phát ra tiếng.

Cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Trong phòng ở của đám tạp dịch lúc này…

Nguyên chủ lẻ loi trơ trọi nằm co quắp trên giường, giơ tay sờ lên ấn ký nóng rẫy trên trán, để ở lại Thanh Vân Môn mà hôm nay hắn đã lựa chọn trở thành Kiếm Nô.

Ở sâu trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an hoảng hốt, mi tâm thỉnh thoảng lại truyền đến cơn đau đớn, khiến hắn trằn trọc đến mức khó vào giấc.

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn dần dần thiếp đi.

Đương giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nguyên chủ bị một đám tạp dịch ném “phịch” ra ngoài, thế rồi giật mình tỉnh giấc.

Bên ngoài phòng, mưa đổ ào ào không dứt, cả người nguyên chủ đều bị nước mưa xối ướt đẫm, hắn khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?”

“Cút, chỗ này là phòng tạp dịch, không phải chỗ cho tên Kiếm Nô như ngươi ở”.

“Ngươi cũng thành Kiếm Nô rồi, thế mà còn muốn ngủ cùng chúng ta ư?”

Bên dưới cơn mưa to, nguyên chủ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo khó tả, dù đã lau rất nhiều lần song vẫn không thể nào gạt được hết số nước mưa trên khuôn mặt.

Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt nhòe nhìn về phía đám tạp dịch đang đứng bên dưới mái hiên.

Nguyên chủ cầu khẩn với giọng nói yếu ớt: “Cho dù có đuổi ta ra ngoài, thì cũng nên đợi sau khi mưa tạnh đã được không. Đêm nay hãy cho ta trú tạm ở đây một hôm đi mà!”

“Cút, mau cút cho khuất mắt ta, đồ Kiếm Nô nhà ngươi không có tư cách ở cùng chúng ta!”

“Mang luôn cả đống rác rưởi của ngươi theo, cút đi!”

Sau đó có kẻ ném thẳng túi đồ đạc của Lâm Nhất từ trong nhà ra ngoài.

Rầm! Cả đám tạp dịch cứ thế đóng sầm cửa lại.

Nửa đêm, dưới trời mưa rào tầm tã.

Nguyên chủ ôm lấy bọc đồ, cả người gần như ngâm trong nước, cảm giác lạnh lẽo và nỗi cô đơn vô tận phủ kín xung quanh.

Hắn giống với Lâm Nhất của hiện tại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào mà xoay người rời khỏi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 62



Hình ảnh dần dần biến mất, Lâm Nhất mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Mã Khôi rồi nói: “Tìm được chưa?”

“Ta…”

Mã Khôi chỉ nói đúng một chữ đó, không thể thốt nên được lời nào khác, bởi vì hắn ta quả thực không tìm được bất cứ thứ gì.

Advertisement

Nhưng đúng lúc này, hắn ta lại trông thấy túi trữ vật bên hông Lâm Nhất, hai mắt phát sáng, đột ngột reo lên: “Túi trữ vật, thứ ám khí kia của ngươi, chắc chắn giấu trong túi trữ vật!”

Hoang đường!

Advertisement

Ai cũng biết muốn mở được túi trữ vật ra đều cần phải để ý, lại còn tốn một khoảng thời gian nhất định.

Nếu trong lúc đang đánh nhau, Lâm Nhất làm thế thì chắc chắn không thể nào giấu giếm được bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm.

“Nếu trong túi trữ vật này cũng không có thứ ám khí ngươi muốn tìm, vậy ngươi tính sao?”

Ánh mắt Lâm Nhất vẫn hướng thẳng về phía Mã khôi, hắn trầm giọng cất tiếng.

“Nếu trong chiếc túi trữ vật này không có ám khí, vậy Mã Khôi ta sẽ quỳ xuống xin lỗi ngươi!”

Đã đâm lao thì phải theo cho trót, trong lòng Mã Khôi lúc này vô cùng bứt rứt, nhất định trong đó có ám khí, nếu không tại sao tay của hắn ta lại bị thương chứ!

“Như ngươi mong muốn!”

Lâm Nhất lấy Táng Hoa kiếm từ trong túi trữ vật ra ngoài, cầm trong tay, sau đó lại lôi ra vài món đồ linh tinh khác.

Cảm thấy làm vậy quá phiền phức, thế là hắn bèn lật ngược tay, đổ hết toàn bộ mọi thứ trong túi trữ vật ra ngoài.

Đổ ra hết!

Vô số vàng bạc đá quý theo động tác lật úp của Lâm Nhất mà đổ ào hết ra ngoài, dưới ánh nắng chiếu rọi, quả thực khiến rất nhiều người phải hoa mắt.

Ngoài vàng bạc ra, trong đó còn có hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, khá là bắt mắt.

“Ực ực!”, rất nhiều đệ tử ngoại môn bên dưới đều nuốt nước miếng ừng ực, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại có nhiều tài sản tới vậy.

Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào đống linh thạch kia, và cả vô số vàng bạc chói lóa khiến đôi mắt họ trở nên mơ hồ.

Ngoài hai thứ này ra, những món đồ còn lại đều là vài thứ linh tinh không đáng để nhắc tới, ví dụ như đan dược, quần áo, lương khô, đồ lấy được từ yêu thú,… cái gì cũng có.

Chỉ là không có thứ ám khí mà Mã Khôi nói!

“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”

Mã Khôi như phát điên, lục lọi đống đồ kia một lượt, đến khi hắn ta nhìn thấy một bức tranh và chuẩn bị mở ra thì…
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 63



Hai mắt Mã Khôi phát sáng, hắn ta không quan tâm tới Lâm Nhất, mà giơ tay muốn mở bức tranh ra.

Ầm!

Cuồng phong nổi ầm ầm khắp sân, chỉ thấy thanh Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất điên cuồng xoay tròn.

Advertisement

Giây tiếp theo, cả Lâm Nhất và thanh kiếm vẫn đang được bọc trong vỏ liền đâm thẳng về phía Mã Khôi.

Thân kiếm kéo theo Lâm Nhất cứ thế bay đi, chẳng khác nào tia chớp, Mã Khôi vừa toan quay người bỏ chạy thì đã bị vỏ kiếm hung hăng đánh trúng.

Advertisement

Phụt!

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài chẳng khác nào một bao cát, sau khi ngã đập xuống đất, Mã Khôi rên lên vài tiếng.

Tất thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, không một người nào ngờ tới, Lâm Nhất vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lại đột nhiên ra tay.

Hơn nữa, vừa ra tay đã đáng sợ đến vậy.

“Lưu Phong kiếm pháp?”

“Đây là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp – Tụ Kiếm Thành Phong!”

Bên dưới đài đột nhiên phát ra nhiều tiếng kinh hô, không ngờ có người lại nhận ra được chiêu thức của Lâm Nhất, đột ngột làm dấy lên một loạt tiếng xôn xao

Lời đồn Lâm Nhất tu luyện thành công Lưu Phong kiếm pháp được tung ra trước đó mà rất nhiều người coi thành tin tức giả đã hoàn toàn sụp đổ.

“Lâm Nhất, ta không mở bức tranh ra, vậy có thể kiểm tra thử được không?”

Trọng tài nhặt bức tranh rơi trên mặt đất lên, nhìn về phía Lâm Nhất rồi hỏi.

Lâm Nhất không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Sau khi chạm vào rồi sờ nắn mấy lượt, trọng tài đã có phán đoán của mình, đi thẳng tới trước mặt Mã Khôi đang cố đứng dậy.

“Đây là một bức tranh vô cùng bình thường, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình sờ thử”.

Mã Khôi nhận lấy bức tranh, cẩn thận sờ tới sờ lui một lượt.

Theo từng động tác, sắc mặt hắn ta ngày càng trở nên khó coi. Đến khi xác định đó là chỉ một bức tranh bình thường, sắc mặt Mã Khôi đã hoàn toàn trắng bệch.

Bức tranh trong tay rơi “rầm” xuống đất.

Nhớ tới những lời vừa nãy mình nói, Mã Khôi bị dọa đến mức cảm thấy hoang mang lo sợ, hắn ta bối rối xen lẫn bất lực nhìn xuống dưới đài.

Một đám người trước đó hô to khẩu hiệu giờ phút này đều xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Mã Khôi.

Lúc này đây, không ai dám ủng hộ Mã Khôi nữa, đúng là chuyện nực cười.

Ánh mặt trời bỏng rát chiếu thẳng xuống đầu, nhưng Mã Khôi lại cảm thấy khắp người mình buốt lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 64



“Lâm Nhất sư đệ, ta… vừa nãy ta đã đắc tội rồi, nói những lời vô cùng khó nghe, còn mạo phạm ngươi nữa. À không, không đúng, phải là Lâm Nhất sư huynh, Lâm sư huynh…”

Mã Khôi nói năng lủng củng, sắc mặt hắn ta khó coi như đang ăn phải gan heo vậy.

Khoác áo bào của tông môn lên người, Lâm Nhất không nhìn Mã Khôi ngay mà chỉ xoay người lại, khẽ thốt lên hai từ vô cùng nhẹ bẫng.

Advertisement

“Quỳ đi!”

Advertisement

Quỳ đi!

Hai chữ này Lâm Nhất nói ra một cách rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai Mã Khôi thì lại giống như bị một tảng đá vạn tấn đè trước ngực.

Quỳ, hay là không quỳ?

Một lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Mã Khôi.

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, quỳ xuống trước mặt người không phải là phụ mẫu sư tôn, có thể nói là nỗi nhục lớn nhất.

Không quỳ, sao có thể dễ dàng thu lại lời đã nói ra trước mặt bao nhiêu người trong tông môn như vậy được.

Điều hi vọng duy nhất chính là Lâm Nhất lương thiện một chút, chủ động tha thứ cho hắn ta.

Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Nhất còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, trực tiếp bảo hắn ta thực hiện lời hứa.

Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Mã Khôi tâm như tro tàn, vô cùng nghẹn khuất.

Những người đã nói đỡ cho hắn ta trước đó, ai ai cũng ngậm miệng không lên tiếng, yên lặng như chết.

Nhưng tất cả những chuyện này đều là do hắn ta gieo gió gặt bão, chẳng thế trách được người khác.

Phịch!

Trong sự nghẹn khuất, Mã Khôi đỏ bừng mặt quỳ xụp xuống trên lôi đài: "Vừa nãy đã mạo phạm, bôi nhọ Lâm sư huynh, mong sư huynh tha thứ".

Xung quanh lập tức xôn xao, đều chấn động vì cảnh tượng này.

Đường đường là một đệ tử ngoại môn có thâm niên mà lại phải quỳ xuống cầu xin tha thứ với Lâm Nhất, người đã từng là một tên Kiếm Nô.

Nhưng không quỳ thì có thể làm gì...

Trước đó Mã Khôi hùng hổ hăm dọa, năm lần bảy lượt thúc ép, Lâm Nhất đều nhẫn nhịn. Có lửa thì mới có khói, hắn ta không gây khó dễ chửi bới Lâm Nhất, thì sao có thể đẩy chính mình vào hoàn cảnh như vậy được.

Những lời tự bản thân nói ra, cho dù có đánh sưng mặt, quỳ gãy chân cũng phải ngoan ngoãn nuốt trở lại!

Mã Khôi cẩn thận nhìn về phía Lâm Nhất, phát hiện ra đối phương đang đứng quay lưng lại với hắn ta, không hề mở miệng kêu hắn ta đứng dậy.

Trong lòng không khỏi phẫn nộ, đúng lúc muốn chủ động đứng lên.

Soát!

Một cỗ sát ý băng hàn đột nhiên truyền đến từ trên người Lâm Nhất, bao phủ lên cả người hắn ta.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 65



Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đang lơ đãng chuyển động trong chốc lát.

Đột nhiên, một kiếm như tia chớp vang lên phía trước Lâm Nhất.

Trong lòng Mã Khôi trào lên sự hoảng sợ, hắn ta có chút sợ hãi vào khoảnh khắc hắn ta đứng lên sẽ bị Lâm Nhất quay người một kiếm chém chết.

Advertisement

Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt, cơ thể đang quỳ khẽ run rẩy.

"Mất mặt xấu hổ, còn không mau cút xuống".

Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài lạnh lùng quát một tiếng.

Advertisement

Mã Khôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên, chán nản rời khỏi lôi đài.

Lâm Nhất quay người lại, lấy tài bảo linh thạch và cả cuộn tranh cho vào trong túi Trữ Vật.

Trọng tài tuyên bố đúng lúc, Lâm Nhất giành chiến thắng.

Đến thời điểm này, Lâm Nhất đã một đường toàn thắng mười ba trận.

Dựa theo quy tắc thắng liên tiếp, sẽ được tăng thêm điểm tích lũy, Lâm Nhất xuất hiện trong tổ này gần như không có bất cứ lo lắng gì nữa.

"Chuẩn bị cho tốt, chuyện vừa nãy đừng để trong lòng".

Trọng tài thấy thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, nhưng đoán được nội tâm hắn chắc chắn không vui, bèn an ủi vài câu.

Đang yên đang lành thi đấu, quang minh chính đại chiến thắng đối thủ mà lại bị ép lục soát người, còn bị một đám người gào lên đuổi cút đi.

"Đa tạ".

Lâm Nhất trả lời một tiếng rồi đi xuống lôi đài.

Đám đệ tử đang theo dõi cuộc chiến thấy hắn đi xuống thì vội vàng nhường đường.

Trò khôi hài đến đây là kết thúc.

Kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục diễn ra.

Tâm trạng Lâm Nhất không quá bị ảnh hưởng, hắn lững thững đi đạo trong Diễn Võ trường, quan sát một số đối thủ của các tổ khác.

Trong sáu tổ, hắn gần như chắn chắn sẽ đấu vòng kế tiếp.

Chỉ cần không đụng phải Trương Hàn, người đứng thứ nhất của tổ 6, thì thậm chí còn chẳng cần rút kiếm ra.

Trước mắt, nên nghiên cứu một vài đối thủ sẽ gặp phải trong vòng đấu loại thứ hai.

Trong sáu tổ, Lâm Nhất là một con hắc mã một đường toàn thắng, khiến người khác phải chú ý.

Nhưng phóng mắt ra quan sát tất cả đệ tử ngoại môn khắp Thanh Vân Môn thì sự toàn thắng của Lâm Nhất cũng chẳng phải quá chói mắt.

Bởi vì trong lúc trưởng lão tông môn phân tổ thì đã xếp đều các cao thủ đỉnh cấp ra.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 66



Ví dụ như Vương Phi ở tổ 1, kiếm pháp của hắn ta nhanh như tên, người đến đáng sợ, thậm chí có thể múa ra được cả tàn ảnh. Đối thủ đến nhìn còn không kịp, chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị mũi kiếm chỉ vào đúng chỗ hiểm.

Những người gặp phải hắn ta gần như toàn bộ đều từ bỏ quyền thi đấu.

Trong danh sách 10 người đứng đầu ngoại môn, thứ tự của hắn ta còn cao hơn một chút so với Chu Vân, đứng thứ ba.

Advertisement

Có điều, kẻ đáng sợ chân chính vẫn phải thuộc về Hồ Tử Phong, người đứng đầu trong danh sách đệ tử ngoại môn.

Cơ bản không cần tham gia đấu tổ nhóm nhỏ, trực tiếp ngồi trên đài cao như đệ tử nội môn, quan sát trận tỉ thí.

Advertisement

Làm như vậy là cũng có lý.

Tu vi của Hồ Tử Phong đã đạt đến võ đạo tầng tám đáng sợ, nghe đồn hai tháng trước hắn ta còn thách đấu một vài đệ tử nội môn, lại còn đạt thành tích chiến đấu thắng nhiều hơn thua!

Lần này chắc như đinh đóng cột là sẽ được vào nội môn.

Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa thì thấy Hồ Tử Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên đài cao.

Dường như không có một chút hứng thú nào với thi đấu tổ nhóm nhỏ của kỳ sát hạch giữa năm này.

Chỉ là lúc thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy Tô Hàm Nguyệt, nàng im lặng ngồi trên đài cao, không nói một lời.

Nhưng lại vẫn luôn được chú ý, không chỉ là các sư huynh đệ đồng môn thường xuyên liếc mắt về phía nàng.

Ngay đến các nhân vật cấp cao trong tông môn cũng kính phục không thôi, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy sự kính sợ.

Dường như tương lai của cả tông môn đều nằm ở trên người nàng vậy.

Khí chất của nàng đặc biệt như vậy, cho dù không nói gì thì tất cả đệ tử nam nữ cùng thế hệ xung quanh cũng không thể so sánh được.

Tất cả mọi người đều trở nên ảm đạm thất sắc trước hào quang của nàng.

Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang chú ý đến một trận đấu khác.

Là Chu Vân, đối thủ hai tháng trước đã khiến hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng.

So với sự phẫn nộ và không cam lòng lúc đó thì bây giờ Lâm Nhất ngược lại đã lý trí hơn nhiều rồi, bình tĩnh quan sát trận đấu của đối phương.

Đáng tiếc... không có quá nhiều giá trị.

Tu vi võ đạo tầng bảy của Chu Vân đã nổi bật giữa đám đông, gần như không cần bàn cãi, đứng trước mặt là có thể khiến đối thủ biết khó mà lui.

Có đệ tử không cam chịu, cũng muốn ra tay thử sức một phen, kết quả đứng trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta thì ngay đến cất bước cũng cảm thấy khó khăn.

"Mạnh quá! Nhìn khí thế của hắn ta kìa, tu vi cũng có tịnh tiến, e là cách võ đạo tầng tám không còn xa nữa".
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 67



Lâm Nhất khẽ nhíu mày, mặc dù không thấy đối phương ra tay, nhưng chỉ cần từ cỗ khí thế này là có thể phán đoán được hiện tại muốn chiến thắng đối phương thì phần thắng vẫn rất thấp.

"Lâm Nhất đối chiến Trương Hàn!"

Đúng lúc hắn đang trầm tư thì trên một lôi đài nào đó của tổ 6, đã tuyên bố hắn đối chiến với Trương Hàn.

Advertisement

Lâm Nhất nghe xong bèn sờ mũi, xem ra vận khí không được tốt lắm.

Tổ 6 có hơn hai trăm đệ tử ngoại môn, mỗi người cần phải đấu ba mươi trận, nếu vận khí tốt thì hoàn toàn không cần đụng độ đối phương.

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất hiện tại đang toàn thắng, thắng thêm hai trận nữa là có thể trực tiếp bước vào vòng sau.

Advertisement

"Lâm Nhất lại đấu với Trương Hàn ư!"

"Thế này thì hay rồi, Trương Hàn có tu vi võ đạo tầng bảy, là người đứng đầu được công nhận của tổ 6".

"Nhưng nhìn một đường toàn thắng của Lâm Nhất đi, ngay đến kiếm còn chưa rút ra, rất có tiềm lực tranh đoạt vị trí thứ nhất đó".

"Vừa nãy hắn ở trên lôi đài cũng đã xuất ra Lưu Phong kiếm pháp, lời đồn không phải là giả đâu!"

Một đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn nhao nhao ầm ỹ kêu Lâm Nhất cút xuống.

Bây giờ nghe thấy Lâm Nhất đối chiến với Trương Hàn thì lại chạy tới, số người còn đông hơn lúc trước.

Hoặc là nói, nội tâm của mấy người này đều hi vọng Trương Hàn có thể kết liễu Lâm Nhất.

"Sao hả, đấu với ta ngươi cũng không rút kiếm ư?"

Trương Hàn thấy Lâm Nhất tay không đi lên, hơi khẽ sững sờ, nhưng nội tâm hắn ta mạnh mẽ hơn Mã Khôi nhiều.

Nỗi tức giận trong lòng không hề để lộ ra trên mặt dù chỉ một chút.

Sự cường đại của tu vi nội tại rõ ràng càng khiến hắn ta tự tin hơn.

Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, nhìn về phía trọng tài nói: "Trận đấu này, ta bỏ quyền".

"Bỏ quyền?"

"Có nhầm không vậy, bỏ quyền ư!"

"Tên Kiếm Nô này không phải đang chơi chúng ta sao, khó khăn lắm mới đấu với Trương Hàn, vậy mà lại bỏ quyền".

"Đúng là chẳng có khí phách gì cả, chỉ biết ức h**p những người có tu vi võ đạo tầng sáu và tu vi không bằng hắn".

Một đám người đang bừng bừng hứng thú, nghe thấy hai chữ bỏ quyền thì lập tức có chút không chịu được.

"Ngươi chắc chứ?"

"Ta rất chắc chắn".

Đối mặt với câu hỏi của trọng tài, Lâm Nhất gật đầu nói.

Hắn nghĩ rất kỹ rồi, đấu với Trương Hàn có võ đạo tầng bảy, muốn thắng thì bắt buộc phải dùng đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành.

Sớm bại lộ con át chủ bài không phải là chuyện gì tốt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 68



Huống chi hắn vào vòng sau ở tổ 6 này gần như cũng là chuyện trăm phần trăm rồi.

"Lâm Nhất bỏ quyền, trận đấu này ta tuyên bố, Trương Hàn thắng!"

Trọng tài tuyên bố xong, Trương Hàn mỉm cười, nhìn về phía Lâm Nhất nói: "Cũng đúng, ngươi chắn chắn sẽ vào vòng đấu sau ở tổ 6, biết khó mà lui là quyết định thông minh nhất, bây giờ ta lại có chút thích ngươi rồi, ha ha ha ha!"

Advertisement

Trương Hàn cho rằng, Lâm Nhất chắc chắn thấy không đấu lại được hắn ta nên mới chủ động bỏ quyền.

Advertisement

Như vậy thì không nghi ngờ gì càng thể hiện rõ năng lực của bản thân hắn ta, vì vậy hắn ta có chút hài lòng, vừa cười lớn vừa ưỡn ngực đi xuống lôi đài.

Trong lòng Lâm Nhất xem thường, đối với kẻ tự cho mình là tài giỏi như Trương Hàn, cũng không biết nói gì.

Việc Lâm Nhất bỏ quyền đã dẫn đến một mảng phong ba không nhỏ.

Cuộc đối chiến của hắn và Trương Hàn vốn được cho là một cuộc quyết chiến hấp dẫn nhất của tổ 6, cộng thêm sự kiện "dùng gian kế" trước đó, khiến rất nhiều đệ tử ngoại môn đều chú ý đến sự tồn tại của Lâm Nhất tổ 6.

Một trận chiến được mong chờ như vậy lại bị bỏ quyền, đương nhiên sẽ dẫn đến một vài ý kiến chỉ trích.

Có điều trong sự kiện giữa năm bừng bừng khí thế thì phong ba cũng trôi qua rất nhanh.

Dù sao mọi người đều có đối chiến của mình, các tổ đều có những trận quyết đấu ưu việt, tình hình quyết liệt của sự kiện vẫn luôn tiếp diễn.

Tiếp sau đó, Lâm Nhất trải qua ba trận đối chiến nữa.

Kết quả không có ngoại lệ, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất thì đều chủ động chọn bỏ quyền để giữ thể lực.

"Chúc mừng, dựa theo điểm tích luỹ toàn thắng được cộng thêm trước đó của ngươi nên có thể bước vào vòng sau trước, không cần đối chiến nữa".

Sau khi thắng trận quyết đấu thứ 17, trọng tài đã thông báo với Lâm Nhất.

Không cần tham gia ba mươi trận quyết đấu nữa đương nhiên là một chuyện tốt.

Lâm Nhất hoàn toàn nhàn nhã, bắt đầu đi xem giữa các tổ, tìm hiểu trước về các đối thủ một lượt.

Quan sát cuộc chiến một phen khiến hắn hiểu hơn rất nhiều về cả giới ngoại môn.

Các tổ nhóm nhỏ đều có cao thủ, trong đó không thiếu những sự tồn tại ngay đến hắn cũng cảm thấy kiêng dè.

Nguồn cơn vẫn là do thời gian hắn gia nhập ngoại môn quá nông. Tu vi không theo kịp, ba người đứng đầu các tổ hầu như đều có tu vi võ đạo tầng bảy, không chừng còn đang ẩn giấu con át chủ bài giống như hắn.

Hiện tại ngẫm lại, hắn ẩn giấu con bài Lưu Phong kiếm pháp đại thành thì chưa hẳn Trương Hàn cũng không có con bài chưa lật.

"Nội tình của ta vẫn hơi ít rồi", sau vài vòng quan sát, Lâm Nhất phải đưa ra kết luận.

Nếu như với năng lực hiện tại của hắn, e là chưa hẳn nhất định đã nắm chắc phần thắng, trở thành đệ tử nội môn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 69



Một là tu vi quá thấp, hai là không đủ nội tình.

Hai nguyên nhân này đều không thể hoàn thành trong một lúc một chốc được, cần có thời gian tích lũy.

Những cao thủ như Trương Hàn, Vương Ninh đều ít nhất mất hai đến ba năm ở ngoại môn.

Advertisement

Có thể gia nhập vào ngoại môn, vỏn vẹn chỉ trong hai tháng đã đạt được thành tích như hiện tại, Lâm Nhất đã được coi là một kỳ tích ở trong Thanh Vân Môn rồi.

Đặc biệt là trước đây hắn còn là một tên Kiếm Nô thấp kém nhất, nên càng khiến người ta không thể tin nổi hơn.

Advertisement

Nhưng cũng chỉ như vậy thì vẫn còn chưa đủ, Lâm Nhất rơi vào trầm tư.

Khi ánh chiều tà buông xuống, màn đêm đang dần đến.

Toàn bộ cả cuộc thi tổ nhóm nhỏ tuyên bố chấm dứt.

Có tám mươi đệ tử có tư cách bước vào cuộc đua đệ tử nội môn, toàn bộ những người được chọn đứng bên dưới đài cao.

Đợi sau khi tông chủ và một nhóm trưởng lão động viên khích lệ xong.

Bốn mươi người xếp sau bắt đầu từng người một lên rút thăm.

Lâm Nhất do đã bỏ quyền một trận, cộng thêm tu vi không vượt trội trong 80 người nên bị xếp ở 40 người phía sau.

Làm theo quy tắc của tông môn, lên bốc thăm chắc hẳn cũng rất lo lắng không yên.

Nếu như có người bốc trúng phải người đứng đầu trong số đệ tử ngoại môn, Hồ Tử Phong, thì đoán chừng toàn trường đều sẽ chết sững mất.

"Chúc mừng ngươi Vương Lãng, rút trúng đệ tử ngoại môn số 1, Hồ Tử Phong!"

Lâm Nhất đang suy nghĩ thì một trưởng lão trên đài cao đọc lên đối tượng trong phiếu rút thăm của một người.

Lắc lư!

Chỉ thấy sắc mặt người đó lập tức trắng bệch, lảo đảo vài bước, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống.

Vòng đấu loại có bốn vòng, bại một trận là sẽ bị loại ngay lập tức.

Rút trúng người khác cho dù có mạnh thế nào cũng có cơ hội đọ sức một hồi, nhưng rút trúng Hồ Tử Phong thì gần như đồng nghĩa với việc tuyên bố thất bại.

Tu vi đáng sợ võ đạo tầng tám hoàn toàn là một bậc khác, là khoảng cách không thể vượt qua được.

Những đệ tử chưa lên đài rút thăm khác sắc mặt đều rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, hớn hở tươi cười nhìn về phía kẻ đen đủi đó.

"Cám ơn trưởng lão".

Vương Lãng thất thần đi xuống, thần tình khổ não, nỗ lực một năm nay coi như công cốc rồi. Muốn trở thành đệ tử nội môn chỉ đành đợi sang năm thôi.

"Lâm Nhất, lên rút thăm".

Trưởng lão trên đài gọi đến tên mình, Lâm Nhất cất bước nhanh chóng đi lên, tới thùng rút thăm.
 
Back
Top Bottom