Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 50



Nghĩ đến phần thưởng của ba nhiệm vụ linh thạch, Lâm Nhất cũng có chút mong chờ, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ vào việc tu luyện Đại Nhạn Quyết, sau thời gian nửa khắc, Lâm Nhất đã đến quảng trường trước Tông Vụ đường rồi.

Đúng lúc hắn chuẩn bị bước lên bậc thềm thì một đoàn người phía trước hùng hổ đi về phía hắn, người cầm đầu chính là Trần Tiêu.

Nhìn thấy biểu cảm hóng hớt của đám người phía sau Trần Tiêu, Lâm Nhất lập tức hiểu ra, đối phương vì sao mà tới.

Có điều, ngay đến cảnh giới sinh tử hắn cũng đã từng trải qua rồi thì trận đấu trước mắt không thể khiến hắn sợ hãi dù chỉ một chút.

Advertisement

Lẽ nào có thể so sánh được với bốn năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu truy sát phía sau sao?

"Thế nào, muốn đi giao nộp nhiệm vụ à?"

Trần Tiêu nở một nụ cười nghiền ngẫm, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, trong lòng ngược lại không còn nôn nóng như trước nữa.

Hắn ta đang âm thầm tính toán rốt cuộc nên sỉ nhục tên này thế nào thì mới hả dạ.

Advertisement

Nhưng ai biết được, Lâm Nhất không nói một lời trực tiếp lao về phía hắn ta.

Trần Tiêu hơi sững người, một lát sau mới gào lên: "Tên Kiếm Nô kia, ta thấy người chán sống rồi đúng không!"

Mắt thấy Lâm Nhất sắp tiến đến gần, Trần Tiêu phẫn nộ ra tay.

Nhưng... đã quá muộn rồi.

Tay của hắn ta vừa mới chạm được vào chuôi kiếm thì một quyền mang đã đánh tới.

Lúc Lâm Nhất chỉ còn cách hắn ta khoảng một người, thì đột nhiên tăng tốc, giành thế dẫn trước, Mãnh Hổ Quyền ra tay.

Ầm!

Mãnh Hổ quyền đỉnh phong viên mãn đánh lên ngực Trần Tiêu, đánh bay hắn ra ngoài ngay tại hiện trường.

Sau khi tiếp đất, Trần Tiêu đang định đứng lên thì lồ ng ngực đau nhức lại khiến hắn ta nằm vật xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếp theo đó máu tươi giống như không thể kiểm soát nổi, ào ào tuôn ra.

Trần Tiêu nằm vật trên đất, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Lâm Nhất, nhưng lại nói không nên lời.

Một quyền này không chỉ đơn giản đả thương xương sườn, mà đã vượt qua xương sườn, đả thương đến lục phủ ngũ tạng của hắn ta, cho hắn ta thêm một canh giờ nữa cũng đừng mơ có thể đứng lên được!

Trên đường quay về tông môn, Lâm Nhất đã nuốt hết hai viên Hóa Huyết đan còn lại, khí huyết của hắn lúc này cuộn trào như sông lớn, dồi dào như lửa cháy.

Dưới sự trợ giúp của bốn viên Hóa Huyết đan, khí lực đã mạnh mẽ đến đáng sợ.

Người khác đánh hắn năm quyền cũng không bằng hắn đánh ra một quyền.

Huống chi, một quyền mà hắn đánh ra là Mãnh Hổ quyền đã đạt đến đỉnh phong viên mãn!

Trần Tiêu vẫn ỷ vào tu vi võ đạo tầng sáu của mình cùng với Lôi Cuồng kiếm pháp đại thành là có thể chiến thắng Lâm Nhất dễ dàng.

Trong lòng đang tính toán xem sỉ nhục Lâm Nhất thế nào.

Nhưng Lâm nhất vừa thấy hắn ta đã bắt đầu âm thầm tích tụ sức lực, một quyền đỉnh phong không chút nương tay.

Đám đệ tử nhốn nháo chen chúc đến xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt.

Bọn họ chỉ nhìn thấy trong lúc Trần Tiêu còn đang mở miệng giáo huấn Lâm Nhất thì đối phương đã điên cuồng xông tới.

Trong lòng còn đang cười nhạo tên Kiếm Nô này đúng là đang tự tìm đến cái chết.

Nào ngờ Trần Tiêu vốn vênh váo ta đây, thị uy dọa người đã bị đánh cho ngã xuống đất, ôm ngực nôn ra máu.

Một quyền, chỉ một quyền!

Đã khiến Trần Tiêu trở thành trò cười trước mặt của hàng trăm đệ tử ngoại môn!

"Vô dụng!"

Lâm Nhất khẽ nói một tiếng, đầu cũng chẳng thèm quay lại, tiếp tục đi về phía Tông Vụ đường.

"Tên Kiếm Nô kia, ngươi... nói... nói cái gì?"

Trần Tiêu nằm sõng soài trên đất, dường như đã nghe thấy hai chữ cực kỳ chói tai, kiềm chế cơn đau nhức ở ngực, gào lên hỏi.

Thấy ngũ quan của hắn méo mó, đau khổ không còn ra hình người mà vẫn muốn giãy dụa đứng lên.

Bộ dạng đó thực sự quá đáng thương, khiến những đệ tử ngoại môn khá thân với hắn ta cũng không kiềm lòng được, xót thương nói: "Sư huynh, hắn nói huynh là vô dụng".

Hì hì!

Trần Tiêu vừa nghe thấy không nuốt được cục tức này lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa.

Gương mặt trắng bệch toát lên biểu cảm nghẹn khuất đến cực điểm, tên Kiếm Nô ti tiện nhất của Thanh Vân Môn lại dám mắng hắn ta là đồ vô dụng.

Muốn phản bác chút gì đó nhưng bản thân đúng là đã bị một quyền của đối phương đánh cho sấp mặt.

Vừa nghĩ đến điều này, khí huyết toàn thân Trần Tiêu dâng lên, mặt mũi đỏ gay đến mức biến dạng!

"Ta... ta... ta căm hận!"

Cũng đúng nỗi căm hận này trào lên thì tên đệ tử ngoại môn Trần Tiêu đó cũng tức đến nỗi rơi vào trạng thái hôn mê.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 51



Trần Tiêu quả thực rất hận, nhưng hắn ta cũng không rõ mình nên hận ai.

Một thân võ đạo tầng sáu, cộng thêm Cuồng Lôi kiếm pháp đã luyện đến đại thành, dù không địch lại Lâm Nhất thì nếu để tâm một chút, cũng chưa chắc hắn sẽ bại thảm hại như vậy.

Với thực lực của hắn ta, ít nhất có thể đấu hơn trăm chiêu với Lâm Nhất, đáng tiếc, chỉ bởi hắn ta khinh địch, nên Lâm Nhất đã không cho hắn ta cơ hội rút kiếm.

Hận đến hận đi, cuối cùng hắn ta chỉ có thể hận chính mình, đúng là tự làm tự chịu mà.

Mấy trăm đệ tử ngoại môn chạy đến xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy đáng tiếc, còn tưởng sẽ được xem một trận đại chiến hoành tráng, nhưng nào ngờ lại kết thúc đơn giản như vậy.

“Nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn đến Tông Vụ đường của Lâm Nhất, chẳng lẽ hắn đã làm xong toàn bộ ba nhiệm vụ linh thạch lớn?”

Advertisement

“Không thể nào, trong đó còn có nhiệm vụ gi3t chết tên đạo tặc Cuồng Diệm nữa đấy!”

“Có thể hay không thể, cứ qua đó xem thử là biết!”

“Đi thử đi!”

Thoáng cái, đám người đã đi sạch, chỉ còn lại Trần Tiêu cùng đám tay sai của hắn ta.

Cạch…!

Advertisement

Lâm Nhất đẩy cửa Tông Vụ đường ra, sau đó bước vào.

Tông Vụ đường vẫn như ngày thường, toàn người là người, đông đúc và vô cùng sôi nổi.

Khi thấy Lâm Nhất đi vào, toàn trường phút chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, quay sang nhìn hắn.

Trước đó, tin tức Lâm Nhất nhận ba nhiệm vụ linh thạch đã gây ra tiếng vang rất lớn.

Nhiệm vụ linh thạch có độ khó cực lớn, ngoài đệ tử nội môn ra, chỉ có các đệ tử ngoại môn nằm trong top 10 mới dám nhận.

Nhưng đột nhiên, một tên đệ tử ngoại môn như Lâm Nhất, vốn trước đó còn là Kiếm Nô, lại nhận liên tục ba nhiệm vụ linh thạch cỡ lớn.

Việc này sao có thể không gây chấn động được chứ?

“Tên Kiếm Nô kia đã quay trở lại!”

“Không biết hắn có hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Nếu không làm xong nhiệm vụ linh thạch, thì sẽ bị phạt không nhẹ đâu!”

Âm thanh bàn tán xôn xao vang lên trong Tông Vụ đường, những ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất đều có chút quái dị.

Con người chính là như thế, thấy người khác vượt trội hơn mình thì trong lòng đều cảm thấy khó chịu, huống chi trước đó Lâm Nhất chỉ là một tên Kiếm Nô hèn mọn của Thanh Vân Môn!

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, không có nhiều thay đổi, hắn ung dung tiến về phía trước.

“Từ từ, từ từ, đừng có đẩy ta!”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đám người xông vào, trông vô cùng hỗn loạn.

Chẳng mấy chốc, đã có mấy trăm người chen vào trong.

Tông Vụ đường vốn rộng rãi thoáng chốc trở nên chật hẹp.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người như vậy?”

“Các ngươi không biết à? Vừa nãy, ở bên ngoài, tên Lâm Nhất kia đã dùng một quyền đánh bại Trần Tiêu đấy!”

“Thật không đấy?”

“Đương nhiên là thật, có nhiều người trông thấy như vậy, còn giả được à? Trần Tiêu đúng là thảm, hộc máu không ngừng, ngay cả đứng lên cũng đứng không nổi, bây giờ vẫn còn nằm ngoài đó kia kìa!”

Trong sảnh Tông Vụ đường lập tức trở nên ồn ào, tiếng bàn tán không ngớt.

“Chấp sự Dương, đây là Huyết Bách Hợp mà ta đã tìm được, ông xem thử đi!”

Lâm Nhất bước lên phía trước, lấy ra mười gốc Huyết Bách Hợp, đưa từng gốc cho đối phương.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, chấp sự Dương xác nhận: “Đúng là Huyết Bách Hợp, mười gốc này đều hoàn hảo, không bị tổn hao gì, đây là phần thưởng của ngươi, 400 viên linh thạch hạ phẩm. Đồng thời ngươi còn được nhận thêm một phần thưởng là quyền được mua một viên Hóa Huyết đan”.

Lâm Nhất nhận lấy linh thạch, gật đầu cảm tạ.

Bốn trăm viên linh thạch hạ phẩm cũng không đáng kể đến, nhưng phần thưởng thêm vào lại là một niềm vui bất ngờ.

Huyết Bách Hợp là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Hóa Huyết đan, cùng một lúc thu được mười gốc Huyết Bách Hơn, tông môn chắc chắn sẽ có thêm ưu đãi.

“Chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền mua Hóa Huyết đan đấy!”

“Nếu ta có thể có được một viên Hóa Huyết đan thì đã sớm đột phá võ đạo tầng năm rồi, nhưng mà mãi vẫn không thể đổi được!”

“Haiz, nếu ta can đảm một chút, nhận nhiệm vụ này thì tốt rồi!”

“Ngươi đủ rồi đó, Huyết Bách Hợp ở Bách Hoa cốc rất khó tìm, còn có yêu thú thủ hộ. Dù ngươi có may mắn tìm được Huyết Bách Hợp thì cũng chỉ có con đường chết!”

Nghe thấy phần thưởng nhiệm vụ của Lâm Nhất, mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy hâm mộ.

Bởi vì Hóa Huyết đan rất có giá trị.

Ngay sau đó, Lâm Nhất lại lấy ra móng vuốt của Mặc Viêm Hổ giao cho chấp sự Dương, thuận lợi lấy được phần thưởng là 600 miếng linh thạch hạ phẩm.

Ba nhiệm vụ linh thạch lớn đã bàn giao hai cái.

Những đệ tử có mặt tại Tông Vụ đường đều lầm bầm tự hỏi rốt cuộc Lâm Nhất có hoàn thành nhiệm vụ thứ ba hay không.

Chỉ còn lại một nhiệm vụ, đó chính là gi3t chết tên hải tặc Cuồng Diệm.

Hải tặc Cuồng Diệm đã làm rất nhiều việc ác trong nước Thiên Thủy, có vô số đệ tử tông môn từng có ý định giết hắn ta.

Nhưng kết quả đều chết thảm trong tay hắn ta, hoặc để hắn trốn thoát mà không một chút hao tổn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 52



Người tới chính là ông lớn của Tông Vụ đường – đường chủ Vương, tu vi đã đạt đến võ đạo tầng chín.

“Tham kiến đường chủ Vương!”

Không có nhiều lời, chúng đệ tử đồng loạt cúi chào.

Đường chủ Vương mỉm cười: “Không cần đa lễ, ta tới đây là để tuyên bố một việc quan trọng”.

“Là chuyện gì?”

Advertisement

“Ngày thường đường chủ Vương rất ít khi xuất hiện, một khi ra mặt, chắc chắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố”.

“Chẳng lẽ có liên quan đến Lâm Nhất?”

Ngay khi mọi người còn đang tò mò và cảm thấy khó hiểu, đường chủ Vương đã đi đến trước mặt Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn ta đã gi3t chết tên hải tặc Cuồng Diệm tại thành Bạch Thủy, làm rạng danh tông môn. Việc này đã kinh động đến môn chủ, người đã lệnh cho ta đích thân đến ban thưởng cho Lâm Nhất!”

Soạt!

Advertisement

Toàn bộ đại sảnh Tông Vụ đường thoáng trở nên trang nghiêm, thật không ngờ Lâm Nhất đã thật sự hoàn thành ba nhiệm vụ linh thạch lớn.

Trong đó, nhiệm vụ gi3t chết hải tặc Cuồng Diệm còn làm kinh động đến môn chủ.

Bất quá, nếu cẩn thận suy ngẫm nguyên do trong đó thì quả thực việc này cũng không có gì là kỳ lạ.

Hải tặc hoành hành ngang ngược trong nước Thiên Thủy, làm nhiều việc ác, tiếng xấu khắp nơi. Với tư cách là các thế lực đứng đầu nước Thiên Thủy, đương nhiên, Tứ đại tông môn sẽ phát lệnh truy nã chúng.

Nếu ai có thể thành công gi3t chết hải tặc, chắc chắn sẽ khiến tông môn được nở mày nở mặt.

Nhất là tên Cuồng Diệm kia, gã ta đã giết không ít đệ tử của Tam đại tông môn khác, vậy mà cuối cùng lại chết trong tay đệ tử Thanh Vân Môn.

Thân là môn chủ Thanh Vân Môn, chắc chắn sẽ càng thêm hãnh diện trước mặt ba vị môn chủ còn lại.

Thế nên sau khi biết chuyện, môn chủ vô cùng vui vẻ, ắt hẳn sẽ quan tâm động viên nhiều hơn đến đệ tử của tông môn.

“Có thể ra sức vì tông môn, không thể chối từ!”

Lâm Nhất cũng không khỏi bất ngờ, hắn không nghĩ gi3t chết Cuồng Diệm sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy.

Đường chủ Vương cười khẽ, nói: “Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt! Đây là 500 miếng linh thạch phần thưởng nhiệm vụ, ngoài ra, tông môn ban cho ngươi thêm một phần thưởng. Đó chính là cho phép ngươi lên tầng cao nhất của Võ Kỹ các, lựa chọn một quyển bí tịch tiên thiên bản viết tay còn khuyết thiếu”.

Nghe được những lời này, ngay cả chấp sự Dương của Tông Vụ đường cũng sáng mắt lên, ánh mắt ông ta như rực lửa.

Bí tịch tiên thiên!

Tuy chỉ là bản khuyết thiếu nhưng giá trị cũng khó mà tính toán được, nếu lĩnh ngộ được một chiêu nửa thức trong đó thì cũng có thể xem là vô địch trong cùng cảnh giới rồi.

Tầng một Võ Kỹ các có vô số công pháp võ kỹ, muôn màu muôn vẻ, phần lớn đều được lĩnh hội từ bí tịch tiên thiên bản khuyết thiếu đấy.

Nếu có được bản khuyết thiếu viết tay, dù không cách nào luyện thành thì cũng rất có ích đối với con đường võ đạo.

Nói tóm lại, phần thưởng cuối cùng này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Thường thì chỉ có những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử nội môn mới có được đãi ngộ như vậy.

“Đi theo ta”.

Đường chủ Vương nói một tiếng, sau đó dẫn Lâm Nhất đi đến tầng cao nhất của Võ Kỹ các.

Trước rất nhiều ánh mắt hâm mộ của chúng đệ tử ngoại môn, bóng lưng hắn dần biến.

“Bí tịch tiên thiên chính là loại bí tịch chỉ có võ giả tiên thiên mới có thể tu luyện được. Trong tông môn chỉ có hai quyển bí tịch tiên thiên nguyên vẹn, uy lực vô cùng đáng sợ, chính là căn cơ lập phái. Hiện tại hai quyển bí tịch kia đều nằm trong tay môn chủ, còn bản viết tay khuyết thiếu thì đều ở đây”.

Sau khi dẫn Lâm Nhất lên tầng cao nhất, đường chủ Vương giới thiệu cho hắn một lượt, rồi thận trọng nói:

“Công pháp tiên thiên khuyết thiếu thường sẽ bị lẫn lộn đầu đuôi, xuyên tạc ý nghĩa, nếu cố chấp tu luyện có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Ban thưởng bản viết tay khuyết thiếu cho ngươi chủ yếu là để ngươi mở rộng tầm mắt, xem có thể lĩnh ngộ được gì từ đó để cải thiện võ kỹ của mình hay không!”

“Đệ tử đã hiểu, ta sẽ không tu luyện lung tung”.

“Hiểu rõ là tốt, nếu không bản khuyết thiếu chính là thứ hại người”.

Lâm Nhất ngầm hiểu rõ, xem ra phần thưởng này cũng không có giá trị cao như trong tưởng tượng.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất chờ mong, nhanh chóng tìm đọc phần tóm tắt của những bản chép tay kia.

Càng xem, sắc mặt Lâm Nhất càng trở nên nghiêm túc, xem như hắn được mở rộng tầm mắt, bước vào một thế giới võ học mới lạ.

Một cánh cửa mới đã từ từ mở ra với hắn.

Thông qua một vài câu ngắn gọn trên bản chép tay, hắn hiểu được võ giả tiên thiên mạnh đến mức nào, bọn họ có thể vung ra một đạo kiếm khí trong nháy mắt, giết địch ở cách xa ngàn mét.

Có thể bay vọt lên không, cách mặt đất hơn trăm trượng, một quyền có thể chấn vỡ tường thành, một chưởng có thể làm Trường Giang dậy sóng.

Khi thấy một bản chép tay có tên Long Hổ Quyền, sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, bất giác cảm thấy có chút quen thuộc.

“Đây là?”

Đường chủ Vương lên tiếng giải thích: “Đây là võ kỹ tiên thiên Long Hổ Quyền tàn quyển, Mãnh Hổ Quyền, quyền pháp cơ sở mà ngươi tu luyện được phát triển từ tàn quyển này”.

“Ta chọn nó”.

Lâm Nhất không chút do dự đưa ra lựa chọn.

Mãnh Hổ Quyền của hắn đã đạt đến viên mãn đỉnh phong, Long Hổ Quyền này vừa khéo hợp ý hắn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 53



“Nhớ lấy, chớ có tu luyện mù quáng”.

Đường chủ Vương đưa tàn quyển chép tay cho Lâm Nhất, cẩn thận dặn dò: “Trước kia cũng có đệ tử nội môn không nghe khuyên bảo, mù quáng tu luyện bí tịch tiên thiên tàn quyển. Kết cục của hắn rất thê thảm, xem cho thật kỹ, mở rộng tầm mắt, nâng cao cảm ngộ võ đạo là đủ”.

“Đa tạ đường chủ Vương đã dạy bảo!”

Sau khi nhận lấy, Lâm Nhất trầm giọng đáp. Xem ra bí tịch tiên thiên tàn quyển này là con dao hai lưỡi.

Nếu dùng không cẩn thận ắt sẽ khiến bản thân bị thương.

Còn nếu dùng đúng cách, sẽ có thể cảm ngộ ra một bộ công pháp cơ sở từ đó, mang đến lợi ích to lớn cho toàn bộ tông môn.

Đường chủ Vương cười nói: “Đi xuống đi, hai ngày sau là kỳ thi sát hạch giữa năm, ta chờ mong sự thể hiện của ngươi”.

“Cáo từ!”

Sau khi rời khỏi Võ Kỹ các, Lâm Nhất lại lần nữa đi đến trước mặt chấp sự Dương, đưa ra yêu cầu mua Hóa Huyết đan.

“Không thành vấn đề, đây là quyền của ngươi, tuy nhiên chỉ duy nhất lần này thôi! Theo như giá tông môn đưa ra, ngươi phải trả 500 miếng linh thạch hạ phẩm”.

Advertisement

Chấp sự Dương lấy Hóa Huyết đan ra đưa cho Lâm Nhất, nhẹ giọng nói.

Cho đến hiện tại, Lâm Nhất đã thật sự khiến ông ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Thậm chí ông ta có chút hoài nghi, nếu bây giờ hai người giao thủ thì… bản thân liệu có thể thắng được Lâm Nhất hay không?

Mà tất cả những điều này chỉ phát sinh trong hai ba tháng ngắn ngủi mà thôi.

May mà Lâm Nhất dường như cũng không phải là kẻ thù dai.

Hắn không ghi hận ông ta vì lúc trước đã gây khó dễ, không cho hắn trở thành đệ tử ngoại môn, nếu không, hậu quả thật khó lường.

Năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm vừa mới đến tay…

Advertisement

Tim Lâm Nhất rỉ máu, hắn đã mua ba viên ở chỗ Đồng Hổ với giá đúng gấp đôi.

Tuy nhiên, số lượng tông môn cung ứng có hạn, bỏ ra số tiền lớn để mua, sau đó đầu cơ kiếm lợi, cũng xứng đáng để thử một lần đấy chứ!

Trong đại sảnh Tông Vụ đường có rất nhiều đệ tử ngoại môn, trước vô số ánh mắt hâm mộ, Lâm Nhất bình tĩnh rời đi.

“Hai ngày sau là kỳ thi sát hạch giữa năm, tên Kiếm Nô này nhất định sẽ một bước lên mây”.

Trong Tông Vụ đường, đột nhiên có một người lên tiếng khẳng định.

Một mặt khác.

Khi Lâm Nhất về đến nhà gỗ của mình thì… hắn chết lặng.

Căn nhà gỗ do nguyên chủ để lại giờ chỉ còn là một đống tro tàn, không còn sót lại chút gì.

Một mồi lửa lúc trước của Trần Tiêu đã đốt trụi căn nhà, không chừa lại dù chỉ một cái cặn gỗ.

Ban đầu, Lâm Nhất còn tưởng bản thân đã đi nhầm, hắn dạo quanh một vòng rồi mới dám xác nhận.

“Lâm sư huynh, lúc trước, sau khi ngươi đi, đám người của Trần Tiêu đã thiêu trụi căn nhà này của ngươi rồi”.

Có một đệ tử đi ngang qua, thấy Lâm Nhất ngơ ngác nhìn đống tro tàn, bèn có lòng tốt nói cho hắn biết nguyên nhân.

Xem ra một quyền của hắn còn hơi nhẹ!

“Sư huynh, thật ra ngươi có thể xin tông môn một cái sân nhỏ, không tốn bao nhiêu tiền đâu”.

Thấy Lâm Nhất vẫn đứng sững ra đấy, không nói lời nào, đệ tử kia liền lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Lâm Nhất quay đầu lại, cười nói: “Cám ơn, để ta tự nghĩ cách!”

“Vậy sư huynh làm việc đi, ta có việc đi trước”.

Người nọ thấy Lâm Nhất cố chấp không nghe theo, thì lắc đầu rời khỏi.

Sau khi tự nguyên trở thành Kiếm Nô, nguyên chủ liền bị đuổi khỏi khu nhà của tạp dịch, đi đến khu đất hoang vắng này, tự xây dựng một căn nhà gỗ.

Nhà gỗ đơn sơ, gió thổi liền rung, mưa rơi liền dột.

Nhưng nguyên chủ đã ở đây hai năm, không oán trách không hối hận.

Hắn muốn ở lại Thanh Vân Môn, muốn bảo dưỡng kiếm cho người đó, hắn không muốn đi…

Bởi vì có đôi khi chỉ một cái xoay người, có thể là cả đời.

Hắn đứng trong đám người ở cách xa vạn dặm, ngước nhìn Tô Hàm Nguyệt sáng chói như một ngôi sao trên bầu trời, cao không thể với tới, được người người ngưỡng mộ, có lẽ hắn cũng từng có suy nghĩ đuổi theo bước chân của nàng.

Hôm nay nhà gỗ đã không còn, vết tích cuối cùng của nguyên chủ lưu lại trên thế gian này cũng đã biến mất.

Lâm Nhất trầm mặc, không nói một lời, hắn lần mò trong đống tro tàn, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Mảnh gỗ vụn còn sót lại trộn lẫn với bùn đất chui vào móng tay hắn, chỉ chốc lát, hai cánh tay đã đầy vết thương, móng tay chăng đầy tơ máu.

Mất hết rồi… không còn gì cả.

Dù hắn có cố sức thế nào đi nữa thì cũng không tìm được bất kỳ vật gì.

Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng, Lâm Nhất cũng tìm thấy một trang giấy không trọn vẹn trong đống tro tàn.

Phía trên có ghi chép lại đủ loại đan dược mà Tô Hàm Nguyệt đã ban thưởng cho nguyên chủ, trang giấy này là do chính hắn viết.

Vù!

Một cơn gió thổi qua, thổi bay trang giấy trong tay Lâm Nhất, không biết sẽ cuốn nó đi nơi nào.

Nhìn trang giấy tung bay trong gió, Lâm Nhất trầm tư, từ xưa đến nay, một chữ tình vốn rất khó lý giải.

Tình cảm của nguyên chủ dành cho Tô Hàm Nguyệt không cần phải bàn cãi, dù biết rằng không có kết quả, biết nàng sẽ không liếc nhìn hắn dù là một cái, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng là đã mãn nguyện, nói là si, nhưng thực chất là ngốc.

Tô Hàm Nguyệt có sai không?

Đương nhiên là không, nàng không cần phải đáp lại một tên ngốc ngay cả việc thổ lộ cũng không dám.

Vậy ai sai, nguyên chủ ư?

Cũng không!

Dù là một tên Kiếm Nô hèn mọn nhất cũng biết ngước nhìn lên bầu trời bao la, mộng tưởng có được quyền lực, huống chi chỉ là thầm mến một người.

“Ngươi không sai!”

Dõi theo trang giấy đã bị gió cuốn mất tăm, Lâm Nhất thì thầm.

Một lát sau, hắn đi thu gom gỗ, một lần nữa dựng nhà.

Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi sát hạch giữa năm, Lâm Nhất không tìm hiểu võ kỹ tiên thiên Long Hổ Quyền tàn quyển, bởi vì nó quá mức phức tạp, hiện tại hắn không đủ thời gian.

Nếu không cẩn thận sợ là sẽ bị vây trong đó, trái lại còn làm giảm thực lực.

Sau khi nuốt viên Hóa Huyết đan vừa đổi được, Lâm Nhất lấy ra viên nội đan yêu thú mà mình vẫn luôn cẩn thận mang theo bên người.

Ầm!

Khí tức của yêu thú còn lưu lại trên nội đan khiến cho lòng người không khỏi rúng động, đó là sát khí chỉ yêu thú mới có được.

Bởi vì đã gi3t chết rất nhiều yêu thú, cho nên bây giờ Lâm Nhất đã phần nào hiểu rõ giá trị của nội đan.

Chín mươi phần trăm yêu thú không có nội đan, những yêu thú có thể sản sinh ra nội đan có thể nói là trong vạn con không có lấy một con.

Giá trị của nội đan không thể tính bằng linh thạch được.

Hắn muốn mượn viên yêu đan này để phá tan bình cảnh của võ đạo tầng năm, thăng cấp lên võ đạo tầng sáu trước khi kỳ thi sát hạch diễn ra.

Mặc dù đã uống năm viên Hóa Huyết đan, trong vòng một tháng hẳn có thể đột phá bình cảnh tầng năm, thế nhưng độ khó vẫn rất lớn, chỉ có duy nhất một cách là dựa vào yêu đan của Hoa Ban Hổ này mà thôi.

Lâm Nhất không chút do dự há miệng nuốt viên yêu đan mà vô số người hằng ao ước vào bụng.

Âm!

Yêu đan vừa vào miệng lập tức tan ra, hóa thành linh khí thiên địa cuồn cuộn mà ngang ngược, nổ ầm ầm trong cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, trong thân thể Lâm Nhất có những sợi khí tức mờ nhạt màu đỏ tươi bay ra.

Đó là sát khí của Hoa Ban Hổ, một khi luyện hóa yêu đan, những sát khí này sẽ dung hợp cùng khí tức của hắn.

Trong cơ thể, Thuần Dương Công tầng ba điên cuồng vận chuyển hòng chế phục sức mạnh dồi dào mà ngang ngược của yêu đan, thế nhưng, sự mạnh mẽ của nó vẫn vượt ngoài dự kiến của Lâm Nhất.

Tựa như một thớt ngựa hoang không chịu sự quản giáo, đang chạy loạn xạ trong cơ thể hắn.

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, thậm chí có lúc biến thành màu đen trông rất đáng sợ.

Tình hình… có hơi bất ổn!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 54



Một khi nóng vội, có khả năng cơ thể hắn sẽ bị nổ tung.

Phải kiên nhẫn tiêu hao từng chút một, từ từ mài mòn sức mạnh táo bạo của viên yêu đan này, sau đó bắt đầu chế phục nó.

Cũng như “Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi”.

Dù ở tận đáy lòng có sóng lớn đang cuộn trào, dù sức mạnh có khổng lồ đến thế nào, thì cũng có một trái tim dịu dàng yên lặng ngửi hương hoa tường vi.

Lần này, có vẻ như đã tiêu tốn khá nhiều thời gian.

Bất giác, hai ngày cứ thế trôi qua.

Advertisement

Kỳ thi sát hạch giữa năm, một trong những sự kiện quan trọng của Thanh Vân Môn đã bắt đầu.

Tại Diễn Võ trường trong tông môn, người vây chật như nêm cối, ba tầng trong ba tầng ngoài.

Ở đây được bố trí không ít lôi đài, các đệ tử ngoại môn đã bắt đầu giao chiến với đối thủ của mình dựa theo số thứ tự bốc thăm từ trước.

Toàn bộ Thanh Vân Môn có khoảng 2000 đến 3000 đệ tử ngoại môn, hôm nay tất cả đều có mặt khiến bầu không khí ở Diễn Võ trường vô cùng sôi nổi.

Advertisement

Mọi người tràn trề sinh lực, dốc sức đối chiến.

Có thể tiến thêm một bước trong bảng xếp hạng hay không? Có thể trở thành đệ tử nội môn hay không? Tất cả đều được quyết định trong sự kiện lần này.

Ở một góc hẻo lánh tại Diễn Võ trường, xung quanh một lôi đài không bắt mắt lại có rất nhiều người tụ tập.

Có đệ tử ngoại môn đã kết thúc phần thi đấu của mình, cũng có những người chưa đến lượt, liếc mắt nhìn sơ qua, không dưới vài trăm người.

Trên lôi đài, ngoại trừ trọng tài còn có một người đã đến từ sớm.

Là Lương Văn Bác, một đệ tử ngoại môn đã có thâm niên. Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng sáu.

Ngày thường, người này rất ít xuất hiện, thực lực cũng không phải hạng xoàng, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn không có ai dám xem thường hắn ta.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đến mức khiến nhiều người tụ tập ở đây.

“Nghe nói đối thủ của Lương Văn Bác là Lâm Nhất?”

“Tôi cũng có nghe, Lương Văn Bác rút thăm trúng Lâm Nhất, thế nhưng sao giờ này hắn còn chưa đến nhỉ?”

“Không biết cái tên Lâm Nhất kia giở trò quỷ gì, sự kiện lớn như vậy mà cũng đến muộn, chẳng lẽ muốn bỏ quyền thi đấu ư?”

Thấy Lâm Vân mãi vẫn chưa đến, những đệ tử bên dưới không khỏi bàn tán xôn xao.

Lương Văn Bác đứng trên lôi đài lộ vẻ không vui, cau mày nói với trọng tài: “Ta còn phải đợi bao lâu?”

Trọng tài cân nhắc đáp: “Đợi khoảng nửa nén nhang, nếu như Lâm Nhất vẫn chưa đến, xem như hắn bỏ quyền, ngươi trực tiếp đi thẳng vào vòng trong”.

“Kiếm Nô mãi vẫn là Kiếm Nô!”

Lương Văn Bác khó chịu, lạnh lùng mắng một câu.

Tất cả mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía bát nhang đặt ngoài sân, thời gian trôi đi rất nhanh, mắt thấy nhang đã sắp cháy hết nhưng Lâm Nhất vẫn chưa xuất hiện.

“Xem ra trận chiến này có thể tính là ta thắng rồi!”

Lương Văn Bác cười khẩy, hờ hững nói.

Nhưng đúng lúc này, đám người đứng phía sau chợt hét ầm lên.

“Đến rồi!”

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn.

Trong tầm mắt là một thanh niên mặc trường bào phối hai màu xanh trắng, diện mạo tuấn tú, ánh mắt bình thản đang từ từ đi xuyên qua đám đông.

Người này chính là Lâm Nhất đã đến muộn.

Sau khi đến gần lôi đài, hắn lấy đà nhảy lên, rồi chắp tay nói xin lỗi với Lương Văn Bác và trọng tài: “Ngại quá, ta đã đến muộn!”

Sắc mặt Lương Văn Bác rất khó coi, sớm không đến, trễ không đến, ngay khi nhang sắp tàn lại đến.

Trọng tài trầm giọng nói: “Dựa theo quy củ, ngươi đến muộn nửa nén nhang vẫn có thể lên đài, nhưng phải nhường đối thủ ba chiêu”.

“Được!”

Lâm Nhất gật đầu đồng ý, không chút dị nghị.

Lương Văn Bác nở nụ cười: “Hóa ra còn có quy định như vậy, cũng không tệ. Lâm Nhất, ta nghe nói ngay cả tên Trần Tiêu ngu ngốc kia cũng thua trong tay ngươi. Nhưng ta không giống hắn ta, hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình”.

Giọng điệu của hắn ta vô cùng ngang ngược, vừa dứt lời đã khiến bầu không khí tại hiện trường sặc mùi thuốc súng.

Thế nhưng Lương Văn Bác quả thực có tư cách nói những lời này.

Hắn ta là đệ tử ngoại môn đã có thâm niên, tu vi gần tiến đến võ đạo tầng sáu đỉnh phong, lại thêm một tay Lạc Diệp Phi Hoa kiếm xuất thần nhập hóa.

“Kỳ quái, sao Lâm Nhất lại không mang kiếm?”

“Nghe đồn Lưu Phong kiếm pháp trăm năm không ai luyện thành, nhưng hắn đã luyện đến tiểu thành, chẳng lẽ lời đồn là giả sao?”

“Không phải chứ, ta đến đây vốn để xem Lưu Phong kiếm pháp mà!”

“Cũng có thể lắm, Lưu Phong kiếm
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 55



Lâm Nhất không thể trở tay lùi về sau một bước, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này.

Kiếm cách đầu mũi hắn còn chưa đến một tấc, cực kỳ nguy hiểm.

Ầm!

Khí thế võ đạo tầng sáu của Lương Văn Bác mạnh mẽ phát ra, cỗ khí thế này dường như còn gần đạt tới võ đạo tầng bảy.

Kiếm thế thuận theo sự tăng trưởng của khí thế mà đạt đến đỉnh phong.

Trường kiếm trong tay từ dưới lên trên như cuồng phong đâm lên theo một góc độ vô cùng xảo quyệt.

Advertisement

Xuy xuy!

Lâm Nhất chỉ có thể né tránh có vẻ cực kỳ bị động, trước ngực áo bị chém rách một vết dài.

Tình huống vạn phần hung hiểm.

"Không ổn, tên Lương Văn Bác này thật sự mạnh đến đáng sợ, lại chiếm ưu thế trước ba chiêu, Lâm Nhất gặp nguy rồi!"

Advertisement

"Tu vi này của hắn ta đã cực kỳ gần với võ đạo tầng bảy, chẳng trách trước đó hắn ta lại nói năng ngông cuồng như vậy".

"Phi Hoa kiếm pháp trong tay hắn ta không ngờ lại hung ác đến thế".

Chỉ trong hai chiêu mà tình thế trận đấu đã vô cùng bất lợi cho Lâm Nhất.

"Lạc Diệp Phi Hoa, bại cho ta!"

Lương Văn Bác hô lớn một tiếng rồi thi triển ra thức kiếm chiêu thứ ba.

Một kiếm chém ra, cuồng phong đột nhiên bốc lên, y phục bay phấp phới, tóc dài hướng về phía ánh mặt trời, bụi bặm trên lôi đài bị trận cuồng phong này thổi tung lên.

Chớp mắt có thể thấy, trên lôi đài thật sự có chút ý cảnh của Lạc Diệp Phi Hoa.

"Hay!"

Chiêu kiếm này nhận được rất nhiều tiếng hò reo khen hay. Không thể không nói, kiếm này của Lương Văn Bác quả thật cũng khá kinh diễm.

Nhưng trong lúc mọi người đều đang cho rằng chiêu kiếm này của Lương Văn Bác ắt trúng.

Thì Lâm Nhất như con chim nhạn, lùi về sau bay thẳng lên trời đúng độ cao hai trượng, lúc hạ xuống vừa hay giẵm lên mép lôi đài.

Hắn dùng thân pháp Đại Nhạn Quyết, một mạch tiêu hao cực nhiều nội kình, miễn cưỡng thoát khỏi kiếm thế của đối phương.

"Đáng hận!"

Sát chiêu thất bại, Lương Văn Bác giận dữ không thôi, khí thế trên người kéo lên đến đỉnh điểm, nội kình điên cuồng tiêu hao, kiếm quang nhảy múa, biến hóa ra cuồng phong vô cùng cuồng bạo, muốn bức Lâm Nhất trực tiếp rớt khỏi lôi đài.

"Đã qua ba chiêu".

Lâm Nhất khẽ nói một câu rồi nhìn Lương Văn Bác bùng nổ lao tới, còn cả kiếm thế cuồng bạo hơn nữa của hắn ta.

Không chút do dự liền đánh ra một quyền.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cùng lúc đánh ra một quyền, Lâm Nhất bạo cốt hàng trăm tiếng, âm thanh như sấm rền.

Mỗi tiếng bạo cốt đều khiến người nghe chấn động màng nhĩ, mỗi âm thanh bạo cốt đều khiến khí thế trên người Lương Văn Bác yếu đi một phần.

Điều đáng sợ hơn là trên người Lâm Nhất lại cũng đồng thời bạo phát khí thế võ đạo tầng sáu, trong khí thế này còn có một cỗ sát khí mà võ giả bình thường không có.

Soạt!

Kiếm thế cuồng bạo của Lương Văn Bác ầm ầm vỡ vụn trước một quyền bá đạo hơn của Lâm Nhất.

Không thể chống cự, nghiền nát dễ dàng như bẻ cành khô!

Thình thịch!

Một quyền đánh tan kiếm thế phía trước, Lâm Nhất vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh ra thêm một quyền nữa.

Căn bản không cho Lương Văn Bác thời gian phản ứng, đánh thẳng lên ngực, đánh bay hắn ta ra mười mét.

Có tiếng lanh lảnh vang lên, đó là tiếng xương ngực đứt gãy.

Ầm!

Vừa hạ xuống đất, còn chưa kịp thu kiếm, Lâm Nhất lại đánh ra quyền thứ ba ẩn trên người.

Hắn giống như bậc đế vương của muông thú, hóa thành mãnh hổ trở về.

Quyền thứ nhất, Bách Thú Triều Bái!

"Không..."

Ánh mắt Lương Văn Bác toát lên vẻ khiếp sợ, không kịp kêu lên, cả người giống như một cái sạp rách bị đánh bay ra khỏi lôi đài một cách thê thảm.

Nhìn Lương Văn Bác sắc mặt đau đớn rơi xuống đất, Lâm nhất chắp tay nói một tiếng: "Đa tạ".

Ba quyền!

Một quyền đánh vỡ kiếm thế của Lương Văn Bác, một quyền đánh gãy xương ngực của hắn ta, quyền thứ ba quét hắn ta rớt khỏi lôi đài.

Khí thế như sấm sét, hăng hái lưu loát của Lâm Nhất đã biến những lời nói ngông cuồng của Lương Văn Bác trở thành trò cười.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 56



Lâm Nhất đến rất trễ nhưng trận đấu này lại kết thúc quá nhanh.

Ba đấm, chỉ có ba đấm thôi thì đã đánh bại Lương Văn Bác một cách gọn gàng rồi.

Các đệ tử đứng xem ở phía dưới đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Không ngờ Lâm Nhất lại đánh bại được Lương Văn Bác thực lực lớn mạnh chỉ trong vòng ba chiêu mà không cần rút kiếm.

Rốt cuộc thực lực của hắn mạnh đến chừng nào?

Ánh mắt của trọng tài ở trên đài thi đấu cũng thoáng vẻ kinh ngạc, ông ta nhìn sang Lâm Nhất và nói: “Lâm Nhất sao? Sao ta lại không có chút ấn tượng gì với ngươi cả?”

Ý của trọng tài rõ ràng là muốn nói, với thực lực đó của Lâm Nhất thì hắn phải sớm nổi danh trong đám đệ tử ngoại môn rồi mới đúng.

Nhưng trong ấn tượng của mình, ông ta thật sự không nhớ có người như thế này trong số các đệ tử ngoại môn.

“Ta mới trở thành đệ tử ngoại môn từ hai tháng trước. Trước đây ta là Kiếm Nô, luôn ở trong Tẩy Kiếm Các”.

Advertisement

Lâm Nhất nói theo sự thật, không hề e dè về xuất thân của mình.

Lúc này, trọng tài càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, ông ta quan sát Lâm Nhất mấy lượt rồi mỉm cười và nói: “Thảo nào, cố gắng lên nhé! Trong nhóm thứ sáu này, ngươi rất có khả năng vào được vòng sau. Trận thi đấu này, Lâm Nhất giành chiến thắng, được thêm một điểm!”

“Đa tạ!”

Sau khi trọng tài tuyên bố Lâm Nhất giành chiến thắng, hắn ung dung nhảy xuống đài thi đấu và khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trong quá trình luyện hóa yêu đan đã xảy ra sự cố.

Hắn phải mất hết hai ngày mới luyện hóa và hấp thụ xong để thành công thăng cấp lên võ đạo tầng sáu.

Đồng thời việc dung hợp sát khí của Hoa Ban Hổ cũng khiến khí thế của hắn càng thêm sắc bén và áp lực mà người thường khó có được.

Advertisement

Sau khi hắn vất vả chạy đến, hiểu rõ được quy tắc thì cũng khó khăn lắm mới tìm thấy được sàn đấu của mình.

Suýt chút đã từ bỏ quyền thi đấu vòng này.

Quy tắc sát hạch giữa năm rất đơn giản, nó được chia thành hai vòng là vòng thi đấu theo nhóm nhỏ và vòng loại.

Hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn được phân vào mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm có khoảng hai trăm người, tám người giỏi nhất mỗi tổ sẽ được vào vòng tiếp theo.

Chỉ có tám mươi người giỏi nhất mới có tư cách giành vé cho mười vị trí đệ tử nội môn.

Lâm Nhất quan sát một lượt, phát hiện ra thực lực của mỗi nhóm đều khá ngang nhau. Những đệ tử ngoại môn xuất sắc đều được phân bố đều vào các nhóm.

Không có trường hợp tất cả đều dồn hết vào một nhóm.

Thiết nghĩ, chắc đó là ý của trưởng lão của tông môn, họ cố gắng không để những cao thủ đó đụng nhau quá nhanh và bị loại quá sớm.

Lâm Nhất nhân lúc trận đấu tiếp theo vẫn chưa bắt đầu thì nhanh chóng quan sát một vài đối thủ có thực lực mạnh trong nhóm.

Trong nhóm thứ sáu, nếu nhắc đến người có thực lực mạnh nhất thì không có ai khác ngoài Trương Hàn.

Trương Hàn là người có khả năng vươn lên top mười của đệ tử ngoại môn, không thua kém Chu Vân bao nhiêu, hắn ta có tu vi đỉnh phong võ đạo tầng sáu.

Ngoài những chuyện đó ra thì Lâm Nhất không biết thêm gì nữa.

Nhưng cũng không cần quá để tâm, hắn chỉ cần tích điểm để vào được top tám là đã có thể vào vòng trong rồi. Nếu như hắn may mắn thì lúc bốc thăm thì sẽ không gặp trúng Trương Hàn.

“Nhóm thứ bảy, Lâm Nhất đấu với Hồ Phong!”

Lâm Nhất nghe trọng tài gọi tên mình thì vội chạy về phía đài thi đấu, hắn không muốn lại phải nhường đối thủ ba chiêu đâu.

Lâm Nhất thi triển Đại Nhạn Quyết, nhún nhẹ người một cái là đã đứng vững trên đài thi đấu rồi.

Thực lực của Hồ Phong chỉ là võ đạo cấp năm, so với Lương Văn Bác lúc nãy thì yếu hơn nhiều.

Lúc hắn ta nhìn thấy Lâm Nhất ra sân thì ánh mắt liền thoáng qua vẻ kiêng dè.

Bây giờ, ở ngoại môn, có thể nói Lâm Nhất đã rất nổi tiếng, hiếm có đệ tử ngoại môn nào không biết hắn.

Từ một Kiếm Nô thấp hèn đến chuyện đánh bại Trần Tiêu chỉ trong một đấm, những chuyện đó có thể nói là kỳ tích.

Lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu, Hồ Phong nghiến chặt răng, dồn hết nội lực toàn thân lại và xông qua.

Hắn ta coi bàn tay như đao, dồn nội lực vào bàn tay, không ngờ lại có một tia sáng sắc lạnh lướt qua.

Rõ ràng đối phương đã rất thông thạo loại chưởng pháp này, trông có vẻ rất ra dáng.

Mãnh Hổ Quyền!

Lâm Nhất đứng vững, khụy gối và búng người lên, dồn hết khí thế lại rồi lập tức xuất quyền.

Ầm!

Hai người họ đánh nhau trên không trung.

Hồ Phong hừ một tiếng khó chịu rồi bị Lâm Nhất đánh rơi khỏi đài thi đấu ngay từ trên không.

“Lâm Nhất thắng!”

Trọng tài hơi ngây ra rồi tuyên bố kết quả.

“Lại là Mãnh Hổ Quyền!”

“Sao lại như thế? Lâm Nhất không định dùng kiếm sao?”

“Ta thật sự rất muốn xem Lưu Phong kiếm pháp!”

Các đệ tử bên dưới thấy Lâm Nhất kết thúc trận đấu bằng một đấm thì cảm thấy vô cùng thất vọng.

Sau một hồi nghỉ ngơi thì lại đến lượt Lâm Nhất ra sân, tiếp đối thủ thứ ba.

Đối thủ không có tên tuổi, tu vi cũng không có gì nổi bật, chưa đến võ đạo cấp sáu.

Nếu là trước khi luyện hóa yêu đan, kiểu đối thủ này mà đánh hết mình thì Lâm Nhất cũng gặp chút rắc rối.

Nhưng bây giờ hắn đã luyện hóa thành công yêu đan và thăng cấp lên võ đạo cấp sáu rồi.

Với ưu thế về tu vi thì việc đối phó với đối thủ là quá sức dễ dàng.

Gần như có thể hạ gục đối phương ngay khi mới bắt đầu.

“Lâm Nhất thắng!”

“Lâm Nhất thắng!”



“Lâm Nhất thắng!”

Ba trận, bốn trận, năm trận, rồi sáu trận, hắn liên tiếp giành chiến thắng… Lâm Nhất nhanh chóng đạt được thành tích thắng liên tiếp mười trận khiến người khác phải bất ngờ.

Nói cho cùng thì số đệ tử ngoại môn có thể vượt võ đạo cấp sáu rất ít.

Ngoại trừ đối thủ đầu tiên là Lương Văn Bác là khiến Lâm Nhất gặp phải chút nguy cơ ngoài dự đoán khi mới bắt đầu thi đấu ra.

Mấy trận đấu sau đó, hắn liên tục giành chiến thắng, ít thì chỉ tốn một đấm, nhiều thì cũng chỉ tốn bốn năm đấm thôi.

Quan trọng nhất là hắn thắng liên tiếp mười trận mà chỉ dùng Mãnh Hổ Quyền thôi, chuyện này khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Khi trận đấu thứ mười ba của Lâm Nhất bắt đầu, hắn đã gặp phải một đối thủ đáng gờm.

Mã Khôi!

Tu vi võ đạo tầng sáu, tinh thông Tử Vân Quyền, một kỹ thuật võ học cao cấp, tu luyện Thiết Bích Công, luyện thành mình đồng da sắt.

Trong bảy nhóm, dù cho là Trương Hàn, người được công nhận là người giỏi nhất thì khi gặp phải hắn ta cũng phải thấy đau đầu.

Suốt cả chặng thi đấu, Mã Khôi cũng
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 57



“Ta nghe nói, hình như thắng liên tiếp sẽ được cộng điểm gấp đôi, vậy thì chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đấy!”

Việc Lâm Nhất thắng liên tiếp mười ba trận mà vẫn chưa cần dùng đến kiếm đã khiến cho rất nhiều đệ tử đứng xem phải thất vọng.

Lâm Nhất có tính toán riêng của mình, kiếm pháp Lưu Phong đại thành là át chủ bài lớn nhất của hắn.

Nếu như có thể giấu kĩ trong vòng thi đấu nhóm thì khi đến vòng loại, nó sẽ phát huy được hiệu quả bất ngờ.

Trong vòng thi đấu nhóm, nếu có thể không dùng, hắn sẽ không dùng đến.

Hơn nữa, Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn kết hợp với Thuần Dương Công tầng ba đã đủ để đối phó với hầu hết các đối thủ rồi.

Lúc mọi người nhìn thấy Lâm Nhất đi tay không lên đài thi đấu

Thì ai nấy cũng ngây ra.

“Đệch, vậy thì xem thường Mã Khôi quá rồi còn gì?”

“Một Kiếm Nô nhỏ bé mới có chút tên tuổi mà lại ngông cuồng đến như thế rồi, Mã sư huynh, bọn ta ủng hộ huynh!”

Advertisement

“Cố lên Mã sư huynh, hãy cho hắn ta thấy được sự lợi hại của Tử Vân Quyền của huynh đi!”

Mã Khôi ở trên đài thi đấu khẽ chau mày, vẻ mặt hơi khó coi, đến Trương Hàn cũng không dám xem thường hắn ta như thế.

Một Kiếm Nô sau khi có được chút kỳ duyên thì đã trở nên ngông cuồng đến vậy sao?

“Tên Kiếm Nô thấp hèn kia, ngươi đang xem thường Mã Khôi ta sao?”

Ánh mắt Trương Hàn thoáng qua vẻ tức giận, hắn ghì giọng nói: “Hãy rút kiếm của ngươi ra đi, dù cho hôm nay có thua ngươi, thua vì Lưu Phong kiếm pháp thì ta cũng tâm phục khẩu phục!”

“Xin lỗi, ta không có ý định dùng kiếm trong trận đấu này”.

Lâm Nhất định giải thích, không phải hắn xem thường đối phương nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cảm thấy chuyện này khó mà giải thích rõ được.

“Ngông cuồng!”

Advertisement

Lời của Lâm Nhất đã khiến Mã Khôi nổi giận thật sự, hắn ta thi triển Thiết Bích Công.

Thân hình hắn ta vốn dĩ cao to, giờ lại to thêm một vòng nữa, trở nên vô cùng vạm vỡ. Dưới ánh mặt trời, cơ bắp ở nửa thân trên lộ ra còn phát ra ánh sáng màu vàng kim nhạt.

Rầm, rầm, rầm!

Mã Khôi xông thẳng qua, mỗi bước chân đều để lại dấu chân sâu hoắm trên mặt đá của đài thi đấu.

Mặt đất như muốn rung chuyển, các đệ tử đứng xem xung quanh không có ai là mặt mày không biến sắc.

“Mã sư huynh nổi giận rồi!”

“Không ngờ thực lực của Mã sư huynh lại mạnh như thế, xem ra trước đó huynh ấy đã che giấu khả năng của mình.”

“Hay lắm, ta thấy tên Kiếm Nô đó phải ra khỏi đài thi đấu thôi, hắn ta đã nói hắn ta không dùng kiếm rồi”.

Những người đứng xem thấy thực lực của Mã Khôi lớn mạnh như thế thì tỏ ra vô cùng phấn khích.

Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, đấm một đấm cực mạnh về phía đối phương.

Ầm!

Hai nắm đấm đụng nhau phát ra một tiếng vang cực lớn. Lâm Nhất liền thấy năm ngón tay tê dại, vô cùng đau đớn.

“Đó chỉ là mới bắt đầu thôi!”

Mã Khôi để ý thấy vẻ mặt của Lâm Nhất có đôi chút thay đổi thì khẽ mỉm cười, nắm đấm của hắn ta dần trở nên đậm màu hơn.

Hai nắm đấm của hắn không ngừng đánh ra, nhanh như gió.

Bụp, bụp, bụp!

Lâm Nhất nghênh chiến bằng Mãnh Hổ Quyền, đỡ được hết các đòn tấn công.

Đến khi nắm đấm của đối phương hoàn toàn biến thành màu tím thì hắn hừm lên một tiếng khó chịu rồi bị đấm văng ra xa.

Suýt chút rơi xuống dưới đài thi đấu.

“Tử Vân Quyền!”

“Tử Vân Quyền của Mã Khôi sư huynh đã lên cấp đại thành rồi!”

Các đệ tử dưới đài thi đấu nhìn thấy nắm đấm của Mã Khôi biến thành màu tím thì kinh ngạc thốt lên.

“Quyền pháp thật là dũng mãnh!”

Lâm Nhất thầm thấy kinh ngạc, hắn lập tức thay đổi đối sách, hắn nhón chân lên và bay qua.

Hắn dùng thân pháp Đại Nhạn Quyết để né đòn, không đấu trực diện với đối phương nữa.

Rầm, rầm, rầm!

Lập tức, Lâm Nhất đang né đòn thì cũng tranh thủ đấm liên tục rất nhiều lên người đối phương, phát lên âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau. Lâm Nhất đánh đến mức cánh tay sắp tê cứng mà trông đối phương thì lại có vẻ không hề hấn gì.

“Vô dụng thôi, ngươi không thể phá vỡ được phòng ngự bằng cơ thể của ta đâu. Dù có bị ngươi đánh trúng bao nhiêu phát thì ta vẫn không sao cả. Nhưng ta chỉ cần đấm trúng ngươi một phát thì sẽ có thể đánh bại được ngươi, chẳng hạn như là bây giờ!”

Bụp!

Ngay lúc Mã Khôi vừa dứt lời thì hắn ta liền đấm ra một đấm, nhanh như một tia chớp.

Cú đấm được ấp ủ quá lâu này đánh ra quá nhanh, góc độ rất hiểm hóc khiến Lâm Nhất không có cách nào né được.

Hắn chỉ kịp bắt chéo hai cánh tay lại để đỡ nên đã bị đối phương đánh bay ra xa.

Ọc ọc!

Lâm Nhất cảm giác cổ họng có vị ngọt, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, hắn đã bị nội lực từ Tử Vân Quyền của đối phương làm bị thương.

“Kiếm Nô, đây chính là hậu quả của việc ngươi không rút kiếm ra, chịu thua đi!”

Mã Khôi đánh bị thương Lâm Nhất bằng một nắm đấm rồi hét lớn lên một tiếng, nhân lúc Lâm Nhất vẫn chưa rơi xuống đất thì lại một lần nữa xông qua. Hắn cao to, dũng mãnh, thân thể cứng y như sắt, chẳng khác gì một con trâu hung hãn đang xông qua.

“Sắp thắng rồi!”

Các đệ tử đứng xem ở dưới đài thi đấu nhìn thấy Lâm Nhất rơi vào thế cụt thì hét lên.

Lâm Nhất nhướng mày, không ngờ Mã Khôi này lại âm hiểm như thế.

Hắn ta biết thân pháp của mình không bằng Lâm Nhất nên đã chờ lúc hắn rơi xuống đất thì đấm ra cú đấm đỉnh cao là Tử Vân Quyền.

Nhưng với chút tài cán đó mà muốn hắn phải rút kiếm thì vẫn chưa đủ.

Bụp, bụp, bụp!

Tiếng Lâm Nhất khởi động xương khớp vang lên, tiếng nào tiếng nấy đều như tiếng sấm. Đến lúc hắn đáp đất thì dốc sức thi triển toàn bộ uy lực của Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn.

Lúc này, Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn đã bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của nó.

Một khí thế đáng sợ vượt qua cả võ đạo tầng sáu toát ra từ trên cơ thể hắn, lúc hắn nắm chặt năm ngón tay lại và xuất quyền.

Thì dường như phía sau lưng hắn có một con hổ đang không ngừng giận dữ gào thét.

Khi hắn đấm nắm đấm ra thì dường như con hổ cũng từ rừng sâu nhảy lên đài thi đấu, mang theo gió bão cực mạnh.

Mãnh Hổ Quy Sơn, Bách Thú Triều Bái!

Rắc!

Hai nắm đấm gặp nhau, dường như có tiếng của thứ gì đó bị vỡ ra vang lên.

Mã Khôi đang điên cuồng nhào tới liền tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, chỉ trong phút chốc, hắn ta đã bị đấm bay ra xa.

Sau khi hắn ta rơi xuống đất, cơ thể trở về trạng thái bình thường thì không ngừng trượt dài, cho đến khi trượt xuống dưới đài thi đấu.

Gào!

Trên đài thi đấu trống trải, dư âm của tiếng hổ gầm không ngừng vọng lại, gió bão quét ra bốn phía.

Thổi bay áo quần của Lâm Nhất. Sự bá đạo không dè dặt khi gặp phải Hoàng Kim Man Ngưu ngày hôm đó lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Đấy là Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn”.

“Trời ạ, không ngờ lại có người luyện được Mãnh Hổ Quyền đến cấp đỉnh phong viên mãn”.

“Phải có nghị lực biết bao nhiêu, phải có ngộ tính mạnh cỡ nào mới có thể làm được chứ?”

“Đánh bại Mã Khôi, thắng liên tiếp mười ba trận… Không thể ngăn được, tên Kiếm Nô này thật sự sắp một bước lên mây rồi!”

Mặt các đệ tử đứng xem ở dưới đều mang vẻ mặt tối sầm, bọn họ hơi khó chấp nhận sự thay đổi cục diện đột ngột như thế này.

Chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì Lâm Nhất đã thất bại rồi.

Nhưng buồn cười là người thắng cuộc sau cùng lại là Lâm Nhất.

Giống như có người đã nói, Lâm Nhất thắng liên tiếp mười ba trận thì khó có thể ngăn được việc hắn một bước lên mây.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 58



Trên lôi đài, dư âm hổ gầm còn chưa tiêu tán hết.

Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay trong gió, trên gương mặt thanh tú xuất hiện cỗ thần vận bá khí không diễn tả được bằng lời.

Trọng tài nhất thời nhìn đến ngẩn người, quên mất tuyên bố thắng lợi.

Vỏn vẹn chỉ với Mãnh Hổ Quyền đã bánh bại Mã Khôi đã tu luyện Tử Vân Quyền đến đại thành, lại còn nắm vững Thiết Bích Công.

Đối với ông ta mà nói, có chút vượt quá hiểu biết, không thể tin được.

Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là thật sự lại có người tu luyện được Mãnh Hổ Quyền đến đỉnh phong viên mãn!

Advertisement

Phóng mắt nhìn khắp cả Thanh Vân Môn, trọng tài có thể chắc chắn tuyệt đối không có ai tu luyện được công pháp căn bản đến đỉnh phong viên mãn.

Thậm chí có thể nói là khắp cả nước Thiên Thủy cũng không có.

Một là tiêu tốn quá nhiều thời gian, mọi người đều cảm thấy không cần thiết phải bỏ quá nhiều công sức cho một môn công pháp cơ bản.

Hai là cần ngộ tính cực cao, bất cứ công pháp nhập môn nào, bất luận phẩm cấp cao hay thấp, thì tu luyện đến đại thành đã được coi là rất ghê gớm rồi. Với bộ môn võ kỹ công pháp này, cho dù ngươi đã hoàn toàn nắm vững rồi thì vẫn có thể lựa chọn tu luyện những võ kỹ có phẩm cấp cao hơn khác.

Advertisement

Bởi vì tu luyện đến đỉnh phong viên mãn quá khó, không những cần hoàn toàn thấu hiểu được ý cảnh của người sáng tạo ra, mà còn cần một chút bước ngoặt mang tính thời cơ nữa.

Ngộ tính và thời cơ, đều không thể thiếu.

Do vậy.

Cho dù mọi người biết công pháp căn bản tu luyện đến đỉnh phong viên mãn cũng có uy lực không tầm thường, vượt qua cả phẩm cấp.

Nhưng những người chân chính làm được đã ít lại càng ít.

Có đủ nghị lực để làm được thì một người cũng không có.

Dư âm tiếng hổ gầm dần tiêu tan, Lâm Nhất nhìn về phía trọng tài đang sững sờ, nói: "Có thể tuyên bố ta dành thắng lợi chưa?"

"Ồ, có thể có thể".

Trọng tài hoàn hồn, vội vàng đáp lời, sau đó cao giọng nói: "Trận này ta tuyên bố, Lâm Nhất..."

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn ẩn chứa sự tức giận và bất mãn từ dưới lôi đài vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói, hóa ra là Mã Khôi vừa bại trận.

Mặc dù sắc mặt của hắn ta có chút tái nhợt, nhưng tổng thể thì tinh thần vẫn ổn, chỉ là vẻ giận dữ trên mặt khó biến mất đi được.

Suy cho cùng đúng là có tu luyện Thiết Bích Công, rèn giũa một thân mình đồng da sắt, trúng một kích Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn mà vẫn còn sức lực lên tiếng.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không biết tên Mã Khôi này đang giờ trò gì.

"Mã Khôi, ngươi làm gì vậy, ngươi muốn làm loạn hội trường sao?"

Sắc mặt trọng tài trầm xuống, nhìn về phía Mã Khôi, lạnh lùng nói.

Mã Khôi biết hậu quả của việc gây rối hội trường nên lập tức nhìn về phía Lâm Nhất nói: "Không dám, ta chỉ muốn nói trận so tài này có người dùng gian kế, Mã Khôi ta bại không phục!"

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, rõ ràng là đang nói Lâm Nhất.

"Gian kế? Ý gì vậy?"

“Trong chiến đấu sử dụng tiểu xảo không phải là chuyện rất bình thường sao, Mã Khôi làm trò quỷ gì vậy?"

"Xem ra có chút quái lạ, điều mà Mã Khôi đang nhắc tới có vẻ không phải là gian kế bình thường".

Vốn chỉ đợi trọng tài tuyên bố thắng thua là có thể kết thúc, bây giờ lại vô cớ xảy ra chút phong ba.

"Nhìn tay của ta đi, các người thấy đây là do Mãnh Hổ Quyền gây nên sao?"

Mã Khôi lập tức giơ cao tay phải của mình lên, chỉ thấy tay phải của hắn ta chằng chịt vết thương, giống như bị dao rạch rất nhiều vết đáng sợ lên trên vậy, sâu tới mức có thể nhìn thấy cả xương!

"Đây..."

"Chuyện gì vậy?"

"Đây tuyệt đối không phải là do Mãnh Hổ Quyền tạo nên, nội kình của nắm đấm nhiều nhất chỉ gây ra đứt gãy xương tay, hoặc là chấn thương nội tạng. Sao có thể tạo thành vết thương giống như bị dao cắt như vậy được".

"Lẽ nào tên Kiếm Nô này thật sự đã dùng gian kế, làm trái với quy tắc của trận đấu sao?"

"Ta thấy chưa chẳn là không có khả năng, nói không chừng tin đồn Lưu Phong kiếm pháp của hắn đạt tới tiểu thành cũng là giả!"

Đám đệ tử đứng xem ở dưới lôi đài kinh ngạc không thôi.

Cộng thêm vốn đã bất mãn với thành tích toàn thắng của Lâm Nhất, dựa vào cái gì mà một tên Kiếm Nô như ngươi có thể đạt được kết quả chói mắt như vậy!

Mới chỉ khoảng hai tháng trước, trong số họ có không ít người đã từng sai bảo Lâm Nhất bảo dưỡng bội kiếm cho họ.

Dần dần có một vài lời nói không hay xuất hiện.

Trên lôi đài, trọng tài nhíu mày, đi tới xem xét thương thế của Mã Khôi.

Vừa nhìn thì bị hít ngược một ngụm khí lạnh, chỗ vết thương đó đều sâu đến tận xương, đáng sợ vô cùng.

Nhưng vẫn trấn tĩnh nói: "Mã Khôi, cho dù Lâm Nhất sử dụng thủ đoạn khác, dựa theo quy tắc của tông môn, ngươi cũng nên biết, việc này cũng không thể thay đổi được kết quả".

Tông môn so tài, tất cả các thủ đoạn đều có thể sử dụng, hoàn toàn là dựa vào năng lực cá nhân.

Trừ khi là một vài tình huống cực đoan nào đó, ví dụ như hạ độc đối thủ trước trận đấu gì đó, bằng không thì đều được coi là mánh khóe bình thường.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 59



Mã Khôi nhìn về phía Lâm Nhất, gằn giọng giận dữ gào lên: "Ta không cầu những thứ khác, ta chỉ cần hắn thừa nhận, trong lúc so tài hắn đã dựa vào ám khí mới có thể phá được Thiết Bích Công của ta. Thân là Kiếm Nô không đáng xấu hổ, điều đáng xấu hổ là dùng thủ đoạn đê tiện này mà còn muốn ngụy biện giả dối quanh minh chính đại thắng ta!"

"Tên Kiếm Nô vô liêm sỉ, dùng gian kế để chiến thắng, mau xuống đi!"

"Đừng làm mất thể diện của Thanh Vân Môn chúng ta, cút xuống đi!"

"Cút xuống đi!"

Advertisement

"Cút xuống đi!"

"Cút xuống đi!"

Những đệ tử đã bị Lâm Nhất đánh bại trước đó đều bất mãn trong lòng, thấy có thể lợi dụng cảm xúc đám đông, bèn âm thầm dẫn dắt khởi xướng.

Advertisement

Những đệ tử ngoại môn vốn luôn bình phẩm thân phận của Lâm Nhất sau lưng thấy tình hình như vậy cũng lũ lượt hô to lên.

Nhất thời, âm thanh chói tai cút xuống đi liên tục không ngừng vang lên, khơi mào nhốn nháo.

Lâm Nhất liếc nhìn vết thương trên tay của Mã Khôi một cái, nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì.

Từ lâu hắn đã biết Mãnh Hổ Quyền của mình ẩn chứa kiếm kình, có thể thực hiện được quyền kiếm hợp nhất.

Sau khi Mãnh Hổ Quyền đạt đến đỉnh phong viên mãn, sức mạnh của quyền kiếm hợp nhất đương nhiên cũng mạnh hơn.

Chỉ là tình huống này hắn không thể giải thích.

Mã Khôi trong tình huống không có bất cứ bằng chứng nào đã nói hắn sử dụng ám khí hại người, ngượi lại còn nói hắn vô liêm sỉ.

Những lời nói Kiếm Nô ti tiện, dùng gian kế để chiến thắng của hàng trăm đệ tử bên dưới càng khiến hắn nguội lạnh hơn.

"Lâm Nhất, chỉ cần ngươi thừa nhận mình sử dụng ám khí trước mặt mọi người thì hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi".

Mã Khôi thấy chiều hướng nghiêng về phía mình, lập tức tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, lại lần nữa bức ép.

"Chuyện không làm thì cho dù có hàng triệu người nói ta cũng sẽ không thừa nhận. Nếu ngươi không tin có thể đến lục soát người ta!"

Lâm Nhất bình tĩnh, dang rộng hai tay để tỏ thành ý.

Hiện trường lập tức chấn động, tiếng huyên náo bên dưới càng lúc càng lớn.

Ngay đến đệ tử nội môn và trưởng lão tông môn quan sát trên đài cao cũng đều chú ý đến.

"Theo lý mà nói, cho dù Mãnh Hổ Quyền luyện đến đỉnh phong viên mãn thì cũng không địch lại được Tử Vân Quyền đại thành mới đúng".

"Đúng vậy, huống chi Mã Khôi còn có Thiết Bích Công hộ thân".

Đệ tử nội môn Vương Ninh cười khẩy nói: "Ta thấy tên Kiếm Nô này trước đó bị người ta ức h**p thảm quá, tâm tính sớm đã méo mó, không biết thối nát thế nào. Loại người này một khi thoát ra, vì chiến thắng thì chuyện gì cũng có thể làm được đó".

Sau khi dứt lời, Vương Ninh còn đắc ý liếc nhìn Tô Hàm Nguyệt một cái, đáng tiếc trên dung nhan tuyệt thế, đối phương vẫn giữ một màn sương lạnh không chút dao động, khiến hắn ta thoáng chút thất vọng.

"Đúng đúng đúng, Vương sư huynh nói có lý".

Những đệ tử nội môn khác cũng lên tiếng phụ họa theo.

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm nhìn những đệ tử nội môn có thành kiến với Lâm Nhất vốn là Kiếm Nô càng thêm sâu đậm hơn.

Khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Trước Lâm Nhất vẫn chưa có ai luyện được Mãnh Hổ Quyền đến đại thành, nói nhất định không bằng được Tử Vân Quyền thì có chút thiếu lý lẽ rồi. Hơn nữa, Lâm Nhất này không phải đã đồng ý cho lục soát người rồi sao, kết quả thế nào cứ lục soát là biết".

Thấy Bạch Vũ Phàm lên tiếng, những đệ tử nội môn khác liền im bặt không nhiều lời nữa.

Vương Ninh buồn bực trong lòng, có chút khó chịu nhìn Bạch Vũ Phàm một cái.

Trên lôi đài, thấy Lâm Nhất thoải mái ung dung cho soát người, Mã Khôi không khỏi sững sờ.

"Mã sư huynh, lục soát hắn đi, để cho tên Kiếm Nô này cút về phòng Tẩy Kiếm".

"Loại vô liêm sỉ như vậy nên ngoan ngoãn ở lại phòng Tẩy Kiếm, làm công việc Kiếm Nô của hắn mới đúng".

"Thanh Vân
 
Back
Top Bottom