Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5180: Anh quát một tiếng!



"Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất vui, rất phấn khởi!"

Diệp Bắc Minh cười.

Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi! "Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"

"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"

Anh quát một tiếng!

Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám măng anh ta!

Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"

Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!

"ựe"

Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: ta bảo ngài cút..."

"Hoa thiếu, hình như... cậu

"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"

Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!

"Bắt tên đó lại cho ta!"

"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.

Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lão!

"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!" "Chết đi!"

Lão giả lưng gù bước ra!

Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần! Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!

Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!

Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!

Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"

Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!

Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!

"Gổ tiểu thư!"

Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!

"Yên Tuyết! Cô đấy àI"

Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.

Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!

Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡi

Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?”

"Sao cô ra được vậy?"

Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"

"Này... không cần!" Hoa Du Nhiên lắc đầu.

Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"

"Gậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!" "Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!" "Gái gì? Bỏ đi á?"

Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5181: Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!



Bốp! Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!

Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!

"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"

"HíU"

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!

Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?

Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?

"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.

Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"

"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"

Mọi người bàn luận rôm rả.

Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!

Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?" "Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!" "Cậu còn không mau xin lỗi đi?"

Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!

Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!

Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi! Trước mặt mấy chục vạn người như này!

Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!

Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!

Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ? Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!

Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!

Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?”

"Cậu nói cái gì?" Lão giả lưng gù tái mặt. Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!

Cổ Yên Tuyết ngẩn người.

Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!

"Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!' Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.

Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"

"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"

"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ: đấy, cẩn thận!"

Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng. Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!

"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"

Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?" "Hoa tộc?”

Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.

Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?

Chỉ là trùng hợp? Hay là...

"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."

Hoa Du Nhiên cười dí dỏm. Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!

Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợi"

"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"

Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hoa Du Nhiên ngẩn ra.

'Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?

Hoa Du Nhiên sa sầm mặt mày: "Tên kia, sao anh dám nói với Yên Tuyết bằng thái độ đấy hả?"

"Anh có biết cô ấy..."

Còn chưa nói hết câu.

Cổ Yên Tuyết thản nhiên cười bảo: "Anh muốn biết à? Cầu xin tôi đi!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5182: Không nói?



Hoa Du Nhiên mở to miệng, hai mắt gần như trợn tròn!

Anh ta nhìn Cổ Yên Tuyết với ánh mắt khó tin!

Sâu trong mắt còn bùng lên một ngọn lửa ghen tuông nồng đậm! Đây là Cổ Yên Tuyết đấy!

Con gái duy nhất của điện chủ Côn Luân Điện, Cổ Yên Tuyết! Thế mà.

Lại mỉm cười xinh đẹp với tên nhóc trước mặt, thậm chí còn nói một câu với cái giọng điện mà chỉ có tình lữ mới có: Cầu xin tôi đi!

Hoa Du Nhiên run cả người.

Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh, thì chắc cả đời này anh ta cũng không nghe được cái giọng điệu này từ Cổ Yên Tuyết!

"Không nói? Thì thôi!"

Diệp Bắc Minh quay người liền đi. Cổ Yên Tuyết sốt ruột rồi!

"Này, anh có ý gì hả?"

Cô ta đuổi theo luôn!

Trông thấy cảnh này, Hoa Du Nhiên nghe thấy tiếng con tim mình tan vỡ: 'Đệt! Cmn! Đậu mét Cmn rốt cuộc chuyện này là sao? Lẽ nào Yên Tuyết thích tên nhóc này?

'Không! Không thể nào!' Trong đầu vừa nảy ra một suy nghĩ. Đã bị anh ta gạt đi luôn!

'Không đâu, Yên Tuyết không có khả năng thích tên này, nhất định là vì anh ta là thể chất Hỗn Độn thôi!"

'Đúng! Thể chất Hỗn Độn, chắc chăn là bởi vì thể chất Hỗn Độn... mình bảo. mà, thể chất Hỗn Độn độc nhất vô nhị, máu Hỗn Độn và cốt tủy Hỗn Độn đều có tác dụng lớn, chắc chắn là Yên Tuyết nhìn trúng cái này, chứ không phải vừa mắt con người anh tal'

'Nếu đổi lại là bất kỳ ai có thể chất Hỗn Độn, ví dự như mình..

'Ừm, Yên Tuyết cũng sẽ có thái độ đó thôi!'

Nghĩ như vậy.

Hoa Du Nhiên mới thấy khá hơn một tí.

Đồng thời.

Trong lòng sinh ra một luồng sát ý lạnh lão!

Anh ta đuổi theo.

"Yên Tuyết, hai người đi đâu vậy?”

Cổ Yên Tuyết chẳng thèm nhìn anh ta, cô ấy kéo cánh tay Diệp Bắc Minh: "Đợi đã, anh không đến Côn Luân Điện cùng tôi à?”

'Cái gì?"

Trái tim Hoa Du Nhiên run rẩy.

Nếu Diệp Bắc Minh mà đến Côn Luân Điện, anh ta thật sự không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì!

Đến lúc đó.

Thể chất Hỗn Độn nhất định sẽ được bồi dưỡng thành thánh tử Côn Luân, Cổ Yên Tuyết thân là con gái điện chủ, khả năng cao sẽ cưới Diệp Bắc Minh!

Vừa nghĩ đến đây.

Trái tim Du Yên Nhiên lập tức trống rỗng, tựa như thứ mà mình độc chiếm trong lòng bị người ta cướp mất vậy!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có một nơi phải đi!" "Anh muốn đi đâu?” Cổ Yên Tuyết hỏi.

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Chân Võ giới!"

Cổ Yên Tuyết ngẩn ra, sau đó choàng hiểu: "Tôi biết sư tỷ của anh đang ở Chân Võ giới hả?"

lẽ nào cha mẹ và các

Diệp Bắc Minh gật đầu. Hoa Du Nhiên ở bên cạnh mừng rỡ nhìn sang, rồi vội vàng nói: "Hóa ra Diệp huynh đang đi tìm cha mẹ và các sư tỷ! Chân Võ giới tốt lắm, Chân Võ giới tốt

lắm!"

Cổ Yên Nhiên lập tức nhìn anh ta, cô ấy nhíu mày: "Hoa Du Nhiên, anh kích động thế?"

"Anh lắm mồm thế làm gì?" Hoa Du Nhiên cười: "Yên Tuyết, tôi là nghĩ cho Diệp công tử mà!”

"Cô xem, Diệp công tử muốn đi Chân Võ giới tìm cha mẹ và sư tỷ của anh ấy!" "Cha mẹ thì chắc chắn phải tìm rồi, còn cả sư tỷ nữa... à phải rồi, ngộ nhỡ Diệp công tử thích sư tỷ của anh ấy thì sao? Người phụ nữ mình thích lưu lạc bên ngoài, thì sao yên tâm được?” Nghe thấy lời này. Ánh mắt của Cổ Yên Tuyết rõ ràng có chút không được tự nhiên. Cô ấy nhìn sang Diệp Bắc Minh! Không ngờ. Diệp Bắc Minh gật đầu luôn: "Sư tỷ rất quan trọng với tôi!"

"Hả?"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5183: Mặc kệ anh ta



Cổ Yên Tuyết cắn môi: "Diệp công tử, anh thích sư tỷ của anh à?” Diệp Bắc Minh trả lời ngay: "Ừm." Một chữ ngắn ngủ lại làm cho đôi mắt Cổ Yên Tuyết dâng lên hơi nước!

Cô ấy cười gượng: "Ha ha... Diệp công tử đúng là một người trọng tình trọng nghĩa!"

"Thế... thế chúng ta đến Chân Võ giới trước? Sau khi tìm được... ừm, tìm được họ, anh lại đi cùng tôi đến Côn Luân Điên một chuyến được không?"

Câu cuối cùng.

Cổ Yên Tuyết gần như nói bằng giọng điệu van xin!

Hoa Du Nhiên ở bên cạnh, tâm tình hả hê chưa từng có.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh có phụ nữ, anh ta sẽ không phải lo nữa!

Cô con gái duy nhất của điện chủ Côn Luân Điện, không thể nào làm lẽ cho người ta được!

"Diệp công tử, nếu từ vị rối! Cần một số cấm chết”

iện cấp cao đi xuống vị diện cấp thấp, thì có chút rắc "Còn đi ngang qua vị diện đồng cấp, thì rất đơn giản với bọn tôi." Hoa Du Nhiên lo Diệp Bắc Minh đổi ý. Anh ta vung tay lên! Lấy ra một trận đài khổng lồ có đường kính một trăm mét! Trên đó khắc đầy phù văn phức tạp. Có khảm đầy tinh thạch vũ trụ màu đen.

Hoa Du Nhiên ra lệnh: "Còn ngây ra đó làm gì? Mở truyền tống, chúng ta đi cùng Diệp công tử đến Chân Võ giới một chuyến!"

"Vâng!"

Lão giả lưng gù tiến lên.

Nhanh chóng khởi động truyền tống trận vị diện! Ngay sau đó.

Dưới sự ngưng tụ của năng lượng khắp bầu trời, một nết vứt không gian màu tím mở ra, Diệp Bắc Minh bước luôn vào trong!

Cổ Yên Tuyết vội vàng theo sát.

Trông thấy hai người đi vào khe nứt không gian, mặt Hoa Du Nhiên sa sâm lại.

Sát ý lộ rõ!

"Ngươi, đi về thông báo cho anh ta, bảo rằng đã phát hiện ra thể chất Hỗn Độn!"

Sau khi bỏ lại câu này.

Hoa Du Nhiên nhanh chóng đuổi theo!

Chân Võ giới.

Vào khoảnh khắc chạm chân xuống đất, Diệp Bắc Minh cảm nhận được, trọng lực ở đây mạnh hơn Nguyên Thủy Chân Giới mười mấy lần!

lối Cổ Yên Tuyết mặt tái nhợt.

Cô ấy đang bị thương, cho nên không chịu được việc trọng lực đột ngột tăng vọt!

"Cẩn thận!" Diệp Bắc Minh đưa tay ra, đỡ cô ấy.

Trông thấy hai người tiếp xúc thân mật, đôi mắt Hoa Du Nhiên cơ hồ nhỏ máu, anh ta không nhịn được bật ra một câu: "Diệp công tử, thỉnh tự trọng!"

Cổ Yên Nhiên đỏ mặt! Hai người tách ra. Diệp Bắc Minh trực tiếp truyền âm: "Tiểu tháp, tìm tung tích của mọi người!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nói hai lời, bắt đầu khởi khởi truy tung trong phạm vi vạn dặm!

Ngay sau đó.

"Nhóc con... Chân Võ giới này có vấn đề! Thần niệm của bổn tháp không thăm dò ra ngoài được!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh! "Cái gì?" Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh cũng thử phóng ra lực lượng thần hồn.

Theo lý mà nói, sức mạnh thần hồn của anh có thể bao phủ trong phạm vi nghìn dặm!

Lúc này, thần hồn của anh lại tìm thêm lần nữa, thế mà chỉ có thể kéo dài ra phạm vi mười mét: "Chuyện gì thế này? Thần hồn không dùng được ở Chân Võ

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Hình như phép tắc của giới này có vấn đề rất lớn!"

"Sức mạnh của thần hồn, không dùng được ở đây!" Nghe thấy lời này. Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Hoa Du Nhiên ở bên cạnh cười nhạo: "Sao thế? Chắc không phải anh định dùng thần niệm tìm người đấy chứ?”

"Anh quên tôi đã nhắc anh à, phép tắc ở Chân Võ giới khác với vị diện khác à!"

"Ở đây, hiệu quả của võ kỹ giảm mạnh, trật tự phép tắc có thể nói là không có tác dụng!"

"Tu võ giả ở đây, tôn sùng sức mạnh cực hạn!" Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Mặc kệ anh ta.

Hoa Du Nhiên kinh ngạc nhìn về phía đó, dù anh ta đã ở cảnh giới Tế Đạo Chi 'Thượng tầng bốn, anh ta vẫn hãi phát khiếp!

"Diệp công tử, anh sao vậy?" Cổ Yên Tuyết kinh ngạc hô. Chỉ thấy.

Vào khoảnh khắc tiếng rồng ngâm vang lên, đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, trên người hiện lên những ma văn đen kịt!

Khí tức toàn thân cũng trở nên cực kỳ cuồng bạo, anh lao thẳng về phía có tiếng rồng ngâm!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5184: Chỉ có thể dựa vào việc chạy điên cưồng!



"Tiểu tử, cậu sao thế?"

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh lao ra ngoài, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không khỏi kinh ngạc!

Đến nó cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh có gì đó không đúng!

Diệp Bắc Minh khàn giọng gầm lên: "Tiểu Tháp, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì!"

"Khi nghe thấy tiếng rồng gầm đó, máu trong cơ thể tôi không tự chủ được sôi sục lên!"

"Giống như từ sâu trong tôi có một giọng nói đang gọi tôi!" "Phản ứng huyết mạch?” 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc!

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Tôi không biết... chỉ luôn cảm thấy sâu trong lòng có một giọng nói..."

Tăng tốc và lao thẳng về hướng có tiếng rồng gầm hung bạo!

Chân Võ Giới cực kỳ kỳ lạ, thậm chí không thể bay trên không trung! Càng đừng nói đến Thúc Địa Thành Thốn, Ảnh Thuấn!

Chỉ có thể dựa vào việc chạy điên cưồng!

Uỳnh uỳnh——I

Mặt đất rung chuyển dữ dội, nơi Diệp Bắc Minh đang chạy loạn xạ, giống như có động đất!

Hoa Du Nhiên phàn nàn: "Tiểu tử này sao giống như một con dã thú vậy!" Cổ Yên Tuyết lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Hoa Du Nhiên, có phải ngươi bị bệnh rồi không? Diệp công tử đâu có chọc ngươi mà lần nào ngươi cũng hạ thấp anh

ấy thế?"

"Nếu ngươi còn nói những điều như vậy một lần nữa thì đừng có đi theo chúng ta nữa!"

Nói xong, cô đuổi theo mà không thèm quay đầu lại. Chỉ còn lại Hoa Du Nhiên, sắc mặt âm trầm.

Khoảng cách một trăm dặm, chỉ dựa vào sức chạy, Cổ Yên Tuyết phải mất mười lăm phút mới đuổi kịp!

Khi cô đuổi đến được khu vực rồng gầm điên cuồng, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!

Phía trước là một cái hố lớn, khí tức cuồng bạo đó chính là từ trong hố bộc. phát ra!

Gào——†

Tiếng rồng gầm liên tục phát ra từ dưới lòng đất!

Khí tức cường đại, giống như sóng thần, hết đợt này đến đợt khác! Khiến người ta nghẹt thở!

Diệp Bắc Minh đứng ở rìa hố, nhìn chằm chằm về phía trước. "Diệp công tử, đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh bị sao vậy?"

Cổ Yên Tuyết đang muốn bước tới.

Lại bị sức mạnh này làm cho nôn ra một ngụm máu tươi! "Đây....." Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia kinh hãi!

"Ma lực mạnh quá... Tiểu tử này lại một mình chống đỡ?"

Trong mắt Hoa Du Nhiên hiện lên một tia sợ hãi: "Không hổ là Hỗn Độn Thểt Sức mạnh của thân thể này đúng là đáng sợ!"

'Nếu tiểu tử này không chết, chắc chắn sẽ là mối đe dọa rất lớn đối với mình! ' Cùng lúc đó.

Trong đầu Diệp Bắc Minh, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, cậu cảm thấy gì vậy?"

"Pháp tắc của thế giới này đã bị phong ấn, thần niệm của bổn tháp không thể xuất ra được!"

Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy.

Đôi mắt càng trở nên đỏ ngầu! "Máu!"

"Máu?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngây ra.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng vậy! Trong cái hố bị ma khí bao trùm, toàn bộ đều là máu tươi!"

"Đây là một hồ máu!"

"Dưới hồ máu có cái gì đó!" "Cái gì?"

Đúng lúc đó, phía sau hắn xuất hiện một đám người!

Bọn họ mặc quần áo giống nhau, trên ngực có thêu một chứ "Chiến! Gào——!!I

Nghe tiếng rồng gầm điên cuồng phát ra từ sâu trong hồ máu!

Hàng chục bóng người này kinh hãi rút lui, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi chưa từng cóI
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5185: Làm sao có thể!



"Thứ đó lại náo loạn nữa rồi!"

"Mau trở về bẩm báo tông môn, nếu chọc giận nó, có thể lại xảy ra một vụ tàn sát hàng loạt!"

"Mau nhìn kìa, ở đó còn có một người nữa!"

Một thanh niên chỉ về phía trước.

Sắc mặt của hai ông già dẫn đầu thay đổi rõ rệt: "Tiểu tử, mẹ kiếp, ngươi điên rồi à? Sâu trong hồ máu có một con ma long, nó cực kỳ khát máu và tàn ác!"

"Một khi nó bộc phát bản chất hung dữ, người trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ chết!"

Diệp Bắc Minh thờ ơ. Dưới hồ máu trước mặt có một con ma long? Lế nào vì con ma long này mà hắn mới có phản ứng?

Thấy Diệp Bắc Minh không nhúc nhích, hai ông già lập tức hét lên: "Mẹ kiếp ngươi còn đứng đó làm cái quái gì vậy? Còn không mau quay lại đi!!!"

Trực tiếp phớt lời "Các ngươi là bạn của hẳn à?" "Mau mang tiểu tử đó quay lại đi!!!"

Một ông già quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Cổ Yên Tuyết và Hoa Du Nhiên: "Ta không nói đùa, con ma long đó cực kỳ tàn ác, sức mạnh của nó vô cùng đáng sợi”

"Cho dù là các trưởng lão của Chiến Tông chúng ta đích thân ra tay cũng không thể làm gì được nó!”

"Hơn nữa, một khi con rồng này bắt đầu giết người, sẽ không dễ dừng nó lại!" "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau khuyên hắn đi!!!"

Cổ Yên Tuyết phản ứng lại: "Diệp công tử, cẩn thận, con ma long dưới hồ máu đó rất nguy hiểm!"

Lời nói vừa dứt!

Diệp Bắc Minh liền tiến lên một bước!

Đôi mắt của ông già tự xưng là người của Chiến Tông co rút lại, nỗi sợ hãi lập tức lan khắp cơ thểt

"Tiêu

"Hắn chủ động nhảy xuống hồ máu, cũng có nghĩa là lấy thân mình hiến tế cho ma long!"

"Còn ngây ra đó làm gì? Chạy đi!!!"

Hai ông già sợ hãi gầm lên, quay người bỏ chạy!

Gào——!!I

Một tiếng rồng gầm quái dị vang lên, cả trời đất đều rung chuyển!

Một sức mạnh giống như sóng thần quét qua, hất bay Cổ Yên Tuyết và Hoa Du Nhiên, bọn họ lăn lộn hơn chục vòng mới dừng lại!

"Diệp công tử!"

Cổ Yên Tuyết vẫn muốn đi lên cứu người.

Hoa Du Nhiên hét lên: "Yên Tuyết, cô điên rồi! Tiểu tử kia chết chắc rồi!" "Chúng ta đi trước!"

Anh ta nắm lấy vai của Cổ Yên Tuyết, nhanh chóng lùi lại cả trăm dặm!

Quay đầu nhìn lại! Ngọn lửa ma quái ngập trời! Toàn bộ bầu trời bị bao phủ trong ngọn lửa ma quái màu đen!

Sâu trong ngọn lửa ma quái, bóng một con huyết long khổng lồ gầm lên dữ dội, vang vọng khắp trời đất!

Sắc mặt mấy chục người của Chiến Tông trở nên âm trầm, bao vây quanh hắn: "Tiểu tử kia đã chọc giận ma long, chúng ta không thể ở lại đây nữa!"

"Hai người các ngươi là bạn của hắn, nếu hắn chết, các ngươi sẽ phải chịu trừng phạt thay hắn!"

Hàng chục đệ tử Chiến Tông vây quanh xông lên!

Cơ hội thể hiện đến rồi!

Hoa Du Nhiên bước tới, chặn trước mặt Cổ Yên Tuyết!

Anh ta ngạo mạn quát: "Đám người bản địa các ngươi còn dám ra tay?" "Bổn công tử đến từ Vị Diện Chi Thượng! Nếu ngươi dám ra tay..." Bốp—-—I

Ông già vừa nói đáp xuống trước mặt Hoa Du Nhiên, tát vào mặt anh ta một cái: "Cái gì mà Vị Diện Chi Thượng! Cái gì mà nhà họ Hoa! Chưa từng nghe qual”

"Ngươi dám đánh ta?" Hoa Du Nhiên trợn tròn mắt, không dám tin!

Anh ta tức giận đến toàn thân run rẩy: "Ngươi chết chắc rồi, nhà họ Hoa ta...

Đúng lúc anh ta muốn sử dụng thần lực để phản kháng thì lại phát hiện thần lực của mình đã cạn kiệt, không thể sử dụng được!

Bốp——I

Cùng lúc đó, cái tát thứ hai giáng xuống khiến Hoa Du Nhiên bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!

Vừa mới lặn xuống khoảng một trăm mét, thân thể Diệp Bắc Minh liền run rẩy, hẳn không dám tin vào mắt mình! ! !

Sâu trong hồ máu, một con huyết long phiên bản to, gần như giống hệt với con huyết long trong cơ thể hắn xuất hiện trước mắt hắn!

Đồng thời.

Con huyết long đó quay lại, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh, một khí tức chết chóc bao trùm!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5186: Tôi cũng không biết



"Chết tiệt...tiểu tử, con huyết long này sao lại giống với con rồng trong huyết mạch của cậu vậy?"

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng choáng váng.

Lần đầu tiên Diệp Bắc Minh triệu hồi huyết long thì là tồn tại trong huyết mạch!

Sau này.

Hắn phát hiện ra rằng chỉ cần sử dụng kiếm khí, thần lực là có thể duy trì con huyết long trong huyết mạch!

Nếu diễn hóa ra, có thể tăng gấp đôi sức chiến đấu!

Nhưng chuyện này, Diệp Bắc Minh vẫn luôn cho rằng vì hắn là người Hoa Hạ, có hảo cảm trời sinh với rồng!

Hắn không ngờ rằng, ở Chân Võ Giới cách đó không biết bao nhiêu vị diện, lại có thể phát hiện ra một con huyết long giống hệt!

Một con huyết long sống sờ sời Thật sự tồn tại! !!

"Tôi cũng không biết, lẽ nào con huyết long này khiến cho huyết mạch tôi sôi sục không?”

Diệp Bắc Minh rất kích động.

Con huyết long nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh! Hung dữ!

Cuồng bạo!

Khinh thường mọi thứ!

Đặc biệt là đôi mắt kia, thần long thật sự trên cửu thiên! Cái gì mà Hỗn Độn tổ long, thương long, lệ long, tiềm long đều suy yếu trước mặt nó!

Chỉ cần một ánh mắt! Diệp Bắc Minh rùng mình, cảm nhận được khí tức chết chóc. Gào——!

Một tiếng rồng gầm, đuôi con huyết long vung ra, xoay người lao về phía Diệp Bắc Minh.

Tốc độ cực kỳ nhanh!

Bang! Một tiếng vang lên, Diệp Bắc Minh cảm giác được xương sườn của mình vỡ ra, không khỏi phun ra một ngụm máu!

Diệp Bắc Minh hoàn toàn tức giận: "Mẹ kiếp! Đánh lén phải không?”

Năng lượng Hỗn Độn nở rộ, bảo vệ bên ngoài cơ thể, hắn xoay người dậm chân trên không trung!

Không chút sợ hãi, hắn lao thẳng về phía con huyết long!

"Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm, ra đây!"

Hắn hét lên!

Một thanh kiếm cổ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn và chém về phía đầu con huyết long!

Con huyết long rất tức giận. Con mồi mà nó gặp trước đây đều không chịu được mấy đòn đánh dưới tay nó, nhưng tiểu tử trước mặt lại khó chịu như vậy!

Mười mấy làn sóng máu đột nhiên cuộn lên, mùi máu tanh kinh khủng quét quatl

Diệp Bắc Minh không ngừng vung kiếm! Một người một rồng chiến đấu với nhau hơn một trăm đòn đánh!

Diệp Bắc Minh thậm chí còn tìm thấy cơ hội, đúng lúc chém nát làn sóng máu cuối cùng, hắn đáp xuống đầu con huyết long!

Một tay nắm lấy sừng con huyết long! "Gào—-—III"

Con huyết long trở nên giận dữ, vặn vẹo điên cuồng, cố gắng thoát khỏi Diệp Bắc MinhI

"Nghiệt súc! Nếu còn dám chống cự, ta sẽ chém bay đầu ngươi!" Diệp Bắc Minh hét lớn.

Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống. Phụt! âm thanh nghèn nghẹt, một phần ba lưỡi kiếm đâm vào đầu con huyết long!

Nếu là một con huyết long trưởng thành thì sẽ đáng sợ biết bao!

"Ngươi... không cố ý hại người? Vậy máu tươi ở nơi này là thế nào?" Diệp Bắc Minh hơi do dự một chút.

Huyết long nói: "Hu hu hu... Dưới này có bảo bối... Bọn họ tới đây để lấy thứ đó đi!"

"Cha mẹ tôi bảo tôi nhất định phải canh giữ thứ đó, ai dám đến trộm nó đi thì đều phải chết."
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5187: Là bảo bối gì?



"Máu này đều là do những người đó để lại!"

"Là bảo bối gì?"

Diệp Bắc Minh có chút mất bình tĩnh.

Con huyết long phát ra tiếng r*n r*: sẽ sợiI"

ôi cũng không biết, tôi đến gần thứ đó thì

Diệp Bắc Minh ra lệnh: “Đưa ta tới đó!" "Không được..... Con huyết long lắc đầu.

"Hử?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, thanh kiếm trong tay khẽ rung lên!

Huyết long sợ hãi cầu xin: "Hu hu hu... Tôi vẫn còn bé, tôi không muốn chết. Đừng chặt đầu tôi..."

Đối mặt với giọng nói như trẻ con, Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười: "Ngươi đưa ta đi, ta sẽ không giết ngươi!"

"Được rồi." Con huyết long do dự trong vài giây. Quay người đi về phía hồ máu!

Dưới sâu khoảng một nghìn mét, có một tầng năng lượng ngăn cách, tất cả máu đều bị chặn lại bên ngoài!

Phía dưới. Một khoảng chân không!

"Không người phía dưới hồ máu lại có một không gian lớn như vậy!" Diệp Bắc Minh cau mày: "Tiếp tục đi!"

Huyết long không dám chống đối, chỉ có thể tiến về phía trước!

Sau khi lặn được khoảng vài trăm mét, phía dưới lại có một luồng năng lượng Hỗn Độn đang lưu chuyển!

Phía trên năng lượng Hỗn Độn có một cỗ quan tài đá đang lơ lửng!

Khoảnh khắc nhìn thấy quan tài đá đó, con huyết long dường như vô cùng sợ hãi: "Gào...chính là cái đó..."

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: "Dưới hồ máu này lại có nhiều năng lượng Hỗn Độn như vậy?"

"Người trong quan tài đá này là ai? Lại được chôn ở đây!" Giây tiếp theo.

Máu trong cơ thể Diệp Bắc Minh gần như sôi sùng sục! Trên bề mặt da thậm chí còn có một lớp máu mờ nhạt! Toàn thân cực kỳ nóng rát!

"Ahhhh-!"

Hắn hét lên một tiếng.

Tất cả quần áo trên người Diệp Bắc Minh đều bị đốt cháy! Hoàn toàn biến thành tro bụi!

Cả người đỏ rực!

Mỗi tấc da trên cơ thể đều hiện lên những ma văn đáng sợi Một tiếng nổ lớn vang lên, quan tài đột nhiên mở ra!

Một sức mạnh không thể cưỡng lại hút Diệp Bắc Minh đến đó, hắn trực tiếp bị quan tài đá nuốt chửng!

Nắp quan tài đóng lại! "Ahhh...ăn rồi, anh ta bị ăn rồi!"

Con huyết long sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy.

Cùng lúc đó, không biết cách đó bao xa, sâu trong một khu mỏ không nhìn thấy ánh sáng ban ngày!

Một nhóm thợ mỏ đang đào một cách có trật tự!

"Minh Nhi..." Một người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại, ánh mắt khẽ run lên! "Anh Huyền, có chuyện gì vậy?"

Bên cạnh, một người phụ nữ mặc đồ vải lanh, biểu cảm có chút tiều tụy, vẫn không thể giấu được gương mặt, lên tiếng!

Nếu như Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra! Người đàn ông đó chính là cha của hắn, Dạ Huyền! Người phụ nữ mặc đồ vải lanh chính là mẹ hắn, Diệp Thanh Lam!

Lúc này, Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền có một vết sẹo kinh người bắt đầu từ trán đến khóe miệng!

Không chỉ hai người họ mà mọi thợ mỏ trong mỏ đều có một vết sẹo như vậy trên mặt!

Dấu hiệu của một nô lệ! "Anh cảm nhận được hơi thở của Minh Nhi!" Diệp Huyền toàn thân run rẩy.

Nước mắt Diệp Thanh Lam đột nhiên trào ra: "Minh Nhi...anh... anh nói thật chứ? Nhiều năm như vậy, Minh Nhi... tìm được nơi này rồi sao?”

Bà kích động đến mức toàn thân run rẩy! Thế giới họ đang sống đã sụp đổ một cách khó hiểu! Toàn đại lục Hỗn Độn rơi vào khe nứt không gian!

Khi họ tỉnh dậy, vừa hay rơi xuống gần một khu mỏ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đã bị bắt làm nô lệ và bị ném vào hầm mỏ để làm việc!

Còn bị đóng dấu nô lệ! Suốt ngày làm việc trong hầm mỏ, làm việc không biết bao nhiêu năm!

Bụp——I

Một sợi roi bay tới, đánh thẳng vào mặt Dạ Huyền: "Hai tên khốn kiếp các ngươi sao dám lười biếng? Mau ném bọn chúng vào khu vực mỏ mai”

Nghe đến từ mỏ mai, những người thợ mỏ xung quanh tái mặt vì sợ hãi! Điên cuồng vung cái cuốc trong tay! Mỏ mail

Những người thợ mỏ vào đó, không ai còn sống sót đi ra!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5188: Tiểu Tháp!



Khoảnh khắc bị hút vào trong quan tài đá, Diệp Bắc Minh cảm thấy vô cùng bất an!

"Tiểu Tháp!"

Hắn hét lên.

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại không có chút phản ứng gì cả!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh phát hiện ra mình xuất hiện ở một không gian Hỗn Độn!

Xung quanh tối om, không gian cũng không lớn lắm, chỉ khoảng một trăm mét vuông!

"Đây chính là ở bên trong quan tài đá sao?”

Diệp Bắc Minh rất cảnh giác.

Hắn muốn rút Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện! Mọi biện pháp lúc này đều vô dụng!

Kể cả sức mạnh trong đan điền, tất cả đều không có tác dụng! "Đạo đài Luân Hồi!"

"Thúc Địa Thành Thốn!"

"Ảnh Thuấn!"

"Cực Đạo Tự Tại Công..."

Diệp Bắc Minh hét lên.

Cơ thể không có bất kỳ phản ứng nào!

Đột nhiên, một giọng nói quái dị đột nhiên vang lên: "Cuối cùng ngươi cũng tới

rồi:

Diệp Bắc Minh kinh hãi: "Là ai đang nói?"

"Tai"

Giọng nói thanh tao đó vang vọng trong không gian!

Diệp Bắc Minh cau mày: "Đừng có giả thần giả quỷ, có gan thì ra đây!" "Ta đang ở ngay dưới chân ngươi, ngươi không nhìn thấy ta sao?" Dưới chân?

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy mặt đất trong không gian lại là trong suốt!

Dưới chân hắn là một mặt đất lớn như thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân thể duyên dáng nằm lặng lẽ!

Đối mặt với một mỹ nhân tuyệt đẹp, khỏa thân, hắn không có chút ý nghĩ xấu xal

Thay vào đó chỉ có nỗi kinh hoàng vô tận! Nơi này thật kỳ lạ. Từ lúc hắn bước vào, mọi sức mạnh đều không thể sử dụng được!

Ngay cả Tiểu Tháp cũng đã mất liên lạc, thanh Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm cũng không thể triệu hồi được!

Thậm chí.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5189: Người phụ nữ trầm mặc



Diệp Bắc Minh âm thầm liên lạc với nghĩa địa Hỗn Độn nhưng cũng không có phản ứng gì!

"Đừng có đoán mò nữa, ta là người đang đợi ngươi trong thời không!" Người phụ nữ không mở miệng, nhưng âm thanh lại phát ra từ cơ thể cô ta.

Lông mày Diệp Bắc Minh cau lại, nhíu chặt vào nhau: "Rốt cục cô là ai? Tại sao lại đợi tôi?"

Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên: "Sau này tự nhiên ngươi sẽ biết."

Diệp Bắc Minh vẫn cau mày như cũ: "Có gì không thể nói rõ ngay bây giờ sao?"

Người phụ nữ thở dài: "Biết sớm quá sẽ không tốt cho ngươi!"

"Việc ngươi có thể đến đây đã được định sẵn từ lâu rồi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cái khỉ gì mà định sẵn, trước giờ tôi đều không tin!" "Vận mệnh của Diệp Bắc Minh tôi, tự tôi làm chủ!"

Người phụ nữ trầm mặc.

Một lát sau, cô nhàn nhạt thốt ra một câu: "Ngươi vẫn giống hệt như trước." Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc: "Cô biết tôi?"

"Quen biết từ lâu rồi." Người phụ nữ trả lời chắc chắn: "Ngươi tu luyện pháp tắc Luân Hồi, có vẻ như ngươi đã từng thấy luân hồi rồi phải không?”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Cô.. làm sao cô biết?" "Đừng ngạc nhiên!"

"Ta còn biết nhiều thứ nữa, ngươi còn có thần hồn của một trăm vị sư phụ ở trên đạo đài Luân Hồi!"

"Ngươi cho rằng như vậy là đang cứu họ sao? Trên thực tế, bọn họ sẽ mãi mãi không bao giờ luân hồi được!"

Nghe thấy vậy. Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên: "Cô có ý gì?"

Giọng nói của người phụ nữ rất bình tĩnh: "Ta cũng biết, nghĩa địa Hỗn Độn nằm trong tay ngươi!"

"Cô... rốt cục cô là ai?"

Da đầu Diệp Bắc Minh tê dại. Đối với thế giới bên ngoài, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không còn là bí mật! Rất nhiều kẻ thù đã nhìn thấy nó!

Chỉ có nghĩa địa Hỗn Độn, đối với Diệp Bắc Minh mà nói, là tuyệt mật trong tuyệt mật!

Ngoại trừ Hạ Nhược Tuyết, chỉ có Diệp Quỳnh từng thấy một lần. Người phụ nữ bị phong ấn này lại biết sự tồn tại của nghĩa địa Hỗn Độn!

Làm sao hắn có thể không ngạc nhiên?

"Một khi ngươi hoàn toàn lĩnh hội được pháp tắc Luân Hồi, bọn họ sẽ hoàn toàn dung hợp với Đạo đài Luân Hồi!"

Hơi thở của Diệp Bắc Minh nghẹn ngào: "Là ý gì?"

Người phụ nữ mỉm cười: "Ngươi nói xem?"

"Các sư phụ của tôi sẽ chết sao?" Giọng nói của Diệp Bắc Minh ngưng trọng. Người phụ nữ trả lời: "Đúng vậy!"
 
Back
Top Bottom