Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5190: Tôi không ngờ rằng



"Làm sao mới có thể cứu được họ?" Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu lại.

Người phụ nữ cũng không phí lời: "Mở ra tầng thứ năm của nghĩa địa Hỗn Độn, ngươi sẽ hoàn toàn hiểu được luân hồi là như thế nào!"

"Đến lúc đó, không cần ta nói, tự ngươi sẽ biết phải cứu họ như thế nào!" Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có thể cứu được các sư phụ là được!

"Tại sao lại giúp tôi?"

"Ta là đang tự giúp mình!" Mí mắt của người phụ nữ khẽ cử động.

Lông mày của Diệp Bắc Minh lại nhíu lại: "Đừng nói những thứ thừa thãi nữa, cũng đừng ở trước mặt tôi chơi đánh đối"

"Sức tiếp nhận của tôi rất lớn, cứ nói thẳng đi!"

"Cô tìm tôi rốt cục là muốn nói gì? Không thể nào là vì các sư phụ của tôi được?"

Người phụ nữ lại im lặng.

Thật lâu sau, cô ta mới thở dài: "Ngươi vẫn là người thiếu kiên nhẫn như trước!"

"Có ba việc, thứ nhất, ngươi nhất định phải tiến vào thời không Hỗn Độn!”

"Thứ hai, không được chết, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!"

"Thứ ba, con rồng bên ngoài là hậu duệ của con rồng mà ngươi thu nhận năm đó!"

Lời nói vừa dứt.

Mặt đất dưới chân tràn ngập năng lượng Hỗn Độn! Bóng dáng người phụ nữ hoàn toàn biến mất! "Thời không Hỗn Độn? Đó là cái gì?"

"Cơ hội cuối cùng, là ý gì?"

"Gon huyết long đó là hậu duệ của con rồng mà mình đã thu nhận năm đó? Là ýgì?”

Giây tiếp theo.

Một năng lượng cực kỳ mạnh mế quét qua, Diệp Bắc Minh bị thổi bay ngược về phía saul

Bang! Một tiếng động lớn, quan tài đá mở ra. Diệp Bắc Minh trực tiếp bay ra ngoài!

Gào——!

Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng rồng gầm!

Con huyết long đó lại lao ra, cơ thể uốn lượn, làm động tác trượt đi trong không trung!

Nó lao tới phía trước Diệp Bắc Minh, uốn lượn thành một vòng cung cực kỳ quỷ dị, quỳ xuống trước mặt Diệp Bắc Minh: "Chủ nhân... hu hu hu, cuối cùng cũng

đợi được người rồi!"

"Mau đưa tôi rời đi. Từ nay về sau, chủ nhân bảo tôi đi về hướng đông, tôi tuyệt đối không đi về hướng tây!"

Con huyết long rất kích động! Diệp Bắc Minh rất sửng sốt!

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi, kích động và ngạc nhiên trên khuôn mặt của một con rồng!

Diệp Bắc Minh ngây ra hồi lâu, rồi mới hỏi: "Ngươi đều biết rồi?”

Con huyết long trông hung dữ, nhưng lúc này nó gật đầu một cách cực kỳ dễ thương: "Chủ nhân, đại nhân trong quan tài đá đã nói với tôi!"

"Tôi không ngờ rằng, người chính là người mà cha mẹ tôi bảo tôi đợi!" Nhìn thấy dáng vẻ kích động của con huyết long.

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn con huyết long một cái: "Cái gì? Ngươi còn biết tìm người à?”

Huyết Long cười toe toét, lộ ra hàm răng sắc nhọn: "Tất nhiên rồi! Khứu giác của tôi nhạy cảm nhất trong thiên hạ, có thể thông qua máu để tìm những người có mối quan hệ huyết mạch với chủ nhân!"

"Thật sao?"

Diệp Bắc Minh kích động.
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5191: Ở đâu?



Huyết long gật đầu: "Chủ nhân, tôi sao dám lừa người!"

"Tốt!"

Diệp Bắc Minh không muốn lãng phí một giây phút nào. Lấy con dao găm ra và cắt vào lòng bàn tay của mình! Máu tươi chảy ra!

Con huyết long tiến lên, lấy mũi ngửi một lát, ngẩng đầu lên và gầm lên trong hư không!

Gào——! Hư không khẽ rung lên, một cảnh tượng khó tin xuất hiện!

Từ trong hư không, lại xuất hiện một sợi dây mỏng màu đỏ như máu, một đầu nối với mũi của huyết long, giống như râu rồng!

Đầu kia, chìm sâu vào hư không! "Chủ nhân, tìm thấy rồi!"

"Ở đâu?"

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên.

Huyết long nói: "Cách đây sáu mươi bảy nghìn ba trăm chín mươi tám dặm, hình như là một hầm mỏi!”

Chiến Tông, trong đại điện.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Ngươi dám đánh vào mặt bổn công tử?" Hoa Du Nhiên cực kỳ tàn nhãn, hung hãn giãm lên đùi một ông lão Chiến Tông.

Bang! Bang! Bang!

Dưới mười mấy cú giẫm.

Đùi của ông lão Chiến Tông đã hoàn toàn biến thành một đám thịt! Anh ta vẫn còn tức giận, lại túm lấy cổ ông lão!

Bốp——I

"Nhà họ Hoa ở Vị Diện Chi Thượng là cái thứ gì?"

"Bây giờ ngươi biết nhà họ Hoa là cái gì rồi chứ?"

Anh ta tát liên tiếp hàng chục cái!

Ông lão đã hoàn toàn mất đi bộ dạng con người!

Một nhóm cấp cao của Chiến Tông, trong đó có Tông chủ của Chiến Tông, đều đứng đó, không dám thở một hơi!

Nhìn chằm chằm vào vị trí vốn thuộc về Tông chủ của Chiến Tông, lúc này, có một thanh niên mặc áo gấm đang ngồi ở đó!

Hoa Vũ Thần! Anh trai ruột của Hoa Du Nhiên! Sau khi ông lão lưng gù truyền tin lại, Hoa Vũ Thần lập tức tiến vào Chân Võ

Giới, thông qua tín vật của nhà họ Hoa ở trên người Hoa Du Nhiên, tìm thấy vị trí cụ thể!

"Hoa thiếu gia, ông ta đã chết rồi, xin cậu bớt giận!"

Tông chủ của Chiến Tông là một người đàn ông trung niên. Lúc này đang đứng run rẩy, cúi đầu tiến về phía trước! Chiến Tông là một tông môn hàng đầu ở Chân Võ Giới!

So với Vị Diện Chi Thượng thì không khác gì một con kiến!

Chỉ cần Hoa Vũ Thần muốn, chỉ một câu nói, Chiến Tông sẽ lập tức biến thành tro bụi!

"Bớt giận? Ta bớt giận cái con khi!"

Trong mắt Hoa Du Nhiên đầy những tia máu, chỉ vào mặt mình: "Mặt ta là chỗ mà thứ rác rưởi các ngươi có thể đánh à? Ta phải cho Chiến Tông các ngươi hoàn toàn bị hủy diệt!!!"

"Gái gì?"

Sắc mặt của Tông chủ Chiến Tông thay đổi lớn.

Quỳ xuống đất 'Thụp!' một tiếng.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Yên Tuyết cau mày: "Như này có phải hơi quá đáng rồi không? Hoa Tộc chắc hẳn có lời dạy của tổ tiên, không nên can thiệp quá nhiều

vào việc của các vị diện cấp dưới đúng không?"

Hoa Vũ Thần liếc nhìn Cổ Yên Tuyết: "Vậy thì nể mặt Yên Tuyết!"

Tông chủ Chiến Tông vui mừng khôn xiết
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5192: Đa tạ Hoa thiếu gia!



"Đa tạ Hoa thiếu gia!"

Rồi lại dập đầu với Cổ Yên Tuyết: "Đa tạ Cổ cô nương!"

Hoa Vũ Thần nhàn nhạt nói: "Người của Chiến Tông, tội sống có thể miễn, nhưng tội chết thì khó thoát!"

"Cậu... Cậu nói!" Tông chủ Chiến Tông biến sắc. Hoa Vũ Thần nói: "Thứ nhất, đánh vào mặt em trai ta, chu di cửu tộc!"

"Thứ hai, chỉ cần là người có mặt ở hiện trường, tất cả những người nhìn thấy em trai ta bị đánh, chu di tam tộc!"

"Thứ ba, Chiến Tông phải giao toàn bộ lợi nhuận một vạn năm của tông môn!"

Tông chủ Chiến Tông há hốc miệng, vẻ mặt khổ sở: "Hoa thiếu gia, như vậy có phải quá nghiêm trọng rồi không...

Hoa Vũ Thần cười đầy ẩn ý: "Sao thế? Ngươi phản đi sao?"

"Nếu như vậy, thứ nhất, đánh vào mặt em trai ta, chu di thập tộc!”

"Thứ hai, người nhìn thấy em trai ta bị đánh, chu di cửu tộc!”

"Thứ ba, Chiến Tông giao toàn bộ lợi nhuận mười vạn năm của tông môn ra!"

"Như vậy, có phải ngươi cảm thấy dễ chịu hơn một chút không?"

Lời nói vừa dứt.

Một người đàn ông trung niên hung hãn hét lên: "Thật quá đáng! Tông chủ, chúng ta không thể đồng ý!"

Hoa Vũ Thần thậm chí còn không ngẩng đầu lên!

Giơ tay búng một cái!

Một luồng tinh khí xuyên qua đầu người đàn ông trung niên!

Sương máu nổ tung!

"Rít-I"

Tất cả mọi người trong Chiến Tông đều hít một hơi, kinh hãi nhìn Hoa Vũ Thần: "Sức mạnh pháp tắc... Làm sao có thể, hắn có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc?"

Hoa Vũ Thần cười toe toét: 'Suýt quên nói với các ngươi!"

"Đây là long ngọc của nhà họ Hoa ta, có thứ này trong tay, cho dù ở nơi không có trật tự, không thể sử dụng sức mạnh pháp tắc"

"Trong bán kính 100 mét, bất kỳ thần lực, pháp tắc, thần thông của bổn công tử đều sẽ không bị ảnh hưởng!”

"Nói cách khác, trong phạm vi một trăm mét, ta là vô địch!" Vừa nói. Hoa Vũ Thần lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng và lắc lắc!

Tông chủ Chiến Tông quỳ trên mặt đất: "Hoa thiếu gia, cứ làm như lời cậu nói!"

Xoay người, mắt ông ta đỏ hoe nhìn những người cấp cao của Chiến Tông: "Người đâu, giết hết cửu tộc của Mã trưởng lão, Trần trưởng lão và 51 đệ tử đó

đi"

"Việc xảy ra ngày hôm nay, sẽ trở thành tuyệt mật của Chiến Tông, không ai được phép nhắc tới!"

"RốI"

Tất cả những người cấp cao của Chiến Tông đều cảm thấy trong lòng run rẩy!

Lúc này Tông chủ Chiến Tông mới quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Hoa Vũ Thần: "Hoa thiếu gia, cậu hài lòng rồi chứ?"

Tim Gổ Yên Tuyết đập thình thịch!

Chuyện cô bị thương, làm sao Hoa Vũ Thần biết được?

Lẽ nào anh ta là người của đại trưởng lão?

"Cô...
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5193: Nghe thấy điều này



Cổ Yên Tuyết đôt nhiên đứng dây và lùi lai với vẻ mặt cảnh giác!

"Haiz, sao cô lại phản ứng mạnh như thế?"

Hoa Vũ Thần lắc đầu thở dài, cảm thấy bất lực: "Cứ giả vờ hồ đồ không phải là tốt sao? Ta còn chưa chuẩn bị vạch trần, sao cô lại phản ứng mạnh như vậy?”

Thân ảnh Cổ Yên Tuyết lóe lên, cô muốn lao ra khỏi đại điện!

Ông già lưng gù bước tới, chặn trước mặt Cổ Yên Tuyết: "Cổ cô nương, công tử nhà tôi còn chưa nói xong, cô muốn đi đâu?"

Ông ta đá cô quay lại!

Binh-!

Cổ Yên Tuyết nặng nề ngã xuống đất! "Yên Tuyết!"

Hoa Du Nhiên vẻ mặt đau lòng: "Ông già, ngươi dám làm bị thương Yên Tuyết? Ngươi chán sống rồi à!"

Anh ta bước tới và tát ông già lưng gù một cái! Ông già lưng gù sợ hãi lùi lại, quỳ trên mặt đất!

Hoa Vũ Thần cau mày: "Du Nhiên, Ô Cẩu đang nghe theo lệnh của anh, sao em lại đánh ông ta?”

Hoa Du Nhiên quay đầu lại: "Anh, em thích Yên Tuyết, anh định làm gì?” "Em không cho phép anh làm tổn thương cô ấy!"

Vẻ mặt của Hoa Vũ Thần dao động vài lần.

Giây tiếp theo.

Anh ta nở nụ cười: "Anh không muốn làm hại cô ta, nhưng cô ta dường như không thích eml"

Sắc mặt Hoa Du Nhiên lạnh lùng, gật đầu: "Em đương nhiên có thể nhìn raI" "Không sao!" Hoa Vũ Thần cười nói. "Hả?"

Hoa Du Nhiên có chút không hiểu, tức giận nói: "Anh, anh đang cười nhạo em à”

Hoa Vũ Thần lộ ra một nụ cười, bước tới vỗ vỗ vai Hoa Du Nhiên: "Sao anh có thể cười nhạo em chứ? Anh có thứ tốt đây!"

Anh ta ngửa tay lên, lấy ra một lọ thủy tinh!

Bên trong đựng một bình máu, từ trong máu tươi đó tỏa ra một luồng khí đen nhàn nhạt!

"Anh, đây là cái gì?"

Hoa Du Nhiên sâu sắc nhận thức được, vật này rất nguy hiểm!

Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến trái tim anh ta run lên vì sợ hãi!

Hoa Vũ Thần giải thích: "Đây là máu của Hồn Chủ, đã được pha loãng!"

"Hồn Chủ?!!!"

Hoa Du Nhiên giật mình, hít một hơi khí lạnh: "Anh! Gia tộc có lời dạy của tổ tiên, Hồn Tộc chính là kẻ thù vĩnh viễn của chúng ta!"

"Hơn nữa Hồn Tộc có dã tâm như vậy, sao anh lại có được máu của Hồn Chủ?"

Cổ Yên Tuyết mở to mắt: "Hoa Vũ Thần, ngươi lại cấu kết với Hồn Tộc!" Hoa Vũ Thần phớt lờ lời nói của Cổ Yên Tuyết.

Anh ta lắc đầu: "Em trai, lời dạy của tổ tiên cũng chưa chắc là đúng! Hồn Chủ đối với anh rất tốt, hơn nữa còn muốn nhận anh làm đồ đệ!"

"Thực lực của anh những năm gần đây tăng lên mạnh mẽ đều nhờ sự giúp đỡ của Hồn Chủ."

"Nhưng... Hồn Tộc là kẻ xấu!" Mặc dù Hoa Du Nhiên ngu ngốc. Nhưng anh ta vẫn chưa hoàn toàn xấu!

Hoa Vũ Thần tiếp tục lắc đầu: "Nếu Hồn Tộc là người xấu, tại sao lại không làm hại anh?”

"Thật ra Hồn Chủ là một tiền bối có lý tưởng và hoài bão rất lớn!"

"Đương nhiên!"

"Được!"

Hoa Du Nhiên cầm lấy bình thủy tinh, nắm lấy chiếc cằm thanh tú của Cổ Yên Tuyết, bóp miệng cô: "Yên Tuyết, xin cô... uống một ngụm đi, chỉ uống một ngụm thôi..."

ỨỰc ực!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5194: Tam Hộ Pháp?



Khoảnh khắc Cổ Yên Tuyết uống máu của Hồn Chủ, đôi mắt đẹp của cô khẽ run lên!

Cô mất đi thần sắc, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia màu máu! "Con gái của Điện chủ Côn Luân Điện?"

Giọng của một người phụ nữ khác phát ra từ miệng Cổ Yên Tuyết. Hoa Du Nhiên sửng sốt: "Anh, đây là?"

Hoa Vũ Thần ở một bên quỳ một chân xuống: "Hoa Vũ Thần, tham kiến Tam Hộ Pháp!"

"Tam Hộ Pháp?”

Hoa Du Nhiên có chút bối rối.

Hoa Vũ Thần hét lên: "Du Nhiên, còn không quỳ xuống bái kiến Tam Hộ Pháp? Bà ấy là đại hồng nhân bên cạnh Hồn Chủ, có thể hầu hạ bên cạnh Hồn Chủ!"

"Tam Hộ Pháp đã mượn sức mạnh của máu của Hồn Chủ để thần giáng xuống người Cổ Yên Tuyết!"

Hoa Du Nhiên suy nghĩ một chút, quỳ một chân xuống: "Hoa Du Nhiên, tham kiếm Tam Hộ Pháp!"

Đôi mắt của Cổ Yên Tuyết nheo lại.

Nhìn qua Hoa Du Nhiên.

"Đây chính là em trai mà ngươi nói đến?"

"Đúng vậy!"

"Là một cây giống tốt, ngươi tới đây!"

Tam Hộ Pháp chỉ vào Hoa Du Nhiên.

Hoa Du Nhiên do dự một lát, nhận được một cái nhìn từ Hoa Vũ Thần! Từ từ đứng dậy và đi đến trước Tam Hộ Pháp!

Đột nhiên.

Tam Hộ Pháp đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao găm, xoẹt một tiếng, quần áo trên ngực Hoa Du Nhiên liên rách nát!

Con dao sắc nhọn đó đang hướng về phía trái tim anh ta!

"Bà...

Hoa Du Nhiên kinh hãi, muốn lùi lại! "Du Nhiên! Tam Hộ Pháp sẽ không làm hại em đâu!" Hoa Vũ Thần nhắc nhở.

Lúc này Hoa Du Nhiên mới miễn cưỡng dừng lại, để cho con dao xuyên qua da thịt ở vị trí trái tim!

Khắc một vật tổ đẫm máu hung dữ! Giây tiếp theo.

'Tam Hộ Pháp lại giơ tay lên, chiếc bình thủy tinh chứa máu của Hồn Chủ mà Cổ Yên Tuyết vừa uống bay tới, đổ một ít máu lên vết thương!

Buzz—!

Một tia máu xẹt qua!

Sắc mặt Hoa Du Nhiên tái nhợt!

Anh ta hoàn toàn không muốn gia nhập Hồn Tộc!

Việc đã đến nước này, nhưng lại không có bất cứ cách gì.

Hoa Vũ Thần hỏi: "Tam Hộ Pháp, sao người đột nhiên thần giáng?”
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5195: Ta theo lệnh của Hồn Chủ đi tìm Hỗn Độn Thể



Tam Hộ Pháp nhàn nhạt trả lời: "Hồn Chủ đã tính toán nhiều năm, cơ hội cuối cùng đã đến!"

"Cửa Côn Luân Điện rộng mở, bây giờ bọn họ đang tìm Hỗn Độn Thể được nhắc đến trong dự ngôn của Điện chủ đầu tiên trong truyền thuyết!"

"Ta theo lệnh của Hồn Chủ đi tìm Hỗn Độn Thể"

"Hỗn Độn Thể?"

Nghe thấy ba tiếng này.

Hoa Vũ Thần và Hoa Du Nhiên nhìn nhau!

"Sao thế? Hai ngươi có manh mối à?”

'Tam Hộ Pháp nhìn hai người họ.

Hoa Vũ Thần lập tức nói: "Bẩm Tam Hộ Pháp, chúng tôi vừa hay phát hiện ra một tiểu tử Hỗn Độn Thể, hơn nữa hẳn đang ở Chân Võ Giới!"

"Ngươi nói cái gì?”

Tam Hộ Pháp hoàn toàn kích động, mặt lập tức đỏ bừng: "Ngươi chắc chắn chứ? Hỗn Độn thể?"

Giọng nói đột nhiên tăng lên bảy quãng tám!

Hoa Vũ Thần kể lại một lượt sự tình!

Hoa Du Nhiên và Cổ Yên Tuyết làm sao tiến vào Chân Võ Giới, rồi làm sao phát hiện ra hồ máu, Diệp Bắc Minh nhảy xuống hồ máu!

Còn Hoa Du Nhiên và Cổ Yên Tuyết được đưa về Chiến Tông!

"Không hay rồi! Hỗn Độn Thể có tác dụng rất lớn đối với Hồn Chủ. Tiểu tử này nhất định không thể chết. Đi thôi!"

Nhanh chóng lao ra khỏi Chiến Tông!

Dẫn theo người của Chiến Tông, lao thẳng về hướng của hồ máu!

Cùng lúc đó, ở một khu mỏ của Chiến Tông. Hàng trăm ngàn thợ mỏ đang làm việc trong một mỏ lộ thiên khổng lồ!

Đột nhiên.

Bầu trời bị mây đen bao phủ, một con huyết long bay đến từ cuối đường chân trời, bay lượn phía trên khu mỏi!

Một thanh niên đứng trên đầu con huyết long. Từ trên cao nhìn xuống!

"Là kẻ nào? Dám đột nhập vào khu mỏ của Chiến Tông ta? Còn không mau cút đi!"

Một người đàn ông trung niên hét lớn, cầm roi thép và bước lên một tấm bia đá bay năng lượng!

"Dám hỗn xược trước mặt chủ nhân của ta?" Diệp Bắc Minh còn chưa lên tiếng.

Con huyết long trực tiếp gầm lên!

trưởng lão của Chiến Tông ta sẽ có thể đến ngay lập tức đấy!"

Một ông già bước ra khỏi đám đông, ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh trên con huyết long.

"Tại sao con huyết long này trông quen đến thế? Hình như là con huyết long ở hồ máu? '

'Làm sao có thể? Chắc là không phải!'
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5196: Từ đây đi thẳng vào sâu bên trong!



Trịnh trưởng lão lắc đầu.

Con ma long trong hồ máu ăn thịt người không chớp mắt! Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?

Càng không thể bị một thanh niên giãm dưới chân!

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra chân dung của cha mẹ hän: "Các người đã từng gặp qua hai người này chưa?”

Trịnh trưởng lão lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy!" Có hàng trăm ngàn thợ mỏ ở đây, làm sao ông ta có thể biết hết được!

Diệp Bắc Minh nhạy bén chú ý tới sắc mặt của một số thợ mỏ có chút dao động!

Hắn bước lên phía trước và đáp xuống trước mặt nhóm thợ mỏ: "Các người có nhìn thấy họ không?”

Một người thợ mỏ già trong số đó, khom lưng, gầy đến chỉ còn da bọc xương!

Ông lão nghiến răng nói: "Chàng trai trẻ, ta không còn sống được bao lâu nữa!"

"Dù sao thì cuộc sống này thật tồi tệ. Ta thực sự đã gặp đôi vợ chồng này."

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vui mừng!

Người thợ mỏ già tiếp tục nói:

"Có lẽ bọn họ đến đây từ ba tháng trước, nhưng nửa ngày trước, bọn họ vì lười biếng trong lúc làm việc nên đã bị Bao quản sự đưa đến mỏ ma rồi!"

Tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch khi nghe thấy từ "Mỏ ma"!

Diệp Bắc Minh thở gấp hỏi: 'Mỏ ma gì vậy?"

Ông lão thợ mỏ lắc đầu: "Haiz... nơi sâu nhất của khu mỏ này được gọi là mỏ mai"

"Nơi đó đã từng đào được xác của cổ ma thời thượng cổ, còn có một vài ma v*t t* l*n canh gác, cực kỳ nguy hiểm!"

"Thợ mỏ bình thường chỉ cần bị đưa đến mỏ ma đều sống không qua nổi một đêm!"

Diệp Bắc Minh tức giận: 'Ai là Bao quản sự?” Soạt——I

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về một hướng! Ở cuối tâm nhìn.

Một người đàn ông trung niên đang cầm roi trong tay! "Ngươi chính là Bao quản sự?"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ rực!

Bao quản sự nuốt nước bọt, vẫn cứng đầu nói: "Là ta thì sao? Tiểu tử, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta là người của Chiến Tông, ngươi dám động vào một cọng...."

Phù-!!!

Một cơn gió mạnh thổi qua!

Không ai nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra!

Diệp Bắc Minh đứng ở chỗ Bao quản sự!

Toàn thân Bao quản sự hoàn toàn nổ tung, hóa thành một màn sương máu! "RíU"

Những người thợ mỏ có mặt hít một hơi lạnh!

"Tiểu tử, ngươi dám!"

Trịnh trưởng lão càng tức giận hơn!

Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: "Huyết long! Chỉ cần là người của Chiến Tông, không để lại một ai, giết không tha!"

"RõI"

Huyết long có thể nhìn ra, Diệp Bắc Minh đang thực sự tức giận!

Một tiếng rồng gầm vang lên, xông thẳng vào đám người Chiến Tông! Tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên!

Chỉ trong mười mấy hơi thở, toàn bộ người của Chiến Tông, bao gồm cả Trịnh trưởng lão đều chết hết!

"Nói cho tôi hướng của mỏ ma, các người tự do rồi!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu.

"Từ đây đi thẳng vào sâu bên trong!"

Một số người chỉ về hướng mỏ mat

Đây là một con chuột đã hoàn toàn bị ma hóa, cao hơn ba mươi mét, lông trên người đã biến thành kim thép từ lâu!

"Huyết long, mau tìm kiếm tung tích của cha mẹ ta!”

Diệp Bắc Minh không dám chậm trễ, vung ra một màn tinh huyết! Đã hơn nửa ngày kể từ khi cha mẹ hắn bị đưa đến mỏ mat!

Huyết long ngửi tinh huyết đó, thốt ra một câu: "Chủ nhân, tìm thấy rồi!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5197: Huyết trì đâu?



Cùng lúc đó, trước huyết trì, ma khí ngập trời đã biến mất sạch!

Huyết trì cạn khô!

Lộ ra một hố sâu khổng lồ!

"Người mà các ngươi nói đâu?”

"Huyết trì đâu?"

"Con ma long ăn thịt người đó đâu?"

'Tam hộ pháp quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tông chủ Chiến Tông! Tông chủ Chiến Tông ngớ ra: "Này... cái này... tôi cũng không biết!"

"Huyết trì này đã tồn tại ở đây được mấy năm, con ma long trong hồ đã ăn thịt rất nhiều tu võ giải"

"Thậm chí, các đời tông chủ Chiến Tông còn muốn nhảy vào huyết trì, nhưng đều bị tổn thất nặng nề!"

"Rốt cuộc huyết... huyết trì này hôm nay bị sao ấy nhỉ, sao có thể cạn khô được!"

Không chỉ ông ta! Các thành viên khác của Chiến Tông cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi! Hoa Du Nhiên nói: "Tên nhóc đó chết rồi hả?"

'Tam hộ pháp lắc đầu quả quyết: "Không thể nào! Thể chất Hỗn Độn là điện chủ đời đầu của Côn Luân Điện, là nhân vật quan trọng được dự báo trước!"

"Cậu có chết ở đây thì cậu ta cũng không thể chết được!” Hoa Du Nhiên trợn tròn mắt, không thốt lên nổi một câu! "Thể chất Hỗn Độn?"

Nhóm nhân vật cấp cao của Chiến Tông đưa mắt nhìn nhau! Đột nhiên.

Tông chủ Chiến Tông móc ra một chiếc ngọc cổ từ trong ngực, nó đang lóe

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tam hộ pháp lạnh lùng quay đầu lại.

Tông chủ Chiến Tông không dám dấu: "Mỏ quặng của Chiến Tông tôi có biến!"

Tam hộ pháp nhả ra một chữ: "Nhận!"

Tông chủ Chiến Tông không dám chậm trễ, ông ta rót một cỗ lực lượng vào. ngọc cổi

Giây tiếp theo.

Ngọc cổ truyền ra một giọng nói hoảng sợ: "Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Có một thanh niên và một con huyết long đang đánh vào mỏ quặng... a..."

Người đó hét thảm một tiếng!

Sau đó đến đây là dừng phát tiếng!

"Này..." Nét mặt các thành viên của Chiến Tông biến sắc! Tam hộ pháp nhếch môi cười: "Nhìn đi, huyết long? Thanh niên!"

"Chính là cậu ta, chúng ta đi!"

Sâu trong Mỏ Ma.

"Chít chít chít..."

Mười mấy con chuột lao nhanh tới.

Hai vợ chồng bị chặn lại trong một lối đi!

"A aaa...!' Mặt đất dùng ma huyết màu tím, khắc một trận pháp, Dạ Huyền điên cuồng gào thét, đôi mắt sung huyết, máu trên người liên tục rót vào trận pháp màu tím.

'Tạo ra một màn chắn, chặn lại cửa động!

Dưới sự công kích luân phiên của mười mấy con chuột bên ngoài!

Vầng sáng trên trận pháp xuất hiện các vết nứt!

"Anh Huyền, thôi bỏ đi! Bỏ đi! Đừng cố nữa, cứ tiếp tục thế này anh sẽ chết đó!" Diệp Thanh Lam bám chặt lấy cánh tay Dạ Huyền, nước mắt rơi như mưa.

Dạ Huyền lắc đầu kiên quyết: "Lam Nhi, anh không thể để em chết!" "Minh Nhi đã tìm được vị diện này, nó sẽ tới tìm chúng ta nhanh thôi." "Em đi trước, anh ở đây chặn lũ nghiệt súc này!”

Diệp Thanh Lam khóc to: "Không được, muốn ởi thì cùng đi!"

"Muốn chết thì cùng chết!"

Dạ Huyền quay đầu lại, quát một tiếng: "Em nói linh tinh gì vậy? Anh là người đàn ông của em, anh bảo em đi, em phải đi cho anh!"

"ĐiI Đi đi"

Diệp Thanh Lan lắc đầu nguầy nguậy! "Phụt!"

Dưới sự tấn công của lũ chuột, trận pháp màn sáng tiếp tục nổi

"Anh Huyền..."

Diệp Thanh Lam khóc lệ rơi đầy mặt: "Em không đi!"

Dạ Huyền thấy vậy, thở dài một tiếng: "Được thôi, nếu em không đi, vậy chúng †a cùng chết vậy!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5198: Và càng không đón các sư tỷ và Nhược Giai đi!



Dạ Huyền duỗi một tay ra, kéo Diệp Thanh Lam. Ôm người vào lòng!

Bất thình lình.

Một cú vỗ rơi vào gáy Diệp Thanh Lam!

Bà ấy ngất luôn!

"Lam Nhi! Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, em đã làm quá nhiều điều cho gia đình chúng ta rồi!" Dạ Huyền thở dài một tiếng.

Sau đó ông búng tay liên tục! Huyết ma trong cơ thể sôi trào! Gào!

Giây tiếp theo.

Một làn ma huyết màu tím xông ra từ cơ thể Dạ Huyền, không ngờ lại ngưng tụ thành một con ma long màu tím!

"Đưa bà ấy đến nơi an toàn!" Dạ Huyền ra lệnh. Gào!

Ma long màu tím gầm lên một tiếng, sau đó nó quấn lấy Diệp Thanh Lam, đi về cuối thông đạo!

Thấy bóng dáng Diệp Thanh Lam đã biến mất.

Dạ Huyền lại hộc ra một ngụm máu, cuối cùng ổn định được trận pháp, cả người hư thoát, lảo đảo ngã sang một bên!

Răng rắc răng rắc...

Lũ chuột ma ngoài quầng sáng điên cuồng tấn công!

Cùng với tiếng vỡ thanh thúy cuối cùng, màn sáng sụp đổ, mười mấy con chuột ma thèm máu bò tới, nhìn chằm chằm vào Dạ Huyền, nó há to cái miệng như bồn máu, vào giây phút sắp ăn được ông!

"Lũ nghiệt súc các ngươi đừng hòng động vào cha ta!"

Một tiếng quát cực kỳ căm phẫn vang lên!

Gào!

Theo đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thông đạo!

Một bóng người!

Một con huyết long!

Nhanh chóng lao tới!

Huyết quang hiện ra, huyết vụ bay tán loạn!

Mười mấy con chuột bị Diệp Bắc Minh xé toạc ngay tại chỗ, có con còn bị huyết long giẫm nát, nghiền thành thịt vụn!

"Minh Nhi..."

Dạ Huyền mở to mắt, không dám tin vào mắt mình! "BốI" Diệp Bắc Minh chạy tới.

Anh lấy ra một đống đan dược rồi điên cuồng nhét vào miệng Dạ Huyền!

Ngân châm trong tay liên tục hạ xuống, ổn định thương thế cho Dạ Huyền: "Sao chỉ có một mình bố? Mẹ con đâu?”

Dạ Huyền suy yếu vô cùng! 'Trên mặt ông còn có một vết sẹo xấu xí đại biểu là thợ mỏ Chiến Tông! Làm Diệp Bắc Minh đau lòng lắm!

Dạ Huyền khôi phục được ít sức: "Bố lo đám ma chuột đó lao đến, nên đã dùng số tinh khí cuối cùng hóa long, đưa bà ấy đi rồi!"

Ông ấy chỉ vào sâu trong thông đạo!

Diệp Bắc Minh khế quát một tiếng: "Huyết long, bảo vệ bố ta!" "Ai dám lại gần, giết không tha!”

"Vâng, chủ nhân!"

Vào khoảnh khác nhận được lời đáp của huyết long.

Diệp Bắc Minh vừa đứng dậy đã trông thấy một người phụ nữ ở cuối thông đạo đang điên cuồng xông tới, bàn chân bà đang chảy máu!

Người đó chính là Diệp Thanh Lam, bà quay lại rồi!

"Dạ Huyền, anh dám chết một mình, bà đây tuyệt đối..."

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Thanh Lam đã sững người!

Huyết lệ làm nhòe đôi mắt!

Nó theo miệng vết thương trên mặt, chậm rãi chảy xuống!

Bà ôm miệng!

"Minh Nhi... Minh Nhi!"

"Mẹ, con đây!"

Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt, anh đi nhanh tới, đỡ Diệp Thanh Lam!

"Minh Nhi, có phải mẹ đang nằm mơ không? Thật sự là con!" Diệp Thanh Lam run rẩy.

Diệp Bắc Minh cõng Diệp Thanh Lam: "Mẹ, con đây, Minh Nhi tới rồi!"

Anh cõng bà đến cạnh Dạ Huyền, trị thương cho hai người luôn!

Nửa canh giời sau.

Thương thế của hai người đã hồi phục hòm hòm, họ vẫn không dám tin vào

mắt mình, cả hai mỗi người nắm lấy một bàn tay của Diệp Bắc Minh, chỉ sợ đây là mơ, khi tỉnh lại Diệp Bắc Minh sẽ biến mất!

"Bố, mẹ, sao hai người lại làm thợ mỏ ở đây?”

"Sư tỷ con, Nhược Nhai, Xá Nguyệt, Tôn Thiến, bọn họ đâu?”

Diệp Bắc Minh cả kinh đứng phắt dậy.

Diệp Thanh Lam tò mò: "Minh Nhi, con sao vậy?”

Nét mặt Diệp Bắc Minh rất xấu: "Mẹ, con chưa quay về lần nào!"

"Và càng không đón các sư tỷ và Nhược Giai đi!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5199: Có người giả mạo con?



Nghe thấy lời này, Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đưa mắt nhìn nhau! "Minh Nhi, con không đùa chứ?”

"Mẹ! Sao con có thể lấy chuyện này ra đùa được?”

"Vậy..."

Mặt Diệp Thanh Lam biến sắc: "Có người giả mạo con?"

"Vậy mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại dẫn các sư tỷ của con và Nhược Giai đi, lẽ nào hắn định dùng họ để uy h**p con?"

Diệp Bắc Minh nhíu chặt chân mày! "E rằng chuyện này không đơn giản là uy h**p!"

"Người mạo danh con dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, chắc chắn có mục đích khác!"

Diệp Thanh Lam sốt ruột: "Liệu chúng có gặp nguy hiểm không?" Diệp Bắc Minh suy tư vài giây, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm!"

"Nếu đối phương đã mạo danh con, dẫn các sư tỷ và Nhược Giai đi, vậy chứng tỏ hắn không muốn bị lộ thân phận!"

"Vả lại, nếu người này là địch, hắn đã liên hệ với con từ lâu rồi!"

"Không cần thiết phải nhằm vào họ, nên, con nghỉ là có nguyên do khác!" "Mẹ, bố mẹ dưỡng thương trước đi!"

Anh dìu Diệp Thanh Lam ngồi xuống.

Sau đó thi triển ngân châm, phối với đan dược, giúp bà ấy phục hồi khí huyết!" Lại qua một canh giờ nữa.

Hai người tạm phục hồi được hơn nửa sức lực, họ cảm thán, y thuật của Diệp Bắc Minh tiến bộ thần tốc!

"Phải rồi, Minh Nhị, rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Thanh Lam không kìm được hỏi.

Trong lòng bà ấy có nhiều nghi vấn lắm!

Thế giới mình sống đang yên ổn tốt lành, sao đột nhiên lại sụp đổi

Không gian xuất hiện rất nhiều khe nứt kh*ng b*, bà ấy trơ mắt nhìn từng mảnh đại lục này đến mảnh đại lục khác rớt vào khe nứt không gian, dọa người thật sự!

"Mẹ, thực ra thế giới đó của chúng ta là một vị diện cấp bảy!"

"Vị diện cấp bảy?"

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Bắc Minh giải thích cho họ nghe về các cấp vị diện một lượt!

Sau đó anh lại kể một loạt những việc đã xảy ra sau khi anh rời đi!

Kể đến chỗ nguy hiểm, hai vợ chồng nghe mà hết hồn!

Xong lại kể tiếp đến Nguyên Thủy Chân Giới, nhà họ Diệp, Diệp Thí Thiên!

Kể cả chuyện về vị diện phía trên, Côn Luân Điện, Hoa tộc, anh đều kể hết!

"Nguyên Thủy Chân Gi có thể chất Hỗn Độn rồi á?"

còn có một nhà họ Diệp nữa? Con trở thành người

"Côn Luân Điện? Hoa tộc?”

"Lẽ nào nơi đó có liên quan với núi Côn Luân ở Hoa Hạ chúng ta?” "Hơn nữa còn có Hoa tộc... liệu có trùng hợp quá không?”

Diệp Thanh Lam kinh ngạc đưa ra rất nhiều câu hỏi.

Nói xong. Diệp Bắc Minh cảm thấy, trong lòng đang bao phủ một lớp sương mù! "Thôi bỏ đi, Minh Nhi!"

Dạ Huyền lắc đầu: "Xe đến núi ắt có đường, chưa nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa!"

"Cả nhà chúng ta đoàn tụ, mới là điều quan trọng nhất!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Bố mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước đất" "Được!"
 
Back
Top Bottom