Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 30: Chương 30



Xong việc, cả hai nằm lún sâu trong chiếc giường rộng lớn.

Ngụy Trì kéo chăn lên đến vai Tiêu Ngôn Vị, tay luồn vào trong chăn đặt lên phần eo sau của y, lúc có lúc không xoa nhẹ: “Buồn ngủ rồi sao?”

Tiêu Ngôn Vị rất thích cảm giác yên bình này, y lắc đầu: “Không buồn ngủ, tỉnh táo rồi.”

Y rướn người tới hôn nhẹ lên cằm Ngụy Trì: “Nói chuyện với em một lát đi.”

“Ừm.” Ngụy Trì phản ứng rất nhanh, “Tiêu Ngôn Vị, chúc mừng năm mới.”

Hai người kề sát vào nhau, Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả qua lại trên mặt cả hai.

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy hơi nhột, y không nhịn được mà bật cười: “Ừm, thầy Ngụy cũng năm mới vui vẻ.”

Ngụy Trì vỗ nhẹ vào bên hông y, hỏi: “Em có ước điều gì cho năm mới không?”

Tiêu Ngôn Vị lại rúc vào gần thêm chút nữa, cố ý hỏi: “Điều ước của em, thầy Ngụy có thể thực hiện được hết sao?”

Ngụy Trì im lặng một lúc, sau đó trả lời một cách thực tế: “Có lẽ là không.”

Hắn ôm chặt Tiêu Ngôn Vị, y nhích xuống một chút, trán tựa vào ngực Ngụy Trì. Ngụy Trì nói: “Nhưng em cứ nói trước đi, những việc bây giờ anh không làm được, sau này anh sẽ cố gắng.”

Thực ra Tiêu Ngôn Vị cũng chẳng có mong ước gì quá khó thực hiện cả. Trước kia y chỉ mong bố mẹ và em trai có thể trở về, đôi khi tâm trạng không tốt lại chỉ mong mình mau chóng tìm một nơi không người nào đó mà chết đi.

Nhưng bây giờ y đã có Ngụy Trì rồi, nên không còn nghĩ như vậy nữa.

Thế là Tiêu Ngôn Vị nói: “Em không còn điều ước nào cả.”

Ngụy Trì mỉm cười, bảo y dễ thỏa mãn, rồi lại đột ngột hỏi: “Tiêu Ngôn Vị, em có muốn đi học lại không?”

Tiêu Ngôn Vị không ngờ hắn lại đột nhiên nói vậy. Y ngẩn ra một lát, rồi mới hỏi: “Sao thế?”

“Anh cũng không biết bây giờ em có còn muốn đi học nữa không.” Ngụy Trì vỗ vỗ vai Tiêu Ngôn Vị, nhịp điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Nhưng nếu lúc đó đã thi đậu rồi, thì hẳn là vẫn muốn đi học chứ nhỉ.”

Tiêu Ngôn Vị mím môi: “Em không biết.”

“Năm anh 22 tuổi, anh đã làm điều mình muốn làm.” Ngụy Trì nói rất chậm, “Từ thủ đô đến nơi này, tuy có nhiều lúc vất vả, nhưng phần lớn thời gian đều rất vui.”

“Năm em 22 tuổi, nếu có chuyện muốn làm mà không làm được, thì dù có qua bao lâu đi nữa, nghĩ lại đều sẽ thấy tiếc nuối, phải không.”

“Những việc em muốn làm lúc đó chắc chắn không chỉ có đi học, nhưng mà…” Ngụy Trì không nói hết vế sau, Tiêu Ngôn Vị cũng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Tiêu Ngôn Vị thở dài, giọng khàn khàn trách móc: “Đang Tết nhất thế này mà anh cứ bắt người ta khóc là sao.”

Ngụy Trì dời bàn tay đang đặt sau lưng y ra phía trước, hắn nâng cằm Tiêu Ngôn Vị lên một chút, ghé sát qua hôn lên mắt y. “Để anh xem nào, khóc chưa?”

Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi ấm nóng của Ngụy Trì lướt trên đuôi mắt mình: “Chưa khóc, nhưng sắp rồi.”

“Hửm?” Ngụy Trì hỏi, “Khóc kiểu nào? Kiểu của mấy anh đẹp trai ấy hả?”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị vẫn nhắm mắt, “Kiểu gào khóc thảm thiết ấy.”

Hai người ôm nhau cười một lúc, rồi Tiêu Ngôn Vị thở dài: “Ngụy Trì, nếu em về đi học lại, thì sẽ không thể ở đây cùng anh nữa. Anh có nỡ xa em không?”

“Không nỡ.” Ngụy Trì nói.

“Vậy mà anh còn bảo em đi.”

“Anh đâu có bảo em đi.” Ngụy Trì nói, “Trừ phi chính em không muốn quay lại nữa.”

Tiêu Ngôn Vị vòng tay ra ôm lấy eo Ngụy Trì: “Anh vẫn còn ở đây mà, em có thể đi đâu được chứ.”

“Nhưng nếu em đi học lại, kết quả trước kia chắc chắn không được tính nữa, em phải thi lại từ đầu.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Thật ra lúc Ngụy Trì đề nghị Tiêu Ngôn Vị quay về đi học, trong một thoáng, y đã rất xiêu lòng.

Khi đó, niềm ao ước với ngôi trường mình yêu thích, tình yêu sâu sắc với chuyên ngành đã chọn, nếu tính kỹ thì thật ra cũng chẳng giảm đi bao nhiêu.

Chỉ là giữa chừng có quá nhiều chuyện đau buồn xảy ra, đến khi nhớ lại, tâm trạng cũng không còn như trước nữa rồi.

Vậy mà Ngụy Trì lại nói: “Thi đi, anh đợi em.”

Tiêu Ngôn Vị cử động chân, gác cả cẳng chân lên đùi Ngụy Trì. Hai người quấn lấy nhau trong chiếc chăn dày, rất nóng, nhưng không ai đẩy đối phương ra cả.

Một lát sau, Tiêu Ngôn Vị nói: “Vậy em phải suy nghĩ thêm.”

Chưa đợi Ngụy Trì trả lời, y đã đẩy đẩy vai hắn: “Đói rồi, Thầy Ngụy đi tắm trước đi, còn chưa ăn lẩu đâu đấy.”

Lúc Tiêu Ngôn Vị từ phòng tắm bước ra, nước lẩu đã sôi sùng sục, Ngụy Trì đang thả mấy thứ đồ không sợ bị nấu nhừ vào nồi.

Thấy y đi ra, Ngụy Trì mở một lon bia đưa qua: “Lúc nãy anh tắm nước không được nóng lắm, bây giờ có đỡ hơn chút nào chưa?”

“Không lạnh.” Tiêu Ngôn Vị nhận lấy lon bia, nhìn thấy mấy lon rỗng chất trên bàn thì hơi sững lại, “Sao anh uống nhiều thế?”

Ngụy Trì nói năng vẫn còn mạch lạc, nhưng ánh mắt ít nhiều đã mang theo hơi men: “Đâu có nhiều.”

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy tâm trạng của hắn hình như không được tốt lắm.

Y đi tới ngồi xuống bên bàn, cầm đôi đũa dài trút cả đĩa thịt bò vào nồi: “Anh đói chưa?”

Thịt vừa vào nồi, nồi nước đang sôi lục bục lập tức dịu xuống. Ngụy Trì cầm đũa khuấy nhẹ: “Đói rồi.”

Tiêu Ngôn Vị cầm lon bia cụng vào lon của Ngụy Trì một cái: “Lâu lắm rồi em không ăn lẩu.”

Ngụy Trì uống một hơi hết nửa lon bia, cầm bát của Tiêu Ngôn Vị,pha nước chấm rồi đưa cho y: “Sao vậy?”

“Lẩu là món phải ăn khi đông vui.” Tiêu Ngôn Vị nhận lấy bát, “Em… không có ai cùng ăn.”

Ngụy Trì vặn nhỏ lửa, cách mặt bàn khẽ nắm lấy tay y, rồi lại nâng lon bia muốn cụng với y một cái nữa: “Bảo sao hai đứa mình hợp nhau thế, cũng chẳng có ai cùng anh tụ tập cả.”

Tiêu Ngôn Vị cười, gạt tay hắn ra: “Đừng quậy.”

Tay Ngụy Trì không rụt về, vẫn đặt trên bàn tay không cầm đũa của y: “Sau này em ăn gì anh cũng ăn cùng em, hai đứa mình là đủ đông vui rồi.”

Tiêu Ngôn Vị cúi đầu, rút tay về tiếp tục ăn: “Lần cuối em ăn lẩu, là cùng với bố mẹ, cũng vào dịp Tết.”

Ngụy Trì đặt đũa xuống nhìn y, không nói gì.

Đầu đũa của Tiêu Ngôn Vị chọc chọc xuống đáy bát: “Ài, em đúng là làm mất hứng quá, đang Tết nhất thế này.”

Ngụy Trì liếc y một cái, lấy rau xanh bên cạnh thả vào nồi: “Đang Tết mà, nếu em không nhớ bố mẹ, không nhớ em trai thì mới lạ đó.”

Tiêu Ngôn Vị vẫn cúi đầu, ăn một cách chậm rì rì, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngụy Trì, anh sao thế?”

Ngụy Trì hơi khựng lại, vớt hết thịt trong nồi gắp vào bát Tiêu Ngôn Vị: “Mắt em tinh thế nhỉ.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị nhận lấy bát, cười nói: “Tại cứ nhìn anh chằm chằm suốt, anh không vui là em nhận ra ngay.”

Ngụy Trì cũng cười theo, một lát sau mới khẽ nói: “Vừa nãy anh nhận một cuộc điện thoại, là hiệu trưởng gọi tới.”

Tiêu Ngôn Vị mím môi: “Nói gì thế?”

Bàn tay cầm đũa của Ngụy Trì khựng lại: “Lớp anh có 7 học sinh… sau Tết sẽ không đi học nữa.”

Nồi lẩu lại sôi lên, tiếng nước dùng sôi sùng sục khiến người ta cảm thấy hơi ồn ào.

Ngụy Trì lấy bình nước bên cạnh châm thêm một ít nước nóng, tiếng nước sôi dần nhỏ lại, một làn khói trắng bốc lên, mờ ảo ngăn cách giữa hai người.

Đường cong nơi khóe miệng Ngụy Trì thấp thoáng nét cay đắng: “Đôi khi anh cảm thấy mình thật vô dụng.”

Tiêu Ngôn Vị nhíu mày: “Anh đừng nói lung tung.”

Ngụy Trì lại tự khui một lon bia nữa: “Anh dạy ở đây bao nhiêu năm như vậy, cũng dẫn dắt mấy lứa học trò rồi, nhưng thật ra số học sinh thực sự bước ra ngoài được không nhiều. Thậm chí, ngay cả số học sinh học hết cấp hai cũng rất ít.”

Ngụy Trì cầm lon bia trong tay nhưng không uống ngay, chỉ dùng ngón cái miết nhẹ lên thân lon, như thể có tâm sự chất chứa trong lòng.

Tiêu Ngôn Vị chưa từng thấy một Ngụy Trì như thế này.

Ngụy Trì có rất nhiều dáng vẻ, chân thành có, nhiệt tình có, cà lơ phất phơ cũng có, nhưng chưa từng có dáng vẻ nào buồn bã mà bất lực như vậy.

Thường ngày đều là Ngụy Trì an ủi Tiêu Ngôn Vị, nhưng lần này vai trò hoán đổi, khiến y lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

Không có bất kỳ lời nói nào có thể an ủi được Ngụy Trì lúc này.

Ngụy Trì đúng là rất vĩ đại, nhưng hắn cũng chỉ là một thành viên bình thường nhất trong hàng vạn nhà giáo. Tài sản duy nhất hắn có, là lòng nhiệt thành với nghề và kho tàng kiến thức sẵn sàng dốc hết lòng truyền thụ.

Vậy mà khi hắn đứng trên bục giảng, nhìn học sinh bên dưới ngày một ít đi, những kiến thức kia của hắn lại chẳng có đất dụng võ.

Những đứa trẻ mà hắn mong có thể đưa ra khỏi núi, hắn không lay chuyển nổi, cũng chỉ đành bất lực.

Giống như mẹ của hắn, người đã hy sinh trên mặt trận xóa đói giảm nghèo năm đó.

Tiêu Ngôn Vị vươn tay tắt bếp, trong phòng càng trở nên yên tĩnh hơn.

Y vòng qua bàn, kéo Ngụy Trì đã có hơi men đứng dậy, hai người đi ra bậc thềm thấp trước cửa ngồi xuống. Gió lạnh thổi qua, khiến lòng Ngụy Trì lắng lại đôi chút.

Ngụy Trì khẽ thở dài, học theo lời Tiêu Ngôn Vị nói: “Đang Tết nhất mà, anh cũng làm mất hứng quá.”

Tường sân nhà Ngụy Trì không cao lắm, nhưng cũng đủ che khuất tầm nhìn của hai người ra bên ngoài. Bọn họ ngồi trong sân, không nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào khác ngoài sân nhà mình.

“Ngụy Trì.” Tiêu Ngôn Vị dựa sát vào hắn, “Anh không thấy tối nay sáng hơn mọi khi một chút sao?”

“Sáng hơn thật.” Ngụy Trì đáp, “Đêm Giao thừa là phải để đèn sáng suốt đêm mà.”

“Nhưng đèn nhà người khác, mà sao chúng ta cũng thấy sáng thế nhỉ.” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

Ngụy Trì nghiêng đầu nhìn y, rướn người tới hôn nhẹ lên má y: “Em mà không làm giáo viên thì phí quá.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì: “Chẳng phải anh hiểu hết đó sao.”

“Ánh sáng của một ngọn đèn không thể che khuất được, chỉ cần nó còn sáng, thì sẽ không khiến người ta cảm thấy trời tối.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Anh đứng trên bục giảng, dù số người lắng nghe có ít đến đâu, cũng sẽ luôn có vài người kiên trì đến cuối cùng.”

Ngụy Trì gật đầu, thừa nhận mình không được rộng lượng cho lắm: “Thật ra mỗi lần có học sinh thôi học, anh đều thấy rất khó chịu.”

“Một phần là vì thật sự tiếc nuối.” Ngụy Trì ngẩng đầu lên, “Một phần khác, là vì thật sự cảm thấy mình vô dụng.”

Tiêu Ngôn Vị cũng ngẩng đầu theo. Ban đầu chỉ thấy vài ngôi sao rất sáng, đến khi muốn đếm thử, y mới phát hiện, thật ra sao sáng đầy cả trời.

Có những ngôi sao sáng hơn một chút, có những ngôi sao tối hơn một chút, nhưng tất cả đều đang thực sự tỏa sáng.

Tiêu Ngôn Vị chống tay ra sau, chậm rãi hỏi Ngụy Trì: “Nếu em muốn đến đây dạy tình nguyện, thì cần làm thủ tục gì?”

Ngụy Trì sững lại, nhìn y, hồi lâu không nói được lời nào.

Tiêu Ngôn Vị nghiêng nghiêng đầu, nói đùa: “Sao thế? Thầy Ngụy không muốn làm đồng nghiệp với em à.”

Vai và lưng Ngụy Trì hơi căng cứng, dường như không thể tin nổi, lại cũng như vui mừng quá đỗi, tóm lại là vẫn không có phản ứng gì.

Hiếm khi Tiêu Ngôn Vị kiên nhẫn đến vậy, y cũng yên lặng nhìn hắn.

Bên ngoài có tiếng pháo nổ lẹt đẹt ồn ào, càng khiến màn đêm vốn không yên tĩnh trở nên thêm phần náo động. Trước ánh mắt nghiêm túc và chân thành của Tiêu Ngôn Vị, Ngụy Trì từ từ mở lời.

“Anh không muốn em đến dạy.” Ngụy Trì nói.

“Em còn tưởng anh rất muốn em đến chứ.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Lúc đầu, Ngụy Trì quả thực rất muốn Tiêu Ngôn Vị đến dạy.

Lúc đó cũng tại nơi này, trong căn phòng ngủ có ánh đèn không quá sáng, Tiêu Ngôn Vị đứng xem Ngụy Trì soạn giáo án, rồi hỏi hắn trường học còn thiếu giáo viên không. Khi ấy, Ngụy Trì đã tỏ ý hoan nghênh Tiêu Ngôn Vị.

Nhưng giờ phút này, Ngụy Trì nhíu mày: “Tiêu Ngôn Vị, nơi này quá khổ cực.”

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy một cảm giác chua xót âm ỉ dâng lên từ trong tim, khiến từng lỗ chân lông của y cũng trở nên khó chịu.

“Thì có liên quan gì đâu?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

“Anh biết em không bận tâm.” Ngụy Trì nói thẳng, “Nhưng anh rất bận tâm.”

Nói xong, hắn đứng dậy vào nhà, rồi nhanh chóng quay ra với một lốc bia trên tay.

Tiêu Ngôn Vị cũng cầm một lon bia. Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, hai người lại mặc rất ít, dòng chất lỏng lành lạnh mang theo vị đắng chát trôi qua cổ họng, khiến Tiêu Ngôn Vị khẽ rùng mình.

Ngụy Trì điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn ngồi xuống phía sau Tiêu Ngôn Vị, ôm trọn cả người y vào lòng.

Người Ngụy Trì rất ấm, nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn làm Tiêu Ngôn Vị cảm thấy rất yên lòng.

Ngụy Trì nhấp một ngụm bia: “Lúc mới quen em, anh không biết em đã trải qua nhiều chuyện buồn đến thế. Nhưng sau này biết rồi, anh mới nhận ra mình hoàn toàn không biết phải giúp em thế nào.”

Hiếm khi cả hai thẳng thắn nói về quá khứ của Tiêu Ngôn Vị như thế này.

“Anh không thể diễn tả được tâm trạng của mình những lúc em buồn.” Ngụy Trì nghĩ một lát, rồi cân nhắc nói: “Cảm giác trong lòng trống rỗng lắm.”

“Những chuyện khiến em đau lòng, anh chẳng thể khuyên em lạc quan hơn được.” Ngụy Trì dựa vào vai Tiêu Ngôn Vị, “Cho nên trong lòng anh trống rỗng, trống rỗng đến mức đau nhói.”

Ngụy Trì say rồi.

Hắn nói năng có phần lộn xộn, lời cũng trở nên nhiều hơn hẳn, con người trở nên hơi yếu đuối. Hắn nói với Tiêu Ngôn Vị: “Anh có một điều ước cho năm mới.”

Tiêu Ngôn Vị muốn quay đầu lại xem vẻ mặt của hắn, nhưng cảm giác rúc trong lòng Ngụy Trì rất thoải mái, nên y không động đậy: “Nói cho em nghe đi.”

Lần này, Ngụy Trì im lặng rất lâu. Tiêu Ngôn Vị kiên nhẫn chờ đợi hắn, một lúc lâu sau mới nghe thấy câu trả lời của Ngụy Trì: “Hy vọng Tiêu Ngôn Vị đừng thích anh nhiều như vậy nữa.”

Tiêu Ngôn Vị hơi sững người, y xoay người lại trong lòng hắn, nhìn hắn chằm chằm không nói gì.

Động tác của y hơi mạnh, nhưng Ngụy Trì không buông y ra.

Hai người nhìn nhau trong ánh sáng tù mù, Tiêu Ngôn Vị bĩu môi: “Ngụy Trì, anh có bị điên không vậy.”

Ngụy Trì nhìn y, mượn men say để trút ra nỗi bất mãn với Tiêu Ngôn Vị: “Lúc đó em không nói thật với anh. Em bảo em không muốn nhảy xuống, nhưng rõ ràng em đã đi về phía đó.”

Tiêu Ngôn Vị biết hắn đang nói gì, y mấp máy môi muốn phản bác, nhưng lời đến đầu môi lại không sao nói ra được.

“Mỗi lần nhớ lại, anh đều thấy sợ.” Ngụy Trì nói, “Đôi khi anh nghĩ, Tiêu Ngôn Vị thích anh nhiều như vậy, nếu lỡ một ngày nào đó anh cũng xảy ra chuyện gì, thì Tiêu Ngôn Vị biết phải làm sao.”

Tiêu Ngôn Vị cúi đầu, cắn lên vai hắn một cái: “Anh nói linh tinh gì thế.”

“Không nói linh tinh.” Ngụy Trì say khướt, “Tiêu Ngôn Vị, sau này đừng dọa anh nữa.”

Giọng Ngụy Trì rất dịu dàng. Tiêu Ngôn Vị cúi đầu không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng y vẫn cảm giác được, Ngụy Trì hẳn là đang sợ hãi.

Chóp mũi y chạm vào hõm cổ Ngụy Trì, y hôn nhẹ lên xương quai xanh của hắn: “Em xin lỗi.”

Sau đó cả hai người đều không nói gì nữa. Ngụy Trì ôm Tiêu Ngôn Vị rất lâu, rồi lại nhắc đến chủ đề vừa rồi.

Ngụy Trì nói: “Cho nên anh mới không muốn em đến dạy.”

“Cái bục giảng nhỏ như vậy, mà trách nhiệm lại nặng đến mức khiến người ta không đứng thẳng lưng nổi.” Ngụy Trì nói, “Anh không yên tâm về em.”

Tiêu Ngôn Vị không cố chấp nữa, bởi vì hiện giờ y quả thực vẫn chưa thích hợp lắm.

Y vòng tay ra sau sờ sờ cằm Ngụy Trì: “Em nghe anh.”

Ngụy Trì ôm lấy y: “Vậy anh ước thêm một điều nữa nhé.”

“Nhưng anh phải nói cho đàng hoàng.” Tiêu Ngôn Vị đáp.

Ngụy Trì nói: “Hy vọng Tiêu Ngôn Vị có thể vui vẻ hơn bây giờ.”

Tiêu Ngôn Vị không nói gì, nhưng Ngụy Trì thấy khóe mắt y có hơi long lanh.

Sau đó hắn nghe thấy giọng nói cố chấp của Tiêu Ngôn Vị: “Không thể nữa rồi.”

Ngụy Trì say mèm, nhưng vẫn nhớ rằng mình không muốn thấy Tiêu Ngôn Vị khóc, thế nên hắn nói: “Xin lỗi em.”

Tiêu Ngôn Vị chấp nhận lời xin lỗi của hắn, nói với hắn: “Ngụy Trì, anh còn điều ước nào khác không?”

Ngụy Trì cúi đầu hôn lên đầu ngón tay Tiêu Ngôn Vị: “Hy vọng em mãi mãi ở bên cạnh anh.”

“Những việc anh có thể làm rất ít.” Ngụy Trì thẳng thắn nói, “Vì khó khăn quá nhiều, mà khả năng của anh thì có hạn.”

“Nhưng nếu có em ở bên cạnh, rất nhiều việc anh vẫn muốn cố gắng, rất nhiều khó khăn anh vẫn muốn vượt qua.”

Tiêu Ngôn Vị chớp mắt: “Liên quan gì đến em.”

Ngụy Trì đặt lon bia xuống, hai tay ôm trọn lấy y: “Nhìn thấy em, là anh không còn cảm thấy vất vả đến thế nữa.”

Tiêu Ngôn Vị nói: “Được.”

Ngoài dãy núi Lạc Nhật Sơn kia, vẫn còn vô số ngọn núi cao hơn, hiểm trở hơn, xa rời hai chữ “phát triển” hơn.

Thế hệ này qua thế hệ khác phí hoài năm tháng trong núi, hết nhóm trẻ này đến nhóm trẻ khác không thoát khỏi được quan niệm tiêu dùng của thôn làng miền núi, nhưng lại cũng có hết lớp người này đến lớp người khác giống như Ngụy Trì, mang đến cho họ chút hy vọng le lói.

Những giáo án mà Ngụy Trì viết tỉ mỉ từng chữ từng câu, bụi phấn rơi đầy trên bục giảng, đã gieo vào lòng lũ trẻ một vốc những giấc mơ.

Ngụy Trì là người tạo ra giấc mơ cho bọn trẻ, còn Tiêu Ngôn Vị là người chứng kiến người thầy tạo mơ ấy.

Chứng kiến hắn dùng sức mạnh nhỏ bé mà kiên cường của mình, thổi bùng cho ngọn lửa hoang kia cháy mãi.

Lũ trẻ nắm bắt được một tia nắng, còn Tiêu Ngôn Vị, ở nơi núi non sâu thẳm, đã tìm thấy vì sao của y.
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 31: Chương 31



Trường của Ngụy Trì bắt đầu đi học lại vào giữa tháng Hai, ngay sau Rằm tháng Giêng.

Tiêu Ngôn Vị mở lịch ra xem, Rằm tháng Giêng nằm giữa hai tiết khí “Lập Xuân” và “Vũ Thủy”.

Hai tiết khí này không quá đặc biệt, nhưng dù sao chúng cũng đều đại diện cho mùa xuân.

Dạo gần đây thời tiết ấm lên không ít, lúc Tiêu Ngôn Vị giúp Ngụy Trì thu dọn đồ đạc mà cũng không biết nên xếp thứ gì vào vali.

“Không cần mang nhiều thế đâu.” Ngụy Trì giữ lại tay Tiêu Ngôn Vị, y đang định xếp áo phao vào cho hắn, “Tuần sau anh lại về mà.”

“Mang thêm một cái để thay đổi chứ.” Tiêu Ngôn Vị nói.

“Một cái là đủ rồi.” Ngụy Trì dựa vào bàn, chìa tay về phía Tiêu Ngôn Vị, “Lại đây nào.”

Tiêu Ngôn Vị nắm lấy tay hắn đứng dậy: “Sao thế?”

Ngụy Trì thở dài, ôm Tiêu Ngôn Vị vào lòng: “Không muốn đi.”

Tiêu Ngôn Vị gác cằm lên vai Ngụy Trì, cười trêu hắn: “Thế này mà còn muốn em về đi học lại nữa à.”

Ngụy Trì không nói gì nữa, ôm y một lúc rồi tự mình đi xếp đồ. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hắn bèn hỏi Tiêu Ngôn Vị: “Muốn lên núi không?”

Tiêu Ngôn Vị ngẫm nghĩ rồi đồng ý: “Đi.”

Bắt đầu từ tuần trước, nhiệt độ gần như đều luôn ở trên mức 0 độ rồi. Tuy vẫn chưa cao, nhưng ít nhất thì không có tuyết rơi nữa.

Tiêu Ngôn Vị cầm theo máy ảnh, hai người thay quần áo rồi cùng đi lên núi.

Trong tháng Giêng ai cũng nhàn rỗi, trên đường không có nhiều người lắm. Thỉnh thoảng có vài người hàng xóm đi chúc Tết trông thấy họ thì chào hỏi từ xa.

Tiêu Ngôn Vị đã quen với danh xưng “Thầy Tiêu”, Ngụy Trì gật đầu chào, y cũng gật đầu theo.

Ngụy Trì cười trêu chọc: “Thầy Tiêu.”

Tiêu Ngôn Vị không xấu hổ chút nào, y đáp lại một tiếng, rồi gọi hắn: “Thầy Ngụy.”

“Thầy Tiêu.”

“Thầy Ngụy.” Tiêu Ngôn Vị không nhịn được cười.

“Ừm.” Ngụy Trì cũng cười theo, hắn cầm lấy máy ảnh từ tay y, rồi lại gọi: “Thầy Tiêu.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn vào ống kính, huýt sáo một cái với Ngụy Trì, sau đó nghiêng đầu mỉm cười.

Ngụy Trì bấm nút chụp, rồi đưa ảnh qua cho Tiêu Ngôn Vị xem: “Đẹp.”

Tiêu Ngôn Vị trước giờ vẫn biết mình trông khá ưa nhìn, cũng chẳng khiêm tốn làm gì: “Em cũng thấy vậy.”

Ngụy Trì nhìn quanh không thấy có ai, bèn nắm lấy tay Tiêu Ngôn Vị.

Hai người tay trong tay, bước đi chậm rãi.

Lúc đi đến chân núi, Tiêu Ngôn Vị đột nhiên dừng bước. Ngụy Trì liếc nhìn y một cái, rồi kéo y đi về phía cái hốc nước nhỏ kia: “Chắc là tan rồi.”

Tiêu Ngôn Vị đi theo hắn, “Sao anh biết em muốn làm gì?”

Ngụy Trì quay đầu lại nhìn y, cố ý nói: “Anh không biết, là tự anh muốn qua đó xem thử thôi.”

Tiêu Ngôn Vị đi nhanh mấy bước theo kịp hắn: “Vậy thì đi đi, em rộng lượng đi xem cùng anh vậy.”

Ngụy Trì ghé sát lại hôn nhẹ lên má y một cái: “Trước kia mà biết em không đứng đắn thế này, ngày đầu tiên em đến anh đã theo đuổi em luôn rồi.”

Tiêu Ngôn Vị cau mày: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“À.” Ngụy Trì ngẫm nghĩ rồi thừa nhận. “Đúng là vậy thật.”

Lúc Tiêu Ngôn Vị lật lại chuyện cũ, hình như y còn nghiêm túc hơn cả lúc Ngụy Trì soạn giáo án. Y cười hỏi hắn: “Khi đó chắc anh muốn ngủ với em đến mức phát điên rồi chứ gì.”

Ngụy Trì liếc xéo y một cái, kéo y vào lòng ôm lấy: “Bây giờ anh cũng muốn ngủ với em đây.”

Tiêu Ngôn Vị hôn nhẹ lên cằm hắn, rồi đẩy hắn ra tiếp tục đi về phía trước: “Thầy Ngụy à, thân là tấm gương nhà giáo, thì đừng mơ tưởng đến mấy chuyện hoang dại như dã chiến nữa.”

Ngụy Trì đuổi theo y: “Thật ra anh là một giáo viên hoang dại.”

Tiêu Ngôn Vị lại bị hắn chọc cho cười không ngớt: “Ngụy Trì.”

“Sao vậy?” Ngụy Trì hỏi.

Tiêu Ngôn Vị lại cười một hồi, mãi đến khi hơi thở ổn định mới nói: “Nếu quen anh sớm hơn mấy năm, chắc chắn em sẽ chơi rất thân với anh.”

“Hửm?” Ngụy Trì nhướng mày, “Sớm hơn mấy năm? Bây giờ thì không thể chơi rất thân với anh được nữa à?”

Tiêu Ngôn Vị liếc hắn một cái: “Nếu em quen anh sớm hơn, chắc chắn hai đứa mình chẳng đến được với nhau đâu.”

Vừa nói, họ vừa bước đến bên hốc nước nhỏ. Ngụy Trì nói không sai, băng đã tan hết rồi.

Hắn ngồi xổm xuống cạnh hốc nước: “Anh thấy em nói không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?” Tiêu Ngôn Vị cũng ngồi xuống bên cạnh hỏi.

Ngụy Trì nhìn y, đưa tay khuấy nhẹ mặt nước. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, lan ra xa, đập vào bờ đá rồi lại từ từ dội ngược trở lại.

“Tiêu Ngôn Vị.” Ngụy Trì nói, “Bất kể gặp em vào lúc nào, anh cũng đều sẽ thích em.”

Lúc hai người xuống núi đã gần trưa. Tiêu Ngôn Vị lục trong tủ lạnh, tìm thấy mấy cái sủi cảo còn thừa từ Tết, bỏ vào nồi nấu cho Ngụy Trì.

Tổng cộng chẳng còn lại mấy cái, y vớt ra chưa đầy nửa đĩa. Hai người cũng chẳng buồn lấy đũa, cứ thế anh một cái em một cái bốc ăn.

Tiêu Ngôn Vị dựa vào chiếc bàn cao trong bếp, một tay bưng đĩa, một tay bốc sủi cảo đưa lên miệng: “Cái bánh này chắc chắn là em gói.”

Ngụy Trì đứng đối diện y, một tay ôm eo y, nghiêng đầu giành bánh với Tiêu Ngôn Vị: “Không phải nấu cho anh à?”

Tiêu Ngôn Vị không để ý nên bị hắn cướp mất: “Ừ, cho anh đấy, sủi cảo nhân trứng chim cút đi.”

Bàn tay Ngụy Trì đang ôm eo y khẽ siết lại: “Không muốn cút.”

Tiêu Ngôn Vị liếc hắn một cái, rồi ngẩng đầu lên.

Ngụy Trì hiểu ý, ghé sát qua hôn y.

Phòng bếp đón sáng rất tốt, cửa phòng mở hé, ánh nắng ấm áp tràn vào. Tiêu Ngôn Vị bị Ngụy Trì ôm gọn giữa vòng tay và chiếc bàn, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn.

Động tác của Ngụy Trì vẫn dịu dàng, người hắn cũng rất ấm, Tiêu Ngôn Vị có cảm giác như mình là một viên đá nằm trong làn nước ấm.

Ngụy Trì là nước trong hốc.

Y được Ngụy Trì bao bọc chặt chẽ khăng khít, trôi nổi theo từng động tác của hắn. Lúc Ngụy Trì mạnh bạo, tim y đập dồn dập. Lúc Ngụy Trì dịu lại, y lại cảm thấy lưu luyến không rời.

Hai người hôn nhau một lúc, Tiêu Ngôn Vị bốc một cái sủi cảo đưa đến bên miệng Ngụy Trì: “Thầy Ngụy thượng lộ bình an.”

Ngụy Trì há miệng ngậm lấy: “Thứ Sáu em đến đón anh chứ?”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu, “Đến đón anh.”

Y quay người đặt đĩa xuống bàn: “Đi thôi.”

Ngày thứ ba sau khi Ngụy Trì đi, vợ chồng nhà Diêu Thắng cũng phải rời thôn.

Không khí náo nhiệt của Tết đã tan dần khỏi thôn xóm. Khi những người về quê ăn Tết lần lượt đi khỏi, ngôi làng nhanh chóng trở lại vẻ đìu hiu vốn có.

Tiêu Ngôn Vị giúp Diêu Thắng chuyển đồ lên thùng xe, rồi lặng lẽ đứng một bên nhìn.

Lão Diêu ôm Diêu Đại Bảo, không ngừng xoa đầu thằng bé. Một lúc sau, ông đặt nó xuống, xua tay về phía Diêu Thắng: “Đừng để lỡ chuyến xe.”

Diêu Thắng đáp lại một tiếng, vẫy tay với Diêu Đại Bảo. Diêu Đại Bảo đi về phía bố mẹ, cứ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.

“Đi đi Đại Bảo.” Lão Diêu cười nói, “Đến nơi thì gọi video cho ông nội.”

Diêu Đại Bảo bĩu cái môi nho nhỏ, gật đầu. Lão Diêu lại dặn dò: “Học hành cho giỏi, sau này vào đại học cho có tương lai.”

Diêu Đại Bảo không vui lắm: “Mai mốt con cũng đi học ở thủ đô.”

“Được.” Lão Diêu cười, “Thủ đô thì thủ đô.”

Nói rồi, ông quay sang nhìn Tiêu Ngôn Vị đang đứng bên cạnh: “Đến lúc đó nhớ tìm anh Tiêu của con mà chơi.”

Tiêu Ngôn Vị đi tới ngồi xổm xuống ôm Diêu Đại Bảo: “Đến trường đừng có nói to như vậy nữa nhé, dọa các bạn nữ sợ là không tìm được vợ đâu đấy.”

Diêu Đại Bảo đỏ mặt ôm cổ y: “Em đâu có nói to.”

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị xoa xoa bím tóc nhỏ trên đầu thằng bé, “Không to.”

Y ôm nó một lúc, rồi đứng dậy vẫy tay: “Tạm biệt, Đại Bảo.”

Diêu Đại Bảo cũng chào tạm biệt, nhưng nói xong lại quay đầu nhìn ông nội, mãi lâu sau mới nói: “Ông ơi, nghỉ hè con sẽ về ạ.”

Lão Diêu cúi gằm đầu, giọng khàn đục: “Ừ.”

Diêu Thắng đi tới bế Diêu Đại Bảo đặt lên xe. Diêu Đại Bảo rúc vào lòng mẹ, hai mắt vẫn nhìn Lão Diêu không rời.

Diêu Thắng liếc nhìn con, rồi quay sang ông cụ: “Con đi đây, bố.”

Lão Diêu xua tay với anh ta, không nói gì.

Diêu Thắng lại nhìn sang Tiêu Ngôn Vị, như muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng.

Tiêu Ngôn Vị mỉm cười: “Đi đi, anh Thắng. Tôi với thầy Ngụy vẫn ở đây mà.”

Diêu Thắng khẽ nói một tiếng cảm ơn, rồi ngồi vào thùng xe, dựa lưng vào mấy cái bọc đồ lớn, không quay đầu lại nữa.

Nhị Ma ở phía trước hỏi một câu đi chưa, Diêu Thắng đáp một tiếng.

Con đường trước cửa nhà Lão Diêu vẫn chưa được sửa, chiếc xe ba gác chạy không nhanh nhưng vẫn cuốn theo một đám bụi mù mịt làm người ta bị sặc.

Những hạt bụi li ti, dưới ánh nắng trông càng thêm dày đặc, bay lơ lửng giữa chiếc xe đang xa dần và hàng rào tre cũ nát của nhà Lão Diêu.

Lão Diêu còng lưng đứng giữa làn bụi, hướng mắt theo chiếc xe ba gác, không hề nhúc nhích.

Lúc ông xoay người bước vào sân, Tiêu Ngôn Vị nghe thấy tiếng khóc khản đặc của Diêu Đại Bảo.

Vai Lão Diêu khẽ run lên, nhưng ông không quay đầu lại.

Tiêu Ngôn Vị đi đến bên cạnh ôm lấy ông: “Chú Diêu.”

Lão Diêu đưa tay ra sau vỗ nhẹ lên vai y: “Đi rồi thì yên tĩnh.”

Tiêu Ngôn Vị quay đầu nhìn lại, thấy Diêu Thắng đang chống tay lên thành xe, ngoái nhìn về phía này. Gương mặt không rõ biểu cảm, nhưng mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng, anh ta vẫn không ngồi xuống.

Đôi mắt Lão Diêu đã không còn trong veo như trước nữa, Tiêu Ngôn Vị cảm thấy như có ánh nước long lanh trong đó, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ở nơi núi non bao bọc này, chuyện vui nhất là đón Tết, mà chuyện buồn nhất, cũng là đón Tết.

Con đường đất đầy bụi này đã tiễn chân con cái của biết bao người, có người trong số họ bôn ba vì miếng cơm manh áo, có người lại cố gắng vươn tới những chân trời xa hơn.

Thế hệ sau cất bước rời đi, luôn có người đứng ở cuối con đường bụi dõi theo.

Hồi bé, ánh mắt ta bám theo bóng lưng cha. Lớn lên rồi, cha lại là người tiễn ta lên đường.

Nhưng có lẽ tất cả những người làm cha trên đời này đều không giỏi bày tỏ cảm xúc. Rõ ràng là mong con trai trở về đến thế, vậy mà khi con đi rồi lại vẫn phải ngoan cố nói rằng: “Đi rồi thì yên tĩnh.”

Bụi đường lắng xuống, con đường nhỏ cũ kỹ của thôn xóm lại trở về vẻ tĩnh lặng.

Lão Diêu vẫn chưa vào nhà.

Trên đời này, có thể có rất nhiều người yêu thương ta. Nhưng người mãi luôn canh cánh lo lắng cho ta, mà vẫn khuyên ta bước ra thế giới bên ngoài, cũng chỉ có cha mà thôi.
 
Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam
Chương 32: Hoàn



Ngày cuối cùng của tháng Ba, trời đổ một trận mưa. Lúc xe của Nhị Ma dừng trước cổng nhà Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị đã quen thuộc mà trèo lên ghế lái phụ, ngồi cạnh Nhị Ma.

“Thầy Tiêu cho chân vào trong đi.” Nhị Ma khởi động chiếc xe ba gác, “Có bùn đấy.”

Trận mưa đêm qua không lớn lắm, nhưng mặt đường vẫn hơi trơn trượt. Xe ba gác chạy sẽ làm bắn bùn đất, Tiêu Ngôn Vị khẽ nhúc nhích chân: “Được rồi.”

Nhị Ma vẫn như mọi khi, thả Tiêu Ngôn Vị xuống ở đầu đường. Ngụy Trì còn chưa tan lớp, y thong thả đến ký túc xá của hắn, tranh thủ ngủ bù một giấc.

Ở ký túc của Ngụy Trì, y luôn ngủ rất ngon. Nhưng hôm nay, hiếm hoi lắm, y lại nằm mơ.

Trong mơ, thời tiết rất đẹp, giống như hôm nay vậy. Ánh nắng chan hòa, từng lỗ chân lông đều cảm thấy ấm áp.

Bố lái chiếc xe hơi màu trắng xuống khỏi đường cao tốc, Tiêu Thừa Dương ngồi ở ghế trước, y và mẹ ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện.

Dàn âm thanh trên xe đang phát những bản nhạc vàng slow rock của thế kỷ trước. Qua một khúc cua, trước mắt hiện ra những rặng cây xanh mướt, xa hơn nữa là dãy núi trập trùng không thấy điểm tận cùng.

Những đám mây nặng trĩu vắt ngang sườn núi. Vì xe đang chạy, nên mây cũng như đang trôi.

Làng quê dần xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Ngôn Vị nhìn thấy một màu xanh ngút ngàn.

Tiêu Thừa Dương vịn lưng ghế, không chịu ngồi yên mà quay đầu lại nói gì đó với y. Bố mẹ đều đang cười.

Trong mơ, ngoài thực, đều là mùa xuân.

Tiêu Ngôn Vị nghe thấy tiếng chim hót có phần ồn ã, giấc mơ từ từ tan đi.

Buổi trưa, Ngụy Trì vừa về ký túc xá đã thấy Tiêu Ngôn Vị cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành. Hắn rón rén bước lại gần, áp mu bàn tay lên gò má y.

Tiêu Ngôn Vị ngủ rất nông, lông mày khẽ nhíu lại rồi mở mắt. Thấy Ngụy Trì ngồi bên cạnh mình, y vươn tay kéo cổ tay áo hắn, ngồi dậy.

Mắt còn chưa mở hẳn, người đã rướn tới.

Môi Ngụy Trì rất khô, đầu lưỡi lại rất mềm mại, vòng ôm cũng thật ấm áp.

Hai người hôn nhau một lúc, Tiêu Ngôn Vị mơ màng hỏi: “Tan học rồi à?”

“Ừm.” Ngụy Trì giúp y lấy áo khoác, “Dậy đi, anh đưa em đi ăn cơm.”

Tiêu Ngôn Vị túm lấy áo khoác nhưng không muốn mặc: “Hết lạnh rồi mà.”

Ngụy Trì cũng không cố ép, nghĩ đến nhiệt độ hiện tại, hắn bèn cầm lấy áo khoác của y: “Vậy thì lạnh rồi hãy mặc.”

Tiêu Ngôn Vị ngồi đó, thẫn thờ một lát. Ngụy Trì yên lặng ở bên cạnh y. Một lúc sau, Tiêu Ngôn Vị chợt nói: “Lúc ngủ hình như em nghe thấy tiếng chim hót.”

Ngụy Trì cúi xuống lấy giày đặt ngay ngắn giúp y: “Tai em thính thật đấy.”

Tiêu Ngôn Vị nhướng mày: “Hả?”

Ngụy Trì ra hiệu bảo y đi giày vào: “Cái tổ trên cây ngoài kia, có hai con chim mới đến.”

Tiêu Ngôn Vị sững người, xỏ giày xong thì lập tức chạy ra ngoài.

Hai con chim khá to bay lượn quanh tán cây, nhìn không rõ là loài gì, bộ lông cũng không có hoa văn đặc biệt. Ngụy Trì nói: “Có lẽ là chim di trú.”

Tiêu Ngôn Vị ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cây chẳng biết từ lúc nào đã mọc ra rất nhiều chồi non xanh biếc. Y nhìn sang bên cạnh, những cái cây khác cũng đều đã xanh lá.

Y hỏi Ngụy Trì: “Nảy mầm từ khi nào thế?”

Ngụy Trì lắc đầu: “Không biết.”

Ngoài trời có gió, nhưng không lạnh chút nào. Gió mang theo mùi đất thoảng nhẹ cùng hương hoa dìu dịu, đôi khi còn cuốn theo một cụm hoa lau không biết trôi từ đâu đến.

Cơn mưa xuân đêm qua đã làm rụng một ít hoa nở sớm. Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì: “Thầy Ngụy.”

Ngụy Trì cầm áo khoác của Tiêu Ngôn Vị, mượn chiếc áo che đi mà nắm lấy tay y: “Ơi?”

Giọng Tiêu Ngôn Vị rất khẽ: “Mùa xuân đến rồi phải không?”

Ngụy Trì siết nhẹ tay y, không hề ngập ngừng, trả lời một cách chắc chắn: “Phải.”

Tiêu Ngôn Vị bĩu môi, rồi lại ngẩng đầu nhìn hai con chim kia, lẩm bẩm một mình: “Đến từ lúc nào nhỉ.”

Ngụy Trì buông tay y ra, khoác vai y đi về phía đường lớn: “Quan trọng lắm sao?”

“Quan trọng chứ.” Tiêu Ngôn Vị đáp, “Chẳng phải anh nói mùa xuân ở đây đẹp lắm sao?”

“Lừa em đấy.” Giọng Ngụy Trì rất bình thản, dù có lật lọng nhưng vẫn mang lại cho người ta một cảm giác rất vững chãi, “Mùa xuân ở đâu cũng như nhau cả thôi.”

Ngụy Trì bước rất chậm, tốc độ nói chuyện cũng chậm. Bàn tay hắn đặt trên vai Tiêu Ngôn Vị khẽ cọ vào má y, hắn bắt chước giọng Tiêu Ngôn Vị: “Chắc em đang định nói: Ngụy Trì, anh có bị điên không vậy?”

Hắn bắt chước rất giống, Tiêu Ngôn Vị bị hắn chọc cười, cũng hùa theo: “Ngụy Trì, anh có bị điên không vậy?”

“Ừm, bị điên.” Ngụy Trì cười một lát rồi nghiêng đầu nhìn y, “Còn nhớ trước đây anh nói với em là trên núi có một rừng lê không?”

Tiêu Ngôn Vị gật đầu: “Nhớ.”

“Ngày mai anh đưa em đi xem nhé.” Ngụy Trì nói, “Hoa lê nở rồi.”

Tiêu Ngôn Vị không lên tiếng, yên lặng đi bên cạnh Ngụy Trì. Một lúc lâu sau, y đột nhiên nói: “Ngụy Trì, em không đi nữa.”

Ngụy Trì dừng bước: “Sao vậy?”

Trong trường có rất nhiều cây hoa, trận mưa đêm qua đã làm rụng không ít cánh hoa, rơi tả tơi dưới chân Tiêu Ngôn Vị, chẳng còn vẻ đẹp ban đầu.

Hai người dừng lại dưới một gốc cây lớn, trên cây là những bông hoa mận lá đỏ đang độ nở rộ vào tháng Tư. Tiêu Ngôn Vị ngắt một nhánh cài lên cổ áo Ngụy Trì: “Mùa xuân ở đâu chắc cũng như nhau cả thôi nhỉ.”

Ngụy Trì lặng lẽ nhìn y, không nói gì.

Tiêu Ngôn Vị khẽ cười, giọng điệu nghiêm túc: “Em đã thấy rồi.”

Y nói: “Ngụy Trì, cảm ơn anh.”

Tiết cuối cùng của Ngụy Trì là tiết sinh hoạt tâm lý. Ban đầu Tiêu Ngôn Vị vốn không định tham dự, nhưng Ngụy Trì lấy lý do “Nếu không nhìn thấy Tiêu Ngôn Vị, tâm lý Ngụy Trì sẽ bị tổn thương” để ép y đi cùng.

Trong lớp có mấy bộ bàn ghế bị bỏ trống, Ngụy Trì kê một cái ghế ngồi cạnh Tiêu Ngôn Vị, cùng lắng nghe học sinh chia sẻ trải nghiệm.

Hai người ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp, thỉnh thoảng lại ghé đầu vào nhau nói vài câu.

Giữa chừng, Khương Thạc đứng dậy nhìn họ một cái, rồi đi về phía bục giảng.

“Chào mọi người.” Giọng Khương Thạc không lớn lắm, “Em muốn nhân buổi sinh hoạt tâm lý hôm nay để bày tỏ lòng biết ơn đến một người.”

Giọng cậu rất kiên định, nhưng hơi thở dường như không được ổn định cho lắm.

Ngụy Trì và Tiêu Ngôn Vị nhìn nhau, rồi cùng hướng mắt về phía Khương Thạc.

Gần nửa phút sau Khương Thạc mới lại mở lời: “Người đó là một người mà em không sao hiểu thấu được.”

Khương Thạc vốn không phải người hay nói nhiều, nhưng hôm đó cậu đã nói rất nhiều trên bục giảng.

Cậu nói: “Em từng nghĩ người ấy không phải là người tinh ý cho lắm, nhưng hôm đó em chỉ nói với anh ấy vài câu, mà anh ấy đã nhận ra ống tay áo bị ngắn một đoạn của em.”

Đôi mắt Khương Thạc trước giờ vẫn luôn rất dễ để lộ cảm xúc, Tiêu Ngôn Vị nhìn thấy vành mắt cậu đỏ hoe.

“Hôm đó anh ấy hỏi em: Khương Thạc, cậu không lạnh à?”

Đáy mắt Khương Thạc đã ngấn nước, Tiêu Ngôn Vị im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu, mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng: “Đừng khóc.”

Thế là Khương Thạc chớp mắt mấy cái, rồi nói tiếp: “Em rất thích núi Lạc Nhật Sơn, nhưng cũng rất ghét nơi này.”

“Thầy Ngụy là người khiến em nảy sinh ý nghĩ “muốn ra ngoài xem thử”.” Khương Thạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục, “Nhưng người đó, mới là người khiến em cảm thấy “có hy vọng để bước ra ngoài”.”

Cậu không nói tên Tiêu Ngôn Vị, cũng không nhắc đến bất kỳ điều gì có thể khiến người ta liên tưởng đến Tiêu Ngôn Vị, chỉ có ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người y.

“Bây giờ em đang bước theo sau anh ấy, sau này, em cũng muốn trở thành một người như anh ấy.”

Lời của Khương Thạc rất chân thành, nhưng Tiêu Ngôn Vị lại cảm thấy mình không xứng đáng.

Y là kẻ đã lang thang bên bờ vực suốt nhiều năm, những năm qua hoàn toàn không có chút hy vọng nào, chỉ đến khi gặp được Ngụy Trì, mùa đông khắc nghiệt mới qua đi.

Ngay cả khi chính y còn chưa nghĩ thông suốt, y đã chìa tay kéo Khương Thạc một cái.

Thế nhưng Khương Thạc lại nói: “Cảm ơn anh đã cho em nhìn thấy hy vọng.”

Mười mấy phút cuối của buổi sinh hoạt lớp được dành cho Ngụy Trì.

Hắn bước lên bục giảng, giơ tay lên: “Có thể bắt đầu vỗ tay được rồi.”

Trong lớp vang lên một tràng cười, Tiêu Ngôn Vị cũng vỗ tay cùng học sinh, rồi dừng lại theo hiệu lệnh của Ngụy Trì.

“Thầy đã chủ nhiệm rất nhiều lớp,” Ngụy Trì mỉm cười, “cũng từng dạy rất nhiều học sinh.”

Ánh mắt hắn đảo một vòng quanh lớp học, giọng nói rất dịu dàng: “Lớp chúng ta còn trống bảy cái bàn. Thật ra, mỗi lần trở lại trường học sau kỳ nghỉ, thầy đều phải trải qua chuyện này một lượt.”

“Trái tim giáo viên cũng rất mong manh yếu đuối đó.” Ngụy Trì nói đùa một câu, khiến cả lớp lại bật cười.

Đợi tiếng cười dần lắng xuống, giọng hắn lại trở nên nghiêm túc: “Vậy nên, người đầu tiên thầy muốn bày tỏ lòng biết ơn, chính là các em.”

Lớp học dần yên tĩnh, nhưng nụ cười trên môi Ngụy Trì vẫn chưa hề tắt.

“Thầy may mắn được đứng trước mặt các em, trở thành người mà thầy luôn muốn trở thành. Cảm ơn các em vẫn còn ngồi ở đây, chống đỡ cho ước mơ giản dị và bình thường này của thầy.”

“Thầy chỉ là một người bình thường, sức lực rất nhỏ bé, nhưng khi đứng trên bục giảng, thầy luôn cảm thấy trách nhiệm của bản thân mình thật lớn lao.”

“Thầy giảng cho các em kiến thức trong sách vở, cùng các em làm bài tập, nói về những hy vọng nhỏ bé nhưng có thật.”

“Sách vở miêu tả một thế giới hoàn toàn khác với núi Lạc Nhật Sơn, nhưng để biết được thế giới đó cụ thể ra sao, thì các em lại cần bước ra ngoài, rời khỏi trang sách để tự mình khám phá.”

“Ở núi Lạc Nhật Sơn, mỗi thế hệ đều có sứ mệnh riêng, mỗi người đều có áp lực của mình.”

“Nhưng nếu thật sự không thể bước ra ngoài, thầy hy vọng các em sẽ không bao giờ dừng lại.”

“Một là giữ vững lòng nhiệt huyết, hai là ấp ủ hy vọng trong tim.”

“Mùa xuân của núi Lạc Nhật Sơn rất đẹp, ở lại đây cũng chưa hẳn là không được.”

Ngụy Trì nói đến đây thì tạm ngừng, ánh mắt hắn lướt qua cả phòng học, dừng lại một giây trên người Tiêu Ngôn Vị ở hàng ghế cuối, rồi nhanh chóng rời đi.

“Còn một người nữa mà thầy rất muốn cảm ơn.”

Ngụy Trì cúi đầu mỉm cười: “Người đó là bạn của thầy, là người yêu của thầy.”

Trong lớp, tiếng học sinh ồ lên lại vang dậy. Ngụy Trì giơ tay ra hiệu im lặng một chút, rồi làm bộ không hiểu: “Sao thế? Thầy đẹp trai thế này, lập gia đình rồi thì có gì khó hiểu lắm sao?”

Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì, cũng bật cười theo.

Ngụy Trì khẽ ho hai tiếng, rồi cất giọng chậm rãi giữa những tiếng xì xào trong lớp: “Thầy là một giáo viên, nói về những đạo lý lớn thì có thể thao thao bất tuyệt, nhưng với người ấy… thầy lại ăn nói vụng về, không thể diễn tả được tình yêu của mình.”

Ngụy Trì nói chậm lại: “Thầy đi trên con đường này, sẽ có rất nhiều lúc bất lực, đôi khi cũng cảm thấy mất mát, nhưng thầy sẽ không bao giờ mất đi hy vọng.”

“Bởi vì mỗi khi nhìn vào mắt người ấy, thầy đều trở nên kiên định hơn.”

Học sinh vẫn còn chìm đắm trong sự phấn khích vì chuyện thầy Ngụy đã lập gia đình, lớp học vẫn chưa thực sự yên tĩnh. Tiêu Ngôn Vị thu lại nụ cười, nhìn Ngụy Trì từ xa.

Ánh mắt Ngụy Trì dừng trên người y, giọng hắn khẽ khàng: “Thầy muốn mãi mãi bước đi bên cạnh người ấy.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn Ngụy Trì trên bục giảng, trái tim từ từ nhói lên. Y nhớ đến giấc mơ ban trưa, lúc ngủ bù ở trong ký túc xá của hắn.

Trong giấc mơ ấy, Tiêu Thừa Dương vịn vào lưng ghế, quay đầu lại nói với y: “Anh, em nghĩ xong ba điều ước rồi.”

Tiêu Ngôn Vị không nghe rõ em trai nói gì. Một con chim di trú bay lượn đến bên cửa sổ, đánh thức Tiêu Ngôn Vị đang mãi không chịu tỉnh khỏi giấc mộng dài.

Y mở mắt ra, trao một nụ hôn vừa ngắn ngủi lại vừa dài lâu với Ngụy Trì, người đã lặn lội đường xa đến bên y.

Những tiếc nuối và buồn khổ đó, tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi tan ra, cuồn cuộn chảy về, lăn một vòng trên núi Lạc Nhật Sơn, đến khi tới trước mắt y, chỉ còn lại một vốc mỏng manh.

Y đã đón chào mùa xuân của cuộc đời mình.

Giữa tiếng vỗ tay bên dưới, Ngụy Trì cất lời: “Hai phút cuối cùng, nhường cho khách mời đặc biệt là thầy Tiêu lên chia sẻ đôi lời với các em nhé.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn, cũng bước lên bục giảng trong những tràng pháo tay.

Ngụy Trì lướt qua người y, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

Tiêu Ngôn Vị bước lên bục giảng, xua tay: “Không phải thầy Tiêu đâu, tôi muốn đến dạy mà thầy ấy không cho đấy chứ.”

Cả lớp lại rộn lên những tiếng cười. Tiêu Ngôn Vị nói: “Thầy Ngụy đúng là chẳng có thành ý gì cả, nếu thực sự muốn tôi phát biểu, thì đã không chỉ để lại có hai phút rồi.”

Ngụy Trì ở dưới hùa theo: “Em có thể nói lố giờ mà.”

Trong tiếng hưởng ứng của cả lớp, Tiêu Ngôn Vị nói: “Tôi là dân ban xã hội, vậy thì để tôi nói đôi câu văn vẻ nhé.”

Trong lớp học khôi phục lại sự yên tĩnh, Tiêu Ngôn Vị mỉm cười.

“Mong rằng các em luôn có được sự thôi thúc để dũng cảm tiến về phía trước và lòng can đảm để mạnh dạn đối diện với quá khứ.”

“Mong rằng các em có lý tưởng của riêng mình, dám thử nghiệm, ít vấp ngã, ít dầm mưa.”

“Mong rằng sở thích của các em không bị những tiêu chuẩn ràng buộc, không cần mọi việc đều phải hợp logic, tiền đồ rộng mở, làm gì ở đâu cũng thuận lợi.”

Ở bên dưới tiếng vỗ tay như sấm, Tiêu Ngôn Vị cầm một mẩu phấn trên bục giảng: “Thầy Ngụy dạy tiếng Anh, vậy thì tôi sẽ “chiều theo sở thích”, tặng thầy Ngụy thêm một câu nữa nhé.”

Ngụy Trì đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt y.

Tiêu Ngôn Vị xoay người viết một dòng chữ lên bảng đen.

“I’m going ahead.”

Khi dấu chấm câu được đặt xuống, tiếng chuông tan học ngân dài, vang vọng khắp sân trường. Học sinh như đàn chim vỡ tổ ùa ra khỏi lớp, chạy về những phương trời rất xa, rất xa.

Mặt trời lặn dần sau núi, làm xao động áng mây trong thung lũng.

Ngụy Trì và Tiêu Ngôn Vị đứng ở hai đầu lớp học, nhìn nhau trong ánh chiều tà. Khóe miệng Tiêu Ngôn Vị nở nụ cười: “Câu này dịch ra là…”

“Con đường phía trước rộng mở, đôi ta cùng nhau tiến bước.”

Mùa xuân chưa hề đến muộn. Nó không thiên vị ai, vẫn đậu xuống từng tấc đất trong 9,6 triệu km vuông này, đậu xuống dãy Lạc Nhật Sơn, đậu xuống bên cạnh Tiêu Ngôn Vị.

Và trong trái tim của mỗi một người bình thường – những người tràn đầy hy vọng, bình dị nhưng vĩ đại.

– Hết truyện –
 
Back
Top Bottom